Hoàn [Ngụy Quả] Nhân Sinh Người Thắng

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#1

Nhân Sinh Người Thắng
Tác giả: 北川有暖
Editor: Mều Tinh
Beta: @Tsuki
Nguồn convert: [Ngụy Quả] Nhân Sinh Người Thắng
Độ dài: 5.3k
Nhân vật chính: Ngụy Sâm x Trần Quả
Tình trạng: Hoàn
Cảm ơn các chị của Hội tự sát đã giúp đỡ em rất nhiều ạ
Hôm nay sinh nhật chị chủ Trần nè, chúc chị sinh nhật vui vẻ, đi hết chặng đường với Hưng Hân nhé n_n
Quán quân là của Hưng Hân. Hưng Hân bất khả chiến bại!!!
-----------------------------------------

Một ngày nọ Trần Quả theo lẽ thường đến trụ sở quán net Hưng Hân dạo một vòng, chợt thấy em gái quản lý net mặt mày ủ rũ, làm một bà chủ tốt, cô tự nhiên quan tâm đến nhân viên của mình: "Làm sao lại rầu rĩ không vui thế này?"

Cô bé trả lời: "Chị chủ Trần, em cảm thấy làm một đứa trẻ thật là tốt, vô ưu vô lo, chỉ cần vùi đầu học tập là được. Em lại bị các trưởng bối xung quanh thúc giục nữa rồi. Vừa tốt nghiệp liền giục đi tìm việc làm, có công việc liền giục chuẩn bị kết hôn, mà muốn kết hôn cần phải mua nhà mua xe, sau đó còn phải sinh con, chưa nói đến tiền sữa bột rồi tiền xe tiền thuê nhà đắt như vậy, em ngay cả đối tượng cũng chưa có nữa."

"Em xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt, chỉ là chưa gặp được người có duyên thôi." Trần Quả an ủi cô bé.

"Chị chủ Trần, chị không cảm thấy chị là người thắng nhân sinh sao?" Cô bé đột nhiên hỏi, nhận thấy ánh mắt Trần Quả mờ mịt, cô bé phân tích cho cô: "Sau khi chú qua đời, chị cũng không bị trưởng bối giục cưới, không bị áp lực về mặt này. Tốt nghiệp xong liền quản lý tiệm net của chúng ta, đây là một công việc ổn định, mà bản thân chị đã là bà chủ, cũng chẳng cần lo lắng cấp trên gây bất lợi với chị."

"Hiện tại lại cùng với một nhóm đại thần lập chiến đội, vừa tham gia thi đấu đã giành được thành tích tốt như vậy, bây giờ nhà tài trợ liên tục tìm đến, tiểu kim khố chắc chắn là không ít đi? Mà nhà ở chị cũng đã có, bằng lái xe sớm đã thi qua, chỉ là cảm thấy không cần mua xe."

"Vậy nên chị Trần, chị có công việc có nhà cửa có tiền lại không có trưởng bối giục —— chỉ thiếu mua một chiếc xe, nuôi một con vật nhỏ rồi tìm bạn trai a, nhưng em cảm thấy chị đã đủ là người thắng nhân sinh!" Cô bé tổng kết lại.

Đối diện với lời nói chắc như đinh đóng cột của cô bé, Trần Quả nhìn lại bản thân mình, thật đúng là như vậy. Nếu như bố cô còn sống, không chừng liền sắp xếp đối tượng cho cô xem mắt đi, cô cười cười, cảm thấy cuộc sống như này rất lý tưởng, rất hạnh phúc.

Sau đó Trần Quả liền cùng hai cô gái trong chiến đội tán gẫu về chuyện này, hai cô nàng rất là tán thành, liền đó hai cô cũng phát hiện, nếu ở góc nhìn của cô bé này thì hai cô cũng được xem là người thắng nhân sinh đi.

"Tóm lại chúng ta phải nuôi một con thú cưng." Trần Quả rút ra kết luận.

"Hay là chúng ta nuôi chó?" Đường Nhu đề nghị, "Nuôi con chó lớn một chút rất có cảm giác an toàn, đến lúc đó chúng ta thay phiên dắt nó đi dạo, bất quá nên chọn con ngoan ngoãn một chút, tránh việc nó sủa ban đêm sẽ ảnh hưởng mọi người nghỉ ngơi."

Dắt chó đi dạo cũng không tệ, để đám tuyển thủ chuyên nghiệp còn có thể ra ngoài rèn luyện thân thể, nếu như đến sân nhà của chiến đội khác thi đấu, liền ném cho Ngụy Sâm chăm sóc a, dù sao thì hắn cũng đã giải nghệ.

"Nuôi mèo cũng không tệ." Tô Mộc Tranh đề nghị, "Khi nào mệt mỏi nghe tiếng mèo con kêu meo meo ở bên cạnh cũng rất đáng yêu, mà mèo lại không cần phải dắt đi dạo, chỉ là người nuôi mèo khá khó, cần tìm người không bận rộn trong chiến đội chăm sóc."

Người không bận rộn trong chiến đội đương nhiên vẫn là Ngụy Sâm a, nếu như mùi khói thuốc làm ngạt thở thì mèo con sẽ đến cào hắn vài cái, không chừng sẽ bắt hắn cai thuốc được. Trần Quả rất tán thành hỏi: "Hay là chúng ta nuôi cả chó lẫn mèo mỗi loại một con?"

Phương Duệ đúng lúc đi ngang qua nghe được, thuận miệng nói: "Chị chủ, chị không sợ chó và mèo đánh nhau hả, mà Hưng Hân chúng ta không phải đã có một con chó lớn rồi sao?" Hắn đương nhiên nói đến Bánh Bao lớn lông vàng.

"Vậy thì nuôi mèo đi!" Đội trưởng Tô Mộc Tranh vỗ bàn quyết định, "Chúng ta đi mua mèo nào!"

Ngụy Sâm vừa ra khỏi bộ phận kỹ thuật đang đi bộ về Thượng Lâm Uyển, vừa đẩy cửa liền chạm mắt với một con mèo lông xám xanh, bốn mắt nhìn nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ: "Đây là trò gì đây?"

"Là linh vật của Hưng Hân chúng ta." Bánh Bao trả lời, "Tiểu Đường bảo đây là mèo xanh ngắn nước Anh*."
*Mèo xanh ngắn nước Anh là loại mèo truyền thống của dân bản địa ở nước Anh, có thân hình mập mạp rõ rệt, bộ lông rậm rạp và mặt lớn. Ban đầu người Trung Quốc gọi nó là mèo xanh ngắn nước Anh, tên khoa học gọi là mèo Anh lông ngắn.

Trên là con mèo mà Trần Quả mua về ^
"Vậy tinh nghịch của tui đâu, ba ngàn câu hỏi đâu?*" Ngụy Sâm nhìn kỹ con mèo này một chút, cảm thấy lông của nó nghiêng hẳn về phía màu xám, cũng chẳng thấy xanh bao nhiêu, nhưng con mèo này đuôi cũng không ngắn mà, làm sao lại gọi là mèo Anh ngắn?
*Ý của Ngụy Sâm khi nghe đến tên con mèo có chữ xanh là nói đến con mèo trong chương trình «3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch»

«3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch» là một series phim hoạt hình được sản xuất tại Trung Quốc bởi tập đoàn phim hoạt hình Sanchen. Series lấy sự sáng tạo con đường nghệ thuật của riêng mình từ "phim hoạt hình tri thức". Thông qua những cuộc phiêu lưu của nhân vật chính "Mèo xanh" cùng bạn bè trải qua hành trình nguy hiểm, sử dụng những vấn đề mà cậu gặp phải để cung cấp cho trẻ em kiến thức về vũ trụ, môi trường sinh thái, lịch sử loài người, các kiến thức về sinh vật, thành quả của mấy ngàn năm của nhân loại, lại có một cái nhìn mới về kiến thức công nghệ cao hiện thời, là một cuốn bách khoa toàn thư điện tử của giới trẻ ngày nay.
"Mèo Anh ngắn tên đầy đủ là mèo Anh lông ngắn, chứ không phải là mèo Anh đuôi ngắn." Trần Quả giải thích, cô ngoắc tay với con mèo, nó cực kì lanh lợi meo meo một tiếng, vui vẻ chạy tới chỗ cô, được cô ôm vào trong lòng vuốt lông, đầu nhỏ dụi vào ngực cô, Ngụy Sâm nhìn mà trợn cả mắt.

Con mèo này được đãi ngộ quá tốt đi? Trong lòng Ngụy Sâm thổn thức, cảm thấy địa vị của hắn ở Hưng Hân có lẽ sẽ thấp dần. Không phải chỉ là một con vật nhỏ chỉ biết ăn thôi sao, thế nào lại trở thành linh vật rồi?

Hắn cảm thấy mình mới chính là linh vật của Hưng Hân, nhà có một người già lão luyện, là trấn sơn chi bảo đấy hiểu không?

"Đúng rồi lão Ngụy." Trần Quả nghiêm túc nhìn hắn, "Tôi có chuyện muốn nói với ông."

Ngụy Sâm giật mình đứng thẳng lưng: "Bà chủ, hai ngày trước ta hút thuốc lỡ đốt rèm cửa thật nhưng không phải cố ý đâu."

"Ai nói với ông cái này?" Trần Quả kinh ngạc, "Tôi muốn ông lên mạng xem làm sao thành người hốt phân, về sau nếu chúng ta có trận đấu ở sân khách, thì con mèo này sẽ để ông trông."

Ngụy Sâm nhẹ nhàng thở ra, nhìn con mèo trong lòng Trần Quả, vừa định gật đầu, chợt nghe Trần Quả phản ứng, giận giữ hét: "Người đốt rèm cửa quả nhiên là ông, vậy mà trước đó còn chối đây đẩy, ông đứng lại ngay cho tôi ——"

Ai mà đứng lại thì chính là kẻ ngu.

Ngụy Sâm chuồn rất nhanh, trước khi đi còn quay đầu nhìn qua con mèo Anh ngắn kia, đã thấy con mèo này có một gương mặt rất manh đang nhìn về phía hắn, khiến hắn ngẩn người mà nhìn ra dưới vẻ mặt đáng yêu này có vài phần đắc ý.

Móa nó, con mèo này có phải là yêu quái biến thành không, được chủ nhân ôm trong lòng mà còn đắc ý?

Quay trở lại, Ngụy Sâm chắc chắn bị bà chủ giao việc cho, dù sao hắn cũng nhận lương từ Trần Quả. Hắn lên mạng tìm đủ loại xẻng hốt phân, nhất định phải cùng tiểu gia hỏa này tính sổ một phen, mà nó tên là gì nhỉ?

"Tên đầy đủ là: Nicolas. Quán quân là của Hưng Hân. Hưng Hân bất khả chiến bại. Trần Tiểu Tiểu." Trần Quả nói.

Cái tên huyễn khốc như vậy hắn là lần đầu tiên nghe thấy, Ngụy Sâm trong nháy mắt có vài phần kiêng kị với con mèo này, khiêm tốn xin chỉ bảo: "Phía trước ta đều hiểu cả, nhưng mà sao lại gọi là Trần Tiểu Tiểu?"

"Nó là do tôi mua, tôi là tỷ tỷ của nó, mà tôi lại là lão đại Trần gia, vậy nó tên là Trần Tiểu Tiểu không phải rất bình thường sao?" Trần Quả hùng hồn nói.

Tại sao không gọi Nicolas là Trần Tứ, Trần Tam, Trần Tiểu Nhị, Trần Lão Nhị,.... đi. Ặc, tốt nhất nên câm miệng, tiểu nhị thì chính là hầu bàn, mà lão nhị thì quá không tao nhã, nếu nói ra phỏng chừng bị bà chủ đánh chết.

"Tiểu Tiểu, đây là Ngụy thúc thúc của em, cùng hắn chơi thật tốt a, nếu như hắn khi dễ em thì liền nói với chị, chị đem hết thuốc lá của hắn vứt đi." Trần Quả vuốt mèo con, đặt nó vào trong lòng Ngụy Sâm, coi như là làm một nghi thức chuyển giao.

Chưa nói đến, vật nhỏ này thật là đáng yêu, mềm mềm dễ thương, làm Ngụy Sâm sinh ra cảm giác mình tự dưng tràn đầy tình thương của cha, nhưng vì cớ gì mà Trần Quả là tỷ tỷ của con mèo này, còn đến hắn thì lại thành Ngụy thúc thúc rồi?

"Với tuổi của ông thì làm gia gia của nó cũng được." Trần Quả cảm thấy chẳng có gì sai cả.

Ngụy Sâm cảm thấy rất sai, Trần Quả so với hắn cũng chỉ nhỏ hơn vài tuổi thôi mà. Thôi kệ, vẫn là nhìn con mèo nhỏ trong lòng hắn đi, tâm tình của hắn không tệ, vuốt vuốt con mèo, sau đó thấy nó lộ ra móng vuốt nhỏ.

Cùng lúc đó tiếng gào của Ngụy Sâm vang lên ở Thượng Lâm Uyển trở thành một phong cảnh đáng giá mỗi khi nhớ lại.

"Thật là kỳ lạ, nó làm sao lại cào ông?" Mặc dù là mèo nuôi thì đã tiêm phòng, nhưng để cho chắc chắn, Trần Quả vẫn dẫn Ngụy Sâm đi tiêm ngừa.

"Vật nhỏ này thật là xấu xa." Ngụy Sâm đau đến nhe răng.

"Đừng có nói mò, chắc chắn là mùi thuốc lá trên người ông làm nó ngạt thở." Trần Quả bênh Trần Tiểu Tiểu.

Trong lòng Ngụy Sâm khó chịu, rất muốn nói một câu tạm biệt*, hắn là một nam nhân có thẻ tài khoản nhiều tiền như vậy, trưởng bối cũng không quản được hắn, chìa khóa của căn nhà vừa mua cũng mới tới tay, đường đường là một người thắng nhân sinh mà lại muốn so đo với một con mèo.

*Bản gốc để là 886, mà 886 phát âm là “bài bài lā”, đồng âm với tạm biệt.

"Đúng vậy, dạng người thắng nhân sinh như ông làm sao lại cùng với mèo so đo a?" Trần Quả nói ra tiếng lòng của hắn.

Ngụy Sâm cảm thấy trong mắt Trần Quả chỉ có con mèo kia, cô đã không còn là một bà chủ tốt quan tâm nhân viên trước kia nữa! Trước lúc hắn ôm con mèo không hề có hút thuốc.... Có thể là có đi? Móa, con mèo này là máy dò thuốc lá hình mèo hả?

"Ông đây không phải là đang cùng mèo tranh sủng sao?" Đối với tâm sự của hắn, Phương Duệ cười ha hả, "Xong rồi, người không bằng mèo. Tui tiết lộ cho ông nè, trước đó nghe chị Mộc và chị chủ mấy người tán gẫu về người thắng nhân sinh, ông xem thử, chị chủ của chúng ta là một cô gái tốt như vậy...."

Ngụy Sâm thầm khinh bỉ, lão phu mới không cùng một con mèo tranh thủ tình cảm đâu, không phải là ỷ vào mình có cái đầu nhỏ bé dễ thương nên có thể dụi dụi vào ngực Trần Quả sao? Lão phu không phải chỉ là có cái đầu lớn hơn một chút, lại có râu ria nên nhìn không đáng yêu ư? Kỳ thật hắn rất dễ thương, thật mà, không tin thì hắn có thể thử nện vào ngực.

Đã là một người chiến thắng cuộc đời đúng nghĩa, Ngụy Sâm quyết định cạo râu đóng vai một anh chàng đẹp trai, hướng tới bước tiếp theo của người thắng nhân sinh —— nỗ lực trở thành người thắng nhân sinh vĩ đại cuối cùng.

Nói thật lòng là hắn có thiếu một người bạn gái, nói thêm một câu thật lòng nữa, hắn thích Trần Quả lâu rồi, lúc đầu là cảm thấy cô nàng này dáng dấp không tệ, về sau cảm thấy đau lòng cô một mình duy trì quán net không dễ dàng, thường ngày sống chung mặc dù luôn chịu đủ loại hành vi hung ác của cô, nhưng đối với hắn đều là mây bay cả —— nam nhân mà, phải rộng lượng hơn, Trần Quả như vậy cũng là có ý tốt, đánh là thương mắng là yêu, bà chủ giáo huấn chính là đang quan tâm hắn.

Vậy nên trẻ em đến nhà trẻ nào là tốt đây?

Lạc đề rồi, vừa nãy Phương Duệ lộ ra một tin tức trọng yếu: Trần Quả muốn mua xe.

Tốt, là người lớn tuổi giải nghệ đầu tiên của Hưng Hân nên hắn thuận lý thành chương lấy được cơ hội cùng Trần Quả đi mua xe, mà đương nhiên, Trần Tiểu Tiểu dựa vào trong lòng Trần Quả, cũng nhận được cơ hội đi theo.

Bên trên Thượng Lâm Uyển có gara, đã xong vấn đề chỗ để xe, sau khi hai người chọn lựa tỉ mỉ một phen, chọn được một chiếc xe, Trần Quả háo hức nói: "Đến thời điểm liền để Trần Tiểu Tiểu ngồi ghế bên tài xế, Tiểu Đường và Mộc Mộc mang các nguyên liệu nấu ăn, chúng ta ba người cùng đi picnic."

Vì sao mà con mèo này lại được ngồi bên ghế lái phụ? Trần Tiểu Tiểu này cũng là một con mèo thắng miêu sinh đi? Ngụy Sâm ai oán trong lòng, ngoài mặt lại lời lẽ hùng hồn lại chính trực nói: "Bà chủ, ta cho là ba cô gái cùng đi ra ngoài không an toàn, mấy người cần một hộ hoa sứ giả vĩ đại."

"Nói rất đúng, vậy liền gọi Bánh Bao theo cùng đi." Trần Quả ôm Trần Tiểu Tiểu gật đầu, "Tính ra thì hắn có thân hình cao nhất."

Ngụy Sâm bị nghẹn nói không ra lời, được rồi quả thật hắn so với Bánh Bao có thấp hơn một chút, nhưng mà bộ sức chiến đấu là dựa vào thân hình cao sao? Diệp Tu cao hơn hắn cũng nhiều, nhưng trong thực tế thì người như Diệp Tu hắn có thể đánh cả ba người!

Diss Diệp Tu đang ở ngàn dặm bên ngoài xong, Ngụy Sâm cảm thấy hắn vẫn là không nên cùng con mèo này so đo, như vậy kế tiếp xuất hiện một vấn đề trọng yếu, lái xe về nhà.

Trần Quả có hơi do dự: "Mặc dù tôi đã sớm có bằng lái, bất quá đã mấy năm rồi không lái xe, tay có chút không quen."

Ngụy Sâm thầm nghĩ phải cho bà chủ mặt mũi, hắn khen Trần Quả một lúc, thành công lấy được chỗ ngồi cạnh tài xế của Trần Tiểu Tiểu, không để ý con mèo ở băng ghê sau meo meo kháng nghị, Trần Quả liền khởi động xe.

Sau khi đi được một lúc, Ngụy Sâm rốt cục cũng lấy ra lương tâm mà nói với Trần Quả: "Bà chủ, để ta lái xe đi."

"Không cần, không cần, tôi lái rồi mà." Trong lời nói của Trần Quả có chút kích động, "Không cần để tâm đến tôi, mặc dù tôi là bà chủ của ông, nhưng việc tôi lái xe không quan trọng."

Ngụy Sâm nghĩ, lão phu đây là đang để tâm đến chính bản thân mình, cô vừa rồi suýt chút nữa đụng đuôi xe làm hồn ta đều muốn dọa bay đi a? Hắn đang nghĩ làm sao nói uyển chuyển một chút để Trần Quả ý thức được tài lái xe của mình hiện tại cần luyện tập thêm, rút cuộc trong chớp mắt sau đó Trần Quả lại thắng gấp, xém nữa đụng trúng đuôi xe người khác.

Từ xe phía trước một thanh niên bước xuống, hùng hùng hổ hổ bước đến đòi tính sổ.

Trần Quả vừa định xuống xe xin lỗi, Ngụy Sâm cản lại tay cô đang chuẩn bị mở dây an toàn, bản thân mở cửa xe đi ra, liếc ngang qua tiểu tử kia: "Mắng cái gì mà mắng? Nói chuyện lễ phép không được hả, có gia giáo hay không vậy?"

Đi ra ngoài quả nhiên mang theo cây gậy bóng chày hai ngày trước Bánh Bao mua về, như vậy tương đối dễ dàng. Chờ hắn xuống xe, Trần Tiểu Tiểu thế mà từ băng ghế sau nhảy lên ghế lái phụ rồi? Đây tuyệt đối là có âm mưu từ lâu a!

Ngụy Sâm vốn mang một cổ khí chất thổ phỉ giang hồ, thanh niên kia bị hắn dọa đến khẽ run rẩy, nhưng cũng có thể là do chính mình cũng chở theo một em gái nên muốn giữ mặt mũi, cho nên hắng không cam lòng yếu thế mà mắng lại Ngụy Sâm, thậm chí còn muốn động thủ tay chân.

"Ta mà lại sợ tên tiểu tử ngươi ư?" Đánh nhau thì hắn không sợ, nhưng Trần Quả lại sợ a, người lái xe lại là cô, làm một người dân hiền lành, cô liền lấy điện thoại gọi 110 của vùng, xuống xe nói xin lỗi.

Nhìn thấy người lái xe là một cô gái, đối phương liền càng hăng hái, các từ ngữ không dễ nghe đều mắng ra, thấy trán Ngụy Sâm nổi gân xanh, thế mà hắn không có động thủ, Trần Tiểu Tiểu vậy mà đi theo Trần Quả xuống xe, tiểu gia hỏa này chui lên chỗ mà tiểu tử này đang ngồi, tại bên đùi bị lộ ra của cậu ta đặt móng vuốt xuống.

Nghe tiếng kêu thảm thiết là một phong cảnh xinh đẹp, điều kiện trước tiên chính là không phải tiếng hét của mình —— Ngụy Sâm nghĩ như thế, hắn cũng không có động thủ, bọn họ cũng không có đên cục cảnh sát, chỉ là lại đi bệnh viện đưa tiểu tử này đi chích ngừa thôi, thuận tiện đến bệnh viện thú cưng kiểm tra Trần Tiểu Tiểu coi trong lúc hỗn loạn hồi nãy có bị thương không.

"Vẫn là ông lái đi." Trần Quả thở dài, "Tôi quả nhiên không thích hợp làm người thắng nhân sinh."

Ngụy Sâm một bên nói sao có thể, một bên liền lái xe, trùng hợp liền đi ngang qua căn nhà hắn vừa mua. Nghĩ đến chìa khóa ở trong túi, Ngụy Sâm quyết định: "Bà chủ, cô theo ta xem căn nhà đi, giúp ta làm cố vấn một chút."

"Wow, đây chính là nhà ông mua à, được đấy lão Ngụy, có xe có nhà còn có tiền, ông thế nhưng lại là người đàn ông độc thân hoàng kim." Trần Quả cười nói, "Không thì xe này ông rộng lượng mua đi?"

"Không cần không cần, tôi đảm nhiệm lái xe là được." Ngụy Sâm liên tục xua tay, dẫn Trần Quả cùng Trần Tiểu Tiểu đi xem nhà. Nhà của hắn các mặt đều được chọn rất tốt, Trần Quả không nhịn được cũng khen một câu: "Vợ của ông rất có phúc khí."

Trần Tiểu Tiểu trong lòng cô bỗng nhiên kêu meo meo, Trần Quả bất giác nhìn nó, nghĩ nó bởi vì chuyện khi nãy mà sợ hãi, sờ lên đầu nhỏ của nó, trong giọng nói tràn đầy yêu thương: "Đừng sợ, đừng sợ, thật là làm cho người ta đau lòng a...."

Ngụy Sâm nhịn nửa ngày, rút cuộc cũng nhịn không nổi mở miệng: "Nó trước đó còn cào ta, làm sao không thấy cô đau lòng cho ta?"

"Ông da dày thịt béo thì sợ cái gì, lại nói không phải là tôi trả chi phí chích ngừa cho ông sao?" Trần Quả cảm thấy không thể hiểu được.

"Ta cũng cần một chút yêu thương!" Ngụy Sâm hùng hồn nói, "Bà chủ, cô không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Ta cảm thấy việc này mặc dù Tiểu Tiểu cần yêu thương, nhưng mà cần yêu thương nhất hẳn là không phải nó."

"Là ai? Người suýt chút nữa bị ông đánh sao?" Trần Quả có hứng cùng hắn nói đùa.

"Đương nhiên là cô a ——" Ngụy Sâm nói, "Thật vất vả mới mua xe liền gặp phải một tên phiền phức, còn phải bồi thường tiền chích ngừa, ta nhìn mà đau lòng cô, thật đó."

Trần Quả ngẩn người, cô muốn từ trên mặt Ngụy Sâm nhìn ra một chút ý tứ đùa giỡn, nhưng mà cô tỉ mỉ đánh giá Ngụy Sâm một phen, vậy mà lại từ trên mặt hắn thấy được chân thành tha thiết, đây là lời thật lòng.

Cô không khỏi có chút hoảng loạn, đang yên lành tự dưng tên này nói năng chính trực thế? Trước đây đều là nói đùa để chọc cười nhau, tự dưng đứng đắn thế này, làm cho mặt cô đỏ ửng, không biết nên nói cái gì.

"Làm sao, ông muốn thổ lộ?" Trần Quả quyết định cũng nói thẳng, thăm dò Ngụy Sâm.

"Không có, ta đang nghĩ, hai chúng ta đều có nhà có xe có thú cưng còn có tiền, không có trưởng bối thúc giục.... Nên ta liền nói thẳng, ta cảm thấy hai chúng ta ở cùng với nhau, thật sự rất tiện, đó chính là tột cùng của chiến thắng nhân sinh a!" Ngụy Sâm do dự một chút, đầu tiên hơi ngập ngừng một chút sau đó chính là thấy chết không sờn, "Thật đấy, chìa khóa xe nhà của ta đều có thể cho cô cả!"

"Xe là của tôi." Trần Quả có lòng tốt nhắc nhở lại cho hắn.

"Vậy thì, nhà cửa là sính lễ, xe là của hồi môn." Ngụy Sâm nói.

"Vậy Tiểu Tiểu là gì?" Trần Quả hỏi lại.

"Tiểu Tiểu chính là hài tử của ta!" Ngụy Sâm cũng buột miệng nói, "Cũng chẳng cần lo tiền sữa bột, ta thấy trên mạng bảo sinh con quá đáng sợ, chúng ta liền xem Tiểu Tiểu như hài tử mà nuôi." Dù sao cũng chẳng kém tiền mua Durex đi, khụ khụ, đều là người trưởng thành rồi, có gì mà khó nói đâu.

Mặc dù Tiểu Tiểu không thể đi nhà trẻ, nhưng mà cũng không sao, dù gì thì vợ của hắn, hắn sẽ yêu thương, thích thế nào liền thế ấy, người trong nhà nếu giục thì hắn chịu thôi.

Trần Quả giật mình: "Ông nghĩ thật xa, tư tưởng cũng rất tiến bộ."

"Ta cũng không phải là một lão già thật." Ngụy Sâm quở trách, "Thế nào, bà chủ, đồng ý không, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ đi, đó đều là nơi lão phu cho người làm để sau này Tiểu Tiểu của chúng ta tản bộ."

Trần Tiểu Tiểu meo meo một tiếng, tựa hồ như đang kháng nghị nó không cần tản bộ.

"Đề nghị nghe không tệ." Trần Quả hít sâu một hơi, trước đó Đường Nhu cùng Tô Mộc Tranh cũng từng đề cập với cô nghĩ đến việc cùng với người trong chiến đội ở chung a. Xem qua một lượt những thành viên trong chiến đội, vì Trần Quả không chấp nhận tỷ đệ luyến. Điều này như một gậy đánh chết một đám người, cuối cùng những người lớn tuổi hơn chỉ còn mỗi mình Ngụy Sâm, không biết là trân bảo hay là vàng hoặc chỉ là một lão già a.

Nhưng mà xác thực là cô có chút thích Ngụy Sâm, nói đúng là từ lúc nào đã để ý đến hắn. Hai người thắng nhân sinh ở cùng một chỗ, xứng đôi vừa lứa, giống như là sẽ đến tột cùng của chiến thắng nhân sinh.

Nhưng mà Ngụy Tiểu Tiểu nghe không hay bằng Trần Tiểu Tiểu, Trần Quả nghi, bất quá, cô quả thật rất thích hợp làm người thắng nhân sinh, lân này là chó mèo đầy đủ a.

Ngụy Sâm cầm chìa khóa lo sợ bất an, cực kỳ giống trung khuyển, chỉ thiếu điều vẫy đuôi a. Một người đàn ông độc thân hoàng kim ưu tú chiến thắng nhân sinh như thế ở trước mặt cô lại như vậy. Người không sợ trời không sợ đất vậy mà lại đỏ mặt ngượng ngùng, mà hắn hôm nay còn đặc biệt cạo râu lại còn mặc một cây đồ nghiêm túc a.

Đại khái đây chính là hạnh phúc trong suy nghĩ của cô đi.

Sau đó Trần Quả đưa tay sờ đầu Ngụy Sâm, trong ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Sâm, cô mỉm cười.

"Tốt, tôi thương ông một chút."

END.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Nói thế thôi, dăm bữa nửa tháng là to bụng liền ak :V
 

Bình luận bằng Facebook