Chủ Nhật, 11/8
Ngày đầu, bài chúc mừng SN đầu tiên dành cho Tôn Lạc Hoa đã được đăng lên fanpage Toàn Chức với các trích đoạn đáng chú ý của Tôn đội trong chính văn. Nghe đồn rất kích high nha, vì đội trưởng Bách Hoa cuồng bá khốc huyễn duệ 24/7!
Một bài tổng hợp toàn bộ các cảnh xuất hiện của Tôn Triết Bình trong chính văn sẽ được đăng full cùng box trong năm tới.
Cuối tuần này, anh sẽ tròn 21 tuổi, trên đỉnh danh vọng, đội trưởng Bách Hoa ở năm 2019 vẫn là kẻ cuồng sát tứ phương, Thế hệ Hoàng kim cũng không át nổi hào quang. Mùa giải thứ tư rồi, tiếp tục dẫn dắt Bách Hoa đi về phía Vinh Quang anh nhé!
Project Sa Mạc Chi Hoa mừng SN Tôn đội sẽ được tổ chức từ 11 - 20/8 với 12 sản phẩm cả dài lẫn ngắn, cả thường quy lẫn ship, mọi người đón xem tại forum nhé:
https://www.toanchuccaothu.com/index.php?threads%2F3400%2F
???
Trần Quả nóng máu, đang định kiếm cái chổi quét thằng này đi, Tôn Triết Bình ngồi một bên đột nhiên mở miệng: “Chú mày là ai?”
Tôn Tường đớ người, hình như mình chưa từng gặp thằng cha này ở Hưng Hân bao giờ nhỉ? Nhưng giả vờ nhìn không ra đại thần mình đây? Hoho, thủ đoạn kiểu đó thì tui có kinh nghiệm rồi nha, lần này đừng hòng khích tướng được tui. Tôn Tường cười khẩy một tiếng, vặn lại: “Thế ông là ai?”
“Ông là ông nội mày.” Tôn Triết Bình thản nhiên đáp.
Vãi!
Xung quanh vốn đang như cọng bún thiu mà chẳng thèm để ý tới Tôn Tường, nghe được câu này, ai nấy như bỗng chốc nốc vào chục lon Red Bull, phải ngửa mặt lên thể hiện lòng kính nể. Trả lời ngầu quá bây! Bố cháu cũng chả ngờ nổi.
Tôn Tường quả nhiên trúng phải bạo kích, tức hộc máu mồm: “Ông nói bậy!”
“Bậy hay không về nhà mà hỏi bố mày, đừng đứng đây chướng mắt.” Tôn Triết Bình vẫn thản nhiên như trước.
“Ông ông ông…” Tôn Tường kẹt chữ “ông” ngay cổ, lắp bắp không ra nổi chữ nào khác. Tôn Triết Bình đếu care, vung tay gọi băng đảng: “Đi, về thôi.” (chương 968)
???
Bối cảnh của Tôn Triết Bình vẫn còn chưa giới thiệu xong, hai nhân vật đã gặp nhau, bình luận viên vội vàng tạm dừng, bắt đầu chú tâm vào trận đấu trước đã.
“Ồ, song phương đã chạm mặt nhau rồi.”
“Xem ra Phương Đạt Húc của Huyền Kỳ ngay từ đầu đã có thế muốn phòng thủ, có lẽ muốn đánh chiến thuật phòng ngự phản kích.”
“Tôn Triết Bình trực tiếp lao lên.”
“Wow! Đại chiêu, vừa lao lên đã sử dụng đại chiêu ngay lập tức, tự tin thế này không hổ là đại thần ngày xưa!”
“Liên kích! Vâng, chuyển chiêu rất ngọt, xem ra bấy nhiêu năm qua không thi đấu, bản lĩnh Tôn Triết Bình vẫn không mất.”
“Phương Đạt Húc hiện tại đang ở vào thế yếu hoàn toàn!”
“Lại một tràng 12 liên kích! Số liên kích không cao nhưng sát thương rất đáng kể, đơn giản nhưng thực dụng! Ơ…”
“Lại tiếp tục tấn công, thêm một tràng… vừa rồi là một hit ngụy liên nên thống kê kĩ thuật từ phía hệ thống cho thấy liên kích đã ngắt quãng, nhưng thực tế các đòn tấn công vẫn diễn ra liên tục. Có lẽ Phương Đạt Húc đang đối phó rất gian nan!”
“Tình cảnh của Phương Đạt Húc rất bị động.”
“Phương Đạt Húc cần phải lập tức nghĩ cách.”
“Phương Đạt Húc gặp nguy hiểm…”
“Phương Đạt Húc…”
“… đã chết.”
“Ặc… câu chuyện về tuyển thủ Tôn Triết Bình, chúng ta sẽ tiếp tục nói vào các trận sau đi vậy…”
Bình luận viên lau mồ hôi. Khi hắn còn chưa kịp kể xong quá khứ của Tôn Triết Bình, trận đấu đã kết thúc mất tiêu rồi. (chương 971)
???
May sao cuối cùng kị sĩ bên hắn đã xông ra, Thập Tự Chinh Phán Xét vừa được sử dụng, lập tức bóng kiếm bóng khiên vùng vẫy khắp trời, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu cũng không thể không bị lép vế. Nào ngờ cô chỉ mới vừa lùi lại, Tôn Triết Bình đã lách người tới, tay khua trọng kiếm, trực tiếp bay thẳng vào chơi với Thập Tự Chinh Phán Xét.
“Dùng công kích để cứng rắn chống đỡ Thập Tự Chinh Phán Xét!!!” Bình luận viên trên TV không thể tin nổi, may mà khán giả chỉ nghe giọng chứ không nhìn thấy gương mặt há hốc của hắn. Tiết tấu của Thập Tự Chinh Phán Xét là do người điều khiển dùng thao tác mà khống chế, cho nên không hề cố định, thêm vào đó lực tấn công có thể cộng dồn, bây giờ lại có người dám dùng công kích để chống lại kĩ năng này, bình luận viên thực sự không biết nên nói người này quá can đảm hay là quá điên rồi.
Keng! Rầm! Tiếng vũ khí va chạm giữa hai người không ngừng nổ ra. Tuyển thủ kị sĩ của Huyền Kỳ đã không thể tin nổi sự thật trước mắt, lại có thể có người cứng cổ mà dùng thao tác để chống Thập Tự Chinh Phán Xét, người này… muốn miệt thị mình sao? (chương 979)
???
Ngoài ra còn một người cuối cùng, tuy nhiên hắn lại nhất quyết không lấy tiền.
Tôn Triết Bình, người lúc này đã rời khỏi Hưng Hân.
Trần Quả liên hệ với hắn nói muốn gửi tiền qua tài khoản. Nghe vậy hắn cười phởn nói "Khỏi đâu, mắc công lắm!" xong cúp điện thoại cái rụp.
Chời má, đại gia quá vậy ba!
Trần Quả đang định gọi lại thuyết phục thì Diệp Tu khuyên: "Thôi, thằng đó không phải kiểu người thích đổi ý đâu." (chương 1080)
???
Táng Hoa.
Thanh trọng kiếm trong tay Lạc Hoa Lang Tạ có cái tên không hợp với khí chất loại vũ khí này cho lắm, chưa kể nghe vào còn rất kém may mắn cho chiến đội Bách Hoa. Thế nhưng, giới tuyển thủ chuyên nghiệp phần đông đều là người trẻ tuổi phơi phới, ít ai kiêng kỵ mấy thứ như vậy. Chưa kể, chủ nhân ngày xưa của nó lại còn là Tôn Triết Bình. Tôn Triết Bình là người sẽ vì việc cỏn con ấy mà vứt bỏ một món vũ khí siêu hợp tay mình sao?
"Táng Hoa? Hay lắm, nghe ngầu lắm." Khi món đồ bạc này được chế ra, cái tên do hệ thống đặt ngẫu nhiên đã từng khiến rất nhiều người Bách Hoa e ngại điềm xấu. Vậy mà vị chủ nhân kia lại thản nhiên nhận lấy nó, cầm nó lên, dùng nó chém nát những uẩn khuất trong lòng mọi người. Lạc Hoa Lang Tạ năm ấy vung trọng kiếm Táng Hoa trong giới chuyên nghiệp, đã bá đạo đến mức nào? (chương 1150)
???
Đối mặt với câu hỏi "Vì sao anh lại chọn Nghĩa Trảm mà không về với Bách Hoa?", câu trả lời hắn đưa ra chỉ có hai chữ:
Tôi thích.
Kỳ thực từ hồi Tôn Triết Bình còn ở Hưng Hân, cánh nhà báo đã đào bới gần hết thông tin về hắn rồi: Chấn thương tay không khỏi hẳn, đánh thì đánh được nhưng không thể đánh quá nhiều.
Hắn không còn có thể trở thành chủ lực ổn định của một chiến đội chuyên nghiệp.
Cho nên vì sao Tôn Triết Bình đến Nghĩa Trảm, ai thông minh chút sẽ hiểu ngay.
Rõ ràng có hẳn một lý do để mọi người thông cảm, vậy mà khi được hỏi, hắn lại chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ như thế.
Tôi thích, dịch ra là khỏi hỏi nhiều.
Đó chính là tính cách của Tôn Triết Bình. Tay hắn chấn thương, hắn vô phương trở về làm một tuyển thủ chuyên nghiệp thực thụ, nhưng con người hắn, từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi. (chương 1140)
???
Vừa thấy Tôn Triết Bình chơi Berserk, Diệp Tu vội vàng lao lên định Quăng Ném. Nhưng cuồng kiếm sĩ có Berserk hung mãnh hơn Cuồng Bạo nhiều, trọng kiếm nặng trịch mà hắn vung nhanh như thể đang cầm kiếm quang. Hai tay Quân Mạc Tiếu chưa kịp chụp vào, trọng kiếm Vô Phong dưới tay Tái Thụy Nhất Hạ đã chém tới.
Diệp Tu liền biết mình đọ tốc độ không thắng nổi hắn.
Đỡ Đòn!
Ô Thiên Cơ hóa kiếm, giương ngang trước người. Một tiếng keng vang lên, cú Đỡ Đòn thành công sít sao, vậy mà Tái Thụy Nhất Hạ có Berserk mạnh đến dị thường, hit đánh đã bị cản vẫn đẩy lùi Quân Mạc Tiếu trượt dài hai chân trên đất.
Tuy nhiên điều này cũng không vượt quá dự tính của Diệp Tu. Quân Mạc Tiếu thuận thế nhảy luôn ra sau, tra kiếm vào vỏ đổi thành hình thái súng, vừa bắn vừa Phi Súng kéo dài khoảng cách. Nhưng trọng kiếm Vô Phong lại lần nữa chém tới mặt!
Thằng ôn này!!!
Thao tác của Tôn Triết Bình quá nhanh, vượt xa Diệp Tu tưởng tượng.
Nhát chém kia không phải kỹ năng gì, chỉ là một hit đánh bình thường không gây đông cứng khi ra chiêu và thu chiêu. Trọng kiếm rạch nửa cung tròn, Quân Mạc Tiếu vốn muốn dùng Phi Súng để bay lùi, súng cũng bắn rồi, nhưng hắn vẫn bị kiếm của Tái Thụy Nhất Hạ móc lại.
Đạn bay thẳng vào ngực, bung nở mấy đóa hoa máu, mà cơ thể Tái Thụy Nhất Hạ một chút rung chấn cũng không có. Hai tay chấp kiếm giương cao, bóng Huyết Ảnh Cuồng Đao lan rộng khắp không trung, một biển sương máu theo kiếm chém xuống thân mình Quân Mạc Tiếu.
Chỉ một nhát, dây HP của Quân Mạc Tiếu trượt đến mức khán giả cả nhà thi đấu đều phải thốn.
Dũng mãnh bậc này, khí phách bậc này, quả nhiên không phụ cái danh đệ nhất cuồng kiếm năm xưa. Không! Đến tận hôm nay, cũng không một ai có được tự tin bằng hắn, dũng khí bằng hắn, có thể chơi cứng bằng hắn mà tranh thế chủ động về tay.
Trong mắt nhiều người, cách đánh của Tôn Triết Bình không quá khôn ngoan. Chiêu chụp bắt vừa rồi của Quân Mạc Tiếu chỉ cần nhanh hơn một chút, chắc chắn sẽ chụp được Tái Thụy Nhất Hạ trước khi hắn kịp bùng nổ dame.
Thế nhưng Tôn Triết Bình làm được. Càng không phải lần đầu tiên. Trong cuộc đời đánh giải chuyên nghiệp, không biết bao nhiêu lần hắn đã từng biến những cách chơi liều lĩnh, bất cẩn, quá khích trong mắt người khác thành cơ hội thắng. Dĩ nhiên đó không phải do may mắn. Bên trong những cách chơi ấy của hắn ẩn chứa sức quan sát và phán đoán tinh chuẩn, kế đến mới là cái gan dám chơi lớn, dám liều. Cái gan này, vô số người không có, nhưng Tôn Triết Bình có.
Hàn Văn Thanh xưa nay dũng mãnh vô bì, nhưng người ta nhìn thấy ở anh là cái mãnh. Còn Tôn Triết Bình, đó là cái cuồng, cuồng đến mức xem mọi thứ như không hề tồn tại! (chương 1184)
???
Hoa nơi sa mạc, kiêu dương như nắng.
.
Host by Lá
Art by Adling
http://adling.lofter.com/
Link bài:
Toàn Chức Cao Thủ
Có thể bấm vào xem comment, cũng có thể comment ngay dưới topic này.