Vách đá và vực sâu.
Diệp Tu là một đóa hoa, một đóa hoa màu đen với những đường vân mờ màu tím và nhị hoa vàng kim đung đưa trong gió, thuộc về một loài hoa không tên vì chưa từng ai nhìn thấy, đó là đóa hoa độc nhất của trời đất. Không biết vì sao tạo thành, đã tồn tại bao lâu hay có sức mạnh gì. Chỉ là từ lâu, rất lâu đã xuất hiện một đóa hoa như thế.
Từ ngày đầu tiên xuất hiện trên đời, Diệp Tu đã có nhận thức, thấu rõ trời đất, cũng nhìn thấu vạn vật. Một hiện vật độc nhất vô nhị. Nhưng cũng không ai biết về hắn. May thay bản thân đóa hoa này cũng không để ý.
Diệp Tu sống trên một vách đá, một vách nhỏ chìa ra trong một cái hốc lõm vào của một vách núi cao ngút ngàn trời mây, hệt như một đóa hoa mọc trên một cái lưỡi đang thè ra trong một cái miệng đá, trông đáng sợ và kì dị.
Nơi đóa hoa sống không có bất cứ động vật sống nào, có thể nói là vì ngọn núi này quá cao, nơi này quá hiểm trợ, nhưng phần lớn còn lại vì không có sinh vật nào dám đến gần cả, bản thân đóa hoa này tỏa ra một dạng uy áp, khiến sinh linh sợ hãi.
Hắn đã sống rất lâu, thời gian không khiến hắn phải bận tâm, nhưng trong cuộc sống bình lặng và yên tĩnh ấy, có một điều khiến hắn lưu tâm, đó là vực sâu hun hút bên dưới vách đá này, từ sâu thẳm bên dưới, luôn có cảm giác có những sinh vật sống ở bên dưới.
Một chút tò mò ấy không thể khiến hắn bận tâm quá lâu.
--------
Dưới vách núi là một vực sâu, tối đen và sâu hun hút, có lẽ đây là nơi mà người ta gọi là Địa ngục. Nó không tra tấn con người, nhưng chỉ cần nhìn vào nó đã bị bóng tối nuốt trọn, lạnh lẽo không lối thoát.
Nhưng tận cùng, tận cùng của vực sâu, nơi con người không thể tưởng tượng, là một bình nguyên, một thế giới mới, nơi mọi giới hạn đều bị san bằng. Cây cối, động vật, thực vật, nước, gió, mọi thứ hiện hữu và tồn tại, chúng phát triển đáng ngạc nhiên, phong phú hơn cả một giấc mơ. Giấc mơ mà người ta phải nghi ngờ có phải mình điên rồi không. Nhưng ở đây, tất cả đều là hiện thực.
Trái ngược với đóa hoa ở trên vách núi. Tại đây là sự sống và sáng tạo vô hạn. Nơi một đóa hoa khác ngự trị.
Đó là một đóa hoa hai màu đen đỏ, mỗi một đường vân đỏ như được cố ý khắc họa bởi thiên nhiên, những họa tiết ngẫu nhiên, luôn luôn chuyển động như mang một sức mạnh khiến người ta phải ngạc nhiên, sự sống.
Thế giới bên ngoài phồn hoa, thế giới của vách đá và vực sâu này vô cùng tách biệt, tất cả sinh vật đều truy cầu sự sống, sự thỏa mãn nhưng hai đóa hoa có những năng lực khó mà đo đếm này lại thật kì lạ, chúng không quan tâm gì cả. Chúng có khả năng tạo hoặc hủy diệt một thế giới, sức mạnh khiến bao kẻ điên cuồng. Thế mà chúng lại thản nhiên vô cùng, thật đáng giận.
Khi Hàn Văn Thanh xuất hiện, nơi này cằn cỗi và u tối sau đó, mọi thứ phát triển, sáng tạo và cứ tiếp diễn.
Xung quanh hắn, những sinh vật có trí tuệ tiến hóa, thành lập những quần thể không khác xã hội loài người, vô cùng đa dạng. Hắn mỗi ngày, vẫn vươn mình quan sát tất cả đôi lúc hắn sẽ suy nghĩ một chút về cái lỗ đen hướng lên trên cao kia.
.
Sống đã không biết bao lâu, vẫn luôn cạnh nhau, hai tồn tại thần kỳ nhất cùng song hành và thống trị. Không ai hiểu bọn hắn muốn gì, hai đóa hoa cũng không hiểu. Sống trên đời đâu cần nhiều lý do như vậy.
Vốn Takanashi đột nhiên nhớ tới câu "Nhất hoa nhất thế giới", Takanashi muốn viết một đoản ngắn về hoa nhưng vô tình lại nghĩ ra một thiết lập khá dài.
Thiệt sự là thời gian sau đọc lại chỉ muốn ém luôn đi thôi *cười ra nước mắt*
Last edited: