Ongoing [Hoàng Thiếu Thiên 2019] [Diệp Hoàng] Nghịch

Yushimayona

Thanh thủy tự, thịt thà tăng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
249
Số lượt thích
916
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Kiếm Thánh đại đại Hoàng Thiếu Thiên
#1
Tác giả: Khúc Cảnh Thiên
Beta: Tsuki

Văn án: Duyên, phận, số mệnh và tương lai. Đó là những thứ chắc thể nào biết trước được ...

Năm nay chính là năm Hoàng Thiếu Thiên của chúng ta debut giới chuyên nghiệp, Liên Minh có thêm một người được phong là đệ nhất kiếm khách - Kiếm Thánh. Thêm một tuổi mới, hãy luôn hướng đến ngôi vị cao nhất, Vinh Quang cao nhất cùng với Lam Vũ, Hoàng thiếu nhé! Cho dù có qua bao nhiêu năm thì anh vẫn luôn là thanh kiếm mạnh mẽ nhất của Lam Vũ!

Hoàng Thiếu Thiên - Kiếm định thiên hạ!



Mở đầu
Lục địa Vinh Quang, năm 837.

Ngũ đại quốc là Hưng Hân, Bá Đồ, Vi Thảo, Lam Vũ, Luân Hồi không ngừng dùng sức mạnh của mình để chèn ép các tiểu quốc, khiến lãnh thổ của mình ngày càng bành trướng.

Thế chiến đã kéo dài hàng thập kỉ, gieo rắc biết bao đau thương cùng bất hạnh. Những nơi quân đội đại quốc đặt chân qua toàn bộ đều bị tàn phá. Dù nơi đó có là thành trì trù phú cũng chỉ sót lại những mái nhà đổ nát nằm sát nhau.

Trải qua những cuộc chiến triền miên, ngay cả nước sông cũng sớm bị nhuộm màu đỏ của máu, hài cốt tử nhân giờ đã đủ để trải kín đường đi.

Tùy tiện bước ra đường liền có thể nghe được tiếng quạ kêu cùng tiếng mõ đều đều tiễn đưa vong linh.

Lục địa Vinh Quang, năm 846.

Thế chiến tạm lắng xuống, các đại quốc đều lần lượt rút khỏi tiền tuyến, thiên hạ sau bao năm loạn lạc cuối cùng cũng có được những ngày thái bình.

Lục địa Vinh Quang, năm 848.

Hai đại quốc Hưng Hân và Lam Vũ tạo thành liên minh. Hai nước giao tình không tệ, qua mười mấy năm vẫn luôn giữ quan hệ rất tốt.

Lục địa Vinh Quang, năm 862.

Từ vương gia được Hoàng đế Lam Vũ phái sang Hưng Hân làm sứ giả. Chẳng may Từ vương gia bị ám sát trong nội thành Hưng Hân, dẫn đến quan hệ giữa hai nước trở nên căng thẳng.

Lục địa Vinh Quang, tháng 4 năm 863.

Mâu thuẫn giữa Lam Vũ và Hưng Hân không cách nào giải quyết, liên minh tan rã.

Lục địa Vinh Quang, tháng 8 năm 863.

Lấy cớ báo thù cho Từ vương gia. Lam Vũ cử một đạo binh gồm mười vạn quân do phó thống lĩnh Phương Thế Kính dẫn đầu tiến công vào lãnh thổ Hưng Hân.

Hay tin, Hoàng đế Hưng Hân lập tức đem một đạo quân gồm mười vạn quân ra nghênh chiến do Ngụy tướng quân chỉ huy.

Lục địa Vinh Quang, tháng 9 năm 863.

Lam Vũ đại bại, buộc phải rút lui.

Hưng Hân tuy thắng trận nhưng tổn thất không ít. Có hơn 5000 người chết và mất tích, hơn 8000 người bị thương, đế quốc hao tốn hơn 9 tỉ gali cho cuộc chiến này.

*Chú thích: 1 gali = 50000 VNĐ

Chương 1​

Đại quốc Hưng Hân, tháng 10 năm 863.

Sau khi nghe tin Lam Vũ rút khỏi Vân Mạc, thái tử của đế quốc Hưng Hân - Diệp Tu lập tức đem theo người, ngựa cùng lương thực tiếp tế cấp tốc đi về phía Nam.

Một tháng qua tình hình chiến sự ngoài tiền tuyến ra sao Diệp Tu đều nắm rõ. Y đã nhiều lần xin phụ hoàng cho phép mình ra tiền tuyến góp sức nhưng Hoàng đế năm lần bảy lượt đem lí do y còn quá nhỏ ra mà từ chối.

Thái tử của đại quốc Hưng Hân chỉ vừa mới bước qua tuổi 13, nói cách khác chính là một tiểu hài tử. Dù rằng y mới bằng này tuổi đã tinh thông võ nghệ cùng binh lược, bản lĩnh tuyệt đối không nhỏ nhưng chiến trường là nơi nguy hiểm trùng trùng. Hoàng đế dĩ nhiên sẽ không phái hoàng nhi của mình đến nơi nguy hiểm đó.

Thế nhưng, dù có khuyên ngăn thế nào, Diệp Tu cũng không nghe. Cuối cùng Hoàng đế phải thỏa hiệp, chỉ cần Lam Vũ rút khỏi lãnh thổ Hưng Hân, y liền có thể cùng quân tiếp viện tới thành Vân Mạc.

Chờ đợi hơn một tháng khiến Diệp Tu lo lắng gần chết. Nhớ lại những ngày vừa qua, y đều là đứng ngồi không yên.

Thành Vân Mạc là địa phận giáp ranh giữa lãnh thổ ba nước Hưng Hân, Lam Vũ và Bá Đồ. Vì là khu vực trọng yếu, nơi này luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt từ triều đình. Chỉ cần thành Vân Mạc thất thủ, Hưng Hân chắc chắn sẽ bị đẩy vào tình thế nguy hiểm.

Lần này tuy rằng quân ta thành công ngăn chặn Lam Vũ nhưng đồng thời cũng tổn thất quá lớn. Thiệt hại sau chiến tranh khiến tuyến phòng thủ của thành Vân Mạc yếu hơn bao giờ hết, có lẽ là yếu nhất trong mấy thập kỉ qua. Hiện tại muốn tăng cường phòng thủ chỉ có thể đợi quân tiếp viện đến từ triều đình.

Diệp Tu cưỡi trên lưng hắc mã phi nước đại. Lúc này y cùng Ngô Tuyết Phong đã cách quân tiếp viện khá xa.

Diệp Tu ngoái đầu nhìn lại, cả đội quân hơn ba vạn người giờ chỉ còn là những cái bóng phía xa.

Diệp Tu từ đầu đã không muốn đi chung với quân tiếp viện. Bọn họ còn phải đem theo lương thực, nước uống, dược liệu làm cách nào cũng không thể đi nhanh. Nếu đi với tốc ấy, sợ rằng qua mười bốn ngày cũng chưa chắc đến được thành Vân Mạc.

Không thể đợi thêm một khắc nào nữa. Chính vì vậy, ngay khi vừa ra khỏi kinh thành, y và tùy tùng thân cận là Ngô Tuyết Phong lập tức ly khai đội ngũ.

Bọn họ xuất phát từ lúc sáng sớm, lúc này mặt trời đã dần xuống núi cũng chưa từng dừng lại.

Ngô Tuyết Phong cưỡi ngựa phi ngay cạnh Diệp Tu, mãi mới có thể mở miệng:

“Thái tử điện hạ, trời đã sắp tối rồi hay là chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút?”

Diệp Tu quay lại nhìn Ngô Tuyết Phong, sau đó tầm mắt lập tức hướng về phía trước.

“Đi.”

Diệp Tu giật mạnh dây cương, hắc mã theo đó phi càng nhanh.

Ngô Tuyết Phong chỉ biết đuổi theo sau không ngừng khuyên nhủ.

“Thần biết người đang nóng lòng muốn tới thành Vân Mạc nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục thế này. Liên tục đi mười mấy ngày không ngủ, không nghỉ, đừng nói là chúng ta, ngay cả chiến mã cũng không trụ được.

Diệp Tu lặng lẽ thở ra một hơi, biểu tình ôn hòa hơn vài phần.

“Trước mắt tìm chỗ nào đó để nghỉ chân đã.”

Sau mười ngày, Diệp Tu cuối cùng cũng đến được thành Vân Mạc.

Trong kí ức của Diệp Tu, nơi đây chính là một thành trì phồn hoa, quanh năm ngập tiếng nói cười. Chẳng ngờ chỉ sau hơn một tháng đã trở thành bộ dạng hoang tàn như thế này.

Ngô Tuyết Phong thấy Diệp Tu đứng bất động hồi lâu, biết y có tâm tư bèn tiến lại, giọng nói mang tám, chín phần trấn an.

“Xin Thái tử điện hạ bớt lo lắng. Tuy nhìn từ bên ngoài như vậy nhưng theo tình báo mấy ngày nay, bên trong nội thành đang tiến hành khắc phục rồi.”

Nghe vậy Diệp Tu khẽ gật đầu.

“Vào thôi.”

Trước khi bước qua cổng thành, Diệp Tu đã tưởng tượng được những gì mình có thể thấy bên trong thành. Y hít vào một ngụm khí lạnh, tự trấn an bản thân dù thế nào cũng phải bình tĩnh.

Thế nhưng bên trong thành lại không giống như những gì y đã tưởng tượng. Không phải là thảm cảnh thê lương, cũng không có tiếng khóc than, ngược lại còn có chút náo nhiệt.

Diệp Tu đang đi thì vô tình đụng phải một đứa bé, thằng nhóc ấy trong nháy mắt liền xù lông.

“Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Không nhìn đường sao?”

Ngô Tuyết Phong mắt thấy tên tiểu tử ấy dám hỗn láo với Thái tử, định dạy cho nó một bài học. Nhưng y chưa kịp làm gì thì đã bị Diệp Tu ngăn lại. Trông y chẳng có vẻ gì là tức giận, thậm chí trên khóe môi còn lộ ra một tia trào phúng.

“Nhóc con nhà ngươi rõ ràng đụng phải ta trước còn nói ta đi không nhìn đường?”

Tiểu tử kia không chịu thua kém, gân cổ lên cãi.

“Rõ ràng là ngươi sai trước.”

Diệp Tu nhàn nhạt cười, đưa tay chỉ Ngô Tuyết Phòng đang đứng sau lưng mình.

“Có thấy vị đại ca này không? Nếu ngươi còn tiếp tục vu oan, huynh ấy nhất định sẽ nổi giận.”

Nhóc con bất giác nhìn lên Ngô Tuyết Phong. Mặc dù nhìn y mười phần ôn nhu nhưng Diệp Tu cứ thỉnh thoảng lại thêm mắm dặm muối nói y rất hung dữ, nhóc con càng nghe càng cảm thấy chân tay bủn rủn. Nghe thêm vài câu, nhóc con không chịu nổi la toáng lên gọi nương rồi chạy mất.

Diệp Tu hướng bọn nhóc làm mặt xấu. Chẳng cần biết có ai để ý tới y hay không, miễn sao y thích là được.

Ngô Tuyết Phong ở bên cạnh lắc đầu cười khổ.

“Đó bất quá chỉ là mấy tiểu hài tử. Người có cần thiết phải làm vậy không?”

Diệp Tu chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nói:

“Nhưng ta cũng là tiểu hài tử.”

Ngô Tuyết Phong chỉ cười không nói. Thái tử của bọn họ tuy khí chất hơn người, một khi nghiêm túc thậm chí còn tỏa ra uy quang khiến kẻ khác buộc phải phục tùng. Thế nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng y chỉ mới mười ba tuổi, đôi lúc sẽ làm ra một vài hành động rất trẻ con.

Yêu thương cùng sủng nịnh tràn ngập nơi đáy mắt, Ngô Tuyết Phong tiếp tục yên lặng đi bên cạnh Diệp Tu.

Trải qua một tháng sống trong chiến tranh nhưng trong thành lúc này không nhìn ra được bao nét bi thương. Dân chúng trong thành thậm chí còn đang ăn mừng việc thành công đánh đuổi quân Lam Vũ ra khỏi bờ cõi Hưng Hân.

Hỏi thăm một chút, Diệp Tu biết được Vân Mạc thành chủ - Ngụy tướng quân, trong mấy ngày vừa qua đã dùng chính gia sản của mình, phần nào giúp ổn định đời sống của dân chúng trong thành.

Đối với việc này, Diệp Tu vô cùng hài lòng.

Ngụy tướng quân, tên thật là Ngụy Sâm. Khi xưa y từng là đại tướng quân của Lam Vũ. Y tuy mạnh nhưng trước giờ không kiêng nể ai, khiến nhiều kẻ phật ý. Ngụy Sâm luôn thích kể về những chiến công của mình hồi ở Lam Vũ, chỉ riêng lý do tại sao lại rời khỏi quê nhà y một từ cũng không nhắc đến. Ngay cả Diệp Tu cũng chỉ biết y bị kẻ gian hãm hại, phải chịu án lưu đày.

Sau khi bị lưu đày, Ngụy Sâm không biết như thế nào gặp được Diệp Tu. Sau được y tín nhiệm, tích cực tiến cử, lại thêm vô số những chiến công hiển hách vang dội khắp Vinh Quang, y mới có thể ngồi vào vị trí tướng quân, còn được giao phó trấn thủ thành Vân Mạc.

Ngụy Sâm bị lưu đày khỏi Lam Vũ, lại trở thành vị tướng được trọng dụng tại Hưng Hân. Việc này truyền ra nghe không khác gì một trò đùa.

Chỉ vì sự kiện này mà Lam Vũ từng gây khó dễ cho Hưng Hân một khoảng thời gian.

Song hoàng đế Hưng Hân xưa nay dùng người đều không dựa vào quá khứ của người đó. Chưa nói đến, bọn họ đã sớm không cần thiết phải đem y giao nộp cho Lam Vũ.

Trước thái độ kiên quyết ấy, hoàng đế Lam Vũ đành phải ngưng việc làm khó dễ. Nhưng cũng chính từ lúc này, quan hệ giữa hai nước bắt đầu chuyển biến xấu.

Chuyện xảy ra chỉ mới hơn một năm. Một năm trước, hắn còn là đại tướng quân dưới ngọn cờ Lam Vũ, một năm sau lại đứng ở phía đối nghịch với quê nhà, lấy danh nghĩa tướng quân Hưng Hân gặp lại người bạn tri kỷ Phương Thế Kính nơi chiến trường.

Có lẽ ngay cả hoàng đế Lam Vũ cũng không ngờ, người ngăn cản bước tiến của Lam Vũ ngày hôm nay lại chính là kẻ bọn họ đã từng vứt bỏ.

Diệp Tu vừa đi vừa nhớ lại chuyện xưa, lại nghĩ lát nữa gặp phải nói chuyện với Ngụy Sâm ra sao. Lần này y lập công lớn, trọng thưởng dĩ nhiên phải làm, ngoài ra cũng nên khen ngợi vài ba câu

Đang đi bỗng Diệp Tu trông thấy phía trước có chút náo nhiệt. Bản tính tò mò thôi thúc, y không tự chủ được đến gần hơn. Nhưng đến nơi thì chỉ thấy người người chen chúc, một lối đi cũng không có. Bất quá y dựa vào vóc dáng của bản thân mà chui lọt vào trong. Diệp Tu phủi bụi bẩn dính trên quần áo. Xong xuôi y mới nhìn lên xem mọi người đang vây quanh cái gì.

Diệp Tu khẽ nhíu mày, trước mắt y là một cậu nhóc chừng tám, chín tuổi. Đứa trẻ kia một thân rách nát, ngay cả mái tóc vàng cũng bị nhiễm bụi bẩn. Chỉ có đôi mắt màu hổ phách từ đầu đến cuối vẫn luôn lóe lên hàn quang.

Y chú ý đến một đứa trẻ khác đang bị cậu ta khóa chặt bằng con dao găm. Hoảng sợ khi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ vật sắc nhọn đang kề bên cổ, nó ra sức khóc lớn.

Lúc này Diệp Tu mới để ý, cách đó khoảng năm bước chân có hai gã đàn ông đang thủ sẵn thế, dường như vì sợ con tin bị thương tổn mà không dám lao vào.

Cậu bé tóc vàng hướng hai tên kia quát lớn:

“Các ngươi khôn hồn thì tránh xa ta ra!”

Hết chương 1​
 
Last edited:

Fanmita

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
19
Số lượt thích
87
Fan não tàn của
Vương đội
#2
đoạn nì bị cách dòng nè Au ơi

.

.

chủ nhà có chút xíu lỗi type, còn chương 1 mới là phần mở đầu nên tui cx hong rõ lắm hướng đi và cốt truyện, tui đang mò vqts thấy mn chủ yếu là edit nhèo hơn viết truyện nên tui thử đọc bừa 1 fic tự viết coi sao, rất hóng phần tiếp theo :>>>>>>>>>>>>>>>>>, mà hình như tui thấy 1 typo nữa mà giờ mò lại hong thấy đâu, chủ nhà nhớ chóng hoàn fic nhé :>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
 

Bình luận bằng Facebook