- Bình luận
- 468
- Số lượt thích
- 4,056
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
Tác giả: 七月没梨
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Fuuka
Tôn Triết Bình tuyệt đối không phải kẻ cao ngạo không để ai vào mắt cũng không phải kẻ thích bá đạo làm liều, anh tôn trọng mỗi một đối thủ đáng tôn trọng, anh chỉ không nhìn tới mấy tên hề thích nhảy nhót.
Khiến cho không ít kẻ miệng hùm gan sứa gọi anh là kẻ ngông cuồng phải tức đến nổ phổi.
Anh là đội trưởng Bách Hoa, anh là trụ cột Bách Hoa, trọng kiếm của anh lướt đi tan tác, anh chính là đế vương trên sàn đấu.
Tôn Triết Bình khi đó dù có vẻ ngoài ổn trọng hơn nữa cũng không che nổi thứ khí thế tuổi trẻ này. Đệ nhất cuồng kiếm, cuồng của anh chính là đi qua mỗi một cuộc tranh tài mà cắm rễ trong mắt từng vị khán giả.
Phồn hoa rực rỡ của Bách Hoa Liễu Loạn cũng không cách nào khuất lấp được thanh trọng kiếm của anh dưới huyết cảnh lướt đi chói lòa như khói lửa.
Vương miện đại diện cho huy hoàng cùng vinh quang, đại diện cho việc vươn cao hơn người khác.
Nhưng ý nghĩa chân chính, là khi khó khăn ập đến, chống đỡ tất cả, vĩnh viễn để người khác nhìn thấy hy vọng lấp lánh sắc vàng.
Bờ vai mạnh mẽ của anh tưởng như không gì có thể xuyên thủng, như mình anh có thể gánh vác cả Bách Hoa. Anh vì Trương Giai Lạc sáng tạo nên đấu pháp Bách Hoa tạo điều kiện thích hợp nhất cho hắn phát huy, chỉ cần anh còn đứng trên sàn đấu Táng Hoa sẽ vĩnh viễn bảo vệ đồng đội của anh, Bách Hoa của anh.
Khi anh đến oanh oanh liệt liệt, khiến cả thế giới kinh ngạc vì anh, lúc anh rời đi thế nhưng lại thật yên tĩnh.
Anh ở giữa mùa giải thứ năm nửa đường rời khỏi, mùa giải kết thúc thì tuyên bố giải nghệ.
Trương Giai Lạc khi đó không thể không thay đổi đấu pháp Bách Hoa, một người một mình chống đỡ chiến đội Bách Hoa mà Tôn Triết Bình từng phải gánh vác.
Cả mùa giải đó, vô luận Trương Giai Lạc hay là Bách Hoa đều rầm rầm rộ rộ, điên cuồng mà bất chấp.
Ngoại trừ vài bình luận thương xót tiếc hận ngoài lề có chút buồn cười, còn lại dành cho Tôn Triết Bình chỉ có sự tĩnh lặng.
Cứ như đấu sĩ trẻ tuổi mang hùng tâm tráng chí vừa rút kiếm khỏi bao, chỉ nhìn thấy đấu trường trống không, giống như bãi tha ma trống vắng tĩnh lặng.
Mà tái xuất về Nghĩa Trảm, anh là giúp người chẳng ngại khó, như chim hải âu già, sẽ vĩnh viễn lượn quanh cánh buồm, chăm chỉ vỗ cánh không mệt mỏi, truy đuổi chưa bao giờ chán nản.
Thường có người thương tiếc, Tôn Triết Bình nếu như không có chấn thương tay thì như thế nào?
Nhưng, tôi cho rằng, Tôn Triết Bình cho dù chấn thương tay thì có thế nào?
Anh vẫn là Tôn Triết Bình, là sóng biển kinh thiên cũng là giao long ẩn nấp, là dãy núi sừng sững dưới hoàng hôn cũng là đá ngầm ngàn năm đứng giữa biển.
Kiên cố không thể phá vỡ.
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Fuuka
CUỒNG của TÔN TRIẾT BÌNH
Cuồng của Tôn Triết Bình là sự ngạo mạn từ trong xương tủy chứ không phải là thứ khí thế tuổi trẻ bởi vô tri mà ngông cuồng thể hiện.Tôn Triết Bình tuyệt đối không phải kẻ cao ngạo không để ai vào mắt cũng không phải kẻ thích bá đạo làm liều, anh tôn trọng mỗi một đối thủ đáng tôn trọng, anh chỉ không nhìn tới mấy tên hề thích nhảy nhót.
Khiến cho không ít kẻ miệng hùm gan sứa gọi anh là kẻ ngông cuồng phải tức đến nổ phổi.
Anh là đội trưởng Bách Hoa, anh là trụ cột Bách Hoa, trọng kiếm của anh lướt đi tan tác, anh chính là đế vương trên sàn đấu.
Tôn Triết Bình khi đó dù có vẻ ngoài ổn trọng hơn nữa cũng không che nổi thứ khí thế tuổi trẻ này. Đệ nhất cuồng kiếm, cuồng của anh chính là đi qua mỗi một cuộc tranh tài mà cắm rễ trong mắt từng vị khán giả.
Phồn hoa rực rỡ của Bách Hoa Liễu Loạn cũng không cách nào khuất lấp được thanh trọng kiếm của anh dưới huyết cảnh lướt đi chói lòa như khói lửa.
Vương miện đại diện cho huy hoàng cùng vinh quang, đại diện cho việc vươn cao hơn người khác.
Nhưng ý nghĩa chân chính, là khi khó khăn ập đến, chống đỡ tất cả, vĩnh viễn để người khác nhìn thấy hy vọng lấp lánh sắc vàng.
Bờ vai mạnh mẽ của anh tưởng như không gì có thể xuyên thủng, như mình anh có thể gánh vác cả Bách Hoa. Anh vì Trương Giai Lạc sáng tạo nên đấu pháp Bách Hoa tạo điều kiện thích hợp nhất cho hắn phát huy, chỉ cần anh còn đứng trên sàn đấu Táng Hoa sẽ vĩnh viễn bảo vệ đồng đội của anh, Bách Hoa của anh.
Khi anh đến oanh oanh liệt liệt, khiến cả thế giới kinh ngạc vì anh, lúc anh rời đi thế nhưng lại thật yên tĩnh.
Anh ở giữa mùa giải thứ năm nửa đường rời khỏi, mùa giải kết thúc thì tuyên bố giải nghệ.
Trương Giai Lạc khi đó không thể không thay đổi đấu pháp Bách Hoa, một người một mình chống đỡ chiến đội Bách Hoa mà Tôn Triết Bình từng phải gánh vác.
Cả mùa giải đó, vô luận Trương Giai Lạc hay là Bách Hoa đều rầm rầm rộ rộ, điên cuồng mà bất chấp.
Ngoại trừ vài bình luận thương xót tiếc hận ngoài lề có chút buồn cười, còn lại dành cho Tôn Triết Bình chỉ có sự tĩnh lặng.
Cứ như đấu sĩ trẻ tuổi mang hùng tâm tráng chí vừa rút kiếm khỏi bao, chỉ nhìn thấy đấu trường trống không, giống như bãi tha ma trống vắng tĩnh lặng.
Mà tái xuất về Nghĩa Trảm, anh là giúp người chẳng ngại khó, như chim hải âu già, sẽ vĩnh viễn lượn quanh cánh buồm, chăm chỉ vỗ cánh không mệt mỏi, truy đuổi chưa bao giờ chán nản.
Thường có người thương tiếc, Tôn Triết Bình nếu như không có chấn thương tay thì như thế nào?
Nhưng, tôi cho rằng, Tôn Triết Bình cho dù chấn thương tay thì có thế nào?
Anh vẫn là Tôn Triết Bình, là sóng biển kinh thiên cũng là giao long ẩn nấp, là dãy núi sừng sững dưới hoàng hôn cũng là đá ngầm ngàn năm đứng giữa biển.
Kiên cố không thể phá vỡ.
Cre on pic
Chúc mừng sinh nhật Đại Tôn!!!