Mấy ngày liền sớm chiều ở chung khi tham gia chuỗi hoạt động của câu lạc bộ ghita trường, quan hệ giữa Trương Giai Lạc và Ngô Giai Vũ tốt lên trông thấy, cảm giác rung động mập mờ thời đi học lần nữa quay về, hắn ngày càng về nhà muộn, đi đâu làm gì thì không chịu hé răng. Tôn Triết Bình và Đường Hạo một đôi thầy trò bên này, một người thì muốn giải phóng hết sự bực bội của bản thân khi người nào đó không có ở đây vào sự nghiệp giáo dục, một người thì dốc hết sức lực muốn sớm có trình độ tương xứng với dàn trống trong tay.
Sau khi kết thúc hoạt động của câu lạc bộ là thời gian tập luyện bất tận và lf lúc thu âm bản demo sau cùng. Hai người không thể không bỏ một số tiền lớn thuê phòng thu âm, bạn học Đường Hạo dù tiến bộ kinh người nhưng vẫn chưa đáp ứng yêu cầu của Tôn Triết Bình. Bọn họ đành cắn răng dốc hết số tiền còn lại làm lệ phí di chuyển mời một tay trống đến.
Trương Giai Lạc nhìn ngày lên đường dự kiến trên lịch, dùng bút đánh dấu gạch một dấu nhân đỏ.
Ngày xuất phát lại bị hoãn lần nữa, ngày càng xa vời.
Nhạc đệm bài này lấy âm thanh ghita làm chủ đạo khiến cho giọng hát chính kiêm tay ghita Trương Giai Lạc áp lực như núi. Tôn Triết Bình khắc nghiệt ngày nào cũng mắng Trương Giai Lạc khóc đỏ cả mắt, nếu không phải Trương Giai Lạc khóc thì là hai người lôi nhau ra ngoài đập một trận. Cái tính không chịu nhận thua của Trương Giai Lạc làm hắn ôm cây ghita hành hạ cả ngày, nằm mơ cũng thấy mình đang gãi cơ bụng Tôn Triết Bình vẽ nốt nhạc. Người kia bị hắn chọc tỉnh ngủ, hung hăng đè Trương Giai Lạc dưới thân, khàn giọng tức giận cảnh cáo sờ-nữa-tôi-cắn-chết-cậu. Trương Giai Lạc vốn luôn không phục, muốn đánh một trận với Tôn Triết Bình, sau đó bị người ta trị đến ngoan ngoãn.
Cứ thế ồn ào, hai thanh niên đương tuổi xuân rung động quậy đến hai ba giờ sáng không ai ngủ được, cuối cùng luôn là Trương Giai Lạc ôm ghita chạy ra phòng tập tập hát, Tôn Triết Bình xông vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Nếu không phải Ngô Giai Vũ ngày nào cũng mang cơm hộp từ nhà ăn đến, hai kẻ điên này hoàn toàn không biết trời đã tối từ lúc nào. Cơm nước xong xuôi, Ngô Giai Vũ cũng sẽ lẳng lặng ngồi lại nghe một lúc rồi mới đi, có lúc Trương Giai Lạc sẽ đưa cô nàng về ký túc, có lúc không.
Cô gái ngồi xem Trương Giai Lạc hát, xem đến nhập thần. Thiếu niên buộc bím tóc đuôi ngựa, đeo khuyên tai, đứng trước micro chợt có sức hấp dẫn cực kỳ trí mạng, khác xa cậu bạn đứng đầu lớp mình thích năm nào. Khi đó mình chẳng qua chỉ thấy Trương Giai Lạc giọng nói êm tai, ngồi cạnh nghe cậu ta giảng đề luôn làm mình xấu hổ đỏ mặt, nhưng giờ mới biết, lúc người ấy hát mới thực sự động lòng người.
Cô đột nghiên cảm thấy rất ghen tỵ với Tôn Triết Bình, ngày nào cũng được nghe giọng hát này.
Nghĩ tới đây, cô gái rời ánh mắt sang tay keyboard đang ngồi trong góc khuất, tập luyện với hắn dường như là một chuyện rất nhẹ nhàng. Ngô Giai Vũ nhìn đôi tay hờ hững của Tôn Triết Bình lướt trên bàn phím nhưng ánh mắt như có như không nhìn người trước mặt không rời.
Ngô Giai Vũ khẽ sửng sốt.
“Bỏ trốn” là bài tình ca chỉ thuộc về hai người, tình cảm trong đó không liên quan gì đến mình. Cô biết hai năm nay đời sống tình cảm của Trương Giai Lạc luôn tịch mịch, cô từng nghĩ bài hát này chỉ là lời gửi gắm của Trương Giai Lạc đến tương lai và khao khát tình ái. Giờ thấy cảnh này này, cô gái luôn hơi ngốc nghếch trên phương diện tình cảm mới đột nhiên hiểu rõ.
Trương Giai Lạc có một chất giọng say lòng người, nhưng khi hắn hát, người ta càng nghe càng tỉnh.
“Đem thanh xuân tặng lại, cho thành phố đầy ánh đèn sau lưng
Vì giấc mơ, chúng ta bằng lòng trả giá
Đem tình yêu dâng hiến, cho cô gái thật lòng nhất bên mình
Em theo tôi ca hát, em theo tôi lang thang
Theo tôi cùng mất mát
Đến hôm nay mới sực hiểu ra
Ước mơ tha thiết là tình yêu là tự do
Muốn mang em bỏ trốn, đi về nơi xa nhất
Muốn mang em bỏ trốn, làm người hạnh phúc nhất
Chốn tha hương thân thuộc, tôi lưu đày năm này qua năm khác
Đi qua đất nở hoa, đi qua đất chông gai
Chỉ để tìm về miền tự do
Giữa thành phố dục vọng, em là tia tín ngưỡng sau cùng
Thanh thuần như ánh mặt trời hân hoan, chiếu vào trái tim tôi
Đừng buồn nữa em nhé, tôi đã thấy hi vọng
Em có còn dũng khí, theo tôi đi bỏ trốn
Muốn mang em bỏ trốn, đi về nơi xa nhất
Muốn mang em bỏ trốn, làm người hạnh phúc nhất.”
Từ ngày hôm đó, Ngô Giai Vũ không xuất hiện nữa.
Trương Giai Lạc bất an trong lòng, cả ngày lúc nào cũng có vẻ bị tình yêu làm tổn thương, Tôn Triết Bình phải giục hắn đi tìm người ta hỏi cho rõ ràng. Nhưng Trương Giai Lạc sống chết không chịu, Tôn Triết Bình nổi giận, quát: “Người trẻ tuổi làm sao có thể đùa cợt như vâỵ được?”
Trương Giai Lạc không xù lông nhím lên như mọi ngày, chỉ buồn bã ngồi trên giường nhún vai.
“Hậu kỳ cho demo đã xong rồi, tiền cũng đã đủ. Chúng ta giờ đi luôn . . . “
“Ai bảo đủ tiền . . . “
“Chúng ta không thể chờ cả đời ở đây được!” Trương Giai Lạc ngẩng đầu, nước mắt khẽ tràn bờ mi. Tôn Triết Bình nhìn mà giật mình, dòng lệ kia như mũi dao khắc từng dòng lên tim hắn.
“Trương Giai Lạc . . . cmn không phải cậu hối hận đấy chứ?”
Người bình thường trong trường hợp này sẽ hối hận, đúng không? Tôn Triết Bình tự hỏi mình.
Trương Giai Lạc đáng lẽ có thể thi đỗ một trường đại học tốt, có thể cùng cô gái mình thích điên cuồng trọn một thanh xuân. Nếu may mắn có thể rủ được một hội bạn đại học chung chí hướng lập một ban nhạc, Rock n roll sẽ chỉ là một ngôi sao lấp lánh trong cuộc đời hắn chứ chiếm lấy toàn bộ sinh mệnh, càng không phải như bây giờ.
Tôn Triết Bình đến giờ vẫn luôn có sự cởi mở vượt xa người đồng lứa, hắn không có người thân, không quan tâm mình sẽ trải qua cuộc sống như nào.
Hắn vẫn cho là Trương Giai Lạc cũng giống như thế, nhưng sự tự tin này sụp đổ ngay trong khoảng khắc Trương Giai Lạc rơi nước mắt.
Trương Giai Lạc nghe được câu đó thì con ngươi chợt trừng lớn, hô hấp bỗng dồn dập, nắm đấm vô thức xiết chặt, đột nhiên tung một quyền về phía Tôn Triết Bình. Cú đấm nhanh như gió ngay sau đó của hắn làm Tôn Triết Bình văng máu mũi.
Trương Giai Lạc dạo gần đây nhờ thường xuyên đánh nhau với Tôn Triết Bình nên tiến bộ cực nhanh. Dây buộc tóc đứt tung, Trương Giai Lạc ngẩng lên, hất mái tóc ra sau lưng, hai mắt sáng rực, vừa kiêu ngạo vừa đẹp kinh hồn. Nhưng động tác nhỏ đó làm quyền thứ ba của hắn chậm nửa nhịp, khiến Tôn Triết Bình rốt cuộc tìm được cơ hội chặn nắm đấm của hắn giữa không trung.
Tôn Triết Bình bắt lấy tay kia của Trương Giai Lạc, gắt gao chụp cả hai tay của hắn lên đầu, dùng ưu thế tuyệt đối của mình chặn đối phương trên cửa.
“Cậu điên rồi à?”
“Tôn Triết Bình, anh là đồ không có lương tâm.” Trương Giai Lạc cố giãy dụa nhưng không thể động đậy, ngực phập phồng dữ dội vì cơn kích động, nhưng thần sắc vẫn cứ liều lĩnh quả quyết. Nếu mình không phải người đang bị đánh, Tôn Triết Bình hẳn sẽ cảm thấy một màn quá gợi cảm như này khiến hormone trong người nổ tung.
“Sao anh dám? Chính anh dẫn tôi đi!! Sao anh dám hỏi tôi có hối hận không? Cmn có hối hận không tự anh không biết sao?”
Trương Giai Lạc không biết lấy hơi sức ở đâu ra, đánh lùi Tôn Triết Bình, lui mình vào trong bóng tối cuối phòng.
Tôn Triết Bình chấn kinh đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích. Trong phòng không bật đèn, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ còn lại tiếng nức nở cố kìm nén của Trương Giai Lạc, tiếng khóc gần như là đau đớn, cùng với nhịp tim cô độc của Tôn Triết Bình từng chút từng chút nện xuống cõi lòng hắn.
Hắn cuối cùng đã hiểu.
Vừa khéo ngược hẳn với sự lo lắng của hắn, Trương Giai Lạc còn kiên định hơn hắn tưởng rất nhiều. Hắn khổ sở chỉ là vì hắn hiểu để có tự do phải trả cái giá nặng nề thế nào. Hắn chặt đứt toàn bộ ràng buộc, đi theo lời trái tim mách bảo, thế mà người duy nhất bên cạnh mà hắn có thể gửi gắm thật lòng thế mà lại hoài nghi.
Tôn Triết Bình nghĩ tới lời ca “Bỏ trốn” của Trương Giai Lạc
“Đi qua đất nở hoa, đi qua đất chông gai
Chỉ để tìm về miền tự do”
“Giữa thành phố dục vọng, em là tia tín ngưỡng sau cùng.”
Trương Giai Lạc càng nghĩ càng thấy tủi, sự quật cường và nổi loạn đã bị rút đi sạch sẽ, chỉ còn lại sự mệt mỏi rã rời và ấm ức lẩn thật sâu trong giọng nói: “Tôn Triết Bình, tại sao anh có thể ngu ngốc đến mức này, tui làm sao bỏ anh đi bây giờ . . .”
Tôn Triết Bình không để người kia nói hết câu, một tay kéo cổ Trương Giai Lạc, mạnh mẽ ôm chầm người ta vào trong ngực.
“Xin lỗi.”
Hắn học theo tư thế Trương Giai Lạc đã từng ôm mình, nhẹ lời xin lỗi, trong giọng nói đầy sự áy náy và tự trách. Hắn cương quyết ôm người kia vào trong ngực, ngang ngược đến mức làm người ta hít thở không thông, nhưng giọng nói nỉ non an ủi khắp vành tai lại dịu dàng như vậy.
“Móa!” Trương Giai Lạc hờn mắng: “Anh làm tui giống như đứa cố tình gây sự vậy . . .”
Người trong ngực rầu rĩ không vui, nước mắt nước mũi tèm nhem, vì chút tư thù nên dán mặt vào trong ngực Tôn Triết Bình. Thật sự định khiến Tôn Triết Bình không có cách nào đỡ.
Nhưng người ôm hắn lại chẳng nói gì, cứ thế giữ cái ôm thật chặt.