Hoàn [Sa Mạc chi Hoa 2019] [Tôn Triết Bình] Một Đoạn Phỏng Vấn

Tứ Điệp Phong

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
11
Số lượt thích
86
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: Dasiv.

Convert bởi Lá Mùa Thu.

Edit bởi Tứ.

Beta by Neko-chan, Tương Cà, Lá Lá.

Art by Mậu Thượng Lão Viễn.

Thể loại: Hướng nguyên.


Thuộc Pj chúc mừng sinh nhật Tôn Triết Bình: [Project] Sa Mạc chi Hoa - Mừng SN Tôn Triết Bình 17/08/2019.
.





Một Đoạn Phỏng Vấn



Tôn Triết Bình sinh nhật vui vẻ.



Mở đầu

01

Đây là một lần phỏng vấn khó xử.

Mới bắt đầu đã là:

02

"Tao nói mày đây là một kinh hỉ!" Năm tiếng trước, Trương Giai Lạc thề thốt đảm bảo.

Sau đó, Tôn Triết Bình chạy xe thẳng tới địa chỉ Trương Giai Lạc để lại.

Bắc Kinh ba dặm một làng, quán bar một đường.

03

Khoảnh khắc đó, Tôn Triết Bình bỗng nhớ tới lần trước Trương Giai Lạc chuẩn bị một kinh hỉ cho mình.

Qua năm tuổi* rồi.
*năm tuổi: là năm mình sinh ra, và cứ 12 năm có một lần hay gọi là dấu mốc thay đổi cuộc đời, thường cần kiêng kỵ rất rất nhiều, tốt nhất là ở nhà. Chỉ sợ ở nhà vẫn tránh không nổi =))

Tiện nói đến, hình như qua năm tuổi của Tôn Triết Bình được bốn năm rồi.

04

Bù năm tuổi.

Thực ra, Tôn Triết Bình lúc ấy cũng ngạc cmn nhiên.

05

"Chưa nghe bù năm tuổi đã qua bốn năm bao giờ!" Tôn Triết Bình rất tuyệt vọng.

“Ngài đây coi năm tuổi như năm nhuận mà tính à?" Tôn Triết Bình rất tuyệt vọng nói tiếp.

"Không phải, đây chẳng qua không đuổi kịp ngày chính thôi à!" Trương Giai Lạc lí lẽ hùng hồn.

"Mày yên tâm, tao nhớ chuyện này lắm! Nhà mày mua bao nhiêu, tao mua gấp đôi!" Trương Giai Lạc lại thệ lần nữa.

06

Sau đó Tôn Triết Bình nửa tin nửa ngờ mở chuyển phát nhanh.

Sau đó Tôn Triết Bình ăn mặc như quả pháo kép đứng trước gương, như có điều suy nghĩ.

Nói gì bù năm tuổi,

Nói Tôn Triết Bình là lệ quỷ cũng có người tin.

07

Mà Trương Giai Lạc cũng là người giữ lời.

Chưa nói đến áo thu quần thu mua hai bộ đỏ chót,

Đến cả đồ lót với vớ tất đều mua theo hai bộ bốn chiếc.

08

"Bất ngờ chưa!" Lúc ấy Trương Giai Lạc vui vẻ.

"Ờ." Tôn Triết Bình nói.

"Cảm động lắm phải không!" Sau đó Trương Giai Lạc bắt đầu tự luyến.

"Ờ." Tôn Triết Bình nói.

"Không cần cảm ơn đâu! Tao với mày mà, đáng để vậy!" Trương Giai Lạc tiếp tục tự luyến.

Hoàn toàn không biết năm tuổi sẽ vào tuổi 36 sau này.

Tôn Triết Bình đã chuẩn bị đầy đủ, dự định ngay cả quần, giày, áo lông vũ đều đỏ hết.

09

Lạc đề, nói đi thì phải nói lại.

Dù sao kể lại chuyện cũ cũng tốt, núi cao còn có núi cao hơn.

Trương Giai Lạc mang tới kinh hỉ cho Tôn Triết Bình chắc chắn không chỉ mỗi thế đâu.

10

Khi đó Tôn Triết Bình bước vào quán bar.

Sau đó một người chàng trai hăng hái ngẩng đầu lên.

Sau đó Tôn Triết Bình nghi ngờ nhìn tứ phía xung quanh một lần.

Và sau đó người nọ bỏ mũ xuống.

11

"Ôi!" Người nọ nói.

"Ơ!" Tôn Triết Bình nói.

Cựu phóng viên Bách Hoa.

Cựu đội trưởng Bách Hoa.

Nghĩ nhiều hơn xíu thì đây hẳn phải là một màn khiến người ta cảm xúc lẫn lộn.

"Hả, không phải gay chứ!" Sau đó Tôn Triết Bình thở phào nói ra cảm nhận thứ nhất.

"Này, kiềm chế lại chút, cậu lại trọc thành Cát Ưu* rồi!" Sau đó Tôn Triết Bình vô cùng cảm khái nói ra cảm nhận thứ hai.
*Cát Ưu .jpg


12

Sống là người Bách Hoa.

Chết do bị người Bách Hoa chọc tức.

- Trích từ “Giác ngộ nên có của phóng viên chiến đội Bách Hoa”.

13

Thực ra lần phỏng vấn này nằm ngoài dự liệu của Tôn Triết Bình.

"Sao lại nghĩ tìm tôi lấy đề tài?" Tôn Triết Bình buồn bực hỏi.

"Không không, lần này thực sự không phải tới lấy đề tài!" Phóng viên nghiêm túc nói.

Mà hồi trước đi lấy đề tài bình thường đều qua quán đồ nướng bên cạnh.

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc có trách nhiệm ăn cơm, phóng viên có trách nhiệm tính tiền.

14

Nên lúc Tôn Triết Bình thấy phóng viên lấy sổ với bút trong túi ra,

Anh cho rằng cuối cùng tiểu tử này cũng có can đảm đi tính sổ rồi.

"Bài phỏng vấn mười năm của anh, Tôn đại thần." Rồi phóng viên mở sổ ghi chép ra nghiêm túc nói tiếp.

Tôn Triết Bình ngẩn người.

15

Thực ra Tôn Triết Bình đã thử hình dung bài phỏng vấn mười năm của mình sẽ như thế nào từ lâu rồi.

Từ trận đấu thứ ba mùa giải thứ tư ấy.

Trương Giai Lạc với Tôn Triết Bình sẽ dẫn dụ phóng viên này tám nhảm.

Dù sao hai người đánh giải cùng nhau mười năm rồi, nghĩ lại thấy thiệt trâu bò.

Sau đó Trương Giai Lạc sẽ bắt đầu lảm nhảm suy nghĩ của mình.

Sau đó Tôn Triết Bình cũng bắt đầu lảm nhảm suy nghĩ của mình.

Sau đó tiểu phóng viên ấy thử khái quát lại suy nghĩ của hai người.

"Hiểu rồi! Rêu rao cho toàn thế giới biết là được rồi!" Tiểu phóng viên nghiêm túc nói.

"Chuẩn!" Trương Giai Lạc nói.

"Thông minh!" Tôn Triết Bình gật gật đầu.

16

Sau đó ba người vỗ đùi một cái.

Sau đó bắt đầu nên ăn ăn uống uống.

Người khác nghĩ thế nào không biết.

Dù sao lúc ấy tất cả người dùng bữa trong nhà ăn Bách Hoa đều nghĩ ba người này cơm nước xong xuôi sẽ chuẩn bị đi chinh phục thế giới.

Mà mục tiêu thứ nhất là CCTV.

17

Mà giờ đây Trương Giai Lạc đi Bá Đồ.

Tôn Triết Bình đi Nghĩa Trảm.

Tiểu phóng viên trở thành lão tiền bối.

Rồi bỗng cậu ta ngồi đây nói:

Tôn đại thần, tôi đến rồi.

Tôi đến để chuẩn bị bài phỏng vấn mười năm của anh.

Tôn Triết Bình ngẩn ngơ.

18

Không phải vì đau tay, giải nghệ, hay tai nạn.

Mà vì Tôn Triết Bình cảm thấy,

Mười năm, sao qua nhanh vậy.

19

Thật ra, làm một bài phỏng vấn mười năm rất phức tạp.

Dù sao, số liệu của một người không tính từ lúc bắt đầu đánh giải đến giờ.

Mà chỉ tính những năm anh ra mặt thi đấu.

Nên bài phỏng vấn mười năm của Tôn Triết Bình, là bắt đầu từ mùa giải thứ hai đến hiện tại, chứ không tính mấy năm giải nghệ giữa đường kia.

Thế mà mười năm.

20

Đây cũng là một câu chuyện rất thương cảm hay rất thổn thức.

Sau đó phóng viên nhấp một hớp cocacola, như có điều suy nghĩ mà nhìn Tôn Triết Bình, ăn một miếng trái cây trên đĩa.

"Mẹ nó, vẫn là bia bóc cả chuỗi ngon." Sau đó Tôn Triết Bình như nhai sáp nến nói.

Sau đó cả thế giới tắt tiếng năm giây.

"...Tôi cũng thấy thế." Người phóng viên kín đáo nói theo.

21

"Nho không có vị gì, cả vị chua cũng không có mấy." Tôn Triết Bình mặt không cảm xúc nói.

"Đúng." Phóng viên nói.

"Vỏ còn dày." Phóng viên bổ sung.

"Ừ, ngoài vỏ ra thì còn hạt." Tôn Triết Bình hùa theo.

"Còn nói được nữa, lừa người, sao lại chọn chỗ này?" Phóng viên buồn phiền.

"Đúng vậy, sao Trương Giai Lạc lại bảo tụi mình tới chỗ này." Tôn Triết Bình bình tĩnh hỏi.

"Đúng đúng! Tôi cũng không biết." Phóng viên không chần chừ nói.

"…"

"… Tôn đại thần anh lại lừa tôi!" Phóng viên muốn khóc.

22

Nên năm đó Ngụy Sâm cũng rất khó chịu.

Sao Tôn Triết Bình lại có lòng tốt nói giúp tâm bẩn Diệp Tu chứ!

23

Thực ra Tôn Triết Bình không hề khó hiểu trong chuyện này có phần Trương Giai Lạc.

Mà địa chỉ cũng là Trương Giai Lạc nói với mình, sao có thể nói hai người không trao đổi với nhau.

"Hắn sợ cậu trực tiếp nói với tôi, tôi không đồng ý." Tôn Triết Bình nói.

"Sau đó, hắn ấy, “tiền trảm hậu tấu” kéo tôi qua đây đúng không." Tôn Triết Bình bình tĩnh nói tiếp.

"Dù sao gặp cậu, tôi cũng không tiện nói thẳng là “đi đây không tiễn”." Tôn Triết Bình bình tĩnh bổ sung.

Sau đó, phóng viên ngồi bên cạnh nghe cảm thấy mình, mẹ nó phỏng vấn cái rắm.

24

Tình huống phóng viên nói chuyện phiếm với Trương Giai Lạc lúc ấy là như này.

"Mười năm rồi, tôi muốn làm bài phỏng vấn về Tôn đại thần." Phóng viên nói.

"Ờ, tui muốn làm sinh nhật cho Tôn Triết Bình." Trương Giai Lạc nói mà không nhìn cậu.

"Nhưng tôi sợ Tôn đại thần không đến, bài phỏng vấn mấy năm trước hẹn rồi anh ấy có đi đâu." Phóng viên rầu rĩ nói tiếp.

"Không biết nên tặng cái gì đây. Hỏi hắn cũng nói không biết." Trương Giai Lạc không để ý cậu tiếp tục nói.

Sau đó Trương Giai Lạc phản ứng trong hai giây.

"Cậu nói gì cơ?" Trương Giai Lạc hỏi.

"À… Bài phỏng vấn mười năm." Phóng viên khẩn trương nói.

Sau đó hai mắt Trương Giai Lạc sáng lên.

"Tui cảm thấy tui nhìn thấy quà để tặng rồi." Trương Giai Lạc nói.

Sau đó người phóng viên vô thức lui về sau một bước.

25

Dù sao, lời của Trương Giai Lạc mang tới cho người ta một ý nghĩa khác thực sự quá lớn.

"Trương đại thần, không lẽ anh muốn tôi..." Sau đó phóng viên khẩn trương làm một động tác thùng chuyển phát nhanh.

"Không không, cậu không phải lo. Cậu nghĩ tui cũng dị quá đi!" Trương Giai Lạc nói.

Sau đó người phóng viên thở phào.

"Trong tay tui không có cái thùng to thế!" Trương Giai Lạc thề.

Phóng viên bỗng cảm thấy mình bắt đầu căng thẳng.

26

"Cậu yên tâm, bên Tôn Triết Bình tui nói giúp cậu." Lúc sau, trước khi đi Trương Giai Lạc nói với phóng viên.

"Ơ… Không cần tôi gọi à?" Phóng viên thắc mắc.

"Tạm biệt, tui nói rồi cậu cũng biết hắn thế nào mà." Trương Giai Lạc nói.

"Cậu nói trực tiếp tui nghĩ hắn còn lâu mới đồng ý." Trương Giai Lạc nói tiếp.

"Nhưng tui thì khác, tui có thể “tiền trảm hậu tấu” đấy!" Trương Giai Lạc vui vẻ.

"Lúc người hắn nhìn thấy là cậu, người quen đó nha, chắc chắn sẽ không có ý chạy thẳng đâu!" Trương Giai Lạc đảm bảo lần nữa.

27

Nên nhiều lúc phóng viên không muốn phỏng vấn hai người này.

Một mặt là chịu đủ rồi.

Mặt khác là vì:

“Bút đây, hai người viết nhanh lên đi.”

28

Trước câu vặn ngược của Tôn Triết Bình, phóng viên rất căng thẳng.

"Vậy giờ mình bắt đầu phỏng vấn được chưa?" Lúc ấy phóng viên như gặp đại địch mà hỏi.

Tôn Triết Bình nhìn chằm chằm đĩa trái cây trước mặt một lúc.

"Qua chỗ khác đi." Anh bỗng nói.

Sau khi tính tiền, hai người ra khỏi quán, rẽ trái.

Thẳng bước phía trước 100 mét đến quán thịt nướng.

29

"Xin chào, xin hỏi anh..." Lúc ấy nhân viên phục vụ niềm nở.

"Một bàn thịt nướng." Tôn Triết Bình không thèm nhìn, nói.

Hai phút sau, phóng viên nhìn bia trên bàn mới ngớ ra đó.

"… Anh?" Lúc đó phóng viên có chút ngờ vực.

Sau đó Tôn Triết Bình rót đầy cả cốc của mình lẫn phóng viên.

Sau đó, trước mặt phóng viên, Tôn Triết Bình uống một hơi cạn sạch cốc bia.

30

Thực ra Tôn Triết Bình không biết uống.

Theo lời Trương Giai Lạc thì tính cả lần uống năm Hưng Hân đánh khiêu chiến cũng giống như cây vạn tuế ra hoa ấy.

Nhưng hôm nay Tôn Triết Bình cảm thấy mình nên uống thử một chút.

Dù sao, cũng mười năm.

Tôn Triết Bình phát hiện cả tửu lượng của mình cũng tăng rồi.

31

"Rượu mạnh không bằng người mạnh." Lúc đó tự nhiên Tôn Triết Bình nghĩ đến lời Trương Giai Lạc.

Tôn Triết Bình cười.

Tôn Triết Bình nhìn thấy phóng viên ngồi đối diện mình sực tỉnh sau phút sửng sốt.

Và giở sổ, cầm bút.

32

"Bắt đầu đi."

"Vâng."



Câu hỏi 01: Sao năm ấy lại chọn Côn Minh?

01

Rất nhiều phóng viên hỏi qua chuyện này rồi,

Mà Tôn Triết Bình vẫn luôn lười trả lời.

Vì Tôn Triết Bình vẫn luôn biết chỗ cánh phóng viên muốn hỏi chưa từng là vì gì.

Mà là, sao mình lại thích.

Hay nói cách khác là, điều gì khiến anh sinh ra loại cảm giác thích này mà có suy nghĩ muốn đi Côn Minh.

02

Nên khi đó Tôn Triết Bình trả lời chỉ có mấy chữ.

Là: "Tôi thích".*
*
Nguyên văn là: "Tôi lạc ý", có nghĩa là "tôi nguyện ý", nhưng còn có nghĩa khác là "ý của Lạc nhà tôi".

03

"Nhưng hôm nay lại khác." Tôn Triết Bình nói.

Bởi Tôn Triết Bình bỗng cảm thấy hôm nay mình có thể nói rõ hơn.

04

Thực ra những người có chút tò mò và phân tích về Tôn Triết Bình đều từng nghe qua.

Tôn Triết Bình có giai đoạn nghỉ học đi từ Côn Minh về Bắc Kinh.

"Hồi cấp ba." Phóng viên biết rõ, nói.

"Đúng, cấp ba năm ấy." Tôn Triết Bình nói.

Mà cũng từ năm ấy, Tôn Triết Bình bắt đầu phát triển với Thể thao Điện tử.

05

"Hồi đó là ở Bắc Kinh nhỉ?" Phóng viên tò mò hỏi.

"Ừ, Bắc Kinh, hồi đó, sau khi tạm nghỉ học thì về nhà." Tôn Triết Bình gật đầu.

"Khi đó chắc người nhà không đồng ý cho anh đi tham gia Thể thao Điện tử phải không?" Phóng viên hỏi tiếp.

Sau đó, Tôn Triết Bình gật đầu.

06

Nghĩ kỹ lại thì, lúc đó chắc là lúc Tôn Triết Bình đánh Vinh Quang vất vả nhất.

Dù sao phần lớn phụ huynh đều không hy vọng con mình chưa học xong cấp ba đã ra lăn lộn với đời.

Tôn Triết Bình cũng không ngoại lệ.

"Lúc đó, họ cho là cùng lắm thì tôi học thêm năm nữa." Tôn Triết Bình nói.

"Sau đó họ ra sức đăng ký lớp bổ túc cho tôi, cậu biết hồi đó khoa trương thế nào không?" Bỗng Tôn Triết Bình cười.

"Lúc đó tôi nhìn thời gian biểu một ngày của tôi." Tôn Triết Bình vừa nhớ vừa nói.

"Có một môn lên lớp từ 10:30 sáng đến 12:30 trưa, nhưng bên cạnh lại có một môn, lên lớp từ 10:00 đến 11:00."

Khoảnh khắc đó, Tôn Triết Bình tự cảm thấy khả năng mình có skill tách bóng.

07

Người giỏi thi đấu Thể thao Điện tử chắc chắn không phải loại sinh viên không học tập tốt hay không đi học.

Những ai lấy cớ thành tích học tập không tốt nên không hợp với việc học hành, thích hợp chơi game hơn đều là trò lưu manh cả.

Về điểm này, trường hợp của Tôn Triết Bình không khác.

08

Dù là đăng kí học thêm hay nhồi nhét thêm lớp, đều không liên quan đến thành tích cho lắm.

Bởi vì thành tích năm đó của Tôn Triết Bình thật sự rất tốt.

"Thật ra là để hạn chế phạm vi và thời gian hoạt động của anh, nên muốn tìm thêm việc cho anh làm." Người phóng viên này nói.

"Đúng, nên là hồi đó tôi đi net rất tốn sức." Nhớ lại chuyện cũ, Tôn Triết Bình bình thản nói.

09

Trong trí nhớ của Tôn Triết Bình, đó là một vụ thông đồng khẩu cung đẳng cấp toàn quốc.

Từ mấy anh bạn sinh viên hơn tuổi đã lên Đại học,

Đến mấy thằng bạn cùng tuổi, cũng đang bị nhồi nhét như mình.

Ai cũng rõ hành động và thời khóa biểu của Tôn Triết Bình như lòng bàn tay.

Độ thành thạo có thể so với bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học.

10

Nên muốn nói game có hệ thống chống mụ mị, chơi được mấy tiếng auto tự log out.

Lúc đầu Tôn Triết Bình vẫn không rõ ý nghĩa của thiết lập hệ thống này.

Sau đó đối mặt với cục diện trước có giáo viên gặng hỏi, sau có phụ huynh tra hỏi.

Tôn Triết Bình dùng hành động thực tế chu đáo chứng minh cái gì gọi là:

"Trong khoảng thời gian có hạn, bộc phát tiềm năng vô hạn."

11

"Thật sự hiệu suất cao hơn hẳn lúc không ai quản." Khi ấy Tôn Triết Bình vô cùng nghiêm túc nói.

Dù sao, dưới hoàn cảnh gấp rút ấy,

Người ta đã còn hỏi cái tốc độ luyện cấp vượt bậc vì liều mạng của Tôn Triết Bình có phải do thuê người cày dùm không.

"Này! Người anh em! Game này bật hack ổn không?"

Sau đó, Tôn Triết Bình lôi người này vào sổ đen.

12

Thật ra Liên Minh thời kì đầu muốn đánh ra chút thành tựu thật sự rất khó.

"Lúc mới bắt đầu, bị đè đầu xuống đất đánh sấp mặt." Tôn Triết Bình nghiêm túc nói.

"Người anh em, trình cá nhân bá thật đấy." Nhớ lúc ấy, có người nghiêm túc nói với Tôn Triết Bình.

"Nhưng trang bị thì quá cùi… Mặc bộ đồ shop lên đấu trường, trình trâu chó mấy cũng không cứu nổi đâu." Đối phương nghiêm túc nói tiếp.

Nhưng bất kể muốn tìm trang bị bằng PK đấu trường, phó bản hay đánh boss, đều cần có thời gian.

Mà lúc đó Tôn Triết Bình thiếu nhất là thời gian…

13

"Hết cách rồi, lúc đó tôi chỉ có thể tiếp tục nói dối." Tôn Triết Bình nói.

Giả bận việc, giả ốm, đến cuối tuần lại có cái gọi là qua nhà bạn học nhóm.

Sau đó Tôn Triết Bình bắt đầu đánh du kích với ông giáo và ông già.

Từ quán net về nhà, từ nhà ra ký túc đại học của bạn, lại từ ký túc đại học qua quán net.

Nên ngay từ lúc đầu, rất nhiều người quyết tâm trốn học, bắt đầu bắt tay vào đánh Thể thao Điện tử đều có cảm tình với trick Lay Động Ziczac.

"Đây là gì! Là con đường chúng ta đi khắp năm ấy!" Mọi người dõng dạc.

14

Sau đó, không bịa nổi nữa, Tôn Triết Bình dứt khoát không về nhà.

"Tá túc?" Phóng viên tò mò hỏi.

"Ngủ tiệm net." Sau đó, Tôn Triết Bình thẳng thắn đáp.

Tôn Triết Bình nhớ rõ, hồi đó mình gần như hai ngày chuyển nhà một lần.

"Dù ngu thật cũng không thể ở một quán net quá ba ngày." Tôn Triết Bình nói.

"Sao lại thế?" Phóng viên hỏi.

"Nhỡ cha tôi bắt được." Tôn Triêt Bình bình tĩnh nói.

15

"Lúc đó cũng từng nghĩ, ép mình thành thế này để làm gì." Tôn Triết Bình nói.

Nghe thôi đã cảm thấy không giống cuộc sống của con người.

Nhưng Tôn Triết Bình vẫn kiên trì tiếp tục.

Khi nhìn trạng thái trang bị, điểm tích lũy trên sân đấu, điểm danh vọng của mình dần dần tăng lên.

Tôn Triết Bình vẫn kiên trì tiếp tục.

16

Nên trong rất nhiều tình huống, đại đa số tuyển thủ chuyên nghiệp chắc chắn không đi viết thể loại hồi ký gì đó.

Bởi vì từ lúc mới bắt đầu, thực sự chuyện này vốn không truyền được tí cảm hứng nào cả.

"Có lẽ chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu rõ cảm giác này.” Tôn Triết Bình nói.

“Trong tình huống ấy, cái gọi là mục tiêu thực ra không đem lại hy vọng gì cho cậu cả." Tôn Triết Bình nghiêm túc nói tiếp.

"Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, giành quán quân, làm đội trưởng chiến đội gì đó, không phải mấy thứ này đâu." Tôn Triết Bình nghiêm túc tiếp tục nói.

Động lực giúp những người như anh tiếp tục cắm cúi mà đi, thật ra rất thực tế.

Ví dụ như tiền thưởng thi đấu trong phạm vi khu vực, hay phần quà xịn trong game.

17

"Đúng là một cuộc sống rất bấp bênh!" Tôn Triết Bình không hề phủ nhận điều này.

Bởi cho đến bây giờ, Tôn Triết Bình vẫn cảm thấy, có tiếp tục trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp hay không là chuyện rất lay lắt.

Vì như Tôn Triết Bình nói, trong những tháng ngày chui lủi mà qua ấy,

Mục tiêu không phải thứ mang đến hy vọng cho họ.

"Nó không phải khẩu hiệu để hô hào, không cần lúc nào cũng treo bên mép, nhưng không vì thế mà cậu được quên đi mục tiêu." Tôn Triết Bình nói.

Dù sao, nếu như có người thật sự muốn bước vào giới Thể thao Điện tử

Họ sẽ nhớ kỹ rằng, mình cầm số tiền này, cầm những phần thưởng này,

Là dùng để làm gì.

18

Là để đổi quần áo, trang bị tốt hơn, chế ra vũ khí tốt hơn.

Đánh được trình độ cao hơn.

Không phải là ngập ngừng nhìn vật liệu siêu hiếm,

Nhìn vũ khí bá đạo mình may mắn mở được,

Sau đó, cắn răng, giậm chân,

Đem bán.

19

Nghe xong, có khả năng nhiều người sẽ há hốc mồm.

"Nhưng tôi gặp rồi." Tôn Triết Bình nói.

Chính những người ấy, chính những người có tài hoa cuối cùng lại quên đi mục tiêu ấy!

Bốn năm trăm tệ một hai ngàn tệ!

Và họ đem bán đứt tương lai.

20

Trên con đường truy mộng hoang sơ và chưa có quá nhiều dấu chân năm ấy

Ai cũng từng muốn bỏ cuộc, không riêng gì Tôn Triết Bình.

Nhưng đáng mừng là, lúc đó, chí ít bên cạnh Tôn Triết Bình có người ủng hộ và người đồng hành.

"Trương Giai Lạc." Phóng viên lập tức gật đầu hiểu.

"Không, hồi đó hắn còn học cấp ba, ngày ngày nhai bài tập Toán." Tôn Triết Bình rất thất đức nói.

“Nhưng theo tôi được biết hai anh gặp nhau trong game mà?” Phóng viên tò mò hỏi.

“Đúng, hơn nữa thực sự tôi cũng không ngờ sẽ gặp được hắn." Tôn Triết Bình gật đầu.

21

Thậm chí đối với Tôn Triết Bình lúc đó mà nói,

Anh chưa từng nghĩ rằng, việc chơi Vinh Quang và lập chiến đội có liên quan đách gì đến thằng bạn học cấp ba của mình.

"Nhiều nhất chỉ nghĩ nếu sau này mình lên hương, hắn tha hồ ra đường vênh váo." Tôn Triết Bình nói.

Không ai biết người kia chơi từ lúc nào

Cũng không ai biết ID game người kia là gì

22

Sau đó hai người bất ngờ gặp nhau trong game.

23

"Cho nên mới quyết định phát triển ở Côn Minh?" Phóng viên hiếu kỳ hỏi.

"Đúng." Tôn Triết Bình nói.

“Sao lúc đó anh không kêu Trương đại thần đến Bắc Kinh?" Phóng viên nghĩ mãi không ra, đành hỏi.

Tôn Triết Bình lắc đầu.

"Lúc đó không nghĩ nhiều thế đâu. Lại nghĩ nhỡ không lập được chiến đội, hắn vẫn còn cơ hội lên đại học." Tôn Triết Bình xuề xòa trả lời.

"Vậy có từng suy xét đến, bản thân anh làm như thế rất mạo hiểm không?" Phóng viên tiếp tục hỏi.

Dù sao ở Bắc Kinh, nếu không làm được còn có thể về nhà.

Nhưng nếu bỏ nhà đi Côn Minh, không làm gì ra hồn rồi quay về, nỗi bất mãn của người nhà sẽ nặng hơn nhiều.

24

Nhưng đối diện với câu hỏi này, Tôn Triết Bình không tiếp tục giải thích.

Bởi vì anh cảm thấy mình đã trả lời xong câu hỏi lớn ban đầu.

25

"Sao lại quyết định đến Côn Minh?"

Cho dù phải tốn rất nhiều sức lực,

Cho dù phải đánh cược rất lớn,

Cho dù không thể ngóc đầu lên nếu thất bại cuốn gói về nhà,

Thì suy cho cùng, vẫn…

26

"Tôi thích."



Câu hỏi 02: Cha mẹ có thái độ như thế nào đối với việc anh lựa chọn Thể thao Điện tử?

01

Tôn Triết Bình cảm thấy có một câu siêu chuẩn đáp lại câu hỏi này.

"Cha suýt xé tôi tan xác." Tôn Triết Bình không chút khoa trương nói.

02

Trong tình huống kinh điển kiểu thiếu niên bỏ nhà đi bụi truy cầu mộng tưởng như này,

Phụ huynh ngăn chặn mà thất bại trong gang tấc cũng là một kinh điển.

Nên Thể thao Điện tử hay chiến đội,

Đợi sau khi Tôn Triết Bình chạy một mạch đến Côn Minh hẵng nói.

03

"Lúc đó nói xong cảm giác thế nào?" Phóng viên hỏi.

"Cảm giác tôi đánh 48 liên kích dựa theo biểu cảm trên mặt cha tôi." Tôn Triết Bình nghiêm chỉnh đàng hoàng nói.

Phóng viên nhìn thấy nụ cười đắc ý nở trên gương mặt đại thần chiến đấu mười năm này.

Như hồi 18, 19 ấy.

Tiểu đội trưởng đó mới thành lập chiến đội Bách Hoa.

04

Thao tác dùng tay xé xác người sống từ xa thật quá khó khăn.

Ít nhất trước mắt, chứng thực bản lĩnh này cũng chỉ có tay xé quỷ sứ trong phim đối kháng của Nhật.

Dù vậy, công lực của ông già nhà Tôn Triết Bình vẫn khiến người ta cảm thấy kính nể.

"Lúc ấy, lão đồng chí mắng tôi hết một ngày." Tôn Triết Bình rất thản nhiên nói.

Không lời thô tục, tuyệt đối nói lý.

Nói theo kiểu của Tôn Triết Bình là nếu coi nhẹ chuyện cha anh chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ phụ tử ấy,

Thì đây là một lớp giáo dục tư tưởng đạo đức tốt đẹp.

Đầu đề chủ yếu là: "Mày cũng xứng họ Tôn à".

05

Sau đó Tôn Triết Bình bật loa phát thanh nghe hết bài giảng.

06

Trừ đi ăn canteen nói chuyện với Trương Giai Lạc cần dùng thủ ngữ giao lưu ra, tất cả bình thường.

07

"Không nghĩ tới phụ huynh sẽ đến thẳng Côn Minh kéo anh về." Phóng viên hỏi.

Tôn Triết Bình gật đầu.

“Nghĩ đến từ lâu rồi.” Tôn Triết Bình nói.

"Sau khi đi Côn Minh rồi nghe cha tôi mắng xong, tôi, tôi đã cảm thấy họ sẽ không làm thế." Tôn Triết Bình bình thản nói tiếp.

"Vì cha mẹ sẽ nhượng bộ à?" Phóng viên tiếp tục hỏi.

"Không, vì khi đó bọn họ đã mệt mỏi rồi." Tôn Triết Bình đột nhiên nhỏ giọng.

08

Dù sao hồi đó Tôn Triết Bình 18, cha mẹ trong nhà cũng hơn 40 rồi.

Nhìn con mình lên cấp ba bắt đầu tạm nghỉ đi tìm người khắp tiệm net Bắc Kinh, chớp mắt một cái anh lại chạy về Côn Minh.

Hoảng loạn rồi tức giận, rồi mắng xong khóc lại giày vò nhau,

Hao hết kiên nhẫn rồi, là người cũng phải biết mệt mỏi.

09

Nên Tôn Triết Bình chưa bao giờ tin chân gà bói toán.

Ví dụ đứa nhỏ nào mà một mực kiên trì, phụ huynh cuối cùng lui bước vì tình yêu vĩ đại vân vân các thứ.

Nói thế cũng không phải sai, nhưng chí ít Tôn Triết Bình chưa từng trả giá.

Bởi vì theo cách nhìn của Tôn Triết Bình, lúc đó cái gọi là nhượng bộ của người nhà mình như thế chẳng qua là lười quản, nản,

Thậm chí từ bỏ luôn.

Thế thôi.

10

"Hồi đó trong lòng không dễ chịu lắm đúng không?” Phóng viên hỏi.

"Đúng." Tôn Triết Bình nói.

Chỉ hô khẩu hiệu thì vô dụng, đánh được thành tích người ta mới công nhận.

Nguyên tắc này mà quay đầu nhìn lại, đứng ở vị trí bây giờ này ai cũng sẽ giảng.

Vì họ trải qua rồi.

Nhưng lúc đó, đối với một thiếu niên mười mấy dám chạy ra ngoài xông xáo sau đó không có được sự ủng hộ nào từ trong nhà mà nói,

Thật ra vẫn là bất lực ít nhiều.

"Nhưng chí ít tôi đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, vẫn còn khá may." Tôn Triết Bình nói.

11

"Vậy sau đó là đánh được thành tích rồi, quan hệ với người nhà chắc cũng cải thiện nhiều chứ?" Phóng viên hỏi.

"Ừ. Mẹ tôi nói cha tôi làm biểu ngữ mà mẹ muốn cho tôi xem liền ba trận thi đấu." Tôn Triết Bình gật đầu.

Lúc đó cha Tôn Triết Bình anh mãi không mở lời, Tôn Triết Bình cũng phớt lờ mãi.

"Nhưng sau đó cha tôi để tôi về nhà ăn Tết." Tôn Triết Bình bình thản nói tiếp.

"Để anh cảm thấy người nhà thay đổi thái độ với anh rõ ràng nhất là lúc nào?" Phóng viên hỏi tiếp.

"Sau lần đầu giải nghệ." Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ một chút nói.

12

"Cảm giác lúc ấy cả nhà đều đi vòng quanh tôi."

"Nhưng mọi người lại không biết phải nói gì."

Dù sao, Thể thao Điện tử khác với thi cử.

Thi thì cậu không được 100, được 98 cũng rất tốt.

Nhưng người nhà Tôn Triết Bình dù không hiểu về game cũng biết, Thể thao Điện tử, đó là thi đấu.

Không được quán quân thì giải á quân cũng rất tốt, người trong nhà không ai nói nổi câu này.

Mà đó còn là do một tay đứa nhỏ nhà mình đổi lấy.

13

Thật ra Tôn Triết Bình rất không muốn thấy người nhà mình không dám nói gì, thái độ thận trọng như vậy.

"Nói thật tôi nhìn rất đau lòng." Tôn Triết Bình nói.

"Hơn nữa lúc ấy tâm tình anh cũng không tốt cho lắm." Phóng viên nói.

"Đúng, cảm thấy mình đánh không ra cái kiểu gì, còn khiến người nhà phải bận tâm." Tôn Triết Bình gật đầu.

Lúc ấy Tôn Triết Bình có cảm giác thất bại cực kỳ.

Mà còn là cái cảm giác thất bại rất thật kia.

"Thực sự các thể loại ngủ net hay đoạn tuyệt quan hệ cha con không tính là gì." Tôn Triết Bình nghiêm túc nói tiếp.

14

Khoảng thời gian lúc đầu Tôn Triết Bình giải nghệ rất tiêu cực.

"Vậy sau đó anh nghĩ thông suốt như thế nào?" Phóng viên tò mò hỏi.

"Thật ra cũng không tính là nghĩ thông đi, tôi là không muốn bản thân rảnh rỗi." Tôn Triết Bình nói.

Dù sao một khi con người rảnh rỗi thì dễ hay nghĩ linh tinh, mà một khi bảy đoán tám liệu thì dễ nghĩ đến loại đi phá hoại kia.

Sau đó mình đi phá phách, sau đó người nhà khó chịu đi theo.

15

Nên Tôn Triết Bình ngơ ngẩn trong nhà không bao lâu thì bắt đầu ra ngoài dạo bộ.

Sớm tối dắt chó, luyện tập, sau đó, tay tốt lắm rồi.

Sau đó, Tôn Triết Bình lại mở Vinh Quang ra.

"Người mà rảnh, là phế mất." Tôn Triết Bình nghiêm túc nói.

16

Cuối cùng, Tôn Triết Bình bước qua thời điểm quan trọng kia.

17

"Vậy lúc anh lại tuyên bố tái xuất, thái độ người nhà như thế nào?" Phóng viên hỏi.

"Không ủng hộ cũng không phản đối đi, bọn họ biết quả thực cũng không cản nổi tôi." Tôn Triết Bình nói.

Tôn Triết Bình nhớ ngày đầu tiên mình đi Nghĩa Trảm.

Cha anh đích thân lái xe đưa anh đi.

Câu lạc bộ Nghĩa Trảm cách nhà Tôn Triết Bình anh không xa lắm.

Đánh xe mất mười phút.

Nhưng trong khoảnh khắc cha anh xoay người phải đi ấy.

Tôn Triết Bình đột nhiên cảm thấy chặng đường này xa hơn cả từ Côn Minh đến Bắc Kinh.

18

"Tự đưa đi, lúc đó khác xa với lần đầu anh chạy đến Côn Minh, lúc đó tâm trạng ra sao?" Phóng viên tò mò hỏi.

"Nói không nên lời, nửa ngày mới tỉnh." Tôn Triết Bình nghiêm túc nói.



Câu hỏi 03: Cảm giác bây giờ ở Nghĩa Trảm như thế nào?

01

"Thật mới mẻ!" Tôn Triết Bình ăn ngay nói thật.

Dù gì thì thời lượng anh ra sân không nhiều.

Hoặc đấu đơn hoặc lôi đài.

"Chỉ mình tôi không quyết định thắng thua cả trận thi đấu." Tôn Triết Bình nói.

02

Thực ra lời này nghe rất khó chịu.

Nhưng với Tôn Triết Bình chuyện này lại vô cùng thoải mái.

"Chuyên tâm hốt gọn trận trước mắt là được rồi." Tôn Triết Bình nói.

Đánh mà không cần lo tay, là điều Tôn Triết Bình vẫn luôn truy cầu.

03

Nên dưới tình huống tần suất ra sân hạn chế,

Tỉ lệ thắng của Tôn Triết Bình có vẻ siêu cao.

Thậm chí cao đến nỗi có một số người mua vé vào sân, chỉ để nhìn Tôn Triết Bình ra sân.

04

"Cảm giác fan lại về thế nào?" Phóng viên hỏi.

Tôn Triết Bình cười.

"Không ngờ tôi còn hút fan thế." Tôn Triết Bình nói đùa.

Bởi thực ra rất nhiều đều là fan mới.

05

Dù sao, fan hâm mộ của Vinh Quang thay đổi và mở rộng quá nhanh.

Gần như từng phút, gần như từng giây một.

Tôn Triết Bình nhớ đôi khi Trương Giai Lạc rảnh rỗi hết chuyện làm liền spawn nhìn mấy fan nhỏ bé tham quan Vinh Quang.

"Thoải mái lắm, cảm giác giống như đang nhìn tốc độ cổ phiếu tăng." Trương Giai Lạc nghiêm túc nói.

06

Nên bây giờ, trong hoàn cảnh đã qua mười mấy mùa giải,

Rất nhiều người vốn không biết Tôn Triết Bình.

Mùa giải thứ hai đã quá lâu rồi.

07

Nên lúc mới nhìn thấy Tôn Triết Bình, rất nhiều người sáng mắt lên.

Bởi vì ban đầu họ đều cảm thấy đây là một tân binh trâu cmn bò.

Sau đó họ bắt đầu tìm hiểu lý lịch Tôn Triết Bình, muốn nhìn video anh lúc trước,

Tất cả sững sờ, nhìn một trận người kia ra mắt mùa giải thứ hai,

“Con mịa nó?”

08

"Lúc ấy có cảm thấy trong lòng khác lắm không, tự nhiên bị người ta quên lãng." Phóng viên hỏi.

"Khá tốt." Tôn Triết Bình nghĩ nghĩ nói.

Thì do, đã quên khác không biết lắm.

"Đã quên thì tôi cũng không biết làm sao, nhưng không biết thì không sao." Tôn Triết Bình nói.

Bởi vì sau khi xem trận thi đấu của Tôn Triết Bình,

Tất cả những người không biết anh đều biết rồi.

09

"Nên anh có bằng lòng với hiện tại không?" Phóng viên hỏi.

"Không bằng lòng." Tôn Triết Bình nói.

Thì ai cũng muốn quán quân mà.

"Nhưng tôi hài lòng." Tôn Triết Bình bình tĩnh nói tiếp.

10

Cho dù chỉ có thể ra sân một lát,

Cho dù thời lượng một trận đấu chưa đến năm phút đồng hồ,

Cho dù Tôn Triết Bình biết cuộc đời Thể thao Điện tử này của mình đã đến giai đoạn cuối,

Nhưng đã tái xuất, mặc đội phục Nghĩa Trảm, lại có người biết đến mình lần nữa.

Với Tôn Triết Bình,

Đây là cơ hội làm lại từ đầu lần nữa!

Lúc tán gẫu chuyện này, hai người cũng gần đủ rồi.

"Hỏi câu cuối đi." Phóng viên nói.

"Được." Tôn Triết Bình gật đầu.



Câu hỏi 04: Anh cảm thấy ai là người quan trọng nhất với mình trên con đường Thể thao Điện tử này?

01

"Trương Giai Lạc." Tôn Triết Bình chưa nghĩ đã nói.

02

Thực ra chỉ cần phóng viên này đổi cách nói

Nói ví dụ như ai là người anh muốn cảm ơn trên con đường này?

Hoặc anh cảm thấy ai là người giúp đỡ mình nhiều nhất?

Tôn Triết Bình có thể nói một số người (cương vị) lớn,

Dù sao, giúp kiếm vật liệu là công hội, câu lạc bộ,

Chống đỡ Bách Hoa, chống đỡ bọn họ, chống đỡ vấn đề kinh tế lớn nhất cho họ,

Chắc chắn là nhà tài trợ và người ủng hộ.

03

Nhưng nếu hỏi người quan trọng nhất với Tôn Triết Bình.

Thì đáp án này chỉ có Trương Giai Lạc.

04

Vì giữa Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc không có cảm ơn,

Giúp đỡ gì cả.

"Hai người bị buộc vào nhau." Tôn Triết Bình rất nghiêm túc nói.

05

Cũng như lúc trả lời câu hỏi đầu tiên,

Chẳng hạn như Tôn Triết Bình chưa cả nghĩ đã chạy thẳng đến Côn Minh,

Rồi đến Trương Giai Lạc chưa cả nghĩ đã xé thư thông báo trúng tuyển,

Rồi đến chiến đội Bách Hoa, rồi Phồn Hoa Huyết Cảnh,

Rồi đến đôi bên giải nghệ giữa chừng, rồi tái xuất…

06

Nhớ lúc mới bắt đầu chướng ngại trước mắt Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc thật sự rất nhiều.

Dù sao, đấy là thời kỳ đầu của Liên minh.

Mặc dù có công ty, có câu lạc bộ, nhưng cái thời đó những tài trợ kia rất có hạn.

Chiến đội, thi đấu, nâng cấp trang bị, cướp vật liệu, công hội ổn định trong game, quản lý đội viên.

Đó đều là chuyện Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc phải làm,

Tất cả bắt đầu từ số 0, sau đó từng chút một đưa tất cả đi theo nề nếp.

07

“Bây giờ nghĩ có thấy mệt không?" Phóng viên hỏi.

"Mệt, mệt thì buông." Tôn Triết Bình thẳng thắn.

"Vậy theo anh mà nói làm lại từ đầu lần nữa cảm thấy mình có ổn không?" Phóng viên tiếp tục hỏi.

"Không được, bây giờ chắc chắn không được." Tôn Triết Bình rất nghiêm túc khoát tay một cái.

08

Nên câu người trẻ tuổi có sức sống này không phải đồ trong tủ kính.

Đến nỗi có khi Tôn Triết Bình nhớ lại, thật sự cảm thấy hồi ấy mình và Trương Giai Lạc siêu trâu bò.

"Cảm giác, thậm chí nghĩ mãi không ra có chuyện gì không thể chịu đựng nổi." Tôn Triết Bình nói.

Sau đó hai người cứ bên cạnh nhau mà vượt qua như thế.

09

Nên lúc đó Tôn Triết Bình giải nghệ, Trương Giai Lạc làm đội trưởng từ nửa sau mùa giải thứ năm đến mùa giải thứ bảy,

Mọi người liền thấy được thái độ Trương Giai Lạc lúc phỏng vấn, hai người này coi như game over.

"Nghe nói sau khi giải nghệ có một khoảng thời gian anh không liên lạc với anh ấy." Phóng viên nói.

Tôn Triết Bình gật đầu.

"Ơ, không đúng." Tôn Triết Bình nói.

"Hai đứa đơn phương liên lạc tính sao?" Tôn Triết Bình đột nhiên hỏi.

"…Hai người còn dùng máy phát tín hiệu gửi tin à?" Phóng viên ngây ra.

10

Thật ra nếu bây giờ phóng viên suy nghĩ đôi chút, lúc đó hai người này quả thực có vấn đề.

Nhớ hồi đó là Bách Hoa thi đấu.

"Cố lên." Tôn Triết Bình gửi tin nhắn.

Trương Giai Lạc không trả lời.

Sau đó Bách Hoa tiếp tục thi đấu.

"Cố lên." Tôn Triết Bình tiếp tục gửi tin nhắn.

Trương Giai Lạc vẫn không trả lời.

Sau đó Bách Hoa thua một trận.

"Trận này trận hình có vấn đề." Tôn Triết Bình vẫn tiếp tục gửi tin nhắn.

Trương Giai Lạc vẫn mãi không trả lời.

11

Sau đó kết thúc thi đấu.

"Mệt chết tao rồi!" Trương Giai Lạc gửi tin nhắn.

Tôn Triết Bình không trả lời.

Sau đó lại một trận Bách hoa thi đấu kết thúc.

"Đám người đó muốn đánh chết tao đúng không!" Trương Giai Lạc gửi tin nhắn.

Tôn Triết Bình không trả lời.

"Trận hình này đúng là không dùng được, phát ngán rồi." Trương Giai Lạc gửi tin nhắn.

Tôn Triết Bình vẫn không trả lời.

12

Nếu nhìn từ góc độ thời gian từ lúc gửi đến lúc trả lời, hai người này không tính là liên lạc với nhau.

"Vậy sau đó các anh liên lạc lại với nhau khi nào?" Phóng viên hỏi.

"Kết thúc mùa giải thứ bảy, cậu ấy giải nghệ." Tôn Triết Bình nói.

Lần đó là Trương Giai Lạc gửi tin nhắn.

"Sau đó tôi về." Tôn Triết Bình nói.

13

Sau đó hai người gặp nhau.

Sau đó hai người nói chuyện.

Sau đó hai người lại xa nhau.

"Hắn đi làm chuyện hắn muốn làm, tôi đi làm chuyện tôi muốn làm." Tôn Triết Bình nói.

Sau đó hai người lại bất ngờ gặp nhau trong game lần nữa.

14

Nên Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc vẫn luôn cảm thấy,

Bản thân và đối phương bị buộc lại với nhau,

Coi như không liên lạc, không nói chuyện,

Cũng biết chẳng bao lâu đối phương có thể nhảy ra từ cái góc xó nào đó.

Không biết lúc nào, không biết ở đâu, nhưng biết nhất định có thể gặp lại đối phương.

Tôn Triết Bình gần như cảm thấy chính là cảm giác này.

15

Vậy nên Tôn Triết Bình biết Trương Giai Lạc rất quan trọng với mình,

Cho dù dứt bỏ Thể thao Điện tử,

Hắn vẫn là người quan trọng nhất với mình.

"Do quen nhau quá sớm?" Phóng viên nói.

Dù sao hai người quen nhau từ cấp ba.

16

Sau đó Tôn Triết Bình lắc đầu.

"Sau khi gặp được hắn, không có hắn, không có tôi.” Tôn Triết Bình nói.

Không có Trương Giai Lạc cấp ba lúc đó, sẽ không có Tôn Triết Bình cũng cấp ba lúc đó.

Không có Trương Giai Lạc Bách Hoa lúc đó, sẽ không có cũng Tôn Triết Bình Bách Hoa lúc đó.

Không có Trương Giai Lạc Bá Đồ lúc đó, sẽ không có cũng Tôn Triết Bình Nghĩa Trảm lúc đó.

Không có Trương Giai Lạc kiên định mười năm, sẽ không có Tôn Triết Bình kiên định mười năm.

“Vì, tôi nói rồi, nếu hắn có thể đánh giải mười năm, tôi liền có thể đánh giải mười một năm.” Tôn Triết Bình nói.

17

Tôn Triết Bình không biết mình muốn nói những điều này làm gì,

Nhưng Tôn Triết Bình biết, đối với bản thân mà nói,

Không có Trương Giai Lạc, sẽ không có Tôn Triết Bình “sau đó”.

Khoảnh khắc ấy, phóng viên này bỗng nhớ đến lời Trương Giai Lạc nói trước khi mình gặp Tôn Triết Bình.

“Cho hắn bài phỏng vấn riêng đi.” Trương Giai Lạc nói.

“Để hắn nói chuyện bản thân một chút.” Trương Giai Lạc nói tiếp.

Cho Tôn Triết Bình cơ hội nói chuyện cũ của bản thân.

Đây là bài phỏng vấn lần này Trương Giai Lạc và người phóng viên này dự định trước,

Nhưng hỏi xong vấn đề cuối cùng,

Người phóng viên này đột nhiên cảm thấy cố ý sắp đặt như vậy cũng không cần lắm.

Vì cũng giống như đáp án câu hỏi cuối cùng của Tôn Triết Bình,

Vì anh ấy là Tôn Triết Bình,

Vậy nên, nếu không có Trương Giai Lạc trong quá khứ của anh,

Thì quá khứ này bản thân cũng không hoàn thiện,

Sau khi phỏng vấn xong, phóng viên này vào phòng rửa tay.

Lúc quay lại cậu phát hiện Tôn Triết Bình đi mất rồi.

Nợ cũng kết rồi.

Không bao giờ nói chữ kết thúc.

Đây là thói quen của Tôn Triết Bình.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tôn Triết Bình ra đến mặt đường.

“Ra đi, thấy mày rồi.”

Trương Giai Lạc nhảy ra.

“Sinh nhật vui vẻ!”

- The End -
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook