Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1573

Lá Mùa Thu

Sinh như Hạ Hoa, tử như Thu Diệp.
Bình luận
1,485
Số lượt thích
56,134
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
#1
Dịch bởi Lá Mùa Thu

Chương 1573: Mỗi người một bước đường riêng

Nghi thức ăn mừng nho nhỏ cho đội chủ nhà thẳng tiến chung kết không được dùng tới, bảng điện tử chỉ hiện lên dòng chúc mừng người chiến thắng một cách hình thức.

Tuyển thủ hai đội xếp hàng song song giữa sân khấu.

Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn, Trương Giai Lạc…

Họ là những lão tướng đã gặp gỡ, quen biết và tranh đoạt thắng thua với nhau trên chiến trường đúc nên bởi nhiệt huyết này. Những cuộc chiến để lại cho họ nụ cười hạnh phúc, giọt nước mắt bi thương, và những cảm xúc chẳng cách nào phai nhạt.

Có lẽ khó thể gọi là bạn bè, nhưng cách mà họ hiểu về nhau chắc chắn không thua kém bất kỳ tình bạn khắng khít nào. Họ cùng chia sẻ một lý tưởng, một mục tiêu, đối đầu trên sàn đấu, mồ hôi rơi như nhau, tim đập cùng một nhịp.

Chỉ tiếc thay, không bao giờ có kết cục hoàn mỹ cho tất cả mọi người. Qua mỗi trận đấu, một vài người sẽ phải ôm cay đắng rời cuộc chơi.

Kết thúc rồi...

Hàn Văn Thanh nhìn quanh sàn đấu mà anh vô cùng quen thuộc, nhìn quanh khán giả lặng câm khắp khán đài.

Một mùa giải nữa đã kết thúc, mùa giải thứ mười cuộc đời đánh chuyên của anh, đã kết thúc.

Lại thua nữa rồi.

Phải, trong lòng Hàn Văn Thanh, không đoạt được quán quân tức là thua. Tuy bại mà vinh? Anh không thích cách nói đó.

Mà lần này, kẻ viết nên điểm dừng cho anh là Diệp Tu, vẫn là Diệp Tu. Hay còn gọi Diệp Thu ấy, lúc trước.

Vì sao hắn đổi tên, Hàn Văn Thanh chẳng hề quan tâm. Bất kể hắn đổi tên thành gì, anh cũng có thể nhận ra hắn ngay phút đầu vào trận, con người đã để lại nhiều ký ức nhất trong mười năm cuộc đời anh, từ đầu đến cuối, vui buồn lẫn lộn.

Lần thứ tư, đã lần thứ tư Diệp Tu gieo xuống quả đắng cho anh và Bá Đồ của anh trong vòng chung kết.

Song, khi trận đấu kết thúc, câu đầu tiên Hàn Văn Thanh nói với Diệp Tu lại là: "Chúc mừng.”

Chúc mừng, chúc mừng thắng lợi. Bi thương của ta là hân hoan của người, thi đấu chuyên nghiệp tàn khốc thế đấy.

"Cảm ơn." Diệp Tu đáp, hai bàn tay bắt nhau thật chặt.

Nhà thi đấu vốn lặng ngắt như tờ, lúc này đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt. Đây thật sự là một cặp đối thủ đáng kính. Mười năm Vinh Quang, bọn họ trước sau kiên trì như một. Dù phải đối mặt khó khăn trắc trở nhường nào, trái tim truy cầu quán quân của họ đều chưa từng lạc lối.

Thế nhưng trong hai người, mãi mãi sẽ chỉ một người đứng lại. Đó là chuyện luôn khiến người ta đau lòng.

Fan Bá Đồ vô cùng căm ghét, thậm chí thống hận Diệp Tu. Nhưng giây phút này, họ bỗng nghĩ ngợi: Nếu Diệp Tu và Hàn Văn Thanh ở cùng một đội, có thể chung tay nâng lên chiếc cúp quán quân chứ không phải đánh bại nhau, vậy thì tốt biết mấy?

Ưu tư đó không tồn tại ở bản thân Diệp Tu và Hàn Văn Thanh.

Ống kính bên dưới tập trung vào hai người, chỉ mong hai người có thêm tiếp xúc nào đó gây cảm động. Nhưng không, không có.

Chúc mừng, cảm ơn, quay đi.

Đừng nói một cái ôm, cả cái bắt tay cũng không dừng thêm lâu hơn, hai người đã quay lưng mà đi. Mỗi người trong họ, đều bước tiếp con đường riêng mình…

Người kế tiếp bắt tay Hàn Văn Thanh là Tô Mộc Tranh. Còn Diệp Tu, hắn nhìn thấy Lâm Kính Ngôn, nhìn thấy Trương Giai Lạc.

Theo lệ thường, việc bắt tay cuối trận sẽ có thứ tự rõ ràng. Đội trưởng đi đầu, kế đến là đội phó, sau mới tới đội viên.

Hưng Hân chỉ có đội trưởng là Diệp Tu chứ không có đội phó chính thức, cho nên muốn xếp kiểu gì cũng được, còn Bá Đồ thì đội phó Trương Tân Kiệt ai mà chẳng biết, nhưng đêm nay hắn lại không đứng sau Hàn Văn Thanh. Thay vào đó, Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc gần như cùng lúc bước đến chỗ Diệp Tu.

"Một trận quá đẹp." Lâm Kính Ngôn bắt tay với Diệp Tu.

"Cám ơn." Diệp Tu vẫn trả lời rất đơn giản.

Hai người này không húc nhau chan chát với hắn suốt mười năm như Hàn Văn Thanh, nhưng nếu nói bi tráng, e rằng Hàn Văn Thanh cũng không bằng.

Cặp hợp tác Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt ít nhất đã từng đánh bại Diệp Tu, lật đổ vương triều Gia Thế và đoạt một cúp quán quân hồi mùa giải thứ tư. Có thành tựu ấy làm gốc, dù quãng đời đánh giải về sau không ghi dấu đỉnh cao chăng nữa, cũng sẽ không bị người ta gọi bằng hai chữ bi kịch.

Mà Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc, hai vị tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ hai này chỉ chinh chiến sa trường ít hơn Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đúng một năm thôi, lại mãi chưa thể chạm tay đến chiếc cúp danh giá kia.

Lâm Kính Ngôn tận mùa giải trước mới đánh vào tổng chung kết lần đầu, còn Trương Giai Lạc là định nghĩa của xui xẻo trong từ điển Vinh Quang. Bốn lần vào chung kết, bốn lần chỉ cách quán quân đúng một bàn chân bước hụt, mà năm nay, cả tư cách bước hụt Trương Giai Lạc cũng không có.

"Cố lên." Trương Giai Lạc nhìn Diệp Tu, nói.

Hắn không thể ngăn mình nhớ đến mùa hè hai năm trước, hai tên tuyển thủ giải nghệ là hắn và Diệp Tu gặp nhau trong game.

Cả hai đều đã cáo biệt Vinh Quang, nhưng trái tim quán quân vẫn đập trong lồng ngực mỗi người. Sau cùng họ chia tay nơi ngã rẽ con đường, Diệp Tu cầm một tài khoản mới trong game luyện lại từ đầu, tìm kiếm nhân tài, xây thành đắp lũy, tự tạo nên hi vọng cho chính mình, cơ hội cho chính mình. Cuối con đường gặp lại, hắn đứng nơi đây với chiến đội tự tay gầy dựng, còn Trương Giai Lạc chọn một lối đi ít quanh co khúc khuỷu hơn, quay về Liên minh, gia nhập Bá Đồ, cùng Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn và Trương Tân Kiệt tụ về với nhau, thành một chiến đội toàn sao lấp lánh.

Trương Giai Lạc chưa bao giờ quên lời mời của Diệp Tu ngày xưa. Nếu gật đầu, hôm nay hắn đã là một thành viên chiến đội Hưng Hân.

Nhưng Trương Giai Lạc cũng không phủ nhận rằng lúc đó, mình không coi trọng con đường tay trắng làm nên của Diệp Tu. Hắn nghĩ Diệp Tu vốn đã cầm trong tay ba cúp vô địch rồi nên mới thích trải nghiệm khó khăn, mà hắn, ánh mắt chỉ đăm đăm ngóng vọng một lần đứng ở vị trí cao nhất kia. Bất kể cách nào, con đường nào, chỉ cần có thể khỏa lấp khoảng trống này trong cuộc đời đánh giải của mình, hắn sẽ không ngần ngại bước tới.

Thế nên hai người cùng truy đuổi một mục tiêu thắng lợi, lại rẽ theo hai hướng khác nhau.

Diệp Tu dẫn dắt chiến đội Hưng Hân đánh đổ Gia Thế ở vòng khiêu chiến, Trương Giai Lạc song hành cùng chiến đội Bá Đồ thẳng tiến tổng chung kết, tiếc chăng bại bởi Luân Hồi.

Cứ đi tiếp! Cứ đánh tiếp!

Không ai trong hai người mòn chân mỏi gối trên hành trình truy cầu lý tưởng. Diệp Tu vượt ải khiêu chiến, vào tới Liên minh chuyên nghiệp, mang theo Hưng Hân chinh chiến đông tây, chẳng ngại ngần khi tuyên bố nhắm đến quán quân tối thượng. Trương Giai Lạc vẫn kề vai sát cánh đồng đội dưới ngọn cờ Bá Đồ, cũng không thỏa mãn với gì khác ngoài hai chữ quán quân cuối cùng. Hôm nay chạm trán nhau ở thềm chung kết, Diệp Tu và Hưng Hân là người chiến thắng, còn Trương Giai Lạc và Bá Đồ gục ngã trước đài.

Có hối hận không?

Có hối hận không, rằng ngày ấy đã không nhận lời về với Diệp Tu?

Không, không hề.

Nếu là mình của hai năm trước, Trương Giai Lạc sẽ nản chí cùng cực khi thất bại dưới tay Hưng Hân và tự trách con đường bản thân đã lựa chọn. Nhưng Trương Giai Lạc của hôm nay thì không còn như thế nữa. Bởi vì, hắn đã cùng Bá Đồ đi qua hai mùa giải, cùng những đồng đội này đổ mồ hôi sôi nước mắt suốt hai năm ròng. Hắn quan trọng kết quả hơn hết thảy, nhưng cảm xúc đổ vào quá trình đã là thứ sâu sắc khắc vào lòng hắn. Hai năm qua, hắn nếm trải không ít chuyện, suy nghĩ cũng khoáng đạt hơn rất nhiều.

Cơ hội chạm đến quán quân, mùa giải trước họ đã từng có. Mùa giải này Hưng Hân cũng vừa có được cơ hội tương tự với Bá Đồ mùa trước mà thôi! Cho dù cuối cùng Hưng Hân thật sự đoạt tổng quán quân, Trương Giai Lạc cũng sẽ không vì thế mà hối hận. Hưng Hân là Hưng Hân, nếu có thêm Trương Giai Lạc, chưa chắc vẫn là Hưng Hân của ngày hôm nay. Hưng Hân của hôm nay nếu đoạt quán quân, không có nghĩa Hưng Hân có Trương Giai Lạc cũng sẽ đoạt quán quân. Thắng thắng thua thua trên đấu trường chuyên nghiệp chưa bao giờ là tuyệt đối, nỗi hối hận kia là không cần thiết. Đây chính là điều mà Trương Giai Lạc đã học được trong hai năm qua.

Đường dẫn đến quán quân không chỉ có một.

Diệp Tu chọn một con đường, lựa chọn của Trương Giai Lạc cũng là một con đường.

Đường mà Diệp Tu chọn đầy chông gai thử thách nên Trương Giai Lạc mới từ chối, nhưng kỳ thực, con đường hắn chọn dễ đi hơn sao? Hắn từng nghĩ đó là đường tắt, nhưng nay hắn đã biết không phải. Hoàn toàn không. Không một con đường nào dẫn đến quán quân là đường tắt cả. Nếu tưởng rằng cứ gom về một nhóm tướng mạnh, một lô nhân vật mạnh sẽ chắc chắn giành được quán quân, thì thật quá xem thường Vinh Quang, xem thường cái gọi là thể thao.

Trương Giai Lạc không dám xem thường, nên hắn sẽ không hối hận. Từ chối lời mời của Diệp Tu, không về Bách Hoa mà lại đầu quân Bá Đồ, hắn đều không hối hận.

Lúc này đây, hắn chỉ đang chúc mừng người thắng. Còn con đường của bản thân, hắn sẽ tự mình kiên cường đi tiếp.

Bốn vị lão tướng gửi đến nhau lời chào cuối trận như thế đấy. Gọn gàng và không dư thừa, họ chỉ trao đổi mấy lời mộc mạc bình dị đến nhàm tai.

Song, khi chứng kiến cảnh này, lòng người xem lại quặn thắt.

Giản đơn và nhàm tai, nhưng họ còn bao nhiêu cơ hội nói với nhau nữa?

Đều đã ở vào quãng cuối sự nghiệp đánh giải, các anh còn bao nhiêu lần đứng trên sàn đấu mà cảm ơn nhau, chúc mừng nhau?

Cố lên. Cám ơn.

Mộc mạc không hoa mỹ, nhưng lại quá xa xỉ với các anh lúc này. Liệu các anh có còn ngày mai, và còn bao nhiêu ngày mai nữa? Đó là câu hỏi luôn khắc khoải trong lòng mọi người.

"Anh đánh rất xuất sắc." Trương Tân Kiệt, đội phó Bá Đồ chờ ba lão tướng cùng đội bắt tay xong mới bước đến chỗ Diệp Tu.

"Các cậu cũng vậy." Diệp Tu nói.

"Chiến đội này rất mạnh." Ánh mắt Trương Tân Kiệt tìm đến các tuyển thủ Hưng Hân sau lưng Diệp Tu, "Người nào cũng có điểm đáng gờm riêng."

Diệp Tu cười. Hắn biết Trương Tân Kiệt nhìn thấu nhiều thứ hơn người khác. Hưng Hân có thể đánh bại Bá Đồ không phải nhờ một hai cá nhân nổi bật, cũng không phải một hai pha may mắn. Cả chiến đội như một cỗ máy vận hành hết năng suất, thậm chí vượt ngưỡng. Minh chứng rõ rệt nhất là giai đoạn căng thẳng kịch liệt khi lật ngược thế cờ, Hưng Hân không giao lưu câu nào. Họ không cần, vì những tháng ngày vất vả rèn luyện đã giúp họ hình thành ý thức chung, phối hợp hoàn hảo để cùng nhau tiến đến chiến thắng.

"Cố gắng nhé!" Trương Tân Kiệt nói.

"Các cậu cũng vậy." Diệp Tu nói.

Trương Tân Kiệt gật đầu. Hắn không phải kiểu người nói chuyện qua loa khách sáo. Hưng Hân có chỗ cần đầu tư nỗ lực và Bá Đồ cũng thế. Tuy vừa vào Liên minh, Trương Tân Kiệt đã tự tay chôn vùi Diệp Tu, nhưng hắn chưa bao giờ đánh giá thấp người này. Chiến đội Hưng Hân mà anh ta gầy dựng có hệ thống chiến thuật đáng cho hắn học hỏi và nghiên cứu.

Sách giáo khoa Vinh Quang vẫn liên tục cập nhật để không bao giờ đi sau thời đại.

 
Last edited:

San San

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
84
Số lượt thích
75
#7
Nếu tưởng rằng cứ gom về một nhóm tướng mạnh, một lô nhân vật mạnh sẽ chắc chắn giành được quán quân, thì thật quá xem thường Vinh Quang, xem thường cái gọi là thể thao.
Các nhân vật của Bá Đồ đem so với Luân Hồi và Hưng Hân thì có được xem là yếu không nhỉ?
 

copydog102

Gà con lon ton
Bình luận
1
Số lượt thích
2
#8
10 năm Vinh quang, ai bại ai vinh cũng chỉ là thoáng chốc. Thứ họ để lại đó là nhiệt huyết chiến đấu mãi không có điểm dừng !
 

San San

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
84
Số lượt thích
75
#9
vẫn là thích những chap như này! đọc rấ cảm xúc!
 

Micent

Gà con tiến hóa
Bình luận
24
Số lượt thích
12
#12
Chương này đầy cảm xúc. TGL lại một lần nữa chưa hoàn thành khát vọng. Nhưng không sao, anh vẫn còn cố được. Cố lên, chúng tôi tin anh.
 

dungmt

Farm exp kiếm sống
Bình luận
193
Số lượt thích
129
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Mấy thằng mất nết.
#13
"Khoảng lặng trước cao trào"
_dungmt_
 

Tử Nhạn

Máy cày level
Bình luận
492
Số lượt thích
616
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu, Hàn Văn Thanh, Lá Mùa Thu
#14
Hưng Hân có thể đánh bại Bá Đồ không phải nhờ một hai cá nhân nổi bật, cũng không phải một hai pha may mắn. Cả chiến đội như một cỗ máy vận hành hết năng suất, thậm chí vượt ngưỡng.
Cá nhân mình ko có thích Bá Đồ, có lẽ về tính cách mình vẫn thấy mình hợp với Hưng Hân hơn. Nhưng không vì thế mà không nể phục các chiến tướng này, không, nói đúng hơn là cả những người là fan của Bá Đồ. Từ fan, công hội, đến cả chiến đội, không một ai là không kiên cường bất khuất, mạnh mẽ. Tiếc là quán quân chỉ có một. Người thắng thì ta bại, đó là lẽ dĩ nhiên nhưng dòng nhiệt huyết vẫn còn thì bá khí hùng đồ vẫn còn. Chúc các anh may mắn trong mùa giải tới.
Còn nói riêng về Hưng Hân, dạo này thấy Nhất Phàm ra trận. Hy vọng ở trận cuối cùng còn được thấy Một Tấc Tro thết đãi các mãnh tướng nhà Luân Hồi một Qủy Thần Thịnh Yến ra trò. (Ba Bướm, xin đừng bỏ rơi Một Tấc Tro T.T )
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#15
"Sách giáo khoa Vinh Quang vẫn liên tục cập nhật để không bao giờ đi sau thời đại"
- Chap này đẹp quá!
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#16
Chap này thật buồn nhưng cũng thật hay, thật đẹp

Mỗi người đều có con đường của riêng mình
Chúc các anh chọn được con đường thích hợp nhất với mình, để không phải hối hận hay tiêc nuối ^^

Sách giáo khoa Vinh Quang vẫn liên tục cập nhật để không bao giờ đi sau thời đại.
Cuối cùng, Diệp ma thần, anh quá best a n_n
 

zombieans

Gà con lon ton
Bình luận
2
Số lượt thích
0
#17
Sợ nhất 3 từ “ sách giáo khoa” cãi trời cãi đất vẫn không cải lại sách giáo khoa, dù nó có sai nó vẫn sẽ được cập nhật. Nhưng mà người tìm ra lỗi sai của nó vẫn không thể không dựa vào nó được
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#18
Các nhân vật của Bá Đồ đem so với Luân Hồi và Hưng Hân thì có được xem là yếu không nhỉ?
Yếu dc ms lạ. Ns rằng HH vs LH full điểm kĩ năng nhưng bên BD nào có thấp, acc nào cũng ở mức gần full, hơn nữa điểm kĩ năng có nhiều thì cũng không thể nâng quá lv10 được, với tầm cỡ họ mà nói chênh lệch không gọi là nhiều. Nó có thể là lợi thế, nhưng không phải là lợi thế lớn đến mức lệch hẳn cán cân đâu.
Xét về trang bị, đồ bạc xịn lv 75 vs đồ bạc giả lv 80 chính HH cũng thừa nhận là chỉ như nhau, bởi vậy trang bị không có khác biệt (chiến đội lớn như BD có lẽ so vs HH còn hơn đồ ấy chứ)
Tóm lại là, so vs HH và LH nhân vật của BD không hề yếu, có cái hơn có cái kém nhưng tuyệt đối không phải là mấu chốt khi đấu (xem lại trận trung kết mùa trc là hiểu)
 

? uyen

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
46
Team
Hưng Hân
#19
Phewww.. cảm giác thật lạ... rất buồn nhưng cũng cảm thấy thoải mái khi đọc chương này. Vì biết rằng, Bá Đồ, sẽ luôn ở đó với ý chí quật cường, không phải quán quân thì họ sẽ lại tiến tới. Đây là giây phút tạm ngừng, không phải là sự lùi bước ~ Sự kiên cường mạnh mẽ, chấp nhận sự thật của những con người ấy. 10 năm đứng vững của Hàn Văn Thanh, 2 năm không từ bỏ của Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn. Họ không cần sự tiếc nuối, như Trương Giai Lạc chưa bao giờ hối hận vì đã bỏ qua lựa chọn Hưng Hân.
Mạnh mẽ lắm Bá Đồ!!!!!!!
 

HKTran

Phó bản trăm người
Bình luận
300
Số lượt thích
266
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tu
#20
Đối với Hàn Văn Thanh là kết thúc hay một khởi đầu mới, đối với Diệp Tu là sự bắt đầu hay đoạn cuối con đường. Mười năm ..., tôi chưa từng chơi một game nào đến tận 10 năm vẫn còn nhiệt huyết như ngày đầu. Có thể do tôi không phải là tuyển thủ đi nữa nhưng thực sự nếu là tuyển thủ Esport tôi vẫn chưa từng thấy một ai thi đấu chuyên nghiệp suốt mười năm nhưng vẫn đạt cấp thần và uy hiếp cực lớn với bất kỳ đối thủ nào. Mỗi người một con đường nhưng khẳng định con đường của 2 tên này cực kỳ đẳng cấp.
 

Bình luận bằng Facebook