art by Ring.
3.
beta : Ú
( cám ơn em hỗ trợ cấp tốc cho Lãi )
Sau một hồi im lặng, Hàn Văn Thanh nói mình muốn một mình suy nghĩ một chút, vì vậy Bá Đồ hỏi mượn Trần Quả một căn phòng. Trong phòng rèm cửa được kéo xuống chỉ có vài tia sáng len lỏi chiếu vào, mọi thứ bên trong như chìm vào bóng tối mông lung, vô định. Hàn Văn Thanh ngồi trên giường, bỗng nhiên thấy bất an. Anh có chút hỗn loạn, những việc phát sinh hôm nay đều xen ít nhiều ảo diệu, khiến cho người bình thường khó có thể tiếp nhận được, diễn biến càng lúc càng tệ hơn cứ như một cơn ác mộng, khiến người ta giãy dụa mãi vẫn không có cách nào tỉnh dậy được. Hàn Văn Thanh nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà ngẩn ra, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói cùng tiếng vặn tay nắm cửa, không cần nhìn cũng đoán được người đến là ai, vì thế Hàn Văn Thanh dịch người vào trong một chút, chừa chỗ cho đối phương ngồi xuống.
Giường hơi lõm xuống, Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh, sờ trong túi của mình.
“Có ngại mùi thuốc không?”
“Có.”
“Thế thôi.” Diệp Tu lặng lẽ đút ngược bao thuốc lá vào túi.
Lại im lặng một lúc, Diệp Tu cởi giày ra, xếp bằng ngồi trên giường, chuyển mắt nhìn Hàn Văn Thanh.
“Lão Hàn, anh thích ai?”
“Tôi không biết.”
“Hay vậy đi, tôi có ý tưởng này.” Diệp Tu cười hắc hắc, “Anh tự mình nghĩ một lượt tất cả mọi người trong chiến đội của mình, từng người một, đội viên nữ trong đội cũng nghĩ qua một lượt, thậm chí đội viên nam cũng không được bỏ qua, à đúng rồi, còn huấn luyện viên, quản lý gì cũng đưa vào, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Hàn Văn Thanh liếc Diệp Tu một cái, hừ một tiếng mang theo thanh âm cực kì coi thường đối phương.
“Nè nè, anh bớt thái độ chút đi!” Diệp Tu dùng chân đá đá đối phương, “Ai biết được! Nghĩ kĩ thì cũng không có gì hại, cùng lắm tình huống xấu nhất có thể xảy ra chắc là anh phát hiện bản thân mình là gay hơn nữa còn thích phải một ông chủ bụng phệ thôi.”
“Không, tình huống tệ hơn là phát hiện tôi thích cậu.” Hàn Văn Thanh nở nụ cười.
“Cũng đúng.” Diệp Tu gật đầu, “Chuyện đó chắc chắn là tệ nhất.”
Hàn Văn Thanh nhắm mắt, trong đầu bắt đầu nghĩ đến từng đội viên trong chiến đội Bá Đồ, cứ thế này cảm thấy thật kì lạ, đặc biệt là khi nghĩ tới Trương Giai Lạc. Nghiêm túc suy xét xem mình có phải đã có tình cảm đặc biệt với mấy tên đồng đội nam hay không tuyệt đối là việc quái dị nhất từ trước tới nay mà Hàn Văn Thanh từng làm, chưa kể đội viên Bá Đồ cũng rất nhiều, trừ đi những người thuộc đội hình chính thức, còn có đội viên dự bị, quản lý, hội trưởng công hội, theo lời Diệp Tu còn muốn tính luôn cả ông chủ vào, Hàn Văn Thanh thậm chí còn suy nghĩ một chút về bác gái ở nhà ăn. May mắn là sau khi Hàn Văn Thanh cẩn thận nghĩ qua một đợt nhưng vẫn không xuất hiện cảm giác buồn nôn, kết quả này đối với anh mà nói chắc chắn là một tin cực kì tốt.
Hàn Văn Thanh thả lỏng một hơi, mở lớn mắt, liền nhìn thấy Diệp Tu đã nằm trên giường, ngay bên cạnh anh, miệng ngáp một cái lớn.
“Ồ?” Diệp Tu phản ứng chậm nửa nhịp, “Xong rồi?”
“Ừ.” Hàn Văn Thanh gật đầu, “Không phải người trong đội.”
“Vậy coi như qua được cấp 1.” Diệp Tu trở mình, đối diện nhìn Hàn Văn Thanh, “Tiếp theo. . .nghĩ tới Lam Vũ? Không chút cừu hận gì với Bá Đồ, coi như cấp 2.”
Hàn Văn Thanh không lên tiếng, chỉ nhắm mặt lại lần nữa, đem hết tất cả đội viên Lam Vũ mà mình quen biết, từng người một nghĩ qua một lượt.
Không phải, không phải, không phải. . . Hàn Văn Thanh dường như đã đem hết tuyển thủ của toàn bộ chiến đội trong liên minh nghĩ qua một lần, nhưng đều không thấy chuyện gì xảy ra, bất quá việc này đã nằm trong dự liệu của anh; chung quy nhiều nhất anh cũng chỉ coi bọn họ là bạn tốt mà thôi. Các chiến đội chuyên nghiệp còn lại chỉ sót mỗi Tân Gia Thế và Hưng Hân, đội viên của Tân Gia Thế mà Hàn Văn Thanh đã nghe qua chỉ có mỗi Khưu Phi, đứa nhỏ này được Diệp Tu bồi dưỡng, cực kì chăm chỉ, lại có thiên phú, Hàn Văn Thanh cũng cực kì xem trọng tương lai của cậu bạn nhỏ này, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Cho nên, người anh thích hẳn là ở Hưng Hân? Hàn Văn Thanh trầm mặc một hồi, chính bản thân anh cũng không thể tin được.
“Quaooooooo, không ngờ nha lão Hàn, anh thế này mà lại để ý tới em gái Hưng Hân nhà bọn tôi. . .” Diệp Tu khô khan cười hai tiếng, chẳng biết vì sao hắn cảm thấy cả người mình có chút không tự nhiên, “Nói xem, anh thích ai, tôi giúp anh nói chuyện.”
Hàn Văn Thanh không để ý tới Diệp Tu, anh đang nghĩ liệu có phải mình đang phí phạm thời gian hay không? Người mình thích, làm sao ở Hưng Hân được chứ? Anh vô thức ngăn mình suy nghĩ về từng thành viên của Hưng Hân, vì một khi tiếp tục, việc này sẽ phần nào xé rách đi bức màn trong lòng mà anh không hề có ý định tìm hiểu.
“Ừm. . .Tôi nghĩ xem, đầu tiên xét về ngoại hình thì Hưng Hân tụi tôi có Mộc Tranh, Bá Đồ mấy anh muốn đem em ấy đi thì phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng ca.”
“Tiếp theo là mỹ nhân hiếu chiến tiểu Đường, chỉ có điều, muốn theo đuổi em ấy coi bộ có chút khó khăn.”
“Ai da, đều không phải sao? Không lẽ là chị chủ? Nhưng không sao chị chủ là người tốt, cưới được chị ấy anh cũng không thiệt thòi gì.”
“. . .” Diệp Tu sau khi nói xong chớp chớp mắt, nhìn người bên cạnh không có bất kỳ phản ứng nào, “Việc này. . .hay là anh thích tuyển thủ nam đội tụi tôi?!”
Hàn Văn Thanh vẫn luôn duy trì trầm mặc, nghe Diệp Tu đem hết tên thành viên trong đội lần lượt đọc qua một lần, đến khi cái tên An Văn Dật cuối cùng cũng đã đọc xong mà vẫn không có gì xảy ra, Diệp Tu vo đầu, không biết nên làm gì tiếp.
“Không đúng, không phải anh nói lúc đó đang nghĩ lại mấy chuyện lúc thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp rồi Liên minh này nọ sao? Nếu vậy hẳn là người anh thích cũng phải trong Liên minh chứ? Đừng nói với tôi là Phan Lâm hay Lý Nghệ Bác nha!?” Diệp Tu nói xong lại ha ha cười lớn hai tiếng, “Ha ha ha ha được rồi, tôi biết rồi, không phải chứ, anh. . .”
“Còn một người.” Hàn Văn Thanh bên cạnh đột nhiên nói, “Còn một người nữa.”
“Hả? Còn ai? Tôi còn quên ai sao?” Diệp Tu suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra, “Ừ nhỉ, sao tôi lại quên chính mình chứ! Có điều cũng không có gì, anh làm sao có thể thích. . .”
Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Thanh liền bật dậy, bò ra mép giường, mãnh liệt ho khan. Diệp Tu chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Hàn Văn Thanh, từng bắp thịt run rẩy theo mỗi động tác của đối phương, ngoài ra hắn chẳng thấy gì nữa, nhưng chắc chắn ngửi được mùi hoa quen thuộc kia, bất luận như thế nào cũng không bỏ qua được.
Diệp Tu trợn tròn hai mắt, tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, không khí xung quanh dẫn loãng ra, hắn không thể thở nổi.
“Tôi. . .” Diệp Tu ngơ ngác nói xong chữ cuối cùng, sau đó ngồi tại chỗ ngây ngốc, hắn không biết mình nên làm gì mới phải.
Hàn Văn Thanh quay lưng về phía Diệp Tu thở hổn hễn, anh che mặt, cố gắng điều chỉnh để hơi thở ổn định lại. Anh đã sớm nghi ngờ, mỗi lần nôn ra hoa đều có Diệp Tu xuất hiện, chuyện này sao có thể là trùng hợp được? Anh chỉ là. . .anh chỉ là có chút sợ hãi khi phải thừa nhận thôi. Nói ra sẽ khiến người khác cười bò, Hàn Văn Thanh cũng có thứ để sợ sao, thật không bình thường, nhưng anh quả thực đang sợ hãi, sợ hãi phải thừa nhận sự thật rằng ‘mình thích Diệp Tu’. Muốn anh mở lời thế nào đây? Muốn anh làm sao nói với người đối thủ cũ mười năm rằng anh thích hắn đây? Đây không phải là một trò chơi để có thể dùng cái danh ‘bạn tốt’ ra giải quyết tất cả, một người đàn ông thích một người đàn ông khác vốn đã rất khó nói rồi, mà người này lại còn là người hiểu rõ mình nhất từ trước tới nay. Hàn Văn Thanh không được phép thua, tiền cược cho trận đấu tình cảm này chính là tình bạn giữa anh và Diệp Tu, lo được lo mất cũng là thái độ thường thấy.
“Lão Hàn. . .” Ngón tay Diệp Tu không ngừng run rẩy, hắn thử chạm vào người đàn ông trước mặt, nhưng ngón tay cách đối phương vài centimet thì dừng lại, sau đó buông xuống, “Tôi, tôi không biết. . .”
“Không sao, chính tôi cũng không rõ.” Từ cổ họng Hàn Văn Thanh phát ra một tiếng cười khổ, “Không, thật ra chỉ là tôi không muốn thừa nhận.”
Diệp Tu không lên tiếng, hắn biết những lời này có nghĩa là gì, hắn hiểu quá rõ Hàn Văn Thanh, biết đối phương sợ thua ván cược nên từ trước tới nay mới không nói rõ mối quan hệ với hắn.
Tâm trạng của Diệp Tu không ngừng dao động, hắn xưa nay chưa từng trải qua, cũng chẳng thể gọi tên. Ở trong căn phòng yên tĩnh lại trầm mặc, hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng, thình thịch, khiến cho tai người khác có chút đau.
“Nói chung, tóm lại, chúng ta cứ trị dứt bệnh cho anh trước đã.” Diệp Tu khô khan nói.
Hàn Văn Thanh xoay người lại, ánh mắt có chút dao động không rõ ràng nhìn Diệp Tu, sau đó dời tầm nhìn: “Nhưng. . .”
“Nhưng nhị cái gì chứ, mạng của anh quan trọng.” Diệp Tu vỗ vỗ ngực, xem tim mình đập nhanh như vậy có khi nào sắp chết rồi không.
“Việc đó. . .” Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, hướng Diệp Tu ngoắc tay, “Tới.”
Diệp Tu gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được cổ họng mình như bị thiêu đốt, hắn quá căng thẳng, cả người đều cứng đờ, giống như một người máy bị điều khiển từ xa. Trời ạ, Diệp Tu ơi Diệp Tu, lần đầu tiên mày bước lên sàn đấu chuyên nghiệp cũng đâu sốt sắng tới mức này chứ, trong đầu Diệp Tu tự mắng mình cho bình tĩnh lại.
“Cậu rất hồi hộp.” Cả người Hàn Văn Thanh tiến về trước dò xét một chút.
“Anh đừng có xem thường tôi. . .” Diệp Tu cãi lại, nhưng chính hắn cũng không thuyết phục được bản thân.
Diệp Tu cắn chặt hàm răng, gom hết toàn bộ dũng khí, kéo cổ áo của Hàn Văn Thanh về phía mình. Hai đôi môi đột nhiên đụng nhau, Diệp Tu cảm thấy hình như mình vừa đụng vào một khối nham thạch, đau ghê.
“. . .” Hàn Văn Thanh kéo dài khoảng cách với Diệp Tu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Hôn nhau không phải như vậy, tôi dạy cậu.”
Diệp Tu chớp chớp mắt, ngơ ngác nói một câu: “Ờ.” Một giây sau đó liền bị một đôi môi khác cực kì ôn nhu áp sát vào.
Đầu lưỡi của Hàn Văn Thanh cẩn thận liếm theo bờ môi của Diệp Tu, tay phải nhẹ nhàng giữ má đối phương, dẫn dắt hắn hé miệng. Diệp Tu nức nở một tiếng, đầu lưỡi Hàn Văn Thanh lập tức chui vào, lùng sục khắp khoang miệng của đối phương. Kinh nghiệm của Diệp Tu ở phương diện này ít đến đáng thương, hắn chỉ cảm nhận được răng và cằm của mình bị người kia tỉ mỉ liếm qua một lượt, toàn thân vì thế mà run rẩy một chút, đầu lưỡi của hắn bị Hàn Văn Thanh dây dưa, quấn quít không thôi. Diệp Tu ngước đầu, vụng về học cách hôn nhau của đối phương, tay để lên hai bả vai của Hàn Văn Thanh, người mềm nhũng.
Việc này. . . Kèo dài hơi lâu rồi thì phải. Tay trái Hàn Văn Thanh giữ chặt gáy Diệp Tu, đè lại khiến giữa hai đôi môi dường như không tồn tại bất kì khoảng cách nào, nước bọt chưa kịp nuốt từ từ chảy xuống cằm Diệp Tu, tiếng nước bọt trao đổi vang vọng khắp gian phòng khiến người khác đỏ mặt, tim rung.
Tâm trạng cực kì kích động vừa nãy đang dần bình tĩnh lại, Diệp Tu từ trước tới nay đều không biết cảm giác này lại thoải mái như vậy, cứ như. . . cứ như mọi chuyện đã định trước là sẽ như thế này vậy. Hắn đã quen biết Hàn Văn Thanh trong một khoảng thời gian quá dài, so phải phần lớn người trong Liên minh chuyên nghiệp khoảng thời gian này còn dài hơn rất nhiều. Người đàn ông này chiếm rất nhiều rất nhiều chỗ trong cuộc đời Vinh Quang của mình, nhiều đến mức không còn chỗ nào để chứa được nữa. Hàn Văn Thanh – cái tên này như một dấu ấn, vĩnh viễn khắc sâu vào máu thịt Diệp Tu, sẽ mãi mãi toả ra vầng hào quang vàng óng. Người này đối với hắn mà nói, là đối thủ tốt nhất, cũng là người bạn tốt nhất.
Diệp Tu sắp thở không được, gương mặt đã ửng hồng, trước mắt choáng váng, hắn ôm Hàn Văn Thanh như ôm một cây cột, như thể ôm toàn bộ thế giới của mình. Nếu trong Bá Đồ thật sự có người mình thích. . .Diệp Tu mơ màng nghĩ, người này chắc hẳn là ai?
Hàn Văn Thanh rốt cục cũng thả Diệp Tu ra, hai người cứ như vậy đối mặt nhìn nhau, thở hổn hển, khoảng cách thật gần, thậm chí chỉ cần Diệp Tu vừa ngẫng đầu lên liền vào lại vị trí thích hợp nhất để hôn nhau. Xuyên qua rèm cửa, ánh nắng ôn nhu mờ nhạt chiếu lên người Hàn Văn Thanh, trên mặt anh không nhìn ra đang nghĩ gì, hai con ngươi đen nhánh càng trở nên sâu không thấy đáy.
Bây giờ, trong đôi mắt đen đó phản chiếu lại hình dáng của Diệp Tu, hắn có thể nhìn thấy mình vô cùng rõ ràng. Hàn Văn Thanh dùng ánh mắt chuyên chú, thật lòng nhìn thẳng vào mắt đối phương, việc này khiến thân thể hắn như được nhóm lên một nhóm lửa, cháy hừng hực, làm cho mỗi một tế bào, từng mạch máu, từng lỗ chân long trên cơ thể hắn đều nóng đến kinh người.
Trời ạ, mình thích người này. Diệp Tu có chút khát, cơ thể hắn hơi mỏi, muốn đẩy ngã người đối diện, muốn cởi sạch đồ của người ta, sau đó. . . hung hăng hôn lên. Chết thật, hắn thật sự thích người đàn ông này, thích đến mức không thể kiềm chế được, xét ra nếu ở Bá Đồ có người khiến Diệp Tu thật sự thích, ngoài Hàn Văn Thanh ra thì còn câu trả lời nào khác chứ?
Mình thế nào lại ngốc như vậy? Diệp Tu ảo não nghĩ, mình đã sớm nghĩ đến rồi, tại sao lúc đó lại không để ý chứ!
“Phụt.” Diệp Tu bậy cười, “Ha ha ha ha ha ha. . .”
“Thế nào?” Hàn Văn Thanh nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Diệp Tu, “Sợ rồi?”
“Sợ cái đầu anh.” Diệp Tu cười ra nước mắt, hắn ngã người về phía sau, nằm trên giường cười không ngừng được, “Trời ạ, lão Hàn, tôi thích anh!”
Hàn Văn Thanh ngẩn người, rõ ràng không hề nghĩ đến Diệp Tu sẽ nói những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn, trong thanh âm có chút run rẩy, không xác định được: “Cậu nói gì?”
“Tôi nói tôi thích anh!” Diệp Tu bật thẳng người ngồi dậy, cả người ngồi trước mặt Hàn Văn Thanh, hôn nhẹ lên gò má của đối phương.
Hàn Văn Thanh trầm mặc một hồi, sau đó mạnh bạo đẩy ngã Diệp Tu, hung hăng hôn xuống.
Trên một cái giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc nằm sóng vai nhau. Diệp Tu ngửa mặt lên nhìn trần nhà, bên tai là tiếng hô hấp trầm thấp của Hàn Văn Thanh, đột nhiên cảm giác cực kì hạnh phúc.
“Không thể nói việc này cũng quá máu chó.” Diệp Tu nghiêng người qua nhìn, ánh mắt mang theo ý cười, “Một đời thanh danh của ca cuối cùng lại dính với anh, chậc chậc chậc. . .”
Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng: “Cũng vậy.”
“Có điều, lão Hàn à, anh cũng thật là, nói thích tôi sớm một chút không phải là được rồi sao.”
“Diệp Tu, cậu còn mặt mũi để nói tôi sao?” Hàn Văn Thanh lườm hắn một cái.
“Tôi đâu có giống anh, ca được nhiều người thích hơn.” Diệp Tu khóat tay một cái, “Giống anh thế này toàn doạ em gái người ta đến phát khóc, ca đây là tốt bụng thu nhận anh.”
Hàn Văn Thanh không phản bác, thoáng rũ mắt, sau đó đột nhiên giơ tay ra nhanh chóng bấm vào thịt trên eo Diệp Tu một cái.
“Con mẹ nó. . .!” Diệp Tu hét thảm một tiếng, hung hăng đạp Hàn Văn Thanh một cái, “Tôi đè chết anh lão Hàn.”
“Thử xem?” Hàn Văn Thanh nói một cái liền lật người, đem Diệp Tu đè dưới thân, “Bây giờ làm liền?”
“. . .” Diệp Tu ho nhẹ một tiếng, quyết định tạm thời đình chiến, “Lần sau, lần sau.”
Hàn Văn Thanh nở nụ cười, tiếp đó lại lần nữa quay về nằm cạnh Diệp Tu, Diệp Tu trở mình, gối đầu lên cánh tay của Hàn Văn Thanh, nhếch mép cười một tiếng.
“Ai, lão Hàn, anh nói xem” Diệp Tu thổi nhẹ vào tai Hàn Văn Thanh, “Vì sao lúc trước chúng ta không ở cạnh nhau?”
“ . . .” Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào hai mắt sáng ngời của Diệp Tu, nhàn nhạt nói, “Không biết, có thể vì khi đó cả hai ta đều không đủ dũng cảm.”
Diệp Tu mím môi: “Nhưng hiện tại đã ở bên nhau?”
“Bởi vì hiện thực nên chúng ta không thể không dũng cảm một chút.” Hàn Văn Thanh nhẹ giọng nói, “Cho nên chứng nôn hoa gì đó, cũng không phải quá tệ.”
“. . .” Diệp Tu ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, “Có lẽ thế.”
Phía bên ngoài phòng, tin tức Hàn Văn Thanh bị lây bệnh nhanh chóng trên dưới toàn bộ Hưng Hân đều biết, Đường Nhu chú ý tới Tô Mộc Tranh đang gõ gì đó, hiếu kì nên tiến lại xem.
“Cậu đang làm gì đó?” Đường Nhu nhìn màn hình của Tôt Mộc Tranh, là một trang web về “Ngôn ngữ của hoa”.
“À, tớ đang nghĩ cánh hoa được nôn ra có khi có chút liên hệ với bản thân người bị nhiễm bệnh, nói chung là cậu nhìn thử xem, Hàn đội và Diệp Tu nôn ra hai loại hoa hoàn toàn khác nhau.” Tô Mộc Tranh một bên tìm kiếm, một bên nói.
“Vậy cậu tìm được gì rồi?”
“Ừm, loại hoa Hàn đội nôn ra khá đẹp, cánh hoa rõ ràng là hoa Bách Hợp, lại màu đỏ, cho nên chắc chắn là Bách Hợp đỏ.” Tô Mộc Tranh kéo đến mục nói về nó, “Cậu nhìn xem.”
“Tình yêu mãnh liệt?” Đường Nhu cười, “Rất có khí chất của Hàn đội.”
“Đúng chứ, nhưng hoa của Diệp Tu tớ tìm mãi mà không ra. . .” Tô Mộc Tranh có chút nản chí.
“Ừm, tớ nghĩ. . .” Đường Nhu trầm tư một lúc, “Màu xanh lam của hoa Diên Vỹ?”
“Để tớ xem thử . . .” Tô Mộc Tranh tìm một hồi, đột nhiên cười một tiếng, “Ồ, thật nè! Làm sao cậu biết thế?”
“. . .” Đường Nhu chỉ nở nụ cười, “Ý nghĩa của nó là gì?”
“Mong muốn tự do và chống lại vận mệnh. . .” Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt, “Ý là gì?”
“Vận mệnh?” Đường Nhu ngẩn người, sau đó bật cười, “Tớ hiểu rồi.”
“Khoan đã, ý cậu là?” Tô Mộc Tranh nở nụ cười có chút tinh ranh, “Ô ha ha, tớ cũng hiểu rồi. . .Chậc chậc, thật ra tớ từ lâu đã cảm thấy hai người đó là một đôi.”
“Ồ?”
“Mười năm túc địch, cuối cùng cũng trở thành người thân!”
HOÀN.
Note from editor:
Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh.
Trong cuộc sống, đôi khi cũng phải dũng cảm lên một chút,
Cứ thử xem, ít nhất vẫn còn hy vọng,
Đừng trốn tránh để rồi hối hận!
Đừng quên đón đọc những sản phẩm tiếp theo của project Hàn Diệp nhé!!!
Lãi.