Hoàn [Nhất lộ - Nhất sinh] Hàn Diệp - Fleur

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Project Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ
Fleur
( Hoa )


art by the Ring means all.

Tác giả: Kén.
Edit: Sâu.
Beta: Chim nhỏ.
Thể loại: Thổ hoa chứng paro.


Mục lục

Part 1
Part 2
Part 3
Hoàn.

Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.

Xem các Fanfic khác tại
Link tổng hợp của pj
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2

art by Ring.


1.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy không đúng lắm chính là lúc xem replay trận đấu của Bá Đồ, Diệp Tu nhốt mình trong phòng, thuận tay mở video từ trong một thư mục nào đó căn bản không nhớ tên, một bên xé bịch khoai tây chiên chuẩn bị ngồi nghiên cứu đối thủ cũ của mình một chút. Theo lý mà nói ngày hôm đó cũng giống như bao ngày bình thường khác trong cuộc đời của Diệp Tu, chơi Vinh Quang, làm chút chuyện vặt đốt thời gian, ghi qua loa vài nét vào sổ ghi chú, thả hồn vào ký ức, nhưng đột nhiên Diệp Tu ho khan.

Ho khan không phải chuyện gì bất thường, bất luận là ai cũng đều sẽ ho, cho dù là vì cảm mạo hay là ngứa cổ thì ho khan cũng không phải là hành động kì lạ gì. Vấn đề không nằm ở việc ho mà là ở thứ được ho ra, thứ này còn mang theo hình dáng riêng, là một đoá hoa màu xanh lam. Diệp Tu chắc chắn mình chưa từng ăn hoa cỏ gì đó, cũng không có thói quen ngậm hoa trong miệng, vì vậy đối với sự xuất hiện của đoá hoa này hắn cảm thấy không thể tin nổi, giống như bản thân là một tên lang thang đầu đường xó chợ một ngày đột nhiên được báo rằng mình thật ra là người thừa kế của số tài sản khổng lồ nhưng đồng thời cũng mang trên lưng tội danh giết người vậy.

Diệp Tu ném đoá hoa kia vào thùng rác, sau đó đi vào nhà vệ sinh há miệng thật to. Bất luận nhìn thế nào cũng thấy cực kì bình thường, tuy rằng lưỡi hơi trắng nhìn không được khoẻ mạnh lắm nhưng những chỗ khác đều bình thường. Diệp Tu xoa xoa bụng mình, nghi ngờ có phải lúc ngủ vô tình nuốt phải phấn hoa, sau đó đoá hoa quỷ quái đó liền cắm rễ trong dạ dày, từ từ lớn lên. . . Đợi đã, tạm dừng, việc này hơi ảo quá thì phải? Diệp Tu cười khan hai tiếng, nội tâm rối rắm một lúc, sau cùng quyết định bỏ qua chuyện này.

Ký ức của con người đối với một việc nhỏ chẳng mấy quan trọng luôn có hạn, đặc biệt vào những lúc bận rộn, Diệp Tu một bên chuẩn bị cho giải đấu, một bên thì lo những chuyện trong game, cơ bản không có thời gian suy nghĩ đến hoa cỏ gì đó, cũng thật sự quên mất toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm đó. Mọi chuyện tưởng chừng như đã quay trở về quỹ đạo bình thường cho đến một ngày kia, ở lúc nào đó cũng đã quên mất đang làm gì, Diệp Tu lại ho. Hắn cúi gập người xuống, che miệng lại ho khụ khụ không ngừng. Việc này cũng khiến mọi người phải chú ý, vì thế đồng đội của Diệp Tu đều dồn dập nhìn hắn, trong ánh mắt đều chứa đầy lo lắng.

Diệp Tu hai mắt trợn to, bởi vì mắt khô nên thoáng chảy ra một chút nước mắt sinh lý, Diệp Tu cảm thấy ruột gan gì cũng sắp bị mình ho văng ra ngoài rồi, nhưng sự thật chứng minh đây chỉ là tưởng tượng của hắn, thứ duy nhất văng ra chỉ có hoa mà thôi. Hoa, màu xanh lam, cánh hoa hình bầu dục, sự hiện diện gây khủng hoảng. . . Mọi người đều chú ý tới cánh hoa xuôi ngón tay của Diệp Tu rơi xen vào những giọt mồ hôi trên đất.

“Đây là gì cái. . .?” Tô Mộc Tranh tiến tới, muốn xem Diệp Tu một chút.

Diệp Tu phất phất tay, không để Tô Mộc Tranh tiến lại, hắn gom mấy cánh hoa dưới đất, thuận tay ném hết vào thùng rác. Không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, hoa kia khi nôn ra không có mùi gì khó ngửi, ngược lại nó mang theo mùi hoa thơm ngát cùng hương hoang dã, tương tự như trong tiệm hoa. Chỉ duy nhất có một điều không bình thường là nó được Diệp Tu ho từ trong cơ thể ra.

“Diệp Tu?” Tô Mộc Tranh rất lo lắng, “Hoa kia là?”

“Anh không biết.” Diệp Tu nhíu chặt mày, “Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng anh căn bản không biết vì sao mình lại ho ra những thứ này.”

“Nếu không thì đi bệnh viện xem thử một chút đi?” Trần Quả hỏi, “Có phải cậu bị bệnh gì không?”

“Từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng nghe qua căn bệnh nào có thể khiến người ta ho ra hoa cả. . .” Phương Duệ liếc nhìn, “Tôi nói này lão Diệp, anh sẽ không tự dưng mà đi ăn mấy cái hoa cỏ gì đó chứ?”

“Làm gì có.” Diệp Tu xua tay, “Ca đây vẫn lựa đồ ăn không khác gì nhân loại bình thường.”

Diệp Tu vẫn kiên trì nói hắn không cần đi gặp bác sĩ, nhìn chung, trời ạ, việc này cơ bản không giống những việc sẽ xảy ra trong thực tế đúng không? Hơn nữa đã sắp tới ngày thi đấu, hắn hận không thể tách mình ra làm hai để dùng, thật sự không có thời gian rảnh để ý mấy cái hoa hoa cỏ cỏ này. Dù sao thì cũng chỉ thỉnh thoảng sẽ nôn ra vài đoá hoa mà thôi, tốc độ tay và đại não của hắn dường như không bị ảnh hưởng, mọi việc chỉ khiến không khí tốt hơn thôi. Diệp Tu hít vài hơi sâu, tự an ủi mình.

Nhưng sự việc chẳng hề chuyển biến tốt hơn mà ngược lại mọi chuyện bắt đầu ngày càng tệ hơn, từ cách ngày ho vài lần trở thành mỗi ngày đều nôn ra hoa. Diệp Tu nằm trên giường, che miệng, cơ thể hơi cong lên, run rẩy. Hắn không ngừng ho khan, mấy cánh hoa chết tiệt kia muốn ngăn cũng không ngăn được rơi xuống, ướt đẫm, mang theo mùi thơm ngát tới khó chịu, đâu đâu cũng có. Hắn không nói với đồng đội vì hắn cảm thấy chuyện vốn không tệ đến như vậy, nhưng sự thật dường như không phải vậy. Diệp Tu suy nghĩ rằng mình có nên nói cho mọi người biết hay không, lỡ đâu bệnh này —— hay cái thứ này —— ảnh hưởng đến đội ngũ thì càng tệ hơn.

Diệp Tu từ trước đến giờ rất giỏi giấu giếm, dạo gần đây hắn đều một mình ngồi ngây ngốc ở trong phòng, tuỳ tiện tìm vài lý do. Mọi người dạo này cũng rất ít tiếp xúc với hắn —— Diệp Tu lo rằng mấy thứ này sẽ truyền nhiễm nên nỗ lực tránh xa, hạn chế tiếp xúc với mọi người —— nhưng cả Hưng Hân đều cảm thấy không cần phải làm đến thế, chung quy trước đây mỗi ngày hắn đều xuất hiện bình thường, đi dạo vòng quanh chiến đội, ăn cơm không bỏ bữa nào. Nhưng bây giờ thì . . .

Diệp Tu ngừng ho, hắn thở hổn hển từng ngụm, ngồi dậy dọn dẹp cánh hoa, dùng nước lạnh rửa mặt. Lúc đi ngang qua máy vi tính, Diệp Tu dừng lại, ngồi xuống mở baidu, đánh vào mấy chữ “Ho ra hoa”, bất ngờ chính là hình như không chỉ có mình hắn trải qua chuyện này.

Diệp Tu nhấn bừa một link, bệnh trạng trên trang web kia cơ bản đều giống với mình, chỉ duy nhất một điểm khác biệt chính là người ta nôn ra hoa màu đỏ —— màu đỏ tươi, cánh hoa hồng cuối cùng có chút đen. Phía dưới có rất nhiều người bình luận, dồn dập kể về những gì mình gặp phải, thậm chí những bình luận cũ hơn còn có người khoe hoa của mình, Diệp Tu không hiểu mấy thứ này có gì tốt mà phải đem ra khoe. Hắn đóng trang web, mở ra một trang khác, cũng gần tương tự với trang web trước đó, cũng vì vậy mà mọi người đều bối rối, không biết nên giải quyết như thế nào. Đương nhiên không phải chưa từng có người đi khám bác sĩ, nhưng dường như đây là một căn bệnh lạ —— Diệp Tu tạm thời gọi đây là một căn bệnh —— trước mắt vẫn chưa có phương pháp điều trị.

Đột nhiên có một bình luận khiến Diệp Tu cực kì để ý, người đó nói mình có tiếp xúc qua một người bạn ho ra cánh hoa, cũng mắc phải căn bệnh này, lúc đầu tưởng chỉ là bệnh nhẹ, nhưng bây giờ đã rất nặng, hầu như mỗi ngày đều nôn ra vài lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc sinh hoạt, đáng sợ hơn chính là người bạn này của cậu ta bởi vì bệnh tình quá mức nghiệm trọng nên thỉnh thoảng xuất hiện hiện tượng hô hấp bị gián đoạn.

Một bình luận khác lại nói căn bệnh này có thể truyền nhiễm. Diệp Tu vừa nghĩ một chút đã thấy hoảng sợ, lại thầm vui mừng vì trước đây đã kịp ngăn đồng đội mình lại trước khi họ chạm vào cánh hoa mình nôn ra. Ngón tay Diệp Tu run rẩy, bệnh tình hiện tại của hắn đã đến mức độ nào rồi? Có phải đã đến mức rất nặng như người kia? Hắn có phải sẽ vì vậy mà nghẹt thở? Tim Diệp Tu đập điên cuồng, hắn đóng trang web lại, ở thanh tìm kiếm gõ thêm một từ “khỏi hẳn”. Kết quả tìm kiếm được lọc lại cho phù hợp ít đi rất nhiều, Diệp Tu lướt mắt tìm kiếm, hy vọng tìm được cách điều trị, hắn không tin Trung Quốc lớn như vậy mà không có người khỏi bệnh, tỉ lệ tử vong của căn bệnh chắc không phải 100% đâu nhỉ?

Khiến người khác thất vọng ở chỗ, tuy không có trường hợp nào đột nhiên khỏi hẳn, nhưng phương thức chữa trị của mỗi người đều khác nhau, còn rất mơ hồ. Có người nói mình qua nhà bạn trai ngủ một đêm thì liền tốt lên, cũng có người nói mình ở nhà ăn một bát canh vợ nấu liền khỏi, càng nhiều bình luận hơn nữa nói tóm lại không biết vì sao lại đột nhiên không nôn ra hoa nữa. Không có bất kỳ sự trợ giúp nào, nhưng Diệp Tu ít nhất cũng biết được căn bệnh này vẫn có thể chữa được, hắn nghĩ rằng nên nói cho mọi người biết rằng hắn đang bị gì, chỉ có như vậy mới có thể cứu được mình, đồng thời cũng tránh được việc người khác bị mình lây bệnh.

Diệp Tu vội vàng mở cửa, gọi mọi người đến phòng họp nói rằng có chuyện muốn tuyên bố. Chờ sau khi mọi người đều đến, Diệp Tu ngồi trên sô pha, vì căng thẳng nên ngón tay cũng không ngừng vuốt nhẹ, hắn tự chuẩn bị một chút trước khi nói, sau đó thoáng há miệng ra. Đúng lúc đó, Diệp Tu đột nhiên ho sặc sụa, hai mắt trợn to, nhìn cánh hoa không ngừng văng ra ngoài. Màu xanh lam, màu xanh lam, toàn bộ tầm mắt của hắn đều bị một màu xanh lam che phủ, nước mắt trào ra càng thêm mơ hồ lẫn chút chua xót. Xung quanh dường như cũng bị doạ đến kinh hãi, mọi người tựa như rất muốn bước tới giúp hắn, nhưng Diệp Tu sống chết lắc đầu, tay trái cật lực vẫy không cho bất kì ai lại gần. Hắn muốn nói chuyện, muốn lên tiếng, muốn nhắc nhở mọi người không nên đụng vào những cánh hoa này, nhưng Diệp Tu một việc cũng không làm được, hắn chỉ có thể ho không ngừng, để mặc những cánh hoa rơi trên sàn đang chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ.

“Khụ khụ khụ. . .” Diệp Tu rốt cục cũng ngừng ho, hắn thở hổn hển, lau đi nước mắt nơi khoé mắt, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ cánh hoa trên đất.

“Diệp Tu!” Tô Mộc Tranh nhìn như sắp khóc nhưng vẫn cố kiềm chế, “Anh làm sao vậy?! Em còn tưởng rằng anh. . .”

“Xin lỗi.” Trong lòng Diệp Tu cảm thấy có chút hổ thẹn, hắn không nên giấu mọi người, “Nói chung. . .thật xin lỗi.”

“Anh xin lỗi cái gì chứ!” Tô Mộc Tranh che mặt, “Anh có làm sai chuyện gì đâu chứ. . .!”

Diệp Tu trầm mặc, hắn quét mắt nhìn một lượt những người đồng đội đang căng thẳng vì lo lắng, bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra tôi bị mắc một căn bệnh có tên là ‘Chứng nôn hoa’, trên mạng họ gọi như vậy. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ho không ngừng, sau đó nôn ra vài cánh hoa mà thôi.”

“Cái này là sao, chứng nôn hoa?” Trần Quả cau mày, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói tới.”

“Thế là bình thường, trước đây tôi cũng chưa từng nghe qua, nhưng căn bệnh này hình như đã xuất hiện được một khoảng thời gian.” Diệp Tu nhún vai, “Tôi không phải là người duy nhất mắc phải.”

“Vậy làm sao để chữa khỏi?” Trần Quả hỏi, “Cần uống thuốc gì sao?”

“Đáng tiếc, trước mắt không có phương pháp chữa trị hiệu quả. . .” Diệp Tu thở dài lần nữa, “Ít nhất là tôi chưa tìm được.”

“Căn bệnh này có ảnh hưởng gì đến tiền bối không?” Kiều Nhất Phàm lo lắng hỏi.

“Anh không biết, có người nói giai đoạn cuối có thể dẫn tới nghẹt thở thì phải. . .” giọng nói của Diệp Tu vẫn mang theo sự ung dung, “Bất quá không cần lo lắng, anh đây chưa tới mức đó. À đúng rồi, mọi người đừng bao giờ đụng vào cánh hoa mà tôi phun ra đó, sẽ bị truyền nhiễm.”

“Nghẹt thở!” Tô Mộc Tranh thét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, “Anh sẽ chết sao?!”

“Xét về mặt ý nghĩa mà nói thì đúng vậy.” Diệp Tu gật đầu.

Lập tức mọi người trong phòng đều chìm trong một bầu không khí vô cùng nặng nềm, tất cả đều chỉ yên lặng nhìn Diệp Tu, không ai nói gì, việc này khiến tâm tình của hắn trở nên tệ hơn.

Diệp Tu nỗ lực nở nụ cười, phất tay: “Được rồi, được rồi, làm gì đều trưng cái vẻ mặt này ra hết thế, có phải không chữa được đâu, trên mạng cũng có vài trường hợp đã khỏi hẳn, ca vẫn cảm thấy mình chưa chết được đâu!”

“Lúc nào rồi còn giỡn được.” Phương Duệ nhíu mày, nhưng rồi cũng nặng nề nở được một nụ cười, “Bất quá anh nói cũng không sai, chỉ cần có người được chữa khỏi thì tình huống của anh vẫn chưa đến mức không còn hi vọng. Chưa kể, lão Diệp à, loại người bỉ ổi như anh thì cho dù là thiên đàng hay địa ngục cũng không thèm thu đâu!”

“Cút!” Diệp Tu giơ ngón giữa, “Cũng chẳng ai thèm cậu đâu!”

“Đờ mờ anh!” Phương Duệ cũng trả lại một ngón giữa.

Đùa giỡn một trận khiến tâm tình mọi người được thả lỏng không ít, không sai, điều quan trọng bây giờ không phải ngồi đó lo lắng buồn rầu mà phải cố gắng hết sức hỗ trợ Diệp Tu vượt qua khoảng thời gian này. Hai ngày sau là đến trận đấu với Bá Đồ rồi, toàn bộ Hưng Hân đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cùng nhau ngồi lại tìm toàn bộ tư liệu liên quan đến chứng nôn hoa. Cũng tương tự với những gì Diệp Tu đã tìm được trước đây, căn bệnh này tuy có một số trường hợp khỏi hẳn nhưng cả quá trình đều quá mơ hồ, Đường Nhu không còn cách nào khác phải liên hệ với cha mình để tìm kiếm sự giúp đỡ, hi vọng có thể tìm được cách chữa trị cho Diệp Tu.

Diệp Tu tự cô lập mình, không ở cùng mọi người, ăn uống mỗi ngày đều phải nhờ người đem cơm lên đặt trước cửa, gõ vài tiếng sau đó chờ đối phương rời khỏi hắn mới mở cửa lấy cơm. Tuy biết rằng chạm vào những cánh hoa sẽ bị truyền nhiễm, nhưng cũng không có gì chắc chắn nếu tiếp xúc với nước bọt sẽ không bị gì, lỡ đâu mình ho lây cho đồng đội thì không tốt chút nào.

Ngày đầu tiên chiến đấu cùng căn bệnh cũng sớm trôi qua, rạng sáng ngày thứ hai, Đường Nhu đã đến gõ cửa phòng Diệp Tu, gương mặt tràn đầy phấn chấn.

“Sao rồi? Sao rồi?”

“Cha em nói tìm được phương pháp điều trị rồi!” Đường Nhu vui vẻ nói, “Cha tổng hợp lại thành tư liệu, đã nhận được, em lập tức gửi cho anh liền!” Dứt lời, cô chạy đi mất.
Trong lòng Diệp Tu cũng cảm thấy kích động, hắn cảm nhận được nhịp tim của chính mình đập nhanh từng hồi, tựa như một người lạc trong sa mạc vô tận tưởng như mình đã cận kề cái chết bỗng nhiên lại phát hiện một ốc đảo ở ngay trước mắt.

Diệp Tu nhanh chóng bật máy tính lên, nhận được tư liệu Đường Nhu vừa gửi tới, chỉ vài giây ngắn ngủi để tải tư liệu nhưng hiện giờ Diệp Tu cảm thấy khoảng thời gian này dài dằng dặc. Chờ đến khi tải xong, nhấp chuột vào mở văn kiện, Diệp Tu vội vàng quét mắt đọc, sau đó sửng sốt.

Căn bệnh này quả nhiên đã xuất hiện được một thời gian, mầm bệnh được ngờ là vi rút, ca bệnh đầu tiên là một học sinh cấp ba ở Nhật Bản, sau khi truyền nhiễm cho một số ít người khác thì được cách ly trị liệu, cuối cùng chết vì nghẹt thở. Trong số những người bị lây bệnh cũng đã mất, cũng có người khỏi hẳn, chẳng hạn như cha mẹ của học sinh đó, bị lây nhiễm nhưng chỉ sau một ngày ngắn ngủi thì đã hồi phục bình thường. Bởi vì không có biện pháp điều trị hiệu quả vào thời gian đó, người mắc phải lẫn người biết về căn bệnh cũng không nhiều cho nên để tránh gây khủng hoảng, chính phủ vẫn chưa công bố căn bệnh này đến mọi người, vậy nên thông tin về căn bệnh mà những người mắc phải và người nhà của họ có được là cực kì có hạn.

Sau này, trải qua thời gian dài nghiên cứu, phân tích, lấy mẫu, mấy ngày trước chính phủ Nhật Bản cuối cùng cũng điều tra rõ được nguyên nhân của căn bệnh, đồng thời cũng tìm được phương thức truyền nhiễm và phương pháp điều trị. Trong tài liệu ghi rất nhiều thông tin về loại vi khuẩn này, còn có nguyên nhân nhiễm bệnh, nhưng Diệp Tu đối với vấn đề này không chút hứng thú, hắn trực tiếp kéo đến mục quan trọng nhất, do chữ ít lại màu đen, kích thước cũng to hơn nên đọc được hết sức rõ ràng.

Triệu chứng cơ bản của người mắc phải chứng nôn hoa là nói chuyện hay ho sẽ phun ra cánh hoa, nếu để lâu không điều trị sẽ dẫn đến tử vong, nhưng đáng tiếc hiện nay vẫn chưa có thuốc nào chữa được, chỉ có duy nhất một phương pháp điều trị chính là cùng người mình yêu hôn nhau, mà người chạm vào cánh hoa sẽ bị truyền nhiễm.

Ờ không. . .Diệp Tu thật sự muốn bật cười, cùng người mình yêu hôn nhau? Đây rốt cuộc là cách trị bệnh gì chứ? Diệp Tu che mặt, cảm thấy mình rơi vào một trường hợp bất đắc dĩ, hắn thật sự muốn nói chuyện với mấy con vi rút kia một chút, hỏi thử xem tại sao lại khi không lại bày ra cái trò này. Trên đời đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra! Diệp Tu liếc nhìn tư liệu, bất quá việc này cũng có thể giải thích được nhiều vấn đề, dạng như vì sao hai người cha mẹ kia khỏi bệnh rất nhanh, còn người con trai kia tại sao đến nhà bạn gái mình ăn súp cũng liền khỏi rồi. Nhưng, mấu chốt là, muốn hắn đi đâu kiếm người yêu chứ? Trong đầu Diệp Tu điểm qua một lượt các em gái mà mình biết, kết quả rút ra được một kết luận: Người hắn yêu quả nhiên chỉ có mình nữ thần Vinh Quang mà thôi.

Ngoài cửa đột nhiên có mấy tiếng hét, một đám người nháo nhào, ánh mắt Diệp Tu đờ đẫn nhìn sang, phát hiện tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt không nói rõ được mà nhìn chằm chằm hắn.

“Không có, đừng hỏi, ca biết mấy người muốn hỏi cái gì rồi!” Diệp Tu che mặt.

“Không phải đâu lão Diệp, chuyện bây giờ cũng đã như thế này rồi cũng đừng giấu giấu diếm diếm nữa, mau nói, mày thích em gái nào tao nhất định bưng tới đây!” Nguỵ Sâm xắn tay áo, bộ dạng như có thể hành động bất cứ lúc nào.

“Vấn đề là không có ai cả. . .” Diệp Tu dựa lưng vào ghế, mặt đầy chán chường, “Nếu có thì tốt rồi.”

“Ai da, nói không chừng anh cũng chưa từng nghĩ tới, để tôi nói thử vài người cho anh cảm nhận một chút thì sao?” Phương Duệ bắt đầu quơ quơ ngón tay, “Ừm, Sở Vân Tú?”

“Cậu đang giỡn hay thiệt vậy?” Diệp Tu nhìn sang, “Cậu dám không?”

“Khụ, vậy thì. . .Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình?”

“Không phải, mỗi lần cô ấy nhìn tôi đều có một loại cảm giác rất kì lạ.”

“Hai chị em họ Thư?”

“Ca không có khốn nạn như vậy.”

“Chậc. . .Tôi không tin anh lại đi thích em gái lạ quắc lạ quơ nào đó. Con mẹ nó, sao tôi lại quên mất nhà mình cũng có mấy em gái cơ chứ, với tính cách của lão Diệp ông thì ăn cỏ gần hang là điều hoàn toàn có thể xảy ra!”

“Cút nhanh đi.”

“Tiểu Đường?”

“Không phải!”

“Em gái Tô?”

“Đó là em gái của tôi.”

“A! Chắc không phải là. . .chị chủ chứ?. . .Không phải chứ, lão Diệp, khẩu vị anh nặng vậy?”

“Ý của cậu là gì?!” Trần Quả bên cạnh nổi giận, cô kéo lỗ tai Phương Duệ, “Cái gì được gọi là khẩu vị nặng?”

“A a a, tôi sai rồi tôi sài rồi. . .” Phương Duệ đau đến độ nước mắt cũng đều chảy ra, “Chị chủ nhìn như mới mười tám, khuôn mặt đẹp như hoa, mọi người đều là dân đen không dám trèo cao, không dám trèo cao đâu!”

“Hôm nay cơm tối không có phần của cậu!” Trần Quả lấy cù chỏ chọc Phương Duệ một phát, hung hăng trừng cậu, sau đó chuyển sang nhìn Diệp Tu, “Cậu thật sự không yêu hay thích người nào so? Cô gái nào cũng được, suy nghĩ kỹ lại xem.”

“Tôi nói thật mà chị chủ.” Mặt Diệp Tu đầy bất đắc dĩ, “Bằng không chị hôn tôi thử một cái xem sao?”

“Đừng đùa nữa. . .” Trần Quả thở dài, “Nếu thật sự không có thì mọi người cùng cân nhắc giới thiệu cho cậu.”

“Không cần. . .”

“Không được từ chối.” Trần Quả liếc hắn một cái, “Cậu chuẩn bị một chút, lát nữa ra ngoài huấn luyện.”

“Không sợ bị lây bệnh sao?” Diệp Tu cười.

“Tôi sợ phí tiền trả lương cho cậu lại không nhận được gì” Trần Quả cười nhạt, “Mọi thứ đều sẽ qua, đúng không?”

“Việc đó là đương nhiên.” Giọng nói Diệp Tu rất nhẹ, “Trên đời này không có trở ngại nào là không vượt qua được, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng như thế.”

TBC.




Trích đoạn tiếp theo

Diệp Tu quay lại, đối phương đưa lưng về phía ánh sáng, lẳng lặng đứng đó, không cách nào nhìn rõ được, có điều đường nét khuôn mặt góc cạnh dường như đã sớm được khắc ghi trong lòng mình.

Anh là ai. . .? Diệp Tu muốn hỏi, nhưng hắn không cách nào phát ra một chút âm thanh, chỉ có thể nhấp môi trong vô vọng.



Trước mặt là vị đội trưởng Bá Đồ - Hàn Văn Thanh đang nhìn mình, Diệp Tu thoáng ngẩng đầu, nhìn gương mặt người nọ có chút mơ hồ dưới ánh nắng từ đường chân trời liền cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp.

“Diệp Tu.” Hàn Văn Thanh gật đầu.

“Lão Hàn.” Diệp Tu cười, “Lại tới Hưng Hân thu tiền bảo kê sao?”

Từ trong cổ họng Hàn Văn Thanh phát ra một tiếng cười trầm thấp, anh nhìn Diệp Tu một lượt, đôi mày liền cau chặt: “Cậu có chuyện gì?”
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#3
*tung bông, tung hoa, tung lá, tung cành*

Mừng phát súng đầu tiên cho pj Hàn Diệp

Chờ mãi cũng tới ngày này, em hóng fic này lâu lắm rồi :love::love::love:

Khen tặng art với banner của Lãi... hợp qué, đẹp quéeeeee
*lăn lăn lăn*
Diệp Tu xoa xoa bụng mình, nghi ngờ có phải lúc ngủ vô tình nuốt phái phấn hoa, sau đó đoá hoa quỷ quái đó liền cắm rễ trong dạ dày, từ từ lớn lên. . .
Thiệt sự không hiểu nỗi tại sao Diệp có thể tưởng tượng ra cảnh tượng này =.=

Anh đã não động còn li kì hơn cả người bình thường nữa

Dù sao thì cũng chỉ thỉnh thoảng sẽ nôn ra vài đoá hoa mà thôi, tốc độ tay và đại não của hắn dường như không bị ảnh hưởng, mọi việc chỉ khiến không khí tốt hơn thôi. Diệp Tu hít vài hơi sâu, tự an ủi mình.
Thề là sóng não Diệp nó bất thường lắm luôn, thi thoảng nôn ra có tí hoa á mà, có gì ghê gớm đâu
Bất quá anh nói cũng không sai, chỉ cần có người được chữa khỏi thì tình huống của anh vẫn chưa đến mức không còn hi vọng. Chưa kể, lão Diệp à, loại người bỉ ổi như anh thì cho dù là thiên đàng hay địa ngục cũng không thèm thu đâu!”



“Cút!” Diệp Tu giơ ngón giữa, “Cũng chẳng ai thèm cậu đâu!”



“Đờ mờ anh!” Phương Duệ cũng trả lại một ngón giữa.
Diệp có đám đồng đội tốt ghê luôn :vvv

Trong đầu Diệp Tu điểm qua một lượt các em gái mà mình biết, kết quả rút ra được một kết luận: Người hắn yêu quả nhiên chỉ có mình nữ thần Vinh Quang mà thôi.
Số em gái Diệp biết chắc không quá 20 nữa

“Ai da, nói không chừng anh cũng chưa từng nghĩ tới, để tôi nói thử vài người cho anh cảm nhận một chút thì sao?” Phương Duệ bắt đầu quơ quơ ngón tay, “Ừm, Sở Vân Tú?”



“Cậu đang giỡn hay thiệt vậy?” Diệp Tu nhìn sang, “Cậu dám không?”



“Khụ, vậy thì. . .Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình?”



“Không phải, mỗi lần cô ấy nhìn tôi đều có một loại cảm giác rất kì lạ.”



“Hai chị em họ Thư?”



“Ca không có khốn nạn như vậy.”



“Chậc. . .Tôi không tin anh lại đi thích em gái lạ quắc lạ quơ nào đó. Con mẹ nó, sao tôi lại quên mất nhà mình cũng có mấy em gái cơ chứ, với tính cách của lão Diệp ông thì ăn cỏ gần hang là điều hoàn toàn có thể xảy ra!”



“Cút nhanh đi.”



“Tiểu Đương?”



“Không phải!”



“Em gái Tô?”



“Đó là em gái của tôi.”



“A! Chắc không phải là. . .chị chủ chứ?. . .Không phải chứ, lão Diệp, khẩu vị anh nặng vậy?”



“Ý của cậu là gì?!” Trần Quả bên cạnh nổi giận, cô kéo lỗ tai Phương Duệ, “Cái gì được gọi là khẩu vị nặng?”
Không hợp hoàn cảnh nhưng đoạn này dễ thương ghê luôn

Hóng hóng hóng phần sau.

mà tên pj của mình hay quá :love::love::love:

THẬP NIÊN NHẤT LỘ, CHẤP THỦ NHẤT SINH
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#4
Tung bông, bắn pháo hoa ???
Mừng fic đầu tiên mở đầu pj Hàn Diệp
Ho khan không phải chuyện gì bất thường, bất luận là ai cũng đều sẽ ho, cho dù là vì cảm mạo hay là ngứa cổ thì ho khan cũng không phải là hành động kì lạ gì. Vấn đề không nằm ở việc ho mà là ở thứ được ho ra, thứ này còn mang theo hình dáng riêng, là một đoá hoa màu xanh lam.
Đọc đến đây liền nhớ tới bệnh Hanahaki cũng là bệnh ho ra hoa. Mà hanahaki thường là ngược ? hồn vía suýt bay
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#5

art by Ring.

2.

Chờ mọi người rời khỏi, Diệp Tu ngồi trên ghế, tắt máy tính. Trong phòng chỉ có một mình Diệp Tu, rất yên tĩnh, thậm chí tiếng kim đồng hồ treo tường, tiếng gió mạnh ngoài cửa sổ, tiếng lá cây sàn sạt cũng vang lên rõ mồn một. Diệp Tu chưa từng trải qua mấy chuyện yêu đương, nói về phương diện tình cảm hắn không khác gì một tờ giấy trắng. Mặt mũi hắn cũng thuộc dạng ưa nhìn, điều kiện gia đình tốt, khi còn đi học ở trường cũng nhận được vài bức thư tình nhưng hắn không có hứng thú, càng không có ý định yêu thử. Sau này trốn khỏi nhà, đắm mình trong Vinh Quang, hắn càng không có thời gian nghĩ ngợi mấy việc này, chỉ cần mỗi ngày được gõ phím vẩy chuột là đủ.

Diệp Tu sợ hãi? Tất nhiên hắn sợ, dù bất cứ ai đối mặt với việc mình có thể chết bất cứ lúc nào sẽ đều sợ hãi, Diệp Tu cũng vậy. Hắn đứng lên, mở hộc bàn lấy gói thuốc lá, châm lửa, dựa vào cửa sổ chậm rãi hút. Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, ấm đến mức cả người cảm thấy lười biếng.

Còn được ngắm thế giới này bao lâu nữa đây? Diệp Tu nghĩ, sau đó đột nhiên hắn cảm thấy trong cơ thể cuộn trào, buồn nôn, vội vàng dập điếu thuốc, ngồi lên giường, gập người nôn một trận. Cánh hoa màu xanh to nhỏ theo nước bọt không ngừng rơi, từng giọt mồ hôi rơi xuống mang theo thanh âm như thể đang cười nhạo sự bất lực của hắn, tràn đầy hả hê và trào phúng. Diệp Tu vô lực ngồi thẳng người, đột nhiên hắn giận dữ gom hết cánh hoa ném xuống đất, phát cuồng dùng chân giẫm nát chúng, trầm thấp gầm một tiếng sau đó xụi lơ trên giường. Hắn cảm thấy trống rỗng, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút căm hận thế giới này.

“Ha ha dừng dừng, chưa tuyệt vọng đến mức đó, nghĩ thoáng chút đi Diệp Tu.” Diệp Tu tự giễu, “Không phải chưa từng trải qua chuyện tồi tệ hơn, sợ sệt có ích gì?”

Mày có thể, phải tin tưởng bản thân. Diệp Tu hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra.

Ăn xong buổi tối náo nhiệt —— Phương Duệ cuối cùng cũng thành công xin tha, mặt mày nịnh nọt ngồi trên ghế —— Diệp Tu huấn luyện phối hợp đoàn đội đơn giản một chút rồi chạy đi ngủ. Thay xong đồ ngủ, quấn chăn quanh cơ thể, hắn rốt cuộc cũng thả lỏng hoàn toàn, chìm vào giấc mơ. Giấc mơ lần này rất kỳ lạ, hắn mơ thấy mình đang cùng với một người mười ngón đan xen, cùng nhau bước đi, sau đó mình nói gì đó, nghe được tiếng cười quen thuộc phát ra từ người bên cạnh.

Diệp Tu quay lại nhìn, đối phương đưa lưng về phía ánh sáng, lẳng lặng đứng, không cách nào nhìn rõ, có điều đường nét và khuôn mặt góc cạnh dường như đã sớm khắc ghi trong lòng hắn.

Là ai . . . ? Diệp Tu muốn hỏi, nhưng hắn không thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể nhấp miệng như đang hỏi. Người nọ nghiêng đầu, như có chút suy nghĩ, đối phương dựng thẳng ngón trỏ, nhẹ nhàng đặt trên môi Diệp Tu, mang theo một chút hơi ấm. Sau đó, khung cảnh xung quanh trở nên méo mó, Diệp Tu có cảm giác cả thế giới đều xoay tròn, hắn hoảng hốt la một tiếng, mở mắt.

Cái quái gì?! Diệp Tu thở hổn hển, lau đi mồ hôi trên trán, trong mơ hình như hắn thấy gì đó, nhưng lại không nhớ được gì. Diệp Tu lắc đầu, sau đó cũng bỏ qua, đi đánh răng rửa mặt, thay đồ xong xuôi thì mở cửa bước ra khỏi phòng.

Nhưng bất ngờ là mới sáng sớm, bên ngoài phòng huấn luyện đã cực kì náo nhiệt, Diệp Tu ngáp một cái, nhìn thấy đoàn người Bá Đồ đang đứng chặn trước cửa.

“Ui, đây không phải lão Diệp sao?” Trương Giai Lạc bước tới chọt chọt hắn mấy cái, “Chờ tụi tui đến thồn hành mấy người?”

“Có nói ngược không?” Diệp Tu nắm mũi đối phương, “Hưng Hân tụi anh chấp thêm 10 người như cậu cũng không thành vấn đề.”

“Hừ. . . Anh . . . !” Trương Giai Lạc vội nhảy tránh sang chỗ khác, “Một mình tui cũng có thể thồn hành 100 Hưng Hân!”

“Làm xem thử!” Diệp Tu khoát tay.

Phía trước là đội trưởng Bá Đồ - Hàn Văn Thanh đang nhìn hắn, Diệp Tu hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt người nọ có chút mơ hồ dưới ánh nắng rọi từ đường chân trời, cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp.

“Diệp Tu.” Hàn Văn Thanh gật đầu.

“Lão Hàn.” Diệp Tu cười, “Lại tới Hưng Hân thu tiền bảo kê?”

Trong cổ họng Hàn Văn Thanh phát ra một tiếng cười trầm thấp, anh nhìn Diệp Tu một lượt, đôi mày liền cau chặt: “Cậu có chuyện gì?”

Diệp Tu có chút bất ngờ, hắn sờ mặt mình, nhìn về Trần Quả đang đứng cạnh cửa đầy nghi vấn, Trần Quả lắc đầu.

“Không có gì, gần đây ca ăn được uống được, ngủ cũng ngon giấc.” Diệp Tu trầm mặc một lúc, “Anh đừng nghĩ nhiều.”

Hàn Văn Thanh chăm chú nhìn Diệp Tu, chậm rãi phun ra hai chữ: “Nói dối.”

Cứu! Làm sao anh ta biết được? Diệp Tu tặc lưỡi, quyết định lái sang chuyện khác: “Aiiii, tôi nói nha lão Hàn, ba người mấy anh trước ngày thi đấu một ngày không việc gì làm đến trước cửa Hưng Hân làm gì? Có phải muốn xem trộm bọn tôi huấn luyện không?”

“Nhìn trộm cái đờ mờ, kỹ thuật mấy người còn chưa đạt chuẩn thì có gì để tụi tui nhìn chứ!” Trương Giai Lạc ghét bỏ.

“Vậy mấy cậu đến đây làm gì?” Diệp Tu lườm người kia một cái, “Mau tránh ra cho ca vào.”

“Thái độ của anh là sao hả? Tụi tui từ xa đến thành phố H còn không mời được ly trà nữa!” Trương Giai Lạc trừng lại.

“Được rồi, được rồi!” Trần Quả thở dài, tới giảng hoà, “Bằng không mọi người vào phòng nghỉ ngồi chơi chút đi!”

Diệp Tu đi chầm chậm sau lưng bọn người Hàn Văn Thanh, tìm cơ hội kéo Trần Quả nói nhỏ: “Chị chủ, đừng để họ ở đây lâu, lỡ bọn họ biết tôi bị bệnh thì không tốt.”

“Tôi biết rồi. . .” Trần Quả gật đầu, “Một lát cậu cứ đi thẳng vào phòng huấn luyện, tôi gọi Bánh Bao tới tiếp họ.”

“Bánh Bao?” Diệp Tu cười, “Không hổ là chị chủ, chơi thật ác.”

Nhưng kế hoạch vẫn chỉ là kế hoạch, không thể đoán trước việc gì sẽ xảy ra, Diệp Tu vừa định quay đi sau khi chào hỏi đoàn người Bá Đồ thì một giây sau, cảm giác kỳ lạ lại cực kì quen thuộc lại dâng lên, hắn không kịp trốn vào phòng huấn luyện, thân thể run lên, nôn. Lần này tiêu rồi . . . Diệp Tu nhắm mắt, hơi nghiêng người dựa vào vách tường, cả người quặn lại. Trong nháy mắt, màu xanh lam của những cánh hoa phủ kín tầm mắt hắn, bên kia còn có tiếng bước chân hơi hoảng loạn tiến lại gần.

Chết thật. Đến khi Diệp Tu hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngẩng đầu lên, nghĩ trong đầu phải nhắc bọn họ đừng đến gần thì đã thấy Hàn Văn Thanh bước hai bước đến bên cạnh mình, tập trung nhìn những cánh hoa trên đất.

“Đừng. . .” Diệp Tu chỉ cảm thấy buồn nôn, còn chưa kịp nói hết, Hàn Văn Thanh đã cúi người xuống nhặt lên một cánh hoa.

“Xảy ra chuyện gì?” Hàn Văn Thanh hỏi.

“Tóm lại. . .” Khi nói chuyện, Diệp Tu lại nôn ra một ít cánh hoa, “Trước hết anh đừng để người khác đến gần.”

Hàn Văn Thanh gật đầu, ra dấu cho mấy người Trương Tân Kiệt đừng tiến tới, yên lặng đứng một bên chờ Diệp Tu ổn định lại. Diệp Tu cảm thấy nội tạng của mình đều sắp bị nôn ra tới nơi, hắn chưa từng nôn ra nhiều hoa như vậy, đống cánh hoa chồng lên nhau như bức tường nhỏ, vây quanh Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Mùi hoa gay mũi tỏa khắp phòng, ngòn ngọt, gay mũi.

Đến khi Diệp Tu không còn nôn nữa, hắn đã mệt lả, không thể đứng thẳng, suýt ngã sấp xuống. Hàn Văn Thanh vươn tay đỡ, để Diệp Tu tựa vào người mình, sờ trán đối phương.

“Cậu không sao chứ?” Hàn Văn Thanh hạ mắt nhìn, hỏi, nhìn không ra tâm tình.

Diệp Tu cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Lão Hàn, lần này anh vậy mà bị tôi làm liên luỵ rồi.”

“Có ý gì?”

“Anh đụng vào cánh hoa tôi nôn ra, bị tôi lây bệnh . . . Chậc chậc chậc, xem ra chúng ta đấu mười năm, đến cuối cùng còn phải chết cùng một chỗ.” Diệp Tu cảm thấy đầu óc mơ hồ, muốn ngất, tuy đã dựa vào người Hàn Văn Thanh nhưng toàn thân cứ như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển, cảm thấy không an toàn.

Hàn Văn Thanh nhìn Trần Quả, gương mặt chị chủ Hưng Hân rất khó xử, cô rất hoang mang, ngước mặt hít một hơi thật sâu, sau đó nhờ Hàn Văn Thanh dìu Diệp Tu lên ghế sô pha. Trần Qua đơn giản giải thích cho Hàn Văn Thanh nghe một lượt về chứng nôn hoa, còn nhấn mạnh phương pháp chữa trị và cách truyền nhiễm. Hàn Văn Thanh vừa nghe, đầu mày cau chặt, khi nghe tới cần phải “Hôn người mình yêu” mới khỏi bệnh thì cả gương mặt đều đen lại.

“Tôi. . .” Hàn Văn Thanh cắn chặt răng, “Tôi không có. . .”

“Không phải chứ!” Trương Giai Lạc hết hồn, “Đội trưởng, anh lăn lộn ở Liên Minh lâu như vậy rồi mà đến một em gái cũng không thích sao?”

“Nói như thật, làm như cậu có không bằng.” Diệp Tu giễu cợt.

“Tui. . .” Trương Giai Lạc ấp úng nửa ngày, “Tui không phải trọng tâm.”

“Nên phiền phức là ở đây?” Trương Tân Kiệt thở dài, “Chúng ta cần giúp đội trưởng kiếm người yêu?”

“Nhưng. . .”

“Không nhưng gì hết.” Vẻ mặt Trương Tân Kiệt cực kì nghiêm túc, “Trừ cách này ra thì không còn phương pháp khác đúng chứ? Đội trưởng vừa bị nhiễm bệnh, thời gian còn nhiều, chắc sẽ không lập tức. . .”

Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Thanh đã đẩy Diệp Tu ra, che miệng ho, nôn một trận. Bao gồm Diệp Tu bên cạnh, mọi người đều sững sờ, nhìn những cánh hoa màu đỏ rực không ngừng rơi xuống, màu đỏ tươi xuất hiện đột ngột nhưng lại mang cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Nhưng có phải hơi nhanh không . . . Diệp Tu cau mày, hắn không nhớ tại sao mình mắc căn bệnh này, việc này đã chứng minh khoảng thời gian hắn mắc bệnh tới khi phát bệnh rất dài, lâu đến mức chính mình không còn chút ấn tượng nào. Nhưng Hàn Văn Thanh chỉ vừa bị nhiễm, sao nhanh vậy đã phát bệnh? Diệp Tu biết lần đầu phát bệnh là khi nghĩ tới người mình thích, sau đó mới xuất hiện triệu chứng nôn cánh hoa, nói vậy, vừa nãy Hàn Văn Thanh đang nghĩ tới . . . người yêu của anh ta?

“Lão Hàn, mới nãy anh nghĩ tới ai?” Diệp Tu hỏi.

“Có ý gì?”

“Giai đoạn đầu tiên của chứng nôn hoa chỉ xuất hiện khi người bệnh nghĩ, nhìn thấy hay tiếp xúc với người mình thích, anh chắc chắn đang ở giai đoạn đầu, tôi không tin ở đây có người anh thích để cho anh nhìn, vậy . . .” Diệp Tu hơi dừng, “Anh đang nghĩ tới ai?”

Ánh mắt mọi người đồng thời tập trung hết trên người Hàn Văn Thanh —— Đội trưởng Bá Đồ, Quyền Hoàng Vinh Quang. Hàn Văn Thanh mím môi, vừa nãy mình nghĩ tới ai? Vừa rồi không nghĩ gì cả, chỉ lặng lẽ hồi tưởng lại những việc lớn nhỏ đã xảy ra trong mười năm đồng hành cùng Vinh Quang: Lần đầu tiên chiến đấu với Nhất Diệp Chi Thu, giây phút ký hợp đồng trở thành đội trưởng Bá Đồ, lần đầu tiên bước lên sàn đấu chuyên nghiệp, lần đầu tiên hợp tác cùng Trương Tân Kiệt, lần đầu tiên nâng chiếc cúp quán quân, khi mời Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn gia nhập, đưa tiễn những người chiến hữu, vài những việc nhỏ nhặt khác. Hàn Văn Thanh phát hiện, mười năm qua của bản thân trôi qua rất đẹp cũng rất phong phú, mỗi ngày làm bạn với Vinh Quang là những kỷ niệm đáng nhớ. Hắn một đường tiến tới, nhìn thấy hoặc là niềm vui, hoặc là đau buồn, hoặc là tiếc nuối, mọi thứ đều quý giá, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ mười năm này.

Nếu có thể vượt qua lần này. . .Hàn Văn Thanh siết chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng, vậy thì anh sẽ có thêm nhiều cái mười năm nữa đồng hành cùng Vinh Quang. Chờ đến khi trạng thái không còn, sau khi giải nghệ, có lẽ anh sẽ giống Diệp Tu, ở lại Bá Đồ làm huấn luyện viên, tại nơi mình từng rất quen thuộc, những đồng đội đã dần trở nên xa lạ, một năm nối tiếp một năm tiếp tục tiến về phía trước gặt thành công, đi qua bao thất bại. Nếu nói đến Diệp Tu thì đương nhiên, trừ đồng đội thì đối thủ cũ suốt mười năm chính là người khiến anh để tâm nhất, anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên tại sao Đại Mạc Cô Yên thua Nhất Diệp Chi Thu, dường như đấu đá nhau đã trở thành một loại bản năng, đến khi Liên Minh thành lập, sau khi mình và đối phương đều trở thành đội trưởng, việc lúc nào cũng tranh hơn thua cũng chưa bao giờ thay đổi.

Hàn Văn Thanh nhìn thanh niên trước mặt, người này anh vô cùng quen thuộc, nhưng đôi lúc lại cảm thấy cực kì xa lạ. Người này cùng anh tranh đấu mười năm, cùng anh trên con đường Vinh Quang. Hàn Văn Thanh không thể không thừa nhận, có thể quen biết Diệp Tu, có thể có được một người đối thủ như hắn trên chặng đường này là một điều vô cùng may mắn. Đúng rồi, vào thời khác cuối cùng trước khi nôn ra cánh hoa, mình đang nghĩ gì? Hàn Văn Thanh cúi thấp đầu, dòng suy nghĩ ồ ạt rõ ràng dừng lại vào một khắc quả đấm của chính mình đối diện với mũi Ô Thiên Cơ, dừng lại vào một khắc Quân Mạc Tiếu dứt khoát lấy đi số HP ít ỏi của Đại Mạc Cô Yên, dừng lại vào một khắc logo Vinh Quang phát ra một màu vàng sáng đến chói mắt trên màn hình, dừng lại tại khoé miệng Diệp Tu, vẫn mang theo trào phúng thường trực lại là nụ cười chân thật.

“Không có.” Vì thế Hàn Văn Thanh lắc đầu, nói, “Không có gì, chỉ là đang nghĩ về trận đấu.”

“Trận đấu?” Trương Giai Lạc ngẩn người, “Trận nào?”

“Rất nhiều.” Hàn Văn Thanh trả lời, “Từ trận đầu tiền tôi bước vào giới chuyên nghiệp cho đến hiện tại.”

“Phạm vi có hơi lớn rồi. . .” Trương Giai Lạc nhìn về phía Diệp Tu, “Vậy còn anh, anh có nhớ lần đầu tiên nôn ra hoa mình nghĩ gì không?”

“A, chuyện này, lúc đó tôi đang coi replay của mấy người.” Diệp Tu không nghĩ nhiều liền trả lời.

Cả phòng im lặng, sau đó bùng nổ, Trần Quả trợn to hai mắt, Trương Giai Lạc kinh ngạc há miệng, đến Trương Tân Kiệt cũng tháo mắt kính xuống, lấy khăn trong túi ra tỉ mỉ lau chùi một lượt.

“Sao?” Diệp Tu nhìn xung quanh, hình như hơi bị doạ sợ.

“Đm đm đm đm đm. . .” Trương Giai Lạc đứng phắt dậy, “Đờ mờ lão Diệp, vậy có thể nói người anh thích có khi nào là tuyển thủ của Bá Đồ không?”

“. . .” Diệp Tu chớp chớp mắt, hình như cũng mới hiểu ra, hắn ấp úng một hồi, khô khan nói, “Không chừng bản thân ca vì thích Vinh Quang quá độ nên mới thế thì sao?”

Trương Giai Lạc không lên tiếng, lặng lẽ tặng Diệp Tu ánh mắt “Anh lừa quỷ Hư Không à?”

Hàn Văn Thanh sửng sốt, nhìn đối thủ cũ. Tên này có người mình thích? Còn ở Bá Đồ? Nghĩ đến, tay Hàn Văn Thanh bất giác siết chặt thành quyền, gương mặt cũng đen lại. Không biết vì sao trong lòng anh lại cảm thấy bứt rứt, khó chịu, có chút đố kị, anh không cách nào tiếp tục suy nghĩ về người mình có khả năng thích, hiện tại chỉ cần nghĩ đến “Diệp Tu yêu người khác” anh đã cảm thấy buồn nôn.

“. . .!” Hàn Văn Thanh đột nhiên che miệng, cảm giác buồn bực trong lòng nhanh chóng trở thành biểu hiện bên ngoài, anh lại bắt đầu không ngừng nôn ra cánh hoa. Xung quanh mọi người đều trầm mặc, đau lòng.

Có chỗ không đúng. . . Hàn Văn Thanh mơ hồ nghĩ, anh đang nghĩ đến Diệp Tu, không lý nào lại nôn nhiều hoa như vậy, chẳng lẽ chính anh cũng không ngờ được đối phương lại có sức ảnh hưởng lớn đến bản thân như vậy sao? Hàn Văn Thanh lắc đầu, dọn dẹp suy nghĩ của mình một chút, đồng thời tưởng tượng một chữ “Rỗng” ở giữa một không gian trắng xoá, tập trung nhìn vào nó một lúc lâu. Cuối cùng cũng anh cũng từ từ dừng lại, không ho nữa, có điều dưới chân anh bây giờ đã ngập hoa.

“Xin lỗi.” Hàn Văn Thanh dùng tay che mặt, “Tôi sẽ dọn.”

Sắc mặt Diệp Tu có chút phức tạp, hắn không ngừng vuốt nhẹ ngón tay mình, lén nhìn người đối thủ cũ bên cạnh. Anh ta có người mình thích? Chưa kể nhìn đống hoa kia chắc hẳn là rất thích người kia . . . Nói sao bây giờ, cảm giác này thật kì lạ, Diệp Tu vẫn luôn cho rằng Hàn Văn Thanh giống mình, toàn tâm toàn ý vào Vinh Quang, không có tâm tư nghĩ chuyện yêu đương, kết quả bây giờ như bị đâm sau lưng một nhát. Không phải hắn không cho Hàn Văn Thanh có người yêu, Diệp Tu chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy, hắn còn tưởng rằng ít nhất phải chờ đến lúc người kia giải nghệ, sau đó tên kia sẽ dẫn theo bạn gái vẻ ngoài vui tươi, đáng yêu đến trước mặt Diệp Tu, giới thiệu cho hắn biết vào một ngày mưa tầm tã. Khoan, chờ một chút, tại sao mình lại đi tự nói với bản thân lão Hàn có bạn gái chứ? Diệp Tu cũng không rõ, chỉ là vô thức nghĩ tới.

Được rồi, được rồi. Bây giờ không chỉ biết được người mình thích ở Bá Đồ, còn biết được thì ra lão Hàn đã có người yêu, lại còn không chịu công khai —— Nghiêm túc mà nói, khuôn mặt của lão Hàn nếu đem ra đường chắc sẽ có cả khối em gái không dám đồng ý ——Diệp Tu cảm thấy chuyện này dần trở nên thú vị.

“Khụ.” Trương Giai Lạc ho nhẹ một tiếng, “Tui nói này lão Diệp, nếu như suy đoán trên là thật, vậy hai cái móng vuốt của anh vồ tới em gái đáng thương nào rồi?”

“Sao tôi biết được, tôi còn không phát hiện chuyện này.” Diệp Tu nhún vai.

“Không đúng, Bá Đồ tổng cộng cũng không có bao nhiêu em gái, thi đấu trên sân càng . . . Anh làm sao quen được người ta?” Trương Giai Lạc trầm mặc một hồi, đột nhiên bày ra vẻ mặt “Tui biết rồi”, “Đờ mờ, đừng nói với tui anh thích đàn ông!”

“Cậu cút đi!”

“Anh thích tôi hả?” Trương Giai Lạc hơi co người trên ghế sô pha, “Tui sẽ không đồng ý đâu, anh từ bỏ đi!”

“Ha ha.” Diệp Tu dựng thẳng ngón giữa, “Tôi nói cậu để ý tôi làm gì, theo lẽ thường người cậu nên quan tâm phải là đội trưởng nhà mình mới đúng, coi chừng lão Hàn tủi thân khóc đó! Còn nữa, nói không chừng . . . cậu thích thầm tôi lâu rồi đúng không?”

“Con mẹ anh Diệp Tu!” Trương Giai Lạc cũng giơ ngón giữa, quyết định không để ý tới hắn nữa.

“Vậy đội, đội trưởng. . .” Trương Giai Lạc nhìn về phía Hàn Văn Thanh, nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói, “Anh thích ai?”

“Tôi không rõ.” Hàn Văn Thanh lắc đầu.

“Hay là dùng biện pháp liệt kê?” Trương Giai Lạc đếm đầu ngón tay của mình, “ Sở Vân Tú? Hai chị em họ Thư? Đới Nghiên Kỳ? Tô Mộc Tranh? Đường Nhu? Ngoài ra còn ai nữa. . .”

“Chị chủ của tụi tôi nè!” Phương Duệ vỗ mạnh vai Trần Quả, “Khuôn mặt đẹp như tranh!”

“Đờ mờ tên này từ đâu chui ra vậy!” Trương Giai Lạc liếc mắt nhìn qua.

“Hả? Từ phòng huấn luyện đi ra, sao? Ở địa bàn của bọn tôi cũng không cho tôi tự do đi lại hả?” Phương Duệ cũng trừng mắt nhìn lại.

“Đủ!” Hàn Văn Thanh gầm một tiếng, mọi người đều yên tĩnh lại, “Đều không phải.”

“Ặc, chẳng lẻ nữ tuyển thủ nào của Bá Đồ?” Trương Giai Lạc vỗ tay một cái, “Vậy thì càng dễ nói chuyện, mấy em gái đó đều phát cuồng đội trưởng đến chết đi sống lại, khả năng thành công cao đến 99.999%!”

Hàn Văn Thanh lần nữa lắc đầu: “Trong lòng tôi chỉ có Vinh Quang.”

Trương Tân Kiệt thở dài: “Mấy chuyện thế này chỉ có thể chờ người trong cuộc tự mình hiểu ra . . .”



TBC.

Trích đoạn phần sau:

“Ai, lão Hàn, anh nói xem” Diệp Tu thổi nhẹ vào tai Hàn Văn Thanh, “Vì sao lúc trước chúng ta không ở cạnh nhau?”

“ . . .” Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào hai mắt sáng ngời của Diệp Tu, nhàn nhạt nói, “Không biết, có thể vì khi đó cả hai ta đều không đủ dũng cảm.”

Diệp Tu mím môi: “Nhưng hiện tại đã ở bên nhau?”

“Bởi vì hiện thực nên chúng ta không thể không dũng cảm một chút.” Hàn Văn Thanh nhẹ giọng nói, “Cho nên chứng nôn hoa gì đó, cũng không phải quá tệ.”

“. . .” Diệp Tu ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, “Có lẽ thế.”
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#6
“Tôi biết rồi. . .” Trần Quả gật đầu, “Một lát cậu cứ đi thẳng vào phòng huấn luyện, tôi gọi Bánh Bao tới tiếp họ.”

“Bánh Bao?” Diệp Tu cười, “Không hổ là chị chủ, chơi thật ác.”
Thôi xong, chị chủ Hưng Hân bị hắc hóa rồi...
Diệp Tu quay lại nhìn, đối phương đưa lưng về phía ánh sáng, lẳng lặng đứng, không cách nào nhìn rõ, có điều đường nét và khuôn mặt góc cạnh dường như đã sớm khắc ghi trong lòng hắn.

Là ai . . . ? Diệp Tu muốn hỏi, nhưng hắn không thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể nhấp miệng như đang hỏi. Người nọ nghiêng đầu, như có chút suy nghĩ, đối phương dựng thẳng ngón trỏ, nhẹ nhàng đặt trên môi Diệp Tu, mang theo một chút hơi ấm. Sau đó, khung cảnh xung quanh trở nên méo mó, Diệp Tu có cảm giác cả thế giới đều xoay tròn, hắn hoảng hốt la một tiếng, mở mắt.
:love::love::love:
Khỏi nói cũng biết là ai, mà cảnh này đẹp ghê, "ai đó" đứng ngược sáng, chỉ thấy mỗi bóng lưng thẳng tắp, đứng đó chờ Diệp
áu áu áu
Diệp Tu nhắm mắt, hơi nghiêng người dựa vào vách tường, cả người quặn lại. Trong nháy mắt, màu xanh lam của những cánh hoa phủ kín tầm mắt hắn, bên kia còn có tiếng bước chân hơi hoảng loạn tiến lại gần.

Chết thật. Đến khi Diệp Tu hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngẩng đầu lên, nghĩ trong đầu phải nhắc bọn họ đừng đến gần thì đã thấy Hàn Văn Thanh bước hai bước đến bên cạnh mình, tập trung nhìn những cánh hoa trên đất.

“Đừng. . .” Diệp Tu chỉ cảm thấy buồn nôn, còn chưa kịp nói hết, Hàn Văn Thanh đã cúi người xuống nhặt lên một cánh hoa.
Đến khi Diệp Tu không còn nôn nữa, hắn đã mệt lả, không thể đứng thẳng, suýt ngã sấp xuống. Hàn Văn Thanh vươn tay đỡ, để Diệp Tu tựa vào người mình, sờ trán đối phương.

“Cậu không sao chứ?” Hàn Văn Thanh hạ mắt nhìn, hỏi, nhìn không ra tâm tình.
*lăn lăn lăn*
Gâu gâu ẳng ẳng
Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Thanh đã đẩy Diệp Tu ra, che miệng ho, nôn một trận. Bao gồm Diệp Tu bên cạnh, mọi người đều sững sờ, nhìn những cánh hoa màu đỏ rực không ngừng rơi xuống, màu đỏ tươi xuất hiện đột ngột nhưng lại mang cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Nhưng có phải hơi nhanh không . . . Diệp Tu cau mày, hắn không nhớ tại sao mình mắc căn bệnh này, việc này đã chứng minh khoảng thời gian hắn mắc bệnh tới khi phát bệnh rất dài, lâu đến mức chính mình không còn chút ấn tượng nào. Nhưng Hàn Văn Thanh chỉ vừa bị nhiễm, sao nhanh vậy đã phát bệnh? Diệp Tu biết lần đầu phát bệnh là khi nghĩ tới người mình thích, sau đó mới xuất hiện triệu chứng nôn cánh hoa, nói vậy, vừa nãy Hàn Văn Thanh đang nghĩ tới . . . người yêu của anh ta?
Trợn mắt :oops::oops:
...
Nhanh thiệt...
Cánh hoa đỏ rực, không hiểu sao em cứ tưởng tượng màu đỏ đó chắc chắn giống màu đỏ của lá phong
“A, chuyện này, lúc đó tôi đang coi replay của mấy người.” Diệp Tu không nghĩ nhiều liền trả lời.

Cả phòng im lặng, sau đó bùng nổ, Trần Quả trợn to hai mắt, Trương Giai Lạc kinh ngạc há miệng, đến Trương Tân Kiệt cũng tháo mắt kính xuống, lấy khăn trong túi ra tỉ mỉ lau chùi một lượt.

“Sao?” Diệp Tu nhìn xung quanh, hình như hơi bị doạ sợ.

“Đm đm đm đm đm. . .” Trương Giai Lạc đứng phắt dậy, “Đờ mờ lão Diệp, vậy có thể nói người anh thích có khi nào là tuyển thủ của Bá Đồ không?”

“. . .” Diệp Tu chớp chớp mắt, hình như cũng mới hiểu ra, hắn ấp úng một hồi, khô khan nói, “Không chừng bản thân ca vì thích Vinh Quang quá độ nên mới thế thì sao?”
Phản ứng của Trương với Lạc dễ thương ghê
Đây chính là phản ứng của cẩu độc thân bị phát cẩu lương, con dân Hàn Diệp hiểu mà

Trương Tân Kiệt thở dài: “Mấy chuyện thế này chỉ có thể chờ người trong cuộc tự mình hiểu ra . . .”
Trương phó nhà Bá Đồ có kinh nghiệm ghê, anh theo nghề ông mai ko thì quân sư được nè.
Ai, lão Hàn, anh nói xem” Diệp Tu thổi nhẹ vào tai Hàn Văn Thanh, “Vì sao lúc trước chúng ta không ở cạnh nhau?”

“ . . .” Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào hai mắt sáng ngời của Diệp Tu, nhàn nhạt nói, “Không biết, có thể vì khi đó cả hai ta đều không đủ dũng cảm.”

Diệp Tu mím môi: “Nhưng hiện tại đã ở bên nhau?”

“Bởi vì hiện thực nên chúng ta không thể không dũng cảm một chút.” Hàn Văn Thanh nhẹ giọng nói, “Cho nên chứng nôn hoa gì đó, cũng không phải quá tệ.”

“. . .” Diệp Tu ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, “Có lẽ thế.”
Aaaaaaaa
hóng hóng hóng
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#7

art by Ring.

3.
beta : Ú
( cám ơn em hỗ trợ cấp tốc cho Lãi )


Sau một hồi im lặng, Hàn Văn Thanh nói mình muốn một mình suy nghĩ một chút, vì vậy Bá Đồ hỏi mượn Trần Quả một căn phòng. Trong phòng rèm cửa được kéo xuống chỉ có vài tia sáng len lỏi chiếu vào, mọi thứ bên trong như chìm vào bóng tối mông lung, vô định. Hàn Văn Thanh ngồi trên giường, bỗng nhiên thấy bất an. Anh có chút hỗn loạn, những việc phát sinh hôm nay đều xen ít nhiều ảo diệu, khiến cho người bình thường khó có thể tiếp nhận được, diễn biến càng lúc càng tệ hơn cứ như một cơn ác mộng, khiến người ta giãy dụa mãi vẫn không có cách nào tỉnh dậy được. Hàn Văn Thanh nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà ngẩn ra, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói cùng tiếng vặn tay nắm cửa, không cần nhìn cũng đoán được người đến là ai, vì thế Hàn Văn Thanh dịch người vào trong một chút, chừa chỗ cho đối phương ngồi xuống.

Giường hơi lõm xuống, Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh, sờ trong túi của mình.

“Có ngại mùi thuốc không?”

“Có.”

“Thế thôi.” Diệp Tu lặng lẽ đút ngược bao thuốc lá vào túi.

Lại im lặng một lúc, Diệp Tu cởi giày ra, xếp bằng ngồi trên giường, chuyển mắt nhìn Hàn Văn Thanh.

“Lão Hàn, anh thích ai?”

“Tôi không biết.”

“Hay vậy đi, tôi có ý tưởng này.” Diệp Tu cười hắc hắc, “Anh tự mình nghĩ một lượt tất cả mọi người trong chiến đội của mình, từng người một, đội viên nữ trong đội cũng nghĩ qua một lượt, thậm chí đội viên nam cũng không được bỏ qua, à đúng rồi, còn huấn luyện viên, quản lý gì cũng đưa vào, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

Hàn Văn Thanh liếc Diệp Tu một cái, hừ một tiếng mang theo thanh âm cực kì coi thường đối phương.

“Nè nè, anh bớt thái độ chút đi!” Diệp Tu dùng chân đá đá đối phương, “Ai biết được! Nghĩ kĩ thì cũng không có gì hại, cùng lắm tình huống xấu nhất có thể xảy ra chắc là anh phát hiện bản thân mình là gay hơn nữa còn thích phải một ông chủ bụng phệ thôi.”

“Không, tình huống tệ hơn là phát hiện tôi thích cậu.” Hàn Văn Thanh nở nụ cười.

“Cũng đúng.” Diệp Tu gật đầu, “Chuyện đó chắc chắn là tệ nhất.”

Hàn Văn Thanh nhắm mắt, trong đầu bắt đầu nghĩ đến từng đội viên trong chiến đội Bá Đồ, cứ thế này cảm thấy thật kì lạ, đặc biệt là khi nghĩ tới Trương Giai Lạc. Nghiêm túc suy xét xem mình có phải đã có tình cảm đặc biệt với mấy tên đồng đội nam hay không tuyệt đối là việc quái dị nhất từ trước tới nay mà Hàn Văn Thanh từng làm, chưa kể đội viên Bá Đồ cũng rất nhiều, trừ đi những người thuộc đội hình chính thức, còn có đội viên dự bị, quản lý, hội trưởng công hội, theo lời Diệp Tu còn muốn tính luôn cả ông chủ vào, Hàn Văn Thanh thậm chí còn suy nghĩ một chút về bác gái ở nhà ăn. May mắn là sau khi Hàn Văn Thanh cẩn thận nghĩ qua một đợt nhưng vẫn không xuất hiện cảm giác buồn nôn, kết quả này đối với anh mà nói chắc chắn là một tin cực kì tốt.

Hàn Văn Thanh thả lỏng một hơi, mở lớn mắt, liền nhìn thấy Diệp Tu đã nằm trên giường, ngay bên cạnh anh, miệng ngáp một cái lớn.

“Ồ?” Diệp Tu phản ứng chậm nửa nhịp, “Xong rồi?”

“Ừ.” Hàn Văn Thanh gật đầu, “Không phải người trong đội.”

“Vậy coi như qua được cấp 1.” Diệp Tu trở mình, đối diện nhìn Hàn Văn Thanh, “Tiếp theo. . .nghĩ tới Lam Vũ? Không chút cừu hận gì với Bá Đồ, coi như cấp 2.”

Hàn Văn Thanh không lên tiếng, chỉ nhắm mặt lại lần nữa, đem hết tất cả đội viên Lam Vũ mà mình quen biết, từng người một nghĩ qua một lượt.

Không phải, không phải, không phải. . . Hàn Văn Thanh dường như đã đem hết tuyển thủ của toàn bộ chiến đội trong liên minh nghĩ qua một lần, nhưng đều không thấy chuyện gì xảy ra, bất quá việc này đã nằm trong dự liệu của anh; chung quy nhiều nhất anh cũng chỉ coi bọn họ là bạn tốt mà thôi. Các chiến đội chuyên nghiệp còn lại chỉ sót mỗi Tân Gia Thế và Hưng Hân, đội viên của Tân Gia Thế mà Hàn Văn Thanh đã nghe qua chỉ có mỗi Khưu Phi, đứa nhỏ này được Diệp Tu bồi dưỡng, cực kì chăm chỉ, lại có thiên phú, Hàn Văn Thanh cũng cực kì xem trọng tương lai của cậu bạn nhỏ này, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Cho nên, người anh thích hẳn là ở Hưng Hân? Hàn Văn Thanh trầm mặc một hồi, chính bản thân anh cũng không thể tin được.

“Quaooooooo, không ngờ nha lão Hàn, anh thế này mà lại để ý tới em gái Hưng Hân nhà bọn tôi. . .” Diệp Tu khô khan cười hai tiếng, chẳng biết vì sao hắn cảm thấy cả người mình có chút không tự nhiên, “Nói xem, anh thích ai, tôi giúp anh nói chuyện.”

Hàn Văn Thanh không để ý tới Diệp Tu, anh đang nghĩ liệu có phải mình đang phí phạm thời gian hay không? Người mình thích, làm sao ở Hưng Hân được chứ? Anh vô thức ngăn mình suy nghĩ về từng thành viên của Hưng Hân, vì một khi tiếp tục, việc này sẽ phần nào xé rách đi bức màn trong lòng mà anh không hề có ý định tìm hiểu.

“Ừm. . .Tôi nghĩ xem, đầu tiên xét về ngoại hình thì Hưng Hân tụi tôi có Mộc Tranh, Bá Đồ mấy anh muốn đem em ấy đi thì phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng ca.”

“Tiếp theo là mỹ nhân hiếu chiến tiểu Đường, chỉ có điều, muốn theo đuổi em ấy coi bộ có chút khó khăn.”

“Ai da, đều không phải sao? Không lẽ là chị chủ? Nhưng không sao chị chủ là người tốt, cưới được chị ấy anh cũng không thiệt thòi gì.”

“. . .” Diệp Tu sau khi nói xong chớp chớp mắt, nhìn người bên cạnh không có bất kỳ phản ứng nào, “Việc này. . .hay là anh thích tuyển thủ nam đội tụi tôi?!”

Hàn Văn Thanh vẫn luôn duy trì trầm mặc, nghe Diệp Tu đem hết tên thành viên trong đội lần lượt đọc qua một lần, đến khi cái tên An Văn Dật cuối cùng cũng đã đọc xong mà vẫn không có gì xảy ra, Diệp Tu vo đầu, không biết nên làm gì tiếp.

“Không đúng, không phải anh nói lúc đó đang nghĩ lại mấy chuyện lúc thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp rồi Liên minh này nọ sao? Nếu vậy hẳn là người anh thích cũng phải trong Liên minh chứ? Đừng nói với tôi là Phan Lâm hay Lý Nghệ Bác nha!?” Diệp Tu nói xong lại ha ha cười lớn hai tiếng, “Ha ha ha ha được rồi, tôi biết rồi, không phải chứ, anh. . .”

“Còn một người.” Hàn Văn Thanh bên cạnh đột nhiên nói, “Còn một người nữa.”

“Hả? Còn ai? Tôi còn quên ai sao?” Diệp Tu suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra, “Ừ nhỉ, sao tôi lại quên chính mình chứ! Có điều cũng không có gì, anh làm sao có thể thích. . .”

Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Thanh liền bật dậy, bò ra mép giường, mãnh liệt ho khan. Diệp Tu chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Hàn Văn Thanh, từng bắp thịt run rẩy theo mỗi động tác của đối phương, ngoài ra hắn chẳng thấy gì nữa, nhưng chắc chắn ngửi được mùi hoa quen thuộc kia, bất luận như thế nào cũng không bỏ qua được.

Diệp Tu trợn tròn hai mắt, tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, không khí xung quanh dẫn loãng ra, hắn không thể thở nổi.

“Tôi. . .” Diệp Tu ngơ ngác nói xong chữ cuối cùng, sau đó ngồi tại chỗ ngây ngốc, hắn không biết mình nên làm gì mới phải.

Hàn Văn Thanh quay lưng về phía Diệp Tu thở hổn hễn, anh che mặt, cố gắng điều chỉnh để hơi thở ổn định lại. Anh đã sớm nghi ngờ, mỗi lần nôn ra hoa đều có Diệp Tu xuất hiện, chuyện này sao có thể là trùng hợp được? Anh chỉ là. . .anh chỉ là có chút sợ hãi khi phải thừa nhận thôi. Nói ra sẽ khiến người khác cười bò, Hàn Văn Thanh cũng có thứ để sợ sao, thật không bình thường, nhưng anh quả thực đang sợ hãi, sợ hãi phải thừa nhận sự thật rằng ‘mình thích Diệp Tu’. Muốn anh mở lời thế nào đây? Muốn anh làm sao nói với người đối thủ cũ mười năm rằng anh thích hắn đây? Đây không phải là một trò chơi để có thể dùng cái danh ‘bạn tốt’ ra giải quyết tất cả, một người đàn ông thích một người đàn ông khác vốn đã rất khó nói rồi, mà người này lại còn là người hiểu rõ mình nhất từ trước tới nay. Hàn Văn Thanh không được phép thua, tiền cược cho trận đấu tình cảm này chính là tình bạn giữa anh và Diệp Tu, lo được lo mất cũng là thái độ thường thấy.

“Lão Hàn. . .” Ngón tay Diệp Tu không ngừng run rẩy, hắn thử chạm vào người đàn ông trước mặt, nhưng ngón tay cách đối phương vài centimet thì dừng lại, sau đó buông xuống, “Tôi, tôi không biết. . .”

“Không sao, chính tôi cũng không rõ.” Từ cổ họng Hàn Văn Thanh phát ra một tiếng cười khổ, “Không, thật ra chỉ là tôi không muốn thừa nhận.”

Diệp Tu không lên tiếng, hắn biết những lời này có nghĩa là gì, hắn hiểu quá rõ Hàn Văn Thanh, biết đối phương sợ thua ván cược nên từ trước tới nay mới không nói rõ mối quan hệ với hắn.

Tâm trạng của Diệp Tu không ngừng dao động, hắn xưa nay chưa từng trải qua, cũng chẳng thể gọi tên. Ở trong căn phòng yên tĩnh lại trầm mặc, hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rõ ràng, thình thịch, khiến cho tai người khác có chút đau.

“Nói chung, tóm lại, chúng ta cứ trị dứt bệnh cho anh trước đã.” Diệp Tu khô khan nói.

Hàn Văn Thanh xoay người lại, ánh mắt có chút dao động không rõ ràng nhìn Diệp Tu, sau đó dời tầm nhìn: “Nhưng. . .”

“Nhưng nhị cái gì chứ, mạng của anh quan trọng.” Diệp Tu vỗ vỗ ngực, xem tim mình đập nhanh như vậy có khi nào sắp chết rồi không.

“Việc đó. . .” Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, hướng Diệp Tu ngoắc tay, “Tới.”

Diệp Tu gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được cổ họng mình như bị thiêu đốt, hắn quá căng thẳng, cả người đều cứng đờ, giống như một người máy bị điều khiển từ xa. Trời ạ, Diệp Tu ơi Diệp Tu, lần đầu tiên mày bước lên sàn đấu chuyên nghiệp cũng đâu sốt sắng tới mức này chứ, trong đầu Diệp Tu tự mắng mình cho bình tĩnh lại.

“Cậu rất hồi hộp.” Cả người Hàn Văn Thanh tiến về trước dò xét một chút.

“Anh đừng có xem thường tôi. . .” Diệp Tu cãi lại, nhưng chính hắn cũng không thuyết phục được bản thân.

Diệp Tu cắn chặt hàm răng, gom hết toàn bộ dũng khí, kéo cổ áo của Hàn Văn Thanh về phía mình. Hai đôi môi đột nhiên đụng nhau, Diệp Tu cảm thấy hình như mình vừa đụng vào một khối nham thạch, đau ghê.

“. . .” Hàn Văn Thanh kéo dài khoảng cách với Diệp Tu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Hôn nhau không phải như vậy, tôi dạy cậu.”

Diệp Tu chớp chớp mắt, ngơ ngác nói một câu: “Ờ.” Một giây sau đó liền bị một đôi môi khác cực kì ôn nhu áp sát vào.

Đầu lưỡi của Hàn Văn Thanh cẩn thận liếm theo bờ môi của Diệp Tu, tay phải nhẹ nhàng giữ má đối phương, dẫn dắt hắn hé miệng. Diệp Tu nức nở một tiếng, đầu lưỡi Hàn Văn Thanh lập tức chui vào, lùng sục khắp khoang miệng của đối phương. Kinh nghiệm của Diệp Tu ở phương diện này ít đến đáng thương, hắn chỉ cảm nhận được răng và cằm của mình bị người kia tỉ mỉ liếm qua một lượt, toàn thân vì thế mà run rẩy một chút, đầu lưỡi của hắn bị Hàn Văn Thanh dây dưa, quấn quít không thôi. Diệp Tu ngước đầu, vụng về học cách hôn nhau của đối phương, tay để lên hai bả vai của Hàn Văn Thanh, người mềm nhũng.

Việc này. . . Kèo dài hơi lâu rồi thì phải. Tay trái Hàn Văn Thanh giữ chặt gáy Diệp Tu, đè lại khiến giữa hai đôi môi dường như không tồn tại bất kì khoảng cách nào, nước bọt chưa kịp nuốt từ từ chảy xuống cằm Diệp Tu, tiếng nước bọt trao đổi vang vọng khắp gian phòng khiến người khác đỏ mặt, tim rung.

Tâm trạng cực kì kích động vừa nãy đang dần bình tĩnh lại, Diệp Tu từ trước tới nay đều không biết cảm giác này lại thoải mái như vậy, cứ như. . . cứ như mọi chuyện đã định trước là sẽ như thế này vậy. Hắn đã quen biết Hàn Văn Thanh trong một khoảng thời gian quá dài, so phải phần lớn người trong Liên minh chuyên nghiệp khoảng thời gian này còn dài hơn rất nhiều. Người đàn ông này chiếm rất nhiều rất nhiều chỗ trong cuộc đời Vinh Quang của mình, nhiều đến mức không còn chỗ nào để chứa được nữa. Hàn Văn Thanh – cái tên này như một dấu ấn, vĩnh viễn khắc sâu vào máu thịt Diệp Tu, sẽ mãi mãi toả ra vầng hào quang vàng óng. Người này đối với hắn mà nói, là đối thủ tốt nhất, cũng là người bạn tốt nhất.

Diệp Tu sắp thở không được, gương mặt đã ửng hồng, trước mắt choáng váng, hắn ôm Hàn Văn Thanh như ôm một cây cột, như thể ôm toàn bộ thế giới của mình. Nếu trong Bá Đồ thật sự có người mình thích. . .Diệp Tu mơ màng nghĩ, người này chắc hẳn là ai?

Hàn Văn Thanh rốt cục cũng thả Diệp Tu ra, hai người cứ như vậy đối mặt nhìn nhau, thở hổn hển, khoảng cách thật gần, thậm chí chỉ cần Diệp Tu vừa ngẫng đầu lên liền vào lại vị trí thích hợp nhất để hôn nhau. Xuyên qua rèm cửa, ánh nắng ôn nhu mờ nhạt chiếu lên người Hàn Văn Thanh, trên mặt anh không nhìn ra đang nghĩ gì, hai con ngươi đen nhánh càng trở nên sâu không thấy đáy.

Bây giờ, trong đôi mắt đen đó phản chiếu lại hình dáng của Diệp Tu, hắn có thể nhìn thấy mình vô cùng rõ ràng. Hàn Văn Thanh dùng ánh mắt chuyên chú, thật lòng nhìn thẳng vào mắt đối phương, việc này khiến thân thể hắn như được nhóm lên một nhóm lửa, cháy hừng hực, làm cho mỗi một tế bào, từng mạch máu, từng lỗ chân long trên cơ thể hắn đều nóng đến kinh người.

Trời ạ, mình thích người này. Diệp Tu có chút khát, cơ thể hắn hơi mỏi, muốn đẩy ngã người đối diện, muốn cởi sạch đồ của người ta, sau đó. . . hung hăng hôn lên. Chết thật, hắn thật sự thích người đàn ông này, thích đến mức không thể kiềm chế được, xét ra nếu ở Bá Đồ có người khiến Diệp Tu thật sự thích, ngoài Hàn Văn Thanh ra thì còn câu trả lời nào khác chứ?

Mình thế nào lại ngốc như vậy? Diệp Tu ảo não nghĩ, mình đã sớm nghĩ đến rồi, tại sao lúc đó lại không để ý chứ!

“Phụt.” Diệp Tu bậy cười, “Ha ha ha ha ha ha. . .”

“Thế nào?” Hàn Văn Thanh nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Diệp Tu, “Sợ rồi?”

“Sợ cái đầu anh.” Diệp Tu cười ra nước mắt, hắn ngã người về phía sau, nằm trên giường cười không ngừng được, “Trời ạ, lão Hàn, tôi thích anh!”

Hàn Văn Thanh ngẩn người, rõ ràng không hề nghĩ đến Diệp Tu sẽ nói những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn, trong thanh âm có chút run rẩy, không xác định được: “Cậu nói gì?”

“Tôi nói tôi thích anh!” Diệp Tu bật thẳng người ngồi dậy, cả người ngồi trước mặt Hàn Văn Thanh, hôn nhẹ lên gò má của đối phương.

Hàn Văn Thanh trầm mặc một hồi, sau đó mạnh bạo đẩy ngã Diệp Tu, hung hăng hôn xuống.

Trên một cái giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành chen chúc nằm sóng vai nhau. Diệp Tu ngửa mặt lên nhìn trần nhà, bên tai là tiếng hô hấp trầm thấp của Hàn Văn Thanh, đột nhiên cảm giác cực kì hạnh phúc.

“Không thể nói việc này cũng quá máu chó.” Diệp Tu nghiêng người qua nhìn, ánh mắt mang theo ý cười, “Một đời thanh danh của ca cuối cùng lại dính với anh, chậc chậc chậc. . .”

Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng: “Cũng vậy.”

“Có điều, lão Hàn à, anh cũng thật là, nói thích tôi sớm một chút không phải là được rồi sao.”

“Diệp Tu, cậu còn mặt mũi để nói tôi sao?” Hàn Văn Thanh lườm hắn một cái.

“Tôi đâu có giống anh, ca được nhiều người thích hơn.” Diệp Tu khóat tay một cái, “Giống anh thế này toàn doạ em gái người ta đến phát khóc, ca đây là tốt bụng thu nhận anh.”

Hàn Văn Thanh không phản bác, thoáng rũ mắt, sau đó đột nhiên giơ tay ra nhanh chóng bấm vào thịt trên eo Diệp Tu một cái.

“Con mẹ nó. . .!” Diệp Tu hét thảm một tiếng, hung hăng đạp Hàn Văn Thanh một cái, “Tôi đè chết anh lão Hàn.”

“Thử xem?” Hàn Văn Thanh nói một cái liền lật người, đem Diệp Tu đè dưới thân, “Bây giờ làm liền?”

“. . .” Diệp Tu ho nhẹ một tiếng, quyết định tạm thời đình chiến, “Lần sau, lần sau.”

Hàn Văn Thanh nở nụ cười, tiếp đó lại lần nữa quay về nằm cạnh Diệp Tu, Diệp Tu trở mình, gối đầu lên cánh tay của Hàn Văn Thanh, nhếch mép cười một tiếng.

“Ai, lão Hàn, anh nói xem” Diệp Tu thổi nhẹ vào tai Hàn Văn Thanh, “Vì sao lúc trước chúng ta không ở cạnh nhau?”

“ . . .” Hàn Văn Thanh nhìn thẳng vào hai mắt sáng ngời của Diệp Tu, nhàn nhạt nói, “Không biết, có thể vì khi đó cả hai ta đều không đủ dũng cảm.”

Diệp Tu mím môi: “Nhưng hiện tại đã ở bên nhau?”

“Bởi vì hiện thực nên chúng ta không thể không dũng cảm một chút.” Hàn Văn Thanh nhẹ giọng nói, “Cho nên chứng nôn hoa gì đó, cũng không phải quá tệ.”

“. . .” Diệp Tu ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, “Có lẽ thế.”

Phía bên ngoài phòng, tin tức Hàn Văn Thanh bị lây bệnh nhanh chóng trên dưới toàn bộ Hưng Hân đều biết, Đường Nhu chú ý tới Tô Mộc Tranh đang gõ gì đó, hiếu kì nên tiến lại xem.

“Cậu đang làm gì đó?” Đường Nhu nhìn màn hình của Tôt Mộc Tranh, là một trang web về “Ngôn ngữ của hoa”.

“À, tớ đang nghĩ cánh hoa được nôn ra có khi có chút liên hệ với bản thân người bị nhiễm bệnh, nói chung là cậu nhìn thử xem, Hàn đội và Diệp Tu nôn ra hai loại hoa hoàn toàn khác nhau.” Tô Mộc Tranh một bên tìm kiếm, một bên nói.

“Vậy cậu tìm được gì rồi?”

“Ừm, loại hoa Hàn đội nôn ra khá đẹp, cánh hoa rõ ràng là hoa Bách Hợp, lại màu đỏ, cho nên chắc chắn là Bách Hợp đỏ.” Tô Mộc Tranh kéo đến mục nói về nó, “Cậu nhìn xem.”

“Tình yêu mãnh liệt?” Đường Nhu cười, “Rất có khí chất của Hàn đội.”

“Đúng chứ, nhưng hoa của Diệp Tu tớ tìm mãi mà không ra. . .” Tô Mộc Tranh có chút nản chí.

“Ừm, tớ nghĩ. . .” Đường Nhu trầm tư một lúc, “Màu xanh lam của hoa Diên Vỹ?”

“Để tớ xem thử . . .” Tô Mộc Tranh tìm một hồi, đột nhiên cười một tiếng, “Ồ, thật nè! Làm sao cậu biết thế?”

“. . .” Đường Nhu chỉ nở nụ cười, “Ý nghĩa của nó là gì?”

“Mong muốn tự do và chống lại vận mệnh. . .” Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt, “Ý là gì?”

“Vận mệnh?” Đường Nhu ngẩn người, sau đó bật cười, “Tớ hiểu rồi.”

“Khoan đã, ý cậu là?” Tô Mộc Tranh nở nụ cười có chút tinh ranh, “Ô ha ha, tớ cũng hiểu rồi. . .Chậc chậc, thật ra tớ từ lâu đã cảm thấy hai người đó là một đôi.”

“Ồ?”

“Mười năm túc địch, cuối cùng cũng trở thành người thân!”


HOÀN.

Note from editor:
Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh.

Trong cuộc sống, đôi khi cũng phải dũng cảm lên một chút,
Cứ thử xem, ít nhất vẫn còn hy vọng,
Đừng trốn tránh để rồi hối hận!


Đừng quên đón đọc những sản phẩm tiếp theo của project Hàn Diệp nhé!!!
Lãi.
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#8
“. . .” Hàn Văn Thanh kéo dài khoảng cách với Diệp Tu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Hôn nhau không phải như vậy, tôi dạy cậu.”
* cười đầy mờ ám* Hàn đại đại học tập ở nhiều phương diện ghê :b

“Thử xem?” Hàn Văn Thanh nói một cái liền lật người, đem Diệp Tu đè dưới thân, “Bây giờ làm liền?”

“. . .” Diệp Tu ho nhẹ một tiếng, quyết định tạm thời đình chiến, “Lần sau, lần sau.”
Why lại không tới a? Orz

“Mong muốn tự do và chống lại vận mệnh. . .” Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt, “Ý là gì?”

“Vận mệnh?” Đường Nhu ngẩn người, sau đó bật cười, “Tớ hiểu rồi.”
Cái này là tương ứng cho những việc mà Diệp làm trong chính văn sao ?

Trong cuộc sống, đôi khi cũng phải dũng cảm lên một chút,
Cứ thử xem, ít nhất vẫn còn hy vọng,
Đừng trốn tránh để rồi hối hận!
Có lẽ nên thử một lần
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#9
Trong cổ họng Hàn Văn Thanh phát ra một tiếng cười trầm thấp, anh nhìn Diệp Tu một lượt, đôi mày liền cau chặt: “Cậu có chuyện gì?”

Diệp Tu có chút bất ngờ, hắn sờ mặt mình, nhìn về Trần Quả đang đứng cạnh cửa đầy nghi vấn, Trần Quả lắc đầu.

“Không có gì, gần đây ca ăn được uống được, ngủ cũng ngon giấc.” Diệp Tu trầm mặc một lúc, “Anh đừng nghĩ nhiều.”

Hàn Văn Thanh chăm chú nhìn Diệp Tu, chậm rãi phun ra hai chữ: “Nói dối.”
Tình như cái bình. Hai người yêu nhau chính là, không cần nói nhiều, không cần luôn bên cạnh, nhưng vẫn luôn hiểu nhau, liếc mắt một cái là có thể biết đối phương đang nghĩ gì, nói thật hay nói dối. ???
Hàn đội, anh ngầu vậy anh có biết không ?
Cả phòng im lặng, sau đó bùng nổ, Trần Quả trợn to hai mắt, Trương Giai Lạc kinh ngạc há miệng, đến Trương Tân Kiệt cũng tháo mắt kính xuống, lấy khăn trong túi ra tỉ mỉ lau chùi một lượt.

“Sao?” Diệp Tu nhìn xung quanh, hình như hơi bị doạ sợ.

“Đm đm đm đm đm. . .” Trương Giai Lạc đứng phắt dậy, “Đờ mờ lão Diệp, vậy có thể nói người anh thích có khi nào là tuyển thủ của Bá Đồ không?”
Cười lăn lộn ???
“Anh thích tôi hả?” Trương Giai Lạc hơi co người trên ghế sô pha, “Tui sẽ không đồng ý đâu, anh từ bỏ đi!”
=)))))))
 

Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
28
Số lượt thích
482
Location
Hanoi
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh, Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#10
“Hả? Còn ai? Tôi còn quên ai sao?” Diệp Tu suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra, “Ừ nhỉ, sao tôi lại quên chính mình chứ! Có điều cũng không có gì, anh làm sao có thể thích. . .”

Lời còn chưa dứt, Hàn Văn Thanh liền bật dậy, bò ra mép giường, mãnh liệt ho khan. Diệp Tu chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Hàn Văn Thanh, từng bắp thịt run rẩy theo mỗi động tác của đối phương, ngoài ra hắn chẳng thấy gì nữa, nhưng chắc chắn ngửi được mùi hoa quen thuộc kia, bất luận như thế nào cũng không bỏ qua được.

Diệp Tu trợn tròn hai mắt, tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, không khí xung quanh dẫn loãng ra, hắn không thể thở nổi.

“Tôi. . .” Diệp Tu ngơ ngác nói xong chữ cuối cùng, sau đó ngồi tại chỗ ngây ngốc, hắn không biết mình nên làm gì mới phải.
Tự vả rồi a ơi =)))))
“Việc đó. . .” Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, hướng Diệp Tu ngoắc tay, “Tới.”
Tới luôn anh ơi, nhanh lên còn chần chừ gì.
Lúc tới hết mình, lúc xong hết buồn.
Aaaaaaa Hàn đội, hảo cool~!
“. . .” Hàn Văn Thanh kéo dài khoảng cách với Diệp Tu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Hôn nhau không phải như vậy, tôi dạy cậu.”

Diệp Tu chớp chớp mắt, ngơ ngác nói một câu: “Ờ.” Một giây sau đó liền bị một đôi môi khác cực kì ôn nhu áp sát vào.
Tình bể bình rồi, bể bình rồi trời ơi.

“Sợ cái đầu anh.” Diệp Tu cười ra nước mắt, hắn ngã người về phía sau, nằm trên giường cười không ngừng được, “Trời ạ, lão Hàn, tôi thích anh!”

Hàn Văn Thanh ngẩn người, rõ ràng không hề nghĩ đến Diệp Tu sẽ nói những lời này, lông mày càng nhíu chặt hơn, trong thanh âm có chút run rẩy, không xác định được: “Cậu nói gì?”

“Tôi nói tôi thích anh!” Diệp Tu bật thẳng người ngồi dậy, cả người ngồi trước mặt Hàn Văn Thanh, hôn nhẹ lên gò má của đối phương.
Bị cưỡng chế nhét cẩu lương, nhưng k sao, t nguyện ý :))))))))) trời ơi ngọt v sao chơi orzzzzzzz ngọt lịm. Đường tâm mật ý là có thật.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#11
tim mị mềm nhũn ra luôn :)
 

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#12
Tui không biết lúc đọc cái này tui đã rú lên bao nhiêu lần áaaaaa. Ngọt tận tim cưng tận xương, fic quá hoàn hảo để xoa dịu con tim bị "Đông chí" đâm tùm lum <3 ~ Thanks Lãi, iu Lãi =3=
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#13

art by Ring.


1.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy không đúng lắm chính là lúc xem replay trận đấu của Bá Đồ, Diệp Tu nhốt mình trong phòng, thuận tay mở video từ trong một thư mục nào đó căn bản không nhớ tên, một bên xé bịch khoai tây chiên chuẩn bị ngồi nghiên cứu đối thủ cũ của mình một chút. Theo lý mà nói ngày hôm đó cũng giống như bao ngày bình thường khác trong cuộc đời của Diệp Tu, chơi Vinh Quang, làm chút chuyện vặt đốt thời gian, ghi qua loa vài nét vào sổ ghi chú, thả hồn vào ký ức, nhưng đột nhiên Diệp Tu ho khan.

Ho khan không phải chuyện gì bất thường, bất luận là ai cũng đều sẽ ho, cho dù là vì cảm mạo hay là ngứa cổ thì ho khan cũng không phải là hành động kì lạ gì. Vấn đề không nằm ở việc ho mà là ở thứ được ho ra, thứ này còn mang theo hình dáng riêng, là một đoá hoa màu xanh lam. Diệp Tu chắc chắn mình chưa từng ăn hoa cỏ gì đó, cũng không có thói quen ngậm hoa trong miệng, vì vậy đối với sự xuất hiện của đoá hoa này hắn cảm thấy không thể tin nổi, giống như bản thân là một tên lang thang đầu đường xó chợ một ngày đột nhiên được báo rằng mình thật ra là người thừa kế của số tài sản khổng lồ nhưng đồng thời cũng mang trên lưng tội danh giết người vậy.

Diệp Tu ném đoá hoa kia vào thùng rác, sau đó đi vào nhà vệ sinh há miệng thật to. Bất luận nhìn thế nào cũng thấy cực kì bình thường, tuy rằng lưỡi hơi trắng nhìn không được khoẻ mạnh lắm nhưng những chỗ khác đều bình thường. Diệp Tu xoa xoa bụng mình, nghi ngờ có phải lúc ngủ vô tình nuốt phải phấn hoa, sau đó đoá hoa quỷ quái đó liền cắm rễ trong dạ dày, từ từ lớn lên. . . Đợi đã, tạm dừng, việc này hơi ảo quá thì phải? Diệp Tu cười khan hai tiếng, nội tâm rối rắm một lúc, sau cùng quyết định bỏ qua chuyện này.

Ký ức của con người đối với một việc nhỏ chẳng mấy quan trọng luôn có hạn, đặc biệt vào những lúc bận rộn, Diệp Tu một bên chuẩn bị cho giải đấu, một bên thì lo những chuyện trong game, cơ bản không có thời gian suy nghĩ đến hoa cỏ gì đó, cũng thật sự quên mất toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm đó. Mọi chuyện tưởng chừng như đã quay trở về quỹ đạo bình thường cho đến một ngày kia, ở lúc nào đó cũng đã quên mất đang làm gì, Diệp Tu lại ho. Hắn cúi gập người xuống, che miệng lại ho khụ khụ không ngừng. Việc này cũng khiến mọi người phải chú ý, vì thế đồng đội của Diệp Tu đều dồn dập nhìn hắn, trong ánh mắt đều chứa đầy lo lắng.

Diệp Tu hai mắt trợn to, bởi vì mắt khô nên thoáng chảy ra một chút nước mắt sinh lý, Diệp Tu cảm thấy ruột gan gì cũng sắp bị mình ho văng ra ngoài rồi, nhưng sự thật chứng minh đây chỉ là tưởng tượng của hắn, thứ duy nhất văng ra chỉ có hoa mà thôi. Hoa, màu xanh lam, cánh hoa hình bầu dục, sự hiện diện gây khủng hoảng. . . Mọi người đều chú ý tới cánh hoa xuôi ngón tay của Diệp Tu rơi xen vào những giọt mồ hôi trên đất.

“Đây là gì cái. . .?” Tô Mộc Tranh tiến tới, muốn xem Diệp Tu một chút.

Diệp Tu phất phất tay, không để Tô Mộc Tranh tiến lại, hắn gom mấy cánh hoa dưới đất, thuận tay ném hết vào thùng rác. Không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, hoa kia khi nôn ra không có mùi gì khó ngửi, ngược lại nó mang theo mùi hoa thơm ngát cùng hương hoang dã, tương tự như trong tiệm hoa. Chỉ duy nhất có một điều không bình thường là nó được Diệp Tu ho từ trong cơ thể ra.

“Diệp Tu?” Tô Mộc Tranh rất lo lắng, “Hoa kia là?”

“Anh không biết.” Diệp Tu nhíu chặt mày, “Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng anh căn bản không biết vì sao mình lại ho ra những thứ này.”

“Nếu không thì đi bệnh viện xem thử một chút đi?” Trần Quả hỏi, “Có phải cậu bị bệnh gì không?”

“Từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng nghe qua căn bệnh nào có thể khiến người ta ho ra hoa cả. . .” Phương Duệ liếc nhìn, “Tôi nói này lão Diệp, anh sẽ không tự dưng mà đi ăn mấy cái hoa cỏ gì đó chứ?”

“Làm gì có.” Diệp Tu xua tay, “Ca đây vẫn lựa đồ ăn không khác gì nhân loại bình thường.”

Diệp Tu vẫn kiên trì nói hắn không cần đi gặp bác sĩ, nhìn chung, trời ạ, việc này cơ bản không giống những việc sẽ xảy ra trong thực tế đúng không? Hơn nữa đã sắp tới ngày thi đấu, hắn hận không thể tách mình ra làm hai để dùng, thật sự không có thời gian rảnh để ý mấy cái hoa hoa cỏ cỏ này. Dù sao thì cũng chỉ thỉnh thoảng sẽ nôn ra vài đoá hoa mà thôi, tốc độ tay và đại não của hắn dường như không bị ảnh hưởng, mọi việc chỉ khiến không khí tốt hơn thôi. Diệp Tu hít vài hơi sâu, tự an ủi mình.

Nhưng sự việc chẳng hề chuyển biến tốt hơn mà ngược lại mọi chuyện bắt đầu ngày càng tệ hơn, từ cách ngày ho vài lần trở thành mỗi ngày đều nôn ra hoa. Diệp Tu nằm trên giường, che miệng, cơ thể hơi cong lên, run rẩy. Hắn không ngừng ho khan, mấy cánh hoa chết tiệt kia muốn ngăn cũng không ngăn được rơi xuống, ướt đẫm, mang theo mùi thơm ngát tới khó chịu, đâu đâu cũng có. Hắn không nói với đồng đội vì hắn cảm thấy chuyện vốn không tệ đến như vậy, nhưng sự thật dường như không phải vậy. Diệp Tu suy nghĩ rằng mình có nên nói cho mọi người biết hay không, lỡ đâu bệnh này —— hay cái thứ này —— ảnh hưởng đến đội ngũ thì càng tệ hơn.

Diệp Tu từ trước đến giờ rất giỏi giấu giếm, dạo gần đây hắn đều một mình ngồi ngây ngốc ở trong phòng, tuỳ tiện tìm vài lý do. Mọi người dạo này cũng rất ít tiếp xúc với hắn —— Diệp Tu lo rằng mấy thứ này sẽ truyền nhiễm nên nỗ lực tránh xa, hạn chế tiếp xúc với mọi người —— nhưng cả Hưng Hân đều cảm thấy không cần phải làm đến thế, chung quy trước đây mỗi ngày hắn đều xuất hiện bình thường, đi dạo vòng quanh chiến đội, ăn cơm không bỏ bữa nào. Nhưng bây giờ thì . . .

Diệp Tu ngừng ho, hắn thở hổn hển từng ngụm, ngồi dậy dọn dẹp cánh hoa, dùng nước lạnh rửa mặt. Lúc đi ngang qua máy vi tính, Diệp Tu dừng lại, ngồi xuống mở baidu, đánh vào mấy chữ “Ho ra hoa”, bất ngờ chính là hình như không chỉ có mình hắn trải qua chuyện này.

Diệp Tu nhấn bừa một link, bệnh trạng trên trang web kia cơ bản đều giống với mình, chỉ duy nhất một điểm khác biệt chính là người ta nôn ra hoa màu đỏ —— màu đỏ tươi, cánh hoa hồng cuối cùng có chút đen. Phía dưới có rất nhiều người bình luận, dồn dập kể về những gì mình gặp phải, thậm chí những bình luận cũ hơn còn có người khoe hoa của mình, Diệp Tu không hiểu mấy thứ này có gì tốt mà phải đem ra khoe. Hắn đóng trang web, mở ra một trang khác, cũng gần tương tự với trang web trước đó, cũng vì vậy mà mọi người đều bối rối, không biết nên giải quyết như thế nào. Đương nhiên không phải chưa từng có người đi khám bác sĩ, nhưng dường như đây là một căn bệnh lạ —— Diệp Tu tạm thời gọi đây là một căn bệnh —— trước mắt vẫn chưa có phương pháp điều trị.

Đột nhiên có một bình luận khiến Diệp Tu cực kì để ý, người đó nói mình có tiếp xúc qua một người bạn ho ra cánh hoa, cũng mắc phải căn bệnh này, lúc đầu tưởng chỉ là bệnh nhẹ, nhưng bây giờ đã rất nặng, hầu như mỗi ngày đều nôn ra vài lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc sinh hoạt, đáng sợ hơn chính là người bạn này của cậu ta bởi vì bệnh tình quá mức nghiệm trọng nên thỉnh thoảng xuất hiện hiện tượng hô hấp bị gián đoạn.

Một bình luận khác lại nói căn bệnh này có thể truyền nhiễm. Diệp Tu vừa nghĩ một chút đã thấy hoảng sợ, lại thầm vui mừng vì trước đây đã kịp ngăn đồng đội mình lại trước khi họ chạm vào cánh hoa mình nôn ra. Ngón tay Diệp Tu run rẩy, bệnh tình hiện tại của hắn đã đến mức độ nào rồi? Có phải đã đến mức rất nặng như người kia? Hắn có phải sẽ vì vậy mà nghẹt thở? Tim Diệp Tu đập điên cuồng, hắn đóng trang web lại, ở thanh tìm kiếm gõ thêm một từ “khỏi hẳn”. Kết quả tìm kiếm được lọc lại cho phù hợp ít đi rất nhiều, Diệp Tu lướt mắt tìm kiếm, hy vọng tìm được cách điều trị, hắn không tin Trung Quốc lớn như vậy mà không có người khỏi bệnh, tỉ lệ tử vong của căn bệnh chắc không phải 100% đâu nhỉ?

Khiến người khác thất vọng ở chỗ, tuy không có trường hợp nào đột nhiên khỏi hẳn, nhưng phương thức chữa trị của mỗi người đều khác nhau, còn rất mơ hồ. Có người nói mình qua nhà bạn trai ngủ một đêm thì liền tốt lên, cũng có người nói mình ở nhà ăn một bát canh vợ nấu liền khỏi, càng nhiều bình luận hơn nữa nói tóm lại không biết vì sao lại đột nhiên không nôn ra hoa nữa. Không có bất kỳ sự trợ giúp nào, nhưng Diệp Tu ít nhất cũng biết được căn bệnh này vẫn có thể chữa được, hắn nghĩ rằng nên nói cho mọi người biết rằng hắn đang bị gì, chỉ có như vậy mới có thể cứu được mình, đồng thời cũng tránh được việc người khác bị mình lây bệnh.

Diệp Tu vội vàng mở cửa, gọi mọi người đến phòng họp nói rằng có chuyện muốn tuyên bố. Chờ sau khi mọi người đều đến, Diệp Tu ngồi trên sô pha, vì căng thẳng nên ngón tay cũng không ngừng vuốt nhẹ, hắn tự chuẩn bị một chút trước khi nói, sau đó thoáng há miệng ra. Đúng lúc đó, Diệp Tu đột nhiên ho sặc sụa, hai mắt trợn to, nhìn cánh hoa không ngừng văng ra ngoài. Màu xanh lam, màu xanh lam, toàn bộ tầm mắt của hắn đều bị một màu xanh lam che phủ, nước mắt trào ra càng thêm mơ hồ lẫn chút chua xót. Xung quanh dường như cũng bị doạ đến kinh hãi, mọi người tựa như rất muốn bước tới giúp hắn, nhưng Diệp Tu sống chết lắc đầu, tay trái cật lực vẫy không cho bất kì ai lại gần. Hắn muốn nói chuyện, muốn lên tiếng, muốn nhắc nhở mọi người không nên đụng vào những cánh hoa này, nhưng Diệp Tu một việc cũng không làm được, hắn chỉ có thể ho không ngừng, để mặc những cánh hoa rơi trên sàn đang chồng lên nhau thành một ngọn núi nhỏ.

“Khụ khụ khụ. . .” Diệp Tu rốt cục cũng ngừng ho, hắn thở hổn hển, lau đi nước mắt nơi khoé mắt, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ cánh hoa trên đất.

“Diệp Tu!” Tô Mộc Tranh nhìn như sắp khóc nhưng vẫn cố kiềm chế, “Anh làm sao vậy?! Em còn tưởng rằng anh. . .”

“Xin lỗi.” Trong lòng Diệp Tu cảm thấy có chút hổ thẹn, hắn không nên giấu mọi người, “Nói chung. . .thật xin lỗi.”

“Anh xin lỗi cái gì chứ!” Tô Mộc Tranh che mặt, “Anh có làm sai chuyện gì đâu chứ. . .!”

Diệp Tu trầm mặc, hắn quét mắt nhìn một lượt những người đồng đội đang căng thẳng vì lo lắng, bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra tôi bị mắc một căn bệnh có tên là ‘Chứng nôn hoa’, trên mạng họ gọi như vậy. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ho không ngừng, sau đó nôn ra vài cánh hoa mà thôi.”

“Cái này là sao, chứng nôn hoa?” Trần Quả cau mày, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói tới.”

“Thế là bình thường, trước đây tôi cũng chưa từng nghe qua, nhưng căn bệnh này hình như đã xuất hiện được một khoảng thời gian.” Diệp Tu nhún vai, “Tôi không phải là người duy nhất mắc phải.”

“Vậy làm sao để chữa khỏi?” Trần Quả hỏi, “Cần uống thuốc gì sao?”

“Đáng tiếc, trước mắt không có phương pháp chữa trị hiệu quả. . .” Diệp Tu thở dài lần nữa, “Ít nhất là tôi chưa tìm được.”

“Căn bệnh này có ảnh hưởng gì đến tiền bối không?” Kiều Nhất Phàm lo lắng hỏi.

“Anh không biết, có người nói giai đoạn cuối có thể dẫn tới nghẹt thở thì phải. . .” giọng nói của Diệp Tu vẫn mang theo sự ung dung, “Bất quá không cần lo lắng, anh đây chưa tới mức đó. À đúng rồi, mọi người đừng bao giờ đụng vào cánh hoa mà tôi phun ra đó, sẽ bị truyền nhiễm.”

“Nghẹt thở!” Tô Mộc Tranh thét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, “Anh sẽ chết sao?!”

“Xét về mặt ý nghĩa mà nói thì đúng vậy.” Diệp Tu gật đầu.

Lập tức mọi người trong phòng đều chìm trong một bầu không khí vô cùng nặng nềm, tất cả đều chỉ yên lặng nhìn Diệp Tu, không ai nói gì, việc này khiến tâm tình của hắn trở nên tệ hơn.

Diệp Tu nỗ lực nở nụ cười, phất tay: “Được rồi, được rồi, làm gì đều trưng cái vẻ mặt này ra hết thế, có phải không chữa được đâu, trên mạng cũng có vài trường hợp đã khỏi hẳn, ca vẫn cảm thấy mình chưa chết được đâu!”

“Lúc nào rồi còn giỡn được.” Phương Duệ nhíu mày, nhưng rồi cũng nặng nề nở được một nụ cười, “Bất quá anh nói cũng không sai, chỉ cần có người được chữa khỏi thì tình huống của anh vẫn chưa đến mức không còn hi vọng. Chưa kể, lão Diệp à, loại người bỉ ổi như anh thì cho dù là thiên đàng hay địa ngục cũng không thèm thu đâu!”

“Cút!” Diệp Tu giơ ngón giữa, “Cũng chẳng ai thèm cậu đâu!”

“Đờ mờ anh!” Phương Duệ cũng trả lại một ngón giữa.

Đùa giỡn một trận khiến tâm tình mọi người được thả lỏng không ít, không sai, điều quan trọng bây giờ không phải ngồi đó lo lắng buồn rầu mà phải cố gắng hết sức hỗ trợ Diệp Tu vượt qua khoảng thời gian này. Hai ngày sau là đến trận đấu với Bá Đồ rồi, toàn bộ Hưng Hân đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cùng nhau ngồi lại tìm toàn bộ tư liệu liên quan đến chứng nôn hoa. Cũng tương tự với những gì Diệp Tu đã tìm được trước đây, căn bệnh này tuy có một số trường hợp khỏi hẳn nhưng cả quá trình đều quá mơ hồ, Đường Nhu không còn cách nào khác phải liên hệ với cha mình để tìm kiếm sự giúp đỡ, hi vọng có thể tìm được cách chữa trị cho Diệp Tu.

Diệp Tu tự cô lập mình, không ở cùng mọi người, ăn uống mỗi ngày đều phải nhờ người đem cơm lên đặt trước cửa, gõ vài tiếng sau đó chờ đối phương rời khỏi hắn mới mở cửa lấy cơm. Tuy biết rằng chạm vào những cánh hoa sẽ bị truyền nhiễm, nhưng cũng không có gì chắc chắn nếu tiếp xúc với nước bọt sẽ không bị gì, lỡ đâu mình ho lây cho đồng đội thì không tốt chút nào.

Ngày đầu tiên chiến đấu cùng căn bệnh cũng sớm trôi qua, rạng sáng ngày thứ hai, Đường Nhu đã đến gõ cửa phòng Diệp Tu, gương mặt tràn đầy phấn chấn.

“Sao rồi? Sao rồi?”

“Cha em nói tìm được phương pháp điều trị rồi!” Đường Nhu vui vẻ nói, “Cha tổng hợp lại thành tư liệu, đã nhận được, em lập tức gửi cho anh liền!” Dứt lời, cô chạy đi mất.
Trong lòng Diệp Tu cũng cảm thấy kích động, hắn cảm nhận được nhịp tim của chính mình đập nhanh từng hồi, tựa như một người lạc trong sa mạc vô tận tưởng như mình đã cận kề cái chết bỗng nhiên lại phát hiện một ốc đảo ở ngay trước mắt.

Diệp Tu nhanh chóng bật máy tính lên, nhận được tư liệu Đường Nhu vừa gửi tới, chỉ vài giây ngắn ngủi để tải tư liệu nhưng hiện giờ Diệp Tu cảm thấy khoảng thời gian này dài dằng dặc. Chờ đến khi tải xong, nhấp chuột vào mở văn kiện, Diệp Tu vội vàng quét mắt đọc, sau đó sửng sốt.

Căn bệnh này quả nhiên đã xuất hiện được một thời gian, mầm bệnh được ngờ là vi rút, ca bệnh đầu tiên là một học sinh cấp ba ở Nhật Bản, sau khi truyền nhiễm cho một số ít người khác thì được cách ly trị liệu, cuối cùng chết vì nghẹt thở. Trong số những người bị lây bệnh cũng đã mất, cũng có người khỏi hẳn, chẳng hạn như cha mẹ của học sinh đó, bị lây nhiễm nhưng chỉ sau một ngày ngắn ngủi thì đã hồi phục bình thường. Bởi vì không có biện pháp điều trị hiệu quả vào thời gian đó, người mắc phải lẫn người biết về căn bệnh cũng không nhiều cho nên để tránh gây khủng hoảng, chính phủ vẫn chưa công bố căn bệnh này đến mọi người, vậy nên thông tin về căn bệnh mà những người mắc phải và người nhà của họ có được là cực kì có hạn.

Sau này, trải qua thời gian dài nghiên cứu, phân tích, lấy mẫu, mấy ngày trước chính phủ Nhật Bản cuối cùng cũng điều tra rõ được nguyên nhân của căn bệnh, đồng thời cũng tìm được phương thức truyền nhiễm và phương pháp điều trị. Trong tài liệu ghi rất nhiều thông tin về loại vi khuẩn này, còn có nguyên nhân nhiễm bệnh, nhưng Diệp Tu đối với vấn đề này không chút hứng thú, hắn trực tiếp kéo đến mục quan trọng nhất, do chữ ít lại màu đen, kích thước cũng to hơn nên đọc được hết sức rõ ràng.

Triệu chứng cơ bản của người mắc phải chứng nôn hoa là nói chuyện hay ho sẽ phun ra cánh hoa, nếu để lâu không điều trị sẽ dẫn đến tử vong, nhưng đáng tiếc hiện nay vẫn chưa có thuốc nào chữa được, chỉ có duy nhất một phương pháp điều trị chính là cùng người mình yêu hôn nhau, mà người chạm vào cánh hoa sẽ bị truyền nhiễm.

Ờ không. . .Diệp Tu thật sự muốn bật cười, cùng người mình yêu hôn nhau? Đây rốt cuộc là cách trị bệnh gì chứ? Diệp Tu che mặt, cảm thấy mình rơi vào một trường hợp bất đắc dĩ, hắn thật sự muốn nói chuyện với mấy con vi rút kia một chút, hỏi thử xem tại sao lại khi không lại bày ra cái trò này. Trên đời đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra! Diệp Tu liếc nhìn tư liệu, bất quá việc này cũng có thể giải thích được nhiều vấn đề, dạng như vì sao hai người cha mẹ kia khỏi bệnh rất nhanh, còn người con trai kia tại sao đến nhà bạn gái mình ăn súp cũng liền khỏi rồi. Nhưng, mấu chốt là, muốn hắn đi đâu kiếm người yêu chứ? Trong đầu Diệp Tu điểm qua một lượt các em gái mà mình biết, kết quả rút ra được một kết luận: Người hắn yêu quả nhiên chỉ có mình nữ thần Vinh Quang mà thôi.

Ngoài cửa đột nhiên có mấy tiếng hét, một đám người nháo nhào, ánh mắt Diệp Tu đờ đẫn nhìn sang, phát hiện tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt không nói rõ được mà nhìn chằm chằm hắn.

“Không có, đừng hỏi, ca biết mấy người muốn hỏi cái gì rồi!” Diệp Tu che mặt.

“Không phải đâu lão Diệp, chuyện bây giờ cũng đã như thế này rồi cũng đừng giấu giấu diếm diếm nữa, mau nói, mày thích em gái nào tao nhất định bưng tới đây!” Nguỵ Sâm xắn tay áo, bộ dạng như có thể hành động bất cứ lúc nào.

“Vấn đề là không có ai cả. . .” Diệp Tu dựa lưng vào ghế, mặt đầy chán chường, “Nếu có thì tốt rồi.”

“Ai da, nói không chừng anh cũng chưa từng nghĩ tới, để tôi nói thử vài người cho anh cảm nhận một chút thì sao?” Phương Duệ bắt đầu quơ quơ ngón tay, “Ừm, Sở Vân Tú?”

“Cậu đang giỡn hay thiệt vậy?” Diệp Tu nhìn sang, “Cậu dám không?”

“Khụ, vậy thì. . .Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình?”

“Không phải, mỗi lần cô ấy nhìn tôi đều có một loại cảm giác rất kì lạ.”

“Hai chị em họ Thư?”

“Ca không có khốn nạn như vậy.”

“Chậc. . .Tôi không tin anh lại đi thích em gái lạ quắc lạ quơ nào đó. Con mẹ nó, sao tôi lại quên mất nhà mình cũng có mấy em gái cơ chứ, với tính cách của lão Diệp ông thì ăn cỏ gần hang là điều hoàn toàn có thể xảy ra!”

“Cút nhanh đi.”

“Tiểu Đường?”

“Không phải!”

“Em gái Tô?”

“Đó là em gái của tôi.”

“A! Chắc không phải là. . .chị chủ chứ?. . .Không phải chứ, lão Diệp, khẩu vị anh nặng vậy?”

“Ý của cậu là gì?!” Trần Quả bên cạnh nổi giận, cô kéo lỗ tai Phương Duệ, “Cái gì được gọi là khẩu vị nặng?”

“A a a, tôi sai rồi tôi sài rồi. . .” Phương Duệ đau đến độ nước mắt cũng đều chảy ra, “Chị chủ nhìn như mới mười tám, khuôn mặt đẹp như hoa, mọi người đều là dân đen không dám trèo cao, không dám trèo cao đâu!”

“Hôm nay cơm tối không có phần của cậu!” Trần Quả lấy cù chỏ chọc Phương Duệ một phát, hung hăng trừng cậu, sau đó chuyển sang nhìn Diệp Tu, “Cậu thật sự không yêu hay thích người nào so? Cô gái nào cũng được, suy nghĩ kỹ lại xem.”

“Tôi nói thật mà chị chủ.” Mặt Diệp Tu đầy bất đắc dĩ, “Bằng không chị hôn tôi thử một cái xem sao?”

“Đừng đùa nữa. . .” Trần Quả thở dài, “Nếu thật sự không có thì mọi người cùng cân nhắc giới thiệu cho cậu.”

“Không cần. . .”

“Không được từ chối.” Trần Quả liếc hắn một cái, “Cậu chuẩn bị một chút, lát nữa ra ngoài huấn luyện.”

“Không sợ bị lây bệnh sao?” Diệp Tu cười.

“Tôi sợ phí tiền trả lương cho cậu lại không nhận được gì” Trần Quả cười nhạt, “Mọi thứ đều sẽ qua, đúng không?”

“Việc đó là đương nhiên.” Giọng nói Diệp Tu rất nhẹ, “Trên đời này không có trở ngại nào là không vượt qua được, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng như thế.”

TBC.




Trích đoạn tiếp theo

Diệp Tu quay lại, đối phương đưa lưng về phía ánh sáng, lẳng lặng đứng đó, không cách nào nhìn rõ được, có điều đường nét khuôn mặt góc cạnh dường như đã sớm được khắc ghi trong lòng mình.

Anh là ai. . .? Diệp Tu muốn hỏi, nhưng hắn không cách nào phát ra một chút âm thanh, chỉ có thể nhấp môi trong vô vọng.



Trước mặt là vị đội trưởng Bá Đồ - Hàn Văn Thanh đang nhìn mình, Diệp Tu thoáng ngẩng đầu, nhìn gương mặt người nọ có chút mơ hồ dưới ánh nắng từ đường chân trời liền cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp.

“Diệp Tu.” Hàn Văn Thanh gật đầu.

“Lão Hàn.” Diệp Tu cười, “Lại tới Hưng Hân thu tiền bảo kê sao?”

Từ trong cổ họng Hàn Văn Thanh phát ra một tiếng cười trầm thấp, anh nhìn Diệp Tu một lượt, đôi mày liền cau chặt: “Cậu có chuyện gì?”
Kèo ép cực gắt :V
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#14
Chết cười mất hahahahahahahaha hai đại ma đầu này cũng có ngày hôm nay hahahahahahahahaha :V
Đọc đạn thú nhận thấy hai ông này khô khan thiếu tình cảm thấy ớn :V
 

Bình luận bằng Facebook