Hoàn [Nhất lộ - Nhất sinh][Hàn Diệp] Sơn ngoại hữu thủy

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
[Nhất lộ - Nhất sinh]
[Hàn Diệp]
Sơn ngoại hữu thủy



art: The Ring Means All
design: Sâu nhỏ

Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại ĐÂY.


Tác giả: 青山为雪
Edit: Katakara
Beta: Sâu nhỏ (aka @Lãi)
Thể loại: HE, linh dị

Cùng với các thể loại cameo của các bé chim Mii và Moo =)))))

--------------------------

Diệp Tu ngồi xổm dưới gốc cây, hai tay đều cầm một mớ cỏ lựa tới lựa lui. Trên vai trái của hắn là một con chim én, trên vai phải là một con chim sẻ, kẻ tung người hứng mà góp ý.

"Nhành cỏ này xanh quá, ném đi." Chim én nói.

"Nhành này lại quá mềm, nhìn héo queo." Chim sẻ vẫy cánh: "Lại đi nhặt một mớ vậy."

Diệp Tu nói: "Thảm cỏ đều sắp trọc rồi, xài tạm đi."

Hắn quan sát cọng cỏ trong tay, cảm thấy cũng tạm được, bèn chuyển tới chuyển lui mấy lần, cuối cùng ném xuống đất. Những lá cỏ ngổn ngang này lại xếp thành một đồ án cao thâm khó dò.

Hiện tại, mọi người thích dùng Weibo để xin xăm hoặc coi bói theo chòm sao. Ngày xưa, cổ nhân xem bói không màu mè vậy, họ chỉ dùng lá cỏ như vầy. Cách của bọn họ khá cao thâm, hai cánh tay giơ tới giơ lui, còn phải tính toán trong đầu, giống như là trò giải trí trình độ cao cho mấy kẻ học giỏi. Cái cách chuyển hai lần rồi ném một cách tùy tiện này, còn chẳng buồn cố gắng bày biện một chút, hiển nhiên là vô cùng không đáng tin.

Nhưng đám cỏ này không phải loại bình thường. Chúng là từ trong tay Sơn Thần, cho dù hình thức qua loa thế nào thì kết quả chắc chắn vẫn có vài phần linh nghiệm.

Sơn Thần rảnh rỗi nhàm chán xem kết quả bói: "Ta xem xem, hôm nay sẽ gặp một người."

"Là cuộc gặp mặt rất được mong đợi!" Chim sẻ ngắm nhìn mặt đất.

"Cùng với người rất muốn được gặp." Chim én bổ sung.

Diệp Tu đọc tiếp đồ án: "...Nhưng cũng sẽ có chút phiền phức. Nhìn xem, ta đã bảo tên kia rất phiền phức mà."

"Ngài biết là ai à?" Chim én nghiêng đầu.

"Rất muốn được gặp à? Lâu rồi không gặp sao?" Chim sẻ nhảy tới nhảy lui trên vai hắn.

Chim én: "Một ngày không gặp, như cách tam thu..."

Chim sẻ: "Nếu ta không đến với người, sao người không đến với ta..."

"Nơi biển khơi bên kia núi có một..." Chim én giơ cánh lên.

"Người yêu lâu năm!" Chim sẻ dứt khoát đáp lời.

Diệp Tu ném cả hai ra ngoài.

Hắn quét lá cỏ vô một chỗ, lắc đầu nói: "Hôm nay không hợp xuất hành, đi ra ngoài khẳng định không thuận lợi."

Chim sẻ ngồi trên cây, chim én ngồi trên đầu chim sẻ, giống như con búp bê Nga bị nặn lệch. Một con nói ngài không muốn đi cũng sẽ có chuyện tìm tới cửa, một con nói Sơn Thần đại nhân trạch đến nỗi làm cho cả ngọn núi chúng ta đều trạch*.

*Trạch: chỉ những người thích ở trong nhà, không muốn ra ngoài hoặc giao lưu nhiều.

"Đúng là người trạch trạch một tên, thần trạch trạch một đám." Chim sẻ nói.

"Ta mà đi đây đi đó thì ai chiếu cố cho cả đám già trẻ ở ngọn núi này?" Diệp Tu hỏi.

Đám chim nhỏ bày tỏ chúng ta tự cấp tự túc hoàn toàn không thành vấn đề, trong chốc lát không ít cư dân trong núi cũng nhao nhao ló đầu ra đồng ý. Con thỏ, chuột chũi và rắn vừa thấy mặt liền vật lộn, trong lúc ồn ào vẫn không quên thuyết phục Sơn Thần đại nhân nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn.

Diệp Tu bị bọn chúng líu ríu nhức cả đầu. Hắn đang muốn bỏ đi thì trông thấy trên con đường nhỏ đằng xa, một quả cầu lông sặc sỡ lăn tới.

Đó là một con mèo báo lớn, tuổi chắc còn lớn hơn hắn. Trong cả ngọn núi chỉ có một con mèo báo này, nghe nói là năm đó dọn tới từ bên kia sông. Khi nó ra khỏi rừng cây, liền lắc mình biến thành bộ dạng một ông chú. Nó khiêng một thùng đồ lớn, đá đá đạp đạp trên con đường đá dẫn tới cửa miếu.

Con mèo tên Ngụy Sâm. Diệp Tu hô: "Lão Ngụy, khiêng cái gì đó?"

"Chuyển phát nhanh đưa tới ngoài rừng, ta tiện tay mang lên đây." Ngụy Sâm cười một tiếng: "Ngươi mua không ít nha?"

Trên thùng có chữ viết của người gửi, hình như còn có chú thích xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng móng vuốt. Sơn Thần muốn nhận chuyển phát nhanh cũng không phải chuyện dễ. Nhân viên chuyển phát nhanh của loài người chỉ có thể giao đến đáy thung lũng. Sau đó, đám thú sống nơi ấy lại truyền tay cho nhau, hồ ly giao cho chồn, rồi do chim ưng mang lên. Ngay cả nhận hàng cũng là do con mèo già dưới núi ký nhận giùm. Vậy nên, mặc dù chuyển phát nhanh của loài người có thể giúp mua càng nhiều thứ, Nhưng hiệu suất giao hàng thật sự không bằng của các giống loài khác - chuyển phát nhanh phi nhân loại đều bị hỉ thước lũng đoạn.

Diệp Tu mở thùng đồ, bên trong là một đống lớn đồ ăn vặt cho đám động vật nhỏ, một gói thuốc lá, bàn phím và con chuột mới, cùng một quyển sách.

Một đám thanh thiếu niên phe phẩy lỗ tai chờ đồ ăn vặt vây xung quanh Sơn Thần. Ngụy Sâm cầm lấy quyển sách kia, bị tiêu đề dọa cho giật mình suýt nữa làm rớt: "Ngươi nghĩ gì mà mua cái thứ này?"

"Ta mua cái gì?” Diệp Tu không hiểu chuyện gì.

Ngụy Sâm giơ quyển sách kia lên, tiêu đề là "Đêm khuya không có ngươi: Làm sao để yêu xa".

Diệp Tu: "..."

Đám động vật nhỏ ầm ĩ.

Tin đồn này phải kể từ đầu. Lãnh thổ tứ hải trải qua ngàn năm, sơn thủy vạn vật hữu linh, ngoài nhân loại có rất nhiều yêu tinh quỷ quái, còn có thần linh trấn thủ các phương. Truyền thuyết kể rằng, Sơn Thần Diệp Tu của ngọn núi này đã từng là thành phần nguy hiểm có thể đánh bại đối thủ quỳ xuống nhận thua chỉ trong chớp mắt. Nhưng trước mắt, hắn chỉ là một người thủ hộ khiêm tốn và đáng tin trạch ở trên núi.

Có một Sơn Thần đặc biệt trạch cũng không có gì không tốt. Huống hồ, vị thần ngồi xổm trong nhà này có sức chiến đấu tỉ lệ thuận với độ trạch của hắn, khắp nơi đều không có ai dám tới gây chuyện. Ngoài chuyện này ra, dưới sự dẫn dắt của Sơn Thần, cư dân bản địa trên núi vô cùng theo kịp trào lưu: dây cáp kéo lên núi, mỗi năm bước một router, mạng wifi phủ đầy khắp nơi, thiết bị điện tử luôn luôn đổi mới. Ngẫu nhiên có người lạc đường đi vào khu rừng nguyên sơ, bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện trong này thế mà lại có wifi, nhưng nhìn thấy tên mạng "Cho ngươi kết nối cho ngươi bay", hơn phân nửa đều tưởng điện thoại bị lỗi. Kỳ thật, nếu bọn hắn gõ vào mật mã chuaphanphaicoanhsang thì sẽ được trải nghiệm mạng lưới wifi nhanh nhất trong núi.

Bởi vậy, trong ngọn núi này, chim sẻ giấu điện thoại dưới bụng, hay con rắn nhỏ cột tai nghe không dây lên đuôi, cũng không phải chuyện gì lạ. Mà dưới trào lưu khoa học kỹ thuật tiến bộ, tâm hồn nhiều chuyện của đám thanh thiếu niên cũng tăng vọt. Cuối cùng, thông qua danh sách mua hàng trên mạng, nhóm Wechat và các loại đầu mối thường ngày của Sơn Thần đại nhân, bọn hắn có một suy đoán: Sơn Thần đại nhân có người yêu!

Sự thật thiệt kinh người nha.

Lúc ấy, đám bạn nhỏ còn không biết thân phận thật sự của vị người yêu đó. Dưới áp lực tâm hồn nhiều chuyện của mọi người, có một ngày, mèo báo Ngụy Sâm lên tiếng thăm dò chuyện này. Diệp Tu biểu hiện rất bình tĩnh: "Có người yêu thì sao?"

Người trong cuộc thờ ơ thừa nhận khiến cả đám đang nghe lén xung quanh bùng nổ. Hắn mới vừa nói xong, rừng cây xung quanh to ra ít nhất năm lần. Ngụy Sâm kiên trì tiếp tục hỏi: "Người đó là ai?"

"Các ngươi cũng biết." Diệp Tu phẩy tay: "Chính là Hàn Văn Thanh dưới sông."

Quần chúng vây xem lộp bộp rơi đầy đất tựa như sủi cảo. Đều là bị hù.

Hàn Văn Thanh là ai? Cách mảnh núi non này không xa không gần có một con sông lớn, hắn chính là Thủy Thần trấn giữ nơi đó. Con sông đó chẳng ôn hoà chút nào, hung danh của Thủy Thần càng lan xa. Từ xưa đến nay, không biết đã bao người lữ khách qua sông thả túi tiền của mình vào nước. Mặc dù truyền thuyết dân gian tà dị cỡ nào, dòng sông này không bao giờ gây lũ lụt hay đổi đường, trước sau như một luôn cuồn cuộn chảy về phía đông.

Chạy trên đất và bơi trong nước, trời sinh đã có vẻ không hợp nhau. Không thấy trong truyện cổ tích phương Tây, nàng tiên cá muốn lên bờ cùng người yêu, cuối cùng cũng hóa thành bọt biển nơi chân trời sao ---- chứ đừng nói hai kẻ trên núi dưới sông này đều là kẻ khó chơi, nghe nói năm đó đánh nhau không chỉ một lần.

Chẳng lẽ đánh tới đánh lui đánh ra cảm tình? Quần chúng không hẹn mà cùng nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng ngẫm kĩ lại, bọn hắn quen nhau đã lâu, yêu đương cũng không biết đã bao lâu, nghĩ mà kinh. Chim én giãy dụa hỏi: "Vậy không phải bình thường không thể gặp hắn sao?"

"Đúng vậy." Diệp Tu nghĩ nghĩ: "Chỉ có thể gặp lúc đi công chuyện thôi."

Đám động vật nhỏ suy tư hàm nghĩa của chữ "công chuyện" này. Sơn Thần bình thường không rời núi, nếu nói công chuyện lại có thể gặp hàng xóm Thủy Thần, vậy chỉ có lúc giao ấn mỗi năm một lần. Ấn giám quản lý đất đai nơi này do hai bên thay phiên nắm giữ, mỗi năm chuyển giao một lần, có thể xem là nghi lễ chính thức. Quá trình chính là gặp mặt, ăn một bữa cơm, ở một đêm... ở một đêm...

Có nhiều thứ quả nhiên là không thể ngẫm kỹ! Mèo báo che mắt.

Chim sẻ thét lên: "Đây không phải là yêu xa sao!"

Diệp Tu: "... Ha ha."

Từ khi biết Sơn Thần đại nhân yêu xa, đám thanh thiếu niên trong núi liền có chủ đề mới. Trong lúc đó, sự đáng sợ của vị người yêu kia bị quần chúng nhiều chuyện tự động ngó lơ.

Đám động vật nhỏ tưởng tượng mình là người trong cuộc, mỗi năm chỉ có thể thấy mặt người yêu một lần, làm sao mà chịu nổi, lập tức cảm thấy Sơn Thần đại nhân thật sự là quá khổ. Vì vậy bọn hắn bắt đầu suốt ngày khuyến khích người kia đi ra ngoài tản bộ. Mà Diệp Tu lại cực kỳ trạch, không dễ gì dịch chuyển, mua đồ trên mạng càng lúc càng chuyên nghiệp. Bị hỏi nhiều lần, hắn liền ngậm điếu thuốc, dùng câu "Con nít biết cái gì" để lấp liếm, rồi lại làm gì thì làm, vẫn y như cũ.

Hiện tại, trong thùng đồ của hắn rơi ra một quyển sách hướng dẫn yêu xa, trong đầu rất nhiều người đều có một cái bóng đèn lóe sáng: Chẳng lẽ Sơn Thần đại nhân cũng gặp nguy cơ tình cảm cần tìm sách tham khảo sao?

Lúc này, Diệp Tu đã mở cuốn sách ra. Hắn lôi ra một tờ giấy trong thùng hàng, cho đám động vật nhỏ nhìn.

Tờ giấy là chủ cửa hàng hắn hay mua qua mạng viết. Chủ cửa hàng biểu lộ, căn cứ thói quen mua sắm của ngài, đây là dấu hiệu của yêu xa, lần này cửa tiệm có hoạt động tri ân khách hàng, nên tặng ngài một cuốn hướng dẫn yêu xa.

Đám động vật nhỏ: "A --------"

"Ngươi mua cái gì mà bị phát hiện là yêu xa vậy?" Ngụy Sâm nháy mắt mấy cái.

"Cái này." Diệp Tu bình thản ung dung: "Ta thường xuyên mua đồ rồi chuyển phát nhanh thẳng đến dưới sông."

Đám động vật nhỏ: "WOW --------"

Chim én nhớ tới túi đồ lúc trước: "Vậy chúng ta thường nhận được mấy món ăn vặt cùng với thiết bị mới mà không có tên người gửi..."

"Đều là gửi từ dưới sông lên." Diệp Tu cười tủm tỉm nói.

Đám động vật nhỏ: "YOOOOOOOOO --------"

Thẳng thắn như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình của đám vị thành niên độc thân.

Sơn Thần đại nhân bình thản đứng lên, ôm thuốc lá, bàn phím và con chuột, chuẩn bị trở về. Vừa đi hai bước, hắn liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía trong rừng.

Nơi đặt ấn giám có tiếng réo im lặng.

Đám động vật lớn tuổi hơn nhanh chóng phổ cập cho đám động vật nhỏ, đây nghĩa là đã đến thời gian cuộc hẹn. Thời điểm chuyển giao ấn giám không phải do hai bên quyết định, mà do ấn giám tự chọn. Lúc nào cụ cảm thấy muốn chuyển đám gân cốt qua chỗ khác nằm thì sẽ làm ra chút động tĩnh để nhắc nhở người trông giữ hiện tại. Khoảng một lần mỗi năm, cũng không còn nhiều thời gian. Hoặc là cùng ngày đem cụ ấn giám giao qua, hoặc là phải chờ tới lần sau --- nó chỉ chịu chuyển chỗ một ngày này.

Vậy mà ngay lúc này, chim én tới một câu: "Trời muốn mưa..."

Cùng lúc đó, mây đen trong nháy mắt tụ tập trên không, mưa lớn rơi xuyên qua cành lá, tí tách tí tách rơi vào đám bạn ăn cơm ngoài trời. Đám động vật nhỏ nhanh chóng chạy đi tránh mưa, Diệp Tu cùng Ngụy Sâm khiêng thùng đồ chạy vào trong miếu.

Sau khi dừng lại, Diệp Tu lắc lắc túi, giũ ra hai con chim nhỏ.

Chim sẻ nhảy nhảy trên mặt đất: "Hẹn hò! Hẹn hò!"

"Hôm nay không được." Diệp Tu ngồi dựa vào lan can, rút ra một điếu thuốc từ trong hộp.

"A?" Chim sẻ không kịp phản ứng: "Hôm nay không đi, vậy một năm này..."

"Chờ sang năm chứ sao." Diệp Tu đưa một điếu thuốc cho mèo báo, dùng điếu thuốc chỉ chỉ màn mưa: "Không đi được nha, Vũ Sư mượn đường đó."

Chim én đi học khá chăm chỉ, liền đã hiểu. Các thần linh trấn thủ một phương khi đi ra ngoài, cũng không phải muốn đi đâu thì đi, mà phải cẩn thận tránh xung khắc với các thần khác. Một khi có sai lầm, song phương có thể không phát hiện ra chỗ không đúng, lại sẽ vô tình dẫn đến thiên tai. Hiện Vũ Sư đang gieo mưa dọc sườn núi, vẽ ra một đường thật dài. Nếu không có chuyện khẩn cấp, không ai lại muốn vượt qua tuyến đường này.

"Cái gì!" Chim sẻ thật vất vả mới tỉnh táo lại: "Vậy ấn giám phải làm sao?"

"Cũng không phải mỗi năm đều cần chuyển giao, cách một năm cũng không sao." Diệp Tu sờ sờ đầu của nó: "So với việc năm sau thỉnh thoảng lại mưa to, việc ấn giám ở đâu không quan trọng vậy."

"Nhưng mà..." Chim sẻ vội la lên: "Vậy không phải các ngươi không thể gặp nhau sao, một năm chỉ có một lần thôi!"

"Không gặp thì đã sao, đâu giống bọn trẻ các ngươi, không gặp được liền vội vàng nóng nảy." Diệp Tu vui vẻ, đặt nó và chim én lên lan can: "Ngoài chuyện yêu đương, người lớn còn có bao nhiêu chuyện quan trọng cần làm, đừng có suốt ngày nghĩ tới người yêu có được không?"

Chim én cùng chim sẻ còn muốn nói gì đó, lại bị Ngụy Sâm mỗi tay kẹp mỗi con, xách tới sau miếu.

Sơn Thần châm điếu thuốc, nhìn màn mưa ngoài mái hiên mà ung dung hít một hơi. Hắn dường như có thể trông thấy có người, tựa như năm đó, nhảy qua lan can mà vào, khiến hắn lạnh buốt, lại dường như đem những giọt nước còn mang hơi ấm vung đầy mặt hắn. Còn có một lần, chủ nhà tự mình trèo thuyền nhỏ, tiễn hắn trong hoàng hôn, Thủy Thần cầm cần câu, cau mày do một con cá đều câu không được. Hắn ngậm điếu thuốc nói lão Hàn, chúng ta đây là yêu xa, cũng đừng nhớ ta quá. Đối phương nói đừng dài dòng, ngươi có cái gì bất mãn sao, rồi kéo cổ áo để hôn hắn.

Diệp Tu liền nghĩ, một tên ở dưới sông, sao còn có thể nóng tựa như máu đều đang cháy vậy chứ?

Bên tai phảng phất truyền đến tiếng ca mênh mang: Thắp sáng sinh mệnh ta là ngọn lửa ------ lửa lửa lửa lửa lửa ------

Mèo báo đem hai con chim nhỏ đi đến nơi Diệp Tu không nghe được mới dừng lại. Chim sẻ khẽ giãy dụa thoát ra liền trách: "Cuộc hẹn mỗi năm một lần cứ vậy bị hủy, cũng thật là!"

"Suỵt!" Ngụy Sâm đè lại hai người bọn họ: "Cũng không phải hắn muốn vậy, các người cũng đừng làm loạn thêm."

"Ta có một câu hỏi." Chim én bẹp miệng: "Kỳ thật trước đây, bọn hắn cũng không phải một năm mới có thể gặp một lần, đúng không?"

"Ngươi hỏi đúng người rồi." Ngụy Sâm không biến trở về mèo báo, vẫn duy trì bộ dáng ông chú mà ngồi xuống đất, cười hắc hắc nói: "Người khác có thể không biết, quan hệ bọn hắn năm đó rất tốt."

"Lúc đó ngươi chắc hẳn cũng không biết bọn họ đang quen nhau phải không?" Chim én nói trúng tim đen.

Ngụy Sâm khoát tay: "Lão phu là người chính trực cỡ nào, căn bản là không nghĩ tới chuyện đó! Lúc ấy Sơn Thần cùng Thủy Thần không phải một năm chỉ có thể gặp một lần, bọn hắn mỗi mùa hè đều ở cùng nhau, ngẫu nhiên đánh nhau luận bàn đôi ba trận, cuộc sống rất thoải mái. Nói ra, năm đó thật là nhìn lầm, sao lại không phát hiện bọn họ ở cùng một chỗ nhỉ?"

"Vậy sao lại thành như bây giờ, mùa hè cũng chỉ có thể gặp một lần?" Chim sẻ hỏi.

"Ngươi nghĩ vì sao trên núi hiện tại chỉ có đám động vật nhỏ các ngươi?" Ngụy Sâm nhìn nó.

Chim sẻ cùng chim én liếc nhau một cái, tựa hồ hiểu được điều gì đó. Hiện tại, trên núi ngoại trừ một vài cư dân tuổi đặc biệt lớn, nhiều nhất là đám động vật nhỏ thanh thiếu niên. Đây là bởi vì trong một trận thiên tai mấy năm trước, số lượng động vật cư trụ trong núi bị tuột giảm nghiêm trọng. Tuy nói thiên tai không phải là chuyện Sơn Thần có thể nhúng tay, nhưng hắn vẫn cố gắng bảo vệ đám động vật nhỏ tuổi nhất lúc bấy giờ.

"Đúng là hắn không nhúng tay, chỉ bảo vệ các ngươi." Mèo báo thở dài: "Nhưng vì vậy mà mảnh rừng núi này càng dễ dàng rung chuyển bất an. Hắn buộc phải luôn luôn ở lại đây trấn thủ, không thể tùy tiện rời khỏi. Tình huống bên Thủy Thần cũng vậy. Ngươi xem, hiện tại, ngoại trừ lúc chuyển giao ấn giám, bọn hắn cũng sẽ không tự đi gặp nhau."

Chim sẻ nước mắt rưng rưng: "Sơn Thần đại nhân..."

Chim én trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Đã vậy, thì càng không thể bỏ lỡ cuộc hẹn mỗi năm một lần! Chúng ta phải nghĩ ra cách gì đó."

"Nãy giờ là nước đổ đầu vịt à..." Ngụy Sâm ngứa răng.

"Có gì thì làm đó!" Chim sẻ cũng nhiệt tình lên: "Bọn hắn không gặp mặt được là bởi vì Vũ Sư mượn đường, đúng không? Chúng ta tạo ra một con đường sẽ không xung đột với Vũ Sư. Vậy chẳng phải là được rồi sao?"

"Đúng rồi!" Con thỏ nói.

Ngụy Sâm giật nảy mình, quay đầu thì phát hiện chung quanh không biết từ lúc nào đã vây quanh một đám động vật nhỏ. Con rắn nhỏ ngạo mạn nằm trên đầu túc địch chuột chũi, hồ ly dẫn theo một đàn chim. Dưới sự che đậy của tiếng mưa rơi, bọn họ lặng lẽ tụ tập lại.

"Chúng ta cũng muốn giúp." Chồn dùng khăn tay lau lau khóe mắt: "Tuyệt đối không thể để cho cuộc hẹn mỗi năm một lần bị hủy!"

Ngụy Sâm có chút muốn cười, há to miệng, nhưng không còn khuyên ngăn nữa.

"Dù cho các ngươi muốn làm gì, nhớ nhỏ giọng một chút." Hắn nhắc nhở: "Sơn Thần của chúng ta chắc chắn đã biết các ngươi tụ tập lại, nhưng nhất thời chưa rảnh để tới xem xét... Hiện tại có ai có ý kiến gì không?"

Chim sẻ giơ lên cánh: "Ta có! Đơn đặt hàng hộp đựng mồi giả của ta còn chưa tới!"

"..." Chim én chuẩn bị đuổi nó ra.

"Khoan đã, ta còn chưa nói xong..." Chim sẻ ôm đầu: "Ta muốn nói, chúng ta có thể tìm chuyển phát nhanh đến giúp không?"

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vẫn là Ngụy Sâm trước tỉnh lại: "Ngươi nói là đám hỉ thước kia?"

Khác với nhân viên chuyển phát nhanh loài người, nhân viên chuyển phát nhanh phi nhân loại hầu hết đều là hỉ thước. Bọn hắn trời sinh có năng lực né tránh miễn dịch, đi đâu đều được. Chuột chũi cũng hiểu ra: "Chúng ta có thể đem bọn hắn tới hai bên đường mưa, sau đó đem Sơn Thần đại nhân đưa qua... Nhưng mà, chúng ta làm sao tìm được nhân viên chuyển phát nhanh như vậy nha?"

"Yên tâm đi, " Chim én vỗ vỗ cánh: "Chuyện này giao cho ta."

Diệp Tu ngủ gà ngủ gật bên cửa sổ. Lúc hắn tỉnh lại thì sắc trời đã hơi tối. Mưa còn chưa ngừng, nhưng lời dông dài của cụ ấn giám trong rừng đã yếu xuống.

Hắn vừa nghiêng đầu, nhìn thấy cái mặt to màu sắc sặc sỡ của mèo báo sát bên, thiếu chút nữa là theo phản xạ hất văng ra.

"Ôi, ngươi tỉnh rồi!" Một cái móng vuốt của Ngụy Sâm đặt trên mặt hắn: "Các bạn nhỏ chuẩn bị một kinh hỉ cho ngươi, mau đến xem."

Diệp Tu không hiểu ra sao, đi theo hắn ra khỏi cánh rừng, sau đó liền thấy một màn kinh người ---- vô số con hỉ thước, tất cả đội mũ của công ty chuyển phát nhanh phi nhân loại, chia thành hai nhóm mà đập cánh bay trên trời.

"...Nhân viên chuyển phát nhanh rốt cuộc cầm vũ khí chuẩn bị nổi dậy khởi nghĩa rồi?" Hắn lẩm bẩm nói.

Hắn lập tức lập tức rõ ràng hàm nghĩa của cảnh tượng trước mắt. Dưới màn mưa, nhóm nhân viên chuyển phát nhanh hỉ thước tạo thành một con đường nhỏ, thông đến phía con sông bên kia.

"Đám nhóc này, thật chẳng khiến người ta bớt lo." Hắn tự nhủ, không nhịn được cười. Sau đó, hắn cảm thấy vai nặng xuống, chim sẻ cùng chim én ngậm hộp chứa ấn giám đến, đặt đồ vật vào tay hắn.

"Mau đi chuyển giao, Sơn Thần đại nhân." Chim sẻ líu ríu: "Thời gian còn kịp!"

Đám động vật nhỏ vây quanh trăm miệng một lời: "Mau thực hiện yêu xa tới cùng đi!"

Diệp Tu Tu ước lượng cái hộp trong tay, lại hoạt động một chút cổ tay.

"Được." Hắn cười nói: "Xem ta."

Hắn nâng chiếc hộp, chạy đi nhanh như chớp. Quai hàm của các nhân viên chuyển phát nhanh hỉ thước đều rơi đầy đất, một con ở tương đối gần ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn: "Ta còn tưởng rằng Sơn Thần đại nhân của các ngươi sẽ giơ ấn giám, bốn bề yên tĩnh tiên khí lượn lờ đi qua. . ."

"Ngầu như vậy, ngươi sợ sao?" Chim én vuốt một cái mồ hôi.

"Quá ngầu!" Hỉ thước vỗ đùi một cái: "Đi, lát nữa ta muốn chụp ảnh gửi lên nhóm bạn bè!"

Ngoài xa trời vẫn mưa trắng xóa.

Vị tiểu tổ trưởng của đội chuyển phát nhanh hỉ thước dẫn đường bay ở bên cạnh. Diệp Tu biết con chim này, trước kia đã nhận nhiều gói hàng từ nó. Tiểu tổ trưởng nói: "Kỳ thật chúng ta cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này."

"Ta luôn cảm thấy cảnh này hơi quen quen." Diệp Tu vừa chạy vừa nói: "Thì ra không phải là ảo giác của ta."

Nhân viên chuyển phát nhanh bĩu môi: "Năm đó chúng ta còn đáp cầu cho người ta, dùng cơ thể làm thang máy đưa người ta tới trời! Còn có hai đứa bé!"

"Dẫn đứa bé đi hẹn hò?" Diệp Tu ngạc nhiên.

"Chứ gì nữa." Hỉ thước tức giận: ".... lại còn dắt theo trâu!"

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới bờ sông. Nhân viên chuyển phát nhanh thay phiên nhau hô khẩu hiệu "Ta đến tạo thành mưa đạn", "Lượng nhân viên cánh trái quá ít xin viện trợ", đến khi nhìn thấy nước sông đều trợn tròn mắt. Tiểu tổ trưởng hỏi: "Sơn Thần đại nhân, ngươi biết bơi không?"

"Biết một chút." Diệp Tu dừng bước lại.

Nhân viên chuyển phát nhanh chà sát hai cánh: "Thế nhưng chúng ta không biết..."

"..."

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, tiếng mưa rơi tựa hồ lớn hơn. Đúng lúc này, đám mây hé ra một cái khe, ánh sáng từ đó chiếu rọi xuống, bọn hắn nhìn thấy trên mặt nước cách đó không xa nổi lên gợn sóng màu vàng đỏ xen kẽ, giống như có cái gì đang lại gần bờ.

"Đó có phải chiếc thuyền không?" Diệp Tu híp mắt.

Hỉ thước trầm mặc hai giây, rồi gào lên: "Đây không phải nhóm cá chép chuyển phát nhanh dưới nước sao!"

Diệp Tu: "..."

Hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động chụp hình cá chép xếp hàng.

Giữa nhóm cá chém có trận hình giống hệt nhóm hỉ thước, thuyền nhỏ trôi lại gần, một thân ảnh đứng ở mũi thuyền, hướng về phía bên bờ.

"Chụp nè!" Diệp Tu cười to, ném cái hộp ra.

Đối phương đón lấy, ấn giám bên trong phát ra ánh sáng, càng lúc càng nhiều, tạo nên một mảng không gian trời quang mây tạnh giữa lúc trời còn mưa gió.

Thuyền nhỏ còn cách bờ một khoảng, Diệp Tu liền thả người nhảy lên, hiểm hiểm đáp xuống sát boong thuyền, còn đắc ý huênh hoang mà lay động mấy cái. Nhóm cá chép chuyển phát nhanh dưới nước bơi vài vòng quanh thuyền, rồi ngoắt ngoắt cái đuôi tán đi. Nhóm hỉ thước cũng tụ tập trên bầu trời còn đang mưa, lượn vòng chào tạm biệt.

"Cảm ơn!" Diệp Tu vẫy tay, "Hôm nào lên trên núi ăn cơm nha —— "

Đáp lại hắn là một trận reo hò vui vẻ.

Diệp Tu nhìn bọn hắn bay đi, vừa quay đầu liền thấy Hàn Văn Thanh đang đứng bên mép thuyền, khoanh tay nhìn hắn. Hắn hỏi: "Ta có tới muộn không?"

"Không muộn." Hàn Văn Thanh nói: "Ngươi cũng quá có thể gây chuyện."

"Kẻ tám lạng người nửa cân.” Diệp Tu liếc hắn.

Hàn Văn Thanh hừ một tiếng, không bình luận. Hắn đong đưa mái chèo, đưa thuyền nhỏ cách bờ. Hỉ thước và cá chép đều đã đi, giữa thiên địa dường như chỉ còn hai người họ bị vây giữa màn mưa. Mặt sông chung quanh chiếc thuyền bị cơn mưa tạo ra ngàn vạn bong bóng, duy chỉ có một vùng ngay chỗ bọn hắn là gió êm sóng lặng.

Mưa quá lớn, mặc dù trời sắp hoàng hôn cũng không thể thấy cảnh mặt trời lặn hay nắng ráng chiều. Nhưng bọn họ cũng không để tâm chuyện này.

"Nhớ ta không?" Diệp Tu ngồi ở mũi thuyền hỏi.

Hàn Văn Thanh liếc hắn một cái: "Đâu ra nói nhảm nhiều vậy."

Diệp Tu đốt một điếu thuốc, biểu lộ tâm tình rất tốt. Hàn Văn Thanh còn nói: "Ít gặp cũng không sao, sắp tới lượt ngươi được nghỉ rồi."

"Đúng." Diệp Tu tính một chút: "Thời gian gần đây tốt hơn rồi. Ta còn trăm năm nghỉ phép chưa xài này."

"Chúng ta có thể đi thăm phía bên kia biển cả." Hàn Văn Thanh nói.

"Không tệ." Diệp Tu ngậm lấy điếu thuốc: "Kỳ thật hiện tại cũng không có gì không tốt. Người xưa không phải đã nói sao, gì mà nếu hai người quan hệ tốt, có được ở chung mỗi ngày hay không cũng chẳng sao."

"Nói bậy gì đó." Hàn Văn Thanh nhíu mày sửa lời: "Đó là đôi tình..."

Hắn dừng lại, phát hiện đối phương đang cười híp mắt nhìn hắn.

"Nói xem." Diệp Tu vẻ mặt đứng đắn hỏi: "Rốt cuộc là cái gì?"

Hàn Văn Thanh quăng mái chèo, kéo vai hắn lại gần rồi hôn lên môi.

Thuyền nhỏ không có người chèo, đảo quanh giữa dòng sông. Mưa dần dần ngừng rơi, mây đen như tấm màn che được vén lên, lộ ra một góc trời xán lạn. Ánh tà dương tựa như một ngọn lửa phía chân trời.

- Hết -
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#2
Cười muốn xỉu với phản ứng của đám động vật nhỏ khi biết Sơn thần có người yêu :v
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Trời ơiiiiiiiii, từ nay về sau, Thất tịch mị ko bái Ngưu lang Chức nữ, không bái Orihime với Ameboshi, mị bái Sơn thần thủy thần!!!!!!!!!!!!!! hú hú hú hú!!!! dễ thương quá, khí phách quá!!!!!!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Sơn Tinh Thủy Tinh ver Hàn Diệp đây sao? Thật là một chân trời mới quá chừng luôn! :)
 

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
256
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#5
Đám động vật nhỏ đúng là tri kỷ hết sức mà. Nhìn xem, cầu còn dài hơn của Ngưu Lang Chức Nữ, không biết từ khi nào làm nhân viên chuyển phát còn kèm thêm dịch vụ đặc biệt là "vận chuyển" tình lữ nữa.
Lại nói nghỉ phép trăm năm, Diệp Thần có thể không ngứa tay, an phận thủ thường show ân ái với Hàn đội được tuôi liền quỳ dâng ví!
 

Bình luận bằng Facebook