Hoàn [Nhất lộ - Nhất sinh] Hàn Diệp - Tiên tri

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn Diệp]
Tiên tri

Art by The Ring Means All
Design by Lãi
Đồng tác giả Đêm Mưa
Edit và beta: oomi

- Có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?

Siết chặt đinh ốc cuối cùng bên ngoài bảng trữ năng, hắn nghe thấy có người đứng cạnh phi thuyền hỏi.

- Đây không phải tàu chở hàng vũ trụ.

Hắn bỏ tua vít vào túi, đậy nắp, vỗ vỗ tay phủi tro bụi, trả lời người xin trợ giúp bên ngoài. Nhưng khi xoay người nhìn thấy gương mặt người kia, hắn rất nhanh sửa miệng:

- Lên đi.

Đầu mày nhăn lại do thất vọng vì sự đổi ý đột ngột mà giãn ra, đối phương gật đầu với hắn bày tỏ sự biết ơn. Người điều khiển phi thuyền đưa tay về phía người đồng hành sắp tới:

- Hoan nghênh lên tàu hiệu Vinh Quang. Bọn họ đều thích gọi tôi là “Tiên tri”, cậu có thể gọi tôi là 001.

- 001? – Lữ khách của tàu hiệu Vinh Quang bắt tay hắn, lặp lại danh xưng kì quái, - Là số hiệu công nhân?

- Đã nói là không cho thuê. – 001 nở nụ cười, - Để tôi đoán thử tên cậu, họ Hàn đúng không?

Người lữ khách phong trần mệt mỏi đối với sự kiện mang tính xác suất này không để trong lòng, gật đầu thừa nhận.

- Không sai, tôi là Hàn Văn Thanh.

001 nhếch miệng cười một tiếng, hai bàn tay xỏ vào túi:

- Năm nay 22 tuổi, trong túi đeo trên lưng có một bản đồ Địa cầu đến tinh cầu Alpha – 757. Cậu không phải người lữ hành mà là nghiên cứu viên một hạng mục thí nghiệm y học —— hơn nữa là vừa được bổ nhiệm. Cấp trên muốn cậu đến tinh cầu Alpha – 757 trong hai ngày, vì thủ tục nhậm chức kéo chân nên cậu không kịp chuyến bay của phòng nghiên cứu, đành một mình so vận khí tìm một chiếc phi thuyền lưu động đồng ý cho cậu đi nhờ, ví dụ như chiếc hiệu Vinh Quang này. Cậu có thể yên tâm, lên tàu hiệu Vinh Quang chỉ cần một ngày một đêm đã có thể hoàn thành lữ trình, còn thừa không ít thời gian, - Hắn thoáng dừng, mỉm cười, vừa châm thuốc lá vừa nói tiếp, - Ảnh hưởng không lớn đối với lịch sử, có thể lược bỏ.

Hàn Văn Thanh nghe xong 001 hoàn thành lời tự thuật, trong mắt lóe ra sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất.

- Rất hân hạnh được phục vụ. – 001 dùng ngữ điệu trơ cứng của phục vụ viên nói, - Hy vọng chúng ta sẽ có một hành trình thú vị.

Hàn Văn Thanh không trả lời, theo sau 001 nhanh chóng lên thang cuốn, trong khoang một màu đen kịt. 001 bật sáng đèn, màn hình khổng lồ chạy và dữ liệu màu xanh lục huỳnh quang cho biết thiết bị đang hoạt động trật tự. Trong buồng lái thoảng chút mùi thuốc lá, Hàn Văn Thanh hơi cau mày. 001 dập tắp tàn thuốc, lại bổ sung một câu:

- Đúng rồi, cậu không thích mùi thuốc lá.

Hắn khởi động thiết bị trao đổi khí, mùi thuốc lá trong khoang tàu lập tức loãng đi không ít.

- Sức quan sát của cậu rất tốt. – Hàn Văn Thanh nhìn hắn, mặt không cảm xúc bắt đầu tự thuật, - Phòng nghiên cứu Alpha – 757 phát huy hiệu mang trên ngực áo có khắc tên viết tắt của tôi “H”, cậu đoán là “Hàn”, không phải Hoắc, Hồ hay Hoàng, vận khí không tệ. Phòng nghiên cứu mới bắt đầu sử dụng huy chương mới, nhưng cũng chỉ có một điểm khác là thêm một bánh răng từ hai thành ba —— nên cậu nhìn ra được tôi vừa nhậm chức. Mà để vào phòng nghiên cứu tối thiểu cần tốt nghiệp đại học —— 22 tuổi. Mặt khác, chuyến bay của phòng nghiên cứu vừa xuất phát trước đó vài phút bên cạnh tàu hiệu Vinh Quang. Cuối cùng, loại trò chơi như tiên tri này thật nhàm chán.

Sau khi nghe xong, 001 cười rộ một lúc.

- Suy đoán rất khớp, người nghiêm cẩn lại hơi cứng nhắc như cậu tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng những chuyện vượt quá nhận thức của khoa học. Nhưng tôi phải nói, tôi chính là nhà tiên tri mà khoa học sáng tạo ra.

Hàn Văn Thanh nhướng mày, nhìn người ngông cuồng bên cạnh, không trả lời lời mê sảng của người kia. Trong mắt hắn người trẻ tuổi gần tuổi hắn này là một người lái tàu vũ trụ thích tỏ vẻ thông minh, vi phạm quy định hút thuốc trong buồng lái. Sự phát triển khoa học hiện nay nhanh đến mức con người có ảo tưởng bản thân không gì không làm được, sự não bổ quá độ này khi lên cấp 3 Hàn Văn Thanh đã chữa khỏi rồi.

- Chúng ta chuẩn bị xuất phát, Hàn Văn Thanh. – 001 đọc lên tên người đồng hành, ba chữ này đối với hắn mà nói rất quen thuộc cũng rất xa lạ, - Tuy cậu không thích người, nhưng tốt nhất nên giữ tâm trạng tốt một chút —— đừng dọa sợ thiết bị cảm ứng trong khoang.

- Lái tốt thuyền của cậu đi.

Hàn Văn Thanh khoanh tay đáp trả, vẻ mặt vẫn không thả lỏng chút nào, ngữ khí lạnh nhạt đổi khách thành chủ. 001 cười một tiếng, nói:

- Tuy cậu thi phản ứng khẩn cấp khi cửa phi thuyền không mở được là A+, thì lúc này cậu cũng không cần phải lo lắng.

Lời của hắn vừa dứt, đột nhiên trong khoang vang lên một tiếng ‘tách’ khe khẽ, như tiếng khởi động một thiết bị nhỏ. Hàn Văn Thanh theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện phía trên có một cái máy thu hình toàn cảnh 360 độ loại nhỏ, được gắn trên một giá kim loại mảnh linh hoạt. Hiện đang từ từ thu về theo khống chế của 001, như một con rắn thu mình về hang. Một tấm ảnh màu sắc rực rỡ mới in trượt tới trước mặt Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh trong hình khoanh tay cau mày nghiêm nghị, chính là lúc hắn nói 001 tập trung lái thuyền.

- Kỷ niệm lên tàu hiệu Vinh Quang. – 001 biếng nhác làm ổ trên ghế trước màn hình điều khiển, - Nhưng cậu không thích chụp ảnh đúng không?

- Không thích? – Hàn Văn Thanh liếc nhìn tấm ảnh, cầm lấy nhét vào túi đeo trên lưng. – Thành tích cuộc thi cậu nhìn từ đâu ra?

- Là tôi tiên tri ra. – 001 trả lời hắn, ngón tay gõ nhẹ màn hình điều khiển buồng lái, ý cười lộ rõ sự gian xảo. – Liên quan tới chuyện của cậu, tôi đặc biệt rõ ràng.

Hàn Văn Thanh phiền chán người điều khiển liên tục tung hỏa mù, sắp nổi giận, thiết bị liên lạc trong túi đột nhiên vang lên hai tiếng. Hắn mở ra nhìn tin tức, là cấp trên mới của phòng nghiên cứu Alpha – 757.

“Nghiên cứu viên Hàn Văn Thanh (Mã số: Alpha-TH30xx0331), vui lòng gửi hàng trong thời gian chính xác cho nhân viên tiếp tân của bạn Diệp Tu (Mã số: Alpha-TY30xx0529). Diệp Tu sẽ làm việc với bạn để hoàn thành công việc điều dưỡng và nghiên cứu cơ thể thí nghiệm 2. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, chỉ một trong hai người có thể vào đội nghiên cứu “Kế hoạch Vinh Quang”. Xin hãy quý trọng cơ hội lần này, biểu hiện thật tốt.”

Hàn Văn Thanh nhìn hai chữ Vinh Quang trên màn hình, nghĩ đến mình đang trên một con tàu không đáng tin cũng tên “Vinh Quang” . . . Một trùng hợp kỳ diệu. Người tên Diệp Tu sắp tới đón hắn vừa là đối tượng hợp tác lại là đối thủ cạnh tranh. Những số đầu mã số công tác của hắn và Diệp Tu kia đều là Alpha-T chứng minh họ đều là người mới vào phòng nghiên cứu Alpha -757. Nhìn theo tuổi tác, Diệp Tu hẳn gần tuổi Hàn Văn Thanh. Trong một năm có thể đi vào phòng nghiên cứu Alpha – 757 đều là học sinh ưu tú tốt nghiệp khóa này trong phạm vi tinh cầu, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay, không ai không phải người xuất sắc nhất các trường đại học, tất nhiên có quen biết lẫn nhau. Thế nhưng nghiên cứu viên tên Diệp Tu này trước giờ hắn chưa từng nghe tới.

Bất kể là thần thánh phương nào, người thắng cuối cùng đều phải dựa vào thực lực. Trực diện đối đầu khó khăn, không thoái lui, không nhượng bộ, chính là cố chấp của hắn từ trước tới nay. Trong lòng lặng lẽ hạ quyết tâm, Hàn Văn Thanh đóng thiết bị nhận tin, cất đi. Người điều khiển đã bật chế độ lái tự động quay đầu quan sát hắn, sau đó từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.

- Không hút tôi sẽ khó tập trung. – Hắn giải thích, không quan tâm ánh mắt bất mãn của Hàn Văn Thanh, châm lửa điếu thuốc lá. Trong buồng lái không được hút thuốc là một trong những quy tắc an toàn cơ bản nhất, nhưng 001 đã lái phi thuyền không gian rất nhiều năm, những quy tắc giáo điều này đã sớm không thể bó buộc hắn.

- Nếu không quen cậu có thể đợi ở thư phòng, hành lang bên trái phòng đầu tiên. – 001 điều chỉnh ghế tựa thành một tư thế thoải mái, vươn người một cái, - Bảy giờ sáng mai chúng ta có thể đến cảng phi thuyền tinh cầu Alpha – 757, nhớ gửi thời gian cho Diệp Tu.

- Vừa nãy cậu quản chế tần số truyền tinh của tôi?! – Hàn Văn Thanh đứng dậy lớn tiếng chất vấn, người tự xưng là tiên tri này lần lượt vô lễ xúc phạm cuối cùng đã đẩy sự phẫn nộ của Hàn Văn Thanh tới đỉnh điểm. – Cậu thu tay lại một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

- Tôi không đến mức phải dùng chút thủ đoạn nhỏ đó. – 001 vẫy tay, khói thuốc theo chuyển động cơ thể mà bám một ít lên quần áo, - Được rồi, tôi thừa nhận là có dùng chút thủ đoạn, nhưng không hề nghe lén.

Hàn Văn Thanh tức giận 001, tất nhiên cũng không tin lời hắn. 001 dưới ánh mắt Hàn Văn Thanh vẫn bình tĩnh như thường, hắn vẩy tàn thuốc, ngẩng đầu hỏi Hàn Văn Thanh:

- Đối với lý luận vũ trụ song song cậu hiểu rõ bao nhiêu?

Hàn Văn Thanh tất nhiên không có ý định trả lời vấn đề này nhưng vướng phải phép lịch sự, vẫn mở miệng trả lời một đáp án:

- Tôi là y học sinh.

- Là cậu lười trả lời. – 001 lắc đầu xoay người, - Cậu luôn trả lời tẻ nhạt như thế, già sớm đấy.

- Với cậu tôi cũng không có gì hay để tán gẫu. – Hàn Văn Thanh cẩn thận cất đồ của bản thân, vừa ném câu nói đó vừa tiến vào thư phòng. Người điều khiển ở chỗ cũ. Vừa lên phi thuyền đã nảy sinh mâu thuẫn khiến cả hai người ban ngày bận bận rộn rộn, cũng không giao lưu với đối phương.

Đêm, 001 tới thư phòng, muốn mời Hàn Văn Thanh cùng dùng bữa tối, từ xa thấy hắn đang ngồi trong một gian thí nghiệm nhỏ trong thư phòng, trên cửa có gắn khóa mật mã điện tử, hẳn là đang xem tài liệu bí mật gì đó. 001 bước tới nhìn qua khe cửa hẹp, quả nhiên Hàn Văn Thanh mở một phong bì màu nâu nhạt, huy hiệu Alpha – 757 khắc ở góc trái —— đó là vị trí trong ấn tượng của hắn.

001 như đang nghiền ngẫm điều gì đứng ở cửa một lúc, không quấy rầy Hàn Văn Thanh, một mình rời khỏi.

Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Văn Thanh xem xong tài liệu, một lần nữa cất vào phong bì —— trong thời đại khoa học phát triển mạnh mẽ này, thông tin cơ mật nhất vẫn được bảo tồn trên giấy. Hắn nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ mười một giờ đêm. Hàn Văn Thanh rời khỏi thư phòng đi tới bếp, 001 đang ngồi cạnh bàn sử dụng thiết bị xem tin tức, bên phải đặt một ly đồ uống, bên cạnh có tản mạn vài mẩu tàn thuốc vụn.

- Muốn ăn gì tùy tiện dùng. – Khi Hàn Văn Thanh tiến vào, 001 ngẩng đầu cười với hắn một tiếng, ngón tay lướt trên màn hình, ngón tay hắn thon dài đẹp đẽ đến bất ngờ. Hàn Văn Thanh nói cảm ơn, lấy một ly cà phê. Trong thời gian chờ máy pha cà phê, hắn nhắm mát hồi tưởng tài liệu ban nãy đã xem. Nhiệm vụ lần này phòng nghiên cứu Alpha – 757 giao có chút không thể nắm bắt. Hàn Văn Thanh cần cùng đồng nghiệp tên Diệp Tu chăm sóc vật thí nghiệm số 2 —— một cụ ông đã trên 70 tuổi từng trải qua phẫu thuật y học đặc thù. Hàn Văn Thanh không tìm được tên tuổi của người này, trên hồ sơ chỉ đơn giản gọi là “số hai”, toàn bộ chi tiết cuộc giải phẫu đều biến mất, Hàn Văn Thanh đối với việc này hoàn toàn không rõ, lời giải thích hắn có chỉ là bốn chữ “Không đủ quyền hạn”. Việc hắn và Diệp Tu cần làm chính là bên cạnh cụ ông, giám sát và ghi chép tình hình sức khỏe đến khi cụ ông tạ thế mới thôi. Nhiệm vụ này nghe không khác điều dưỡng viên trong viện dưỡng lão bao nhiêu, đối với một học sinh ưu tú tốt nghiệp học viện y học hàng đầu tinh cầu chính là đại tài tiểu dụng. Phòng nghiên cứu Alpha – 757 phân phó nhiệm vụ này cho hắn hẳn có nguyên nhân, sau khi trừng mấy tên bạn học không dám cười nữa, Hàn Văn Thanh đã chấp nhận hiện thực mình đã thành điều dưỡng, tuy nhiên trong lòng cũng có chút không thoải mái —— dưới cùng thư phân phó là một hàng chữ to: Trong bất kì tình huống bất ngờ không thể một mình xử lý, xin hãy nghe theo chỉ dẫn của nghiên cứu viên Diệp Tu trước nhất. Nghiên cứu viên trẻ tuổi đối với mối quan hệ phụ thuộc bắt buộc này không hề thoải mái.

Cà phê nóng dần đầy ly, cánh tay kim loại tự động cảm ứng vị trí của Hàn Văn Thanh đưa cà phê đến trước mặt hắn. 001 xem xong, tàn thuốc và bộ đồ ăn đã dùng xong tiến vào giai đoạn dọn dẹp.

- Phòng của cậu ở cuối hành lang, cậu uống cà phê thì tôi cũng không thể chúc ngủ ngon rồi. – 001 vừa nói vừa thu dọn thiết bị điện tử. – Nếu ngủ không được có thể đếm sao, sáng mai gặp lại.

Hàn Văn Thanh cũng khô cứng đáp một câu sáng mai gặp.

Một đêm này đúng là không dễ ngủ như trong tưởng tượng. Ly cà phê kia khiến Hàn Văn Thanh khó ngủ, trong lúc trằn trọc hắn nghĩ đến thời gian ở chung ngắn ngủi lại có phần kỳ diệu cùng 001 những rất nhanh Hàn Văn Thanh không tiếp tục suy nghĩ mà chuyển sang tài liệu về thí nghiệm số 2 phòng nghiên cứu chuyển cho hắn trong thư phòng. Tình hình sức khỏe cụ ông không thể coi là quá tốt, Hàn Văn Thanh cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm chăm sóc người khác, lý luận là hậu thuẫn duy nhất trước mắt hắn.

Đồng hồ chỉ hai giờ sáng. Làm hắn kinh ngạc chính là đèn thư phòng của phi thuyền vẫn sáng, nghĩa là người điều khiển vô cùng thần bí kia đang ở trong thư phòng. Hàn Văn Thanh đẩy cửa đi vào, liếc thấy một phần hồ sơ cũ kỹ trải trước mặt 001, ngay một khắc hắn bước vào nhanh chóng bị 001 che đi, một góc phong bì màu nâu nhạt lộ ra vừa bị che khuất, dưới góc trái chính là con dấu huy hiệu hoàng kim của phòng nghiên cứu Alpha – 757.

Huy hiệu vàng kim, tài liệu cơ mật hạng nhất.

- Có lỗi. – Hàn Văn Thanh lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn cắt ngang thời gian 001 kiểm tra tài liệu mật, chính là mạo phạm cấp trên —— hiện tại xem ra người điều khiển phi thuyền miệng lưỡi trơn tru cũng là một thành viên của phòng nghiên cứu Alpha – 757, hơn nữa thứ bậc cao hơn hắn. Tài liệu nhiệm vụ hắn nhận được là tài liệu cơ mật cấp hai, dưới góc trái là con dấu huy hiệu màu bạc.

001 không để tâm khoát tay, gọi Hàn Văn Thanh ngồi xuống:

- Ngủ không được? Không bằng tới tán gẫu, tôi rất lâu rồi không nói chuyện với con người. – Hàn Văn Thanh theo thói quen hơi cau mày, lại không tiện từ chối, chỉ đành đáp ứng.

- Hàn nghiên cứu viên, có thể lấy giúp tôi ly nước không, tôi đã đóng hệ thống cảm ứng tự động rồi. – 001 thừa dịp Hàn Văn Thanh chưa đi tới nói. Hàn Văn Thanh dùng trầm mặc xem như đáp ứng. Nhân lúc Hàn Văn Thanh quay người rời khỏi, 001 mở tệp tài liệu lướt qua cực nhanh.

“Kế hoạch Vinh Quang”

Báo cáo ghi chép về vật thí nghiệm số 1

Họ tên: Diệp Tu. Đánh số: 001

Giới tính: Nam

. . . .


[Part 2]



Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
[Hàn Diệp]
Tiên tri

-Part 2-

001 nhìn lướt qua tấm ảnh trên hồ sơ. Gương mặt trẻ tuổi trên tấm ảnh nọ giống hắn như đúc, hơn nữa bất luận qua bao nhiêu năm cũng sẽ không thay đổi. Hắn thở dài một hơi, khi tiếng bước chân của Hàn Văn Thanh vang lên, 001 lại cất toàn bộ tài liệu trở lại túi.

Hàn Văn Thanh cầm hai chén trà nóng đi vào, đem một ly đặt trước mặt 001. Hắn trước nay không hiểu được cách điều tiết bầu không khí, còn tốt là xem ra 001 đối với hắn như thế đã vô cùng hài lòng. Hàn Văn Thanh ngồi xuống, bọn họ mỗi người trầm mặc uống mấy ngụm trà, cuối cùng vẫn là 001 mở miệng trước, câu hỏi vẫn là vấn đề ban ngày hắn đề cập tới:

- Cậu hiểu rõ bao nhiêu đối với lý luận vũ trụ song song?

- Đã chứng thực tồn tại “Thiết lập vũ trụ song song đầu tiên” – Hàn Văn Thanh trả lời đơn giản. – Vũ trụ song song thật sự tồn tại. Các nhà vật lý học đang suy nghĩ phương pháp tiến hành “Du hành thời không”.

- Tốt. – 001 gật đầu, - Tuy là một sự kiện có xác suất cực thấp, nhưng vì hàng mẫu đủ nhiều —— số lượng vũ trụ song song đủ nhiều, nên nhất định sẽ có cùng người tồn tại ở thế giới tương tự.

- Không sai. – Hàn Văn Thanh tán đồng, - Nhưng dù tìm được thế giới tương tự với thế giới chúng ta, vẫn đang tìm cách để thay đổi tiến trình đã định của nó. Vì khi thử thay đổi sẽ gặp phải bài xích.

- Việc này không quan trọng. – 001 nhàn nhạt trả lời, hắn quan sát kỹ Hàn Văn Thanh một lúc, lộ ra ý cười, - Tôi đã tìm được “cố nhân” trong vũ trụ này. Trừ việc các cậu không thuộc về một vũ trụ đồng nhất, cậu và anh ta hoàn toàn tương đồng.

Giọng 001 bình thản không gợn sóng, lại khiến Hàn Văn Thanh hết sức khiếp sợ. Hắn kinh ngạc chăm chú nhìn người trước mắt, muốn thử từ trong kí ức tìm ra một người tương tự người này. Trong vũ trụ này tất nhiên có một “Hắn” khác, nhưng Hàn Văn Thanh không thu hoạch được gì.

- Đây chính là nguyên nhân tôi được xem là “Tiên tri”. Trục thời gian của vũ trụ này chậm hơn so với vũ trụ của tôi, toàn bộ tất cả, tôi đều đã trải qua. – Hắn nói tiếp, huy hiệu vàng kim lẳng lặng nằm trên bàn, - Liên quan tới tương lai của cậu, tôi cũng biết rõ tường tận.

- Khoan đã. – Hàn Văn Thanh cau mày, hắn nhất thời không thể hoàn toàn tiếp thu lời giải thích của 001. Nghĩ ngợi vài giây, Hàn Văn Thanh hỏi:

- Nếu tất cả là sự thật, anh đến vũ trụ này bằng cách nào?

- Một bất ngờ. – 001 trả lời, - Tôi dùng tốc độ ánh sáng trôi dạt trong vũ trụ đã rất nhiều rất nhiều năm, thời gian này dài đủ để tính bằng hàng trăm. Sau đó trong lúc lơ đãng vô tình rơi vào một vết nứt không gian, sau đó phát hiện bản thân đã tới một vũ trụ khác.

- Anh đã đi qua khỏang cách mấy trăm triệu năm ánh sáng? – Hàn Văn Thanh cau mày, lời nói dối này cũng quá hoang đường.

- Với tôi. – 001 bình thản trả lời, - Tôi chính là sáng tạo vĩ đại nhất của nhân loại niên đại đó tại tinh cầu —— cũng được gọi là “Địa cầu” kia. – Hắn nhếch miệng cười một tiếng, nhưng bên trong không chút gì thật sự gọi là ‘hào hứng’. – Một người “trường sinh bất lão” được y học sáng tạo ra.

Hàn Văn Thanh trầm mặc quan sát 001, là một y học sinh, hắn rất muốn tin tưởng lại không thể tin được.

- Tôi do phòng nghiên cứu Alpha – 757 sáng tạo ra. Nguyên lý kì thực cũng không phức tạp. Khiến tế bào trên thân thể người có thể phân chia không giới hạn, không bị hạn chế lại có thể đảm bảo tốc độ phân chia, người này có thể vĩnh viễn không bao giờ già yếu, nên cũng vĩnh viễn không tử vong.

- Cải tiến . . . Tế bào ung thư? – Hàn Văn Thanh nhanh chóng đưa ra suy đoán.

- Không sai – 001 nói, - Phòng nghiên cứu Alpha – 757 lớn mật sử dụng ưu thế địa lý sử dụng DNA tế bào ung thư biến dị để biến đổi bộ gen tế bào nhân loại bình thường, tạo thành hai trứng thụ tinh dị hợp tử. Sau đó dùng kỹ thuật thụ tinh bên ngoài cơ thể nuôi dưỡng thành phôi thai, cuối cùng lấy thai nhi đã trưởng thành ra. Hai cá thể thử nghiệm hoàn toàn nhân tạo này một là tôi, số hiệu 001 và em trai song sinh của tôi, số hiệu 002.

Vật thí nghiệm số một Diệp Tu và vật thí nghiệm số hai Diệp Thu. Hắn chưa nói ra hai cái tên này. Người sẽ gọi tên bọn hắn vô cùng ít ỏi, phần lớn nhân viên nghiên cứu đều gọi bọn họ đơn giản là 001 và 002.

001 nắm chặt nắm tay, sau đó lại buông lỏng:

- Lúc đầu chúng tôi lớn lên rất ổn. Gen hoạt động tốt, tế bào phát triển có thứ tự, biệt hóa và phân chia, nhu cầu sinh trưởng của tế bào rất thấp. Các thông số thân thể chúng tôi không khác gì người bình thường. Nhưng đến năm 22 tuổi, thân thể hai người chúng tôi xuất hiện biến hóa không giống nhau. – 001 cúi đầu uống một ngụm trà, Hàn Văn Thanh nghe rất nhập tâm, - Tôi đã sớm ngừng sinh trưởng, tế bào sẽ thay thế nhưng không già yếu đi. Nhưng em trai tôi lại không ngừng, nó tiếp tục lớn lên, già đi, lúc đầu chỉ giống anh tôi, tiếp đó giống ba, ông, thậm chí thành cố nội rồi. – 001 nghĩ đến em trai mình, cười một tiếng.

- Trường sinh bất lão chỉ xuất hiện trên người tôi, em tôi vẫn là một người bình thường. Mà được tạo ra vì mục đích tiên phong trong cải tiến thân thể con người khám phá vũ trụ. Tôi đã có đủ thời gian ở trên tàu vũ trụ đến những địa phương mà tuổi thọ con người căn bản không thể đặt chân đến để tiến hành nghiên cứu —— Khi vòng đời của con người trở thành vô tận, khoảng cách trăm triệu năm ánh sáng đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Sau đó bọn họ sẽ tạo ra càng nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học trường sinh bất lão như thế, đi hoàn thành những chuyện tuổi thọ con người không cách nào thực hiện.

—— Đó chính là toàn bộ “Kế hoạch Vinh Quang”. Con người tiên phong chinh phục vũ trụ, “Vinh Quang” to lớn nhất của nhân loại.

- Thật sự lúc anh trở về, năm đó các nhà khoa học năm đó sớm đã không còn. – Hàn Văn Thanh tỉnh táo nói.

- Khoa học vốn cần sự nỗ lực của rất nhiều đời. Tuy đáng tiếc nhưng người trên địa cầu đúng là sau rất nhiều đời mới biết được kết quả. Bọn họ vẫn tiếp tục ý nghĩ ‘Nghiên cứu là liên tục tích lũy và sáng tạo’ không buông tha, sau đó một đời truyền một đời. Bất kỳ đột phá nào đều không thuộc về bất kì cá nhân nào, mà thuộc về toàn bộ nhân loại.

- Con người nhỏ bé như những con kiến thợ trong tổ kiến khổng lồ.

- Con người vốn rất nhỏ bé. – 001 nửa híp mắt, - Từ khi lý thuyết vũ trụ song song được đưa ra, tình trạng của nhân loại đã biến chuyển mạnh mẽ. Chúng ta không còn ‘bản duy nhất’, ngay cả vũ trụ mà chúng ta cảm thấy là khởi đầu của vạn vật cũng không phải.

Hàn Văn Thanh không nói. 001 nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn, nở nụ cười:

- Hay đổi đề tài đi, cậu muốn nghe câu chuyện của “Hàn Văn Thanh” không?

Không ngờ, Hàn Văn Thanh kiên định lắc đầu:

- Tôi không có hứng thú biết trước tương lai bản thân.

- Đúng là giống cậu thật. – 001 châm một điếu thuốc, - Vậy tiếp tục nghe chuyện xưa của tôi thì sao?

Hàn Văn Thanh đồng ý. Trà trong ly đã nguội, nhưng không ai có ý định thêm chút nước nóng vào.

001 chậm rãi mở miệng, có lẽ vì hút quá nhiều thuốc khiến cổ họng hắn hỏng rồi, giọng hắn vốn thấp, hiện tại lại trở nên quá khàn:

- Qua mấy thập niên, các nghiên cứu viên năm đó tạo ra tôi đều lần lượt tạ thế. Em trai tôi cũng đã đi tới những năm cuối của đời người. Phòng nghiên cứu dự định tuyển chọn ra một người mới tới cùng tôi đảm nhận công tác —— Người đó phải có đủ năng lực, có thể đảm nhiệm giám sát và quản lý tôi, tốt nhất có thể giành được sự tin tưởng của tôi. Dùng phần còn lại của cuộc đời cùng tôi chuẩn bị kế hoạch thăm dò vũ trụ. Trong kế hoạch, chúng ta được định nghĩa là ‘chiến hữu thân thiết nhất’. Nhưng ——

001 ngừng lại một chút, ngón tay xinh đẹp hơi run khiến tàn thuốc rơi xuống.

- Nếu tôi phản nhân loại, hắn cần không chút lưu tình kịp thời xử lý tôi. Từ góc độ này mà nói, hắn cần phải là đối thủ có thực lực ngang tôi.

- Nhìn anh không có độ nguy hiểm quá lớn. – Hàn Văn Thanh không chút lưu tình vạch trần. Trường sinh bất lão không phải dị năng gì.

- Độ nguy hiểm là được tích lũy mà ra. – 001 cười, - Tôi có vô cùng nhiều thời gian, tôi vĩnh viễn không bao giờ già yếu. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể học tập và sáng tạo ra bất kì thứ gì —— trong đội nghiên cứu trước kia tôi đã sống hơn 80 năm, sau đó còn một thời gian dài chờ đợi trôi dạt trong vũ trụ. Tôi có thể làm rất nhiều chuyện.

Ý cười của hắn có phần biếng nhác, nhưng không đại diện hắn không hứng thú với những thứ khác.

- Phòng nghiên cứu rất nhanh tìm được một ứng viên. Để biểu hiện tôn trọng, bọn họ tới hỏi ý kiến tôi, tôi yêu cầu để bản thân đánh giá hắn, bọn họ đồng ý. Vì thế tôi hóa trang thành một nghiên cứu viên phòng nghiên cứu Alpha – 757, cùng hắn hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng —— làm bạn cùng Diệp Thu đi hết chặng đường cuối cùng.

Diệp Tu đến nay cũng không cách nào quên thời điểm đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Văn Thanh.

Đó là một người trẻ tuổi phong trần mệt mỏi mang theo một cỗ bốc đồng khách khí bắt tay hắn:

- Tôi là Hàn Văn Thanh, là đồng nghiệp mới của cậu. – Phi thuyền vừa hạ cánh mới đây sẽ trở thành tương lai của người này, hắn có vẻ nhỏ bé, lại không chút sợ hãi.

- Cậu có thể gọi tôi bằng số đuôi mã số công tác, 0529. – Diệp Tu trả lời. Hắn đã là 001 rất lâu, sau đó lại trở thành 0529.

- Cứ gọi là Diệp Tu đi. – Hàn Văn Thanh không tiếp nhận lời đề nghị của hắn, ngang bướng làm theo ý mình. Một khắc đó, Diệp Tu hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh biến thành khuôn mặt tươi cười ôn hòa. Trừ em trai hắn Diệp Thu, trên thế gian này đã rất lâu không ai nguyện ý gọi hắn là “Diệp Tu”.

Chỉ là rất nhanh Hàn Văn Thanh đã phát hiện khi hắn ngoan ngoãn quả thật quá hiếm hoi. Diệp Tu gần như vô hạn dung túng thí nghiệm số 2, tận hết khả năng thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của lão nhân gia. Hàn Văn Thanh thường xuyên phát hiện Diệp Tu làm trái quy tắc đem cho thí nghiệm số 2 các loại đồ ăn kì quái. Ví dụ như một lần hắn đặc biệt nghỉ việc ba ngày trở về Địa cầu chỉ vì mang cho lão nhân gia một xâu kẹo hồ lô. Khiến Hàn Văn Thanh vô cùng tức giận, lại bị hắn trêu đùa hai ba câu mà qua. Cụ ông răng không tốt, cùng lắm chỉ có thể gặm từng chút, một chuỗi kẹo hồ lô chỉ ăn một cái, còn lại trở thành đồ ăn vặt của Diệp Tu. Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu đẩy xe lăn của thí nghiệm số 2 đi dưới ánh tà dương, khóe miệng vẫn còn vương đường chỉ kẹo mạch nha nho nhỏ, tức giận lại vô cớ biến mất. Cuối cùng khi trở về ký túc xá, Hàn Văn Thanh lại thấy một bao kẹo hồ lô trên bàn mình.

Đoạn ngày tháng đó bọn họ trải qua rất bình thản. Xung đột nho nhỏ hằng ngày cũng dần xây dựng một tình hữu nghị không tên.

Cuộc sống yên bình cuối cùng đã chấm dứt vào ngày cụ ông qua đời, ông đã ra đi rất an tường. Đó là một ngày mưa rất lớn, Diệp Tu biến mất ròng rã một ngày, khi hắn trở lại đã bị mưa xối ướt sũng. Hàn Văn Thanh đứng ở cửa lớn chờ hắn, khi nhìn thấy Hàn Văn Thanh, hắn kéo ra một nụ cười có chút khổ sở, người lạnh đến mức run lập cập không thể châm thuốc lá. Mặt hắn bẩn, có lẽ là đã khóc, cũng có thể chỉ là dính nước bùn. Hàn Văn Thanh cởi áo khoác, ném lên người hắn:

- Lau một chút.

Diệp Tu dừng châm thuốc, dùng áo khoác của Hàn Văn Thanh máy móc chà xát tóc mình. Hàn Văn Thanh khoanh tay nhìn hắn không nói lời nào. Diệp Tu chà tóc một hồi, đột nhiên xa xôi nói:

- Chỉ còn một mình thôi.

Diệp Tu vẫn luôn chăm sóc thí nghiệm số 2 rất tốt, Hàn Văn Thanh từng suy đoán bọn họ có chút quan hệ thân thích, hiện tại xem ra đúng như thế. Hắn nói với Diệp Tu:

- Anh vẫn có bạn bè.

Diệp Tu đến gần quan sát hắn, cuối cùng cười rộ:

- Làm bạn bè với cậu không phải một chuyện quá vui vẻ gì.

Hàn Văn Thanh đã quen khiêu khích của hắn, lười trả lời, đưa cho hắn một điếu thuốc. Diệp Tu ngẩn ra, lần này vững vàng châm thuốc, giữa bọn họ là một tầng sương mù, rõ ràng, cũng mờ mịt.

Hàn Văn Thanh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, được tuyển vào đội nghiên cứu “Kế hoạch Vinh Quang”. Trong đội nghiên cứu, hắn tiếp nhận nhiệm vụ duy nhất của thời gian còn lại đời này, hơn nữa còn là nhiệm vụ quan trọng nhất. Trong phòng thí nghiệm, Hàn Văn Thanh nhìn thấy chiến hữu thân thiết nhất của mình ——

- Tôi là vật thí nghiệm số 1, đánh số 001. Hợp tác thuận lợi. – Diệp Tu thay đồng phục nghiên cứu viên, đứng trong bóng tối nói. Giọng nói không còn sự tùy ý thường ngày, có chút cứng nhắc. Hàn Văn Thanh khi nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc, lại lập tức cau mày:

- Diệp Tu, —— Hàn Văn Thanh vẫn kiên trì gọi tên hắn —— Hình như cậu đang mặc áo khoác của tôi?

- Lão Hàn, hôm nay sáu giờ tôi phải rời giường tới báo cáo, đừng hẹp hòi vậy!

- Giặt sạch trả tôi.

- Giá trị bản thân tôi cỡ nào mà vẫn phải giặt đồ cho cậu . . .

. . .

- Sự thật chứng minh, nghiên cứu viên này đúng là rất thích hợp với nhiệm vụ. – 001 nghĩ đến những chuyện nhỏ bọn họ ở cùng nhau, tâm trạng không khỏi có chút vui vẻ, - Chúng tôi đúng là hợp tác rất thuận lợi.

001 vẫn không nói ra tên nghiên cứu viên kia, thanh niên ngồi đối diện hắn lúc này chính là người trong vũ trụ song song của người kia. Hàn Văn Thanh này không thuộc về hắn, 001 dập tắt tàn thuốc, hắn có chuyện xưa của chính mình, mà hắn cuối cùng cũng sẽ gặp gỡ Diệp Tu của vũ trụ này.

Hàn Văn Thanh lẳng lặng lắng nghe lời kể của 001, không nói lời nào. 001 nói:

- Tôi từng trốn khỏi phòng nghiên cứu Alpha – 757, nhưng sau cùng vẫn bị nghiên cứu viên kia bắt về.

Sự kiện Diệp Tu trốn đi là hai năm sau khi Hàn Văn Thanh nhậm chức, đó là sự chạy trốn đã có chuẩn bị từ lâu, không hề có dấu hiệu báo trước. Hắn thậm chí từ tinh cầu Alpha – 757 chạy trốn về Địa cầu. Vì tính bảo mật của thí nghiệm quá cao, phòng nghiên cứu không nhờ đến sự trợ giúp của cảnh sát Địa cầu mà cử một số người đuổi theo Diệp Tu, trong đó trách nhiệm lớn nhất rơi vào người Hàn Văn Thanh.

Cuối cùng, Hàn Văn Thanh tìm được Diệp Tu là trong một tiệm net nhỏ. Diệp Tu đang nghịch một game online gọi là Vinh Quang. Sau khi đã hoàn thành tất cả nghiên cứu, bọn họ vẫn thường cũng nhau chơi Vinh Quang, hai người chơi rất tốt, thực lực ngang nhau, không ai nhường ai. Hai chữ “Vinh Quang” này như đã định sẽ hòa vào nhịp thở và tính mạng bọn họ.

Hàn Văn Thanh không kích động bước tới mà tìm một máy trống, tìm được Diệp Tu trong sân đấu. Chỉ so chiêu hai ba lần rồi trở về, Diệp Tu lại nhận ra hắn. Bọn họ quá quen thuộc đối phương, hay nên nói là không ai so với bọn hắn càng hiểu đối phương hơn.

—— Chiến hữu thân mật nhất đời này, cũng là đối thủ quan trọng nhất.

Diệp Tu không ngoan ngoãn theo Hàn Văn Thanh rời khỏi, mà nhanh chóng trốn vào hẻm nhỏ bên cạnh. Hàn Văn Thanh không vội vàng đuổi theo, Diệp Tu đã chạy được một khoảng. Hắn lớn tiếng gọi tên Diệp Tu, Diệp Tu đột nhiên xoay người, hất tay nổ súng, viên đạn bay sát qua chân Hàn Văn Thanh, một lời cảnh cáo ôn nhu.

- Tôi sẽ trở về! – Diệp Tu hô về phía hắn, - Các cậu không cần sốt ruột tìm tôi, dù sao cũng không chết được.

Một viên đạn không chút lưu tình sượt qua vai trái Diệp Tu, lập tức, máu chảy như trút. Diệp Tu cắn răng, ôm miệng vết thương chạy một đoạn, vẫn bị Hàn Văn Thanh đuổi theo. Diệp Tu nhanh chóng xoay người, dùng tay phải cầm súng chỉ vào mi tâm Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh không chút nhượng bộ, nâng súng song song với hắn.

- Đúng là không chút lưu tình nha. – Diệp Tu hơi nhếch khóe miệng, không dùng tay bịt miệng vết thương trên tay trái, mặc máu xuôi theo cánh tay chảy xuống, nở nụ cười:

- Muốn giết tôi không?

- Đừng quên tôi là người duy nhất có quyền hạn giết cậu. – Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói. – Cùng tôi quay về, hoặc chết ở đây.

Ánh mắt Diệp Tu lạnh lùng nhìn đối diện. Bọn họ không ai thoái nhượng, giương cung bạt kiếm.

- Tôi chỉ muốn trải nghiệm sinh hoạt của người bình thường một chút. – Diệp Tu lên tiếng, - Trước khi phi thuyền nghiên cứu chế tạo thành công tôi sẽ trở về.

- Nghe rõ. – Hàn Văn Thanh bước tới một bước, chăm chú nhìn hai mắt Diệp Tu. Tay Diệp Tu cầm súng không mảy may dịch chuyển, Hàn Văn Thanh cũng không lui bước dù chỉ một chút.

- Trong lòng tôi, cậu là một người bình thường.

Trong một khắc Diệp Tu phân tâm, Hàn Văn Thanh nhanh chóng đánh gãy tay cầm súng của hắn. Vì bị thương nên hắn không tránh kịp, trong một khắc đã rơi vào khoảng cách Hàn Văn Thanh có thể tự do khống chế. Hàn Văn Thanh nắm chặt cổ áo Diệp Tu, Diệp Tu cả kinh, nòng súng đã nhắm ngay huyệt thái dương Hàn Văn Thanh. Sau đó, một cái hôn bá đạo nhưng không thể cự tuyệt rơi trên môi hắn. Đất trời theo đó tối sầm, không gian ầm ầm đổ nát. Ngón tay kéo cò súng lại không ấn xuống.

Ý tứ Hàn Văn Thanh thẳng thắn rõ ràng, câu nói mới vừa rồi vang dội lại kiên định, khiến toàn bộ sợ hãi và vô định của hắn bất chợt tan rã.

Anh là một người bình thường.

Anh có thể yêu.

- Mấy chục năm ở cùng với hắn là khoảng thời gian vui sướng nhất đời này của tôi. – Giọng 001 có chút run rẩy. Trong buồng lái đột nhiên truyền tới âm thanh điện tử lạnh buốt, nhắc nhở phi thuyền sắp hạ xuống tinh cầu Alpha – 757. Người duy nhất lắng nghe chuyện xưa này bắt đầu đứng lên, từng bước rời khởi thư phòng để chuẩn bị cho ngày mới của mình.

001 nhìn bóng lưng hắn.

Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều không phải ‘bản duy nhất’, chuyện xưa của bọn họ vĩnh viễn luôn diễn ra, không còn gì tốt hơn thế.

- Tôi có thể biết kết cục của chuyện xưa này không? – Hàn Văn Thanh dừng bước trước cửa thư phòng, mở miệng.

- Tôi bồi hắn đến già, tận đến khi sinh mạng kết thúc. Tôi đem hắn cùng vào vũ trụ. – 001 tự thuật chuyện xưa của mình, ngữ khí không chút gợn sóng, - Tinh cầu, bụi đất và ánh sáng, toàn bộ đều tuyên bố sự tồn tại của hắn.

- Bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến chúng ta chia lìa. Bởi vì ——

- Trên thế gian này chỉ có tôi cùng vũ trụ là vĩnh hằng.

FIN.




Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj

 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Câu "Tôi bồi hắn đến già...", buồn, thật buồn lắm! Như một cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn, mãi chẳng có hồi kết.
 

Vũ Lạc Thướng Thiên

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
247
Team
Bách Hoa
#4
- Tôi bồi hắn đến già, tận đến khi sinh mạng kết thúc. Tôi đem hắn cùng vào vũ trụ. – 001 tự thuật chuyện xưa của mình, ngữ khí không chút gợn sóng, - Tinh cầu, bụi đất và ánh sáng, toàn bộ đều tuyên bố sự tồn tại của hắn.

- Bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến chúng ta chia lìa. Bởi vì ——

- Trên thế gian này chỉ có tôi cùng vũ trụ là vĩnh hằng.
Đoạn kết hay quá. Thật ấn tượng. Phải yêu đến mức nào để có thể như vậy, là hi vọng cả vũ trụ có thể cùng tôi yêu anh. Thân bất tử, nên chỉ hi vọng người có thể như vũ trụ này, cùng tôi ngày ngày tháng tháng.... Ôn nhu ấy, thôi thì mang đi kính thế gian đi....
Truyện cứ đều đều nhưng lại thật là lắng đọng....
Thích nhắm ạ hí hí:love:
 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#5
Fic này plot thực sự đỉnh, thêm editor siêu chắc tay nữa :love::love::love:
Như thường lệ, Hàn Diệp trong các fic Mii chọn đều siêu siêu thích, rất Hàn, rất Diệp và rất Hàn Diệp.
Thật sự thích đoạn này:
Chỉ là rất nhanh Hàn Văn Thanh đã phát hiện khi hắn ngoan ngoãn quả thật quá hiếm hoi. Diệp Tu gần như vô hạn dung túng thí nghiệm số 2, tận hết khả năng thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của lão nhân gia. Hàn Văn Thanh thường xuyên phát hiện Diệp Tu làm trái quy tắc đem cho thí nghiệm số 2 các loại đồ ăn kì quái. Ví dụ như một lần hắn đặc biệt nghỉ việc ba ngày trở về Địa cầu chỉ vì mang cho lão nhân gia một xâu kẹo hồ lô. Khiến Hàn Văn Thanh vô cùng tức giận, lại bị hắn trêu đùa hai ba câu mà qua. Cụ ông răng không tốt, cùng lắm chỉ có thể gặm từng chút, một chuỗi kẹo hồ lô chỉ ăn một cái, còn lại trở thành đồ ăn vặt của Diệp Tu. Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu đẩy xe lăn của thí nghiệm số 2 đi dưới ánh tà dương, khóe miệng vẫn còn vương đường chỉ kẹo mạch nha nho nhỏ, tức giận lại vô cớ biến mất. Cuối cùng khi trở về ký túc xá, Hàn Văn Thanh lại thấy một bao kẹo hồ lô trên bàn mình.

Đoạn ngày tháng đó bọn họ trải qua rất bình thản. Xung đột nho nhỏ hằng ngày cũng dần xây dựng một tình hữu nghị không tên.

Cuộc sống yên bình cuối cùng đã chấm dứt vào ngày cụ ông qua đời, ông đã ra đi rất an tường. Đó là một ngày mưa rất lớn, Diệp Tu biến mất ròng rã một ngày, khi hắn trở lại đã bị mưa xối ướt sũng. Hàn Văn Thanh đứng ở cửa lớn chờ hắn, khi nhìn thấy Hàn Văn Thanh, hắn kéo ra một nụ cười có chút khổ sở, người lạnh đến mức run lập cập không thể châm thuốc lá. Mặt hắn bẩn, có lẽ là đã khóc, cũng có thể chỉ là dính nước bùn. Hàn Văn Thanh cởi áo khoác, ném lên người hắn:

- Lau một chút.

Diệp Tu dừng châm thuốc, dùng áo khoác của Hàn Văn Thanh máy móc chà xát tóc mình. Hàn Văn Thanh khoanh tay nhìn hắn không nói lời nào. Diệp Tu chà tóc một hồi, đột nhiên xa xôi nói:

- Chỉ còn một mình thôi.

Diệp Tu vẫn luôn chăm sóc thí nghiệm số 2 rất tốt, Hàn Văn Thanh từng suy đoán bọn họ có chút quan hệ thân thích, hiện tại xem ra đúng như thế. Hắn nói với Diệp Tu:

- Anh vẫn có bạn bè.

Diệp Tu đến gần quan sát hắn, cuối cùng cười rộ:

- Làm bạn bè với cậu không phải một chuyện quá vui vẻ gì.

Hàn Văn Thanh đã quen khiêu khích của hắn, lười trả lời, đưa cho hắn một điếu thuốc. Diệp Tu ngẩn ra, lần này vững vàng châm thuốc, giữa bọn họ là một tầng sương mù, rõ ràng, cũng mờ mịt.
Diệp Tu không chỉ có dáng vẻ ung dung, lười nhát, tự tại như bình thường. Diệp Tu còn có cả nỗi đau khi cô quạnh ngàn năm, nỗi đau khi mất đi người thân duy nhất.

Đây là lúc Diệp cô độc nhất, cùng là lúc Hàn dùng cách của riêng mình, chia sẻ, bước đến với Diệp Tu.

- Tôi có thể biết kết cục của chuyện xưa này không? – Hàn Văn Thanh dừng bước trước cửa thư phòng, mở miệng.

- Tôi bồi hắn đến già, tận đến khi sinh mạng kết thúc. Tôi đem hắn cùng vào vũ trụ. – 001 tự thuật chuyện xưa của mình, ngữ khí không chút gợn sóng, - Tinh cầu, bụi đất và ánh sáng, toàn bộ đều tuyên bố sự tồn tại của hắn.

- Bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến chúng ta chia lìa. Bởi vì ——

- Trên thế gian này chỉ có tôi cùng vũ trụ là vĩnh hằng.
Không hiểu Diệp đã ôm tâm trạng gì, ôm tình cảm lớn tới thế nào khi tiếp tục sống
Ta bồi hắn đến già, hắn ra đi, mình ta ở lại, Diệp thật sự chỉ còn một mình, tồn tại vĩnh hằng...
Đoạn kết hay kinh khủnggggg
 

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#6
Thật sự thích fic này,
Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đều không phải ‘bản duy nhất’, chuyện xưa của bọn họ vĩnh viễn luôn diễn ra, không còn gì tốt hơn thế.

- Tôi có thể biết kết cục của chuyện xưa này không? – Hàn Văn Thanh dừng bước trước cửa thư phòng, mở miệng.

- Tôi bồi hắn đến già, tận đến khi sinh mạng kết thúc. Tôi đem hắn cùng vào vũ trụ. – 001 tự thuật chuyện xưa của mình, ngữ khí không chút gợn sóng, - Tinh cầu, bụi đất và ánh sáng, toàn bộ đều tuyên bố sự tồn tại của hắn.

- Bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến chúng ta chia lìa. Bởi vì ——

- Trên thế gian này chỉ có tôi cùng vũ trụ là vĩnh hằng.
Cốt truyện và cái kết đều hay quá
Không cần nắm tay, dựa vai, bá cổ thì tình cảm cuả Hàn Diệp vẫn hiện lên rất sâu đậm.
Cảm ơn Oomi vì một fic hay
(y)(y)(y)
 

Aki

Người chơi công hội
Bình luận
229
Số lượt thích
446
Location
Đâu đó trên thế giới
Fan não tàn của
Hàn đội và Diệp ma!!!!!!>^<
#7
"Tôi bồi hắn đến già..." Tui khóc rồi á!!!!! Khóc thiệt á!!!!
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#8
Lãi chợt phát hiện tại sao chỉ mỗi mình Lãi là chưa điểm danh ở đây vậy nhỉ....???? Trong khi ngày fic này lên sóng Lãi đã lăn lộn từ sáng tới tối! Orz Đau thương này ai thấu!! TT^TT

Nên hnay nhân dịp đọc lại phải chạy vào điểm danh cho đủ đây!! huhuhu có lỗi với đảng nhà quá thể nếu bỏ qua cái fic đỉnh cao này!!

Nói thật thì đây mới chỉ là lần thứ 2 Lãi đọc Tiên Tri. Không phải vì không hay mà là không dám!! TT^TT Lần đầu đọc là ngạc nhiên tới bỡ ngỡ, lần thứ 2 đọc, khi đã biết hết kết quả, đọc lại với tâm thế bản thân mình là "tiên tri" nó lại đau gấp 10 lần! Thương gấp 20 lần! *dãy đành đạch* Huhuhuhuhuhuhhuhu

Không rú nhiều nữa! Chỉ muốn nói lại một chút: Đến tận bây giờ vẫn ám ảnh cái câu: "Ta bồi hắn đến già, cho đến tận khi sinh mạng kết thúc." Khi ấy lúc em làm, em có từng hỏi Lãi rằng nên dịch ra hay giữ lại chữ "bồi", và thành quả lúc đó, tới bây giờ vẫn là một dấu ấn rất sâu rất sâu trong đầu Lãi. Chữ "bồi" này nó rộng lớn hơn hết thảy mọi thứ - nó bao gồm cả vũ trụ, thời gian và tình cảm, nó là ý nghĩa sau cũng trong cuộc đời dài đằng đẵng không hồi kết của Diệp Tu.

*Khóc ngất, gục đầu xỉu trên toilet*
 

Bình luận bằng Facebook