Hoàn [Nhất lộ - Nhất sinh] Hàn Diệp - Hoang Thành Quỷ

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn Diệp]
Hoang Thành Quỷ

Art by The Ring Means All
Design by @Lãi
Edit và Beta: oomi

Ra khỏi thôn trấn, lại tiếp tục lái xe theo hướng Bắc hai mươi phút, khung cảnh xung quanh dần trở nên hoang tàn vắng vẻ. Nhìn theo bản đồ, từ trong thành phố có một đường cái thẳng tắp kéo dài theo hướng Tây Bắc, nếu như trên đường rẽ sang phía khác sẽ thấy trước mặt chính là vùng đất hoang vu không một bóng người. Trong tiết trời chuyển giao giữa xuân và hạ, bụi đất cuộn tứ tung trên con đường nhỏ, hai bên đường nở đầy hoa dại màu sắc không quá sặc sỡ, khắp nơi một màu u tối mông lung mờ mịt.

- Đổi lượt? – Hàn Văn Thanh hỏi.

- Không cần, không mệt. – Diệp Tu ngậm điếu thuốc chưa châm lửa nói, - Cũng sắp đến rồi.

Nơi hắn nói sắp đến không phải do mũi tên dẫn đường màu đỏ trên màn hình hướng dẫn, mà là món đồ đặt trên bệ. Nhìn khá giống cái la bàn trên quyển sách lịch sử, là một cái khay vuông khắc chữ thẳng thớm rõ ràng, phía trên bày một cái muỗng nhưng không quá giống. Cái muỗng đồng đỏ trôi nổi trên chút nước còn lại trên cái la bàn đã gần cạn khô, trên la bàn, cái muỗng đang đựng phân nửa chất lỏng như cháo loãng lại tựa như một thứ gì khác. Mặc cho chiếc xe đi trên con đường xóc nảy thế nào, chất lỏng trong ‘khay’ vẫn không rơi một giọt.

Hàn Văn Thanh nghĩ một chút, lấy hộp cơm từ ghế sau lên, bên trong là sữa đậu nành, sờ vào vẫn cảm nhận được một chút hơi ấm còn sót lại. Hắn tìm ống hút đâm xuống, đưa tới trước miệng để người lái xe đang ra sức lao động uống thấm giọng.

Diệp Tu nhàn nhã uống hai ngụm, tay kia Hàn Văn Thanh cầm điện thoại nhìn, nhấn lên màn hình vài cái.

- Có tin gì mới à? – Diệp Tu hỏi.

- Không, là người khác gửi qua. – Hàn Văn Thanh nói – Chỗ sắp tới không bắt được tín hiệu.

Mặc dù có lúc bọn họ sẽ đồng ý lời mời đến nơi khác xử lí vài chuyện, tuy nhiên tình trạng phải chạy mười mấy tiếng liên tiếp đến nơi đồng không mông quạnh thế này cũng tương đối ít gặp. Lần này là vì nghe tin có vài người mất tích ở vùng nọ trong lúc đi du lịch, Diệp Tu vừa nghe đến địa điểm xảy ra chuyện, lập tức đáp ứng đến xem xét, chỉ chuẩn bị một chút lập tức lái xe lên đường.

- Chỗ bọn họ mất tích, trùng hợp là khu vực lân cận của một tòa quỷ thành nổi tiếng.

Trên đường, Diệp Tu giải thích.

- Vậy không thể loại trừ trường hợp bị quỷ để mắt.

- Nổi tiếng? – Hàn Văn Thanh rất nghi ngờ điểm này, - Vì sao trước giờ tôi chưa nghe nói tới?

- Chỉ không nổi tiếng ở nhân gian thôi. - Diệp Tu nói, - Thời đại này bề ngoài không còn cái gọi quỷ thành nổi danh, nơi nào truyền ra tin tức kiểu này thì đã sớm bị mấy tên ngốc hiếu kì đến tìm hiểu bí mật san bằng rồi.

- Vậy chút tin tức tôi cũng chưa nghe qua là không thể. – Hàn Văn Thanh không bị hắn gạt, - Chỗ đó rốt cuộc có bí mật gì?

- Ài, truyền thuyết của nơi đó tới nay đã qua quá nhiều năm tháng, không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại – Diệp Tu bất đắc dĩ nói – Sớm đã có người muốn tìm hiểu chuyện xảy ra, đáng tiếc thường cách một khoảng thời gian ‘nó’ mới xuất hiện một lần, bình thường hoàn toàn không có động tĩnh, làm người ta muốn nghiên cứu cũng không được.

- Vậy cuối cùng là truyền thuyết gì?

- Quỷ thành đó —— hiện thế vào ban ngày – chuyện không ai có thể giải thích được, bắt người sau đó khiến người ta rơi vào một trận quái mộng, chuyện xưa mà anh muốn nghe là vậy đó! Hơn nữa còn rất nổi.

Diệp Tu nói tiếp, - Nếu chúng ta có thể giải quyết chuyện lạ này là tốt nhất, nếu để hụt, chỉ sợ chuyến này thành phí công, người mất tích cũng không tìm được.

- Cả người mất tích rốt cuộc ra sao cũng không biết, - Hàn Văn Thanh vừa nghĩ tới liền cau mày, - Quan trọng là thời gian, đến lúc đó nên tìm thế nào?

- Nếu vận khí tốt hẳn có thể gặp lúc quỷ thành mở cửa, - Diệp Tu nói, - Sau đó tất cả sẽ rõ ràng.

Bọn họ thay phiên lái xe, từ hừng đông hôm trước di chuyển liên tục đến chiều hôm sau, cuối cùng cũng tiếp cận chỗ cần đến. Bộ khay vuông muỗng đồng kia được Diệp Tu mượn từ một đồng nghiệp, đặc biệt hiệu quả đối với việc phân biệt địa điểm có quỷ tà quấy phá, theo hướng mà người ủy thác nói, chiếc muỗng màu đồng trên khay cạn chấn động càng lúc càng dữ dội, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khỏi la bàn.

Hàn Văn Thanh mở cửa sổ xe, ngay lập tức gió cuốn bụi bặm tiến vào. Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh gió đưa tới, đột nhiên nói:

- Ở đây.

Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, la bàn vuông lập tức phát ra một tiếng va chạm nặng nề, cái muỗng đồng lật trên mặt nước, đung đưa sau đó không nhúc nhích. Không cần cố sức lắng nghe, bọn họ cũng có thể cảm nhận được những giọng nói đang thầm thì từ khắp bốn phương tám hướng va chạm trước sau, soàn soạt tràn vào tai.

Đây không phải tiếng người, cũng không phải tiếng kêu của loài động vật nào trên mảnh đất hoang này —— nếu dựa theo mạch suy nghĩ lý trí, hẳn sẽ cho rằng đây là hiện tượng khi gió thổi qua cuốn theo các hạt cát thổi qua bề mặt vật liệu có lỗ thủng đặc thù, dẫn tới các tiếng động nghe tương tự như quỷ khóc, hoặc là tại đây là nơi có ảnh hưởng của từ trường, khiến tiếng gió nghe như lời con người thỏ thẻ trò chuyện. Dù sao ở thời đại này, bất kể là chuyện không hợp với lẽ thường thế nào, con người luôn có thể tìm cho chúng những lời giải thích khoa học có lý lẽ có chứng cứ để tin tưởng.

Nhưng với Hàn Văn Thanh bọn họ, tất nhiên không phải người ủng hộ lý luận này. Thực ra các hiện tượng này cũng không ít gặp, cũng không phải chỉ có ở khu vực gần quỷ thành mới gặp được những chuyện như thế, chỉ cần là nơi đã từng xảy ra một sự kiện có thanh thế thật lớn không thuộc hiện tượng tự nhiên, chắc chắn sẽ có phản ứng phụ là giọng nói kỳ lạ thế này. Nhưng không phải ai cũng nghe được, chỉ có vài người đã quen tiếp xúc với những loại vật này mới có thể dựa vào cảm quan bắt được tin tức.

Bọn họ xuống xe, Hàn Văn Thanh nhìn bốn phía:

- Nơi này quá vắng lặng.

So với con đường bọn họ đi lúc trước, phụ cận nơi này đến cả hoa dại cũng không có, trên mặt đất còn không che hết lộ ra vài tảng đá. Phóng tầm mắt, chỉ có một ít cỏ dại linh tinh lay động trong gió, một thân cây ở cuối tầm mắt, không thể thấy rõ có phải nó đã chết khô hay không.

Diệp Tu buồn bực nói:

- Chỗ này cũng không phải địa phương đặc biệt hạn hán, nhưng nhìn đúng là không đúng lắm.

- Nhìn cái này, - Hàn Văn Thanh nói, - Tôi càng nghi ngờ những người mất tích kia hơn, sao lại muốn chạy tới chỗ này du lịch.

- Tổng cộng có 3 người mất tích đúng không? – Diệp Tu tính toán một chút, - Có vẻ là tới từ cùng một nơi, nếu như không phải đi du lịch, hẳn là vì một mục đích đặc biệt mà tới.

- Nói không chừng bọn họ cũng đang đi về phía quỷ thành. – Hàn Văn Thanh quay đầu, - E rằng bọn họ cũng nghe được gì đó.

Diệp Tu bật cười:

- Trong quỷ thành cũng không có vàng bạc bảo vật quý giá, người có nằm xuống thì cũng đã qua rất nhiều năm rồi, bọn họ tới làm gì? Mơ mình là hải tặc tìm được bản đồ chôn giấu bảo tàng?

- Không cần biết bọn họ nghĩ thế nào, nếu thật sự là mục tiêu này, vậy càng phiền toái. – Hàn Văn Thanh nói.

Diệp Tu hiểu ý hắn. Nếu đám người nọ thật sự đến vì quỷ thành, bọn họ không chỉ không tìm cát tránh hung, còn có thể tự chui đầu vào trung tâm quỷ thành, như vậy hi vọng cứu được càng thêm mong manh.

- Chúng ta có thể chia ra thăm dò . . . – Hàn Văn Thanh còn chưa nói hết câu, bên cạnh đã truyền tới tiếng “Rộttttt”.

Hàn Văn Thanh quay đầu, Diệp Tu ngậm ống hút làm bộ như không có việc gì nhìn lại.

Hàn Văn Thanh: “. . .”

Thấy hắn đi về phía này, Diệp Tu theo bản năng lùi về sau nửa bước, kết cuộc, đối phương nắm khóa kéo áo khoác hắn, một đường bá đạo kéo thẳng lên cổ áo.

- Đuỵt chậm chậm! – Diệp Tu giãy giụa, - Suýt nữa là kẹp cằm tôi rồi!

- Tới khóa kéo cậu còn sợ, làm sao vào quỷ thành? – Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói.

Diệp Tu: “. . .” Nói vậy mà được!

Cãi thì cãi, bọn họ vẫn chuẩn bị chia ra thăm dò. Hai người mang dụng cụ liên lạc đầy đủ, từng người xuất phát theo hai hướng Bắc – Nam, hẹn cẩn thận, dù có gặp tình huống dị thường cũng không thể tự ý hành động, chờ người còn lại đến rồi nói tiếp. Diệp Tu một hơi hút sạch sữa đậu nành:

- Việc cuối, nếu đến cùng không tìm được gì, chúng ta trở về tập hợp cạnh xe. Nếu như xe cũng không . . .

- Tôi tìm đám quỷ đó tính sổ. – Hàn Văn Thanh nói.

- . . . – Diệp Tu nhìn qua – Nói chung nếu như thật sự không liên lạc được, tôi sẽ bắn pháo hoa.

Hàn Văn Thanh gật đầu, phất tay rời đi.

Cảnh sắc trong vùng đất hoang một đường không đổi, Hàn Văn Thanh cũng không đến thưởng thức phong cảnh, chăm chú lưu ý xung quanh có điều gì bất thường không tự nhiên hay không. Hắn tỉ mỉ lắng nghe âm thanh có thể xuất hiện, nhưng nhất thời, trong tiếng gió lẫn vào không ít tiếng thầm thì.

. . . Càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang.

Hàn Văn Thanh dừng bước, sực nhận ra không phải tiếng quỷ khóc mà là tiếng gió từ lúc nào đã bất giác lớn lên. Mới đây gió trên vùng đất này có thể xem là vô cùng bình thường, hiện đã bắt đầu gầm thét cuốn theo cát bụi trên mặt đất, đánh thành từng cuộn nhỏ quét về phía đông. Hắn cảm thấy không đúng, đang muốn liên lạc với Diệp Tu, nhưng gió đã vù vù thổi bên tai, Hàn Văn Thanh đành tìm tảng đá lớn nửa chôn dưới đất, trốn phía sau tránh gió.

Thiết bị liên lạc trên tay hiển thị một màu xám, Diệp Tu vẫn chưa gửi tin tức.

Gió trong thời gian cực ngắn trở nên càng mãnh liệt, Hàn Văn Thanh thậm chí có thể nghe âm thanh đá sỏi vụn bị cuốn lên không ngừng đánh mạnh tạo thành từng tiếng trầm đục trên tảng đá hắn ẩn thân, cơn gió này xuất hiện ở vùng đất hoang này vô cùng không khoa học, càng đừng nói đến trong thời gian trùng hợp thế này . . . Nghĩ tới đó, trước mặt Hàn Văn Thanh đột ngột một chùm bụi đất xoắn tới, hắn theo bản năng dùng tay đỡ, nhắm chặt mắt.

Một trận gió khô khốc lại mang hơi ấm đánh trên mu bàn tay. Hàn Văn Thanh thấy rất không đúng, lúc này trong gió mang theo đất cát là bình thường, nhưng còn nhiệt độ này từ đâu tới? Trước đó rõ ràng đã gần hoàng hôn.

Sau đó khi hắn mở mắt lần nữa, nhìn thấy chính là cát vàng trải dài vô cùng vô tận.

Đối mặt với cảnh tượng bất ngờ, hắn nhất thời sửng sốt, thiết bị liên lạc trong túi đột nhiên phát ra hai tiếng tạch tạch, giọng nói của Diệp Tu từ bên trong truyền tới:

- Đệch! Hoang mạc hóa hơi nhanh, nói hóa là hóa! Không xem phim giáo dục về môi trường thì phải?

Hàn Văn Thanh: . . .

Bị đối phương chen ngang, kinh ngạc bất giờ gì gì đó toàn bộ bay sạch, gió đã nhỏ đi rất nhiều, hắn đứng lên từ sau tảng đá. Phát hiện trên áo khoác ngoài và mũ đều phủ kín một tầng cát vàng, như thế bản thân đã bôn ba trong sa mạc rất lâu.

Mảnh đất hoang vu trước kia không thấy tăm hơi, dõi mắt nhìn, lọt vào tầm mắt đều là màu cát vàng kim, giống như hắn từ nơi trước kia trực tiếp bị ném vào nơi nào đó trong sa mạc. Đối mặt với tình cảnh này, Hàn Văn Thanh đầu tiên nghĩ đến chính là ảo giác, hắn khom lưng nhặt một hạt cát tỉ mỉ xem xét, nhưng không phát hiện có vết tích giả tạo nào.

- Cậu cũng rơi vào sa mạc? – Hàn Văn Thanh cầm thiết bị liên lạc.

- Ừ, rẹt rẹt . . . – Bên đối phương hình như có chút tạp âm, cuộc trò chuyện lập tức ngắt ngang. Hắn phát hiện thiết bị liên lạc ở trong địa phương không giải thích được này vẫn có thể sử dụng, không tiếp tục lo lắng bên kia —— dù thế nào bọn họ cách nhau không xa, đều sẽ chạm mặt.

Gió lúc này đã hoàn toàn dừng lại, một vầng thái dương treo giữa trời, khiến người cảm thấy như thể đang bị giam trong một lò nướng Ả Rập, bốn phương tám hướng đều là sóng nhiệt. Hàn Văn Thanh cởi áo khoác và mũ, giũ cát vàng bên trong, sau đó chậm rãi từng bước về phía thiết bị liên lạc hiển thị.

Mảnh sa mạc này, bất kể là hư ảo hay hiện thực, đối với người đang ở bên trong mà nói đã đủ chân thực. Hàn Văn Thanh đi chưa được vài bước đã cảm thấy nóng chết người, không khí giống như bị nhiệt độ cao làm méo mó, lau đi giọt mồ hôi chảy tới khóe mắt, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng lục lạc cổ quái không xa truyền tới.

Việc này giúp hắn phát hiện, tiếng quỷ khóc, tiếng xì xào bàn tán trước kia, trong sa mạc này không còn chút gì.

Tiếng lục lạc ngày càng gần, một hàng lạc đà trong tiếng lục lạc lanh lảnh xuất hiện ở đỉnh một cồn cát. Bọn họ nhìn qua như đội buôn trung cổ bước ra từ phim phóng sự, đầu người đứng đầu bọc vải trắng, dẫn dắt lạc đà mang theo hàng hóa và những người phía sau, ung dung chậm rãi bước trên biển cát vàng.

[Updating . . .]



Chú thích: La bàn


Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#2
Hoang Thành Quỷ
- Part 2 -

Khi nhìn thấy Hàn Văn Thanh, thủ lĩnh kinh hãi, từ xa hô gì đó về phía hắn.

Giọng kẻ đó không truyền quá xa, Hàn Văn Thanh căn bản không nghe rõ. May sao đội lạc đà đi không chậm, rất nhanh đã tới trước mặt Hàn Văn Thanh. Trước ngực thủ lĩnh mang một cái lục lạc, hình dáng gần như phiên bản nhỏ hơn của cái lục lạc treo trên người con lạc đà dẫn đầu, nhìn qua có vẻ sẽ không kêu ra tiếng. Người đó cong người, xốc mở vải che hai bên má:

- Anh bạn trẻ, cậu từ đâu đến? Lạc đường sao?

Hàn Văn Thanh vốn thấy hình dáng đội buôn này rất có ý vị cổ, tưởng rằng đối phương sẽ nói vài lời nho nhã, không ngờ lại rất thẳng thắn trực tiếp. Như vậy, so với ấn tượng trong đầu hắn cách biệt không ít.

- Tôi thất lạc đồng bạn. – Hắn thật sự trả lời, - Tôi đang tìm người đó.

- Ây, chúng tôi mới rồi cũng nhặt được một người lạc đường, không phải bạn cậu chứ? – Thủ lĩnh chỉ tay về sau.

Mí mắt Hàn Văn Thanh giật nhẹ, nhìn xuôi theo ngón tay anh ta chỉ về đội ngũ phía sau, quả nhiên giữa một đám thương nhân phơi sương phơi nắng đến mặt đen răng trắng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang cười với mình.

Mấy phút sau, hắn cũng gia nhập đội ngũ đầu quấn vải.

Hắn và “người vô tội lưu lạc trong sa mạc may mắn gặp được đội buôn tốt bụng thu nhận” – Diệp Tu, ngồi cùng một con lạc đà, Diệp Tu ngồi sau hắn kéo tấm vải trên đầu hắn nghĩ ngợi, tựa như đang cân nhắc dùng nó để tạo hình gì, Hàn Văn Thanh nhịn rồi lại nhịn mới không đạp tên này xuống.

- Cậu nói loại lý do này bọn họ cũng tin, - Hàn Văn Thanh xóa sạch vọng tưởng cột miếng vải trên đầu hắn thành cái nơ của kẻ ngồi sau, - Có thể thấy đội buôn này chắc hẳn có vấn đề.

- Chắc chắc có. – Diệp Tu nói – Thời đại này cón có đội buôn lạc đà, không biết là phong cách bao nhiêu năm trước. Lại nói tôi có nghiên cứu qua chuyện quỷ thành ở khu vực này, ít nhất trong một ngàm tám trăm năm trước cũng không phải sa mạc.

- Nên đây là sa mạc ở nơi khác? – Hàn Văn Thanh quan sát bốn phía, - Hoặc có thể là trực tiếp dựng ra.

- Ây, cái đó thì khó nói. – Diệp Tu ngồi sau lưng hắn giả vờ giả vịt thở dài. Hàn Văn Thanh tuy không nhìn mặt cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm bỡn cợt của hắn, - Xung quanh đều là hạt cát hạt cát hạt cát, căn bản không đoán được đây là nơi nào.

- Nếu không phải hạt cát cậu cũng không nhận ra. – Hàn Văn Thanh không chút lưu tình vạch trần, - Năm đó cậu học địa lý nát thế nào, còn cần tôi dạy thêm.

- Sao cứ mở miệng là nhắc, - Diệp Tu kháng nghị, - Sau cùng vẫn qua.

- Ừ, - Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói, - Chọn mười một câu sai bảy.

- Vậy không phải cũng đúng bốn sao!

Hàn Văn Thanh: “. . .” Cái này đáng để kiêu ngạo?

- Đúng rồi, vừa rồi nhìn thấy thủ lĩnh đội buôn, - Diệp Tu hạ thấp giọng, - Anh có cảm thấy có gì lạ không?

- Có hơi kì quái, nhưng cụ thể không nói được. – Hàn Văn Thanh suy nghĩ một hồi, - Lúc hắn nói chuyện với tôi lưng hơi cong, nói xong cũng không ngồi thẳng, dường như là thói quen.

- Thảo nào lại có cảm giác không hợp, anh nói vậy cũng không sai. – Diệp Tu sờ sờ cằm, - Có lẽ từng bị thương?

- Đối với lữ thương mà nói cũng không phải chuyện lạ gì. – Hàn Văn Thanh nói, - Tôi cảm thấy trọng điểm cần cân nhắc là, những người này có phải ảo giác hay không?

- Hiện chưa thể phán đoán chính xác, - Diệp Tu hơi nâng cằm, - Mỗi người đều quá yên tĩnh. Nhưng sắp tới đích đến của họ, đến đó có lẽ có thể hiểu toàn bộ.

Hàn Văn Thanh sực nhận ra vấn đề:

- Lần này đội buôn đi đến đâu?

- Còn phải hỏi sao? – Diệp Tu cười một tiếng, - Dĩ nhiên chính là nơi trong truyền thuyết . . .

Không chờ bọn hắn nói xong, trong khói bụi cát vàng, đường nét một toà thành như ẩn như hiện vụt lên từ mặt đất cuối chân trời. Tuy không giống với thương nhân lặn lội đường xa mà đến, nhưng hai người bị mặt trời chiếu đến đầu váng mắt hoa cũng cảm nhận được vẻ mặt mừng rỡ của những người lữ hành nhìn thấy ốc đảo.

- Đó chính là quỷ thành? – Hàn Văn Thanh nhíu mày.

- Anh có thể không hiểu tình hình vậy không! – Diệp Tu chọt chọt Hàn Văn Thanh, - Đối với không gian hư cấu này mà nói, quỷ thành kia hẳn là loại hình minh châu lữ đồ ốc đảo giữa sa mạc, đô thị phồn hoa rồi.

- Dù thế nào vẫn là quỷ thành. – Hàn Văn Thanh nhìn qua, - Chúng ta tiến vào tra xét?

Diệp Tu:

- . . . Vào, tôi phơi nắng sắp chín rồi.

Đều nói ngựa thấy núi chạy theo sấp mặt, bọn họ chẳng mấy chốc đã đến dưới tường thành. Trên cổng thành có khắc kí hiệu, có vẻ như toà thành này có tên, hai người từ bên ngoài đến nghiên cứu một phen, ai cũng không nhận ra vài chữ kia.

Vào thành thị, sự giúp đỡ của đội buôn với hai người lạc đường cũng chấm dứt, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh trả lạc đà lại cho đội buôn, đi tới trước nói lời cảm tạ với thủ lĩnh. Trước khi chia tay, Diệp Tu tựa như vô tình hỏi một câu:

- Tòa thành này tên gì?

- Là ‘Thành hoang’! – Thủ lĩnh cười. Khác biệt với giọng nói hào sảng, hắn đi đường đặc biệt chậm, vững chãi đến quái dị. – Tên không phải được khắc ở cửa thành sao, hai cậu lẽ nào biết nghe không biết đọc? Tới nơi này làm ăn như vậy là không được đâu, rất dễ bị dính chút mánh khóe!

Diệp Tu vẫy tay từ biệt anh ta, quay đầu, xòe tay với Hàn Văn Thanh.

- Tên trên cửa thành ban nãy, tuyệt không phải ngôn ngữ chúng ta đang sử dụng. – Hắn nói, - Nhưng nhìn ý của thủ lĩnh, dường như anh ta cho là chúng ta có thể trò chuyện ắt hẳn có thể đọc các loại kí hiệu kia.

- Quả nhiên ảo giác chỉ là ảo giác, kẽ hở bắt đầu xuất hiện từ đây. – Hàn Văn Thanh gật đầu, - Còn đội buôn kia, những điểm kì quái ngày càng rõ ràng.

Diệp Tu tán đồng. Sau khi bọn họ vào thành, rõ ràng có thể cảm nhận được ngoại trừ thủ lĩnh kia mỗi người sắc mặt đều cứng nhắc, hành động trì trệ, như một đám rối được giật dây.

- Chỉ có thủ lĩnh đội buôn là người thật. – Hắn tổng kết, - Chân thực duy nhất trong ảo giác.

- Rất có thể hắn chính là một trong những người mất tích. – Hàn Văn Thanh hiểu ý.

Diệp Tu búng tay:

- Theo dõi anh ta, ngược lại tôi muốn xem một con sâu bướm ma có thể làm gì trong thị trấn ma này.

Đội buôn vào ở trong một khách sạn trong thành. Diệp Tu và Hàn Văn Thanh một đường theo đuôi, phát hiện thủ lĩnh chỉ ở trong viện của mình, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ra khỏi cửa, không khỏi cảm thấy không biết xuống tay từ đâu.

- Bằng không ném vài quả pháo kép vào sân? – Diệp Tu đề nghị.

Hàn Văn Thanh:

- Tôi ném cậu vào hiệu ứng tốt hơn, thử không?

Cuối cùng bọn họ quyết định không ném pháo kép (chủ yếu vì Diệp Tu không mang theo), hai người ngồi trên cây thương lượng một chút, quyết định một người ở tại chỗ trông chừng, một người đi tra xét. Diệp Tu nói:

- Đã có một người mất tích xuất hiện ở đây, không chừng còn có người thứ hai.

- Bọn họ có vẻ không nhớ chính mình nguyên bản.

Hàn Văn Thanh quét mắt nhìn người không tính là nhiều bên dưới nhưng đường phố vẫn rất náo náo nhiệt nhiệt,

- Nếu không nhìn thấy quần áo của chúng ta đã sớm phát hiện không đúng.

- Nơi này kỳ trang dị phục gì cũng có, chúng ta cũng không tính là quái dị. – Diệp Tu quạt quạt gió cho chính mình, - Anh đi dạo xung quanh trước đi, chơi đủ rồi quay về thì tới lượt tôi.

- Chúng ta đã bàn xong. – Hàn Văn Thanh liếc hắn, - Không ném pháo kép.

Diệp Tu:

- Tôi nói là không mang.

- Đưa đạn pháo hoa cho tôi.

- Anh như này có phải đang cướp đoạt tài sản không! – Diệp Tu lập tức kháng nghị, - Dòng pháo hoa hiệu ứng đã qua giám định an toàn cấp một của hội ủy viên, cho đứa nhóc năm tuổi chơi cũng không có vấn đề gì!

Hàn Văn Thanh mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Diệp Tu nói một hồi, bất đắc dĩ đưa một hộp giấy nhỏ, ưu thương nói:

- Anh căn bản không tin tưởng tôi.

- Cậu dám dùng cơm tối hôm nay cược cậu không định ném cái này? – Hàn Văn Thanh hỏi.

Diệp Tu:

- . . . Anh đi nhanh đi.

Hàn Văn Thanh cất hộp pháo rồi nhảy khỏi cây, bắt đầu đi loanh quanh trong thành.

Nơi này, ít nhất là trong giả thuyết, hẳn là một hòn ngọc để mua bán trao đổi hàng hóa giữa sa mạc. Hai bên đường đầy những quầy hàng khiến người đầu váng mắt hoa, những thương phẩm quý giá được đặt trong những phòng ốc được xây thành hình thang, dọc theo những con đường, mùi nho và mật dưa lay động theo gió, cùng một ít hương liệu đựng trong bình sành hỗn tạp hòa vào nhau, tạo thành một loại không khí đặc biệt, mùi hương cổ quái lại mê người. Mấy người mặc Hồ phục thắt tay áo, vài người khoác áo khoác dài và khăn đội đầu, cũng có những người bả vai màu mật ong bóng loáng treo kín những dây xích và đồ trang sức lóe sáng, khi Hàn Văn Thanh băng qua đoàn người, hầu như không cảm thấy một thân quần áo hiện đại của bản thân không phù hợp hoàn cảnh cỡ nào. Tiếng người mua bán lanh lảnh vang dội ồn ào như tiếng những khối băng chạm vào nhau, có người già nua tay gầy như que củi khua cây đàn gỗ lê, có cô gái trẻ hát dưới chuỗi hoa giả làm từ sợi bông, giọng hát khiến con chim ưng trên cánh tay một dũng sĩ cũng bay đến lắng nghe . . .

Một giấc mộng phồn hoa, một trận hương mông lung, sóng nhiệt tỏa lan.

Nhưng Hàn Văn Thanh cảm nhận rất rõ ràng, tòa thành này không còn “sống”. Những náo nhiệt mười phần, những tiểu thương đang thét to hàng hóa của mình đẹp đẽ bao nhiêu giá rẻ bao nhiêu cũng thế, đôi mắt và khuôn mặt thiếu nữ sắc nét cũng thế, toàn bộ những người trong đội buôn bọn họ nhìn thấy lúc trước cũng không khác. Bọn họ có giàu có, có tức giận, trật tự và thản nhiên làm việc của bản thân, nhưng thực tế họ chỉ đang đảo quanh trong một vòng tuần hoàn cố định, không thể thoát khỏi.

Hàn Văn Thanh chậm rãi đi dọc theo con đường, mọi người tới tới lui lui bên cạnh hắn, nhưng lại không có lấy một vật chân thật.

Lúc này thiết bị liên lạc trong túi hắn vang hai tiếng, Hàn Văn Thanh cầm lên:

- Thế nào?

- Tôi nghe được thủ lĩnh đội buôn nói chuyện với người khác. – Giọng Diệp Tu hạ xuống rất thấp, - Tối nay hắn sẽ tham gia một buổi tiệc rượu thành chủ tổ chức.

Hàn Văn Thanh nghĩ cuối cùng NPC cũng phát động tình tiết nhánh sao:

- Khi nào hắn xuất phát?

- Xem ra lát nữa sẽ đi, - Diệp Tu tiếp tục nhỏ giọng nói, - Phát động tình tiết nhánh rồi sao, ngẫm lại có chút kích thích!

- Cậu đang ở đâu? – Hàn Văn Thanh cảm thấy không đúng lắm, - Cậu không ở trên cây.

- Trên cây sao có thể nghe trộm, - Diệp Tu nói, - Trong tủ quần áo.

- Cẩn thận một chút, - Hàn Văn Thanh đau đầu nói, - Nếu làm ra việc như “Ma quỷ lộng hành trong một cái quỷ thành” cũng quá trào phúng . . .

Đúng lúc này hắn nghe một tiếng leng keng, từ thiết bị liên lạc vang lên tiếng phụ nữ hét:

- Có quỷ ——!

Hàn Văn Thanh: . . .

Hàn Văn Thanh lặng lẽ chấm dứt cuộc trò chuyện.

Phải nói tới, trong tòa thành này trong vẻ náo nhiệt lại lộ ra vẻ cổ quái nơi nơi, cảm giác biết bản thân còn có một đồng bạn kỳ thực cũng không tệ lắm. Hàn Văn Thanh bước vào một hẻm nhỏ, nhìn bốn phía không thấy ai, tung người nhảy đến nóc nhà một căn phòng. Từ độ cao này nhìn quanh bốn phía, sẽ phát hiện không có nhiều dấu hiệu nổi bật trong toàn thành phố, bắt mắt nhất chính là kiến trúc một toàn nhà có mái nhà màu trắng ở phương Bắc, hắn nghĩ nơi đó tám chín phần mười chính là nơi phát sinh tình tiết trong truyền thuyết kia, nơi tổ chức tiệc rượu.

Phía dưới đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, Hàn Văn Thanh cúi đầu nhìn qua, hơn mười người trang phục kì lạ tách đám đông ra, tay nâng cao một tòa kiệu đính đá quý lấp lánh chậm rãi đi trên đường phố. Thời khắc ấy, hắn nhìn thấy một góc mành bị nhấc lên, từ trong đưa ra cánh tay phụ nữ, cổ tay mảnh khảnh là vòng vàng và dây xích bạc xen kẽ, còn có mã não rực lửa và màu sáp ong vàng óng, giữa phục trang và trang sức đẹp đẽ, bất ngờ xuất hiện một đồng hồ thể thao không thấm nước.

Hàn Văn Thanh: . . .

Khi hắn muốn nhìn kỹ hơn, mành đã bị buông xuống. Đoàn người tự động nhường cho nàng một con đường, lúc Hàn Văn Thanh nhảy khỏi nóc nhà tới đường phố, nhóm người nọ đã biến mất ở giao lộ.

Hắn kéo một thương nhân đội mũ quả dưa hỏi:

- Mới nãy là ai?

- Là vũ cơ từ Đông phương tới, - Thương nhân NPC kính nể nói, - Nàng ấy đang đến tiệc rượu phủ thành chủ hiến nghệ đấy!

Trên cơ bản Hàn Văn Thanh có thể chắc chắn vũ cơ này chính là một trong những người mất tích. Liên tưởng đến thủ lĩnh đội buôn cũng sắp tham gia tiệc rượu, tình hình như thể đã được báo trước, những con người bị cuốn vào ảo giác này đang dần tụ tập ở trung tâm.

Hắn nhảy lên nóc nhà lần nữa, chạy theo đội ngũ của vũ cơ hai con đường, canh chuẩn thời cơ đánh ngất một tùy tùng kéo vào một hẻm nhỏ, trà trộn vào đội ngũ, thế nhưng không ai phát hiện có gì không đúng. Điều này cũng xác định suy đoán trước giờ của hắn “Cả thành đều là NPC”. Tuy nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện khác: Những người mất tích trong quỷ thành đều không nhớ thế giới và bản thân mình trong hiện thực, vì sao hắn không chịu ảnh hưởng?

Hắn bấm thiết bị liên lạc, Diệp Tu phía bên kia nói:

- Có thể tới tòa nhà lớn nhà thành chủ luôn chứ? Tới sớm ăn ít đồ.

Hàn Văn Thanh:

- Đồ trong quỷ thành cậu cũng dám ăn?

- Dù không ăn, nhìn cũng tốt. – Diệp Tu nói, - Tôi đang làm trợ thủ trong bếp bọn họ.

Hàn Văn Thanh thầm nghĩ tên này đúng là không bình thường, từ nãy đến giờ mới bao lâu đã từ tủ quần áo lăn lộn đến phòng bếp nhà người ta.

- Tôi vừa tìm được một người mất tích khác. – Hắn vừa đi theo đội ngũ vừa nói, - Hiện còn thiếu một người?

- Không sai. – Bên Diệp Tu vang lên những âm thanh va chạm lúc có lúc không, - Ba người không biết vì sao chạy đến chỗ này chơi, cơ bản có thể hình dung mục đích ban đầu của họ chính là đến quỷ thành này.

- Bọn họ không nhớ chuyện của bản thân trong hiện thực, vậy bọn họ gặp nhau có khả năng sẽ nhận ra? – Hàn Văn Thanh đã nghĩ tới khả năng này.

- Tóm lại một khi đụng mặt chắc chắn có trò hay. – Diệp Tu một bộ xem trò vui không sợ phiền phức, - Anh đến sớm đi, tôi tìm xem nơi này còn người mất tích thứ ba không.

Đến khi Hàn Văn Thanh theo đội vũ cơ tiến vào toàn kiến trúc màu trắng, thiết bị liên lạc cũng không vang lên lần nào. Sắc trời dần tối, phủ thành chủ được điểm vô số ánh đèn, chiếu rọi bên trong phủ huy hoàng như đêm trắng, bên trong càng là một mảnh hào quang xán lạn. Người hầu nâng khay vàng ly bạc lả lướt, các vị khách trang phục khác nhau được đón vào buổi tiệc, các món sơn hào hải vị như nước chảy vào tiệc rượu tổ chức ở sân trước, nhưng chủ nhân của nó vẫn chưa xuất hiện.

Hàn Văn Thanh càng xem càng cảm thấy bữa tiệc rượu này kỳ quái, cảm thấy nó so với yến hội của bất kì thời đại nào cũng không giống nhau lắm, như đem nhiều phong tục chắp vá vào nhau, có cảm giác không ra ngô ra khoai.

Một nhánh đội ngũ bên hắn cũng được sắp chỗ, tuy nhiên chỉ là đợi trong góc. Vũ cơ từ trên kiệu bước xuống đeo mạng che mặt, không nói lời nào được bọn họ vây quanh ở giữa. Hàn Văn Thanh nhìn thịt rượu đang được mang lên . . . có vẻ rất ngon. Nhưng vừa nghĩ tới đây là quỷ thành, nguyên liệu có thể đạt tới mấy trăm năm tuổi, lập tức mất sự thèm ăn.

Một người hầu nâng khay rời khỏi đội ngũ mang món ăn, nghênh ngang đi tới cạnh hắn, đẩy hắn sang một bên, ngồi xuống.

- Sao không ăn? – Diệp Tu đem khay bạc đặt lên bàn.

Hàn Văn Thanh cau mày:

- Đồ chơi này không phải thịt người?

- Sao có thể! – Diệp Tu vỗ vai hắn, - Quỷ không ăn thịt người, càng khỏi nói nơi này là ảo giác. Cơm canh nơi này ăn vào nhiều lắm là giống câu “uống gió Tây Bắc” thôi.

Hàn Văn Thanh: . . .

Vậy cậu còn kêu tôi ăn cái gì.

Diệp Tu hai ba cái cởi áo ngoài bằng cây đay của nhà bếp phủ thành chủ, cuộc thành một cục nhét dưới đáy bàn. Từ trong túi lấy ra một hộp kẹp bạc hà vị dưa hấu, bỏ vào lòng bàn tay Hàn Văn Thanh hai viên:

- Tôi không phát hiện nơi này còn ‘con người’ khác.

Hàn Văn Thanh quét mắt một vòng qua những vị khách trong phòng lớn, quả nhiên phát hiện người thương nhân lữ hành kia, trước ngực vẫn mang cái chuông nhỏ không kêu rất dễ nhận thấy. Diệp Tu nhìn qua, thấy vũ cơ ngồi cách bọn họ không xa, sờ sờ cằm:

- Ồ, cô gái này có chút ý khác biệt.

- Cậu nói là cái đồng hồ kia? – Hàn Văn Thanh nhìn theo xuôi theo tầm mắt hắn.

- Không chỉ vậy. – Diệp Tu chớp mắt, - Nàng ít nhất cũng coi như một người theo ngành văn nghệ, thông thường rất chú trọng dáng vẻ mới đúng. Nhưng nhìn nàng hiện tại, lưng hơi cong, sống lưng không chắc chắn, như là một tư thế theo thói quen . . .

Trước mắt Hàn Văn Thanh lóe lên tình cảnh hủ lĩnh đội buôn nói chuyện với hắn:

- Như thế có nghĩa là người còn lại cũng sẽ tương tự?

- Đúng vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào? – Diệp Tu cũng không nghĩ thông.

Chủ nhân vẫn không xuất hiện, thế nhưng yến hội khí thế ngất trời đã bắt đầu. Tiếng đàn và tiếng chúc rượu huyên náo vang vọng khắp sảnh đường, mọi người cũng không vì chủ nhân bữa tiệc vắng mà hỗn loạn, họ vui vẻ sôi nổi ồn ào cùng uống rượu. Cũng không bao lâu, tiếng nhạc từ sôi động chuyển thành êm ái, vũ cơ cạnh bọn hắn đứng dậy, trong bữa tiệc truyền tới tiếng hô to, giống như đang gọi tên nàng, chỉ tiếc ngôn ngữ nọ Diệp Tu và Hàn Văn Thanh lại nghe không hiểu.

Vũ cơ đi tới giữa phòng, mọi người nhanh chóng yên tĩnh lại. Nàng cho nhạc sư diễn tấu nhạc cụ một ánh mắt, đối phương cũng rõ ràng, bắt đầu biểu diễn một chuỗi tiết tấu trong sáng như ngọc châu rơi, âm điệu trôi chảy khiến người nghe không khỏi thả người nhảy múa theo ca khúc.

Diệp Tu: “Phụt ——"


[Updating . . .]
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
Hoang Thành Quỷ
- Part 3 -

Hàn Văn Thanh cũng kinh ngạc ngây người, tuy là do nhạc cụ cổ tấu ra nhưng đây không phải là bài“Phong cách dân tộc rực rỡ nhất”?

"Phong cách dân tộc rực rỡ nhất" là một bài hát nổi tiếng được hát bởi huyền thoại Phoenix. Đây là bài hát chủ đề của album thứ ba "The Most Hyun National Wind" (Đĩa đơn Phoenix Legend phát hành năm 2009). Link: https://www.youtube.com/watch?v=kuslq5gQmEU

May mắn các NPC xung quanh không để ý tới sự ngạc nhiên của hai người ngoài này. Vũ cơ uyển chuyển nhảy múa trên thảm, hình thể uyển chuyển dáng người mềm mại, phối hợp với bản nhạc đệm "Phong cách dân tộc rực rỡ nhất" phong cách phương tây hiện đại, đúng là có một loại phong cách khiến người phải nhìn chằm chằm không chớp mắt. Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều nhìn rất nghiêm túc, tuy nhiên bọn họ không nhìn màn khiên vũ mà đang lưu ý động tác của người nhảy.

- Dường như nàng rất mệt mỏi. – Diệp Tu nói.

Hàn Văn Thanh cũng nhìn ra điểm này. Tuy nhảy đến vô cùng ung dung, thể lực của nàng có lẽ chịu được, nhưng lại tạo cảm giác có chút áp lực không chịu nổi.

- Lẽ nào ảnh hưởng của quỷ thành?

- Đã vào quỷ thành, không bị ảnh hưởng là không thể, nhìn qua tương đối nguy hiểm. – Diệp Tu nói, - Người bình thường và quỷ ở cùng một trận đều có cảm giác suy nhược, càng không cần nói nàng tự mình ra trận tham diễn màn ảo giác này.

"Phong cách dân tộc rực rỡ nhất" đã đến khúc vĩ thanh, vải the mỏng trên y phục vũ cơ, trang sức xinh đẹp rực rỡ dưới mép tóc, bên tai, cổ tay, mắt cá chân xoay tròn dưới ánh đèn (nhưng trong mắt Diệp Tu và Hàn Văn Thanh, đồng hồ điện tử không thấm nước phá hoại không khí cực kì triệt để), sau khi âm phù cuối cùng hạ xuống, tiếng hoan hô tiếng vỗ tay trong yến hội với vang lên, nàng ngã trên mặt đất.

Khúc vĩ thanh: đoạn cuối một bản nhạc

Điều này tạo thành một trận hỗn loạn nho nhỏ, đội ngũ NPC lao tới đưa nàng ra ngoài. Hàn Văn Thanh và Diệp Tu mặt đối mặt nhìn nhau, cùng theo tới phía sau sảnh lớn.

Tuy vũ cơ mê man nhưng như thể còn chút ý thức, vẫn bất an gảy vật trên cổ tay. Diệp Tu đẩy các tùy tùng đang vây thành một vòng ra, nửa quỳ bên giường, tháo xuống từng trang sức trên tay vũ cơ; sau khi tất cả được lấy xuống bao gồm đồng hồ điện tử không thấm nước, trên tay nàng chỉ còn chuỗi mã não. Diệp Tu thử mấy lần đều không thể tháo nó xuống.

- Vật này có gì đó cổ quái? – Hàn Văn Thanh nghi ngờ nói.

Diệp Tu kiểm tra chuỗi mã não, chỉ vào một hạt trong đó nói:

- Anh cầm thử nó thử xem.

Hàn Văn Thanh cẩn thận nặn nặn, phát hiện độ cứng của vật này vượt ngoài dự đoán, vì thế phát lực, một tay bóp nứt hạt châu.

Trong nháy mắt hạt châu vỡ nát, trên người vũ cơ xuất hiện biến hóa kinh người. Sự rạng ngời trên làn da nàng trở nên ảm đạm, vầng trán trơn nhẵn xuất hiện nếp nhăn, tóc dài đen nhánh dần dần nhuốm bạc khô đi, những trâm cài tóc lần lượt không chịu được leng keng rơi xuống, nhưng trước khi chạm mặt đất đã hóa thành khói nhẹ. Trong mất giây ngắn ngủi, một cô nương trẻ tuổi tuyết da hoa mạo đã thành bà lão mái tóc trắng xóa.

Dù là Hàn Văn Thanh và Diệp Tu nhất thời cũng sững sờ đương trường. Đối mặt với tình hình này, tùy tùng trung thành quanh họ lại không xông lên tấn công mà lần lượt biến mất trong không khí. Vũ cơ mặc lụa mỏng biến thành một bà lão mặc quần áo leo núi, bóng của ‘nàng’ cũng trở nên mờ nhạt, cuối cùng chỉ còn chuỗi mã não vỡ nát rơi trên mặt đất.

- Tức là, - Diệp Tu tự lẩm bẩm, - Người mất tích này vốn là một bà lão?

- Thảo nào ‘nàng’ vẫn luôn cong người, hơn nữa khi khiêu vũ thể lực cũng khó chống đỡ. – Hàn Văn Thanh nói, - Tuy ‘nàng’ ở trong ảo giác là một cô gái trẻ, nhưng thực chất đã rất lớn tuổi.

Diệp Tu trầm mặc nửa ngày, đột ngột bật ra một câu:

- Hóa ra là một lần hội ngộ dưới bóng tà dương!

Hàn Văn Thanh: . . .

Suy luận này thực ra rất hợp lý, nghĩ đến sống lưng hơi cong của thủ lĩnh đội buôn và cách đi chậm rãi, không khó suy đoán tuổi hắn lớn hơn trong ảo giác không ít. Diệp Tu nhặt chuỗi mã não:

- ‘Nàng’ dựa vào vật này để duy trì trong quỷ thành, hiện hạt châu đã vỡ nát, ‘nàng’ cũng từ ảo giác về hiện thực, ắt hẳn không có nguy hiểm gì. Hiện tại chúng ta chỉ cần đem vật gắn bó với những người còn lại đập vỡ là được, thủ lĩnh đội buôn luôn gắn bó với cái gì?

Hắn dừng lại. Hàn Văn Thanh và hắn mặt đối mặt nhìn nhau, hai người không hẹn cùng nói:

- Lục lạc!

Bọn họ từ sau sảnh không một bóng người trở về tiệc rượu. Trong đại sảnh vẫn ngập tiếng hoan ca nói cười, nhưng dường như đã không còn bao nhiêu xanh vàng rực rỡ, cả người dường như cũng ít đi một chút, đây chắc chắn không phải ảo giác của bọn họ. Diệp Tu và Hàn Văn Thanh lặng lẽ vòng ra sau lưng thủ lĩnh đội buôn, nghe được tiếng nói chuyện:

- Đây là lần cuối tôi mang đội, vì thành chủ của chúng ta đem tới những món lễ vật quý giá . . .

Diệp Tu thần không biết quỷ không hay tháo lục lạc xuống, Hàn Văn Thanh bóp nó thành mảnh vỡ.

Giống như vừa nãy, thủ lĩnh đội buôn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy bắt dầu già đi, Hồ phục tay áo hẹp biến thành áo khoác du lịch, trên mặt nhiều thêm một cái kính mắt, thủ lĩnh đội buôn như bị ngâm trong nước thành từng mảnh, dần biến mất khỏi yến hội như bọt biển.

Nếu nói vũ cơ tan biến tạo thành ảnh hưởng không quá rõ rệt, thì lần này hiệu ứng lại hết sức rõ ràng. Bọn họ trơ mắt nhìn rất nhiều người trong đại sảnh biến thành hình cắt mỏng manh, cảnh tượng ca múa thái bình như thể trở thành một bức tranh nửa lập thể, toàn bộ bên trong giống như trên một sân khấu biểu diễn kịch giấy. Diệp Tu đoán không lầm, nếu như ba người mất tích đại diện cho ba góc của ảo giác, hiện tại hai góc đã sụp đổ, khoảng đến lúc vỡ tan cũng không còn xa.

Đúng lúc này một người mặc giáp trụ toàn thân chợt xông vào. Các khách khứa như hình cắt giấy loạn thành một đoàn, người này lại không hề dao dộng, trực tiếp gỡ cung tên dài bên hông, bạch ngọc khảm trên trường cung lóe ánh sáng óng ánh ——

Mũi tên nọ bắn vào chỗ ngồi thành chủ trống rỗng, ghim sâu vào lưng ghế gỗ vân vàng, lông đuôi vẫn nhè nhẹ rung động.

Sau đó thích khách hư thoát ngã quỳ trên mặt đất, Hàn Văn Thanh lướt quá yến hội đã một mảnh mờ mịt, một quyền đánh gãy cung tên trong tay thích khách. Ngọc thạch trên cung tên lóe ra hai vết rạn, thích khách cũng dần khôi phục hình dáng vốn có, là một người trung niên trẻ tuổi hơn một chút so với thủ lĩnh và vũ cơ.

Diệp Tu kéo Hàn Văn Thanh chạy ra ngoài:

- Đi mau, nơi này sắp sụp đổ rồi!

Khi bóng thích khách hoàn toàn biến mất, từ đỉnh trần, một phiến đá rơi xuống. Hai người dần chạy qua những kiến trúc đổ nát, các loại đồ vật xung quanh dần hóa thành tro bụi, Diệp Tu vừa chạy vừa nói:

- Việc này còn chưa xong!

- Ít nhất ba người kia đã thoát khỏi ảo giác? – Hàn Văn Thanh chặn một cái bình đồng rơi xuống.

- Thủ lĩnh đội buôn đến tặng lễ vật cho thành chủ, vũ cơ đến khiêu vũ vì thành chủ, thích khách đến ám sát thành chủ . . . – Diệp Tu lớn tiếng nói trong âm thanh sụp đổ ầm ĩ bốn phía, - Vậy có chuyện gì xảy ra với thành chủ kia? Ngay cả một NPC của hắn cũng không có!

Hàn Văn Thanh ngẩn ra, nghĩ lại toàn bộ bản thân đã chứng kiến. Căn cứ vào những điều cần thiết cho ba nhân loại, ảo giác có thể tạo ra bất kì thứ gì phù hợp với thân phận giả, bao gồm thành viên đội buôn, tùy tùng khiêng kiệu, người bán hàng trên đường phố, khách tham gia yến hội . . . Nhưng giữa tất cả, người nòng cốt nhất vẫn không được chế tạo ra.

Còn có một khả năng, chính là thật sự có người này —— hay nên nói, kẻ này chính là nguồn gốc của quỷ thành.

Hàn Văn Thanh cảm thấy bàn tay chợt nhẹ, khi lật tay cầm lại một lần nữa, Diệp Tu chẳng biết đã đi đâu. Bọn họ đến ngoài kiến trúc đổ nát, xung quanh không biết từ khi nào đã bốc lên tầng sương mù dày đặc, trắng xoa ngăn cản khiến tầm mắt không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Hàn Văn Thanh lấy thiết bị liên lạc, tín hiệu trên màn hình nhấp nháy hai cái, cuối cùng tắt ngúm.

Hắn cúi đầu, dưới chân không còn là đường phố hay sa mạc cát vàng mà là một tảng đá xanh ẩm ướt. Nơi này dường như vừa đón một trận mưa nhỏ, một giọt nước lăn một vòng trên lớp nền rêu phong, sau đó lặng lẽ trượt vào một khe gạch.

Diệp Tu sau khi tách khỏi Hàn Văn Thanh không rơi vào sương lớn, hắn dọc theo thềm đá đi lên, đến đầu tường, phóng mắt nhìn sa mạc màu vàng chói vô cùng vô tận trước đó đã tan biến, ngoài thành chỉ còn lại vùng quê hoang vu.

Hắn ngẫm nghĩ, từ trên tường thành đáp xuống, tắt thiết bị liên lạc. Tòa thành này đã hoàn toàn cởi đi lớp ảo giác phù hoa, không còn đường phố huyên náo, lữ khách từ đất nước khác qua qua lại lại, những hàng hóa và bân bảo kỳ quái khiến người hoa mắt, cũng không còn cô gái cất tiếng hát và lão già gảy đàn, những câu thơ trong nhạc. Khắp nơi là những bức tường cao loang lổ, cây và hoa không người chăm sóc, những phần sân bị bỏ lại vẫn mang chút phong nhã, có thể nhận ra khi phồn hoa chúng đã từng mỹ lệ cỡ nào. Người đã tản đi, chỉ còn phiến đá và cỏ dại lan tràn khắp nơi, cùng cây liễu rủ cành lá sau cơn mưa, sự thanh tân dù trong thành hoang vẫn hiển hiện sức sống mạnh mẽ.

Trong hoàng hôn, như có như không vang lên tiếng tù và.

Dưới cây liễu, một thiếu niên y phục thanh sam đang ngồi. Diệp Tu đi tới sau lưng người này, dừng bước:

- Không ngờ tới quỷ thành chính là bộ dạng này.

- Nơi này không phải quỷ thành, - Thiếu niên trả lời, - Chỉ là một ‘thành hoang’ mà thôi.

- Đối với những người bình thường bị cuốn vào mà nói, gọi là quỷ thành cũng không sai. – Diệp Tu nói, - Thuyền thuyết tòa quỷ thành này bốn mươi năm hiện thế một lần, cậu đã chờ đợi ở đây bao lâu?

Thiếu niên không nói.

- Để tôi đoán, ba người này bốn mươi năm trước đã tới. – Diệp Tu không nhanh không chậm tiếp tục, - Bọn họ rơi vào ảo giác ở đó, đóng vai nhân vật của chính mình, sau đó không biết vì sao ra khỏi ảo giác, cũng mang tín vật đi. Bốn mươi năm sau, bọn họ lại lần nữa về tới quỷ thành, diễn xong một đoạn câu chuyện của chính mình.

- Bọn họ ắt phải quay về. – Thiếu niên nói, - Thủ lĩnh đội buôn muốn dẫn xong chuyến buôn bán cuối cùng, vũ cơ muốn nhảy một điệu cuối, thích khách muốn báo xong mối thù hắn vẫn ghi tạc. Bọn họ mang lục lạc, vòng mã não và bạch ngọc rời khỏi, bốn mươi năm qua không đêm nào không nhớ tới giấc mộng trong sa mạc kia. Dù tuổi già, bọn họ vẫn sẽ quay về.

Diệp Tu hỏi:

- Vì sao?

- Ta vốn không muốn vĩnh viễn vây bọn họ ở chỗ này. – Thiếu niên nói, - Bọn họ vốn có thể không cầm gì cả, có thể quên đi tất cả, nhưng bọn họ nhất định phải tiếp tục một giấc mộng năm đó. Nên ta lần nữa mở cửa thành, vì bọn họ thỏa mãn tâm nguyện, có gì không tốt?

Diệp Tu lại hỏi:

- Vì sao?

- Mỗi bốn mươi năm mở cửa, người tiến vào sẽ bị kêu gọi khát vọng sâu thẳm, mộng cảnh đan lẫn vào nhau, tòa thành này mới có thể tiếp tục duy trì. Đáy lòng bọn họ tòa thành này là hình dáng gì, tòa thành này chính là hình dáng đó.

- Tôi hỏi cậu, - Diệp Tu nói, - . . . Vì sao vẫn còn ở nơi này?

Thiếu niên quay đầu, đôi mắt sáng rực.

- Lão sư, - Cậu nói, - Đây chính là tòa thành trong lòng ta.

Hàn Văn Thanh không mục đích tùy tiện chọn một phía đi tới, bỗng cảm giác một giọt nước rơi trên má.

Trong thành nổi một trận mưa nho nhỏ, sương mù bao phủ xung quanh bắt đầu tản đi, hiện ra các đường phố dài và ngõ hẹp. Hàn Văn Thanh càng đi càng cảm thấy kì quái, những cảnh vật này hắn chưa từng thấy qua, lại có cảm giác quen thuộc khó tả.

Nhưng có gì đó, hắn nghĩ, có gì đó không giống.

Trên phố không một bóng người, thiếu đi có lẽ chính là sức sống con người, hẳn có chiếc xe bán bánh hoa mai được đẩy qua ngõ, những đứa trẻ ồn ào líu ríu chạy trốn đùa giỡn quanh gốc cổ thụ. Hàn Văn Thanh nhìn những mái ngói phai màu và tường viện mọc đầy dây leo khô, lại nghĩ có thể vì đã mất đi náo nhiệt, trong tường viện sẽ có tiếng em gái chơi đánh đu nói cười, ngoài tường cũng có người cầm dù tới lui trên đường. Hắn rõ ràng luôn quay vòng trong đô thị người xe như nước, hiện tại lại một mực cảm thấy, tòa thành này không phải hình dáng hiện tại.

Nó không nên là một thành hoang, mà hẳn nên . . . thanh bình giàu có, một thế giới phồn hoa khắp nơi nói cười hoan ca.

Diệp Tu trầm mặc một lúc:

- Khưu Phi.

Hai người đối mặt nhau dưới tàng cây, giống như đã ngược dòng về một thời lịch sử phủ đầy bụi thời gian. Thiếu niên trẻ tuổi ở lại lắng nghe dạy dỗ của sư trưởng, không để tâm mưa có phải đã mỗi lúc một lớn hay không, có kịp về nhà trước khi trời tối hay không.

- Lão sư, thật sự không ngờ tới người sẽ đến. – Gương mặt Khưu Phi hơi cúi xuống, - Nếu không, dù thế nào ta cũng sẽ không mở cửa thành.

- Ta cho rằng ngươi đã sớm đi chuyển thế đầu thai. – Diệp Tu nói.

Hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, cành dương liễu nhẹ đong đưa trong gió. Giờ phút này hắn cuối cùng đã rõ ràng, tòa quỷ thành này không phải một tòa thành, mà là một con quỷ dùng chính chấp niệm của hắn kiến tạo một ảo cảnh thuần túy, lại vì thế mà hấp dẫn nhiều người đi nhầm vào trong. Ba người mất tích đắp nặn một thành thị giữa sa mạc, là ảo cảnh trong ảo cảnh, từ đầu tới cuối không có lấy nửa điểm chân thật.

- Ta lúc chết đi không có điều gì hối hận. – Khưu Phi nhìn hắn, - Nhưng không thể bước qua cây cầu kia, ta không quên được một ít chuyện kia. Ta không quên được ngày ấy nhận được tin tức, lão sư người thủ thành bỏ mình vì đất nước, không quên được người đến sau cùng cũng không đợi được tướng quân cấp tốc chạy về cứu viện, không quên được thành trì người dùng tính mạng để bảo vệ, hai mươi năm sau đã hoang vu như một vùng phế tích.

Cậu vẫn còn là hình dáng thiếu niên ngày đầu đi học, trong mắt lại tràn đầy năm tháng thê lương.

- Nên ngươi không chịu đi đầu thai? – Diệp Tu hỏi, - Ngươi không quên được những điều này, lại làm ra “tòa thành trong lòng” này sao?

- Ta không thể quên. – Khưu Phi ngẩng đầu, nước mưa xuôi theo tóc cậu chảy xuôi, - Thành đã bị gió cát vùi lấp, hài cốt đã hóa thành nước bùn, sách sử tiếc rẻ văn chương, không viết xuống nhiều những cái tên tầm thường như vậy. Ai sẽ còn nhớ kĩ tướng sĩ đẫm máu đầu tường, ai sẽ còn nhớ kỹ tướng quân chết trận sa trường . . . Lão sư, ai sẽ còn nhớ kĩ tòa thành hoang này?

- Mọi người không cần nhớ những thứ này, ta làm chuyện ta nên làm, cũng không phải vì những điều này. – Diệp Tu lắc đầu nói, - Ta không biết thành hoang là thế nào, ta chỉ biết, nó đã từng là hình dáng này.

Theo tiếng nói của hắn, cơn mưa nhỏ dồn dập đột nhiên bồng bềnh phát ra tiếng chuông, móng ngựa từ tảng đá xanh giòn giã mà đến. Trên đường mờ mờ ảo ảo xuất hiện bóng người, bọn họ đang dần dừng lại hoặc tiếp tục đi dưới mưa. Người buôn bán đẩy xe đẩy tay thét to băng qua ngõ nhỏ, phụ nhân bỏ đồ đã mua vào giỏ trúc treo trên cánh tay, thiếu niên người người tràn ngập sức sống, người lớn tuổi ở bên cửa sổ thưởng trà, hạnh hoa sau cơn mưa bị gió nhẹ thổi bay, dập dìu rơi trên vai người đi đường.

Tòa thành này, hiện vẫn còn sống sao.

Khưu Phi ngây người nhìn tất cả những thứ này, thoáng như bản thân đang ở trong mộng. Cậu đi về trước hai bước, dường như điều này cũng có thể khiến cậu lần nữa bước vào thư viện quen thuộc, lại nghe thấy người sau lưng nói:

- Một tòa thành hoang sao, mọi người sẽ tìm đến một nơi khác. Chúng ta tuy bỏ mình . . . nhưng có nhiều người hơn sẽ cẩn thận mà sống tiếp.

Cậu quay đầu nhìn, nhìn thấy Diệp Tu mỉm cười nói:

- Nếu thiên hạ mỗi tòa thành đều thế này, thì mỗi một tòa thành, đều là tòa thành trong lòng ta.

Hàn Văn Thanh đi tới tòa thành giữa hoang vu, sắc trời đã tối, mưa chậm rãi ngừng. Cảnh tượng xung quanh dần dần náo nhiệt lên, một người đàn ông buôn bán nhỏ cầm khay đậu hũ nặng nề đi sát qua vai hắn, trong viện chỉ cách một bức tường truyền tới tiếng nói cười, cũng không biết là ai truyền cho tòa thành này một sức sống bất ngờ.

Trong trí nhớ tựa như có gì đang thức tỉnh, cảm giác ngày càng mãnh liệt, đến khi hắn đi tới trước cửa một thư viện —— trong nháy mắt đó, hắn như thể nhìn thấy có bóng người đứng bên trong, trong cơn mưa, giữa những cánh hạnh hoa bay tán loạn chờ hắn.

- Lão Hàn, anh đang lạc đường à? – Sau lưng truyền tới một giọng nói.

Hắn quay đầu lại, nơi này nào có hạnh hoa, chỉ thấy được Diệp Tu híp mắt cười dưới tán dương liễu. Hàn Văn Thanh bước nhanh tới, quan sát hắn từ trên xuống dưới:

- Cậu bị quỷ bắt đi?

- Anh mới bị quỷ bắt. – Diệp Tu liếc hắn, - Tôi phát huy tài ăn nói vượt xa người thường, tiến hành một khóa giáo dục chủ nhân quỷ thành khiến cậu ta ngoan ngoãn đi chuyển thế đầu thai rồi.

Hàn Văn Thanh mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn.

- Anh đó là ánh mắt gì! – Diệp Tu khó chịu nói, - Tôi thỉnh thoảng cũng sẽ làm giáo dục tư tưởng được chưa?

Hàn Văn Thanh nửa điểm cũng không tin, những cũng đi cùng hắn.

Diệp Tu nghĩ đến học trò năm xưa trước khi cáo biệt nói:

- Lão sư, người hiện tại đang làm gì?

- Đi dạo khắp nơi, - Hắn nơi, - Cứu vài người.

- Cùng tướng quân ở cùng nhau sao? – Khưu Phi chớp chớp mắt, - Ta đã gặp ngài ấy, chỉ là có lẽ tướng quân không còn nhớ ta . . . Tướng quân còn nhớ lão sư không?

- Hắn không nhớ ta, nhưng hắn nhận ra ta. – Diệp Tu nói, - Lần này coi như là chờ anh ta.

- Vậy người năm nào tháng nào mới đi đầu thai đây?

- Ta còn có chuyện ắt phải làm. – Diệp Tu nở nụ cười, - Chỉ là hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian.

Hắn hoàn hồn, nghe Hàn Văn Thanh nói:

- Nên tôi luôn cảm thấy tòa thành này khá quen thuộc. Cậu có nghe tôi nói hay không?

- Mấy cái gọi là quen quen này. – Hắn nghe lời phải nói tiếp, - Gọi là Déjà vu biết không, không có gì ngạc nhiên.

Hàn Văn Thanh thuận miệng nói:

- Nghe nói cảm giác quen thuộc đều là cảnh tượng đời trước từng chứng kiến qua.

- Có đúng không? – Diệp Tu nheo mắt lại, - Vậy thì tôi không biết rồi.

Ảo giác cổ thành dần tiêu tan, nơi bọn họ đứng rất nhanh chỉ còn lại một mảnh hoang dã. Những người mất tích nằm cách đó không xa, đều hôn mê bất tỉnh, hai người nâng bọn họ lên xe, gọi điện kêu người qua giúp đỡ. Diệp Tu dựa vào cạnh xe, bỏ qua vài chi tiết, đơn giản giải thích nguyên do của quỷ thành, Hàn Văn Thanh thở dài nói:

- Coi như bọn họ đã có một giấc mộng đẹp.

- Giấc mộng này qua bốn mươi năm mới hoàn thành, - Diệp Tu bắt đầu, - Chờ đợi cũng đủ dài.

- Nhưng như vậy lại không còn tiếc nuối gì nữa. – Hàn Văn Thanh nhìn hoàng hôn cuối chân trời.

Diệp Tu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, duỗi tay:

- Trả tôi.

- Cái gì? – Hàn Văn Thanh ngẩn ra, lập tức nghĩ đến, từ trong túi trước lấy ra hộp pháo hoa đã tịch thu ném cho hắn. – Cậu lại muốn làm gì?

Diệp Tu cười nhận lấy, dùng sức ném lên không trung. Hộp giấy nho nhỏ như không có trọng lượng, bay trên không sau đó nổ tung thành pháo hoa muôn màu muôn vẻ, nhân lúc Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn, Diệp Tu tới gần hôn đối phương một cái.

- Lại chờ thêm bao lâu cũng đáng giá. – Hắn nói nhỏ.

END.


Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Trên cơ bản Hàn Văn Thanh có thể chắc chắn vũ cơ này chính là một trong những người mất tích. Liên tưởng đến thủ lĩnh đội buôn cũng sắp tham gia tiệc rượu, tình hình như thể đã được báo trước, những con người bị cuốn vào ảo giác này đang dần tụ tập ở trung tâm.
Suýt nữa thì mị tưởng lão Tu :)
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#5
hay quớoooooooooooooooooooooooo

Tiếng lục lạc ngày càng gần, một hàng lạc đà trong tiếng lục lạc lanh lảnh xuất hiện ở đỉnh một cồn cát. Bọn họ nhìn qua như đội buôn trung cổ bước ra từ phim phóng sự, đầu người đứng đầu bọc vải trắng, dẫn dắt lạc đà mang theo hàng hóa và những người phía sau, ung dung chậm rãi bước trên biển cát vàng.
Cảnh này tưởng tượng tới aladin và cây thần đèn
hớ hớ
Diệp Tu:

- Tôi nói là không mang.

- Đưa đạn pháo hoa cho tôi.

- Anh như này có phải đang cướp đoạt tài sản không! – Diệp Tu lập tức kháng nghị, - Dòng pháo hoa hiệu ứng đã qua giám định an toàn cấp một của hội ủy viên, cho đứa nhóc năm tuổi chơi cũng không có vấn đề gì!

Hàn Văn Thanh mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Diệp Tu nói một hồi, bất đắc dĩ đưa một hộp giấy nhỏ, ưu thương nói:

- Anh căn bản không tin tưởng tôi.

- Cậu dám dùng cơm tối hôm nay cược cậu không định ném cái này? – Hàn Văn Thanh hỏi.
há há há há
thiệt muốn cừ vô mặt Diệp quá
cảm giác Diệp âm mưu gì cũng bị Hàn biết hết, chối cũng như không
- Ta lúc chết đi không có điều gì hối hận. – Khưu Phi nhìn hắn, - Nhưng không thể bước qua cây cầu kia, ta không quên được một ít chuyện kia. Ta không quên được ngày ấy nhận được tin tức, lão sư người thủ thành bỏ mình vì đất nước, không quên được người đến sau cùng cũng không đợi được tướng quân cấp tốc chạy về cứu viện, không quên được thành trì người dùng tính mạng để bảo vệ, hai mươi năm sau đã hoang vu như một vùng phế tích.

Cậu vẫn còn là hình dáng thiếu niên ngày đầu đi học, trong mắt lại tràn đầy năm tháng thê lương.

- Nên ngươi không chịu đi đầu thai? – Diệp Tu hỏi, - Ngươi không quên được những điều này, lại làm ra “tòa thành trong lòng” này sao?

- Ta không thể quên. – Khưu Phi ngẩng đầu, nước mưa xuôi theo tóc cậu chảy xuôi, - Thành đã bị gió cát vùi lấp, hài cốt đã hóa thành nước bùn, sách sử tiếc rẻ văn chương, không viết xuống nhiều những cái tên tầm thường như vậy. Ai sẽ còn nhớ kĩ tướng sĩ đẫm máu đầu tường, ai sẽ còn nhớ kỹ tướng quân chết trận sa trường . . . Lão sư, ai sẽ còn nhớ kĩ tòa thành hoang này?
đọc đoạn này thương Khưu ghê, cậu không quên được, cậu không can tâm nên nguyện ở lại nơi này, canh giữ một tòa thành :cry::cry::cry:
Hồi Đêm Mưa là Kiều, qua Hoang Thành là Khưu, không biết khi nào đào ra một fic tới Tống đây, có nữa là đủ bộ
Diệp Tu cười nhận lấy, dùng sức ném lên không trung. Hộp giấy nho nhỏ như không có trọng lượng, bay trên không sau đó nổ tung thành pháo hoa muôn màu muôn vẻ, nhân lúc Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn, Diệp Tu tới gần hôn đối phương một cái.

- Lại chờ thêm bao lâu cũng đáng giá. – Hắn nói nhỏ.
giờ mới nhận ra đây là fic hiếm hoi người chủ động là Diệp ha, trước h fic toàn là Hàn nhận ra trước hoặc là tỏ tình trước, xxx yyy gì gì cũng toàn Hàn chủ động.

Cảm ơn em gái "một nùi lông" vì một fic hay (y)(y)(y)
 

Bình luận bằng Facebook