- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,814
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
[Hàn Diệp]
Hoang Thành Quỷ
Hoang Thành Quỷ
Art by The Ring Means All
Design by @Lãi
Design by @Lãi
Edit và Beta: oomi
Ra khỏi thôn trấn, lại tiếp tục lái xe theo hướng Bắc hai mươi phút, khung cảnh xung quanh dần trở nên hoang tàn vắng vẻ. Nhìn theo bản đồ, từ trong thành phố có một đường cái thẳng tắp kéo dài theo hướng Tây Bắc, nếu như trên đường rẽ sang phía khác sẽ thấy trước mặt chính là vùng đất hoang vu không một bóng người. Trong tiết trời chuyển giao giữa xuân và hạ, bụi đất cuộn tứ tung trên con đường nhỏ, hai bên đường nở đầy hoa dại màu sắc không quá sặc sỡ, khắp nơi một màu u tối mông lung mờ mịt.
- Đổi lượt? – Hàn Văn Thanh hỏi.
- Không cần, không mệt. – Diệp Tu ngậm điếu thuốc chưa châm lửa nói, - Cũng sắp đến rồi.
Nơi hắn nói sắp đến không phải do mũi tên dẫn đường màu đỏ trên màn hình hướng dẫn, mà là món đồ đặt trên bệ. Nhìn khá giống cái la bàn trên quyển sách lịch sử, là một cái khay vuông khắc chữ thẳng thớm rõ ràng, phía trên bày một cái muỗng nhưng không quá giống. Cái muỗng đồng đỏ trôi nổi trên chút nước còn lại trên cái la bàn đã gần cạn khô, trên la bàn, cái muỗng đang đựng phân nửa chất lỏng như cháo loãng lại tựa như một thứ gì khác. Mặc cho chiếc xe đi trên con đường xóc nảy thế nào, chất lỏng trong ‘khay’ vẫn không rơi một giọt.
Hàn Văn Thanh nghĩ một chút, lấy hộp cơm từ ghế sau lên, bên trong là sữa đậu nành, sờ vào vẫn cảm nhận được một chút hơi ấm còn sót lại. Hắn tìm ống hút đâm xuống, đưa tới trước miệng để người lái xe đang ra sức lao động uống thấm giọng.
Diệp Tu nhàn nhã uống hai ngụm, tay kia Hàn Văn Thanh cầm điện thoại nhìn, nhấn lên màn hình vài cái.
- Có tin gì mới à? – Diệp Tu hỏi.
- Không, là người khác gửi qua. – Hàn Văn Thanh nói – Chỗ sắp tới không bắt được tín hiệu.
Mặc dù có lúc bọn họ sẽ đồng ý lời mời đến nơi khác xử lí vài chuyện, tuy nhiên tình trạng phải chạy mười mấy tiếng liên tiếp đến nơi đồng không mông quạnh thế này cũng tương đối ít gặp. Lần này là vì nghe tin có vài người mất tích ở vùng nọ trong lúc đi du lịch, Diệp Tu vừa nghe đến địa điểm xảy ra chuyện, lập tức đáp ứng đến xem xét, chỉ chuẩn bị một chút lập tức lái xe lên đường.
- Chỗ bọn họ mất tích, trùng hợp là khu vực lân cận của một tòa quỷ thành nổi tiếng.
Trên đường, Diệp Tu giải thích.
- Vậy không thể loại trừ trường hợp bị quỷ để mắt.
- Nổi tiếng? – Hàn Văn Thanh rất nghi ngờ điểm này, - Vì sao trước giờ tôi chưa nghe nói tới?
- Chỉ không nổi tiếng ở nhân gian thôi. - Diệp Tu nói, - Thời đại này bề ngoài không còn cái gọi quỷ thành nổi danh, nơi nào truyền ra tin tức kiểu này thì đã sớm bị mấy tên ngốc hiếu kì đến tìm hiểu bí mật san bằng rồi.
- Vậy chút tin tức tôi cũng chưa nghe qua là không thể. – Hàn Văn Thanh không bị hắn gạt, - Chỗ đó rốt cuộc có bí mật gì?
- Ài, truyền thuyết của nơi đó tới nay đã qua quá nhiều năm tháng, không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại – Diệp Tu bất đắc dĩ nói – Sớm đã có người muốn tìm hiểu chuyện xảy ra, đáng tiếc thường cách một khoảng thời gian ‘nó’ mới xuất hiện một lần, bình thường hoàn toàn không có động tĩnh, làm người ta muốn nghiên cứu cũng không được.
- Vậy cuối cùng là truyền thuyết gì?
- Quỷ thành đó —— hiện thế vào ban ngày – chuyện không ai có thể giải thích được, bắt người sau đó khiến người ta rơi vào một trận quái mộng, chuyện xưa mà anh muốn nghe là vậy đó! Hơn nữa còn rất nổi.
Diệp Tu nói tiếp, - Nếu chúng ta có thể giải quyết chuyện lạ này là tốt nhất, nếu để hụt, chỉ sợ chuyến này thành phí công, người mất tích cũng không tìm được.
- Cả người mất tích rốt cuộc ra sao cũng không biết, - Hàn Văn Thanh vừa nghĩ tới liền cau mày, - Quan trọng là thời gian, đến lúc đó nên tìm thế nào?
- Nếu vận khí tốt hẳn có thể gặp lúc quỷ thành mở cửa, - Diệp Tu nói, - Sau đó tất cả sẽ rõ ràng.
Bọn họ thay phiên lái xe, từ hừng đông hôm trước di chuyển liên tục đến chiều hôm sau, cuối cùng cũng tiếp cận chỗ cần đến. Bộ khay vuông muỗng đồng kia được Diệp Tu mượn từ một đồng nghiệp, đặc biệt hiệu quả đối với việc phân biệt địa điểm có quỷ tà quấy phá, theo hướng mà người ủy thác nói, chiếc muỗng màu đồng trên khay cạn chấn động càng lúc càng dữ dội, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khỏi la bàn.
Hàn Văn Thanh mở cửa sổ xe, ngay lập tức gió cuốn bụi bặm tiến vào. Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh gió đưa tới, đột nhiên nói:
- Ở đây.
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, la bàn vuông lập tức phát ra một tiếng va chạm nặng nề, cái muỗng đồng lật trên mặt nước, đung đưa sau đó không nhúc nhích. Không cần cố sức lắng nghe, bọn họ cũng có thể cảm nhận được những giọng nói đang thầm thì từ khắp bốn phương tám hướng va chạm trước sau, soàn soạt tràn vào tai.
Đây không phải tiếng người, cũng không phải tiếng kêu của loài động vật nào trên mảnh đất hoang này —— nếu dựa theo mạch suy nghĩ lý trí, hẳn sẽ cho rằng đây là hiện tượng khi gió thổi qua cuốn theo các hạt cát thổi qua bề mặt vật liệu có lỗ thủng đặc thù, dẫn tới các tiếng động nghe tương tự như quỷ khóc, hoặc là tại đây là nơi có ảnh hưởng của từ trường, khiến tiếng gió nghe như lời con người thỏ thẻ trò chuyện. Dù sao ở thời đại này, bất kể là chuyện không hợp với lẽ thường thế nào, con người luôn có thể tìm cho chúng những lời giải thích khoa học có lý lẽ có chứng cứ để tin tưởng.
Nhưng với Hàn Văn Thanh bọn họ, tất nhiên không phải người ủng hộ lý luận này. Thực ra các hiện tượng này cũng không ít gặp, cũng không phải chỉ có ở khu vực gần quỷ thành mới gặp được những chuyện như thế, chỉ cần là nơi đã từng xảy ra một sự kiện có thanh thế thật lớn không thuộc hiện tượng tự nhiên, chắc chắn sẽ có phản ứng phụ là giọng nói kỳ lạ thế này. Nhưng không phải ai cũng nghe được, chỉ có vài người đã quen tiếp xúc với những loại vật này mới có thể dựa vào cảm quan bắt được tin tức.
Bọn họ xuống xe, Hàn Văn Thanh nhìn bốn phía:
- Nơi này quá vắng lặng.
So với con đường bọn họ đi lúc trước, phụ cận nơi này đến cả hoa dại cũng không có, trên mặt đất còn không che hết lộ ra vài tảng đá. Phóng tầm mắt, chỉ có một ít cỏ dại linh tinh lay động trong gió, một thân cây ở cuối tầm mắt, không thể thấy rõ có phải nó đã chết khô hay không.
Diệp Tu buồn bực nói:
- Chỗ này cũng không phải địa phương đặc biệt hạn hán, nhưng nhìn đúng là không đúng lắm.
- Nhìn cái này, - Hàn Văn Thanh nói, - Tôi càng nghi ngờ những người mất tích kia hơn, sao lại muốn chạy tới chỗ này du lịch.
- Tổng cộng có 3 người mất tích đúng không? – Diệp Tu tính toán một chút, - Có vẻ là tới từ cùng một nơi, nếu như không phải đi du lịch, hẳn là vì một mục đích đặc biệt mà tới.
- Nói không chừng bọn họ cũng đang đi về phía quỷ thành. – Hàn Văn Thanh quay đầu, - E rằng bọn họ cũng nghe được gì đó.
Diệp Tu bật cười:
- Trong quỷ thành cũng không có vàng bạc bảo vật quý giá, người có nằm xuống thì cũng đã qua rất nhiều năm rồi, bọn họ tới làm gì? Mơ mình là hải tặc tìm được bản đồ chôn giấu bảo tàng?
- Không cần biết bọn họ nghĩ thế nào, nếu thật sự là mục tiêu này, vậy càng phiền toái. – Hàn Văn Thanh nói.
Diệp Tu hiểu ý hắn. Nếu đám người nọ thật sự đến vì quỷ thành, bọn họ không chỉ không tìm cát tránh hung, còn có thể tự chui đầu vào trung tâm quỷ thành, như vậy hi vọng cứu được càng thêm mong manh.
- Chúng ta có thể chia ra thăm dò . . . – Hàn Văn Thanh còn chưa nói hết câu, bên cạnh đã truyền tới tiếng “Rộttttt”.
Hàn Văn Thanh quay đầu, Diệp Tu ngậm ống hút làm bộ như không có việc gì nhìn lại.
Hàn Văn Thanh: “. . .”
Thấy hắn đi về phía này, Diệp Tu theo bản năng lùi về sau nửa bước, kết cuộc, đối phương nắm khóa kéo áo khoác hắn, một đường bá đạo kéo thẳng lên cổ áo.
- Đuỵt chậm chậm! – Diệp Tu giãy giụa, - Suýt nữa là kẹp cằm tôi rồi!
- Tới khóa kéo cậu còn sợ, làm sao vào quỷ thành? – Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói.
Diệp Tu: “. . .” Nói vậy mà được!
Cãi thì cãi, bọn họ vẫn chuẩn bị chia ra thăm dò. Hai người mang dụng cụ liên lạc đầy đủ, từng người xuất phát theo hai hướng Bắc – Nam, hẹn cẩn thận, dù có gặp tình huống dị thường cũng không thể tự ý hành động, chờ người còn lại đến rồi nói tiếp. Diệp Tu một hơi hút sạch sữa đậu nành:
- Việc cuối, nếu đến cùng không tìm được gì, chúng ta trở về tập hợp cạnh xe. Nếu như xe cũng không . . .
- Tôi tìm đám quỷ đó tính sổ. – Hàn Văn Thanh nói.
- . . . – Diệp Tu nhìn qua – Nói chung nếu như thật sự không liên lạc được, tôi sẽ bắn pháo hoa.
Hàn Văn Thanh gật đầu, phất tay rời đi.
Cảnh sắc trong vùng đất hoang một đường không đổi, Hàn Văn Thanh cũng không đến thưởng thức phong cảnh, chăm chú lưu ý xung quanh có điều gì bất thường không tự nhiên hay không. Hắn tỉ mỉ lắng nghe âm thanh có thể xuất hiện, nhưng nhất thời, trong tiếng gió lẫn vào không ít tiếng thầm thì.
. . . Càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang.
Hàn Văn Thanh dừng bước, sực nhận ra không phải tiếng quỷ khóc mà là tiếng gió từ lúc nào đã bất giác lớn lên. Mới đây gió trên vùng đất này có thể xem là vô cùng bình thường, hiện đã bắt đầu gầm thét cuốn theo cát bụi trên mặt đất, đánh thành từng cuộn nhỏ quét về phía đông. Hắn cảm thấy không đúng, đang muốn liên lạc với Diệp Tu, nhưng gió đã vù vù thổi bên tai, Hàn Văn Thanh đành tìm tảng đá lớn nửa chôn dưới đất, trốn phía sau tránh gió.
Thiết bị liên lạc trên tay hiển thị một màu xám, Diệp Tu vẫn chưa gửi tin tức.
Gió trong thời gian cực ngắn trở nên càng mãnh liệt, Hàn Văn Thanh thậm chí có thể nghe âm thanh đá sỏi vụn bị cuốn lên không ngừng đánh mạnh tạo thành từng tiếng trầm đục trên tảng đá hắn ẩn thân, cơn gió này xuất hiện ở vùng đất hoang này vô cùng không khoa học, càng đừng nói đến trong thời gian trùng hợp thế này . . . Nghĩ tới đó, trước mặt Hàn Văn Thanh đột ngột một chùm bụi đất xoắn tới, hắn theo bản năng dùng tay đỡ, nhắm chặt mắt.
Một trận gió khô khốc lại mang hơi ấm đánh trên mu bàn tay. Hàn Văn Thanh thấy rất không đúng, lúc này trong gió mang theo đất cát là bình thường, nhưng còn nhiệt độ này từ đâu tới? Trước đó rõ ràng đã gần hoàng hôn.
Sau đó khi hắn mở mắt lần nữa, nhìn thấy chính là cát vàng trải dài vô cùng vô tận.
Đối mặt với cảnh tượng bất ngờ, hắn nhất thời sửng sốt, thiết bị liên lạc trong túi đột nhiên phát ra hai tiếng tạch tạch, giọng nói của Diệp Tu từ bên trong truyền tới:
- Đệch! Hoang mạc hóa hơi nhanh, nói hóa là hóa! Không xem phim giáo dục về môi trường thì phải?
Hàn Văn Thanh: . . .
Bị đối phương chen ngang, kinh ngạc bất giờ gì gì đó toàn bộ bay sạch, gió đã nhỏ đi rất nhiều, hắn đứng lên từ sau tảng đá. Phát hiện trên áo khoác ngoài và mũ đều phủ kín một tầng cát vàng, như thế bản thân đã bôn ba trong sa mạc rất lâu.
Mảnh đất hoang vu trước kia không thấy tăm hơi, dõi mắt nhìn, lọt vào tầm mắt đều là màu cát vàng kim, giống như hắn từ nơi trước kia trực tiếp bị ném vào nơi nào đó trong sa mạc. Đối mặt với tình cảnh này, Hàn Văn Thanh đầu tiên nghĩ đến chính là ảo giác, hắn khom lưng nhặt một hạt cát tỉ mỉ xem xét, nhưng không phát hiện có vết tích giả tạo nào.
- Cậu cũng rơi vào sa mạc? – Hàn Văn Thanh cầm thiết bị liên lạc.
- Ừ, rẹt rẹt . . . – Bên đối phương hình như có chút tạp âm, cuộc trò chuyện lập tức ngắt ngang. Hắn phát hiện thiết bị liên lạc ở trong địa phương không giải thích được này vẫn có thể sử dụng, không tiếp tục lo lắng bên kia —— dù thế nào bọn họ cách nhau không xa, đều sẽ chạm mặt.
Gió lúc này đã hoàn toàn dừng lại, một vầng thái dương treo giữa trời, khiến người cảm thấy như thể đang bị giam trong một lò nướng Ả Rập, bốn phương tám hướng đều là sóng nhiệt. Hàn Văn Thanh cởi áo khoác và mũ, giũ cát vàng bên trong, sau đó chậm rãi từng bước về phía thiết bị liên lạc hiển thị.
Mảnh sa mạc này, bất kể là hư ảo hay hiện thực, đối với người đang ở bên trong mà nói đã đủ chân thực. Hàn Văn Thanh đi chưa được vài bước đã cảm thấy nóng chết người, không khí giống như bị nhiệt độ cao làm méo mó, lau đi giọt mồ hôi chảy tới khóe mắt, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng lục lạc cổ quái không xa truyền tới.
Việc này giúp hắn phát hiện, tiếng quỷ khóc, tiếng xì xào bàn tán trước kia, trong sa mạc này không còn chút gì.
Tiếng lục lạc ngày càng gần, một hàng lạc đà trong tiếng lục lạc lanh lảnh xuất hiện ở đỉnh một cồn cát. Bọn họ nhìn qua như đội buôn trung cổ bước ra từ phim phóng sự, đầu người đứng đầu bọc vải trắng, dẫn dắt lạc đà mang theo hàng hóa và những người phía sau, ung dung chậm rãi bước trên biển cát vàng.
Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj
Last edited: