Hoàn [Nhất lộ - Nhất sinh] Hàn Diệp - Tình thoại quỷ

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn Diệp]

Tình Thoại Quỷ
-Quỷ Tỏ Tình-

Art by The Ring Means All
Design by @Lãi

Đúng chín giờ sáng chuông cửa vang lên, chủ nhà dụi mắt đi mở cửa, vừa mở ra lập tức bị dọa tỉnh. Chủ nhà thận trọng quan sát người ngoài cửa, luôn cảm thấy đối phương tới không có ý tốt.

Sau đó một giọng nói chậm rãi rơi vào tai:

- Anh là người hôm qua gọi điện hẹn chúng tôi đến xem?

Chủ nhà thấy một người khác thò đầu ra từ bên cạnh người đàn ông có thần thái rất hung trước mặt mình, miệng ngậm một điếu thuộc không châm lửa cười với hắn. Lúc này chủ nhà mới hiểu ra, mở rộng cửa:

- Mời vào mời vào! Tôi nên xưng hô với hai vị thế nào?

- Hàn Văn Thanh. – Người nhìn vô cùng nghiêm khắc bước vào trước tiên.

Đồng bạn của anh theo sát phía sau, tuy nhìn bộ dáng có chút lười nhác, nhưng ít nhất so với người trước xem ra dễ nói chuyện hơn nhiều.

- Tôi là Diệp Tu, - Hắn nói, cất điếu thuốc vào lại túi, sau đó quan sát bốn phía một lượt, - Nhà các anh phong thủy không tệ.

Chủ nhà cũng không biết nên nói tiếp thế nào, gật gật đầu.

Có lẽ kì nhân dị sĩ ai cũng có vài thói quen kì quái, chủ nhà nghĩ. Lặng lẽ quan sát hai người khách, bây giờ nhìn kỹ bọn họ rõ ràng là hai thanh niên trẻ tuổi, không còn ấn tượng quá mạnh mẽ như khi vừa gặp.

Người tự xưng là Diệp Tu hơi liếc mắt nhìn sang:

- Hôm qua trong điện thoại không nói rõ được, trước khi gặp chính chủ, anh có thể kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra không?

Lúc này chủ nhà mới hiểu ra, dừng lại trước cửa phòng nhỏ, kể về việc khiến mình buồn phiền.

Hắn năm nay hơn ba mươi tuổi, người trong phòng là bà ngoại hắn, hiện bà đã hơn bảy mươi, hai mắt nhìn không rõ. Bà thường ngày rất ít ra khỏi cửa, tinh thần khá tỉnh táo nhưng những ngày gần đây bà luôn nói mình mất gì đó, tìm tới tìm lui cũng không thấy. Chủ nhà thấy bà không sinh bệnh cũng không hồ đồ, chỉ luôn nói mình mất gì đó, tinh thần ngày càng sa sút khiến chủ nhà cũng sốt ruột. Tìm nhiều bác sĩ đến khám cũng vô dụng, cuối cùng chủ nhà đành ‘chữa ngựa chết thành ngựa sống’, trực tiếp liên hệ mời thiên sư danh tiếng tốt tới xem thử.

Hắn vốn không định mời một đoàn thiên sư hai người, nhưng sau đó chủ nhà lại nghĩ ngợi một hồi, không phải phim trinh thám này nọ cũng hay có một trợ thủ đi cùng thuận tiện làm đối tượng yêu đương sao, huống hồ thiên sư này xem ra thật sự rất không hòa ái dễ gần, có một trợ thủ cũng rất bình thường.

Thiên sư không hòa ái dễ gần trong hai người nói:

- Chúng tôi gặp bà anh mới biết chuyện gì xảy ra.

- Bà ở trong phòng này, - Chủ nhà nói, - Chỉ là mắt của bà không rõ lắm, mong các anh kiên nhẫn chút.

- Yên tâm. – Người trợ thủ cười với hắn, - Chúng tôi để mở cửa phòng, anh nhìn từ đó vào là được.

Chủ nhà khá kinh ngạc, hắn vốn cho rằng hai người sẽ đốt mấy tấm phù chú thần thần bí bí hay rẩy nước gì đó, không ngờ hình như quy trình công tác vẫn rất bảo vệ môi trường.

Lúc này thiên sư gọi là Hàn Văn Thanh đã gõ cửa đi vào. Trong viện nhỏ có một cây dầu tùng, đang trong mùa nở hoa, hoa nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt sân. Một bà lão ngồi trên ghế bấc, cầm kim len trên tay, một cuộn len trên đùi, chậm rãi đan lát.

Khi vừa bước vào, thứ bọn họ nhìn thấy bà lão đang đan là một mớ hỗn độn. Nhiều chỗ không thắt nút, vài sợi bị lệch, chỉ có bản thân người đan vẫn đan rất nghiêm túc.

Nghe thấy có người tới gần, bà lão nghiêng đầu, cười:

- Lại một người khác tới à . . . nghe không giống đứa nhỏ nào nhà chúng ta.

May sao chủ nhà cách khá xa, không nghe được lời nói nhỏ nhẹ của bà ngoại mình —— rõ ràng có hai người bước vào sân, bà chỉ cảm thấy có một người đến. Trong truyền thuyết thường nhắc tới người lớn tuổi tuổi thọ sắp hết đặc biệt nhạy bén với những việc quỷ thần, nghiêm túc mà nói, điều này cũng không sai hoàn toàn.

Diệp Tu bước về trước hai bước:

- Hai chúng tôi lần đầu đến.

Bà lão có chút kinh hãi, đẩy kính viễn thị.

- Là tôi mắt mờ chân chậm rồi, - Bà nhẹ nhàng nói, - Các cậu là thầy thuốc đến chữa bệnh cho tôi, hay là bác sĩ tâm lý đến trò chuyện? Mấy ngày nay đã tới vài người rồi.

- Chúng tôi đến giúp tìm vật bị mất. – Diệp Tu ôn nhu nói, - Bà đã làm mất cái gì?

Bà lão nói:

- Tôi làm mất một câu nói.

- Một câu nói?

- Đúng vậy, các cậu chắc chắn sẽ cảm thấy bà lão này già hồ đồ rồi. – Bà chậm rãi nói, - Nhưng tuy tôi lớn tuổi, nhưng chắc chắn không thể chuyện này cũng không nhớ rõ. Khi tôi còn trẻ, có một người bạn đã cùng tôi nói một câu, mấy chục năm qua tôi đều nhớ rõ ràng trong lòng, chỉ cần không thể tìm ra câu nói ấy. Tôi chỉ có thể nói, nhất định đã có ai đó trộm nó đi mất rồi.

Hàn Văn Thanh từ đầu vẫn không lên tiếng mở miệng hỏi:

- Chỉ có câu này không nhớ được sao?

- Đúng vậy. – Bà lão bĩu môi như một cô gái nhỏ, - Các cậu cũng cảm thấy tôi đã bất cẩn quên mất đúng không? Ai cũng cảm thấy như vậy.

- Không, - Hàn Văn Thanh nói, - Tôi nghĩ không phải.

- Bà sẽ không dễ dàng quên nó, - Diệp Tu cười híp mắt bổ sung, —— Vì đó hẳn là một câu tỏ tình đúng không.

Chủ nhà nhìn hai người và bà ngoại cùng trò chuyện vài câu, tâm trạng bà xem ra còn rất tốt, sau đó hai người từ trong sân đi ra.

- Sao rồi, - Chờ hai người đi ra, hắn vội vã hỏi, - Là vấn đề gì?

- Bà ngoại anh đúng là đã một một vật, chúng ta ra ngoài tìm về giúp bà ấy. – Diệp Tu vỗ vỗ vai chủ nhà, - Có lẽ không dễ dàng, nhưng yên tâm, sẽ không thu thêm phụ phí.

- Ây phiền các anh . . . – Chủ nhà xoa tay còn định nói gì đó lại thấy Hàn Văn Thanh hơi liếc mắt nhìn, lập tức quên mất, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo hai người dần biến mất khỏi cửa.

Xe bọn họ dừng ở bên kia đường, nhìn qua bộ dáng hoành hành bá đạo không có chút thần thái khí chất của người đang hành nghề liên quan đến những việc thần quái. Sau khi ngồi vào trong xe, thiên sư hỏi:

- Đây là thứ gì quấy phá? Tôi không nhìn ra.

- Tôi nói là do bà ấy quên mất anh tin không? – Trợ thủ châm điếu thuốc lá.

Hàn Văn Thanh một tay cướp đi thuốc lá của hắn, Diệp Tu bất ngờ, trong tay đã trống không:

- Đừng nghịch, trả thuốc lá cho tôi!

- Nghiêm túc một chút, đang làm việc. – Hàn Văn Thanh đứng đắn đoan chính nói, lại đưa điếu thuốc đến miệng mình rít một hơi.

Diệp Tu nói:

- Quỷ này cũng không có gì ghê gớm nên anh chuyên đấu đầu với những tảng đá cứng không rõ cũng bình thường. Anh từng nghe tới “quỷ tỏ tình” chưa?

(Tỏ tình là 情话 [đọc là: qínghuà])

- Ếch quỷ? – Hàn Văn Thanh ngẩn người, - Ếch biến thành quỷ?

(Ếch là 青蛙 [đọc là: qīngwā] nên Hàn Văn Thanh nghe nhầm)

- Tỏ tình, tỏ tình! – Diệp Tu phun ra một hơi khói thuốc lá, - Là con quỷ chuyên trộm những lời tâm tình.

- Cái đó làm sao ăn? – Hàn Văn Thanh ngạc nhiên hỏi.

- Không phải có rất nhiều cảnh cặp tình nhân nhỏ đang ngắm tuyết ngắm trăng ngắm sao, thường có người nói một câu, người kia nghe không rõ, muốn đối phương lặp lại? – Diệp Tu vẽ ra một cái thủ thế, - Đó không phải người trẻ tuổi làm nũng —— ít nhất cũng không phải trăm phần trăm —— cũng không phải người kia nhũn não thính giác giảm mà là vì quỷ tỏ tình ăn mất câu đó rồi.

Hàn Văn Thanh nói:

- Cái đó có thể ăn no cũng không tệ.

- Thông thường là như thế, lời càng thật lòng càng tốt, lời càng dối trá ăn vào càng giống vị khổ qua trộn thanh long. – Diệp Tu nói, - Tóm lại nó căn bản không thể gây tổn thương cho con người, nên loại tiểu quỷ này cũng không bị ai tìm tới tính sổ. Nhưng nếu nó ăn trộm lời tỏ tình trong ký ức người khác là phá luật, phải đánh.

- Vậy đánh, đánh xong có thể trả lời tỏ tình cho bà lão. – Hàn Văn Thanh nói, - Đi đâu tìm?

- Đó chính là vấn đề đây, - Diệp Tu xòe tay, - Mỗi vùng thông thường chỉ có một con. Tôi chưa từng thấy quỷ tỏ tình nào làm loạn trong tám mươi tới một trăm năm nay, không biết nó đã trốn trong góc nào của thành phố kiếm cơm rồi.

- Việc đơn giản như vậy cũng không làm được sẽ thất nghiệp. – Hàn Văn Thanh bật hướng dẫn, - Mau đi tìm.

- Trước tiên, - Diệp Tu kéo dài giọng, - Có thể trả thuốc lá cho tôi trước không?

Hàn Văn Thanh quay đầu, nghiêm nghị nhìn hắn hai giây, đột nhiên vươn tay lấy một cánh hoa vương trên tóc Diệp Tu.

- Không thể. – Anh lãnh khốc nói, sau đó khởi động xe.

Vì tìm quỷ tỏ tình này, bọn họ ghé qua khu vực gần một trường học.

- Người trẻ tuổi hoa đào chắc chắn dồi dào, - Diệp Tu nói, - Trong sân trường kéo tay nắm tay đối tượng là rất bình thường, nói không chừng quỷ tỏ tình lại có khẩu vị này.

- Không chăm chỉ học hành lo bàn chuyện yêu đương, phỏng chừng quỷ sẽ không thích ăn. – Hàn Văn Thanh không chút lưu tình nói.

- Hóa ra lúc còn đi học anh chưa từng bàn chuyện yêu đương? – Diệp Tu đưa mắt nhìn Hàn Văn Thanh.

- Cậu nói cũng không thấy ngại, - Hàn Văn Thanh ghét bỏ trừng mắt lại, - Là ai già đầu nửa đêm còn muốn leo lên nóc nhà nhìn trời?

- Đó gọi là ngắm sao trời! – Diệp Tu kháng nghị, - Lần đó anh không phải cũng học được kỹ thuật ngắm sao đặc biệt à?

- Không sai, - Hàn Văn Thanh mặt không cảm xúc, - Sau đó quản lý ký túc xá chỉ bắt một mình tôi vi phạm giờ giới nghiêm.

- . . . – Diệp Tu suy tư một chút, quyết định không tiếp tục đề tài này.

Bọn họ dừng xe gần trường học nổi danh nhất thành phố. Lúc này chưa tới giữa trưa, người bên ngoài trường không nhiều lắm, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh trực tiếp đi vào một tiệm trà sữa. Sau quầy là chủ tiệm với mái tóc xoăn, vóc người thon gầy xinh đẹp, cô nhìn thấy có người vào đang định chào hỏi, vừa liếc thấy là hai người Diệp Tu lập tức chạy đi như gặp ma.

Hàn Văn Thanh nắm cổ áo đối phương bình tĩnh nói:

- Chúng tôi không đến gây phiền phức cho cô.

Chủ tiệm kia liếc mắt nhìn qua, hiển nhiên hoàn toàn không được câu nói kia an ủi chút nào. Diệp Tu cũng không để tâm, ung dung ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh quầy.

Đây cũng không thể trách bọn họ không biết thương hương tiếc ngọc, trong mắt những người có thể nhìn thấu chân dạng của người khác, người chủ tiệm này chính là một khung xương kêu lách cách, không chỉ là bạch cốt tinh, còn là một tên dày dặn trong những bạch cốt tinh. Nếu những bạn học sinh ngây thơ thường đến đây uống trà sữa nhà làm biết bộ mặt thật của vị chủ tiệm ôn nhu hiền thục này có lẽ tuổi nhỏ đã phải uống thuốc.

Sau khi Hàn Văn Thanh buông cổ áo chủ tiệm bạch cốt tinh, đối phương vội vàng thở gấp hai cái, chỉnh trang lại cổ áo và tóc bản thân, dùng mặt phản quang của máy cà phê soi soi. Một loạt các động tác trong mắt hai người Diệp Tu, phối hợp với cái xương sọ trắng toát của cô thật đúng là quỷ dị chết người.

- Hai vị đại gia, - Cô nàng vẻ mặt đưa đám nói, - Tôi ở đây mở tiệm nhưng tuyệt đối chưa từng ăn ai mà, tôi có chứng nhận lương dân từ Phòng Thực thi Pháp luật Vi Thảo rồi.

Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn lên, đúng là có một giấy chứng nhận treo trên vách tường chứng minh tư cách hành nghề bên cạnh, chỉ là người bình thường không thể nhìn thấy nó. Trên giấy chứng nhận phủ hoa văn vài ngọn cỏ nhỏ lung lay theo gió, ánh sáng trên đó sạch sẽ, vẫn đang trong trạng thái có hiệu lực, nói rõ những người không phải người trong cửa tiệm này không làm điều gì gây hại cho xã hội.

- Chúng tôi đến hỏi thăm một chuyện. – Diệp Tu gõ gõ quầy, - Bán trà sữa, cô từng thấy qua quỷ tỏ tình hoạt động ở khu vực xung quanh chưa?

- Các anh tìm chúng làm gì? – Chủ tiệm sững sờ, - Muốn điều tiết cuộc sống về đêm của hai người à? Nhưng mà tôi nói nha, mấy tên đó trừ việc ăn mấy lời ngon tiếng ngọt cũng không đào ra tác dụng nào khác, tôi . . . hay là tôi đề cử cho hai người một . . .

Trong ánh nhìn chằm chằm làm người run sợ của Hàn Văn Thanh, tiếng nói của chủ tiệm mỗi lúc một nhỏ cuối cùng vô cùng đáng thương ngậm miệng.

- Cuộc sống về đêm của chúng tôi rất tốt, không phiền cô nhọc lòng. – Diệp Tu không hề để ý nói, - Tìm quỷ tỏ tình có chút việc, sẽ không giết nó, cô có biết hành tung của nó không?

- Cái này tôi thật sự không biết. – Chủ tiệm vẻ mặt đau khổ, - Bọn đó không phải thích ăn lời tỏ tình thật lòng sao, mấy chỗ gần trường học lấy đâu ra mấy lời đó?

- Người trẻ tuổi yêu đương không phải đều rất thành thật à? - Diệp Tu khó hiểu.

- Âyyyy, vậy là ngài thật sự đã lạc hậu với thời đại lâu lắm rồi! – Bạch cốt tinh dưới tầm mắt hai người vẫn không sợ chết nói, - Thời đại ngày nay bọn học sinh đều thành tinh hết rồi, với lại trình độ tỏ tình cũng rất đáng quan ngại, quỷ tỏ tình thích ăn cũng sẽ không muốn ăn mấy lời như “Tôi chiếm được tất cả, nhưng vẫn không thể quên hình bóng của em”, “Cho dù cái chết hay vận mệnh, thầy cô hay phụ huynh cũng không thể chia cắt đôi ta”, “Tôi mong lớp trưởng giành toàn bộ ba vị trí đầu bảng sau đó tận hưởng sự cô đơn vô hạn”, “Sau khi thi Đại học, chúng ta về nhà kết hôn đi”?

- . . .

- Cho nên mấy người trẻ tuổi bàn chuyện yêu đương, mấy việc như tay trong tay đi dạo rừng cây, bò lên nóc nhà ngắm sao ngắm trăng các kiểu thật ra đều là bước làm nền để phát triển lên. – Chủ tiệm mặt đầy biểu cảm người từng trải, - Nhưng mà đụng tới mấy tên đầu óc chậm chạp còn hơi đần, ví dụ như nói ngồi trên sân thượng là được rồi, lúc ngắm sao, còn không thừa cơ *chíp chíp* một cái, trên cơ bản có thể xác định cung phản xạ của người này quá dài, có thể cân nhắc việc chia tay.

- . . .

- Còn có vài cô gái . . .

- Được rồi được rồi, chúng tôi hiểu tình hình rồi. – Diệp Tu cười khan ngắt lời. Chủ tiệm bạch cốt tinh phát hiện Hàn Văn Thanh bên cạnh không biết từ khi nào đã vặn gãy tay cầm ly rơi xuống dất, lập tức sợ đến rụt cổ lại. Diệp Tu để lại thông tin liên lạc cho chủ tiệm, nói nếu như có phát hiện tung tích quỷ tỏ tình có thể gọi điện thoại cho hắn, sau đó kéo Hàn Văn Thanh ra khỏi cửa tiệm.

Lúc bọn họ vào trong xe, Hàn Văn Thanh đột nhiên hỏi:

- Lúc đó cậu . . .

- Không hề có việc đó, - Diệp Tu lập tức đáp, - Tôi thật sự muốn đi ngắm sao nhân tiện dạy anh xem bói, không hề có tâm tư định thừa cơ làm gì đó không thể cho người khác biết.

- Có thật không? – Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn hắn.

- Thật. – Diệp Tu rất chính trực trả lời, - Không đúng lập tức bảo hành.

Hàn Văn Thanh nói:

- Vậy còn dịch vụ hậu mãi?

Diệp Tu ngẫm nghĩ, sau đó đến gần hôn anh một cái.

[Updating . . .]



Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj

 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2
Quỷ tỏ tình - phần 2

Bọn họ lái xe loanh quanh trên đường phố. Diệp Tu tìm kiếm “thánh địa hẹn hò” trên diễn đàn địa phương, định dựa theo xếp hạng tìm từng chỗ một.

Hàn Văn Thanh nghe xong miêu tả của hắn cau mày nói:

"Thứ hạng này chính xác?"

"Cư dân mạng nhiệt tình hình như rất nghiêm túc," - Diệp Tu lướt màn hình, "Nhiều người bình chọn như vậy hẳn là đáng tin."

"Đứng đầu là công viên trung tâm, cái này hẳn là đúng." – Hàn Văn Thanh nói, "Thứ hai là khu khách sạn “nhanh”. Cậu xác định chỗ này là để hẹn hò chứ không phải làm gì khác?"

"Có thể là dưới cái nhìn của bọn họ cũng không khác mấy?" – Diệp Tu cũng không chắc chắn nói.

Hàn Văn Thanh quẹo qua một chỗ ngoặt:

"Người trẻ tuổi bây giờ."

"Anh cũng là người trẻ tuổi có được không?" – Diệp Tu liếc hắn, "Chưa già đã lão?"

"Tôi và bọn họ không phải người cùng một thời đại."– Hàn Văn Thanh nói.

"Không, anh phải." – Diệp Tu lật lật điện thoại, đầu cũng không ngẩng thuận miệng trả lời, "Chỉ là anh là đàn ông tốt hi hữu mà thôi."

Trong xe yên tĩnh hai phút.

Diệp Tu một nửa số bài viết trên diễn đàn, cảm giác bầu không khí có chút không đúng, nghi ngờ hỏi:

"Sao không lên tiếng?"

Hàn Văn Thanh nắm chặt tay lái nhìn về phía trước, không để ý đến hắn.

Diệp Tu quan sát Hàn Văn Thanh từ trên xuống dưới, không thể tin nổi lắc đầu:

"Tôi không nhìn lầm chứ lão Hàn, tâm trạng anh hình như rất tốt . . . Có phải mới đây vừa cười đúng không?"

"Đề tài của cậu nhàm chán như vậy, còn trông mong người khác tiếp lời." – Hàn Văn Thanh nói.

Diệp Tu khiêm tốn đặt câu hỏi:

"Anh thật sự không phải vì tôi không cẩn thận nói anh là đàn ông tốt mà thầm vui sướng trong lòng chứ?"

"Việc này cần cậu nói." – Hàn Văn Thanh mặt không đổi sắc nói, - "Mau cút ra, tôi tìm chỗ đỗ xe."

Bọn họ dừng xe trước cửa chính công viên trung tâm, phía sau có một tài xế không kiên nhẫn nhấn còi, Diệp Tu không tình nguyện xuống xe, khóa áo khoác lảo đảo lắc lư bước vào công viên. Hiện tại vẫn là buổi trưa, cũng không phải cuối tuần, trong công viên không nhiều người lắm, phần lớn là người lớn tuổi đang rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người trẻ tuôi âu âu yếm yếm chui ra từ bụi rậm.

Một đặc điểm của công viên trung tâm chính là nhiều cây, những con đường nhỏ đan xen, trong lúc đó ngập tràn những đôi tình nhân tập đàn, chạy bộ, hẹn hò, thậm chí đến nơi hoang dã tìm kiếm chút kích thích.

Bọn họ đi dọc theo con đường tham quan nhỏ, tìm những manh mối về khả năng xuất hiện của quỷ tỏ tình, khách bên đường thay nhau ném cái nhìn kì dị về phía họ. Có lẽ vì nhìn Hàn Văn Thanh không giống người dễ chọc vào. Tổ hợp hai người này làm người qua đường không cảm thấy đây giống một cặp tình nhân nhàm chán nào đó trong công viên mà giống mafia đi giao dịch ngầm hơn.

Dường như Diệp Tu cảm thấy cái trò cáo mượn oai hùm này chơi rất vui, miệng ngậm thuốc lá, nhìn thẳng vào những người soi mói làm họ rụt cổ quay đi.

Hàn Văn Thanh cũng lười quản hắn, trong rừng cây có không ít oan hồn còn chưa thành dạng, đi một đoạn đường hắn đã đánh tan không biết bao nhiêu con. Một lát sau, cuối cùng Hàn Văn Thanh cũng tóm được một con quỷ trông khá lớn, hắn nắm lấy cái cổ còn chưa cố định của nó, xách tới trước mặt.

“Ngươi biết có tình thoại quỷ xuất hiện gần đây trong công viên này không?" Diệp Tu chỉ oan hồn hỏi.

Oan hồn: “Cục cục cục òm ọp kỷ kỷ kỷ xòe xòe ú a ú ớ ô ô__"

Hàn Văn Thanh cũng không đành lòng bóp chết nó¸ buông lỏng tay, luồng oán khí liền nhanh chân đào tẩu , trốn sau một thân cây run cầm cập, lén nhìn bọn họ.

"Đúng rồi, " Diệp Tu nhớ ra, "Chúng ta còn có thể đi hỏi cây cối mà!"

"Cây cũng phân biệt các loại quỷ?" Hàn Văn Thanh nghi ngờ hỏi.

"Kỳ thực khác biệt cũng không lớn mấy." Diệp Tu nói

"... Chỉ là."

"Cây cối cũng có thể phân biệt quỷ tỏ tình với loại quỷ khác, ví dụ như…" Diệp Tu dừng một chút, "như loại quỷ chuyên làm người khác mộng xuân."

Ánh mắt sắc bén của Hàn Văn Thanh quét qua nhìn hắn: “Có vẻ cậu rất hiểu bọn chúng.”

“Tố chất chuyên nghiệp, tố chất chuyên nghiệp cả.” Diệp Tu cười ha ha “Trước nay tôi chưa từng qua lại gì với đám quỷ ranh tham tài, không muốn bỏ công nhưng vẫn muốn hưởng ấy.”

Hàn Văn Thanh “…”

Bọn họ đang ở cuối con đường nhỏ, chính là chỗ mọc của thân cây già nhất trong công viên. Tuy nó đã đứng ở nơi này từ trước cả khi nơi này được khánh thành, nhưng xét theo tuổi tác của giới thực vật, cái cây này vẫn trẻ vô cùng. Hai người mỗi người tự kéo một nhành cây để cùng nó trò chuyện.

“Gầy đây có khỏe không?” Diệp Tu hỏi.

“Thảm thảm thảm.” Đại thụ yếu ớt trả lời, “Gần đây có một người chơi đàn, mỗi ngày đều ở đây "kéo cưa" làm phiền ta.”

Hàn Văn Thanh nói: “Đứa nhỏ chơi đàn mà trước đây ngươi oán hận, chẳng phải sau này cũng đã tiến bộ rồi sao.”

“Phải.” đại thụ hừ một tiếng, “Nhưng từ sau lần kéo được một bản êm tai, liền không thấy đến nơi này nữa.”

Diệp Tu cùng một mối thù, đồng cảm: “Loài người chính luôn là sinh vật lăng nhăng”

Cái cây phụ họa theo: “Đáng ghét.”

Hàn Văn Thanh: “…”

Đại thụ quơ quơ cành cây, lại bổ sung thêm một câu : “Đó không phải là điểm trọng yếu, đối tượng của ngươi cũng không tệ nha.”

Diệp Tu: “…”

Hàn Văn Thanh ho khan một tiếng “Chúng tôi tới đây để hỏi thăm sự tình, ngươi gần đây thực sự không đụng phải quỷ tỏ tình nào sao?”

“Chưa từng thấy qua, loại quỷ đó không phải kiểu sẽ tìm đến nơi này đâu.” Đại thụ nói, “Thứ mà chúng thích ăn nhất không phải là lời tỏ tình thật lòng sao?

Cả Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều thấy câu này nghe vào cảm giác cực kì quen tai, đây không phải chính là câu bình luận mà chị chủ tiệm Bạch Cốt Tinh từng nói sao?

“Trên diễn đàn nói công viên này là địa điểm hẹn hò được ưa thích nhất mà?” Diệp Tu không hiểu nói.

“Bây giờ không còn thịch hành trò kéo nhau đến đây hẹn hò nữa, có đi cũng đi rạp chiếu phim, phòng ăn, quán cà phê…” Cái cây ghét bỏ nhìn họ, “Các ngươi không thấy hai người mà còn không rõ xu thế hiện giờ bằng một cái cây già như ta là rất có vấn đề sao?

“Bọn tôi cũng đâu phải đi hẹn hò.” Diệp Tu nói.

“Đúng ha...” cái cây hừ một tiếng, “phải là vừa công tác vừa hẹn hò.

Diệp Tu: “…” vậy mà lại không có cách nào phản bác.

“Thi thoảng muốn có chút lãng mạng thì đám người trẻ mới ghé công viên, còn lại toàn chọn mấy địa điểm "trong tối" làm chỗ cống hiến.” đại thụ đuổi Diệp Tu, “quỷ tỏ tình mới không thèm những thứ đó, có ăn cũng ngán đến chết rồi.”

Bọn họ vốn còn muốn chào cái cây một câu, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Để tránh bị xem là bệnh nhân tâm thần trốn viện ra đây, bọn họ không hẹn mà cũng buông nhành cây ra, kết thúc cuộc trò chuyện. Từ đường nhỏ hiện ra bóng dáng của một người mặc đồng phục học sinh, chính là thiếu niên kéo đàn violon đó, thời điểm nhìn thấy bọn họ, miệng còn cười ngượng ngùng.

Hai người yên lặng bước trên con đường nhỏ rời đi. Đi thêm được một đoạn, Diệp Tu hạ giọng hỏi: “ Đó chính là thiếu niên “cưa điện kinh hồn"?”

Hắn vừa dứt lời, có tiếng vĩ cầm xa xa truyền đến từ cuối con đường --- có lẽ kỹ thuật còn chưa thạo, thiếu thốn kinh nghiệm, nhưng vào tai đám người ngoại đạo như họ lại vô cùng dễ nghe. Giai điệu kia dịu dàng lại rực rỡ, mang theo thứ tinh thần hoạt bát, khí phách ngạo nghễ của người thiếu niên, chỉ nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra được tâm thái của người biểu diễn.

“Tôi cảm thấy đó là đứa nhỏ trước đây,” Hàn Văn Thanh nói, “Cậu ta đã trở lại.”

Cây già đứng trong gió, cành lá ào ào lay động, cùng tiếng đàn hòa thanh, tựa tiếng cười khẽ vọng về từ chốn xa xăm.

Bọn họ dùng cả buổi trưa lục tìm thêm mấy nơi. Mấy chỗ như nhà nghỉ "nhanh" đương nhiên không cần tìm, nhưng cả mấy chỗ khu khách sạn hoặc khu vực xa hoa cũng không tìm ra được chút manh mối về quỷ tỏ tình. Ngược lại, đám cư dân phi nhân loại trong thành phố đều hai bọn họ làm cho kinh hồn bạc vía.

Từ sáng sớm đã truyền ra lời đồn “Diệp Tu muốn bắt một con quỷ tỏ tình để làm đồ chơi tình thú (không cần phải nói, loại tin đồn bát quái này đương nhiên bắt nguồn từ cô chủ tiệm Bạch Cốt Tinh) đến tin đồn “hiện tại tâm tình Hàn Văn Thanh không tốt, con quỷ nào không may rơi vào tay hắn sẽ bị lột da, rút gân, thả vào chảo dầu, thêm hành thái, gừng băm, vớt ra chấm tương ớt rắc rau thơm, đặt lên bàn. Đám quỷ nghe xong đã sợ xanh mật, mỗi con đều trốn về sào huyệt không dám ra ngoài làm loạn...

… cũng không nghĩ thử một chút xem đám quỷ bọn họ thì lôi đâu ra da và gân để rút.

Tuy nhiên cũng có một chỗ không bị nói sai, hai bọn họ đi nửa ngày trời cũng không tìm thagas nửa cái đầu quỷ, quả thực tâm tình đều không cách nào tốt nổi. Diệp Tu đã hút hết cả một bao thuốc lá, Hàn Văn Thanh cũng kịp vào đồn công an đưa lại vài cái ví tiền. Có lẽ do hôm nay ánh nắng quá chói chang, hoặc do hỏi được vài tin tức làm lòng người mệt mỏi từ miệng đám quỷ giảo hoạt kia, Diệp Ti đang chờ Hàn Văn Thanh đi đến đồn công an nộp ví tiền trở lại, liền dựa vào vị trí cạnh tài xế ngủ.

Khi hắn ngủ dậy, sắc trời đã sắp chuyển thành hoàng hôn, Hàn Văn Thanh lái xe trên đường lớn trong ánh tà dương đang ngã dần về Tây.

Diệp Tu dụi mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ: “Chắc anh không phải vì không hoàn thành được ủy thác nên định đến một thành phố khác tiếp tục lừa người chứ?”

“Ở vùng đất này, số quỷ biết đến danh tiếng cậu không nhiều.” Hàn Văn Thanh nói “Cậu đi đâu cũng thành tai họa.”

“Vậy chúng đang đi đâu đây?” Diệp Tu rất quen thuộc bỏ ngoài tai nửa câu sau

“Nghĩa trang ở thành tây,” Hàn Văn Thanh bẻ tay lái cua qua một đoạn quẹo, “đã đến.”

Diệp Tu chớp chớp mắt, nở nụ cười: :Có chút cơ trí nha, lần này không chừng có thể tìm được.”

“Đầu tiên lau sạch bãi nước bên miệng đi rồi tính tiếp.” Hàn Văn Thanh nói.

Diệp Tu khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “Tôi ngủ không chảy nước miếng, có lừa cũng vô dụng.”

Bọn học theo lệ đấu võ miệng một lần, sau khi yên tĩnh lại, họ dọc theo bãi đổ xe ven rừng rậm, đi vào bên trong. Nghĩa trang lúc chạng vạng so với bình thường còn nghiêm túc, thê lương hơn vài phần. Hầu như không có ai ở, thi thoảng mới thấy chút hoa tươi mới được đặt trước bia mộ.

Khác với tưởng tượng của con người, nghĩa trang có rất ít linh hồn người mất còn lưu lại, trong mắt Diệp Tu và Hàn Văn Thanh, nghĩa trang này cũng trống trãi giống trong mắt người bình thường. Bọn họ đi qua bia đá cạnh con đường nhỏ, xa xa nghe thấy tiếng một người đang gào khóc.

Có một cô nương trẻ tuổi quỳ gối trước bia mộ, ôm một cái áo khoác khóc không thành tiếng. Nàng khóc rất thương tâm, từng lời thổ lộ theo tiếng nức nở đứt quãng tuông ra, bổng đến một thời khắc, không câu nói nào của nàng còn phát ra âm thanh mà biến mất không dấu vết theo những tiếng thút thít, nghẹn ngào.

Ở phía xa, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đồng thời vươn tay, muốn giữ tay đối phương lại, kết quả lại thành hai cánh tay ở cùng một chỗ.

Bọn hắn đều cảm nhận được một thứ khí tức kì dị vụt qua, không cần phải nói, khẳng định là con quỷ tỏ tình đã trộm đi lời nói của cô gái kia. Nhưng lại không hẹn mà cùng, bọn họ đều đưa tay muốn ngăn cản đối phương lao ra, tránh quấy rầy đến cô gái ấy, mặc dù trước nay họ đều như nhau, không cần đến loại nhắc nhở này.

Cũng không biết qua bao lâu, cô gái kia cuối cùng cũng gào khóc xong rồi rời đi. Diệp Tu buông tay đối phương , thở ra một hơi: “Tên kia quả nhiên trốn ở đây.”

Hiện tại suy nghĩ kỹ lại, việc quỷ tỏ tình sẽ xuất hiện ở đây rất hợp lý. Người sống có vô vàng lời muốn nói với người đã khuất, từng câu từng chữ đều xuất phát từ chân tâm, hơn nữa thinh thoảng có đôi câu bị biến mất, những người đang vì thương tâm mà bộc bạch hết cũng khó phát hiện ra. Đối với quỷ tỏ tình mà nói, nói đơn giản, đợi ở nơi này chính là không khác gì con mập vơ được cá rán.

Nhưng hiện tại làm thế nào để bắt được nó?” Hàn Văn Thanh bẻ khớp tay, rất muốn đêm con quỷ hành bọn họ tìm suốt một ngày trời đánh tới răng môi lẫn lộn.

Diệp Tu nhìn quanh bốn phía, nghĩ ngợi nói: “Theo nghiên cứu, thảo luận quỷ tỏ tình giống một cô gái trẻ, không thể có chuyện không có nhược điểm.

“Có nhược điểm gì?” Hàn Văn Thanh không hiểu lắm, “Sức lực nhỏ? Tình cảm phong phú?”

“Không không không, nhưng thứ đó đều là quan niệm thôi.” Diệp Tu nói ngoắc ngoắc ngón tay, “Các nàng từ khi sinh ra đã mang theo một đặc tính, cho dù dùng đủ loại nguyên nhân che giấu, nhưng nó đã vĩnh viễn cắm rễ sâu vào lòng các nàng, chỉ chờ điều kiện thích hợp sẽ sinh sôi nảy nở, khống chế cả tư tưởng lẫn linh hồn của họ…”

Hàn Văn Thanh nói: “ Nghe quá tà môn, rốt cuộc là thứ gì?

“Chính là thèm đó." Diệp Tu nói.

Hàn Văn Thanh: “…”

Hắn liền thấy Diệp Tu đột nhiên mở miệng, giọng nôa có chút trầm thấp, ngữ khí vô cùng thẳng thắn. “Hàn Văn Thanh, “ hắn nói, “cái kia…”

Nửa câu sau không còn âm thanh phát ra, Hàn Văn Thanh chỉ thấy được môi hắn động đậy, sau đó trong không khí vang lên một tiếng bộp nhẹ nhàng, Diệp Tu duỗi tay đã bắt được một con vật.

“Đây không phải là chuộc hamster sao? Hắn buộc miệng.

Diệp Tu đắc ý gãi gãi cái đầu của con vật nhỏ trên tay. “Đây là quỷ tỏ tình,” hắn quơ quơ vật nhỏ hơi trong suốt lên, “Tuy nhìn khá giống hamster, nhưng trừ việc quai hàm có thể dấu đồ thì chẳng còn ưu điểm nào khác.”

Hàn Văn Thanh duỗi tay xách con chuột, nhìn đôi mắt ti hí của nó, đến khi cả nó cũng bắt đầu run lẩy bẩy.

“Đem lời vừa rồi phun ra cho ta.” Hàn Văn Thanh dùng ngón tay đâm vào quai hàm nó.

Diệp Tu: “…”

“Ăn mất rồi,” Hamster khóc òa òa, “ Chuyện gì tôi cũng chưa làm mà!”

“Chống chế, căn cứ theo tin tức của bọn ta, ngươi đã trộ đi mất một câu tỏ tình trong trí nhớ.” Diệp Tu cười híp mắt nói, “điều này trái với quy định, đây là muốn nếm thử chút mùi vị giáo dục từ trái đấm thép sao?”

Hàn Văn Thanh bình tĩnh giơ nắm đấm lên nắn bóp.

“Tôi sai rồi! đừng có đánh mà!” Hamster nhỏ thét lên, “Ta thật sự không khống chế nổi, ngày đó cô nương kia đem lời tỏ tình trong trí nhớ ấy ra phơi nắng một lát, tôi không nhịn được nên mới tha đi. Nó để được rất nhiều năm, mãi vẫn không phai màu đi, so với rượu còn thơm hơn…”

Diệp Tu và Hàn Văn Thanh phải mất vài giây mới hiểu ra, “cô nương kia” trong lời nói chính là bà ngoại của người ủy thác. Hamster lại nói: “Tôi vẫn chưa ăn nó, vốn để dành lại nhắm rượu.”

“Giao ra đây, bằng không tối nay bắt ngươi đem nhắm rượu.” Hàn Văn Thanh nói.

Hamster từ bỏ việc chống cự, một chuỗi vòng hoa nhỏ từ miệng nó bay ra, tỏa ra thứ ánh sáng cổ quái mà lộng lẫy, trôi nổi giữa không trung. Đối với việc đồ vật bay ra từ miệng nó, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu đồng thời trưng ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Vẻ mặt đó của mấy người là sao?” Hamster giận dữ , “Cũng đâu phải nó chui ra từ miệng tôi, mấy người thực coi tôi là hamster à?”

Diệp Tu: “Quả đúng là trong nháy mắt ta đã cảm thấy như vậy thật.”

Quỷ tỏ tình cảm thấy tâm nát bụng đau cảm thấy yêu không nổi nữa rớt nước mắt rồi dần biến mất trước mặt họ. Diệp Tu thu bông hoa ngô đồng vào trong tay ước lượng: "Tên dối trá này, tôi vẫn chưa truy cứu chuyện nó làm trái quy tắc đâu."

“Trước khi đem vật kia về , Hàn Văn Thanh nói, “quay lại viết báo cáo, ký hồ sơ.”

Diệp Tu: ”…”

Không nghĩ đến, anh mới là kẻ tàn nhẫn nhất.

Bọn họ quay về tiểu viện có đồng hoa nở rộ trong nắng chiều. Chủ nhà theo thường lệ đã chờ sẵn ở cửa, bà lão ngồi trên xích đu, tiếp tục xiên xiên vẹo vẹo đan chiếc áo lông, đèn trên tường còn chưa mở lên.

“Chúng tôi đem vật bị mất về cho bà.” Diệp Tu vừa nói, vừa cúi người xuống, đem vòng hoa thả vào lòng bàn tay của bà lão.

Ngay khi vòng hoa vừa chạm vào tay bà cụ, dường như tứ phía có một quả cầu lửa nhỏ bạo phát. Bọn họ lập tức bị bủa vây trong thứ ánh sáng ấy.

Đứng ở giữa nguồn sáng có bóng dáng mờ ảo của hai cô bé, một trong hai gương mặt có ngũ quan giống như đúc với người chủ nhà, giữa hàng lông mày hiện rõ nổi buồn của sự chia ly, hai cô ấy vẫn còn là những thiếu nữ.

“Ta sẽ không trèo tường, nguyện chèo XX cả đời thôi!”

Diệp Tu và Hàn Văn Thanh: “…”

Những dáng hình mờ ảo từ kí ức này rất nhanh bị tan biến, ánh sáng và cả hai người thiếu nữ đều biến mất, trong sân nhỏ vẫn sót lại chút ánh tà dương le lói, hoa ngô đồng rơi đầy trên vạt áo của bà. Chủ nhà đứng ở cửa, vẻ mặt mịt mù, hắn không chứng kiến cảnh tượng của bà ngoại mình, chỉ thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má già nua.

“Bà ngoại?” Hắn hốt hoảng chạy tới, “Sao bà khóc rồi?

“Không việc gì,”, bà ngoại của hắn chậm rãi nói, “Chỉ là nhớ lại được chút chuyện đã qua…."

Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh lặng lẽ lui về phía sau, rời khỏi tiểu viện. Xe dừng lại ở cửa, Hàn Văn Thanh vừa khởi động xe vừa nói: “Cậu lại quên lấy thù lao.”

“Sao có thể chứ?” Diêoj Tu lắc lắc vật trong tay, “Đồng từ trên người rắn già thay vỏ, hàng thật giá thật. Tìm Vương mắt bự giúp chúng ta đầu cơ một phen, tiền cơm nửa năm còn lại không cần lo rồi.:

Hàn Văn Thanh lại hỏi: “Lúc trước cậu đã nói gì?”

“Nói cái gì là cái gì?” Diệp Tu vô tội đáp.

Hàn Văn Thanh nói: “Lúc ở nghĩa trang.”

“À, anh muốn nói lúc tôi lừa hamster sao?” Diệp Tu âm mưu lừa gạt.

“Thuận miệng nói sao?”

“Thuận miệng nói cũng đưa dụ được quỷ tỏ tình ra?” Hàn Văn Thanh rõ ràng không tin hắn, “Không phải lời thật lòng mới có tác dụng sao?”

"Vừa nói ra tức là tôi không định lặp lại lần nữa!"

Diệp Tu liếc hắn một cái, "Vậy vì sao anh còn muốn nó phun trả câu này ra?"

“Tôi biết cậu không định lặp lại,” – Hàn Văn Thanh nói, - “Nhưng tôi muốn nghe.”

- . . . Diệp Tu ho một tiếng, - Vì gọi quỷ, tôi đặc biệt chọn một câu đặc biệt buồn nôn, vậy anh cũng muốn nghe?

Hàn Văn Thanh dừng xe lại bên mép đường, quay đầu nhìn hắn: "Nghe."

Diệp Tu tiến lại bên tai hắn.

END




Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj


 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook