- Bình luận
- 498
- Số lượt thích
- 3,814
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Những chàng trai Thanh Đảo
[Hàn Diệp]
Tình Thoại Quỷ
-Quỷ Tỏ Tình-
Tình Thoại Quỷ
-Quỷ Tỏ Tình-
Art by The Ring Means All
Design by @Lãi
Design by @Lãi
Đúng chín giờ sáng chuông cửa vang lên, chủ nhà dụi mắt đi mở cửa, vừa mở ra lập tức bị dọa tỉnh. Chủ nhà thận trọng quan sát người ngoài cửa, luôn cảm thấy đối phương tới không có ý tốt.
Sau đó một giọng nói chậm rãi rơi vào tai:
- Anh là người hôm qua gọi điện hẹn chúng tôi đến xem?
Chủ nhà thấy một người khác thò đầu ra từ bên cạnh người đàn ông có thần thái rất hung trước mặt mình, miệng ngậm một điếu thuộc không châm lửa cười với hắn. Lúc này chủ nhà mới hiểu ra, mở rộng cửa:
- Mời vào mời vào! Tôi nên xưng hô với hai vị thế nào?
- Hàn Văn Thanh. – Người nhìn vô cùng nghiêm khắc bước vào trước tiên.
Đồng bạn của anh theo sát phía sau, tuy nhìn bộ dáng có chút lười nhác, nhưng ít nhất so với người trước xem ra dễ nói chuyện hơn nhiều.
- Tôi là Diệp Tu, - Hắn nói, cất điếu thuốc vào lại túi, sau đó quan sát bốn phía một lượt, - Nhà các anh phong thủy không tệ.
Chủ nhà cũng không biết nên nói tiếp thế nào, gật gật đầu.
Có lẽ kì nhân dị sĩ ai cũng có vài thói quen kì quái, chủ nhà nghĩ. Lặng lẽ quan sát hai người khách, bây giờ nhìn kỹ bọn họ rõ ràng là hai thanh niên trẻ tuổi, không còn ấn tượng quá mạnh mẽ như khi vừa gặp.
Người tự xưng là Diệp Tu hơi liếc mắt nhìn sang:
- Hôm qua trong điện thoại không nói rõ được, trước khi gặp chính chủ, anh có thể kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra không?
Lúc này chủ nhà mới hiểu ra, dừng lại trước cửa phòng nhỏ, kể về việc khiến mình buồn phiền.
Hắn năm nay hơn ba mươi tuổi, người trong phòng là bà ngoại hắn, hiện bà đã hơn bảy mươi, hai mắt nhìn không rõ. Bà thường ngày rất ít ra khỏi cửa, tinh thần khá tỉnh táo nhưng những ngày gần đây bà luôn nói mình mất gì đó, tìm tới tìm lui cũng không thấy. Chủ nhà thấy bà không sinh bệnh cũng không hồ đồ, chỉ luôn nói mình mất gì đó, tinh thần ngày càng sa sút khiến chủ nhà cũng sốt ruột. Tìm nhiều bác sĩ đến khám cũng vô dụng, cuối cùng chủ nhà đành ‘chữa ngựa chết thành ngựa sống’, trực tiếp liên hệ mời thiên sư danh tiếng tốt tới xem thử.
Hắn vốn không định mời một đoàn thiên sư hai người, nhưng sau đó chủ nhà lại nghĩ ngợi một hồi, không phải phim trinh thám này nọ cũng hay có một trợ thủ đi cùng thuận tiện làm đối tượng yêu đương sao, huống hồ thiên sư này xem ra thật sự rất không hòa ái dễ gần, có một trợ thủ cũng rất bình thường.
Thiên sư không hòa ái dễ gần trong hai người nói:
- Chúng tôi gặp bà anh mới biết chuyện gì xảy ra.
- Bà ở trong phòng này, - Chủ nhà nói, - Chỉ là mắt của bà không rõ lắm, mong các anh kiên nhẫn chút.
- Yên tâm. – Người trợ thủ cười với hắn, - Chúng tôi để mở cửa phòng, anh nhìn từ đó vào là được.
Chủ nhà khá kinh ngạc, hắn vốn cho rằng hai người sẽ đốt mấy tấm phù chú thần thần bí bí hay rẩy nước gì đó, không ngờ hình như quy trình công tác vẫn rất bảo vệ môi trường.
Lúc này thiên sư gọi là Hàn Văn Thanh đã gõ cửa đi vào. Trong viện nhỏ có một cây dầu tùng, đang trong mùa nở hoa, hoa nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt sân. Một bà lão ngồi trên ghế bấc, cầm kim len trên tay, một cuộn len trên đùi, chậm rãi đan lát.
Khi vừa bước vào, thứ bọn họ nhìn thấy bà lão đang đan là một mớ hỗn độn. Nhiều chỗ không thắt nút, vài sợi bị lệch, chỉ có bản thân người đan vẫn đan rất nghiêm túc.
Nghe thấy có người tới gần, bà lão nghiêng đầu, cười:
- Lại một người khác tới à . . . nghe không giống đứa nhỏ nào nhà chúng ta.
May sao chủ nhà cách khá xa, không nghe được lời nói nhỏ nhẹ của bà ngoại mình —— rõ ràng có hai người bước vào sân, bà chỉ cảm thấy có một người đến. Trong truyền thuyết thường nhắc tới người lớn tuổi tuổi thọ sắp hết đặc biệt nhạy bén với những việc quỷ thần, nghiêm túc mà nói, điều này cũng không sai hoàn toàn.
Diệp Tu bước về trước hai bước:
- Hai chúng tôi lần đầu đến.
Bà lão có chút kinh hãi, đẩy kính viễn thị.
- Là tôi mắt mờ chân chậm rồi, - Bà nhẹ nhàng nói, - Các cậu là thầy thuốc đến chữa bệnh cho tôi, hay là bác sĩ tâm lý đến trò chuyện? Mấy ngày nay đã tới vài người rồi.
- Chúng tôi đến giúp tìm vật bị mất. – Diệp Tu ôn nhu nói, - Bà đã làm mất cái gì?
Bà lão nói:
- Tôi làm mất một câu nói.
- Một câu nói?
- Đúng vậy, các cậu chắc chắn sẽ cảm thấy bà lão này già hồ đồ rồi. – Bà chậm rãi nói, - Nhưng tuy tôi lớn tuổi, nhưng chắc chắn không thể chuyện này cũng không nhớ rõ. Khi tôi còn trẻ, có một người bạn đã cùng tôi nói một câu, mấy chục năm qua tôi đều nhớ rõ ràng trong lòng, chỉ cần không thể tìm ra câu nói ấy. Tôi chỉ có thể nói, nhất định đã có ai đó trộm nó đi mất rồi.
Hàn Văn Thanh từ đầu vẫn không lên tiếng mở miệng hỏi:
- Chỉ có câu này không nhớ được sao?
- Đúng vậy. – Bà lão bĩu môi như một cô gái nhỏ, - Các cậu cũng cảm thấy tôi đã bất cẩn quên mất đúng không? Ai cũng cảm thấy như vậy.
- Không, - Hàn Văn Thanh nói, - Tôi nghĩ không phải.
- Bà sẽ không dễ dàng quên nó, - Diệp Tu cười híp mắt bổ sung, —— Vì đó hẳn là một câu tỏ tình đúng không.
Chủ nhà nhìn hai người và bà ngoại cùng trò chuyện vài câu, tâm trạng bà xem ra còn rất tốt, sau đó hai người từ trong sân đi ra.
- Sao rồi, - Chờ hai người đi ra, hắn vội vã hỏi, - Là vấn đề gì?
- Bà ngoại anh đúng là đã một một vật, chúng ta ra ngoài tìm về giúp bà ấy. – Diệp Tu vỗ vỗ vai chủ nhà, - Có lẽ không dễ dàng, nhưng yên tâm, sẽ không thu thêm phụ phí.
- Ây phiền các anh . . . – Chủ nhà xoa tay còn định nói gì đó lại thấy Hàn Văn Thanh hơi liếc mắt nhìn, lập tức quên mất, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo hai người dần biến mất khỏi cửa.
Xe bọn họ dừng ở bên kia đường, nhìn qua bộ dáng hoành hành bá đạo không có chút thần thái khí chất của người đang hành nghề liên quan đến những việc thần quái. Sau khi ngồi vào trong xe, thiên sư hỏi:
- Đây là thứ gì quấy phá? Tôi không nhìn ra.
- Tôi nói là do bà ấy quên mất anh tin không? – Trợ thủ châm điếu thuốc lá.
Hàn Văn Thanh một tay cướp đi thuốc lá của hắn, Diệp Tu bất ngờ, trong tay đã trống không:
- Đừng nghịch, trả thuốc lá cho tôi!
- Nghiêm túc một chút, đang làm việc. – Hàn Văn Thanh đứng đắn đoan chính nói, lại đưa điếu thuốc đến miệng mình rít một hơi.
Diệp Tu nói:
- Quỷ này cũng không có gì ghê gớm nên anh chuyên đấu đầu với những tảng đá cứng không rõ cũng bình thường. Anh từng nghe tới “quỷ tỏ tình” chưa?
(Tỏ tình là 情话 [đọc là: qínghuà])
- Ếch quỷ? – Hàn Văn Thanh ngẩn người, - Ếch biến thành quỷ?
(Ếch là 青蛙 [đọc là: qīngwā] nên Hàn Văn Thanh nghe nhầm)
- Tỏ tình, tỏ tình! – Diệp Tu phun ra một hơi khói thuốc lá, - Là con quỷ chuyên trộm những lời tâm tình.
- Cái đó làm sao ăn? – Hàn Văn Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Không phải có rất nhiều cảnh cặp tình nhân nhỏ đang ngắm tuyết ngắm trăng ngắm sao, thường có người nói một câu, người kia nghe không rõ, muốn đối phương lặp lại? – Diệp Tu vẽ ra một cái thủ thế, - Đó không phải người trẻ tuổi làm nũng —— ít nhất cũng không phải trăm phần trăm —— cũng không phải người kia nhũn não thính giác giảm mà là vì quỷ tỏ tình ăn mất câu đó rồi.
Hàn Văn Thanh nói:
- Cái đó có thể ăn no cũng không tệ.
- Thông thường là như thế, lời càng thật lòng càng tốt, lời càng dối trá ăn vào càng giống vị khổ qua trộn thanh long. – Diệp Tu nói, - Tóm lại nó căn bản không thể gây tổn thương cho con người, nên loại tiểu quỷ này cũng không bị ai tìm tới tính sổ. Nhưng nếu nó ăn trộm lời tỏ tình trong ký ức người khác là phá luật, phải đánh.
- Vậy đánh, đánh xong có thể trả lời tỏ tình cho bà lão. – Hàn Văn Thanh nói, - Đi đâu tìm?
- Đó chính là vấn đề đây, - Diệp Tu xòe tay, - Mỗi vùng thông thường chỉ có một con. Tôi chưa từng thấy quỷ tỏ tình nào làm loạn trong tám mươi tới một trăm năm nay, không biết nó đã trốn trong góc nào của thành phố kiếm cơm rồi.
- Việc đơn giản như vậy cũng không làm được sẽ thất nghiệp. – Hàn Văn Thanh bật hướng dẫn, - Mau đi tìm.
- Trước tiên, - Diệp Tu kéo dài giọng, - Có thể trả thuốc lá cho tôi trước không?
Hàn Văn Thanh quay đầu, nghiêm nghị nhìn hắn hai giây, đột nhiên vươn tay lấy một cánh hoa vương trên tóc Diệp Tu.
- Không thể. – Anh lãnh khốc nói, sau đó khởi động xe.
Vì tìm quỷ tỏ tình này, bọn họ ghé qua khu vực gần một trường học.
- Người trẻ tuổi hoa đào chắc chắn dồi dào, - Diệp Tu nói, - Trong sân trường kéo tay nắm tay đối tượng là rất bình thường, nói không chừng quỷ tỏ tình lại có khẩu vị này.
- Không chăm chỉ học hành lo bàn chuyện yêu đương, phỏng chừng quỷ sẽ không thích ăn. – Hàn Văn Thanh không chút lưu tình nói.
- Hóa ra lúc còn đi học anh chưa từng bàn chuyện yêu đương? – Diệp Tu đưa mắt nhìn Hàn Văn Thanh.
- Cậu nói cũng không thấy ngại, - Hàn Văn Thanh ghét bỏ trừng mắt lại, - Là ai già đầu nửa đêm còn muốn leo lên nóc nhà nhìn trời?
- Đó gọi là ngắm sao trời! – Diệp Tu kháng nghị, - Lần đó anh không phải cũng học được kỹ thuật ngắm sao đặc biệt à?
- Không sai, - Hàn Văn Thanh mặt không cảm xúc, - Sau đó quản lý ký túc xá chỉ bắt một mình tôi vi phạm giờ giới nghiêm.
- . . . – Diệp Tu suy tư một chút, quyết định không tiếp tục đề tài này.
Bọn họ dừng xe gần trường học nổi danh nhất thành phố. Lúc này chưa tới giữa trưa, người bên ngoài trường không nhiều lắm, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh trực tiếp đi vào một tiệm trà sữa. Sau quầy là chủ tiệm với mái tóc xoăn, vóc người thon gầy xinh đẹp, cô nhìn thấy có người vào đang định chào hỏi, vừa liếc thấy là hai người Diệp Tu lập tức chạy đi như gặp ma.
Hàn Văn Thanh nắm cổ áo đối phương bình tĩnh nói:
- Chúng tôi không đến gây phiền phức cho cô.
Chủ tiệm kia liếc mắt nhìn qua, hiển nhiên hoàn toàn không được câu nói kia an ủi chút nào. Diệp Tu cũng không để tâm, ung dung ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh quầy.
Đây cũng không thể trách bọn họ không biết thương hương tiếc ngọc, trong mắt những người có thể nhìn thấu chân dạng của người khác, người chủ tiệm này chính là một khung xương kêu lách cách, không chỉ là bạch cốt tinh, còn là một tên dày dặn trong những bạch cốt tinh. Nếu những bạn học sinh ngây thơ thường đến đây uống trà sữa nhà làm biết bộ mặt thật của vị chủ tiệm ôn nhu hiền thục này có lẽ tuổi nhỏ đã phải uống thuốc.
Sau khi Hàn Văn Thanh buông cổ áo chủ tiệm bạch cốt tinh, đối phương vội vàng thở gấp hai cái, chỉnh trang lại cổ áo và tóc bản thân, dùng mặt phản quang của máy cà phê soi soi. Một loạt các động tác trong mắt hai người Diệp Tu, phối hợp với cái xương sọ trắng toát của cô thật đúng là quỷ dị chết người.
- Hai vị đại gia, - Cô nàng vẻ mặt đưa đám nói, - Tôi ở đây mở tiệm nhưng tuyệt đối chưa từng ăn ai mà, tôi có chứng nhận lương dân từ Phòng Thực thi Pháp luật Vi Thảo rồi.
Hàn Văn Thanh ngẩng đầu nhìn lên, đúng là có một giấy chứng nhận treo trên vách tường chứng minh tư cách hành nghề bên cạnh, chỉ là người bình thường không thể nhìn thấy nó. Trên giấy chứng nhận phủ hoa văn vài ngọn cỏ nhỏ lung lay theo gió, ánh sáng trên đó sạch sẽ, vẫn đang trong trạng thái có hiệu lực, nói rõ những người không phải người trong cửa tiệm này không làm điều gì gây hại cho xã hội.
- Chúng tôi đến hỏi thăm một chuyện. – Diệp Tu gõ gõ quầy, - Bán trà sữa, cô từng thấy qua quỷ tỏ tình hoạt động ở khu vực xung quanh chưa?
- Các anh tìm chúng làm gì? – Chủ tiệm sững sờ, - Muốn điều tiết cuộc sống về đêm của hai người à? Nhưng mà tôi nói nha, mấy tên đó trừ việc ăn mấy lời ngon tiếng ngọt cũng không đào ra tác dụng nào khác, tôi . . . hay là tôi đề cử cho hai người một . . .
Trong ánh nhìn chằm chằm làm người run sợ của Hàn Văn Thanh, tiếng nói của chủ tiệm mỗi lúc một nhỏ cuối cùng vô cùng đáng thương ngậm miệng.
- Cuộc sống về đêm của chúng tôi rất tốt, không phiền cô nhọc lòng. – Diệp Tu không hề để ý nói, - Tìm quỷ tỏ tình có chút việc, sẽ không giết nó, cô có biết hành tung của nó không?
- Cái này tôi thật sự không biết. – Chủ tiệm vẻ mặt đau khổ, - Bọn đó không phải thích ăn lời tỏ tình thật lòng sao, mấy chỗ gần trường học lấy đâu ra mấy lời đó?
- Người trẻ tuổi yêu đương không phải đều rất thành thật à? - Diệp Tu khó hiểu.
- Âyyyy, vậy là ngài thật sự đã lạc hậu với thời đại lâu lắm rồi! – Bạch cốt tinh dưới tầm mắt hai người vẫn không sợ chết nói, - Thời đại ngày nay bọn học sinh đều thành tinh hết rồi, với lại trình độ tỏ tình cũng rất đáng quan ngại, quỷ tỏ tình thích ăn cũng sẽ không muốn ăn mấy lời như “Tôi chiếm được tất cả, nhưng vẫn không thể quên hình bóng của em”, “Cho dù cái chết hay vận mệnh, thầy cô hay phụ huynh cũng không thể chia cắt đôi ta”, “Tôi mong lớp trưởng giành toàn bộ ba vị trí đầu bảng sau đó tận hưởng sự cô đơn vô hạn”, “Sau khi thi Đại học, chúng ta về nhà kết hôn đi”?
- . . .
- Cho nên mấy người trẻ tuổi bàn chuyện yêu đương, mấy việc như tay trong tay đi dạo rừng cây, bò lên nóc nhà ngắm sao ngắm trăng các kiểu thật ra đều là bước làm nền để phát triển lên. – Chủ tiệm mặt đầy biểu cảm người từng trải, - Nhưng mà đụng tới mấy tên đầu óc chậm chạp còn hơi đần, ví dụ như nói ngồi trên sân thượng là được rồi, lúc ngắm sao, còn không thừa cơ *chíp chíp* một cái, trên cơ bản có thể xác định cung phản xạ của người này quá dài, có thể cân nhắc việc chia tay.
- . . .
- Còn có vài cô gái . . .
- Được rồi được rồi, chúng tôi hiểu tình hình rồi. – Diệp Tu cười khan ngắt lời. Chủ tiệm bạch cốt tinh phát hiện Hàn Văn Thanh bên cạnh không biết từ khi nào đã vặn gãy tay cầm ly rơi xuống dất, lập tức sợ đến rụt cổ lại. Diệp Tu để lại thông tin liên lạc cho chủ tiệm, nói nếu như có phát hiện tung tích quỷ tỏ tình có thể gọi điện thoại cho hắn, sau đó kéo Hàn Văn Thanh ra khỏi cửa tiệm.
Lúc bọn họ vào trong xe, Hàn Văn Thanh đột nhiên hỏi:
- Lúc đó cậu . . .
- Không hề có việc đó, - Diệp Tu lập tức đáp, - Tôi thật sự muốn đi ngắm sao nhân tiện dạy anh xem bói, không hề có tâm tư định thừa cơ làm gì đó không thể cho người khác biết.
- Có thật không? – Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn hắn.
- Thật. – Diệp Tu rất chính trực trả lời, - Không đúng lập tức bảo hành.
Hàn Văn Thanh nói:
- Vậy còn dịch vụ hậu mãi?
Diệp Tu ngẫm nghĩ, sau đó đến gần hôn anh một cái.
[Updating . . .]
Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj