- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
Bách Quỷ Chợ Đêm
Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết
Vũ Yến, Hoang Thành Quỷ, Tình Thoại Quỷ, Quỷ Qua Đường, Hí Ngôn Quỷ, Quỷ Đưa Đò, Quỷ Cầm Đèn, Nhà Ga Bách Hoa, Kẻ Hái Hoa, Dạ Oanh, Để Đó Dân Chuyên Lo, Tiên Đoán, Trong Tuyết, Thời Đại Hẹn Hò, Mộng Thấy Hoàng Hôn v.v.
Edit: Gingitsune
Beta: @Lãi
Văn Án: Xuôi theo tơ hồng mà đến, mở mắt ra, ta sẽ thấy ai? Là mỹ nữ mặt rắn, là cá chép biết nói, là chó trắng to như gấu, hay là… người sẽ vì ta mà hái cả sao trời?
Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại ĐÂY
----------xxx----------
Hắn không nhịn được hắt xì.
Hắn nhớ rõ, năm phút trước, mình còn đang trên đường đi mua thuốc lá giá rẻ rẻ tiền. Lúc băng qua đường nhỏ, hắn chợt nghe tiếng chim kêu, leng keng leng keng tựa như tiếng mấy đồng xu trong túi chạm vào nhau. Hắn đã nghĩ mình nhất định nghe lầm rồi, bởi thời điểm này tuy không phải những ngày lạnh nhất của mùa đông, nhưng cũng chẳng ấm áp chút nào. Sau đó, cảnh vật trước mắt chợt lay động, thoáng cái, có thứ gì đó rơi cạnh chân hắn.
Đó là một đóa hoa bị cắt xuống, trong trắng có xanh, mang theo một mùi thơm khó tả, hơi giống mùi xà phòng. Diệp Tu nhặt nó lên, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đến khi hắn hoàn hồn thì đã thấy mình đứng dưới gốc cây này.
Hắn nghĩ, mình nhất định gặp quỷ.
Lúc này, bên cạnh hắn chợt có tiếng bọt nước văng tung tóe, mấy sinh vật trông như cá chép đang bơi trong nước, lắc đuôi xuyên không mà tới. Diệp Tu trợn mắt há mồm, chẳng hiểu sao lại chợt nhớ tới một câu nói trong sách giáo khoa thời cấp hai: "Trong đầm đàn lừa chừng trăm con, dường như đang dạo chốn không trung, ..."(*) Lúc đó, hắn thay chữ "cá" thành chữ "lừa", bị thầy giáo giận dữ mắng mỏ, đến bây giờ, ấn tượng vẫn khắc sâu.
(*) Trích từ Tiểu Thạch Đàm Ký, Liễu Tông Nguyên. Nguyên văn: Đàm trung ngư khả bách hứa đầu, giai nhược không du vô sở y, nhật quang hạ triệt, ảnh bố thạch thượng. Dịch bởi Huỳnh Chương Hưng: Trong đầm đàn cá ước chừng cả trăm con, dường như đang dạo chốn không trung, không nương tựa vào đâu.
Một con cá chép bơi tới cạnh bên rồi lượn một vòng quanh hắn, bỗng nó lên tiếng: "Là người sống đó!"
"Là người sống!" "Là người sống!" Đồng bạn của nó cũng liên thanh phụ họa.
"... Tình huống gì?" Diệp Tu mờ mịt.
Con cá chép kia quan sát hắn bằng cặp mắt lồi, trả lời:"Thì ra là ngươi cầm đi thiệp mời của Thanh Điểu. Khó trách nó không đến được..."
"Đúng là Thanh Điểu!" "Thanh Điểu ngốc nghếch!" Bầy đàn lại tiếp tục hùa theo.
"Lần này Thanh Điểu nhất định sẽ khóc như chó!" Cá chép đầu đàn quẫy đuôi.
"Khóc như chó!" "Khóc như chó!" Bầy cá chép lại vui vẻ nói hùa.
Diệp Tu chợt nhớ tới tiếng chim kêu hắn đã nghe được cùng đóa hoa kia. Lúc này hắn mới phát hiện hoa đã biến mất.
"Thanh Điểu là con chim có tiếng kêu như đồng xu sao?" Hắn dợm hỏi.
Cá chép trầm mặc hai giây, miệng giương rộng thành hình chữ O: "Tiếng kêu như đồng xu! Ha ha ha ha lần sau nhất định dùng câu này cười vào mặt nó!"
"Như đồng xu!""Như đồng xu!" Mấy con cá vàng còn lại cũng bật cười.
Diệp Tu thầm nghĩ, Thanh Điểu xui xẻo kia nhất định sẽ khóc như chó!
"Ngươi cầm thiệp mời của Thanh Điểu, vậy cứ đi theo bọn ta thôi." Cá chép dẫn đầu nói bùm bùm: "Cuộc vui một năm mới có một lần, chưa từng có người sống nào tới đâu."
Diệp Tu phủi mấy cánh hoa khỏi tóc: "Cuộc vui gì?"
"Chợ đêm." Đuôi cá chép vỗ vỗ mặt hắn. "Chính là chợ đêm - ngẩng lên nhìn kìa."
Một con mưa ánh sáng mông lung lướt qua trước mặt bọn hắn. Diệp Tu ngửa đầu nhìn, vô số thứ hình thù kỳ quái liên tiếp xuất hiện trong màn đêm - người đầu báo mặc vest, cô bé cả người quấn dây leo, một bầy xác không đầu tụ lại cùng nhau, quỷ hồn nửa trong suốt đúng chuẩn sách giáo khoa, v.v. Tất cả bọn họ đều đi về một hướng, tuần tự bước qua một cánh cổng có treo tấm hoành phi.
"Ca nhất định đang nằm mơ." Diệp Tu lẩm bẩm.
Ngay sau đó, hắn thấy rõ bên trên tấm hoành phi kia có bốn chữ lớn màu son, nét bút cổ xưa --- "Bách Quỷ Chợ Đêm."
Bên dưới là một hàng chữ nhỏ, nét ngang đều đặn nét dọc thẳng đứng, mượt mà, cứng cáp: "BAI GUI YE SHI"(*).
(*) Pinyin của Bách Quỷ Chợ Đêm
"Ca nhất định sẽ không mộng thấy một cái hoành phi như vậy." Diệp Tu lại lẩm bẩm.
Cứ thế, hắn đi theo đàn cá chép bơi tới bơi lui, không ngừng ồn ào, bước vào cửa chính của chợ đêm.
Dù gọi là chợ đêm, nhưng nơi đây cũng không có quá nhiều quầy hàng bán đồ vật. Hầu hết các quầy là những hạng mục trò chơi, tựa như lễ hội văn hóa trong trường học, hoặc là các loại biểu diễn kỳ kỳ quái quái.
Diệp Tu đi một chút dừng một chút. Quầy hàng hai bên phát rồ hơn những gì hắn tưởng tượng, tỉ như một cuộc thi bình chọn nữ quỷ không đầu, quán chủ dán đầy những tấm hình thẻ không đầu trên bảng thông báo. Một đám đông muôn hình muôn vẻ vây quanh tấm bảng, bình luận từ đầu đến chân. Ngay cả chủ quán cũng chẳng có đầu.
"Chủ quán rất nổi tiếng, là thần tượng hot trong giới không đầu." Cá chép nói với Diệp Tu. "Nàng còn từng lên báo trong thế giới của các ngươi nữa!"
"Đúng đúng, là thần tượng." "Muốn kí tên!" Đám cá chép nhỏ cũng ồn ào theo.
"Lên báo?" Diệp Tu thầm nghĩ, sẽ không phải cột truyện kinh dị trên tờ báo nào đó chứ.
Cá chép nhớ lại: "Tuyển tập thiểu năng."(*)
(*) Chú thích của tác giả: headline bài báo: "Xác nữ không đầu chụp hình thẻ, lão bản thu tiền, quần chúng căm phẫn". Editor note: "Tuyển tập thiểu năng", "Nhược trí tinh tuyển" là bình chọn những điều phi lý đến chết cười hàng năm trên baidu.
Diệp Tu: "... Uhm, đáng nể đáng nể, không ngừng cố gắng, không chừng có ngày còn thu được giải thưởng Darwin gì đó."
Hắn muốn đi tới trước, lại chợt cảm giác cổ tay bị giật nhẹ. Đàn cá chép vây quanh hắn, xung quanh cũng không có sinh vật nào. Hắn nghi hoặc nâng cổ tay, lại phát hiện trên cổ tay trái có một dấu vết màu đỏ rất nhạt, tựa như vết hằn do dây thừng trói lại gây ra.
"Là tơ hồng." Cá chép nhìn sát vào cổ tay hắn.
"Tơ hồng tơ hồng!" "Là tơ hồng" Đám cá chép nhỏ cũng bắt đầu xoay quanh.
"Có người tới tìm ngươi nha." cá chép huơ huơ đầu. "Xuôi theo tơ hồng đến, người sống bây giờ quả nhiên bất phàm."
"Tơ hồng có tác dụng gì?" Diệp Tu có linh cảm không lành.
"Là thứ cột ngươi cùng ái nhân của ngươi vào một chỗ đó." Cá chép quẫy đuôi đầy bất mãn. "Loại truyền thuyết này chẳng phải phổ biến khắp nhân giới sao?"
Diệp Tu cảm giác sức kéo trên cổ tay mình càng lúc càng lớn, chẳng cách nào đi tới trước, quả thật giống như có sợi dây buộc lấy cổ tay của hắn. Cố gắng vài lần vô ích, hắn cũng bắt đầu tức giận, dứt khoát tay phải nắm tay trái, giật mạnh -----
Hắn thấy mình va vào lòng một người từ thinh không xuất hiện trên đường phố chợ đêm. Diệp Tu hơi lung lay nhưng cũng không vấp ngã, người kia vững vàng đỡ hắn.
"Lão Hàn!" Hắn thốt lên.
Hàn Văn Thanh cau mày: "Cậu thật hay vướng vào rắc rối, lần này còn chạy thẳng tới địa giới của yêu ma quỷ quái luôn?"
"Trách tôi sao? Rõ ràng là bị chim hại!"
Diệp Tu kể sơ lược tiền căn hậu quả việc mình nhặt được một cành hoa, không ngờ lại bị cuốn vào chợ đêm, kết luận: "Ờm, vậy bây giờ anh buông tay tôi được chưa?"
"Tôi không có nắm tay cậu." Hàn Văn Thanh đáp.
Anh giơ tay lên, tay của Diệp Tu cũng giơ lên theo. Một sợi dây màu đỏ cột tay của họ vào nhau, Diệp Tu thử giãy giụa hai lần, đều chẳng ăn thua.
"Mắt ... Vương Kiệt Hi nói cậu bị rơi vào giữa bầy quỷ, bảo tôi tới vớt cậu ra." Hàn Văn Thanh nói. "Đừng lộn xộn, tách ra rất khó tìm lại."
Diệp Tu nhìn chằm chằm sợi dây đỏ kia, cảm thấy nó chướng mắt cực kỳ. Hắn đành hỏi: "Vậy giờ làm sao quay về?"
"Cậu ta nói ở đây có một thân cây nở hoa trắng." Hàn Văn Thanh nhìn trái nhìn phải. "Dưới gốc cây là đường cũ để quay về."
"Đó là nơi tôi tới!" Diệp Tu nhấc chân muốn đi, lại quên tay của cả hai vẫn buộc cùng một chỗ. Hai người đều lảo đảo. Hắn chợt phát hiện xung quanh rộng rãi không ít: "Chờ đã. Mấy con cá chép cùng đi ban nãy đâu?"
"Bọn chúng vừa rời khỏi." Hàn Văn Thanh giơ một cái túi, trả lời: "Trước khi đi còn đưa cái này cho tôi."
Diệp Tu thò người qua. Hai người, mỗi người góp một tay, miễn cưỡng cũng mở được cái túi - bên trong có một đống thứ nhìn như vỏ sò. Diệp Tu suy nghĩ một chốc, chần chờ hỏi: "Cái này... không phải là ví tiền của bọn nó chứ?"
Hàn Văn Thanh: "..."
"Chúng ta đi hỏi xem nơi này có quầy tìm đồ thất lạc hay không." Diệp Tu ưu sầu nói.
………
Không có quầy tìm đồ thất lạc, nhưng có đám Thiên Cẩu phụ trách giữ gìn trật tự. Bọn chúng cam đoan sẽ gâu đem ví tiền đưa đến gâu tay của bầy cá chép gâu.
"Tôi thấy bọn chúng cũng không mấy đáng tin gâu." Khi cách xa bầy Thiên Cẩu một quãng, Diệp Tu nói.
Hàn Văn Thanh: "Cậu gâu cái gì gâu."
Diệp Tu: "Ha ha ha ha không phải anh cũng gâu à!"
Hàn Văn Thanh ngậm miệng, không để ý tới hắn.
Tay họ bị sợi tơ hồng trói lại, lúc đi trên đường quả thật khó chịu vô cùng. Nếu muốn đồng thời duỗi tay về phía trước, một trong hai người nhất định phải cùng tay cùng chân. Lại thêm việc cả hai đều muốn kéo tay về phía mình, quả thật cứ đi hai bước liền đụng một cái.
"Lão Hàn," Diệp Tu mất kiên nhẫn trước. "Chịu khó phối hợp với tôi một chút có được không?"
"Do cậu không ngừng đụng tôi." Hàn Văn Thanh trừng mắt liếc qua.
"Bởi vì anh cứ níu lấy tôi đấy chứ, người có sự cân bằng tuyệt hảo như ca..." Diệp Tu âm thầm trợn mắt. "Như vầy đi, tôi đếm một hai ba, anh bước chân phải tôi bước chân trái."
Hàn Văn Thanh lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, nhưng cũng không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Diệp Tu nói: "Một hai ba ---"
Cả hai suýt ngã vào vũng nước bên đường.
"Sao anh không nhấc chân!" Diệp Tu tức giận.
"Cậu đếm quá nhanh!" Hàn Văn Thanh dựng thẳng lông mày: "Lại nói, cậu vừa mới nhấc chân phải đúng không!"
Hai người cãi vả nửa ngày, cũng không tìm được cách gì. Diệp Tu làu bàu: "Chúng ta chỉ bị cột tay, cũng không phải chân, làm gì mà như hai người ba chân vậy ..."
Hàn Văn Thanh thấy quá phiền, dứt khoát nắm chặt tay Diệp Tu, sải chân bước về phía trước.
Diệp Tu bị kéo phải lò cò mấy bước, không thể không đi theo. Nói cũng kỳ, lần này hai người họ lại thuận lợi đi tới, chẳng còn xuất hiện tình trạng chân nam đá chân chiêu lộn xộn ban nãy.
Cả hai người đi không bao lâu thì đã đến dưới gốc cây hoa trắng. Khác với lúc Diệp Tu vừa đến, lúc này gốc cây bị vây lại, một đống người đầu mọc sừng hươu đang bận rộn tấp nập tựa như đang xây dựng cái gì.
"A, người anh em." Diệp Tu xáp vào bắt chuyện. "Cho bọn tôi đi vào được không? Bọn tôi muốn nhìn gốc cây một chút..."
"Không được nha, bên này đã là đài trao giải." Sừng hươu lau mồ hôi, nói. "Ngươi muốn đi tới gốc cây cũng được, chỉ cần tham gia và đoạt giải hoạt động beep của chợ đêm là được."
"Hoạt động beep là gì?" Hàn Văn Thanh cạnh bên hỏi.
Sừng hươu giật bắn, suýt nữa giơ lên búa đóng đinh, may là kịp thời tỉnh ngộ. Để tiễn đi hai người sống kỳ quái này, nó liền liên thanh giảng giải về hoạt động phòng cháy.
"Cũng không phải chuyện gì phức tạp. Chỉ là Bách Quỷ Chợ Đêm muốn theo phòng trào 'cái gọi là lễ tình nhân truyền vào từ phương Tây mà ai cũng biết là cái gì ấy'. Lần này, chợ đêm mở một loạt các quầy hàng tổ chức hoạt động cho các cặp đôi, đôi nào thắng nhiều nhất sẽ thu được danh hiệu 'Anh Hùng Beep', đồng thời thu thập rương báu sẽ nhận được phần thưởng thần bí."
"Mấy người theo phong trào gì không theo, lại theo cái này?" Diệp Tu đồng tình nói.
"Không trách bọn tôi được." Sừng hươu giận dữ nói: "Chợ đêm do Thần Khuyển tổ chức, quả thật không tránh được!"
Hắn đưa cho hai người một cây quạt dùng để thu thập con dấu của các hoạt động, lại tiếp tục vùi đầu làm việc. Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh đành quay lại chợ đêm. Đi được một đoạn, Hàn Văn Thanh chợt hỏi: "Vì sao chợ đêm do Thần Khuyển tổ chức liền không tránh được?"
Diệp Tu híp mắt cười, phe phẩy quạt: "Chẳng phải người ta thường hay kêu 'chó hùa' đó sao?"
………
Theo lời sừng hươu nói, bọn họ cần tìm các sạp hàng có bảng hiệu "hai ngang một dọc" - sau đó cả hai nhận ra, hắn căn bản muốn chỉ chữ F trong tiếng Anh.
Sạp đầu tiên treo một chữ "Bắn" thật to, bên dưới có một hàng chú thích: "Đạo giữ nước, chính là dạy người sáu tài: một biết ngũ lễ, hai biết lục nhạc, ba biết ngũ xạ, bốn biết ngũ ngự, ngũ biết lục thư, sáu biết cửu số." (*)
(*) Trích Chu Lễ - Bảo thị: ý là người giỏi tài trị nước (quân tử) cần hiểu rõ lễ nghi, nhạc khí, bắn tên, cưỡi ngựa, tư sách, cùng số học.
Diệp Tu sờ cằm: "Bắn à... bắn cái gì nhỉ?"
"Lục nghệ, nên là bắn cung." Hàn Văn Thanh liếc hắn: "Nói chung không phải như cậu nghĩ."
"Ca rõ ràng đang tự hỏi một cách trong sáng!" Diệp Tu bất mãn lấy quạt chọt anh, hai người xô xô đẩy đẩy tới trước quầy hàng.
Trên quầy bày bia ngắm cùng cung tên. Chủ quán nửa người trên là một mỹ nữ, nửa người dưới là bộ xương, thi thoảng lại rút một khúc xương đùi ra mài mũi tên. Vừa thấy có người đến, cô lại nhiệt tình giới thiệu quy tắc trò chơi - tóm lại là hai người cùng bắn tên, một người cầm cung một người kéo dây, phải nhắm chuẩn vào quả táo trên đỉnh đầu con nhím ở đằng xa.
"Cửa ải này khảo nghiệm sự ăn ý!" Cô nói, sau đó tự lầm bầm: "Mặc dù hầu hết các hoạt động beep đều dựa vào ăn ý ... Bất quá hai người bắt đầu nhanh đi."
Diệp Tu không quá rành trò này, nhưng nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Hàn Văn Thanh, hắn đoán anh chắc hẳn cũng nắm chắc mấy phần. Tiếp đó, vấn đề liền tới. Tay hai người họ còn buộc cùng một chỗ, vậy làm sao kéo cung?
"Tới." Hàn Văn Thanh lôi kéo Diệp Tu.
Người sau vẫn còn lơ mơ, liền thấy tay kia của Hàn Văn Thanh chạm vào sợi tơ hồng, nó liền tự động buộc vào tay đó. Lúc này đây, bọn họ bị buộc vào với nhau bằng hai tay trái.
"Như vậy không phải phiền phức hơn sao..." Diệp Tu chưa dứt lời, Hàn Văn Thanh đã xoay hắn nửa vòng như chuyển con quay, khiến hắn tựa lưng vào ngực mình. Anh ôm lấy Diệp Tu từ phía sau, một tay cầm lấy cây cung dài xanh xanh đỏ đỏ, một tay khác nắm tay Diệp Tu, để hắn cầm dây cung.
Diệp Tu chưa thử tư thế này bao giờ, nhất thời căng thẳng, liền bắt đầu ngâm nga: "Hán tử trên lưng ngựa, anh thật hùng tráng uy vũ..."
Cô chủ quán vừa giơ xương đùi mài mũi tên, vừa hò theo: "Em nguyện tan chảy vào lồng ngực rộng lớn của anh..." (1)
Hàn Văn Thanh: "..."
Anh thụi khuỷu tay vào Diệp Tu, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh. Sau đó anh liền nheo mắt lại, kéo cung thành hình trăng tròn - cây cung xanh xanh đỏ đỏ như đồ chơi chợt ánh lên một tia sáng, rồi bừng sáng lóa mắt!
Tay nắm dây cung của Diệp Tu không mảy may đau đớn, còn bàn tay đang bọc lấy tay hắn của Hàn Văn Thanh thậm chí chẳng run chút nào. Hàn Văn Thanh từ tốn kéo cánh cung, ánh sáng hắt trên cung cũng ngày một chói lóa. Trong một chớp mắt, Diệp Tu chợt thấy mình cùng người sau lưng như hoà làm một. Hắn biết, đó chính là lúc nên buông dây cung ---
Mũi tên mang theo ánh sáng, rời cung, xuyên qua bóng tối.
Cả hai đồng thời thả lỏng. Diệp Tu mặc kệ sự đời, hơi dựa ra sau, hỏi chủ quán: "Bắn trúng không?"
"Trúng quả táo rồi!" Chủ quán phấn khởi trả lời: "Bắn chết con nhím luôn!"
Hàn Văn Thanh: "..."
"Có điều nó vốn chết ngắc rồi, cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là mất luôn mũi tên." Chủ quán móc ra một quả táo. Diệp Tu cố không để ý cô ta ăn táo thế nào khi mà ngay cả dạ dày cũng không có. "Mặc dù trông nó giống con nhím, nhưng mấy cái gai kia thật ra đều là mũi tên cắm vào đó."
Diệp Tu: "..." Mấy người nhất định chưa từng nghe qua tổ chức bảo vệ động vật hoang dã PETA.(*)
(*) PETA = People for the ethical Treatment of Animal
"Hai người thật lợi hại! Tới, tới đóng dấu nào!" Chủ quán lấy cây quạt trên tay Diệp Tu, đóng một dấu. "Hai người cũng nhắm tới giải thưởng à?"
"Không, bọn tôi chỉ muốn thắng mà thôi." Diệp Tu nói như thật.
Chủ quán lườm hắn một cái, cười nói: "Hiểu hiểu, người trẻ tuổi, sống, thật tốt."
Hàn Văn Thanh lại đem tơ hồng buộc lên tay phải. Hai người sống trẻ tuổi mang quạt, tiếp tục lên đường.
………
Quầy hàng thứ hai bị một đám phi nhân loại vây quanh. Hai người chen vào xem, phát hiện nơi đây đang diễn ra cuộc thi hai người ba chân. Diệp Tu không nhịn được nói thầm: "... Miệng mình cũng linh thật."
Hàn Văn Thanh mang hắn xuyên qua đám đông, chen đến chỗ phát dây thừng. Trong khu chuẩn bị có thật nhiều các cặp tuyển thủ, tất cả đều ồ ạt trao tặng những ánh mắt vô cùng nhiệt liệt cho Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Bất quá, vừa nhìn thấy biểu cảm không thân thiện của người sau, bọn họ không hẹn mà cùng thu lại ánh nhìn.
"Mấy người nhìn bọn tôi làm gì thế?" Diệp Tu lân la bắt chuyện quỷ hồn bên cạnh.
"Hai người sống, thật thần kỳ nha!" Quỷ hồn hơi hâm mộ. "Hai người sống ở bên nhau vất vả vô cùng, nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ rồi phải không? Dù có thế nào, bọn tôi sẽ chúc phúc hai người ---"
Diệp Tu: "..." Tổ hợp nữ quỷ không đầu cùng quỷ hồn không có tư cách nói câu này.
Hàn Văn Thanh đã buộc chặt chân hai người, bèn căn dặn Diệp Tu: "Chút nữa cậu chạy được thì chạy, không chạy được thì cứ ngã ra đất, tôi kéo cậu đi."
"Anh định kéo rớt lớp da của tôi à?" Diệp Tu nghiêm túc hỏi.
"Không rớt nổi, đường không đủ dài." Hàn Văn Thanh cũng nghiêm túc trả lời.
Diệp Tu từ bỏ câu thông, trái lại tìm giải pháp khác, đi tìm nhân viên công tác: "Tôi có một thắc mắc: Bọn tôi là người sống ... Tổ hợp gia cầm bên kia, à, là Hải Đông Thanh (*) cùng Trành Quỷ (**), vì sao lại bị buộc cánh? Là do họ bay bằng cánh, đúng không? Nhưng cô nhìn xem, người sống chúng tôi lúc nhỏ bò trên giường đều dùng cả tay lẫn chân, cho nên chúng tôi hẳn là cũng có quyền buộc tay ha... Tốt tốt, xin cảm ơn."
(*) Hải Đông Thanh: một loài chim ưng được quý tộc Liêu, Kim, Nguyên, Thanh ưa chuộng. Có nhiều truyền thuyết cho rằng đây là thần ưng, vật săn của thần, Cửu Phượng, v.v. (**) Trành Quỷ: những người bị hổ ăn thịt, linh hồn không siêu thoát, biến thành nô lệ của hổ, quay về dụ người thân của mình đến cho hổ ăn, gọi là Trành Quỷ. – Trích Nghiễn Triền Bút Ký.
Mãi đến khi Diệp Tu, dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, thành công tháo dây thừng trên đùi, cột vào cánh tay vốn đã bị buộc chặt bởi tơ hồng, Hàn Văn Thanh vẫn chưa hoàn hồn sau khi làm mới định nghĩa về hạn cuối của Diệp Tu.
"Đây là chiến thuật." Diệp Tu bình chân như vại, giải thích: "Quy tắc chính là để lợi dụng nha. Tôi còn chưa phản đối con rết tinh có hơn tám mươi chân bên kia nữa đó."
"Rất tốt." Hàn Văn Thanh gật đầu.
Khi cuộc thi vừa bắt đầu, Hàn Văn Thanh liền ôm ngang Diệp Tu, dẫn đầu xông lên - tiếng kháng nghị của Diệp Tu bị tiếng reo hò toàn trường bao phủ. Bọn họ chiến thắng con rết tinh cùng quả tạ tinh, quỷ hồn cùng nữ quỷ không đầu mặc mini zuýp, Hải Đông Thanh cùng Trành Quỷ không bay lên được do bị cột cánh, cùng một đám tuyển thủ loạn thất bát tao, thuận lợi giành vòng nguyệt quế.
Lúc đóng mộc cho bọn họ, chủ quán nói: "Hai vị quả là tuổi trẻ tài cao, mong sớm ngày gặp lại hai vị ở thế giới bên này!"
Hàn Văn Thanh cùng Diệp Tu cảm ơn gã, đồng thời biểu thị cả hai hoàn toàn không có ý định sớm về miền cực lạc, lại lên đường đi tìm gian hàng tiếp theo.
………
(1) Lãng Tử Vô Tình: 2 câu hát của Diệp Tu cùng chủ quán được trích từ bài hát Lãng Tử Vô Tình mang đậm chất dân tộc thảo nguyên.
Note: bài hát này cũng được làm thành theme song Bá Đồ trong các version troll như https://m.bilibili.com/video/av12342492.html
Lời nhạc, đương nhiên đã thay đổi. Không khó để tưởng tượng, cho dù là version nào, khi Diệp Tu đứng hát trong lồng ngực Hàn Văn Thanh, lại có một mỹ nữ phụ họa, cảnh tượng cũng rất …
Last edited: