Hoàn [Nhất Lộ - Nhất Sinh][Hàn Diệp] Bách Quỷ Chợ Đêm

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1

Bách Qu ChĐêm

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết
Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn
Edit: Gingitsune
Beta: @Lãi

Văn Án: Xuôi theo tơ hồng mà đến, mở mắt ra, ta sẽ thấy ai? Là mỹ nữ mặt rắn, là cá chép biết nói, là chó trắng to như gấu, hay là… người sẽ vì ta mà hái cả sao trời?

Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại ĐÂY


----------xxx----------
Diệp Tu đứng dưới một gốc cây nở đầy hoa trắng, những cánh hoa rơi lả tả trên đầu hắn như những mảnh bọt biển vụn rớt ra từ hộp đồ điện gia dụng. Trên đỉnh ngọn cây, một loạt đèn lồng viết chữ triện, tua đèn nối tiếp nhau, lắc lư loạng choạng bay qua bầu trời đêm.

Hắn không nhịn được hắt xì.

Hắn nhớ rõ, năm phút trước, mình còn đang trên đường đi mua thuốc lá giá rẻ rẻ tiền. Lúc băng qua đường nhỏ, hắn chợt nghe tiếng chim kêu, leng keng leng keng tựa như tiếng mấy đồng xu trong túi chạm vào nhau. Hắn đã nghĩ mình nhất định nghe lầm rồi, bởi thời điểm này tuy không phải những ngày lạnh nhất của mùa đông, nhưng cũng chẳng ấm áp chút nào. Sau đó, cảnh vật trước mắt chợt lay động, thoáng cái, có thứ gì đó rơi cạnh chân hắn.

Đó là một đóa hoa bị cắt xuống, trong trắng có xanh, mang theo một mùi thơm khó tả, hơi giống mùi xà phòng. Diệp Tu nhặt nó lên, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đến khi hắn hoàn hồn thì đã thấy mình đứng dưới gốc cây này.

Hắn nghĩ, mình nhất định gặp quỷ.

Lúc này, bên cạnh hắn chợt có tiếng bọt nước văng tung tóe, mấy sinh vật trông như cá chép đang bơi trong nước, lắc đuôi xuyên không mà tới. Diệp Tu trợn mắt há mồm, chẳng hiểu sao lại chợt nhớ tới một câu nói trong sách giáo khoa thời cấp hai: "Trong đầm đàn lừa chừng trăm con, dường như đang dạo chốn không trung, ..."(*) Lúc đó, hắn thay chữ "cá" thành chữ "lừa", bị thầy giáo giận dữ mắng mỏ, đến bây giờ, ấn tượng vẫn khắc sâu.
(*) Trích từ Tiểu Thạch Đàm Ký, Liễu Tông Nguyên. Nguyên văn: Đàm trung ngư khả bách hứa đầu, giai nhược không du vô sở y, nhật quang hạ triệt, ảnh bố thạch thượng. Dịch bởi Huỳnh Chương Hưng: Trong đầm đàn cá ước chừng cả trăm con, dường như đang dạo chốn không trung, không nương tựa vào đâu.

Một con cá chép bơi tới cạnh bên rồi lượn một vòng quanh hắn, bỗng nó lên tiếng: "Là người sống đó!"

"Là người sống!" "Là người sống!" Đồng bạn của nó cũng liên thanh phụ họa.

"... Tình huống gì?" Diệp Tu mờ mịt.

Con cá chép kia quan sát hắn bằng cặp mắt lồi, trả lời:"Thì ra là ngươi cầm đi thiệp mời của Thanh Điểu. Khó trách nó không đến được..."

"Đúng là Thanh Điểu!" "Thanh Điểu ngốc nghếch!" Bầy đàn lại tiếp tục hùa theo.

"Lần này Thanh Điểu nhất định sẽ khóc như chó!" Cá chép đầu đàn quẫy đuôi.

"Khóc như chó!" "Khóc như chó!" Bầy cá chép lại vui vẻ nói hùa.

Diệp Tu chợt nhớ tới tiếng chim kêu hắn đã nghe được cùng đóa hoa kia. Lúc này hắn mới phát hiện hoa đã biến mất.

"Thanh Điểu là con chim có tiếng kêu như đồng xu sao?" Hắn dợm hỏi.

Cá chép trầm mặc hai giây, miệng giương rộng thành hình chữ O: "Tiếng kêu như đồng xu! Ha ha ha ha lần sau nhất định dùng câu này cười vào mặt nó!"

"Như đồng xu!""Như đồng xu!" Mấy con cá vàng còn lại cũng bật cười.

Diệp Tu thầm nghĩ, Thanh Điểu xui xẻo kia nhất định sẽ khóc như chó!

"Ngươi cầm thiệp mời của Thanh Điểu, vậy cứ đi theo bọn ta thôi." Cá chép dẫn đầu nói bùm bùm: "Cuộc vui một năm mới có một lần, chưa từng có người sống nào tới đâu."

Diệp Tu phủi mấy cánh hoa khỏi tóc: "Cuộc vui gì?"

"Chợ đêm." Đuôi cá chép vỗ vỗ mặt hắn. "Chính là chợ đêm - ngẩng lên nhìn kìa."

Một con mưa ánh sáng mông lung lướt qua trước mặt bọn hắn. Diệp Tu ngửa đầu nhìn, vô số thứ hình thù kỳ quái liên tiếp xuất hiện trong màn đêm - người đầu báo mặc vest, cô bé cả người quấn dây leo, một bầy xác không đầu tụ lại cùng nhau, quỷ hồn nửa trong suốt đúng chuẩn sách giáo khoa, v.v. Tất cả bọn họ đều đi về một hướng, tuần tự bước qua một cánh cổng có treo tấm hoành phi.

"Ca nhất định đang nằm mơ." Diệp Tu lẩm bẩm.

Ngay sau đó, hắn thấy rõ bên trên tấm hoành phi kia có bốn chữ lớn màu son, nét bút cổ xưa --- "Bách Quỷ Chợ Đêm."

Bên dưới là một hàng chữ nhỏ, nét ngang đều đặn nét dọc thẳng đứng, mượt mà, cứng cáp: "BAI GUI YE SHI"(*).
(*) Pinyin của Bách Quỷ Chợ Đêm

"Ca nhất định sẽ không mộng thấy một cái hoành phi như vậy." Diệp Tu lại lẩm bẩm.

Cứ thế, hắn đi theo đàn cá chép bơi tới bơi lui, không ngừng ồn ào, bước vào cửa chính của chợ đêm.

Dù gọi là chợ đêm, nhưng nơi đây cũng không có quá nhiều quầy hàng bán đồ vật. Hầu hết các quầy là những hạng mục trò chơi, tựa như lễ hội văn hóa trong trường học, hoặc là các loại biểu diễn kỳ kỳ quái quái.

Diệp Tu đi một chút dừng một chút. Quầy hàng hai bên phát rồ hơn những gì hắn tưởng tượng, tỉ như một cuộc thi bình chọn nữ quỷ không đầu, quán chủ dán đầy những tấm hình thẻ không đầu trên bảng thông báo. Một đám đông muôn hình muôn vẻ vây quanh tấm bảng, bình luận từ đầu đến chân. Ngay cả chủ quán cũng chẳng có đầu.

"Chủ quán rất nổi tiếng, là thần tượng hot trong giới không đầu." Cá chép nói với Diệp Tu. "Nàng còn từng lên báo trong thế giới của các ngươi nữa!"

"Đúng đúng, là thần tượng." "Muốn kí tên!" Đám cá chép nhỏ cũng ồn ào theo.

"Lên báo?" Diệp Tu thầm nghĩ, sẽ không phải cột truyện kinh dị trên tờ báo nào đó chứ.

Cá chép nhớ lại: "Tuyển tập thiểu năng."(*)
(*) Chú thích của tác giả: headline bài báo: "Xác nữ không đầu chụp hình thẻ, lão bản thu tiền, quần chúng căm phẫn". Editor note: "Tuyển tập thiểu năng", "Nhược trí tinh tuyển" là bình chọn những điều phi lý đến chết cười hàng năm trên baidu.

Diệp Tu: "... Uhm, đáng nể đáng nể, không ngừng cố gắng, không chừng có ngày còn thu được giải thưởng Darwin gì đó."

Hắn muốn đi tới trước, lại chợt cảm giác cổ tay bị giật nhẹ. Đàn cá chép vây quanh hắn, xung quanh cũng không có sinh vật nào. Hắn nghi hoặc nâng cổ tay, lại phát hiện trên cổ tay trái có một dấu vết màu đỏ rất nhạt, tựa như vết hằn do dây thừng trói lại gây ra.

"Là tơ hồng." Cá chép nhìn sát vào cổ tay hắn.

"Tơ hồng tơ hồng!" "Là tơ hồng" Đám cá chép nhỏ cũng bắt đầu xoay quanh.

"Có người tới tìm ngươi nha." cá chép huơ huơ đầu. "Xuôi theo tơ hồng đến, người sống bây giờ quả nhiên bất phàm."

"Tơ hồng có tác dụng gì?" Diệp Tu có linh cảm không lành.

"Là thứ cột ngươi cùng ái nhân của ngươi vào một chỗ đó." Cá chép quẫy đuôi đầy bất mãn. "Loại truyền thuyết này chẳng phải phổ biến khắp nhân giới sao?"

Diệp Tu cảm giác sức kéo trên cổ tay mình càng lúc càng lớn, chẳng cách nào đi tới trước, quả thật giống như có sợi dây buộc lấy cổ tay của hắn. Cố gắng vài lần vô ích, hắn cũng bắt đầu tức giận, dứt khoát tay phải nắm tay trái, giật mạnh -----

Hắn thấy mình va vào lòng một người từ thinh không xuất hiện trên đường phố chợ đêm. Diệp Tu hơi lung lay nhưng cũng không vấp ngã, người kia vững vàng đỡ hắn.

"Lão Hàn!" Hắn thốt lên.

Hàn Văn Thanh cau mày: "Cậu thật hay vướng vào rắc rối, lần này còn chạy thẳng tới địa giới của yêu ma quỷ quái luôn?"

"Trách tôi sao? Rõ ràng là bị chim hại!"

Diệp Tu kể sơ lược tiền căn hậu quả việc mình nhặt được một cành hoa, không ngờ lại bị cuốn vào chợ đêm, kết luận: "Ờm, vậy bây giờ anh buông tay tôi được chưa?"

"Tôi không có nắm tay cậu." Hàn Văn Thanh đáp.

Anh giơ tay lên, tay của Diệp Tu cũng giơ lên theo. Một sợi dây màu đỏ cột tay của họ vào nhau, Diệp Tu thử giãy giụa hai lần, đều chẳng ăn thua.

"Mắt ... Vương Kiệt Hi nói cậu bị rơi vào giữa bầy quỷ, bảo tôi tới vớt cậu ra." Hàn Văn Thanh nói. "Đừng lộn xộn, tách ra rất khó tìm lại."

Diệp Tu nhìn chằm chằm sợi dây đỏ kia, cảm thấy nó chướng mắt cực kỳ. Hắn đành hỏi: "Vậy giờ làm sao quay về?"

"Cậu ta nói ở đây có một thân cây nở hoa trắng." Hàn Văn Thanh nhìn trái nhìn phải. "Dưới gốc cây là đường cũ để quay về."

"Đó là nơi tôi tới!" Diệp Tu nhấc chân muốn đi, lại quên tay của cả hai vẫn buộc cùng một chỗ. Hai người đều lảo đảo. Hắn chợt phát hiện xung quanh rộng rãi không ít: "Chờ đã. Mấy con cá chép cùng đi ban nãy đâu?"

"Bọn chúng vừa rời khỏi." Hàn Văn Thanh giơ một cái túi, trả lời: "Trước khi đi còn đưa cái này cho tôi."

Diệp Tu thò người qua. Hai người, mỗi người góp một tay, miễn cưỡng cũng mở được cái túi - bên trong có một đống thứ nhìn như vỏ sò. Diệp Tu suy nghĩ một chốc, chần chờ hỏi: "Cái này... không phải là ví tiền của bọn nó chứ?"

Hàn Văn Thanh: "..."

"Chúng ta đi hỏi xem nơi này có quầy tìm đồ thất lạc hay không." Diệp Tu ưu sầu nói.

………​

Không có quầy tìm đồ thất lạc, nhưng có đám Thiên Cẩu phụ trách giữ gìn trật tự. Bọn chúng cam đoan sẽ gâu đem ví tiền đưa đến gâu tay của bầy cá chép gâu.

"Tôi thấy bọn chúng cũng không mấy đáng tin gâu." Khi cách xa bầy Thiên Cẩu một quãng, Diệp Tu nói.

Hàn Văn Thanh: "Cậu gâu cái gì gâu."

Diệp Tu: "Ha ha ha ha không phải anh cũng gâu à!"

Hàn Văn Thanh ngậm miệng, không để ý tới hắn.

Tay họ bị sợi tơ hồng trói lại, lúc đi trên đường quả thật khó chịu vô cùng. Nếu muốn đồng thời duỗi tay về phía trước, một trong hai người nhất định phải cùng tay cùng chân. Lại thêm việc cả hai đều muốn kéo tay về phía mình, quả thật cứ đi hai bước liền đụng một cái.

"Lão Hàn," Diệp Tu mất kiên nhẫn trước. "Chịu khó phối hợp với tôi một chút có được không?"

"Do cậu không ngừng đụng tôi." Hàn Văn Thanh trừng mắt liếc qua.

"Bởi vì anh cứ níu lấy tôi đấy chứ, người có sự cân bằng tuyệt hảo như ca..." Diệp Tu âm thầm trợn mắt. "Như vầy đi, tôi đếm một hai ba, anh bước chân phải tôi bước chân trái."

Hàn Văn Thanh lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, nhưng cũng không nói gì, xem như ngầm đồng ý. Diệp Tu nói: "Một hai ba ---"

Cả hai suýt ngã vào vũng nước bên đường.

"Sao anh không nhấc chân!" Diệp Tu tức giận.

"Cậu đếm quá nhanh!" Hàn Văn Thanh dựng thẳng lông mày: "Lại nói, cậu vừa mới nhấc chân phải đúng không!"

Hai người cãi vả nửa ngày, cũng không tìm được cách gì. Diệp Tu làu bàu: "Chúng ta chỉ bị cột tay, cũng không phải chân, làm gì mà như hai người ba chân vậy ..."

Hàn Văn Thanh thấy quá phiền, dứt khoát nắm chặt tay Diệp Tu, sải chân bước về phía trước.

Diệp Tu bị kéo phải lò cò mấy bước, không thể không đi theo. Nói cũng kỳ, lần này hai người họ lại thuận lợi đi tới, chẳng còn xuất hiện tình trạng chân nam đá chân chiêu lộn xộn ban nãy.

Cả hai người đi không bao lâu thì đã đến dưới gốc cây hoa trắng. Khác với lúc Diệp Tu vừa đến, lúc này gốc cây bị vây lại, một đống người đầu mọc sừng hươu đang bận rộn tấp nập tựa như đang xây dựng cái gì.

"A, người anh em." Diệp Tu xáp vào bắt chuyện. "Cho bọn tôi đi vào được không? Bọn tôi muốn nhìn gốc cây một chút..."

"Không được nha, bên này đã là đài trao giải." Sừng hươu lau mồ hôi, nói. "Ngươi muốn đi tới gốc cây cũng được, chỉ cần tham gia và đoạt giải hoạt động beep của chợ đêm là được."

"Hoạt động beep là gì?" Hàn Văn Thanh cạnh bên hỏi.

Sừng hươu giật bắn, suýt nữa giơ lên búa đóng đinh, may là kịp thời tỉnh ngộ. Để tiễn đi hai người sống kỳ quái này, nó liền liên thanh giảng giải về hoạt động phòng cháy.

"Cũng không phải chuyện gì phức tạp. Chỉ là Bách Quỷ Chợ Đêm muốn theo phòng trào 'cái gọi là lễ tình nhân truyền vào từ phương Tây mà ai cũng biết là cái gì ấy'. Lần này, chợ đêm mở một loạt các quầy hàng tổ chức hoạt động cho các cặp đôi, đôi nào thắng nhiều nhất sẽ thu được danh hiệu 'Anh Hùng Beep', đồng thời thu thập rương báu sẽ nhận được phần thưởng thần bí."

"Mấy người theo phong trào gì không theo, lại theo cái này?" Diệp Tu đồng tình nói.

"Không trách bọn tôi được." Sừng hươu giận dữ nói: "Chợ đêm do Thần Khuyển tổ chức, quả thật không tránh được!"

Hắn đưa cho hai người một cây quạt dùng để thu thập con dấu của các hoạt động, lại tiếp tục vùi đầu làm việc. Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh đành quay lại chợ đêm. Đi được một đoạn, Hàn Văn Thanh chợt hỏi: "Vì sao chợ đêm do Thần Khuyển tổ chức liền không tránh được?"

Diệp Tu híp mắt cười, phe phẩy quạt: "Chẳng phải người ta thường hay kêu 'chó hùa' đó sao?"

………​

Theo lời sừng hươu nói, bọn họ cần tìm các sạp hàng có bảng hiệu "hai ngang một dọc" - sau đó cả hai nhận ra, hắn căn bản muốn chỉ chữ F trong tiếng Anh.

Sạp đầu tiên treo một chữ "Bắn" thật to, bên dưới có một hàng chú thích: "Đạo giữ nước, chính là dạy người sáu tài: một biết ngũ lễ, hai biết lục nhạc, ba biết ngũ xạ, bốn biết ngũ ngự, ngũ biết lục thư, sáu biết cửu số." (*)
(*) Trích Chu Lễ - Bảo thị: ý là người giỏi tài trị nước (quân tử) cần hiểu rõ lễ nghi, nhạc khí, bắn tên, cưỡi ngựa, tư sách, cùng số học.

Diệp Tu sờ cằm: "Bắn à... bắn cái gì nhỉ?"

"Lục nghệ, nên là bắn cung." Hàn Văn Thanh liếc hắn: "Nói chung không phải như cậu nghĩ."

"Ca rõ ràng đang tự hỏi một cách trong sáng!" Diệp Tu bất mãn lấy quạt chọt anh, hai người xô xô đẩy đẩy tới trước quầy hàng.

Trên quầy bày bia ngắm cùng cung tên. Chủ quán nửa người trên là một mỹ nữ, nửa người dưới là bộ xương, thi thoảng lại rút một khúc xương đùi ra mài mũi tên. Vừa thấy có người đến, cô lại nhiệt tình giới thiệu quy tắc trò chơi - tóm lại là hai người cùng bắn tên, một người cầm cung một người kéo dây, phải nhắm chuẩn vào quả táo trên đỉnh đầu con nhím ở đằng xa.

"Cửa ải này khảo nghiệm sự ăn ý!" Cô nói, sau đó tự lầm bầm: "Mặc dù hầu hết các hoạt động beep đều dựa vào ăn ý ... Bất quá hai người bắt đầu nhanh đi."

Diệp Tu không quá rành trò này, nhưng nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Hàn Văn Thanh, hắn đoán anh chắc hẳn cũng nắm chắc mấy phần. Tiếp đó, vấn đề liền tới. Tay hai người họ còn buộc cùng một chỗ, vậy làm sao kéo cung?

"Tới." Hàn Văn Thanh lôi kéo Diệp Tu.

Người sau vẫn còn lơ mơ, liền thấy tay kia của Hàn Văn Thanh chạm vào sợi tơ hồng, nó liền tự động buộc vào tay đó. Lúc này đây, bọn họ bị buộc vào với nhau bằng hai tay trái.

"Như vậy không phải phiền phức hơn sao..." Diệp Tu chưa dứt lời, Hàn Văn Thanh đã xoay hắn nửa vòng như chuyển con quay, khiến hắn tựa lưng vào ngực mình. Anh ôm lấy Diệp Tu từ phía sau, một tay cầm lấy cây cung dài xanh xanh đỏ đỏ, một tay khác nắm tay Diệp Tu, để hắn cầm dây cung.

Diệp Tu chưa thử tư thế này bao giờ, nhất thời căng thẳng, liền bắt đầu ngâm nga: "Hán tử trên lưng ngựa, anh thật hùng tráng uy vũ..."

Cô chủ quán vừa giơ xương đùi mài mũi tên, vừa hò theo: "Em nguyện tan chảy vào lồng ngực rộng lớn của anh..." (1)

Hàn Văn Thanh: "..."

Anh thụi khuỷu tay vào Diệp Tu, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh. Sau đó anh liền nheo mắt lại, kéo cung thành hình trăng tròn - cây cung xanh xanh đỏ đỏ như đồ chơi chợt ánh lên một tia sáng, rồi bừng sáng lóa mắt!

Tay nắm dây cung của Diệp Tu không mảy may đau đớn, còn bàn tay đang bọc lấy tay hắn của Hàn Văn Thanh thậm chí chẳng run chút nào. Hàn Văn Thanh từ tốn kéo cánh cung, ánh sáng hắt trên cung cũng ngày một chói lóa. Trong một chớp mắt, Diệp Tu chợt thấy mình cùng người sau lưng như hoà làm một. Hắn biết, đó chính là lúc nên buông dây cung ---

Mũi tên mang theo ánh sáng, rời cung, xuyên qua bóng tối.

Cả hai đồng thời thả lỏng. Diệp Tu mặc kệ sự đời, hơi dựa ra sau, hỏi chủ quán: "Bắn trúng không?"

"Trúng quả táo rồi!" Chủ quán phấn khởi trả lời: "Bắn chết con nhím luôn!"

Hàn Văn Thanh: "..."

"Có điều nó vốn chết ngắc rồi, cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là mất luôn mũi tên." Chủ quán móc ra một quả táo. Diệp Tu cố không để ý cô ta ăn táo thế nào khi mà ngay cả dạ dày cũng không có. "Mặc dù trông nó giống con nhím, nhưng mấy cái gai kia thật ra đều là mũi tên cắm vào đó."

Diệp Tu: "..." Mấy người nhất định chưa từng nghe qua tổ chức bảo vệ động vật hoang dã PETA.(*)
(*) PETA = People for the ethical Treatment of Animal

"Hai người thật lợi hại! Tới, tới đóng dấu nào!" Chủ quán lấy cây quạt trên tay Diệp Tu, đóng một dấu. "Hai người cũng nhắm tới giải thưởng à?"

"Không, bọn tôi chỉ muốn thắng mà thôi." Diệp Tu nói như thật.

Chủ quán lườm hắn một cái, cười nói: "Hiểu hiểu, người trẻ tuổi, sống, thật tốt."

Hàn Văn Thanh lại đem tơ hồng buộc lên tay phải. Hai người sống trẻ tuổi mang quạt, tiếp tục lên đường.

………​

Quầy hàng thứ hai bị một đám phi nhân loại vây quanh. Hai người chen vào xem, phát hiện nơi đây đang diễn ra cuộc thi hai người ba chân. Diệp Tu không nhịn được nói thầm: "... Miệng mình cũng linh thật."

Hàn Văn Thanh mang hắn xuyên qua đám đông, chen đến chỗ phát dây thừng. Trong khu chuẩn bị có thật nhiều các cặp tuyển thủ, tất cả đều ồ ạt trao tặng những ánh mắt vô cùng nhiệt liệt cho Diệp Tu và Hàn Văn Thanh. Bất quá, vừa nhìn thấy biểu cảm không thân thiện của người sau, bọn họ không hẹn mà cùng thu lại ánh nhìn.

"Mấy người nhìn bọn tôi làm gì thế?" Diệp Tu lân la bắt chuyện quỷ hồn bên cạnh.

"Hai người sống, thật thần kỳ nha!" Quỷ hồn hơi hâm mộ. "Hai người sống ở bên nhau vất vả vô cùng, nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ rồi phải không? Dù có thế nào, bọn tôi sẽ chúc phúc hai người ---"

Diệp Tu: "..." Tổ hợp nữ quỷ không đầu cùng quỷ hồn không có tư cách nói câu này.

Hàn Văn Thanh đã buộc chặt chân hai người, bèn căn dặn Diệp Tu: "Chút nữa cậu chạy được thì chạy, không chạy được thì cứ ngã ra đất, tôi kéo cậu đi."

"Anh định kéo rớt lớp da của tôi à?" Diệp Tu nghiêm túc hỏi.

"Không rớt nổi, đường không đủ dài." Hàn Văn Thanh cũng nghiêm túc trả lời.

Diệp Tu từ bỏ câu thông, trái lại tìm giải pháp khác, đi tìm nhân viên công tác: "Tôi có một thắc mắc: Bọn tôi là người sống ... Tổ hợp gia cầm bên kia, à, là Hải Đông Thanh (*) cùng Trành Quỷ (**), vì sao lại bị buộc cánh? Là do họ bay bằng cánh, đúng không? Nhưng cô nhìn xem, người sống chúng tôi lúc nhỏ bò trên giường đều dùng cả tay lẫn chân, cho nên chúng tôi hẳn là cũng có quyền buộc tay ha... Tốt tốt, xin cảm ơn."
(*) Hải Đông Thanh: một loài chim ưng được quý tộc Liêu, Kim, Nguyên, Thanh ưa chuộng. Có nhiều truyền thuyết cho rằng đây là thần ưng, vật săn của thần, Cửu Phượng, v.v. (**) Trành Quỷ: những người bị hổ ăn thịt, linh hồn không siêu thoát, biến thành nô lệ của hổ, quay về dụ người thân của mình đến cho hổ ăn, gọi là Trành Quỷ. – Trích Nghiễn Triền Bút Ký.

Mãi đến khi Diệp Tu, dưới sự trợ giúp của nhân viên công tác, thành công tháo dây thừng trên đùi, cột vào cánh tay vốn đã bị buộc chặt bởi tơ hồng, Hàn Văn Thanh vẫn chưa hoàn hồn sau khi làm mới định nghĩa về hạn cuối của Diệp Tu.

"Đây là chiến thuật." Diệp Tu bình chân như vại, giải thích: "Quy tắc chính là để lợi dụng nha. Tôi còn chưa phản đối con rết tinh có hơn tám mươi chân bên kia nữa đó."

"Rất tốt." Hàn Văn Thanh gật đầu.

Khi cuộc thi vừa bắt đầu, Hàn Văn Thanh liền ôm ngang Diệp Tu, dẫn đầu xông lên - tiếng kháng nghị của Diệp Tu bị tiếng reo hò toàn trường bao phủ. Bọn họ chiến thắng con rết tinh cùng quả tạ tinh, quỷ hồn cùng nữ quỷ không đầu mặc mini zuýp, Hải Đông Thanh cùng Trành Quỷ không bay lên được do bị cột cánh, cùng một đám tuyển thủ loạn thất bát tao, thuận lợi giành vòng nguyệt quế.

Lúc đóng mộc cho bọn họ, chủ quán nói: "Hai vị quả là tuổi trẻ tài cao, mong sớm ngày gặp lại hai vị ở thế giới bên này!"

Hàn Văn Thanh cùng Diệp Tu cảm ơn gã, đồng thời biểu thị cả hai hoàn toàn không có ý định sớm về miền cực lạc, lại lên đường đi tìm gian hàng tiếp theo.

………​

(1) Lãng Tử Vô Tình: 2 câu hát của Diệp Tu cùng chủ quán được trích từ bài hát Lãng Tử Vô Tình mang đậm chất dân tộc thảo nguyên.

Note: bài hát này cũng được làm thành theme song Bá Đồ trong các version troll như https://m.bilibili.com/video/av12342492.html
Lời nhạc, đương nhiên đã thay đổi. Không khó để tưởng tượng, cho dù là version nào, khi Diệp Tu đứng hát trong lồng ngực Hàn Văn Thanh, lại có một mỹ nữ phụ họa, cảnh tượng cũng rất …
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2

Part 2
Lúc mặt trăng treo đỉnh đầu, cây quạt trên tay Diệp Tu đã được đóng đủ loại dấu.

Là người sống có thể chạy có thể nhảy, tứ chi đầy đủ, ngũ quan bình thường, hai người bọn họ cũng xem như chiếm ưu thế lớn trong hoạt động của các quầy hàng. Mỗi lúc nhìn yêu quái giấy đi tham gia chui vòng lửa hoặc thỏ thành tinh tham gia giải đấu BBQ, cả hai đều nhịn không được rớt vài giọt nước mắt đồng tình cho những dũng sĩ phi nhân loại kia.

Bọn họ thuận lợi một đường, chỉ gặp chút trắc trở ở quầy xem bói. Chủ sạp, đầu chít khăn lụa, vừa nhìn thấy Hàn Văn Thanh liền kìm lòng không đậu dâng lên toàn bộ đám cỏ thi(*) trong tay. Diệp Tu thừa lúc chủ sạp thần trí hoảng hốt, chụp lấy con dấu, tự mình đóng lên, sau đó quăng cỏ thi lôi Hàn Văn Thanh bỏ trốn mất dạng.
(*) Cỏ thi: lá nhỏ dài có từng kẽ, hoa trắng hoặc hồng phấn, hơi giống hoa cúc, mỗi gốc lại có nhiều nhánh. Người xưa thường dùng nhánh cỏ thi để xem bói, gọi là bói thi.

"Hiện tại chỉ còn một quầy hàng cuối cùng." Diệp Tu nghiên cứu đồ án trên cây quạt. "Dựa theo bản đồ, sạp này nên ở đâu đây nhỉ?"

"Cậu nói cái kia?" Hàn Văn Thanh chỉ vào một sạp cách đó không xa.

Diệp Tu ngẩng đầu liền thấy một chỗ bị đám đông vây quanh, vòng trong vòng ngoài, chợt có linh cảm chẳng lành.

Đến khi chen được vào bên trong, cả hai lập tức hiểu rõ - bọn họ vẫn xem thường sự nhiệt tình của quần chúng vây xem. Không biết bao nhiêu con mắt rớt trong sân - nghĩa đen, lại có lũ yêu ma quỷ quái xem đến chỗ cao trào liền tung đầu, xương, hoặc một bộ phận cơ thể kỳ quái nào đó lên trời. Diệp Tu trợn mắt nhìn hai con quỷ cạnh mình tung hứng đầu xong lại chụp phải đầu đối phương, bình chân như vại gắn lên cổ mình.

"Tùy tiện đổi đầu như vậy ổn không đây?" Hắn líu lưỡi.

Một trong hai vị quỷ đổi đầu chớp mắt: "Sai rồi, mắt ta không cận thị."

"Cũng đều là hai con mắt, đừng để tâm tiểu tiết." Anh em quỷ bên kia trả lời.

"Có lý." Con quỷ thứ nhất, tay giữ chặt cái đầu suýt rơi xuống, nghiêm túc đồng ý.

"..." Diệp Tu tâm tình phức tạp, quay sang bên cạnh: "Anh nghĩ chúng ta chết rồi cũng không thèm so đo như vậy sao?"

"Vậy thì cố gắng đừng làm rớt đầu." Hàn Văn Thanh suy ngẫm một lúc, trả lời.

Diệp Tu: "Vậy chẳng phải Mắt Bự sẽ nhặt của hời à? Nếu dựa vào mắt để nhận đầu, hắn căn bản không thể nhận sai ha."

Hàn Văn Thanh: "..." Giờ phút này còn không quên dìm hàng người khác à.

Cả hai xuyên qua bầy quỷ tới bên cạnh quầy hàng. Hoành phi nơi này vẽ mấy đồ án, chữ nhỏ bên dưới chú thích thêm - nào là côn trùng chiên dầu, cánh bướm ướp tương, móng vuốt chua ngọt v.v… Chủ quán, một vị mình người đầu trâu, đang hô to: "Lại có dũng sĩ tới. Hoan nghênh hoan nghênh!"

"Ông chủ, sạp này chơi gì?" Diệp Tu cố ép mình không nhìn mớ đồ ăn ác mộng trên quầy.

"Đây là thử thách 'có nạn cùng chịu'." Đầu trâu lúc lắc khoen mũi: "Hai người cần phải cùng nhau ăn mấy món khó ăn này. Các ngươi cứ việc chọn lựa mấy món ở đây..."

Chỉ là lúc này, toàn bộ sự chú ý của hai người sống đang bị cặp quỷ một mắt trước sạp hấp dẫn. Hai gã to con, mỗi người ngậm một đầu cái móng vuốt vừa dài vừa lông lá, không ngừng cạp rồi nuốt, càng cạp càng gần, mãi đến khi móng vuốt gãy cái "rắc".

Quần chúng vây xem thi nhau thở dài.

Diệp Tu: "--- đời này tôi chẳng bao giờ có thể nhìn thẳng ai đó chơi trò ăn pocky."

Hàn Văn Thanh: "Đó là gì?"

Diệp Tu: "Nói chung là trò chơi tương tự kiểu ăn móng vuốt này. Đừng để ý chi tiết."

Hai người vốn đã không ôm hy vọng gì vào trò chơi này, nhưng để thoát khỏi chốn thần kinh này, về lại thế giới bình thường, nói gì cũng nên giãy dụa một chút. Cả hai kiên nhẫn đào bới tìm kiếm món gì tương đối bình thường trên quầy hàng, chợt Diệp Tu chỉ vào một vật, hỏi: "Đó là cái gì?"

"Là một thứ kêu sô-cô-la." Đầu trâu lướt nhìn, nói: "Là một loại nguyên liệu nấu ăn đáng sợ, do chính Thần Khuyển đại nhân đề cử, nghe nói mức độ nguy hiểm rất cao. Hai người định nếm thử sao?"

Diệp Tu: "..." Hóa ra cách nói chó không thể ăn sô-cô-la là sự thật?

"Chính nó." Hắn quả quyết nói, cầm lấy thỏi sô-cô-la bọc giấy bạc. Thỏi này trông như nửa miếng sô-cô-la, dài bằng bàn tay, bề ngang chừng hai ngón tay. Diệp Tu lột giấy bọc, dứt khoát cắn một miếng.

"Wow wow wow wow hắn ăn kìa!" Một trận hò reo bùng lên từ khu khán giả.

Diệp Tu bắt đầu nghĩ không chừng quỷ cũng không thể ăn sô-cô-la, nếu không đám người này sao lại hưng phấn như vậy, hệt như đang xem trực tiếp chương trình sinh tồn nơi hoang dã. Chẳng hiểu sao, Hàn Văn Thanh lại tỏ ra do dự, Diệp Tu miệng đầy sô-cô-la nói không nên lời, chỉ trừng mắt nhìn anh, ngoắc ngoắc ngón tay, ý nói "nhanh lên".

"Tôi không thích đồ ngọt." Hàn Văn Thanh nói.

Sau đó anh liền đặt cánh tay không bị buộc vào Diệp Tu lên vai hắn, hơi cúi đầu, ngậm chặt đầu kia của sô-cô-la.

Khuôn mặt tạo cho người khác cảm giác áp bách mãnh liệt đang gần trong gang tấc như vậy, Diệp Tu vẫn chẳng có chút cảm giác khẩn trương nào, một phần là bởi tiếng gào rú kích thích của đám đông vây xem khiến người ta tuột cảm xúc ào ào. Hắn lại nghĩ đến câu nói vừa nãy của Hàn Văn Thanh, âm thầm quyết định giải quyết nhiều sô-cô-la một chút, tránh cho Quyền Hoàng bị ngọt chết.

Nghĩ vậy, hắn liền tăng tốc, phồng má, nỗ lực hút khối sô-cô-la về bên mình.

Lúc hương vị sô-cô-la tràn ngập khoang miệng, hắn cũng đồng ý rằng thứ này quả không phải đồ cho người bình thường ăn: ngọt đến độ cổ họng run rẩy, cảm giác sền sệt chẳng vung đi được. Hằn còn phải vừa khống chế lực đạo, không cắn đứt sô-cô-la, vừa cẩn thận nuốt nước miếng từng chút một.

Hàn Văn Thanh xụ mặt, vẫn là khí tràng người sống chớ lại, nhưng động tác ngậm kẹo lại khiến vẻ hung tàn tuột dốc không phanh. Diệp Tu nhai sô-cô-la một hồi, chợt phát hiện người đối diện cơ bản không tiến tới, không thể không nhắc nhở: "Ông ịnh ăn à?"

Hàn Văn Thanh: "...?"

Ánh mắt Diệp Tu nói với anh: ăn nhanh nhanh, sô-cô-la chảy bây giờ.

Cũng không biết Hàn Văn Thanh thật sự đọc hiểu tín hiệu trong mắt Diệp Tu hay không, chỉ thấy anh vẫn vừng vàng như núi, thanh sô-cô-la trong miệng lại ngắn đi... một chút xíu.

Đám đông khí thế ngất trời, có kẻ hò reo cổ vũ, lại có kẻ lắc đầu la ó. Vùng phụ cận của sạp hàng liền biến thành hải dương hạnh phúc của một đám thần kinh. Sô-cô-la dần dần bị bọn họ ăn hết, khoảng cách giữa hai người cũng càng lúc càng ngắn, Diệp Tu bắt đầu không tự chủ được, mồ hôi đầy đầu.

Bỗng hắn không cẩn thận nhúc nhích, đoạn sô-cô-la giữa hai người chợt bị uốn thành một độ cong nguy hiểm, rõ ràng sẽ gẫy.

--- trò chơi đã đến nước này, lẽ nào thất bại trong gang tấc!

Diệp Tu còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp bổ cứu, Hàn Văn Thanh đã hành đồng trước một bước. Chỉ thấy anh nắm lấy vai Diệp Tu, cúi người, một hơi cắn hết khoảng sô-cô-la còn lại, thuận tiện chạm môi đối phương.

Đám đông hóng hớt: "Yooooooo------"

Diệp Tu không đề phòng, 'ô' một tiếng ... Đập trúng răng.

Hắn cảm thấy khóe miệng bị rách, định liếm một cái trong vô thức, kết quả liền liếm phải bờ môi chưa kịp rời đi của Hàn Văn Thanh. Cả hai đều bất ngờ không kịp phản ứng. Diệp Tu lùi về nửa bước, gương mặt thản nhiên, lau miệng.

Ngọt chết người! Hắn nghĩ.

Giữa đám quỷ đang reo hò ầm ĩ, chủ quán đầu trâu đóng một dấu thật to lên cây quạt. "Đủ hết các gian hàng rồi nhỉ?" Diệp Tu hỏi.

Chủ sạp săm soi cây quạt, lắc đầu: "Còn thiếu một cái. Nhưng không phải quầy hàng. Ngay bên kia!"

Bản đồ trên cây quạt nhìn như tác phẩm thủy mặc của danh gia, bút họa sâu sắc, ý cảnh thâm diệu, chỉ là chẳng thể nhìn ra nó vẽ cái gì. Hàn Văn Thanh hỏi rõ đường đi, liền nắm tay Diệp Tu lên đường.

Diệp Tu vừa đi vừa nói: "Chúng ta nên tìm cái gì để uống không, ngọt chết người ..."

"Chúng ta lại không có tiền nơi đây." Hàn Văn Thanh trả lời.

"Hai vị khách hàng sống, ở chợ đêm này, lấy vật đổi vật cũng được." Một cô nương mặt mũi bị tóc che phủ đi ngang qua, nghe vậy liền tốt bụng nói: "Nếu hai người có mang theo thứ thú vị gì, đi nhìn một chút các quầy hàng, không chừng có thể trao đổi."

Diệp Tu cười híp mắt nói cảm ơn. Khi hắn lục túi mình liền phát hiện ban nãy đi vội, trong túi chỉ có mấy tờ tiền. Hắn quay sang Hàn Văn Thanh: "Lão Hàn, anh..."

Chẳng biết Hàn Văn Thanh móc đâu ra một điếu thuốc, đang nhanh nhẹn đổi một ly nước bọc lá sen từ sạp hàng do một con ếch xanh bày bán.

"Thuốc lá---" Diệp Tu giương tay níu kéo trong vô vọng. "Sao anh lại trao đổi thuốc lá!! Lại nói, sao anh lại có thuốc lá trên người?"

"Chỉ có một điếu." Hàn Văn Thanh đơ mặt, cả người đều hừng hực khí thế “đổi cũng đổi rồi không phục tới đánh".

"Không phải nói ăn sô-cô-la cai thuốc à? Cậu đã ngọt chết rồi còn hút gì nữa?"

Một tay anh cầm ly nước lá sen, tay kia ngăn trở Diệp Tu, không để hắn thực hiện ý đồ lấy lại thuốc lá từ trong tay ếch xanh.

Nơi hai người cần đến ở một đầu khác của chợ đêm. Bọn họ bước dọc theo con phố dài, hai bên là các quầy hàng sầm uất. Chung quanh quỷ đến quỷ đi, yêu ma rồng chó, cũng xem như cái thú trong sai lầm. Ngọn nến chập chờn lơ lửng trên trời, những chiếc đèn lồng thắp sáng trước quầy hàng cũng có mấy phần đặc sắc. Yêu ma quỷ quái chen chúc tại chợ đêm vui cười thỏa thích, bầu trời đêm tràn ngập khói lửa, đèn đuốc rạng ngời - hai người sống đi bên trong, tựa như cũng bị bầu không khí ảnh hưởng.

Tay trong tay dạo chợ đêm... quả thật so kia gì còn gì kia. Diệp Tu thầm nghĩ.

Hai người bọn họ đã quen với sợi tơ hồng, chẳng còn ngáng chân đối phương, nhưng họ vẫn không buông tay. Diệp Tu cảm thấy đối phương đưa sang thứ gì, cúi đầu, liền thấy ly nước lá sen kia.

"Uống đi." Hàn Văn Thanh đẩy chén nước sang bên này.

Diệp Tu giơ lên cái tay không bị cột dây, tỏ ý ca đây còn bận cầm quạt, không có tay. Hàn Văn Thanh cũng chẳng nói gì, chỉ hơi nâng tay lên. Trong ly lá sen là hai cái ống hút chẳng biết làm từ thực vật gì, lại còn kết thành một hình trái tim. Diệp Tu cũng không khách khí nghiêng sang, dựa vào tay đối phương hớp hai ngụm nước.

Thức uống trong ly hơi giống ô mai, hương vị ngọt ngào ê ẩm quả không tệ, thành công tẩy đi bóng ma của vị đạo ngọt chết người không đền mạng trước đó. Hàn Văn Thanh cũng nhấp một ngụm. Bọn họ vừa đi vừa chia sẻ chén đồ uống này, giữa bầy quỷ ồn ào hân hoan, cùng nhau hướng tới điểm đến cuối cùng.

…...​

"Ai trong hai người sẽ bịt mắt?" Trước cửa động, cô gái mặt người thân rắn nở nụ cười rực rỡ.

Nhìn cái khăn lụa trên đuôi cô nàng, hai người sống bốn mắt nhìn nhau.

Chợ đêm này không hổ danh do chó... quỷ mở, bên trong quả nhiên không thiếu chuyện lạ, tỷ như cái sơn động chẳng biết từ đâu xuất hiện này. Muốn hoàn thành bước cuối cùng của đại hội tuyển cử Anh Hùng Beep (Diệp Tu: Còn có cái tên nào càng quê mùa hơn không?), người chơi cần tuân theo quy tắc, một người bịt mắt, người còn lại dẫn đối phương đi.

"Để phục vụ cho các vị có mắt đặc biệt to, chúng tôi còn chuẩn bị vải che mắt đủ mọi kích thước." Cô nương mặt rắn nói. Sau lưng cô là một đống các loại drap giường, lều vải, thậm chí bao tải cũng có.

"Anh bịt mắt đi." Diệp Tu nhặt khăn lên. "Là một GPS di động, kinh nghiệm của ca khá là phong phú."

"Vậy nếu có rắc rối, cậu khiêng tôi nổi không?" Hàn Văn Thanh lập tức chỉ ra trọng điểm.

Diệp Tu nhìn từ đầu đến chân đối phương, sau đó yên lặng xoay sang để mỹ nữ mặt rắn giúp mình thắt khăn che mắt.

Khi không nhận được thông tin từ thị giác, người ta thường dễ hoang mang. Truyền vào tai Diệp Tu là tiếng đám đông ồn ào náo nhiệt của chợ đêm, tiếng cô gái mặt rắn chúc họ lên đường bình an, tiếng cảm ơn ngắn gọn của Hàn Văn Thanh. Người sau chẳng lên tiếng nữa, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay Diệp Tu kia, vẫn ấm áp đầy tin cậy.

--- Sau đó, Diệp Tu đâm sầm vào lưng ai kia, suýt rớt nước mắt.

"Lão Hàn, anh được không vậy?" Hắn che mũi, gian nan lên tiếng: "Có thể đừng phá hư không khí ngay khi tôi vừa nghĩ rằng anh rất đáng tin được không?"

"Cậu thấy nóng không?" Hàn Văn Thanh hỏi.

"Không nóng." Diệp Tu hoang mang, sau liền chợt hiểu: "Anh thấy gì vậy?"

"Một biển lửa." Hàn Văn Thanh đáp, sau đó liền nắm tay hắn bước đến trước.

"Sao nghe dễ sợ vậy?" Diệp Tu nhéo tay người trước. "Lên núi đao xuống biển lửa?"

"Là giả. Vì cậu không cảm thấy." Hàn Văn Thanh hơi tạm dừng. "Tôi thấy được, nên cảm giác rất nóng."

Diệp Tu nói: "Tay anh không nóng chút nào."

"Cậu cũng vậy." Hàn Văn Thanh nói tiếp: "Cho nên không sao."

Diệp Tu mỉm cười lặng lẽ, nhưng bởi khăn che mặt hơi lớn, e rằng cả người bên cạnh cũng chẳng nhìn thấy.

Hắn dần hiểu vì sao một trong hai người nhất định phải che kín mắt. Những cảnh tượng đáng sợ Hàn Văn Thanh nhìn thấy đều là ảo giác, mà người không nhìn được sẽ chẳng cảm thấy gì. Người dẫn đường cần mang người bịt mắt xuyên qua ảo giác, mà chỉ cần có một người không bị ảnh hưởng, bọn họ cũng sẽ không đến mức không tiến được nửa bước.

"Lão Hàn," hắn nói: "Kể tôi nghe chung quanh ta có gì đi nào."

"Rất nhiều lửa." Hàn Văn Thanh miêu tả: "Chúng ta đang đi trên một cây cầu độc mộc."

"Ván gỗ của cầu còn chưa bị thiêu cháy à, thật phản khoa học."

"Bây giờ là nước. Có một hồ nước, hình tam giác, có lá sen bồng bềnh, còn có ếch xanh cùng phụ nữ lái đò."

"Có em gái à, xinh đẹp không?"

"Bọn họ không có mặt. Tuyết rơi, cẩn thận dưới chân. Chúng ta giẫm lên băng."

"Tôi không thấy trơn lắm. Ảo giác?"

"Chắc vậy." Hàn Văn Thanh dừng bước, Diệp Tu cũng dừng theo. "Chúng ta lên một chiếc thuyền nhỏ."

"Có người chèo không?"

"Không, thuyền tự di chuyển. Bầu trời đầy sao."

"Lão Hàn, không ngờ có ngày nghe được anh nói 'bầu trời đầy sao'!"

"Bời vì thật sự rất gần, sắp rớt lên đầu chúng ta." Hàn Văn Thanh nói: "Cảm thấy khá giả."

"Với tới được không?" Diệp Tu bắt đầu xúi bậy. "Hái một cái xuống chơi?"

Hắn cảm thấy tay mình bị nắm lấy, nâng lên, vươn tới chỗ cao. Hắn vô thức mở tay, sau đó liền chạm phải một vật lạnh lạnh mềm mềm.

"Wtf! Thật sự hái được sao!" Diệp Tu hết hồn: "Rốt cuộc là cái gì vậy?"

"Hình như là đồ ăn." Hàn Văn Thanh mở nắm tay hắn, lại mân mê gì đó trên lòng bàn tay của Diệp Tu, cảm giác như đang mở giấy gói của một khối mềm mềm. "Điểm tâm hình ngôi sao."

"Có thể thêm vào deluxe menu của KFC rồi!" Diệp Tu vui vẻ: "Tới, cho ca cắn một ngụm nào ---"

Hắn vẫn đang nói liền cảm thấy có một thứ gì đó mềm mềm bị nhét vào miệng, không tự giác há mồm, cắn ngón tay Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh: "..."

Diệp Tu ngượng ngùng há miệng: "Từ lúc tới cái chợ đêm này..." Hắn vừa nhai điểm tâm vừa lầu bầu: "... hình như bị lây mấy cái thói quen kỳ lạ thì phải gâu..."

"Cậu im lặng ăn đi." Hàn Văn Thanh không thể giữ im lặng nữa.

Điểm tâm có hương vị như bánh gạo nhân đậu. Diệp Tu ăn thấy khá ngon, lúc định giơ tay chụp một cái nữa, Hàn Văn Thanh lại nắm lấy hắn, sải chân, xem ra đã xuống thuyền.

"Đến chưa?" Diệp Tu hỏi, vươn tay định tháo khăn bịt mắt, lại phát hiện túm mãi không được.

"Vẫn chưa." Hàn Văn Thanh kéo hắn đi tới trước, tựa như đang đọc bảng chỉ đường. "Bên này. Cần phải lên cái cầu kia."

Đám phi nhân loại chung quanh càng lúc càng nhiều. Hai người đi tới, thỉnh thoảng lại đụng vai của một hai con quỷ. Diệp Tu cứ thế nhắm mắt theo đuôi đối phương, một đường xuyên qua đám người, dù không nhìn thấy gì lại cũng chẳng cảm thấy bất an.

Hàn Văn Thanh dừng bước. "Có bậc thang." Anh kiên nhẫn hướng dẫn. "Chỉ có bốn bậc, phía trên là sườn dốc. Tôi đếm một, cậu lại nhấc chân bước tới trước..."

Diệp Tu thật cẩn thận bước từng bước, vững chắc giẫm chân lên bậc thang.

Hàn Văn Thanh: "Tốt, tiếp theo cứ dựa theo cảm giác mà đi thôi."

Diệp Tu: "..." Thật vô trách nhiệm!

Nói thì nói vậy, nhưng Hàn Văn Thanh vẫn nắm chặt tay hắn. Hai người an toàn đi hết cầu thang. Đi được mấy bước lên sườn dốc, Hàn Văn Thanh dừng lại, có vẻ như xoay người. Diệp Tu cảm giác một bàn tay giật nhẹ nút thắt của mảnh vải sau đầu vài lần, tiếp đó là cái khăn ban nãy có lôi kéo thế nào cũng không rớt, giờ lại nhẹ nhàng tuột xuống.

Thị giác vừa trở lại, gương mặt giống như thường xuất hiện trên lệnh truy nã của Hàn Văn Thanh liền đập vào mắt Diệp Tu.

Hắn ôm ngực: "Lão Hàn, anh định hù chết tôi đấy à..."

Trong tay Hàn Văn Thanh là cây quạt của hắn, lúc này đã được đóng con dấu cuối cùng.

"Chúng ta là cặp đầu tiên đến." Anh nói.

Trong chớp mắt, muôn ngàn tia sáng lóe ra trên bầu trời đêm.

Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu. Chùm pháo hoa vàng kim đầu tiên chiếu sáng khắp nơi, kể cả cây cầu vòm bọn họ đang đúng, cùng đám yêu ma quỷ quái bên dưới. Tựa như một hiệu lệnh thầm lặng, một đóa lại một đóa pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời đêm. Giờ phút này, dù có mắt, đầu hoặc một cái miệng để trầm trồ hay không, cả đám phi nhân loại trong chợ đêm đều chăm chú ngưỡng vọng những vệt ánh sáng kéo dài suốt vòm trời.

Diệp Tu nghiêng đầu, liền thấy người bên cạnh cũng vừa lúc quay sang nhìn hắn. Khuôn mặt của Hàn Văn Thanh bị ánh lửa chiếu thành đốm sáng đốm tối, biểu tình lại có chút ôn nhu.

Hắn cảm thấy bàn tay đang nắm mình hơi siết chặt, đối phương mở miệng nói: "Cậu..."

"... chính là anh hùng beep năm nay! Chúc mừng!!!"

Một con chó trắng siêu bự, thể tích sánh ngang con gấu, chẳng biết hiện ra cạnh bọn hắn từ lúc nào, hào hứng nói.

Hàn Văn Thanh: "..."

Diệp Tu: "..." Anh định bóp gãy tay tôi à!

Cây cầu này vắt qua chợ đêm, phía dưới là đám quỷ quái chen chúc hò reo, phía trên cũng chỉ có hai người họ, cùng con chó lớn kia. "Ta là người tổ chức chợ đêm." Chó trắng nói: "Ngày nay cũng ít khi gặp được người sống ở chỗ này."

"Tôi thật sự chỉ vô tình tới." Diệp Tu thành khẩn phân bua.

"Không cần biết đã đến thế nào, hai người cần ra ngoài từ gốc cây kia, đúng không?" Chó trắng huơ vuốt, một mảnh cánh hoa nhẹ rơi xuống hai bàn tay đan xen của họ, càng lúc càng nhiều. Khi họ quay đầu lại, gốc cây hoa trắng kia đã ở ngay sau lưng.

Chó trắng đưa ra một thứ nhìn như microphone làm bằng ngọc: "Theo lệ cũ, người thắng đêm nay phát biểu vài câu cảm nghĩ đi."

Diệp Tu nhún vai, bước tới một bước. Âm thanh ồn ào bên dưới chợt giảm, quả thật khiến hắn tưởng mình đang đứng diễn thuyết trên ban công của Nữ hoàng Anh.

Hắn nắm tay Hàn Văn Thanh, giơ cao: "Các bạn hữu vây xem khỏe không? ---"

"Khỏe!" Mọi người bên dưới gào lên trả lời. Một loại túi tiền bị vung lên cầu như mưa.

Chó trắng: ".."

"Hôm nay, chúng tôi đứng tại nơi này, cần trước tiên cảm tạ quý ông hoặc quý bà Thanh Điểu xui xẻo. Cảm tạ nhà tài trợ sau đài, đạo trưởng Vương Mắt Bự. Cảm tạ ngài cá chép dẫn đường cùng đội tuần tra Thiên Cẩu tốt bụng." Loáng thoáng có thể nghe ra tiếng líu ríu nho nhỏ của đàn cá chép giữa một đám huyên náo, cùng với đàn Thiên Cẩu bay vút qua, không ngừng hướng hắn huơ vuốt. "Còn có các vị chủ quầy hàng, cảm tạ các vị mang đến những tiết mục vô cùng đặc sắc. Cho dù là người sống, chúng tôi cũng đã có một đêm rất vui sướng tại Bách Quỷ Chợ Đêm! Cảm ơn mọi người, chỗ này cho xin một tràng vỗ tay!"

Đám đông vỗ tay ào ào, có quỷ lại tung đầu lên không.

"Nói không tồi." Hàn Văn Thanh bên cạnh bình luận: "Nếu cậu sớm nói như vậy, Phùng chủ tịch nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh."

Diệp Tu dùng tay che đầu micro, nhỏ giọng: "Cũng cảm tạ dây tơ hồng vận mệnh."

Hàn Văn Thanh nghẹn lời, không nói, chỉ dùng sức bóp tay ai kia.

"Tơ hồng vận mệnh! Tơ hồng vận mệnh!" Bọn quỷ quái thi nhau hò reo.

Diệp Tu: "..."

"Nhắc nhẹ là cả cái micro kia đều có thể khuếch thanh, ngươi chỉ che phía trên cũng vô dụng." Chó trắng chen vào.

Diệp Tu: "..." Hàng điện tử nhái có thể chuyên nghiệp hơn một chút không???

Hắn vươn tay về phía chó trắng: "Phần thưởng thần bí trong truyền thuyết đâu?"

Chó trắng nhanh nhẹn móc từ dưới lông của mình (Hàn Văn Thanh: ...) một cái túi, thả vào tay Diệp Tu. Người sau nhìn vào, là một gói cẩu lương.

Chó trắng: " ... Xin lỗi, không phải cái này."

Nó nhanh chóng thu hồi gói cẩu lương, lại lấy ra một thứ giống như một cặp sừng. Diệp Tu cầm lên, quan sát cẩn thận: "Đây là gì? Sừng tê giác?"

"Không phải loài người có câu 'tâm hữu linh tê'(*) sao? Cầm thứ này, dù ở xa cách mấy cũng có thể biết được chuyện của nhau, không sợ rớt mạng." Chó trắng nói, lại lần lượt đặt sừng tê vào tay mỗi người. "Có điều lần đầu tiên dùng có thể sẽ có vài chuyện ngoài ý muốn, sau đó sẽ khá hơn."
(*) Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: theo truyền thuyết, tê giác là linh thú, có được "linh tê" thì sẽ hiểu được suy nghĩ của người khác. Như vậy, câu "tâm hữu linh tê" sẽ có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông.

Làn gió cuốn lấy những cánh hoa trắng như tuyết, Diệp Tu cùng Hàn Văn Thanh đồng thời cảm thấy cảnh vật chung quanh dần mờ đi, những con quỷ ồn ào, cảnh chợ đêm kỳ quái lại vô cùng náo nhiệt, pháo hoa và cầu nhỏ, cùng con chó trắng bự trước mắt đều trở nên không mấy rõ ràng. Trước khi hắc ám bao trùm lấy họ, cả hai đều nghe được giọng con chó trắng nói: "Người sống cột vào nhau bởi tơ hồng vận mệnh à, các người nhất định phải trân trọng duyên phận quý giá này..."

"Còn nữa, ta mới không phải chó hùa, nhân loại đáng ghét, gâu."

Diệp Tu xoa mắt, bò dậy từ mặt đất.

Hắn rất quen thuộc con đường này. Đi tới trước rồi quẹo một cái chính là cửa hàng giá rẻ, nơi cành hoa của Thanh Điểu đã nện vào đàu hắn. Ánh bình minh dần lóe ra nơi chân trời, hắn vịn trán, cảm thấy mình nhất định vừa mơ một giấc mơ thật kỳ quái.

Hắn xoa tóc, chợt có hai cánh hoa rơi xuống.

Lúc này, hắn mới phát hiện trong tay mình là một thứ nhìn như sừng tê giác. Một bên cổ tay vẫn còn vết tích như bị dây thừng siết qua, không đau, lòng bàn tay phảng phất vẫn còn lưu độ ấm.

Diệp Tu nghiên cứu cái sừng một lúc lâu vẫn không rõ cách dùng chính xác. Hắn thử kêu một tiếng về phía nó: "Hàn Văn Thanh?"

Ngay lập tức hắn chợt choáng váng, thân thể nhẹ tênh, tựa như va phải thứ gì. Hắn nhè nhẹ động đậy, lót bên dưới là thứ gì đó mềm ềm, quả thật vô cùng ấm áp cho kẻ vừa lạnh cóng trên phố đông như hắn.

Hắn cúi đầu, liền thấy gương mặt của Hàn Văn Thanh.

"Leo xuống khỏi người tôi!" Hàn Văn Thanh giận dữ nói, cả người bị hắn đè trên giường.

Diệp Tu ngoan ngoãn lăn sang một bên, liền nhìn thấy chiếc sừng tê giác còn lại trong tay đối phương. "Tôi nói, lão Hàn..." Hắn tựa vào khủy tay nói: "Chúng ta thật sự không nằm mơ?"

"Nếu là mơ tôi còn cần phải cố sức lôi cậu về?" Hàn Văn Thanh hừ một tiếng.

Diệp Tu thở dài, nằm yên không động đậy trên giường. Đến lúc này hắn mới cảm thấy rã rời. Nhưng những việc hắn đã trải qua đêm nay, những phi nhân loại hình thù kỳ dị, những quầy hàng ý vị tuyệt vời, hương vị của sô-cô-la cùng nước ô mai, pháo hoa sáng rực bầu trời, ... cả chuyến đi thăm Bách Quỷ chợ đêm lạ lùng mà mỹ lệ, tất cả đều sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong trí nhớ bọn họ.

"Có điều cái sừng tê này cũng khá lợi hạ ha." hắn lăn qua lăn lại chiến lợi phẩm trong tay. "Quả thật y hệt như Lô Thạch."

Lúc này, Hàn Văn Thanh móc ra một bọc giấy nhỏ, đưa cho hắn.

"Cái gì đây?" Diệp Tu hoang mang không hiểu.

Bên trong gói giấy là một miếng điểm tâm hình ngôi sao. Hắn chợt hiểu ra: "A, chính là cái bánh nhân đậu lúc ngồi trên thuyền..."

"Hái cho cậu một ngôi sao." Hàn Văn Thanh nói: "Happy Valentine."

End.

Một vid truyền thanh của tác phẩm Bách Quỷ Chợ Đêm, với những câu thoại được chọn lọc. https://www.bilibili.com/video/av19585576/
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#3
ôi, cái video, giọng Hàn nói với Diệp sao mà ôn nhu quá vậy nè
Hàng vạn con quỷ khác nhau chứng nhân sợi tơ hồng đỏ thắm trên đôi tay Hàn Diệp
:love::love::love:
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Ngọt như mía lùi :D
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#5
Diệp Tu thò người qua. Hai người, mỗi người góp một tay, miễn cưỡng cũng mở được cái túi - bên trong có một đống thứ nhìn như vỏ sò. Diệp Tu suy nghĩ một chốc, chần chờ hỏi: "Cái này... không phải là ví tiền của bọn nó chứ?"
Hàn Văn Thanh: "..."
Ngay cả giới quỷ cũng biết quy tắc khi gặp Hàn Văn Thanh : ))
"Trúng quả táo rồi!" Chủ quán phấn khởi trả lời: "Bắn chết con nhím luôn!"
Hàn Văn Thanh: "..."
Hàn tổng uy vũ = )))))
Diệp Tu còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp bổ cứu, Hàn Văn Thanh đã hành đồng trước một bước. Chỉ thấy anh nắm lấy vai Diệp Tu, cúi người, một hơi cắn hết khoảng sô-cô-la còn lại, thuận tiện chạm môi đối phương.
AAAAAAA!!!! Chạm môi rồi!!!
"Hái cho cậu một ngôi sau." Hàn Văn Thanh nói: "Happy Valentine."
Trời ơi ngọt quá ngọt *ôm tym* ;A;
Lão Hàn ngọt chết toi rồi.... ;A;
Này rõ ràng là trước hoa dưới trăng... Trăng nơi đáy nước là trăng trên trời, người ngồi trước mặt là người trong tim ;A;
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook