- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,153
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
02
Người tài đến vì dân, tinh chế đến vì tài. Hai câu này miêu tả Tiêu Thời Khâm quả thật vô cùng thích hợp. Diệp Tu thừa nhận, Trương Tân Kiệt tán thành, Dụ Văn Châu ngầm thuận. Dù thế nào, hắn đã là một người tài, lại còn rất biết tinh chế.
Nhưng Tiêu Thời Khâm tự cảm thấy, vật liệu tốt nhất hắn trước nay chưa từng đoạt đến tay, càng chưa từng tận mắt thấy. Đó có lẽ cũng là chuyện duy nhất có điểm tiếc nuối sau khi hắn trở lại Lôi Đình. Lôi Đình tiểu môn tiểu hộ, không cùng hào môn so ai sứt mẻ, nhưng thắng ở tâm, đã nhiệt lại đồng, không có khuôn phép quá lớn, chỉ có lòng người quá thật, mấy đứa thuộc hạ nhỏ tuổi kia chưa từng hỏi hắn vì sao phải đi, càng không để tâm hắn vì sao muốn về, như thể cho dù hắn ở hoặc không ở tại Lôi Đình, vẫn là đương gia chủ quân của họ.
Loại nhiệt tình lặng lẽ đó là xiềng xích, trói hắn đến một lòng một dạ, không cầu gì khác. Mà Gia Thế sụp đổ —— nếu nói thật, Tiêu Thời Khâm phảng phất cảm thấy, mình thậm chí thở phào nhẹ nhõm, dù phải thừa nhận ý nghĩ này không đủ phúc hậu. Suy cho cùng muốn nói tới, diệt vong của vương triều sáng thế thiên hạ chi minh ngày xưa này, với việc hắn đi mà trở về, cũng không phải không có nửa điểm liên hệ. Tuy nói không tính là cái gì quá khứ làm việc cho giặc, cũng không phải Thôi Oanh Oanh* nhà ai, nhưng sự xong nếu gặp lại nhau, chung quy khó miễn khó xử, lại có chút cảm thấy có lỗi với Lôi Đình, mà nay, không còn thì không còn, ly tán đã ly tán, trong thê lương len lỏi một tia giải thoát cũng nói không chừng.
*Thôi Oanh Oanh: Tây Sương ký, Oanh Oanh lén gia đình tư thông với Trương sinh.
Mà Tôn Tường —— Tôn Tường hắn không bận tâm, hiện tại hắn là cái tâm phải bận của Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào.
Lúc Tôn Tường vừa mới đầu nhập Luân Hồi môn hạ, mọi người đều cảm thấy chuyện này có ý tứ.
Ý tứ này chia làm mấy loại.
Đứng đắn nhất chính là: Luân Hồi chính đang nổi trội, phen này lại nghênh đón tân khoa Đấu Thần, sang năm có sẽ dứt khoát nhất thống thiên hạ chi minh?
Đỡ đứng đắn hơn một chút chính là: Nhất Thương Xuyên Vân Chu Trạch Khải cùng Nhất Diệp Chi Thu Tôn Tường, ai mới thật sự là thiên hạ chi minh đệ nhất nhân?
Không đứng đắn hẳn chính là: Giang hồ đều biết Chu Trạch Khải là một tiểu đoạn tụ ngoan ngoan xảo xảo, cùng tiểu phó thủ phúc hắc linh linh lung lung kia của hắn, mỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào ngươi hảo ta hảo, vấn đề là, hiện tại đến thêm một tiểu trẻ trung mặt mũi đã đẹp lại còn biết đánh, Thương Vương đại nhân có sẽ di tình biệt luyến? Hay là ba người hai đôi?
Khắp thiên hạ quạt bóng thổi gió, Luân Hồi môn ngồi nhà mà nghe.
Lữ Bạc Viễn luyện xong một bộ quyền, miễn cưỡng ngáp, chuẩn xác tổng kết, “Bệnh thần kinh.”
Đỗ Minh phụ họa, “Bệnh thần kinh.”
Ngô Khải tán đồng: “Bệnh thần kinh.”
Lời đồn sở dĩ gọi là lời đồn, tự nhiên bởi vì không chút đáng tin; nhưng lời đồn sở dĩ có thể truyền lưu, cũng là bởi vì còn có mấy phần sự thật —— hoặc ít nhất nghe ra giống thật.
Tỷ như Luân Hồi đối với thiên hạ chi minh vương triều thịnh thế, xác thực trước sau một lòng cầu đoạt, chưa từng buông tay; tỷ như Chu Trạch Khải xác thực là đoạn tụ, cũng đúng là cùng Giang Ba Đào tốt đẹp đã bấy nhiêu năm; lại tỷ như Tôn Tường là thật sự mạnh, cũng là thật sự đẹp mắt, đại nam hài mười mấy tuổi, cao ráo, sáng sủa, anh tuấn, cười một tiếng chói như cực quang, chiến mâu Khước Tà tại tay, hào quang tỏa ra như thần trên trời, có thể khiến Chu Trạch Khải trở nên kém sắc.
Phương Minh Hoa trước đây thường sẽ cười mị mị khen mèo dài đuôi, “Tiểu Chu nhà ta, đó là hệt như tiên tử.”
Không quên thuận tiện dè bỉu người, “So ra, Lam Khê Các chủ cố nhiên phong hoa vô song, suy cho cùng chỉ có thể tính là trích tiên nhân.”
Hoàng Thiếu Thiên đáp trả một chuỗi hai mươi tiếng phi, nếu không nể tình người nói lời này là một y giả, quả thật muốn rút Băng Vũ vạch một đạo lên đất, đến một trận đơn đả độc đấu.
Từ khi Tôn Tường vào Luân Hồi, nữ hài tử khắp giang hồ đều phát cuồng, gả Chu Trạch Khải cố nhiên đã là vọng niệm, nhưng Tôn tiểu công tử nghe nói tơ hồng chưa nhiễu kia mà.
Hơn nữa nhìn có vẻ, vẫn là thẳng.
Nhược hắn chính là phiên nhiên nhân gian du long, ai sẽ may mắn làm linh phượng khiến hắn kinh hỉ kia?
Muội tử nào nói lời này, đại khái đã quên, cái gọi là phượng…. kỳ thực là một con trống.
Người tài đến vì dân, tinh chế đến vì tài. Hai câu này miêu tả Tiêu Thời Khâm quả thật vô cùng thích hợp. Diệp Tu thừa nhận, Trương Tân Kiệt tán thành, Dụ Văn Châu ngầm thuận. Dù thế nào, hắn đã là một người tài, lại còn rất biết tinh chế.
Nhưng Tiêu Thời Khâm tự cảm thấy, vật liệu tốt nhất hắn trước nay chưa từng đoạt đến tay, càng chưa từng tận mắt thấy. Đó có lẽ cũng là chuyện duy nhất có điểm tiếc nuối sau khi hắn trở lại Lôi Đình. Lôi Đình tiểu môn tiểu hộ, không cùng hào môn so ai sứt mẻ, nhưng thắng ở tâm, đã nhiệt lại đồng, không có khuôn phép quá lớn, chỉ có lòng người quá thật, mấy đứa thuộc hạ nhỏ tuổi kia chưa từng hỏi hắn vì sao phải đi, càng không để tâm hắn vì sao muốn về, như thể cho dù hắn ở hoặc không ở tại Lôi Đình, vẫn là đương gia chủ quân của họ.
Loại nhiệt tình lặng lẽ đó là xiềng xích, trói hắn đến một lòng một dạ, không cầu gì khác. Mà Gia Thế sụp đổ —— nếu nói thật, Tiêu Thời Khâm phảng phất cảm thấy, mình thậm chí thở phào nhẹ nhõm, dù phải thừa nhận ý nghĩ này không đủ phúc hậu. Suy cho cùng muốn nói tới, diệt vong của vương triều sáng thế thiên hạ chi minh ngày xưa này, với việc hắn đi mà trở về, cũng không phải không có nửa điểm liên hệ. Tuy nói không tính là cái gì quá khứ làm việc cho giặc, cũng không phải Thôi Oanh Oanh* nhà ai, nhưng sự xong nếu gặp lại nhau, chung quy khó miễn khó xử, lại có chút cảm thấy có lỗi với Lôi Đình, mà nay, không còn thì không còn, ly tán đã ly tán, trong thê lương len lỏi một tia giải thoát cũng nói không chừng.
*Thôi Oanh Oanh: Tây Sương ký, Oanh Oanh lén gia đình tư thông với Trương sinh.
Mà Tôn Tường —— Tôn Tường hắn không bận tâm, hiện tại hắn là cái tâm phải bận của Chu Trạch Khải cùng Giang Ba Đào.
Lúc Tôn Tường vừa mới đầu nhập Luân Hồi môn hạ, mọi người đều cảm thấy chuyện này có ý tứ.
Ý tứ này chia làm mấy loại.
Đứng đắn nhất chính là: Luân Hồi chính đang nổi trội, phen này lại nghênh đón tân khoa Đấu Thần, sang năm có sẽ dứt khoát nhất thống thiên hạ chi minh?
Đỡ đứng đắn hơn một chút chính là: Nhất Thương Xuyên Vân Chu Trạch Khải cùng Nhất Diệp Chi Thu Tôn Tường, ai mới thật sự là thiên hạ chi minh đệ nhất nhân?
Không đứng đắn hẳn chính là: Giang hồ đều biết Chu Trạch Khải là một tiểu đoạn tụ ngoan ngoan xảo xảo, cùng tiểu phó thủ phúc hắc linh linh lung lung kia của hắn, mỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào ngươi hảo ta hảo, vấn đề là, hiện tại đến thêm một tiểu trẻ trung mặt mũi đã đẹp lại còn biết đánh, Thương Vương đại nhân có sẽ di tình biệt luyến? Hay là ba người hai đôi?
Khắp thiên hạ quạt bóng thổi gió, Luân Hồi môn ngồi nhà mà nghe.
Lữ Bạc Viễn luyện xong một bộ quyền, miễn cưỡng ngáp, chuẩn xác tổng kết, “Bệnh thần kinh.”
Đỗ Minh phụ họa, “Bệnh thần kinh.”
Ngô Khải tán đồng: “Bệnh thần kinh.”
Lời đồn sở dĩ gọi là lời đồn, tự nhiên bởi vì không chút đáng tin; nhưng lời đồn sở dĩ có thể truyền lưu, cũng là bởi vì còn có mấy phần sự thật —— hoặc ít nhất nghe ra giống thật.
Tỷ như Luân Hồi đối với thiên hạ chi minh vương triều thịnh thế, xác thực trước sau một lòng cầu đoạt, chưa từng buông tay; tỷ như Chu Trạch Khải xác thực là đoạn tụ, cũng đúng là cùng Giang Ba Đào tốt đẹp đã bấy nhiêu năm; lại tỷ như Tôn Tường là thật sự mạnh, cũng là thật sự đẹp mắt, đại nam hài mười mấy tuổi, cao ráo, sáng sủa, anh tuấn, cười một tiếng chói như cực quang, chiến mâu Khước Tà tại tay, hào quang tỏa ra như thần trên trời, có thể khiến Chu Trạch Khải trở nên kém sắc.
Phương Minh Hoa trước đây thường sẽ cười mị mị khen mèo dài đuôi, “Tiểu Chu nhà ta, đó là hệt như tiên tử.”
Không quên thuận tiện dè bỉu người, “So ra, Lam Khê Các chủ cố nhiên phong hoa vô song, suy cho cùng chỉ có thể tính là trích tiên nhân.”
Hoàng Thiếu Thiên đáp trả một chuỗi hai mươi tiếng phi, nếu không nể tình người nói lời này là một y giả, quả thật muốn rút Băng Vũ vạch một đạo lên đất, đến một trận đơn đả độc đấu.
Từ khi Tôn Tường vào Luân Hồi, nữ hài tử khắp giang hồ đều phát cuồng, gả Chu Trạch Khải cố nhiên đã là vọng niệm, nhưng Tôn tiểu công tử nghe nói tơ hồng chưa nhiễu kia mà.
Hơn nữa nhìn có vẻ, vẫn là thẳng.
Nhược hắn chính là phiên nhiên nhân gian du long, ai sẽ may mắn làm linh phượng khiến hắn kinh hỉ kia?
Muội tử nào nói lời này, đại khái đã quên, cái gọi là phượng…. kỳ thực là một con trống.