- Bình luận
- 486
- Số lượt thích
- 3,452
- Location
- Thanh Đảo
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp muôn năm \ = V = )/
[Hàn Diệp]
Hí Ngôn Quỷ
Edit và beta: oomi
Hí Ngôn Quỷ
Edit và beta: oomi

Art by The Ring Means All
Design by Lãi
Design by Lãi
Hôm nay Nắp Bình đặc biệt thức dậy sớm.
Vẫn chưa tới năm giờ, cậu đã rời khỏi lầu trọ, đi qua hai quảng trường, tới dưới một cây cầu. Trải dọc bờ sông là những băng ghế dài, lúc tan học cậu thường cưỡi xe ngang qua, thường xuyên nhìn thấy người lớn tuổi tản bộ ở đây nhưng đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này lúc sáng sớm, ánh bình minh trong một không gian xanh xem ra sẽ có hình dáng hoàn toàn khác, thỉnh thoảng có người tập thể dục buổi sáng chậm rãi chạy bộ ngang qua, vài cô gái trẻ trò chuyện dưới tán cây phía xa, một nhóc cún vòng tới vòng lui chạy quanh chân các cô.
Cả thành phố chưa hoàn toàn tỉnh giấc, đèn ven đường vẫn còn sáng, trên những tòa lầu cao xếp san sát, là đường chân trời chiếu những tia sáng mờ. Nắp Bình dùng tay áo lau qua mặt ghế bị sương làm ướt mèm, ngồi đối diện dòng sông, không khí rất mới mẻ, chỉ là có hơi lạnh. Cậu nghĩ, nếu lúc ra cửa mặc nhiều áo nữa là tốt rồi.
Nắp Bình thật ra không phải tên Nắp Bình. Khi cậu còn bé kỹ thuật đá nắp bình trong dòng họ không ai địch nổi, cũng không biết thế nào sau đó lại có biệt hiệu này, đến sau này cả người lớn trong nhà cũng bắt đầu gọi “Nhóc Nắp Bình xuống ăn cơm”, “Nhóc Nắp Bình mau đi học”. Trước đây cậu cảm thấy như vậy không có gì không ổn, mãi đến cấp 3, mỗi lần bạn cũ dùng cái tên này gọi cậu cậu đều muốn nhào tới nhéo lỗ tai bọn họ, làm bọn họ đổi giọng gọi tên cậu mới thôi.
Thật ra vài ngày trước, khi có người lạ gọi điện cho mình, cậu còn buột miệng:
- Tôi là Nắp Bình —— năm giờ gặp nhau dưới cây cầu trong công viên nhỏ đi.
Nghĩ tới đó, cậu lại run bắn lên trong gió lạnh.
Cậu bắt đầu cảm thấy, mình lén chạy đến công viên gặp người lạ đúng là ý kiến tồi. Nói cho cùng, thiên sư này nọ với mấy trò xiếc nhảy nhót xung quanh chỉ có mấy bà mấy cô thế hệ trước mới tin, thân là một thiếu niên tốt sinh ra trong thời kỳ cờ hồng tươi rói của chủ nghĩa xã hội, đối với mấy việc mê tín này luôn kính sợ tránh xa. Nếu không phải thật sự gặp được mấy chuyện không thể nào giải thích này còn lâu cậu mới thử mấy chuyện chỉ có thể làm khi tuyệt vọng này.
- Bạn học Nắp Bình? – Có người nói bên cạnh cậu.
Cậu suýt nhảy dựng tại chỗ, cuối cùng chân trái cuốn chân phải, lại ngồi bịch trở lại ghế.
Có hai người mặc quần áo thể thao đứng trước mặt cậu, người bên trái xem ra vô cùng khó nói chuyện, người bên phải miệng ngậm điếu thuốc, rõ ràng còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
- Tôi, tôi là Nắp Bình. – Cậu lắp ba lắp bắp nói, cảm thấy có hơi mất mặt.
- Cậu khỏe – Người bên trái nói, - Tôi là Hàn Văn Thanh, bên cạnh là Diệp Tu, chúng tôi nhìn thấy bài đăng cầu giúp đỡ của cậu, tới điều tra chuyện cậu gặp quỷ. Nhân tiện, hiện tại có thể nói tình hình cụ thể với chúng tôi không?
Phong cách sấm ngang chớp giật này, mở màn một chữ cũng không phí lời khiến Nắp Bình nổi lòng tôn kính, tạm thời buông xuống nghi vấn đối với sự đáng tin của bọn họ. Đến khi đối phương cướp được điếu thuốc trên môi đồng bạn xuống, suy nghĩ của cậu không biết đã bay tới phương nào.
- Bảy giờ em phải về nhà ăn sáng, - Cậu nói, - Nên em sẽ nói luôn nội dung chính . . .
Câu chuyện quỷ quái Nắp Bình trải qua mà nói, bất quá chỉ là một trong vô vàn truyền thuyết đô thị không có gì đặc biệt mà thôi. Nhưng đối với người trong cuộc dù trải nghiệm đối với ma quỷ được xem la vô cùng bình thường chính là sự thật khiến họ kinh tâm động phách.
- Một tuần trước đó là lần đầu tiên em đụng phải chuyện quỷ quái đó. – Nắp Bình hồi trưởng, - Hôm đó là sinh nhật một người bạn, đêm sau khi tan học em đi đường vòng để lấy quà, sau đó trên đường về nhà em ngồi ghế sau của xe bus thì đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có cái bóng đang nhìn mình.
- Cái bóng thế nào? – Hàn Văn Thanh hỏi.
- Em không rõ. – Nắp Bình thở dài, - Trên cửa sổ xe có một lớp sương đọng, em cũng tiện tay, dùng đầu ngón tay lau, tạo thành một cái lỗ có thể nhìn xuyên qua, sau đó lại thấy một con mắt từ bên trong xe nhìn em phản chiếu qua kính.
- Yo, đúng là chuyện kinh dị tiêu biểu đây. – Diệp Tu cười, - Có phải mắt người không?
- Anh đoán thử xem, lúc đó em cũng nghĩ đến đoạn như vậy trong sách. – Nắp Bình vẻ mặt đưa đám, - Làm sao em biết đó có phải là mắt người hay không chứ? Tóm lại, vừa nhìn qua còn thấy rất đẹp, lúc em quay đầu vào khoang xe muốn tìm chủ nhân của con mắt, nói không chừng đó là một tỷ tỷ xinh đẹp thì sao —— kết quả là em phát hiện bên cạnh không có ai cả.
Diệp Tu nói:
- Đúng thật là mở màn của một câu chuyện truyền thuyết đô thị tiêu biểu.
- Dù sao cũng dọa em sợ hết hồn. – Nắp Bình nói tiếp, - Nhưng em cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy có thể là tranh quảng cáo gì đó trên thành xe. Nhưng khi em nhìn một vòng, trên tường cơ bản là không có bất quảng cáo nào có gì tương tự như hai mắt, sau đó khi em quay đầu nhìn, hai mắt kia vậy mà còn ở bên kia, chỉ là khoảng cách xa hơn một chút, có thể thấy nửa gương mặt của nó. Hay nên nói là, hẳn là chỗ có gương mặt, đều là một mảnh bóng tối đen thùi lùi, hình như nó cứ thế dán ngoài xe lất phất trong đêm tối.
- Quỷ như thế có không ít loại. – Hàn Văn Thanh nói, - Sau đó thì sao?
- Sau đó? Sau đó tất nhiên là em sợ đến tè ra quần chạy sang bên đối diện rồi. – Nắp Bình khắp mặt vẫn còn nét sợ hãi, - Em không ngồi vững được, xe bus đột nhiên lắc lư một cái, bên ngoài gió cuốn vật gì đó nện lên cửa sổ ban nãy em nhìn . . . Cái kính vỡ nát, nát đến nỗi văng khắp nơi, cả xe ai cũng nhìn, sau đó tài xế có kiểm tra qua, nhưng không thấy là vật gì đập vào. Nếu không phải là cửa kính vỡ hướng vào trong, không phải em sẽ thành kẻ bị nghi ngờ nhất hay sao?
Hàn Văn Thanh:
- Nên cậu cảm thấy có quỷ muốn hại mình?
- Không phải em muốn nghi ngờ, là do từ sau hôm đó em vẫn luôn đụng phải mấy chuyện kì quái! – Nắp Bình cào cào mái tóc vốn đã loạn một nùi, - Cái bóng kia từng xuất hiện nhiều lần, có lúc nó xuất hiện bên ngoài cửa sổ phòng học; có lần cửa sổ bị bóng tennis đập vỡ; còn xuất hiện trong phòng rửa tay; đèn treo trên trần nhà suýt nữa rơi trên đầu em; còn xuất hiện trong phòng hoạt động CLB, lúc đó âm thanh bên trong bị nổ mạch bắn tia lửa . . . Đây không phải muốn giết em thì là ai?
- Thực ra bình thường mà nói, quỷ sẽ không vô duyên vô cớ hại người. – Diệp Tu xoa dịu nói, - Thông thường việc này đều có lý do, cậu muốn nhớ lại một chút xem mình có làm chuyện xấu gì không?
- Cái này thì hơi nhiều! – Nắp Bình xụ mặt, - Bắt đầu từ đâu bây giờ?
Diệp Tu:
- . . .
- Ví dụ như? – Hàn Văn Thanh hỏi.
- Ví dụ như trốn học, giật đuôi tóc lớp trưởng, chép bài tập, xem phim lậu . . . – Nắp Bình chưa nói hết, Hàn Văn Thanh đã cắt đứt, - Nếu vậy có thể đưa quỷ tới, vậy người bị quỷ đuổi sẽ chạy đầy đường lớn. Việc chúng tôi muốn hỏi là, có chuyện gì có thể thật sự gọi quỷ tới không?
- Cử hành nghi thức kì quái, đó là một loại tình huống. Như thỉnh bút tiên, đĩa tiên, mời thần lên đồng viết chữ, bái đồ cổ hoặc tác phẩm điêu khắc không rõ lai lịch. – Diệp Tu bổ sung, - Làm chuyện trời đất không tha, đó là một loại tình huống khác, nếu cậu hại chết người thì có thể là họ quay về đòi mạng cậu.
Nắp Bình hơi sợ hãi phát hiện, hắn đúng là đang nghiêm túc đưa ra nghi vấn này.
- Không . . . Em không có. – Cậu ngập ngừng nói, - Em chắc chắn chưa từng làm chuyện gì như thế hết.
- Cậu cũng không giống người như vậy. – Hàn Văn Thanh gật đầu.
Vì thể hiện sự an ủi, anh lộ ra một cái mỉm cười với Nắp Bình, người kia lại như chú chuột nhỏ thấy chú cảnh sát, run còn dữ dội hơn.
- Vậy thì, còn một loại khả năng. – Diệp Tu khôi phục biểu cảm bất cần, - Chính là việc cậu vô tình làm đã dẫn đến một hậu quả nào đó, khiến quỷ thông qua mối liên kết này tìm được cậu. Ví dụ, cậu ném vỏ chuối qua cửa sổ, dẫn đến có ai đó đạp lên trượt chân sau đó bất hạnh bỏ mình, oán khí của người đó cũng có thể khóa chặt trên người kẻ gây họa là cậu.
- Không phải chứ! – Nắp Bình kinh hãi, mặt mày biến sắc, - Tuy em đúng là có ném vỏ chuối qua cửa sổ, nhưng làm sao biết em có vô tình khiến quỷ quấn người không?
- Nhưng ví dụ trên cũng chỉ là ví dụ ngẫu nhiên có hơi cực đoan, trên thực tế sẽ không làm lớn như vậy đâu. – Diệp Tu vỗ vai cậu, - Sự liên hệ này có phân chia mạnh yếu, muốn để quỷ chăm chỉ không ngừng chạy theo cậu, cậu chắc chắn đã làm việc gì đó có sự liên quan rất lớn
- Thật sự em không nghĩ ra. – Nắp Bình sắp khóc đến nơi, - Các anh hỏi như em mới thấy cuộc đời em cực kì sóng yên biển lặng, căn bản không có sự kiện kì diệu nào đáng nói tới!
- Không sao, không nhớ ra được thì trước tiên cũng đừng tự dằn vặt trong lòng. – Diệp Tu nhét bàn tay vào túi, - Chúng tôi sẽ giúp cậu.
- Giúp thế nào? – Nắp Bình lùi về sau một bước, e sợ đối phương móc một cây côn điện ra dí mình.
Kết quả đối phương lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, mở nắp ra nhìn.
- Trước tiên chúng ta đi xem quỷ này, - Diệp Tu nói, - Nếu có thể bắt được nó, không chừng cậu có thể nghĩ ra gì đó.
Nắp Bình:
- Chữ “bắt” đó không phải như trong suy nghĩ của em chứ?
- Không, chúng ta không làm loại chuyện như bắt quỷ rồi đấm loạn xạ đến chết. – Diệp Tu khẽ mỉm cười, - Người có nhân quyền, quỷ cũng có quỷ quyền. Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, muốn kết một mối nhân quả, cần phải rõ ràng ngọn nguồn trong đó mới được.
- Là vậy sao . . . – Nắp Bình như hiểu mà không hiểu, - Vậy các anh muốn bắt nó như thế nào? Có cần chờ đến đêm không?
Hàn Văn Thanh hỏi:
- Lúc cậu gặp quỷ này ở trường cũng đang là ban ngày?
- Vậy cũng không sai, - Nắp Bình sững sờ, - Nên anh định nói là ban ngày nó cũng sống được? Hiện đang ở cạnh em sao?
- Hiện bên người cậu rất sạch sẽ. – Diệp Tu lắc đầu. Hỏi một vấn đề nghe không liên quan gì, - Cậu còn nhớ ngày xe bus bị đập kính, xe đang đi tới đoạn đường nào không?
- Em làm sao . . . Đúng rồi, là Phố lục đạo! – Nắp Bình nghĩ ra nói, - Lúc đó chúng em vừa đến trạm, tài xế cũng xuống xem có chuyện gì xảy ra, không sai, đó vừa đúng là Phố lục đạo.
- Phố lục đạo ở đâu? – Diệp Tu lấy cùi chỏ chọt đồng đội cái, - Dùng điện thoại anh tra bản đồ đi lão Hàn.
- Không cần tra đâu. – Não Nắp Bình hoạt động cực nhanh, phản ứng lại, - . . . Em biết rồi, là đối diện trường học của em!
- Mỗi lần cậu gặp quỷ đềy trong trường học hoặc khu vực gần đó, - Diệp Tu gật đầu, - Bất kể thế nào, chắc chắn có quan hệ với chỗ đó.
- Thế nào, đi một chuyến? – Hàn Văn Thanh nhìn về phía hắn.
- Đi thôi, - Diệp Tu đóng đồng hồ quả quýt cất vào túi, - Chỉ là trước đó chúng ta cần chuẩn bị một chút.
Nắp Bình mang theo tâm trạng như sóng gào, trở về nhà ăn sáng, thấp thỏm bất an lên xe đi học. Nghe nói có khả năng quỷ kia ở trong trường học, cậu so với mọi khi càng không muốn bước vào trường, nhưng căn cứ theo lời giải thích của đôi thiên sư kia thì việc này không thể kéo dài, giải quyết càng sớm càng tốt.
Cậu vừa đạp xe tới cửa trường đã nhìn thấy bóng dáng hai người phóng viên đứng cạnh phòng thư. Một trong số họ nâng máy ảnh quay tên trường khắc trên đá. Người kia đeo một cái kính râm lớn, tay ghi chép gì đó trên quyển tập nhỏ. Cậu tò mò liếc nhìn qua, kết quả thấy người đeo kính râm đẩy kính râm lên, để lộ khuôn mặt Diệp Tu cười híp mắt.
Nắp Bình nhanh chóng chạy tới, đè thấp giọng nói:
- Làm sao các anh lẻn vào được?
- Sao gọi là lẻn được, - Diệp Tu nghiêm mặt nói, - Chúng tôi đây là đang đến quay phim tuyên truyền vì lợi ích chung của cộng đồng cho quý trường.
- Lừa người sao, vậy cũng quá đáng nghi đó! – Nắp Bình hoàn toàn không tin, - Bảo vệ cửa sao lại cho các anh vào?
- Bạn nhỏ không được hỏi quá nhiều. – Diệp Tu hiền hòa vỗ vỗ đầu cậu, - Nhóc đi học đi, tạm thời không liên quan tới cậu.
Tuy Diệp Tu đã nói vậy nhưng Nắp Bình vẫn cẩn thận từng bước đi, vạn phần không yên tâm bước vào lớp học. Hàn Văn Thanh tắt camera, phát hiện Diệp Tu vẫn còn đang nhìn sinh viên tới lui trên sân trường:
- Có gì không đúng?
- Vậy thì không có, - Diệp Tu bật cười, - Chỉ là cảm giác hơi hoài niệm.
Hàn Văn Thanh:
- Hoài niệm thời trung học của cậu?
- Là thời trung học của chúng ta. – Diệp Tu sửa lại, - Câu kia là cái gì ấy nhỉ, thanh xuân chính là một trận mưa lớn gì đó?
- Nếu người khác là trận mưa lớn, - Hàn Văn Thanh nói, - Thì của cậu là bão.
- Tôi đúng là trận mưa cứu khổ cứu nạn đúng lúc mà, cơn lốc xoáy trí dũng song toàn. – Diệp Tu dương dương đắc ý nói, - Thế nào, có phải đã lưu lại những ký ức hạnh phúc không thể quên đúng không?
- Không thể quên là thật. – Hàn Văn Thanh thành thật đánh giá, - Nhưng tôi thấy phần kinh hãi nhiều hơn.
[Updating . . . ]
Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj

Fanfic thuộc Project Couple Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
do Hội u mê Hàn Diệp tổ chức.
Xem các Fanfic khác tại Link tổng hợp của pj
Last edited: