cre on pic.
3.
Dựa theo bản tin thời sự trong ngày, số máy bay hạ cánh và lượng du khách đổ về trung tâm ngày hôm đó có thể lấp đầy cả nửa cảng, từ sáng sớm tình hình giao thông trên không tại hành tinh đã diễn ra tình trạng ùn tắc nghiêm trọng, đến khi hoạt động bắt đầu mới thông thoáng hơn một chút. May sao hai người Hàn Văn Thanh đến sớm nên cũng không tốn nhiều công sức đã vào được hội trường.
Hội trường như một quả cầu thuỷ tinh lớn lấp lánh ánh sáng xanh trắng trên một hành tinh, bên trong là vô số khán đài lơ lửng đan xen che kín bầu trời, có rất nhiều khán giả sử dụng thiết bị hỗ trợ bay cá nhân, đi dọc theo cầu thang cũng có thể nhìn thấy họ bay lên xuống. Sau khi vào trong, Diệp Tu lấy một tờ giấy tuyên truyền hoạt động giơ lên không trung, sau đó nó khúc xạ ra một tấm bản đồ kết cấu hội trường hoàn chỉnh.
“Chúng ta xem từ giữa trận.” Diệp Tu nhìn dãy số trên vé so sánh một chút, “Cũng không xa lắm, đi chơi một lát trước đã.”
Nhân lúc hắn nhìn bản đồ, ở đằng sau, Hàn Văn Thanh không tiếng động nhấc tay, lặng lẽ gắn một máy định vị siêu nhỏ dưới góc áo khoác đối phương. Mấy việc kiểu này đối với anh dễ như trở bàn tay, chỉ có điều trong lòng cảm thấy khó chịu, tự trấn an mình —— chỉ nhìn một chút thôi, tên này nói sẽ nghe theo mình, tóm lại việc này chỉ là tránh bị lộ.
Cộng sự ở học viện đã sớm gửi anh một phần lịch hoạt động Liên minh sắp xếp, tính theo thời gian, vào thời điểm mở màn nửa trận sau, Đại Mạc Cô Yên sẽ lặng lẽ đi tới khoang con nhộng, trên lý thuyết chắc chắn sẽ không bị phát hiện, chỉ cần Diệp Tu không đột nhiên đến tìm là được. Vì lý do này nên bất đắc dĩ anh phải đặt định vị lên người đối phương.
Tuy hành động lén lút này hoàn toàn không phải là phong cách của anh.
Có điều từ khi quen Diệp Tu tới nay, anh đã làm rất nhiều việc mà từ trước đến này chưa từng nghĩ mình sẽ thực hiện. Nhưng cũng không quá miễn cưỡng, vừa khéo ngược lại, trừ đi thân phận thật sự, anh đối với Diệp Tu – người cũng chung sống, không hề che giấu bất cứ điều gì. Chính vì cả hai người đều như vậy, nên mới phải dùng cách này.
Nhìn vào có thể nói bọn họ khác nhau ở nhiều phương diện, nhưng ở một góc độ nào đó, sự cố chấp của họ giống nhau như đúc.
Diệp Tu cũng có bí mật của mình, đây là chuyện hai người bọn họ đều ngầm hiểu. Trước đây, lúc hắn làm công việc lúc bấy giờ đã phải trải qua một chuyện không bình thường, trải nghiệm đó đã khiến hắn trở thành con người hiện tại. Hàn Văn Thanh không biết rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, tuy nhiên anh có thể tưởng tượng được, việc đó sẽ mang đến cho hắn vinh dự và thành công hoặc cũng có thể là những áp lực không tên cùng bất lực, những cảm xúc đó hắn sẽ không bao giờ để bất cứ ai nhận ra, nhưng ở chung càng lâu, anh càng cảm nhận được sự trầm ổn và yên bình mà hắn có được thật chẳng dễ dàng gì.
“Này.” Diệp Tu bình tĩnh nói, “Anh thấy cái này có được không?”
Hàn Văn Thanh hoàn hồn thì phát hiện đối phương đã mua một cái nơ bướm màu đỏ trắng phía sau có gắn nam châm từ quầy lưu niệm.
“Đây là đồ lưu niệm của Hưng Hân?” Anh nhìn dòng chữ phía trên.
“Đúng, khá đẹp ha.” Diệp Tu đem cái nơ bướm nhét vào ba lô, “Đợi về nhà đeo cho Đại Mạc Cô Yên.”
“. . .” Hàn Văn Thanh mặt không cảm xúc, “Cậu tốt xấu gì cũng nên mua cái của Bá Đồ.”
“Màu sắc giống nhau sẽ bị chìm.” Diệp Tu nói như đúng rồi, “Mà đỏ trắng lại khá hợp với đỏ đen.”
Nửa đầu trận đấu khiến bầu không khí của hoạt động trở nên nóng dần, hình chiếu thuỷ tinh thể trực tiếp tình hình trong hội trường chậm rãi bay khắp nơi, lần kỷ niệm này phải nói Liên minh đã tốn không ít công chuẩn bị, đến những người nổi tiếng mà mọi người vô cùng quen thuộc trong ngành của bọn họ cũng cảm thấy hưng phấn và thú vị không thôi. Lúc đoàn đội của học viện Bá Đồ lên sàn đấu, thuỷ tinh thể vừa vặn lướt qua trước mặt hai người, hắn hứng thú nhìn không ít người đã từng là đối thủ cũ ở phía trên, cũng không giống như dự liệu, không tìm được người nào có thể là người điều khiển đầu tiên của Đại Mạc Cô Yên cả.
Cũng giống như hắn, Đại Mạc Cô Yên cũng chỉ tham gia phần sau, phân trận mô phỏng đối chiến. Có điều Diệp Tu cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc, đối với hắn mà nói, sự tồn tại của bản thân người kia cùng bộ giáp uy phong lẫm liệt – Đại Mạc Cô Yên, đã sớm hoà thành một thể, ngược lại hắn càng không thể hình dung ra được hình dáng người điều khiển nó.
Hắn liếc nhìn Hàn Văn Thanh bên cạnh, người nọ cau mày, khác hẳn với những người hâm mộ đang vô cùng kích động phía trên khán đài. . . Cũng đúng, người ta là fan của Nhất Diệp Chi Thu, đối với Bá Đồ tâm tình tất nhiên có chút phức tạp.
Đương nhiên ở nhiều thời điểm, nét mặt của anh hoàn toàn không thể trở thành tiêu chuẩn để người khác đoán tâm trạng. Vào một buổi trưa nhiều năm trước đây, Hàn Văn Thanh cũng đang nghiêm chỉnh trầm mặc như thế này ngồi đối diện ăn cơm, rồi nghiêm túc nói với hắn: “Cậu muốn cùng tôi đăng ký kết hôn không?”
“Được.” Diệp Tu sảng khoái nói, “Chờ lát ăn xong rồi đi.”
Trên đường đi tới tháp hành chính, việc khiến hắn suy nghĩ lại là một vấn đề khác, đó là có nên nói rõ chuyện mình là người điều khiển đầu tiên của Nhất Diệp Chi Thu hay không. Điều khiến hắn ngập ngừng không thân phải phận bí mật của mình, mà là công việc của Hàn Văn Thanh ở bộ phận cũ. Hắn có thể cảm nhận được, Hàn Văn Thanh không nói rõ ràng cho hắn nghe về công việc cũ, một trang nổi bật trong cuộc đời anh vẫn còn sót lại dư âm vang vọng ở nơi cuối linh hồn. Bởi vì giữa bọn họ có sự ăn ý, họ không cố gắng đào bới quá khứ của đối phương, giả dụ hiện tại hắn nói ra toàn bộ bí mật của mình có phải cũng là vô tình ép buộc đối phương phải nói ra bí mật của mình?
Ngày trước, nơi đăng kí kết hôn trong tháp hành chính vẫn hoạt động theo kiểu truyền thống, dù phần lớn công việc đều có robot trí năng làm nhưng phụ trách thủ tục pháp lý vẫn do con người làm —— nói cách khác, họ phải đứng xếp hàng. Bọn họ ngồi nghỉ ngơi trong căn phòng chật hẹp, một bản tình cả cũ vang vọng từ cái loa trên đỉnh đầu.
“Cái kia. . .”
“Thật ra. . .”
Hai người đồng thời mở miệng, rồi đồng thời ngừng lại.
“Không có gì.”
“Ừ.”
Trong nháy mắt đó, Diệp Tu có thể hiểu được lời nói vô thanh trong ánh mắt Hàn Văn Thanh. Từ lúc quen biết tới nay, bọn họ luôn hiểu rõ đối phương, biết trong tương lai họ sẽ là bạn lữ cùng sóng vai một đời, họ biết điều đó mà không chút nghi ngờ, chỉ nghĩ người người đó chính là người trước mắt mình, chỉ đơn giản vậy thôi.
Mà quá khứ đều đã là quá khứ, vĩnh viễn cũng chỉ là quá khứ.
“Sao đứng đờ ra vậy?” Hàn Văn Thanh bên cạnh đẩy đẩy hắn, lôi hắn ra từ những hồi tưởng, “Bá Đồ đã lên sân rồi, chúng ta lên khán đài thôi.”
Diệp Tu chớp chớp mắt: “Được.”
Sau khi nghỉ ngơi giữa trận, khán giả bắt đầu nhanh chóng di chuyển, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh tạm biệt ở giao lộ, mỗi người đi theo hai hướng khác nhau tìm khoang con nhộng của mình.
Đường đi bên trong hội trường rắc rối phức tạp, vòng qua quẹo lại mấy lần liền nhìn thấy trời đất bên ngoài, Diệp Tu đi đến nơi bọn họ đáp máy bay, hắn dự định đổi quần áo khác không quá nổi bật. Hắn đem bộ đồ thể thao nhét vào thùng đồ, kéo cao áo khoác đen liền có thể hoàn mỹ lẩn vào đội nhân viên, vì đề phòng Hàn Văn Thanh nửa đường phát hiện, hắn khoá kỹ thùng đặt về chỗ cũ. Sau đó hắn khởi động thiết bị bay cá nhân, trực tiếp từ rìa hội trường hình cầu nhảy thẳng xuống khu làm việc ở bên dưới.
An Văn Dật lái xe bay tới đón hắn, Diệp Tu vừa bước lên xe liền nhìn thấy bộ đồ chẳng khác gì cây chổi nhung đỏ đặt phía sau.
“. . .” Hắn nhấc bộ đồng phục tác chiến kiểu cũ lên, “Tôi tưởng đã có phiên bản tân tiến hơn rồi mà.”
“Đây chính là phiên bản mới nhất.” An Văn Dật chỉnh sang chế độ tự động, xoay ghế nhìn đằng sau, khái quát về bộ đồng phục tác chiến nội bộ mới nhất, “Được trang bị thiết bị cảm biến mới nhập về đầu năm. . .”
“Mấy cái này anh đều biết, nhưng bên ngoài tại sao không thay đổi chút nào vậy?” Diệp Tu khó hiểu.
“Giáp trong của Nhất Diệp Chi Thu bây giờ trái lại không phải thế này —— nghe nói là hai màu đen và bạch kim.” An Văn Dật đẩy kính mắt, “Có điều hoạt động lần này của anh là do Hưng Hân đứng ra bàn bạc, đương nhiên phải mặc đồng phục của đội rồi, không liên quan đến vấn đề bảo mật.”
Diệp Tu: “Nhìn thế nào cũng là vì ôn lại kỉ niệm xưa đi.”
“Cũng có ý này,” An Văn Dật ngượng ngùng thừa nhận, “Đồng thời cũng là tôn trọng thiết kế ban đầu của Sở trưởng anh không phải sao?”
“Này không phải do anh thiết kế, đây là sự kết hợp giữa chủ nghĩa thực dụng và sự bần cùng.” Diệp Tu thở dài, “Lại còn giống y đúc kỹ thuật thời đó, mấy cậu khiến anh tuyệt vọng thật sự. . .”
Dù thổn thức tới đâu thì hắn vẫn phải thay đồng phục tác chiến vào. Trước khi xuống xe còn tròng thêm cái nón và áo khoác trắng, không cần soi gương hắn cũng biết mình không khác gì một trái dâu tây khổng lồ.
Dựa theo sắp xếp của Liên minh, An Văn Dật cùng hắn tiến vào đường hầm đi đến phòng chuẩn bị, chờ kiểm tra khung máy lần cuối cùng. Vừa vào cửa, Diệp Tu nhìn thấy tấm bản đồ lập thể treo trên tường: “Đây là bản đồ khu làm việc sao?”
“Đúng vậy, không cần đăng kí, nhân viên chỉ cần dùng thiết bị của mình quét qua là được.” An Văn Dật mở vòng tay của mình lên, một vệt sáng từ ngón tay chiếu thẳng vào giữa bản đồ, “Anh nhìn xem, chỗ này là chính là chỗ viên thuỷ tinh thể vừa mới đáp xuống, lát nữa chúng ta sẽ đi vào từ bên phải. Phòng chờ dự bị số 4 của chúng ta ở đây, Đại Mạc Cô Yên chắc là ở phòng dự bị số 6, cách đây không xa lắm.”
“Nói tóm lại, chúng ta có thể sẽ chạm mặt bọn họ trong đường hầm?” Diệp Tu nhìn theo điểm sáng trên bản đồ.
“Đúng vậy.” An Văn Dật nói, “Chỉ là có thể đụng. . . Nếu anh không muốn đụng mặt người ta, có thể đi lệch thời gian một chút.”
“Không có việc gì, dù sao cũng đều che mặt.” Diệp Tu nói.
An Văn Dật: “. . .” Tại sao nghe như anh sắp đánh cướp người ta vậy?
Diệp Tu nhìn vòng tay, kiểm tra vị trí của thiết bị định vị hắn gắn ở trên thư mời thử. Khoảng cách của hai bên rất xa, tạm thời không cần lo lắng, bây giờ là —— khoan đã, hình như có gì không đúng.
Hắn mở ghi chép lịch sử nhìn một chút, phát hiện toạ độ của thư mời hoàn toàn giống với toạ độ lần cuối cùng hắn ở đó. Đối chiếu toạ độ này với bản đồ hội trường liền biết ngay đây là nơi máy bay đáp.
Diệp Tu lập tức hiểu rõ, lúc nãy Hàn Văn Thanh hẳn đã đi về máy bay của họ một chuyến, đem thư mời hoặc balo đồ lưu niệm bỏ vào trong. Nhưng nếu là vậy, định vị liền không còn tác dụng nữa.
Tuy rằng theo lý thuyết, đối phương hẳn đã đến khoang con nhộng chuẩn bị xem trận đấu, nhưng hắn vẫn không yên tâm. Diệp Tu nhìn thời gian, phát hiện còn mấy phút nữa nửa trận sau mới chính thức bắt đầu, liền trực tiếp gọi xác nhận vị trí của Hàn Văn Thanh.
“Sao thế?” Đầu bên kia Hàn Văn Thanh bắt máy rất nhanh, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
Diệp Tu thở phào một hơi: “Không có gì, tính hỏi thử anh đã đến chưa.”
“Đến rồi.” Hàn Văn Thanh nói, “Bên này mọi thứ đều ổn.”
Hai người họ nói thêm vài câu, sau đó Diệp Tu liền ngắt liên lạc. Lúc này An Văn Dật đi tới, nhìn thấy tín hiệu trên mặt nạ của hắn nhấp nháy, liền hỏi: “Anh muốn truyền tin sao?”
Diệp Tu đang định gật đầu, An Văn Dật liền mở vòng tay của mình lên: “Bây giờ không gọi ra bên ngoài được, tín hiệu khu làm việc tách biệt với bên ngoài, nếu anh có việc gì gấp thì em sẽ dùng quyền nhân viên giúp anh gọi. . .”
“Thật sao?” Diệp Tu ngờ vực, “Anh vừa nãy vẫn gọi được mà.”
“Anh gọi điện cho đồng nghiệp hả?” An Văn Dật thả tay xuống, “Nếu là liên hệ trong nội bộ khu làm việc thì tín hiệu không có vấn đề gì.”
Diệp Tu: “. . .”
Chuyện có chút không đúng lắm, hắn nghĩ.
4.
Mấy phút trước đó, lúc Hàn Văn Thanh nhận được cuộc gọi của đối phương, anh cũng không hề biết việc tín hiệu khu nội bộ bị đóng kín. Chờ anh phát hiện được vấn đề, đã không còn kịp nữa rồi.
Hàn Văn Thanh lập tức nghĩ tới một khả năng —— Vừa nãy lúc Diêp Tu gọi tới, nói không chừng là để thử xem anh đang ở đâu. Có lẽ lúc anh mang mấy món đồ cá nhân về máy bay thì hành tung đã bị bại lộ, có thể đối phương đã sớm để ý anh có gì đó không đúng lắm, rồi đi theo anh một đường vào khu làm việc.
Tuy lúc sau khi anh lên xe bay có thể xác định phía sau không có ai đi theo, nhưng ít ra vẫn có thể thấy được anh đi vào đường hầm đặc thù. Mà cũng vì như vậy nên tình huống càng tệ hơn, lời vừa rồi rõ ràng là nói dối, đối với người không giỏi nói mấy lời bịa chuyện như anh mà nói, có khi đã bị đối phương nhìn thấu rồi.
Anh lập tức phát tín hiệu, gọi lại.
“Xin lỗi, vừa nãy. . .”
“Xin lỗi, thật ra. . .”
Hai người đồng thời mở miệng nói, lại không hẹn mà ngưng lại.
“Đừng gấp.” Hàn Văn Thanh nói, “Cậu ở đâu?”
“Tôi đang ở khu làm việc.” Giọng của Diệp Tu cũng có chút cứng ngắc, “Nghe tôi nói, chờ sau khi chuyện này kết thúc. . .”
“. . .Đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ giải thích cho cậu.” Hàn Văn Thanh vội vàng nói.
Diệp Tu: “Sao cơ? Không phải, tôi không nói anh. . .”
Tín hiệu lúc này bị cắt đứt. Nhân viên bên cạnh nói xin lỗi: “Vì sắp sửa bắt đầu rồi, sóng bên ngoài khu vực công tác sẽ tạm thời bị chặn lại, nếu không ngài có thể dùng sóng nội bộ của chúng ta gọi lại thử xem?”
“Cám ơn, không cần đâu.” Hàn Văn Thanh nói.
Anh liếc nhìn vòng tay, mang vào găng tay của đồng phục tác chiến: “Chúng ta đi thôi.”
Loại đồng phục tác chiến mới của Bá Đồ thiết kế đẹp đẽ, phối màu trang nhã, bên ngoài mang theo phong cách hiện đại. . . Tuy nhiên chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, đối với việc chế tác tỉ mỉ của học viện, không những sử dụng kỹ thuật mới nhất mà còn đặc biệt thiết kế lại vẻ ngoài trông giống như đồng phục tác chiến thời gian đầu, anh thật sự không thể biết nên đánh giá thế nào.
Anh chỉnh lại mặt nạ một chút, cất bước vào đường hầm.
Phòng chờ của anh và Nhất Diệp Chi Thu nằm ở hai đầu đường hầm, lối vào được đăng ký vừa vặn ở đối diện, cũng không biết có phải do ban tổ chức hoạt động đặc biệt sắp xếp hay không. Bên trong đồng phục tác chiến vang lên tần suất sóng âm quen thuộc, anh bước nhanh trong đường hầm dài dằng dặc, mỗi một bước tựa như đẩy mạnh anh về thời đại trong quá khứ. Ở đó có lý tưởng mà anh phấn đấu theo đuổi, có thanh xuân, vinh quang, mồ hôi, có những ánh sao cách đến ngàn vạn năm ánh sáng, còn có đối thủ đồng thời cũng là bằng hữu không thể quên.
Nhưng mấy thứ này cũng không thể thay đổi việc hôn nhân của anh có thể xuất hiện nguy cơ thật sự. . . Anh rất giỏi trong việc nắm bắt trọng điểm, mặc dù là ưu điểm dùng trong trường hợp này cũng không khiến người ta vui vẻ.
Anh tạm gác lại chuyện sầu não, ở đối diện đường hầm xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Một cây chổi nhung màu đỏ san hô quen mắt.
Rất nhiều chuyện trên thế giới này sẽ nhanh chóng thay đổi, thoáng cái liền trôi qua thế nhưng lại có những thứ vô cùng ngoan cố vẫn mãi không thay đổi. Chỉ cần nhìn chúng, liền giống như có thể một lần nữa băng qua toàn bộ thời gian và ký ức, lần nữa trở về để anh trở thành con người mang trong mình giấc mơ và khát vọng của những tháng năm rực rỡ ấy.
Người điều khiển ban đầu của Nhất Diệp Chi Thu, không, Nhất Diệp Chi Thu —— đi về phía anh, anh cũng đi về phía hắn. Nhân viên hai bên đều không hẹn mà cùng nhau dừng bước, nín thở nhìn kỹ hai vị truyền kỳ đến tiến đến gần đối phương, cuối cùng dừng lại đối diện nhau.
Cách tấm mặt nạ, Hàn Văn Thanh giống như nhìn thấy được Nhất Diệp Chi Thu cũng đang nhìn kỹ mình. Anh cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng trước đó, anh đã đưa tay mình ra,
Nhất Diệp Chi Thu cũng đưa tay bắt lấy. Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở máy móc từ vòng tay của hắn truyền ra.
“Đã bắt được vị trí của nửa kia trong trạng thái không có tín hiệu.” Phần cuối thông báo chuyển tiếp vào kênh thoại trong tai hắn, “Hai bạn đã gặp nhau, có muốn tham dự hoạt động mua sắm ưu đãi hằng năm của Tinh Cầu Trung Tâm dành cho tình nhân hay không?”
Sau khi Diệp Tu nghe xong mấy chữ cuối cùng của âm thanh nhắc nhở, liền có cảm giác đầu mình bị chấn động mạnh.
Trạng thái không tín hiệu, vị trí nửa kia. . . đã bắt được? Không sai, giữa bọn họ còn có một cái định vị lẫn nhau cuối cùng, chỉ khởi động khi không có tín hiệu.
Bởi vì quá mức chấn kinh nên hắn không hề buông tay Đại Mạc Cô Yên ra. Hắn xác định trong phạm vi 3m người đứng gần hắn nhất, chính là Đại Mạc Cô Yên, trên cổ tay của người nọ có lẽ có vòng tay.
Từ quá trình có thể suy ra, nói cách khác, thiết bị của người hắn tưởng đã phát hiện hắn không từ mà biệt trốn đi mất nên một đường đuổi vào khu làm việc, đang chuẩn bị bắt hắn – Hàn Văn Thanh, hiện tại đang nằm trên tay Đại Mạc Cô Yên – đối thủ cũ của hắn.
Cho nên có khả năng Đại Mạc Cô Yên đoạt lấy thiết bị của Hàn Văn Thanh. . . Hoặc cũng có thể Hàn Văn Thanh xử gọn Đại Mạc Cô Yên rồi mặc đồng phục tác chiến của hắn. . . Không không không, còn một khả năng khác mà chỉ cần hắn nghĩ đến đầu Diệp Tu lập tức muốn nổ tung.
“Là anh sao?” Diệp Tu buột miệng.
Liền lập tức phát hiện đồng phục vẫn chưa mở tần số truyền tin vậy nên đối diện không thể nghe được tiếng hắn.
Diệp Tu có chút mờ mịt thả tay Đại Mạc Cô Yên, thấy thân thể đối phương lung lay một phen. Nhân viên bên cạnh dùng kênh chuyên dụng nhắc nhở: “Cái kia. . . Trận đấu sắp sửa bắt đầu rồi. . .”
“Giúp tôi một chuyện.” Diệp Tu nói, “Có thể kết nối tần số của chúng tôi để nói chuyện không?”
“Trong lối đi có máy quay, xin đừng đánh nhau ở đây. . .” Nhân viên sắp rơi lệ.
Diệp Tu: “. . .” Ai muốn đánh nhau với anh ta!
Hắn bất đắc dĩ tiếp tục đi về phía trước, đồng thời Đại Mạc Cô Yên cũng cất bước, sát vai nhau mà đi qua. Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã phát hiện mình đứng trước khung máy Nhất Diệp Chi Thu rồi.
Nhìn từng đường nét quen thuộc kia, trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nếu vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, có khả năng hắn sẽ giành mấy giây nhớ lại quá khứ của mình, mà hiện tại. . . Hắn giang hai tay, để mặc đống kim loại tự động bao lấy toàn thân, mang hắn bay lên.
Sau khi kết nối thành công với máy chủ Nhất Diệp Chi Thu, không lâu sau đó cảm giác ấm áp quen thuộc từ lâu tràn vào xúc cảm, tuy khung giáp không hề có trí năng của mình, nhưng hắn như thể vẫn cảm nhận được tâm trạng nó. Với Quân Mạc Tiếu cũng vậy, nếu nó thực sự có ý thức, hẳn sẽ là người hiểu rõ nhất về sự tồn tại của hắn. . . Một trong những người rõ nhất.
“Đã kết nối tần số, mở ra kênh trò chuyện cùng (Người tham gia: Đại Mạc Cô Yên).” Tiếng thông báo máy móc đúng lúc vang lên.
Diệp Tu: “. . .” Không, không cần hiểu rõ như vậy đâu.
Hai tiếng thông báo kết thúc, kênh trò chuyện rơi vào yên lặng.
“Này, Đại Mạc Cô Yên.” Diệp Tu trước tiên phá vỡ trầm mặc.
Đối diện trả lời: “Nhất Diệp Chi Thu.”
Đồng phục tác chiến bây giờ không giống thời đại ngày xưa, giọng nói truyền đến vô cùng rõ ràng, trung thực —— Thanh âm kia hắn đã nghe vô số lần, là giọng của Hàn Văn Thanh.
“Mẹ nó, thật sự là anh sao.” Diệp Tu thì thào nói.
Hàn Văn Thanh nói: “Thật không ngờ.”
Đối với mức độ quen thuộc của họ, Diệp Tu nghe được đối phương có chút sốt sắng. Việc này khiến hắn bình tĩnh hơn không ít.
“Bên ngoài có nghe được chúng ta nói chuyện không?” Hắn sực nhận ra vấn đề.
“Không nghe được, tôi đã hỏi rồi.” Hàn Văn Thanh lập tức nói.
“Vậy thì tốt, tôi không muốn ngày mai lên tiêu đề báo giải trí đâu.” Diệp Thu nhẹ nhõm, “Khoan đã, vì sao anh lại hỏi việc này?”
“Tôi cảm thấy cậu có thể phun lời rác rưởi trên kênh trò chuyện.” Hàn Văn Thanh thản nhiên nói, “Cho nên tôi vẫn đang suy nghĩ đáp trả thế nào.”
“. . .” Diệp Tu không thể không thừa nhận việc này quả thật rất có khả năng xảy ra.
“Tôi đã sớm biết công việc của anh không đơn giản.” Hắn nói, “Kết quả còn nằm ngoài tưởng tượng của tôi.”
“Cậu cũng vậy, cám ơn.” Hàn Văn Thanh trả lời.
Kênh trò chuyện lại lúng túng, trầm mặc vài giây. Diệp Tu tiếp tục nói: “Tôi nhớ lúc chúng ta đăng ký kết hôn, tôi đã muốn nói với anh.”
“Tôi cũng vậy.” Hàn Văn Thanh nói, “Còn sợ rằng khi đó nếu cậu phát hiện sẽ không đồng ý kết hôn với tôi.”
“Tại sao không đồng ý kết hôn với anh?” Diệp Tu bất mãn nói, “Tôi là loại người bội tình bạc nghĩa như vậy?”
Hàn Văn Thanh: “. . .” Ý anh không phải vậy.
“Tóm lại,” Diệp Tu nói, “Lần này chúng ta hoà nhau.”
“Ừ.” Hàn Văn Thanh cũng đồng ý, “Nói sau đi, về nhà lại nói.”
“Về nhà lại nói.” Diệp Tu gật đầu, “Còn bây giờ. . . không quản anh là Đại Mạc Cô Yên hay là Hàn Văn Thanh, tôi muốn cùng anh đánh một trận.”
“Vậy phí lời cái gì.” Hàn Văn Thanh nói, “Đến!”
Hai khung giáp đều đồng thời tăng tốc, lao ra khỏi đường hầm, băng qua muôn vàn ánh sao ngút trời cùng quần chúng hưng phấn đông nghịt phía sau, hệt như vô số lần trong quá khứ, hướng về phía đối phương.
“Anh ấy hẳn đã đợi ngày này rất lâu. . .” Đường Nhu đứng cạnh khung cửa sổ nhìn, theo bản năng siết chặt lan can.
Trận đấu giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên đã gần đi đến hồi kết, trong buồng của Hưng Hân nhất thời không một âm thanh, toàn bộ người xem đều mê mẩn, chìm đắm trong trận đấu hoa lệ này. Tuy nói là đấu biểu diễn, nhưng bầu không khí sôi trào ấy đã nhiễm lên mỗi một khán giả, khiến bọn họ vô thức nín thở tập trung theo dõi. Không cần hình ảnh chiếu lại, rất nhiều người đều có thể cảm giác được, sự mạo hiểm và tinh diệu vô cùng chỉ diễn ra trong nháy mắt, phía sau đó ngoại trừ thao tác tinh xảo cùng phản xạ kinh người, còn có một loại ăn ý khó gọi tên ẩn bên trong.
Lúc này hai bộ giáp tách ra kéo dài khoảng cách, đứng đối diện nhau, ở khoảnh khắc nghiêm túc này, ánh sao an tĩnh phía trên soi xuống thân giáp.
“Đây là cái mà mọi người thường gọi là túc địch trong truyền thuyết đi.” Kiều Nhất Phàm nói, “Không cần biết đã qua bao lâu, đều. . .”
Cậu vẫn chưa nói xong, Nhất Diệp Chi Thu đột nhiên nâng lên chiến mâu trong hình thái súng Gauss trong tay mình, bắn liên tục mấy phát. Sóng gợn quanh mũi mâu tụ lại hợp thành một hình đỏ tươi bay về phía Đại Mạc Cô Yên.
*Súng Guass: hay còn được gọi là súng nam châm, một trong những loại súng xuất hiện trong những bộ khoa học viễn tưởng. Bạn có thể tham khảo thêm ở link sau: Súng Gauss
“Không phải trận đấu kết thúc rồi sao?” La Tập giật mình hỏi.
Không ai trả lời câu hỏi của cậu, vào lúc mọi người đều cho rằng Đại Mạc Cô Yên sẽ né hoặc đánh trả lại, nhưng bộ giáp vẫn đứng bất động tại chỗ như không thấy những viên đạn lao về phía mình có bao nhiêu sát thương.
Trong tiếng kinh hô của vô số người theo dõi trên, những luồng đạn dần tụ lại chồng lên nhau, nhưng trước khi chạm đến Đại Mạc Cô Yên nó đã tự va chạm vào nhau rồi nổ tung. Không gian bị ảnh hưởng tạo ra sóng xung kích, hợp lại rồi tạo thành một biểu tượng thật lớn ở trên không trung, rất lâu không bay mất.
Trong buồng quan sát của Hưng Hân hoàn toàn tĩnh lặng.
“Em không nhìn lầm chứ,” Kiều Nhất Phầm khô khan nói, “Đó là hình trái tim phải không?”
“Là trái tim! Một trái tim thật lớn!” Bánh Bao cực kì vui vẻ, phấn chấn nói, “Quả nhiên là lão đại, vừa lãng mạn lại vừa ngầu, thao tác kiểu này quá nghịch thiên rồi!”
“Trọng điểm không phải việc này!” La Tập kêu lên, “Vấn đề là tại sao Sở trưởng lại bắn tim cho Đại Mạc Cô Yên chứ!? Không cần biết là chuyện gì nhưng đều rất đáng sợ!”
“Khiêu khích? Chắc là vậy nhỉ?” Kiều Nhất Phàm không thể xác định nói, “Mọi người xem, Đại Mạc Cô Yên cũng có hành động. . .”
Bên trong khoàng của học viện Bá Đồ, mọi người cũng đang theo dõi trận đấu, trong nháy mắt nhìn thấy trái tim đỏ chót kia, Trương Giai Lạc không nhịn được lên tiếng.
“Tên này muốn chết sao! Nhất Diệp Chi Thu.” Hắn lầu bầu nói, “Nhiều năm không gặp tên đó càng ngày càng không bình thường, người nhà của lão Hàn vẫn đang xem đó, anh ấy sẽ bị hiểu lầm chết mất!”
“Người đó không biết thân phận thật của Đại Mạc Cô Yên.” Tống Kỳ Anh nhắc nhở.
“Ồ, cũng đúng.” Trương Giai Lạc gật đầu, “Tên này rõ ràng cố tình gây sự. . .Tiến lên lão Hàn, đánh hắn một trận!”
Vừa dứt lời, Đại Mạc Cô Yên liền động thủ. Nó giơ hai cánh tay lên, giống như chuẩn bị tấn công, nhưng một giây sau lại thay đổi góc độ, thu hai tay về trước ngực.
Ngón tay được tạo từ máy móc chậm rãi di chuyển, hợp lại với nhau, tạo thành một hình trái tim.
Ba năm trước, ở một quán bar trên hành tinh trung tâm.
Khúc dạo đầu của bản nhạc vận mệnh sắp được trình diễn tại nơi này, nhưng bản thân hai nhân vật chính vẫn không biết gì cả. Trong quán đang tổ chức một trận đấu game giáp máy, dưới tiếng hò reo cổ vũ nhiệt tình của ông chủ, có một vị khách lười biếng ngồi hút thuốc trong góc đứng lên đi vào buồng chơi game. Hắn thắng rất nhanh, những người khiêu chiến sau đó cũng không ngoại lệ đều bị hắn đánh bại.
“Anh trai, trình quá cao!” Ông chủ trẻ tuổi khoa trương nói, “Nếu không có gì bất ngờ, người đứng nhất tối nay sẽ là ông anh. . . Quả nhiên là Nhất Diệp Chi Thu của thế giới ảo nha!”
“Chỉ là game thôi mà.” Vị khách khiêm tốn nói, tuy nội dung nghe kĩ thì chẳng khiêm tốn chút nào.
Không biết có phải vì nghe thấy câu này của hắn, một vị khách khác nét mặt cực kì nghiêm túc mới tiến vào buồng game đối diện. Tiếp theo, mọi người đều chứng kiến hai người họ một trận rồi lại một trận giằng co với nhau —— Bởi vì đánh đấm quá kịch liệt, trước sau vẫn không ai có thể thắng liên tiếp hai ván như quy định. Sau cùng ông chủ cũng phải ngăn lại: “Vốn định đem tất cả làm phần thưởng cho người đứng nhất, nhưng đã thế này thì cứ trực tiếp mỗi người một cái là được rồi.”
“Cám ơn ông chủ.” Vị khách hút thuốc cười, “Phần thưởng là gì?”
“Là một đôi mô hình Đại Mạc Cô Yên và Nhất Diệp Chi Thu.” Ông chủ ôm đồ từ sau quầy ra.
Hai vị khách chơi game không đối thủ kia không hẹn mà cùng trầm mặc. Sau một hồi lâu, vị khách nghiêm túc hỏi: “Sao lại tặng hai mô hình này chung với nhau?”
“Bởi vì tôi là fan của bọn họ!” Ông chủ chống nạnh nói, “Các cậu đối với việc này có vấn đề gì không?”
“. . .Không.”
“. . .Tuỳ tiện nói.”
Hai người khách cùng lúc trả lời.
Lúc nhìn thấy hai mô hình, không khí giữa bọn họ lại càng xấu hổ hơn. Mô hình của công ty khác nhau cũng có chức năng khác nhau, có cái giữ nguyên những chi tiết bản thể cho mục đích sưu tầm, có cái thay đổi một chút để phù hợp với yêu cầu tiêu dùng —— Hai mô hình trước mặt chắc chắn thuộc về loại sau, hình dạng vô cùng đáng yêu, tay chân hay thân người đều được làm tròn tròn, khiến người ta nhìn vào liền muốn bóp bóp mấy cái.
Hai người đồng thời duỗi tay, mỗi người cầm một cái.
“Ai da, mỗi người đều thích một cái thì tốt rồi.” Ông chủ vui vẻ nói, “Nếu lại thích cùng một nhân vật thì phải để hai anh đánh thêm một trận nữa rồi.”
Người khách nghiêm túc lấy Nhất Diệp Chi Thu, vị khách hút thuốc thì chọn Đại Mạc Cô Yên, vẻ mặt đều có chút cứng ngắc, lại có chút vi diệu giống như đang hả hê nhìn người gặp hoạ Đương nhiên lúc đó bọn họ còn chưa quen biết nên không nhìn ra được đối phương đang nhịn cười đến khổ sở.
Ông chủ chụp một tấm hình của bọn họ, hai người trở vào trong góc gọi nước trái cây. Lần này họ ngồi cạnh nhau trên bàn.
“Đánh không tệ” Vị khách nghiêm túc nói.
Người khách hút thuốc cũng nói: “Anh cũng rất tốt.”
Hắn theo bản năng nhìn chăm chăm Nhất Diệp Chi Thu trong tay đối phương, nghiêm túc khách nhân không khỏi nói: “Cậu rất thích sao? Bằng không cho cậu?”
“A? Không cần không cần.” Người khách hút thuốc bị sặc một cái, vội vàng xua tay, lại cường điệu nói: “Tôi là fan của Đại Mạc Cô Yên. Tuy nhiên nếu anh muốn cái của tôi, tôi cũng có thể cho anh.”
“Cái đó cũng không cần.” Vẻ mặt người khách nghiêm túc lại càng nghiêm túc hơn, “Tôi cũng tương đối thích Nhất Diệp Chi Thu.”
Bọn họ yên lặng uống nước trái cây một hồi. Hai mô hình cùng sóng vai ngồi trên bàn.
“Vẫn chưa biết anh tên là gì?” Vị khách hút thuốc nói.
“Hàn Văn Thanh.” Người khách nghiêm túc cũng hỏi lại, “Còn cậu?”
“Diệp. . .Ừm, Diệp Tu.” Hắn trả lời, “Tôi tên Diệp Tu.”
Hoàn.