[Nhất lộ - Nhất sinh] Hàn Diệp - Nấu mì cũng là một loại tình thú (Koba)

Kobayashizu

Máy cày level
Bình luận
66
Số lượt thích
659
Fan não tàn của
Hàn Diệp là chân ái
#1


Hàn Diệp - Nấu mì cũng là một loại tình thú


Tác giả: Kobayashizu
Hoàn hay chưa thì Koba không biết, tùy hứng đi.

Chúc mừng project Hàn Diệp - Thập niên nhất lộ, chấp thủ nhất sinh
Cảm ơn mọi người vì một project hoành tráng và chất lượng cho Hàn Diệp.


________________________________________________


Diệp Tu cúi người lục lọi trong bếp, lần hiếm hoi tự thấy bất lực với đống đồ ăn trước mặt, thật sự trong phòng hắn ngoài mì tôm ra thì không có gì đem mời khách được.

- Lão Hàn, hôm nay anh sẽ có được vinh hạnh được thưởng thức tài nấu ăn tuyệt đỉnh của tui, chịu khó chờ chút ha.

Hàn Văn Thanh ngồi trên giường ôm máy tính chơi game không buồn ngẩng lên, tai nghe không đeo mà treo bên cổ.

- Phòng cậu ngoài mì gói còn gì khác sao?

Diệp Tu cười trừ, không hề cảm thấy việc bị vạch mặt tại chỗ này có gì đáng xấu hổ. Việc phòng Diệp Tu chỉ có mì gói, kỹ năng nấu ăn duy nhất là úp mì vốn chẳng phải bí mật gì, có một lần Hoàng Thiếu Thiên lên group của tuyển thủ mùa 4 kể khổ với Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú chuyện đến Gia Thế chơi bị Diệp Tu cho ăn mì gói, cũng không hiểu sao chuyên mục “bóc phốt đại thần” này chuyển chiến trường lên group tuyển thủ chuyên nghiệp, hỏi ra một vòng mới thấy, những tuyển thủ mấy mùa đầu, chỉ cần từng kéo nhau đến Gia Thế chơi đều “được” Diệp Thu cho ăn mì gói rồi.

Thật ra tin đồn này cũng hơi oan cho Diệp Tu, Hàn Văn Thanh quen biết Diệp Tu từ những ngày đầu Vinh Quang mở cửa, tuyển thủ mấy mùa đầu rất thân thiết với nhau, cậu ta không tới nỗi chỉ biết mỗi úp mì, mấy kỹ năng cơ bản như chiên trứng, xào rau, luộc thịt vẫn biết, không xuất sắc gì nhưng nuốt tạm vẫn được. Có điều Diệp Tu lười muốn chết, sinh hoạt cơ bản không phải thiết yếu cậu ta sẽ tự động giản lược sạch. Lâu dần chỉ cần mì gói, thẻ tài khoản và máy tính đã kết nối mạng đã đủ sống.

- Ê lão Hàn, anh ăn được mì khô không? Nửa đêm còn nấu mì trong ký túc xá, Đào Hiên mà biết là ổng qua ổng chém cả đôi mình.

- Chém cậu thôi, tôi là khách.

Diệp Tu cười cười, loay hoay lôi hết các loại mì ra phân vân chọn lựa.

Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi tháo tai nghe xuống, xỏ dép bông đi vào nhà bếp xem Diệp Tu “nấu ăn”.

Diệp Tu làu bàu trong miệng một lúc rồi quay ra cửa gọi Hàn Văn Thanh, vừa quay ra đã thấy người đứng ngay sau lưng, ôm tim giật nảy mình.

- Lão Hàn à, anh tưởng bản mặt anh dễ nhìn lắm sao? Nửa đêm rồi còn tính dọa chết tui?

Hàn Văn Thanh nhìn 6, 7 loại mì xếp hàng trên bàn, cau mày.

- Cậu ăn hết từng này một lần?

- Đương nhiên không hết, đang tính hỏi anh ăn vị gì, có thịt bò kho, gà hầm nấm hương, canh trứng cà chua, sườn nấu măng, hải sản, lẩu cay Tứ Xuyên.

- Ăn khác gì nhau?

Diệp Tu ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu.

- Không biết, Mộc Tranh nói có khác, chắc lẩu cay có cay hơn, lấy lẩu cay đi.

Diệp Tu nhanh chóng để hai gói mì lẩu cay Tứ Xuyên qua một bên, đống còn lại ôm nhét hết vào tay Hàn Văn Thanh.

- Anh thấy cái tủ đằng kia không? Cất vào đó, phải xếp gọn gàng lát mới được ăn, ca đây không cho ăn miễn phí.

Hàn Văn Thanh ôm đống mì đi về phía tủ, mở cửa ra định cho vào thì suýt bị đống lộn xộn trước mặt đè chết, liếc nhìn Diệp Tu đang nhả khói cười gian trá ở phía sau, cuối cùng hắn vẫn chọn lôi hết đống đồ trong tủ ra, sắp xếp gọn gàng lại. Diệp Tu vừa đốt thuốc vừa cười vui vẻ, bật bếp nấu mì, Hàn Văn Thanh có cau mày nhăn mặt thêm vài bận nữa rồi cũng sẽ lôi hết ra dọn hộ hắn.

Con người đó, rất dễ bị bắt bài, tất cả đều có thể quy thành “sẽ không từ chối Diệp Tu”.

Lúc Hàn Văn Thanh sắp xếp xong đống đồ của Diệp Tu thì nồi nước nhỏ trên bếp đã gần sôi, Diệp Tu vắt chéo chân dựa lưng vào bàn ăn, miệng ngân nga giai điệu bài hát chủ đề của Vinh Quang.

- Không phải ăn mì khô à? Sao còn nấu nước?

- Ở ký túc xá Bá Đồ, mấy anh chưa lén nấu ăn lúc nửa đêm bao giờ à?

Diệp Tu nghi hoặc nhìn Hàn Văn Thanh đang ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

- Chắc không phải anh nghĩ tui sẽ cho anh ăn mì tôm sống, tụi mình mỗi đứa một gói rồi nằm trên giường gặm đâu ha?

Hàn Văn Thanh quyết định yên lặng không phản ứng, quả thật hắn đã nghĩ như vậy, Diệp Tu cũng có tiếng trong chuyện ngược đãi bạn đến chơi nhà rồi.

- Lão Hàn, có ai khen anh dễ thương chưa? Hiểu nhầm mà vẫn im im tính gặm mì sống với tui. Lão bản của anh mà biết anh bị tui ngược đãi như vậy nhất định sẽ đến chôn sống cả tui lẫn Gia Thế mất.

Diệp Tu xích người qua một tí chừa chỗ cho Hàn Văn Thanh đứng chung.

- Lại đây, nấu với tui, bảo đảm anh sẽ thích, hơi bị ngon.

Hàn Văn Thanh rửa tay sạch sẽ rồi chen người đứng chung.

- Nấu mì kiểu bình thường sẽ có mùi mì, lão bản của tui không cho tui thức khuya, cũng không cho tui ăn mì lúc nửa đêm, biết được sẽ cằn nhắn cả ngày, vô cùng phiền phức.

- Nhưng cậu vẫn ăn?

- Đương nhiên, cứ nấu cho không có mùi nữa là được.

Diệp Tu vừa nói vừa xé hai gói mì ra, bỏ vắt mì vào nồi nước đang sôi sùng sục trên bếp. Đậy nắp lại chờ đợi. Diệp Tu trong lúc chờ mì chín buồn chán khom người chống tay lên mặt bếp, một chân không yên phận cọ cọ lên chân của người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, ý trêu chọc thấy rõ.

- Cậu nghiêm chỉnh đi.

- Anh là chủ nhà hay tui là chủ nhà?

Hàn Văn Thanh mặc kệ Diệp Tu, dùng đũa vớt sợi mì ra tô, chờ Diệp Tu làm bước tiếp.

- Bây giờ làm sao nữa?

Diệp Tu vẫn chưa chán trò trêu Hàn Văn Thanh, lơ đãng đáp lại một tiếng.

- Hửm? Làm gì là làm gì? Anh còn muốn làm gì nữa à?

Nhìn thấy tai Hàn Văn Thanh hơi đỏ lên, Diệp Tu vô cùng hài lòng.

- Thấy gói gia vị không? Xé ra đổ thẳng vào tô đi, sau đó trộn đều lên.

Hàn Văn Thanh chăm chú làm theo hướng dẫn của Diệp Tu, mặt không đổi sắc nhưng vành tai càng lúc càng đỏ. Cuối cùng vẫn không nhịn được phải quay qua đe dọa Diệp Tu.

- Còn không thôi tôi bẻ chân.

Diệp Tu cười khúc khích, đứng thẳng người lên, rút chân ra khỏi giữa hai chân Hàn Văn Thanh, chậc, tiếc thật, còn thiếu có tí.

- Anh tệ quá đó, anh trộn kiểu này lát nữa một nửa mặn, nửa còn lại không có tí mùi vị gì đâu, đưa đây cho tui.

Diệp Tu kéo tô mì về phía mình, nhanh tay trộn đều lên, sau đó vắt thêm 1/3 trái chanh vào, trộn tiếp.

- Xong, mì trộn chua cay trứ danh của Đấu Thần, để tui thử trước.

Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu thắc mắc, cậu ta lịch sự trộn mì bằng đũa nửa ngày trời, đến lúc thử thì vứt qua đũa qua một bên, dùng tay bốc ăn, đây là cái đạo lý gì vậy?

- Móa, lẩu cay Tứ Xuyên có khác, cay quá, cay chết tui rồi, anh bỏ hết hai gói ớt à? Đáng lẽ nên bỏ một hoặc một gói rưỡi thôi.

Diệp Tu vừa ăn vừa than vãn rất khoa trương:

- Thử không?

Diệp Tu bốc một ít lên đưa đến trước miệng Hàn Văn Thanh, giọng điệu trêu ghẹo.

Hàn Văn Thanh nhìn gương mặt cửa Diệp Tu, thật sự ăn, Diệp Tu chưa kịp hết ngạc nhiên cổ tay đã bị Hàn Văn Thanh bắt lại, các đầu ngón tay bị gặm nhấm, những nơi lưỡi Hàn Văn Thanh chậm rãi liếm qua, vừa ướt vừa nóng vô cùng.

Quá trình chưa đến 10s nhưng Diệp Tu nhận lại đủ cho phút càn quấy vừa rồi của mình. Ánh mắt như biển sâu của Hàn Văn Thanh xoáy sâu vào hắn, Diệp Tu muốn giả vờ bỡn cợt tiếp cũng giả không nổi.

- Hơi cay, nhưng không tệ. - Hàn Văn Thanh thản nhiên nhận xét, bê tô mì trong tay Diệp Tu đi mất. Diệp Tu gãi gãi mũi ngượng ngùng, hắn không ngờ mấy năm nay cũng tích góp được chút liêm sĩ để biết ngại.

Diệp Tu đi theo sau, bỏ dép leo lên giường nằm cạnh Hàn Văn Thanh vẫn đang mở máy để chơi game.

- Không lẽ lại chơi Vinh Quang? 6 lần anh đến phòng tui thì cũng hết 5 lần rưỡi chơi Vinh Quang, hôm nay đổi trò khác đi, xem phim không?

- Vậy thì thử xem phim.

Diệp Tu đọc tên cho Hàn Văn Thanh gõ vào ô tìm kiếm, vừa ôm theo tô mì đút cho Hàn Văn Thanh, xen kẽ nhau, mỗi người một đũa.

Một lát sau, tiếng hít hà của hai người liên tục nối tiếp nhau, một người chuyên ăn thức ăn Hàng Châu nổi tiếng thanh đạm như Diệp Tu quả thật không đỡ nổi vị cay tới tê tái này, Hàn Văn Thanh cũng không khá hơn là mấy, cay tới đỏ bừng hết người, mồ hôi đầm đìa, chẳng còn tâm trí đâu mà tập trung vào phim ảnh.

Diệp Tu bị cay tới mờ mắt, nằm ngửa ra nhìn trần nhà thở dốc. Tay dang rộng, vắc qua tấm lưng trần đầm đìa mồ hôi của Hàn Văn Thanh, dính ướt.

- Tui không nhìn được chữ, anh đọc sub cho tui đi, bao nhiêu phim Trung Quốc hay ho không xem, chạy đi mở một bộ phim nước ngoài nằm căng mắt đọc chữ.

- Phim cậu chọn.

Diệp Tu trở mình chuyển qua ôm ngang hông Hàn Văn Thanh, chân tiếp tục không yên phận gác lên người hắn, ngón chân cái ngọa nguậy, gãi lên da thịt Hàn Văn Thanh, tựa như có lông vũ không ngừng quét qua, ngứa ngáy vô cùng.

- Ai mà biết anh lại đi chọn phim phụ đề, hai kẻ dốt đặc tiếng Anh nằm với nhau, anh chọn phim phụ đề làm gì?

Hàn Văn Thanh nhìn đôi tay thon dài đặt trên người mình vài giây, rồi lên giọng đều đều đọc chữ cho Diệp Tu nghe, so với thời còn đi học bị gọi lên đọc bài đọc bài trên lớp còn nghiêm túc hơn vài phần.

Điện thoại Hàn Văn Thanh báo có tin nhắn, Diệp Tu tiện tay cầm lên ngó thử:

- Ê lão Hàn, có tên ngu ngốc bên Lâm Hải tính tỏ tình với gái nhà Lam Vũ kìa.

- Lam Vũ có gái?

- Ờ ha, Lam Vũ đào đâu ra gái, nhầm nhầm, là trai bên Lam Vũ muốn tỏ tình với gái nhà Hoàng Phong.

- Tên nào?

- Thằng nhóc cầm Ma kiếm sĩ ấy, ê ê, còn định tỏ tình công khai kìa.

Hàn Văn Thanh chồm người ngó vào màn hình điện thoại, nội dung đại khái là cậu nhỏ này tương tư bảo vật của chiến đội nhà người ta, đi kiếm người tư vấn xem nên làm sao, mấy tên kia không khuyên thì thôi, còn làm quân sư dỏm, xui người ta tỏ tình công khai.

- Ấu trĩ. - Hàn Văn Thanh kinh thường.

Diệp Tu biết chắc Hàn Văn Thanh sẽ nói vậy, không phải "ấu trĩ" thì sẽ là "ngu ngốc", bao năm vẫn vậy, ngôn từ nghèo nàn đến thảm thương.

- Tui nghe Mộc Tranh nói chuyện với Vân Tú mấy lần rồi, cậu nhỏ này mà đi tỏ tình công khai nhất định sẽ bị cô gái kia ghim thù, cả nhìn mặt cũng không thèm nhìn.

Diệp Tu ngẫm nghĩ một lúc, bỏ điện thoại xuống, quay qua nhìn Hàn Văn Thanh.

- Lão Hàn này!

- Hửm?

Diệp Tu nhớ rõ ngày ấy, Hàn Văn Thanh đứng ở phía đối diện, nhìn vào mắt hắn, kiên định nói rõ từng chữ

“Diệp Tu, tôi thích cậu, rất thích cậu”.

Giây phút ấy, Diệp Tu rung động mãnh liệt, từng chữ như gõ vào tim hắn, rung động tới mức mỗi lần nhớ lại, Diệp Tu đều cảm nhận được nguyên vẹn sự hạnh phúc khi ấy.

- Lần sau tui tới Thanh Đảo, anh phải nấu mì cho tui ăn nha.”

- Được, tới đi, tôi nấu cho cậu ăn.”

END.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Diệp Tu gãi gãi mũi ngượng ngùng, hắn không ngờ mấy năm nay hắn cũng tích góp được chút liêm sĩ để biết ngại.
Tu, congratulation!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Diệp Tu nhớ rõ ngày ấy, Hàn Văn Thanh nhìn vào mắt hắn, kiên định nói từng chữ “Diệp Tu, tôi thích cậu, rất thích cậu”. Giây phút ấy, Diệp Tu rung động mãnh liệt, từng chữ như goc vào tim hắn, rung động tới mức mỗi lần nhớ lại, Diệp Tu đều cảm nhận được nguyên vẹn sự hạnh phúc ấy.

- Lần sau tui tới Thanh Đảo, anh phải nấu mì cho tui ăn nha.”

- Được, tới đi, tôi nấu cho cậu ăn.”
[quắn quéo] Ngọt vl ứ ứ ứ....!!!!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
Diệp Tu vừa đốt thuốc vừa cười vui vẻ, bật bếp nấu mì, Hàn Văn Thanh có cau mày nhăn mặt thêm vài bận nữa rồi cũng sẽ lôi hết ra dọn hộ hắn, con người đó, rất dễ bị bắt bài, tất cả đều có thể có thể quy thành “sẽ không từ chối Diệp Tu”.
Trời ơiiiiiii, sủng quá đi mà!!!!

Hàn Văn Thanh nhìn đôi tay thon dài đặt trên người mình vài giây, rồi lên giọng đều đều đọc chữ cho Diệp Tu nghe, so với thời còn đi học bị gọi lên đọc bài đọc bài trên lớp còn nghiêm túc hơn vài phần
Cái vẻ nghiêm túc này mới là sủng đỉnh koutttt!!!! Ấm áp nhất không phải là nắm tay đi dưới nắng, mà là nghiêm túc sinh hoạt. Huhuhu
 

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#6
Diệp Tu nhớ rõ ngày ấy, Hàn Văn Thanh đứng ở phía đối diện, nhìn vào mắt hắn, kiên định nói rõ từng chữ

“Diệp Tu, tôi thích cậu, rất thích cậu”.

Giây phút ấy, Diệp Tu rung động mãnh liệt, từng chữ như gõ vào tim hắn, rung động tới mức mỗi lần nhớ lại, Diệp Tu đều cảm nhận được nguyên vẹn sự hạnh phúc khi ấy.

- Lần sau tui tới Thanh Đảo, anh phải nấu mì cho tui ăn nha.”

- Được, tới đi, tôi nấu cho cậu ăn.”
Chời ơi phong cách nghiêm túc của Hàn độiiiiiiii uhuhuhuhu tim tui nhũn luôn rồi. Hàn đội chiều Tu quá đi, tui yêu chết câu cuối của ảnh mất ♡v♡
 

Bình luận bằng Facebook