Ongoing [Tống Kỳ Anh trung tâm][Cộng Hòa fanfic] Nhà bên có anh lính...

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#1
[Tống Kỳ Anh][Cộng Hòa] Nhà bên có anh lính...

---

Nhà bên có anh lính, hay chơi đàn rất khuya

Đàn anh hát câu gì, mà sao em vẫn chờ, vẫn đợi... (*)


Chuyện về Tống Kỳ Anh, được kể theo góc nhìn của OC Chu Kỷ Nhân từng xuất hiện trong fanfic [Song Hoa][Cộng Hòa] Trăng sáng chân trời
---​


1.

Từ lần đầu tiên tới ở nhà chị họ, Chu Kỷ Nhân đã thấy lạ.

Căn hộ của của chị họ nằm ở mé đông nam trong một khu tập thể được cải tạo lại từ một sân viện cổ, những căn phòng đối xứng trên dưới, bốn vách tường vốn ban đầu quay ra ngoài kín mít, san sát với tường của những khu nhà hiện đại khác, nghe chị nói sau lại được chủ khu tập thể sửa lại, thành thử phòng nào cũng có hai ban công trước sau – một dùng chung trên hành lang, một dùng riêng mỗi căn. Cửa các căn hộ thì quay vào trong, cả khu tập thể có hai cổng ra vào trước sau, dùng chung, nhìn ngang ngó dọc một hồi, chẳng khó gì để nhận ra đây là kiểu kiến trúc Tứ thủy quy đường đi đâu cũng thấy ở Huy Châu.

Không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.

Khu tập thể ấy như nơi níu giữ lại thời gian quá khứ giữa lòng phố thị ồn ã, rất tĩnh, rất hiền.

Cứ chiều chiều, từ ban công nhà bên, lại có tiếng guitar vọng ra.

Cứ chiều chiều, Chu Kỷ Nhân lại thấy chị họ mình ngồi ở cửa ban công, im lặng lắng nghe tiếng đàn, tay lúc tước đậu, lúc lặt rau.


2.

Tất nhiên là nghe tiếng đàn chứ không phải ngắm cảnh. Thứ nhất vì tiếng đàn rất hay.

Thứ hai, là vì ở phần ban công được sửa quay ra đường, nhìn sang chỉ thấy cửa sổ, vách tường của căn nhà mười tầng chuyên cho thuê mặt bằng bên cạnh, một mống cây xanh cũng không có, lấy đâu ra cảnh mà ngắm.

Chiều chiều, tiếng guitar vẫn cứ vang lên.


3.

Chu Kỷ Nhân chưa bao giờ biết ai ở nhà bên cạnh, nhưng chị họ của cô thì biết. Chỉ là chị không nói ra, Chu Kỷ Nhân cũng không hỏi.

Chu Kỷ Nhân nói không nhiều lắm, cũng không phải do kiệm lời bẩm sinh, chỉ là chưa tìm được người thích hợp để nấu cháo dông dài mà thôi.

Sau này gặp được Trương Nguyệt Nhai, lại là chuyện khác.


4.

Chu Kỷ Nhân, cũng như chị họ mình, cũng có chút dây mơ rễ má với ngài Chu Trạch Khải. Nói một cách nôm na thì là họ hàng xa. Thế thôi.

Xa đến mấy chi, mấy đời, tuổi tác cũng xa, nói chứ đến thế hệ này thì bảo không còn họ hàng với nhau cũng vẫn nghe xuôi tai. Họ hàng xa chỉ để gọi cho có, bởi quan hệ hiện tại cho bắn tám trăm phát súng thì đạn cũng chạy không tới. Xa tít mù khơi.

Được cái mặt của Chu Kỷ Nhân cũng đẹp đến không có thiên lý, thêm cái họ Chu, nên dễ khiến người ta liên tưởng đến vị lão tướng tiền nhiệm của đội đặc chủng. Trương Nguyệt Nhai chống cằm, bảo tại sao ông trời lại bất công thế nhỉ.

Rõ ràng bị hết huấn luyện viên này đến huấn luyện viên khác đập cho nhừ tử, đứa bạn thân vẫn cứ tiếp tục đẹp đến phi lý dù mấy bận tưởng chết thật rồi, còn mình thì tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn, nhan sắc của hoa khôi học đường một thời cứ thế cống hiến sạch cho thao trường.

Chu Kỷ Nhân đang vụng trộm xài bếp, nghe xong làm rớt cái muôi.

Mấy quả cà chua sôi ùng ục ở đáy nồi.


5.

Huấn luyện viên Tống Kỳ Anh, hay huấn luyện viên Kỳ Kỳ, kỳ thực là một người rất dễ sống chung. Chỉ là đến giờ huấn luyện thì ổng lập tức bật mode đại ma vương, một đám tân binh cầu vai một vạch có muốn kêu cha gọi mẹ cũng phải đợi hết giờ mới dám mở mồm gọi.

Giờ nghỉ trưa, Chu Kỷ Nhân nằm vật ra bên cạnh Trương Nguyệt Nhai, tưởng như mình sắp thấy cụ nội đến nơi rồi. Huấn luyện viên Hạo Hạo dù khoái trò nã đạn vào bùn lúc con người ta đang ôm cây gập bụng ít ra vẫn còn đỡ hơn nhiều.

Trương Nguyệt Nhai mệt lử, nhưng nhìn chưa đến mức thấy ông bà tổ tiên.

Chu Kỷ Nhân thầm oán thán, đúng là ông trời bất công. Đứa hợp tác với mình tay đấm chân đá mạnh tới phi lý, còn có vẻ khoái hàng nóng, ngày ngày ôm súng hết tập ngắm rồi lại mân mê quên đời. Chu Kỷ Nhân thực sự không tưởng tượng ra dáng vẻ hoa khôi học đường của Trương Nguyệt Nhai ngày trước.

Chẳng biết đứa nào mới thực sự là cháu Chu Trạch Khải nữa. Mê súng như vậy làm gì?

Ơ, nhưng mà xét theo tuổi thơ của từng người, có khi Trương Nguyệt Nhai mới đúng là cháu Chu Trạch Khải thật. Hai ông bố của nó không phải là đồng đội với ông chú xa, xa, xa, xa tít tắp của mình à?

Ông trời thật là bất công.


6.

Trương Nguyệt Nhai biết thổi harmonica, còn biết chơi guitar.

Lần này, Chu Kỷ Nhân còn chưa kịp cảm thán ông trời bất công thì đã im lặng. Bài hát mà Trương Nguyệt Nhai đang chơi là một trong những bài vọng ra từ ban công nhà bên ngày trước.

Chỉ là bên ấy không hát, còn Trương Nguyệt Nhai thì môi hồng ngâm nga vài lời.

Tiết tấu phẩy tay trên mặt đàn cũng khác nhau. Nhịp điệu khác nhau. Ý vị cũng khác nhau.

Nhưng bài hát này là bài mà chị họ của Chu Kỷ Nhân thích nghe nhất. Hễ ban công nhà bên đàn bài này là chị lại cao hứng ngâm nga theo. Mà ngâm nga kiểu ậm ừ, do người ta không hát, chị lại không biết lời.

Hình ảnh chị ngồi tước đậu, nhặt rau bên bậc cửa gỗ, lắng nghe tiếng đàn guitar vọng từ ban công nhà bên đã in đậm trong trí Chu Kỷ Nhân từ lúc nào, như chữ khắc trên đá, chẳng thể xóa nhòa, lại đẹp tới não nùng.

Chị yêu tiếng đàn guitar. Yêu cả người chơi đàn bên ấy. Nhưng, có vẻ như chị chưa bao giờ nói cho người ta biết tình cảm của mình. Mà tiếng đàn một ngày tự dưng im bặt đi mấy năm, bất kể chị có đợi đến thế nào đi nữa.

Kể cả khi đặt máy ghi âm ở ban công, thứ âm thanh đón chị mỗi khi đi làm về chỉ có những tạp âm ồn ã của phố thị, không hề có tiếng đàn guitar.

Mùa xuân năm ấy Chu Kỷ Nhân xung phong nhập ngũ, chị đi lấy chồng, là một người bà con xa.

Ngày tiễn Chu Kỷ Nhân lên tàu đến quân khu Thành Đô, chị nhìn rất lâu ở cánh cửa đóng kín nhà bên, đặt một bàn tay lên chất gỗ ấy, lẩm bẩm một câu rồi mới xách hộ đứa em họ túi hành lý. Hai chị em đi bộ ra ga.

Trời mưa lất phất.

Chị bật khóc.


7.

Ban đầu, Chu Kỷ Nhân không biết tên. Nhập ngũ rồi mới biết đó là một bài tình ca quân ngũ.

Đại khái là câu chuyện về một thiếu nữ yêu tiếng đàn guitar của một anh lính Giải phóng quân, rồi yêu luôn anh lính. Nghe tiếng đàn ngày này qua ngày khác, tương tư cứ thế mà trở nên sâu đậm. Nàng chờ nàng đợi, anh lính vẫn mải miết nơi sa trưởng, nào có biết có người mỏi mắt ngóng trông.

Một mùa xuân lại tới, nàng đi lấy chồng, anh lính vẫn ở nơi sa trường.

Sau này nhớ lại, nàng thiếu nữ năm nào vẫn còn đậm trong lòng một nỗi tiếc nuối.

Nghe đâu bài ca ấy là do một cô quân nhân bên hậu cần sáng tác từ câu chuyện của chính chị gái mình, truyền từ tay người này qua tay người khác trong doanh, da diết mà hững hờ, đằm thắm mà nuối tiếc, một bản tình ca rất hay. Chỉ là bài ca ấy không hợp với các nam tử hán trong quân ngũ, nên cũng chẳng mấy ai hát bài này, lính đặc chủng lại càng không, chỉ còn cánh chị em ít ỏi vô cùng cứ mấy năm đến mười mấy năm mới xuất hiện một lần là biết hát.

Mà giờ, cánh chị em cũng ít người biết đến nó. Không ngờ Trương Nguyệt Nhai lại biết.

Chu Kỷ Nhân nghe tiếng đàn, nhìn mưa rơi ngoài ký túc xá, thoáng rùng mình khi nhớ lại câu chuyện truyền miệng vừa được kể cho nghe.

Có cần trùng hợp đến vậy không?


8.

“Không chơi tiếp à?”

Trương Nguyệt Nhai lắc đầu. “A Kỷ muốn chơi thử không?”

“Nếu một ngày nào đó cậu chơi tỳ bà hay cổ cầm, chắc tớ sẽ chết vì shock mất.” Chu Kỷ Nhân lắc đầu, cái đuôi gà đen nhánh lắc lư theo. “Bài lúc nãy...”

“Ừ?”

“Ai dạy cậu đàn thế?” Chu Kỷ Nhân cười cười. “Tớ cứ nghĩ nữ trung hào kiệt như cậu phải hát bài gì như Huynh đệ vô số hay là Hảo hán ca cơ.”

“Ban đầu nghe ổng đàn tớ cũng ngạc nhiên mà.”

Chu Kỷ Nhân tò mò. “Ồ? Nam tử hán nào trong đại đội hát vậy?”

Gương mặt Trương Nguyệt Nhai lộ một thoáng thích thú. Nháy mắt. Tủm tỉm cười.

“Là huấn luyện viên Kỳ Kỳ của chúng ta đó.”


9.

Trong một thoáng, cả người Chu Kỷ Nhân như vừa rớt thẳng từ trên thừng bôi mỡ bò xuống, tim cũng hẫng lên một nhịp.

Đùa à?

Đừng nói là người ở nhà bên suốt mấy năm đó lại là người đang hành hạ mình khí thế năm nay nhé?

Không đúng, có thể là giống người thôi. Dù đại đội chỉ có mình Tống Kỳ Anh biết bài này thì cả quân đội nhiều người như thế, đâu thể chỉ có mình Tống Kỳ Anh biết được.

Chu Kỷ Nhân nuốt nước bọt, giọng cũng là lạ hẳn đi, “Cậu chắc chứ?”

“Bị dọa rồi à?” Trương Nguyệt Nhai híp mắt thành hai vầng trăng non. “Cũng đúng ha. Hồi đó tớ suýt thì tuột trên ghế xuống.”

“Dạy đàn trong đại đội thế, huấn luyện viên Kỳ Kỳ không phải bận suốt ngày à?”

Trương Nguyệt Nhai khoát tay. “Nào có, lúc đó ổng chưa nhập ngũ mà. Đúng là nghỉ hè năm nào ổng cũng vô đại đội chơi mấy ngày, nhưng tớ cũng có phải ở đại đội suốt đâu.”

“Rồi sao?”

“Tớ cũng hay đến nhà ổng chơi, chỉ là năm cuối ổng ôn thi đại học nên cha Bình bảo tớ ít tới hẳn thôi. Hồi trước chiều nào ổng cũng lôi đàn ra đánh.” Trương Nguyệt Nhai gãi gãi cằm, tò mò ngó đứa bạn thân đang ngồi dưới đất. “Tất nhiên là trừ lúc bác Hàn về thăm nhà. Mà tớ cũng né lúc bác ấy đến.”

“Nhà ổng ở đâu?”

Trương Nguyệt Nhai nhướn mày rồi lại buông xuống.

“Ở cái khu tập thể Thượng Lâm Uyển. Nhìn vô y như phim cổ trang.” Nói xong cô lại chắt lưỡi. “Lúc mới bước vào, tớ cứ nghĩ ổng phải chơi cổ cầm, ai dè là guitar.”


10.

“Này, A Kỷ?”

“...A Kỷ?”

(còn nữa)​

____________________________________________

(*) Bài hát "Mặt trời bé con" của nhạc sĩ Trần Tiến.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook