Hoàn [Song Tử Tinh] [Tân Gia Thế] Cốt Tướng

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1


CỐT TƯỚNG



Tác giả: 东君出扶桑

Editor: Băng Ly

Beta: @Thobeo


- Tiểu đội trưởng series.

- Khưu Phi - Văn Lý tình bạn hướng, hint bay đầy trời.




Chúc mừng sinh nhật đội trưởng của chúng ta, Khưu Phi – Cách Thức Chiến Đấu. Chúc cậu tương lai xán lạn, dũng cảm kiên cường, sơ tâm bất biến. Con dân Gia Thế tin rằng Thái tử của vương triều sẽ kế thừa đấu chí, khôi phục sơn hà,
đưa Gia Thế ta vương giả trở về, quân lâm thiên hạ, ghi dấu trên Đỉnh Vinh Quang.


Phượng hoàng trùng sinh, Gia Thế bất diệt!




“Hành trình thuộc về Gia Thế, chân chân chính chính bắt đầu rồi!”.


____________________________________​


“Khưu Phi, đi thôi.”

Giọng nói của Hạ Trọng Thiên vang lên sau lưng, Khưu Phi dừng một chút, hai tay đút túi quần xoay người mỉm cười, ánh nắng đang rơi vào giữa hàng lông mày của cậu, từng hạt bụi bé nhỏ trôi lững lờ trong không khí.

“Vâng.”

“Em có mang theo cái gì đi không?”, Hạ Trọng Thiên thấy hai tay cậu trống trơn, khẽ nhíu mày.

“Không ạ.”

Không cần thiết.

Khưu Phi lại lần nữa nở nụ cười, đưa mắt nhìn nơi cậu đã từng phấn đấu một lần cuối, sau đó nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa đổ nát dính đầy bụi.

Hẹn gặp lại, Gia Thế.

_____________

“Nơi này chính là địa điểm câu lạc bộ mới?”.

Khưu Phi quan sát đình viện nho nhỏ, có thể thấy đã rất lâu năm rồi, mặt tường theo năm tháng trôi qua mà ố vàng, có chỗ sậm màu, sơn tróc từng mảng, lộ ra vân xám của gạch, dấu vết nước mưa và bùn cát lưu lại có thể thấy rõ ràng. Hai khóm vạn niên thanh bò lan ra khỏi mái ngói trên bờ tường, đung đưa rủ xuống, tươi mới, non xanh, còn phảng phất mùi sương sớm.

Hạ Trọng Thiên cho rằng cậu không thích nơi này, có chút ngại ngùng giải thích: “Mua lại em và công hội trong game, đã không còn dư bao nhiêu tiền. Chỉ có thể để em chịu thiệt thòi trước”.

"Không sao, nơi này rất tốt."

Cũ và mới, mới và cũ, thực sự là thích hợp.

Như nghĩ đến cái gì, Khưu Phi quay đầu cười cười: “Anh Trọng Thiên, tiền lương em có thể không cần, anh mời thêm hai người nữa đi. Cũng không thể để chiến đội chỉ có một mình em chỉ huy chính mình được?”.

Một người huấn luyện cũng quá cô đơn.

Vì thế xế chiều hôm đó, Khưu Phi nhìn thấy một người vô cùng quen mắt ngồi trên giường mình, hai chân lắc lư, vừa ăn đồ cay vừa xem video giành boss dã đồ.

“Xin chào, tui là Văn Lý nè. Đội trưởng, tui đến chơi với cậu nha”.

Thiếu niên hướng Khưu Phi cười rạng rỡ, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ bên môi, giơ ngón tay dính đầy dầu màu đỏ vẫy vẫy. Khưu Phi hết sức cảm động, sau đó không chút khách khí túm lấy người ở trên giường kéo xuống.

“Ăn vặt trên giường tui, Văn Lý, có phải cậu muốn chết không!!?”.

Văn Lý quê gốc ở thành phố H, là tiểu ma vương của trại huấn luyện Gia Thế, chuyên đi gây sự, không sợ trời không sợ đất. Cậu ta chơi nghề không phải trọng điểm của chiến đội Gia Thế, năng lực không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng trong trại huấn luyện lại không ai dám đụng vào, người chọc xong Khưu Phi vẫn có thể thành công thoát thân như cậu cũng không nhiều.

Cũng là người duy nhất dám nói chuyện với Khưu Phi khi cậu bị xa lánh.

Khưu Phi chưa bao giờ quan tâm đến cái gì là “người thừa kế Đấu Thần”, cái gì là “át chủ bài tương lai”, mục đích duy nhất của cậu chỉ là muốn cùng Diệp Tu sóng vai chiến đấu mà thôi. Ở trại huấn luyện năm ấy, người khác đố kị rồi vu khống hãm hại cậu, sau khi Tôn Tường chuyển nhượng đến liền giậu đổ bìm leo cô lập cậu, cậu toàn bộ đều không để tâm.

Ngược lại, mọi hành động không thiên vị của Văn Lý đối với cậu, Khưu Phi đều ghi nhớ trong lòng.

“Cậu tới thật đúng lúc, chúng ta cùng nhau gọi điện thoại đi.”

Khưu Phi ôm quyển tư liệu học viên trại huấn luyện dày cộp, cậu dự định gọi điện cho từng người một để khuyên nhủ, có thể thuyết phục được người nào tốt người đó.

“Được thôi”.

Hai thiếu niên mặt đối mặt ngồi xếp bằng, mỗi người cầm một cái di động, giây tiếp theo suýt nữa bị đầu bên kia điện thoại mắng đến phát khóc.

“Lại lần nữa. Tui không tin là không còn ai nhớ đến Gia Thế”.

“Sẽ có”.

Khưu Phi nhẹ giọng khẳng định, lại lần nữa nhấn số. Văn Lý ôm quyển danh bạ, nghiêng đầu, một bên dùng bút chì gạch tên người vừa từ chối, lại đọc cho Khưu Phi số điện thoại người kế tiếp.

Người có tâm, trời không phụ.

Thành viên mới của Gia Thế, lẻ loi tụ lại một chỗ, xông vào vòng khiêu chiến, sau đó lại như thác lũ bất ngờ gào thét, từ trên cao dội xuống, sinh sôi không ngừng.

Người trẻ tuổi, ngay cả trong mộng lúc nào cũng vang lên những tiếng vọng kia.

Là tiếng vọng của giấc mộng Vương Triều.

________________

“Mục tiêu của chúng ta là gì?”.

“Năm đầu trở lại Liên minh, năm hai vào vòng chung kết, năm ba đoạt được quán quân”

“Chỉ là một quán quân thôi sao?”.

“Ba quán quân liên tiếp”.

"Vương triều thuộc về Gia Thế!"

Giấc mơ thật tươi đẹp, hiện thực lại tàn khốc đẫm máu.

Một đám toàn là người mới, không có sự dạy dỗ của tiền bối, ở vòng khiêu chiến đã phải vất vả tiêu hao toàn bộ tinh lực, đến giải đấu chuyên nghiệp tiêu chuẩn cao hơn, thì sẽ là hình dáng gì?

Thất bại liên tiếp, một khắc không ngừng.

Cho dù là Khưu Phi năng lực đạt chuẩn cùng Văn Lý trưởng thành nhanh chóng cũng không cách nào cứu được kết cục thảm bại của Gia Thế.

Gia Thế lần nữa thua trận thi đấu, bại bởi chiến đội Thần Thoại, khiến đội trưởng Khưu Phi trong lòng uất ức.

Fans Gia Thế thất vọng, cậu không phải không biết. Mong đợi, thắng thua, xếp hạng, biểu hiện từng người… đều như ngọn núi lớn trên đầu, ép xuống khiến cậu thở không nổi.

Bị thành tích của Gia Thế làm cho sứt đầu mẻ trán, Khưu Phi gánh chịu vô số áp lực, nhưng không có chỗ để giãi bày.

Cậu là đội trưởng, cậu không thể giận cá chém thớt, cũng không thể hoảng loạn.

Cậu vốn dĩ cho rằng, mang chút hơi tàn của Gia Thế xông qua vòng khiêu chiến, trở lại Liên minh, tâm lý của mình đã đủ mạnh mẽ, không có gì có thể bức điên cậu một lần nữa, nhưng cậu phát hiện cũng không phải như vậy.

Không phải chưa từng có bạn tốt cùng trang lứa, nhưng Khưu Phi phát hiện, bọn họ không giống nhau, sự buồn phiền và thống khổ của họ, đều khác biệt một trời một vực với cậu.

Sợ huấn luyện không đủ khiến đội trưởng không hài lòng, sợ năng lực không đủ không làm được át chủ bài, nhìn người khác là trọng điểm quan tâm liền khó chịu, tiền bối mạnh mẽ đánh không thắng…

Sự kể khổ của người khác, trong mắt cậu chính là sự khoe khoang, không tự biết mình may mắn nhường nào lại còn khoe khoang.

Người kiên cường đến mấy cũng sẽ mệt, phát hiện thứ mình liều sống liều chết để bảo vệ, thậm chí vinh quang mà mình cầu còn không được, người khác lại có được dễ như trở tay, bọn họ may mắn còn không tự biết, tâm Khưu Phi vụn vỡ.

Ta ở tàn viên khiêng chiến kỳ khó khăn mười phần mà tiến, chờ ngày nào đó vương giả trở về, đăng đỉnh Vinh Quang.

Ta đi mỗi bước đều run run rẩy rẩy trên xích sắt, sai lầm một bước là rơi xuống vực sâu.

Ta đi mỗi bước đều là chân trần đạp trên chông gai, máu tươi thấm đen từng tấc đất.

Ta đi mỗi bước đều là bước trên sông băng gió lạnh thấu xương, bất cứ khi nào băng sương đổ xuống đỉnh đầu đều có thể chôn thây nơi hoang cốc.

May mắn như ngươi, sao có thể dùng sự bất hạnh của ngươi so với bất công của ta?

Thành tích Gia Thế mãi vẫn không tốt, mỗi đêm Khưu Phi đều bị ác mộng đánh thức, cậu mơ thấy Gia Thế đi thẳng một đường tới vực thẳm, bị loại khỏi Liên minh lần nữa. Đêm ngủ không được, cậu sẽ mở ra khung chat với Diệp Tu, muốn nói lời gì đó, nhưng sau cùng lại từng chữ từng chữ xóa đi. Sau đó lại nhìn khung chat trắng tinh mà thất thần. Kỳ thực cậu hi vọng Diệp Tu có thể liên hệ với cậu một chút, cho dù là phê bình cũng được.

Vì sao người khác có thể được nhiều tiền bối như vậy quan tâm, mình lại không có một ai?

Không có tiền bối che chở, không có tiền bối hướng dẫn, ngược lại muốn mình gian nan chống đỡ một mảnh trời. Khưu Phi lần đầu cảm thấy, mình đảm đương chức đội trưởng Gia Thế, là ôm lấy biết bao oan ức và không cam lòng.

Cậu rõ ràng là hi vọng được cùng Diệp Tu kề vai chiến đấu.

Vì sao lưu lạc đến ngày hôm nay, cậu chỉ còn sót lại một mình?

Khưu Phi lấy ra từ ngăn kéo bộ đồng phục đầy nếp nhăn của Gia Thế, trong túi áo có một hộp thuốc lá.

Là loại Diệp Tu hút.

Khưu Phi nhớ lại hình dáng của đội trưởng trong ký ức, vụng về lấy ra một điếu thuốc châm lên, vừa hút một ngụm liền sặc ra nước mắt. Cậu ép buộc mình hút một ngụm, thở ra, hút một ngụm, lại thở ra. Khói thuốc làm vành mắt cậu đỏ hoe, nước mắt sinh lý không ngừng rơi xuống, rơi không dừng được, từ khóc không ra tiếng biến thành gào khóc.

Gào khóc đau thấu tim gan!

_____________

Lấy lại chút sức, Khưu Phi hít sâu vài hơi. Cậu không thể mang tâm trạng này đi gặp đội viên của mình, thế này chỉ làm tâm trạng thi đấu của họ tệ hơn mà thôi.

Đội trưởng chính là trụ cột, cậu quyết không thể sụp đổ trước.

Xoa mi tâm, đi xuống lầu, Khưu Phi đang suy tư nên nói cái gì để khích lệ đội viên nhà mình, liền nghe thấy tiếng hát cao vút xuyên thấu sàn gác, đến cả vách tường đều chấn động, ầm ĩ náo nhiệt.

“Muốn giữ không thể giữ, mới là cô quạnh…

Chưa nói xong dịu dàng, chỉ còn rời đi…”

Đầu óc Khưu Phi “oanh” một tiếng, không hề nghĩ ngợi chạy xuống dưới lầu.

Cái gì mà “muốn giữ không thể giữ”, cái gì mà “rời đi”, không, Gia Thế muốn đoạt quán quân.

Không chỉ là một lần, còn muốn ba lần! Vương Triều thuộc về Gia Thế!

Chờ đến lúc Khưu Phi xuống được đến nơi thì bài hát đã không còn là “Rời đi”, đổi thành “Loser”. Một đám trẻ trâu Gia Thế không có đội trưởng hạn chế, cả đám đều theo tiết tấu bài nhạc hết hát lại nhảy, coi trời bằng vung, quần ma loạn vũ.

Rầm!

Khưu Phi sầm mặt đạp cửa đi vào, thần thái có thể so với Diêm Vương đòi mạng!

“Đội…đội trưởng”.

Đội viên Gia Thế run bắn một cái, lập tức đứng nghiêm. Chỉ là máy tính của Bạch Thắng Tiên vẫn phát ra lời hát, âm lượng còn chỉnh đến mức cao nhất.

“I’m a loser… I’m a loser…”.

Câu điệp khúc này vang vọng trong phòng huấn luyện.

Gương mặt Khưu Phi càng đen hơn.

“Nghe cái gì, các cậu đang nghe cái gì vậy? Có thể có chút sĩ khí hay không?”.

“Gia Thế chỉ là thành tích nhất thời không ổn, không phải sắp bị knockout rồi”.

Khưu Phi bước nhanh tới, Bạch Thắng Tiên mập ú bị tóm liền run rẩy cả người, giống như một con mèo nhỏ run rẩy.

“Hát đội ca, đều lên hết tinh thần cho tôi”.

Khưu Phi không nói lời nào đoạt lấy con chuột của Bạch Thắng Tiên, cả phòng huấn luyện vang lên tiếng hát:

Không yếu đuối, không trầm mặc, không thỏa hiệp, không lùi bước.

Không hoảng hốt, không tuyệt vọng, không ngông cuồng, không đầu hàng.

Đây mới là hình dáng nên có của Tân Gia Thế.

Văn Lý khoanh tay đứng ở cửa nhìn, thở dài, cầm một chiếc khăn tay đi vào trong phòng, nhân lúc đội viên không chú ý, lặng lẽ nhét vào tay Khưu Phi.

“Lau nước mắt một chút, hai mắt cậu đều đỏ lên rồi”.

". . .".

Khưu Phi xấu hổ, lúng túng một hồi mới chịu đưa tay ra, lấy khăn tay xì mũi một cái! Chửi thề một tiếng, cmn, thật mất mặt!

__________________

Lại là một trận thi đấu, Gia Thế đối chiến Bá Đồ, thất bại thảm hại.

Mấy tuần nay nhọc nhằn khổ sở tìm cách phá giải chiến thuật phối hợp của Trương Tân Kiệt, cuối cùng bị tiêu diệt từng phần.

Khưu Phi kéo chuột theo đường tiến độ, chiếu lại, lại chiếu lại, liên tục nhiều lần xem lại cảnh tượng Trương Tân Kiệt dụ địch xâm nhập, sau đó dùng kỹ năng Ánh Sáng Thiên Sứ của vũ khí bạc đem bọn họ dồn vào góc chết, xem đến hai mắt đều đỏ lên, tơ máu dày đặc.

Văn Lý cầm túi đựng văn kiện đi tới, đặt lên bàn rồi mở ra.

"Đội trưởng, Hưng Hân thắng, 11:8."

Khưu Phi nghe đến hai chữ Hưng Hân, tay không khỏi run nhẹ.

“Tiếp tục.”

“Với đội Thiên Tinh cũng thắng, tỷ số 12:5”, Văn Lý nhìn số liệu, “Hưng Hân một đường toàn thắng, ở vị trí thứ 11, có xu thế vượt qua vị trí thứ 10 của Hư Không. Thiên Tinh ổn định ở vị trí 12, cao hơn Nghĩa Trảm ở vị trí thứ 13 là 6 điểm”.

"Gia Thế thì sao?"

". . .Thứ 17."

"Đã biết".

Khưu Phi cụp mắt, tiếp tục chiếu lại đoạn vừa rồi, sổ tay viết đầy phân tích.

“Đội trưởng, cậu đi ăn cơm trước đi, tư liệu để tôi làm, đừng quá cực khổ.”

Văn Lý gõ gõ bàn, đã gần 9 giờ rồi, từ trưa đến hiện tại Khưu Phi một miếng cơm không ăn, nước cũng không uống, da môi đều khô lại, cậu liền liếm môi, tiếp tục xem video, hiện tại môi đã khô đến chảy máu.

“Không cần. Cậu giúp tôi kiếm cái gì ăn qua là được.”

Khưu Phi đầu cũng không ngẩng, ở trên sổ tay xoạt xoát viết vài dòng, cậu mới đây lại có dòng suy nghĩ mới.

Văn Lý đau đầu, từ khi cả chiến đội gặp phải “rào cản tân binh”, Khưu Phi cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, cả ngày ở trong phòng ngẫm nghĩ, bước đi đều nói lẩm bẩm, ăn một bữa cơm vẫn cầm chén đũa múa may chiến thuật, đúng là quên ăn quên ngủ.

“Đội trưởng, tốt xấu cũng chăm sóc thân thể một chút đi. Cậu không thể ngã”.

Khưu Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, nhưng sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.

“Văn Lý, Gia Thế càng không thể”.

Văn Lý im lặng không nói gì, đi ra ngoài bưng vào một bát canh gà hầm nấm hương đặt trước mặt cậu, ngồi xuống phía đối diện, tay thu dọn tư liệu trên bàn.

Khưu Phi một tay cầm thìa ăn canh, một bên kéo thanh tiến độ, đột nhiên quay đầu nhìn Văn Lý.

“Văn Lý, cảm ơn cậu”.

“Cậu là đội phó tốt nhất của tôi”.

Động tác của Văn Lý hơi ngừng lại, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà bật cười, xấu xa trêu chọc:

“Cho nên đội trưởng, cậu muốn thích tôi sao?”

"Cút."

Khưu Phi gõ nhẹ văn kiện lên đầu tên kia, lần này cậu cười vui vẻ.

_____________________________

Trong phòng huấn luyện của Gia Thế, bầu không khí vô cùng ngưng trọng.

Khưu Phi xem lịch đối chiến của vòng kế tiếp, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, ướt cả trang giấy, chỗ ngón tay xiết lấy trang giấy đã biến dạng, tờ lịch giữa ngón tay đã có một đường rách.

“Gia Thế hiện tại xếp thứ 17, khoảng cách bị knockout chỉ còn một bước, mà từ lúc gặp Bá Đồ, đã bảy lần chúng ta gặp phải các chiến đội ông lớn.”

“Chúng ta – không thể thua!”

Ánh mắt Khưu Phi sắc bén đảo qua trên mặt mọi người, Văn Lý ở bên cạnh nhè nhẹ gõ bàn, miệng cười tủm tỉm. Cậu đã có thể rất nhuần nhuyễn cùng Khưu Phi kẻ tung người hứng.

“Mọi người đừng quá căng thẳng, chúng ta một đường đi tới hiện tại, có cái gì đáng sợ chứ?”

“Đúng, chẳng thà ra ngoài dỡ biển hiệu xuống rồi về nhà”, Khưu Phi tiếp tục khích tướng.

“Mọi người không sợ mất mặt, cũng không muốn làm fans thất vọng đúng không? Nhọc nhằn khổ sở đến hiện tại, cứ thế mà buông tay, các cậu sẽ cam tâm sao?”

Các thiếu niên còn lại đưa mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng trước. Ngược lại là Khưu Phi đưa tay ra trước: “Chúng ta, toàn lực ứng phó”.

Tiếp đó là Văn Lý đem tay mình đặt ở trên mu bàn tay của cậu ta, dừng một hồi, Bạch Thắng Tiên đi tới đầu tiên, cũng đem tay mình đặt tới. Sau đó là Thiên Viên, Tằng Thăng Hà, Mạnh Vĩnh Minh, Tiêu Tiểu Lăng, sau cùng là ông chủ Hạ Trọng Thiên cũng đi tới, trịnh trọng đem tay mình cùng tay của đám thiếu niên chồng lên nhau.

"Chúng ta, toàn lực ứng phó! !"

Nhất định muốn thắng!

...

...

Cả khán đài đều đang hoan hô.

Hình chiếu 3D không ngừng chiếu lại kết cục của thế trận mới đây: Cách Thức Chiến Đấu ôm Triều Tịch đồng quy vu tận, trên bản đồ chỉ còn lại pháp sư nguyên tố của Văn Lý, thẳng tắp đứng ở ngay chính giữa.

Mỗi một ngón tay của Khưu Phi đều đang run rẩy, toàn bộ cánh tay đang đau nhức, gân mạch một phen co giật, đồng phục ngắn tay đẫm mồ hôi, dính vào người ướt nhẹp, thiếu niên ngồi liệt trên ghế, gần như kiệt sức.

Cậu nhìn Cách Thức Chiến Đấu tan biến khỏi tầm nhìn, hai chữ Vinh Quang sáng chói hiện ra, run rẩy lảo đảo đứng dậy đi khỏi phòng thi đấu, đèn laser sáng rực trên đỉnh đầu, chói mắt đến mức làm cậu rơi lệ.

Gian nan cực khổ, vô vàn khó khăn, Gia Thế 10:9 – chiến thắng Ba Lẻ Một Độ!

Chúng ta, thắng!

Lảo đảo lâu đến như vậy, cuối cùng cũng có một trận thắng!

Khưu Phi bị đám người hân hoan nhấn chìm, Văn Lý cũng được nhét vào trong đám người, bị đẩy đến bên người hắn, cho cậu một cái ôm chặt, sau đó bị người khác kéo ra ôm.

Cậu đang cười.

Các đội viên trẻ tuổi của Gia Thế vừa cười lại vừa nhảy, kích động ôm lấy nhau. Sau đó đồng loạt nhắm về phía Khưu Phi, xiết chặt cậu trong ngực đến mức khó thở. Khưu Phi bị cánh tay đồng phục che mất tầm nhìn, nhưng cậu có thể nhìn thấy, trong mắt bọn họ, đều là ánh sáng.

Mùa hè năm nay, cậu nghe thấy mặt trời mọc, vang lên bên tai tiếng gọi của thời đại tân sinh!

Hành trình thuộc về Gia Thế, chân chân chính chính bắt đầu rồi!



...
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Bình luận của Ly về fic này:

- Góc fan Gia Thế:

Vừa thương lại vừa cảm phục các cậu – Khưu đội và các tân sinh Gia Thế, các cậu là những chiến binh thực sự, các cậu rất dũng cảm khi chấp nhận gây dựng lại Gia Thế từ đống tro tàn. Vất vả cho các cậu rồi, khi những người bạn đồng trang lứa ở nhà khác còn đang được tiền bối che chở dạy dỗ thì các cậu lại phải “gian nan chống đỡ một mảnh trời”, dũng khí và nỗ lực trong đó không gì đo đếm được. Là một fan Gia Thế, chỉ biết thành tâm chúc các cậu có nỗ lực sẽ được đền đáp, tương lai rộng mở, tiền đồ như gấm, đưa Gia Thế ta huy hoàng trở về, trọng đăng vương tọa, bước tới Thần đàn trong màu đội phục lá phong đỏ thắm.

Tác giả của fic có vẻ ship chính phó Tân Gia Thế - Khưu Phi và Văn Lý. Tự dưng sau khi đọc xong thì mình cũng thấy đôi này khá đẹp: hai thiếu niên quen nhau ở trại huấn luyện, luôn đối xử tốt với nhau, sau khi Gia Thế sụp đổ vẫn kiên trì ở lại, nắm chặt tay nhau trong tuyệt cảnh khốn cùng nhất, cùng nhau đồng hành qua mọi khó khăn, luôn thấu hiểu và trân trọng lẫn nhau, cùng chia sẻ niềm vui chiến thắng. Sóng vai đồng hành, đồng cam cộng khổ, bọn họ chính là đồng đội tốt nhất của nhau. Chính phó đồng tâm, Vương Triều vĩnh cửu!
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Mùa hè năm nay, cậu nghe thấy mặt trời mọc, vang lên bên tai tiếng gọi của thời đại tân sinh!

Hành trình thuộc về Gia Thế, chân chân chính chính bắt đầu rồi!

Thời gian thoi đưa, sự chuyển giao thế hệ ắt hẳn cũng sẽ phải đến. Xin mượn một cụm của Gặp Nhau Giữa Biển Đêm rằng "Diệp Tu về sau, đây là quần tinh thời đại. Ngân Hà lấp lánh, thế không thể chống đỡ." để nói về họ- những con người của thời đại này.

Hành trình của Gia Thế non trẻ gánh theo ước vọng của cả một vương triều xưa cũ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Lời cuối:

Băng Ly đến đảng KK báo danh chưa =))))). Chào mừng cô về vs đảng nhé !
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#4
Thời gian thoi đưa, sự chuyển giao thế hệ ắt hẳn cũng sẽ phải đến. Xin mượn một cụm của Gặp Nhau Giữa Biển Đêm rằng "Diệp Tu về sau, đây là quần tinh thời đại. Ngân Hà lấp lánh, thế không thể chống đỡ." để nói về họ- những con người của thời đại này.

Hành trình của Gia Thế non trẻ gánh theo ước vọng của cả một vương triều xưa cũ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Lời cuối:

Băng Ly đến đảng KK báo danh chưa =))))). Chào mừng cô về vs đảng nhé !

Cũng là đạo lý truyền thừa, "tre già măng mọc" theo lẽ thông thường, tuy Gia Thế có chút đặc biệt nhưng dù sao vẫn là "kế thừa", là "diễn thế thứ sinh", "mang theo ước vọng của cả một vương triều xưa cũ", hành trình mới của những người trẻ này đã bắt đầu rồi...

Chờ xíu e đến báo danh nha, chào mọi người trong đảng!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Cũng là đạo lý truyền thừa, "tre già măng mọc" theo lẽ thông thường, tuy Gia Thế có chút đặc biệt nhưng dù sao vẫn là "kế thừa", là "diễn thế thứ sinh", "mang theo ước vọng của cả một vương triều xưa cũ", hành trình mới của những người trẻ này đã bắt đầu rồi...

Chờ xíu e đến báo danh nha, chào mọi người trong đảng!!!
-v- hành trình bắt đầu rồi, thiếu niên của chúng ta bắt đầu con đường truy đuổi VQ của riêng họ rồi.

Gái rảnh lên discord chat nhaaa
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#6
Một hành trình mới của Gia Thế lại mở ra....
Mới đầu tuy có chút khó khăn.... à không, là rất nhiều khó khăn...
Mộng tưởng thật đẹp nhưng hiện thực rất tàn khốc, thất bại liên tiếp kéo đến.....
Tiểu Khưu, gánh nặng của em quả thực rất to lớn... vừa là đội trưởng, là niềm tin, trụ cột của toàn đội..... Nhưng mà, em cũng chỉ là tân binh thôi mà, đọc mà thương em thật sự :"<
Mùa hè năm nay, cậu nghe thấy mặt trời mọc, vang lên bên tai tiếng gọi của thời đại tân sinh!

Hành trình thuộc về Gia Thế, chân chân chính chính bắt đầu rồi!
Gia Thế, tiến lên!!!! Mục tiêu: quán quân!!!
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#7
Hôm nay em đi đọc fic "Tân Gia Thế: Vừa gặp đã quen" của Tinh Trần Bất Xử trên nhà 星辰之境, đọc đến đoạn này cảm động dã man luôn... Thái tử của chúng ta uy vũ cool ngầu dã man!! "Em là người Gia Thế", "Cả đời em chỉ có thể mặc một đội phục"!!! Mỗi một câu đều ngạo, muốn quỳ xuống khấu kiến quá :LOL: :LOL::LOL:

 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Hôm nay em đi đọc fic "Tân Gia Thế: Vừa gặp đã quen" của Tinh Trần Bất Xử trên nhà 星辰之境, đọc đến đoạn này cảm động dã man luôn... @aurora @Mều Tinh @Thobeo Thái tử của chúng ta uy vũ cool ngầu dã man!! "Em là người Gia Thế", "Cả đời em chỉ có thể mặc một đội phục"!!! Mỗi một câu đều ngạo, muốn quỳ xuống khấu kiến quá :LOL: :LOL::LOL:

Tân Gia Thế là fic khiến tui đổ Khâu từ trc khi em nó xuất hiện. Tui bắt đầu nhảy hố KK cũng từ đây đấy )))
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#9
Tân Gia Thế là fic khiến tui đổ Khâu từ trc khi em nó xuất hiện. Tui bắt đầu nhảy hố KK cũng từ đây đấy )))
Ngại quá nay em mới mò đi đọc, fic vừa hay vừa hài, rất chân thực và cảm động, có điều tuy tác giả nói cp tùy tâm nhưng ai cũng thấy là Khưu Văn :LOL::LOL::LOL: em đọc xong cũng đổ luôn cả đám nhỏ, fan Gia Thế đọc như gặp người nhà ấy, ấm áp trong lòng!!! (y)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
Ngại quá nay em mới mò đi đọc, fic vừa hay vừa hài, rất chân thực và cảm động, có điều tuy tác giả nói cp tùy tâm nhưng ai cũng thấy là Khưu Văn :LOL::LOL::LOL: em đọc xong cũng đổ luôn cả đám nhỏ, fan Gia Thế đọc như gặp người nhà ấy, ấm áp trong lòng!!! (y)
Fic này muốn hài có hài muốn deep có deep. Ncl là hay, đọc nhiều lần vẫn không ngán.
 

Bình luận bằng Facebook