Hoàn [Vương Sở] Hệ Liệt On Call 24H - Phép Màu Tình Yêu

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#21
Lên, công thành nhanh lên anh traiiiiii!!!!!!!!!!!!!!
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#22
Chương 07

Giờ cơm trưa của khoa Cấp cứu vẫn luôn dao động không cố định, những lúc hiếm hoi Tô Mộc Tranh được nghỉ trưa đúng giờ đa phần cũng là đến nhà ăn hội họp với các thành viên hội bà tám, nhưng hôm nay lần đầu tiên cô ôm hộp cơm đến gõ cửa phòng làm việc của Sở Vân Tú.

Dẫu sao, bất luận là xuất phát từ quan tâm lo lắng cho cô bạn thân hay là vì chờ mong tha thiết của hội bà tám, việc này cũng rất đáng để cô hi sinh giờ nghỉ trưa.

Sở Vân Tú mang đôi dép đế mềm trong nhà ra mở cửa, Tô Mộc Tranh thấy vậy vội vàng kéo cô ngồi xuống, còn tự mình ngồi xổm xuống tỉ mỉ xem xét mắt cá chân trái bị trật khớp của cô bạn thân.

Vết thương đã được băng bó chu đáo, bên trong lớp băng gạc trắng tinh sạch sẽ tỏa ra mùi thuốc cao nhàn nhạt.

Tô Mộc Tranh kiểm tra cẩn thận một lúc, khoa trương cảm thán một hơi, "Chậc chậc, kỹ thuật khoa Nhi, thật đúng là tinh tế mà! Vương đại chủ nhiệm chỉ thiếu không bó cậu lại thành đóa hoa nữa thôi, xem ra tài hèn sức mọn của khoa Cấp cứu nhỏ bé tụi tớ, không vừa mắt một số người rồi!"

Sở Vân Tú cả mặt ửng đỏ nói, "Cậu nhìn lại mình đi, vốn dịu dàng đáng yêu biết bao nhiêu, đi theo lão Diệp lăn lộn lâu ngày đến nói chuyện cũng gợi đòn như vậy?"

Người đẹp khoa Cấp cứu thấy cô bạn không có gì đáng lo, yên lòng đứng dậy rửa tay, rồi đến nghịch máy pha cà phê của Sở Vân Tú, cô quen thuộc văn phòng này còn hơn của mình – mà khoa Cấp cứu vốn cũng không có cái nào ra dáng văn phòng, mấy phút sau mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khắp phòng.

Cô ngồi xuống đối diện Sở Vân Tú, đưa ly cafe trên tay cho cô bạn, "Nói thật nhé, lão Vương rất khá, cậu bỏ qua đi thôi!"

Sở Vân Tú trừng mắt liếc nhìn cô, "Bỏ cái gì mà bỏ, là anh ấy làm sai, nói lời xin lỗi thôi mà ."

"Vâng vâng vâng, chỉ là xin lỗi ‘thôi mà’!" Tô Mộc Tranh không vạch trần, mà thuận thế tiếp tục đề tài, "Chẳng qua là nói lời xin lỗi, xong còn tặng kèm dịch vụ đưa đón tận nhà chữa thương tận nơi thôi, đúng không?"

Mặc kệ Sở đại chủ nhiệm lại trốn tránh kiểu gì, bãi đậu xe của bệnh viện là nơi đông đúc như vậy, đồng nghiệp ra ra vào vào bao nhiêu người đều tận mắt nhìn thấy liên tục hai ngày nay cô từ trên xe Vương Kiệt Hi bước xuống, còn được hộ tống thẳng đến tận dưới lầu khu nội trú mới rời đi, nếu nói chẳng có gì, có ma mới tin!?

"Cậu nói nhiều quá vậy!" Sở Vân Tú cúi đầu hớp một ngụm chất lỏng màu nâu đen trong ly, không thèm trả lời.

Tự bản thân Sở Vân Tú cũng không cách nào phủ nhận, việc Vương Kiệt Hi làm thật sự khiến cô thấy cảm động.

Trong ấn tượng của cô tuy người này phong độ hàm dưỡng rất tốt, nhưng ít khi nhận sai cúi đầu với người khác, đối với nhận định của bản thân thậm chí là có thể trở nên cố chấp, vẻn vẹn mấy lần hội chẩn cho Vương Dĩnh, Vương Kiệt Hi tranh luận kịch liệt với Diệp Tu không chỉ một lần, mà lần nào cũng đến mức đập bàn mới nhất trí được phương án. Tranh cãi với mình, tuy xuất phát từ sự quan tâm che chở, nhưng cũng từ tính cố chấp này mà ra.

Người kiêu ngạo tự phụ như thế, đêm đó vậy mà thật sự nhận sai với cô, nhìn không ra chút dối trá vờ vịt nào, khiến tất mọi sự tức giận và bất cam trong nháy mắt như bị tiêu tan hết.

Sau khi xin lỗi Vương Kiệt Hi muốn nói lại thôi, một đường trầm mặc không nói gì chỉ tập trung lái xe, hai người đều mang tâm sự riêng, đến khi xe đỗ lại dưới căn hộ của cô, người kia mới hơi do dự chậm rãi nói ra điều định nói sau lời xin lỗi khi nãy.

"Anh biết em có thể xử lý được, anh không nên nghi ngờ năng lực và can đảm của một bác sỹ ưu tú như em, nhưng anh cũng không hy vọng em phải một mình đối mặt với tất cả những thứ này, cho nên sau này. . ." Ánh đèn trong xe không quá chói, ánh mắt anh nhìn Sở Vân Tú cũng êm dịu như vậy, thậm chí có thể khiến người ta quên cả chút sai lệch kia.

"Cho phép anh cùng em đối mặt, được không?"

Từ nhỏ Sở Vân Tú đã là cô gái rất hiếu thắng, cô có thể vượt qua gian khổ, xem nhẹ tổn thương, nhưng lại không cách nào chống cự sự dịu dàng đến chết người thế này.

Tô Mộc Tranh không bao lâu lại bị bên phòng chăm sóc đặc biệt gọi đi hỗ trợ, còn lại một mình, cô thoải mái làm ổ trên sô pha mà trầm tư suy nghĩ.

So với sự dao động và do dự của cô, chủ nhiệm khoa Nhi bên kia lại sáng tỏ hơn nhiều, buổi trưa mỗi ngày Liễu Phi đều có vô số động tĩnh mới để báo cáo cho Đới Nghiên Kỳ, trước mặt Vương Kiệt Hi làm hộ hoa sứ giả, tâm tình rất tốt, cả lúc cho sinh viên thực tập lâm sàng cũng không nghiêm túc căng thẳng như trước, căn cứ vào không khí bình yên vui vẻ hiếm thấy này, tất cả mọi người trên dưới khoa Nhi đều nhất trí cầu nguyện trong lòng -- chủ nhiệm Sở, mau mau tiếp nhận chủ nhiệm của tụi tui đi!

Cả Vương Dĩnh cũng theo đó mà ồn ào, dựa vào phim chụp CT ngực mới đây của cô nhóc, viêm phổi đã tốt hơn rất nhiều, men gan giảm xuống mức lý tưởng, tuy việc cải thiện vấn đề ăn uống còn rất gian nan, tạm thời vẫn phải truyền dịch dinh dưỡng, nhưng tinh thần thì vô cùng tốt, thừa tinh lực để nhân dịp Sở Vân Tú đi vắng mà nhiều chuyện đôi câu với Vương Kiệt Hi.

Đối với cô nhóc này Vương Kiệt Hi xưa nay vẫn luôn thẳng thắn, nhưng qua vô số lần đấu tranh nội tâm, anh chỉ kể cho cô nhóc sự việc xảy ra sau đó – bởi vì nảy sinh xung đột với bên gia đình người bệnh, trên nguyên tắc Sở Vân Tú không thể tiếp tục đảm nhiệm chức ủy viên hội giám định, nên đành phải liên lạc với hội y học kể rõ sự cố lần này, còn mấy người đến kiếm chuyện kia, Sở Vân Tú nghĩ tới lui vài lần quyết định không đáng để truy cứu.

Khoa Tiêu hóa vốn đã âm thịnh dương suy, duy nhất Phó chủ nhiệm là nam thì còn đang ở nước ngoài tu nghiệp, nên cứ tiếp tục khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt sợ là sẽ ảnh hưởng đến cả chị em họ Thư và các nữ bác sĩ khác, trong lòng cô dù còn oan ức khó chịu, nhưng vẫn quyết định nhịn xuống.

Vương Kiệt Hi thật ra rất tức giận muốn truy cứu trách nhiệm đến cùng, nhưng cũng hiểu cô có cân nhắc của mình, nên quyết định tôn trọng suy nghĩ của cô, chỉ là vị trí uỷ viên bỏ trống không tìm được người thay, nên đang đêm anh phải gọi điện thoại cho Phó viện trưởng của một bệnh viện đầu ngành khác trong thành phố, nhờ người kia giúp anh tiến cử ứng viên, sự việc lần này mới giải quyết được thích đáng.

Người kia thực ra là bạn thân thiết mấy đời của gia đình anh, buổi tối nhận được điện thoại của Vương Kiệt Hi giật mình còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, hỏi kỹ mới biết chỉ là chuyện vặt, trong điện thoại lão viện trưởng vờ như tức giận đùa với anh, "Nhóc con nhà mi, đến thành phố H nhiều năm như vậy liên lạc không được mấy lần, tới lúc cần theo đuổi con gái mới nhớ đến bác Trịnh của mi? Đáng đánh!"

Vương Kiệt Hi có việc cần nhờ, tự nhiên là xuôi theo cười cười đáp lời, đối phương cũng sảng khoái đồng ý giúp đỡ, trước khi cúp điện thoại còn trêu ghẹo hỏi anh khi nào có thể uống rượu mừng, khiến anh ngượng ngùng xấu hổ.

Anh cũng không nói việc này với Sở Vân Tú, mọi chuyện được giải quyết thuận lợi, cô ấy vui vẻ là được.

"Wow! Anh hùng vô danh!" Sau khi nghe kể lại sự việc Vương Dĩnh thở phào một hơi nói, còn vỗ tay bộp bộp cổ vũ một phen, đến khi toàn bộ bệnh nhân không bị hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt phải quay sang nhìn, mới le lưỡi dừng lại.

Tiếng vỗ tay này cũng coi như là cô nhóc tự thưởng chính mình, mấy hôm sau Diệp Tu xem xét toàn bộ bệnh án và báo cáo xét nghiệm, cuối cùng vung bút ký tên chấp thuận cho cô nhóc xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

"Đi đi, đừng chiếm giường của anh cả ngày không ngủ thì nhiều chuyện tán dóc, lãng phí tài nguyên quốc gia." Đại thần khoa Cấp cứu nói năng không khách khí, nhưng nét mặt lại tươi cười.

Một tháng lẻ tám ngày, cô nhóc lợi hại trên mọi phương diện này, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người khỏe lại, làm cho tất cả đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc cảm tạ.

Lúc Vương Dĩnh xuất viện thay ra bộ đồ bệnh nhân đáng ghét kia, đổi lại bộ đầm len mùa đông khá đắt tiền, lập tức hiện ra dáng vẻ xinh đẹp tươi sáng. Cô nhóc ngồi trên xe đẩy, lôi kéo hai người Vương, Sở đến chụp rất nhiều ảnh tự sướng, vui đến muốn tung tăng nhảy nhót.

Sở Vân Tú căn dặn cô nhóc những việc cần chú ý sau khi xuất viện một lúc lâu, sau đó lại tìm cha của Vương Dĩnh lải nhải tiếp, còn chăm chú nghiêm túc muốn chết, lão Vương cùng tiểu Vương hiểu ý nhìn nhau cười, Vương Dĩnh ở phía sau nhân lúc Sở Vân Tú không chú ý lên tiếng hỏi, "Jessica, anh dự định khi nào nói rõ với Sở tỷ tỷ? Em sắp phải xuất viện rồi!"

Ý tứ chính là, anh không thể tiếp tục lấy em làm cớ tiếp cận người ta nữa, còn không chịu công khai tỏ tình đi.

Vương Kiệt Hi ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Sở Vân Tú.

Mấy ngày nay Sở Vân Tú khiến cảm xúc anh dâng trào quá nhiều lần, bất kể là lúc này mặt mày nghiêm túc bàn giao bệnh tình với cha Vương Dĩnh, hay lúc ở nhà hàng bị chọc phát bùng nổ, hay dáng vẻ đêm đó trật chân vừa nhăn mặt chịu đau để anh băng bó vết thương vừa bình thản như không gọi điện cho người nhà báo bình an, bỏ xuống trang sức đoan trang tỉ mỉ, lại tăng lên vẻ chân thật đáng yêu.

Tất cả những điều đó không những khiến anh kinh ngạc, mà còn khiến anh động lòng.

Vạt áo bỗng bị giật một cái, giọng nói của cô nhóc lại vang lên, "Này, đang hỏi anh đó! U mê cái gì?"

Vương Kiệt Hi ngồi xổm xuống giúp cô nhóc quấn kín khăn choàng lông cừu trên cổ.

"Biết rồi, yên tâm đi."

Vương Dĩnh cuối cùng cũng hài lòng tươi cười, để cha ôm mình lên xe, từ cửa sổ xe chìa cổ tay trắng nhợt ốm yếu ra vẫy chào tạm biệt mọi người.

Bước chân vội vã ở khoa Cấp cứu sẽ không vì một người mà dừng lại, Diệp Tu đã sớm quay lại cuộc sống luôn luôn bận rộn của mình, sau khi đưa mắt nhìn theo Vương Dĩnh rời đi, Vương Kiệt Hi sóng vai cùng Sở Vân Tú dọc theo đại lộ đi vào sảnh chính bệnh viện.

Sáng mùa đông vẫn giá lạnh như thế, hàng ngô đồng nước Pháp ở hai bên đường cành lá trơ trụi hiu quạnh phất phơ trong gió.

Thế nhưng vẫn tồn tại một loại phép màu, có thể khiến mọi thứ trở nên thật ấm áp.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#23
Tem
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#24
AWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWWW cưng chết đi được á ---
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#25
Vĩ thanh

Phòng bệnh khoa Tiêu hóa thuộc khu nội trú mười một tầng mới xây của khoa Nội, là một trong những tòa nhà mới xây cao nhất trong viện, cửa sổ văn phòng chủ nhiệm khoa dĩ nhiên sẽ có tầm nhìn thoáng đãng, lại ở cạnh đường lớn, đối diện là khu dân cư, mỗi khi màn đêm buông xuống, bên ngoài ô cửa sổ, dòng xe tấp nập trên đại lộ hòa chung ánh đèn cùng ngàn vạn căn hộ, tạo nên cảnh quang vô cùng đặc sắc.

Sở Vân Tú cực kỳ ưng ý cảnh vật như vậy, ngày thường rất thích ở cạnh cửa sổ nhìn ra xa, lúc màn đêm vừa kéo xuống, còn rất nhiều người vẫn chưa về nhà, ánh đèn khu dân cư bên kia lẻ loi rải rác.

Khung cửa sổ thủy tinh phản chiếu gương mặt thanh tú lại mơ hồ có nét lo lắng, ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhưng chần chừ không đốt lửa.

Một cánh tay từ phía sau ôm lấy cô, theo cùng mùi nước hoa quen thuộc, Vương Kiệt Hi vươn người cầm lấy tay phải của cô, thuần thục giúp cô chăm lửa.

"Trong lòng lo lắng à?"

Sở Vân Tú thế nhưng dặp tắt điếu thuốc, quay người lại chôn mặt vào ngực áo đối phương, uể oải gật đầu.

Ba tháng sau Vương Dĩnh trở lại bệnh viện trong trình trạng suy tim nghiêm trọng. Chiều hôm đó cô nhóc được đưa đến phòng cấp cứu, trải qua quá trình hồi sức vất vả mới giữ được mạng nhỏ, nhưng phải đặt nội khí quản thở máy. Sở Vân Tú trực ca đêm tuyến hai, không cách nào ở mãi phòng chăm sóc đặc biệt được, đành về phòng làm việc của mình đối mặt với màn đêm thở dài.

Mặc dù từng chứng kiến rất nhiều sinh ly tử biệt, nhưng rốt cuộc vẫn có lúc cô thấy mình vô năng bất lực, mệt mỏi không thôi, chỉ là may sao cô nhóc kia vẫn một mực kiên cường chống chọi, may sao giờ phút này cô không phải đối mặt một mình.

"Đừng nóng lòng, con đường phải đi còn rất dài, chúng ta đi cùng em ấy." Vương Kiệt Hi nói.

Sở Vân Tú khe khẽ đáp lại một tiếng, rồi quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Kiệt Hi vẫn ở phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng cọ chóp mũi lên một lọn tóc mỏng.

"Lúc vẫn còn là thực tập sinh, mỗi lần trực ca đêm đều cách lớp cửa kính nhìn sang khu dân cư đối diện, tưởng tượng sau mỗi ô cửa sổ sáng đèn đó là những con người thế nào. Khi đó đơn thuần nhiệt huyết, cảm thấy những ánh sáng kia chính là thứ mình trước sau nhất định phải bảo vệ."

"Hiện tại thì sau?"

"Vẫn là như thế, nhưng con người rốt cuộc cũng phải trưởng thành, cũng dần hiểu rõ rất nhiều thứ dù là nỗ lực hết sức mình cũng không bảo vệ được, chỉ là nghĩ tới đấy. . ." Sở Vân Tú cười khổ một tiếng, "Có chút nản lòng."

Bóng đêm càng thêm đậm đặc, mấy ô cửa sổ kia bắt đầu lần lượt sáng đèn, có trắng, có vàng, ánh sáng từng điểm từng điểm lan vào bóng đêm, phảng phất như lan truyền âm thanh cùng những cuộc đối thoại vụn vặt thường ngày từ phía xa xa đến bên tai.

Hai người cùng trầm mặc một lúc lâu, Vương Kiệt Hi sau cùng mới mở miệng.

"Đêm rất tối, nhưng vẫn còn ánh sáng của vạn nhà (*)"

"Cho nên?"

"Cho nên chúng ta sẽ không đơn độc."




Hoàn.

Note:
(*) Câu này là của một người bệnh ung thư thời kỳ cuối trước khi ra đi đã lưu lại, tác giả trong một lần tham dự khóa học ở Đài Loan được giảng viên chia sẻ, xúc động sâu sắc, nên dùng ở đây.
Ngoài ra, chúc mừng Vương Dĩnh tránh được kiếp nạn không bị tác giả giết chết như dự tính.
 
Last edited:

Diệp Tiểu Lam

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
203
Team
Luân Hồi
#26
Ánh đèn trong xe không quá chói, ánh mắt anh nhìn Sở Vân Tú cũng êm dịu như vậy, thậm chí có thể khiến người ta quên cả chút sai lệch kia.
Đang dịu dàng cảm động như vậy, thế nhưng tác giả cứ nhất định không chịu bỏ qua cho Vương chủ nhiệm =)))))))))))
 

Bình luận bằng Facebook