Hoàn [Kiều Nhất Phàm 2020] [Khưu Kiều] Kỵ sĩ sao trời

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
K sĩ sao tri
Tác giả: 寒山一带伤心碧
Thể loại: Au tinh tế, setting tiếu hướng, cp Khưu Kiều
Edit: Thobeo
Beta: @Katakara



Fic thuộc project mừng sinh nhật Song Tử Tinh của thành phố H Khưu Phi – Kiều Nhất Phàm
Mọi thông tin về project và các sản phẩm chất lượng cả thường quy lẫn có chèo thuyền đều được cập nhật tại đây mời các bạn đón đọc
Cảm ơn các thành viên thuộc Hội Tự Sát đã giúp đỡ Thỏ edit fic này:love:

Note của editor: Đây là setting không phổ biến lắm trong các fic được chuyển ngữ, vậy nên có vài khái niệm mới Thỏ dịch theo cách hiểu của mình, phù hợp với giọng văn của tác giả. Có thể khi đọc những fic tiếu hướng khác mọi người sẽ thấy lạ, nhưng chung quy tất cả đều là sản phẩm tưởng tượng, nên là cho Thỏ yolo đi ha :xxx Dưới đây là các thuật ngữ hay dùng trong setting này:​
Setting Tiếu Hướng như cách mọi người vẫn gọi có nguồn gốc từ nước Mỹ, vậy nên Thỏ thống nhất dùng tiếng anh cho tên gọi của 2 thực thể tiến hóa cấp bậc cao của nhân loại này :LOL:

Tiếu = Lính Gác = Sentinel: sau khi thức tỉnh được cường hóa về mọi mặt thể chất, phản xạ, giác quan... Nói chung là như Captain America đi cho dễ hỉu :3 Tuy nhiên, về mặt tinh thần, Sentinel rất dễ bị kích thích, ngũ giác được tăng cường nếu không khống chế tốt có thể bị quá tải tin tức hoặc dẫn đến cuồng bạo (hành động không kiểm soát) nên sẽ cần Guide đế xoa dịu và điều hướng.

Hướng = Dẫn Đường = Guide: sau khi thức tỉnh, Guide có khả năng dùng tinh thần lực (sức mạnh tinh thần) tạo ra đầu mút tinh thần (vô hình) để tác động vào trí óc người khác, có khả năng đọc suy nghĩ, cảm nhận được những xung động trong tâm trí người khác, điều khiển suy nghĩ của đối tượng… Ví dụ như Giáo sư X trong X-men đi ha :3 Vì có khả năng tác động vào tâm trí, nên Guide thường ở vị trí support, giúp đỡ Sentinel trên chiến trường, làm giảm những tác động xấu từ việc chém giết quá bạo lực lên trí óc Sentinel, giúp họ bình tĩnh và khống chế tốt mọi giác quan…vv

Tinh thần lực: sức mạnh tinh thần (để tinh thần lực nghe ngầu hơn, thứ lỗi cho editor não tàn :LOL:

Thế giới tinh thần: Chữ sao ý vậy, mỗi người đều có một thế giới tinh thần khác nhau

Tinh thần thể: tinh thần được thực thể hóa. Ở đây mỗi một Sentinel hay Guide đều có một hoặc nhiều Tinh thần thể, dưới hình dáng động vật, có hành động và suy nghĩ riêng. Có thể xuất hiện hoặc biến vào thế giới tinh thần theo ý của chủ nhân.

Cuồng bạo: Sentinel khi tham chiến nếu không khống chế được tinh thần, hoặc bị kích thích có thể dẫn đến cuồng bạo mất lý trí, chém giết không màng địch ta

Khai thông tin thần: một dạng làm sạch tâm trí định kỳ vài tháng Sentinel lại phải đến nhờ Guide làm. Nói nôm na là dọn sạch những tàn dư cuộc chiến, những thứ có hại cho tinh thần. Giúp Sentinel minh mẫn hơn, kéo dài tuổi thọ.

Thủ lĩnh Sentinel/Guide: người đứng đầu nhóm Sentinel/Guide trong 1 tháp, cấp dưới sẽ là các “Phó lĩnh” và Sentinel/Guide bình thường

Liên kết Sentinel – Guide:

Bước 1: Liên kết tinh thần tạm thời

Liên kết tinh thần là bước đầu trong sự kết hợp của sentinel và guide, ở một vài nơi, sự liên kết bước đầu này thậm chí được coi là "đính ước", trang trọng và linh thiêng. Liên kết thường kéo dài trong khoảng 1 tháng, nếu không có tác động thêm sẽ tự động tách ra và biến mất. Đây là bước 2 người Sentinel – Guide tìm hiểu về nhau để tiến tới “Liên kết vĩnh viễn”. Nếu liên kết bị cưỡng chế cắt đứt (do bị tác động vào tinh thần, hoặc 1 trong 2 người bị chết) thì ảnh hưởng lên tâm trí sẽ không quá nghiêm trọng.

Khi đã tạo liên kết tinh thần, hai người sẽ đạt đến cảnh giới tâm linh tương thông, người này nghĩ gì/cảm nhận gì người kia đều biết.

Bước 2: Liên kết tinh thần vĩnh viễn

Khi đã tiến vào liên kết vĩnh viễn, hai người sẽ lệ thuộc vào nhau, khi một trong hai người chết, người kia sẽ chịu đau khổ không thể tưởng tượng được mà chết theo.

À thì đây là nói về mặt liên kết tinh thần thui nha, liên kết thể xác như thế nào thì tui không biết nhaaaaaa fic tui edit là thanh thủy văn nên hơm đề cập gì đến đâu nhaaaaaa :censored: Có thím nào biết fic Tiếu hướng hay ho có H xin giới thiệu để tui đọc mở mang kiến thức nhá :love:
Đây là những thuật ngữ Thỏ đọc được ở fic khác
Highly recommend cho bạn nào thích setting này: [Chu Diệp] Liên ở wattpad Meonhoc2110 - All Diệp chủ Chu Diệp, xây dựng bối cảnh hoành tráng, miêu tả cực kỳ chi tiết, mang cảm, mỗi tội dài hơn 110c ~300k chữ :ROFLMAO: (P/s: vì quá u mê setting này nên Thỏ edit fic này tại [Chu Diệp - Toàn viên] 《 连 》- Liên kết)

1. Tin tức tố: cũng tương tự như ABO, Sentinel và Guide đều có mùi đặc trưng, với những Sen/Guide mạnh có thể tự khống chế được lượng pheromone tỏa ra. Khi 1 Guide đã tiến hành liên kết với 1 Sentinel thì tin tức tố của người đó lập tức thay đổi, sentinel khác khi cảm nhận được sẽ biết người này đã có chủ.

2. Ba bước để hoàn thành kết hợp/liên kết vĩnh viễn: Liên kết tinh thần - Đánh dấu mùi (Guide đưa ra nơi trọng yếu nhất của cơ thể aka cổ để Sentinel cắn vào) - Kết hợp thân thể (cả hai phải đồng thời trong trạng thái "kết hợp nhiệt" aka động tình, và phát tiết cùng thời điểm). Sau khi làm đến bước cuối cùng, thì kết hợp mới hoàn thiện.

3. Thất cảm: Trạng thái mất dần khả năng cảm giác ở Sentinel và khả năng sử dụng sức mạnh tinh thần ở Guide. Tương tự với vấn đề trượt trạng thái ở tuyển thủ chuyên nghiệp đó, qua thời kỳ đỉnh cao phong độ thì sẽ dần xuống dốc. Cuối cùng sẽ trở thành như người bình thường. Tuy nhiên nếu trước đó đã từng liên kết thì đôi bên vẫn giữ được liên kết đó.

4. Vấn đề ghép đôi:trong mối quan hệ Sentinel - Guide ko phần biệt nam nữ hay công thụ. Sau khi kết hợp, chỉ có thể 1v1, ko có 3some 4 some j dc hết nhé :ROFLMAO:

Cứ thế đã, mấy nữa Thỏ nghĩ ra thêm lại bổ xung :p
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#2
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
00.

"Đừng tưởng rằng guide là sinh vật yếu đuối, Khưu Phi."​

“Tuy chúng ta là sentinel, hầu như không gì không làm được, thế nhưng trong mối quan hệ giữa sentinel và guide, người chiếm thế chủ đạo và khống chế vĩnh viễn là guide."​

"Cho nên ngài mới không muốn cùng guide kết hợp sao, thủ lĩnh?"​

"Không, Khưu Phi. Tự do đương nhiên là quý giá. Nhưng có một ngày cậu sẽ hiểu, sẽ có một người như vậy, khiến cậu cam tâm tình nguyện đeo lên gông xiềng."​

Từ lúc Khưu Phi mười tuổi gia nhập quân đoàn Gia Thế, hắn chưa từng trông thấy một guide nào bên cạnh Diệp Tu. Là thủ lĩnh của tháp Gia Thế, là một sentinel hắc ám duy nhất của toàn tinh hệ, sự mạnh mẽ của Diệp Tu đã trở thành một loại thường thức. Số guide khao khát được cùng anh kết hợp có thể xếp hàng dài đến ba vòng quanh tháp. Đáng tiếc, Diệp Tu không cần.​

Sentinel hắc ám tồn tại một cách phi thường như vậy, vượt qua lẽ thường, vượt qua giới hạn hiểu biết của nhân loại. Khưu Phi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Diệp Tu, ý niệm ấy cứ thế ăn sâu bén rễ trong suy nghĩ của hắn. Một sentinel mạnh mẽ thì không cần guide, mà hắn sẽ trở một sentinel lợi hại như thủ lĩnh vậy, thủ vệ sao chủ, thủ vệ Gia Thế.​

Diệp Tu đau đầu, đã nhiều lần nói hắn: "Tiểu Khưu, cậu nên đi khai thông tinh thần đi, anh nói cậu rồi, kỳ thị guide là không đúng."​

"Không có kỳ thị," Khưu Phi rất nghiêm túc nhìn anh, một tiểu sentinel còn trẻ mà đã cứng nhắc như ông già, "Nhưng tôi ghét kiểu động một chút là đi tìm người hướng đạo cho mình."​

Diệp Tu vừa cười vừa dùng một quyển “Quy tắc cơ bản dành cho sentinel” gõ đầu hắn, vì thế Khưu Phi đành ngoan ngoãn đi khai thông tinh thần. Xong việc, hắn lại như cũ khiêm tốn nhận sai, nhưng chết cũng không hối cải. Diệp Tu bèn tìm Ngô Tuyết Phong tán gẫu. Khưu Phi quả thật rất ít lệ thuộc vào việc khai thông tinh thần, hắn là người có thiên phú mạnh mẽ, nghị lực kiên cường, lực tự chủ cực mạnh.​

Đối với một sentinel vị thành niên mới 15 tuổi mà nói, khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ như vậy là vô cùng hiếm thấy.​

Diệp Tu hít một hơi thuốc, mắt nhìn xa xăm, không biết đang nhìn khoảng trời nào bên ngoài tháp. Ngô Tuyết Phong liếc mắt nhìn anh, nhấp một ngụm trà: "Nghĩ gì vậy?"​

"Tôi đang nghĩ," Diệp Tu nói, "Tiểu Khưu sẽ là người kế tục tôi."​

“Cậu nghĩ kỹ chưa?"​

Diệp Tu cười: "Hạt giống tốt thế này không dễ mà gặp được, anh nói xem có phải không? Nhưng mà nhóc đó bây giờ vẫn còn quá non nớt, phải rèn luyện thêm nhiều."​

"Tôi thấy Khưu Phi sùng bái cậu quá mức nên mới bài xích việc kết hợp cùng guide như vậy."​

Diệp Tu thở dài, buồn bực đưa điếu thuốc lên miệng: "Chậc, đứa nhỏ này quá cứng đầu, cần mài dũa thêm."​

Đây là mùa hè năm 3079 dương lịch, sóng yên biển lặng, thứ duy nhất không yên chính là đám ve sầu ồn ã ngoài song cửa, lấn át hết thảy những tạp âm không hài hòa. Khi đó Ngô Tuyết Phong chưa giải ngũ, Diệp Tu còn chưa bị đá ra khỏi hành tinh lưu vong Gia Thế, Khưu Phi cũng mới mười lăm tuổi, là độ tuổi thanh xuân thuần khiết mà rực lửa.​



Bảy năm sau, mùa đông năm 3086 dương lịch, thủ lĩnh trẻ tuổi của Gia Thế, Khưu Phi, đi vào khu vực điều trị đặc biệt của tháp Hưng Hân. Quân phục màu đen của hắn phủ đầy tuyết, trong tay nâng một bó hoa bách hợp còn trắng hơn tuyết. Người Hưng Hân đối với hắn đã quá quen thuộc, tôn kính và lặng lẽ thay hắn mở cửa.​

Khưu Phi bước đi nhẹ nhàng như sợ người đó tỉnh giấc, hắn dừng bước trước cửa phòng bệnh 1007, nhìn xuyên qua vách kính. Phòng bệnh yên tĩnh như tuyết trắng phủ khắp đất trời, không một giọt âm thanh, thân ảnh đơn bạc đó đang nằm ngủ bên trong, băng vải tầng tầng lớp lớp bọc kín người, các ống truyền dịch chằng chịt kéo dài, trông như những cành khô ngày đông giá lạnh.​

"Đừng nhìn," An Văn Dật chẳng biết đã đến lúc nào, trong tay cầm hồ sơ bệnh lý, gương mặt bình tĩnh không lộ vẻ mệt mỏi, "Chẳng dễ mà dỗ được cậu ta ngủ, phỏng chừng lần này sẽ không tiếp tục gặp ác mộng, có thể ngủ liền mấy tiếng."​

"Bác sĩ An vất vả rồi." Lúc Khưu Phi nói câu này, ánh mắt vẫn như cũ không rời thân ảnh trong phòng bệnh.​

"Lại mang hoa đến?" An Văn Dật đẩy kính mắt, liếc nhìn hắn, "Cậu không cần phải thế."​

"Đây là việc tôi phải làm." Khưu Phi trả lời.​

Giọng nói của hắn giống như cánh đồng vô biên tuyết trắng, trầm thấp mà xa xôi, đóng băng toàn bộ tình cảm mãnh liệt và nỗi đau dằn vặt vào sâu trong lòng đất. Lối ra duy nhất lại nằm trong ánh mắt đang nhìn về phía bóng người chìm trong màu trắng nơi phòng bệnh kia. Ánh mắt như chất chứa mưa tuyết đầy trời, lặng yên và sâu đậm.​

Trên giường chỉ có một người bệnh đang nằm, cuối giường treo một thẻ hồ sơ bệnh án nhỏ, trên đó viết tên của bệnh nhân:​

Tháp Hưng Hân, phó lĩnh guide, Trung tá Kiều Nhất Phàm.


- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#4
01.

Ba năm sau, năm 3089 dương lịch, Liên minh liên hiệp diệt trừ phiến loạn.​

Khưu Phi bước vào phòng họp tác chiến, gian phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng giày quân đội rơi trên sàn đá cẩm thạch. Ngồi đây đều là tinh anh trong đám người trẻ tuổi với tài năng xuất chúng, không người nào không biết đến Khưu Phi, nhưng ngoài công việc lại chẳng ai có chút giao tình với hắn. Từ khi Khưu Phi trở thành thủ lĩnh sentinel của Gia Thế tới nay đã qua ba năm, nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn là người duy nhất trong thế hệ trẻ đảm nhiệm chức thủ lĩnh, nổi danh toàn tinh hệ là thanh niên tuấn kiệt, cuồng công tác, lại (nghe đồn) là người vô tính luyến.​

So với sức hút của hắn, người đi sau có vẻ đặc biệt mờ nhạt, thậm chí tưởng như là khuôn mặt mới. Đó là thanh niên tầm hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú ôn hòa, mặc một thân quân phục phổ thông, huân chương trên vai tỏ rõ thân phận của cậu là người bình thường, cả người trên dưới duy nhất một điểm sáng, chính là một huy hiệu nho nhỏ hoa văn hình ngọn lửa và song đao gắn trên ngực.​

Lư Hãn Văn vỗ vai Cao Anh Kiệt bên cạnh, sáp lại gần tám chuyện: "Ê, là người Hưng Hân? Quân hàm rất cao, làm sao trước đây chưa từng thấy qua nhỉ? Mà Hưng Hân sao lại phái người bình thường đến dự họp?"​

Ba năm trước, vụ bê bối Gia Thế buôn lậu guide bại lộ, tinh tháp bị hủy. Mà Hưng Hân, thân là quân đoàn lính đánh thuê, lại đơn độc đánh thắng binh lực của cả hành tinh Gia Thế, sức chiến đấu mạnh mẽ đến mức mẫu tinh nhỏ đến đáng thương của họ được trực tiếp thăng cấp thành một trong hai mươi chủ tinh, được Liên minh chính thức thừa nhận.​

Chỉ trong mấy năm, từ một hành tinh hoang vắng lại có thể nhảy vọt lên thành chủ tinh của Liên minh. Diệp Tu tay trắng lập nghiệp, kiên cường dùng một chiến hạm nhỏ đánh cho Gia Thế chạy tan tác. Con đường của Hưng Hân không thể nói là không dã, không thể nói là không ác. Hưng Hân đã gia nhập Liên minh ba năm, đến nay, hầu hết mọi người vẫn không cách nào quen được đường lối dân dã của họ.​

Nhưng cử một người bình thường, không phải sentinel cũng chẳng phải guide, đến tham dự cuộc họp cấp bậc này? Cho dù là Hưng Hân, đây cũng là lần đầu.​

Cao Anh Kiệt cũng trợn tròn hai mắt hết sức ngạc nhiên, cách hơn nửa chiều dài phòng họp, mừng rỡ thốt lên: "Nhất Phàm? Sao cậu lại ở chỗ này?"​

Người trẻ tuổi được gọi là Nhất Phàm lấy mũ quân đội xuống, hướng về phía Cao Anh Kiệt cười ôn hoà: "Đã lâu không gặp, Anh Kiệt."​

Cao Anh Kiệt bật dậy từ chỗ ngồi, hưng phấn chạy đến bên cạnh, ôm chặt người bạn cũ sau bao ngày xa cách: "Bấy nhiêu năm cậu đi đâu, sao lại không liên lạc với tớ lần nào. . . Làm thế nào lại chạy đến Hưng Hân? Chúng ta đã bao lâu không gặp?"​

"Bốn năm rưỡi," Kiều Nhất Phàm nói với dáng vẻ ngượng ngùng, cầm mũ lính che lại nửa bên mặt thanh tú nhu hòa, "Xin lỗi Anh Kiệt, mấy năm qua phát sinh rất nhiều chuyện, tớ bị bệnh nặng, sau khi khỏi lại đi làm công tác tình báo, rất bận rộn. Hơn nữa, điều khoản bảo mật tương đối nghiêm, quay đi quay lại đã quên không liên hệ cậu. . ."​

"Bị bệnh nặng?" Cao Anh Kiệt sợ hết hồn, "Vậy giờ khỏi chưa? Đã xảy ra chuyện gì?"​

"Không sao không sao, hiện tại đã ổn rồi." Kiều Nhất Phàm cười trấn an cậu.​

"Hù chết tớ, cậu ổn rồi thì tốt. . ." Cao Anh Kiệt và cậu ôn chuyện mới được một nửa, tiếng Khưu Phi đã cách cả một gian phòng truyền tới, như rút đao chém xuống nước: "Nhất Phàm, Cao phó lĩnh, cuộc họp phải bắt đầu. . . Nhất Phàm, cậu đến ngồi cạnh tôi."​

Mục đích của cuộc thanh trừ lần này nhằm vào dư đảng của Gia Thế đã may mắn trốn thoát từ ba năm trước, tân Gia Thế chủ trì, người đứng đầu đương nhiên cũng là Khưu Phi. Hưng Hân cung cấp tình báo và hỗ trợ kỹ thuật, sĩ quan tình báo của Hưng Hân chính là Kiều Nhất Phàm ngồi bên cạnh hắn, là phó lĩnh nổi bật nhất, trừ hắn ra, những người khác đều là những sentinel và guide trẻ tuổi.​

Thủ lĩnh các tháp bận rộn đến chân không chạm đất, đành phái lứa sĩ quan trẻ tuổi nhà mình đến dự cuộc họp tiền kỳ trước trận chiến. Cuộc thanh trừ kéo dài bảy ngày sẽ diễn ra ở tháp của hành tinh Gia Thế. Ngày tiến hành đã được xác định vào hai tháng sau khi sao chổi Alpha quay về đệ nhất tinh vân Luân Hồi, bọn họ sẽ sử dụng lỗ giun xuất hiện vào lúc giao thoa để tiến hành bước nhảy thời không.​

Kế hoạch không quá phức tạp: Nhảy đến nơi Gia Thế thường giao dịch, tóm lấy một tên tra ra sào huyệt, rồi giả dạng làm quân Gia Thế trà trộn vào đại bản doanh. Sau khi thâm nhập thành công, nhiệm vụ của họ đơn giản là giải cứu các guide bị bắt làm con tin, thuận lợi cứu họ ra, sau đó Liên Minh có thể dùng một quả bom tinh vân làm nổ banh phi thuyền hải tặc, cả một hạt bụi cũng không còn.​

Từ sau khi cựu Gia Thế sụp đổ, số dư đảng thoát được dường như đã xé rách lớp mặt nạ, trở thành hải tặc vũ trụ, khắp nơi lén lút, trốn đằng Đông nấp đằng Tây. Điều khiến người ta đau đầu là bọn chúng di chuyển rất giảo hoạt, rất khó định vị, không hổ là rết trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa. Tình báo của Hưng Hân điều tra suốt ba năm ròng rã, vất vả lắm mới mò được một điểm giao dịch bọn chúng thường dùng. Còn vị trí sào huyệt của Gia Thế? Thông tin này được giấu quá kỹ, chỉ có thể lần theo từng manh mối rồi vào hang bắt cọp.​

Khi Lư Hãn Văn khoác lên đồng phục của Gia Thế, lần đầu tiên trà trộn vào căn cứ hạm, hắn thậm chí hơi thán phục, mở to hai mắt sau nón sắt: Cho dù hành tinh đã chết hai năm, chiếc chiến hạm này vẫn như cũ duy trì được hào khí của cựu Gia Thế, để cho ai nhìn thấy cũng cảm nhận được phong thái của tháp đã từng bá chủ Liên Minh, canh phòng nghiêm ngặt, mười phần cao ngạo.​

"Quét vân tay." Một tên lính gác của Gia Thế đi tới chỗ bọn họ, ánh mắt lạnh buốt, hệt như đang dùng tia hồng ngoại quét bọn họ từ đầu đến chân.​

. . . Cái gì?​

Sự việc biến chuyển bất ngờ, mọi người đều khẽ đứng tim, đại não xoay mòng.​

Từ cuối hàng, tình báo viên Kiều Nhất Phàm lên tiếng đầu tiên, giả bộ không vui: "Chúng tôi đều là cựu binh lâu năm, giờ còn không đáng tin? Trước đây không phải chỉ cần cà thẻ là được sao?"​

"Lệnh bên trên, bớt nói nhảm," Tên lính gác ra vẻ buồn bực, "Nói là mấy ngày nay khả năng có biến, đề phòng có người đục nước béo cò, mấy người chỉ cần không làm việc gì trái lương tâm thì sợ cái quỷ gì chứ?"​

". . ."​

"Nhanh lên một chút, đừng dây dưa nữa, ông đây còn phải làm việc khác."​

Dùng tay ra hiệu ở sau lưng cho mọi người bình tĩnh đừng nóng, Kiều Nhất Phàm tháo xuống mũ bảo hiểm đội từ lúc ở trên phi cơ vận tải, đi tới chỗ thiết bị kiểm tra của tên lính gác. Cậu là người phụ trách tình báo, là người liên lạc, cũng là người chịu trách nhiệm khi xảy ra bất kỳ sai sót nào. Thiết bị quang học ngụy trang đã kích hoạt, cậu trông giống hệt tên lính Gia Thế mà cậu mượn danh - một thanh niên sentinel cực kỳ bình thường. Thiết bị màu bạc nhỏ lặng lẽ trượt vào lòng bàn tay, Kiều Nhất Phàm ấn xuống nút bấm, bình tĩnh đi tới trước máy quét, đặt bàn tay lên màn hình.​

Tích, đèn xanh bật sáng.​

Kiều Nhất Phàm ung dung đi qua cánh cửa, lúc quay người bí mật lộ ra một ngón tay dưới tay áo: Đây là ám hiệu tiểu đội bọn họ đã ước định trước, ý là tất cả hành động như bình thường, không có vấn đề gì. Cậu vừa đi vừa vờ tỏ ra mất kiên nhẫn mà giục đám người đi theo: "Được rồi, mấy cậu nhanh chân lên, còn phải đi đưa tin đây."​

Đúng là giả bộ giống thật.​

Nếu không phải trong hoàn cảnh nghiêm túc khẩn trương thế này, Cái Tài Tiệp thật muốn cười lớn. Cậu trao đổi ánh mắt với đồng đội, rồi từng người từng người ngoan ngoãn đi tới cửa kiểm tra an ninh. Từ giai đoạn họp chuẩn bị đến khi tiến hành chiến dịch, bọn họ đã được lĩnh hội đủ loại thành tựu khoa học kỹ thuật mới của Hưng Hân, chiếu theo tính cách của Kiều Nhất Phàm thì hẳn do cậu sợ hành động lần này xảy ra sai sót nên đã chuẩn bị rất kỹ càng.​

Giai đoạn họp lên kế hoạch chi tiết dài đằng đẵng, đủ để tiểu đội bọn họ hiểu rõ Kiều Nhất Phàm là một người thế nào. Sự thừa nhận của bọn họ đối với sĩ quan tình báo của Hưng Hân không dựa trên quan hệ bạn bè cũ của cậu ta và Cao Anh Kiệt, mà là vì Kiều Nhất Phàm có suy nghĩ rất nhạy bén lại kín đáo, dù không phải là sentinel hay guide nhưng năng lực nghiệp vụ của cậu lại cực kỳ ưu tú. Từ ba năm trước, Kiều Nhất Phàm đã là sĩ quan đứng đầu bộ máy tình báo của Hưng Hân, bao năm ẩn nấp phía sau hậu trường, hiếm có ai nhận ra khuôn mặt này. Mà Cái Tài Tiệp có thử điều tra lí lịch trong ba năm này của cậu, kết quả là hoàn toàn trống trơn.​

Ba năm trước, thông tin về Kiều Nhất Phàm như một vết mực nhòe, tài liệu Hưng Hân giao cho Liên Minh chỉ có vài câu ghi chép mơ hồ, rõ ràng muốn giấu diếm. Mà khi Cái Tài Tiệp thử hỏi thăm ở chỗ Khưu Phi, cậu rõ ràng thấy hắn đen mặt.​

Ngược lại, Kiều Nhất Phàm không quá để ý đến việc này, chỉ cười một tiếng cho qua: "Hưng Hân lúc ấy chỉ là binh đoàn lính đánh thuê, tôi và bè đảng cũ của Gia Thế có giao tranh vài lần nên tương đối quen thuộc với tình huống của bọn chúng. Vậy nên lần này thủ lĩnh mới đặc biệt cho phép tôi cùng tham gia hành động."​

Mỗi chi tiết đều lập lòe như vậy… tựa như đám lửa nhỏ giữa đêm đen, vô tình thu hút ánh nhìn.​

Cái Tài Tiệp im lặng không lên tiếng, nhưng radar trong đầu lại vang vọng tiếng tu tu. Trong bóng tối cậu âm thầm cong khóe miệng, đem theo hứng thú dạt dào chôn sâu vào màn đêm.​

Thuận lợi thông qua cửa kiểm tra an ninh, tiểu đội cuối cùng cũng chân chính bước qua bậc thềm của Gia Thế. Cánh cửa bằng hợp kim titan khép lại sau lưng họ, Tống Kỳ Anh là người đầu tiên lên tiếng: "Chuyện gì xảy ra vậy?"​

Khưu Phi lại không chút nào tỏ ra bất ngờ, cười lạnh một tiếng: "Trong Liên Minh có gian tế. . . hành động bí mật lần này đã bị lộ."​

"Anh đã sớm biết?"​

"Không hẳn, lúc đầu chỉ là cảm giác, không có chứng cứ." Khưu Phi nói, "Lúc này coi như đã lộ ra đuôi hồ ly."​

"A, chuyện này Dụ đội có đề cập với em," Lư Hãn Văn cắn môi nói: "Đội trưởng luôn nghi ngờ trong Liên Minh có nội ứng của Gia Thế."​

"Nhưng mà, làm nội ứng cho Gia Thế rốt cục là có lợi ích gì?" Đới Nghiên Kỳ thắc mắc.​

"Bất luận thế nào, người này cũng không nên là một trong số chúng ta." Kiều Nhất Phàm như đang nghiền ngẫm điều gì, ngữ khí bình thản, "Chi tiết nhiệm vụ chỉ có chúng ta biết, trước mắt còn chưa tiết lộ. Gia Thế cũng không biết rõ, nên mới phải điều tra kỹ tất cả những người lên tàu. Dù phải đề cao cảnh giác, nhưng hiện tại chúng ta trong tối, không cần lo lắng quá mức."​

"Đi thôi," Khưu Phi đeo kính bảo vệ mắt lên, tròng kính màu đen che đi hơn nửa gương mặt lạnh lùng, cũng ngăn lại ánh mắt đang dừng trên thân Kiều Nhất Phàm. Hắn nhanh chóng lên đạn, vác súng trường trên vai, báo đen theo sát sau lưng, "Thời gian không đợi người."​


- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Thực ra Kỵ Sĩ Sao Trời có hai part khiến em phải đọc đi đọc lại. Part 0 và part 8.

Không phải các part khác ko hay, thực ra fic là tổng thể mà, các part đều hay hết. Nhưng mà parr 0 thật sự từ cách viết tới backgroud tác giả sử dụng thật sự quá tuyệt.

Khi ấy, Khâu Phi hẳn còn nhỏ tuổi và có phần cứng đầu , Diệp Tu vẫn còn tại vị ở Gia Thế, Ngô Tuyết Phong còn chưa giải ngũ. Tất cả mọi thứ xung quanh Khâu Phi vẫn bình lặng như cách chúng đáng lẽ phải như thế.

Và sau đó, tác giả đột ngột nhảy cóc thời gian, một mạch 7 năm. Khâu Phi một lần nữa xuất hiện nhưng với dáng vẻ chững trạc hơn, điềm tĩnh hơn. Cậu, mang hoa đến Hưng Hân thăm một người. Tuyết trắng phủ lên quân phục đen, ngay cả đóa hoa bách hợp trên tay cũng màu trắng như tuyết, Khâu Phi đến Hưng Hân vì Kiều Nhất Phàm.


Giọng nói của hắn giống như cánh đồng vô biên tuyết trắng, trầm thấp mà xa xôi, đem toàn bộ tình cảm mãnh liệt và nỗi đau dằn vặt đóng băng sâu trong lòng đất. Lối ra duy nhất lại nằm trong ánh mắt đang nhìn về phía bóng người chìm trong màu trắng nơi phòng bệnh kia. Ánh mắt như chất chứa mưa tuyết đầy trời, lặng yên mà sâu đậm.
Đoạn này thật sự miêu tả kết hợp so sánh đẹp và mang cảm muốn quỳ. Thật sự tâm lý nhân vật chỉ qua mấy dòng ngắn ngủi đã được tác giả khoét sâu đến gần như tậng cùng rồi.

Tất cả mọi thứ đều bị kìm nén lại, chôn sâu trong thâm tâm, chỉ vì một người đang nằm bên kia cửa sổ. Đây ko phải là tuyệt vọng chỉ là hy vọng. Một thứ hy vọng chưa bao giờ tắt.

Khâu Phi đợi người bên trong, cậu đợi Kiều Nhất Phàm.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Lý do tách cmt:

Trên deep dc ở đây thì không =w= . Cute bỏ mợ deep cái chi chi ~~~

Ngồi đây đều là tinh anh trong đám người trẻ tuổi với tài năng xuất chúng, không người nào không biết đến Khưu Phi, nhưng ngoài công việc lại không có ai có chút giao tình với hắn.
Đọc đến đây thật muốn nghiêm túc phê bình Khâu Phi, con ơi con mần ăn sao mà đơn độc một mình lẻ loi vầy nè :]]]]]. Học sư phụ Diệp Tu của con đi, đi đâu cũng gặp người quen hà.

tiếng Khưu Phi đã cách cả một gian phòng truyền tới, như rút đao chém xuống nước: "Nhất Phàm, Cao phó lĩnh, cuộc họp phải bắt đầu. . . Nhất Phàm, cậu đến ngồi cạnh tôi."
*đưa ánh mắt khuynh bủy nhìn Khâu Phi*

Nà nà nà mị chưa có bị gì, vẫn ngửi ra rất rõ ràng mùi giấm chua nha nha nha. Khâu à, vừa vừa thôi con :>. Đừng làm quá còn chừng hắc hóa ~~~~.




Nếu không phải trong hoàn cảnh nghiêm túc khẩn trương thế này, Cái Tài Tiệp thật muốn cười lớn.


Từ ba năm trước, Kiều Nhất Phàm đã là sĩ quan đứng đầu bộ máy tình báo của Hưng Hân, bao năm ẩn nấp phía sau hậu trường, hiếm có ai nhận ra khuôn mặt này. Mà Cái Tài Tiệp có thử điều tra lí lịch trong ba năm này của cậu, kết quả là hoàn toàn trống trơn.​
Ba năm trước, thông tin về Kiều Nhất Phàm như một vết mực nhòe, tài liệu Hưng Hân giao cho Liên Minh chỉ có vài câu ghi chép mơ hồ, rõ ràng muốn giấu diếm. Mà khi Cái Tài Tiệp thử hỏi thăm ở chỗ Khưu Phi, cậu rõ ràng thấy hắn đen mặt.​


Cái Tài Tiệp im lặng không lên tiếng, nhưng radar trong đầu lại vang vọng tiếng tu tu. Trong bóng tối cậu âm thầm cong khóe miệng, đem theo hứng thú dạt dào chôn sâu vào màn đêm.
Cái ở đây cưng chết được. Còn tìm tới Khâu Phi để điều tra về Kiều Nhất Phàm :))). Cúe tưởng tượnh Cái vừa nghiêm túc hỏi một câu Khâu Phi hắc hóa thành Diêm La ... ôi không nỡ nhìn thẳng aaaa.


Khưu Phi lại không chút nào tỏ ra bất ngờ, cười lạnh một tiếng: "Trong Liên Minh có gian tế. . . hành động bí mật lần này đã bị tiết lộ."​
"Anh đã sớm biết?"​
"Không hẳn, lúc đầu chỉ là cảm giác, không có chứng cứ." Khưu Phi nói, "Lúc này coi như đã lộ ra đuôi hồ ly."​
"A, chuyện này Dụ đội có đề cập với em," Lư Hãn Văn cắn môi nói: "Đội trưởng luôn nghi ngờ trong Liên Minh có nội ứng của Gia Thế."​
"Nhưng mà, làm nội ứng cho Gia Thế rốt cục là có lợi ích gì?" Đới Nghiên Kỳ thắc mắc.​
"Bất luận thế nào, người này cũng không nên là một trong số chúng ta." Kiều Nhất Phàm như đang nghiền ngẫm điều gì, ngữ khí bình thản, "Chi tiết nhiệm vụ chỉ có chúng ta biết, trước mắt còn chưa có tiết lộ. Gia Thế cũng không biết rõ, nên mới phải điều tra kỹ tất cả những người lên tàu. Dù phải đề cao cảnh giác, nhưng hiện tại chúng ta trong tối, không cần lo lắng quá mức."​
"Đi thôi," Khưu Phi đeo kính bảo vệ mắt lên, tròng kính màu đen che đi hơn nửa gương mặt lạnh lùng, cũng ngăn lại ánh mắt đang dừng trên thân Kiều Nhất Phàm. Hắn nhanh chóng lên đạn, vác súng trường trên vai, báo đen theo sát sau lưng, "Thời gian không đợi người."​

Hic, đoạn này mấy đứa nhỏ ngầu phải biết :>. Không chui vào hang cọp sao bắt được cọp, có liều lĩnh một chút có khi lại thu về được kết quả lớn hơn nhiều so với dự định ban đầu.

"Thời gian không đợi người"

Bắt đầu hành động nào.

Action !
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#7
Thực ra Kỵ Sĩ Sao Trời có hai part khiến em phải đọc đi đọc lại. Part 0 và part 8.

Không phải các part khác ko hay, thực ra fic là tổng thể mà, các part đều hay hết. Nhưng mà parr 0 thật sự từ cách viết tới backgroud tác giả sử dụng thật sự quá tuyệt.

Khi ấy, Khâu Phi hẳn còn nhỏ tuổi và có phần cứng đầu , Diệp Tu vẫn còn tại vị ở Gia Thế, Ngô Tuyết Phong còn chưa giải ngũ. Tất cả mọi thứ xung quanh Khâu Phi vẫn bình lặng như cách chúng đáng lẽ phải như thế.

Và sau đó, tác giả đột ngột nhảy cóc thời gian, một mạch 7 năm. Khâu Phi một lần nữa xuất hiện nhưng với dáng vẻ chững trạc hơn, điềm tĩnh hơn. Cậu, mang hoa đến Hưng Hân thăm một người. Tuyết trắng phủ lên quân phục đen, ngay cả đóa hoa bách hợp trên tay cũng màu trắng như tuyết, Khâu Phi đến Hưng Hân vì Kiều Nhất Phàm.




Đoạn này thật sự miêu tả kết hợp so sánh đẹp và mang cảm muốn quỳ. Thật sự tâm lý nhân vật chỉ qua mấy dòng ngắn ngủi đã được tác giả khoét sâu đến gần như tậng cùng rồi.

Tất cả mọi thứ đều bị kìm nén lại, chôn sâu trong thâm tâm, chỉ vì một người đang nằm bên kia cửa sổ. Đây ko phải là tuyệt vọng chỉ là hy vọng. Một thứ hy vọng chưa bao giờ tắt.

Khâu Phi đợi người bên trong, cậu đợi Kiều Nhất Phàm.
Edit fic này chị thấy vốn từ của mình thực sự chưa đủ, miêu tả quá đẹp, quá nhiều cảm xúc, từ cử chỉ lời nói đều mang cảm. Chỉ sợ mình làm chưa tới ảnh hưởng đến cảm nhận của người đọc :ss Thỉnh nhiều tha thứ *ôm ôm*
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Edit fic này chị thấy vốn từ của mình thực sự chưa đủ, miêu tả quá đẹp, quá nhiều cảm xúc, từ cử chỉ lời nói đều mang cảm. Chỉ sợ mình làm chưa tới ảnh hưởng đến cảm nhận của người đọc :ss Thình nhiều tha thứ :eek:mom;
*chọt chọt chọt bụng chị Thỏ*

Ko sao, em tin tưởng các chị của em làm tốt mà. Tin tưởng tuyệt đối đó ~~~~
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#9
Kỵ Sĩ về từ ngày 2/2, sau hơn 7 tháng chính thức lên sóng, lại nằm trong tay một editor có trình lại có tâm. Chúc mừng đảng KK đứa cháu nhỏ của các cô dì Discord lại có thêm một fic trấn đảng chất lượng mới.

Cũng là fic tiếu hướng đầu tiên được dịch với chú thích đầy đủ về thuật ngữ trong au. Au tiếu hướng rất mang cảm, hi vọng mọi người đón nhận mạnh.
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,224
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#10

"Như mưa xuân, như cỏ xanh, như hoa bách hợp trong sương mai.

Như Kiều Nhất Phàm."
.
Câu này mang cảm quá, chỉ một câu mà lôi sự chú ý của người đọc xuống hố vậy <3

Em thích hình minh họa Bách hợp của chị Thỏ nữa, đẹp và mang cảm không kém gì những câu chữ trong fic.

Nội dung mọi người nhận xét rùi, em chỉ muốn nói là em u mê mấy đoạn tả cảnh ở đây quá thuiiii <3
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#11
Cuối cùng thì Kỵ sĩ cũng đã lên sóng rồi *tung bông, tung hoa*
"Như mưa xuân, như cỏ xanh, như hoa bách hợp trong sương mai.

Như Kiều Nhất Phàm."
.
Huhuhuhu, câu này mang cảm thật sự aaaaa

Skip đến khoảng thời gian 7 năm sau... Cái cảnh Khưu cầm bó hoa bách hợp đến thăm Kiều thật sự rất mang cảm. Khưu lặng yên, nhìn Kiều nằm đó..... vẫn luôn đều đặn đến thăm Kiều, đến nỗi người Hưng Hân quá quen thuộc với cảnh này....

Sau đó 3 năm nữa, Kiều lần này Kiều như một người bí ẩn, là một sự tò mò cho mọi người xung quanh, không phải guide cũng chẳng phải sentinel.... nhưng tài giỏi lạ thường. Đúng vậy, cậu là người đại diện của Hưng Hân mà :3

Túm quần lại là.......... em hóng aaaaaaaaaa. Đã nghe spoiler nhìu, hóng kinh khủng =v=
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#12
02.

Năm đó, khi tin tức về việc Diệp Tu "phản quốc bỏ trốn" được truyền ra, Khưu Phi mới 19 tuổi. Hắn đang đóng quân ở biên giới, sau khi nghe tin thì cực kỳ tức giận, dứt khoát bỏ lại một câu "Tôi không tin" và một quyền đánh ngã Trần Dạ Huy.​

Hắn mất một năm mới tìm ra chân tướng sự thật. Nhưng đứng trước việc hoang đường là Gia thế buôn lậu guide, hắn kinh hoàng đến mức không nghe thấy bước chân lại gần. Bị quân của Gia Thế dí súng vào gáy, trước khi bị còng tay, Khưu Phi chỉ kịp ấn nút máy phát tín hiệu bỏ túi để truyền tin, chờ đợi sóng vô tuyến điện xuyên qua vũ trụ mênh mông, gửi đến Diệp Tu đang không biết ở nơi nào giữa biển sao vô tận.​

Đó là món đồ cuối cùng Diệp Tu để lại cho hắn trước khi trốn thoát khỏi Gia Thế, một máy GPS công nghệ tiên tiến nhất, có thể gửi đi tọa độ chính xác của người phát, mà chỉ duy nhất Diệp Tu có thể bắt tín hiệu.​

Khi nhìn thấy chứng cứ việc Gia Thế buôn lậu guide, Khưu Phi mới đột nhiên hiểu ra chủ ý của Diệp Tu khi lưu lại vật này. . . là để lại cho hắn cách gọi cứu viện, để bảo vệ tính mạng của hắn. Bê bối của Gia Thế một khi bị bất kỳ ai phát giác, chắc chắn chúng sẽ giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.​

Diệp Tu cũng vậy, mà Khưu Phi cũng thế.​

Khưu Phi thậm chí cảm thấy việc bọn họ không lập tức cho mình luôn một súng đã là kỳ tích rồi, sau khi tỉnh táo lại, hắn biết hiện tại phải kéo dài thời gian bằng mọi cách.​

Xem ra Đào Hiên còn chưa cùng đường mạt lộ đến mức trực tiếp nổ súng giết chết tương lai của Gia Thế, hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa khi đứng trước mặt Khưu Phi, mắt nhìn xuống thiếu niên sentinel bị khóa chặt trên ghế: "Khưu Phi, cậu cần gì phải đối đầu với Gia Thế chứ?"​

Khưu Phi ngước mắt, nhìn thẳng không hề né tránh: "Các người cần gì phải làm loại chuyện này?"​

"Tôi cũng chỉ vì tốt cho Gia Thế thôi," Đào Hiên thở dài nói, "Khi Diệp Tu còn ở đây, chính hắn không cần guide, những guide ưu tú nhất trong Liên Minh đều không muốn gia nhập Gia Thế . . . nếu không có guide, uy danh của Gia Thế làm thế nào để trường tồn đây?"​

Khưu Phi lại cười, lời nói sắc như gươm, nóng như lửa: "Cho nên các người buôn lậu? Coi guide như hàng hóa?"​

"Vốn phải dùng ít thủ đoạn không chính quy cho lắm." Đào Hiên vẫn bình thản ôn hòa, từng bước dụ dỗ: "Khưu Phi, cậu còn trẻ, còn có thể tùy hứng, nhưng cậu có nghĩ tới hay không, tương lai phải làm sao? Ngoài Diệp Tu, không có sentinel nào có thể sống thiếu guide. Nếu Gia Thế không tìm được guide tương xứng, tuổi thọ của cậu sẽ bị rút ngắn đến gần 40% . . ."​

"Vậy cứ mặc tôi chết sớm." Khưu Phi nói, quả quyết không hề do dự. Hắn nhìn về phía tháp chủ, ánh mắt sắc bén sáng rực, tựa như liệt hỏa, ánh đao loang loáng.​

Đào Hiên nhìn chăm chú thật lâu, sau đó thở dài: "Khưu Phi, cậu rất có thiên phú, tôi rất tiếc. Cho cậu ba ngày, suy nghĩ thêm một chút, suy nghĩ kỹ một chút . . . Tiền đồ của cậu và Diệp Tu, cái nào quan trọng hơn?"​

. . . Bọn chúng thậm chí không cảm thấy thủ đoạn của chúng có gì không đúng, cho rằng sự phản kháng của hắn chỉ là vì Diệp Tu.​

Gia Thế mà hắn cực kỳ quý trọng, chẳng bao lâu sao đã biến thành bộ dạng này?​

Một tia cười giểu cợt lướt qua khóe miệng Khưu Phi rồi tan biến rất nhanh. Hắn liều mạng siết chặt nắm đấm, ngực phập phồng, cuối cùng mới chậm rãi khắc chế được lửa giận mãnh liệt trong lòng và sự đau đớn nơi thái dương. Hắn chậm rãi gật đầu, dùng đến chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong xương tủy: ". . . Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc."​

Sinh mạng của hắn chỉ còn dư lại 3 ngày, 72 giờ, 259.200 giây. Phòng giam tối đen như hư vô, không thấy nổi một chút ánh sao. Khưu Phi ở trong bóng tối nghe tiếng tim đập để tính toán thời gian. Bỗng hắn nhớ lại tuổi thơ khi ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, Diệp Tu ngồi bên cạnh, dạy hắn nhận biết đâu là chòm sao Đại Hùng, đâu là chòm sao Xử Nữ.​

"Kia là chòm sao của cậu đấy Khưu Phi," Diệp Tu cười, hiếm khi hào hứng như thế mà trêu hắn, "Biết chòm sao Xử Nữ mang ý nghĩa gì không?"​

"Biết," Khưu Phi trả lời một cách đơn điệu, "Diện tích lớn thứ hai trong tổng số 88 chòm sao, sau chòm sao Trường Xà, vĩ độ quan sát tốt nhất là từ +80° đến −80°, ngôi sao sáng nhất là sao Alpha Virginis với độ sáng biểu kiến là 0,98."​

"Ha ha, ai hỏi cậu cái này?" Diệp Tu gõ đầu hắn một nhát.​

Khưu Phi bỗng nổi máu hơn thua, nghiêm túc cau mày, vành tai không hiểu sao lại phiếm hồng: "Vậy ngài muốn hỏi cái gì?"​

"Hỏi xem sau này cậu có độc thân mãi mãi không."​

Khưu Phi thực sự cầu thị, vô cùng nghiêm túc chỉ ra: "Tiền bối, người vẫn mãi không tìm thấy đối tượng đấy thôi."​

"Vậy thì có sao?" Diệp Tu nở nụ cười, dưới màn đêm dần buông, điếu thuốc anh ngậm điểm lên từng đốm lửa đỏ, nhẹ nhàng và yên tĩnh khẽ lóe sáng, "Là duyên phận chưa tới thôi."​

Khưu Phi biết, dù cho dải ngân hà có rực rỡ chói mắt nhường nào, thì ngôi sao sáng nhất chính là người bên cạnh hắn. Thầy của hắn như ngôi sao Bắc Đẩu, vì hắn mà chỉ rõ phương hướng của cuộc đời. Ngay từ khi còn tấm bé, Khưu Phi đã hạ quyết tâm phải thủ vệ Gia Thế. Nhưng hắn không ngờ, cuộc đời hắn sẽ có thời khắc như vậy, vì sự xấu xa ghê tởm này mà chóng tàn.​

Cho đến ngày nay, "kẻ phản đồ" Diệp Tu vẫn là tội phạm bị truy nã gắt gao nhất của Gia Thế. Khưu Phi nghĩ đến việc thầy của hắn bắt được tín hiệu cầu cứu rồi tìm đến đây, cảm thấy hy vọng quá mong manh. Tỷ lệ quá thấp, giữa vũ trụ xa xôi hỗn độn, cho dù dùng tốc độ ánh sáng, cũng không biết mất bao lâu mới có thể tìm được một cá thể nhỏ bé . . . càng không nói đến việc hao phí mất bao nhiêu thời gian. Với lại, thầy của hắn có lẽ còn khó đảm bảo an toàn của chính bản thân mình.​

Điều duy nhất khiến Khưu Phi yên tâm là hắn biết lúc Diệp Tu nhận được tín hiệu, thầy sẽ hiểu rõ lòng trung thành của hắn, biết hắn chưa từng thỏa hiệp, biết hắn chết vì Gia Thế và những người vô tội m, cho dù sau khi chết sẽ không có mảnh bia mộ nào khắc tên hắn, không có một mảnh đất nào cho hắn yên nghỉ.​

Nhưng còn quá sớm để an giấc ngàn thu. Đêm ngày thứ hai trước khi hắn rơi vào mộng cảnh, Khưu Phi nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Hắn trưng ra gương mặt tên đưa cơm quen thuộc của Gia Thế, giọng nói so với Khưu Phi có phần trẻ hơn, tựa như một nốt nhạc mùa xuân. Trong nháy mắt, hắn bỏ hẳn lớp ngụy trang toàn thân. Người trẻ tuổi giả trang làm binh sĩ Gia Thế mở miệng, cách nói vô cùng nho nhã lễ phép: "Xin hỏi . . . anh có phải là Khưu Phi?"​

Quang học giả trang.​

Khưu Phi trong nháy mắt đã có kết luận. Là ai trà trộn vào Gia Thế để tìm hắn? Thầy? Có thể tới nhanh như vậy?​

Bằng thị giác cực kỳ nhạy bén của sentinel, từ trong bóng tối hắn nhìn thấy đường nét của người kia. Dưới lớp ngụy trang, hắn nhìn thấy tên sentinel vẫn đưa cơm mỗi ngày cho hắn, có một điểm bất đồng duy nhất ở trên bả vai . . . Nơi đó có một chú chim bồ câu trắng đang đậu, yên tĩnh khép đôi cánh trắng muốt, trắng đến mức như phát ra ánh sáng nhạt trong màn đêm.​

"Phải. Cậu là ai?" Tâm tình của Khưu Phi biến đổi rất nhanh, người này thả ra tinh thần thể là chim bồ câu là để biểu lộ rõ ràng thân phận, bày ra tình hữu hảo, cũng đạt được sự tin tưởng của hắn.​

"Là Diệp Tu tiền bối phái tui tới đón anh," chú bồ câu trên vai cảnh giác mà rung chùm lông đuôi, người trẻ tuổi đưa tay sờ đầu nó dỗ dành, ánh mắt mang lại cảm giác trong trẻo, giống như hai ngọn nến thắp sáng đêm trường, "Tui là người Hưng Hân, đi theo tui."​

"Quân đoàn lính đánh thuê Hưng Hân?" Khưu Phi nói, "Hóa ra họ được thủ lĩnh dẫn dắt?"​

"Tiền bối đúng là đoàn trưởng của chúng tôi." Người trẻ tuổi không biết từ nơi nào móc ra một chìa khóa điện tử, tra vào cửa ngục của Khưu Phi, lạch cạch một tiếng liền mở được. Cậu cậu có chút xấu hổ, "Xem ra tui không tính sai . . . Được rồi, đi thôi."​

"Cậu làm được chìa khóa như nào vậy?!" Khưu Phi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trình độ khoa học kỹ thuật của Gia Thế từ trước đến nay đều đứng đầu Liên Minh, làm sao có thể bị một người thuộc quân đoàn lính đánh thuê, cũng chẳng biết là sentinel hay guide, dễ dàng phá giải?​

"Đây là bí mật." Người trẻ tuổi lại vui vẻ cong khóe môi, ngay cả khuôn mặt được ngụy trang quang học cũng thoáng linh động, "Tới đây, cái này cho anh, trước tiên phải mặc đồ ngụy trang quang học đã."​

". . ." Khưu Phi nhanh chóng mặc vào bộ đồ camo, khởi động trường ngụy trang, chỉ một thoáng đã biến thành một binh sĩ Gia Thế không tên. Một giây lãng phí cũng không có, hắn bước tới cửa ngục, tiện tay lấy từ trên tường một cây súng lục đeo vào bên hông, lại xách thêm một khẩu súng trường sau lưng, "Kế hoạch là gì?"​

"Trên đường nói."​

Có lẽ bị sự trầm ổn và già giặn chọt trúng khẩu vị, hay là bị cuộc vượt ngục này khơi dậy adrenalin, Khưu Phi lại nở nụ cười, cảm thấy sảng khoái không giải thích được: "Xưng hô thế nào?"​

Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn hắn, tay cầm súng lên đạn lạch cạch, giọng nói vẫn nhất mực ôn hòa, thậm chí có điểm mềm mại: "Tiểu Kiều."​

Ba ngày sau, Khưu Phi mới biết tên gọi đầy đủ của cậu ta - Kiều Nhất Phàm.​

Trước đó, hắn thậm chí cho rằng cái tên "Tiểu Kiều" này là một sentinel ghế chót. Một đường chạy trốn đã đủ để Khưu Phi phát hiện cậu ta được huấn luyện chuẩn mực. Kỹ năng bắn súng gọn gàng dứt khoát không chút ngập ngừng, vừa nhìn đã biết xuất thân bộ đội chính quy. Tuy nói thể lực có thấp hơn trung bình, vậy thì thế nào chứ? Dựa theo mắt phán đoán của Khưu Phi, kỹ xảo chiến đấu cùng kinh nghiệm của người này đã có thể bù đắp những thiếu sót bẩm sinh.​

Nhưng nghĩ thế, Khưu Phi theo bản năng cảm thấy có điểm không đúng. Tỷ như việc "Tiểu Kiều" không tiếp nhận phần lớn các loại thức ăn khẩu vị nặng của sentinel, tỷ như bọn họ lưu vong bên ngoài nhiều ngày như vậy, lại luôn có thể may mắn tránh được tai mắt của lính truy đuổi, dù lệnh truy nã Khưu Phi đã treo kín từng xó xỉnh của Gia Thế.​

Cậu ta rốt cục dùng thủ đoạn gì? Cậu ta làm sao biết từng vị trí của phe địch? Khưu Phi không khỏi nghĩ thầm.​

Cho dù là guide, cũng rất ít người có thể che giấu kỹ càng như vậy. Hắn không nhìn ra nguồn tình báo của người này - Kiều Nhất Phàm không hề tiếp xúc với bất kỳ ai, chỉ dẫn Khưu Phi đi một đường quanh co lòng vòng dần tiến lên phía trước, không chút do dự, thậm chí hiếm khi dừng lại. Cậu ta trầm tĩnh giống như mặt nước hồ trong suốt, điểm linh động duy nhất là chú chim bồ câu bay lên rồi đậu xuống nơi đầu vai, làm trong tâm Khưu Phi như có một chiếc lông vũ thần bí nhẹ rơi khiến lòng người ngứa ngáy.​

Bọn họ lăn lộn một đường từ thủ đô trốn đến Tiêu Sơn, ẩn náu trong khu chợ nội thành, mở thêm một lớp quang học ngụy trang cùng khăn đội đầu màu xám. Ánh mắt nhạy bén của Khưu Phi ẩn sau vành nón đậm màu, hắn làm bộ như một lữ khách phong trần mệt mỏi, đi theo sau lưng Kiều Nhất Phàm, cảnh giác bước từng bước xuống cầu thang trong lòng đất.​

Kiều Nhất Phàm thậm chí còn mua một quả táo vừa đi vừa gặm, nhưng bước chân lại cực kỳ thuần thục, những con đường quanh co của khu ổ chuột lại như hành lang khu nhà cậu, đi theo bất kỳ hướng nào cũng không cần suy nghĩ. Khưu Phi cảm thấy khác thường: Người này sao lại quen thuộc với khu ổ chuột của Gia Thế như vậy? Là đã đến bao nhiêu lần? Ngay cả chính hắn cũng không có quen cửa quen nẻo đến vậy!​

Chuyện liên quan đến Gia Thế luôn luôn làm hắn để tâm, Khưu Phi hơi nhíu mày, ghé vào bên tai Kiều Nhất Phàm, thấp giọng hỏi: "Các cậu đã tới nơi này rất nhiều lần? Dám đến địa bàn của Gia Thế, không muốn sống sao?"​

"Không không, anh yên tâm, tiền bối chưa có tới." Kiều Nhất Phàm lại như lập tức nhìn thấu trọng điểm lời nói của hắn, cùng với cái tính cố chấp lại ngang bướng. Cậu cuống quít nhỏ giọng giải thích, vành tai phiếm đỏ: "Trước đây mấy người bọn tui cũng thỉnh thoảng đến đây làm chút việc, thân phận giả đều rất trong sạch, sẽ không để cho người ta tra ra mối liên hệ với Diệp Tu tiền bối."​

"Vậy còn cậu?" Khưu Phi bỗng nhiên cảm thấy Kiều Nhất Phàm có chút buồn cười. Cậu ta đoán tâm tư người khác quá chính xác, ngược lại Khưu Phi cũng không muốn nhận thua. Hắn vô cùng thẳng thắn, chả chút khách khí nào vạch ra: "Cậu cũng đủ liều mạng, Gia Thế quanh năm đều truy nã người Hưng Hân, các cậu không biết?"​

"Tui biết chứ," Kiều Nhất Phàm rủ mắt, nhìn qua giống như một sợi lông chim trắng như tuyết, mềm mại vô hại, "Nhưng sẽ không có chuyện gì đâu, tui nghĩ bọn họ thậm chí chẳng chút nghi ngờ."​

"Vì sao?"​

"Bởi vì trước đây tui thuộc quân đoàn của Vi Thảo."​


- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#13
Đọc hai chương đầu hôm qua rồi nhưng nay mới cmt cho chị Thỏ nà… Đây là lần đầu tiên Ly đọc Tiếu hướng đó, hơi lạ nhưng mà hay nha, ngầu ghê vậy đó… Ít đọc truyện viễn tưởng nên “món” này khá là mới mẻ, càng ăn càng ghiền, edit mượt lắm luôn. Khưu Phi ngầu bá cháy vậy, sentinel trẻ tuổi tuấn kiệt thống lĩnh Gia Thế… Mọi người hay gọi Khưu Kiều là bè lá chuối nhưng có cái fic xuất sắc thế này thì có thể gọi là thuyền lớn được rồi ^_^… Khưu cao ngạo thâm tình x Kiều ôn hòa hiểu chuyện, đúng là tuyệt phối!

Chắc vì Ly là fan Gia Thế nên có chút thiên vị người nhà một cách mù quáng, Ly rất để ý đoạn này.

Xem ra Đào Hiên còn chưa cùng đường mạt lộ đến mức trực tiếp dùng một súng giết chết tương lai của Gia Thế, hắn vẫn giữ vẻ ôn hòa khi đứng trước mặt Khưu Phi, mắt nhìn xuống thiếu niên sentinel bị khóa chặt trên ghế: "Khưu Phi, cậu cần gì phải đối đầu với Gia Thế chứ?"
Đào Hiên dù có làm bao nhiêu việc xấu đi chăng nữa thì ít nhất ông vẫn nhân nhượng với Khưu Phi, bởi vì cậu là người Diệp Tu chọn, cậu là “tương lai của Gia Thế”.

Diệp Tu dù có bị đổ vấy cho cái danh “phản quốc bỏ trốn”, hắn vẫn để lại máy định vị cho Khưu Phi để cứu tính mạng cậu trong lúc khẩn cấp, hắn vẫn rất quan tâm đến cậu thiếu niên do một tay mình dạy dỗ này.

Khưu Phi dù thân cô thế cô vẫn kiên cường tìm cách giải oan cho Diệp Tu, kiên cường vực dậy thanh danh của tháp chủ Gia Thế trên tinh hà, vẫn một lòng kính yêu Diệp Tu (và chung tình với bạn Kiều bên Hưng Hân).

Người Gia Thế, vẫn là cho người ta cảm giác ấm áp như vậy. Hóng chương tiếp theo!!!
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#14
Đọc hai chương đầu hôm qua rồi nhưng nay mới cmt cho chị Thỏ nà… Đây là lần đầu tiên Ly đọc Tiếu hướng đó, hơi lạ nhưng mà hay nha, ngầu ghê vậy đó… Ít đọc truyện viễn tưởng nên “món” này khá là mới mẻ, càng ăn càng ghiền, edit mượt lắm luôn. Khưu Phi ngầu bá cháy vậy, sentinel trẻ tuổi tuấn kiệt thống lĩnh Gia Thế… Mọi người hay gọi Khưu Kiều là bè lá chuối nhưng có cái fic xuất sắc thế này thì có thể gọi là thuyền lớn được rồi ^_^… Khưu cao ngạo thâm tình x Kiều ôn hòa hiểu chuyện, đúng là tuyệt phối!

Chắc vì Ly là fan Gia Thế nên có chút thiên vị người nhà một cách mù quáng, Ly rất để ý đoạn này.



Đào Hiên dù có làm bao nhiêu việc xấu đi chăng nữa thì ít nhất ông vẫn nhân nhượng với Khưu Phi, bởi vì cậu là người Diệp Tu chọn, cậu là “tương lai của Gia Thế”.

Diệp Tu dù có bị đổ vấy cho cái danh “phản quốc bỏ trốn”, hắn vẫn để lại máy định vị cho Khưu Phi để cứu tính mạng cậu trong lúc khẩn cấp, hắn vẫn rất quan tâm đến cậu thiếu niên do một tay mình dạy dỗ này.

Khưu Phi dù thân cô thế cô vẫn kiên cường tìm cách giải oan cho Diệp Tu, kiên cường vực dậy thanh danh của tháp chủ Gia Thế trên tinh hà, vẫn một lòng kính yêu Diệp Tu (và chung tình với bạn Kiều bên Hưng Hân).

Người Gia Thế, vẫn là cho người ta cảm giác ấm áp như vậy. Hóng chương tiếp theo!!!
Đây mới là mở đầu thui, cái hay của setting này nằm ở đoạn sau cơ Ly ới :333
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#15
Đây mới là mở đầu thui, cái hay của setting này nằm ở đoạn sau cơ Ly ới :333
Ly đang hóng nè Thỏ ới :LOL: Mỗi ngày vào đọc và cmt dạo cho Thỏ tỷ tỷ!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#16
Diệp Tu bị vu cho tội phản quốc, bị truy nã khắp nơi.

Khâu Phi còn chưa kịp thích ứng với cú sốc này tiếp tục phải trải qua cú sốc khi phát hiện ra GT của hắn đã lầm đường lạc lối như thế nào.

Lúc bị bắt, Đào Hiên đã không giết Khâu Phi, còn Khâu Phi vẫn đủ lý trí để cố gắn kéo dài mạng sống cho mình. Cái giây phút mà thằng nhỏ bắt đầu nghĩ đến việc chỉ mong Diệp Tu hiểu mình chưa bao giờ thỏa hiệp với cái sai trái với Gia Thế, vậy là đủ.

Nhưng mà, má đẻ Kỵ Sĩ Sao Trời dễ gì cho Khâu chết dễ như thế gấu nó còn chưa xuất hiện nó chết thì mần ăn gì .

Bùm !!!!

Kiều Nhất Phàm xuất hiện như thiên sứ cứu Khâu Phi ra ngoài và hai đứa bắt đầu cuộc trốn chạy khỏi GT.

Tác giả ngắt chương thật quá ác a !

Một câu "bởi vì trước đây tôi là người VT" ngắt là sao a !

Cụt phẫn nộ aaaaaaaaaaaa !
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#17
03.

"Ê, lại nói, sau khi rút lui, việc cho nổ phi thuyền là quyết định của bên Vi Thảo sao?"​

Lư Hãn Văn tùy tiện nâng lên đao lượng tử bản rộng, tò mò nhìn về phía Cao Anh Kiệt. Đó là một thanh trọng kiếm, được tạo ra nhờ cơ học lượng tử, nhìn còn lớn hơn cả người thiếu niên này mà cậu cầm trong tay lại chẳng chút khó khăn. Trọng kiếm có tên Diễm Ảnh, toát ra từng ngọn lửa sáng rực.​

Kế hoạch vừa mới bắt đầu, họ đang đi ở đường hầm vắng tanh dành cho công nhân của Gia Thế, do tránh được camera nên tạm thời không cần ngụy trang một cách nghiêm túc. Cao Anh Kiệt suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Không phải chúng tôi. Thủ lĩnh không có tham gia thảo luận chi tiết kế hoạch hành động lần này, các cậu biết mà, ổng chỉ hỏi xem ổng phải làm gì thôi."​

"Vậy mới lạ . . ." Lư Hãn Văn không biết nói sao cho đúng, "Không phải các anh, rốt cuộc là ai lại có tác phong quá khích vậy?"​

Cao Anh Kiệt dở khóc dở cười: "Chúng tôi mặc dù có bom tinh vân, nhưng lực sát thương quá lớn, nên sẽ không tùy tiện sử dụng đâu. . ."​

"Nhưng trước mắt, trừ bom tinh vân, thì không có cách nào có thể hạn chế phi thuyền tiến hành bước nhảy thời không." Đới Nghiên Kỳ chen vào, "Người Vi Thảo là quân đoàn bảo vệ đế đô, không hay dùng các biện pháp mạnh, vậy mà thủ lĩnh lại nguyện ý nghe theo các anh. . . Tui ban đầu cũng không tin đâu."​

Vi Thảo chính là đội quân thủ vệ đế đô của Liên Minh, quân lực hùng mạnh, lịch sử lâu đời, thủ lĩnh sentinel Vương Kiệt Hi tay cầm Diệt Tuyệt Tinh Trần, thực lực mạnh mẽ đến mức toàn bộ tinh hệ cũng hiếm có đối thủ ngang tài. Tuy vậy, tác phong của họ tương đối bảo thủ, quản giáo theo phong cách truyền thống. Nhưng khi phải cầm vũ khí lên đánh giặc thì họ trước nay tuyệt không chút lưu tình. Được coi là người kế thừa tương lai của thủ lĩnh sentinel, Cao Anh Kiệt cũng tự nhiên mang theo phong cách này của Vi Thảo: Bình thường tính cách ôn hòa hướng nội không hề giống một sentinel, nhưng khi ra chiến trường, sức chiến đấu lại mạnh mẽ như một cá thể khác hoàn toàn.​

Phi thuyền bẻ cong không gian cũng chỉ mới xuất hiện chừng mười năm, nhờ vào nếp gấp thời gian và vận tốc cực hạn, nhân loại cuối cùng cũng thực hiện được bước nhảy thời không. Nhưng thời gian và không gian bí ẩn như một tòa băng sơn, còn quá nhiều điều chưa được biết đến, quá ít người có thể sở hữu một chiếc phi thuyền bẻ cong không gian đừng nói đến việc có thể nghiên cứu nó. Ngay cả vũ khí chống lại bước nhảy thời không cũng mới được Hưng Hân nghiên cứu ra ba năm trước: nguyên lý của tinh vân bom đơn giản đến thô sơ, phát nổ giải phóng năng lượng cao trong thời gian cực ngắn, đảm bảo có thể làm nổ tung phi thuyền trước khi nó tiến vào nếp gấp thời không.​

Tuy nhiên, món đồ này quá đắt đỏ, ngay cả người Hưng Hân phát minh ra nó cũng không đủ lực để chế tạo ra quả thứ ba, sau cuộc chiến họ đã trực tiếp đem bán lại bản quyền sáng chế cho Vi Thảo, một bước phát tài. Mà hành động càn quét dư đảng Gia Thế lần này, cũng vì lo ngại bọn chúng có khả năng nắm giữ trang bị có thể bẻ cong thời không, nên mới dứt khoát sử dụng bom tinh vân, trực tiếp phá hủy nó.​

Đây là chỉ đạo chính thức của Liên minh, mà Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm đều cảm thấy khá vô nghĩa. Bởi vì động cơ bẻ cong thời không duy nhất của Gia Thế, từ ba năm trước đã bị Khưu Phi tự tay phá hủy trong đợt càn quét. Ba năm lưu vong, nghèo rớt mùng tơi, bọn chúng làm sao có thể tạo được hàng xa xỉ phẩm này chứ?​

Liên minh không phải không biết, nhưng tại sao. . . vì mục đích gì . . . nhất định muốn tiêu diệt sạch sẽ dư đảng của Gia Thế, như muốn giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích?​

Bên tai nghe đồng đội nói chuyện, Khưu Phi rơi vào trầm tư. Mùi hăng của thuốc tẩy bay lơ lửng trong không khí, đó đã không còn là hơi thở của một Gia Thế mà hắn quen thuộc, nó đã từng có mùi của biển, của muối, của cái lạnh buốt da. Suy nghĩ của hắn vô thức quay trở lại ký ức năm năm trước, trong cuộc đào thoát khỏi chốn lao tù.​

Vào lúc hoàng hôn, họ thoát ra khỏi nước, miệng thở hổn hển, trèo lên chiếc thuyền gỗ trôi lững lờ trên mặt biển.​

Bơi xuôi theo mạch nước ngầm để tiến ra biển phía Tây đã tiêu hao hết tất cả dưỡng khí trong lồng ngực, Khưu Phi dựa vào mạn thuyền, mặc cho quần áo ướt đẫm nước biển vẫn đang nhỏ giọt, mệt bở hơi tai mà cởi áo ra.​

Đây là một trong năm "điểm dịch chuyển" của Hưng Hân ở địa phận Gia Thế. Theo kế hoạch, họ chỉ cần tới được nơi này rồi đợi quân cứu viện đến đón. Gọi là "điểm dịch chuyển" cho oai, chứ thật ra nó chỉ là một chiếc thuyền gỗ đơn sơ màu trắng, được neo ở đây để cố định tọa độ, bên trong có một ít thức ăn và quần áo.​

Khưu Phi không thể hiểu Hưng Hân nghĩ gì, tại sao lại phải đem đường dẫn tới điểm dịch chuyển đặt ở dưới nước. . . khiến bọn họ phải lặn gần mười phút, không có bình dưỡng khí, không phải ai cũng có thể thành công giữ được mạng để đến đích. . . Nhưng lợi ích cũng rất rõ ràng, nơi này xa khu dân cư, lại vừa vặn nằm trong góc chết của hệ thống giám sát của Gia Thế, an toàn như chốn thiên đường giữa nhân gian.​

Hoàng hôn dần buông, ánh tà dương rơi rải rác trên mặt biển, phủ sắc kim sa lên lồng ngực trần trụi của thiếu niên trẻ tuổi. Tóc Khưu Phi vẫn còn đẫm nước, từng giọt rơi trong ánh chiều tà, hóa thành vầng hào quang màu đỏ kim, như thể vì người sentinel trẻ tuổi này mà làm lễ phong thần.​

"Aiz. . . Dáng người thật tốt." Nghe thấy Kiều Nhất Phàm khen ngợi chân thành, lúc này hắn mới mở mắt, phân ra một tia tinh lực để nhìn thanh niên guide đối diện hắn. Kiều Nhất Phàm đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, gương mặt trắng nõn thanh tú, nhìn qua giống như cậu thiếu niên hàng xóm chưa tới 16 tuổi, vẫn là nụ cười hiền lành bên môi, đưa cho hắn một bộ đồ đã chuẩn bị trước: "Này."​

"Cảm ơn." Khưu Phi cúi đầu mặc đồ, ánh mặt trời làm say lòng người, gió biển thổi ấm áp, hắn bỗng nhiên cảm thấy sự mỏi mệt sau những ngày trốn chạy ùa về. Tà dương lặn xuống biển phía Tây rộng lớn vô ngần, yên tĩnh mà tráng lệ khiến con người có thể quên đi toàn bộ thế giới, một chiếc thuyền con an tĩnh trôi lững lờ nơi đây, so với một tinh cầu thật sự quá bé nhỏ.​

Cái gì đề phòng, cái gì lễ phép, cái gì cố chấp, Khưu Phi bỗng nhiên quên đi hết thảy.​

Trốn chạy một đường, hắn kiệt sức, mệt đến mức muốn tạm thời buông xuống tất cả.​

"Này." hắn hỏi Kiều Nhất Phàm, uể oải dựa vào mép thuyền, "Tên thật của cậu rốt cục là gì?"​

"Hử?" Kiều Nhất Phàm chớp chớp mắt.​

"Cậu họ Kiều, còn tên riêng đâu?" Đến cả sự lễ phép Khưu Phi cũng lười giữ lại, chú báo đen là tinh thần thể của hắn cũng được thả ra, đang nằm nhoài trên mũi thuyền phơi nắng, "Có thể nói cho tôi biết không? Nhiều ngày như vậy, cậu vẫn cẩn thận đề phòng mãi thế?"​

Người trẻ tuổi đối diện ngẩn người: "Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?"​

Khưu Phi vô cùng thẳng thắn, giọng mười phần nghiêm túc: "Vì danh xưng Tiểu Kiều này thật là quá đáng yêu, tôi ngại nói ra."​

". . ."​

"Sao thế? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."​

". . ." Kiều Nhất Phàm ôm đầu gối, chôn mặt trong khửu tay, hai bên tai đều đỏ ửng: "Sao anh lại nói chuyện giống Diệp Tu tiền bối như đúc. . ."​

Khưu Phi: ". . ." Có nên nói cho cậu ta rằng chính Diệp Tu là người đầu tiên kể cho mình về thời viễn cổ lúc tam quốc phân tranh?​

Nhưng hắn vẫn nhớ thắc mắc ban đầu, lần nữa kéo lại đề tài: "Cho nên, tên của cậu là gì?"​

"Tui tên Kiều Nhất Phàm," Thiếu niên guide ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh có chút ngại ngùng, "Nhất Phàm trong nhất phàm phong thuận - thuận buồm xuôi gió."​

Thuận buồm xuôi gió Kiều Nhất Phàm.​

Khưu Phi hỏi: "Vậy gọi là Nhất Phàm tiền bối có được không, như này thuận miệng hơn nhiều."​

"Chờ đã, tại sao lại là tiền bối?!"​

"Cậu trước đây không phải thuộc quân đoàn Vi Thảo sao? Chắc chắn là nhập ngũ trước tôi, chẳng lẽ không phải?"​

"Nhưng mà . . . nhưng mà cái này không nên dùng cấp bậc để tính chứ?" Kiều Nhất Phàm hốt hoảng, tay chân luống cuống xoắn lại một chỗ, vành tai lại đỏ lên, "Tui . . . Tui khi đó chẳng qua chỉ là lính truyền tin mà thôi, cấp bậc rất thấp. . ."​

"Sao có thể?" Khưu Phi cau mày. Thân thủ của Kiều Nhất Phàm đã đủ đứng vào hàng ngũ những guide át chủ bài, chỉ làm một người lính liên lạc? Vi Thảo cũng không bị ngu.​

"Ừ. . ." Kiều Nhất Phàm dè dặt nhìn hắn, "Bời vì khi đó tui chưa thức tỉnh, vẫn chỉ là người bình thường."​

Mặt Khưu Phi hiện rõ câu "cậu đùa à", như thể nhìn thấy quỷ, nhưng chưa kịp chờ hắn hỏi tiếp, chợt thấy Kiều Nhất Phàm thẳng người, thuyền nhỏ theo đó lay động, cũng không biết cậu ở nơi nào nhìn thấy cái gì, trên gương mặt thanh tú trong nháy mắt hiện ra sự vui mừng, quay đầu nói với Khưu Phi: "Tốt quá rồi, tiền bối đã xong việc bên kia . . . Anh ấy sẽ rất nhanh đến đón chúng ta."​

Lúc này Khưu Phi rốt cuộc không thể nhịn được: "Cậu rốt cục làm thế nào mà biết được?!"​

Vừa nãy bọn họ vượt biển tới đây, cả người ướt đẫm, lúc thay quần áo cũng chẳng kiêng dè mà cởi trước mặt nhau. . . Khưu Phi biết trên người cậu ta không có mang bất cứ một cái tai nghe hay thiết bị liên lạc không dây nào. Mà Kiều Nhất Phàm có thể khẳng định, biết chắc chắn, như một thực thể nhận được lời tiên tri của thần linh, không cần đến một thoáng chớp mắt, xuyên qua biển sao và thời không.​

Nhưng điều này sao có thể xảy ra? Dù cho truyền tống tin tức bằng tốc độ ánh sáng, cũng cần thời gian. Diệp Tu đang ở bên ngoài chòm sao Thiên Cầm làm nhiệm vụ, cách nơi đây ít nhất 30 năm ánh sáng, chính vì vậy anh mới phái người duy nhất đang ở Hưng Hân là Kiều Nhất Phàm . . . cũng là người duy nhất ở gần . . . đến Gia Thế trợ giúp Khưu Phi.​

Ở khoảng cách xa như vậy, tin tức của Diệp Tu làm sao có thể truyền đến tai Kiều Nhất Phàm? Anh định đón người như thế nào? Phi thuyền bẻ cong không gian? Sao có thể?​

Kiều Nhất Phàm lại như nhìn thấu sự nghi hoặc của hắn, cúi đầu cười: "Khưu Phi, trong vũ trụ này, có một thứ còn nhanh hơn cả ánh sáng."​

"Cậu nói là. . ." Khưu Phi bỗng trợn tròn mắt kinh ngạc.​

Trong nháy mắt đó, hắn chợt nhớ tới lời Diệp Tu từng nói.​

"Guide có thể làm được những chuyện, có lúc anh cảm thấy thật khó tin. . . Cậu có biết tinh thần lực của bọn họ có thể kéo dài đến khoảng cách bao xa không?"​

Tinh thần lực, đây là điều kỳ diệu được tạo hóa ban cho loài người.​

Bồ câu trắng từ đâu xuất hiện thành đàn dưới hoàng hôn ngoài khơi xa, chao liệng như sinh ra từ dương quang ngưng đọng. Lông vũ trắng muốt như hoa tuyết lất phất phía trên thuyền nhỏ, ửng hồng trong suốt dưới nắng chiều tươi đẹp.​

"Khưu Phi," một chú chim bồ câu đậu lên cánh tay chủ nhân của nó, trong mắt Kiều Nhất Phàm phản chiếu gió biển và mây bay, nhẹ nhàng mà thông suốt nói, "Ai nói tui chỉ có một tinh thần thể?"​

"Cậu là. . .?!"​

"Không sai, tui có thể chất giống với thủ lĩnh Lý Hiên." Kiều Nhất Phàm gật đầu, nghiêng mặt mỉm cười, "Chỉ cần để chúng ở nơi tui muốn tìm hiểu tình hình là được. . . thông qua mắt của chúng, tui có thể nhìn thấy hết thảy."​

Khưu Phi kinh ngạc: "Thế nhưng. . . tinh thần thể có thể ở xa chủ nhân của chúng như vậy sao?"​

Trong những hồ sơ ghi chép mà hắn biết, không có tinh thần thể nào có thể tách rời chủ nhân hơn 5km mà vẫn duy trì được thực thể.​

Kiều Nhất Phàm ngẫm nghĩ một chút: "Nhờ một số phương tiện kỹ thuật. . . có thể làm được."​

". . ."​

Khưu Phi đã chấn kinh đến á khẩu. Không, là do mình . . . Khưu Phi nghĩ. Mình đáng ra nên nghĩ tới, thầy đang ở Hưng Hân mà, không gì là không thể.​

Bồ câu bay liệng đầy trời tạo nên một vương miện trắng như tuyết quanh bọn họ. Nơi đây có ít nhất trăm con chim, có nghĩa là chỉ cần Kiều Nhất Phàm muốn, cậu có thể chạm vào hàng trăm nguồn tin bất cứ lúc nào. Khi chúng được phân bố dày đặc trong một phạm vi nhỏ, thậm chí có thể đạt được phạm vi bao trùm cả một khu vực - chả trách dọc đường chạy trốn bọn họ đã bỏ rơi đám truy binh không còn một mống. Với sự cẩn thận kín đáo của Kiều Nhất Phàm, chỉ sợ ngay cả một còn kiến trên đường đi cũng được đưa vào tính toán.​

Có thể đạt được thành tựu kỹ thuật như vậy, nhìn khắp Liên minh cũng chưa từng có ai làm được, vậy mà lại xuất hiện trong quân đoàn tự phát bị đồn là nghèo rớt mùng tơi?​

Khưu Phi hỏi: "Người Hưng Hân . . . rốt cục là trú ở đâu?"​

"Hưng Hân bọn tui," Kiều Nhất Phàm khẽ mỉm cười, cặp mắt trong trẻo lấp lánh ánh sáng rực rỡ, "Anh sẽ sớm biết thôi, là một nơi cực kỳ đặc biệt, cực kỳ tốt."​

Gió lạnh bất chợt cuộn lên phía sau lưng làm thính giác nhạy bén của Khưu Phi căng lên một cách vô thức. Mấy sợi tóc ướt bị gió thổi tung, những giọt nước cũng theo đó mà rơi vào không khí, Khưu Phi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, giây tiếp theo, cả một phi thuyền khổng lồ đột ngột xuất hiện giữa không trung, không biết từ không gian thời gian nào tới.​

Diệp Tu đứng ở cửa phi thuyền nhìn xuống, vai nâng một chiếc ô màu bạc, nửa người tắm trong ánh hào quang, khác nào thiên thần hạ phàm. Quân phục của anh còn mang theo khói súng và máu lửa, trên miệng ngậm điếu thuốc lá vạn năm không đổi lộ ra sự lười biếng cùng nhàn nhã. Diệp Tu mở miệng cười: "Yo, Tiểu Khưu, đã lâu không gặp."​

Khưu Phi ngước nhìn thầy của mình, một sentinel hắc ám duy nhất trong toàn bộ tinh hệ, là sentinel vương giả đứng ở đỉnh cao nhất. Một năm lưu vong dường như không làm anh thay đổi chút nào, có chăng là y phục nhiều thêm mấy tầng bụi, thuốc lá cũng đổi một loại giá rẻ hơn.​

Mà sau khi sự kích động vui sướng qua đi, ấn tượng duy nhất của Khưu Phi là:​

Chết tiệt, nhóm người này thực sự có một phi thuyền bẻ cong thời không.​


- TBC -
Về mục lục
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#18
Giữa biển cả rộng lớn, hoàng hôn đỏ rực dần buông có hai thiếu niên cùng nhau lênh đênh trên một chiếc thuyền nhỏ cùng nhau nói chuyện. Hàng trăm con bồ câu bay lượn như được tạo ra bởi ánh sáng của thái dương vĩ đại, bay xung quanh bọn họ.

Và rồi, người mà Khâu Phi ngưỡng mộ xuất hiện.

Diệp Tu xuất hiện đúng như lời Kiều Nhất Phàm đã nói trước đó.

Anh đã trải qua vây khốn, bị đổ oan, bị truy sát nhưng anh vẫn là anh. Vẫn là vị thần trong lòng thiếu niên như Khâu Phi, như Kiều Nhất Phàm. Một kẻ đứng trên đỉnh cao, tắm táp hào quang rực rỡ nhất, mặc quân phục trên người vẫn còn lưu lại mùi thuốc súng và lửa đạn.

Anh đến gặp đứa nhỏ mà mình xem trọng thông qua thông tin của một đứa nhỏ mình xem trọng khác. Nhà ba người đê :__:. Còn ngại chi ~~~

Câu cuối, đúng kiểu deep ko nổi á :v . Khâu ơi là Khâu, đó là Diệp Tu, là thầy của con, có cái gì ổng làm ko được chứ. Dăm ba cái phi thuyền bẻ cong thời không :))))
 

Diệp Tiểu Lam

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
45
Số lượt thích
203
Team
Luân Hồi
#19
Aaaaaaaaaa thực sự là quá thích bộ này, càng đọc càng thích. Là lần đầu đọc Tiếu hướng, lúc đầu còn sợ nuốt không trôi, mà may nhờ edit mượt quá cộng với chú thích ở đầu mà thấy dễ hiểu hẳn.
Một like cho editor, đồng thời đặt gạch hóng diễn biến tiếp theo.
Ui tiểu Khưu tiểu Kiều dễ thương quá đi ~~~~
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#20
Aaaaaaaaaa thực sự là quá thích bộ này, càng đọc càng thích. Là lần đầu đọc Tiếu hướng, lúc đầu còn sợ nuốt không trôi, mà may nhờ edit mượt quá cộng với chú thích ở đầu mà thấy dễ hiểu hẳn.
Một like cho editor, đồng thời đặt gạch hóng diễn biến tiếp theo.
Ui tiểu Khưu tiểu Kiều dễ thương quá đi ~~~~
Đây là bộ tiếu hướng đầu tiên của rất nhiều người và ai cũng đổ khi đọc hết. Hay quá trời ~~~~

Hóng mòn mỡ đợi Kỵ Sĩ Sao Trời
 

Bình luận bằng Facebook