Hoàn [Ngụy Sâm 28/09/2019] [Ngụy-Diệp-Duệ] Nghe hương lúa biết được mùa

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
487
Số lượt thích
3,358
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1
Nghe hương lúa biết được mùa

Dài 5.1k
Thread starter: 张佳乐头上的小花儿
Editor: FanPD

Beta: @Gingitsune

Lời ngỏ: Chúc mừng sinh nhật Ngụy lão đại, người đã vì Liên Minh cống hiến hết sức mình, phát hiện và dẫn dắt rất nhiều mầm non xuất sắc cho Vinh Quang.
Cám ơn bạn beta dễ thương, và Hội Tự Sát luôn thân thiện.


(*) Chỗ này xin được chú thích một chút. (theo Google ca ca nói)
Từ năm 2013 các cấp độ tiếng t rung trong Kỳ thi Năng lực Hoa ngữ (TOCFL) được chia thành 3 Bang 6 cấp, bao gồm: Bang A gồm cấp 1(Cấp Nhập môn), cấp 2 (cấp Căn bản); Bang B gồm cấp 3 (cấp Tiến cấp), cấp 4 (cấp Cao cấp); Bang C gồm cấp 5 (cấp Lưu loát), cấp 6 (cấp Tinh thông).


(**) “Thân tại Tào doanh lòng đang Hán”: nói về tích “Từ Thứ quy Tào”, người này vốn có lòng phò Lưu Bị tức nhà Hán, nhưng bị Tào Tháo bắt mẹ và dùng mưu lừa về doanh trại bên Tào. Tuy ở trong quân Tào nhưng ông không hề giúp Tào, ngược lại dù biết rõ những mưu chước trong trận Xích Bích ông vẫn không báo cho Tào Tháo hay. Trận Xích Bích quân Tào thua rất thảm, chết rất nhiều.

(***) 西泠印社/Tây Linh ấn xã: là đoàn thể nghiên cứu học thuật của Trung Quốc đã có hơn trăm năm tuổi (nay là công ty TNHH Tây Linh Ấn Xã), nằm ở tây nam chân núi Cô Sơn thuộc Tây Hồ, địa cấp thị Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang;
----



Chiến đội Hưng Hân. Hai vị đội viên cùng một vị dẫn đội của đội tuyển quốc gia, mỗi người một nhẫn quán quân, ca khúc khải hoàn trở về Hàng Châu. Vừa mới chân ướt chân ráo đến cửa chính một biệt thự trong khu Thượng Lâm Uyển, còn chưa kịp bước qua ngạch cửa đã quy quy củ củ rụt trở về.

Diệp Tu nhìn một loạt gương mặt xa lạ trong phòng, lời nghẹn trong cổ họng, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi Trần Quả, người vừa lái xe đưa cả bọn về đây: “Tụi tui mới đi có một tháng, chị liền phá…” Hắn thoáng dừng, tìm từ nói tránh: “Thiếu tiền?”

Phương Duệ phía sau nhón chân, ghé mắt nhìn qua vai hắn, phũ phàng đâm một dao: “Ý ông là phá sản nên đổi chỗ này thành tiệm net kiếm tiền?”

Diệp Tu rụt cổ phủ nhận: “Là cậu nói mà.”

Phương Duệ: “Đường đường là gương mặt của quốc gia, có thì nhận đi. Ui, chị chủ, chị không thể lạm sát người vô tội, đâu phải tui…”

Trần Quả thà giết lầm còn hơn bỏ sót, gõ đầu mỗi tên một cái, rồi túm cổ áo cả hai lôi vào nhà. Tô Mộc Tranh đi theo sau cười khanh khách.

“Ba người các ngươi làm trò gì thế,” Ngụy Sâm chậm rãi lắc lư từ phía sau tới, mặt đầy oán hận. Hắn lớp xách, lớp mang, lớp lấy chân đạp đẩy, cố đưa ba cái vali vào phòng khách. “Không cần mấy nhóc, cứ tiếp tục làm việc của mình đi.” Ngụy Sâm cao giọng, vừa nói vừa xua tay với mấy đứa nhỏ đang định đứng lên giúp. Đám trẻ chần chừ một lúc rồi cũng ngồi xuống.

Diệp Tu ngắm đám nhóc mới đến, ngập ngừng đưa tay chỉ chỉ: “Đây là?”

Ngụy Sâm không thèm ngẩng đầu: “Mới tuyển.”

Diệp Tu buột miệng, lời thốt ra não chưa kịp duyệt: “Lao động trẻ em?”

Phương Duệ không đành lòng, vỗ vai hắn, ngắn gọn: “Trại huấn luyện.”

Diệp Tu vỗ đầu: “Tui nói lúc ở Zurich về cứ cảm giác mình để quên gì đó, hóa ra là não.” Rồi cười giả lả: “Khổ riết quen, đầu óc rỉ sét hết rồi.”

“Khổ cái gì!” Trần Quả ôm mấy chai nước uống ướp lạnh từ bếp đi ra, “Đó gọi là vạn sự khởi đầu nan.”

Phương Duệ nhìn Diệp Tu, tử tế giải thích: “Gian nan hổng có nản.”

“…” Miệng Diệp Tu giật giật, “Tui bỏ học, không phải thất học.”

Phương Duệ nhún nhường: “Tôi chỉ sợ ngài quên. Dù sao ngài rời khỏi trường học cũng hơi lâu rồi.”

Diệp Tu cười ha hả đáp lễ: “Phương sư phụ, tiếng phổ thông của ngài nhờ được hai người Bắc Kinh luyện cho mới miễn cưỡng tới được cấp hai (*). Đừng bắt chước tui ra dáng có văn hóa.”

Phương Duệ gật gật đầu, sau đó hướng về phía cửa réo tên Ngụy Sâm: “Lão Ngụy! Lão Diệp nói tiếng phổ thông của ông không có văn hóa kìa!”

“Con mẹ nó!” Ngụy Sâm gầm lên, “Tụi bây lăn qua đây tự khiên hành lý coi. Bọn mày đi thi đấu ở Zurich hay đi tập huấn ở Đức Vân Xã? Thi đấu ở Zurich phối hợp chưa đã sao còn về đây quậy tiếp! Một tung một hứng hả… Nè, em gái Tô đừng có cổ vũ làm bọn hắn tưởng bở.”

“Mấy đứa ra dáng quán quân đại diện nước nhà chút coi, thay đổi đi chớ, để tụi nhỏ còn noi gương. Mới vừa cầm một quán quân, phải có trách nhiệm giữ hình tượng.” Trần Quả ngồi vào sô pha, lườm cả bọn, thuận tay thảy mấy chai nước qua, để bọn họ tự chuyền cho nhau.

Phương Duệ nghe nói liền giơ lên hai ngón tay.

Trần Quả thở dài: “Phương Duệ, hình tượng của cậu chỉ là “hi” thôi hả?”

Phương Duệ trang nghiêm: “Đây là số hai. Tui có hai quán quân.”

Trần Quả mệt tâm: “Rồi, hai, rồi sao.”

Cô vừa ngước lên, “boss cuối” đang hướng về cô xòe nguyên bàn tay.

Diệp Tu nhàn nhạt, lời ít ý nhiều: “Tui năm cái.”

Trần Quả : “…”

Ngụy Sâm cười, xì một tiếng: “Làm như ghê gớm lắm.”

Diệp Tu nói : “Ông ghen tị thôi.”

Ngụy Sâm lườm hắn một cái: “Anh mày ghen tị? Mắc cười! Anh đây đáng giá vạn lần, tuổi trẻ tài cao, soái ca lồng lộng, tay trắng dựng nghiệp. Nói làm giàu là làm giàu, tùy tùy tiện tiện nhấc tay cũng có ngay hai nhà tài trợ.”

Phương Duệ vừa nhấp vào một ngụm liền sặc ra, bị ánh mắt giết người của Ngụy Sâm tia đến, bèn thành khẩn quơ quơ chai nước trong tay: “Tui không có ý gì với ông, tại chai nước này khó uống quá.” Nói xong, để tăng độ thành thật còn thòng thêm một câu: “Nước gì vậy, trước giờ đâu thấy mua loại này?”

Ngụy Sâm tích chữ như vàng: “Tài trợ.”

Phương Duệ: “…”

Phương Duệ lập tức thành kính giơ cái chai hướng về phía cửa chính vái hai vái, miệng lẩm bẩm: “Tài trợ lão gia, tui không nhắm vào ông nha, tui là nhắm vào lão già khốn nạn họ Ngụy da mặt dày nhanh hơn cả tuổi tác á…”

Ngụy Sâm quả quyết xoắn tay áo, khí thế hùng hổ xỉa trán Phương Duệ: “Hôm nay ông không đánh chú mày đến hô cha gọi mẹ, ông không phải họ Ngụy!”

Diệp Tu liền chọt một câu: “Cuối cùng cũng muốn lấy họ của cha sao, con trai ngoan?”

Ngụy Sâm móng vuốt vẽ thành hình vòng cung, chuyển hướng sang Diệp Tu. Diệp Tu né gấp: “Con trai, muốn giết cha à?”

Ngụy Sâm vung hai nắm tay không bắt được người, mắng: “Mày nhanh nhẹn như vậy từ hồi nào? Không phải chưa từng nhích mông ra khỏi nhà quá một kilomet sao?”

Diệp Tu bị dí chạy vòng vòng khắp nhà, ngoài miệng giọng tức tối: “Ông nói xem! Cái tên Trương Tân Kiệt đó! Suốt một tháng ngày nào cũng kêu dậy sớm, gõ cửa từng phòng bắt rời giường tập luyện. Đúng là bị bọn Bá Đồ cài sẵn âm mưu.”

Ngụy Sâm cười ha hả: “Đồng chí tiểu Trương được lắm. Đối với một tên giải nghệ rồi nhưng cứ bon chen như tên này vẫn chăm sóc chu đáo đến thế. Lão phu không thể phụ công khó nhọc của hắn được. Ha! Xem chiêu!”

Phương Duệ đứng phía sau sô pha vung vẩy cái gối tựa, hào hứng cổ vũ: “Đánh tới luôn! Khóa tay! Kẹp chân, kẹp chân! Cào chỗ đó!”

Trần Quả: “…”

Hai cô gái xinh đẹp cạn lời, ngồi trên sô pha lặng lẽ uống nước. Một lúc lâu, Trần Quả xòe ra năm ngón tay, ngao ngán hỏi: “Bọn trẻ năm tuổi, chắc không thể lớn hơn?”

Tô Mộc Tranh đưa tay cụp bớt hai ngón, sửa lại: “Mới lên ba thôi!”

Chờ đến khi “đám trẻ lên ba” đánh nhau đến mệt mỏi, cửa phòng huấn luyện bên kia bật mở. Kiều Nhất Phàm và Đường Nhu, giống như gà mẹ dẫn theo một bầy gà con, xúm xít đi ra, nhìn thấy trên ghế sô pha xõng xoài đông một người tây một kẻ, hai mắt lập tức sáng rỡ: “Các tiền bối đã về.”

Sau lời chào đó, đám “gà con” nhanh chóng tụ thành một hàng ngang, đứng nghiêm trang. Sổ trong tay lật sẵn trang có in logo Hưng Hân, không lên tiếng nhưng nhìn cả ba người như sói đói chờ mồi.

Diệp Tu: “…”

Tô Mộc Tranh: "..."

Phương Duệ: "..."

Phương Duệ dùng cùi chỏ hích Ngụy Sâm một cái, nhỏ giọng bình luận: “Chuyên nghiệp quá vậy, chắc tập nhiều lần rồi hả.”

Ngụy Sâm gãi gãi đầu, lầu bầu nói: “Ai mà biết.” Rồi cất cao giọng, hướng các “gà con” ra lệnh: “Xếp hàng, theo thứ tự từng người một. Bọn họ sẽ ký cho các cậu, muốn viết gì đều sẽ viết. Ký tên xong lập tức đi ăn. Nghỉ huấn luyện, ăn chung một bữa.”

Ba người lập tức bận rộn, tay không ngừng viết, miệng không ngừng nói.

Tô Mộc Tranh cười híp mắt, bắt tay từng người, tỉ mỉ hỏi muốn viết gì; Diệp Tu ký ba lần Diệp Thu mới sực nhận ra, do dự không biết có nên kêu viết lại ký lại không; Phương Duệ…

Phương Duệ đang tiếp một cậu nhóc vóc người nhỏ nhắn, dáng vẻ rụt rè: “Em đặc biệt thích Tổ Hợp Tội Phạm, cho nên…”

Phương Duệ kích động vỗ đùi đánh đét một cái: “Thích Tổ Hợp Tội Phạm hả? Rất là tinh mắt đó nha! Liên Minh chỉ có tổ hợp này là tuyệt nhất từ trước tới giờ! Anh có một rương áp phích bản giới hạn trước đây để trong phòng, chờ anh đi lấy cho em một tờ.” Nói rồi lập tức vượt sô pha vọt lên lầu.

Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh nghi ngờ: “Hắn ở đại bản doanh của mình lại đi giấu giếm áp phích của đội viên đối thủ truyền kiếp Bá Đồ?”

Tô Một Tranh bồi thêm một đao: “Thân tại Tào doanh lòng đang Hán.” (**)

Phương Duệ nói vọng từ trên lầu xuống: “Cựu rồi! Là cựu đội viên Bá Đồ!”

Ngụy Sâm cười ha ha: “Cựu đội viên, đương kim huấn luyện viên, tội càng thêm nặng.”

Phương Duệ lại gầm trong cổ họng: “Vậy cứ truy nguồn gốc, lão Ngụy là cựu đội trưởng Lam Vũ, sợ là phải treo cổ lên cây cho chết luôn! Còn nữa, tui đâu có dấu diếm! Tui là quang minh chính đại cất dưới gầm giường!”

Ngụy Sâm an ủi các “gà con” vốn vẫn chưa từng chứng kiến mấy cảnh này: “Hưng Hân chúng ta thường ngày chơi với nhau vui vẻ vậy đó. Ai muốn làm gì thì làm. Không có ràng buộc gì cả. Cái này gọi là… môi trường làm việc chuyên nghiệp, không thua kém các công ty nước ngoài.”

Diệp Tu phì cười: “Ông chôm nguyên văn áp phích tuyên truyền của Lôi Đình, không sợ bị phạt bản quyền?”

Ngụy Sâm đáp lễ: “So với cái hồi qua vòng khiêu chiến đi chôm bài phát biểu của tiểu Lâu vẫn còn tốt chán.”

Diệp Tu nghiêng đầu giả ngu: “Ủa có chuyện này hả? Mộc Tranh, có chuyện này hả?”

Tô Mộc Tranh quay qua nhìn hắn với ánh mắt kiên định: “Có.”

Diệp Tu: “…”

Ngụy Sâm giơ ngón cái lên: “Diệp Tu, em gái Tô chính là em gái tốt. Sẵn sàng vì nghĩa diệt thân, chân mày một cái cũng không hề nhíu. Nè nè, mấy nhóc phải chú ý nha, trừ đi phần kỹ thuật dễ nhìn, lão Diệp lão Phương là hai tên zâm tiện. À không phải. Phải nói là để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, không màng hình tượng. Anh muốn mấy nhóc bắt chước theo. Chị Tô cũng thuộc hạng tuyển thủ một châm thấy máu, một đao phong hầu. Mấy nhóc nhớ để tâm học hỏi.”

“Học cái gì?” Phương Duệ vung vẩy áp phích, nhảy từ đầu cầu thang xuống. Sau đó kê áp phích lên đùi, hỏi cậu thiếu niên kia muốn ghi cái gì.

Ngụy Sâm rướn cổ lên nhìn tấm áp phích, bình phẩm: “Cũng không tệ lắm.”

“Còn phải nói,” Phương Duệ xoạch xoạch ký lên hai chữ, nhìn kỹ một hồi, lại nhiệt tình hỏi: “Em muốn thêm một chữ ký nữa không?”

Đứa nhỏ có chút mờ mịt: “Ý?”

Phương Duệ vỗ ngực tự hào: “Anh học chữ ký của lão Lâm rất giống, đảm bảo chính lão Lâm nhìn cũng không phát hiện. Anh nói một tiếng là sẽ được ủy quyền, danh chính ngôn thuận.”

Ngụy Sâm rút lại tờ áp phích đứa bé đang ôm trong ngực, khoanh tay dạy bảo Phương Duệ: “Phương Duệ chú mày đi thi đấu nước ngoài về hay là đi học bán hàng đa cấp vậy. Một mình ở đây ba hoa, quan trọng là thằng nhỏ có muốn lấy không?”

Cậu thiếu niên tuy mịt mờ nhưng vẫn gật đầu: “Dạ muốn.”

Ngụy Sâm: “…”

Diệp Tu cười lớn: “Lão Ngụy, lêu lêu.”

Ngụy Sâm thuận dây cột bò, quả quyết chuyển dời mục tiêu: “Diệp Tu, sao chú mày không có một tấm nào? Coi như phúc lợi tặng mấy nhóc trại huấn luyện.”

Diệp Tu tỏ vẻ vô tội: “Trên người tui có mấy tấm, một cái hộ chiếu, một cái chứng minh thư, ông muốn cái nào?”

Tô Mộc Tranh cười: “Của anh hay là của Diệp Thu?”

Diệp Tu bất đắc dĩ nhìn cô: “Chuyện xưa lơ xưa lắc không cần em nhắc hoài.”

Ngụy Sâm nín cười ho hai tiếng: “Chậc chậc, coi mày kìa. Mấy đứa nhỏ ở xa thiệt xa cũng tìm đến đăng ký ở trại huấn luyện của mình. Mày chẳng nói vài câu thì chớ, cắm mặt ký tên, đã vậy còn ký sai.”

Diệp Tu thành thật tiếp thu, nhìn cậu bé trước mặt, cười hiền hòa: “Em họ gì?”

Cậu bé lễ phép: “Em họ Lê.”

Diệp Tu lại dùng giọng điệu từ ái kiểu “Vì sao con khóc?”, tiếp tục ôn hòa: “Vì sao lại chọn trại huấn luyện Hưng Hân?”

Cậu bé khảng khái đáp: “Em muốn chính mình đánh ra một vùng trời, dùng đôi tay chính mình nắm lấy thành công, kiếm thật nhiều tiền.”

Diệp Tu bật cười, buột miệng: “Vậy em gõ lộn cửa rồi, chuyển qua khu kế bên đi trộm mộ đi, nhanh giàu hơn.”

Ngụy Sâm: “…”

Chờ đến khi bọn nhỏ đã đi hết, Ngụy Sâm vơ lấy một cái gối quăng vào mặt Diệp Tu: “Đây là môn thể thao thi đấu nghiêm túc! Phùng chủ tịch cuối cùng cũng đăng ký xong ở Tổng cục thể dục thể thao! Hoàn toàn hợp pháp! Mày xúi thằng nhỏ đi tham gia mấy trò trái pháp luật là sao! Rắp tâm bất lương!”

Bị chụp mũ bất ngờ, Diệp Tu vẫn vẻ mặt vô tội, quay đầu hỏi Phương Duệ: “Tui nói sai gì hả?”

Phương Duệ ôm mặt không đành lòng nhìn thẳng: “Tuy biết là ông nói đùa, nhưng tui vẫn thấy có đạo lý nha. Cái trò kia làm giàu nhanh hơn.”

Diệp Tu gật đầu, đầy vẻ ưu tư: “Suy cho cùng, thể thao điện tử vẫn là một môn cạnh tranh khốc liệt. Mong thành danh chỉ vì nghĩ đến thu nhập, để rồi muốn bao nhiêu thất vọng là có bấy nhiêu.”

Phương Duệ liên tục đồng ý.

Diệp Tu lườm hắn: “Quý ngài ở Hưng Hân nhận mức lương cao nhất, không có quyền bàn luận đề tài này.”

Ngụy Sâm cũng ưu tư: “Mày coi bộ có nhiều kinh nghiệm về mấy chuyện này. Lão Quách trả tiền mày rồi mà, cứ như mày đang tụng kinh cầu siêu, đạt cảnh giới nào rồi. Ổng rốt cuộc nợ bao nhiêu, để cho mày tụng hoài như vậy?”

Diệp Tu ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn trần nhà hồi tưởng: “Rốt cuộc là bao nhiêu? Lâu lắm rồi, ai mà nhớ?”

Tô Mộc Tranh tốt bụng nhắc nhở: “Hay là anh thử đi hỏi ổng?”

Diệp Tu lắc đầu: “Mấy ngày trước ổng tới tìm tui, nói là ổng cũng không nhớ. Kêu tui cho đại một con số.”

Ngụy Sâm cười ha hả: “Chém liền! Người ta đã nói vậy, mày đừng khách khí, khách khí chả hóa ra người ngoài.”

Phương Duệ lập tức phụ họa: “Đúng vậy. Bạn bè cả mà, khách khí với nhau làm gì?”

Diệp Tu quay về mode trào phúng: “Cậu biết ổng sao, ai bạn bè với cậu?”

Phương Duệ nghiêm mặt nói: “Ổng là bạn bè của mấy ông, tui quen mấy ông, tính tới tính lui cứ thế tính ra toàn người quen cả, đúng không?”

Ngụy Sâm nhíu mày: “Túm lại là không khách khí, nói con số bao nhiêu thì được?”

Nãy giờ không hề lên tiếng, Tô Mộc Tranh lúc này đột nhiên xòe năm ngón tay trước mặt Diệp Tu, lắc qua lắc lại: “Nói đại năm triệu đi.”

Diệp Tu: “…”

Ngụy Sâm: “Ừa, số đó chắc ổng trả được.”

Phương Duệ: “Tui cũng thấy ổn.”

Trần Quả: “Những lúc như thế này, chị luôn cảm thấy mình theo không kịp mọi người…”

Diệp Tu: “Thì chẳng phải lúc đoàn chiến chị cũng tham gia cho có thôi sao?”

Trần Quả: “…”

Mọi người thu dọn một tí rồi đi đến tiệm cơm bên cạnh gọi vài món. Ông chủ tiệm là người quen, đang ngồi ở quầy xem sổ sách, vừa thấy cả bọn liền niềm nở giơ tay chào hỏi, rồi giục một cô bé mới vào làm ở tiệm đưa thực đơn qua.

Cô bé đưa cuốn thực đơn đến, hiếu kỳ quan sát mọi người.

Ngụy Sâm hãnh diện ôm Phương Duệ và Diệp Tu hai bên, nhiệt tình giới thiệu: “Không cần nghi ngại. Không sai! Đúng như vậy! Chúng ta có ba vị quán quân vừa trở về từ giải đấu quốc tế ở Zurich. Là hai người ngồi cạnh anh đây, mặt mày không có gì xuất sắc, chắc do vẻ đẹp anh tuấn của anh lấn át mất nên nhìn càng bình thường. Người thứ ba là cô gái tóc dài đặc biệt xinh đẹp ngồi đối diện kia. Không sai! Chính là ba người bọn họ. Nhìn quen lắm đúng không. Ông chủ thiếu điều đem TV đổi thành camera phát đi phát lại mỗi ngày 5 lần ấy chứ. À há, nè, nói ổng livestream ngay và luôn đi, để mai mới phát là muộn mất. Thiệt tình, muốn tém tém cũng không được, hết cách rồi, fan này nhiệt tình quá. Sao hả cô nhỏ, muốn xin chữ ký?”

Ngụy Sâm nhe răng cười, nhìn như một minh tinh đang diễn.

Cô bé nói lí nhí, đưa tay chỉ Ngụy Sâm: “Không phải. Là cháu cảm thấy chú rất giống cậu hai của cháu.”

Ngụy Sâm: “Ơ.”

Cô gái nhỏ không quên cung nắm tay nói “Cố lên.”, rồi thu lại thực đơn đi mất.

Ngụy Sâm ỉu xìu xìu: “Tui bây vậy mà chẳng nổi tiếng? Chả ai quen mặt?”

Phương Duệ vỗ vỗ vai hắn: “Làm sao so với ông được, ông giống cậu hai nhà người ta. Chậc, nè ông, em gái cỡ này, cậu hai cũng phải bốn mươi, năm mươi rồi đó.”

Ngụy Sâm phì một tiếng: “Sao mày không nói con bé ấy là fan Gia Thế, nói gì thì nói vẫn là thù như thù giết cha, nên mới giả đò không biết.”

Phương Duệ vẫn cứ đâm bang: “Tui nói chuyện liên quan đến ông và cậu hai của cổ thôi. Nói bậy chị chủ chém. Tui hổng liên quan à nghen.”

Tô Mộc Tranh nghiêng đầu cười: “Liên lụy.”

Phương Duệ: “…”

Diệp Tu vô tư gắp cái đùi gà mà Ngụy Sâm đang địa nãy giờ, đánh trống lãng trước khi Ngụy Sâm kịp phản ứng: “Trại huấn luyện sao rồi?”

Nhắc tới trại huấn luyện, Ngụy Sâm lập tức đổi vẻ mặt: “Nhờ hồng phúc quán quân, rất nhiều người đến báo danh, đương nhiên cũng có người hùa theo phong trào. Hai ngày trước khi chính thức báo danh, Đường Nhu liều mạng tập huấn dọa hai đứa sợ rút tên mất. Còn ba đứa bị tao bắt quả tang chỉ tới kiếm cớ lên mạng chơi game ké.”

Diệp Tu vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Vạn sự khởi đầu nan…”

“Nhưng!” Ngụy Sâm bỗng nhiên cao giọng làm Diệp Tu hoảng hồn, đôi mắt hắn bỗng đầy nhiệt huyết, tay lắc mạnh vai Diệp Tu: “Tao chấm được hai hạt giống tốt! Thiệt! Cứ bồi dưỡng, sau này giết Bá Đồ đạp Vi Thảo chỉ là chuyện muỗi. Mày không luyện tụi nhỏ thành bất hủ mày liền không phải họ Diệp.”

Diệp Tu mặt vô cảm, như mọi khi giở móng vuốt ra, nói xóc hông: “Cựu đội trưởng Lam Vũ, ông đừng dấu bí kíp như thế.”

Tô Mộc Tranh bỗng thấy hứng thú, chồm người về phía trước hỏi: “Bí kíp?”

Diệp Tu lấy tay vỗ vào ngực Ngụy Sâm, nói trịnh trọng: “Lão Ngụy ngoài cái tiếng zâm, còn có khả năng tìm hạt giống khắp Liên Minh không ai vượt mặt. Lão đã vì Liên Minh mà cống hiến, đào tạo nên vị tuyển thủ nổi danh lắm lời, cùng với vị tuyển thủ nổi danh tay tàn, cùng một nơi sản xuất củ cải trứ danh --- Lam Vũ”

Tô Mộc Tranh cười tươi: “Những lời này truyền đến tai Hoàng Thiếu Thiên, anh đoán xem hắn sẽ nói gì?”

Diệp Tu xoa xoa trán: “Em đừng nói, chưa chi anh đã thấy tai lùng bùng.”

Phương Duệ thắm thiết bày tỏ sự đồng tình với Diệp Tu: “Tui cũng cảm thấy về khoản nhìn người Lam Vũ lợi hại nhất, rất có tầm và rất sắc bén.”

Ngụy Sâm vỗ đầu hắn một cái: “Mày đang gián tiếp tự khen mình chứ gì?”

“Cho nên á,” Diệp Tu lại mở miệng, Ngụy Sâm lập tức có cảm giác não sắp bị tai biến: “Lão Ngụy, nếu sau này không làm nghề thể thao điện tử này, tập trung vô trồng trọt cũng có tiền đồ lắm đó. Cái cách ông chọn hạt giống, công nghệ phát triển hạt giống, tinh chuẩn gấp bảy lần công nghệ điện tử.”

Ngụy Sâm trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh mình đeo bông hồng lớn, ôm một gốc củ cải cao to đang cười khúc khích chụp selfie.

May mà Diệp Tu đã lượn về chủ đề chính: “Tụi nhỏ huấn luyện ở đâu?”

Trần Quả nhanh chóng trả lời: “Chị thuê luôn biệt thự bên cạnh rồi. Tụi nhỏ ăn ở và huấn luyện ở đó. Sẽ có an bài đấu chỉ đạo cho mấy đứa biểu hiện tốt nhất mỗi tuần. Hôm nay đến lịch đấu chỉ đạo, nên lão Ngụy tập trung tụi nhỏ sang bên này.”

Diệp Tu tựa như nghiền ngẫm điều gì, gật đầu, quay qua hỏi Ngụy Sâm: “Hai hạt giống tốt mà ông nói chơi nghề gì?”

Ngụy Sâm đáp ngay: “Một chơi pháp sư chiến đấu, một chơi nhà quyền pháp.”

Diệp Tu cố nhớ lại: “Hai đứa đó là đứa nào?”

Ngụy Sâm tỉ mỉ mô tả: “Pháp sư chiến đấu là thằng nhỏ nói thích Tổ Hợp Tội Phạm với lão Phương đó.”

Diệp Tu nhíu mày: “Còn nhà quyền pháp.”

Nguy Sâm lạnh như băng: “Là thằng bé chú mày kêu đi trộm mộ.”

Diệp Tu: “…”

Phương Duệ đập bàn cười lớn: “Lão Diệp đúng là ông có thù truyền kiếp với nhà quyền pháp.”

Ngụy Sâm nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Tu: “Lão phu chẳng dễ gì tìm được mầm non tốt, nếu thằng nhỏ bỏ đi, mày không yên với tao đâu.”

Phương Duệ xem trò vui không chê chuyện lớn, sẵn lòng tưới dầu vào lửa: “Không việc gì, cứ đánh xe chạy khu Tây Hồ là tìm thấy nó thôi mà, ha ha ha ha ha ha ha.”

Nhìn ba tên này đối đáp lượm liền, Trần Quả đau đầu: “Ba người một hồi lại nói đi đâu rồi, không thấy Mộc Tranh im lặng từ nãy giờ sao?”

“A?” Tô Mộc Tranh đang chu miệng hút nước uống, bối rối chớp mắt: “Em đang nghe. Chị không cảm thấy mấy ảnh nói chuyện rất vui sao?”

Trần Quả: “…”

Trần Quả: “Mộc Tranh, phối hợp một chút.”

Tô Mộc Tranh gật đầu, lập tức nghiêm mặt, nói như đọc: “Đúng đó, mấy anh thật không nghiêm chỉnh.”

Trần Quả: “…”

Cả ba người kia đều dựng lưng thẳng tắp, tỏ ra nghiêm chỉnh lắng nghe giáo huấn, nếu bơ đi đừng nhìn cái cách cả đám đang cố gắng nín cười đến rung cả sàn nhà.

Trần Quả thở dài: “Mấy người thật là…” Rồi cô cũng cười theo.

Khi mọi người trở về Thượng Lâm Uyển, không nhìn thấy “hạt giống tốt” kia đâu cả. Diệp Tu đành hỏi “hạt giống tốt” còn lại: “Một người nữa đâu?”

Cậu nhỏ chiến đấu pháp sư lắc đầu: “Đầu giờ trưa bắt xe đi, đến giờ chưa thấy về.”

Ngụy Sâm lập tức sấn tới hai bước: “Có nói đi đâu không?”

Cậu nhỏ “Chiến đấu pháp sư” như cố gắng nhớ lại, nói: “Tây Linh Ấn Xã.” (***)

Ngụy Sâm: “…”

Phương Duệ nắm lấy cánh tay Diệp Tu lắc lắc, nhỏ giọng: “Tiêu ông rồi.”

Diệp Tu cũng nhỏ giọng chỉnh lại: “Là tiêu tụi mình rồi. Bất cứ lúc nào cũng không được quên tinh thần đoàn đội.”

Phương Duệ lườm hắn một cái: “Ông còn định nói là “Vinh Quang không phải trò chơi của một người” nữa đúng không?”

Diệp Tu gật đầu: “Đúng là có thể nói câu đó.”

Ngụy Sâm sập cửa trước mặt hai người, trước khi đi còn để lại một câu: “Tụi bây chờ đó!”

Phương Duệ ngóng ra ngoài cửa sổ: “Oa, lão Ngụy muốn đi tìm thiệt sao?”

Diệp Tu nhún vai: “Nói không chừng thiệt đó.”

Phương Duệ nghiêm mặt: “Diệp Tu ơi là Diệp Tu, ông nghĩ xem lỡ mà lát nữa lão Ngụy không tìm được người, ai thu dọn xác cho ông?”

Diệp Tu ngửa đầu nhìn lên trần nhà: “Vậy tui chỉ còn cách cầu nguyện tui và lão Ngụy sẽ không lên báo, và tên chơi quyền pháp kia cũng đừng có xuất hiện trên mặt báo.”

“Huấn luyện viên đi đâu?” Cậu bé chiến đấu pháp sư bưng ly nước từ phòng huấn luyện đi ra, mặt đầy hoang mang.

Phương Duệ chỉ ra cửa chính: “Đi cứu vớt cậu bạn kia rồi.”

“A?” Cậu chiến đấu pháp sư chớp chớp đôi mắt: “Em đùa thôi. Bạn ấy xin nghỉ phép về nhà, để em nhắn cho huấn luyện viên.”

Diệp Tu: "..."

Phương Duệ dùng hai ngón tay moi một cái điện thoại ra từ khe hở ghế sô pha: “Em mới nhắn phải không? Xem ra ổng không mang theo điện thoại.”

Diệp Tu thở ra một hơi: “Tốt rồi.”

Phương Duệ tốt bụng nhắc nhở: “Tui cảm thấy chờ ổng quay về ông còn thảm hơn.”

Diệp Tu khó hiểu: “Sao chứ?”

Phương Duệ: “Giận chó mắng mèo.”

Diệp Tu nghĩ đến trời đang nóng 42 độ ngoài kia, buộc phải đồng tình.

“Em đùa hơi quá phải không ạ…” Cậu nhỏ có vẻ bất an.

“Không!” Phương Duệ lập tức đè tay lên bả vai cậu, “Em chỉ làm việc bọn này rất muốn mà chưa bao giờ thành công.”

Diệp Tu vuốt cằm, tự nhủ: “Đứa nhỏ này làm tui nghĩ đến Nhất Phàm.”

Phương Duệ ra sức gật đầu: “Quá hợp với khí chất của Hưng Hân mình”

“Cho nên dù thế nào…” Diệp Tu hướng về cậu bé chiến đấu pháp sư, chìa tay ra: “Chào mừng em gia nhập Hưng Hân.”

Hoàn.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Chào mừng em gia nhập Hưng Hân :D

Yên tâm, chỉ cần chưa tới một mùa giải, tâm em sẽ bắt đầu phát đen :)
 

chiory

Farm exp kiếm sống
Bình luận
54
Số lượt thích
183
#3
Sao cùng 1 nhà mà nói chuyện cứ tát vào mặt nhau bôm bốp ấy nhỉ = )))
Em gái Tô cũng trưởng thành rồi, học xấu bắt nạt Diệp Tu : )))
Btw, mấy mầm non của đất nước mà giao cho mấy lão này, quả thật làm người ta sợ hãi = )))
Các em phải mạnh mẽ lên, gần mực nhưng phải tỏa sáng nhaaa!!!
 

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#4
Mầm non tổ quốc đã được gieo trồng ở một mảnh đất "đen" :))))))
 

Bình luận bằng Facebook