Hoàn [Song Tử Tinh] [Khưu Kiều] [Faith Justice] Praise the Lord

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
[Khưu Kiều] – Praise the Lord
Tác giả:
昨日未完
Edit: Thobeo
Beta: Lãi
Fanfic thuộc project
Song Tử Tinh.

Giới thiệu: Là một đoản trong chùm fic 4 đoản cùng một Hệ liệt Faith Justice - au quân đội, cp Khưu Phi - Kiều Nhất Phàm

Hands up, sugar
Day of Justice
Praise the Lord
Christmas
"Cho tôi một lý do để không bẻ cổ cậu ngay bây giờ đi."​

Khưu Phi đứng trước mặt một người, ngược sáng mà tới, giọng nói không chút âm điệu, sắc lạnh như một miếng kim loại được rửa qua nước sắt.​

Tòa nhà này vốn là một kho trữ dầu bỏ hoang, tối tăm ngột ngạt, luồng ánh sáng yếu ớt duy nhất xuyên qua quạt thông gió đang quay chầm chầm. Lúc này trước mặt Kiều Nhất Phàm là một tên lính đặc chủng chuyên hành động mạnh mẽ tựa sấm rền gió cuốn, anh ta trực tiếp đục thủng cửa sắt, tạo ra một lỗ hổng lớn, ánh sáng chói mắt vội vã tràn vào, đâm vào khóe mắt bỏng rát.​

Trốn ở nơi u ám tràn ngập mùi gỉ sắt cùng nấm mốc này đã hơn 48 giờ, mắt cậu giờ đã cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng. Tên kia có cần thiết phải tại ra một lỗ hổng lớn như vậy không? Kiều Nhất Phàm nghĩ mông lung, cơ thể cậu đã mệt mỏi đến không thể chịu nổi, ngồi bệt dưới đất, đột nhiên phát hiện cánh tay phải, vốn là đang đè lên bụng trái để cầm máu, đã không còn chút cảm giác.​

"Đợi tui nghĩ một chút." Kiều Nhất Phàm trả lời. Do mất máu quá nhiều mà giọng nói của cậu nghe vô cùng yếu ớt nhưng cũng không ngăn trở cậu nghiêm túc tự hỏi.​

Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe tiếng Kiều Nhất Phàm đề nghị: "Vậy thì. . .Do hôm nay là sinh nhật của tui?"​

Nghe vậy Khưu Phi ngẩn người, gần như thành phản xạ muốn phản bác lí do quá mức vụng về của tên kia. Nhưng nghĩ lại thật nhanh, anh phát hiện, ngày 7 tháng 10, mẹ nó, đúng là sinh nhật của cậu ta.​

"Anh giết rất nhiều người." Kiều Nhất Phàm nhìm chăm chú vào khẩu súng lục đã bị máu tươi thấm ướt trên tay đối phương, hiển nhiên là máu cũng thấm ướt cả băng đạn. Cậu định hỏi xem Khưu Phi làm thế nào mà tìm được mình, bây giờ thực ra cũng không cần thiết nữa. Đáp án đã quá rõ ràng.​

"Như vậy không tốt đâu. Mặc dù chúng ta có quyền sinh quyền sát, nhưng làm quá mức sẽ bị khiển trách đó."​

"Tôi không ngại giết thêm vài tên." Khưu Phi nhìn tức giận, ngụ ý cậu còn bức tôi nữa sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.​

"Tui không giúp được đâu."​

"Biết thế thì tốt." Đã vậy còn không đàng hoàng được một chút.​

Thấy Kiều Nhất Phàm vẫn còn có tinh thần mà nói đùa với mình, Khưu Phi liền muốn phát hỏa với cậu ta. Tại ai? Tên nhóc này vì muốn đảm bảo tỉ lệ sống cao nhất cho đồng đội mà tự lấy thân mình ra làm mồi dụ địch. Một thân một mình đối đầu với cả băng đảng đầy đủ vũ trang, cậu ta từ đâu học được cái chủ nghĩa anh hùng chó má này thế? Đã nói bớt xem mấy phim điện ảnh Mỹ đi, xem lắm chết nhanh, đạo lý đơn giản như vậy mà không chịu hiểu.​

Tiện tay vứt bỏ súng lục cùng gần mười băng đạn sang bên, Khưu Phi hít sâu một hơi, nhịn xuống đau đớn khắp cơ thể truyền về, ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Nhất Phàm.​

Hai mắt rốt cục cũng đã thích ứng được với ánh sáng bình minh, Kiều Nhất Phàm ngước mắt, trông thấy áo khoác kiểu quân đội dính đầy máu và bụi đất trên thân Khưu Phi. Con dao Kabar anh luôn đeo ở thắt lưng không còn, ngay cả vỏ dao cũng không cánh mà bay —— sợ rẳng Khưu Phi trong lúc gấp rút tiện tay vớ được cái gì liền trực tiếp dùng làm vũ khí, vỏ dao cũng có thể cắm vào tròng mắt kẻ địch. Xem ra hộp đạn sau lưng chỉ sợ đã sớm hết nhẵn.​

Dùng "hết đạn cạn lương" để hình dùng thực không gì chuẩn hơn. Cả người rách rưới, như thể bị dao lam rạch nát nhưng vẫn cố lăn lộn một hồi, độ thảm hại cũng không thua Kiều Nhất Phàm là mấy.​

Nhưng dẫu sao Khưu Phi vẫn còn sức mà đi đi lại lại, so với bộ dạng nửa sống nửa chết này của cậu thì khá khẩm hơn.​

"Trúng hai phát đạn?" Khưu Phi mở hộp cứu thương ra.​

"Ba phát. Bụng và bắp chân tui đã tự xử lý, nhưng còn bả vai. . ."​

"Thuốc kháng sinh dùng hết rồi?"​

"Không phải, tui với không tới."​

". . ." Thật muốn đánh tên này một trận.​

Nhận ra hô hấp của đối phương tăng thêm một cách rõ ràng, Kiều Nhất Phàm vội vàng thành khẩn khai báo: "Khưu đội, bây giờ không phải lúc đánh nhau đâu. Không biết quanh đây còn có tàn dư nào của địch không, mau chóng rời đi mới là thượng sách."​

"Ai muốn đánh nhau với cậu." Khưu Phi liếc mắt, lấy trong hộp ra đèn cồn cùng băng vải, "Rõ ràng là tôi muốn đơn phương đánh chết cậu."​

"Nhưng còn quân địch. . ."​

"Không có ma nào cả, tôi thăm dò rồi, trong vòng bán kính 300 mét trừ tôi với cậu thì chỉ còn lại chuột với đám bò sát, nhà xưởng trái phép lại còn ô nhiễm này cũng không có người cai quản." Khưu Phi nói, không biết từ chỗ nào lôi ra một con dao nhỏ, đem hơ trên lửa đèn cồn.​

"Cậu lại còn lén mang thứ đồ này." Anh liếc mắt nhìn vỏ thanh kẹo Snickers ở dưới đất, "Tôi thật không hiểu nó có gì ngon."​

"Nó còn ngon hơn khẩu phần quân lương được đóng gói chân không." Kiều Nhất Phàm thử nâng cánh tay phải lên, phát hiện bàn tay mình bị máu khô dính vào đồng phục tác chiến, "Tui thậm chí đã ăn sạch cả thuốc kháng choáng."​

Khưu Phi nhìn về phía cậu, đáy mắt không có một gợn sóng: "Chờ đến lúc trở về tôi sẽ chặt hết chân đám người vô dụng trong tiểu đội của cậu."​

"Sao lại đột nhiên chuyển sang chủ đề này rồi?" Kiều Nhất Phàm có chút bó tay.​

"Còn cần phải nói sao? Để người chỉ huy đích thân ở lại chặn hậu cho cả đám rút lui, loại phế vật như vậy giữ lại làm gì." Khưu Phi giơ lưỡi dao đã bị hơ nóng đến bốc khói lên quan sát một hồi, tiếp tục nói, "Cho lũ chúng nó về nhà cưới vợ sinh con, tôi đổi cho cậu một nhóm mới."​

"A. . .bọn họ nghe cũng không hiểu mấy câu đùa nhạt của anh đâu, thôi bỏ qua đi." Nghe vậy Kiều Nhất Phàm liên tục lắc đầu.​

"Sao không nói là cậu pha trò quá tệ." Khưu Phi ném cho cậu một ánh mắt khinh bỉ, quơ quơ con dao nhỏ trong tay, "Cậu ngoài chơi trò bắn hạt đậu với xem Keep running thì còn biết nói gì khác sao? Cả đôi đều chả thấy buồn cười gì đâu."​

"Không thể nào, người trong đội của tui đều thấy rất buồn cười mà."​

"Bọn họ dỗ cậu thôi, Kiều tiểu đội trưởng, không có gì phải xấu hổ, nói đi nói lại thì cậu cũng là cấp trên của bọn họ. Quay người một chút nào, tôi cần thêm ánh sáng."​

Kiều Nhất Phàm thay đổi tư thế ngồi, chỉ một động tác nhỏ như vậy lại làm cho cậu thấy toàn thân trên dưới đau đớn kịch liệt.​

"Nhẹ tay chút, cảm ơn Khưu đội."​

"Cậu còn dám ra điều kiện?"​

"Không. . .không phải, đây là thỉnh cầu."​

Khưu Phi cười gằn, cẩn thận quan sát vết thương do trúng đạn trên vai: "Ngay cả tính mạng cậu còn không quý trọng, mà còn sợ đau?"​

"Được rồi, tui sai rồi. . .Tui sai thật rồi, lần sau không dám thế nữa, anh đừng giận mà."​

"Cậu lần nào chả nói như vậy," Khưu Phi giơ con dao lên, nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào, "Ồ, sẹo sâu nhớ lâu."​

"Tui nói thật mà, xin hạ thủ lưu tình."​

"Tối qua Lưu Tiểu Biệt uống say, không biết ăn trúng cái gì lại dẫn mấy tên tân binh đến đọ súng với tôi."​

"A?" Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên.​

Khưu Phi nhún vai, nói tiếp: "Tôi lúc đấy đang bận xác định vị trí của cậu, máy định vị không phản ứng chút nào."​

"À à cái đó. . . đương nhiên không có phản ứng, thiết bị đầu cuối bị tắt mà." Cậu gật đầu một cái, cố gắng chứng minh tất cả chỉ là vô tình, lúc chạy trốn không biết đã tiện tay nhét máy định vị vào chỗ nào.​

"Tôi biết, tôi đương nhiên biết. Cậu lại còn không biết xấu hổ mà thừa nhận? Tên khốn kiếp nhà cậu."​

Kiều Nhất Phàm nhạy bén phát hiện ra ngữ khí của Khưu Phi có chút thay đổi, cậu vội vàng bắt lấy: "Kể tiếp chuyện Lưu Tiểu Biệt tiền bối đi, muốn đọ súng sau đó thì sao?"​

"Sau đó tôi bị làm phiền đến mức không chịu được, kêu người đem tháo hết quân hiệu của bọn họ vứt xuống gầm cầu."​

"Đem quân hiệu ném xuống gầm cầu á?"​

"Đương nhiên là chỉ ném xuống gầm cầu."​

". . .Anh thật đúng là, làm thế là muốn bị người dân báo cảnh sát rồi tống vào tù hả——đau. . .! ! Anh không thể nhẹ tay chút à. . .? !"​

Đau đớn kịch liệt xâm chiếm toàn bộ đại não của Kiều Nhất Phàm, trong nháy mồ hôi lạnh túa ra đầy người.​

"Tôi đã đặc biệt làm cho cậu mất tập trung, còn muốn gì nữa?" Khưu Phi lãnh đạm trả lời, thờ ơ nhìn đầu đạn dính đầy máu tươi vừa bị mình lấy ra hỏi người Kiều Nhất Phàm, sờ vào vẫn còn ấm.​

"Nhưng cũng vẫn rất là đau!" Cảm giác đau đớn mãnh liệt làm dấy lên từng đợt tê dại trên da đầu, Kiều Nhất Phàm vô tình phàn nàn lớn tiếng. Trả thù, đây tuyệt đối là trả thù. Bằng kinh nghiệm cùng trình độ của Khưu tiểu đội trưởng, rõ ràng có thể xử lý một cách dứt khoát, vậy mà lại ra tay vụng về như vậy, nói không phải cố ý thì ai mà tin.​

"Phải khử trùng. Chịu đựng một chút, đừng kêu quá to, tai tôi đau, vừa nãy bị chấn động do nổ lựu đạn."​

"Khoan khoan khoan, ui. . . !"​

"Thật là nhiều bọt, lợi hại."​

"Khưu Phi!"​

"Tôt lắm, ngồi yên đừng động, quấn băng vãi đã."​

Sau khi dùng băng vải sạch băng bó kỹ vết thương, Khưu Phi đỡ Kiều Nhất Phàm để cậu một lần nữa có thể ngồi dựa vào tường. Trừ việc bị mất máu cùng đau đớn làm mặt trắng bệch, nhìn qua thấy tinh thần của cậu ta cũng không tệ lắm.​

Không chết cũng đã là kỳ tích, ơn Chúa. Khưu Phi thầm nghĩ, tại thời khắc này, trái tim vì lo lắng mà treo ngược cành cây cuối cùng cũng có thể bình thường trở lại.​

"Mỗi lúc như thế này, tôi thật rất ghét sự can đảm của cậu." Anh quỳ trước mặt Kiều Nhất Phàm, dùng một giọng nói gần như tiếng thở dài, "Dù tôi rất thích cậu làm một sĩ quan chỉ huy có sức phán đoàn và dũng khí mạnh, nhưng mà, tôi nói thật, tôi không thích việc cậu không quý trọng chính mình như thế."​

Thần sắc nghiêm nghị mà khắc nghiệt, người lính trẻ đã trải qua mưa bom bão lửa, giờ đây lộ ra biểu tình thương xót.​

"Cậu đã hứa với tôi rất nhiều lần."​

"Tuyệt đối không từ bỏ tính mạng của mình." Kiều Nhất Phàm tiếp lời, khuôn mặt tái xanh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Sau đó tui đã đem nguyên xi câu nói này tặng lại cho anh. Anh chưa bao giờ sợ hãi."​

Ai dè Khưu Phi lại không chút do dự mà phản bác: "Ai nói tôi không sợ chết?"​

"Anh sợ chết? ?"​

"Sợ cậu chết."​

Một câu nói đã khiến Kiều Nhất Phàm á khẩu không nói được gì. Khưu Phi thỏa mãn thưởng thức nét mặt của cậu ta, thầm nghĩ tên này rốt cục đã chịu ngậm miệng.​

Khưu Phi đem con dao nhỏ và đèn cồn cất đi, sau đó lấy ra thiết bị liên lạc mà một giờ trước cậu đã phát đi tín hiệu, xem cấp dưới còn bao lâu nữa mới đến nơi, sau đó mới phát đi một tin xác nhận việc Kiều Nhất Phàm còn sống và được cứu viện thành công tới Diệp cục trưởng.​

"Khi về tôi muốn viết một báo cáo ngắn." Khưu Phi thu dọn đồng phục tác chiến vào trong túi, "Tự ý rời cương vị, bỏ bê nhiệm vụ, xem thường quân luật, tóm lại là giáng chức cậu rồi nói tiếp."​

"Khưu đội, xin tha mạng." Nhìn anh nói quá dõng dạc, Kiều Nhất Phàm dở khóc dở cười lắc đầu, "Có thể nói đỡ cho tui một chút không?"​

"?" Đối phương nghe thế, nhếch lông mày tỏ vẻ khinh miệt, "Nghĩ nhiều làm gì, cậu chờ mà ngồi yên trên xe lăn một tháng đi."​

Dứt lời, Khưu Phi vẫn duy trì tư thế quỳ trên đất, trang thủ lúc Kiều Nhất Phàm đang mở miệng, liền dùng mấy ngòn tay đang mang găng lộ ngón, nắm lấy gò má của đối phương.​

Sau đó anh nghiêng người về phía trước, trán kề lên trán Kiều Nhất Phàm.​

"Praise the Lord."​

Kiều Nhất Phàm ngưng mắt nhìn đôi con ngươi đen nháy đang gần trong gang tấc, bên trong như phảng phất ngàn vạn sao trời.​

Cậu cũng nhắm mắt.​

"Praise the Lord."​

"Salvation, glory, power to our God."​

"Đã cho chúng con ở bên nhau."​

Khưu Phi cúi đầu, im lặng khẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia, thành kính mà ôn nhu vô hạn. Sau lưng anh khoác lên hào quang, dùng bóng của chính mình bao bọc lại người thanh niên trong ngực.​

"Bất kể thế nào thì cũng giáng chức cậu đã."​

"Không phải anh đang đùa à?!"​

-Fin-​
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
[Khưu Kiều] – Praise the Lord
Tác giả:
昨日未完
Edit: Thobeo
Beta: Lãi


Note của tác giả: Tôi vừa muốn xem lão Diệp đánh con trai, lại muốn thấy hai đứa đánh nhau~

Giới thiệu: Là một đoản trong chùm fic 4 đoản cùng một Hệ liệt Faith Justice - au quân đội, cp Khưu Phi - Kiều Nhất Phàm

Hands up, sugar
Day of Justice
Praise the Lord
Christmas
"Cho tôi một lý do để không bẻ cổ cậu ngay bây giờ đi."​

Khưu Phi đứng trước mặt một người, ngược sáng mà tới, giọng nói không chút âm điệu, sắc lạnh như một miếng kim loại được rửa qua nước sắt.​

Tòa nhà này vốn là một kho trữ dầu bỏ hoang, tối tăm ngột ngạt, luồng ánh sáng yếu ớt duy nhất xuyên qua quạt thông gió đang quay chầm chầm. Lúc này trước mặt Kiều Nhất Phàm là một tên lính đặc chủng chuyên hành động mạnh mẽ tựa sấm rền gió cuốn, anh ta trực tiếp đục thủng cửa sắt, tạo ra một lỗ hổng lớn, ánh sáng chói mắt vội vã tràn vào, đâm vào khóe mắt bỏng rát.​

Trốn ở nơi u ám tràn ngập mùi gỉ sắt cùng nấm mốc này đã hơn 48 giờ, mắt cậu giờ đã cực kỳ nhạy cảm với ánh sáng. Tên kia có cần thiết phải tại ra một lỗ hổng lớn như vậy không? Kiều Nhất Phàm nghĩ mông lung, cơ thể cậu đã mệt mỏi đến không thể chịu nổi, ngồi bệt dưới đất, đột nhiên phát hiện cánh tay phải, vốn là đang đè lên bụng trái để cầm máu, đã không còn chút cảm giác.​

"Đợi tui nghĩ một chút." Kiều Nhất Phàm trả lời. Do mất máu quá nhiều mà giọng nói của cậu nghe vô cùng yếu ớt nhưng cũng không ngăn trở cậu nghiêm túc tự hỏi.​

Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe tiếng Kiều Nhất Phàm đề nghị: "Vậy thì. . .Do hôm nay là sinh nhật của tui?"​

Nghe vậy Khưu Phi ngẩn người, gần như thành phản xạ muốn phản bác lí do quá mức vụng về của tên kia. Nhưng nghĩ lại thật nhanh, anh phát hiện, ngày 7 tháng 10, mẹ nó, đúng là sinh nhật của cậu ta.​

"Anh giết rất nhiều người." Kiều Nhất Phàm nhìm chăm chú vào khẩu súng lục đã bị máu tươi thấm ướt trên tay đối phương, hiển nhiên là máu cũng thấm ướt cả băng đạn. Cậu định hỏi xem Khưu Phi làm thế nào mà tìm được mình, bây giờ thực ra cũng không cần thiết nữa. Đáp án đã quá rõ ràng.​

"Như vậy không tốt đâu. Mặc dù chúng ta có quyền sinh quyền sát, nhưng làm quá mức sẽ bị khiển trách đó."​

"Tôi không ngại giết thêm vài tên." Khưu Phi nhìn tức giận, ngụ ý cậu còn bức tôi nữa sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.​

"Tui không giúp được đâu."​

"Biết thế thì tốt." Đã vậy còn không đàng hoàng được một chút.​

Thấy Kiều Nhất Phàm vẫn còn có tinh thần mà nói đùa với mình, Khưu Phi liền muốn phát hỏa với cậu ta. Tại ai? Tên nhóc này vì muốn đảm bảo tỉ lệ sống cao nhất cho đồng đội mà tự lấy thân mình ra làm mồi dụ địch. Một thân một mình đối đầu với cả băng đảng đầy đủ vũ trang, cậu ta từ đâu học được cái chủ nghĩa anh hùng chó má này thế? Đã nói bớt xem mấy phim điện ảnh Mỹ đi, xem lắm chết nhanh, đạo lý đơn giản như vậy mà không chịu hiểu.​

Tiện tay vứt bỏ súng lục cùng gần mười băng đạn sang bên, Khưu Phi hít sâu một hơi, nhịn xuống đau đớn khắp cơ thể truyền về, ngồi xổm xuống trước mặt Kiều Nhất Phàm.​

Hai mắt rốt cục cũng đã thích ứng được với ánh sáng bình minh, Kiều Nhất Phàm ngước mắt, trông thấy áo khoác kiểu quân đội dính đầy máu và bụi đất trên thân Khưu Phi. Con dao Kabar anh luôn đeo ở thắt lưng không còn, ngay cả vỏ dao cũng không cánh mà bay —— sợ rẳng Khưu Phi trong lúc gấp rút tiện tay vớ được cái gì liền trực tiếp dùng làm vũ khí, vỏ dao cũng có thể cắm vào tròng mắt kẻ địch. Xem ra hộp đạn sau lưng chỉ sợ đã sớm hết nhẵn.​

Dùng "hết đạn cạn lương" để hình dùng thực không gì chuẩn hơn. Cả người rách rưới, như thể bị dao lam rạch nát nhưng vẫn cố lăn lộn một hồi, độ thảm hại cũng không thua Kiều Nhất Phàm là mấy.​

Nhưng dẫu sao Khưu Phi vẫn còn sức mà đi đi lại lại, so với bộ dạng nửa sống nửa chết này của cậu thì khá khẩm hơn.​

"Trúng hai phát đạn?" Khưu Phi mở hộp cứu thương ra.​

"Ba phát. Bụng và bắp chân tui đã tự xử lý, nhưng còn bả vai. . ."​

"Thuốc kháng sinh dùng hết rồi?"​

"Không phải, tui với không tới."​

". . ." Thật muốn đánh tên này một trận.​

Nhận ra hô hấp của đối phương tăng thêm một cách rõ ràng, Kiều Nhất Phàm vội vàng thành khẩn khai báo: "Khưu đội, bây giờ không phải lúc đánh nhau đâu. Không biết quanh đây còn có tàn dư nào của địch không, mau chóng rời đi mới là thượng sách."​

"Ai muốn đánh nhau với cậu." Khưu Phi liếc mắt, lấy trong hộp ra đèn cồn cùng băng vải, "Rõ ràng là tôi muốn đơn phương đánh chết cậu."​

"Nhưng còn quân địch. . ."​

"Không có ma nào cả, tôi thăm dò rồi, trong vòng bán kính 300 mét trừ tôi với cậu thì chỉ còn lại chuột với đám bò sát, nhà xưởng trái phép lại còn ô nhiễm này cũng không có người cai quản." Khưu Phi nói, không biết từ chỗ nào lôi ra một con dao nhỏ, đem hơ trên lửa đèn cồn.​

"Cậu lại còn lén mang thứ đồ này." Anh liếc mắt nhìn vỏ thanh kẹo Snickers ở dưới đất, "Tôi thật không hiểu nó có gì ngon."​

"Nó còn ngon hơn khẩu phần quân lương được đóng gói chân không." Kiều Nhất Phàm thử nâng cánh tay phải lên, phát hiện bàn tay mình bị máu khô dính vào đồng phục tác chiến, "Tui thậm chí đã ăn sạch cả thuốc kháng choáng."​

Khưu Phi nhìn về phía cậu, đáy mắt không có một gợn sóng: "Chờ đến lúc trở về tôi sẽ chặt hết chân đám người vô dụng trong tiểu đội của cậu."​

"Sao lại đột nhiên chuyển sang chủ đề này rồi?" Kiều Nhất Phàm có chút bó tay.​

"Còn cần phải nói sao? Để người chỉ huy đích thân ở lại chặn hậu cho cả đám rút lui, loại phế vật như vậy giữ lại làm gì." Khưu Phi giơ lưỡi dao đã bị hơ nóng đến bốc khói lên quan sát một hồi, tiếp tục nói, "Cho lũ chúng nó về nhà cưới vợ sinh con, tôi đổi cho cậu một nhóm mới."​

"A. . .bọn họ nghe cũng không hiểu mấy câu đùa nhạt của anh đâu, thôi bỏ qua đi." Nghe vậy Kiều Nhất Phàm liên tục lắc đầu.​

"Sao không nói là cậu pha trò quá tệ." Khưu Phi ném cho cậu một ánh mắt khinh bỉ, quơ quơ con dao nhỏ trong tay, "Cậu ngoài chơi trò bắn hạt đậu với xem Keep running thì còn biết nói gì khác sao? Cả đôi đều chả thấy buồn cười gì đâu."​

"Không thể nào, người trong đội của tui đều thấy rất buồn cười mà."​

"Bọn họ dỗ cậu thôi, Kiều tiểu đội trưởng, không có gì phải xấu hổ, nói đi nói lại thì cậu cũng là cấp trên của bọn họ. Quay người một chút nào, tôi cần thêm ánh sáng."​

Kiều Nhất Phàm thay đổi tư thế ngồi, chỉ một động tác nhỏ như vậy lại làm cho cậu thấy toàn thân trên dưới đau đớn kịch liệt.​

"Nhẹ tay chút, cảm ơn Khưu đội."​

"Cậu còn dám ra điều kiện?"​

"Không. . .không phải, đây là thỉnh cầu."​

Khưu Phi cười gằn, cẩn thận quan sát vết thương do trúng đạn trên vai: "Ngay cả tính mạng cậu còn không quý trọng, mà còn sợ đau?"​

"Được rồi, tui sai rồi. . .Tui sai thật rồi, lần sau không dám thế nữa, anh đừng giận mà."​

"Cậu lần nào chả nói như vậy," Khưu Phi giơ con dao lên, nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào, "Ồ, sẹo sâu nhớ lâu."​

"Tui nói thật mà, xin hạ thủ lưu tình."​

"Tối qua Lưu Tiểu Biệt uống say, không biết ăn trúng cái gì lại dẫn mấy tên tân binh đến đọ súng với tôi."​

"A?" Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên.​

Khưu Phi nhún vai, nói tiếp: "Tôi lúc đấy đang bận xác định vị trí của cậu, máy định vị không phản ứng chút nào."​

"À à cái đó. . . đương nhiên không có phản ứng, thiết bị đầu cuối bị tắt mà." Cậu gật đầu một cái, cố gắng chứng minh tất cả chỉ là vô tình, lúc chạy trốn không biết đã tiện tay nhét máy định vị vào chỗ nào.​

"Tôi biết, tôi đương nhiên biết. Cậu lại còn không biết xấu hổ mà thừa nhận? Tên khốn kiếp nhà cậu."​

Kiều Nhất Phàm nhạy bén phát hiện ra ngữ khí của Khưu Phi có chút thay đổi, cậu vội vàng bắt lấy: "Kể tiếp chuyện Lưu Tiểu Biệt tiền bối đi, muốn đọ súng sau đó thì sao?"​

"Sau đó tôi bị làm phiền đến mức không chịu được, kêu người đem tháo hết quân hiệu của bọn họ vứt xuống gầm cầu."​

"Đem quân hiệu ném xuống gầm cầu á?"​

"Đương nhiên là chỉ ném xuống gầm cầu."​

". . .Anh thật đúng là, làm thế là muốn bị người dân báo cảnh sát rồi tống vào tù hả——đau. . .! ! Anh không thể nhẹ tay chút à. . .? !"​

Đau đớn kịch liệt xâm chiếm toàn bộ đại não của Kiều Nhất Phàm, trong nháy mồ hôi lạnh túa ra đầy người.​

"Tôi đã đặc biệt làm cho cậu mất tập trung, còn muốn gì nữa?" Khưu Phi lãnh đạm trả lời, thờ ơ nhìn đầu đạn dính đầy máu tươi vừa bị mình lấy ra hỏi người Kiều Nhất Phàm, sờ vào vẫn còn ấm.​

"Nhưng cũng vẫn rất là đau!" Cảm giác đau đớn mãnh liệt làm dấy lên từng đợt tê dại trên da đầu, Kiều Nhất Phàm vô tình phàn nàn lớn tiếng. Trả thù, đây tuyệt đối là trả thù. Bằng kinh nghiệm cùng trình độ của Khưu tiểu đội trưởng, rõ ràng có thể xử lý một cách dứt khoát, vậy mà lại ra tay vụng về như vậy, nói không phải cố ý thì ai mà tin.​

"Phải khử trùng. Chịu đựng một chút, đừng kêu quá to, tai tôi đau, vừa nãy bị chấn động do nổ lựu đạn."​

"Khoan khoan khoan, ui. . . !"​

"Thật là nhiều bọt, lợi hại."​

"Khưu Phi!"​

"Tôt lắm, ngồi yên đừng động, quấn băng vãi đã."​

Sau khi dùng băng vải sạch băng bó kỹ vết thương, Khưu Phi đỡ Kiều Nhất Phàm để cậu một lần nữa có thể ngồi dựa vào tường. Trừ việc bị mất máu cùng đau đớn làm mặt trắng bệch, nhìn qua thấy tinh thần của cậu ta cũng không tệ lắm.​

Không chết cũng đã là kỳ tích, ơn Chúa. Khưu Phi thầm nghĩ, tại thời khắc này, trái tim vì lo lắng mà treo ngược cành cây cuối cùng cũng có thể bình thường trở lại.​

"Mỗi lúc như thế này, tôi thật rất ghét sự can đảm của cậu." Anh quỳ trước mặt Kiều Nhất Phàm, dùng một giọng nói gần như tiếng thở dài, "Dù tôi rất thích cậu làm một sĩ quan chỉ huy có sức phán đoàn và dũng khí mạnh, nhưng mà, tôi nói thật, tôi không thích việc cậu không quý trọng chính mình như thế."​

Thần sắc nghiêm nghị mà khắc nghiệt, người lính trẻ đã trải qua mưa bom bão lửa, giờ đây lộ ra biểu tình thương xót.​

"Cậu đã hứa với tôi rất nhiều lần."​

"Tuyệt đối không từ bỏ tính mạng của mình." Kiều Nhất Phàm tiếp lời, khuôn mặt tái xanh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Sau đó tui đã đem nguyên xi câu nói này tặng lại cho anh. Anh chưa bao giờ sợ hãi."​

Ai dè Khưu Phi lại không chút do dự mà phản bác: "Ai nói tôi không sợ chết?"​

"Anh sợ chết? ?"​

"Sợ cậu chết."​

Một câu nói đã khiến Kiều Nhất Phàm á khẩu không nói được gì. Khưu Phi thỏa mãn thưởng thức nét mặt của cậu ta, thầm nghĩ tên này rốt cục đã chịu ngậm miệng.​

Khưu Phi đem con dao nhỏ và đèn cồn cất đi, sau đó lấy ra thiết bị liên lạc mà một giờ trước cậu đã phát đi tín hiệu, xem cấp dưới còn bao lâu nữa mới đến nơi, sau đó mới phát đi một tin xác nhận việc Kiều Nhất Phàm còn sống và được cứu viện thành công tới Diệp cục trưởng.​

"Khi về tôi muốn viết một báo cáo ngắn." Khưu Phi thu dọn đồng phục tác chiến vào trong túi, "Tự ý rời cương vị, bỏ bê nhiệm vụ, xem thường quân luật, tóm lại là giáng chức cậu rồi nói tiếp."​

"Khưu đội, xin tha mạng." Nhìn anh nói quá dõng dạc, Kiều Nhất Phàm dở khóc dở cười lắc đầu, "Có thể nói đỡ cho tui một chút không?"​

"?" Đối phương nghe thế, nhếch lông mày tỏ vẻ khinh miệt, "Nghĩ nhiều làm gì, cậu chờ mà ngồi yên trên xe lăn một tháng đi."​

Dứt lời, Khưu Phi vẫn duy trì tư thế quỳ trên đất, trang thủ lúc Kiều Nhất Phàm đang mở miệng, liền dùng mấy ngòn tay đang mang găng lộ ngón, nắm lấy gò má của đối phương.​

Sau đó anh nghiêng người về phía trước, trán kề lên trán Kiều Nhất Phàm.​

"Praise the Lord."​

Kiều Nhất Phàm ngưng mắt nhìn đôi con ngươi đen nháy đang gần trong gang tấc, bên trong như phảng phất ngàn vạn sao trời.​

Cậu cũng nhắm mắt.​

"Praise the Lord."​

"Salvation, glory, power to our God."​

"Đã cho chúng con ở bên nhau."​

Khưu Phi cúi đầu, im lặng khẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo kia, thành kính mà ôn nhu vô hạn. Sau lưng anh khoác lên hào quang, dùng bóng của chính mình bao bọc lại người thanh niên trong ngực.​

"Bất kể thế nào thì cũng giáng chức cậu đã."​

"Không phải anh đang đùa à?!"​

-Fin-​

:)))) em lại nhớ KSST rồi, mạng sống quan trọng của mình cũng ko bằng đồng đội. Khâu nói phải, đúng là giận thật sự. Sao lại ngốc đến thế, :(((. Bị bắn mấy phát, 48h phải nấp trong nơi như vậy, khổ con tui.

Cái đoạn hai đứa hôn nhau trong cái nơi như thế, người đứa nào cũng tả tơi như thế. Thật sự đẹp :< .

May mắn làm sao, cả hai đều còn sống, còn gặp lại nhau.

Và... Khâu Phi đừng ỷ ngta như thế ức hiếp ngta a ....
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
cuối cùng cũng hôn, tạ ơn Chúa =))))
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#4
Mới mở đầu đã đòi bẻ gãy cổ con nhà người ta, có sai đâu khi nói em giống phần tử khủng bố!!!!

Đúng là..... hai đứa đấu khẩu đến nghiện rồi :LOL::LOL:

"Cậu đã hứa với tôi rất nhiều lần."​
"Tuyệt đối không từ bỏ tính mạng của mình." Kiều Nhất Phàm tiếp lời, khuôn mặt tái xanh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Sau đó tui đã đem nguyên xi câu nói này tặng lại cho anh. Anh chưa bao giờ sợ hãi."​
Ai dè Khưu Phi lại không chút do dự mà phản bác: "Ai nói tôi không sợ chết?"​
"Anh sợ chết? ?"​
"Sợ cậu chết."​
Đọc đoạn này bỗng dưng thấy trầm xuống...... Orz

Hôn nhau rồi kìa ////_//// Cuối cùng cũng hôn rồi =v=
 

Bình luận bằng Facebook