Hoàn [Ngụy Sâm 28/09/2019] Ngụy Sâm kéo hư cửa toilet của Hưng Hân!

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
408
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Edit: @KaoriShun
Beta: @Gingitsune
Convent: Đang dịch - [Hưng Hân] Ngụy Sâm Kéo Hỏng Cửa WC Hưng Hân Rồi

[Hưng Hân] Ngụy Sâm kéo hư cửa toilet của Hưng Hân!

01

Ngụy Sâm kéo hư cửa toilet.

Ngụy Sâm cầm nắm đấm cửa trong tay, cầm cũng không được thả cũng không xong.

Hồi lâu, hắn lặng lẽ gọi điện thoại kêu người đến sửa, kết quả bên kia nói ngày mai mới có thể đến.

Được thôi, lão phu ráng kéo một ngày, giấu diếm trước rồi nói sau.

Thật không phải Ngụy Sâm sợ, nhớ lần trước Bánh Bao ở bên ngoài quán net cùng người khác đánh nhau, đập nát tám cái chậu hoa của quán.

Bánh Bao vô cùng thành khẩn xin lỗi chị chủ hồi lâu, còn nói dù thế nào tiệm net tối như vậy sẽ không có người chú ý tới. Chị chủ vốn đáp ứng rồi, bảo rằng chỉ trừ tiền lương của hắn là xong việc.

Kết quả Diệp Tu quay về, câu nói đầu tiên chính là ——

"Yo, chị chủ, tám chậu hoa của quán net chạy đi đâu rồi? Bày một đám nhìn thật vui mắt."

Thế là Bánh Bao đáng thương liền bị chị chủ phạt quét nhà vệ sinh một tháng.

Sự cố này nói cho chúng ta biết điều gì?

Ba ba ngươi vĩnh viễn là ba ba ngươi.

Khoan đã... Không đúng … nửa tháng trước đó Bánh Bao bị phạt quét nhà cầu, quét một tháng. . . Chết cha chết cha chết cha Bánh Bao lại sắp tới quét nhà vệ sinh.

"Lão Ngụy, lão Ngụy!"

Giọng Bánh Bao truyền đến, như gần như xa như vậy, vào tai Ngụy Sâm chẳng khác nào ác quỷ đòi mạng lúc nửa đêm! Ngụy Sâm vội vàng ném nắm đấm cửa vào WC, nhét ngón tay vào cái lỗ trên cửa, dùng cách này che cánh cửa đi.

"Ôi chao? Lão Ngụy, anh làm gì mà đứng trước cửa vậy?"

Bánh Bao cầm cây lau nhà, cười ha ha.

"Lão Ngụy, anh không có việc gì liền đi chỗ khác đi, tui muốn vào quét nhà vệ sinh!" Bánh Bao vung vẩy cây lau nhà, cây lau nhà ướt tí tách nhỏ giọt bay lượn trong không trung, mấy giọt nước văng lên quần Ngụy Sâm.

Chẳng lẽ bị phạt quét nhà cầu là việc rất vinh quang sao? Vì sao chú mày vui vẻ tích cực như không kịp chờ đợi như vậy! Ngày mai chú mày lại quét sẽ chết sao? Chú mày thích mùi WC lắm sao?!

Ngụy Sâm một tay nắm cửa, một mặt cố giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu chửi rủa.

"Không việc gì không việc gì, lão phu cảm thấy thích đứng ở cửa nhà vệ sinh."

"Lão Ngụy, anh thích mùi toilet đến thế sao? Anh chờ tui quét nhà vệ sinh trước, sau đó dù cho anh ăn cơm ngủ nghỉ đánh bài ở toilet tui cũng không ngại."

Lão phu để ý đấy!

Ngụy Sâm nhanh chóng nghiêng người, che tay phía sau, "Được rồi được rồi, chờ đó lão phu giúp cậu quét nhà cầu. Đi thôi đi thôi."

Bánh Bao ngẩn người, lập tức cười tươi: "Lão Ngụy anh thật sự là người tốt! Kia, tui đem mặt trời oppa cho anh, chụp nè!"

"Cái gì...? Mặt trời oppa?"

"Đúng vậy mặt trời oppa! Chính là cây lau nhà này!"

Tay Ngụy Sâm nhét vào cửa muốn đỏ lên: "Được được được, mặt trời oppa thì mặt trời oppa, cậu bỏ cái này."

"Được rồi!"

Nhìn Bánh Bao đi khuất bóng, Ngụy Sâm thở phào một hơi. Tay rút ra, đã đỏ một vòng.

Moẹ nó.

Ngụy Sâm mới giang chân định về phòng, chợt nhận ra không đúng.

Lão phu vừa đi, sẽ không lập tức bị phát hiện sao?!

Vì thế Ngụy Sâm ba chân bốn cẳng dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển cái ghế, kéo tới trước WC ngồi xuống, lặng lẽ đem tay nhét vào trong cửa.

Không phải là một ngày sao, lão phu nhịn. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.

02

Ngồi một hồi không lâu, em gái Đường Nhu bưng chén trà đi ngang qua.

"Lão Ngụy?"

"A, em gái Nhu à."

"Lão Ngụy anh ở đây là...?" Ánh mắt Đường Nhu mang tia ngờ vực, chậm rãi vòng qua Ngụy Sâm, vừa nhìn vừa dò xét.

Ngụy Sâm cuống quít xua tay, dùng thân thể chặn lại, "Không có việc gì, lão phu đáp ứng giúp Bánh Bao quét nhà vệ sinh. Mệt một chút, dựa vào WC nghỉ ngơi một chút."

"Nhưng Quả Quả nói Bánh Bao cần phải tự quét …"

"Này chúng ta đều là đồng đội mà, hỗ trợ chuyện này có là gì!" Ngụy Sâm nói dóc mặt không đỏ tim không đập, quả là không mặt mũi nên không hổ thẹn, hoàn toàn quên mình ngày thường cậy già lên mặt dạy đời Bánh Bao như thế nào.

"Không nghĩ đến lão Ngụy đối với Bánh Bao tốt thế. . . Được thôi, tôi không nói cho Quả Quả biết."

"Cảm ơn em gái Nhu."

03

Không biết ngồi bao lâu, Ngụy Sâm vừa khát nước lại đói bụng. Nghĩ tới nghĩ lui, Ngụy Sâm gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm.

"Này, Nhất Phàm à, Ngụy tiền bối có chuyện nói với cậu. Có thể đến tiệm cơm đối diện mua đồ ăn sáng cho tui được không? . . . Không không không, tui ở chỗ này không đi được, đúng đúng đúng, đều được, cám ơn.... Cậu mang đến WC, không phải, lão phu không muốn ở WC ăn cơm!"

Một lát sau Kiều Nhất Phàm liền đến, trong tay mang theo vài hộp cơm.

"Tiền bối đang …?"

Kiều Nhất Phàm đem hộp cơm đặt ở bên cạnh Ngụy Sâm, thận trọng hỏi.

Lúc đó Ngụy Sâm đang dựa cửa toilet tự nhiên nhả khói thuốc.

"Không, lão phu nghỉ ngơi một lát, sau đó giúp Bánh Bao quét nhà vệ sinh. Hết cách rồi, lớn tuổi, không có cách nào làm thời gian lâu được." Ngụy Sâm bày ra một bộ hết cách, than thở bằng giọng điệu tang thương mà mình am hiểu nhất.

Kiều Nhất Phàm tuy hơi rụt rè, trực giác lại rất chuẩn. Hắn cảm giác cách Ngụy Sâm khoát tay lên cửa WC hơi kì quái.

"Thế nhưng tiền bối tay của anh. . ."

Tim Ngụy Sâm đột nhiên đập mạnh. Xong rồi, người có khi thất bại ngựa có lúc lạc vó, lần này GG rồi.

"Không có việc gì không có việc gì." Ngụy Sâm cố sức bày ra một bộ cà lơ phất phơ không chuyện gì.

Nhưng trong mắt Kiều Nhất Phàm, dáng vẻ này mười phần khó hiểu. Bình thường, Ngụy tiền bối luôn không tim không phổi, chắc chắn sẽ không bày bộ dáng này, lần trước nhìn thấy còn là thời điểm thi đấu. . .

"Tiền bối thật sự không có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp không?"

Kiều Nhất Phàm vẻ mặt càng ngờ vực, chân cũng bắt đầu không an phận.

Xong xong xong xong xong xong! Ngụy Sâm sốt ruột chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, đầu óc ngày thường chứa đầy lời rác rưởi nhanh chóng suy nghĩ.

Mọe nó không thèm xỉa!

"Nhất Phàm à, không nói gạt cậu. . . Tiền bối. . . Tiền bối. . ." Ngụy Sâm gấp đến độ vò đầu bứt tai còn thiếu nhảy nhót tưng bừng.

Đột nhiên điểm sáng lóe lên. Có rồi!

"Không gạt cậu, tay tiền bối bị kẹp trong lỗ chốt cửa nhà vệ sinh rồi!"

Kiều Nhất Phàm hiển nhiên bị dọa sợ. Tuy cậu rất muốn hỏi vì sao nhà vệ sinh có một cái lỗ, không phải có chốt cửa sao, nhưng cậu biết điều này không quan trọng.

Quan trọng chính là vì sao Ngụy tiền bối ngu đến mức đem tay nhét vào chốt cửa... Thì ra Ngụy tiền bối ngoại trừ móc chân thì còn đam mê móc lỗ cửa à . . .

Phi.

"Tiền bối anh không sao chứ? Có muốn tôi giúp hay không?"

Tuy Ngụy Sâm không biết Kiều Nhất Phàm vì sao sửng sốt lâu đến vậy nhưng Ngụy Sâm cũng thường không hiểu cách nghĩ của Kiều Nhất Phàm. Hơi xấu hổ cũng không sao nhưng quan trọng nhất là Kiều Nhất Phàm tin tưởng rồi!

Tạ ơn trời đất, tạ ơn Kiều Nhất Phàm!

"Không có việc gì, Nhất Phàm cậu gấp cũng vô dụng, cũng không rút ra được."

Kiều Nhất Phàm cắn môi: "Cũng phải. . . Kia Ngụy tiền bối anh chờ một lát, tôi đi gọi chị chủ đến!"

"Đừng đừng, tuyệt đối đừng! Chuyện này quá mất mặt!" Ngụy Sâm vội vàng từ chối.

Đùa giỡn à, gọi chị chủ tới thì hắn đến chết đều không biết chết như thế nào. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn!

"Kia. . . Tiền bối ta giúp ngươi suy nghĩ vài biện pháp!" Kiều Nhất Phàm quay đầu muốn đi ra ngoài.

"Đi thôi đi thôi."

Ngụy Sâm cứ thế liền mở mắt dõi theo bóng Kiều Nhất Phàm chạy đi. Ha ha, lão phu tự mình rút ra không phải không có chuyện gì sao?!

Vì thế nội tâm Ngụy Sâm trắng trợn không khiêng dè trào phúng một hồi sau đó cố làm ra vẻ tiêu sái lắc đầu của mình, râu ở cằm cũng soái khí mấy phần.

Gừng càng già càng cay, thuật sĩ ngầu lòi còn phải tính lão phu.

Ngụy Sâm đưa tay từ trong lỗ chốt cửa rút ra.

Bất động.

Rút lại.

Bất động.

Ra sức rút.

Đau quá

Ngụy Sâm có chút mộng bức.

Ngọa tào. . . Tay của lão phu thật sự kẹt trong lỗ chốt cửa!!

Ông trời ở trên cao! Thiên Vương lão tử! Ngụy Sâm đi ngay ngồi thẳng, bảo vệ hậu bối, làm người hiền lành, chưa bao giờ chơi zâm, ngày ngày tích cực hướng về trước, tại sao lại đối xử như thế với lão phu?!

Chẳng lẽ truyền bàn tay sẽ to lên sau khi ăn là có thật? Thế nhưng lão phu cái gì cũng không ăn, nó thế nào liền kẹp trong lỗ chốt cửa. . .

Lần này, mặt già không giữ được.

Khi Ngụy Sâm bắt đầu kêu cha gọi mẹ, nội tâm hoạt động phong phú đến có thể quay một bộ phim, Kiều Nhất Phàm quay về.

04

Kiều Nhất Phàm gọi Phương Duệ tới.

Đây là quyết định của cậu sau khi đắn đo hồi lâu.

Kêu chị Mộc Tranh hoặc chị Đường Nhu đến cũng không có tác dụng, nhiều lắm ở bên cạnh động viên nói "Lão Ngụy cố lên, ngươi có thể", nhưng cũng giới hạn cho người có chủ nghĩa nam tử (háo sắc), loại người mà vừa hưng phấn lên liền có thể phá bung cả cửa. Nhưng đối với Ngụy Sâm tiền bối thì chỉ là nói nhảm, phỏng chừng kêu mẹ ruột hắn đến cũng không có ích gì. Kêu Bánh Bao cũng vô dụng, Bánh Bao thô lỗ, không đem tay Ngụy Sâm tiền bối níu gãy là tốt lắm rồi. Kêu anh Văn Dật hoặc anh La Tập đều vô dụng, La Tập tới đây nhất định tính đường kính chu vi diện tích bề mặt, nhưng có ích không? Vô ích. Càng không thể kêu chị chủ đến, không chừng chị chủ sẽ chặt luôn tay của Ngụy Sâm tiền bối. Mạc Phàm... Thôi bỏ đi. Diệp Tu tiền bối lại không ở đây, liền đi gọi Phương Duệ tiền bối đi. Không phải có câu nói, "Người chơi zâm thường thông minh" sao? Phương Duệ tiền bối đủ zâm, chắc chắn đủ thông minh.

Ngay lúc Kiều Nhất Phàm đi tìm Phương Duệ, người sau đang mặt mày nghiêm túc, miệng đầy em đánh răng.

"Ôi, bên trong già quá rõ ràng nhỉ, ngươi yếu ớt luống cống giúp cậu giải quyết." (ôi, lão Ngụy quá hồ đồ rồi chứ, để Phương Duệ đại đại đây giúp cậu giải quyết.)

Song Kiều Nhất Phàm không biết, nội tâm Phương Duệ đã cười điên.

Phụt ha ha ha ha ha ha ha, Ngụy Sâm ngươi cũng có hôm nay? Hôm qua ai nói với tui "Tranh thủ tìm cái động chui vào đi, chỉ sợ cái động kia cả một ngón tay của cậu đều nhét không vừa" nhỉ?!

Ha ha ha ha ha phong thuỷ luân chuyển! Hôm nay, tui, “Phương chơi lớn” phải cười chết anh, “Ngụy chơi ngu”!

Vì thế trên đường đi, tinh thần thoải mái, cảm giác Kiều Nhất Phàm phía trước đều mang quần sáng đáng yêu, trên cây chim nhỏ đều đang gọi.

"Phương Duệ đại đại Phương Duệ đại đại, nhanh đi cười nhạo Ngụy Sâm!"

"Dùng bản lĩnh phun lời rác rưởi thâm hậu của tui, một câu nghẹn chết anh!"

"Từ đó chào đón ánh sáng bình minh, Hưng Hân của chúng ta, Phương Duệ của chúng ta, hưởng thụ một ngày hôm nay không giống bao ngày khác!"

"Phương Duệ! Phương Duệ! Phương Duệ! Phương Duệ!"

. . .

Được rồi các đồng chí hãy bình tĩnh, Phương Duệ vừa ra tay, liền biết được hay không!

Vì thế Phương Duệ mặt mày hớn hở, đến trước mặt Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm từ bỏ giãy dụa, trưng một gương mặt quả phụ tang thương ngồi ở đó, một tay cắm ở trên cửa WC, hình ảnh này không có kỳ quái nhất, chỉ có kỳ quái hơn.

Phương Duệ hít sâu một tiếng. Ngụy Sâm ngẩng đầu nhìn hắn, đồng tử thu nhỏ lại năm mươi lần, lập tức không còn thiết sống.

Phương zâm à, Phương zâm đến rồi có thể làm gì? Ngoài việc trào phúng với trào phúng.

"Lão Ngụy à, anh cần gì phải vậy? Hưng Hân đối với anh không tốt sao, mọi người đối với anh không tốt sao, ba ba Phương Duệ đối với anh không tốt sao, vì sao lại muốn bộ dạng này đây?"

"Bé Sâm à bé đã là người lớn, không thể làm việc ấu trĩ để hấp dẫn sự chú ý của ba ba. Bé hãy ngoan ngoãn, sau đó ba ba liền đi mua sữa bột cho bé, Sữa bột Feihe? Sữa Wangzi ? Hay sữa canxi AD?"

"Còn có nha, đem tay nhét trong lỗ cửa WC là không tốt, người khác muốn đi WC phải tính sao? Anh ở bên cạnh nhìn sao? Cho dù chen vào lỗ đít cũng còn tốt hơn như vầy nha!"

Ngụy Sâm nhìn Phương Duệ mặt tràn đầy tình yêu của ba ba, dùng giọng điệu dỗ dành đứa nhỏ khiến hắn nhất thời quên mất nổi da gà, đơn giản nghĩ hung bạo đập nát đầu của hắn.

"Phàm. . . Ồ không, Nhất Phàm à, gọi điện thoại cho chị chủ, gọi mọi người cùng tới."

"Thế nhưng. . ."

"Không có cách nào khác, cũng không thể nhìn bé Sâm kẹp đến biển cạn đá mòn ở đây à?"

Lão phu muốn nói cậu thật ra rất nguyện ý ở đây cười nhạo tui đến biển cạn đá mòn!

"Được rồi. Tôi gọi ngay bây giờ."

05

Phương Duệ liên tiếp cười không ngừng một phút nào, cười vào mặt Ngụy Sâm, cười hơn mười phút, lại gọi hơn tám mươi câu liên tiếp "bé Sâm", "bé Sâm", mọi người của Hưng Hân nhanh chóng chạy tới.

Bánh Bao nhìn thấy lập tức liền gọi lên: "Lão Ngụy, anh không phải giúp tui quét nhà cầu sao lại bị kẹt rồi? !"

Tiếp đến Trần Quả gào thét: "Bánh Bao, không phải tôi gọi cậu tự mình quét sao?! Thêm phạt một tuần!"

Đường Nhu nâng tách trà không, mặt đầy ý vị không rõ.

La Tập đã lấy ra giấy tính toán, dùng thước đo so một miếng kia, xoạt xoạt xoạt bắt đầu múa bút thành văn.

Tô Mộc Tranh nở nụ cười, "Lão Ngụy cố lên lão Ngụy cố lên!"

An Văn Dật nâng lên kính mắt, không biết đang nghĩ gì. Mạc Phàm đứng ở một bên, một lời không nói.

Nhìn thấy chị chủ đều đến rồi, Phương Duệ lập tức ngừng miệng pháo công kích.

Trần Quả nhìn Ngụy Sâm, không biết nên nói cái gì.

"Chị chủ, lão phu bị kẹp đến thật là khổ ~ cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, thuốc lá cũng không hút. . ." Ngụy Sâm bắt đầu nước mắt nước mũi tè le, hai mắt lưng tròng, thiếu điều gào khóc.

"Này. . . Lão Ngụy, anh cũng không biết cẩn thận một chút, bị thương liền không tốt." Trần Quả mặt lộ vẻ lo lắng.

Không sai! Chính là thế này! Trước hết đem tui gỡ ra là được, còn về tại sao cái tay vặn cửa biến mất … không cần để ý.

Trần Quả còn muốn nói nữa, một giọng nói từ sau lưng truyền đến.

"Yo, mọi người đều ở đây? Làm gì vậy?"

Ngữ khí lười nhác đầy quen thuộc.

Nếu ở trên sàn thi đấu, Ngụy Sâm tuyệt đối lập tức đánh ra GG.

Diệp Tu đó, chính là Diệp Tu! Làm sao bây giờ làm sao đây lần này cầu giúp đỡ!

Diệp Tu đi tới trước mặt Ngụy Sâm, nheo mắt nhìn cái tay cùng cái động.

"Nếu tui nhớ không lầm, WC vốn có cái tay nắm cửa lớn chừng này ~ đi đâu rồi? Bị lão Ngụy ăn hết hay là chỉ có người thông minh có thể nhìn thấy?"

Được rồi. Ngụy Sâm, tèo.

"Được rồi được rồi, lão Ngụy mở cửa, tui muốn đi WC. Không có việc gì không việc gì, tui không ngại cho ngươi nhìn, mọi người đều là nam nhân."

Nói xong, Diệp Tu liền đẩy cửa ra, Ngụy Sâm không kịp kéo trở về, cả cửa liền mở toanh.

Ngay chính giữa sàn WC, một cái chốt cửa kim loại nằm chình ình.

Diệp Tu dựa khung cửa, cười nhè nhẹ, "Lão Ngụy, đây là...? Đừng nói với tui ban đầu có cái động, ông lại ngây ngốc đút tay vào. Sáng sớm tui đi, cái chốt này vẫn treo trên cửa cười với tui, còn nói chào buổi sáng với tui nữa."

Ngụy Sâm lúng túng cười hắc hắc hai tiếng. Lập tức Trần Quả lên cơn giận dữ cao giọng nói.

"Ngụy Sâm! Phạt quét WC hai tháng! Trừ tiền lương "

"Chị chủ, còn có tội khi quân nà ~ "

"Ha ha ha ha ha Sâm cục cưng, cha ông đều cứu không được ông."

"Lão Ngụy! Ngày mai tui liền cho cậu đi tìm cái mặt trời gia gia có được hay không? !"

"Tinh ra rồi, tôi tính ra rồi!"

"Quả Quả đừng nóng giận."

"Nhu Nhu, Quả Quả, đi đi đi, đi dạo phố."

"Vậy, trước tiên nên đem Ngụy Sâm tiền bối rút ra lại nói..."

"Chị chủ, tui đã gọi điện thoại cho thợ sửa cửa."

"Ừ được, khi nào thợ sửa đến rồi sẽ đem hắn kéo ra. Tay vặn cửa cũng không quan hệ."

"Ai nha mệt chết tui, tui muốn đi nghỉ ngơi."

"A a a a a a a a đem tay lão phu rút ra lão phu gọi các ngươi ba ba có được hay không? !"

End.
 
Last edited by a moderator:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,266
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
má, cười tụt lonz =)))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,266
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Quan trọng chính là vì sao Ngụy tiền bối ngu đến mức đem tay nhét vào chốt cửa... Thì ra Ngụy tiền bối ngoại trừ móc chân thì còn đam mê móc lỗ cửa à . . .
Kiều cục cưng à, miệng em thật là độc....
 

nhi đồng hiếu học

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
28
Số lượt thích
53
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Giang Ba Đào
#4
Quan trọng chính là vì sao Ngụy tiền bối ngu đến mức đem tay nhét vào chốt cửa... Thì ra Ngụy tiền bối ngoại trừ móc chân thì còn đam mê móc lỗ cửa à .
này thật sự là Nhất Phàm tiểu thiên sứ sao? lão Diệp dại hư một mầm non tổ quốc rồi
 

Bình luận bằng Facebook