Hoàn [Dụ Hoàng] Bảy năm

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Bảy năm


Tác giả: 一路春白

Edit: Băng Ly

Beta: @Katakara


Giải thích nhan đề:

Mốc bảy năm là một khoảng thời gian khá đặc biệt trong một mối quan hệ, đặc biệt là quan hệ yêu đương hoặc quan hệ vợ chồng. Sau bảy năm yêu nhau hoặc bảy năm chung sống thì hai người đều đã quá quen thuộc với đối phương, tình cảm sẽ có dấu hiệu phai nhạt và mối quan hệ đang dần trở nên nhàm chán, vì vậy bảy năm thường bị gọi là “mốc chết” hoặc là một điểm khởi đầu mới. Cặp nào mà vượt qua được bảy năm mà vẫn ấm áp hòa thuận thì sẽ vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau. À đấy là mình nói vậy thôi chứ mình cũng không rõ ý tác giả là như thế nào, nhưng vì mình ngồi vững ở thuyền Dụ Hoàng nên mình tin là như thế!

______________________________


Cre: Lavi.



1.

“Văn Châu xin lỗi hôm nay em không về được, tình hình xảy ra chút vấn đề, có lẽ sau tuần sau mới về được đúng là lừa đảo mà! Vé máy bay cũ đều bị hủy rồi mà còn nghe nói chưa mua được vé mới nữa. Anh không cần chờ em, xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Long Tỉnh* vẫn là loại lần trước nhé? Mẹ em nói bột củ sen em mua lần trước uống rất tốt nữa đó? Bên này đúng lúc đang có triển lãm tơ lụa, anh nghĩ em có nên mua ít quần áo tơ lụa mang về không? Khăn lụa! Khăn lụa thế nào?”.

* Long Tỉnh: Trà Long Tỉnh là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. (theo Wikipedia).

Dụ Văn Châu hai tay ôm một đống đồ đi trên cầu thang, vất vả lắm mới lấy ra được điện thoại đang vang lên ting ting không ngừng, còn chưa kịp trả lời thì một tin nhắn mới lại bay tới.

“Văn Châu Văn Châu, anh không giận chứ?” Vẫn là một tin nhắn mang chút thăm dò kèm theo một cái mặt cười.

“Giận thì sao?” Dụ Văn Châu dựa vào tay vịn cầu thang, miệng ngậm túi cà rốt mới rảnh tay nhắn tin trả lời.

“Vậy em mang thêm cho anh hai hộp bạch cúc! Không giận nha!”

Túi ni lông đựng cà rốt phát ra tiếng sột soạt nhẹ, là Dụ Văn Châu bật cười làm rung cả túi, bộ dạng Hoàng Thiếu Thiên tránh né mọi người mà tranh thủ gửi tin nhắn như đang hiện lên trước mắt, Dụ Văn Châu chậm rãi trả lời cậu:

“Lúc em mua khăn lụa phải chọn cái không thích nhất mà mua, âm với âm thành dương, sẽ đẹp hơn đó”.

Trả lời xong anh lại bình tĩnh mang theo đống đồ trong tay tiếp tục lên lầu, để điện thoại vào trong túi, âm báo tin nhắn nhiều thế nào đều mặc kệ.

Dụ Văn Châu nhìn tủ lạnh chất đầy đồ ăn mới mua có chút buồn phiền. Vốn theo lịch là hôm nay Hoàng Thiếu Thiên sẽ về, đúng lúc mấy ngày nay anh cũng không bận, mới quyết định mua một đống đồ ăn về dự trữ, chuẩn bị bày tiệc mừng cậu về. Kết quả đột nhiên cậu nói chưa về được, một mình anh ở nhà ăn làm sao hết.

Có chút bất đắc dĩ mở ra tin nhắn của Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị trả lời, kết quả anh lại nhìn thấy một tin nhắn của ban lãnh đạo Liên minh xen lẫn trong đó, chiều mai mở cuộc họp, ngày kia bắt đầu tăng ca, không biết lúc nào mới coi như hết bận.

Ngay cả một người cũng không có ở nhà để ăn. Túi ớt chuông tròn vo chồng chất ở kệ nhỏ trên cửa tủ lạnh không chịu yên tĩnh rơi xuống đất, Dụ Văn Châu chán nản nhặt lên, rửa một chút rồi đặt lên thớt.

Một dao hạ xuống gọn gàng dứt khoát, ớt chuông oan ức bị chặt “răng rắc” biến thành hai nửa, Dụ Văn Châu một bên vừa thái ớt vừa nghĩ xem nên nấu với cái gì, nghĩ đến ớt chuông xào thịt là món Hoàng Thiếu Thiên thích ăn, nghĩ xem tối nay cậu ăn gì, nghĩ ngày mai mình lại bận rộn không có chút thời gian rảnh nào, lại nghĩ Thiếu Thiên có phải vì bận mà không ăn uống tử tế hay không, liệu dạ dày có lại đau không.

Nguyên liệu muốn nấu đều đã cắt sẵn trên thớt hoặc để gọn trong bát, Dụ Văn Châu miệng khô liền đi tìm nước uống, mang cái ly từ phòng đọc sách ra mới nhớ tới máy lọc nước của nhà mình bị hỏng nửa tháng rồi, hai người đều bận rộn nên đã quên luôn việc gọi người đến sửa.

Thở dài một hơi, Dụ Văn Châu liền đun một ấm nước nóng. Ngọn lửa màu lam nhạt liếm lên đáy ấm nước cũ làm người ta sinh ra ảo giác ấm nước này sẽ từ từ đun tới vĩnh viễn. Dụ Văn Châu trong phòng bếp duỗi tấm lưng mệt mỏi, sự mệt mỏi giống như mưa phùn tưới khắp, từ đầu khớp xương phát ra, kéo dài đến toàn thân.

Anh bật bếp bên cạnh để làm nóng chảo dầu, cùng Hoàng Thiếu Thiên ở chung đã 7 năm 2 tháng 15 ngày, cũng không có chuyện gì mới mẻ.

2.

“Cùng một chỗ”, ba chữ này nói theo nghĩa bóng thì khá rộng, tính từ lúc gặp gỡ trong trại huấn luyện, bắt đầu kết bạn như hình với bóng, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đã cùng một chỗ hơn 20 năm. Cái này gọi là “Cùng người vượt qua một nửa nhân sinh của ta”, không biết làm sao lại bắt đầu nhưng sau này bên nhau cũng không khó khăn, may mắn chính là còn rất nhiều năm về sau nữa, mỗi lần nghĩ đến đều có cảm giác thành tựu.

Đương nhiên ở giữa cũng có khoảng gián đoạn, là khi Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ sớm hơn Dụ Văn Châu mấy năm, sau đó lên phía bắc, vào đài truyền hình thành phố B làm bình luận viên giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. Lúc đó gần như tất cả mọi người đều bị tin tức này làm cho kinh ngạc, một là bất ngờ việc Hoàng Thiếu Thiên muốn rời địa bàn quen thuộc là thành phố G để đến sân nhà của kình địch cũ Vi Thảo kiếm sống, hai là ngạc nhiên chuyện đài truyền hình dám mời cậu vào tổ ghi hình mà không sợ bị phiền chết.

“Cút cút cút cút mau, các người chính là ghen ghét tài hoa của tôi”, Hoàng Thiếu Thiên tự hào mà spam trong nhóm chat của các tuyển thủ chuyên nghiệp.

“Ai da da, trước kia làm sao em lại không biết Hoàng thiếu anh có ước mơ làm truyền thông nha? Còn chạy đến địa bàn đại Vi Thảo, anh không sợ bị vây đánh sao?” Lưu Tiểu Biệt bùng nổ tốc độ tay trêu chọc cậu, một đám tuyển thủ chuyên nghiệp ồn ào đồng ý, bày tỏ Hoàng thiếu có phải bị chuyện giải nghệ đả kích rất lớn hay không, vò đã mẻ nên không sợ sứt muốn trèo lên tháp truyền hình nhà người ta nhảy xuống.

Hoàng Thiếu Thiên thần thần bí bí tỏ vẻ thâm trầm nói: “Các cậu thì biết cái gì, mọi chuyện hôm nay là duyên phận sau này, chúng ta từng bước một mà đến”. Cậu bị quần chúng ồn ào tra hỏi một lúc lâu vẫn không nói ra “từng bước một mà đến” là cái gì, vì thế mọi người vẫn không hiểu.

Dụ Văn Châu cũng không hiểu nhiều lắm, khi đó chuyện Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ đã gần ngay trước mắt, dĩ nhiên đã sớm biết, cũng sớm sắp xếp chiến thuật và chuẩn bị tâm lý, nhưng về mặt tình cảm vẫn không thể bình tĩnh như không có việc gì, trước mặt mọi người thì tỏ ra thản nhiên, nhưng thời điểm không có người bên cạnh lại khó chịu đến cực điểm. Anh chỉ mong Hoàng Thiếu Thiên ở lại Lam Vũ nhậm chức, Lam Vũ cũng rất vui vẻ cấp cho cậu một vị trí chỉ đạo kỹ thuật. Kết quả người kia không nói tiếng nào muốn lên phía Bắc, một nam một bắc, thẳng đường chim bay cũng đã gần 2000 km, chưa kể trên đường đi còn rất nhiều chỗ ngoặt ngã rẽ, cả trong lòng anh cũng có rất nhiều chỗ ngoặt ngổn ngang.

Từ lúc nào hai người bắt đầu ăn ý tách rời nhau quanh nơi ranh giới kia, trước kia bận rộn đánh Vinh Quang, Dụ Văn Châu cũng không nghĩ lại mối quan hệ của anh và Hoàng Thiếu Thiên là gì, xem ra hiện tại cũng không cần nghĩ nữa. Dụ Văn Châu tự cười chế giễu, tiễn người đến sân bay, kết quả mình còn chưa kịp thương cảm chua xót một phen thì mắt bình luận viên Hoàng đã đỏ lên. Cậu lôi kéo anh lại lải nhải một lúc phải đánh Vinh Quang cho tốt, phải dẫn dắt Lam Vũ giành chiến thắng luôn cho phần của cậu, nói nhiều tới mức Dụ Văn Châu không nhịn được mỉm cười, nhắm mắt lại thầm lặng bóp chặt tay thành nắm đấm.

Cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên ôm Dụ Văn Châu một lát, lúc ôm nói một câu “Đội trưởng”, lúc buông ra nói một câu “Chờ em”, sau đó cũng không hề quay đầu lại kéo hành lý đi thẳng. “Chờ em” là kiểu nào, Dụ Văn Châu thầm suy đi nghĩ lại, trong lòng tự nhủ có phải là cũng giống như mình nghĩ hay không, nếu thật là vậy thì có chút… có chút… thiếu nhiệt tình?

Đội trưởng Dụ đã xuất đạo 10 năm lại giống như em nhỏ nửa đêm đạp chăn bị lạnh tỉnh, nhếch khóe miệng một chút kéo chăn trên mặt đất về giường, cảm thấy mình chỉ có một cái đầu, đã qua bấy nhiêu năm rồi, sau này vẫn là tiếp tục đánh Vinh Quang trước đi, chẳng phải còn phải thắng cho phần của cậu ấy hay sao.

Lại đánh thêm hai ba năm, thời điểm Dụ Văn Châu giải nghệ, MC nổi tiếng Hoàng phong trần mệt mỏi trở về, áo mũ chỉnh tề ăn cơm cùng Dụ đội hào hoa phong nhã, ăn xong còn ngồi đối diện nhau thưởng trà, hai người có nói cười như thế nào đều toát ra khí chất thần bí điềm tĩnh, làm cho Lư Hãn Văn ngồi chung kìm nén đến khó chịu.

Trà uống được một nửa, nói đến dự định tương lai của Dụ Văn Châu sau này, Hoàng Thiếu Thiên hỏi có phải Liên minh vẫn kiên trì năm này qua năm khác mời Dụ Văn Châu đi nhậm chức không, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Hoàng Thiếu Thiên liền lấy trong túi ra một cái chìa khóa, đặt trước mặt Dụ Văn Châu, chống cằm nhìn anh cười, vẫn là bộ dạng thiếu niên cười vui vẻ khi chiến thắng trên sàn đấu năm đó.

“Căn này cách trụ sở Liên minh chỉ có ba con đường, gần đó có cả trạm xe lửa và trạm xe buýt, hoặc nếu muốn lái xe có thể xây gara. Đội trưởng, anh có đồng ý ở chung nhà với em không?”.

“Phụt!” Lư Hãn Văn phun toàn bộ Bích La Xuân* trong miệng lên bàn, như thỏ bị nhéo đuôi, mặt đỏ tới mang tai mà chạy ra cửa phòng khách.

* Bích La Xuân: Động đình Bích La Xuân (洞庭碧螺春) thuộc loại danh trà vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô, là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc (theo Wikipedia).

“Chậc chậc, bạn nhỏ chính là chưa thấy qua sự đời, làm lãng phí một chén trà ngon.” Hoàng Thiếu Thiên liếc một cái đến vị trí trống bên cạnh.

“Ừm…” Dụ Văn Châu buồn cười nhìn Hoàng Thiếu Thiên căng thẳng đến mức ánh mắt đảo loạn, hít sâu một hơi, cũng từ túi áo của mình lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa lên trước mặt Hoàng Thiếu Thiên: “Không thể lấy không của em, dùng cái này đổi với em”.

Thế là liền chân chính ở cùng nhau, dùng từ này theo nghĩa đen cũng không có nửa điểm không đúng, mối quan hệ chuyển đổi quá tốt, đến tận bây giờ đã qua bảy năm, nghĩ lại vẫn rất thần kỳ, tựa như lúc gặp nhau thời niên thiếu đã đồng thuận muốn sống cùng nhau hết cả đời.

Dụ Văn Châu múc đồ xào từ trong nồi ra, mùi thơm nhẹ nhàng bay khắp cả phòng bếp, đáng tiếc không có ai chia sẻ.

Nồi cơm điện vừa nhảy, phải đợi ủ thêm năm phút, Dụ Văn Châu đứng cạnh bồn để rửa cái muôi xới cơm, tay cầm của nó đã bị Hoàng Thiếu Thiên không cẩn thận làm cháy một góc.

Tính ra, chỉ là cuộc sống sinh hoạt bình thường của hai người, cũng không có gì thật thần kỳ.

3.

Mấy năm nay Vinh Quang phát triển như vũ bão, kéo theo một đám sản nghiệp liên quan cũng phát triển cực nhanh, ngoài chuyện phát sóng trực tiếp các giải đấu thì đài truyền hình còn mở thêm một tiết mục giải trí xoay quanh chủ đề Vinh Quang, bất kể là thân phận, năng lực hay vẻ ngoài thì Hoàng Thiếu Thiên đều đủ tiêu chuẩn đảm nhiệm chức vị MC của tiết mục này, làm cho biên tập bị bức đến kêu cha gọi mẹ.

Thân phận càng cao thì càng bận rộn, bên này Dụ Văn Châu cũng rất nhanh lên tới cấp bậc bộ trưởng. Những lúc hai người cùng bận rộn, cách vài ngày mới về được nhà, mở cửa ra có thể bị tro bụi làm cho bị sặc.

Thực sự cùng một chỗ mới hiểu được hôn nhân là chuyện ra sao, không giống với thời kỳ làm đồng đội như hình với bóng, cũng không giống mấy năm cách xa nhau khi Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ. Ban ngày hai người đều đến cơ quan làm việc, chạng vạng tối gửi tin nhắn hỏi có về nhà ăn cơm không, có muốn ăn món gì không, tựa như khoảng cách rất xa, lại tựa như gắn bó rất gần, hai không gian riêng tư hòa chung vào nhau, cùng phấn đấu vì một căn phòng hơn trăm mét vuông, trên giường có hai cái gối đầu, chỉ nhìn cũng cảm thấy ấm áp, trong lòng cũng được lấp đầy.

Đã sớm quen thuộc thói quen sinh hoạt lẫn nhau, nhưng bảy năm qua mới biết cùng nhau chung sống không chỉ là tiếp nhận và quen thuộc đối phương, mà dần dần sẽ bị ảnh hưởng, dần dần đồng hóa, dần dần trở nên giống như là cùng một người. “Tướng phu thê” có thể thành tục ngữ, luôn có mấy phần đạo lý của nó.

Sau đó hai con người từ từ hòa làm một thể kia phải công tác ở hai địa phương khác nhau, có những mối quan hệ xã hội khác nhau, điều mà trước đây chưa bao giờ trải nghiệm qua. Ở trên bàn cơm nghe thấy tên rất nhiều người mình không biết mặt, thiếu một phần đồng cảm, nhiều một phần đoán mò, cô đơn cũng đành bất lực, coi như đã tích lũy đầy đủ cho nửa đời sau, cũng hiểu rõ cả hai đều không cam tâm trở nên già cỗi.

Cho đến khoảng thời gian trước, bộ trưởng Dụ của Bộ Phát triển Liên minh Vinh Quang đáp ứng lời mời của MC Hoàng, tham gia tiết mục giải trí kia, bị mang đi gặp toàn bộ đồng nghiệp của Hoàng Thiếu Thiên. Tiết mục kia dựa vào mánh quảng cáo “Kiếm và lời nguyền đoàn tụ” kéo được tỉ lệ người xem cực cao. Tiểu đội viên mới của Lam Vũ chia sẻ video trên Weibo, rất hâm mộ nói đúng là cặp đôi hợp tác ăn ý nhiều năm, đến cả động tác đặt tay trên đầu gối cũng giống hệt nhau. Đội trưởng đương nhiệm Lư Hãn Văn cũng đăng lại, tại khung bình luận đánh 140 chữ im lặng tuyệt đối.

Đương nhiên bị đồng hóa không phải lúc nào cũng tốt, Dụ Văn Châu đứng ở cửa phòng ngủ sâu sắc nghĩ lại, là từ lúc nào mình cũng hoàn toàn không có khái niệm đắp chăn? Một giường chăn mền đáng thương bị xoắn thành hình thù kỳ quái giữa giường, buổi sáng trước khi ra cửa còn vứt lung tung áo ngủ lên trên, nhìn xem vô cùng có không khí sinh hoạt thường ngày.

Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần để ý, bộ trưởng Dụ cầm áo ngủ và đồ lót sạch sẽ đi vào phòng tắm, cực kỳ dứt khoát từ bỏ việc chữa trị.

Mấy tiếng sau làm hết công vụ và việc vặt thông thường, Dụ Văn Châu đi vào phòng ngủ, thuận tay giũ hai cái, đem chăn mền mở ra, đắp lên người. Đem gối của Hoàng Thiếu Thiên và gối của mình cùng lót sau lưng, anh thong thả dựa vào đầu giường, đem laptop đặt trên đùi, mở ra một tiết mục của Hoàng Thiếu Thiên mà anh chưa xem.

Chỉ một lúc sau thấy điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên gọi tới, hỏi Dụ Văn Châu tối nay ăn gì, thông báo tình hình quay chụp bên mình, sau đó liên tục phàn nàn ở đây giường quá cứng, mấy đêm đều ngủ không ngon.

“Tấm trải giường chất liệu không tốt, ôm cảm thấy khó chịu”.

Hoàng Thiếu Thiên lúc đi ngủ có một thói quen, chính là trong ngực nhất định phải ôm cái gì đó, góc chăn cũng được, gối dựa ở sô pha cũng được, Dụ Văn Châu cũng được, tóm lại là ở giữa hai tay không có gì liền ngủ không yên. Dụ Văn Châu an ủi cậu vài câu, tốt xấu gì cũng cố chịu đựng mấy ngày này, cuối cùng dặn dò cậu hai ngày tới ở thành phố H nhiệt độ sẽ xuống thấp, đi ra ngoài nhớ mặc quần áo dày.

“Vâng vâng vâng” Hoàng Thiếu Thiên luôn miệng đáp ứng.

Dụ Văn Châu lắng nghe kỹ, trực giác mẫn cảm lập tức nhận ra điểm không đúng: “Em có mang quần áo dày đi không?”.

“A ha ha…” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu dùng từ ngữ mập mờ, “ Cái này… Mang hay không mang ta?... Cái này… muốn xem định nghĩa thế nào là quần áo dày … A ha ha…”.

“Lúc em thu thập hành lý anh xếp cho em như thế nào?” Dụ Văn Châu nửa thật nửa giả thở dài qua điện thoại “Ngày tháng thế này quả thật khó chịu được.”

“Em sai rồi! Thực sự sai rồi.” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu chân thành nhận lỗi, “Ngày mai em sẽ ra tiệm mua đồ dày! Mua dày nhất! Tuyệt đối không tiết kiệm tiền cho nhà mình.”

Dụ Văn Châu lúc này mới bỏ qua cho cậu, lại lảm nhảm vài câu rồi chúc ngủ ngon, ngay trước khi cúp điện thoại, anh như nghĩ đến cái gì “A” lên một tiếng.

“Sao thế sao thế? Còn có chuyện gì?”

“Lúc em đi mua quần áo, nhất định phải chọn mấy món không lọt mắt nhất mà mua…”

“Này…”

Mỉm cười cúp điện thoại, Dụ Văn Châu tắt laptop, rút ra gối đầu của Hoàng Thiếu Thiên đang đệm sau lưng, chuẩn bị đi ngủ. Ánh sáng mờ từ đèn ngủ phủ lên chiếc gối màu lam nhạt, làm ấm lên sắc màu và hương vị tĩnh mịch. Trên bao gối là lớp tơ vải mỏng gần như trong suốt, phối thêm hoa văn tinh xảo phủ khắp, còn có một sợi tóc ngắn màu đen, không biết là của ai trong hai người, cong cong nằm trên vỏ gối thành một đường vòng cung tĩnh lặng.

Không biết sao, Dụ Văn Châu lại nhìn ra một điểm ý tứ triền miên, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói, vừa xưa vừa sến.

Tu trăm năm mới được chung chăn gối.

Tắt đèn ngủ, Dụ Văn Châu đem gối của Hoàng Thiếu Thiên ôm vào trong ngực, chìm vào giấc ngủ.

4.

“Anh về rồi hả!”

Lúc Dụ Văn hai tay ôm đầy đồ vật mở cửa, nghe thấy âm thanh Hoàng Thiếu Thiên từ phòng bếp truyền đến. Dụ Văn Châu lên tiếng đáp lại, sau khi rửa tay cũng đi vào phòng bếp, Hoàng Thiếu Thiên đang xào cà rốt trong nồi.

“Trong tủ lạnh còn hai củ này thôi, những cái khác hỏng em đều vứt đi rồi. Hôm nay ăn tạm cái này đi, em cũng lười ra ngoài mua thức ăn”, Hoàng Thiếu Thiên vừa xào vừa nói.

“Em mệt sao?” Dụ Văn Châu dựa vào cửa phòng bếp hỏi cậu.

“Không mệt lắm, vốn buổi sáng đã định về rồi, kết quả lại có họp tổng kết. Cái ông đạo diễn Lưu mới tới kia anh còn chưa gặp qua đâu, điển hình là người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề, phiền chết! Không hiểu sao lại nhiều chuyện đến vậy. Có phải bị vợ con trong nhà làm cho đau đầu nhức óc nên trút giận lên công việc không…”

“Được rồi, cũng sắp xong rồi, em đi ra đi, để bếp đó cho anh”.

“Thế nào thế nào? Có thêm món?” Hoàng Thiếu Thiên múc ra một đĩa cà rốt xào, quay đầu nhìn thấy Dụ Văn Châu lấy một cái bát lớn đổ ra xương sườn mới mua, rất lấy lòng mà gắp một đũa cà rốt đưa tới bên miệng Dụ Văn Châu “Hahaha, vẫn là chồng em tốt nhất! Anh nếm thử xem, có mặn không?”

“Ăn với cơm là vừa.”, Dụ Văn Châu nhai cà rốt, phát âm không rõ: “Muốn ăn xương sườn kho tàu hay là dấm đường?”

“Dấm đường!” Hoàng Thiếu Thiên cắn “bập” một cái lên má phải Dụ Văn Châu.

Anh đem chiếc thớt còn dính vụn rau quả để vào bồn rửa sạch, cùng Hoàng Thiếu Thiên ở chung một chỗ 7 năm 2 tháng 22 ngày, cũng không có chuyện gì mới mẻ.

5.

Hai người ngồi bên bàn ăn, trên bàn bày bữa tối đơn giản gồm hai món chay một món mặn, ăn được một nửa thì ấm nước trên bếp sôi, phát ra tiếng sôi réo chói tai. Hoàng Thiếu Thiên ở gần phòng bếp hơn, phun ra miếng xương trong miệng rồi vội vàng đứng dậy đi tắt bếp.

Dụ Văn Châu nhìn miếng xương vẫn còn dính chút nước miếng, trên bàn ăn lăn hai vòng, cuối cùng dừng lại, cạnh cái đĩa nhỏ bị mẻ.

Chẳng biết vì sao, lại mỉm cười!
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Nhận xét của Ly về fic này:

Đúng khẩu vị của Ly, ngọt sủng dễ thương, hài hước nhẹ nhàng. Cách đây vài năm có đọc một truyện tên là “Ốc sên chạy” của Điệp Chi Linh, vẫn còn nhớ mãi một câu trong ấy, thậm chí cảm thấy khá là lý tưởng: “Cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên”. Fic này cho mình cảm giác ấy, chính là “cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên”, bình lặng ấm áp cùng người đi qua một kiếp nhân sinh. Định nghĩa của hạnh phúc, có lẽ chỉ đơn giản như vậy!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Chỉ cần bình yên, thản nhiên thế thôi là đủ, cả thời tuổi trẻ sôi nổi đã qua thì đến tuổi này cũng chỉ cần như một tách trà tĩnh tại. Cần gì những sự kiện dồn dập, bất ngờ như tiểu thuyết ngôn tình? Chỉ thế này là đủ.

Bên người, chỉ thế này là đủ, để cho năm tháng yên ả, kiếp này bình yên.
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#4
Bên người, chỉ thế này là đủ, để cho năm tháng yên ả, kiếp này bình yên.
Thời tuổi trẻ cuồng nhiệt đã qua, chỉ mong được bình yên tự tại như thế qua năm tháng, như bên nhau thưởng thức một tách trà chiều Bích La thoang thoảng hương theo gió, vậy là đủ rồi! Dụ Hoàng lần nào cũng cho tui cảm giác như thế!
 

NhapDaHan

Farm exp kiếm sống
Bình luận
71
Số lượt thích
195
Team
Khác
#5
Hình như mình từng đọc ở đâu đó rằng: các tế bào của con người sinh ra, chết đi liên tục mỗi giây, nhưng con người bạn sau 7 năm sẽ là một con người hoàn toàn mới với con người 7 năm cũ. (Các tế bào mới trong khắp cơ thể đã thay thế hoàn toàn các tế bào của thời điểm 7 năm trước)

Lúc đọc tựa đề “bảy năm” mình cũng nghĩ ngay đến thất niên chi dương, còn tưởng mình sẽ đọc phải một fic ngược. (Có một bài hát cũ rất hay tên là 7 years of love, mình tự dưng nhớ đến bài này, bạn nào có hứng thú thì nghe thử nha). Đọc đoạn đầu, khi mô tả cảm giác lặng lẽ, có phần hơi nản, buồn, giận vì bạn đời đi công tác xa của Dụ, mình vẫn nghĩ chuẩn bị có đoạn ngược đến nơi rồi, đã quen nhau lâu sinh chán chán rồi lại còn yêu xa, xa mặt cách lòng, quá dễ để toang một mối tình =)) Cuối cùng tác giả làm mình bất ngờ vãi, và cũng may sự bất ngờ đó làm mình hoàn toàn hoan nghênh. Nói thực là, cái cảm giác thon thót khi nghe những câu như “nếu giận thật thì sao?” của Dụ ảnh hưởng đến tâm trạng mình suốt thời gian đọc fic, cứ nghĩ sẽ cãi nhau to hay gì đó. Kiểu vừa đọc vừa chờ cãi nhau xảy ra í sodii dụ đội =))) Nhưng dần nghe những dòng miêu tả tướng phu thê, cái quá trình “đồng hoá”, dung hoà lẫn nhau của cả hai người làm mình thấy bình tâm trở lại. Hôn nhân, ở một góc nhìn nào đó, là chấp nhận, nhường nhịn, chịu đựng lẫn nhau. Ở đây thứ mình đọc được chính là sự nhường nhịn, dung hoà lẫn nhau đấy. Sự tình tứ ở đây ko phải cái gì đó rực cháy, cuốn nhau mãnh liệt như hồi trẻ, mà đã biến thành nước, mềm như nước, lặng lẽ như nước, linh hoạt như nước, tha thiết như nước, cuối cùng tưới đầy bình yên lên con tim người đọc FA như mình =)))

Con người 7 năm trước Dụ Hoàng iu nhau, con người 7 năm sau của Dụ Hoàng cũng iu nhau, và mong các 7 năm tiếp theo Dụ Hoàng vẫn tiếp tục yêu nhau <3

Cảm ơn Ly vì đã đem đến một fic hay!

P/s: góp ý nho nhỏ: chức vụ của Dụ ở đây mình nghĩ là trưởng một bộ phận, có thể xem xét việc để là Trưởng phòng Dụ thay cho Bộ trưởng Dụ ko? Vì nếu nói bộ trưởng, hầu như đa số mn sẽ nghĩ đến bộ trưởng khác =)))
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#6
Hình như mình từng đọc ở đâu đó rằng: các tế bào của con người sinh ra, chết đi liên tục mỗi giây, nhưng con người bạn sau 7 năm sẽ là một con người hoàn toàn mới với con người 7 năm cũ. (Các tế bào mới trong khắp cơ thể đã thay thế hoàn toàn các tế bào của thời điểm 7 năm trước)

Lúc đọc tựa đề “bảy năm” mình cũng nghĩ ngay đến thất niên chi dương, còn tưởng mình sẽ đọc phải một fic ngược. (Có một bài hát cũ rất hay tên là 7 years of love, mình tự dưng nhớ đến bài này, bạn nào có hứng thú thì nghe thử nha). Đọc đoạn đầu, khi mô tả cảm giác lặng lẽ, có phần hơi nản, buồn, giận vì bạn đời đi công tác xa của Dụ, mình vẫn nghĩ chuẩn bị có đoạn ngược đến nơi rồi, đã quen nhau lâu sinh chán chán rồi lại còn yêu xa, xa mặt cách lòng, quá dễ để toang một mối tình =)) Cuối cùng tác giả làm mình bất ngờ vãi, và cũng may sự bất ngờ đó làm mình hoàn toàn hoan nghênh. Nói thực là, cái cảm giác thon thót khi nghe những câu như “nếu giận thật thì sao?” của Dụ ảnh hưởng đến tâm trạng mình suốt thời gian đọc fic, cứ nghĩ sẽ cãi nhau to hay gì đó. Kiểu vừa đọc vừa chờ cãi nhau xảy ra í sodii dụ đội =))) Nhưng dần nghe những dòng miêu tả tướng phu thê, cái quá trình “đồng hoá”, dung hoà lẫn nhau của cả hai người làm mình thấy bình tâm trở lại. Hôn nhân, ở một góc nhìn nào đó, là chấp nhận, nhường nhịn, chịu đựng lẫn nhau. Ở đây thứ mình đọc được chính là sự nhường nhịn, dung hoà lẫn nhau đấy. Sự tình tứ ở đây ko phải cái gì đó rực cháy, cuốn nhau mãnh liệt như hồi trẻ, mà đã biến thành nước, mềm như nước, lặng lẽ như nước, linh hoạt như nước, tha thiết như nước, cuối cùng tưới đầy bình yên lên con tim người đọc FA như mình =)))

Con người 7 năm trước Dụ Hoàng iu nhau, con người 7 năm sau của Dụ Hoàng cũng iu nhau, và mong các 7 năm tiếp theo Dụ Hoàng vẫn tiếp tục yêu nhau <3

Cảm ơn Ly vì đã đem đến một fic hay!

P/s: góp ý nho nhỏ: chức vụ của Dụ ở đây mình nghĩ là trưởng một bộ phận, có thể xem xét việc để là Trưởng phòng Dụ thay cho Bộ trưởng Dụ ko? Vì nếu nói bộ trưởng, hầu như đa số mn sẽ nghĩ đến bộ trưởng khác =)))
Mình nghĩ hôn nhân là kiểu như vậy, đôi bên đều phải bao dung và hòa hợp lẫn nhau thì mới có thể sống yên bình được. Tình cảm thuở thanh xuân có thể cháy bỏng cuồng nhiệt, nhưng sau khi đã đủ trưởng thành rồi thì cái kiểu dịu dàng như nước mới thấm sâu vào lòng người. Mình rất thích cái đoạn Hoàng ngay lập tức nhận sai và dỗ dành Dụ, đôi khi nhận sai ngay không phải vì thực sự có lỗi, mà vì trân trọng mối quan hệ này nên không muốn người kia vì mình mà đau lòng, vì mình mà tức giận. Dụ cũng rất bao dung Hoàng, chiều chuộng, quan tâm, dung túng, bảo vệ, chăm sóc và chấp nhận mọi đặc điểm của Hoàng, chỉ vì đó là Hoàng, không cần phải hoàn hảo, anh yêu con người chân thực của cậu.

P/s: À ở đây là Bộ trưởng Bộ Phát triển của Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp, là người đứng đầu "Bộ Phát triển", chức vụ của anh Dụ rất rõ ràng và thống nhất từ đầu đến cuối nên mình không dám sửa, ý tác giả là vậy mà!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook