Ongoing [Kiếp Phong 2022] [Nhiều CP] Hết Truyện Mới Đặt Tên

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Người viết:

CP: Vương Tiêu Vương, Hạo Tường, Dụ Sở, Hoàng Tranh, Tôn Lạc Diệp

@Gingitsune, @Mạc Tư Thân Ngoại, @pdung31 nhận hàng! <3

Lần đầu mở điểm văn, quần ma loạn vũ, mua vui là chính bán H là mười, văn phong ngu ngơ cốt truyện mẫu giáo đọc tiêu đề đoán ngay nội dung, ngạnh Trung Việt lẫn lộn, không biết xấu hổ đăng lên, mong mọi người mắt nhắm mắt mở, nhảy đảng để các chủ nợ của Lá hoa tâm nộ phóng.

AU cổ trang giang hồ cung đình

CP 1: Vương cha chồng Tiêu con dâu trong cùng gia đình mafia
CP 2: Hạo tướng cướp Tường cường thủ bị hào đoạt
CP 3: Hoàng con hát Tranh công chúa, trước ngược sau ngọt, cẩu huyết đầy đầu
CP 4: Dụ vừa con hát vừa thương gia Sở tú bà, quá trình 4p kết thúc 2p
CP 5: Tôn Lạc Diệp 2 vương giành 1 tướng quân mỹ nhân, cẩu huyết end 3p HE

Khác:
- tình tiết cần có: xuân dược, cầm tù play, Dụ Hoàng JQ
- thoại cần có: vì sao con hóc

Hồi 1: Lễ đường Vương Tiêu nhìn nhau không nói lệ tuôn rơi
Sơn dã Hạo Tường không đánh sao thành thân phu phụ

Tiền bình: Thân phu phụ là cái qq gì?

Hồi 2: Bạch Xà Truyện, Sở Tố Trinh hí Tô Tiểu Thanh tắm tiên
Đế Nữ Hoa, Dụ Thế Hiển bồi Hoàng Trường Bình tự sát

Tiền tri: Thục nữ giỡn nước đồ, quân tử hận treo cổ.

Hồi 3: Kiếm đối thương, sa trường Song Hoa máu đào rơi
Mâu vờn khói, thao trường Diệp Lạc mồ hôi đổ

Tiền khuyến: Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký, trẻ dưới mười tám thỉnh chớ vào. Thao trường, đúng, chính là "thao" trường.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#2
Hồi 1: Lễ đường Vương Tiêu nhìn nhau không nói lệ tuôn rơi
Sơn dã Hạo Tường không đánh sao thành thân phu phụ


01

Năm Vinh Quang thứ mười, thái bình thịnh thế.

Đế đô phồn vinh, bách tính an cư lạc nghiệp.

Kinh thành mười mấy đại tộc, lớn nhất là nhà họ Vương.

Nhà họ Vương có độc nhất đứa con trai thừa tự.

Họ Tôn, tên Tường.

02

Chớ có hỏi vì sao.

Tóm lại mỗi nhà đều có bí mật riêng.

Há phải tự dưng mà Vương Kiệt Hi gắn với màu xanh của cỏ?

03

Tôn Tường làm trưởng tử họ Vương, từ nhỏ đã ôm chí lớn.

Hắn muốn mau lớn.

Không phải mau lớn để thực hiện chí lớn.

Mà chí lớn chính là mau lớn.

04

Trước kia Tôn Tường nghĩ lớn chính là cao lớn.

Nay hắn đã cao hơn cha mình, vẫn bị thân phụ cầm chổi vỗ đầu mà vô phương phản kháng.

Tôn Tường rất ủy khuất.

Hắn đâu biết rất nhiều nhân vật thành danh khác vẫn bị Vương Kiệt Hi vỗ đầu bôm bốp như thường.

05

Tôn Tường bèn đi hỏi phụ thân.

Làm sao mới là người trưởng thành.

Vương Kiệt Hi nói: Phải biết hi sinh vì gia đình.

Tôn Tường phúc chí tâm linh.

Vương Kiệt Hi nói: Kính trên nhường dưới, yêu vợ thương con, quên đi chính mình.

Tôn Tường khai quang điểm nhãn.

Vương Kiệt Hi nói: Nếu gia đình không tốt, kẻ đương gia tất nhiên có tội.

Tôn Tường cúi đầu ba lạy, tôn kính tột độ mà lui ra ngoài.

Lập chí tuân theo lời cha dạy.

Từ nay yêu vợ thương con, quên đi chính mình.

Bất quá hắn quên một điều.

Vợ còn chưa có nói gì đến con.

06

Thế nhưng từ xưa, trời luôn hại người có lòng.

A nhầm, trời không phụ người có lòng.

Vừa khéo thiên giáng thần binh, hôn nhân đại sự như giông bão ập xuống đầu.

Hoàng thượng tứ hôn, bà mai dẫn lối, Việt Vân tiêu cục đại thiếu gia Tôn Tường rải sính lễ mười dặm, đón Lôi Đình thư quán nhị tiểu thư Đới Nghiên Kỳ vào cửa.
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#3
=)))))))))) trời ơi quỳ Lá.

Fic vừa hài vừa bựa chịu không nổi. Thôi em làm người đọc thầm lặng đây, mắc công nói nữa bị mất hình tượng :LOL:
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4
Hí hí hí hí, Nhà có một lá như có tam bảo... cát tường!!!!!

Đọc xong mây đen tan hết, cười như điên, té ghế, bể mông.

Hóng phần sau nhaaaaaaaaaaaa

PS: ủa giờ cái list TH để cái tên sỉ độ quá cao này sao trời *che mặt*
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Má, cười tuột đồ ???
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#6
Cuối cùng cái plot này cũng được triển rồi :v

*đập bàn cười* há há há há, cười chết em rồi, nãy ngồi trong lớp, buồn buồn chờ thầy giở ra coi mà cười như con điên :v

Túm quần là hóng phần kế tiếp aaaaaaaaaaa
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#7
Chờ đã lâu, có lỗi hí hí. Có xóa viết lại chút chút, các chủ nợ kéo lên đọc nghen *moah moah da~*
Ngày 1 chương cho đến hết Vương Tiêu Hạo Tường, Lá sẽ ráng viết để mau hết truyện, đặng cho em nó cái tên khai sanh đàng hoàng.



07

Trăng chiếu đêm sâu, mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu.

Sầu là ai không biết, hoan hỉ chắc chắn là Tôn Tường.

Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, lòng hắn lại dâng lên một nỗi niềm xôn xao khó tả.

Hôm nay, hắn cưới vợ.

08

Việt Vân tiêu cục hùng cứ một phương, tọa lạc giữa kinh, thanh thế không dám không gờm.

Cho nên đại thiếu gia kết hôn, sao có thể xuề xòa?

Tự nhiên đèn giăng khắp phố, gấm đỏ đầy đường.

Tôn Tường thế nhưng không hề ham vui, tâm tâm niệm niệm qua một đêm này, mình liền trưởng thành như ý nguyện, từ ấy võ lộ thênh thang, ta sử trọng kiếm hay cầm chiến mâu, gia gia cũng đừng nghĩ quản.

Cho nên bái đường vừa xong, lập tức động phòng.

09

Bà mai dẫn hỉ đội ra ngoài, đang khép cửa, hốt nghe bên trong có tiếng xổn xoẻng.

Hạ nhân mấy mặt nhìn nhau, cảm thấy không nên can thiệp.

Đới tiểu thư trên người có công phu, thiếu gia nhà mình lại niên thiếu khí thịnh, tân phòng không yên ổn đó là chuyện thường.

Bèn phủ phục ở trong sân chờ hầu, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chỉ mong thiếu gia sớm thu phục Đới tiểu thư trước khi gà gáy.

Nào ngờ chờ mãi chờ mãi, động tĩnh không những không giảm còn muốn tăng thêm.

Không ngoài dự liệu chính là, lát sau liền nghe thấy tiếng kinh hô.

Ngoài dự liệu chính là, người kinh hô không phải Đới tiểu thư.

Dường như... dường như thiếu gia nhà mình?

10

Hạ nhân chưa kịp sợ hãi, đã thấy một người phong phạm phiêu phiêu từ nguyệt môn xuất hiện giữa sân.

Nhìn thấy người này, kèn sáo rộn ràng hòng che giấu động tĩnh tân phòng lập tức tắt ngóm.

Trong sân rầm một tiếng nhất tề quỳ mọp, đồng loạt hô: "Gia!"

11

Vương Kiệt Hi vốn ở ngoại sảnh bồi quan khách nhi tử vứt lại.

Ngặt vì công phu quá cao, ma âm sâu tận tân phòng cũng có thể vượt kèn sáo văng vẳng bên tai.

Ban đầu còn vận mười thành công lực cố gắng nhẫn nhịn.

Sau nghe tiếng biện vị, biết con mình trấn không nổi tân nương.

Lửa giận công tâm, trên mặt nhưng vẫn bình hòa không hiện.

Tiễn xong vị khách cuối cùng, mới dùng khinh công trác việt lướt vào.

Chân tuy nhanh não còn nhanh hơn, sát na đã kịp âm thầm lập ra sách lược.

Nhất định bắt tử hài nhi Tôn Tường theo mình luyện trường tiên, không thể tiếp tục dung túng hắn nghịch cái gì trọng kiếm chiến mâu, đều là phá vật.

12

Song, phận con cháu tự có phúc của con cháu.

Vương Kiệt Hi chưa kịp cách không dạy nhi tử làm người, cửa tân phòng đã bộp một tiếng bay đi năm thước, va vào tường gạch dưới gốc hạnh già nát nhừ.

Hiển nhiên người xuất chưởng nội công không cạn, mảnh vỡ còn suýt bắn trúng vạt áo màu ngọc.

Nhưng Vương Kiệt Hi không quan tâm.

13

Bởi vì tân phòng rộng mở, đèn chiếu như ngày, hắn nhìn không sót thứ gì.

Nam tử một thân hồng bào, gương mặt tố sắc không điểm trang là hắn quen thuộc bất quá, một tay còn cầm khăn hỉ, ắt hẳn do chính Tôn Tường lấy xuống.

Mà Tôn Tường nơi đâu?

Đang từ ngưỡng cửa bò dậy, vẻ mặt ngược lại giống thân phụ hắn như đúc.

Không phải ở mắt nhỏ mắt to, là ở kinh ngạc sững sờ.

14

"Thiên địa đã lạy, cao đường đã bái, ta chính là dâu trưởng nhà họ Vương các người. Chấp nhận đi thôi."

Tiêu Thời Khâm hờ hững nói.



Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường... Hôm nay tôi đi học.
—— Tôi đi học.

Nguyệt nhi loan loan chiếu Cửu châu, mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu. Mấy nhà phu phụ cùng chăn gối, mấy nhà phiêu tán mải đâu đâu.
—— Tống thế dân dao.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#8
Quào, trộm long tráo phụng :)
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#9
15

Năm thứ mười lăm Hưng Hân thịnh thế, Việt Vân tiêu cục nhận lệnh triều đình, bảo tiêu một chuyến vô cùng trọng yếu.

Tiêu đến, sự thành, thánh thượng long nhan đại triển, truyền xuống một tấm chiếu thư:

Việt Vân tiêu cục danh phù kỳ thực, vì quốc giải ưu, ban thưởng ngân lượng ngàn vạn, gấm vóc liên thành, thiếu tổng tiêu đầu Tôn Tường lập công lớn nhất, tứ hôn cho Lôi Đình Đới Nghiên Kỳ, hồi môn do triều đình cấp.

16

Lôi Đình thư quán từ lâu vang danh kinh thành, là trâm anh trong giới học sĩ, gia cảnh thanh bần không nhận hoàng ân, mà kỳ nhân lớp lớp.

Đại công tử tuổi trẻ tài cao, sớm đương gia khi trưởng bối còn, lập sách lược như chiến hùng binh, toàn đại tộc một tay lèo lái.

Nhị tiểu thư tài nữ vang danh, chưa cập kê đã giỏi thư họa, viết thoại bản viết đến phong thần, chép sách chữ giúp người vượt khó.

Cho nên Lôi Đình Việt Vân hai nhà hậu bối, nam khôi ngô tuấn tài, nữ thiện tâm tú mạo, giàu nghèo tuy cách biệt, lại là trời sinh một đôi, môn đăng hộ đối.

Rành rành một mối lương duyên thiên định, Vương gia Tiêu gia trước đó đều đại hỉ, làm sao dẫn đến hôm nay Vương Kiệt Hi đứng trên đồi cao nhìn xuống kinh thành mà lòng trầm như nước, quả thật phải nói thiên ý trêu ngươi.

17

"Đới tiểu thư trước ngày đại hôn đoạt môn đào tẩu.

Nói không muốn hầu chồng dạy con, một đời tựa cửa thở dài như thoại bản thường hay kể.

Nàng lập chí dương danh thiên hạ, đánh bại kỷ lục ba mươi bảy liên thắng của ai mà ai cũng biết là ai đấy.

Không làm được quyết không ngoảnh đầu."

Đêm qua thám tử Đặng Phục Thăng đi điều tra về, nói.

18

"Cha, ta đóng cửa một đêm suy ngẫm sự đời, cảm thấy thường ngày cha dạy rất đúng.

Làm nam nhi, phải có đảm đương của nam nhi.

Thê tử cưới hỏi đàng hoàng, quyết không thể phụ.

Hiểu nghĩa mới thành nhân, nếu bỏ vợ chỉ vì giới tính, chẳng phải phụ công cha ngài vất vả xách chổi đuổi đánh ngày ngày đó sao?"

Trưa nay ái tử Tôn Tường chém đinh chặt sắt, nói.

19

"Công công, mời uống trà."

Sáng sớm nhi tức Tiêu Thời Khâm dâng chén quá đầu, nói.

Gương mặt lạnh hơn sương mai của người kia thoáng hiện, Vương Kiệt Hi suýt phun máu.

20

Chuyện đã thế này, dù Tiêu Thời Khâm một chữ không nói, hắn cũng biết hắn vô khả nại hà, thay muội muội đội khăn hồng, khoác giá y chờ gả.

Cho dù, cha chồng chính là người trước đây cùng hắn thề non hẹn biển.

21

Vương Kiệt Hi cùng Tiêu Thời Khâm, quen biết đâu chỉ một sớm một chiều.

Người trước là đương gia đại tộc, người sau là thiếu chủ danh gia. Sớm phải hi sinh lo toan trăm mối, nội đối ngoại đè, sự sự quấn thân, nhưng nhất quyết không sờn lòng, đặt gia tộc trên tất cả, một đường gồng gánh đi mãi đi mãi đến nay.

Đồng bệnh tương lân, đồng nhân tương hớn, cảm tài hoa mà thành tri kỷ. Tri âm buổi đầu, dần dà đổi tiếng đệ huynh, ngày tháng thoi đưa, tình thưa dệt thành lưới kín.

Bọn hắn hai người, đã sớm chỉ còn đối phương trong mắt, trong tâm, trong đời.

22

Chỉ là, ý trời không như nhân nguyện.

Tự khắc sinh ra là thân nam tử, mệnh đã chú định không dành cho nhau.

Tuy rằng trong kinh, dưới sự ảnh hưởng của một vài người nổi tiếng, nam nam tình lữ không chỉ bọn hắn một đôi.

Thế nhưng cho dù điên như Song Hoa hai người, cũng chưa thành thân đã lìa hai ngả.

Huống chi Vương Kiệt Hi hắn cùng Tiêu Thời Khâm, mỗi người đều có gia tộc phải hộ, làm sao gánh nổi bia miệng thế gian.

Vương Kiệt Hi vốn nghĩ, hắn không tái hôn, Tiêu Thời Khâm không thành gia lập thất, cứ thế làm bạn, cho dù không phận không danh, trăm tuổi xuôi tay khó lòng một mộ, âu cũng không uổng một đời một kiếp.

Nào hay chỉ sau một đêm, vật đổi sao dời.

23

Bọn hắn hai người, làm sao trở về như cũ.

Đừng nói Tôn Tường đứng giữa vô tội, công công nhi tức, vốn là thiên lý bất dung.

24

Vương Kiệt Hi từ nơi này nhìn xuống, mái nhà lớn nhất kinh thành vẫn còn treo đèn kết hoa.

Người trong lòng hắn, sống trong nhà hắn, gần như trước mắt, xa tận chân trời.

Núi kia vẫn xanh, mây kia vẫn trắng, sơn đình còn đây, người nay chẳng thấy.

Sai! Sai! Sai!

Tình người bạc, ý trời ác, gió thổi quạ bay lòng cuộn khuấy.

Trái! Trái! Trái!

Vương Kiệt Hi nắm chặt trường tiên, chát chát chát, mấy roi hủy đi khung cảnh hắn từng thích nhất.



Tay man mát, rượu vàng loang, xuân thành liễu rủ bên tường các.
Gió đông ác, ngày vui bạc, một lòng sầu mang, bao năm ly tác.
Sai! Sai! Sai!
—— Thoa đầu phượng, Lục.

Thế tình bạc, nhân tình ác, mưa tiễn hoàng hôn hoa lác đác.
Gió phờ phạc, lệ xơ xác, muốn trải cõi lòng, ỷ lan thầm thác.
Khó! Khó! Khó!
—— Thoa đầu phượng, Đường.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#10
25

Trên đồi cao, Vương Kiệt Hi nhìn xuống mái nhà.

Dưới mái nhà, Tiêu Thời Khâm ăn cơm cùng chồng mới.

Bữa cơm đầu tiên, cha chồng đương gia lại vắng mặt, Tiêu Thời Khâm không hỏi cũng biết lý do. Nhưng hắn ngoài cười khổ, có thể làm gì khác.

Nhất nhập hào môn sâu tựa biển, Tiêu lang từ đó chỉ qua đường. Tuy lúc này nhập hào môn chính là Tiêu lang, nhưng phiên phiến đi, cổ văn quý ở hàm ý.

Vương lang và Tiêu lang từ đó chung mái nhà, tiếc rằng bối phận khác biệt.

Hồng trần vô định, người sống trên đời đều là cỏ lau theo gió mà ngả, Tiêu Thời Khâm hắn chưa bao giờ cam tâm làm cỏ lau, nhưng cũng khó tránh những lúc thân bất do kỷ.

Ai tai, ai tai.

26

Tôn Tường quan sát Tiêu Thời Khâm đã được nửa nén nhang.

Đều nói thành thân là hỉ sự, cha hắn thế nhưng bỏ bữa chạy đi đâu, phu nhân thì một gắp bốn chần chừ.

Khả năng là vì cơm ăn không quen, giường nằm không ổn, hoặc giả, đổi nghề từ bán sách qua chuyên chở quá nhanh, Tiêu Thời Khâm có chút không thích ứng.

Tôn Tường quyết tâm làm một phu quân xứng chức, dạy vợ từ thuở còn thơ, tuy hắn đến giờ vẫn chưa biết, Tiêu Thời Khâm đủ tuổi làm thúc bá mình.

Hắn gắp một đũa thịt cho Tiêu Thời Khâm, Tiêu Thời Khâm không phản ứng. Có lẽ Lôi Đình thư quán thích ăn cá.

Hắn gắp một đũa cá cho Tiêu Thời Khâm, Tiêu Thời Khâm không phản ứng. Người đọc sách chắc thích ăn rau.

Hắn gắp một đũa rau cho Tiêu Thời Khâm, Tiêu Thời Khâm vẫn nhìn đăm đăm vào chỗ bàn trống, như hồn lìa khỏi xác.

Tôn Tường sâu sắc hiểu câu lão sư từng dạy: Quan ép dân làm phản, phụ bức phu hát tuồng.

27

Tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, dù một câu này hoàn toàn không thích hợp để so sánh, Tôn Tường vẫn là thở dài. Trưởng thành cần nhẫn nại, Tôn Tường cần trưởng thành.

Cho nên hắn gặp một đũa rau thịt cá đưa đến bên miệng Tiêu Thời Khâm. Đều nói lấy vợ về để sủng, vô sủng bất trượng phu. Tiêu Thời Khâm hẳn là muốn thử tố chất làm chồng của hắn, mới bố trí cơ quan bậc này.

Tôn Tường thành công thu hút sự chú ý của Tiêu Thời Khâm.

Tiêu Thời Khâm nghe mùi thịt cá sát bên mũi, thoát khỏi cơn thất thần, mới sực nhớ ra bên cạnh mình vẫn còn một người họ Vương khác (?)

Hắn nhìn thức ăn, xuôi theo cán đũa nhìn tới Tôn Tường, chỉ thấy một khuôn mặt như học trò chờ tiên sinh khen đáp đúng đề. Đề gì? Hắn tuy bán sách, nhưng không phải dạy học a. Hắn ném trả lại Tôn Tường một ánh mắt dò hỏi.

Tôn Tường hoang mang, Tôn Tường ủy khuất. Quả nhiên lão sư nói đúng, có những việc ngươi thấy trưởng bối phiền, khi trưởng bối không còn, ngươi mới cầu mong hắn sống lại, dạy cho ngươi biết phải làm gì. Cha ơi, nhi tử cần cha mà...

28

Tôn Tường từ nhỏ đến nay một lòng cầu võ, tu vào võ đạo, nại hà thế giới người lớn quá phức tạp, hắn lần đầu tiên mới hiểu, công phu võ kỹ không giải quyết được tất cả.

Quan trọng là, hắn đánh không lại Vương Kiệt Hi, càng chưa chắc thắng Tiêu Thời Khâm, đòi giải quyết ai trong hai người này?

29

Tôn Tường ủ rũ, thu đũa về chén cúi đầu tự ăn, bộ dáng như sói con bị chủ nhân ghét bỏ.

Tiêu Thời Khâm không khỏi hỏi một câu: "Ngươi làm sao vậy?"

Tôn Tường bụng nghĩ đút ngươi ngươi không chịu ăn, ta còn muốn làm sao. Ngước mặt nhìn Tiêu Thời Khâm, buột miệng: "Không bằng ngươi đút cho ta?"

30

Tiêu Thời Khâm khắp mặt sững sờ.

Ô kìa sấm giữa trời quang.

Ngoài hiên trưa vắng nắng vàng, giọng hát ru ai còn vang oăng oẳng.

Bồng bồng cõng chồng đi chơi.

Đi đến chỗ lội đánh rơi mất chồng.

Anh em ơi cho tôi mượn cái gầu sòng.

Để tôi tát nước múc chồng tôi lên.

31

Vương Kiệt Hi, nhà ngươi có nhược trí nhi đồng, ngươi cũng dám gả cho muội muội ta?

Tiêu Thời Khâm cắn răng hận nghĩ.



Khổng tước về Đông Nam, năm dặm một chần chừ.
—— Khổng tước Đông Nam phi.


Lượng tiểu phi quân tử, vô độ bất trượng phu.
—— Ngạn ngữ Trung Hoa.


Bồng bồng cõng chồng đi chơi
Đi đến chỗ lội đánh rơi mất chồng
Chị em ơi cho tôi mượn cái gầu sòng
Để tôi tát nước múc chồng tôi lên.
—— Ca dao Việt.
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#11
32

Tiêu Thời Khâm chưa kịp mượn Vương Kiệt Hi cái gầu sòng, nhi đồng nhà bọn hắn đã phải xuất môn đi xa.

Ngày đó thu lắng nắng vàng, Vương Kiệt Hi ngồi ở sảnh lớn Việt Vân tiêu cục, nhìn Tiêu Thời Khâm tiễn Tôn Tường khởi hành ngoài cửa.

Tôn Tường giáp bạc mâu đen, một thân áo bào đỏ rực.

Tiêu Thời Khâm trường tụ như dương, nửa che sấn y vàng nhạt.

33

Vương Kiệt Hi híp mắt.

Liễu Phi rót nước phẩy quạt một bên thì thào: "Từ xưa đỏ xanh là duyên nợ."

Vương Kiệt Hi ra sức híp mắt. Nước xanh lửa đỏ, duyên nợ cái gì.

Hắn nhíu mày nhìn sang: "Lời này ai nói?"

Liễu Phi hoảng sợ run tay, không dám không đáp: "Là trên sách viết, sách của... Lôi Đình thư quán nhị tiểu thư tự tay chép."

Cho vàng cũng đừng mong nàng khai rằng sách kia là thoại bản.

Nhưng đáp xong phát hiện mình vừa nhắc tới chuyện cấm trong nhà, vội biết điều ngậm chặt miệng, phẩy quạt phẩy đến hăng say, đồng thời nháy mắt ra hiệu Hứa Bân cứu mạng.

Vương Kiệt Hi nghe thấy hai chữ Lôi Đình thì ngẩn người, không chú ý thấy ám muội của nàng.

"... Gia?" Có tiếng Hứa Bân cận kề bên tai.

Chuyến tiêu lần này đi ngang Kim Lăng, có cần phái người trong bang âm thầm trợ giúp, để thiếu gia vượt núi thêm thuận?

Vương Kiệt Hi không cho là đúng: "Hô Khiếu mấy năm nay không còn chủ tử, đã sớm như rắn mất đầu, có lý gì làm khó Tường nhi?"

Hứa Bân tâm vẫn vướng bận: "Ngài lại không sợ Hô Khiếu đa sự, đem chuyện Việt Vân Vi Thảo nói với thiếu gia?"

Vương Kiệt Hi nhấp trà cười khẽ.

"Tính tình Tường nhi háo thắng, đánh phục được hắn nói cho hắn tin, cũng là bản lĩnh."

Hô Khiếu sơn trại nhân tài không thiếu, nhưng Lâm trại chủ từ lâu mang phó trại chủ tuyệt tích giang hồ, Hô Khiếu hôm nay muốn làm đối thủ Tường nhi, lại có mấy ai?

Vương Kiệt Hi ít khi cười, nhất là trước mặt thuộc hạ.

Chỉ khi nhắc đến ái tử, nụ cười mới mang mấy phần đắc ý của người trưởng bối.

Liễu Phi thấy hắn bình hòa, vui miệng chen vào một câu.

"Nhất là thiếu gia nay đã có người chờ hắn trở về."

Thuộc hạ lúc nãy nghe thiếu gia nói với thiếu phu nhân, hắn sẽ đi sớm về sớm. Không để thiếu phu nhân chong đèn vọng phu, mòn mỏi hao gầy.

Vương Kiệt Hi lặng người.

34

Khi hắn nhận ra mình vừa ghen với con ruột, con dâu đã quay trở vào.

Tiêu Thời Khâm thấy người ngồi trước sảnh, cũng không đi tới vấn an mà cúi đầu quay về phòng.

Nào hay đi được mấy bước, bên tai có tiếng gió khua, bộ pháp quen thuộc là mấy năm qua từng biết.

"Công công." Hắn thưa một tiếng, không ngẩng đầu nhìn.

Vương Kiệt Hi đứng cách hắn năm bước, không nghe tiếng người chỉ nghe gió thổi áo bay phần phật.

Tiêu Thời Khâm biết vì sao hắn không mở miệng, nguyên nhân chính ở tiếng gọi cố ý của mình.

Cho nên hắn không hỏi, cũng không tìm, dù cảm nhận được ánh mắt người kia đang nhìn.

Mắt Vương Kiệt Hi, vốn là vô cùng ma tính.

35

Hồi lâu sau Vương Kiệt Hi mới xòe tay: "Ngọc bội của ngươi để quên trên bàn."

Có vật theo lực ném tới, Tiêu Thời Khâm đưa tay ngang mày bộp một tiếng chụp về, cũng không mở ra nhìn.

Nặn nặn ngọc bội còn ấm hơi tay: "Ngươi từ nay đừng lên đồi nữa."

Bàn cờ dang dở, ta sẽ cho người thu dọn.

Sai một ly đi một dặm, nếu đã khó thể thu quan, không bằng cục chung kỳ tán.

36

Vương Kiệt Hi không lên tiếng, nhưng nghe lời này, hơi thở có chút rối loạn.

Tiêu Thời Khâm bỗng mỉm cười.

"Hay là, ngươi hối hận rồi?"

37

Vương Kiệt Hi sững sờ, bên tai vẫn vang tiếng Tiêu Thời Khâm như khiêu như khích.

"Ngươi sợ người ngoài đàm tiếu, không nghĩ cùng ta thành thân.

Nhưng ta cuối cùng vẫn gả vào nhà họ Vương.

Chỉ là, không phải gả cho ngươi.

Ngươi hối hận không, công công?"

Hai tiếng cuối cùng, muốn bao nhiêu chói tai có bấy nhiêu chói tai.

38

Gió thu lạnh, trời thu sâu, không đuổi được ánh mắt người nọ nhìn hắn trước lúc quay đi.

Đuôi mắt Tiêu Thời Khâm không dài, nhưng mỗi lần nhìn hắn, đều sẽ tự có sắc thái khó diễn thành lời.

Vương Kiệt Hi rất thích hôn lên đó.

Mãi đến khi nhìn được không hôn được, hắn mới hiểu rõ cảm giác, người này đã không còn là của mình.



Tự cổ đỏ lam xuất cp, không gei thì cũng là bách hợp.
—— Võng lạc ngữ ngôn
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#12
Mafia, giao!

39

Hứa Bân liệu sự như thần, Tôn Tường đi đến địa phận Kim Lăng, vận tiêu qua núi, quả nhiên gặp phải sơn tặc.

Vương Kiệt Hi liệu sự như quần, sơn tặc chính là Hô Khiếu, nhưng Hô Khiếu, không hề là rắn mất đầu.

40

Đám cóc ké đánh không quá Tôn Tường. Hắn tả xung hữu đột, một thanh chiến mâu sử đến hổ hổ sinh phong, không gì cản nổi.

Sau đó thì ăn một gạch vào gáy.

Tôn Tường đau ứa nước mắt, giận ứa nước gan, quay đầu quát lớn:

"Còn dám đánh lén? Có biết lão tử là ai?"

Hắn cộp một tiếng dựng thẳng trường mâu, xoạc chân chữ bát, hất mặt liếc mắt, bật một ngón trỏ chỉ mặt người vừa ra tay.

"Ta, Việt Vân Tôn Tường, ông nội ngươi."

Tặc tử mau xưng danh tính, đến chiến một trận!

Người tới tuy ném hắc gạch, tư thái thế nhưng chính trực đường hoàng, thong dong ngồi xổm phía trên dốc núi nhìn xuống, bật một ngón cái chỉ ngược mũi mình.

"Ta, Hô Khiếu Đường Hạo, phu quân ngươi."

41

Tôn Tường trợn mắt, trợn xong thì giận tái mặt, tiếc rằng xưa nay không cộng điểm lời rác rưởi.

Cái này cũng khó trách hắn, là Vương Kiệt Hi thiếu sót trong việc dạy con. Cho nên từ xưa Vương tổng tiêu đầu nổi tiếng một câu khiến người nghe vào táng đởm: "Muốn học lời rác rưởi, liền vào cung mà học."

Nghe lời rác rưởi đến từ Đường Hạo, hắn lắp bắp: "Nói... nói bậy."

Đường Hạo là ai? Những năm niên thiếu trải qua chính là nơi chốn học tập lý tưởng trong lời Vương Kiệt Hi. Lập tức trả lời một câu làm nên tên tuổi nghĩa phụ.

"Nói bậy hay không, về hỏi cha ngươi liền biết!"

Nói đoạn nhảy ập xuống đầu Tôn Tường, đại chiêu Bá Vương Liên Quyền triển khai như gió.

Cha dạy cũng là dạy, chồng dạy cũng là dạy.

42

Tôn Tường trời sinh thiên tài võ học, thế nhưng xét cùng một bối, Đường Hạo không hề thua hắn mảy may.

Một khi ngang tài ngang sức, ngắn một thước hiểm một thước, cận chiến trường mâu khó so cầm nã, nói chi đánh mất tiên cơ, tự nhiên lũ chiến lũ bại.

Huống hồ Tôn Tường trước nay quanh quẩn kinh thành, chung quy vẫn thiếu một điểm kinh nghiệm, hai điểm khôn ngoan, ba điểm tránh nặng tìm nhẹ, đánh đến thở dốc hồng hộc.

Đường Hạo lưu manh thành thói, tuy tính tình là thẳng thắn chính trực, chiêu chiêu số số lại toàn gạch với cả châm, chuyên môn chọn đúng thời cơ kích xuất, càng biết thừa thắng xông lên, thủ hạ không chút lưu tình.

Tôn Tường bị bức đến không còn chỗ vung tay, trường mâu trở thành vướng bận, cứ thế nhẹ nhàng thua cuộc.

43

Tỉnh lại, đã là buổi đêm hôm đó.

Đường Hạo cư nhiên ngồi ở bên giường, nhàm chán chờ hắn mở mắt. Trên người tuy có không ít thương tích Tôn Tường để lại, bất quá Hô Khiếu thiếu chủ cậy mạnh, dăm ba tiểu thương không cần băng bó.

Hắn ngược lại, tự tay băng bó cho Tôn Tường.

Tôn Tường nhìn khắp người mình trắng toát như heo sắp lên lò, ngơ ngác hỏi.

"Ngươi không giết ta?"

Đường Hạo nhìn hắn như nhìn ngu ngốc, "Ngươi là phu nhân ta, hảo nam không giết vợ."

Tôn Tường nghe vậy lại giận tím mặt, ngặt vì bông băng còn dày hơn cả thương tích, chuyển động vô cùng bất tiện, hắn không thể không lúc lắc hai cái thể hiện nội tâm phẫn nộ: "Ngươi nói bậy."

Sợ Đường Hạo lặp lại lời lúc sáng, liền bổ sung thêm một câu: "Cha ta chưa từng nói có quen ai tên Đường Hạo."

Đường Hạo gác chân bên giường cười khẩy, "Như vậy cha ngươi có nói với ngươi, Việt Vân tiêu cục vốn là hắc bang?"

44

Tôn Tường sững sờ.

Chờ đã, đây là tiết tấu lật đổ nhân sinh quan?

Hắn không muốn nha, hắn tam quan đều ổn, chỉ mong làm mỹ nam tử không an tĩnh lắm, được cha công nhận rằng đã trưởng thành, thích sử chiến mâu liền sử chiến mâu, thích huy trọng kiếm liền huy trọng kiếm.

Sau đó ha ha, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác, hủy sòng bài bạc, phá yên hoa phường, thu phục sơn tặc, thanh tảo hắc điếm, quốc thái dân an, người người tạc tượng tôn thờ.

Phải! Bài bạc yên hoa, lừa tiền cướp của, bốn đại ác nghiệp trừ hết cả bốn chính là tâm nguyện thực thụ của Tôn Tường.

Sau đó Đường Hạo nói với hắn, nhà hắn là ổ hắc bang.

45

Đêm đó nguyệt hắc phong cao, thích hợp dạy nhi đồng làm người lớn.

Khụ, không phải nói Đường Hạo làm gì Tôn Tường.

Hắn chỉ kể Tôn Tường nghe một sự thật.

Vương Kiệt Hi thời niên thiếu, lập nghiệp bằng ổ Vi Thảo hắc bang, về sau chỗ đứng vững vàng mới có Việt Vân tiêu cục.

Ngoài sáng danh gia vọng tộc, trong tối mở hàng thuốc cấm.

Ngoài sáng bảo tiêu, trong tối bảo kê.

Ăn tiền hai đầu, giầu ngang quốc khố.

46

Cũng như Hô Khiếu nhà hắn, tuy trông rất khác thật ra cũng không khác gì.

Ngoài sáng là Hô Khiếu trại, trong tối là Hô Khiếu đường, cả hai đều làm cướp cạn.

Cái sau làm ăn trong thành, cái trước làm ăn trên núi.

Một lá cờ chiếm hai địa bàn, không bị Vi Thảo hắc bang giành đất, đều là giao tình trưởng bối hai nhà.

Họ Vương thậm chí chia chác họ Đường thầu luôn cả tứ đổ tường.

Đầu năm nay kiếm sống khó khăn, người người đều phải kiêm nhiệm.

"Đến cả ta còn phải hai nghề." Đường Hạo chậc lưỡi, "Thế tử, sơn tặc. Tri pháp phạm pháp, ta dễ dàng sao ta? Ngươi chỉ biết vận tiêu, không hiểu gánh nặng nuôi một gia tộc là như thế nào."

Tôn Tường buồn buồn nghĩ, quả nhiên mình không thể trưởng thành. Hắn thẫn thờ hỏi: "Bốn đại ác nghiệp chiếm ba, yên hoa có phải nhà ta cũng mở?"

Đường Hạo lắc đầu: "Nhạc phụ vốn có ý định, thế nhưng đến chậm một bước, cách mấy con đường có nhà họ Sở mở Yên Vũ phường, làm ăn khấm khá trấn đủ một phương."

Tôn Tường nhích ngón giữa giơ lên, đáng hận tay bị bọc kín, Đường Hạo chỉ thấy hắn quơ nắm đấm nhử nhử: "Ngươi mau câm miệng, nhạc phụ cái gì nha ngươi."

Đường Hạo ô một tiếng: "Quên kể ngươi nghe chính sự."

Tôn Tường, Hô Khiếu Vi Thảo môn đăng hộ đối, ngươi là tức phụ Vương Kiệt Hi hứa gả cho ta từ bé.




---

Tiểu kịch trường:
Tường: Ta, Việt Vân Tôn Tường, ông nội ngươi.
Vương: Ta, Vi Thảo Vương Kiệt Hi, ba ba ngươi.
Tường: ??? (đây là cảm giác bị phản bội?)
Hạo: Ta, Hô Khiếu Đường Hạo, phu quân ngươi.
Tiêu: Ta, Lôi Đình Tiêu Thời Khâm, phu nhân phu nhân ngươi.
Hạo: ??? (ai nói với ta support không thể đánh?)
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#13
47

Cư lời Đường Hạo, lúc xưa hai nhà Hô Khiếu Vi Thảo giao ước thông gia, Tôn Tường chân chân chính chính là vợ của hắn.

Chỉ tại lúc hắn mười tuổi, bởi vì chán ghét lề lối lén lút thập thò truyền thống của sơn trại mà ra đi kiến thức thiên hạ.

Một đi biệt tăm biệt tích, hai nhà hợp lực tìm mãi không thấy.

Vi Thảo cho rằng hắn đã phơi thây hoang nội, mới bội ước này.

Cho nên hắn về đòi lại vị thế, đòi lại tức phụ, bao nhiêu món nợ kết toán một lần.

Cái gì của Đường Hạo, phải trả lại cho Đường Hạo.

48

Tôn Tường rất không cam tâm: "Ta vì sao phải tin ngươi?"

Đường Hạo giơ vuốt sắc nhuốm máu hắn: "Cha ngươi không dạy ngươi sao? Đường hẹp gặp nhau, ai mạnh được qua, ai thắng được nói."

Tôn Tường gục đầu bẹp miệng.

Chuyện này cũng quá ly kỳ, hắn là thiếu gia đại tộc kinh thành, từ nhỏ gia phả trong sạch, chuyên tâm tu văn luyện võ, trà quán có ghé một hai, song chưa từng tin lời tiên sinh kể chuyện.

Thế nhưng hôm nay, bao nhiêu điều hoang đường nhất đều thiết thiết thực thực phát sinh trên người.

Cái gì trộm long tráo phụng, tức phụ nhà hắn chính là trộm long tráo phụng.

Cái gì số phận nghiệt ngã, hắn bị cha mình lừa dối mười tám năm qua, chính là số phận nghiệt ngã.

Cái gì hứa hôn từ bé, lớn lên phát hiện phu quân chưa cưới là tổng tướng cướp bá đạo... Thôi quên đi.

49

"Chờ đã, lúc nãy ngươi nói ngươi là thế tử?"

Đường Hạo gật đầu, trong tay nhặt gạch ném lên ném xuống, "Mấy năm Hô Khiếu Vi Thảo tìm mãi không thấy, kỳ thực là vì ta đến Bách Hoa."

"Bách Hoa? Ngươi đầu quân cho Trương Giai Lạc?" Tôn Tường tròn mắt.

"Không, ta lạy Song Hoa hai người làm nghĩa phụ." Đường Hạo thản nhiên.

"Nghĩa thân vương Tôn Triết Bình... Này không phải chuyện nhiều năm về trước rồi sao?"

Đường Hạo lần thứ hai gật đầu, "Cho nên ta ở đây chờ ngươi, chờ đã mấy năm."

Ngươi tận hôm nay mới tới, Vương Kiệt Hi quả nhiên không khác lời đồn, hộ con như bảo.

Nhắc tới cha mình, Tôn Tường lại cảm thấy không cam tâm.

Ấm ức kháng nghị: "Ngươi hôm nay đánh lén ta, tính gì quân tử? Ngày mai đánh lại, thua tức là ngươi nói dối!"

Đường Hạo không cần làm quân tử, nhưng vợ phải dạy từ lúc bơ vơ mới về, không phục liền đánh cho phục.

"Được." Hắn hào sảng đáp.

Tôn Tường vui vẻ vô cùng, đuổi Đường Hạo ra chuẩn bị đi ngủ.

Đường Hạo lắc đầu: "Ngươi không ngủ, ta ngủ ngươi rồi ngươi mới được ngủ."

Tôn Tường bàng hoàng, vội lúc lắc tay chân giúp bông băng thể hiện tồn tại cảm.

"Ta là một cái bánh bao không biết động đậy."

Đường Hạo nhe răng cười, phong thái sơn trại đại vương cùng ác bá kinh thành hợp về một thân, mười phần hiển hiện.

"Vừa khéo, ta thích bánh bao không biết động đậy."

50

Đêm đó nguyệt hắc phong cao, thích hợp dạy nhi đồng làm người lớn.

Đường Hạo chính là nói làm liền làm Tôn Tường.



Cái gì của Caesar, phải trả lại cho Caesar.
—— Thánh kinh.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#14
51

Đêm đó nguyệt hắc phong cao, thích hợp cướp của giết người.

Vương Kiệt Hi cước bộ như gió, màn trời thăm thẳm cẩm y dạ hành.

Hắn vừa đi vừa nghĩ về cuộc đối thoại hôm nọ.

Có gì đó sai sai đâu đây.

Tiêu Thời Khâm là trí giả đương thời, không lên chiến trường chính là cái phúc của địch.

Thành tựu của hắn truyền bá nơi nơi, còn từng bức vị họ Diệp nổi danh tâm bẩn nào đó suýt lâm tử cục trên bàn cờ.

Đới nhị tiểu thư đào hôn, Tiêu gia gặp khốn không giả, song nói thế nào, cũng không nên làm khó được Tiêu Thời Khâm.

Cái đầu của hắn, vốn đã vượt quá những thứ cỏn con này.

Ánh mắt như khiêu như khích của hắn xế chiều hôm ấy, rốt cục ý vị ra sao?

52

Vương Kiệt Hi thành thục lẻn vào tường viện, lần mò đến nơi cần đến, vào phòng khép cửa, lùng sục trên những giá sách tìm kiếm cơ quan.

Đột nhiên có luồng sắc lạnh lóe lên, góc độ ly kỳ, đã là một vệt máu ướt trên mặt.

Đánh trúng Vương Kiệt Hi ngay chiêu đầu, dưới gầm trời sợ không có mấy ai.

Gia chủ nơi này không những thuê người bảo hộ, còn vời được một nhân tài.

Bóng đêm như nước không ai thắp đèn, hắn cùng người kia đối chiêu qua lại, vừa đánh vừa thăm dò đối phương.

Trường tiên xảo như linh xà, lui tới tự nhiên giữa phòng chật hẹp, một quất trăm vạn sao rơi.

Quạt sắt uyển như hồ điệp, đập cánh mỏng manh cách không đả địch, càng tối càng là lấp lánh.

Lộ số càng lúc càng quen, sử cũng đều là thần khí có một không hai trên đời.

Cả hai đồng loạt quát khẽ một tiếng, nhảy tách nhau ra, kế đó trăm miệng hai lời:

"Thời Khâm?" "Kiệt Hi?"

Đúng lúc này, nguyệt sắc ló khỏi tầng mây, ánh bạc chiếu vào phòng nhỏ, Vương Kiệt Hi liền thấy rõ gương mặt của người trước kia mỗi sớm cùng hắn đánh cờ, mỗi chiều quá chiêu luyện võ.

Quả nhiên là Tiêu Thời Khâm.

53

Đã nói thời cuộc kiếm sống khó khăn, người người đều phải kiêm nhiệm.

Lôi Đình hộ nghèo ba họ, gầy dựng được tới hôm nay, đương gia khó tránh phải chạy mấy nghề.

Sáng bán sách chiều bán sức, Tiêu Thời Khâm sống không dễ dàng.

Nhưng nhìn thấy hắn ở đây, điều đầu tiên Vương Kiệt Hi nghĩ không phải cái gì trái ngang yêu hận.

Mà là có trộm ắt có bảo kê, Thời Khâm quả nhiên hợp về Vi Thảo.

54

Người có tình sẽ thành thân thuộc, trộm cùng bảo kê vẫn có thể đội trời chung.

Không chỉ đội trời chung, Tiêu Thời Khâm còn chỉ cho Vương Kiệt Hi chỗ giấu tài vật, mình thì đứng ở ngoài chờ, thầm nghĩ sáng mai khai báo cách nào để vẹn đôi đường.

Nghĩ nghĩ không khỏi quát khẽ với người bên trong: "Chừa lại một ít, nữ nhi nhà hắn thích thoại bản của Nghiên Kỳ."

Đáy lòng không khỏi thở dài, làm trưởng bối thật vất vả.

55

Vương Kiệt Hi quả nhiên chừa lại ít tiền, đây là lần đầu đi cướp mà không khoắng sạch.

Thôi thì Thời Khâm lương thiện, chiều theo hắn đi.

Hai người vác hai bao vàng ròng, tiếp tục leo lên nóc nhà, rong ruổi dưới màn trời đêm thăm thẳm.

Đến một góc đường khá xa, Tiêu Thời Khâm tùy tính quen lệ cũ, vẫy Vương Kiệt Hi dừng lại: "Thưởng trăng."

Vương Kiệt Hi nghe lời ngồi xuống, cũng quen lệ cũ đưa tay áo lau mồ hôi trên trán hắn: "Lần tới để ta cõng hết hai bao, ngươi đi một mình là được."

Lau xong sực nhớ không đúng, nhưng Tiêu Thời Khâm dường như không để ý thấy hắn mới vượt khuôn, chỉ cười khanh khách, ngả người trên mái nhà, nhìn ánh trăng vằng vặc: "Ngươi cầm nã thủ chủ tu hơn ta một điểm, không có nghĩa ngươi da dày hơn ta."

Có lẽ trời tối người phóng khoáng hơn, cũng có lẽ là, thói quen khó bỏ.

Tiêu Thời Khâm yên tĩnh nhìn trăng, Vương Kiệt Hi yên tĩnh nhìn Tiêu Thời Khâm, trong lòng nhớ tới ánh mắt của hắn chiều nọ.

Người trước mặt đuôi mắt vẫn cong, gò má mồ hôi dát bạc ánh trăng, sao trời đều rơi vào mắt, thảo nào đêm nay tối tăm đến vậy.

56

Tiêu Thời Khâm chợt mỉm cười: "Kiệt Hi."

Ngươi nay nhất phái bang chủ, cư nhiên vẫn phải tự mình đi trộm?

Bên nhau suốt từng ấy năm, không như Tôn Tường, hắn đã sớm biết Vương Kiệt Hi ngày đêm bất nhất.

Vương Kiệt Hi sực tỉnh, lơ đãng dời ánh mắt sang nơi khác.

Cũng một lúc mới hồi thần: "... Thói quen khó bỏ."

Giọng Tiêu Thời Khâm bỗng thêm mấy phần tinh nghịch: "Ta ngược lại biết một thứ quý giá, chắc chắn xứng cho Vi Thảo bang chủ đích thân xuất thủ."

"Ô, đó chính là?"

"Lôi Đình đương gia, Việt Vân đại thiếu phu nhân."

Tiêu Thời Khâm ngoảnh đầu.

Nhìn hắn chỉ bằng khóe mắt tựa như chiều nọ.

57

Vương Kiệt Hi có một khắc ngẩn ngơ, sau mới thở dài.

"Thời Khâm, ngươi từng nghe chuyện cao tăng đời Đường Tây du thỉnh kinh?"

Tiêu Thời Khâm nhướng mày, chống cằm nhìn Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi nói: "Trên đường thỉnh kinh, cao tăng đi ngang Tây Lương nữ quốc.

Nữ vương coi trọng, gọi hắn một tiếng Ngự đệ ca ca.

Đường đường cao tăng cũng không khỏi quay đầu ngựa."

Tiêu Thời Khâm vẫn chẳng hiểu gì.

Vương Kiệt Hi mặt đầy thâm ý.

"Ngự đệ ca ca có thể.

Cha chồng ca ca, không thể."
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#15
58

Đêm đó Tiêu Thời Khâm thưởng hắn một chưởng, kèm một đuôi mắt sắc lạnh.

Bỏ đi với một trong hai bao vàng.

Bao vàng đem về Lôi Đình, người thì thành thật trở lại tiêu cục.

Vương Kiệt Hi ôm mặt sưng vù, ngồi đại sảnh đọc thư tín.

59

Thư do bồ câu đưa về, bên trong viết rất đơn giản.

"Cha, rốt cục ta là thiếu chủ Việt Vân tiêu cục, hay Vi Thảo hắc bang."

Vấn đề này quá trực bạch, không nhiễu mười tám khúc quanh so với những gì Vương Kiệt Hi sứt đầu mẻ trán nghĩ ngợi suốt mấy ngày nay, hắn phiền phải trả lời.

Cũng không tự hỏi Tôn Tường vì đâu mà biết hai chữ Vi Thảo.

Nhất là khi Tiêu Thời Khâm cứ lượn lờ trong vườn hoa trước mặt.

60

Buổi sáng, hắn ra vườn hoa luyện công.

Buổi trưa, hắn đến vườn hoa dùng bữa.

Buổi chiều, hắn ở vườn hoa uống trà.

Vương Kiệt Hi ngồi trong sảnh liệu sự, cứ hễ ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy hắn nhìn mình.

Thế nhưng chỉ cần ánh mắt chạm nhau, Tiêu Thời Khâm liền quay đi, thản nhiên như không có.

Vương Kiệt Hi muốn nổi điên mà ngoài mặt vẫn bình hòa, hôm sau quyết định lên đồi tịnh tâm.

Phát hiện trên đồi nhìn xuống, vườn hoa cùng bóng dáng người kia vẫn đầy đủ rơi vào mắt.

Chỉ khác là,

Ở trên cao này, hắn có thể nhìn hắn cả ngày mà không cảm thấy có lỗi với ai.

Với người nhà, hoặc với, bảng lớn đề tên tiêu cục chữ vàng người người trọng vọng.

61

Cứ thế bẵng đi nửa tháng, con chim bồ câu thứ hai bay về.

Trong thư vẫn một dòng chữ.

"Cha, chuyến tiêu triều đình hôm đó, có phải cha dẹp hết mọi sơn tặc trên đường, ta mới thuận lợi từ đầu đến cuối?"

Ấu trĩ không kém lá thư đầu tiên, thiếu niên đến kỳ nổi loạn, muốn tự chứng tỏ bản thân đây mà.

Cha hắn chẳng tâm trí đâu trả lời.

Nhất là khi Tiêu Thời Khâm không ra vườn suốt một ngày.

62

Hắn biết cái này là bệnh tương tư.

Cho dù bản thân là một thầy thuốc, cũng không thể chữa.

63

Vương Kiệt Hi chờ đến đêm, trong lòng lo lắng, bèn sai Liễu Phi đến phòng thiếu gia tìm hiểu.

Liễu Phi hớt ha hớt hải chạy về, báo thiếu phu nhân ngã bệnh.

Vương Kiệt Hi còn màng cái gì bối phận, vén trường bào lập tức đến xem.

Tiêu Thời Khâm là người học võ, phong hàn bình thường khó xâm, mười mấy năm qua không bệnh không đau.

Hôm nay gục ở trên giường, tất là chuyện lớn.

Cho dù không phải chuyện lớn, chỉ cần là Tiêu Thời Khâm, nhất định phải tự tay Vương Kiệt Hi chẩn trị.

64

Mở cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng thở dốc trên giường.

Tiêu Thời Khâm nằm nơi đó, cả người hồng như quả đào, khắp phòng triền miên sương phủ.

Vương Kiệt Hi một nhìn liền hiểu: "Xuân dược?"

Tiêu Thời Khâm đã mềm đến không còn sức mở mắt: "Là cố chủ đêm kia."

Hắn hận ta trơ mắt để ngươi cướp vàng ròng, mới âm thầm hạ dược.

Càng biết phu quân ta không có nhà, muốn xem một tấn kịch vui.

Vương Kiệt Hi lửa giận công tâm, cắn răng bật ra hai chữ khốn kiếp.

Hắn ôm người ngọc trong lòng, da tiếp xúc da âm ấm hừng hực.

Miệng đắng lưỡi khô.

Hắn muốn hôn hắn.

Muốn vuốt ve hắn.

Muốn hỏi hắn một điều.

Một điều vô cùng, vô cùng ích kỷ.

65

Không thể.

Hắn không có tư cách hỏi.

66

Chỉ biết nén xuống cuồn cuộn sóng lòng, bắt mình nghĩ đến việc khác.

"Xuân dược là triều đình cấm, hắn có thể mua ở đâu."

Tiêu Thời Khâm thoi thóp thở: "Vi... Vi Thảo... Hắc dược điếm."

Vương Kiệt Hi a một tiếng, vội vàng đặt Tiêu Thời Khâm xuống giường như củ khoai bỏng.

"Thời Khâm, ngươi trúng dược từ lúc nào?"

Tiêu Thời Khâm ngạc nhiên, cố gượng dậy nhìn hắn:

"Đã suốt một ngày... Dược tính quá thịnh... Ta choáng..."

Vương Kiệt Hi thần sắc phức tạp: "Thời Khâm..."

Xuân dược Vi Thảo đường ta là giả dược, tác dụng chưa tới nửa canh giờ...

Tiêu Thời Khâm nghe vậy im lặng không thoi thóp nữa, lát sau hừ một tiếng, ngồi dậy vuốt áo, vấn tóc như người bị sốt lúc nãy không hề là mình.

Vương Kiệt Hi dở khóc dở cười: "Thời Khâm..."

Tiêu Thời Khâm lại hừ, quay mặt vào trướng không nhìn:

"Ngươi cũng phiên phiên một gã quân tử, cư nhiên đi bán giả dược."

Còn ngươi giả trúng giả dược thì tính là gì... Vương Kiệt Hi rất muốn nói.

67

"Thời Khâm, hà tất chi đâu?" Hắn cuối cùng hỏi ra miệng.

Tiêu Thời Khâm bỗng ngước lên nhìn hắn, ánh mắt quyết liệt.

"Ngươi ta lưỡng tình tương duyệt, ta nay cũng gả vào nhà họ Vương, có cái gì hà tất không hà tất?"

"Ngươi là gả cho Tôn Tường."

"Lừa hắn không phải chuyện dễ nhất sao..."

"Thời Khâm!" Vương Kiệt Hi khẽ quát.

Tiêu Thời Khâm hừ một tiếng, hắn bèn nhẹ giọng: "Thời Khâm, làm người không thể chỉ nghĩ cho mình."

Tiêu Thời Khâm bỗng mỉm cười: "Ta biết, phải nghĩ cho cả gia tộc."

Nhưng Lôi Đình chính là bản thân ta, mệnh ta thế nào Lôi Đình thế ấy.

Mà Vi Thảo cùng ngươi, lẽ nào không phải?

Hắn đưa một bàn tay về phía hắn: "Nghịch mệnh không chịu cúi đầu, nơi đây há chỉ có ta một người?"

Ta vì tiền đồ tự thân, mới bán mạng cho Gia Thế, cái lợi cuối cùng không chỉ có bạc.

Mà ngươi năm xưa nhận giết Hoàng Phong danh tướng, cũng là một mình xuất trận, không ai tin ngươi sẽ sống trở về.

Ngày đó ngươi ta nếu không vì cứu chính mình mà ngược ý trời, cũng sẽ không có Vi Thảo Lôi Đình hôm nay, lẽ nào không phải?
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#16
68

Tiêu Thời Khâm từ đó, một bước cũng không ra vườn hoa nữa.

Hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Vương Kiệt Hi.

Thế nhưng cái gì vốn ở trong lòng, cho dù mắt nhìn không thấy, cũng chẳng thể đuổi là đi.

Huống hồ, Vương Kiệt Hi đã không còn ý định đuổi.

Đầu Vương Kiệt Hi tràn ngập ý nghĩ về hắn.

Lời hắn nói hôm ấy trong phòng.

Tay hắn nâng chén trà đọc sách.

Môi hắn cười đêm trăng đi trộm.

Quạt hắn vung sáng ngày tập võ.

Mày hắn nhíu trước bàn cờ vây.

Đều là hắn, toàn là hắn.

69

Quên luôn thằng con vận tiêu cả tháng chưa về.

70

Thằng con vận tiêu cả tháng chưa về đang ở trên núi.

Ăn của Đường Hạo, ngủ của Đường Hạo, chỉ chim bồ câu là xài của mình.

Tuần trước hắn nói: "Chuyến tiêu đầu tiên, ta đi thành công rạng rỡ."

Đường Hạo trả lời: "Việt Vân tiêu cục là Vi Thảo bang, Vi Thảo không cướp ngươi, ai dám cướp ngươi?"

Tôn Tường từ ngày bị bắt lên núi, sống một canh giờ đổi mới tam quan ba lần.

Hắn muốn sụp đổ rồi.

71

Ngày qua như chóng, hai con bồ câu một đi không về, Tôn Tường bình phục thương tích trong ủ rũ.

Ước hẹn đánh nhau giành lại niềm tin vì thế cũng đến.

Tôn Tường nhìn cặp vuốt bạc Huyết Tế Tuyệt Hồn trên tay Đường Hạo, lại nhìn trường mâu được gọi nhất đẳng của mình.

Giận đến muốn ném.

Cuộc chơi vốn không công bằng, mình thua không có gì lạ.

Đường Hạo không chịu cởi bỏ chí bảo trấn sơn, cuối cùng dắt tay Tôn Tường vào kho vũ khí.

Nhà kho tối tăm chật chội, không giấu được đấu chí bừng bừng của thần binh.

Mâu dài rắn rỏi, toàn thân đen nhánh chỉ một điểm bạc nơi mũi.

Khước Tà.

72

Tôn Tường chảy dãi khó tự kiềm chế.

Đường Hạo vỗ vai trịnh trọng nói quàng.

"Muốn trưởng thành, không phải do ai khác mà do mình.

Ngồi chờ người ta công nhận, không bằng dĩ hạ khắc thượng."

Chữ chữ tru tâm, Tôn Tường không khỏi nhìn Đường cướp núi bằng ánh mắt khác.

"Phụ vương ta sử trọng kiếm, huynh trưởng hắn sử chiến mâu, luận hai món này, ta tuy không thích, nhưng đủ khả năng luận bàn với ngươi. Chuôi chiến mâu này, là bá bá cho ta, ngươi thích liền cầm đi."

Liền, liền cầm?

Chữ chữ hào sảng, Tôn Tường không khỏi cảm Đường thế tử bằng phương thức khác.

Đây nhưng là Khước Tà a.

Năm đó ra trận lấy một giết trăm, uống máu quân thù tự sinh đấu chí.

Đấu Thần bội mâu, Diệp Thu thân sử.

73

Phàm là thần binh, tất sẽ có linh khí.

Muốn nó chấp nhận ngươi làm chủ mới, phải có chủ cũ ưng thuận.

"Đi khiêu chiến Diệp Thu thôi!" Đường Hạo phất tay gọi người gói ghém đồ đạc.

Chiến tích không tự tay mình đánh ra, vĩnh viễn không phải chiến tích!

Tôn Tường siết chặt nắm đấm, trong đầu vang vang lời Đường Hạo nói.

Tôn Tường nghĩ chính là: Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài cậy bạn bè. Đường Hạo thật đáng tin.

Đường Hạo nghĩ chính là: Nhi đồng dễ dạy. Tức phụ ta thật ngoan.



---

Tiểu kịch trường:

Tường: Còn Chuyện Nhỏ tính sao?
Hạo: Viết thư bỏ vợ.
Tường: !!!
Hạo: Muốn vợ hay muốn Khước Tà?
Tường: *xách ba lô lên và đi*
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#17
74

Tôn Tường lẽ ra không đi cùng Đường Hạo, nhưng hắn giận cha mình.

Một chuyến tiêu đi mãi không về, ba lá thư gửi không lời đáp.

Nhất là lá cuối, thống thiết kể lể tình phụ tử, còn chém đinh chặt sắt: "Nếu cha vẫn không trả lời, ta sẽ bỏ nghề đi làm sơn tặc."

Hắn làm sao biết, Vương Kiệt Hi lúc này đang đọc cái gọi là lá thư thứ ba, trong lòng ngũ vị tạp trần.

75

"Nhạc phụ đại nhân tại thượng, Hô Khiếu Đường Hạo đấu gan dám bẩm:

Tôn Tường là của ta. Còn lại ngươi xử lý.

Nhạc phụ bảo trọng nhiều hơn, tiểu tế dập đầu."

Rõ ràng là đầu cuối sư gia viết, ở giữa ngươi tự điền.

76

Thư đi ký tên Tôn Tường, thư đến ký tên Đường Hạo.

Cháu trai tâm bẩn, vẫn thắng con trai một nửa tâm bẩn.

77

Cho nên, Đường Hạo quay về rồi.

Cho nên, Tôn Tường theo hắn rồi.

Nhi tử lớn rồi.

Vương Kiệt Hi thở dài.

Nhi tức cô đơn rồi.

Vương Kiệt Hi mỉm cười.

Lá thư kẹp dưới chén trà, rành rành hai chữ: Hưu thê.

78

Hóa ra giữa chốn mang mang u minh, thiên mệnh đã luôn sắp xếp hết thảy.

Vô thanh vô tức, sự từ đâu mà lên, sẽ từ đó mà diệt.

Hà tất phải nghĩ nhiều đây.

79

Đêm đó nguyệt hắc phong cao, Tôn Tường bỏ nhà đi cùng Đường Hạo.

Đêm đó nguyệt hắc phong cao, Vương Kiệt Hi tiếp tục vác túi xách bao.

Hắn thành thục lẻn vào tường viện.

Không ngoài ý thấy im phăng phắc.

Một người đoan chính ngồi trước bàn cờ trong sân, đang uống rượu chờ hắn tới.

"Không vội, gia chủ ta đã đánh, của cải ta đã lấy. Chơi một ván cờ thôi." Nói rồi chỉ vào hai bao vàng ròng dưới chân, cùng mấy thân người nằm gục ở gần.

Ngày nhận bảo tiêu đêm thành cướp cạn, Thời Khâm quả nhiên hợp về Vi Thảo. Vương Kiệt Hi lần thứ hai đắc ý nghĩ.

"Không phải nói rằng cục chung kỳ tán?"

Trăng lại hé khỏi tầng mây, soi thấy vệt hồng trên gò má Tiêu Thời Khâm. Cũng không biết có phải vì uống nhiều rồi.

Vương Kiệt Hi khẽ cười sải bước, "Thế nhưng tối nay, ta không đến để cướp tài."

Tiêu Thời Khâm ô một tiếng, nghiêng đầu dọ hỏi.

Vương Kiệt Hi chỉ mỉm cười.

"Có vị công tử, đã gặp khó quên. Xa cách một ngày, tương tư thành bệnh."

Dục cầm cố túng, là ý của ngươi đi.

Dụng tâm sở dĩ sâu, là bởi dụng tình càng sâu.

Một ván cờ làm sao đủ trả.

80

Dám hỏi công tử, khuyển tử đã chạm vào ngài hay chưa.

Có ngại để ta kiểm tra một phen?



Cỏ xanh nhờ sấm sét, mây hiểu gió thét gào.
Chung.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#18
Vi Thảo Lôi Đình về chung một nhà, Hô Khiếu Việt Vân dắt nhau đi trốn, người có tình sẽ thành thân thuộc, chúc mọi người năm mới đoàn viên ~ :love::love::love:

Cái gì công công mafia, Ging Ging tên tiểu yêu tinh này, ta nhận ta đổ ở trên người ả!

Hậu ký vốn viết rất dài, sau đó vì một cuộc off lật thuyền, toàn diệt. Kế tiếp, Dụ Sở Hoàng Tranh ở trước mặt, ta leo a leo, hò dô hò dô! Không dô quỵt chạy!
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,035
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#19
Dụ Sở Hoàng Tranh :love::love::love:
Năm mới lên lên lên :love::love::love:
Chúc cả nhà năm mới nhiều tình yêu mới :love::love::love:
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#20
Hoàng thượng tứ hôn, bà mai dẫn lối, Việt Vân tiêu cục đại thiếu gia Tôn Tường rải sính lễ mười dặm, đón Lôi Đình thư quán nhị tiểu thư Đới Nghiên Kỳ vào cửa.
Toang cực mạnh :V
"Thiên địa đã lạy, cao đường đã bái, ta chính là dâu trưởng nhà họ Vương các người. Chấp nhận đi thôi."

Tiêu Thời Khâm hờ hững nói.
Ai véo tôi tỉnh đi, chắc đang mơ thôi mà TwT
15

Năm thứ mười lăm Hưng Hân thịnh thế, Việt Vân tiêu cục nhận lệnh triều đình, bảo tiêu một chuyến vô cùng trọng yếu.

Tiêu đến, sự thành, thánh thượng long nhan đại triển, truyền xuống một tấm chiếu thư:

Việt Vân tiêu cục danh phù kỳ thực, vì quốc giải ưu, ban thưởng ngân lượng ngàn vạn, gấm vóc liên thành, thiếu tổng tiêu đầu Tôn Tường lập công lớn nhất, tứ hôn cho Lôi Đình Đới Nghiên Kỳ, hồi môn do triều đình cấp.

16

Lôi Đình thư quán từ lâu vang danh kinh thành, là trâm anh trong giới học sĩ, gia cảnh thanh bần không nhận hoàng ân, mà kỳ nhân lớp lớp.

Đại công tử tuổi trẻ tài cao, sớm đương gia khi trưởng bối còn, lập sách lược như chiến hùng binh, toàn đại tộc một tay lèo lái.

Nhị tiểu thư tài nữ vang danh, chưa cập kê đã giỏi thư họa, viết thoại bản viết đến phong thần, chép sách chữ giúp người vượt khó.

Cho nên Lôi Đình Việt Vân hai nhà hậu bối, nam khôi ngô tuấn tài, nữ thiện tâm tú mạo, giàu nghèo tuy cách biệt, lại là trời sinh một đôi, môn đăng hộ đối.

Rành rành một mối lương duyên thiên định, Vương gia Tiêu gia trước đó đều đại hỉ, làm sao dẫn đến hôm nay Vương Kiệt Hi đứng trên đồi cao nhìn xuống kinh thành mà lòng trầm như nước, quả thật phải nói thiên ý trêu ngươi.

17

"Đới tiểu thư trước ngày đại hôn đoạt môn đào tẩu.

Nói không muốn hầu chồng dạy con, một đời tựa cửa thở dài như thoại bản thường hay kể.

Nàng lập chí dương danh thiên hạ, đánh bại kỷ lục ba mươi bảy liên thắng của ai mà ai cũng biết là ai đấy.

Không làm được quyết không ngoảnh đầu."

Đêm qua thám tử Đặng Phục Thăng đi điều tra về, nói.

18

"Cha, ta đóng cửa một đêm suy ngẫm sự đời, cảm thấy thường ngày cha dạy rất đúng.

Làm nam nhi, phải có đảm đương của nam nhi.

Thê tử cưới hỏi đàng hoàng, quyết không thể phụ.

Hiểu nghĩa mới thành nhân, nếu bỏ vợ chỉ vì giới tính, chẳng phải phụ công cha ngài vất vả xách chổi đuổi đánh ngày ngày đó sao?"

Trưa nay ái tử Tôn Tường chém đinh chặt sắt, nói.

19

"Công công, mời uống trà."

Sáng sớm nhi tức Tiêu Thời Khâm dâng chén quá đầu, nói.

Gương mặt lạnh hơn sương mai của người kia thoáng hiện, Vương Kiệt Hi suýt phun máu.

20

Chuyện đã thế này, dù Tiêu Thời Khâm một chữ không nói, hắn cũng biết hắn vô khả nại hà, thay muội muội đội khăn hồng, khoác giá y chờ gả.

Cho dù, cha chồng chính là người trước đây cùng hắn thề non hẹn biển.

21

Vương Kiệt Hi cùng Tiêu Thời Khâm, quen biết đâu chỉ một sớm một chiều.

Người trước là đương gia đại tộc, người sau là thiếu chủ danh gia. Sớm phải hi sinh lo toan trăm mối, nội đối ngoại đè, sự sự quấn thân, nhưng nhất quyết không sờn lòng, đặt gia tộc trên tất cả, một đường gồng gánh đi mãi đi mãi đến nay.

Đồng bệnh tương lân, đồng nhân tương hớn, cảm tài hoa mà thành tri kỷ. Tri âm buổi đầu, dần dà đổi tiếng đệ huynh, ngày tháng thoi đưa, tình thưa dệt thành lưới kín.

Bọn hắn hai người, đã sớm chỉ còn đối phương trong mắt, trong tâm, trong đời.

22

Chỉ là, ý trời không như nhân nguyện.

Tự khắc sinh ra là thân nam tử, mệnh đã chú định không dành cho nhau.

Tuy rằng trong kinh, dưới sự ảnh hưởng của một vài người nổi tiếng, nam nam tình lữ không chỉ bọn hắn một đôi.

Thế nhưng cho dù điên như Song Hoa hai người, cũng chưa thành thân đã lìa hai ngả.

Huống chi Vương Kiệt Hi hắn cùng Tiêu Thời Khâm, mỗi người đều có gia tộc phải hộ, làm sao gánh nổi bia miệng thế gian.

Vương Kiệt Hi vốn nghĩ, hắn không tái hôn, Tiêu Thời Khâm không thành gia lập thất, cứ thế làm bạn, cho dù không phận không danh, trăm tuổi xuôi tay khó lòng một mộ, âu cũng không uổng một đời một kiếp.

Nào hay chỉ sau một đêm, vật đổi sao dời.

23

Bọn hắn hai người, làm sao trở về như cũ.

Đừng nói Tôn Tường đứng giữa vô tội, công công nhi tức, vốn là thiên lý bất dung.

24

Vương Kiệt Hi từ nơi này nhìn xuống, mái nhà lớn nhất kinh thành vẫn còn treo đèn kết hoa.

Người trong lòng hắn, sống trong nhà hắn, gần như trước mắt, xa tận chân trời.

Núi kia vẫn xanh, mây kia vẫn trắng, sơn đình còn đây, người nay chẳng thấy.

Sai! Sai! Sai!

Tình người bạc, ý trời ác, gió thổi quạ bay lòng cuộn khuấy.

Trái! Trái! Trái!

Vương Kiệt Hi nắm chặt trường tiên, chát chát chát, mấy roi hủy đi khung cảnh hắn từng thích nhất.



Tay man mát, rượu vàng loang, xuân thành liễu rủ bên tường các.
Gió đông ác, ngày vui bạc, một lòng sầu mang, bao năm ly tác.
Sai! Sai! Sai!
—— Thoa đầu phượng, Lục.


Thế tình bạc, nhân tình ác, mưa tiễn hoàng hôn hoa lác đác.
Gió phờ phạc, lệ xơ xác, muốn trải cõi lòng, ỷ lan thầm thác.
Khó! Khó! Khó!
—— Thoa đầu phượng, Đường.
Đừng nói là NTR nha, k thích đâu nha, aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Vương Kiệt Hi, nhà ngươi có nhược trí nhi đồng, ngươi cũng dám gả cho muội muội ta?

Tiêu Thời Khâm cắn răng hận nghĩ.
Oan cho Tường quá hahahahahahahahaha
Nỗi khổ tân nương tâm để nơi đâu ai hiểu thấu, thắp nến cho tiểu Tường nà :D
 

Bình luận bằng Facebook