Hoàn [Hàn Diệp - R18] Sinh nhật vui vẻ

Rhinarin

Gà con tiến hóa
Bình luận
2
Số lượt thích
30
Location
Finland
#1
.:.

Toàn chức cao thủ đồng nhân

[Hàn Diệp] Sinh nhật vui vẻ

Tác giả: Diệp Nhược

Dịch: Quick Translator

Biên tập + chỉnh sửa: Tiểu Ngạn

Thể loại: Toàn chức cao thủ đồng nhân, võng du, đam mỹ, đoản văn, H, 1×1, ấm áp, HE

Couple: Hàn Văn Thanh x Diệp Tu

*Note1: Sau khi Diệp Tu giải nghệ thì hai người ở chung

*Note2: Truyện chỉ được đăng ở 2 nơi, nhà chính (Tiêu Tịch Lâu) và forum toàn chức cao thủ, những trang khác không phải chính chủ

oOo
Reng — Reng —— Tiếng chuông sắc bén vang lên dồn dập.

“Oáp….” Diệp Tu còn đang trong mộng đẹp bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thức đến gần sáng nên ai đó vẫn còn chưa ngủ đủ, bèn trở người kéo mền che kín đầu, muốn dùng nó để chắn luôn tiếng chuông đang làm phiền mình kia.

Reng — Reng —— Vậy mà cái điện thoại oái oăm vẫn không ngưng đổ chuông —— tắt, lại reo. Lại tắt, lại tiếp tục reo.

“Lão Hàn sao không nghe điện thoại vậy….” Ngáp một cái, Diệp Tu bị làm phiền đến mức ngủ không được, đành phải ngồi dậy bò ra khỏi giường.

Uể oải nhấc điện thoại réo ầm ĩ trong phòng khách từ đầu đến giờ, “A lô….”

“Diệp Tu? Lão Hàn đâu rồi?” Là giọng của Trương Giai Lạc.

“Hm?” Đầu óc vẫn còn đang mơ màng không hiểu gì hết, sao mà vừa mới gọi điện đã hỏi lão Hàn ở đâu chứ.

“Anh ấy không có ở đó à? Kỳ lạ, sao còn chưa đến nữa…. Rõ ràng là hẹn mười hai giờ trưa mà!”

Nghe đến đây, Diệp Tu mới nhớ ra trưa hôm nay Hàn Văn Thanh có buổi liên hoan với Bá Đồ.

Nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều rồi. Theo lý thuyết thì Hàn Văn Thanh hẳn đã đến phòng ăn liên hoan với mấy người Trương Giai Lạc rồi chứ!

“Anh ấy không đến à???”

“Phải, gọi di động cũng chẳng thấy bắt máy…. Lạ quá ha? Tóm lại thì lão Diệp này, nếu có tin tức nào của lão Hàn thì báo bọn tôi biết liền nha!”

“Biết rồi, tôi sẽ gọi ngay khi có thể.”

Nhưng cả đám người chẳng ai lo liệu Hàn Văn Thanh có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Còn anh, hẳn nên lo lắng cho người kia.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tu đã tỉnh ra không ít.

Anh lập tức gọi điện cho Hàn Văn Thanh.

Reng reng reng —— tiếng chuông vang lên trong phòng Hàn Văn Thanh. Diệp Tu có hơi ngạc nhiên, lão Hàn ra khỏi nhà không mang theo điện thoại à?

Không đến tiệc liên hoan cũng chẳng có lấy tin tức nào đã kỳ lạ rồi, ra khỏi nhà mà còn không mang điện thoại bên người cũng chẳng giống tác phong của Hàn Văn Thanh chút nào.

“Lão Hàn, có trong đó không?” Chẳng qua là vì Hàn Văn Thanh cứ nhắc đi nhắc lại nên anh mới phép tắc đứng ngoài cửa gọi, nhưng mà cũng chẳng có ai đáp lời.

Cho nên ai đó thẳng thừng mở cửa phòng —— liền thấy cái vị mà tất cả mọi người chẳng ai tìm thấy còn đang nằm trên giường.

—— Sao còn đang ngủ chứ?!

Bình thường dù có dậy muộn thì cũng tầm tám, chín giờ sáng là Hàn Văn Thanh rời giường rồi, hiếm khi nào ngủ đến xế chiều thế này.

“Lão Hàn?” Đến gần dò hỏi, thì thấy sắc mặt Hàn Văn Thanh hơi hồng, nhíu mày nằm ngủ, xem ra là không ổn lắm.

Trong lòng có linh cảm không tốt, lập tức lấy tay sờ trán Hàn Văn Thanh xem thử.

“Ôi trời sao mà nóng thế này!” Hàn Văn Thanh đổ bệnh rồi! Cứ như là một chuyện không thể tin được, nhưng rồi lại cảm thấy đây là một chuyện rất chi là bình thường. Cho dù có khỏe mạnh không thường đổ bệnh đến đâu, thì sức đề kháng con người vẫn sẽ có lúc yếu đi.

Diệp Tu lục lại trong trí nhớ chỗ cất thuốc trong nhà, “Thuốc hạ sốt thuốc hạ sốt….” Sau đó vội vã lục khắp nhà tìm cho ra thuốc hạ sốt.

“Lão Hàn lão Hàn!” Khe khẽ gọi, nhưng Hàn Văn Thanh vẫn không tỉnh lại. Diệp Tu nhướng mày, cũng không có ý ép gọi hắn dậy, nhét thẳng thuốc vào trong miệng ai kia rồi cho hắn uống nước.

Sau khi uống thuốc hạ sốt, bệnh cũng thuyên giảm không ít.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bên tai Hàn Văn Thanh chợt quanh quẩn âm thanh vô cùng quen thuộc, là tiếng gõ phím với nhấp chuột.

Hàn Văn Thanh đã lâu lắm không đổ bệnh nặng, mệt mỏi mở mắt, không biết từ khi nào mà Diệp Tu đã ngồi bên cạnh, dùng máy tính hắn chơi Vinh Quang.

Hàn Văn Thanh trở người muốn ngồi dậy.

Vì bên cạnh còn ai đó đang bệnh cần phải chăm sóc, nên Diệp Tu cũng không mở âm thanh quá to. Vậy nên anh liền phát hiện Hàn Văn Thanh đã tỉnh.

Quăng nhân vật còn đang điều khiển qua một bên, “Đừng có cố, anh còn bệnh đó!” Diệp Tu đè hắn trở lại giường.

“Mấy giờ rồi?”

Diệp Tu liếc nhìn thời gian hiển thị góc phải bên dưới màn hình. “Ba giờ năm mươi bảy phút chiều.”

Nghe vậy, Hàn Văn Thanh nhướng mày.

Vừa nhìn là biết lão Hàn đang nghĩ gì, Diệp Tu bèn cong khóe miệng, lập tức mở miệng nói. “Tôi đã gọi cho bên Bá Đồ để tránh họ lo lắng rồi, nhớ trả công làm việc cho tôi là được, tốt nhất là thuốc lá ấy!” Chuyện mà Sách giáo khoa Vinh Quang am hiểu nhất là thừa cơ bắt nạt.

“Mơ đi.”

“Tôi nói này lão Hàn, lương tâm anh bị gặm mất rồi hả! Còn mệt cho ca vất vả chăm sóc anh đến vậy.”

“….”

“Mà nè lão Hàn, cảm thấy khó chịu sao chẳng chịu mở miệng nói một câu chứ? Thiệt là làm phiền mọi người quá đi!”

“Tôi không sao.”

“Nằm đây rồi mà còn không sao à? Chậc chậc chậc, hèn gì hôm qua chẳng thấy anh đến bắt tôi đi ngủ.”

“Em lại thức khuya?” Nếu như một cái nhìn có thể giết người, có lẽ Diệp Tu đã chết trăm ngàn lần rồi.

“Trưng cái mặt đen thui này là muốn cho ai thấy đây hả, tôi cũng không có tiền cho anh đâu.” Đáng tiếc là Diệp Tu chẳng mấy để tâm lời này của hắn.

“….”

“Ngủ cả ngày rồi, có muốn ăn chút gì không?”

“Em?” Khinh bỉ.

“Hừ, chí ít ca còn có thể nấu mì gói đó, hay là nấu cháo hén?”

“….Đừng có làm nổ bếp đó.”

“Rồi rồi được rồi, hiếm khi ca tự mình ra trận, bệnh nhân thì ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đi.” Cách nói của Diệp Tu cứ như là đang dặn dò trẻ con vậy.

Ngẫm lại thì Diệp Tu thường ăn uống qua loa, nếu là nấu mấy món đơn giản chắc là được….nhỉ? Dù sao thì tự lập lâu như vậy, không lý gì mà một chút này lại còn không làm được.

Dù sao thì Hàn Văn Thanh cũng đã ngủ nhiều rồi, nên dù có nằm nhắm mắt lại cũng rất tỉnh táo.

Cầm điện thoại ở bên đầu giường lên —— có đến hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc nhiều không ngớt, toàn là mấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật.

Mở blog lên refresh, tin chúc mừng sinh nhật cũng không ít. Giữa một rừng tin, hắn chú ý đến một tin.

.

Diệp Tu V

@ Hàn Văn Thanh V: Sinh nhật vui vẻ ha. Để cho chủ xị thể diện, hôm nay Hưng Hân phá lệ không đoạt BOSS với Mưu Đồ Bá Đạo.

251 lượt chia sẻ

111 lượt thích

138 lượt bình luận

Ngày 31 tháng 3 00:00 từ Weibo Sina

.

Rõ ràng là Diệp Tu giành được giết đầu chúc mừng sinh nhật, tuy có hơi bất ngờ nhưng lại cảm thấy rất giống với phong cách của người nọ.

Trả lời tin nhắn, sau đó cũng gọi điện cho mấy người Trương Tân Kiệt.

Qua hơn mấy chục phút, vẫn chưa thấy Diệp Tu vào.

Không phải thật sự làm nổ bếp rồi đấy chứ? Tuy cảm thấy Diệp Tu không ngốc đến mức vậy, nhưng mà nghĩ đến lối sống lung tung beng đó…. Hàn Văn Thanh cảm thấy mình vẫn nên đi xem tình hình thế nào thì hơn.

Nghĩ đoạn, cũng không để ý đến cơ thể đang vô cùng mệt mỏi, ít ra thì còn có thể đi lại thì cũng coi như là không quá mệt, giác quan cũng tỉnh táo hơn nhiều rồi.

“Lão Hàn? Không phải bảo anh phải nằm nghỉ? Cũng không còn là đứa trẻ lên ba rồi mà còn muốn người ta dỗ à?”

Hàn Văn Thanh đen mặt trừng mắt đi qua, thiệt chả biết bình thường ai mới là trẻ con đây chứ! Huống chi hắn cũng không có bệnh nặng khó chữa chi hết, đứng lên đi chút đỉnh thì có bị cái gì đâu?

Không thèm tranh luận mấy lời nói rác rưởi của Diệp Tu, quay người đi thẳng vào phòng khách.

Cháo loãng rất hợp với khẩu vị của người bệnh, Diệp Tu cũng không ngại vị nhạt, cho nên ăn rất sung.

“Thế nào? Tay nghề của ca cũng không tệ ha!”

“Tạm được.”

“Bình thường người khác muốn ăn ca đây còn không thèm làm cho đâu! Lão Hàn, anh cần phải tạ chủ long ân, có biết không hả?”

Hàn Văn Thanh suýt tí nữa đã ném thẳng bát cháo trong tay vô mặt ai đó, rồi ráng nhịn xung động muốn Diệp Tu cút, ánh mắt giết người trợn trừng Diệp Tu.

“Hừ! Có lòng mà chẳng được đền đáp gì hét! Không có lần sau đâu ha.” Hoàn toàn miễn dịch với sát khí của Hàn Văn Thanh, Diệp Tu tiếp tục chọc.

“….Cảm ơn.” Uy hiếp của Diệp Tu trái lại chẳng có tí lực công kích nào, hắn có thể cảm nhận được Diệp Tu chỉ đang giấu sự quan tâm của mình bằng cách chọc ghẹo hắn mà thôi.

“Ha, biết sợ rồi à! Úi nóng ——” Vừa ăn vừa nói, kết quả là bị cháo làm cho phỏng lưỡi.

“Này thì đắc ý.” Hàn Văn Thanh nhàn nhạt liếc Diệp Tu, đưa ly nước qua cho ai đó.

Hai người vừa nói chuyện vừa cùng nhau giải quyết hết nồi cháo.

Hàn Văn Thanh đi lại trong nhà một chút để thư giãn gân cốt, nhưng mà chắc vì gió lạnh và cả người không có chút sức nào nên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cuối cùng hắn quyết định vẫn nên quay lại giường nằm nghỉ.

Diệp Tu cũng không có về phòng mà chiếm luôn máy tính Hàn Văn Thanh tiếp tục chơi Vinh Quang.

Hàn Văn Thanh cũng không thèm đuổi ai đó, chỉ ngồi trên giường lật tài liệu xem giết thời gian.

Đột nhiên, tiếng gõ phím và nhấp chuột đang yên ổn chợt chuyển sang gấp gáp thu hút sự chú ý của Hàn Văn Thanh.

Trên màn hình máy tính đủ các hiệu ứng âm thanh ánh sáng chói mắt, tuy góc nhìn thay đổi liên tục, nhưng hắn nhìn thấy ngay trọng điểm —— BOSS dã đồ.

Nhân vật thuộc nhiều công hội khác nhau chen chúc trên màn hình hòng cướp cừu hận BOSS, liên tục chém giết lẫn nhau.
Hiện tại là thời điểm tranh nhau dữ dội nhất, vậy nên Hàn Văn Thanh không lên tiếng mà chỉ ở một bên yên tĩnh quan sát.
Mãi đến khi BOSS ngã xuống, Hàn Văn Thanh cũng không lên tiếng quấy rầy Diệp Tu. Âm thanh bấm bàn phím rõ ràng đã chậm lại như bình thường, Diệp Tu điều khiển nhân vật chạy lại nhặt đồ.

“Chẳng phải nói hôm nay không đoạt BOSS với Bá Đồ?”

Diệp Tu hơi ngẩn người, giọng nói của Hàn Văn Thanh có hơi khàn khàn, hơi khác với âm thanh bình thường hay nghe.

“Ui cha, còn nhìn lén nữa à? Làm người thế đó hả!” Liếc xéo Hàn Văn Thanh, ai đó cũng chẳng thèm bận tâm hay ngại ngùng khi tự tiện chiếm lấy máy tính của người khác, tự nhiên như chỗ này là phòng của mình, còn trước mặt là máy tính của mình.

“Đây là máy tính của tôi.” Làm cách nào để đối phó với cái tên Diệp Tu mặt dày này thì Hàn Văn Thanh đã sớm quen rồi, quăng ngay cho ai đó một lời sự thực phũ phàng.

Diệp Tu cười không để tâm, hắn có phải lão Hàn đâu! Đâu có sao.

“Thấy tin nhắn đó rồi à? Cái này có đoạt đâu, là hợp tác với Mưu Đồ Bá Đạo đó chứ.” Mở cửa sổ giao dịch, chia xong đồ với Mưu Đồ Bá Đạo xong thì báo cho Hưng Hân, rồi logout tắt máy.

Nệm hơi chùng xuống, Diệp Tu ngồi xuống bên mép giường.

“Chắc là hạ sốt rồi ha?” Xích lại gần Hàn Văn Thanh, đưa tay lên dò thử nhiệt độ. Diệp Tu lẩm bẩm vài tiếng, thầm nghĩ nhiệt giảm hơn so với lúc chiều rồi, nhưng mà vẫn còn hơi nóng.

Cũng không phải là tục ngữ gì…. Nhưng mà thường thì những người không hay bị bệnh, một lần mà đổ bệnh là vô cùng nghiêm trọng.

Gì, bệnh đến mức nằm liệt giường á? Đem người bệnh so với lão Hàn thì quả thật quá không thích hợp rồi!

Bình thường Diệp Tu luôn lờ đờ chẳng có tí sức sống, vậy mà vẻ mặt bây giờ lại nhẹ nhàng lo lắng, dáng vẻ dịu dàng của anh, khác hẳn với vẻ mặt thiếu đòn luôn đi chọc ghẹo người khác như mọi khi, thực sự là khó gặp.

Hàn Văn Thanh nghĩ rằng, có lẽ là vì mình đổ bệnh nên tâm tình cũng dễ bị xúc động, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, trong nháy mắt mọi tình cảm yêu thương gần như lấn át hết suy nghĩ trong đầu.

Như được tình cảm dẫn dắt, Hàn Văn Thanh vô thức vươn tay. Bàn tay rắn chắc nhẹ vuốt gương mặt Diệp Tu.

Tiếp xúc cận kề thế này gần như ăn mòn lý trí Hàn Văn Thanh, cơ hồ có thể ngửi được cả mùi thuốc lá thoang thoảng mà Diệp Tu cố giấu…. Đột nhiên hắn có xúc động muốn hôn Diệp Tu.

“Chậc chậc, tôi nói này lão Hàn, anh bị Trương Giai Lạc lây cho cái may mắn hạng E à? Đến ngày sinh nhật mà cũng đổ bệnh cho được! Đến cả tiệc cũng không đi được luôn.” Diệp Tu nhún vai.

“Ấu trĩ.” Chỉ có hàng thật mới đi phá hư bầu không khí thế này, nhưng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không có ý định lây bệnh cảm cho Diệp Tu, nhưng chỉ vừa chạm vào Diệp Tu, trong chớp mắt lý trí hắn gần như bị mất sạch không còn một chút —— cho dù có là bị đối phương chọc ghẹo hay gây tức giận.

“Tôi nói nè lão Hàn….” Ý cười trong mắt Diệp Tu càng đậm hơn, không phải là điệu cười biếng nhác như bình thường, cũng không giống dáng vẻ nghiêm túc lúc chuyên tâm chơi Vinh Quang, mà đó là đôi mắt mang ý xấu.

“Em……” Nhíu mày, còn chưa kịp nhắc, Diệp Tu đã chủ động hôn môi.

Chỉ nhẹ hôn môi thôi mà đã khiến ánh mắt hắn âm trầm hẳn, “Đừng rộn!” Vừa mới định đẩy ra, đột nhiên bị ai kia chồm tới đẩy ngã ra giường.

Diệp Tu lúc nào cũng thích trêu ghẹo Hàn Văn Thanh, dường như đã hạ quyết tâm là không chọc người ta là không được, cả người cũng chẳng chịu an phận.

Khóe miệng cong lên, nụ cười trêu chọc dường như cũng nhuốm chút màu mị hoặc. Đối phó với một người bệnh, chia Diệp Tu thành năm phần cũng có thể thừa dịp này mà áp chế Hàn Văn Thanh.

Ngồi khóa trên người Hàn Văn Thanh, đùi kẹp chặt bên eo ai đó, áp sát lại hôn lần nữa.

Diệp Tu quyến rũ bằng cách liếm khóe miệng Hàn Văn Thanh, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở đôi môi đang mím chặt lại vì tức giận của đối phương, bắt lấy lưỡi người ta ra sức trêu chọc. Đáy mắt Diệp Tu tràn ngập ý cười.

“Xuống mau!” Hàn Văn Thanh kinh ngạc cực độ, hắn rất muốn ném thẳng Diệp Tu đi nhưng lại không làm gì được. Nếu là bình thường hắn đã sớm đè cái tên chuyên gia đi châm lửa muốn tìm đường chết này xuống hung hăng làm một trận rồi.
Mà tư thế ngồi khóa này lại càng tiện cho Diệp Tu lợi dụng sức nặng toàn thân ngăn cản hắn.

Chết tiệt! Hàn Văn Thanh giận dữ vùng ra.

“Dừng mau! Em sẽ bị lây bệnh….”

“Chậc, ca không có yếu đến mức không ra gió mà cũng bệnh đâu Hàn Văn Thanh đại đại à.”

Là ai mỗi lần đổ bệnh là chết lên chết xuống hả?! Hắn giận dữ cười.

Cũng không biết là do bệnh hay do tức giận mà cả người nóng ran, mà có lẽ, là hắn đã bị ai đó châm lửa rồi.

“Cứng đến thế này mà còn lo lây bệnh, đừng có chém nữa.” Diệp Tu cười nhạo, khiêu khích dùng mông cọ xát thứ vì đã bị mình hôn mãnh liệt đến mức cứng cả lên.

Hơi thở dần dần nặng nề, đáy mắt càng thêm tối đi, ngầm thiêu đốt lửa dục vọng ai đó.

“Diệp Tu, em muốn chết.”

Nhưng mà lần này Diệp Tu lại còn cười đắc ý đáp lại.

Không nói nhảm thêm lời nào nữa mà giằng co với nhau đặng lột đồ trên người đối phương ra.

Hàn Văn Thanh tuy rằng bệnh mệt đến mức không cởi đồ Diệp Tu ra được, nhưng mà hai tay tự do nên vẫn có thể nhanh chóng trừng trị người ta.

Định bụng phải dạy dỗ lại Diệp Tu, bèn bắt lấy vuốt ve dục vọng cương cứng của ai đó.

“Lão Hàn….anh….đừng có….” Hơi thở có chút khó khăn, tiếng rên rỉ đứt quãng tuôn ra bên môi.

Chọc người, cũng là tự đốt mình. Diệp Tu cố nén lửa dục vọng, ánh mắt câu dẫn cứ quấn lấy Hàn Văn Thanh, rồi với tay lấy tuýp dầu bôi trơn đặt ở đầu giường.

Diệp Tu xấu xa cười, bôi chất lỏng trong suốt lên ngón giữa thon dài, rồi đem đầu ngón tay dính đầy dầu ra phía sau —— vờ như đang làm gì đó.

Hiểu Diệp Tu có Hàn Văn Thanh, dáng vẻ chẳng có tí nghiêm túc nào của Diệp Tu sớm đã bị hắn nhìn thấu, Hàn Văn Thanh trừng mắt liếc ai kia, không thèm để ý đến hành động lừa người đó.

Tuy quả thực là Diệp Tu chỉ dọa Hàn Văn Thanh mà thôi, nhưng mà cái thái độ thẳng thắn gạt bỏ của hắn khiến cho ai đó hơi phật ý.

“Hừ, anh chắc chắn là tôi sẽ không đè anh ra à?” Tức giận cắn bờ ngực cường tráng của Hàn Văn Thanh một cái.

Ngoài miệng thì oán trách, nhưng Diệp Tu vẫn tiếp tục kế hoạch đã định ra. Ngón tay thon dài xinh đẹp trượt vào phía sau giữa đùi mình, cảm giác tự mình mở rộng quả thực có hơi kỳ lạ. Nhưng mà tự mình làm so với việc để Hàn Văn Thanh mở rộng khiến mình không thể nào tự chủ được thì tốt hơn nhiều lắm.

Hiếm khi thấy Diệp Tu đặc biệt chủ động thế này, Hàn Văn Thanh buông tay xuống hai bên, vuốt ve mông Diệp Tu tựa như muốn cổ vũ.

“Lão Hàn, gấp quá đấy! Sao vậy? Không đợi nổi à?” Diệp Tu trêu.

“Em nói xem.” Hàn Văn Thanh cười lạnh, trực tiếp động thủ.

“Đợi….đợi đã! Tự tôi tới.”

Hàn Văn Thanh không có ý kiến, để chừa cho Diệp Tu không gian, tự mình làm khán giả thưởng thức Diệp Tu tới.

Chậm rãi ra vào nơi tư mật, rồi lại dựa vào trí nhớ tiến đến nơi nào đó, “Ưm….a….” Thấp giọng rên rỉ.

Dựa theo cách Hàn Văn Thanh thường làm, Diệp Tu tự mình mở rộng, mỗi lần chạm vào nơi nhạy cảm thì lại càng cảm thấy đầu óc trống rỗng, Diệp Tu vừa tự mình vui vẻ, tay kia cũng tự vuốt ve dục vọng sớm đã cương cứng của mình.

Hình ảnh Diệp Tu khêu gợi đầy phóng đãng mà chơi đùa với dục vọng của chính mình không chút che giấu nào thực sự vô cùng gợi cảm, Hàn Văn Thanh cảm thấy miệng lưỡi mình khô nóng cả lên.

“Ha…. Ưm, chắc được rồi….vào đây….”

Diệp Tu liếm môi, xê dịch đùi, lùi ra sau nhắm đặt vật to lớn kia ngay nơi tư mặt, cố gắng ngồi thẳng xuống.

“A….” Trong nháy mắt lúc tiến vào, Diệp Tu thở dài thỏa mãn, thế nhưng chỉ thế này vẫn chưa đủ.

Động đậy thắt lưng, có chút đắc ý nhìn Hàn Văn Thanh, bình thường toàn là bị người ta áp bức đến mức không tự chủ được, hiện tại chủ động trên người hắn, sao mà không thoải mái được chứ. Mỗi lần vật cứng trong cơ thể chạm tới điểm mẫn cảm thì ai đó sẽ không nhịn được mà lớn tiếng kêu lên.

Dáng vẻ nhẫn nại thở dốc của Hàn Văn Thanh càng khiến cho Diệp Tu nén không được càng thêm đong đưa mạnh hơn.

“Hừ…. Sao anh lại còn chưa phân tâm chứ.” Bất mãn cắn lên đầu vai.

“Em muốn thấy dáng vẻ điên cuồng của tôi?” Khàn giọng nói, thực ra nhiều lần Hàn Văn Thanh đã muốn xoay người muốn đè Diệp Tu xuống hung bạo làm.

“A a….! Anh…ưm…a….!”

Không thèm để ý trong nháy mắt Diệp Tu kinh ngạc rồi sau đó cũng không thể phát ra lời nào ngoài âm thanh rên rỉ, vòng ôm lấy thắt lưng ai đó mạnh mẽ đẩy, kịch liệt ra vào.

Bị bệnh mà cũng không đến mức nặng nhỉ, huống chi hiện tại Diệp Tu đang đắm chìm trong dục vọng, thả lỏng áp chế với Hàn Văn Thanh.

Ra vào càng lúc càng mạnh mẽ, tựa hồ như bị chọc cho tức giận.

“Ha…! Ưm…nhanh….nhanh quá….đừng….a…a….!” Khoái cảm cuốn trôi hết mọi giác quan, Diệp Tu đành hô loạn.

Cuối cùng cũng không chịu nổi kích thích này mà bắn ra ngoài, sức lực nháy mắt rã rời, đầu óc cũng trống rỗng.

Hung bạo kéo thắt lưng lên trên, khoái cảm vừa mới bắn ra của Diệp Tu còn chưa xong liền bị làn sóng công kích mạnh bạo đến mức chỉ biết nghẹn ngào không ngừng rên rỉ.

Mãi đến khi Hàn Văn Thanh bắn vào trong cơ thể mình, Diệp Tu vẫn chưa lấy lại được khoái cảm mãnh liệt đó.

Sau đó cả người liền rệu rã, Diệp Tu vẫn giữ tư thế giao hợp mà nằm xụi lơ trên người Hàn Văn Thanh.

Nếu không phải là nghĩ đến chuyện Hàn Văn Thanh vẫn còn đang bệnh, có thể anh đã ngủ thẳng cẳng rồi.

Cố gắng gắng gượng tinh thần, Diệp Tu kiên trì tự mình lau chùi qua, còn cầm cả khăn nóng lau cho Hàn Văn Thanh.

Đến lúc Diệp Tu ra khỏi phòng tắm thì trời đã về khuya từ lâu, nhưng mà ai đó cũng không có ý định trở về phòng, hôm nay cứ ngủ thẳng trong phòng lão Hàn vậy. Chui vào trong chăn, Hàn Văn Thanh tiện thể ôm đối phương vào trong lồng ngực.

Diệp Tu cười cười, “Không sợ lây bệnh à?”

Nghe vậy, Hàn Văn Thanh chỉ hừ lạnh —— mấy chuyện thân mật còn làm cả rồi thì có cần phải tiếp tục quan tâm vấn đề lây bệnh nữa không.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

.

Hôm sau.

Diệp Tu vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, chớp mắt mơ màng thấy mình bị ai đó đè lên người.

“Lão Hàn?”

“Hôm qua em chơi vui nhỉ?” Đen mặt, trong giọng nói âm trầm còn toát ra mùi nguy hiểm nồng nặc.

Hết sốt, thân thể cũng khá hơn. Dĩ nhiên là nên thu nợ rồi.

Diệp Tu thầm than kêu không tốt, bèn lùi về phía sau muốn tìm đường thoát, ai ngờ bị bắt trở về.

Mẹ nó, lão Hàn không phải là người bệnh sao! Mới có một ngày thôi mà! Một ngày mà đã khỏe rồi thì rốt cuộc là skill trị liệu kiểu gì vậy chứ?!

Thôi xong! Kiểu này là muốn làm chết mà, mai làm sao mà xuống giường được đây trời! Đúng là khóc không ra nước mắt mà!

.Hoàn.

oOo​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook