Hoàn [Quách Minh Vũ] Quách Minh Vũ Rốt Cuộc Nợ Diệp Tu Bao Nhiêu Tiền?

Tứ Điệp Phong

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
11
Số lượt thích
86
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: Tháng Bảy Không Lê.

Convert bởi Lá Mùa Thu.

Edit bởi Tứ.

Beta by @Katakara.


Art by Hổ Phách Xuyên (Ngô, Diệp, Quách, Hàn từ trái sang).

Thể loại: Hướng nguyên.
.





Quách Minh Vũ Rốt Cuộc Nợ Diệp Tu Bao Nhiêu Tiền?



Quách Minh Vũ nợ tiền Diệp Tu.

Chỉ có mình Diệp Tu biết rõ chuyện này, anh chưa từng nói qua với bất kỳ ai.

Cụ thể thì, Diệp Tu cũng không nhớ rõ nợ bao nhiêu, chỉ nhớ hôm đó anh treo QQ đi cướp boss trong game, đột nhiên cái avatar đóng bụi bao năm bỗng sáng lên, vừa mở miệng đã nói tìm anh vay tiền.



Nhất Diệp Chi Thu: Người anh em, ông giả trang nhầm người rồi. Chủ nhân của tài khoản này ăn ở không tốt, nợ cả một đống tiền bài bạc. Anh ta vẫn nợ tôi khoảng một trăm vạn đây, nếu không ông giúp anh ta trả nợ?

Quách Minh Vũ: Cút! Ông đây nợ cậu đến một trăm vạn hồi nào?

Nhất Diệp Chi Thu: Ồ, kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ lắm nha, nhưng làm bài thực hành lại không được tốt. Quách Minh Vũ trước giờ đều gọi tôi là anh trai.

Quách Minh Vũ: Anh cái gậy nhà cậu!




Diệp Tu ngậm điếu thuốc, nhìn cách nói chuyện cục cằn của Quách Minh Vũ bị các anh cười nhạo từ trong game ra đến giải đấu chuyên nghiệp, bắt đầu tin rằng người bên kia đúng là Quách Minh Vũ.



Nhất Diệp Chi Thu: Thật sự là lão Quách?

Nhất Diệp Chi Thu: Là lão Quách hồi trước mai phục ở phó bản Mai Cốt Chi Địa, miệng nói phục kích tôi cuối cùng bị tôi giết đến kêu ba ba?

Quách Minh Vũ: Cậu cái gậy cay độc! Tôi thấy tuổi cậu còn nhỏ nên nhường thôi, có người PK còn mang theo trị liệu như cậu à? Cậu còn mặt mũi mà nói?

Nhất Diệp Chi Thu: Các ông cả chục người bao vây tôi tôi còn chạy thoát được, sao tôi lại thành không có mặt mũi rồi?

Quách Minh Vũ: Móa! Hồi đó là cậu đề xuất PK, ai biết thằng nhóc nhà cậu vốn muốn dây dưa thời gian.




Bới móc một đống chuyện xưa hồi còn ở khu một, đối với Quách Minh Vũ đó đại khái là một quá khứ đẫm máu và nước mắt.

Khoảng thời gian đó là gian nan nhất nhưng cũng vui vẻ thoải mái nhất. Thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi với chút nhiệt huyết xem trò chơi như nhà của mình, ai bận tâm có bị người ngoài xem thường hay không, cái bọn hắn theo đuổi khi đó là tỷ số thắng ở sàn thi đấu và kỷ lục phó bản.

Đạt được một cái kỷ lục cũng không được mấy đồng tiền, nhưng bọn hắn vẫn ngồi xổm trên ghế ăn mì tôm mà la hét: Ông đây mà không phá kỷ lục của cậu sẽ gọi cậu là baba!

Quách Minh Vũ do dự một chút, rồi nói tiếp.



Quách Minh Vũ: Này, bây giờ trong tay cậu có bao nhiêu tiền?

Quách Minh Vũ: Chỗ tôi mở nhà máy làm ăn, tài chính eo hẹp, tôi có thể…




Quách Minh Vũ không nói được nữa.

Hắn về hưu sớm, sau khi giải nghệ liền đi quản lý nhà máy. Lúc đó, làm tuyển thủ chuyên nghiệp dù được á quân thì người khác vẫn nói là nghề nghiệp không đứng đắn. Hắn muốn làm chút chuyện “đứng đắn” để người nhà hắn nở mày nở mặt.

Bôn ba nhiều năm, cúi đầu khom lưng khắp nơi để lấy được giấy chứng nhận, cuối cùng lại phát hiện còn thiếu rất nhiều vốn điều lệ.

Trong xã hội này, ân tình còn quý hơn vàng bạc.

Lúc trước, sau khi giải nghệ, Quách Minh Vũ liền cắt đứt liên lạc với những người khác, muốn để lại cái bóng lưng cao ngạo cho bọn họ nhìn, định làm ra thành tựu mới trở về.

Thành tựu chưa làm ra được, hiện tại lại không thể không cúi đầu khom lưng với bạn cũ mở miệng vay tiền.

— Người này à, là vận mệnh.

Càng muốn ngông nghênh với vận mệnh, càng bị vận mệnh đánh chết trong vũng bùn.

Đừng nói ngông nghênh, ngay cả da mặt đều bị giẫm trong bùn.

Bên kia, Diệp Tu trầm lặng khoảng một phút.

Cũng không tính quá lâu.

QQ thể hiện bên kia đang gõ chữ, Quách Minh Vũ đột nhiên quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn.

Lúc quyết định tìm đến Diệp Thu, Quách Minh Vũ cảm giác sống trong xã hội nhiều năm như vậy, điều duy nhất học được chính là phải biết mặt dày. Nếu là lúc còn trẻ, hắn cho dù chết đói cũng tuyệt đối không cúi đầu mở miệng cầu xin một chữ với các anh em. Nhưng hiện tại hắn vừa có mẹ già, vừa có đứa bé sắp sinh. Hắn lo lắng, hắn không phải là đệ nhất thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương một thân một mình. Hắn là Quách Minh Vũ, là một người chồng, một người cha.

Mặt mũi? Kiêu ngạo?

Cái gậy gì vậy?

Diệp Thu nhắn tin đến.



Nhất Diệp Chi Thu: 1,375,469 tệ.

Nhất Diệp Chi Thu: 69 tệ để tôi mua thuốc, còn lại ông cứ cầm đi.




Hốc mắt Quách Minh Vũ đỏ lên.

Hắn ngồi trước máy vi tính bụm mặt khóc thành một kẻ ngốc.

Hắn cũng không biết vì sao mình muốn khóc. Nhìn hàng chữ kia của Diệp Thu, hắn liền nhịn không được ánh mắt nhòa đi.

Trước đó, Quách Minh Vũ từng tìm anh em thân thiết hồi cấp hai cấp ba.

Họ nếu không phải qua loa lấy lệ nói mình không có tiền, thì cũng là mở miệng mắng hắn rồi kéo vào sổ đen.

Chuyện này cũng rất bình thường, Quách Minh Vũ hiểu được.

Nhưng chuyện này không ngăn cản Quách Minh Vũ cảm động khi nhìn thấy Diệp Thu, kẻ luôn nói chuyện làm người ta tức đến giậm chân, không hề do dự mà đem tiền tích góp cho hắn trong lúc hắn khó khăn nhất.

Quách Minh Vũ nhìn số tiền trong thẻ ngân hàng, gọi cho người hợp tác cùng hùn vốn làm ăn, "A lô? Lão Lưu? Đúng, tiền đến rồi. Từ chỗ nào? Đừng hỏi nhiều. Giấy phép kinh doanh ổn thỏa hết chưa? Được, ngày mai đi ký chữ ký cuối cùng."

Quách Minh Vũ đến cùng thiếu Diệp Tu bao nhiêu tiền.

Chuyện này Diệp Tu đã quên, chỉ nhớ hôm ấy anh mua thuốc chỉ mua được ba hộp, hút xong còn phải giữ lại tàn thuốc, thỉnh thoảng ngửi cho đỡ thèm.

Nhưng Quách Minh Vũ còn nhớ rõ.

1 375 400.

"Ông chủ Quách, xưởng chúng ta lại thua lỗ hơn ba mươi vạn, làm sao đây?"

"Còn có thể làm sao, trước giảm sản lượng, còn lại chờ tôi nghiên cứu thị trường rồi nói."

Quách Minh Vũ ngậm lấy điếu thuốc, lật báo cáo của tài vụ: "Mụ nội nó cái gậy, nhóc Diệp Thu chờ đó cho ông, ông không tin không trả được số tiền này cho cậu."

- The End -
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Tự dưng lại nhớ đến chương 1 Toàn chức, khi Tôn Tường hỏi tại sao Diệp Tu buộc phải giải nghệ, Đào Hiên trả lời vì cậu ta không trả nổi tiền bồi thường hợp đồng. Bao năm làm tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang, tại sao lại ra đi với hai bàn tay trắng? Là vì anh ta có rất nhiều anh em chiến hữu khó khăn, anh ta dùng tiền của mình giúp đỡ bọn họ, nên căn bản chẳng còn bao nhiêu cả.

Một kẻ mở miệng ra là khiến người ta muốn đánh, nhưng lại hết sức chân thành, sẵn sàng dùng tiền tích góp giúp đỡ anh em trong lúc khó khăn. "Mạng là ảo nhưng tình là thật", thứ cho vay không chỉ là tiền, mà còn là ân tình.

Quách Minh Vũ, tin rằng anh sẽ sớm làm ăn tốt lên, cuộc sống khá khẩm hơn, tiền rồi có thể trả lại được, chỉ cần nỗ lực thì mọi chuyện luôn có hi vọng.

Tình anh em chiến hữu trân quý, là trong hoạn nạn mới biết chân tình!
 

Bình luận bằng Facebook