Hoàn [Cao Kiều] [Tu Tiên | ABO | R18] Nhập Mộng Lệnh

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Nhập Mộng Lệnh

Tác giả: 良川怀雪



Cổ trang tu tiên | Thiết lập ABO | Có H



Cao Anh Kiệt lại mơ thấy giấc mơ kia.

Tiên cung ẩn hiện, mây mù bảng lảng, cây cối tươi tốt, phỏng chừng là một nơi giống như Bạch Ngọc Kinh1, tiên khí ngút trời lại nhuốm vẻ lạnh lùng. Khúc nhạc vừa lạnh lùng vừa trong trẻo như ngọc bích như một khúc mê hồn, làm cho người ta không biết bản thân đang ở đâu, cứ hỗn loạn du đãng xung quanh.

Cậu bắt đầu đi một cách vô định, đi hồi lâu cuối cùng gặp phải một vách núi dựng đứng. Cây tùng xanh biếc mọc trên vách núi uốn lượn kỳ lạ, giữa lúc giật mình, cậu đã nhìn nhầm thành một thanh ngọc Như Ý2. Một vị Bạch y Tiên Quân đang ngồi tựa vào cây, mắt buông xuống thưởng thức một cây sáo làm bằng ngọc bích trong veo, dường như nghe thấy tiếng bước chân của cậu liền ngẩng đầu lên, khẽ cười như không mà đưa sáo ngọc cho cậu. Cậu nhận lấy rồi kinh ngạc phát hiện cây sáo kia biến thành một cành hoa đào, nụ hoa bung nở trong chớp mắt.

Sau đó cậu tỉnh khỏi giấc mộng.



Lần đầu tiên mơ thấy nơi này là khi Cao Anh Kiệt vừa mười lăm tuổi, tài nghệ hay tướng mạo đều không tồi, thân là thế tử vương phủ, hưởng thụ vinh hoa vô hạn, được vô số tiểu thư khuê các trong kinh thành thầm thương. Vương phi đi tới Khâm Thiên Giám thỉnh tiên sinh giải mộng, trải qua đủ loại nghi thức tính toán huyền diệu khó giải thích, cuối cùng tính ra được rằng sao Hồng Loan nhập mệnh, nhân duyên đang tới gần.

Trên mặt Cao Anh Kiệt tỏ vẻ đang thành khẩn lắng nghe nhưng thực ra trong lòng lại chẳng cho là đúng, quay đầu khuyên nhủ mẫu thân mau thôi suy nghĩ gấp gáp muốn tìm mối thành thân cho cậu. Người ngoài không rõ ngọn ngành, từ nhỏ cậu đã đau ốm liên miên, sức khỏe yếu, hiếm khi mới có lúc tinh thần tốt mà đọc sách vẽ tranh, chưa biết ngày nào sẽ đột nhiên nhắm mắt xuôi tay, cưới cô nương nhà ai về cũng đều làm khổ người ta.

Sau đó cậu vẫn chưa thành thân, lại càng thường xuyên mơ thấy giấc mơ kia nhiều lần. Lo lắng mẫu thân bận lòng, cậu không đề cập tới chuyện này nữa, nhưng mỗi lần tỉnh mộng, cậu đều vẽ lại hình ảnh Tiên Quân thổi sáo kia rồi cất trong rương để dưới giường.

Những người xấp xỉ tuổi cậu trong Cao gia đều đã lần lượt thành gia lập thất, mắt nhìn từng phong thiệp mời đỏ thẫm lần lượt được đặt trên thư án, đôi khi Cao Anh Kiệt cũng cảm thấy trống vắng. Thế nên cậu nghĩ, nếu một ngày nào đó cậu gặp được một người chỉ cần có năm phần giống Tiên Quân kia thôi, cậu sẽ ngay lập tức chuẩn bị sính lễ tới cửa cầu thân.

Tiếc là cậu chưa từng gặp được một ai như vậy, cho đến tận đêm rét cậu tạ thế cũng chưa từng gặp.



Cao Anh Kiệt vừa tỉnh lại đã thấy Kiều Nhất Phàm mang vẻ mặt lo lắng ngồi trông coi bên tháp nằm. Không cần phải nói, chắc hẳn cậu đã ngủ rất lâu, ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự thì Kiều Nhất Phàm mới chịu ở bên cạnh cậu một tấc không rời.

“Sư huynh.” Cao Anh Kiệt chụp lên tay người kia, nhẹ nhàng nắm chặt, “Trong tim ta đau quá.”

Ánh mắt Kiều Nhất Phàm thoáng qua một chút đấu tranh, thấp giọng nói: “Ta đi mời Viên y tiên tới đây nhé?”

Lúc này Kiều Nhất Phàm không nói “Ta không phải sư huynh của ngươi” gì đó nữa, Cao Anh Kiệt cảm thấy có hy vọng, lập tức thuận đà tiếp tục, cẩn thận cầu khẩn y: “Sư huynh, ta không cần ai tới cả, huynh ở đây với ta… Được không?”

Kiều Nhất Phàm nói: “Đệ thiết lập trận pháp ở chỗ này, ta muốn đi cũng không đi được, chẳng phải nhiều ngày nay vẫn luôn ở đây cùng đệ sao?” Tuy rằng lời y nói ra lạnh lẽo lại còn có vẻ tức giận nhưng động tác chen vào ổ chăn ôm lấy Cao Anh Kiệt lại không chút chậm chạp.

Cao Anh Kiệt cảm thấy thoải mái, trong tim cũng không đau đớn nữa, dụi vào lòng Kiều Nhất Phàm, thậm chí còn mơ mơ màng màng muốn ngủ tiếp. Nhưng Kiều Nhất Phàm nào dám để cậu ngủ, cứng rắn lay cậu tỉnh, nghiêm túc hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cao Anh Kiệt trưng ánh mắt vô tội, giả ngu nói: “Xảy ra chuyện gì cái gì cơ?”

Kiều Nhất Phàm nói: “Đệ ngủ nhiều như vậy là chuyện gì, đã mơ thấy gì, tại sao lại lừa ta tới Trung Thảo Đường giam giữ —— nói cho rõ ràng.”

Hai cái đầu tạm thời không đề cập, còn lời lên án cuối cùng kia Cao Anh Kiệt kiên quyết không nhận, cậu hợp tình hợp lý nói: “Ta không lừa huynh, trong thư mời rõ ràng đã viết ta không khỏe muốn gặp huynh, huynh tới cũng thấy ta ngủ đến bất tỉnh. Giam giữ huynh càng là lời nói vô căn cứ, từ nhỏ ta đã yêu kính huynh có thừa —— ”

“Nói nghe đường hoàng lắm.” Kiều Nhất Phàm thở dài, ngắt lời cậu, “Ở bên ngoài đệ lập trận pháp tương liên với thần hồn bản thân, nếu ta cố chấp phá trận bỏ đi, ít nhất đệ cũng mất nửa cái mạng. Tình nghĩa đồng môn nhiều năm lại chẳng có thâm thù đại hận, ta có thể ác độc đến thế hay sao?”

Cao Anh Kiệt ngại ngùng cười, tựa trên vai y nhỏ giọng nói chuyện của bản thân.

Tiên nhân không ăn ngũ cốc, không cần giấc ngủ, thoát trần tuyệt tục, một lòng cầu đạo. Nhưng Cao Anh Kiệt lại không phải như thế, cậu thích ngủ, trăm năm trước từ khi lịch kiếp dưới nhân gian trở về đến nay, thời gian ngủ mỗi ngày càng lúc càng dài. Mới đầu tất cả mọi người đều cho rằng cậu làm người phàm đã lâu, cần phải có thời gian thích ứng hoặc là thần hồn suy yếu, cần phải chăm sóc cẩn thận… Chỉ có chưởng môn Vương Kiệt Hi nhìn ra manh mối, đặc biệt bế quan tính một quẻ cho đệ tử đắc ý của hắn. Thuật chiêm tinh của Trung Thảo đường không phải mấy trò vặt vãnh chỉ có thể nhìn thấy chuyện cỏn con ở nhân gian, phàm là kết quả đã tính được thì chắc chắn không thể có sai lệch. Vương Kiệt Hi nói cậu bị mộng kiếp quấn thân, càng ngày sẽ càng ngủ nhiều, cho đến khi hôn mê bất tỉnh hồn phi phách tán. Nửa câu sau chưa ứng nghiệm nhưng nửa câu đầu là sự thật trong trăm năm nay, không sai một chút nào.

Sau đó Cao Anh Kiệt lên làm chưởng môn, cũng bế quan tự tính một quẻ cho bản thân, tính ra được ba chữ —— cầu không được.

Cầu cái gì? Đương nhiên là cầu tâm đầu ý hợp, vui vẻ nên vợ nên chồng.



Cao Anh Kiệt sống ở nhân thế gần ba mươi năm, đối với tiên giới chẳng qua chỉ là trong chớp mắt, thế nhưng trong chính đoạn thời gian ngắn ngủi đó đã xảy ra một chuyện lớn để đến tận bây giờ cậu vẫn khó lòng quên được.

Cậu tỉnh lại trên Đài Thăng Tiên, cảm giác khổ sở lạnh toát khi không hít thở nổi lúc gần chết dường như còn đọng lại trong thân thể nhưng chỉ giây lát sau đã bị tiên khí ấm áp dày đặc quanh thân tách ra. Người do sư môn phát tới tiếp đón đã chờ lâu ngày, Lưu Tiểu Biệt nhảy xuống khỏi phi kiếm, đang định hỏi cậu khó chịu hay không, Cao Anh Kiệt đã kéo hắn xuống vội vàng hỏi: “Tiểu Biệt sư huynh, sao lại là huynh? Sư huynh ta đâu rồi, ta có chuyện muốn nói với huynh ấy!”

Cao Anh Kiệt luôn chu toàn cấp bậc lễ nghĩa với đồng môn, nói chuyện cùng ai đều gọi tên họ và thêm danh xưng của người kia, có thể được cậu thân thiết gọi một tiếng sư huynh, khắp Trung Thảo Đường chỉ có duy nhất Kiều Nhất Phàm.

Lần hạ phàm lịch kiếp này của cậu chính là lịch tình kiếp, hiện giờ việc lớn đã hoàn thành, một khe hở bất chợt hé ra, từng chút tâm tư ngây thơ tích góp suốt ba mươi năm như một đám lửa, đốt cháy cậu thành nôn nóng bất an, hận không thể mau chóng đưa chúng cho người trong lòng cậu.

Ký ức phủ bụi tua lại trong đầu, cậu chợt nhận ra vị Tiên Quân mà cậu nhớ thương chẳng phải chính là sư huynh tốt của cậu sao?

Cậu muốn gặp Kiều Nhất Nhất Phàm ngay bây giờ, ngay lập tức.

Lưu Tiểu Biệt qua loa nhấc cậu lên phi kiếm, đi thẳng về Trung Thảo Đường. Đợi đến lúc vào tới cửa lớn Tiên khung, chuẩn bị đến trước phòng chưởng môn, Lưu Tiểu Biệt mới trầm giọng nói: “Anh Kiệt, về sau đừng nhắc đến sư huynh của ngươi nữa, cậu ta đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi.”

Ban đêm, Cao Anh Kiệt lại mơ thấy giấc mơ kia. Trong mơ, Kiều Nhất Phàm vẫn đưa hoa đào cho cậu, cậu không nhận, chỉ thấp giọng nói: “Sư huynh, sao huynh nỡ nhẫn tâm với ta như vậy?”

Lúc trước cậu không hiểu tâm ý của bản thân, có thể cả ngày ở cạnh Kiều Nhất Phàm đã thấy mỹ mãn. Lần hạ phàm dày vò này, khó khăn lắm mới trưởng thành hơn thêm thấu hiểu con người nhưng Kiều Nhất Phàm lại không chờ cậu. Ba mươi năm trước chính Kiều Nhất Phàm tiễn cậu ở Đài Thăng Tiên, hôm nay người tới đón cậu trở về lại là người khác. Thực sự tình sâu duyên mỏng, thiên mệnh trêu người.

Sau đó Cao Anh Kiệt lại muốn tiếp tục được giấc mộng này dây dưa mỗi đêm, ít nhất, ở trong mộng, cậu còn có thể nhìn thấy y, thậm chí có thể… Muốn làm gì y thì làm.

Nơi cây tùng hình dáng giống ngọc Như Ý mà Kiều Nhất Phàm ngồi trong mộng cảnh là bảo địa cho nội môn đệ tử của Trung Thảo Đường lĩnh hội thiên địa đạo pháp, bất kỳ khi nào cũng có thể thấy có người đang ở đó tĩnh tọa điều tức, chỉ có trong mộng mới không bị ai khác quấy rầy. Cậu ở trong mộng muốn Kiều Nhất Phàm, ném cây sáo hoa đào về phía y, nói như đang làm nũng: “Ta biết rồi, huynh mới là nợ đào hoa của ta, huynh đừng có bày trò dỗ dành người khác, đêm nào huynh cũng ở chỗ cây Tùng Như Ý này câu dẫn ta, hôm nay để ta toại nguyện một lần, được không?”



Trăm năm chỉ như một ngày, nếu như lúc nào cũng nghe lời người khác, dần dần trở thành thói quen, muốn làm trái người kia cũng không thể. Chống lại Kiều Nhất Phàm, hành động lớn gan duy nhất của Cao Anh Kiệt chỉ là thiết lập trận pháp bao vây, vả lại còn không phải trực tiếp trói buộc lên y mà lấy chính an nguy của bản thân ra đánh cược xem tim y mềm hay cứng. Kết quả rất tốt, Kiều Nhất Phàm quả nhiên bó tay bó chân, chỉ đành thành thật đợi ở đây ngày đêm không rời, tránh cho cậu lại làm ra chuyện ngu ngốc khác.

Mỗi đêm Cao Anh Kiệt đều phải ngủ, sau bữa chiều nằm trên giường ngưng thần tu luyện, cứ đến một khung giờ cố định sẽ tự chìm vào mộng sâu cho đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, phân nửa thời gian của một ngày đều ở trên giường. Kiều Nhất Phàm ở bên cạnh trông chừng, thậm chí còn bị cậu lôi kéo cùng nằm xuống tu luyện, dáng vẻ rất không ra thể thống nhưng mà thật sự cũng thoải mái, thật sự còn muốn ghé vào người cậu chợp mắt một chút.

Tới sáng hôm sau, trung y của cả hai đều tuột dây, lỏng lẻo che chắn trên người, lộ ra mảng lớn vai và lưng. Kiều Nhất Phàm lay lay Cao Anh Kiệt, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh dậy thì buộc lại tóc định đứng dậy thay y phục.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị một trận gió lớn bật mở, ngoài cửa vang lên tiếng nữ tử tức giận khiển trách, “Cao Anh Kiệt, ngươi đang làm gì!”

Mặc dù Cao Anh Kiệt ngủ rất sâu nhưng vừa cảm giác có sát khí tới gần liền tỉnh dậy trong chớp mắt, chưa mở mắt đã chuẩn xác cầm một chiếc trâm ngọc bên gối, gập cổ tay, ngưng ba thành tiên lực ném đi theo hướng âm thanh. Đối phương cũng không hề kém cạnh, tiếp chiêu không chút qua loa, vàng ngọc giao đấu, vang vọng Tiên Cung.

Kiều Nhất Phàm thấy rùng mình, đang định gọi kiếm rời vỏ chợt nhớ tới bản thân đang bị Cao Anh Kiệt vây trong trận pháp, bị hạn chế nhiều mặt, không thể ra trận nghênh chiến. Nếu không kịp nghĩ lại mà cứ thế xông ra ngoài, Cao Anh Kiệt sẽ bị trận pháp này phản phệ đến thần hồn bỏng rát trước tiên.

Trong khi Kiều Nhất Phàm còn do dự, Cao Anh Kiệt đã tùy tay khoác thêm áo ngoài nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa. Thần Lộ rời vỏ, ngón tay chỉ về phía người ngoài cửa. Kiều Nhất Phàm cầm bội kiếm đứng bên mép cửa nhìn ra ngoài mới phát hiện người tới là người quen.

Tiên tử trên dưới trăm chiêu ngang cơ với Cao Anh Kiệt tên là Nguyệt Nương, đệ tử của một tiểu phải phụ thuộc Trung Thảo Đường. Năm đó trước khi bị trục xuất khỏi sư môn, Kiều Nhất Phàm từng giúp Cao Anh Kiệt chưa hiểu chuyện mà xem xét chuyện hôn nhân, ngàn chọn vạn tuyển cuối cùng giúp cậu định thân với Nguyệt Nương. Có thể tìm được tiên nữ có phẩm chất đơn thuần, một lòng tu luyện như cậu không phải chuyện dễ, lúc ấy Kiều Nhất Phàm còn nghĩ hai người giống nhau như vậy, ngày sau cho dù không được tâm đầu ý hợp thì chí ít vẫn tương kính như tân, nào có ngờ được hiện tại lại ra nông nỗi một lời không hợp liền rút kiếm thế này.

Kiều Nhất Phàm thấy rõ chung quy Nguyệt Nương vẫn không địch lại Cao Anh Kiệt, mới đầu dựa vào khí thế và phần ngang tài ngang sức, nhưng sau đó không chịu nổi những chiêu thức hiển lộ tài năng khi Cao Anh Kiệt đã dùng tới binh khí, dần dần rơi xuống thế hạ phong. Nói sao thì cũng là người mà Kiều Nhất Phàm y chọn cho Cao Anh Kiệt, sao có thể trơ mắt nhìn một cô nương bị sư đệ mình đánh đến không chừa mặt mũi, nhanh chóng tung hai ấn làm nhiễu loạn tiên lực lên cả hai người, dõng dạc nói: “Đừng đánh nhau, có chuyện gì từ từ nói!”

Hai người lui về phía sau hơn mười bước, Cao Anh Kiệt vẫn còn buồn ngủ, sắc mặt đầy vẻ không ngờ, Nguyệt Nương thì cười lạnh một tiếng, mở miệng hung hăng dọa người, hất cằm về phía Kiều Nhất Phàm: “Ta nói Cao chưởng môn gần đây sao lại đóng cửa từ chối tiếp khách, hóa ra là bận rộn kim ốc tàng kiều ư?”

Cao Anh Kiệt không kiên nhẫn, nói: “Ta với sư huynh ta liên quan gì tới cô? Đừng có bịa đặt gây sự.”

Nguyệt Nương cả giận nói: “Ha, ngươi còn biết đây là sư huynh ngươi à? Ta bịa đặt? Ngươi thiết lập trận pháp vây khốn Kiều Thượng tiên, ép buộc y cùng ngươi làm… làm chuyện đó, còn dám phủ nhận sao?”

Cao Anh Kiệt: “… Làm chuyện đó?”

Kiều Nhất Phàm khó xử không thôi, hai người bọn họ một là Càn Nguyên3, một là Khôn Trạch4, dù là tiên gia không dễ động xuân tâm như phàm nhân nhưng y phục không chỉnh tề cùng nằm trên một tháp, chẳng thể trách người khác nghĩ nhiều. Ngày trước ba người thường cùng nhau tu luyện luận bàn, Nguyệt Nương gọi y là sư huynh theo Anh Kiệt, mắt thấy sư huynh đáng kính bị ‘làm nhục’ như vậy, chẳng trách nàng tức giận đến mức trực tiếp động thủ.

Kiều Nhất Phàm vội giải thích: “Không phải, Nguyệt Nương, muội hiểu lầm rồi…”

Nguyệt Nương cắn môi nói: “Kiều sư huynh, huynh cứ nhẹ dạ như vậy, bị ức hiếp còn bao che cho hắn! Muội không phải đứa ngốc không hiểu chuyện này, Càn Nguyên với Khôn Trạch không mặc y phục nằm chung một chỗ còn có thể có lý do gì chứ!”

Chậc, càng tô càng đen.

Kiều Nhất Phàm nghẹn một hồi, dùng mắt ý bảo Cao Anh Kiệt giải thích rõ ràng, lại thấy mặt cậu đỏ lên, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Im miệng! Ta vô cùng chân thành đối đãi sư huynh, sao có thể… Ta sao có thể cam lòng…”

Cậu không nói được tiếp, nửa là tức giận, nửa là chột dạ. Bất chợt bừng tỉnh khỏi mộng cảnh, vốn tâm trí đã không ổn, hơn nữa quả thật cậu trộm khinh bạc Kiều Nhất Phàm bên trong mộng cảnh, hành vi bỉ ổi, thoáng chốc Cao Anh Kiệt loạng choạng mấy bước, máu tươi tràn ra bên khóe miệng, lập tức khuỵu một gối xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Kiều Nhất Phàm sợ tái mặt, lại không có cách nào chạy tới bên cạnh cậu, gọi liền mấy tiếng mà Anh Kiệt không đáp, đành phải nhờ Nguyệt Nương đỡ người tới đây rồi lại nhờ nàng đi mời Y tiên của Trung Thảo Đường, Viên Bách Thanh tới.



Cao Anh Kiệt chẳng qua là nhất thời bị lửa giận đánh vào tim, mê man một hồi thì tỉnh dậy, hỏng bét cả rồi, cậu biết Kiều Nhất Phàm lo lắng sẽ loạn lên, nhất định lập tức mời Viên Bách Thanh tới xem bệnh. Mà Viên sư huynh kia lại là người tính tình thẳng thắn, không quá năm câu sẽ bị Kiều Nhất Phàm dẫn dắt, nói hết toàn bộ mọi chuyện hắn biết ra.

Quả nhiên, lúc cậu tỉnh lại, Viên Bách Thanh đã nói hết toàn bộ bệnh tình từ đầu đến cuối cho Nhất Phàm nghe, còn đang lôi kéo y chuyện phiếm đôi câu.

Tình cảnh trong mộng, cậu chưa từng nói ra nửa lời với bất kỳ ai, cho nên không phải lo Kiều Nhất Phàm biết tâm tư cậu dành cho y mà sinh ra cảm giác ghét bỏ, nhưng mà tình kiếp ‘Cầu không được’ này lại chẳng thể giấu.

Sau khi tiễn Viên Bách Thanh, trước tiên Kiều Nhất Phàm hỏi cậu cảm thấy ra sao, sau đó nói thẳng: “Anh Kiệt, đệ có người trong lòng sao?”

Cao Anh Kiệt nói: “Có.”

“Không phải Nguyệt Nương?”

“Không phải muội ấy.”

“Người kia dây dưa đệ lưu luyến cảnh trong mơ sao?”

“Đúng vậy.”

Kiều Nhất Phàm trầm ngâm một hồi lâu: “Ta hiểu rồi, Viên Y tiên kê một bài thuốc tắm, đệ thử xem thế nào.”

Cao Anh Kiệt mỉm cười, tỏ vẻ trấn an y: “Sư huynh, chuyện động lòng thích một người, thuốc thang chẳng thể trị khỏi đâu. Đệ yêu người kia đã hơn trăm năm, chắc chắn sẽ không từ bỏ… Cũng sẽ chẳng thể thoát được kiếp nạn này. Tiếp tục dùng linh đan diệu dược gì cũng chỉ phí công mà thôi.”

Kiều Nhất Phàm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta còn chưa buông xuôi, chưa thử hết linh dược thế gian, sao đệ có thể nói tất cả đều vô ích chứ?”

Thấy dáng vẻ này của y, Cao Anh Kiệt biết bản thân có nói nữa cũng không được, thầm cảm thấy may mắn vì trận pháp kia đã vây y trong Trung Thảo Đường, nếu không phỏng chừng Kiều Nhất Phàm còn muốn vì cậu mà tầm y vấn dược khắp nơi. Cậu không muốn như vậy, trước khi đại nạn tới, có thể ở bên cạnh Kiều Nhất Phàm nhiều hơn chút mới là mong mỏi của cậu.

Huống hồ linh dược khắp tứ hải cậu đều nắm trong tay, còn cần phải tìm tới nơi nào khác hay sao.



Cao Anh Kiệt ngâm mình trong bồn thuốc liền bảy ngày, Kiều Nhất Phàm vô cùng săn sóc ở bên cạnh giúp đỡ cậu, giúp cậu vận chuyển tiên lực, còn đỡ cậu lên giường khi cậu đã ngủ. Cao Anh Kiệt và y kề cận không rời, mặc dù không đến mức không thể tự kiềm chế như một nhóc con nhưng cảm giác khí huyết cuộn trào cũng không thể nói là thoải mái, thế nên trong mộng cậu càng thô bạo hơn với Kiều Nhất Phàm, hận không thể khảm người kia vào xương thịt mình, khiến y không ngừng xin tha.

Thuốc tắm có mấy phần tác dụng nhưng không biết Viên Bách Thanh kê phương thuốc này thế nào mà làm cho thời gian tỉnh táo trong ngày của cậu càng lúc càng ngắn.

Ngày hôm đó cậu không phải ngâm nước thuốc, bị đút cho thuốc viên gì không rõ, sớm an ổn nằm trên tháp, mơ màng nghe thấy tiếng nước Kiều Nhất Phàm đang tắm, tâm tình chạy loạn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Qua non nửa canh giờ, Kiều Nhất Phàm mới khoác áo ngoài bước tới, mái tóc đen mềm, làn da hơi phiếm hồng. Y thăm dò khẽ gọi Anh Kiệt mấy tiếng, lại lay người cậu một chút, xác nhận cậu đã ngủ say mới dám ghé tới cởi y phục của cậu.

Sư phụ của y, Diệp Tu nghe nhiều biết rộng, trước đây đã nói cho y nghe không ít phương thuốc cổ truyền kỳ lạ. Ngày ấy Viên Bách Thanh nói cho y biết Cao Anh Kiệt bị mộng kiếp quấn thân, y lập tức nghĩ tới phương pháp đi vào trong mộng đã từng được nghe. Động lòng khó mà đè nén, nhưng nếu có thể giúp Cao Anh Kiệt phá mộng cảnh, kiếp số này không chừng có cơ hội chuyển biến. Cái khó nhất là đi vào được mộng cảnh của người khác, cần phải có đầy đủ sự tiến nhiệm, tu vi xấp xỉ, lực tu tiên dung hòa, Càn Khôn phù hợp, có lẽ khắp thế gian này chỉ có mình y hội tụ đầy đủ những yêu cầu đó.

Càng quan trọng hơn là Cao Anh Kiệt vừa cố chấp vừa chính trực, đã có người trong lòng rồi sao có thể đồng ý thân cận xác thịt với y? Kiều Nhất Phàm không hỏi cũng biết chắc chắn cậu ấy sẽ không chịu, đành phải nhân lúc cậu ấy đang ngủ mà tự tìm cách.

Nói tới chuyện ân ái, Kiều Nhất Phàm cũng chẳng hề có kinh nghiệm dày dạn gì, chỉ đành thử nghiệm dựa theo những phương pháp trong sách cấm. Bàn tay chạm tới nơi mềm nhũn kia của Cao Anh Kiệt bắt đầu vuốt ve. Động tác của y vô cùng trúc trắc, cũng không biết có làm đau Anh Kiệt hay không mà qua hồi lâu vẫn chẳng thấy chút phản ứng nào, đành phải cắn răng đổi sang dùng miệng giúp cậu.

Kiều Nhất Phàm liếm một lượt dọc theo thứ kia, bởi vì không biết làm sao mới tốt nên chỗ nào cũng đều cẩn thận săn sóc, thậm chí còn liếm mút cả phần túi thịt kia, cuối cùng cũng khiến vật đó có tinh thần mà cương. Kích thước thứ kia của Cao Anh Kiệt khi cương quả thực làm y hơi sợ, nhưng chẳng còn cách nào cả, chỉ đành âm thầm cầu mong thể chất Khôn Trạch có thể giúp y tiếp nhận toàn bộ thứ đó mà chống thắt lưng Cao Anh Kiệt chậm rãi ngồi xuống.

Lớn quá, nhưng vẫn có thể thuận lợi tiến vào, trúc trắc nghiền áp trên vách thịt ướt sũng. Đau đớn không thể tránh khỏi hoàn toàn, nhưng so với những khổ cực khác khi tu hành thì không đáng là bao, ngược lại nơi kết hợp bắt đầu xuất hiện cảm giác ngứa ngáy càng lúc càng rõ rệt. Theo lý thuyết chỉ cần cắm vào thành công, nhưng Kiều Nhất Phàm ma xui quỷ khiến thế nào lại động đậy lưng eo, phun ra nuốt vào mấy lượt, thần trí gần như bị khoái cảm truyền tới từ bụng dưới bao phủ. Y chưa từng cảm nhận được sự thoải mái lớn đến vậy, khoái cảm này giống như một đám lửa nóng rẫy mà gấp gáp, lại như nước mùa xuân ào ạt chảy ra, khiến cho giữa hai chân y thành một mớ ướt át hỗn độn.

Kiều Nhất Phàm mò mẫm nắm lấy tay Cao Anh Kiệt, mười ngón đan xen, dùng chút lý trí cuối cùng thúc đẩy tiên lực hai người dung hòa với nhau, đợi qua một hồi trời xoay đất chuyển, y đã đi vào mộng cảnh của Cao Anh Kiệt. Cho dù kết quả thế nào đi nữa, y sẽ thức dậy cùng lúc với Cao Anh Kiệt, đến lúc đó, cậu ấy sẽ biết được toàn bộ những việc mà y làm.

Kiều Nhất Phàm không dám tưởng tượng cậu ấy sẽ tức giận đến chừng nào, nhưng lại cảm thấy cậu ấy còn có thể sống khỏe mạnh thì tức giận y cũng không sao cả.

Trước khi chìm sâu vào mộng, Kiều Nhất Phàm như thể có ma quỷ dẫn đường mà cúi người xuống, khẽ chạm lên môi cậu. Trêu đùa Cao Anh Kiệt đang hoàn toàn không biết gì như vậy có lẽ không thể gọi là hôn môi, nhưng chừng ấy thân mật thôi đã là chuyện ngày thường y chẳng dám mơ tưởng tới.



Là khách đi vào mộng cảnh của người khác, Kiều Nhất Phàm không dám qua loa, để lại phần thần niệm bên ngoài, sau đó hơi an tâm hơn một chút, nhưng lại có chỗ không ổn —— y vẫn giữ lại cảm giác thân thể nên hiện giờ mọi thứ vẫn cực kỳ rõ ràng, hành động trong mộng mà vòng eo vẫn bủn rủn, huyệt sau căng trướng, tim đập hỗn loạn.

Để xác định nơi là đâu, Kiều Nhất Phàm đọc thầm Thanh Tâm quyết hai lần, định thần đánh giá xung quanh.

Rừng xanh núi thẳm, mây khói bảng lảng, cành tùng xum xuê tươi tốt. Là cây Tùng Như Ý của Trung Thảo Đường.

Tốt lắm, địa giới này y rất quen thuộc, vạn nhất có bắt buộc phải động thủ, ít ra có thể chiếm được chút địa lợi.

Theo lý thuyết, y không cần đi lung tung tìm Cao Anh Kiệt, đối phương sẽ tới chỗ này tìm y. Kiều Nhất Phàm liền ngồi trên thân cây tùng kiên nhẫn chờ đợi.

Thuở niên thiếu, y bái nhập Trung Thảo Đường tu tiên, tuy thiên tư không bằng sư đệ Cao Anh Kiệt nhưng vẫn là nhân tài kiệt xuất trong số nội môn đệ tử, thường xuyên ở cạnh cây Tùng Như Ý cảm ngộ tu hành, hậu bối cũng kính ngưỡng y mà để dành chỗ tốt. Kiều Nhất Phàm cũng thường xuyên gặp Cao Anh Kiệt ở đây, lần gặp cuối cùng là lần trước khi Cao Anh Kiệt hạ phàm.

Hôm ấy mây dày sương nặng, tiên khí ngưng tụ thành từng mảng trắng, giăng khắp vòm trời Tiên Cung, khung cảnh lạnh lùng hiu quạnh. Buổi học sáng còn chưa kết thúc, rảnh rỗi đi dạo lung tung chỉ có một mình y. Khó có được khoảng thời gian không bị ai quấy rầy, Kiều Nhất Phàm hứng khởi tháo sáo ngọc đeo bên hông xuống, thổi một khúc Đoạn Kiều Tàn Tuyết. Nhạc lý không phải nội dung giảng dạy của Trung Thảo Đường, chỉ dựa vừa bản thân y rảnh rỗi tự mình mày mò, lâu không luyện tập sẽ dễ quên, thổi tới phần sau, Kiều Nhất Phàm thậm chí quên nhịp, lại thấy Cao Anh Kiệt đang ngự kiếm tới từ phía xa, hơi ngượng ngùng buông cây sáo, suy nghĩ rồi lại làm ra một pháp quyết, biến sáo ngọc thành cành hoa đào —— thật thừa thãi, thính lực của người kia tốt như vậy, chắc chắn đã nghe thấy tiếng sáo y thổi.

Tít từ đằng xa, Cao Anh Kiệt đã gọi sư huynh, vẻ mặt hào hứng, nhưng nghĩ tới cậu ấy xuống thế gian tu hành về sẽ thông suốt nhiều chuyện, sẽ hiểu được Càn Khôn động tình, có lẽ sẽ yêu Nguyệt Nương, Kiều Nhất Phàm lại thấy không vui vẻ nữa.

Những chuyện năm đó hiện lên thành hồi ức, Kiều Nhất Phàm quả thực hối hận đến tận xương, hận bản thân mình năm đó tham lam. Có thể làm sư huynh của cậu ấy cả đời có gì không tốt? Nếu như y không bị trục xuất khỏi Trung Thảo Đường, nếu như Anh Kiệt yêu Nguyệt Nương hay bất kỳ ai khác trong môn phái thì hiện giờ cậu ấy đâu đến mức phải chịu đày đọa thế này?

Bần thần đùa nghịch sáo ngọc một lát, Kiều Nhất Phàm nghe thấy động tĩnh, ngửa đầu bắt gặp Cao Anh Kiệt đang đạp vào vách đá nhảy lên, vững vàng dừng lại bên cạnh y, còn chưa nói gì đã ôm cứng y vào lòng.

… Nguy hiểm quá. Nhịp thở của Kiều Nhất Phàm khựng lại, cảm giác thân thể mình càng nhũn ra, bị khí tức của Cao Anh Kiệt thúc ép đến mức động tình, chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào lòng cậu ấy nói chuyện.

Cao Anh Kiệt dụi dụi trên cổ y: “Mấy hôm trước Nguyệt Nương đã tới.”

Ấy, sao lại nhắc tới chuyện này?

Cao Anh Kiệt khe khẽ cười: “Muội ấy nói ta ôm tạp niệm với huynh… Không hổ là người do Nhất Phàm lựa chọn, mắt nhìn thật sắc bén.”

Không, không đúng! Chỗ nào cũng sai cả rồi!

Kiều Nhất Phàm mờ mịt mở to mắt. Ở trong mộng cảnh của Cao Anh Kiệt, y đâu có mang dáng vẻ ‘người trong lòng’ cậu ấy, Anh Kiệt hẳn nên gọi y là sư huynh mới đúng chứ, ‘ôm tạp niệm với huynh’… Chẳng lẽ trong mơ Anh Kiệt thật sự muốn y?!

Không kiềm được suy nghĩ miên man, Cao Anh Kiệt đã hôn y, một cái hôn y từng mong ước bao lâu dễ dàng dừng trên môi. Kiều Nhất Phàm bị tách hàm răng ra, môi lưỡi triền miên với Anh Kiệt, tự giác đón nhận, mà những lời định nói đều bị ném hết ra sau đầu. Còn chưa khuyên nhủ được Anh Kiệt thoát khỏi mộng cảnh, chính y đã muốn trầm luân trong đó trước!

Cao Anh Kiệt hôn rất thành thạo, đồng thời còn đưa tay cởi y phục của cả hai xuống, lúc được Kiều Nhất Phàm ôm cổ còn trêu đùa y: “Nhất Phàm hôm nay chủ động thật đó, ngày trước rõ ràng không tình nguyện như thế.”

Kiều Nhất Phàm vẻ mặt mê loạn, nhíu mày: “Hửm…?”

“Có phải bị ta chơi đến ngoan ngoãn rồi không?”

“…” Ha, y nào có ngờ được sư đệ ngây thơ ngoan ngoãn của y trong mộng cảnh lại như vậy, nghe cách dùng từ ngả ngớn này, còn ‘chơi’… Là mấy lời hạ lưu học được từ đâu không biết?!

Kiều Nhất Phàm mơ hồ cảm thấy thật sự mệt mỏi, ghé sát vào cậu dỗ dành: “Ta có khi nào không theo ý đệ sao?”

Cao Anh Kiệt có chút tủi thân: “Nhưng mà lần trước ta nói những lời này, Nhất Phàm đã cho ta một cái bạt tai.”

Sao có thể! Ta sao nỡ đánh đệ được chứ! Kiều Nhất Phàm bật cười: “Có thể thấy được giấc mơ này của đệ thật sự không có chút đạo lý nào cả.”

“Vậy ta nên làm gì mới phải?” Ngữ khí của Cao Anh Kiệt thay đổi, “Đòi hỏi chiếm lấy huynh trong hiện thực hay sao?”

Kiều Nhất Phàm khẽ rùng mình, không lên tiếng. Cao Anh Kiệt lại hỏi: “Sư huynh, sao huynh không nói lời nào, huynh không chấp nhận chuyện ta yêu huynh sao?”

Gió núi đột ngột nổi lên, luồn lách qua những khe hở nhỏ hẹp giữa hai người, thổi tan chút nhiệt tình vừa có.

“Thôi vậy.” Cao Anh Kiệt nói, “Phong cảnh nơi vách đá này rất đẹp, lại có sư huynh bầu bạn, cứ như vậy đến cuối đời cũng không tệ.”

Kiều Nhất Phàm nhất thời tức giận, phản bác: “Đây chẳng qua chỉ là tưởng tượng thôi, chẳng phải là sư huynh của đệ.”

Cao Anh Kiệt nhợt nhạt mỉm cười: “Đương nhiên ta biết. Sư huynh nhẫn tâm như vậy, bỏ lại ta hơn trăm năm không về, làm sao có thể cùng ta đêm đêm hoan hảo.”

Nếu nghe không ra lời này của cậu ấy đang cố tình trêu chọc y, Kiều Nhất Phàm thật không xứng mà nói bản thân đã thích cậu hơn trăm năm.

“Bớt nói lời linh tinh, mau đi cùng ta, đừng tự vây khốn mình trong mộng cảnh nữa.”

Cao Anh Kiệt rũ mắt: “Nếu bây giờ ta đi cùng huynh, sau này có lẽ sẽ không còn ngủ nhiều nằm mơ nữa phải không?” Cũng sẽ không thể thân cận với huynh được nữa, trong mộng cũng vậy mà hiện thực cũng thế.

Kiều Nhất Phàm không dông dài với cậu, dù sao hiện tại nói gì cậu ấy đều coi đó là lời dỗ ngọt cho cậu tỉnh dậy, nên trực tiếp ra uy sư huynh: “Thì sao? Đệ có chịu nghe lời không hả?”

Cao Anh Kiệt lộ vẻ mặt sầu thảm, nhẹ giọng đáp ứng: “Ta nghe lời mà… Sư huynh đừng tức giận.”

Cậu vẫn luôn không dám làm trái ý y.



Cao Anh Kiệt tỉnh lại mới biết biện pháp Kiều Nhất Phàm tiến vào mộng cảnh của cậu chính là song tu.

Sư huynh tốt của cậu đang khóa ngồi trên người cậu, bên dưới ngoan ngoãn nuốt lấy vật kia, y phục cũng không cởi. Cậu không nhịn được mà xốc vạt áo lên nhìn nơi kết hợp giữa hai người, nhân lúc Kiều Nhất Phàm vừa mới hoàn hồn đã vươn tay sờ nơi đó, lại nhẹ nhàng hỏi han: “Có khó chịu không?”

Dáng vẻ Kiều Nhất Phàm còn mê người hơn trong mơ, vẻ mặt sắc tình, nước mắt ngân ngấn như sắp không, cố gắng lắc đầu: “Ta chỉ muốn đệ có thể tiếp tục sống.”

“Nhưng ta muốn huynh ——” Cao Anh Kiệt ôm lấy thắt lưng y, không để cho y cự tuyệt, lặp lại một lần nữa, “Ta chỉ muốn huynh.”

Kiều Nhất Phàm hận không thể cho cậu một bạt tai như cậu từng nghĩ trong mơ, gom chút sức lực mắng: “Đệ —— năm đó ta thích đệ, nhưng đệ lại không hiểu Càn Khôn động tình là thế nào, còn, còn muốn ta mai mối cho đệ! Bây giờ lại đùa bỡn ta, Nguyệt Nương nói không sai, Cao Anh Kiệt, đệ quả thực vô liêm sỉ!”

Không giãy giụa được, ngược lại còn dùng tư thế tình tứ như vậy mà mắng cậu, Cao Anh Kiệt sao có thể không hiểu lòng y, thỏa mãn tới mức không biết nói gì cho phải. Để Kiều Nhất Phàm trút giận xong mới lên tiếng: “Chắc hẳn sư huynh cũng biết, Khôn Trạch và Càn Nguyên làm chuyện này sẽ có thể mang thai đúng không?”

Kiều Nhất Phàm bị cậu làm cho tức chết: “Ta không cứu đệ thế này thì còn nào khác có thể cứu sao, đừng nói lời vô nghĩa nữa.”

Cao Anh Kiệt cũng không giận, Kiều Nhất Phàm giáo huấn cậu, cậu lại dùng lời hạ lưu tới đùa bỡn cho y xấu hổ, ôm chặt y vào lòng: “Sư huynh, nơi đó của huynh còn thích hơn trong mộng nhiều. Làm sao bây giờ, ta nếm sao cũng không thấy đủ.”

Nếm không đủ thì nếm thêm vài lần nữa.

Lúc thực sự làm tới, phản ứng của Kiều Nhất Phàm rất khác với trong mơ của cậu, vẫn có sự rụt rè nhẫn nại nhưng chủ động hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, thậm chí còn chịu rên rỉ cho cậu vui. Mà lúc cậu đụng trúng một điểm nào đó, giọng Kiều Nhất Phàm thực sự thay đổi, không phải là kiểu cố gắng kêu rên trêu chọc cậu mà là một giọng nức nở không chịu nổi còn mang ý xin tha, là tiếng rên muốn kìm nén cũng không kìm được. Cao Anh Kiệt va chạm càng nhanh càng mạnh hơn, Kiều Nhất Phàm cũng càng rên rỉ động tình hơn.

Tiên Quân không thường có nhiều dục vọng như con người, Kiều Nhất Phàm không biết đã bao nhiêu năm chưa bắn Nguyên Dương, cuối cùng bị va chạm tới không chịu nổi, phía trước bắn ra lượng lớn trọc dịch mới phát hiện bản thân đã cao trào. Nhưng Anh kiệt của y còn chưa tận hứng, y lại nức nở nhẫn nại, để cậu tiếp tục chơi đùa thân thể mình.

Hai thượng tiên si ngốc tương tư nhau hơn trăm năm, đến khi được đền bù khao khát bấy lâu liền gác hết mọi quy củ khắc chế rèn giũa trăm năm qua sang một bên, quấn quýt không rời đến tận lúc sức cùng lực kiệt. Sau đó Cao Anh Kiệt lại đổi tư thế tiến vào, lúc này Kiều Nhất Phàm đã chẳng bắn ra được thứ gì nữa, y bị khuấy đảo đến mức cong lưng run rẩy, miệng gọi lung tung mấy tiếng phu quân, vô tri vô giác muốn chạy trốn, suýt nữa ngã khỏi giường. Cao Anh Kiệt tóm chặt thắt lưng y, kéo người trở lại lòng mình, thuận thế đâm sâu vào một cái rồi mới phát hiện Nhất Phàm đã lịm đi.

Sau đó thì dù có muốn nữa cậu cũng phải chờ đến ngày mai rồi mới tính tiếp.



Cao Anh Kiệt phá tình kiếp, lại đêm đêm song tu cùng Kiều Nhất Phàm, tu vi thăng tiến cực nhanh. Mối duyên với Nguyệt Nương vốn do Kiều Nhất Phàm hỗ trợ làm mai, từ hôn cũng là Kiều Nhất Phàm đi nói chuyện. Nguyệt Nương không có tình cảm gì với Cao Anh Kiệt, chỉ lo lắng Kiều sư huynh nằm trong tay Cao chưởng môn bị chơi đùa đến thảm, lại càng muốn tới gần Trung Thảo Đường hơn.

Thai cũng đã có rồi, hôn sự không thể trì hoãn nữa. Hai người truyền tin mời sư phụ Vương Kiệt Hi và Diệp Tu tới làm lễ. Diệp Tu tới rất nhanh, lúc đến Trung Thảo Đường, Cao Anh Kiệt còn chưa về, Kiều Nhất Phàm cứ thế kể hết mọi chuyện cho Diệp Tu nghe.

“Chuyện này sai rồi.” Diệp Tu lắc đầu, “Phương pháp đi vào mộng cảnh này cũng không phải là cách làm tốt.”

Kiều Nhất Phàm căng thẳng nói: “Nhưng mà Anh Kiệt thật sự chưa từng phải chịu khốn khổ trong mộng cảnh —— ”

“À, thế sao.” Diệp Tu giật mình, “Ngươi nói tiểu Cao tự tính ra cho bản thân một quẻ ‘cầu không được’, tình kiếp này chưa hẳn đã xong, cầu được rồi thì không giống ban đầu nữa.”



Cao Anh Kiệt trở lại môn phái, chuyện đầu tiên cậu làm là hỏi phu nhân đang ở đâu, theo lời đáp của người trong môn phái, một đường tìm thẳng đến chỗ cây Tùng Như Ý, chỉ thấy Kiều Nhất Phàm mặc một bộ giá y vừa vặn, tay còn đang nghịch cành hoa đào, đã đợi cậu hồi lâu.



1 Bạch Ngọc Kinh: Nơi ở của Thượng Đế.

2 Ngọc Như Ý: Vật trang trí dùng trong nghi lễ Phật giáo Trung Quốc, tượng trưng cho sức mạnh và vận may. Ngọc Như Ý có tay cầm cong và phần đầu có hình nắm tay, đám mây hoặc mũ nấm linh chi. Ngọc Như Ý có thể làm hoàn toàn bằng ngọc hoặc tay cầm bằng gỗ và các chi tiết bằng ngọc.

3 Càn Nguyên: Quẻ Càn (trời) là quẻ thứ nhất trong kinh Dịch, Càn Nguyên mang ý nghĩa khởi nguyên từ ân đức của trời.

4 Khôn Trạch: Quẻ Khôn (đất) là quẻ thứ hai trong kinh Dịch, Khôn Trạch mang ý nghĩa đất đai tạo phúc vạn dân.

Càn và Khôn còn dùng để chỉ nam tính và nữ tính. Trong tiểu thuyết đam mỹ, Càn Nguyên và Khôn Trạch là một dạng thiết lập giống như ABO, Càn Nguyên tương ứng với Alpha, Khôn Trạch tương ứng với Omega, Trung Dung tương ứng với Beta.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook