Hoàn [Diệp Tranh] Chờ cửa

Nhất Diệp

Gà con tiến hóa
Bình luận
13
Số lượt thích
46
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu, Tranh, Thiên, Trương Sở
#1

Chờ cửa

Fanfic Toàn chức cao thủ

Link convert: Đang dịch - [Diệp Tranh] Chờ Cửa

Editor: Nhất Diệp

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Tình trạng: Complete
Đây là một mẩu truyện ngọt ngào trong cuộc sống hôn nhân sau này của cp Diệp Tranh, mong mọi người đón đọc và yêu thích.
Vì quá iu Toàn chức cao thủ nên mới tập tành edit, trong quá trình đọc nếu phát hiện lỗi mong bà con ghi chú lại và bỏ qua ;)
Mình cũng muốn cảm ơn mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord, mong mọi người sẽ giúp mình trong tương lai nhiều hơn với các fanfic khác.


ミ★********************★彡

Một cái gật đầu nặng nề khiến cô giật mình tỉnh giấc, Tô Mộc Tranh khẽ dụi đôi mắt còn mơ mơ màng màng của mình.

Mở miệng ngáp một cái, kéo chiếc chăn đã trượt xuống đắp lên người lần nữa, cảm giác ấm áp khiến cô khẽ nhoẻn miệng cười, chỉ là bàn chân lộ ra ngoài lại bị lạnh rồi.

Haiz, cuộc đời không thể vẹn toàn như mình muốn được mà.

Ngập ngừng đôi chút nhưng cô vẫn phủ tay mình lên bàn chân, cảm giác lạnh buốt khiến cô rùng mình nổi da gà.

Đã hai giờ sáng.

Trên ti vi không còn là bộ phim lúc nãy nữa, Tô Mộc Tranh lấy điều khiển ti vi đổi kênh, cuối cùng ngừng đại ở một bộ phim truyền hình cổ trang chưa từng xem.

Nhớ lại cuộc gọi lúc trưa, Tô Mộc Tranh nhẩm tính thời gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc mười mấy phút nữa anh ấy sẽ về đến nhà, chỉ là, không biết khi thấy cô đang chờ thì sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây ta.

Chỉ mới nghĩ thôi đã khiến cô vui rồi.

“Mẹ…”

Giọng nói nhuyễn nhu mềm mại khiến Tô Mộc Tranh giật mình, khi nhìn về phía cửa phòng ngủ thì thấy hai bé con nhà mình đang nắm tay đứng ở đấy, trong tay bé gái vẫn còn cầm gấu bông, hiển nhiên là đang ngủ được một nửa thì dậy.

Tô Mộc Tranh cũng không để ý đến trời lạnh nữa, cả dép đi trong nhà cũng không mang liền nhảy xuống sofa chạy về phía hai đứa nhỏ, “Sao hai con lại dậy rồi? Không khoác thêm quần áo sẽ bị bệnh đó, nhanh quay về ngủ đi.”

“Nhưng không có mẹ …”

Tiếng nói mềm mại vừa dứt, cô bé liền bỏ lại gấu bông lớn mà ba mua cho rồi đưa tay ra, Tô Mộc Tranh duỗi tay ra ôm lấy cô bé, theo thói quen xoa xoa tóc cô bé.

Quay đầu nhìn về phía bé trai đang cầm gấu bông hộ em gái, cô nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mộc, sao con cũng dậy rồi?”

“Con muốn đi vệ sinh. Sao mẹ còn chưa ngủ? Muộn lắm rồi đấy ạ.”

Tiếng nói trẻ con non nớt vừa dứt, câu bé khẽ khịt khịt mũi, ra vẻ ông cụ non.

Tô Mộc Tranh khẽ mỉm cười, “Ba con còn chưa về. Chờ chút ba về rồi mẹ sẽ đi ngủ ngay.”

“Tại sao ba còn chưa về nữa ạ? Không phải ba nói tối nay sẽ lên máy bay sao?”

Diệp Mộc nhíu mày, hình dáng này vô tình lại giống y hệt dáng vẻ năm xưa của Tô Mộc Thu khi oán hận Diệp Tu.

Tô Mộc Tranh quả thật bị trọc cho bật cười, cảm giác được con gái có chút không thoải mái nên thay đổi tư thế, cô duỗi tay vỗ nhẹ lưng cô bé dỗ dành, lúc này mới để ý thấy Diệp Thu Tranh cứ ôm mình như vậy mà ngủ, hơi thở ấm áp khẽ phả lên vai khiến cô thấy hơi nhột.

“Ba con chắc lát nữa mới xuống máy bay, hiện tại chưa về là rất bình thường. Bữa nay ba con vất vả, mệt nhọc lắm.” Ôm con gái đứng dậy, cô nhìn về phía con trai, “Đi thôi, đưa Tranh Tranh về phòng ngủ nào.”

Cậu bé ngoan ngoãn đồng ý, một tay ôm gấu bông một tay nắm lấy góc áo của Tô Mộc Tranh, ba người cùng nhau trở về phòng.

Nhẹ nhàng đặt bé gái lên giường, cô ôm bé trai lên rồi cùng đặt vào trong chăn, dùng bàn tay đã có độ ấm khẽ vuốt tóc cậu bé.

“Khi nào mẹ mới đi ngủ ạ?”

“Mẹ chờ ba về liền đi ngủ. Tiểu Mộc ngoan ngoãn ngủ, ngày mai còn đi học nữa chứ.”

“Nhưng mà ba đã dặn con không thể để mẹ chờ cửa rồi.”

Lời đứa trẻ khiến Tô Mộc Tranh nháy mắt nghẹn lời, không biết cô nên oán trách một người lớn như Diệp Tu sao lại giao chuyện này cho đứa nhỏ làm, hay là bất đắc dĩ khi đứa bé giờ mới nói với cô.

Khẽ xoa xoa đầu Diệp Mộc, Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt, “Chỉ lần này thôi, lần sau mẹ sẽ không chờ nữa.”

“Nhưng mà mai mẹ cũng phải dậy sớm, như thế sẽ rất mệt.” Cậu bé nói rồi duỗi tay nắm chặt ngón trỏ của Tô Mộc Tranh, “Ba có chìa khóa, có thể tự mở cửa mà.”

Tô Mộc Tranh đều bị chọc cho bật cười, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới được.

Diệp Tu thật sự không được con trai thích đến thế ư.

“Không tận mắt thấy ba về mẹ không yên lòng được, bằng không mẹ đảm bảo với con, ba vừa về đến nhà mẹ liền đi ngủ luôn, được không?”

Đôi mắt to tròn nhìn gương mặt cười tủm tỉm của mẹ, cậu bé yên lặng đưa tay ra, “Ngoắc tay.”

“Được được được, ngoắc tay ngoắc tay nào.” Cô đưa tay ra ngoắc ngoắc ngón tay mềm mại của con trai, “Vậy Tiểu Mộc ngoan ngoãn ngủ đi nha, nếu không mai sẽ không dậy được đâu.”

“Mẹ cũng phải đi ngủ sớm nha. Hơn nữa, lần sau mẹ cũng không được chờ cửa nữa đâu.”

“Được.”

Có chút bất đắc dĩ mà xoa đầu đứa trẻ, cô khẽ cúi thấp người hôn lên má mềm mại của con, lại thay hai đứa nhỏ đắp lại chăn, sau đó mới rón rén đi ra ngoài.

Bộ phim trên ti vi đã chiếu đến bài hát cuối phim, cô lại ngồi xuống ghế sofa lần nữa, còn chưa kịp đắp chăn lên đã nghe thấy một tiếng ‘cạch’, cửa lớn vốn không khóa liền được mở ra, Diệp Tu đứng sau cánh cửa thấy người đang ngồi trên sofa liền nhíu mi lại.

“Sao em còn chưa ngủ?”

Tô Mộc Tranh nở nụ cười, đi lên cầm túi làm việc của anh, đứng bên cạnh đợi anh khóa cửa lại, “Anh cũng chưa ngủ mà.”

Sau khi nghe lời ngụy biện này, Diệp Tu ngoại trừ lắc đầu thì không biết làm gì nữa, kéo lỏng chiếc cà vạt mà đến giờ vẫn chưa thể quen được, đi đến bên sofa ngồi xuống, khi thấy trên ghế vẫn còn dư lại độ ấm thì vẻ mặt càng thêm phần bất đắc dĩ.

Tiện tay cầm cốc ca cao lạnh để trên bàn lên uống, mùi vị khi nguội tuy không ngon, khi uống còn hơi lạnh người nhưng so với đồ trên máy bay thì còn tốt chán.

“Không phải anh đã nói trong điện thoại là không cần chờ cửa sao? Anh nghĩ Diệp Mộc sẽ nhắc nhở em chứ.”

“Con có nhắc em mà, dỗ một lúc mới đồng ý để em chờ cửa lần này thôi, lần sau thì không được rồi.” Tô Mộc Tranh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chồng, “Sao anh lại đem chuyện này nói với con chứ.”

“Có sao đâu, thằng bé quả thật chính là phiên bản khác của Tô Mộc Thu mà.” Nói xong còn liếc cô nữa.

Tô Mộc Tranh bất đắc dĩ cười cười.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim chỉ số giờ quả nhiên không chênh lệch gì nhiều so với dự đoán của cô, ý cười trong mắt càng rõ ràng hơn.

“Sao, em thấy vui lắm à?” Diệp Tu nhíu mày, không bỏ qua thần thái trong đôi mắt cô.

Tô Mộc Tranh mỉm cười không nói, trực tiếp đổi đề tài: “Anh mệt lắm không? Có muốn ăn chút gì rồi ngủ không? Chắc anh chưa ăn gì đâu nhỉ.”

Diệp Tu thấy cô đánh trống lảng cũng không ép hỏi nữa, thuận tay cởi cúc áo vest rồi bỏ áo lên thành ghế, đồng thời cởi hai hàng cúc trên cùng của áo sơ mi nữa.

“Anh tự làm được rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm mà, đi ngủ trước đi.”

“Không sao, chỉ nấu một bát mì thôi mà.” Tô Mộc Tranh nhún vai, “Anh tranh thủ đi tắm trước đi.”

Thấy cô kiên trì như vậy, Diệp Tu cũng không nói gì thêm nữa, kéo cô lại trao một nụ hôn, rồi khẽ lẩm bẩm muốn xem tình hình hai con trước đã liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ của các con.

Nhìn bóng lưng vì mỏi mệt mà bước chân không được vững, Tô Mộc Tranh che miệng, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười.

Cô khẽ duỗi người, sau khi tắt chiếc ti vi giờ đã không còn ai xem liền đi về phía nhà bếp, suy nghĩ xem trong tủ lạnh còn gì để nấu cho anh không.

Vẫn là nhịn không được mà khẽ ngáp một cái, nhưng trong mắt của cô vẫn trong veo sáng ngời như trước.
Rất mệt, rất buồn ngủ nhưng thực sự vẫn muốn chờ anh về rồi tính.


***************


Khi Diệp Tu đi vào phòng trẻ con, hai bé vẫn còn đang ngủ say sưa.

Dáng người nho nhỏ rúc vào nhau ngủ ngon lành, con gấu bông mua cho con gái bị đá đến cuối giường, cô bé còn để lộ chân trắng nõn ra ngoài mà cũng không biết lạnh.

Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, anh nhặt lên con gấu bông rồi đặt lại bên các con thú nhồi bông khác, cúi người đắp lại chăn cho Diệp Thu Tranh, dung mạo của con gái rất giống mẹ, Diệp Tu khó mà không nghĩ rằng có phải khi Tô Mộc Tranh còn bé cũng sẽ hay đá chăn như thế này không.

Sau đó vừa ngẩng đầu lên thì thấy con trai lớn của mình đang nhẹ xoa hai mắt.

“Sao vậy?” Diệp Tu hạ thấp giọng nói xuống, “ Con ngủ tiếp đi.”

Diệp Mộc không trả lời, nhìn bề ngoài có chút lộn xộn của ba ba, khẽ cau mày lại, chỉ là dáng vẻ buồn ngủ đáng yêu của con khiến Diệp Tu không chắc lắm là do mình hay là do bản thân con muốn ngủ mà nhíu mày nữa.

“… Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”

“Bây giờ à?” Diệp Tu nhìn đồng hồ đeo tay, “Hai giờ hai mươi phút rồi, sao vậy?”

“Ba mới về sao ạ?”

“Tất nhiên rồi, chứ không con cho là sao?” Diệp Tu có chút dở khóc dở cười, xoa xoa mái tóc do nằm ngủ mà có chút rối loạn, “Không có gì thì nhanh ngủ đi con, ngày mai còn phải dậy đi học nữa. Gọi mà không dậy được thì con xong rồi đó.”

Mở to hai mắt nhìn về phía ba ba, Diệp Mộc hít hít mũi rồi đột nhiên cúi đầu nói, “… Ba, con xin lỗi.”

“Hả? Sao tự dưng con lại nói xin lỗi?”

Diệp Tu giật mình kinh ngạc vì lời nói của cậu con trai lớn, vòng qua giường đi về phía bên Diệp Mộc rồi ngồi xuống giường.

Đứa nhỏ cúi thấp đầu không nhìn người lớn, ngón tay nho nhỏ bất an cứ xoắn vào nhau, dáng vẻ trông như đã làm sai chuyện đang chờ tuyên án, bờ vai nhỏ co lại, tất cả khiến Diệp Tu nhìn mà không hiểu ra sao.

Xoa nhẹ gương mặt đứa nhỏ khiến nó ngẩng đầu, Diệp Tu khẽ nhíu mày, “Con làm sai sợ bị mẹ phát hiện nên muốn thông đồng với ba sao?”

“Còn lâu á…”

Không tự giác nâng cao âm lượng rồi lại nghĩ đến em gái đang ngủ bên cạnh, vẻ mặt Diệp Mộc lập tức trở nên căng thẳng, cúi đầu nhìn về phía Diệp Thu Tranh, may mà em ấy vẫn đang ngủ ngon lành, căn bản không bị quấy nhiễu bởi tiếng nói chuyện của hai người.

Diệp Tu cũng thở phào nhẹ nhõm, thực tế thì anh cũng bị dọa y như con trai.

“Con không có a.” Diệp Mộc phồng má nói, vẫn còn nhớ mà nói nhỏ với ba, “Nếu con làm sai thì còn lâu mới tìm ba để thông đồng, tìm ba còn không bằng nói luôn với mẹ cho rồi.”

“… Được lắm con trai à.”

Diệp Tu bỗng nhiên cảm thấy hình tượng của mình trong lòng con trai hình như hơi “vi diệu” thì phải.

Vốn dĩ là thế mà. Diệp Mộc rất bất mãn, chỉ là khi nghĩ đến mình không hoàn thành nhiệm vụ được giao thì gò má đang phồng lên lại xẹp xuống một ít, “… Con không hoàn thành tốt chuyện ba đã giao.”

“…Hả?” Diệp Tu ngẩn người không hiểu gì cả.

Diệp Mộc lại cúi thấp đầu xuống, “Thì, không phải ba kêu con không được để mẹ chờ cửa sao, nhưng mà con không làm được.”

Không nghĩ tới ý con trai là chỉ chuyện này, lúc ấy cũng chỉ coi như lời nói đùa, Diệp Tu sửng sốt mấy giây mới hiểu được, không khỏi nở nụ cười, giơ tay xoa đầu thằng bé.

“Việc nhỏ như thế sao con coi trọng vậy, lần sau nhắc lại là được rồi, với lại mẹ con có nói mẹ nhất định sẽ đi ngủ không?”

Diệp Mộc sững sờ, rồi ngoan ngoãn gật đầu, “Mẹ có nói sau khi đọc truyện cho tụi con nghe xong mẹ sẽ đi ngủ.”

“Đấy, con xem.”

Hơn nữa, trên thực tế Diệp Tu cảm thấy Tô Mộc Tranh cũng không phải “đứa nhỏ” sẽ nghe lời, sau khi ở chung, cô gái này liền dưỡng thành thói quen này, anh nói cô không cần phải chờ cửa mà từ xưa đến giờ, khi con cái đã lớn rồi mà cô ấy có nghe vào đâu.

Đến bây giờ anh vẫn không hiểu nổi chờ của thì có gì vui chứ.

“Dù sao thì con không cần nghĩ nhiều nữa, hiện tại chuyện con cần làm là ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai dậy sớm.” Diệp Tu nói, giơ tay xoa nắn gò má non mịn của con trai, “Nếu mai con không dậy nổi thì cũng đừng mong chơi Vinh Quang nữa.”

“Còn lâu con mới không dậy được.” Diệp Mộc ‘hừ hừ’, từ trước đến giờ chưa bao giờ hắn nằm ỳ không dậy luôn đâu, chỉ là vẻ mặt vẫn còn mấy phần hoang mang, “Vậy con đi ngủ đây, ba kêu mẹ ngủ sớm nha… ba cũng nhanh đi ngủ đi nha ba.”

“Ba biết rồi.” Diệp Tu rất bất đắc dĩ, đứa nhỏ này thật là, cứ y như ông cụ non ấy, “Ngủ ngon, con nhanh đi ngủ đi.”

“Vâng, ba cũng ngủ ngon nha.”

Đắp lại chăn cho bọn nhỏ, Diệp Tu lại cúi người hôn lên má con gái, sau đó mới yên lặng đi ra khỏi phòng của tụi nhỏ.

Đến phòng thay đồ lấy quần áo, đi ra phòng khách thì không thấy Tô Mộc Tranh đâu, trên ghế sofa không một bóng người, anh nghi ngờ đi về phía nhà bếp liền thấy cô mặc tạp dề ở dưới ánh đèn sáng trưng trong nhà bếp, đang quay lưng về phía anh không biết đang làm gì.

Mùi hương trong không khí không phải mùi vị mì quen thuộc của anh, nhưng cũng rất thơm.

“Vợ à, không phải em đang nấu mì sao?”

“Ôi.” Nghe đến giọng nói thì quay đầu lại, Tô Mộc Tranh cười, “Em chỉ là tự dưng nhớ đến cơm tối còn hơi nhiều, hâm nóng lại thì tốt hơn so với mì.”

Diệp Tu có chút bất đắc dĩ, thật sự muôn mang chiếc đồng hồ đến trước mặt cô để cô biết bây giờ là mấy giờ, “Làm đại cái gì cũng được mà, tốn công như vậy làm gì, bây giờ cũng muộn rồi.”

“Nhanh mà nhanh mà, cũng không phiền lắm đâu.”

Diệp Tu thật sự hết cách với cô.

Lấy chiếc cặp tóc từ trên kệ, kẹp gọn lại mái tóc dài của cô, cẩn thận không làm đau cô, Diệp Tu kẹp không chặt, thả rơi mấy lọn tóc ra ngoài.

Quay đầu lại cười với anh, Tô Mộc Tranh thoáng ngẩng đầu hôn nhẹ lên cái cằm lún phún đầy râu của anh.

“Các con ngủ ngoan không anh, Tranh Tranh không đá chăn chứ?”

“Con có đá, anh đắp chăn lại giúp các con rồi.” Diệp Tu nói, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, “Mai em gọi Tiểu Mộc dậy muộn chút, nãy con vẫn còn tỉnh nói chuyện với anh vài câu, vừa mới ngủ xong.”

“Em biết rồi… Em cho là con đã ngủ từ nãy rồi chứ.”

“Anh vừa vào thì con tỉnh, chắc là do trùng hợp thôi. Anh đi tắm đây.”

“Anh mau đi đi.” Tô Mộc Tranh cười nói.

Vừa đi đến phòng tắm vừa ngáp mấy cái, Diệp Tu cầm thấy mình càng lúc càng không thể thức đêm được rồi.

Lại nói cũng không hiểu sao cô ấy nhìn kiểu gì cũng thấy không buồn ngủ lắm.

Nhìn bóng lưng di chuyển của Diệp Tu chậm rãi biến mất trong tầm nhìn, Tô Mộc Tranh quay lại tiếp tục canh nho lửa ninh cháo cho anh, ngoài cháo cô còn chuẩn bị thêm ít thức ăn, đúng là dinh dưỡng hơn so với mì nhiều.

Che miệng ngáp một cái, đến lúc này cô mới bày ra vẻ mệt mỏi của mình.

Từ trước đến giờ cô đều không biết mình có tinh thần tốt như vậy, chỉ là bình thường trên chiếc giường lớn ấy, bên cạnh cô luôn có một người, thiếu đi vòng ôm ấm áp mà cô có thể tựa vào khi ngủ, khiến cho trong lòng cô không yên.

Vì thế, cho dù rất mệt mỏi, em vẫn muốn chờ anh về ngủ cùng.

Cũng vì thế, anh hãy nhanh nhanh về nhà nha.

Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lộ ra nét cười tươi tắn, cô nhẹ nhàng tắt bếp, nồi cháo còn nóng hổi cùng mùi hương của thức ăn tỏa ra khiến cho con người ta đặc biệt có cảm giác ấm áp cùng yên bình.
 
Last edited:

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#3
A!!!!!!!!!
Hàng Diệp Tranh!
Lâu lắm rồi mới có thêm hàng Diệp Tranh lên ớ!
Iu chủ thớt <3 <3 <3
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
Truyện dễ thương, giọng văn dịch cũng dễ thương :love:

Mình thấy fic không bị lậm convert, văn phong cũng rất riêng, hóng các fic tiếp theo nhaaaaaa ~~~

PS: mình nghĩ lần sau bạn nên thử cách dòng lúc đăng, vì nếu gặp các đoạn dài, forum post liền mạch không cách dòng sẽ hơi khó đọc á.
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#6
Nhẹ nhàng, tình cảm, siêu ngọt!
Thanks thớt đã mang đến cho đảng Diệp Tranh món pudding ngon lành này! <3
 

Bình luận bằng Facebook