Hoàn [Song Hoa][R18] Học dở toán thì sẽ bị ức hiếp

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1


[Song Hoa]
Học dở toán thì sẽ bị ức hiếp


Fanfic Toàn chức cao thủ

Tác giả: http://liquorline.lofter.com
Edit: Katakara
Beta: Fuuka
Thể loại: ABO, R18, Hài

Chân thành cám ơn @Neko-chan và các bạn trên Discord đã hỗ trợ kỹ thuật giải toán =))))))



Lời tác giả:

Tôn Triết Bình đương nhiên là Alpha.

Trương Giai Lạc ngạc nhiên thay cũng là Alpha.

Nhưng trọng điểm hoàn toàn không nằm ở ABO.

--------------------------------

Trương Giai Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường phòng học. 6g30 là thời khắc tuyệt vời mà giáo viên tan tầm, các bà mẹ bày cơm, các học sinh ra ngoài đi dạo phải chen chúc như cá mòi xếp lớp trên tàu điện ngầm. Đáng lẽ ra hắn cũng ở trên tàu điện ngầm, nhưng vì các loại nguyên nhân khác nhau, giờ đây hắn buộc phải khoanh tay bó chân ngồi trước bục giảng.

"Nghe tui nói này Tôn Triết Bình." Trương Giai Lạc đã lảm nhảm thì trình độ cũng chẳng kém gì Hoàng Thiếu Thiên, "Hôm nay mẹ tui làm món cá trích kho tộ và sợi khoai tây muối tiêu. Tui phải về nhà ăn cơm."

"Câm miệng." Tôn Triết Bình nói, "Đã phóng lao thì phải theo lao, cởi quần."

Trương Giai Lạc xấu hổ vô cùng.

Trường học nội trú Alpha này có giờ giấc rất khoa học. 5g tan học, vận động vận động quét dọn quét dọn. 5g40 kiểm tra. 6g đóng cửa tòa nhà lớp học. 10g30 ngắt nước tòa nhà ký túc xá. 11g tắt đèn, chỉ cần trở về trước khi tắt đèn là được. Sân bóng rổ ngay phía ngoài, muốn chơi tới mấy giờ đều được, nhưng phải tự đem theo cặp xách.

Lần này Trương Giai Lạc thi Toán không được tốt, bị giáo viên yêu cầu học phụ đạo bổ túc một kèm một với Tôn Triết Bình, người thi Toán rất tốt. Học một hồi liền tới 6g30, cửa toà nhà lớp học đã đóng được nửa tiếng. Hai người bọn họ lát nữa chắc chắn phải nhảy cửa sổ ra ngoài, điều kiện tiên quyết là khi đó Trương Giai Lạc còn có thể đi đường.

Nói ra thật xấu hổ, đường đường là một Alpha, một Alpha mạnh mẽ có thể khiến Omega sinh ra một đám em bé, Trương Giai Lạc gần đây không biết vì sao lại cùng một chỗ với Tôn Triết Bình cũng là Alpha. Bản thân chuyện này không kỳ quái, dù sao trường học này chỉ có Alpha, học sinh nơi đây sẽ có xu hướng cạnh tranh sinh tồn. Nhốt 100 Alpha, không có Omega, vào cùng một chỗ, cũng tựa như nhét một đám công đực vào cùng một lồng. Chưa nói tới cạnh tranh đồng tính, thời gian dài thế nào đám Alpha này cũng sẽ chia thành hai loại là đè người khác và bị người khác đè.

Nhưng Trương Giai Lạc không phục lắm. Yêu đương là một chuyện, cạnh tranh giữa Alpha và Alpha có rất nhiều cách. Chán ghét là chán ghét ở chỗ, giữa Tôn Triết Bình và hắn không có bao nhiêu không gian để cạnh tranh. Sau khi ở cùng một chỗ với Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc cảm thấy tôn nghiêm Alpha của hắn thường gặp trở ngại từ trên giường cho đến giảng đường, dần dần sinh ra cảm giác bi thương là Alpha bị đè thì cũng như một Omega mà thiếu đi mấy khí quan.

"Tôn Triết Bình..." Nghĩ đến thứ năm tuần trước trong phòng dụng cụ thể dục, Trương Giai Lạc không mạnh miệng nổi: "Ngày mai có môn Thể dục, giữ mặt mũi cho anh em được không?"

"Môn Thể dục đâu cần cậu cởi hết đồ để chạy." Tôn Triết Bình từ từ cởi cà vạt, "Thi điểm thấp như vậy, cậu tự cởi hay để tôi cởi?"

Vẻ mặt Trương Giai Lạc rạn nứt. Cùng là Alpha, vì sao Tôn Triết Bình nói chuyện mạnh mẽ như vậy? Ngược lại, mình bình thường còn có thể trâu bò rống rống vài tiếng, đến khi chỉ còn hai người thì lại co rụt, theo lời bạn cùng phòng, chính là bị đè đến sợ... Dù sao Alpha thô bạo một tí trên giường cũng chỉ coi như là tình thú. Đáng tiếc Trương Giai Lạc hoàn toàn đánh không lại Tôn Triết Bình. Mỗi lần đánh nhau, đến sau cùng người xui xẻo chắc chắn là hắn.

"Mỗi tuần muốn làm ba lần, anh là động cơ vĩnh cửu à?" Trương Giai Lạc tức giận đạp anh một cái, bị Tôn Triết Bình chụp chân kéo để lên hông, "Không phải muốn học bù sao? Ngựa cũng không sung sức như anh!"

"Đề thi không chịu làm thì thôi, làm tình cũng không muốn?" Tôn Triết Bình giễu cợt, "Cậu đúng là thanh tâm quả dục. Đều là Alpha, yêu cầu hoàn cảnh thế nào thì nói đi."

Trương Giai Lạc tức giận.

Chuyện hắn quan tâm căn bản không phải là địa điểm! Hắn là không muốn bị làm! Hắn là một Alpha đó! Tối thiểu cho hắn cơ hội thay phiên nhau làm đi chứ!

"Thúi lắm, đổi thành tui đè anh xem." Trương Giai Lạc không khách khí đẩy ra Tôn Triết Bình, "Nằm xuống, mở chân ra, gọi Lạc đại gia."

Tôn Triết Bình âm trầm liếc hắn một cái. Cái liếc mắt này ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, đan xen phức tạp, Trương Giai Lạc không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

"Xem ra cậu sẹo lành quên đau..." Tôn Triết Bình nói, "Không phải chưa cho cậu cơ hội. Oẳn tù tì thắng sẽ để cậu làm công, quên rồi sao?"

"Cmn chứ không phải không thắng sao?!"

"Oẳn tù tì năm lần thua bốn, cậu còn trách tôi?"

"Anh có biết Alpha bị đè hoài sẽ phát điên không? Anh phải chiếu cố trạng thái tinh thần của tui chứ!"

"Nếu thật có thể làm cậu phát điên, tên tôi sẽ lưu danh sử sách." Tôn Triết Bình cười cười, kéo Trương Giai Lạc đến cạnh bục giảng, bắt đầu cởi cà vạt và áo sơ mi của hắn, "Lại đây Lạc đại gia, để Tôn ca thương cậu."

Trương Giai Lạc giãy giụa hai lần, phát hiện đối phương không nói đùa. Cách thời kỳ phát tình ba bốn ngày, tốc độ động tình của Tôn Triết Bình còn nhanh hơn hắn tưởng tượng nhiều. Lúc này hai người ôm ấp nhau, bên tai Trương Giai Lạc, hô hấp của Tôn Triết Bình trở nên nặng nề, tay cũng không an phận mà sờ qua sờ lại trên lưng hắn.

Bạn học Trương Giai Lạc yêu môn sinh học đã dùng thân mình nghiệm chứng: Khi Alpha ở một nơi không có Omega, bởi vì không bị pheromone của Omega ảnh hưởng, chu kỳ phát tình của Alpha vô cùng ổn định, nhu cầu tình dục cũng nằm trong phạm vi bình thường, không cần phải cưỡng chế đánh dấu người khác. Hành vi giao cấu giữa Alpha và Alpha mặc dù không thể khiến đối phương thụ thai, nhưng vẫn có thể giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản và vượt qua thời kỳ phát tình.

Hắn còn nhớ rõ lần trước oẳn tù tì quyết định công thụ, một thắng bốn thua, bị Tôn Triết Bình đặt trên ghế bành làm suốt mấy tiếng. Alpha khác với Omega, không có tử cung để tiến vào, cũng không thể chủ động tiết ra chất bôi trơn. Nhưng Tôn Triết Bình lần nào cũng kiên trì bắn bên trong, cứ như đó là thú vui lớn nhất của anh khi làm vận động. Đối với chuyện này, Trương Giai Lạc không cảm thấy quá vui vẻ, hắn có ảo giác như mình bị đánh dấu (mặc dù hắn căn bản không có chức năng sinh lý này). Trương Giai Lạc thường không thể suy nghĩ gì khi lên đỉnh, chờ hắn lấy lại tinh thần, đã sớm bị bắn đến tràn đầy.

"Tui rất có ý kiến với tình huống thế này!" Trương Giai Lạc dùng hết toàn lực nắm lấy vai Tôn Triết Bình, đẩy anh ra, "Buông tay!"

"Cậu không thích chỗ nào?" Tôn Triết Bình ngỡ ngàng. Hôm nay, Trương Giai Lạc như uống lộn thuốc mà bắt bẻ hết thứ này đến thứ khác, quần cởi rồi mới nói không làm, đây là kịch bản trực tiếp nhảy cửa sổ trở về ký túc xá à?

"Điều kiện nhân văn không hợp lý!" Trương Giai Lạc đấm bục giảng sau lưng, "Chuyện giao phối thế này, không phải nên diễn ra trong hoàn cảnh thoải mái hơn, an toàn hơn, dễ có khoái cảm hơn sao?"

Ánh mắt Tôn Triết Bình nhìn hắn khẽ trở nên vi diệu: "Thật không ngờ cậu lại dùng giao phối để miêu tả hành động làm tình với bạn trai mình..."

"Đây gọi là khoa học." Trương Giai Lạc cứng cổ cãi lại, vẻ mặt muốn ăn thua đủ, "Không thay đổi cách thức, hôm nay anh đừng mơ đè được ông đây. Quỳ liếm cũng không được."

Tôn Triết Bình khoanh tay trước ngực, suy nghĩ.

Nhìn ra được anh rất vội, nhu cầu tình dục khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao, cũng khiến mặt anh ửng đỏ. Kỳ thật, bản thân Trương Giai Lạc cũng chẳng khá hơn. Trí nhớ cơ thể là một thói quen rất đáng sợ, hai tháng này bọn họ thường thường đến một phát, bây giờ Tôn Triết Bình chỉ cần đụng đến, hắn liền cảm thấy khô nóng như đang phát tình.

"Cậu nói đúng." Tôn Triết Bình nói, "Tôi nghĩ ra một cách không tệ, thử không?"

"Cách gì?" Trương Giai Lạc tò mò hỏi, không ngờ một giây sau trời đất quay cuồng, phanh một tiếng, hắn bị đặt lên bục giảng rộng lớn sau lưng.

"Vừa học vừa chơi." Tôn Triết Bình trả lời.

Tôn Triết Bình đè lên người Trương Giai Lạc, hai người đụng ngã một chồng sách luyện thi thật dày. Giáo viên nói để phát cho học sinh, lại không biết học sinh tiêu biểu của môn làm gì mà còn để một chồng cao cao trên bục giảng. Lúc này chồng sách ngã xuống, phủ đầy cả bục giảng. Sau đầu Trương Giai Lạc là một đống sách, không đụng tới còn đỡ, tiện tay lấy một cuốn, chỉ thấy trên cùng viết:

Mô phỏng ba năm đề thi đại học - Môn Toán.

Má ơi.

Nếu như nói bạch bạch bạch với Tôn Triết Bình là chuyện cực khổ, thì việc làm đề luyện thi đại học chính là muốn lột da Trương Giai Lạc. Làm một phát ít ra còn cảm thấy sảng khoái, Trương Giai Lạc không thật sự chán ghét. Nhưng trời biết đất biết hắn ghét sách luyện đề đại học đến cỡ nào, chỉ cần bắt gặp chúng là cảm thấy bất lực tột cùng. Vậy mà giờ đây, bọn họ lại nằm trên một đống sách tham khảo còn muốn cởi quần, tình huống này gây kích thích quá lớn, khiến Trương Giai Lạc kìm lòng không được mà gào khóc thảm thiết:


"Đừng làm bài mà."

"Thả lỏng." Tôn Triết Bình nói, "Đây là lo lắng cho cậu nha bạn học. Biết phương pháp học tập của đại học Yale không?"

"Không biết!" Trương Giai Lạc xù lông muốn ném đi quyển sách trong tay, lật qua, phát hiện trên sách có viết tên chủ nhân: Dụ Văn Châu. Mẹ nó không đắc tội được. Hắn bi phẫn buông cuốn này xuống, mở ra một cuốn khác, thấy là Hoàng Thiếu Thiên, liền cuộn lại đập lên vai Tôn Triết Bình: "Cút đi!"

"Vừa chạy bộ vừa học công thức toán học, hiệu quả ghi nhớ tăng gấp đôi so với bình thường. Khoa học chứng minh vận động vừa phải có tác dụng giúp ghi nhớ tài liệu học tập khô khan." Tôn Triết Bình cởi ra hai nút áo sơ mi cuối cùng của Trương Giai Lạc, "Thử một chút, sau này mỗi lần làm một phát thì học công thức, lần sau thi Toán còn thất bại thì cứ tìm tôi."

Trương Giai Lạc vừa mở miệng muốn gào, Tôn Triết Bình đã trực tiếp hôn xuống. Hai đầu lưỡi nóng hổi quấn quít lấy nhau. Tay trái Tôn Triết Bình nắm lấy đuôi tóc của hắn, tay phải sờ soạng ở trước ngực, lúc nhẹ lúc mạnh xoa nắn đầu vú. Trong lúc hôn, Trương Giai Lạc mơ hồ rên rỉ, lửa nóng phần bụng dưới bốc lên, đầu óc hắn trở nên mơ hồ.

Dây thun buộc tóc bị Tôn Triết Bình kéo xuống, mái tóc dài xỏa lên vai. Đây là thói quen bất thành văn của hai người. Tôn Triết Bình để đầu đinh gọn gàng, nên anh đặc biệt thích chơi với tóc của Trương Giai Lạc, mỗi lần làm xong đều sẽ chôn mặt vào cổ hắn, ngửi mùi thơm thanh mát từ mái tóc đó. Trương Giai Lạc nhiều lần quảng cáo đây là mùi dầu gội đều vô dụng, Tôn Triết Bình chỉ thích ngửi mùi dầu gội trên người Trương Giai Lạc, chứ anh không thích tự dùng cho mình. Giờ phút này, ngón tay anh cuốn lấy lọn tóc của Trương Giai Lạc, nhẹ nhàng kéo, khiến hắn phải ngửa cằm.

"Nga... Tôn..." Trương Giai Lạc rên rỉ, vòng tay ôm lấy cổ Tôn Triết Bình. Tóc mai hai người hòa quyện vào nhau, Trương Giai Lạc thở hổn hển, từng món quần áo được cởi ra. Rất nhanh, quần rơi xuống đất, Tôn Triết Bình lấy ống kem bôi trơn, nhấn ra một ít rồi duỗi tay ra sau lưng hắn. Trương Giai Lạc khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy ngón tay chậm rãi chen vào, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

Hắn động tình, ôm mặt Tôn Triết Bình muốn hôn lên, bỗng nghe anh hỏi: "Cho hình elip có tâm tại góc tọa độ O, trục đối xứng là trục tọa độ. Elip cắt đường thẳng x + y - 1 = 0 tại A và B, C là trung điểm AB. Cho độ dài đoạn AB bằng 2√2, hệ số góc của đường thẳng OC là (√2)/2. Hãy viết phương trình elip."

...

...

...

Trương Giai Lạc gào thét từ tận đáy lòng: "Tôn Triết Bình! ĐM cả nhà anh!!!"

"Đừng nghịch." Tôn Triết Bình hôn hôn trán hắn, "Hiện là tôi đang làm cậu."

"Cmn anh lại dám bắt tui làm toán trên giường?!"

"Đây không phải là giường, là bục giảng." Ngón tay Tôn Triết Bình như ra oai mà ấn vào trong, khiến Trương Giai Lạc khẽ kêu, "Mau, giải phương trình đi."

"Anh..."

"Cậu xem tôi tốt với cậu chưa, tâm là góc tọa độ, trục đối xứng là trục tọa độ, không có đề nào dễ hơn nữa đâu. Làm đi Trương Giai Lạc, không làm được thì coi chừng đó."

Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn. Bây giờ hắn đã hiểu cảm giác bị tức chết là gì. Trương Giai Lạc đang tính làm một trận chửi rủa kinh thiên động địa, nào ngờ ngón tay không nhàn rỗi của Tôn Triết Bình liên tục khuếch trương trong cơ thể hắn. Đầu ngón tay thỉnh thoảng cong lên, còn gãi vài lần lên thành ruột, kích thích khiến Trương Giai Lạc chỉ có thể thở dốc liên tục.

Trong tình huống thế này, đầu óc không nhũn ra đã là may, còn giải toán, ĐM anh đùa tui à?

"Trương Giai Lạc." Tôn Triết Bình gọi hắn: "Ngốc rồi?"

"Đặt... đặt phương trình elip là..."

"Ừ, tiếp tục." Ba ngón tay.

Trương Giai Lạc nằm ngửa trên bục giảng, gần như lỏa thể, đùi bị Tôn Triết Bình dùng sức mở ra, eo hơi cong lên, bày ra tư thế để người dễ dàng tiến vào. Tôn Triết Bình cúi xuống liếm hôn hai bên cổ hắn, ngẫu nhiên lướt qua dưới tai, phát ra tiếng nước chậc chậc, khiến Trương Giai Lạc ngứa ngáy muốn rụt cổ.

"ax², ah... + by² = 1..." Trương Giai Lạc ấp úng, không phải hắn bị làm nói không nên lời, mà là đề này... hắn không biết làm.

"Sau đó thì sao? Có còn thiếu gì hay không?" Tôn Triết Bình hỏi.

"A?" Đặt phương trình là ax² + by² = 1, rõ ràng không sai nha?

"Thiếu điều kiện." Tôn Triết Bình nói, "Cậu dốt toán như vậy, làm sao thi đại học đây."

"Tui..." Trương Giai Lạc đang muốn tranh luận, Tôn Triết Bình bỗng nhiên rút ngón tay ra, hắn lập tức ngừng thở. Tôn Triết Bình đặt dương vật đã sẵn sàng chờ hành động ngay cạnh hậu môn, vừa ác ý cọ cọ vừa hỏi hắn: "Sau phương trình cần có (a>0, b>0), đừng nói cậu đã quên?"

Trương Giai Lạc nghẹn lời. Hắn quên thật.

"Thi đại học cũng đâu phải chỉ có môn Toán, Tôn Triết Bình, anh nghe kỹ cho tui, cmn chứ..." Trương Giai Lạc đang líu lo không ngừng phản bác thì bị Tôn Triết Bình động thân cắm nhập vào ngắt lời, lời nói đến giữa chừng vỡ tan trong miệng, cổ họng chỉ còn có thể phát ra tiếng thở dốc, hóa thành từng âm ngắt quãng ân a.

Tôn Triết Bình đè lên người hắn, kéo hai đùi mở ra rộng hơn, để đùi quấn lên hông mình, "Sướng không?" Anh hỏi Trương Giai Lạc, cúi đầu mút hôn vành tai của hắn. Anh biết đây là điểm yếu của Trương Giai Lạc, quả nhiên, hắn giãy giụa muốn cuộn người lại, trong từng đợt ra vào mạnh mẽ, chỉ có thể lớn tiếng rên rỉ.

"Tôn... Tôn, Triết Bình..." Âm thanh chứa đầy dục vọng, cùng lúc bị kích thích bởi sự trơn trượt và ma sát, Trương Giai Lạc dần dần tiến vào trạng thái. Hắn buông lỏng thân thể, bắt đầu không ngừng chuyển động theo tiết tấu. Ngón tay bấu vào tay Tôn Triết Bình, theo từng động tác rút ra tiến vào dứt khoát mà co rút, thỉnh thoảng để lại những vết trầy đỏ mỏng manh.

"Sướng không?" Tôn Triết Bình lập lại, "Mở miệng."

Thời điểm như thế này, Trương Giai Lạc rất nghe lời, thành thành thật thật mở miệng cho anh hôn thỏa thích. Nước miếng không kịp nuốt xuống tràn ra bên khóe môi, được Tôn Triết Bình cẩn thận lau đi. Nhìn ánh mắt Trương Giai Lạc mông lung mà kinh ngạc, anh giải thích: "Không được làm bẩn sách 'Mô phỏng ba năm đề thi đại học' của các bạn khác."

Trương Giai Lạc suýt nữa là héo.

"Ai, không phải đâu." Hắn vừa mới héo đã bị Tôn Triết Bình phát hiện, một giây sau, tay anh dời đến phía trên tiểu Trương Giai Lạc, "Nhanh vậy đã không được? Phía sau còn có rất nhiều đề, làm không được là phải chịu phạt."

"Không được... Thật sự không được..." Trương Giai Lạc suy sụp lắc đầu, tóc bị mồ hôi thấm ướt, bết dính trên cổ lẫn gương mặt, "Cầu anh Tôn đại gia, cái gì cũng được, nhưng đừng..."

"Đừng cái gì?" Tôn Triết Bình đẩy vào một chút, nghe Trương Giai Lạc hô lên một tiếng ân a, "Đừng, đừng giải toán..."

"Không giải toán vậy chúng ta không làm nữa." Tôn Triết Bình nghiêm nghị, chỉ vào chữ rồng bay phượng múa của Diệp Tu trên bảng đen, đọc rõ ràng từng chữ: "Cách ngày thi đại học còn 134 ngày. Bạn Trương Giai Lạc, cậu nói phải đối mặt với phần bài thi 150 điểm của môn Toán kia ra sao?"

"Tôn Triết..."

"Đừng gọi tôi, tôi còn cho rằng cậu ít nhất cũng biết giải bài toán cơ bản, công thức hình elip và công thức độ dài đường cong còn không nhớ được, cậu muốn tôi làm sao yêu cậu." Tôn Triết Bình vừa nói vừa lùi người ra ngoài. Khi Trương Giai Lạc đang nghẹn họng nhìn trân trối, anh nhặt lên áo sơ mi của mình trên bục giảng, "Mặc quần áo, về nhà làm bài."

"Không phải... Không phải là anh muốn làm sao?!" Trương Giai Lạc không nhịn được bỏ quát lên, "Làm xong rồi đi, không thì ông đây thiến anh!"

"Thiến tôi? Cậu có thể sao?"

"Tui có thể!" Trương Giai Lạc vốn đã bị kích thích tăng vọt cảm xúc, lúc này có thể lấy một chọi hai, cầm lên cuốn sách 'Mô phỏng ba năm đề thi đại học' của Hoàng Thiếu Thiên tức giận đập lên bục giảng, "Tôn Triết Bình! Cmn anh cẩn thận tui tùy tiện xé một cuốn đề thi đều có thể thiến anh phun máu cả mét!"

Tôn Triết Bình vui vẻ ‘vậy a’ một tiếng, hôn hôn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của hắn: "Muốn làm?"

"Bớt lắm lời, mau làm!"

"Đây là cậu cầu xin tôi." Tôn Triết Bình nói, "Đầu tiên nói đề kia giải làm sao?"

"Không phải chứ, anh coi chừng tui..."

"Nhanh lên, không nói là không làm."

Trương Giai Lạc đang bị dục vọng đốt nóng người, nhẫn nhịn suy nghĩ nửa ngày, chần chờ nói: "Đặt A(x1; y1) và B(x2; y2), thay vào phương trình elip, rồi..."

"Rồi sao?" Tôn Triết Bình chống hai tay cạnh hắn, nhiệt tình cỗ vũ, "Nói tiếp."

"a(x1 + x2)(x1 - x2) + ...." Trương Giai Lạc kêu thảm thiết, "Móa nó, tui muốn điên rồi!"

"+ b(y1 + y2)(y1 - y2) = 0 nha, đồ ngốc." Tôn Triết Bình nắm tay Trương Giai Lạc, lật người hắn lại, đổi sang tư thế nằm sấp trên bục giảng. Trương Giai Lạc còn đang đắm chìm trong địa ngục x1 x2 y1 y2 chưa thể tỉnh táo, nhắm mắt rồi mở ra, trước mặt lại là cuốn 'Mô phỏng ba năm đề thi đại học', trên bìa sách ghi ba chữ rõ ràng: Vương Kiệt Hi.

"Chúng ta có thể không làm trên đống sách này không..." Trương Giai Lạc sắp khóc, "Anh bị bệnh à?"

"Gia tăng tình thú." Tôn Triết Bình mặt dày, "Không phát hiện à? Hôm nay cậu kẹp đặc biệt chặt."

Mặt Trương Giai Lạc nháy mắt đỏ bừng, hắn cầm cuốn sách của Vương Kiệt Hi muốn đánh Tôn Triết Bình, lại bị anh nhanh chóng chế phục tước đoạt vũ khí, mãnh liệt hôn lên. Trương Giai Lạc nhắm mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi Tôn Triết Bình liếm qua từng ngóc ngách trong miệng hắn, hai đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, truy đuổi lẫn nhau, gặm cắn mút vào, hơi thở hoàn toàn hòa tan vào đó. Dương vật của Tôn Triết Bình đã cứng rắn sau lưng hắn, hai tay anh nâng eo Trương Giai Lạc lên, người hơi dùng lực, thuận theo lối nhỏ ẩm ướt mềm mại trước đó mà vào.

"Ừm... Ô..." Eo Trương Giai Lạc bị bàn tay ấm áp của Tôn Triết Bình nắm lấy, lồng ngực hai người dán sát vào nhau, thân mật không có kẽ hở, mỗi một động tác nhỏ cũng kéo theo phản ứng dây chuyền. Nụ hôn liên miên rơi vào sau gáy, nương theo nhịp thở mà gặm cắn, Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy lửa nóng dấy lên, theo huyết dịch lan ra khắp cơ thể, cuối cùng tụ lại trong trí não, thiêu đốt khiến thần trí của hắn mờ mịt. Trong lúc mơ hồ, hắn vòng tay ra sau nắm tay Tôn Triết Bình, được người kia bắt lấy, nắm chặt lòng bàn tay.

"Tôn Triết Bình." Thanh âm Trương Giai Lạc như bị bọc trong vải bông, mang đầy giọng mũi: "Được rồi... Có thể..."

"Trương Giai Lạc." Tôn Triết Bình ôm lấy hắn từ đằng sau, âm thanh trầm ấm quyến rũ vang lên sát bên tai, lực sát thương không biết tăng gấp bao nhiêu lần so với ngày thường, "Nghe tôi nói."

"Ừm, ân..."

"Tôi muốn cậu giúp tôi một việc."

"Ngô... A!"

"Nghe cho kỹ." Sau một lần mạnh mẽ đẩy vào tới đỉnh, Tôn Triết Bình ghé sát bên tai Trương Giai Lạc, thở hổn hển, "Đọc một lần dãy hoạt động hóa học của kim loại cho tôi nghe."

"..."

"Tôi nhắc cậu một chút đây, K Ca Na Mg Al..." *

* Dãy này là dãy hóa học được dạy ở Trung và Mỹ, nó khác một chút với dãy hoạt động hóa học chúng ta học ở VN.

"Tôn Triết Bình!" Trương Giai Lạc dùng hết sức lực còn lại, mang theo tiếng nức nở mà hô to, "Sao anh còn chưa đi chết đi?!"

Kết quả ngày hôm đó bọn họ làm liên tục hơn tám tiếng. Trong suốt quá trình, quy đầu Tôn Triết Bình căng cứng kẹt ở chỗ cuối tràng đạo Trương Giai Lạc rồi bắn liên tục hai lần. Trương Giai Lạc bị ấn đẩy đến cả người run rẩy, lại bị từng đề bài thi chẳng hiểu ra sao mang lên đỉnh, cuối cùng hắn nằm lên cuốn 'Mô phỏng ba năm đề thi đại học' mà khóc thành tiếng. Trương Giai Lạc nghẹn ngào thở gấp, thầm mắng lương tâm của Tôn Triết Bình đều nằm trong tinh dịch mà bắn hết ra ngoài rồi, bắn đến mức khiến hắn cảm giác bụng cũng phồng lên. Nếu không phải Alpha không thể mang thai, hắn chắc sẽ sinh em bé cùng ngày với Chu Trạch Khải.
Sau đó, Trương Giai Lạc phàn nàn với Ngô Vũ Sách cùng phòng ngủ: Tôn Triết Bình mỗi lần đều có thể biến đổi đa dạng khiến hắn nửa chết nửa sống, có sức khỏe như vậy sao không đi làm thứ gì tốt, giải năm sáu cuốn sách tham khảo, cua ba bốn Omega, cớ gì không làm?

Ngô Vũ Sách đang giải đề thi, nghe vậy cười lạnh: "Anh ta mà cua Omega, cậu vui không?"

"Tui cảm thấy, cần có một Omega giúp tui giải quyết tình huống đọc công thức trên giường." Trương Giai Lạc chân thành nói, nào ngờ Ngô Vũ Sách thay đổi chủ đề, hỏi một câu sắc bén: "Mấy người không có làm bẩn sách tham khảo đi?"

"..." Trương Giai Lạc buồn bã, "Cậu không có lòng thông cảm sao? Tui đều muốn bắn không nổi."

"Tôi đây là muốn tốt cho cậu." Ngô Vũ Sách tươi cười sáng sủa, "Quan trọng là, nếu cậu làm bẩn cuốn sách của Vương Kiệt Hi, vậy chờ quét nhà vệ sinh tới lúc tốt nghiệp đi." Vương Kiệt Hi là lớp phó lao động.

"Hẳn là không, tui rất cẩn thận.." Cẩn thận đến nỗi bị Tôn Triết Bình chế giễu rằng co chặt hơn bình thường rất nhiều lần. Trương Giai Lạc nghĩ đến chuyện này liền đỏ mặt, chỉ có thể úp mặt vào chăn.

"Vậy là được." Ngô Vũ Sách nói, "Tôi đánh giá cao cặp đôi các cậu. Alpha nóng nảy như Tôn Triết Bình rất khó đối phó nha, hi sinh một người, tạo phúc ngàn vạn Omega."

Trương Giai Lạc cảm thấy nói nữa chỉ tự rước lấy nhục, tức giận mà kéo chăn che đầu, không bao lâu liền có thể nghe thấy tiếng ngáy, một giấc thẳng tới bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tu đi vào phòng học, tiện tay sửa 134 ngày thành 133 ngày. Anh phủi tro phấn trên tay, quay đầu nhìn Trương Giai Lạc đã ngồi vào bàn đọc sách, ngạc nhiên nói: "Ngọn gió nào thổi vậy? Trương Giai Lạc, cậu trúng thực?"

"Diệp Tu cút đi!" Trương Giai Lạc rống lại, "Ông đây đang ôn bài."

"Không phải cậu luôn từ bỏ trị liệu à?"

"Cậu ta giờ đã biết." Một thanh âm vô cùng bình tĩnh phát ra từ chỗ ngồi sau lưng Trương Giai Lạc, "Bacon đã từng nói một câu rất hay - 'Tri thức là sức mạnh’."

Diệp Tu nhíu nhíu mày, phát hiện là Tôn Triết Bình. Trương Giai Lạc ôm cuốn sách Tiếng Anh, cười hớn hở.

"Ông đây sau này không muốn học bổ túc môn Toán nữa."

Trương Giai Lạc nói đơn giản rõ ràng.

--------------------------------

8g30 tối, Trương Giai Lạc nằm trên bục giảng, dùng sức thở phì phò như con cá mắc cạn. Tôn Triết Bình nhặt lên áo sơ mi, khoác lên vai hắn. "Bạn Trương Giai Lạc." Anh lại gần, "Còn sống không?"

"... Ngày mai..." Tiếng Trương Giai Lạc trả lời nhỏ như muỗi, "Có Thể dục..."

"Tiết Thể dục à." Tôn Triết Bình sờ sờ một đám điểm đỏ trên cổ và ngực hắn, "Mặc áo cao cổ đi."

Không biết sau bao lâu, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng có chút sức lực mà ngồi dậy. Tôn Triết Bình đưa tới một bình nước khoáng, Trương Giai Lạc nhận lấy và uống, nửa ngày sau, nói ra một câu không đầu không đuôi: "Sao mệt như mới chơi xong một trận bóng rổ như vầy."

"Cũng giống như mới chạy xong 1000m." Tôn Triết Bình ngồi xuống sát bên, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, tỏ vẻ bạn trai tốt thời đại mới, "Thắt lưng đau không?"

"Cmn đau lưng." Trương Giai Lạc nhìn anh chằm chằm, "Bìa cuốn sách 'Mô phỏng ba năm đề thi đại học' cũng quá cứng."

"Nam nhân da dày."

"Anh nằm thử xem!" Trương Giai Lạc làm bộ muốn đánh anh, nhưng lại bị đau lưng, "Ai da dày nha!"

"Suỵt." Tôn Triết Bình cúi đầu hôn lên khóe mắt hắn, "Đừng nói chuyện."

Trương Giai Lạc xoay đầu, hai đôi mắt đối diện lẫn nhau. Đôi mắt Tôn Triết Bình rất đen, hốc mắt rất sâu, cùng với sống mũi cao và mái tóc ngắn gọn gàng, khiến Trương Giai Lạc rất thích. Hắn không nói rõ được mình thích Tôn Triết Bình ở điểm nào, nhưng chỉ cần hai người ngồi nhìn nhau như thế, không nói lời nào, Trương Giai Lạc liền cảm thấy trầm luân. Tôn Triết Bình từng nói thẳng rằng anh không có sức chống cự với hắn, kỳ thật hắn cũng vậy. Hắn thật sự không quan tâm Tôn Triết Bình cũng là Alpha.

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt càng lúc càng bị rút ngắn, nhắm mắt lại, chậm rãi hôn môi.

"Trương Giai Lạc." Tôn Triết Bình thì thầm gọi.

"Ừ?" Trương Giai Lạc cảm thấy Tôn Triết Bình lúc này có chút lãng mạn.

"Có một chuyện, cậu hẳn nên biết."

"Nói." Trương Giai Lạc hôn hôn khóe miệng của anh, "Lạc ca đang nghe đây."

Tôn Triết Bình dường như có chuyện vui.

"Phương trình elip kia là x² + (√2)y² = 3." Tôn Triết Bình nói, "Tuần sau có thể sẽ thi trúng đề này."

Trương Giai Lạc trầm mặc một lát, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. "Tôn Triết Bình, anh thật sự thích tui à..."

"Cậu nói xem. Nếu không sao lại giúp cậu học Toán." Tôn Triết Bình nói.

"Thích tui nên giúp tui học Toán?"

"Cái rắm." Tôn Triết Bình nói, "Thích mới muốn cậu thi vào cùng trường đại học với tôi."

Trong khoảng khắc, trong lòng Trương Giai Lạc như nở rộ một rừng hoa hình học giải tích.

--------------------------------

Ghi chép của Tôn Triết Bình: Giải đề này có thể tổng hợp công thức hình elip và công thức độ dài đường cong, tính ra a là 1/3, b là (√2)/3. Đặt phương trình elip là ax² + by² = 1 là để dễ tính, mà lại có thể tránh thảo luận vị trí tiêu điểm, nhất cử lưỡng tiện. Còn có những cách giải khác, nhưng phần nào không có trong đề thi đại học thì tôi không để tâm, cách giải cụ thể thì tìm học sinh tiêu biểu của môn Toán - La Tập. La Tập, ngày mai nhớ phát chồng sách 'Mô phỏng ba năm đề thi đại học' đi, tôi đã sắp xếp ngay ngắn trên bục giảng.

Chú thích của La Tập: Cám ơn, tôi đã phát chồng sách! Cách giải của Tôn Triết Bình phía trên, tôi bổ sung chi tiết một chút:

Đặt phương trình elip là ax² + by² = 1 (a>0, b>0)

Gọi tọa độ A(x1; y1) và B(x2; y2) rồi thay vào phương trình elip, không sai biệt lắm, ta có:

a(x1 + x2)(x1 - x2) + b(y1 + y2)(y1 - y2) = 0

(x1 - x2) / (y1 - y2) = -1

(x1 + x2) / (y1 + y2) = (√2)/2

Thay vào công thức trên ta được b = (√2) a, với |AB| = (√2) thì |x2 - x1| = 2(√2)

Trong đó x1 và x2 là hai nghiệm của phương trình (a + b)x² - 2bx + b - 1 = 0

Suy ra [2b / (a + b)]² - 4(b - 1) / (a + b)= 4

Thay b = (√2) a, giải ra ta được a = 1/3, b = (√2)/3

Vậy nên, phương trình elip là x² + (√2)y² = 3

Nhiều khi thấy đề thi nói hình elip cắt đường thẳng, phản ứng đầu tiên của các học sinh là thiết lập phương trình giao nhau của hình elip và đường thẳng, lại dùng định lý Veda và công thức tính góc nghiêng. Mặc dù là cách rất an toàn, nhưng bản thân tôi cho rằng nếu có cách tính tắt, phương pháp của Tôn Triết Bình có vẻ cao cấp hơn, cũng tránh được rất nhiều bước tính toán không cần thiết. Hoan nghênh các bạn tự nghiên cứu thảo luận các cách giải khác. Hoàng Thiếu Thiên, sao cậu còn chưa nộp bài tập Toán?

- Hết -
 
Last edited:

pdung31

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
59
Số lượt thích
275
#2
Cảm ơn kata :love::love::love:

Vận động và học tập song hành. Ấy là sự phát triển về cả thể lực và trí tuệ. Đại Tôn anh quả và bạn trai tốt nhất cho Lạc :sneaky:

Song hoa muôn năm :love::love::love:
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Tui chỉ thấy tắt n*ng cực mạnk thôi ?
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#4
Tại sao có thể bình tĩnh dịch nổi cái này, tại sao! :ROFLMAO::ROFLMAO:
Bởi vì thích em nên mới muốn em học giỏi, Tôn ấm nam (y)
 

Bình luận bằng Facebook