Hoàn [Tán Tu Tán] Một Tương Lai Khác

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[Oneshot] Một Tương Lai Khác

Pairing: Tán Tu Tán

Author: itisduya@lofter (fic gốc)

Translator: QT

Editor: Trang Hoàng:

Tình trạng: Đã hoàn

Permission: Mình không sở hữu bất kỳ điều gì của fanfic này, từ nhân vật cho tới tình tiết
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.


via: lofter (sẽ bổ sung cre khi tìm lại được nguồn)

và đây là via nên đừng bạn nào đi lang thang và nói t không đăng nguồn

01.​

Khi vừa ra khỏi hội trường, Tô Mộc Thu đột nhiên quay đầu nhìn về đằng sau.​

“Sao thế anh?”​

“À, không có gì, chúng ta đi đi thôi.”​

Nếu có một tương lai khác, tôi hy vọng khi đó chúng ta có thể cùng nhau đứng ở nơi cao nhất kia.​

02.​

Khi Tô Mộc Thu thức giấc, đồng hồ đầu giờ đang chỉ bốn rưỡi.​

Bốn giờ rưỡi sáng.​

Anh ngẩn người nhìn đồng hồ báo thức một hồi lâu mới đưa mắt ra phía ngoài song cửa. Bên ngoài một mảnh đen kịt, đêm không trăng không sao, chỉ có tối đen trĩu nặng.​

Phải đến khi hắt hơi một cái, Tô Mộc Thu mới sực tỉnh, anh rời giường đóng cửa sổ, xong rút hai cái khăn giấy trên tủ đầu giường lau trán. Lúc này anh mới phát hiện toàn thân ra đầy mồ hôi, đến áo ngủ cũng bi thấm ướt, nhơm nhớp khó chịu.​

Tô Mộc Thu lại hắt hơi cái nữa, anh xoa xoa mũi, không kìm được mà nhỏ giọng nói.​

“Không được cảm, mai còn phải đi…”​

Nói tới đó, nửa câu sau bỗng nhiên dừng chặt lại nơi cổ họng.​

Anh đến tận lúc này mới thực sự tỉnh lại.​

Tỉnh lại từ một giấc mộng đã rất xa rất xa.​

3.​

Hôm sau, đúng như dự đoán, Tô Mộc Thu bị cảm.​

Sốt tận 38 độ, cả người đều ủ rũ, thậm chí còn bị Tô Mộc Tranh cuốn vào chăn bắt nghỉ ngơi.​

Một lát sau, Tô Mộc Tranh trở về với thuốc và một tô cháo nóng hôi hổi. Tô Mộc Thu ăn xong cháo, bụng dần trở nên ấm áp, cũng dần thấy buồn ngủ. Anh mơ mơ màng màng nhận thuốc từ tay em gái mình, liếc cô một cái, cười.​

“Mộc Tranh à…”​

Tô Mộc Thu nhớ thuốc này rất đắt. Em gái anh, giờ đã thành đệ nhất nữ thần Vinh Quang, không chút khách khí lấy một viên con nhộng ra, nhét vào tay anh, rồi đưa anh một ly nước.​

“Anh bớt lảm nhảm đi, mau uống thuốc! Em nghe bảo thuốc này chữa cảm mạo tốt lắm, lại còn hiệu quả nhanh. Tránh cho anh không phải nghỉ chơi Vinh Quang quá lâu!”​

“…”​

Tô Mộc Thu lại ngẩn người lần nữa, anh một tay vân vê viên thuốc, một tay nhận ly nước Tô Mộc Tranh đưa.​

Nước rất ấm, nhiệt độ vừa vặn.​

Anh uống một ngụm nước rồi mới uống thuốc.​

A, hiện tại anh đã không còn cần phải sợ thuốc quá đắt.​

4.​

Khỏi bệnh rồi, Tô Mộc Thu lại lao vào vòng tay của nữ thần Vinh Quang.​

Anh đăng nhập đúng lúc công hội đang cướp boss liền giúp một tay, cướp một hồi anh để ý thấy công hội đối phương có một pháp sư chiến đấu chơi khá giỏi, không khỏi mạnh tay thêm mấy lần.​

Sau đó anh nhận được khiêu chiến của người kia.​

Tô Mộc Thu vào đấu trường, vô cùng tốt bụng mà hành lên hành xuống đứa nhỏ kia một trận rồi mới vui sướng mà thao tác tài khoản tạo dáng làm màu các kiểu.​

Ây da ây da tụi nhỏ bây giờ ngày càng có tiền đồ nha…​

Vừa thổn thức trong lòng như thế, Tô Mộc Thu đại đại thân là đệ nhất đại thần từ mùa đầu Vinh Quang tới tận bây giờ không chút xấu hổ nào mà thở dài.​

Anh lật ngón tay điểm mặt đếm tên những tân binh có khả năng tiếp quản Thần vị, lại chợt nhớ ra Pháp sư chiến đấu chưa có tài khoản nào được phong Thần.​

Tô Mộc Thu nhìn Thu Mộc Tô trong màn ảnh, từ từ chớp mắt.​

5.​

Lại một thành viên trong đội muốn giải nghệ, Tô Mộc Thu cũng không bất ngờ, dù chỉ một chút. Ông chủ có gọi anh đến hỏi xem chiến đội có cần bổ sung thêm gì không.​

Tô Mộc Thu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phía sau văn phòng ông chủ là một cửa sổ to dài đến sát đất, trông xa hoa vô cùng.​

Anh nhìn lá xanh bên ngoài cửa sổ, nghĩ nghĩ một hồi, rồi nói, Hay tuyển một Pháp sư chiến đấu đến xem sao.​

Ông chủ rất bất ngờ, chiến đội chưa bao giờ có đội hình như thế. Hơn nữa cũng chưa từng nghiên cứu vũ khí bạc lẫn trang bị của nghề này.​

Tô Mộc Thu lần này lại đặc biệt kiên quyết, ông chủ cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nhưng vẫn hỏi lại nếu thật có thể mang về một Pháp sư chiến đấu thì cậu định như thế nào?​

Tô Mộc Thu cong khóe miệng, anh nghĩ tới chiến mâu trong một tài khoản đã vĩnh viễn nằm yên, rồi thử nhàn nhạt cười mà nói,​

“Tôi đây đương nhiên có thể dạy nó đến nơi đến chốn!”​

6.​

Đặt tấm thẻ đời đầu vào máy đọc thẻ rồi mở game.​

Trên màn hình hiện ra hình ảnh một Pháp sư chiến đấu ăn mặc kỳ khôi, cấp bậc cách xa level max hiện tại. Nhân vật cô độc đứng giữa khung cảnh quạnh hiu.​

Mà người ngoài màn hình lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá mới mua, rút một điếu ra châm lửa.​

Rồi bị sặc đến phát ho.​

7.​

Giọng điệu học từ người.​

Tài khoản từ xa xưa.​

Vũ khí đưa làm quà.​

Ảo tưởng chờ người về.​

8.​

Pháp sư chiến đấu mới tới tên Khâu Phi, là một tân binh được chiến đội chuyển lên.​

Tô Mộc Thu nghĩ đứa nhỏ này tốt nhất nên nghe lời một chút… À thôi, nên yêu Vinh Quang thì hơn.​

Anh thích người yêu Vinh Quang.​

Điều quan trọng cần nói ba lần: Anh thích người yêu Vinh Quang, anh thích người yêu Vinh Quang, anh thích… người yêu Vinh Quang.​

9.​

“Anh hỏi cái này, nhóc có nguyện vọng gì không? Chẳng hạn như trở thành đại thần hay giành được quán quân gì gì đó.”​

“Em… Em muốn trở thành Pháp sư chiến đấu mạnh nhất!”​

Tô Mộc Thu ngẩn ngơ, câu này thật quen tai.​

Nhưng là một nguyện vọng, cũng thật tốt.​

10.​

Lại lần nữa đứng trên bục cao lĩnh thưởng, lại lần nữa giành được chức quán quân, lại lần nữa…​

Thân là một đại thần, cuộc đời Tô Mộc Thu có rất nhiều “lần đầu tiên”, cũng có rất nhiều “lần nữa”.​

Anh một lần nữa đứng trên bục cao lĩnh thưởng, dưới là tiếng vỗ tay dâng lên như thủy triều, trên là đèn huỳnh quang tỏa sáng, bên cạnh là tiếng máy ảnh vang lên không ngừng.​

Tô Mộc Thu hơi giơ lên một bên tay, ánh đèn chớp làm mắt anh hơi nheo lại nhưng nụ cười trên khóe miệng vẫn giữ nguyên, tươi đẹp vô cùng.​

Đây là Vinh Quang của ta.​

11.​

Khi vừa ra khỏi hội trường, Tô Mộc Thu đột nhiên quay đầu nhìn về đằng sau. Anh luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, ánh mắt ấy làm anh không thể không ngoảnh lại nhưng đến khi ngoảnh lại rồi, lại chỉ nhìn thấy fan, thấy phóng viên, thấy các đội viên khác, và chẳng còn gì nữa.​

Tô Mộc Thu không hiểu vì sao, chỉ thấy trong lòng bỗng chốc vắng vẻ. Tô Mộc Tranh đứng cạnh đang rất vui vẻ, nhìn thấy anh như vậy, không khỏi kéo kéo tay áo anh, hỏi.​

“Sao thế anh?”​

“…À, không có gì.”​

Tô Mộc Thu bừng tỉnh, cười đáp lại.​

“Chúng ta đi thôi.”​

Đây là, Vinh Quang của chúng ta.​

12.​

“Lão đại, anh đang nhìn gì thế? Đi thôi! Đi ăn mừng nào!”​

“Không có gì.” Diệp Tu bừng tỉnh, hắn nhìn đồng đội đang vui cười trước mặt, đi theo. “Chúng ta đi thôi.”​

Đây là Vinh Quang của chúng ta.​

13.​

Đây là Vinh Quang của chúng ta.​

—— Chỉ là, nếu cậu ở đây thì thật tốt biết mấy.​

14.​

Lại mơ một giấc mơ cũ, khi người kia chưa rời đi. Họ cùng Mộc Tranh ra ngoài chơi, đúng lúc quay về thì trời đổ mưa, trong túi chỉ có đúng một tán ô.​

Nếu có một tương lai khác, tôi tình nguyện không đứng ở nơi cao kia mà chỉ cần cùng cậu đứng dưới một tán ô, cười vang trong mưa gió.​



cre: on pic

-END-
 

Bình luận bằng Facebook