Chương 1:
Edit: Vịtxx
.
Trên núi gió cùng tuyết đan xen, căn phòng nhỏ le lói ánh đèn.
Hơn chục người ngồi quây quanh chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Trong số đó, có người vẻ mặt nghiêm túc, có người thần sắc ngưng trọng, có kẻ ung dung như thường, lại có kẻ nhìn qua không giống người tốt.
Một âm mưu, đang được ấp ủ trong căn phòng tách biệt hoàn toàn với thế giới này. Bóng tối của cái chết lặng lẽ buông xuống, bao trùm tất cả mọi người.
Rốt cuộc ai mới là hung thủ mang sát ý, kẻ nào có thể sống sót trên bàn cờ? Mảnh lưới vận mệnh chằng chịt đan nhau, chân tướng, chỉ có một -----
"Cảm ơn mọi người, [Ký sự Vụ trọng án của Hội Hí kịch] hiện tại bắt đầu!"
Diệp Tu nhìn máy quay vỗ tay một cái, những người ngồi trên sô pha cùng nhau lấy lệ vỗ tay.
"Để cho ổng chủ trì có lẽ là sai lầm," Vương Kiệt Hi nói, "Nghe như tụng kinh vậy."
Phương Duệ nói tiếp: "Cứ đợi đến lúc chúng ta bắt đầu tự chém giết lẫn nhau rồi ổng sẽ high lên thôi ý mà."
Quần chúng nhiệt liệt gật đầu hưởng ứng, cảm thấy vô cùng hợp lý. Diệp Tu ngoắc tay, "Chuyện Nhỏ, tạm dừng chút đi, đoạn này không cần ghi hình."
Tiêu Thời Khâm gật đầu, hí hoáy với máy quay một lúc chợt hoàn hồn: "Anh vừa gọi tôi là cái gì cơ?"
Diệp Tu lập tức đổi chủ đề, ho một tiếng, vẫy vẫy tờ giấy trong tay: "Kịch bản này ai viết đấy? Không thể trông cậy nổi cái tiểu thuyết trinh thám này. . ."
"Anh giỏi thì viết đi!" Phương Duệ xù lông, "Chẳng phải tôi viết rất hợp phong cách của trò này sao, lại không phải đề tài máu chó giết người trong sơn trang biệt lập bởi bão tuyết đi!"
Diệp Tu nhìn ra cửa sổ: "Bây giờ đang là mùa hè, hơn nữa trăng cũng rất tròn luôn."
Phương Duệ: "Đó là giả thiết khung cảnh , không có bão tuyết làm sao mọi người bị tuyết lớn vây ở đây không ra được chứ, chẳng lẽ bảo bị người ngoài hành tinh bắt cóc tập thể hả?"
"Cũng không tệ," Diệp Tu gật đầu, "Sau đó mấy người có thể quyết đấu xem ai là người đầu tiên bị đưa đi giải phẫu."
"Cái đấy biến thành tiết mục khủng bố rồi, nhưng chắc chơi cũng vui. . ." Hoàng Thiếu Thiên nuối tiếc, "Nhưng hiệu ứng ba xu mù mắt chúng ta còn chẳng có, vẫn là đừng tìm đường chết đi."
Diệp Tu xòe tay, "Vậy thì cứ dựa theo kế hoạch thôi, đến rút thăm nào."
Tiết mục [Ký sự Vụ trọng án của Hội Hí kịch] này, rõ ràng là bắt nguồn từ cái tập đoàn người không thể trông cậy nổi này.
Hội Hí kịch tuy quy tụ một nhóm các học bá, nhưng từ hội trưởng đến hội viên, thượng bất chính hạ tắc loạn, căn bản không góp nổi một viên gạch cống hiến cho sự nghiệp của hội, cho nên quanh năm đối mặt với vấn đề kinh phí, thậm chí có nguy cơ bị cắt giảm biên chế. Vì thế, hội trưởng Diệp Tu bày tỏ ý kiến, bọn họ phải trở thành anh hùng cứu lấy cái hội này -------
"Anh hùng em gái ông!" Trong buổi họp Trương Giai Lạc ném đá, "Đừng có nói mấy cái lời nhảm nghe như sắp tận thế vậy được không!"
Quanh năm đứng ở ranh giới bị dẹp hội vì đủ loại nguyên nhân, Hội Hí kịch đã từng cho ra mắt đủ các thể loại tiết mục văn hóa để tranh thủ kinh phí, hành động tích cực này được nhà trường và đông đảo quần chúng nhân dân thừa nhận. Lần này một bộ phận thành viên lập đoàn xuất phát, mang theo nhiệm vụ: Sản xuất chương trình tìm ra chân tướng [Ký sự Vụ trọng án].
Nội dung chính của chương trình này đại để là, những người tham dự rút thăm chọn ra thân phận của mình, đóng vai một đám người bị bão tuyết cô lập trong phòng, đối mặt với một loạt vụ án giết người.
"Ờm, trước khi tiết mục bắt đầu, tôi sẽ giải thích cho mọi người một vài quy tắc." Diệp Tu nói, Tiêu Thời Khâm sau lưng hắn mở lại máy quay, "Mọi người đọc hết thỏa thuận người tham gia được phát chưa?"
"Chưa -------" Mọi người đồng thanh như một.
Diệp Tu: ". . ."
"Lúc ông phát cái đó thì phải hiểu." Tôn Triết Bình nói, "Chỉ cần cái đấy gọi là [Thỏa thuận người tham gia], chín mươi chín phần trăm sẽ không thèm đọc, còn lại một phần trăm chắc sẽ. . ."
"Tôi đọc." Chu Trạch Khải nói chậm nửa nhịp.
Vương Kiệt Hi: ". . ."
"Mấy người nhìn con nhà người ta đi!" Diệp Tu đảo mắt một vòng quanh những người còn lại, "Thế nên tôi sẽ giải thích quy tắc một lượt cho đám trẻ không thích đọc sách mấy người. Điểm số từ trái qua phải."
Trương Tân Kiệt ngồi cuối cùng bên phải lập tức nói: "Mười hai. Thêm anh và người cầm máy là mười bốn người."
"Chúng ta có cần điểm số nữa không?" Dụ Văn Châu ngồi ngoài cùng bên trái hỏi.
"Miễn." Diệp Tu giơ chiếc hộp trong tay, "Lát nữa mười hai người tới rút thăm, trên mỗi tờ giấy đều ghi rõ thân phận và bối cảnh giả thiết của từng người, còn nói bao nhiêu với người xung quanh là do mấy người tự lựa chọn. Trong số mười hai người, có ba người là hung thủ đang ẩn nấp. . ."
"Mật độ hung thủ như vậy cũng quá lớn rồi đó!" Lâm Kính Ngôn kháng nghị.
"Còn lại chín người lúc nào cũng có thể trở thành tội phạm." Diệp Tu nói tiếp.
Quần chúng: ". . ."
"Vậy đây là game trinh thám hay hành trình sống sót?" Hàn Văn Thanh hỏi, "Cái thứ hai có thể. . ."
"Không biết ông nói cái gì, đáp án của tôi đều là không thể."
Hàn Văn Thanh nheo mắt, trên mặt tràn ngập vẻ "Nếu cậu không phải người chủ trì, tôi liền chặt chết cậu ngay buổi chiều đầu tiên."
"Quy tắc rất đơn giản, sau ba ngày, người nào không bị giết, cũng không để lại chứng cứ phạm tội thì thắng." Diệp Tu nói, "Người bình thường có thể chọn giết người hay không, ba người rút phải lá thăm hung thủ nếu cuối cùng không giết một ai thì coi như thất bại."
"Thắng có được thưởng gì không?" Giang Ba Đào giơ tay hỏi.
"Bí mật." Diệp Tu nói, "Nếu không những kẻ thất bại sẽ trở thành trò cười của chúng ta."
". . ." Cái này thật sự là động lực đây.
"Được rồi, đến rút thăm đi!" Diệp Tu cầm hộp đi quanh sô pha một vòng, mỗi người rút một cái. Qua vài phút, hắn phát hiện mọi người đều dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn.
"Có vấn đề gì sao?" Hắn nghi ngờ hỏi.
"Giả thiết này đều là do cậu viết hả?" Lâm Kính Ngôn nói lên tiếng lòng của tất cả.
"Đương nhiên." Diệp Tu gật đầu. "Tôi đã xem không ít tư liệu, tham khảo rất nhiều tiểu thuyết và phim điện ảnh trinh thám, giúp câu truyện đạt đến hiệu ứng kịch hóa lớn nhất."
Dưới ánh mắt soi xét quỷ dị của quần chúng, hắn như không có chuyện gì ngồi xuống một cái ghế: "Bắt đầu từ người rút thăm vào số 1 đi, ai là bạn trẻ số 1 nào?"
Hoàng Thiếu Thiên giơ giơ tờ giấy trong tay, vẻ mặt thập phần vi diệu.
Hắn dừng lại một lúc, suy nghĩ một hồi, dùng giọng văn vẻ mà nói: "Chào mọi người, tôi là Hoàng Thiếu Thiên, một tiểu thuyết gia tuổi mới hai mươi, đáng yêu thuần khiết."
Quần chúng: "Phụt -----"
"Đuệt!" Trương Giai Lạc kinh hãi nói, "Nhập vai còn phải chuyển giới nữa hả!"
"Chuyển giới cũng có cái lợi chứ." Diệp Tu nghiêm túc nói, "Nữ tử có thể được phân phòng đơn, hệ số an toàn cũng lớn hơn một chút."
"Không lớn tý nào chứ," Hoàng Thiếu Thiên nháy mắt quay về ngữ khí bình thường, "Một mình mới dễ bị người ta ám sát hiểu không! Mà tuổi mới hai mươi đáng yêu thuần khiết là nguyên văn chứ không phải tôi nói đâu đấy!"
"Buổi đêm cậu có thể rụt rè ngượng ngùng ai đến cũng không mở cửa." Dụ Văn Châu ở bên cạnh đề nghị.
Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên không cảm thấy đó là ý kiến hay chút nào. Hắn nói tiếp: "Lĩnh vực sở trường của tôi là tiểu thuyết trinh thám, nhân vật chính thường là thám tử thiên tài khôi ngô tiêu sái, sở thích độc đáo, IQ 8000, hắn đem theo một trợ thủ đặc biệt có kỹ năng tốt, đáng tin cậy và trung thực. . ."
"Cái này cũng viết trên giấy hả?" Tôn Triết Bình lặng lẽ hỏi.
"Không." Diệp Tu lập tức lắc đầu, "Đều do cậu ta phát huy, mấy người cũng có thể tăng thêm giả thiết, đừng bất hợp lý đến mức người ta muốn giết luôn đi là được."
". . . Lý tưởng hiện tại là tìm được tình nhân trong mộng giống như nam chính vậy!" Sau mười phút, Hoàng Thiếu Thiên kết thúc phần tự giới thiệu của mình.
Mọi người bộp bộp vỗ tay. Trương Tân Kiệt gật đầu nói: "Siêu nhập vai."
"Tiếp nào, số 2 là ai?" Diệp Tu hỏi.
Phòng khách yên tĩnh một hồi, sau rồi Chu Trạch Khải nói: "Là tôi."
Lại qua vài giây, hắn lại nói: "Tôi là cảnh sát."
Người khác: ". . ."
"Được rồi, đồng chí Chu Trạch Khải. . . Đồng chí không phải tiểu thư đúng không?" Thấy đối phương lắc đầu, Diệp Tu chốt, "Là cảnh sát trầm mặc ít lời. Mời số 3 nào."
"Tôi." Phương Duệ giơ tay, "Tôi là Phương Duệ, nữ sinh đại học tuổi mới hai mươi, đáng yêu thuần khiết."
"Thế quái nào lại tuổi mới hai mươi đáng yêu thuần khiết nữa!" Trương Giai Lạc đập bàn, "Lão Diệp ông có chịu đổi tính từ miêu tả dùm không?"
"Đây là game trinh thám, khi phá án quá quan tâm đến ngoại hình đẹp đẽ của nhân vật là lạc đề, ok." Diệp Tu liếc hắn. "Tôi nhớ tôi còn nghĩ đến tuổi mới ba mươi xinh đẹp trưởng thành, tuổi mới bốn mươi đoan trang mỹ lệ, nhưng về sau có vài cái bị bỏ rồi."
Trương Giai Lạc: ". . ."
"Tôi là số 4." Tôn Triết Bình tự động điểm danh sau Phương Duệ, "Một ca sĩ có tài nhưng không gặp thời, ra mắt nhiều năm tiếng tăm còn không bằng một ca sĩ gốc youtuber."
"Từ miêu tả đoạn này không phải do tôi viết." Diệp Tu nói rõ.
Lâm Kính Ngôn cảm thấy hứng thú: "Khi về cậu có thể đàn cho chúng tôi một khúc chứ."
"Không vấn đề." Tôn Triết Bình xua tay, "Đợi tôi đem đàn ghita theo."
Diệp Tu không biết nghĩ đến cái gì, cười âm hiểm: "Tiếp theo đâu?"
"Số 5, nhân viên phòng cháy chữa cháy." Hàn Văn Thanh nói ngắn gọn, bổ sung thêm một câu: "Nam."
"Hy vọng anh không bốc trúng hung thủ." Phương Duệ làu bàu nói, "Cảm thấy không ai dám giết anh, anh lại trông chuẩn chính dáng vẻ kẻ giết người. . ."
"Thật sao?" Hàn Văn Thanh nhìn hắn, ôn hòa nói: "Tôi là người tốt."
Phương Duệ: ". . . ( ;O;ё;O; ) "
"Lão Hàn, vẻ mặt anh quá hiền lành rồi, còn như vậy sẽ không qua nổi kiểm duyệt đâu. . ." Diệp Tu lau mồ hôi, "Số 6 đâu rồi?"
"Là tôi." Dụ Văn Châu cúi đầu liếc tờ giấy một cái, "Tuy nhiên có phần không biết phải hình dung thế nào."
"Là gì là gì?" Hoàng Thiếu Thiên hưng trí bừng bừng hỏi, "Chẳng lẽ cũng là em gái sao?"
"Ngược lại không phải." Dụ Văn Châu suy tư một chút, chậm rãi nói: "Bá đạo tổng tài, là tôi, Dụ Văn Châu."
Một đám người ngây ra nửa ngày, lập tức cười lật ghế. Phương Duệ một bên nện bàn cười: "Quá bá đạo luôn! Sao lại có thể hợp lý đến thế há há há há há. . . "
"Giám đốc cầu ôm đùi!" Hoàng Thiếu Thiên hùa theo nhốn nháo, "Hạnh phúc sau này nhờ vào cậu hết!"
"Đã là tổng giám đốc thì có được dùng thiết bị công nghệ cao không?" Dụ Văn Châu hỏi.
Diệp Tu hỏi lại: "Cậu cảm thấy dự trù kinh phí hội mình có thứ trông như vậy không?"
"Được rồi, tôi sẽ làm tổng tài với hai bàn tay trắng vậy." Dụ Văn Châu gật đầu.
"Tôi là số 7." Đến lượt Trương Tân Kiệt, trên tròng kính của hắn lóe lên một đường sáng, khỏi cần chèn hiệu ứng CG, "MC Radio, có quen biết lâu dài với Dụ tổng."
Bá đạo tổng tài Dụ Văn Châu nở nụ cười cao thâm khó dò với hắn.
Tiêu Thời Khâm ở phía sau hỏi: "Đợi chút, trong giả thiết có cả quan hệ với người khác sao?"
"Đương nhiên, không có quan hệ giăng loạn như mạng nhện, làm sao gây nên án giết người được." Diệp Tu ôm hộp nói, "Giả thiết mỗi người đều có phần này, chỉ là ban nãy tạm thời chưa có ai nhắc tới mà thôi."
"Không biết vì sao," Lâm Kính Ngôn nói, "Cảm giác nghe từ Dụ tổng rất ư là thuận tai. . ."
Người bên cạnh nhịn cười gật đầu. Giang Ba Đào giơ tay: "Tôi số 8, ờm. . . Nữ phóng viên tuổi mới ba mươi xinh đẹp trưởng thành. À đúng rồi, tôi còn là người yêu cũ của số 11."
". . ." Mọi người suýt tự mình sặc chết.
"Thật sự có giả thiết tuổi mới ba mươi xinh đẹp trưởng thành luôn!" Trương Giai Lạc la lên.
"Đấy," Diệp Tu nghiêm mặt nói, "Tôi trước nay nói chuyện đều giữ lời."
"Số 9 là tôi." Diệp Thu từ lúc bắt đầu lên núi liền có chút say xe, mãi vẫn không lên tiếng cho đến bây giờ, "Nghề nghiệp: nghệ sĩ dương cầm."
"Cuối cùng cũng có người bình thường một chút." Trương Tân Kiệt cảm thán, "Hơn nữa cậu thật giống giả thiết không sai một ly."
Diệp Tu: "Đệ đệ, đàn được [Ngôi sao nhỏ] không?"
Diệp Thu: "Đàn được."
Diệp Tu: "Cần anh đây dạy không?"
Diệp Thu: "Em nói là đàn được mà!"
"Chẳng chịu phối hợp gì cả," Diệp Tu lắc đầu, "Đến số 10, ai đây?"
"Là tôi." Vương Kiệt Hi nói, "Giáo sư đại học, bốn mươi tám tuổi."
Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa phun ra viên kẹo bạc hà vừa cho vào miệng: "Còn có giả thiết độ tuổi này nữa hả!"
"Mấy người chẳng lẽ không có giả thiết tuổi tác?" Vương Kiệt Hi nghi hoặc nói, "Tuổi mới hai mươi đáng yêu thuần khiết đồ."
Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."
"Có lẽ là cân nhắc đến sự cân bằng đi." Vương Kiệt Hi nói, "Như vậy tôi hiện tại không vẫn động nhiều, thể lực vẫn ổn, mắc vài bệnh mãn tính nhẹ của người trung niên bình thường, độ dài tóc tiêu chuẩn, cận tầm bốn độ, cổ thường xuyên đau nhức, trời trở gió có thể sẽ đau chân, vì thế buổi đêm bão tuyết thế này mong mọi người cho tôi một chiếc chăn . . ."
"Quá tỉ mỉ rồi đó!" Phương Duệ ném qua cho hắn cái chăn.
"Híc, tôi số 11." Trương Giai Lạc nói, "Vừa nãy ai bảo là người yêu cũ của tôi nhỉ?"
"Là tôi này." Giang Ba Đào vẫy tay với hắn, "Anh nói xem sao hai đứa mình lại chia tay?"
"Tôi biết làm sao được?" Trương Giai Lạc phiền não, "Chắc là cậu vứt bỏ tôi thôi. . ."
"Ầy, setting không tệ." Giang Ba Đào nói, "Nếu tôi bị giết, hãy nhớ kỹ hung thủ là ổng."
"Tôi cũng vậy, lòng dạ đàn bà dò không thấy đáy." Trương Giai Lạc lắc đầu, "Ngoài ra, tôi là nhiếp ảnh gia nửa nghiệp dư, không tiền cũng không tùy hứng."
"Cái cuối cùng, số 12." Quần chúng đưa mắt tìm đến Lâm Kính Ngôn, hắn gật đầu nói: "Tôi là số 12, bác sĩ."
Phương Duệ hỏi: "Nam hay nữ thế?"
"Híc, không ghi rõ thì là nam đi?" Lâm Kính Ngôn nhìn nhìn chủ tọa. Diệp Tu nói: "Anh muốn chuyển giới cũng không vấn đề đâu, nhiệt liệt hoan nghênh."
"Quên đi quên đi." Lâm Kính Ngôn xua tay.
"Hiện tại mọi người đều biết rồi, nhớ kỹ giả thiết của mình, rồi tự thương lượng phòng ốc đi. Tầng trên tầng dưới mỗi tầng có bốn phòng hai người, nam nhân nếu muốn ở chung cùng em gái, chỉ cần không bị đánh thì tùy ý." Diệp Tu thu lại chiếc hộp, "Mấy người chuẩn bị cố gắng giao lưu văn hóa một chút, rất nhanh thôi đêm đầu tiên sắp đến, tối nay liệu sẽ có ai, vĩnh viễn an nghỉ trong bão tuyết đây~~"
"Chủ tọa đề nghị không cần có ngữ khí mong chờ như vậy!" Phương Duệ chớp thời cơ thổ tào.
". . . Nào chúng ta cùng chờ xem."
Diệp Tu giơ tấm bảng [Đêm đầu tiên] ra trước máy quay.
.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Giang Ba Đào bảy giờ đã tỉnh, lúc hắn đi xuống nhà bếp, Trương Tân Kiệt và Vương Kiệt Hi đã hâm nóng đồ ăn sáng, Diệp Tu và Tiêu Thời Khâm ở một bên biên tập lại video hôm trước đã quay. Giang Ba Đào vuốt mắt, nói: "Dậy sớm thế?"
"Hết cách rồi," Vương Kiệt Hi đầu cũng không buồn quay lại, "Tuổi già, ngủ kém."
Giang Ba Đào: ". . ." Suýt nữa thì quên cái giả thiết lão nhân gia kia.
Hắn tới giúp lấy bánh mỳ nướng, vừa lúc Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình hẵn còn ngái ngủ đi ra, Trương Giai Lạc thấy hắn liền chào hỏi: "Hey, bạn gái cũ."
"Yo, bạn trai cũ." Giang Ba Đào phất tay.
Trương Giai Lạc lấy hai hộp sữa bò: "Đêm qua ngủ ngon không? Nửa đêm hình như tôi nghe thấy bên các cậu có giọng nói kỳ quái."
"Vậy à?" Giang Ba Đào mặt không đổi sắc, "Tôi không để ý thấy ai."
Bọn họ đều ở tầng dưới, hội Trương Giai Lạc ở phía bắc của phòng khách, phía nam có nữ sinh đại học cùng nữ phóng viên ngủ chung một phòng, Hoàng Thiếu Thiên ở phòng bên cạnh. Một lát sau, đám người tầng trên cũng lục đục đi xuống, quây quần quanh bàn bếp bắt đầu ăn điểm tâm.
Diệp Tu lúc này ngẩng đầu lên, chỉ tay đếm đếm, sau đó quay đầu nói với máy quay: "Ngày hôm sau, sáng sớm bảy giờ bốn mươi hai phút, trong chúng ta. . . có hai người vẫn chưa xuất hiện."
-TBC-