Ongoing [Toàn viên] Đoàn kịch Ký sự Vụ trọng án

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết - 青山为雪
Thể loại: Toàn viên, Gay cấn, Hài hước
Edit & Beta: Vịt Xinh Xắn
Tình trạng: Đang tiến hành
Chú ý: Hãy ấn nút [Watch] ở góc trên bên phải để nhận được thông báo khi có chương mới

Summary:

Trang viên trên núi, bão tuyết phủ đầy.
Từng án mạng ập xuống mười bốn con người, liệu kẻ nào có thể sống sót?
Hung thủ, rốt cuộc là ai?. . .
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#2
Chương 1:
Edit: Vịtxx



.​
Trên núi gió cùng tuyết đan xen, căn phòng nhỏ le lói ánh đèn.​

Hơn chục người ngồi quây quanh chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Trong số đó, có người vẻ mặt nghiêm túc, có người thần sắc ngưng trọng, có kẻ ung dung như thường, lại có kẻ nhìn qua không giống người tốt.​

Một âm mưu, đang được ấp ủ trong căn phòng tách biệt hoàn toàn với thế giới này. Bóng tối của cái chết lặng lẽ buông xuống, bao trùm tất cả mọi người.​

Rốt cuộc ai mới là hung thủ mang sát ý, kẻ nào có thể sống sót trên bàn cờ? Mảnh lưới vận mệnh chằng chịt đan nhau, chân tướng, chỉ có một -----​


"Cảm ơn mọi người, [Ký sự Vụ trọng án của Hội Hí kịch] hiện tại bắt đầu!"​

Diệp Tu nhìn máy quay vỗ tay một cái, những người ngồi trên sô pha cùng nhau lấy lệ vỗ tay.​

"Để cho ổng chủ trì có lẽ là sai lầm," Vương Kiệt Hi nói, "Nghe như tụng kinh vậy."​

Phương Duệ nói tiếp: "Cứ đợi đến lúc chúng ta bắt đầu tự chém giết lẫn nhau rồi ổng sẽ high lên thôi ý mà."​

Quần chúng nhiệt liệt gật đầu hưởng ứng, cảm thấy vô cùng hợp lý. Diệp Tu ngoắc tay, "Chuyện Nhỏ, tạm dừng chút đi, đoạn này không cần ghi hình."​

Tiêu Thời Khâm gật đầu, hí hoáy với máy quay một lúc chợt hoàn hồn: "Anh vừa gọi tôi là cái gì cơ?"​

Diệp Tu lập tức đổi chủ đề, ho một tiếng, vẫy vẫy tờ giấy trong tay: "Kịch bản này ai viết đấy? Không thể trông cậy nổi cái tiểu thuyết trinh thám này. . ."​

"Anh giỏi thì viết đi!" Phương Duệ xù lông, "Chẳng phải tôi viết rất hợp phong cách của trò này sao, lại không phải đề tài máu chó giết người trong sơn trang biệt lập bởi bão tuyết đi!"​

Diệp Tu nhìn ra cửa sổ: "Bây giờ đang là mùa hè, hơn nữa trăng cũng rất tròn luôn."​

Phương Duệ: "Đó là giả thiết khung cảnh , không có bão tuyết làm sao mọi người bị tuyết lớn vây ở đây không ra được chứ, chẳng lẽ bảo bị người ngoài hành tinh bắt cóc tập thể hả?"​

"Cũng không tệ," Diệp Tu gật đầu, "Sau đó mấy người có thể quyết đấu xem ai là người đầu tiên bị đưa đi giải phẫu."​

"Cái đấy biến thành tiết mục khủng bố rồi, nhưng chắc chơi cũng vui. . ." Hoàng Thiếu Thiên nuối tiếc, "Nhưng hiệu ứng ba xu mù mắt chúng ta còn chẳng có, vẫn là đừng tìm đường chết đi."​

Diệp Tu xòe tay, "Vậy thì cứ dựa theo kế hoạch thôi, đến rút thăm nào."​


Tiết mục [Ký sự Vụ trọng án của Hội Hí kịch] này, rõ ràng là bắt nguồn từ cái tập đoàn người không thể trông cậy nổi này.​

Hội Hí kịch tuy quy tụ một nhóm các học bá, nhưng từ hội trưởng đến hội viên, thượng bất chính hạ tắc loạn, căn bản không góp nổi một viên gạch cống hiến cho sự nghiệp của hội, cho nên quanh năm đối mặt với vấn đề kinh phí, thậm chí có nguy cơ bị cắt giảm biên chế. Vì thế, hội trưởng Diệp Tu bày tỏ ý kiến, bọn họ phải trở thành anh hùng cứu lấy cái hội này -------​

"Anh hùng em gái ông!" Trong buổi họp Trương Giai Lạc ném đá, "Đừng có nói mấy cái lời nhảm nghe như sắp tận thế vậy được không!"​

Quanh năm đứng ở ranh giới bị dẹp hội vì đủ loại nguyên nhân, Hội Hí kịch đã từng cho ra mắt đủ các thể loại tiết mục văn hóa để tranh thủ kinh phí, hành động tích cực này được nhà trường và đông đảo quần chúng nhân dân thừa nhận. Lần này một bộ phận thành viên lập đoàn xuất phát, mang theo nhiệm vụ: Sản xuất chương trình tìm ra chân tướng [Ký sự Vụ trọng án].​

Nội dung chính của chương trình này đại để là, những người tham dự rút thăm chọn ra thân phận của mình, đóng vai một đám người bị bão tuyết cô lập trong phòng, đối mặt với một loạt vụ án giết người.​

"Ờm, trước khi tiết mục bắt đầu, tôi sẽ giải thích cho mọi người một vài quy tắc." Diệp Tu nói, Tiêu Thời Khâm sau lưng hắn mở lại máy quay, "Mọi người đọc hết thỏa thuận người tham gia được phát chưa?"​

"Chưa -------" Mọi người đồng thanh như một.​

Diệp Tu: ". . ."​

"Lúc ông phát cái đó thì phải hiểu." Tôn Triết Bình nói, "Chỉ cần cái đấy gọi là [Thỏa thuận người tham gia], chín mươi chín phần trăm sẽ không thèm đọc, còn lại một phần trăm chắc sẽ. . ."​

"Tôi đọc." Chu Trạch Khải nói chậm nửa nhịp.​

Vương Kiệt Hi: ". . ."​

"Mấy người nhìn con nhà người ta đi!" Diệp Tu đảo mắt một vòng quanh những người còn lại, "Thế nên tôi sẽ giải thích quy tắc một lượt cho đám trẻ không thích đọc sách mấy người. Điểm số từ trái qua phải."​

Trương Tân Kiệt ngồi cuối cùng bên phải lập tức nói: "Mười hai. Thêm anh và người cầm máy là mười bốn người."​

"Chúng ta có cần điểm số nữa không?" Dụ Văn Châu ngồi ngoài cùng bên trái hỏi.​

"Miễn." Diệp Tu giơ chiếc hộp trong tay, "Lát nữa mười hai người tới rút thăm, trên mỗi tờ giấy đều ghi rõ thân phận và bối cảnh giả thiết của từng người, còn nói bao nhiêu với người xung quanh là do mấy người tự lựa chọn. Trong số mười hai người, có ba người là hung thủ đang ẩn nấp. . ."​

"Mật độ hung thủ như vậy cũng quá lớn rồi đó!" Lâm Kính Ngôn kháng nghị.​

"Còn lại chín người lúc nào cũng có thể trở thành tội phạm." Diệp Tu nói tiếp.​

Quần chúng: ". . ."​

"Vậy đây là game trinh thám hay hành trình sống sót?" Hàn Văn Thanh hỏi, "Cái thứ hai có thể. . ."​

"Không biết ông nói cái gì, đáp án của tôi đều là không thể."​

Hàn Văn Thanh nheo mắt, trên mặt tràn ngập vẻ "Nếu cậu không phải người chủ trì, tôi liền chặt chết cậu ngay buổi chiều đầu tiên."​

"Quy tắc rất đơn giản, sau ba ngày, người nào không bị giết, cũng không để lại chứng cứ phạm tội thì thắng." Diệp Tu nói, "Người bình thường có thể chọn giết người hay không, ba người rút phải lá thăm hung thủ nếu cuối cùng không giết một ai thì coi như thất bại."​

"Thắng có được thưởng gì không?" Giang Ba Đào giơ tay hỏi.​

"Bí mật." Diệp Tu nói, "Nếu không những kẻ thất bại sẽ trở thành trò cười của chúng ta."​

". . ." Cái này thật sự là động lực đây.​

"Được rồi, đến rút thăm đi!" Diệp Tu cầm hộp đi quanh sô pha một vòng, mỗi người rút một cái. Qua vài phút, hắn phát hiện mọi người đều dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn.​

"Có vấn đề gì sao?" Hắn nghi ngờ hỏi.​

"Giả thiết này đều là do cậu viết hả?" Lâm Kính Ngôn nói lên tiếng lòng của tất cả.​

"Đương nhiên." Diệp Tu gật đầu. "Tôi đã xem không ít tư liệu, tham khảo rất nhiều tiểu thuyết và phim điện ảnh trinh thám, giúp câu truyện đạt đến hiệu ứng kịch hóa lớn nhất."​

Dưới ánh mắt soi xét quỷ dị của quần chúng, hắn như không có chuyện gì ngồi xuống một cái ghế: "Bắt đầu từ người rút thăm vào số 1 đi, ai là bạn trẻ số 1 nào?"​

Hoàng Thiếu Thiên giơ giơ tờ giấy trong tay, vẻ mặt thập phần vi diệu.​

Hắn dừng lại một lúc, suy nghĩ một hồi, dùng giọng văn vẻ mà nói: "Chào mọi người, tôi là Hoàng Thiếu Thiên, một tiểu thuyết gia tuổi mới hai mươi, đáng yêu thuần khiết."​

Quần chúng: "Phụt -----"​

"Đuệt!" Trương Giai Lạc kinh hãi nói, "Nhập vai còn phải chuyển giới nữa hả!"​

"Chuyển giới cũng có cái lợi chứ." Diệp Tu nghiêm túc nói, "Nữ tử có thể được phân phòng đơn, hệ số an toàn cũng lớn hơn một chút."​

"Không lớn tý nào chứ," Hoàng Thiếu Thiên nháy mắt quay về ngữ khí bình thường, "Một mình mới dễ bị người ta ám sát hiểu không! Mà tuổi mới hai mươi đáng yêu thuần khiết là nguyên văn chứ không phải tôi nói đâu đấy!"​

"Buổi đêm cậu có thể rụt rè ngượng ngùng ai đến cũng không mở cửa." Dụ Văn Châu ở bên cạnh đề nghị.​

Hoàng Thiếu Thiên hiển nhiên không cảm thấy đó là ý kiến hay chút nào. Hắn nói tiếp: "Lĩnh vực sở trường của tôi là tiểu thuyết trinh thám, nhân vật chính thường là thám tử thiên tài khôi ngô tiêu sái, sở thích độc đáo, IQ 8000, hắn đem theo một trợ thủ đặc biệt có kỹ năng tốt, đáng tin cậy và trung thực. . ."​

"Cái này cũng viết trên giấy hả?" Tôn Triết Bình lặng lẽ hỏi.​

"Không." Diệp Tu lập tức lắc đầu, "Đều do cậu ta phát huy, mấy người cũng có thể tăng thêm giả thiết, đừng bất hợp lý đến mức người ta muốn giết luôn đi là được."​

". . . Lý tưởng hiện tại là tìm được tình nhân trong mộng giống như nam chính vậy!" Sau mười phút, Hoàng Thiếu Thiên kết thúc phần tự giới thiệu của mình.​

Mọi người bộp bộp vỗ tay. Trương Tân Kiệt gật đầu nói: "Siêu nhập vai."​

"Tiếp nào, số 2 là ai?" Diệp Tu hỏi.​

Phòng khách yên tĩnh một hồi, sau rồi Chu Trạch Khải nói: "Là tôi."​

Lại qua vài giây, hắn lại nói: "Tôi là cảnh sát."​

Người khác: ". . ."​

"Được rồi, đồng chí Chu Trạch Khải. . . Đồng chí không phải tiểu thư đúng không?" Thấy đối phương lắc đầu, Diệp Tu chốt, "Là cảnh sát trầm mặc ít lời. Mời số 3 nào."​

"Tôi." Phương Duệ giơ tay, "Tôi là Phương Duệ, nữ sinh đại học tuổi mới hai mươi, đáng yêu thuần khiết."​

"Thế quái nào lại tuổi mới hai mươi đáng yêu thuần khiết nữa!" Trương Giai Lạc đập bàn, "Lão Diệp ông có chịu đổi tính từ miêu tả dùm không?"​

"Đây là game trinh thám, khi phá án quá quan tâm đến ngoại hình đẹp đẽ của nhân vật là lạc đề, ok." Diệp Tu liếc hắn. "Tôi nhớ tôi còn nghĩ đến tuổi mới ba mươi xinh đẹp trưởng thành, tuổi mới bốn mươi đoan trang mỹ lệ, nhưng về sau có vài cái bị bỏ rồi."​

Trương Giai Lạc: ". . ."​

"Tôi là số 4." Tôn Triết Bình tự động điểm danh sau Phương Duệ, "Một ca sĩ có tài nhưng không gặp thời, ra mắt nhiều năm tiếng tăm còn không bằng một ca sĩ gốc youtuber."​

"Từ miêu tả đoạn này không phải do tôi viết." Diệp Tu nói rõ.​

Lâm Kính Ngôn cảm thấy hứng thú: "Khi về cậu có thể đàn cho chúng tôi một khúc chứ."​

"Không vấn đề." Tôn Triết Bình xua tay, "Đợi tôi đem đàn ghita theo."​

Diệp Tu không biết nghĩ đến cái gì, cười âm hiểm: "Tiếp theo đâu?"​

"Số 5, nhân viên phòng cháy chữa cháy." Hàn Văn Thanh nói ngắn gọn, bổ sung thêm một câu: "Nam."​

"Hy vọng anh không bốc trúng hung thủ." Phương Duệ làu bàu nói, "Cảm thấy không ai dám giết anh, anh lại trông chuẩn chính dáng vẻ kẻ giết người. . ."​

"Thật sao?" Hàn Văn Thanh nhìn hắn, ôn hòa nói: "Tôi là người tốt."​

Phương Duệ: ". . . ( ;O;ё;O; ) "​

"Lão Hàn, vẻ mặt anh quá hiền lành rồi, còn như vậy sẽ không qua nổi kiểm duyệt đâu. . ." Diệp Tu lau mồ hôi, "Số 6 đâu rồi?"​

"Là tôi." Dụ Văn Châu cúi đầu liếc tờ giấy một cái, "Tuy nhiên có phần không biết phải hình dung thế nào."​

"Là gì là gì?" Hoàng Thiếu Thiên hưng trí bừng bừng hỏi, "Chẳng lẽ cũng là em gái sao?"​

"Ngược lại không phải." Dụ Văn Châu suy tư một chút, chậm rãi nói: "Bá đạo tổng tài, là tôi, Dụ Văn Châu."​

Một đám người ngây ra nửa ngày, lập tức cười lật ghế. Phương Duệ một bên nện bàn cười: "Quá bá đạo luôn! Sao lại có thể hợp lý đến thế há há há há há. . . "​

"Giám đốc cầu ôm đùi!" Hoàng Thiếu Thiên hùa theo nhốn nháo, "Hạnh phúc sau này nhờ vào cậu hết!"​

"Đã là tổng giám đốc thì có được dùng thiết bị công nghệ cao không?" Dụ Văn Châu hỏi.​

Diệp Tu hỏi lại: "Cậu cảm thấy dự trù kinh phí hội mình có thứ trông như vậy không?"​

"Được rồi, tôi sẽ làm tổng tài với hai bàn tay trắng vậy." Dụ Văn Châu gật đầu.​

"Tôi là số 7." Đến lượt Trương Tân Kiệt, trên tròng kính của hắn lóe lên một đường sáng, khỏi cần chèn hiệu ứng CG, "MC Radio, có quen biết lâu dài với Dụ tổng."​

Bá đạo tổng tài Dụ Văn Châu nở nụ cười cao thâm khó dò với hắn.​

Tiêu Thời Khâm ở phía sau hỏi: "Đợi chút, trong giả thiết có cả quan hệ với người khác sao?"​

"Đương nhiên, không có quan hệ giăng loạn như mạng nhện, làm sao gây nên án giết người được." Diệp Tu ôm hộp nói, "Giả thiết mỗi người đều có phần này, chỉ là ban nãy tạm thời chưa có ai nhắc tới mà thôi."​

"Không biết vì sao," Lâm Kính Ngôn nói, "Cảm giác nghe từ Dụ tổng rất ư là thuận tai. . ."​

Người bên cạnh nhịn cười gật đầu. Giang Ba Đào giơ tay: "Tôi số 8, ờm. . . Nữ phóng viên tuổi mới ba mươi xinh đẹp trưởng thành. À đúng rồi, tôi còn là người yêu cũ của số 11."​

". . ." Mọi người suýt tự mình sặc chết.​

"Thật sự có giả thiết tuổi mới ba mươi xinh đẹp trưởng thành luôn!" Trương Giai Lạc la lên.​

"Đấy," Diệp Tu nghiêm mặt nói, "Tôi trước nay nói chuyện đều giữ lời."​

"Số 9 là tôi." Diệp Thu từ lúc bắt đầu lên núi liền có chút say xe, mãi vẫn không lên tiếng cho đến bây giờ, "Nghề nghiệp: nghệ sĩ dương cầm."​

"Cuối cùng cũng có người bình thường một chút." Trương Tân Kiệt cảm thán, "Hơn nữa cậu thật giống giả thiết không sai một ly."​

Diệp Tu: "Đệ đệ, đàn được [Ngôi sao nhỏ] không?"​

Diệp Thu: "Đàn được."​

Diệp Tu: "Cần anh đây dạy không?"​

Diệp Thu: "Em nói là đàn được mà!"​

"Chẳng chịu phối hợp gì cả," Diệp Tu lắc đầu, "Đến số 10, ai đây?"​

"Là tôi." Vương Kiệt Hi nói, "Giáo sư đại học, bốn mươi tám tuổi."​

Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa phun ra viên kẹo bạc hà vừa cho vào miệng: "Còn có giả thiết độ tuổi này nữa hả!"​

"Mấy người chẳng lẽ không có giả thiết tuổi tác?" Vương Kiệt Hi nghi hoặc nói, "Tuổi mới hai mươi đáng yêu thuần khiết đồ."​

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."​

"Có lẽ là cân nhắc đến sự cân bằng đi." Vương Kiệt Hi nói, "Như vậy tôi hiện tại không vẫn động nhiều, thể lực vẫn ổn, mắc vài bệnh mãn tính nhẹ của người trung niên bình thường, độ dài tóc tiêu chuẩn, cận tầm bốn độ, cổ thường xuyên đau nhức, trời trở gió có thể sẽ đau chân, vì thế buổi đêm bão tuyết thế này mong mọi người cho tôi một chiếc chăn . . ."​

"Quá tỉ mỉ rồi đó!" Phương Duệ ném qua cho hắn cái chăn.​

"Híc, tôi số 11." Trương Giai Lạc nói, "Vừa nãy ai bảo là người yêu cũ của tôi nhỉ?"​

"Là tôi này." Giang Ba Đào vẫy tay với hắn, "Anh nói xem sao hai đứa mình lại chia tay?"​

"Tôi biết làm sao được?" Trương Giai Lạc phiền não, "Chắc là cậu vứt bỏ tôi thôi. . ."​

"Ầy, setting không tệ." Giang Ba Đào nói, "Nếu tôi bị giết, hãy nhớ kỹ hung thủ là ổng."​

"Tôi cũng vậy, lòng dạ đàn bà dò không thấy đáy." Trương Giai Lạc lắc đầu, "Ngoài ra, tôi là nhiếp ảnh gia nửa nghiệp dư, không tiền cũng không tùy hứng."​

"Cái cuối cùng, số 12." Quần chúng đưa mắt tìm đến Lâm Kính Ngôn, hắn gật đầu nói: "Tôi là số 12, bác sĩ."​

Phương Duệ hỏi: "Nam hay nữ thế?"​

"Híc, không ghi rõ thì là nam đi?" Lâm Kính Ngôn nhìn nhìn chủ tọa. Diệp Tu nói: "Anh muốn chuyển giới cũng không vấn đề đâu, nhiệt liệt hoan nghênh."​

"Quên đi quên đi." Lâm Kính Ngôn xua tay.​

"Hiện tại mọi người đều biết rồi, nhớ kỹ giả thiết của mình, rồi tự thương lượng phòng ốc đi. Tầng trên tầng dưới mỗi tầng có bốn phòng hai người, nam nhân nếu muốn ở chung cùng em gái, chỉ cần không bị đánh thì tùy ý." Diệp Tu thu lại chiếc hộp, "Mấy người chuẩn bị cố gắng giao lưu văn hóa một chút, rất nhanh thôi đêm đầu tiên sắp đến, tối nay liệu sẽ có ai, vĩnh viễn an nghỉ trong bão tuyết đây~~"​

"Chủ tọa đề nghị không cần có ngữ khí mong chờ như vậy!" Phương Duệ chớp thời cơ thổ tào.​

". . . Nào chúng ta cùng chờ xem."​

Diệp Tu giơ tấm bảng [Đêm đầu tiên] ra trước máy quay.​

.​

Sáng sớm ngày thứ hai.​

Giang Ba Đào bảy giờ đã tỉnh, lúc hắn đi xuống nhà bếp, Trương Tân Kiệt và Vương Kiệt Hi đã hâm nóng đồ ăn sáng, Diệp Tu và Tiêu Thời Khâm ở một bên biên tập lại video hôm trước đã quay. Giang Ba Đào vuốt mắt, nói: "Dậy sớm thế?"​

"Hết cách rồi," Vương Kiệt Hi đầu cũng không buồn quay lại, "Tuổi già, ngủ kém."​

Giang Ba Đào: ". . ." Suýt nữa thì quên cái giả thiết lão nhân gia kia.​

Hắn tới giúp lấy bánh mỳ nướng, vừa lúc Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình hẵn còn ngái ngủ đi ra, Trương Giai Lạc thấy hắn liền chào hỏi: "Hey, bạn gái cũ."​

"Yo, bạn trai cũ." Giang Ba Đào phất tay.​

Trương Giai Lạc lấy hai hộp sữa bò: "Đêm qua ngủ ngon không? Nửa đêm hình như tôi nghe thấy bên các cậu có giọng nói kỳ quái."​

"Vậy à?" Giang Ba Đào mặt không đổi sắc, "Tôi không để ý thấy ai."​

Bọn họ đều ở tầng dưới, hội Trương Giai Lạc ở phía bắc của phòng khách, phía nam có nữ sinh đại học cùng nữ phóng viên ngủ chung một phòng, Hoàng Thiếu Thiên ở phòng bên cạnh. Một lát sau, đám người tầng trên cũng lục đục đi xuống, quây quần quanh bàn bếp bắt đầu ăn điểm tâm.​

Diệp Tu lúc này ngẩng đầu lên, chỉ tay đếm đếm, sau đó quay đầu nói với máy quay: "Ngày hôm sau, sáng sớm bảy giờ bốn mươi hai phút, trong chúng ta. . . có hai người vẫn chưa xuất hiện."​


-TBC-​
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Không thích hợp đọc trong cty =))) nhịn cười mệt mỏi quá. Xem ra là Quỷ Bá Đồ Quỷ Hưng Hân ver toàn viên hài hước, hóng!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Một khi quyền thủ trưởng rơi vào tay lão Diệp bất Tu thì các anh chị em hội viên nên xác định đi là vừa :)
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#5
Oimeoi, đọc mà cười xỉu :v
Mong chờ a =v=
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#6
Chương 2:
Edit: Vxx



.​
Nghe đến một câu này, tất cả mọi người liền mở bừng mắt.​

"Vừa nãy tôi cũng định hỏi," Dụ Văn Châu nói, "Thế nào lại không nhìn thấy Thiếu. . . Hoàng tiểu thư đáng yêu thuần khiết vậy."​

"Cũng không thấy Diệp Thu đâu." Trương Giai Lạc ngẩng đầu, "Cậu ta ở trên tầng với mấy người đúng không?"​

"Cậu ấy ở phòng cuối cùng phía nam." Lâm Kính Ngôn uống một ngụm sữa bò, "Lúc bố trí đến bên đó, chúng tôi phát hiện phòng kia có chút hẹp, giường cũng khá nhỏ, cho nên để cậu ấy ở một mình."​

"Ồ, vậy bố cục hai tầng trên dưới không khác nhau là mấy nhỉ?" Phương Duệ chớp chớp mắt, "Đêm qua lúc tôi với Thiếu Thiên tỷ tỷ tán gẫu. . ."​

Lâm Kính Ngôn: "Phụt --"​

"Không thể không nhắc cậu một câu," Diệp Tu dẫn chuyện xen vào nói, "Thời đại bây giờ con gái không thể nào còn gọi nhau bằng hai tiếng tỷ tỷ nữa đâu."​

". . ." Phương Duệ ngây ra, "Tôi làm sao biết được con gái hiện đại gọi nhau thế nào. . . Mà tôi thích thì tôi gọi, anh quản được chắc!"​

"Được đấy được đấy." Tiêu Thời Khâm gật đầu, "Thế này càng ra dáng nữ sinh đại học đáng yêu."​

Phương Duệ: ". . ."​

"Thế rồi hai người hàn huyên cái gì?" Trương Tân Kiệt nói.​

"Lúc đấy cũng là lúc bọn tôi phân phòng, bởi vì căn phòng kia nhỏ, nàng ấy liền ở một mình một phòng." Phương Duệ nói tiếp, "Thiếu Thiên tỷ tỷ nói rất nhiều mà, hai đứa tôi bàn rất nhiều chuyện về cuộc sống và nghề nghiệp của nàng ấy, lúc sau nàng nói buổi đêm phải chạy deadline bản thảo nên bảo tôi về trước đi, có lẽ là ngủ rất trễ."​

"Để tôi đi gọi nàng ấy dậy." Phương Duệ đứng lên xung phong nhận việc, "Bây giờ không còn sớm nữa, vừa lúc mọi người cùng nhau ăn bữa sáng."​

Vương Kiệt Hi gật đầu: "Vậy tôi cũng đi gọi Diệp Thu một tiếng, cậu ấy ngủ một mình không chừng quên đặt báo thức."​

" -- Bão tuyết vẫn chưa ngưng, buổi sớm hôm nay, những người xa lạ từ khắp nơi tụ tập lại một chỗ, bầu không khí khá hòa hợp." Diệp Tu một bên dẫn thoại, quay qua nhìn máy quay phim, "Nhưng những người ngồi trước màn hình đều biết, bình yên trước mắt chỉ là giả tạo, dòng nước ngầm chảy dưới mặt băng, rất nhanh sẽ . . ."​

"Thấy người gặp họa mà giọng anh hả hê ghê." Tiêu Thời Khâm nói đúng trọng tâm.​

"Thiếu Thiên tỷ tỷ, dậy ăn điểm tâm!" Phương Duệ gõ cửa nói.​

Mọi người nghe hắn mở miệng một câu "Thiếu Thiên tỷ tỷ", tất thảy đều thấy vô cùng ghê răng. Phương Duệ bên kia hoàn toàn nhập vai, vừa nhịp tay gõ cửa vừa hô: "Dậy đi! Hoàng Thiếu Thiên! Mở cửa mở cửa mở cửa!"​
"Có vẻ không đúng lắm." Dụ Văn Châu đứng dậy, "Gọi như vậy vẫn không tỉnh, cậu có chắc cô ấy vẫn ở trong phòng không?"​

"Chắc là có chứ?" Phương Duệ ngẩn ra, "Sáng sớm bọn tôi thức dậy cũng không thấy nàng bước ra ngoài."​

Trương Giai Lạc nói: "Hay là ra khỏi nhà rồi?"​

"Không thể, sáng sớm lạnh như vậy." Giang Ba Đào nhìn bầu trời trong trẻo bên ngoài, "Hay là chúng ta nhìn từ ngoài cửa sổ vào xem cô ấy có ở trong hay không?"​

Mọi người cảm thấy như vậy khá hợp lý, mà nam nhân thì không nên nhìn trộm phòng thiếu nữ, nên việc này liền rơi lên đầu Giang Ba Đào và Phương Duệ. Hai người bước ra ngoài, kiễng chân nhìn qua cửa sổ, cau mày quay trở lại.​

"Rèm cửa sổ đóng, nhưng có khe hở. . ." Phương Duệ phiền não nói, "Hình như có thấy người nằm trên giường, không chắc lắm, hay là ngất xỉu gì đấy chăng?"​

"Vậy cũng không ổn, chúng ta tốt nhất nên vào xem thế nào." Trương Tân Kiệt nói.​

Phương Duệ bước tới, vặn vặn nắm cửa: "Không mở được, khóa trái rồi."​

"Trong căn nhà này, toàn bộ phòng ngủ và phòng tắm, hoàn toàn có thể khóa lại từ bên trong." Diệp Tu lại chen vào, "Nếu bị khóa trái, chỉ có thể dùng chìa khóa dự phòng để mở, mà chìa lại ở chỗ vị quản lý cách đây ba cây số. . ."​

"Anh đùa tôi đấy hả!" Phương Duệ nổi điên.​

". . . Tuy nhiên để chương trình tiến hành thuận lợi, chủ trì là tôi cũng có một bộ." Diệp Tu không biết từ lúc nào xách ra một chùm chìa khóa, "Tóm lại, mấy người tìm được nó ở một cái tầng hầm không tồn tại."​

Tôn Triết Bình đứng gần hắn nhất cầm lấy chìa khóa. Một chùm mười hai chiếc, tám phòng ngủ bốn phòng tắm, được dán băng đánh số thứ tự. Hắn tìm được chìa khóa căn phòng tầng dưới trong cùng phía nam của Hoàng Thiếu Thiên, tiến đến mở cửa.​

Trước khi mở, Giang Ba Đào chợt lên tiếng: "Ờm, chúng ta hiện tại thật sự muốn vào hả?"​

Không có ai trả lời.​


Người trong phòng bếp toàn bộ vây đến, theo cánh cửa chậm rãi đẩy vào, bọn họ nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên, vẫn mặc áo ngủ nằm ở trên giường, đang cúi đầu chơi game.​

Hắn thấy có người mở cửa, lập tức quăng máy giơ lên một tờ giấy, ghi: Tôi là thi thể.​

Mọi người: ". . ."​

Hành lang im lặng hai giây. Lâm Kính Ngôn nghiêm túc bước đến, tượng trưng thử mạch Hoàng Thiếu Thiên, sau đó biểu tình nặng nề nói: "Cô ấy không còn thở."​

Giang Ba Đào: "Đây là án mạng!"​

Phương Duệ: "Thiếu Thiên tỷ tỷ chết thật thảm a a a a --"​

"Các vị nữ tử đừng nhìn nữa! Hãy ra ngoài bình tĩnh lại!" Dụ Văn Châu lập tức đem hai người họ đá ra khỏi phòng.​

Phương Duệ làm bộ ngất xỉu, được Trương Giai Lạc giúp khiêng ra ngoài. Giang Ba Đào rất nhanh thu hồi bản năng phóng viên, chen qua đoàn người trở lại phòng: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"​

"Trước tiên để tôi kiểm tra một lượt." Thân là bác sĩ, Lâm Kính Ngôn không từ việc nghĩa mà nói, "Có người nói, thi thể cũng biết nói, từ vết thương và một số đặc điểm nhỏ có thể suy đoán ra vài thông tin hữu ích. . ."​

"Người khác, ở bên ngoài chờ." Chu Trạch Khải mãi mới lên tiếng, "Bảo vệ hiện trường."​

Mọi người suýt nữa đã quên, vẫn còn giả thiết chú cảnh sát này nữa. Vì vậy bọn họ lui ra ngoài, bám khung cửa mà ngó.​

Lâm Kính Ngôn chọt Hoàng Thiếu Thiên một cái: "Này thi thể, nói chuyện đi."​

"Mẹ nó, thật sự là không có nhân quyền mà, cừu mới chả oán!" Hoàng Thiếu Thiên buồn phiền nói, "Chưa đợi bổn tiểu thuyết gia đây triển khai kỹ thuật trinh thám phá án đã phải nhận cát-xê rồi, cái giả thiết này thông thường phải là nhân vật chính chứ! Lừa đảo thấy mẹ!"​

Lâm Kính Ngôn: "Thi thể không cần nói lời thừa thãi đâu. . ."​

". . ." Hoàng Thiếu Thiên chỉ vào trán của mình, "Chỗ này bị người đánh vào, máu me đầy mặt."​

Sau đó hắn trượt khỏi giường, nằm giang tay giang chân trên sàn nhà: "Tư thế này."​

Lâm Kính Ngôn liền hướng ra cửa: "Là bị đánh chết."​

Quần chúng: "Ồ -- "​

Hoàng Thiếu Thiên lườm lườm, nhặt lấy máy chơi game, chạy vào phòng bếp ăn điểm tâm. Đúng lúc này, Vương Kiệt Hi từ trên tầng đi xuống: "Có chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy có tiếng người hét vọng lên trên."​

"Nữ tiểu thuyết gia bị giết hại." Hàn Văn Thanh nói.​

Vương Kiệt Hi: ". . . Tôi đang định nói, Diệp Thu gõ cửa thế nào cũng không thấy trả lời, tôi thử mở thì cửa không hề khóa. Trong phòng không có ai."​

Người trong phòng bếp ngơ ngác nhìn nhau, đừng bảo một tối đã chết hai người đấy nhá, tiến độ này có hơi nhanh không?​

"Chuyện gì xảy ra với Hoàng Thiếu Thiên?" Vương Kiệt Hi hỏi.​

Dụ Văn Châu giải thích tình hình, những người còn lại lên tầng xem căn phòng của Diệp Thu. Bên trong đồ đạc ngăn nắp, trên bàn có tờ giấy, nét chữ của Diệp Tu: "Không có vết tích khả nghi."​

"Cửa không hề khóa," Trương Tân Kiệt nghi ngờ, "Như vậy là cậu ta tự mình ra ngoài?"​

"Lúc chúng tôi đi ra thì không thấy cậu ấy xuống." Lâm Kính Ngôn nói, "Chúng ta dậy tầm mấy giờ nhỉ?"​

"Lúc mọi người xuống dưới tầng là khoảng tầm bảy rưỡi." Trương Tân Kiệt nói, "Ngoài ra, tôi dậy từ lúc sáu giờ sáng, sau đó ra ngoài tập thể dục. . . "​

"Đợi chút, cái này hơi bị vô lý đấy!" Phương Duệ không biết chạy tới từ khi nào, nói chen vào, "Sơn trang phủ trong bão tuyết, vậy mà sáng sớm anh còn đi ra ngoài tập thể dục?"​

"Không chỉ tôi, còn cả giáo sư Vương." Trương Tân Kiệt nói, "Làm dẫn chương trình radio, tôi đương nhiên phải chăm chỉ rèn luyện, duy trì vóc dáng."​

Tôn Triết Bình nhai bánh mỳ nói: "Tôi nhớ cậu không phải là nữ MC. . ."​

"MC nam cũng cần chú ý ngoại hình." Trương Tân Kiệt nghiêm mặt nói.​

"Còn tôi, vì tuổi đã lớn, cơ thể lại không được ổn lắm, gần đây có bắt đầu thói quen chạy bộ buổi sáng." Vương Kiệt Hi nói, "Tuy bên ngoài gió tuyết ngợp trời, nhưng còn thở được thì còn vận động được."​

Lâm Kính Ngôn: "Căn bản là hai người không kiềm chế nổi niềm đam mê tập thể dục buổi sáng!"​

"Lúc tôi đi tập thì gặp được giáo sư Vương." Trương Tân Kiệt nói tiếp, "Khi đó là sáu giờ mười, trong nhà không có gì bất thường, chúng tôi chạy hai vòng xung quanh rồi quay về đã là sáu giờ năm mươi."​

"Sau đó từng người đi tắm," Vương Kiệt Hi bổ sung, "Thay quần áo, xuống dưới làm cơm."​

Dụ Văn Châu quay đầu hỏi Lâm Kính Ngôn: "Anh có thể phỏng đoán thời gian tử vong của Hoàng tiểu thư không?​

Lâm Kính Ngôn ló đầu ra cầu thang, gọi vọng xuống Hoàng Thiếu Thiên đang ở trong phòng bếp: "Cậu chết bao lâu rồi?!"​

"Nửa đêm!" Hoàng Thiếu Thiên trả lời, "Máu trên mặt đã đông cả rồi."​

"Có lẽ là trước nửa đêm." Lâm Kính Ngôn quay đầu nói.​

Mọi người lặng lẽ gật đầu, đi xuống phòng khách ở tầng một. Tôn Triết Bình nói với Phương Duệ và Trương Giai Lạc đang ngồi trên sô pha: "Nghệ sĩ dương cầm mất tích rồi."​

"Không," Phương Duệ đau khổ nói, "Không cần cho tôi biết thêm tin xấu nào nữa đâu! Chỗ này bị ám rồi."​

Trương Giai Lạc đưa cho hắn một gói khoai chiên an ủi.​

"Chúng ta bây giờ tốt nhất là ở cùng nhau, " Trương Tân Kiệt nói, "Nối được điện thoại liền lập tức báo cảnh sát."​

Diệp Tu ở cánh gà: "Dĩ nhiên, 90% kịch bản xưa nay đều không trông mong nổi vào đường dây điện thoại. . ."​

"Tôi không tin mấy người." Giang Ba Đào ôm cánh tay nói, "Tiểu thuyết gia đã bị giết, nơi này lại không có ai ra vào được, hung thủ nhất định nằm trong số mấy người."​

"Chúng tôi cũng đâu có tin được cô đâu Giang tiểu thư?" Tôn Triết Bình nâng mắt, "Phòng các cô ở sát vách với Hoàng Thiếu Thiên, nửa đêm chẳng lẽ không nghe thấy tiếng động nào sao?"​

Hắn vửa dứt lời, vài người lập tức quay qua nhìn Trương Giai Lạc.​

"Làm sao?" Trương Giai Lạc không hiểu gì liền hỏi.​

"Ban nãy có phải anh nói đêm qua nghe thấy tiếng động kỳ quái đúng không?" Trương Tân Kiệt hỏi.​

"À đúng thế!" Trương Giai Lạc chợt nhớ ra, "Ban đêm tôi nghe thấy phía nam có tiếng đóng mở cửa phòng, thế nhưng lại nghĩ là có người dùng phòng tắm hay gì đấy, hơn nữa chẳng Giang tiểu thư cũng vừa nói là không nghe thấy gì sao?"​

"Tôi thật sự không nghe thấy gì, huống hồ cả đêm tôi ở với bạn cùng phòng. . ." Giang Ba Đào cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Phương Duệ, "Cô cũng không nghe thấy gì phải không?"​

"Ơ?" Phương Duệ mờ mịt lắc đầu, "Tôi không biết, tôi ngủ rất say."​

Vương Kiệt Hi thoáng nhìn qua mặt hắn. Dụ Văn Châu bên cạnh nói: "So với việc này, tôi muốn mọi người để ý đến một vấn đề khác. Cửa phòng Hoàng tiểu thư là khóa trái, cửa sổ cũng không thể mở được từ bên ngoài, đây là một vụ án vô cùng điển hình, truyền thống, hợp với chủ đề - Giết người trong phòng kín."​

"Chỗ này nên vỗ tay." Diệp Tu phía sau màn.​

Quần chúng bắt đầu phối hợp vỗ tay. Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh giận dữ nói: "Này! Tôi ở trên thiên đường nhìn thấy các người đó!"​

"Diệp Thu." Chu Trạch Khải đột nhiên nói.​

Mọi người đều quay ra nhìn, hắn nói tiếp: "Chúng ta hiện tại có nên ra ngoài tìm hắn không?"​


-TBC-

From editor with love:
Hãy thử dự đoán xem ai là hung thủ nào!!
Tui nghi ngờ là Diệp Thu tèo rồi á~~~
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Má, cái hội này, vô tâm vô phế vl, Hoàng thiếu cảm thấy thất vọng sâu sắc, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đang ăn phẫn nộ quên cả vỗ gối....
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#8
Đây chính là một bản hài kịch!!!!

Hoàng thiếu, í lộn, Hoàng tiểu thư, anh, í lộn chị chết thật thảm :v

Đọc lại cười lăn cười bò, oimeoi, bụng em :v

Kịch tính hem phải vì sợ, mà kịch tính vì tò mò xem kế tiếp là phải cười kiểu gì :v
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#9
Và cũng không thích hợp đọc giữa đêm nốt. Quá mệt mỏi! Vừa nhịn cười vừa rờn rợn không biết có chuyển cái bụp sang kinh dị thiệt không :ROFLMAO::ROFLMAO:
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#10
Chương 3:
Edit: Vxx

.​
.​
.​

"Diệp Thu --"​

"Cậu ở đâu --"​

Theo đề nghị của đồng chí cảnh sát, mọi người chia làm hai nhóm đi theo hai hướng đông tây, bắt đầu ra ngoài tìm kiếm người mất tích. Diệp Tu đưa cho họ một tấm bản đồ vẽ tay, thể hiện khung cảnh giả thiết: Ví dụ như bên hồ là "Dốc tuyết cao chót vót", bãi đỗ xe là "Rừng cây âm u", đường mòn "bị tuyết lớn chặn lại hoàn toàn", cửa hàng tiện lợi phía xa lại trở thành "Tháp hải đăng xa tận chân trời, ánh đèn duy nhất lập lòe trong gió tuyết."​

"Thật sự chỗ nào cũng có cảm giác phù hợp để gây án." Trương Giai Lạc nói.​

Mọi người xem xét tấm bản đồ vòng vèo lượn xoắn, ai cũng thấy như bị hố vậy.​

Cho dù nữ sinh đại học đáng yêu thuần khiết vừa phải chịu đả kích lớn, nhưng cô nàng bảo cái gì mà không muốn ở cùng một chỗ với cái xác chết, liền chạy đến giúp mọi người tìm người. Phương Duệ lúc này đã lấy lại được chút tinh thần, vui vẻ hô lớn: "Diệp Thu -- Diệp Thu -- Anh ở đâu --"​

"Này này," Diệp Tu ở phía sau nhắc nhở, "Gào thêm vài lần nữa coi, tuyết lở diệt đoàn luôn đấy."​

"Còn thế nữa á?!" Phương Duệ kinh hãi, "Đúng là tuyết có dày thật, nhưng chưa đến mức độ lở tuyết được đâu, làm sao mới hô hai tiếng đã lở được?"​

"Tôi nói lở tức là lở." Diệp Tu rõ ràng không muốn nói lý, "Mà ban đầu lúc nghĩ kịch bản, đứa nào nói 'Giả thiết sơn trang phủ đầy bão tuyết hơi bị hay! Còn có thể lở tuyết!' hả?"​

Phương Duệ: ". . ."​

Những người còn lại dùng ánh mắt đậu xanh sao ông lại tìm đường chết nhìn hắn.​

"Đợi chút," Hàn Văn Thanh ngắt lời, "Đằng kia có phải Diệp Thu không?"​

Quả nhiên đúng như hắn nói, nhóm tìm kiếm phía đông còn chưa đi được mấy bước chân, liền thấy bóng Diệp Thu ngồi trên ghế tựa cách đó không xa. Dụ Văn Châu vẫy tay: "Diệp Thu?"​

Diệp Tu lập tức chắn trước mặt bọn họ: "Với giả thiết hiện tại, tầm nhìn trước mắt mọi người đều là gió tuyết, vậy nên vẫn chưa nhìn thấy cậu ấy."​

"Hô lớn như vậy đáng lẽ phải nghe thấy chứ?" Trương Giai Lạc nghi hoặc nói.​

Diệp Tu lắc đầu: "Cũng không nghe thấy luôn. . . Mấy người lại gần sẽ biết."​

Mọi người đều có một dự cảm không tốt. Đến lúc bọn họ đi tới bên cạnh ghế, nhìn thấy trong tay Diệp Tu cũng giơ một tờ giấy, sự lo lắng ấy lại càng dâng cao.​

"Sao lại chết thêm một người nữa rồi --" Phương Duệ nức nở nói.​

"Ủa?" Diệp Thu ngẩng đầu, "Tôi vẫn sống mà."​

Mọi người giật nảy mình. Nhìn kỹ lại, trên tờ giấy kia viết: "Tôi hiện tại đang ở trạng thái hôn mê."​

Lâm Kính Ngôn không thuộc đội này, vì vậy Trương Tân Kiệt bước tới kiểm tra hô hấp của cậu, quay đầu nói: "Vẫn còn sống."​

Diệp Thu đứng dậy khỏi ghế, buông tay nói: "Quay về trước đã. . . Tôi bị người ta đánh bất tỉnh."​

"Có vậy cậu đã tỉnh lại rồi?" Hàn Văn Thanh nghi ngờ nhìn cậu.​

"Về đến nơi mới tỉnh thì sẽ logic hơn." Diệp Thu nói, "Nhưng tôi thấy mấy người không có vẻ gì là sẽ muốn khiêng tôi về."​

"Sao lại không muốn chứ!" Phương Duệ hưng phấn nói, "Chúng ta có thể một người khiêng đầu một người nhấc chân. . ."​

Diệp Thu: ". . ."​

May sao đề xuất của hắn không được ủng hộ, Diệp Thu đi bộ về cùng bọn họ. Cậu vừa đi vừa sầu đời nói: "Sớm biết vậy tôi đã không chạy ra đây rồi."​

Trương Giai Lạc nói: "Thế cậu không việc gì tự nhiên chạy ra đây làm gì hả?"​

"Cậu ta đang hôn mê, mọi người không cần trả lời đâu." Diệp Tu nhắc nhở.​

Trương Giai Lạc đổi xoạch cái vẻ mặt: "Ôi nghệ sĩ dương cầm đáng thương, sao lại tự nhiên chạy ra ngoài này! Thật sự khiến cho người ta đau lòng!"​

Diệp Thu: ". . . Bớt cường điệu đi được không!"​

Lúc đội hình vừa cãi nhau vừa đi này về đến nơi, vừa hay nhóm tìm kiếm ở phía đối diện cũng trở về. Nhìn thấy Diệp Thu bên này, bọn họ dồn dập đến hỏi thăm: "Tìm được rồi hả? Chết hay chưa?"​

"Vẫn sống." Hàn Văn Thanh nói, "Nhưng đang bất tỉnh."​

Bên kia "Ồ" một tiếng thở dài tiếc nuối.​

Diệp Thu: ". . ."​

Chu Trạch Khải đi tới quan sát trên dưới cậu. Giang Ba Đào hỏi: "Anh làm gì đấy, nghiệm thi hả?"​

"Tôi vẫn chưa chết đâu!" Diệp Thu bùng nổ.​

"Làm cảnh sát," Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ, hỏi Diệp Tu, "Tôi có thể nhìn ra được điều gì bất thường không?"​

"Ồ tốt lắm, lợi dụng ưu thế chuyên môn cũng là một phần của trò chơi." Diệp Tu gật đầu với máy quay, "Mọi người cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc, thật khiến người ta vui mừng!"​

Quần chúng đợi câu sau của hắn.​

"Thế nhưng bởi cậu thật ra là người mới, cho nên không nhìn được ra điều gì." Diệp Tu nói.​

Chu Trạch Khải: ". . ."​

"Được rồi, cậu sẽ lưu ý đến vài tiểu tiết," Diệp Tu cảm thấy đội diễn xuất sắp tạo phản, không thể không bổ sung vài câu, "Ví dụ như vạt áo trước của cậu ta dính rất nhiều nước, trên tay có vết bỏng lạnh, nhưng không quá nghiêm trọng. Đối với người hôn mê trong tuyết, có thể nói tình trạng của cậu ta khá tốt."​

Hắn không nói, mọi người liền suýt quên mất giả thiết bão tuyết. Phương Duệ kinh ngạc: "Đúng vậy, cậu ấy sao không chết cóng?"​

"Có lẽ thời gian hôn mê của cậu ấy chưa lâu." Lâm Kính Ngôn nói, "Bác sĩ có thể nhìn ra điều gì không?"​

"Không, chỉ nhìn ra bị người đánh ngã từ sau lưng thôi." Diệp Tu nói, "Mấy hung thủ này thật quá thiếu tính sáng tạo, một đập hai cũng đập, chẳng có chút nghệ thuật cảm gì cả."​

"Lúc hôn mê, trong tuyết có dấu hiệu đặc biệt gì không?" Dụ Văn Châu hỏi, "Hiện tại bên ngoài tuyết đọng đến từng nào?"​

"Gió rất lớn, trên tuyết không để lại dấu vết gì." Diệp Tu giải thích, "Những thứ khác mấy người có thể đợi cậu ấy tỉnh lại rồi hỏi."​

Khi mọi người về đến phòng khách, Hoàng Thiếu Thiên ở nhà đang đun nước. Nhìn thấy Diệp Thu hắn liền chào: "Ayo, về rồi đấy à?"​

"Tôi đang bất tỉnh, không cần nói chuyện với tôi." Diệp Thu nói.​

"Thế đã là gì," Hoàng Thiếu Thiên nói, "Tôi còn chết luôn rồi."​

Diệp Thu: ". . ."​

Hội những người mất đi ý thức vì vậy bắt đầu thưởng trà nhấm điểm tâm, những người còn sống tụ tập lại một chỗ, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng. Trương Tân Kiệt nhìn quanh: "Với tình hình hiện tại, không ai có điều gì muốn nói sao?"​

"Người cố sống qua ngày đoạn tháng, kẻ đã chết tiện lúc ăn chơi." Vương Kiệt Hi kết luận.​

Mọi người: ". . ."​

"Tôi chưa có chết." Diệp Thu nhấn mạnh.​

Giang Ba Đào ho một tiếng, bắt chéo chân, hai tay vòng ôm lấy ngực, trên người lập tức tỏa ra khí chất của một vai nữ phụ quan trọng trong tiểu thuyết trinh thám. Không hổ là xương sống của Hội hí kịch, hắn nắm rất vững nhân vật của mình: Kiểu nhân vật phóng viên hay điều tra viên này, bất luận là phim án mạng hay chương trình khoa học gay cấn, nhất định phải có ít nhất một hai người; họ có thể bị ám ảnh bởi việc truy tìm chân tướng, ngang ngược không biết lý lẽ, âm thầm rình rập, cuối cùng sẽ được trả cát-xê về vườn, hoặc có thể đem lại sự trợ giúp lớn, chính là kiểu nhân vật có khả năng thúc đẩy sự phát triển tình tiết quan trọng.​

"Cái đoạn vừa nãy có cần phải nói với khán giả không. . ." Phương Duệ nói ra tiếng lòng mọi người.​

"Cần thiết chứ, như thế khán giả mới thổ tào." Diệp Tu hùng hồn nói.​

Trương Giai Lạc: "Thuyết minh không phải là để cho người ta thổ tào!"​

"Mấy cái đó tôi hiểu," Lâm Kính Ngôn chen lời nói, "Nhưng tại sao cậu lại có cái tư thế ôm ngực kỳ quặc thế kia?"​

"Bởi vì giả thiết nhân vật của tôi ngực rất lớn." Giang Ba Đào nói.​

". . . Cậu chuyên nghiệp quá rồi đấy !!"​

"Tình hình thế nào mọi người đều thấy rồi." Giang Ba Đào nhanh chóng nhập vai, "Cậu Diệp Thu bị đánh ngất trong tuyết, người đi ra ngoài vào sáng sớm thì ai cũng biết, chẳng phải chỉ có mình Vương giáo sư và anh Trương Tân Kiệt sao? Hai người thật sự không có gì để nói à?"​

Vương Kiệt Hi: "Không có."​

Trương Tân Kiệt: "Không có."​

Giang Ba Đào: ". . ."​

"Tình huống khẩn cấp," Chu Trạch Khải nói, "Mong mọi người phối hợp một chút."​

"Ồ, đồng chí cảnh sát đây đang muốn đem chúng tôi liệt vào diện tình nghi sao?" Trương Tân Kiệt đẩy kính, "Những chuyện này, cậu đứng trên cương vị nào để hỏi?"​

Quần chúng lúc này mới nhớ ra giả thiết MC của hắn, nhất thời có phần chưa kịp thích nghi với nhân vật mới này. Chu Trạch Khải không hề dao động: "Nói rõ, là tốt cho hai người."​

"Chúng tôi quả thực không có gì để giải thích." Vương Kiệt Hi nói, "Sau khi ra khỏi cửa hai chúng tôi liền tách nhau, giữa đường gặp lại, dọc đường không thấy bất cứ điều gì lạ thường."​

"Cậu không thấy, không có nghĩa người đi cùng cậu cũng không thấy." Hàn Văn Thanh nói.​

"Tôi cũng không phát hiện bất thường." Trương Tân Kiệt nói.​

Bầu không khí trong phòng khách trở nên căng thẳng. Hoàng Thiếu Thiên đem đĩa điểm tâm đặt lên bàn: "Không tệ nha, bây giờ mới đúng cảm giác hiện trường phạm tội này, rõ ràng chết mất một người, ung dung thoải mái như vậy làm sao được ha."​

Mọi người: . . . Ông phá nát cái bầu không khí rồi được không hả đồng chí tử thi!​

"Để tôi miêu tả qua địa hình bên ngoài căn nhà nhé." Lúc này, Diệp Tu lấy ra tấm bản đồ mèo mửa ban nãy, "Đối diện với con đường bị tuyết chặn, mặt phía bắc của căn nhà là một cụm đường hình số 9, nhà nằm ở đỉnh của số 9 này. Anh Trương ra ngoài đi về bên phải, lộ trình chạy bộ là một vòng quanh vòng tròn của số 9, giáo sư Vương thì rẽ trái, đi hết nét dọc số 9 rồi quay về. Nơi Diệp Thu bất tỉnh, nằm ở giữa khu tuyết giữa vòng tròn."​


"Tức là hai người đều có cơ hội gây án phải không." Tôn Triết Bình nói.​

"Đương nhiên, mà cũng có thể là người khác." Lâm Kính Ngôn lắc đầu, "Dựa vào suy đoán trước đó, thời gian Diệp Thu hôn mê không dài đến như vậy, khi hai người về nhà rồi làm bữa sáng, vẫn có thời gian để ra ngoài làm chuyện này. Điều tôi khiến tôi thắc mắc là, vì sao người gây án lại không trực tiếp đánh chết cậu ấy?"​

"Có khi nào xảy ra xô xát chăng?" Trương Giai Lạc phỏng đoán, "Cái này đợi Diệp Thu tỉnh lại rồi hỏi đi. Mà này chúng ta mặc kệ người bất tỉnh nằm trên sô pha có vấn đề gì không đó!"​

"Cũng phải." Hàn Văn Thanh gật đầu.​

Hắn xoay người, đơn giản thô bạo lắc lắc cổ áo Diệp Thu: "Tỉnh chưa, tỉnh rồi thì nói."​

Những người còn lại: ". . ."​

Diệp Thu bị hắn lắc đến sắp rơi cả kính: "Tỉnh rồi. . ."​

"Anh tỉnh rồi thật tốt quá đi." Phương Duệ tràn đầy hưng phấn bắt đầu hỏi: "Anh làm sao lại bị đập đầu? Có nhìn thấy ai đánh anh không?"​

"Tôi. . . Không biết," Diệp Thu yếu ớt nói, "Tôi chỉ thấy trước mắt tối sầm, rồi ngã xuống."​

"Vậy tại sao lúc đấy anh lại muốn đi ra ngoài?" Dụ Văn Châu hỏi.​

"Trời ngập gió tuyết, giống như chương nhạc mà Thượng Đế đang diễn tấu, làm cho tâm hồn tôi đồng cảm." Diệp Thu nói, "Cơ hội hiếm có, cho dù phải chịu giá lạnh, tôi cũng muốn cảm nhận được linh cảm mà tự nhiên đã ban tặng cho tôi."​

"Cái này không sai." Tôn Triết Bình nói, "Lát nữa tôi đang định ra ngoài hóng gió một chút, không chừng có thể viết được bài hát mới."​

Quần chúng giật giật khóe mắt nhìn hai tên nghệ sĩ này giao lưu, Lâm Kính Ngôn lẩm bẩm nói: "Giả thiết này nghe có vẻ vô lý nhưng lại rất thuyết phục không thể phản bác được."​

"Khán giả thời nay mới không xem trinh thám đúng tiêu chuẩn, huống hồ kịch bản của chúng ta vốn là nửa vời." Diệp Tu nói, "Cái chính là phải có màu sắc! Có căn cơ! Có tình cảm lãng mạn! Có giết phải chết!. . . Mới hấp dẫn người xem được. À đoạn này cắt đi đừng chiếu."​

Những người may mắn sống sót thấy có thảo luận nữa cũng không có kết quả gì, chỉ đành lưu lại tình tiết, buổi chiều tạm thời thoát vai, chạy lên núi chơi một vòng. Buổi tối quay về, coi như ban ngày trôi qua bình an vô sự.​

.​

Đêm thứ hai, tình hình phòng ốc có chút thay đổi, Diệp Thu vì cần tĩnh dưỡng và chăm sóc nên đổi phòng với Chu Trạch Khải, ở cùng với bác sĩ Lâm Kính Ngôn. Cho dù mọi người đều căn cứ vào tình hình một ngày trước đó, cảm thấy ở một mình không chừng sẽ dính phải lời nguyền "Vào ở sẽ kích hoạt sự kiện", nhưng đồng chí cảnh sát không hề để tâm, dũng cảm chuyển vào.​

Ngày tiếp theo trời còn chưa sáng, Phương Duệ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người lần lượt đi gõ cửa. Giang Ba Đào vẫn còn ngái ngủ bò dậy mở cửa: "Ai vậy. . ."​

Đứng ở bên ngoài là Hàn Văn Thanh, điều này khiến hắn lập tức tỉnh ra vài phần.​

"Bạn cùng phòng của tôi đêm qua sau khi ra ngoài liền không trở lại nữa." Hàn Văn Thanh cầm đèn khẩn cấp nói, sau lưng có tiếng bước chân của mấy người trên tầng chạy xuống, "E là lại xảy ra chuyện gì rồi."​

-TBC-​


*Nói thật là t edit fic này, dù biết n hài hước, nhưng nhiều lúc cũng muốn rớt tym thật sự, vì toàn edit vào buổi đêm thôi =))))
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#11
AAAAAAAAA, lên lại rồi ^^
Lá bé, tội anh quá, chỉ là hôn mê thôi mà ai cũng xếp anh vào diện chết rồi cả :v
Diệp thần, anh cũng phũ phàng quá đó :v
Há há há há, Hoàng thiếu, anh... chết rồi, nhưng không cần phải rêu rao vậy đâu :v Má anh phá mood mọi người luôn rồi kìa, còn đâu cái không khí nghiêm túc nữa :v
Vương đội, anh phán đúng chuẩn :v Mọi người cạn lời rồi :v
Oimeoi, Giang phó, anh diễn best có tâm luôn rồi :v
Ặc, Hàn đội, anh thô bạo quá, tội Lá bé :v

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, liệu sẽ là bi kịch hay hài kịch đây chắc chắn là hài kịch rồi :v
Hóng chương mới ạ =v=
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#12
Chương 4:
Edit: Vitxx
.​
.​
.​
"Tân Kiệt --"​
"Anh ở đâu--"​
"Đợi chút," Trương Giai Lạc nói, "Chuyện này chẳng phải là diễn lại cảnh tượng sáng ngày hôm qua sao."​
"Đúng ha, hay là bây giờ chúng ta quay về ăn sáng đi," Phương Duệ đề nghị, "Rồi đem cảnh quay sáng hôm qua phát lại là được."​
Hàn Văn Thanh mặt không đổi sắc: "Nghiêm túc đi, nếu không người chết tiếp theo sẽ là mấy người đấy."​
"Uy hiếp hả? Vừa rồi là uy hiếp mà đúng không?" Phương Duệ rùng mình một cái, "Này mấy người thấy không, nếu tôi ngoẻo thì kẻ tình nghi số một là tên kia!"​
"Tôi tùy việc mà xét." Hàn Văn Thanh nghiêm túc nói, "Nói gì đi chăng nữa, hiện tại tần suất xảy ra chuyện cũng hơi cao rồi."​
"Tôi lại cảm thấy rất tốt đấy chứ, hôm qua đã chết mất Hoàng tiểu thư rồi, trong số chúng ta có một phần tư là kẻ muốn giết người không cần lý do á." Diệp Tu cầm máy quay chen vào nói, "Ngẫm kĩ lại, cũng có chút đáng sợ."​
Quần chúng: . . . Không phải ông viết nội dung lá thăm thì ai!!​
Công cuộc tìm kiếm Trương Tân Kiệt giống như sáng sớm ngày trước đó, người còn sống vẫn chia thành hai đội hai hướng trái phải dọc theo đường mà tìm. Có điều tình hình thời tiết theo giả thiết có phần thay đổi, hôm nay tuyết ngừng rơi, mặt trời tỏa nắng phía trên căn nhà đơn độc nơi núi tuyết, mà một ngày đẹp trời tầm nhìn thoáng đãng.​
"Với tiến độ thế này, chúng ta hẳn sẽ nhanh chóng tìm thấy người chứ?" Trương Giai Lạc lấy tay làm quạt, thực tế đúng là trời quang, có điều không có gió tuyết, đi đi lại lại cũng đủ khiến người ta cảm thấy nóng rồi, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."​
Diệp Tu ho khan một tiếng: "Cái này chưa chắc."​
"Cậu ấy có mất tích bên ngoài không?" Hàn Văn Thanh hỏi.​
"Không nên suy diễn, tôi sẽ không trả lời câu này." Diệp Tu lắc ngón tay, "Thay vì thế, sao anh không thử nghĩ một chút xem vì sao đêm hôm khuya khoắt cậu ta lại ra ngoài đi."​
"Làm sao tôi biết," Hàn Văn Thanh nói, "Chúng tôi mới quen nhau được một ngày."​
"Thân là MC radio, anh ta phải chăng là kiểu người nói nhiều đúng không?" Phương Duệ hỏi, "Hay là có một nói một, nghĩ gì nói hết?"​
"Cũng có tán gẫu vài chuyện công viẹc." Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, "Chủ yếu là vì hôm qua laptop của chúng tôi đều hết pin, chỉ có mỗi một dây sạc."​
"A, cơ mà nếu giống như lá thăm tôi bốc phải, giả thiết của mỗi người đều liên quan đến người khác, nói không chừng đồng chí Trương sát vách là bởi ái hận tình thù gì đấy mà bị hẹn ra ngoài PK." Trương Giai Lạc đưa ra suy đoán, "Nghĩ kỹ lại, có thể hắn không phải là bị giết, mà là đi giết người chăng?"​
"Tỉnh lại đi, chúng ta không có khuyết thêm người nào." Hàn Văn Thanh nói.​
"Điều đó chứng tỏ. . ." Trương Giai Lạc hạ giọng nói, "Trong chúng ta có người đã chết!"​
Người khác: ". . ."​
"Đây là hiện tượng kỳ ảo, là bước chuyển ngoặt trong cốt truyện từ tâm lý phá án sang kinh dị," Trương Giai Lạc nói tiếp, "Người chết, là ai~~~?"​
"Thôi thôi, đừng có như vậy mà!" Phương Duệ ôm lấy tai, "Chúng ta không thể vui vẻ mà chơi đùa được hả!"​
"Trong kịch bản không có ma miếc gì hết." Diệp Tu thêm vào, "Dĩ nhiên tôi vốn cũng đã lên một kịch bản như thế, nhưng hội mình thật sự quá nghèo, ngay cả tương cà máu giả cũng mua không nổi, lại còn mong có hiệu ứng kỹ xảo biến ra ma hả?"​
"Này, không cần phải đem vấn đề kinh phí ra ngụy biện được chưa?" Trương Giai Lạc lườm hắn, "Tôi vẫn đoán là như thế, mà chúng ta đến tận giờ sao vẫn chưa thấy người? Hay là anh ta không mất tích ở đằng này?"​
Đoàn người đã đi tới cuối ngã giao số 9, vẫn chưa thấy bóng dáng Trương Tân Kiệt, họ không gặp đội còn lại trên đường đi, hẳn là đội kia đã quay lại giữa chừng. Đoàn người vì thế trở về theo đường cũ, khi đi ngang qua hồ Hàn Văn Thanh hỏi: "Theo bản đồ thì chỗ này là sườn núi đúng không, nếu người bị ném từ trên này xuống, chúng ta có thể phát hiện tung tích không?"​
Phương Duệ và Trương Giai Lạc nhìn hắn chòng chọc, cả hai đều cảm thấy lời này của hắn tựa như giết người diệt khẩu rồi phi tang bằng chứng.​
Ngày hôm trước, đội ngũ này vốn có Trương Tân Kiệt, tuy nhiên Trương Tân Kiệt hôm nay mất tích, còn Diệp Thu là người bị thương nên không gia nhập đội tìm kiếm. Cho nên dựa theo giả thiết, những người đứng ở bên hồ - cũng chính là "Dốc tuyết cao chót vót" - ngoài Diệp Tu chỉ có ba người Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc, Phương Duệ.​
Diệp Tu nở nụ cười xấu xa, nâng máy quay lùi về sau hai bước, ra hiệu cho mọi người cứ từ từ nói chuyện.​
Phương Duệ: "Không, không cần phải sợ, chúng ta có hai người, cho dù anh ta có là nhân viên cứu hỏa đi nữa. . ."​
Trương Giai Lạc: "Cho tôi xin, thiếu nữ yếu đuối như cô căn bản không thể nhờ cậy được, rõ ràng là tôi solo với hắn! Thế này đi, khi tôi hô lên thì cô chạy, năn nỉ lão Diệp bên kia cho một đúp phim chạy trốn thành công, quay về nhà cảnh báo mọi người, nhớ báo thù cho tôi!"​
"Đủ rồi đấy mấy người!" Hàn Văn Thanh nhịn hết nổi, "Nói thêm câu nữa là tôi muốn ra tay lắm đấy?"​
Phương Duệ: "Nhưng anh nhìn ------"​
Trương Giai Lạc: "Thật sự rất giống hung thủ á!"​
Hàn Văn Thanh: "..."​
Diệp Tu ở đằng sau cười đến suýt rớt cả máy quay. Hàn Văn Thanh tức giận nói: "Cậu cười cái khỉ gì, nhanh trả lời."​
"Được rồi, bị đẩy xuống sẽ để lại dấu vết, nhưng chỉ trong ngày thôi." Diệp Tu nói, "Đến ngày hôm sau thì vết chân với dấu vết giãy giụa đều sẽ bị bão tuyết che lấp hết."​
Hàn Văn Thanh gật đầu, xoay người giáo huấn hai người kia: "Cho nên lúc vừa ăn điểm tâm vừa chọn đội, mấy người đã nghi ngờ tôi là hung thủ, thế mà vẫn còn cùng tôi ra ngoài, không muốn sống nữa hay gì?"​
"Chúng tôi đâu có nghĩ nhiều đến thế đâu. . ." Phương Duệ lầm bầm, "Quả thực giả thiết nhân viên chữa cháy chuyên nghiệp của anh vô cùng thích hợp làm hung thủ, sức có kinh nghiệm có, một đánh hai chắc cũng không vấn đề gì đâu chứ? Lại nói, anh thật sự không có cái giả thiết gì mà sát thủ đang lẩn trốn đúng không?"​
"Không có!" Hàn Văn Thanh lườm hắn một cái, " Nếu như trong hai người có ai là sát thủ, thì tôi cũng chẳng nói được."​
Trương Giai Lạc: "Chúng tôi thanh thanh bạch bạch, ba đời lương dân -----"​
Phương Duệ: "Bảo vệ cái mạng nhỏ của chính mình còn chẳng được a!"​
"Tốt," Hàn Văn Thanh gật đầu, "Chúc mừng hai người thanh lập tổ tương thanh mới, lần tới hội có tiết mục mấy người có thể biểu diễn."​
(nghệ thuật biểu diễn truyền thống trong hài kịch Trung Quốc)​
Tổ hợp tương thanh: ". . . "​
Đội tìm kiếm sau khi xác nhận Trương Tân Kiệt không bị đẩy xuống dốc núi liền nhanh chóng quay trở về nhà. Thành viên của đội còn lại đã trở về, đang ở trong nhà lục soát loạn một đoàn gà bay chó sủa, Hoàng Thiếu Thiên trong phòng khách lớn tiếng kháng nghị: "Mấy người đủ chưa vậy! Loạn hết nói! Người chết cũng bị mấy người làm loạn rồi!"​
". . ." Hắn nói như vậy, càng không có ai có thể phản bác nổi.​
"Mọi người đang tìm gì vậy?" Trương Giai Lạc hỏi Lâm Kính Ngôn đi ngang qua.​
"Chúng tôi cũng không tìm thấy Trương Tân Kiệt." Lâm Kính Ngôn cầm cốc sữa tươi, nuốt miếng bánh mỳ trong miệng, "Cho nên bọn tôi đang nghĩ liệu có bị giấu trong căn nhà này không."​
Chu Trạch Khải vừa lúc đi từ trên tầng xuống, nghe vậy quay đầu hỏi Diệp Tu: "Ngoại trừ trong nhà và bên ngoài, người có thể ở nơi khác không?"​
Diệp Tu cân nhắc vài giây, lắc đầu.​
"Đúng rồi, hình như căn nhà này còn có gara đúng không?"​
Vương Kiệt Hi bước ra từ căn phòng thứ hai ở phía bắc, đi vào phòng khách, tay đeo một đôi găng tay cao su không biết tìm ở đâu ra, "Lúc bọn tôi quay lại nhà kiểm tra một vòng thì phát hiện ra, nhưng lại bị khóa."​
"Bị khóa thì mấy người có thể phá cửa mà." Diệp Tu bí hiểm nói.​
Quần chúng: ". . ."​
Bọn họ đợi thêm vài phút, đến khi tất cả các phòng đều được kiểm tra, vẫn không thấy tung tích của Trương Tân Kiệt. Vì thế Lâm Kính Ngôn xung phong nhận kiểm tra gara, kéo theo người trông giống người tốt nhất là Chu Trạch Khải, Tiêu Thời Khâm khiêng máy đi theo. Khi quay lại, trong tay Chu Trạch Khải có thêm một chiếc túi ni lông, thả xuống chiếc bàn trà trong phòng khách.​
"Thứ gì đây?" Mọi người hiếu kỳ vây quanh.​
Vương Kiệt Hi dùng găng tay rửa chén của hắn đem vật trong túi ni long lấy ra, chỉ là một chiếc gạt tàn thuốc phổ thông, có dán hai tờ giấy note --- tờ dán ở dưới đáy ghi [Một bức tượng nửa người nam khỏa thân nặng trĩu], tấm phía trên ghi [Một bên tượng có dính vết máu].​
Chu Trạch Khải nói: "Đây là hung khí."​
". . ." Trương Giai Lạc yên lặng vài giây, nhịn không được mà nổi xung: "Kỹ xảo cũng năm xu quá đi!"​
"Chưa đến năm xu." Diệp Tu không chút hổ thẹn nói, "Giấy note hai đồng một xấp, tôi hẵn còn rất nhiều."​
"Chúng tôi phát hiện ra nó trong nhà để xe." Lâm Kính Ngôn giải thích, "Cửa gara vốn khóa đã bị ai đó phá mở, cho nên chúng tôi dễ dàng vào được, bên trong chỉ có một vài cái ống và công cụ cồng kềnh, vật này bị bỏ ở trong góc."​
"Nó là hung khí đánh chết Trương Tân Kiệt sao?" Giang Ba Đào nhíu mày.​
"Đầu tiên, chúng ta vẫn chưa xác định được Trương Tân Kiệt liệu đã chết hay chưa." Dụ Văn Châu nói, "Thứ hai, nhìn thứ này, tôi cảm thấy nó giống hung khí đã giết chết Hoàng tiểu thư hơn."​
Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh hắn liều mạng gật đầu.​
Quần chúng: ". . ."​
"Mấy người không cảm thấy nó có phần kỳ lạ sao?" Hàn Văn Thanh nói, "Hơn nữa còn phân gian phòng có tượng nam khỏa thân cho nữ tử, mấy người nghĩ gì vậy."​
"Nhưng đem nó phân cho nam nhân không phải còn kỳ quái hơn sao?" Phương Duệ nói nhỏ.​
Hàn Văn Thanh: ". . ."​
"Như vậy hung thủ dùng vật này đập chết Hoàng Thiếu Thiên, rồi ném nó vào gara?" Vương Kiệt Hi suy tư nói, "Điều đó càng chứng tỏ hắn nhận ra sự tồn tại của gara sớm hơn chúng ta, hơn nữa tại sao hắn muốn đặc biệt dùng cách này để giấu một thứ không lớn đến thế?"​
Chu Trạch Khải đưa tay cầm cái gạt tàn thuốc, đem tấm giấy note dưới đáy lật lên, bên trên thình lình xuất hiện một hàng chữ nhỏ [Kích thước lớn bằng một con Husky trưởng thành]. (tầm 50cm)​
Mọi người: ". . ."​
"Cái kiểu đơn vị đo quái đản gì thế này!" Ngay cả Tiêu Thời Khâm cũng không khỏi thổ tào.​
"Cho nên vấn đề hiện tại là, bởi nó quá lớn không thể giấu được, nên mới không thể nhét được vào chỗ khác đi." Lâm Kính Ngôn nói, "Chúng ta còn có thể nhìn ra điều gì từ vẻ ngoài của nó?"​
"Dùng sức lực trung bình của phụ nữ, không thể nảo nâng nó vung vẩy xung quanh được." Diệp Tu nói.​
"Ồ, có cảm giác như Chữ A màu đỏ của Beatrice nha ---------"​
Mọi người đồng thanh: "Người chết không cần lên tiếng!"​
"Tuy không muốn cho rằng như vậy, nhưng không thể không nói," Hàn Văn Thanh nhìn một vòng những người đang ngồi trên sô pha, ". . . Hung thủ giết chết Hoàng tiểu thư, là người trong số chúng ta."​
Nhất thời không ai lên tiếng, mỗi người bày ra một vẻ mặt khác nhau, người đề phòng, người chẳng bận tâm, người bất an nhìn khắp bốn phía, cũng coi như thoáng qua một bầu không khí giết người trong căn nhà bị cô lập bởi bão tuyết.​
"Mà hiện tại tuy Trương Tân Kiệt có mất tích, nhưng vẫn có khả năng anh ta vẫn còn sống." Dụ Văn Châu tiếp lời, "Nếu chúng ta kịp thời cứu viện, nói không chừng vẫn còn một chút hi vọng; thế nhưng chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi cũng không phát hiện ra anh ta."​
Chu Trạch Khải nói: "Cho nên mọi người nghĩ xem, tình hình hiện tại còn có những khả năng nào?"​
"Nói không chừng anh ta đơn giản là mọc cánh, gieo mình xuống núi tuyết, bay về phương trời xa xôi." Trương Giai Lạc nói.​
Tôn Triết Bình không biết tự bao giờ lấy ra cây đàn ghi-ta, gảy hai tiếng, hát: "Em hỏi tôi muốn đi nơi nào ------"​
"Không tệ," Hàn Văn Thanh mặt không cảm xúc, "Còn gì nữa không?"​
"Có khi bị chặt nhỏ." Phương Duệ giơ tay, "Giấu quanh căn phòng này!"​
"Về mặt thời gian không có khả năng lắm." Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Hàn Văn Thanh phát hiện cậu ta mất tích khoảng hai giờ trước, khoảng thời gian này muốn cắt nhỏ lại còn không để lại dấu vết, căn bản không thể làm được."​
"Hay liệu cậu ấy còn ở bên ngoài, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra?" Lâm Kính Ngôn nói, "Ví dụ như vòng tròn trung tâm số 9, hoặc bị đẩy xuống dốc núi?"​
Trương Giai Lạc giải thích cho hắn phát hiện của đội mình, đem khả năng này phủ nhận.​
Tất cả mọi người rơi vào ngõ cụt, chỉ đành ăn nốt bữa sáng. Giang Ba Đào ngồi ngướng về phía bắc, ăn một lúc, đột nhiên cả người cứng đờ.​
Hắn trợn lớn hai mắt, giơ tay run rẩy chỉ vào cửa sổ đối diện, phát ra một tiếng hét kinh hãi.​
-TBC-​
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#13
Á chương mới, tin không nổi vào mắt mình :eek: Bấn loạn :LOL::LOL:

"Nói không chừng anh ta đơn giản là mọc cánh, gieo mình xuống núi tuyết, bay về phương trời xa xôi." Trương Giai Lạc nói.​

Tôn Triết Bình không biết tự bao giờ lấy ra cây đàn ghi-ta, gảy hai tiếng, hát: "Em hỏi tôi muốn đi nơi nào ------"​

Hai tên phá game =)))

Éc cái kết kinh dị quá Orz sao up vô buổi tối zị
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#14
Một nùi hài kịch lại tiếp diễn :v
Má ơi, mấy anh lầy quá :v
*ôm bụng cười tiếp*

Đăng buổi tối mới là cực phẩm a :v
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#15
Á chương mới, tin không nổi vào mắt mình :eek: Bấn loạn :LOL::LOL:




Hai tên phá game =)))

Éc cái kết kinh dị quá Orz sao up vô buổi tối zị
Em chỉ thấy nó khởi đầu cho một tràng bi hài kịch ?
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#16
đăng tối n mới gayyyy cấn nà =)))) gay cấn đến độ editor cx hốt cả hền khi đọc đến dòng cuối =))))) đăng xong chương trùm chăn đi ngủ luôn vì sợ ToT
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#17
Chương 5:
Edit: Vxx
.​
.​
.​
Ai từng trải qua thời thanh xuân cùng bạn học tụ tập kể chuyện ma sẽ biết, vào lúc như thế này, sợ nhất chính là có người đột nhiên hét lên. Bầu không khí đang như ly nước gần tràn, cho dù ban đầu không ai cho là chuyện to tát gì, thế như một khi có tiếng kêu thảm thiết, hiệu ứng dây chuyền không khác gì đem tàn thuốc ném phải bình xăng vậy.​
Một nửa số người trong phòng bị tiếng thét chói tai này làm sợ đến giật bắn mình, số ít cũng nổi da gà khi ở hướng ngón tay Giang Ba Đào đang chỉ, xuất hiện một cái đầu lộn ngược ngoài song cửa.​
Trương Tân Kiệt mặt không cảm xúc nhìn đám người trong phòng khách: ". . ."​
Hắn xoay đầu trở lại, mọi người lúc này mới sực nhận ra, khả năng cao là hắn đang leo tường xuống, sau đó nghiêng người đem đầu nhìn qua cửa sổ. Phương Duệ sụp người: "Cậu dọa người quá đấy!"​
"Như thế này mới là phản ứng bình thường hiểu chưa." Giang Ba Đào ôm cánh tay nói, "Thứ bên ngoài cửa sổ kia tuyệt đối là thi thể, người sống làm sao leo tường xuống vào lúc này?"​
"Thi thể cũng sẽ không leo tường xuống được không." Trương Giai Lạc chớp thời cơ bắn trả.​
Giang Ba Đào: "Im đi tra nam."​
Trương Giai Lạc: "Tôi nói sai chỗ nào à? Nhìn việc không nhìn người."​
Giang Ba Đào: "Lần nào cũng chĩa súng vào tôi rồi nói một câu như vậy, anh thấy hay lắm à?"​
Trương Giai Lạc: "Không, làm người ai làm thế."​
Giang Ba Đào: "Thế sao tôi nói một câu anh phải trảm một câu là thế nào?"​
Trương Giai Lạc: "Đâu có, không phải tôi thuận cô mà nói sao, sao cô cứ khó dỗ như vậy chứ."​
Giang Ba Đào : "[beep------] cái thái độ này của anh. . ."​
Trương Giai Lạc: "Được rồi, coi như cô thắng! Coi như cô thắng!"​
Giang Ba Đào: ". . ."​
Trương Giai Lạc: "Cô nhìn xem, đây chính là lý do chúng ta chia tay đó."​
"Thay vì cosplay bạn trai xưa bạn gái cũ," Lâm Kính Ngôn đảo mắt, "Hai người chẳng lẽ không quan tâm tại sao lại chết một người rồi hả?!"​
Quần chúng như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, vây xem cỗ thi thể trên tường. Trương Tân Kiệt lúc này đã đứng vững trên mặt đất, trên túi áo sơ mi trước ngực có kẹp một tờ giấy ghi: Tôi hiện tại là thi thể.​
"Chúng ta có thể nhìn ra điều gì từ đây?" Chu Trạch Khải hỏi.​
Trương Tân Kiệt trả lời mạch lạc: "Thứ nhất, tôi đã đông đến cứng ngắc cả người, thứ hai, đầu tôi cắm xuống đất, cho nên hiện tại tình trạng đầu không lạc quan lắm. . . Tuy nhiên mấy người vẫn có thể nhận ra thân phận tôi từ y phục đang mang."​
"Cái này thảm quá rồi đó!" Phương Duệ run rẩy.​
"Vừa nãy tôi leo từ bức tường dọc theo thang thoát hiểm mà xuống." Trương Tân Kiệt nói tiếp, "Bởi trên nóc nhà nắng ấm cho nên tôi không để ý ngủ quên một lúc, ừ, tóm lại thi thể của tôi hẳn là đầu lao xuống đấy, mặt hướng vào trong cửa sổ, theo tường rơi trên mặt đất thế này."​
"Thế nên," Diệp Tu lúc này chen vào, "Cảnh tượng thực tế mấy người thấy là, qua cửa kính phòng khách, khiến cho người ta xanh mặt nổi da gà, một cái đầu lộn ngược từ trên cửa sổ lướt qua, rồi rơi xuống đất cái rầm. . ."​
Đến đây thì mặt ai cũng có phần tái mét. Trương Tân Kiệt lại vẫn cứ thế nghiêm túc nói: "Đầu của tôi có bị nát không?"​
"Ầy Vật lý tôi hơi kém, không rõ lắm." Diệp Tu khoát tay nói, "Tóm lại mấy người cứ dựa theo nhận thức chung, thi thể đông cứng từ nóc nhà hai tầng rớt xuống mặt đất thì sẽ có hình dạng như thế nào, thì chính là như thế đấy!"​
Quần chúng cả giận nổi xung: "Cái này có mà nhận thức chung cái quỷ ý!"​
"Chính xác," Diệp Tu gật đầu, "Đây chính là nhận thức chung của quỷ đó."​
". . ."​
Chu Trạch Khải tiến tới nói: "Yêu cầu khảo sát hiện trường."​
"Đúng đúng đúng, khảo sát hiện trường." Hoàng Thiếu Thiên cao hứng nói, "Trên nóc nhà có vẻ rất ấm cúng, tôi đang muốn tắm nắng đây."​
"Quỷ nhà anh tự nhiên sao lại trà trộn vào đây!" Phương Duệ bị hắn dọa cho hết hồn, "Không cần làm loạn đâu Hoàng Thiếu Thiên tỷ tỷ!"​
Diệp Tu nhắc nhở: "Đừng có nghĩ Trương tiên sinh leo từ thang thoát hiểm xuống, tường nhà phủ trong bão tuyết không có dễ dàng leo lên như vậy, không phải ai cũng lên được đâu."​
"Thế anh thử nói xem, ở đây ai có thể leo lên được?" Dụ Văn Châu cười.​
". . ." Diệp Tu vươn tay chỉ vào mặt hắn, "Cái này là ép cung đúng không, thu hẹp phạm vi đến như vậy rồi còn gì? Dù sao thì thông tin này cũng không ảnh hưởng gì mấy -------- trèo tường, nếu là nam nhân trưởng thành khỏe mạnh chắc không có vấn đề gì lắm."​
"Thế lão trung niên khỏe mạnh thì sao?" Lão trung niên Vương Kiệt Hi hỏi.​
Quần chúng: ". . ."​
"Lưng cậu thế kia, hay là thôi đi." Diệp Tu sầu đời nói, "Và Trương Giai Lạc cũng không được."​
"Hả?" Trương Giai Lạc đột nhiên bị điểm tên, chỉ vào mũi mình hỏi: "Tôi lại làm sao?"​
Diệp Tu: "Đừng bảo cậu quên luôn cái giả thiết có bệnh bẩm sinh, vô cùng yếu đuối, đi hai bước thì thổ huyết đấy nhá."​
Trương Giai Lạc tức giận: "Đâu ra cái bệnh phịa ra tạm thời như vậy chứ!"​
"Cái này tôi không phải tự nhiên nghĩ ra đâu đấy," Diệp Tu thả tay, "Đề nghị cậu xem lại giả thiết của mình."​
Trương Giai Lạc lôi tờ giấy ra nhìn một lúc, nói: "Ý anh là hội chứng Metamorphosis này hả?"​
Diệp Tu: "Được đấy, còn đọc đúng luôn."​
"Tôi tuy không phải chuyên Anh, nhưng chuyên Sinh cũng biết cái từ này nghĩa là biến thái đấy được không!" Trương Giai Lạc vốn muốn ném tờ giấy đi, may sao còn nhớ đây là tư liệu quan trọng, kịp thời nhét vào trong ví, "Chọn bừa tên bệnh thì cũng chuyên nghiệp chút đi chứ, đừng có thuận miệng là quất!"​
"Biến thái này không phải nói đối tượng biến thái, mà là biến thái sinh học, biến thái khoa học, không phải biến thái nhân cách, biến thái hành động." Diệp Tu gật gù lắc lư, "Đừng có nghĩ nhiều như vậy."​
"Nhưng giả thiết của tôi là nhiếp ảnh gia đó." Trương Giai Lạc phản bác, "Yếu ớt như vậy, làm sao bê được súng ống máy quay, chẳng lẽ có trợ lý à?"​
"Cái bệnh, ờm, cái hội chứng M này của cậu," Diệp Tu giải thích, "Chỉ phát tác dưới thời tiết giá lạnh. Cho nên cậu đứng ngoài nửa ngày thế này, chắc cũng sớm ho ra máu rồi."​
Trương Giai Lạc: "Khụ khụ khụ khụ —— "​
"Chạy loạn tiếp đi, cho anh đông chết luôn!" Ngoài dự đoán của mọi người, Giang Ba Đào lúc này đi tới, đem hắn đẩy vào trong phòng, "Còn không mau cút vào nhà uống nước nóng. . ."​
"Tôi không cần cô lo!" Trương Giai Lạc theo bản năng nói.​
"Giỏi thì đánh đi!" Giang Ba Đào đẩy hắn thêm một cái, "Mỗi cái việc giữ anh tồn tại rồi vẫn lại đến tay tôi!"​
Cửa đóng lại cái rầm, người bên ngoài cửa ngơ ngác nhìn nhau.​
"Hai người họ như vậy sao lại thành người cũ của nhau được ta," Lâm Kính Ngôn cảm thán, "Đây căn bản là oan gia sum vầy mà. . ."​
"Giang tiểu thư quả thật là miệng xà tâm phật." Dụ Văn Châu cũng nói, "Ngự tỷ phóng viên còn thêm tính cách như vậy, lão Diệp anh thật sự có thể viết ra được nhân vật như vậy sao?"​
"Chuyện đó là đương nhiên." Diệp Tu trung thực không khách khí, "Tôi làm sao có thể chỉ viết đơn giản vài ba cái tuổi mới hai mươi đáng yêu thuần khiết được."​
"Đúng rồi, bị chen vào suýt nữa thì quên mất," Phương Duệ "tuổi mới hai mươi thanh đáng yêu thuần khiết" hỏi, "Nóc nhà như này, con gái không bò lên nổi hả?"​
"Muốn bò lên thì hơi thử thách sức mạnh đôi tay đấy." Diệp Tu thuận miệng biện cái lý do, "Nếu cậu cảm thấy bản thân cơ bắp đầy mình thì có thể thử xem."​
"Ok luôn, " Phương Duệ cao hứng nói, "Để cho mấy người mở mang kiến thức một chút, thế nào gọi là bông hồng dưới bão táp mưa sa —— "​
"Hiện tại chúng ta đang loại trừ khả năng gây án," Hàn Văn Thanh không thể không nhắc nhở, "Từng người từng người tranh nhau làm kẻ tình nghi làm cái gì?"​
Phương Duệ: ". . . Đúng nha."​
"Xem nào, người bị thương trong chúng ta là. . . Ừ, Diệp Thu tiên sinh." Tôn Triết Bình nói, "Ngoài ra, Giang tiểu thư và Phương tiểu thư, còn có Vương lão niên cũng không bò lên nổi, còn lại đều có khả năng."​
"Hiện tại chúng ta muốn khám nghiệm hiện trường," Hàn Văn Thanh giải quyết dứt khoát, "Tôi và đồng chí cảnh sát tiểu Chu lên xem, mấy người ở phía dưới chờ."​
Nhân viên phòng cháy chữa cháy và cảnh sát, sắp xếp thế này cũng tương đối khiến người yên tâm. Hai người thoăn thoắt leo lên cầu thang thoát hiểm, qua mấy phút, lại thoăn thoắt bò xuống.​
"Tình hình trên đó thế nào?" Dụ Văn Châu hỏi.​
Hàn Văn Thanh: "Tắm nắng rất được."​
Chu Trạch Khải: "Muốn ngủ."​
Quần chúng: ". . ."​
Hàn Văn Thanh ho một tiếng, lấy từ trong túi ra một tờ giấy note (mọi người: Lại hiệu ứng năm xu mù mắt!), nói: "Nóc nhà dốc, có tuyết đóng thành băng, hôm nay bởi có mặt trời, nên băng ở cạnh tầng cao nhất đã bắt đầu tan, vừa ướt vừa trượt, vô cùng nguy hiểm."​
"Không sai." Diệp Tu nói, "Tờ giấy này cũng coi như là định mệnh bắt buộc, mọi người nếu tìm không thấy, thì sẽ có một người từ phía trên trượt xuống ngã chết."​
Hàn Văn Thanh: ". . ."​
"Thế này," Dụ Văn Châu đưa mắt nhìn những người xung quanh, "Trước mắt, mọi người đối với cái chết của Trương tiên sinh, có suy nghĩ gì không?"​
"Không bàn cái khác, " Tôn Triết Bình nói, "Dù thế nào chắc chắn không phải bất ngờ."​
"Giang tiểu thư nói đúng, hung thủ là một trong chúng ta."​
Phương Duệ mở miệng nói. Hắn đưa tay ra, chậm rãi chỉ vào một người trong đó, "Hơn nữa tôi cảm thấy, chính là [-----] ."​
-TBC-​
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#18
Ghê quá :censored: cái đầu gì... ặc ặc, đang là ban đim :cry::cry::cry:
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#20
Em thề, mỗi lần đọc là em lại cười sml :v
Coi Giang tiểu thư với nhiếp ảnh Lạc đấu khẩu kìa :v
Rồi còn cái gì mà "Tắm nắng rất được" với "Muốn ngủ chứ." -_-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook