[Tán Tu] Đừng mất đừng quên, không rời không bỏ
Tác giả:盛夏星尘
Edit: Băng Ly
Lưu ý: Đây là bài cảm nhận của một fan Trung về quá trình chị ấy biết đến và yêu mến Tán Tu, rất lạc quan, chân thực và cảm động, khuyến khích nên đọc. Bài viết có ghép cp, xin cân nhắc trước khi đọc.
(cre: on pic)
Mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương
Bất khí bất li, phương linh vĩnh kế
Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần
Viết cho Diệp Tu và Tô Mộc Thu
Ngày mùng một tháng tư đăng bài cảm nhận này lên Weibo, không ngờ nhận được sự quan tâm của rất nhiều đồng chí đảng Tán Tu, phản ứng của bọn họ làm tôi rất cảm động, mặc dù vẫn có rất nhiều người đọc rồi khóc (trong đó có cả người không theo đảng Tán Tu orz), nhưng chỉ cần mọi người có thể cảm nhận được sự yên bình và tốt đẹp từ bài viết này, tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Thấy có người bình luận bài viết của tôi, nói rằng đối với CP này chúng ta không buông xuống được, ừ, thực ra chính tôi cũng không buông xuống được. Tôi viết những dòng này là muốn mọi người cảm nhận được thêm nhiều yêu thương và ấm áp, chứ không phải lúc nào cũng là ngược đến đau lòng.
Đăng nó lên lofter, hi vọng có thể nhìn thấy nhiều đồng bạn đọc được bài cảm nhận này, cũng hy vọng mỗi Tiết thanh minh về, đừng có những bài viết (đau buồn) như thế nữa.
Lưu ý: Bên trên nói rằng Tán Tu cho tôi cảm giác đôi này rất ngược không sai, chỉ là trong lòng tôi, Tán Tu vẫn luôn là một cp chân ái tràn đầy năng lượng tích cực, nên tôi muốn viết những điều tốt đẹp nhất về cp này.
Vì tôi nói đến Tán Tu theo góc độ cp, nên những bạn theo đảng khác có thể lựa chọn không đọc tiếp.
__________________________________________
Thời điểm tôi vừa biết đến “Toàn chức”, có một đứa bạn thân* nói với tôi về Tán Tu cp, lần đầu nghe thấy tôi còn tưởng là Thiên Cơ Tán x Diệp Tu. Sau đó cô ấy giải thích, nói người kia là Tán ca Tô Mộc Thu, tôi lập tức liên tưởng đến cái tên Tô Mộc Tranh, đoán được người này ắt hẳn là có liên quan không ít với Diệp Tu.
* Từ gốc “cơ hữu”: một từ đa nghĩa trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Có hai cách hiểu, một là nam đồng tính (gay), hai là bạn bè chí cốt/bạn tốt/bạn trên mạng/đồng đội trong game,... Đối với người trẻ tuổi thế hệ mới, “cơ hữu” thường dùng để chỉ người bạn cùng phái mà mình rất hợp ý hoặc thân thiết (theo giải nghĩa của Bạch Dạ). Gọi một cách thuần Việt là “cơ hữu = đồng râm” (by Thỏ).
Bạn thân của tôi chỉ nói với tôi Tán Tu là chân ái, không nhắc tới những chuyện khác, tôi nhất thời không nhịn được lên Baidu tra cái tên Tô Mộc Thu, cảm thấy mình thật ngu ngốc, chỉ vẻn vẹn một lần đọc thông tin về Tán ca trên Bách khoa toàn thư Baidu mà đã bật khóc.
Thiên tài, tai nạn xe cộ, vĩnh viễn tuổi 18.
Từ đó tôi thường xuyên đăng Weibo nói mình kiên quyết không chèo Tán Tu, bởi vì đôi này thật sự quá ngược, cho đến khi nhìn thấy Tán ca xuất hiện ở chương hơn 600, tôi dù rơi lệ đầy mặt nhưng lại không chút do dự nhảy hố Tán Tu.
Tôi hận nhất là BE, sợ nhất là ngược, song không có cách nào cưỡng lại được tình cảm yêu mến dành cho Diệp Tu và Tô Mộc Thu.
Không nói đến những CP khác của “Toàn chức”, từ khi bắt đầu tôi đã bị cp này ngược, gần như không đọc đồng nhân Tán Tu, đến bây giờ đọc cũng không nhiều hơn năm tác phẩm, có lẽ bởi vì tôi luôn có cảm giác rằng, Cha Trùng sẽ đích thân viết ra tình tiết Tán Tu gặp gỡ, hiện tại xem ra dự đoán của tôi là chính xác.
Dù vậy tôi vẫn bị đủ thể loại fanart, tiểu kịch trường, MAD*… đâm cho không ít dao*, chính tôi cũng từng viết vài fic lấy nước mắt về Tán Tu, nhờ đó quen biết không ít bạn bè ngồi chung thuyền, thường ngày chúng tôi vẫn luôn ngược lẫn nhau.
* MAD: Music anime douga, tên gọi này lần đầu tiên xuất hiện trên trang Niconico của Nhật và được sử dụng để thay thế tên gọi AMV (Anime Music Video, là những video âm nhạc do fans tạo ra, bao gồm các video từ một hay nhiều chương trình, phim hoạt hình Nhật Bản được lồng một bản nhạc vào). Bên mình hay gọi là FMV (fanmade music video), FMV Tán Tu có Lạc Soa – Tiểu Hồn rất nổi tiếng, chắc mọi người đều đã nghe qua.
* Đâm cho không ít dao: Ý là những tác phẩm đó khiến tác giả rất đau lòng.
Cuối cùng tôi dứt khoát nghĩ đã vậy rồi thì cứ thế đi, dường như luôn vô thức cảm thấy Tán Tu chỉ có thể ngược như thế, nếu có một ngày phát đường lại thấy sai sai.
Suốt một thời gian dài tôi giữ suy nghĩ ấy, cho đến hai ngày gần đây sắp đến Tiết Thanh minh, nhìn thấy một đám bạn bè đổi tên giống nhau trên Weibo, ngược tôi đến lục phủ ngũ tạng đều tan nát, đồng thời gieo vào lòng tôi chút hoang mang.
Nó làm tôi đột nhiên muốn rà soát lại ký ức một lần để nhớ vì sao mình thích Tán Tu, thật sự muốn tìm lại những đăc điểm mà cp này đâm vào lòng tôi nhất.
Thực ra so với các cp âm dương cách biệt khác, Tán Tu không tính là ngược.
Tôi biết qua không ít cp kiểu này, Tôn Đa*, Dứu Tá*, Sách Du*, đều có một bên chết, nhưng bọn họ không giống Tán Tu.
Tình tiết của Tôn Đa là giết người báo thù, kết cục rất thảm khốc. Sách Du càng khốc liệt hơn, tam quốc loạn chiến, thúc ngựa sa trường, đao gươm đẫm máu, sinh tử mười năm, trải qua rất nhiều đau khổ. Dứu Tá cũng vậy, ân oán giữa Vũ Chí Ba và Mộc Diệp kể ra có thể viết được một quyển sách, Dứu bản thân là gián điệp hai mang, Tá tự tay giết chết ca ca mình yêu nhất mới biết được chân tướng.
* Tôn Đa: Suoh Mikoto x Totsuka Tatara trong tác phẩm “K” (K-project).
* Dứu Tá: Itachi Uchiha x Sasuke Uchiha trong “Naruto”. Mộc Diệp (Konoha/làng Lá) là một ẩn lý thuộc Hỏa quốc, bối cảnh chính của tác phẩm. Vũ Chí Ba (Uchiha) là một bộ tộc ninja điêu luyện liên minh với làng Mộc Diệp.
* Sách Du: Tôn Sách x Chu Du trong “Hỏa Phụng Liêu Nguyên".
Trong những cp này, người còn lại luôn sống trong tưởng nhớ mãnh liệt và thống khổ khôn nguôi, lại còn phải gánh vác một tương lai nặng nề.
Khác với bọn họ, hồi ức của Tán Tu là tươi đẹp, tình cảm của Tán Tu là thuần túy, tương lai của Tán Tu cũng xán lạn.
Trận tai nạn xe kia chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn trong tuyến tình cảm của Tán Tu, mãi mãi không phải là trọng điểm.
Có thể bạn sẽ nói, Tô Mộc Thu đã chết, chỉ còn lại mình Diệp Tu, cho nên Tán Tu ngay từ đầu đã không có tương lai.
Không phải như vậy.
Bạn nhất định đã nghe qua câu nói này.
“Tô Mộc Thu vĩnh viễn sống trong Vinh Quang của Diệp Tu.”
Tô Mộc Thu trước giờ đều chưa từng rời đi.
Khác với rất nhiều người mất đi nửa kia, lúc Diệp Tu nhớ tới Tô Mộc Thu, nhất định là vui vẻ nhiều hơn buồn bã, hoài niệm nhiều hơn bi thương, cảm động nhiều hơn khổ sở, đem tất cả ký thác của đối phương biến thành động lực cho chính mình, chứ không phải chỉ mãi đau khổ nhớ thương, cả ngày đắm chìm trong đó.
Có một đồng bạn đảng Tán Tu hỏi tôi, muốn Tán Tu ngọt có phải là muốn Diệp Tu rời khỏi đoạn hồi ức này?
Tôi nói, Diệp Tu trước giờ không hề rơi vào đoạn hồi ức này.
Hắn chỉ là đem đoạn hồi ức này để ở chỗ trân quý nhất trong lòng, mỗi khi nhớ tới bao giờ cũng mỉm cười một chút cảm khái quá khứ tươi đẹp, sau đó xoay người tiếp tục cố gắng hơn.
Điều bất trắc đúng là xảy ra bất ngờ, nhưng sự bất ngờ lần này lại đau đớn tột cùng, theo tính cách của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bọn họ sẽ phản ứng thế nào?
Chắc hẳn Tô Mộc Thu sẽ than thở giao phó Diệp Tu, bảo hắn nhất định phải khí thế bừng bừng đoạt lấy n quán quân để bù đắp cho sự tiếc nuối mình không còn nữa, sau đó anh sẽ cười nói với Diệp Tu, đừng nhớ tui quá đó, tui không ở đây cậu vẫn sống tốt, nhớ phải chăm sóc Mộc Tranh.
Diệp Tu thì sao? Chắc hẳn cũng sẽ rất bất đắc dĩ than thở nói, tiểu tử cậu nói đi là đi, đem tất cả cục diện rối rắm ném cho một mình tôi, để tôi gánh hết công việc? Được rồi, nể mặt cậu năm đó thu dưỡng anh đây, tôi sẽ miễn cưỡng cố gắng đoạt được mấy cái cúp. Ở bên kia phải chăm sóc tốt bản thân, không cần quá nhớ tôi, Mộc Tranh cũng cứ yên tâm.
Bọn họ chính là người như vậy.
Dù không coi là không chia cách, dù coi như lúc nói chuyện trong mắt có lệ, cũng sẽ mỉm cười cổ vũ đối phương.
Lúc viết tới đây tôi lại nghĩ, sinh ly tử biệt có một điểm rất ngược, đó là hai người mãi mãi không có cách nào gặp được nhau, cũng không thể liên hệ được với nhau, ngay cả những điều muốn nói với người kia như hai đoạn nhắc tới bên trên cũng không nói được.
Nhưng mà, những lời chưa kịp nói ra miệng, dựa vào sự ăn ý của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, chẳng lẽ bọn họ lại không hiểu hay sao?
Dĩ nhiên bọn họ hiểu.
Cho dù mười năm không gặp, cũng vẫn ăn ý như trước.
Tôi tin nhiều năm sau đó, thỉnh thoảng Diệp Tu sẽ nhớ tới Tô Mộc Thu, mà mỗi lần hắn nhớ đến Tán ca, nhất định là cười nhiều hơn khóc.
“Tên kia đã không có ở đây, phải cố gắng thêm cả phần của cậu ta, như vậy mới giúp cậu ta không tiếc nuối.
Nếu không làm vậy, có phải anh đây sẽ bị oán quỷ quấn thân không?”
Diệp Tu nhất định đã từng nghĩ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, sẽ không nhịn được mỉm cười.
Tô Mộc Thu để lại cho Diệp Tu, không chỉ là Khước Tà, không chỉ là Thiên Cơ Tán, không chỉ là Quân Mạc Tiếu, không chỉ là đấu pháp hoa lệ tinh thông toàn thương hệ.
Chắc hẳn trong cuộc đời ngắn ngủi của Tô Mộc Thu, mấy năm quen biết Diệp Tu là quãng thời gian vui vẻ nhất.
Tô Mộc Thu, đem thời gian tuổi trẻ khinh cuồng, âm thanh dung mạo sống động, kỹ thuật Vinh Quang xuất chúng, kinh nghiệm nghiên cứu trò chơi, tinh thần vĩnh viễn không từ bỏ, tình thân với em gái, tình yêu với Vinh Quang, đem tất cả tình cảm của anh, từ tình thân, tình yêu, tình bạn, toàn bộ để lại cho Diệp Tu.
Trận tai nạn xe bi thảm kia so với hết thảy những gì Tô Mộc Thu lưu lại, dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Tô Mộc Thu cười phất phất tay, nói với Diệp Tu, cho dù không ở bên cạnh, anh cũng có thể mang đến cho A Tu năng lượng khích lệ lòng người.
Tương tự, Diệp Tu cũng vậy, hắn kìm nén tất cả bi thương, đem tất cả trách nhiệm biến thành động lực, chỉ cất giữ những điều đẹp nhất về tình cảm của hai người, giữ gìn nó đến nay, cất giấu kỹ cả đời.
Có không ít người, dù ship hay không ship Tán Tu, đều cảm thấy trọng điểm của CP này là trở ngại sinh tử.
Tôi còn chứng kiến có người nói, câu “ngoại trừ sinh tử không đại sự” rất thích hợp để hình dung Tán Tu.
Không phải như vậy.
Sinh tử chưa bao giờ là chuyện lớn của Tán Tu.
Tai nạn xe cộ, tử vong, bi kịch bất ngờ, đây có lẽ là tình tiết rõ nét nhất cũng là kịch liệt nhất trong tuyến tình cảm của Tán Tu, nhưng so sánh với mối liên kết trong quá khứ của bọn họ, chuyện này hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Cho dù Tô Mộc Thu không có ở đây, cũng vẫn là nguồn sức mạnh của Diệp Tu.
Có lẽ đối với chúng ta, Tô Mộc Thu sống trong Vinh Quang của Diệp Tu, nhưng với Diệp Tu mà nói, Tô Mộc Thu vẫn luôn sống trong Vinh Quang.
Mỗi một phó bản, mỗi một cảnh tượng, đều có dấu ấn hắn và Tô Mộc Thu kề vai chiến đấu.
Diệp Tu trước nay chưa từng cảm thấy hắn chỉ có một mình.
Tô Mộc Thu vẫn luôn bồi hắn, cho nên hắn có thể không sợ hãi, thẳng tiến không lùi, thậm chí từ bỏ tất cả, làm lại từ đầu.
Tin tưởng Diệp Tu, hắn chính là người kiên cường như vậy, nên mới đáng giá để một Tô Mộc Thu cũng kiên cường không kém yêu.
Lặp đi lặp lại rằng sinh ly tử biệt đau như thế nào, lại không ngừng khai thác tai nạn xe đêm ấy, thực ra không cần nghĩ nhiều như vậy, bởi vì sự sáng rực của Tán Tu mới là thứ rung động lòng người nhất.
Tai nạn xe cùng lắm chỉ là một đường ranh giới.
Trước hay sau chuyện đó, mối liên kết giữa Tô Mộc Thu và Diệp Tu chẳng có gì thay đổi.
Thời điểm Gia Thế đoạt quán quân, Diệp Tu chắc cũng từng tiếc nuối, bởi vì không thể cùng Tô Mộc Thu lĩnh thưởng trên đài, cũng không thể để cả Liên minh Vinh Quang biết Tô Mộc Thu thiên tài đến mức nào.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn làm được, dùng Quân Mạc Tiếu, dùng Thiên Cơ Tán.
Nếu không có Tô Mộc Thu tạo ra Thiên Cơ Tán, làm sao đấu pháp tán nhân có thể thịnh hành khắp Vinh Quang?
Nhưng nếu Diệp Tu không phải là kẻ được mệnh danh là “sách giáo khoa Vinh Quang”, “toàn chức cao thủ”, sao có thể điều khiển Quân Mạc Tiếu và Thiên Cơ Tán?
Đây chính là Vinh Quang của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, là Vinh Quang do hai người bọn họ sáng tạo ra, không ai có thể phục chế.
Cũng là Vinh Quang của toàn bộ Tán Tu đảng.
Giữa Diệp Tu và Tô Mộc Thu đâu chỉ đơn giản là tình yêu song phương, những yếu tố thường thấy trong fic như ngược, phúc hắc, xù lông, ác miệng… cũng không phải là trọng điểm, hay nói đúng hơn, những thứ đó đều chỉ là hàng khuyến mãi khi bạn chèo thuyền Tán Tu.
Mỗi khi nhắc tới Tán Tu, tôi nghĩ tới rất nhiều năng lượng tích cực.
Bọn họ là một đôi thiên tài.
Bọn họ giống nhau, chăm chỉ cố gắng.
Bọn họ giống nhau, có nghĩa có tình.
Chỉ là bèo nước gặp nhau, lại giúp đỡ nhau trưởng thành, rồi trở thành người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của đối phương.
Sinh mệnh của bọn họ tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
Bởi vì giao hòa lẫn nhau, cùng trở thành những vì sao sáng chói.
Chúng ta nhìn thấy Tán ca, chính là một Tô Mộc Thu tốt bụng thu nhận Diệp Tu, một Tô Mộc Thu chu đáo từ nhỏ đến lớn chăm sóc yêu thương em gái, một Tô Mộc Thu đáng yêu hết sức khi bị lạc đường vì mải mê nói chuyện, một Tô Mộc Thu mạnh mẽ mỉm cười nói “Chỉ là làm lại từ đầu thôi mà”, một Tô Mộc Thu đầy nỗ lực trải qua bao đêm tĩnh lặng nghiên cứu chế tạo vũ khí bạc, một Tô Mộc Thu hiếu thắng và tự tôn so đo từng trận thắng thua với Diệp Tu, một Tô Mộc Thu bất lực nhưng vẫn bao dung khi đối diện với những lời rác rưởi của Diệp Tu, một Tô Mộc Thu ngoài mặt tỏ vẻ không cam tâm nhưng trong lòng thì chịu phục, tự mình nói với Mộc Tranh rằng Diệp Tu mới là kẻ mạnh nhất Vinh Quang.
Vậy còn Diệp Tu, là một Diệp Tu tùy ý mặc kệ Mộc Thu ghi lại kết quả thắng bại, Diệp Tu một lòng chăm sóc Mộc Tranh sau khi Mộc Thu qua đời, giấy khen của hắn bị vò thành một cục nhét bừa, nhưng thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu lại giữ gìn cẩn thận, vì anh em họ Tô mà chấp nhận từ bỏ Nhất Diệp Chi Thu nhưng phải giữ được Mộc Vũ Tranh Phong, mỗi năm đúng Tiết thanh minh đều mang hoa đến tảo mộ, dùng Quân Mạc Tiếu tạo ra 37 trận thắng liên tiếp để nó vĩnh viễn ghi lại trong sử sách Vinh Quang, rõ ràng chưa từng tùy tiện chịu thua, lại lưu lại một cơ hội để vượt qua cho Tô Mộc Thu trên thiên đường, vì cho rằng anh mới là người mạnh nhất.
Không có Tô Mộc Thu, sẽ không có một Diệp Tu hoàn chỉnh động lòng người như thế.
Không có Diệp Tu, cũng không có ai biết đến một Tô Mộc Thu tài năng và hoạt bát đã từng sống trên đời.
Bọn họ dạy chúng ta làm người phải trân trọng bạn bè và người thân, bọn họ dạy chúng ta dù một thân một mình cũng phải học cách kiên cường, bọn họ dạy chúng ta biết biến đau thương thành động lực, bọn họ dạy chúng ta, đời người tuy nói là dài nhưng cũng có thể ngắn như vậy, chỉ cần ghi nhớ những điều tốt đẹp nhất là đủ.
Bọn họ là Vinh Quang của nhau, nếu như không có đối phương, Vinh Quang của hai người kiếp này không hoàn chỉnh.
Thu Mộc Tô đi, Mộc Vũ Tranh Phong vẫn còn.
Nhất Diệp Chi Thu đi, Quân Mạc Tiếu vẫn còn.
Tô Mộc Thu không hề rời đi, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi.
So với nỗi đau sinh tử, Tán Tu đem đến cho chúng ta năng lượng tích cực nhiều hơn.
Loại năng lượng này dù ở trong “Toàn chức” cũng rất hiếm thấy. So với Song Hoa đi, Song Hoa lần đầu gặp gỡ rất đẹp, Phồn Hoa Huyết Cảnh lại càng lộng lẫy, nhưng mùa giải thứ 5 Đại Tôn bị thương tay mà rời đi, chỉ còn một mình Lạc Lạc cố gắng vài năm rồi giải nghệ, hai người tách biệt hai nơi. Sinh ly như vậy cho chúng ta cảm giác rất khổ sở và tiếc hận.
Rõ ràng Tán Tu tử biệt còn tàn khốc hơn, nhưng loại cảm giác đó lại loãng đi không hay không biết.
Vì sao?
Chính là vì tính cách Diệp Tu và Tô Mộc Thu.
Mỗi người bọn họ đều có khuyết điểm, nhưng ưu điểm lại lấp lánh đến cực hạn.
Kiên cường, lạc quan, dũng cảm, thông minh, nghiêm túc, kiên nhẫn, hiếu thắng, lương thiện.
Đều là tính cách đặc trưng của bọn họ.
Đều yêu quý Vinh Quang như sinh mạng.
Là điểm bọn họ giống nhau nhất.
Khi Trương Giai Lạc không về Bách Hoa mà đến Bá Đồ, anh phải chịu áp lực cực lớn, bị fans hâm mộ chửi mắng kháng nghị, còn bị bảo vệ đánh thẳng một quyền, lúc ấy tôi cực kỳ đau lòng cho Lạc Lạc.
Nhưng lúc đọc lại “Toàn chức” lần hai, tôi chợt phát hiện, Diệp Tu cho tới giờ phải chịu áp lực lớn hơn, vậy mà tôi đã hoàn toàn lướt qua.
Lúc đó tôi còn nghĩ mãi vì sao trước đây mình không để ý, rồi đột nhiên hiểu rõ.
Bởi vì trong lòng tôi Diệp Tu mạnh mẽ như vậy, hoàn cảnh có mãnh liệt như gió bão cũng không mảy may khiến hắn chùn bước.
Bị Gia Thế cô lập, bị cướp đi Nhất Diệp Chi Thu, bị ép phải giải nghệ, làm quản lý tiệm net, ngủ ở phòng chứa đồ, từ khu 10 dốc sức cố gắng, áp chế các đại công hội, chiêu mộ nhân tài, tham gia thi đấu khiêu chiến, thân phận lộ ra ánh sáng, mùa giải sau lên sàn thi đấu loại Lam Vũ Bá Đồ khỏi cuộc chơi, tổng chung kết chiến thắng Luân Hồi.
Nhìn từ đầu đến cuối, mỗi một bước đều là tầng tầng lớp lớp gian khổ khó khăn, nếu là bất kỳ ai khác gặp những chuyện như thế chắc đã bị đánh gục, hoặc là đau đến không muốn sống, hoặc là dứt khoát từ bỏ, nhưng Diệp Tu lại thực sự làm được, giống như mây trôi nước chảy, giống như đi dạo trong sân vắng.
Tôi cảm thấy đây là chuyện chỉ có Diệp Tu mới có thể làm được.
Phóng mắt khắp cả Liên minh Vinh Quang hiện tại, không thể tìm được người thứ hai.
Nhưng nếu đổi thành Tô Mộc Thu thì sao?
Tôi cảm thấy anh cũng có thể.
Đây chính là điểm chói mắt nhất của Tán Tu.
Có một số việc, chỉ có Diệp Tu và Tô Mộc Thu mới có thể làm được.
Khi gặp chuyện bất đắc dĩ, chúng ta kiểu gì cũng sẽ cảm thấy bi thương, nhưng nếu đối tượng là Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bọn họ sẽ mỉm cười nói với chúng ta rằng, không cần phải thế.
Tán Tu, nhìn có vẻ thống khổ, nhìn có vẻ đau lòng, nhìn có vẻ tiếc nuối, nhưng lại là ấm áp, tốt đẹp, trân quý lẫn nhau, khích lệ nhau trưởng thành, vốn là khác với tất cả mọi người.
Tôi thấy có rất nhiều người hi vọng Tô Mộc Thu sống lại đồng hành với Diệp Tu, nói nếu anh có thể sóng vai cùng Diệp Tu đoạt quán quân thì còn gì bằng, thậm chí có người vì Nhất Diệp Chi Thu bị Tôn Tường cướp đi mà chán ghét Tôn Tường, lại còn vì Nhất Diệp Chi Thu phối hợp với Nhất Thương Xuyên Vân mà ghét lây Luân Hồi.
Nhưng tôi cảm thấy, người còn sống hiện tại mới là quan trọng nhất.
Giống như Diệp Tu nói, nếu như Tô Mộc Thu tại thế, Gia Thế đoạt quán quân không chút khó khăn, như vậy tranh tài có ý nghĩa gì?
Nếu như Tô Mộc Thu còn sống, chúng ta có thể vĩnh viễn không nhìn thấy Tô Mộc Tranh ra sân, toàn thể Hưng Hân thì càng không cần phải nói, chiến đội truyền kỳ này sẽ không tồn tại. Trần Quả, Đường Nhu, Bánh Bao, Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm, Mạc Phàm, An Văn Dật, v…v…, mỗi người bọn họ đều sẽ mang theo phần tiếc nuối của riêng mình, rải rác bốn phương, không bao giờ tụ tập lại một chỗ.
Có lẽ có người sẽ nói, tiếc nuối của tất cả bọn họ cộng lại cũng không sánh được với sinh mệnh của Tô Mộc Thu, nhưng Tô Mộc Thu đã được mệnh số xếp đặt phải rời đi, tại sao chúng ta không mở lòng đón nhận tương lai đầy hi vọng?
Nhân sinh không có nếu như.
Còn về Nhất Diệp Chi Thu, đúng vậy, đó là nhân vật chứa đựng biết bao tâm huyết của Diệp Tu, là nhân vật từng sóng vai với Thu Mộc Tô làm mưa làm gió ở khu 1, chính Tôn Tường cũng thừa nhận đến với Gia Thế là để lấy đi Nhất Diệp Chi Thu.
Nhất Diệp Chi Thu bị lấy đi, Diệp Tu rất đau lòng, chúng ta cũng đau lòng cho Diệp Tu.
Nhưng nếu không mất đi Nhất Diệp Chi Thu, chúng ta muốn bao giờ mới nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đăng nhập?
Có lẽ Diệp Tu mang theo Nhất Diệp Chi Thu sẽ tốt hơn, nhưng nếu nói như vậy, hắn dùng Quân Mạc Tiếu như thế nào?
Bạn sẽ lại nói Nhất Diệp Chi Thu có thể giao cho Đường Nhu, nhưng nếu không phải là Diệp Tu tự tay thao tác Nhất Diệp Chi Thu, còn có ý nghĩa gì?
Chuyện này cũng giống như lúc trước Tán ca trải qua trăm ngàn cực khổ mới chế tạo ra Thiên Cơ Tán, chuẩn bị mở ra thời đại của tán nhân, kết quả lại đột nhiên xuất hiện nâng cấp làm cho vô dụng, suốt một ngày anh đều không nói gì.
Sau đó thì sao?
Ngày thứ hai, anh cười nói:
“Chẳng qua là làm lại từ đầu thôi mà.”
Tô Mộc Thu có thể làm lại từ đầu, Diệp Tu sao lại không thể?
Tiêu sái quay người, bắt đầu từ điểm xuất phát, đem đường dài từ từ đi lại một lần.
Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bọn họ có dũng khí này.
Nhất Diệp Chi Thu bị đoạt đi, cuối cùng lại về với Luân Hồi, lại còn cùng Thương Vương Nhất Thương Xuyên Vân tạo thành tổ hợp chiến pháp thiện xạ, đạt được danh hiệu cặp đôi cộng tác tốt nhất mùa 10, trên sàn đấu Vinh Quang đánh đâu thắng đó.
Đây quả thực là khôi phục tổ hợp Tán Tu vĩnh viễn không thể thực hiện.
Đây quả thực là một vòng luân hồi.
Là một vòng luân hồi làm cho toàn bộ đảng Tán Tu đau đớn.
Thậm chí ngay cả khi Diệp Tu đang ở trong trận quyết đấu, hắn vẫn nhớ đến hắn và Tô Mộc Thu đã từng sóng vai.
Tôi hiện tại còn nhớ rõ ràng khi tôi đọc chương kia là 29 Tết, khiến tôi hơn nửa đêm vẫn nằm trên giường khóc rất lâu.
Nhưng tới bây giờ, tôi đã bình thường trở lại.
Bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt.
Nhất Diệp Chi Thu và Nhất Thương Xuyên Vân, Đấu Thần Thương Vương, tổ hợp tốt nhất, phong cách rực rỡ khốc liệt biết bao. Toàn bộ Liên minh không phải bị chói mù hay sao?
Thì làm sao?
Tại trận tổng chung kết mùa giải thứ 10, bọn họ sẽ thua trong tay ai?
Quân Mạc Tiếu, Mộc Vũ Tranh Phong.
Một nhân vật do Tô Mộc Thu tạo ra, tán nhân Quân Mạc Tiếu, người thao tác Diệp Tu.
Nhân vật kia cũng do Tô Mộc Thu tạo ra, bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong, vốn là tài khoản mà anh định dùng tiến vào giới chuyên nghiệp, người thao tác hiện tại Tô Mộc Tranh, em gái Tô Mộc Thu.
Như thế vẫn chưa đủ sao?
Như vậy là đủ rồi.
Chí ít, đây đối với Diệp Tu và Tô Mộc Thu, đã là viên mãn.
Chúng ta trước giờ đều không thể phủ nhận phong thái của Chu Trạch Khải và Tôn Tường.
Mỗi người đều có sự xuất sắc riêng, đều có vận mệnh riêng, Tôn Tường vì tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu cũng phải gánh chịu vô số áp lực mới có thể trưởng thành như ngày hôm nay, mà cậu còn có thể để Nhất Diệp Chi Thu kề vai chiến đấu với Thương Vương xuất sắc nhất Liên minh hiện tại, như vậy là đủ rồi.
Có thể trở thành đảng Tán Tu, có thể chèo cái thuyền Tán Tu này, mãi mãi sẽ không hối hận.
Điều tôi có thể làm, chính là cũng giống như Diệp Tu, xưa nay không muốn quên tất cả hồi ức liên quan đến Tô Mộc Thu, nhưng cũng không tập trung vào bi thương, như vậy mới không mất đi sự tích cực chân chính mà Tán Tu mang tới.
Không biết vì sao, tại thời điểm viết bài cảm nhận này, trong đầu luôn hiện ra hai câu đối trong
Hồng Lâu Mộng:
[Mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương]
(Đừng mất đừng quên, đường đời còn dài)
Câu này rất thích hợp với Diệp Tu, giống như đang nói đến tình cảm của hắn với Tán ca, cũng như con đường Vinh Quang của hắn.
[Bất khí bất li, phương linh vĩnh kế]
(Không rời không bỏ, xuân xanh vĩnh viễn)
Câu này cũng rất thích hợp hình dung Tán ca, dù cái từ “xuân xanh” này có chút vi diệu, đổi thành “nét cười vĩnh viễn” sẽ hợp hơn một chút.
Sau đó lại nghĩ tới thời nay cũng có một câu nói rất quen thuộc.
Đau thương cũng là vui vẻ.
Câu nói này hình dung Tán Tu là vô cùng thích hợp.
Nhưng mà trọng điểm là “vui vẻ”, không phải là “đau thương”.
Cho dù đau đớn, lại hoa mỹ xán lạn.
Cho dù ngắn ngủi, lại không thể thay thế.
Cho dù cay đắng, lại mỉm cười hoài niệm.
Cho dù tương ly, lại ý hợp tâm đầu.
Cho dù buồn thương, lại ngập tràn năng lượng.
Cho dù đời này không thể gặp lại, Nhất Diệp cũng vĩnh viễn Tri Thu.
Dù cho không thể trở về thời gian gặp gỡ trước đây, dù cho có chút tình cảm chưa thể nói ra khỏi miệng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 18, nhưng bọn họ đều là vững vàng tồn tại trong lòng đối phương, truyền cho nhau năng lượng tiến về phía trước.
Đây chính là Diệp Tu và Tô Mộc Thu.
[Đời này có thể gặp cậu, là Vinh Quang lớn nhất của tôi]
Diệp Tu, Tô Mộc Thu, đời này có thể yêu các cậu, cũng là Vinh Quang không hối hận của tôi!
_______________________________