[Project] Vũ Trung Tán Khởi - Mừng SN Tô Mộc Thu 21/10/2019

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
288
Số lượt thích
1,438
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#1
[ Project SN Tô Mộc Thu 2019 ]
Vũ Trung Tán Khởi


Tô Mộc Thu, sinh thần khoái lạc !



Lịch project

Project Vũ Trung Tán Khởi sẽ diễn ra trong 5 ngày:
từ 19/10/2019 ~ 23/10/2019.

Các sản phẩm sẽ đăng vào 3 khung giờ nhất định:
Khung giờ 1: 11-14h trưa
Khung giờ 2: 15-18h chiều
Khung giờ 3: 19-22h đêm


( Link sẽ được update trong quá trình project diễn ra tại đây )

 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
273
Số lượt thích
2,088
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu
#2
10 sự thật về Tô Mộc Thu

Có thể bạn đã biết

Lời của Ly: Khi fan não tàn cos fan lý trí.

_____________________________________________



Cre: on pic.

_________________________​

1. Ban đầu Tán ca chơi game vì tiền.

Đây là sự thật mà ai cũng biết. Ban đầu Tán ca chơi game để kiếm tiền, để mưu sinh, để nuôi sống hai anh em, cho nên trò gì anh cũng có thể làm. Khi Vinh Quang ra đời, ban đầu Mộc Thu để ý đến hệ thống chỉnh sửa trang bị vì nhìn thấy khả năng kiếm tiền của nó, “một vốn bốn lời”.

So với người chơi khác chỉ an tâm hưởng thụ game, Tô Mộc Thu là game thủ chuyên nghiệp phải dựa vào trò chơi mà nuôi sống chính mình và em gái, vào game cái đầu tiên muốn tìm chính là những yếu tố có thể kiếm tiền, có thể sinh ra lợi nhuận.

Bán mình, luyện cấp thuê, đầu cơ trục lợi trang bị, thậm chí viết auto hack… Đủ loại trò mèo tồn tại trên mạng, phàm là có thể kiếm lợi được, Tô Mộc Thu cái gì chưa làm qua?

Mà game Vinh Quang mới ra lò này có sức mạnh hoành tảo thiên hạ, Tô Mộc Thu đã tìm ra trong đó một thứ sinh lợi hoàn toàn mới: hệ thống tạo trang bị.

Trích Phiên ngoại “Đỉnh Vinh Quang”.

Phong cách chơi game của Tán cũng thế, tính toán chi li, dùng ít phí tổn nhất để tạo ra hiệu quả cao nhất.

Cậu vẫn luôn luồn lách kiếm tiền trong game, giỏi nhất phát hiện bug và kẽ hở, những thứ này lúc nào cũng là điểm đột phá để tạo ra thu nhập khả quan. Cậu đã nuôi được thói quen đó, ngay cả cách chiến đấu cũng trở thành cực kỳ tính toán phí tổn.

Dùng chi phí thấp nhất, thu hoạch thành quả lớn nhất, đây là nguyên tắc của cậu.

Tán rất thực dụng, đó là sự thật, anh không hề vân đạm phong khinh, thanh cao thoát tục như hình ảnh mà mọi người hay tưởng tượng về “thiếu niên áo trắng mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong ký ức” đâu.

Sau đó Tán gặp Tu, chứng kiến cuộc đấu quyết liệt giữa hai đệ nhất cao thủ đấu trường trong Vinh Quang lúc bấy giờ: Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên, sục sôi nhiệt huyết, Tán mới đột nhiên có suy nghĩ rằng:

Nhìn thấy một cao thủ có tư thái như thế, Tô Mộc Thu cảm thấy chính mình cũng hừng hực chiến ý. Từ trước tới nay, cậu đều thiên về tìm kiếm thu nhập trong game, PK thắng bại, nếu không kiếm được tiền thì sẽ không khiến cậu quan tâm. Nhưng lúc này, cậu đột nhiên có kích động muốn vứt bỏ hết thảy những thứ khác, chỉ đơn thuần truy cầu một lần thắng thua.

Đừng thua!

Tô Mộc Thu bỗng nhiên có kỳ vọng này, cậu vốn không có hứng thú gì lắm, thậm chí có chút ý nghĩ muốn xem thử hình thù Diệp Tu sau khi bị đánh bại, thế nhưng giờ này khắc này, cậu cực kỳ kiên định hy vọng Diệp Tu thắng lợi, một kiểu tâm tình có chung mối thù, đặc biệt rõ rệt.

Trước giờ Tô Mộc Thu chưa từng để ý thắng thua, chỉ muốn kiếm tiền từ trò chơi, nhưng giây phút ấy thậm chí Tán đã thẳng thắn giơ súng lên muốn bắn về phía Đại Mạc Cô Yên, Tán khát cầu mong mỏi Diệp Tu chiến thắng và thừa nhận một cách tôn trọng sự thẳng thắn xông về phía trước bất chấp tất cả của Hàn Văn Thanh – chuyện trước giờ chưa từng có trong suy nghĩ thực tế của Tán.

Sau khi Ô Thiên Cơ – nơi đổ vào bao nhiêu mồ hôi, công sức và vật liệu hiếm (thậm chí cả tiền bạc) trở thành “sản phẩm thất bại” vì sự đổi mới đột ngột của game lên cấp 55, Tô Mộc Thu vẫn tiếp tục chơi Vinh Quang và nói rằng “Chỉ là làm lại từ đầu thôi mà”. Sự thoải mái vô tư không chút tính toán này khá đối lập với tính cách thực dụng ban đầu của Tán, nên có thể nói sau một thời gian chơi Vinh Quang, anh đã nhận ra tình yêu của mình dành cho Vinh Quang và khát vọng thắng thua chân chính, đó là lúc tình yêu game của Tán đã lấn át sự lý trí của anh, anh chơi game không phải chỉ vì kiếm tiền như trước nữa.

2. Tán ca nói nhiều.

Tán ca không phải là người dịu dàng ít nói, trầm tĩnh yên lặng, ngược lại anh khá hoạt bát sôi nổi, nói nhiều và rất tự tin vào khả năng của mình.

Ngược lại, Diệp Tu của thuở ban đầu là người khá ít nói, dĩ nhiên không đến mức như Chu Trạch Khải, nhưng nhìn chung là yên tĩnh hơn hiện tại nhiều. Diệp Tu trong chính văn là người có khả năng ngôn ngữ rất tốt, trình độ nói lời rác rưởi sánh ngang Hoàng Thiếu Thiên, lúc đi thuyết phục người khác cũng tương đối dài dòng, miệng lưỡi trào phúng khiến người ta chỉ muốn đánh, lại cực kỳ tự hào về thực lực của bản thân, có thể đi cà khịa mọi đối thủ mạnh, bất kể là Hàn đội, Song Hoa hay sau này là Tiểu Chu.

Vì thế tôi khá bất ngờ khi đọc ngoại truyện, gặp một Diệp Tu của thuở 16 ít nói đến như thế (tuy câu nào cũng rất gợi đòn).

Trong lần lôi kéo vài người đi lập kỷ lục để lấy tài liệu hiếm của boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, Mộc Thu là người nói nhiều nhất, anh nói là chủ yếu, Diệp Tu chỉ yên lặng lắng nghe và phụ họa khi Tán cần, lời nói ra cũng rất ngắn.

Vậy vì sao một thiếu niên yên lặng của thuở sơ khai ấy sau này lại trở thành một Diệp thần miệng lưỡi sắc bén?

Vì không còn Tô Mộc Thu bên cạnh. Đúng vậy, trước kia hắn có quyền không nói, cũng không cần nói, vì bên cạnh hắn có Tô Mộc Thu, một Tô Mộc Thu phóng khoáng nhiệt tình, một Tô Mộc Thu nhanh mồm nhanh miệng, nói nhanh nói nhiều, nói hết cả phần của hắn, nói hết những gì hắn cần nói với đồng đội, nên hắn cũng chả cần phải giải thích thêm làm gì.

Nhưng khi không còn Mộc Thu nữa, hắn cần phải nói tất cả, không ai nói thay hắn nữa. Cho nên sự hoạt ngôn của Diệp Tu sau này, chính là phần tính cách của Tô Mộc Thu mà hắn đã tự dung nhập vào bản thân mình.

Tôi tự dưng lại nhớ đến đã từng có một fan nhận xét về nhân vật Trương Nhật Sơn (Trương Phó quan) trong Sa Hải rằng: “Sống vì tưởng niệm hắn, cuối cùng biến thành hắn”.

3. Tán ca có chút trẻ con.

Tô Mộc Thu 16 tuổi mua một quyển sổ để ghi vào thành tích last hit cuối cùng lên boss của mình và Diệp Tu, mỗi lần Tu muốn xem đều không cho vì thành tích của Tu tốt hơn Tán (Tán 318, Tu 474).

Lúc Tu hỏi thì lại tự giảm số hit của Tu xuống để Tu không trêu chọc mình, quả thực có chút hiếu thắng khá trẻ con và hài hước.

Sau đó cuốn sổ ấy đã bị xử lý như di vật của Tô Mộc Thu, nhưng Mộc Tranh lại có suy nghĩ rằng: “Nếu anh trai còn thì bây giờ trong cuốn sổ ấy sẽ ghi như thế nào?”

Dù ngoài mặt tỏ ra như vậy nhưng thực ra Tán hiểu rõ Diệp Tu giỏi hơn mình và thừa nhận với Mộc Tranh rằng “Diệp Tu mạnh nhất”. Đây là sự thật và Mộc Tranh luôn có niềm tin sắt đá về điều này suốt những năm về sau, bởi vì anh cô đã nói với cô như thế: “Diệp Tu - mạnh nhất.”

4. Tán ca không quá bảo bọc em gái.

Trong một số bài bình luận Tô Mộc Thu hay một số fic mà tôi đọc, đều nói Mộc Thu cuồng em gái, yêu thương nuông chiều Mộc Tranh hết mực.

Nhưng tôi không nghĩ thế.

Tán ca rất yêu thương Mộc Tranh, cũng có phần chiều em, nhưng không hề cuồng em gái. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy cách nuôi của Tán với Tranh là “nuôi thả” chứ không phải “bảo bọc”.

Tán không hề bảo bọc Mộc Tranh trong cái kén, anh thả cô ra để tiếp xúc với cuộc sống từ rất sớm. Những năm tháng ấy hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tức là cả hai đều làm điểm tựa cho đối phương chứ không phải một bên hoàn toàn phụ thuộc vào bên còn lại.

Mộc Tranh xuất hiện trong ngoại truyện là hình ảnh đi đưa cơm cho anh trai ở tiệm net. Một quán net vàng thau lẫn lộn, dù Đào ca hay Thôi ca có tốt thì ai biết những người chơi ngày ngày ra vào ở đó là người như thế nào, nhưng Tán vẫn thoải mái để Mộc Tranh đến đó mỗi ngày. Không có chi tiết nào nói Tán đi đón Mộc Tranh tan học, vì Tán còn đang bận ngày ngày ngồi trước máy tính ở quán net Gia Thế làm đủ chuyện kể cả hợp pháp hay bất hợp pháp để kiếm tiền, làm gì có thời gian đi đón em? Mộc Tranh đi đưa cơm xong cũng tự về, Tán không hề có ý định đưa em về. Điều đó nghĩa là gì? Là Mộc Tranh tự đi học, tự về nhà, tự nấu cơm mang đến cho anh. Cực kỳ tự lập, không dựa dẫm, không ỷ lại, không làm nũng.

Năm đó Mộc Tranh bao nhiêu tuổi? 12 tuổi.

Rất trưởng thành, trưởng thành sớm hơn tuổi rất nhiều.

Về tương lai của Mộc Tranh, Tán cũng cho phép cô tự chọn. Khi cô muốn chơi game chuyên nghiệp, Tán không ủng hộ cũng chẳng ngăn cấm, anh cho phép em gái tự do lựa chọn, chỉ bảo cô nên học hết cấp ba, đủ 18 tuổi rồi tự quyết cuộc đời mình, anh không can thiệp.

Chứng tỏ một điều rằng, Tán nuôi em theo kiểu để em độc lập tự chủ, tự chịu trách nhiệm cuộc đời mình, không hề che chở bảo bọc em trong nhà kính chút nào.

5. Cả Tán lẫn Tu đều rất chiều đối phương.

Đừng hiểu nhầm, không phải vì tôi chèo CP Tán Tu nên tôi nói thế đâu.

Mà thực tế là như vậy.

Quan hệ Tán Tu Tranh rất tốt, bọn họ đã sớm coi nhau thành người thân trong nhà, nên bọn họ có phần thiên vị nhau là điều tất yếu.

Diệp Tu rất chiều Mộc Thu, khi hắn đang ở đấu trường nghe Mộc Thu gọi đi đánh phó bản là hắn đập thẳng tay cái đứa có tỷ lệ thắng 96.1% trong 40s để chạy ngay tới chỗ Mộc Thu.

“Ê ê ê, đến giúp tui đánh phó bản.” Kết quả lúc này bên cạnh có người kêu lên, mà Diệp Tu cũng đang thất vọng, đối thủ ngẫu nhiên được phân phối không phải Đại Mạc Cô Yên.

“Phó bản nào?” Diệp Tu một bên thuận miệng hỏi, một bên bước vào đấu trường với đối thủ mới.

“Khe Núi Nhất Tuyến, đồ tui cần đòi phải có kỷ lục phó bản. A không phải, chính xác là phần thưởng kỷ lục phó bản.” Tô Mộc Thu nói.

“Chờ.” Diệp Tu nói xong, đối chiến bắt đầu.

“Tốc độ lên.” Tô Mộc Thu ngoài miệng thúc giục, mà nhìn Diệp Tu vừa mới nhập cuộc cũng không có vẻ gì là chờ không kịp. Bởi vì cậu biết nhất định sẽ rất nhanh.

“Đi thôi!” 40 giây sau, Nhất Diệp Chi Thu rời khỏi đấu trường, để lại một kênh chat đầy biểu tình sợ té xỉu, người chơi vừa mới thua cũng một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

Khi mấy đứa mà Tán gọi tới đánh phó bản không tin tài năng của Tán, Tán bèn bảo Tu chứng minh hộ, Tu nâng luôn tỷ lệ thắng đấu trường của Tán từ 67.8% thành 97.8%. Tu mở miệng nói dối không chớp mắt để bảo vệ Tán trước mặt người ngoài, tin tưởng thực lực của Tán tuyệt đối xuất chúng, không cho phép ai coi thường bạn mình.

Tu đi đánh đấu trường 3686 trận đều thắng, tích được số điểm cao vút, đổi được nhiều vật liệu quý hiếm, đi cướp boss cũng cướp được không ít đồ ngon, tất cả đều đưa cho Mộc Thu đi nghiên cứu chế tạo trang bị. Thậm chí mấy món trang bị tốt trên người Nhất Diệp Chi Thu mỗi lần đăng nhập đều mất một hai món, Tu biết thừa là Tán lấy đem đi nghiên cứu rồi, nhưng vẫn cười xòa cho qua, bao nhiêu đồ tốt vẫn đưa hết cho Tán không cần suy nghĩ.

Đánh trận với Đại Mạc Cô Yên xong vớ được vũ khí cam Dung Nham Nộ Hỏa (lúc đó là siêu hiếm trong game, người người mơ ước), Hàn Văn Thanh không cần lấy lại, Ngô Tuyết Phong cũng từ chối, Tu liền tùy tiện đưa luôn cho Tán chẳng chút chần chừ. Có thể gọi là nuông chiều đến vô pháp vô thiên, chỉ cần bạn mình thích là được.

Rồi ai bảo Tán không chiều Tu? Tự dưng nhặt được một đứa “yêu quái” từ trên trời rơi xuống, chơi game giỏi hơn mình lại lang thang vật vờ không nhà không cửa, Tán đem luôn Tu về nhà mình, ba năm chung sống chia sẻ với nhau từng bữa ăn giấc ngủ. Tán coi trọng hệ thống chế tạo trang bị như vậy, đổ vào đó không biết bao nhiêu vật liệu, nhưng vũ khí bạc đầu tiên làm ra trong Vinh Quang là chiến mâu Khước Tà dành cho Nhất Diệp Chi Thu chứ không phải trọng pháo Thôn Nhật cho bản thân mình, Tán luôn ưu tiên Tu hơn hết.

Chiều chuộng đến mức dung túng, có lẽ không ai chiều Tán được hơn Tu, cũng không ai cưng Tu được bằng Tán. Có thể nói hai người đã không chỉ là bạn bè, mà đã dốc hết ruột gan đối xử với nhau như người thân trong nhà.

6. Tán Tu phối hợp với nhau rất ăn ý.

Ví dụ điển hình là lần đi đánh boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, đấu pháp đơn giản thô bạo nhưng hai người phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, dựa vào kỹ thuật xuất chúng mà đại sát tứ phương, đập quái dễ như ăn kẹo.

“Tốc độ tốc độ tốc độ!” Tô Mộc Thu chỉ thúc giục, Thu Mộc Tô của cậu ôm hai cây súng nòng xoay rách nát pằng pằng pằng bắn liên tục, quả thật gặp quái là đánh, chỉ trong nháy mắt sáu con tiểu quái ở lối vào phó bản đã chạy tới…

Nhưng một lần sáu quái, làm sao giết nổi?

Ba người không biết nên ra tay từ đâu, bên kia cũng không có chỉ huy, kết quả chỉ thấy Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu xông lên, chọn vị trí di chuyển khắp nơi, chiến mâu trong tay chọc quét móc đâm, trong phút chốc sáu tiểu quái đều bị cậu ta đẩy tới gần nhau, sau đó tay áo phất một cái, Áo Choàng Bóng Đêm – chiêu cấp thấp của ma đạo học giả – bay tới, sáu con tiểu quái lập tức bị tụ vào một chỗ.

Sau khi đánh thắng Đại Mạc Cô Yên, rơi ra quyền sáo chữ cam, người chơi trong game lập tức nhào lên tấn công Nhất Diệp Chi Thu để cướp vũ khí cam, Ngô Tuyết Phong giữa đường anh hùng thấy bất bình chẳng tha, ném một cái lồng niệm khí tới bảo vệ Nhất Diệp Chi Thu.

“A!” Nhưng người chơi khí công sư ngay sau đó liền kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu thình lình xông ra ngoài, đón lấy mấy đòn công kích muốn giết hắn kia.

“Ê cậu…” Khí công sư cuống quít gọi, sau khi Lồng Niệm Khí phát động là không thể di chuyển được nữa, Nhất Diệp Chi Thu này chủ động xông ra khỏi phòng hộ, không lẽ không thấy mình ra tay? Nhưng mới hô được hai chữ, người chơi khí công sư trợn mắt há miệng, Nhất Diệp Chi Thu đảo mắt đã xuyên qua khỏi những công kích đến từ khắp nơi, lông tóc vô thương vọt tới bên thi thể Đại Mạc Cô Yên mới ngã xuống, cực nhanh nhặt lên quyền sáo kia, lại quay người một phát, vài bước liền về tới trong Lồng Niệm Khí mà hắn mở ra.

“Cám ơn.” Hắn nghe thấy Nhất Diệp Chi Thu nói với mình, bất quá lúc này tầm mắt của hắn đã chuyển tới một đầu khác, bên kia đứng một thần thương thủ, giơ lên hai súng, trang bị vô cùng rách nát, nhưng người chơi khí công sư biết rất rõ, mới vừa rồi, thần thương thủ này đã phát động công kích nhiễu loạn công kích của các người chơi khác, Nhất Diệp Chi Thu mới có thể né được mà nhặt quyền sáo.

“Cũng là một cao thủ a…” Người chơi khí công sư nhìn nhìn Thu Mộc Tô thêm vài lần, mà mấy người chơi nổi lòng tham kia nhìn thấy trang bị đã bị nhặt, cũng không tính làm gì nữa, nhanh chóng tản đi.

Diệp Tu lúc này đã cho Nhất Diệp Chi Thu ăn thuốc hồi máu, sinh mệnh tạm khôi phục, cũng không sợ có ai âm mưu gì thêm, đi về phía khí công sư.

“Mới nãy cám ơn nha.” Diệp Tu lần thứ hai tỏ ý biết ơn.

“Ha ha, làm điều thừa mà thôi.” Khí công sư cười, lại nhìn Thu Mộc Tô mấy lần nữa. Trong lòng hắn đã rõ, Lồng Niệm Khí của hắn trên thực tế không hề giúp được cái gì, Nhất Diệp Chi Thu nhặt quyền sáo xong trốn về Lồng Niệm Khí, hoàn toàn chỉ là cho hắn mặt mũi thôi.

Vì sao Diệp Tu có thể giữa mưa bay đạn lạc như vậy an toàn xông ra nhặt quyền sáo chữ cam mà không mảy may thương tích? Không chỉ vì kỹ thuật của hắn hơn người mà còn nhờ một vị “thần thương thủ” phía sau phát động công kích với những người chơi khác để bảo vệ Diệp Tu an toàn.

Ngô phó, tuy rằng anh rất anh hùng trượng nghĩa nhưng khi em đọc đoạn này cứ có cảm giác anh bị…. “nhét cẩu lương” của Tán Tu vậy, có lòng tương trợ nhưng phát hiện đôi trẻ nhà người ta ăn ý quá nên sự giúp đỡ mình không cần thiết lắm. Đùa thôi, em xin lỗi Ngô phó, nhưng thực sự là Tán Tu phối hợp với nhau một cách xuất sắc không kẽ hở. Đến chính tác giả Hồ Điệp Lam cũng thừa nhận rằng Tô Mộc Thu là “đồng đội mạnh nhất tốt nhất” của Diệp Tu.

Có điều ăn ý quá thì chỉ tốt cho hai vị thôi chứ người khác chẳng vui vẻ gì đâu. Các bác đừng bị lừa tình bởi mấy tấm fanart vẽ Tán ca áo trắng trong trẻo như thiên sứ không nhiễm bụi trần, thực ra Tán ca với lão Diệp trong Vinh Quang xét về độ “xấu xa” với “tâm bẩn” thì một chín một mười chả khác gì nhau đâu. Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu suốt ngày bị tế trên diễn đàn khu 1 Vinh Quang năm ấy vì sở trường đi cướp boss dạo, đã từng có “thành tích” đạp cả công hội nhà người ta xuống vách núi, tai tiếng vang xa đến mức bị Ngụy lão đại của Lam Khê Các canh chừng như kẻ trộm lúc đoàn tinh anh nhà ổng đi đánh boss.

Ngụy Sâm một bên chỉ huy đoàn đội đánh boss, một bên còn cố ý phái ra một tiểu đội, chuyên nhìn chằm chằm hành động của Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô, rõ ràng là bởi vì úy kỵ hai thằng này nhất.

Nghe được hai thằng vẫn không có động tĩnh, Ngụy Sâm trong lòng càng yên ổn thêm mấy phần. Uy hiếp đến từ hai thằng này trong mắt gã còn muốn đáng sợ hơn nhiều so với đại chiêu máu đỏ của boss.

Các bác thấy Song Nhất bên Luân Hồi – Súng Vương x Tân Đấu Thần mạnh khủng bố như thế nào chưa, đấy, Song Thần của Gia Vương Triều – Súng Thần x Đấu Thần thậm chí còn mạnh hơn thế nữa cơ, hai vị này mà cùng vào Liên minh thì ai dám tranh tổ hợp cộng tác tốt nhất với các vị?

7. Tán ca là tuyển thủ chủ công.

Tán ca là kiểu tuyển thủ chủ công, tức là thiên về tấn công, là một tay đấm chính của đội ngũ (carry).

Tán Tu phối hợp với nhau là kiểu “hai người cùng đánh”, kết hợp với nhau cùng tạo ra sát thương mạnh lên đối thủ, khá giống với Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình năm đó. Tu cầm mâu cận chiến càn quét chiến trường, Tán xả đạn viễn trình công kích đối thủ, đấu pháp cực kỳ bạo lực.

Không phải ngẫu nhiên mà Đào Hiên lại thương tiếc rằng “Giá như Mộc Thu còn thì Vinh Quang đã sớm nhìn thấy cái gì gọi là song hạch”, quả thực là “song hạch” hàng thật giá thật không sai.

Nhưng cuộc đời khó lường, sau khi Tán ca tạ thế, hai người cộng sự ăn ý tiếp theo của Diệp Tu đều là kiểu tuyển thủ hỗ trợ (support).

Khí Xung Vân Thủy, Ngô Tuyết Phong.

Mộc Vũ Tranh Phong, Tô Mộc Tranh.

Cả hai vị này trùng hợp thay lại đều chơi theo kiểu tuyển thủ phụ trợ, đứng đằng sau hỗ trợ Đấu Thần, đều cùng muốn làm một vai phụ để tôn lên vai chính Diệp Tu. Vốn là “hai vai chính”, bây giờ lại thành một mình là vai chính, đồng đội đứng sau hỗ trợ, cho dù cũng vẫn rất ăn ý, nhưng ít nhiều sẽ có chút hụt hẫng ban đầu.

Trong bốn bậc thầy chiến thuật chỉ có duy nhất Diệp Tu là tay đấm cận chiến, chơi cả hai mảng, văn võ song toàn, nghe thì oai phong nhưng thực ra là không hề vui vẻ. Đáng lẽ hắn cũng có thể yên tâm làm một MT như Hàn Văn Thanh, bên cạnh có một bậc thầy chiến thuật đồng hành, đáng tiếc bây giờ lại phải kiêm nhiệm công việc của cả hai người.

Thực ra nghề bậc thầy pháo súng mà Tán chọn cho Mộc Vũ Tranh Phong không hẳn là nghề support, chỉ là nữ thần chơi nó thành nghề sp thôi. Sau khi Tu rời khỏi Gia Thế thì chị Tranh đã biến phắt một phát thành DPS chính nâng cao lực tấn công của đội ngũ, hổ báo cáo chồn đến mức dọa được cả Đại Tôn, dám chơi cứng đối cứng với đệ nhất cuồng kiếm. Ai bảo chị là support, rõ rành rành là carry trường phái bạo lực. Ắt hẳn nếu Tán ca còn sống thì phong cách của anh sẽ thiên về hướng như vậy. Gia Thế năm đó nếu có Tán Tu là carry, bên cạnh lại có một support “nguy hiểm ngầm” Ngô Tuyết Phong trình không kém support đẳng cấp hiện nay là Giang Ba Đào, rồi ai chơi lại Gia Thế?

8. Biệt danh Thương Thần là do Ngụy Sâm đặt.

Trong chính văn thì là như thế, nhưng trong ngoại truyện ngay từ đầu đã gọi Tán là “thần thương thủ”, nên cái biệt danh này của Tán là có sẵn ngay từ trong game, và cũng rất có thể là do Tán tự xưng.

Trong số những vị đại thần được phong danh hiệu như Đấu Thần, Quyền Hoàng, Kiếm Thánh, Súng Vương, Ma Thuật Sư, …, chỉ có hai vị Đấu Thần và Thương Thần là “Thần”.

“Gia Thế đáng lẽ cũng có Song Thần”, chính là như vậy.

9. Phong cách chơi Vinh Quang của Tu bị ảnh hưởng khá nhiều bởi Tán.

Không rõ phong cách chơi game của Tu trước khi gặp Tán là như thế nào, nhưng từ ngày đầu chơi Vinh Quang (sau khi đã sống chung với Tán được một thời gian) thì khá là giống Tán.

Thực dụng.

Chuẩn, chính là thực dụng.

Dùng đấu pháp cốt lõi nhất, quê mùa nhất, “lúa” nhất nhưng đánh ra hiệu quả cao nhất. Dùng ít “chi phí” nhất để đạt được nhiều “lợi nhuận” nhất, chính là phong cách của hai vị này.

Đào Hiên đã từng cáu với Diệp Tu, bảo cậu bớt đánh thực dụng đi, thêm tí màu mè hoa lá vào cho đẹp mắt fan, thu hút nhà tài trợ, Tu bảo chỉ cần thắng là được. Điển hình là chiêu “Rồng Quay Đầu” có hiệu ứng hình ảnh bắt mắt, lại có giá trị tuyên truyền cao bởi vì lúc đó chỉ mình Diệp làm được, Đào muốn Diệp dùng thêm vài lần nhưng Diệp nói chiêu đó chỉ đẹp chứ không có giá trị thực chiến nên rất ít dùng. Ý là: Anh cần chiêu lấy máu thật, không thích chiêu làm màu.

Kể cả sau này khi đánh với một loạt các cường địch sử dụng đấu pháp rực rỡ muôn màu như Phồn Hoa Huyết Cảnh của Song Hoa, hay trận chiến kinh điển với Chu Trạch Khải của mùa 10, đối mặt với đấu pháp hoa lệ của Súng Vương, Diệp vẫn sử dụng cách đánh “lúa” nhất, “phục cổ nhất, đơn giản nhất, hiệu quả nhất” của mình để phá giải tất cả.

Tôn Tường cũng từng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng này, trong trận khiêu chiến sinh tử giữa Gia Thế x Hưng Hân, Tường đã dám để Nhất Diệp Chi Thu lăn lê bò toài mặc kệ hình tượng để cắt ngang thế công của Quân Mạc Tiếu – điều mà trước giờ một Tôn Tường trọng mặt mũi chưa từng làm. Chỉ cần thắng, có thể bất chấp.

Thực dụng.

Phong cách thống nhất của Tô Mộc Thu, của Diệp Tu, cũng là của Gia Thế thời kỳ đầu.

10. Tô Mộc Thu đóng góp không nhỏ cho nền móng Vương Triều.

Gia Vương Triều và Lam Khê Các là hai công hội thành lập đầu tiên trong Vinh Quang, do hội trưởng Đào Hiên và hội trưởng Ngụy Sâm lập ra.

Gia Vương Triều là công hội mạnh nhất trong khu 1 Vinh Quang hồi đó, sự thật không ai phản đối được. Lý do? Tại vì trong đoàn tinh anh của Gia Vương Triều có hai cái tên: Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu.

Hai ông giời con này kỹ thuật đã xuất chúng rồi còn chuyên bắt tay nhau làm việc xấu đi rắc hành các công hội khác, bảo sao Gia Vương Triều không xưng bá trong game? Lão Ngụy đề phòng Tô Diệp còn hơn đề phòng boss máu đỏ, chứng tỏ đã bị hai vị này chơi cho không ít vố đau rồi.

Mọi người còn nhớ cuốn sổ ghi last hit lên boss không, Tô Diệp ai nấy đều 300, 400, tính tròn cũng phải “làm thịt” được hơn 700 con boss, số vật liệu khổng lồ rơi ra từ từng ấy con boss ngoài việc để chế tạo vũ khí bạc thì đổ vào đâu? Vào nhà kho công hội Gia Vương Triều chứ đâu.

Tuy rằng Tán ca chưa từng bước chân vào Liên minh chuyên nghiệp, cũng không có cơ hội ghi danh chính thức trong chiến đội Gia Thế, nhưng những đóng góp của anh cho Gia Thế không hề nhỏ chút nào.

Chiến mâu Khước Tà, trọng pháo Thôn Nhật, Mộc Vũ Tranh Phong.

Bốn chữ “khai quốc công thần” cũng chưa đủ để nói hết tầm ảnh hưởng của Tô Mộc Thu với nền móng Vương Triều của Gia Thế sau này.


Tô Mộc Thu đại đại, anh vẫn luôn là Thần Thương chân chính trong trái tim fan nhà Ô nói riêng và fans “Toàn chức” nói chung. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chàng trai năm ấy chúng ta cùng yêu mến!




Cre: 我叫咕咕咕咕咕

P/s: Tui đã cố gắng hết sức để cos fan lý trí, nhưng cuối cùng vẫn lộ đuôi là fan não tàn!!! Không giấu nổi!!!
Vũ Trung Tán Khởi, Thần Thương Xuất Thế!
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,169
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
10 sự thật về Tô Mộc Thu

Có thể bạn đã biết

Lời của Ly: Khi fan não tàn cos fan lý trí.

_____________________________________________​



Cre: on pic.

_________________________​

1. Ban đầu Tán ca chơi game vì tiền.

Đây là sự thật mà ai cũng biết. Ban đầu Tán ca chơi game để kiếm tiền, để mưu sinh, để nuôi sống hai anh em, cho nên trò gì anh cũng có thể làm. Khi Vinh Quang ra đời, ban đầu Mộc Thu để ý đến hệ thống chỉnh sửa trang bị vì nhìn thấy khả năng kiếm tiền của nó, “một vốn bốn lời”.

So với người chơi khác chỉ an tâm hưởng thụ game, Tô Mộc Thu là game thủ chuyên nghiệp phải dựa vào trò chơi mà nuôi sống chính mình và em gái, vào game cái đầu tiên muốn tìm chính là những yếu tố có thể kiếm tiền, có thể sinh ra lợi nhuận.

Bán mình, luyện cấp thuê, đầu cơ trục lợi trang bị, thậm chí viết auto hack… Đủ loại trò mèo tồn tại trên mạng, phàm là có thể kiếm lợi được, Tô Mộc Thu cái gì chưa làm qua?

Mà game Vinh Quang mới ra lò này có sức mạnh hoành tảo thiên hạ, Tô Mộc Thu đã tìm ra trong đó một thứ sinh lợi hoàn toàn mới: hệ thống tạo trang bị.

Trích Phiên ngoại “Đỉnh Vinh Quang”.

Phong cách chơi game của Tán cũng thế, tính toán chi li, dùng ít phí tổn nhất để tạo ra hiệu quả cao nhất.

Cậu vẫn luôn luồn lách kiếm tiền trong game, giỏi nhất phát hiện bug và kẽ hở, những thứ này lúc nào cũng là điểm đột phá để tạo ra thu nhập khả quan. Cậu đã nuôi được thói quen đó, ngay cả cách chiến đấu cũng trở thành cực kỳ tính toán phí tổn.

Dùng chi phí thấp nhất, thu hoạch thành quả lớn nhất, đây là nguyên tắc của cậu.

Tán rất thực dụng, đó là sự thật, anh không hề vân đạm phong khinh, thanh cao thoát tục như hình ảnh mà mọi người hay tưởng tượng về “thiếu niên áo trắng mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong ký ức” đâu.

Sau đó Tán gặp Tu, chứng kiến cuộc đấu quyết liệt giữa hai đệ nhất cao thủ đấu trường trong Vinh Quang lúc bấy giờ: Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên, sục sôi nhiệt huyết, Tán mới đột nhiên có suy nghĩ rằng:

Nhìn thấy một cao thủ có tư thái như thế, Tô Mộc Thu cảm thấy chính mình cũng hừng hực chiến ý. Từ trước tới nay, cậu đều thiên về tìm kiếm thu nhập trong game, PK thắng bại, nếu không kiếm được tiền thì sẽ không khiến cậu quan tâm. Nhưng lúc này, cậu đột nhiên có kích động muốn vứt bỏ hết thảy những thứ khác, chỉ đơn thuần truy cầu một lần thắng thua.

Đừng thua!

Tô Mộc Thu bỗng nhiên có kỳ vọng này, cậu vốn không có hứng thú gì lắm, thậm chí có chút ý nghĩ muốn xem thử hình thù Diệp Tu sau khi bị đánh bại, thế nhưng giờ này khắc này, cậu cực kỳ kiên định hy vọng Diệp Tu thắng lợi, một kiểu tâm tình có chung mối thù, đặc biệt rõ rệt.

Trước giờ Tô Mộc Thu chưa từng để ý thắng thua, chỉ muốn kiếm tiền từ trò chơi, nhưng giây phút ấy thậm chí Tán đã thẳng thắn giơ súng lên muốn bắn về phía Đại Mạc Cô Yên, Tán khát cầu mong mỏi Diệp Tu chiến thắng và thừa nhận một cách tôn trọng sự thẳng thắn xông về phía trước bất chấp tất cả của Hàn Văn Thanh – chuyện trước giờ chưa từng có trong suy nghĩ thực tế của Tán.

Sau khi Ô Thiên Cơ – nơi đổ vào bao nhiêu mồ hôi, công sức và vật liệu hiếm (thậm chí cả tiền bạc) trở thành “sản phẩm thất bại” vì sự đổi mới đột ngột của game lên cấp 55, Tô Mộc Thu vẫn tiếp tục chơi Vinh Quang và nói rằng “Chỉ là làm lại từ đầu thôi mà”. Sự thoải mái vô tư không chút tính toán này khá đối lập với tính cách thực dụng ban đầu của Tán, nên có thể nói sau một thời gian chơi Vinh Quang, anh đã nhận ra tình yêu của mình dành cho Vinh Quang và khát vọng thắng thua chân chính, đó là lúc tình yêu game của Tán đã lấn át sự lý trí của anh, anh chơi game không phải chỉ vì kiếm tiền như trước nữa.

2. Tán ca nói nhiều.

Tán ca không phải là người dịu dàng ít nói, trầm tĩnh yên lặng, ngược lại anh khá hoạt bát sôi nổi, nói nhiều và rất tự tin vào khả năng của mình.

Ngược lại, Diệp Tu của thuở ban đầu là người khá ít nói, dĩ nhiên không đến mức như Chu Trạch Khải, nhưng nhìn chung là yên tĩnh hơn hiện tại nhiều. Diệp Tu trong chính văn là người có khả năng ngôn ngữ rất tốt, trình độ nói lời rác rưởi sánh ngang Hoàng Thiếu Thiên, lúc đi thuyết phục người khác cũng tương đối dài dòng, miệng lưỡi trào phúng khiến người ta chỉ muốn đánh, lại cực kỳ tự hào về thực lực của bản thân, có thể đi cà khịa mọi đối thủ mạnh, bất kể là Hàn đội, Song Hoa hay sau này là Tiểu Chu.

Vì thế tôi khá bất ngờ khi đọc ngoại truyện, gặp một Diệp Tu của thuở 16 ít nói đến như thế (tuy câu nào cũng rất gợi đòn).

Trong lần lôi kéo vài người đi lập kỷ lục để lấy tài liệu hiếm của boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, Mộc Thu là người nói nhiều nhất, anh nói là chủ yếu, Diệp Tu chỉ yên lặng lắng nghe và phụ họa khi Tán cần, lời nói ra cũng rất ngắn.

Vậy vì sao một thiếu niên yên lặng của thưở sơ khai ấy sau này lại trở thành một Diệp thần miệng lưỡi sắc bén?

Vì không còn Tô Mộc Thu bên cạnh. Đúng vậy, trước kia hắn có quyền không nói, cũng không cần nói, vì bên cạnh hắn có Tô Mộc Thu, một Tô Mộc Thu phóng khoáng nhiệt tình, một Tô Mộc Thu nhanh mồm nhanh miệng, nói nhanh nói nhiều, nói hết cả phần của hắn, nói hết những gì hắn cần nói với đồng đội, nên hắn cũng chả cần phải giải thích thêm làm gì.

Nhưng khi không còn Mộc Thu nữa, hắn cần phải nói tất cả, không ai nói thay hắn nữa. Cho nên sự hoạt ngôn của Diệp Tu sau này, chính là phần tính cách của Tô Mộc Thu mà hắn đã tự dung nhập vào bản thân mình.

Tôi tự dưng lại nhớ đến đã từng có một fan nhận xét về nhân vật Trương Nhật Sơn (Trương Phó quan) trong Sa Hải rằng: “Sống vì tưởng niệm hắn, cuối cùng biến thành hắn”.

3. Tán ca có chút trẻ con.

Tô Mộc Thu 16 tuổi mua một quyển sổ để ghi vào thành tích last hit cuối cùng lên boss của mình và Diệp Tu, mỗi lần Tu muốn xem đều không cho vì thành tích của Tu tốt hơn Tán (Tán 318, Tu 474).

Lúc Tu hỏi thì lại tự giảm số hit của Tu xuống để Tu không trêu chọc mình, quả thực có chút hiếu thắng khá trẻ con và hài hước.

Sau đó cuốn sổ ấy đã bị xử lý như di vật của Tô Mộc Thu, nhưng Mộc Tranh lại có suy nghĩ rằng: “Nếu anh trai còn thì bây giờ trong cuốn sổ ấy sẽ ghi như thế nào?”

Dù ngoài mặt tỏ ra như vậy nhưng thực ra Tán hiểu rõ Diệp Tu giỏi hơn mình và thừa nhận với Mộc Tranh rằng “Diệp Tu mạnh nhất”. Đây là sự thật và Mộc Tranh luôn có niềm tin sắt đá về điều này suốt những năm về sau, bởi vì anh cô đã nói với cô như thế: “Diệp Tu - mạnh nhất.”

4. Tán ca không quá bảo bọc em gái.

Trong một số bài bình luận Tô Mộc Thu hay một số fic mà tôi đọc, đều nói Mộc Thu cuồng em gái, yêu thương nuông chiều Mộc Tranh hết mực.

Nhưng tôi không nghĩ thế.

Tán ca rất yêu thương Mộc Tranh, cũng có phần chiều em, nhưng không hề cuồng em gái. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy cách nuôi của Tán với Tranh là “nuôi thả” chứ không phải “bảo bọc”.

Tán không hề bảo bọc Mộc Tranh trong cái kén, anh thả cô ra để tiếp xúc với cuộc sống từ rất sớm. Những năm tháng ấy hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tức là cả hai đều làm điểm tựa cho đối phương chứ không phải một bên hoàn toàn phụ thuộc vào bên còn lại.

Mộc Tranh xuất hiện trong ngoại truyện là hình ảnh đi đưa cơm cho anh trai ở tiệm net. Một quán net vàng thau lẫn lộn, dù Đào ca hay Thôi ca có tốt thì ai biết những người chơi ngày ngày ra vào ở đó là người như thế nào, nhưng Tán vẫn thoải mái để Mộc Tranh đến đó mỗi ngày. Không có chi tiết nào nói Tán đi đón Mộc Tranh tan học, vì Tán còn đang bận ngày ngày ngồi trước máy tính ở quán net Gia Thế làm đủ chuyện kể cả hợp pháp hay bất hợp pháp để kiếm tiền, làm gì có thời gian đi đón em? Mộc Tranh đi đưa cơm xong cũng tự về, Tán không hề có ý định đưa em về. Điều đó nghĩa là gì? Là Mộc Tranh tự đi học, tự về nhà, tự nấu cơm mang đến cho anh. Cực kỳ tự lập, không dựa dẫm, không ỷ lại, không làm nũng.

Năm đó Mộc Tranh bao nhiêu tuổi? 12 tuổi.

Rất trưởng thành, trưởng thành sớm hơn tuổi rất nhiều.

Về tương lai của Mộc Tranh, Tán cũng cho phép cô tự chọn. Khi cô muốn chơi game chuyên nghiệp, Tán không ủng hộ cũng chẳng ngăn cấm, anh cho phép em gái tự do lựa chọn, chỉ bảo cô nên học hết cấp ba, đủ 18 tuổi rồi tự quyết cuộc đời mình, anh không can thiệp.

Chứng tỏ một điều rằng, Tán nuôi em theo kiểu để em độc lập tự chủ, tự chịu trách nhiệm cuộc đời mình, không hề che chở bảo bọc em trong nhà kính chút nào.

5. Cả Tán lẫn Tu đều rất chiều đối phương.

Đừng hiểu nhầm, không phải vì tôi chèo CP Tán Tu nên tôi nói thế đâu.

Mà thực tế là như vậy.

Quan hệ Tán Tu Tranh rất tốt, bọn họ đã sớm coi nhau thành người thân trong nhà, nên bọn họ có phần thiên vị nhau là điều tất yếu.

Diệp Tu rất chiều Mộc Thu, khi hắn đang ở đấu trường nghe Mộc Thu gọi đi đánh phó bản là hắn đập thẳng tay cái đứa có tỷ lệ thắng 96.1% trong 40s để chạy ngay tới chỗ Mộc Thu.

“Ê ê ê, đến giúp tui đánh phó bản.” Kết quả lúc này bên cạnh có người kêu lên, mà Diệp Tu cũng đang thất vọng, đối thủ ngẫu nhiên được phân phối không phải Đại Mạc Cô Yên.

“Phó bản nào?” Diệp Tu một bên thuận miệng hỏi, một bên bước vào đấu trường với đối thủ mới.

“Khe Núi Nhất Tuyến, đồ tui cần đòi phải có kỷ lục phó bản. A không phải, chính xác là phần thưởng kỷ lục phó bản.” Tô Mộc Thu nói.

“Chờ.” Diệp Tu nói xong, đối chiến bắt đầu.

“Tốc độ lên.” Tô Mộc Thu ngoài miệng thúc giục, mà nhìn Diệp Tu vừa mới nhập cuộc cũng không có vẻ gì là chờ không kịp. Bởi vì cậu biết nhất định sẽ rất nhanh.

“Đi thôi!” 40 giây sau, Nhất Diệp Chi Thu rời khỏi đấu trường, để lại một kênh chat đầy biểu tình sợ té xỉu, người chơi vừa mới thua cũng một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

Khi mấy đứa mà Tán gọi tới đánh phó bản không tin tài năng của Tán, Tán bèn bảo Tu chứng minh hộ, Tu nâng luôn tỷ lệ thắng đấu trường của Tán từ 67.8% thành 97.8%. Tu mở miệng nói dối không chớp mắt để bảo vệ Tán trước mặt người ngoài, tin tưởng thực lực của Tán tuyệt đối xuất chúng, không cho phép ai coi thường bạn mình.

Tu đi đánh đấu trường 3686 trận đều thắng, tích được số điểm cao vút, đổi được nhiều vật liệu quý hiếm, đi cướp boss cũng cướp được không ít đồ ngon, tất cả đều đưa cho Mộc Thu đi nghiên cứu chế tạo trang bị. Thậm chí mấy món trang bị tốt trên người Nhất Diệp Chi Thu mỗi lần đăng nhập đều mất một hai món, Tu biết thừa là Tán lấy đem đi nghiên cứu rồi, nhưng vẫn cười xòa cho qua, bao nhiêu đồ tốt vẫn đưa hết cho Tán không cần suy nghĩ.

Đánh trận với Đại Mạc Cô Yên xong vớ được vũ khí cam Dung Nam Nộ Hỏa (lúc đó là siêu hiếm trong game, người người mơ ước), Hàn Văn Thanh không cần lấy lại, Ngô Tuyết Phong cũng từ chối, Tu liền tùy tiện đưa luôn cho Tán chẳng chút chần chừ. Có thể gọi là nuông chiều đến vô pháp vô thiên, chỉ cần bạn mình thích là được.

Rồi ai bảo Tán không chiều Tu? Tự dưng nhặt được một đứa “yêu quái” từ trên trời rơi xuống, chơi game giỏi hơn mình lại lang thang vật vờ không nhà không cửa, Tán đem luôn Tu về nhà mình, ba năm chung sống chia sẻ với nhau từng bữa ăn giấc ngủ. Tán coi trọng hệ thống chế tạo trang bị như vậy, đổ vào đó không biết bao nhiêu vật liệu, nhưng vũ khí bạc đầu tiên làm ra trong Vinh Quang là chiến mâu Khước Tà dành cho Nhất Diệp Chi Thu chứ không phải trọng pháo Thôn Nhật cho bản thân mình, Tán luôn ưu tiên Tu hơn hết.

Chiều chuộng đến mức dung túng, có lẽ không ai chiều Tán được hơn Tu, cũng không ai cưng Tu được bằng Tán. Có thể nói hai người đã không chỉ là bạn bè, mà đã dốc hết ruột gan đối xử với nhau như người thân trong nhà.

6. Tán Tu phối hợp với nhau rất ăn ý.

Ví dụ điển hình là lần đi đánh boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, đấu pháp đơn giản thô bạo nhưng hai người phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, dựa vào kỹ thuật xuất chúng mà đại sát tứ phương, đập quái dễ như ăn kẹo.

“Tốc độ tốc độ tốc độ!” Tô Mộc Thu chỉ thúc giục, Thu Mộc Tô của cậu ôm hai cây súng nòng xoay rách nát pằng pằng pằng bắn liên tục, quả thật gặp quái là đánh, chỉ trong nháy mắt sáu con tiểu quái ở lối vào phó bản đã chạy tới…

Nhưng một lần sáu quái, làm sao giết nổi?

Ba người không biết nên ra tay từ đâu, bên kia cũng không có chỉ huy, kết quả chỉ thấy Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu xông lên, chọn vị trí di chuyển khắp nơi, chiến mâu trong tay chọc quét móc đâm, trong phút chốc sáu tiểu quái đều bị cậu ta đẩy tới gần nhau, sau đó tay áo phất một cái, Áo Choàng Bóng Đêm – chiêu cấp thấp của ma đạo học giả – bay tới, sáu con tiểu quái lập tức bị tụ vào một chỗ.

Sau khi đánh thắng Đại Mạc Cô Yên, rơi ra quyền sáo chữ cam, người chơi trong game lập tức nhào lên tấn công Nhất Diệp Chi Thu để cướp vũ khí cam, Ngô Tuyết Phong giữa đường anh hùng thấy bất bình chẳng tha, ném một cái lồng niệm khí tới bảo vệ Nhất Diệp Chi Thu.

“A!” Nhưng người chơi khí công sư ngay sau đó liền kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu thình lình xông ra ngoài, đón lấy mấy đòn công kích muốn giết hắn kia.

“Ê cậu…” Khí công sư cuống quít gọi, sau khi Lồng Niệm Khí phát động là không thể di chuyển được nữa, Nhất Diệp Chi Thu này chủ động xông ra khỏi phòng hộ, không lẽ không thấy mình ra tay? Nhưng mới hô được hai chữ, người chơi khí công sư trợn mắt há miệng, Nhất Diệp Chi Thu đảo mắt đã xuyên qua khỏi những công kích đến từ khắp nơi, lông tóc vô thương vọt tới bên thi thể Đại Mạc Cô Yên mới ngã xuống, cực nhanh nhặt lên quyền sáo kia, lại quay người một phát, vài bước liền về tới trong Lồng Niệm Khí mà hắn mở ra.

“Cám ơn.” Hắn nghe thấy Nhất Diệp Chi Thu nói với mình, bất quá lúc này tầm mắt của hắn đã chuyển tới một đầu khác, bên kia đứng một thần thương thủ, giơ lên hai súng, trang bị vô cùng rách nát, nhưng người chơi khí công sư biết rất rõ, mới vừa rồi, thần thương thủ này đã phát động công kích nhiễu loạn công kích của các người chơi khác, Nhất Diệp Chi Thu mới có thể né được mà nhặt quyền sáo.

“Cũng là một cao thủ a…” Người chơi khí công sư nhìn nhìn Thu Mộc Tô thêm vài lần, mà mấy người chơi nổi lòng tham kia nhìn thấy trang bị đã bị nhặt, cũng không tính làm gì nữa, nhanh chóng tản đi.

Diệp Tu lúc này đã cho Nhất Diệp Chi Thu ăn thuốc hồi máu, sinh mệnh tạm khôi phục, cũng không sợ có ai âm mưu gì thêm, đi về phía khí công sư.

“Mới nãy cám ơn nha.” Diệp Tu lần thứ hai tỏ ý biết ơn.

“Ha ha, làm điều thừa mà thôi.” Khí công sư cười, lại nhìn Thu Mộc Tô mấy lần nữa. Trong lòng hắn đã rõ, Lồng Niệm Khí của hắn trên thực tế không hề giúp được cái gì, Nhất Diệp Chi Thu nhặt quyền sáo xong trốn về Lồng Niệm Khí, hoàn toàn chỉ là cho hắn mặt mũi thôi.

Vì sao Diệp Tu có thể giữa mưa bay đạn lạc như vậy an toàn xông ra nhặt quyền sáo chữ cam mà không mảy may thương tích? Không chỉ vì kỹ thuật của hắn hơn người mà còn nhờ một vị “thần thương thủ” phía sau phát động công kích với những người chơi khác để bảo vệ Diệp Tu an toàn.

Ngô phó, tuy rằng anh rất anh hùng trượng nghĩa nhưng khi em đọc đoạn này cứ có cảm giác anh bị…. “nhét cẩu lương” của Tán Tu vậy, có lòng tương trợ nhưng phát hiện đôi trẻ nhà người ta ăn ý quá nên sự giúp đỡ mình không cần thiết lắm. Đùa thôi, em xin lỗi Ngô phó, nhưng thực sự là Tán Tu phối hợp với nhau một cách xuất sắc không kẽ hở. Đến chính tác giả Hồ Điệp Lam cũng thừa nhận rằng Tô Mộc Thu là “đồng đội mạnh nhất tốt nhất” của Diệp Tu.

Có điều ăn ý quá thì chỉ tốt cho hai vị thôi chứ người khác chẳng vui vẻ gì đâu. Các bác đừng bị lừa tình bởi mấy tấm fanart vẽ Tán ca áo trắng trong trẻo như thiên sứ không nhiễm bụi trần, thực ra Tán ca với lão Diệp trong Vinh Quang xét về độ “xấu xa” với “tâm bẩn” thì một chín một mười chả khác gì nhau đâu. Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu suốt ngày bị tế trên diễn đàn khu 1 Vinh Quang năm ấy vì sở trường đi cướp boss dạo, đã từng có “thành tích” đạp cả công hội nhà người ta xuống vách núi, tai tiếng vang xa đến mức bị Ngụy lão đại của Lam Khê Các canh chừng như kẻ trộm lúc đoàn tinh anh nhà ổng đi đánh boss.

Ngụy Sâm một bên chỉ huy đoàn đội đánh boss, một bên còn cố ý phái ra một tiểu đội, chuyên nhìn chằm chằm hành động của Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô, rõ ràng là bởi vì úy kỵ hai thằng này nhất.

Nghe được hai thằng vẫn không có động tĩnh, Ngụy Sâm trong lòng càng yên ổn thêm mấy phần. Uy hiếp đến từ hai thằng này trong mắt gã còn muốn đáng sợ hơn nhiều so với đại chiêu máu đỏ của boss.

Các bác thấy Song Nhất bên Luân Hồi – Súng Vương x Tân Đấu Thần mạnh khủng bố như thế nào chưa, đấy, Song Thần của Gia Vương Triều – Súng Thần x Đấu Thần thậm chí còn mạnh hơn thế nữa cơ, hai vị này mà cùng vào Liên minh thì ai dám tranh tổ hợp cộng tác tốt nhất với các vị?

7. Tán ca là tuyển thủ chủ công.

Tán ca là kiểu tuyển thủ chủ công, tức là thiên về tấn công, là một tay đấm chính của đội ngũ (carry).

Tán Tu phối hợp với nhau là kiểu “hai người cùng đánh”, kết hợp với nhau cùng tạo ra sát thương mạnh lên đối thủ, khá giống với Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình năm đó. Tu cầm mâu cận chiến càn quét chiến trường, Tán xả đạn viễn trình công kích đối thủ, đấu pháp cực kỳ bạo lực.

Không phải ngẫu nhiên mà Đào Hiên lại thương tiếc rằng “Giá như Mộc Thu còn thì Vinh Quang đã sớm nhìn thấy cái gì gọi là song hạch”, quả thực là “song hạch” hàng thật giá thật không sai.

Nhưng cuộc đời khó lường, sau khi Tán ca tạ thế, hai người cộng sự ăn ý tiếp theo của Diệp Tu đều là kiểu tuyển thủ hỗ trợ (support).

Khí Xung Vân Thủy, Ngô Tuyết Phong.

Mộc Vũ Tranh Phong, Tô Mộc Tranh.

Cả hai vị này trùng hợp thay lại đều chơi theo kiểu tuyển thủ phụ trợ, đứng đằng sau hỗ trợ Đấu Thần, đều cùng muốn làm một vai phụ để tôn lên vai chính Diệp Tu. Vốn là “hai vai chính”, bây giờ lại thành một mình là vai chính, đồng đội đứng sau hỗ trợ, cho dù cũng vẫn rất ăn ý, nhưng ít nhiều sẽ có chút hụt hẫng ban đầu.

Trong bốn bậc thầy chiến thuật chỉ có duy nhất Diệp Tu là tay đấm cận chiến, chơi cả hai mảng, văn võ song toàn, nghe thì oai phong nhưng thực ra là không hề vui vẻ. Đáng lẽ hắn cũng có thể yên tâm làm một MT như Hàn Văn Thanh, bên cạnh có một bậc thầy chiến thuật đồng hành, đáng tiếc bây giờ lại phải kiêm nhiệm công việc của cả hai người.

Thực ra nghề bậc thầy pháo súng mà Tán chọn cho Mộc Vũ Tranh Phong không hẳn là nghề support, chỉ là nữ thần chơi nó thành nghề sp thôi. Sau khi Tu rời khỏi Gia Thế thì chị Tranh đã biến phắt một phát thành DPS chính nâng cao lực tấn công của đội ngũ, hổ báo cáo chồn đến mức dọa được cả Đại Tôn, dám chơi cứng đối cứng với đệ nhất cuồng kiếm. Ai bảo chị là support, rõ rành rành là carry trường phái bạo lực. Ắt hẳn nếu Tán ca còn sống thì phong cách của anh sẽ thiên về hướng như vậy. Gia Thế năm đó nếu có Tán Tu là carry, bên cạnh lại có một support “nguy hiểm ngầm” Ngô Tuyết Phong trình không kém support đẳng cấp hiện nay là Giang Ba Đào, rồi ai chơi lại Gia Thế?

8. Biệt danh Thương Thần là do Ngụy Sâm đặt.

Trong chính văn thì là như thế, nhưng trong ngoại truyện ngay từ đầu đã gọi Tán là “thần thương thủ”, nên cái biệt danh này của Tán là có sẵn ngay từ trong game, và cũng rất có thể là do Tán tự xưng.

Trong số những vị đại thần được phong danh hiệu như Đấu Thần, Quyền Hoàng, Kiếm Thánh, Súng Vương, Ma Thuật Sư, …, chỉ có hai vị Đấu Thần và Thương Thần là “Thần”.

“Gia Thế đáng lẽ cũng có Song Thần”, chính là như vậy.

9. Phong cách chơi Vinh Quang của Tu bị ảnh hưởng khá nhiều bởi Tán.

Không rõ phong cách chơi game của Tu trước khi gặp Tán là như thế nào, nhưng từ ngày đầu chơi Vinh Quang (sau khi đã sống chung với Tán được một thời gian) thì khá là giống Tán.

Thực dụng.

Chuẩn, chính là thực dụng.

Dùng đấu pháp cốt lõi nhất, quê mùa nhất, “lúa” nhất nhưng đánh ra hiệu quả cao nhất. Dùng ít “chi phí” nhất để đạt được nhiều “lợi nhuận” nhất, chính là phong cách của hai vị này.

Đào Hiên đã từng cáu với Diệp Tu, bảo cậu bớt đánh thực dụng đi, thêm tí màu mè hoa lá vào cho đẹp mắt fan, thu hút nhà tài trợ, Tu bảo chỉ cần thắng là được. Điển hình là chiêu “Rồng Quay Đầu” có hiệu ứng hình ảnh bắt mắt, lại có giá trị tuyên truyền cao bởi vì lúc đó chỉ mình Diệp làm được, Đào muốn Diệp dùng thêm vài lần nhưng Diệp nói chiêu đó chỉ đẹp chứ không có giá trị thực chiến nên rất ít dùng. Ý là: Anh cần chiêu lấy máu thật, không thích chiêu làm màu.

Kể cả sau này khi đánh với một loạt các cường địch sử dụng đấu pháp rực rỡ muôn màu như Phồn Hoa Huyết Cảnh của Song Hoa, hay trận chiến kinh điển với Chu Trạch Khải của mùa 10, đối mặt với đấu pháp hoa lệ của Súng Vương, Diệp vẫn sử dụng cách đánh “lúa” nhất, “phục cổ nhất, đơn giản nhất, hiệu quả nhất” của mình để phá giải tất cả.

Tôn Tường cũng từng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng này, trong trận khiêu chiến sinh tử giữa Gia Thế x Hưng Hân, Tường đã dám để Nhất Diệp Chi Thu lăn lê bò toài mặc kệ hình tượng để cắt ngang thế công của Quân Mạc Tiếu – điều mà trước giờ một Tôn Tường trọng mặt mũi chưa từng làm. Chỉ cần thắng, có thể bất chấp.

Thực dụng.

Phong cách thống nhất của Tô Mộc Thu, của Diệp Tu, cũng là của Gia Thế thời kỳ đầu.

10. Tô Mộc Thu đóng góp không nhỏ cho nền móng Vương Triều.

Gia Vương Triều và Lam Khê Các là hai công hội thành lập đầu tiên trong Vinh Quang, do hội trưởng Đào Hiên và hội trưởng Ngụy Sâm lập ra.

Gia Vương Triều là công hội mạnh nhất trong khu 1 Vinh Quang hồi đó, sự thật không ai phản đối được. Lý do? Tại vì trong đoàn tinh anh của Gia Vương Triều có hai cái tên: Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu.

Hai ông giời con này kỹ thuật đã xuất chúng rồi còn chuyên bắt tay nhau làm việc xấu đi rắc hành các công hội khác, bảo sao Gia Vương Triều không xưng bá trong game? Lão Ngụy đề phòng Tô Diệp còn hơn đề phòng boss máu đỏ, chứng tỏ đã bị hai vị này chơi cho không ít vố đau rồi.

Mọi người còn nhớ cuốn sổ ghi last hit lên boss không, Tô Diệp ai nấy đều 300, 400, tính tròn cũng phải “làm thịt” được hơn 700 con boss, số vật liệu khổng lồ rơi ra từ từng ấy con boss ngoài việc để chế tạo vũ khí bạc thì đổ vào đâu? Vào nhà kho công hội Gia Vương Triều chứ đâu.

Tuy rằng Tán ca chưa từng bước chân vào Liên minh chuyên nghiệp, cũng không có cơ hội ghi danh chính thức trong chiến đội Gia Thế, nhưng những đóng góp của anh cho Gia Thế không hề nhỏ chút nào.

Chiến mâu Khước Tà, trọng pháo Thôn Nhật, Mộc Vũ Tranh Phong.

Bốn chữ “khai quốc công thần” cũng chưa đủ để nói hết tầm ảnh hưởng của Tô Mộc Thu với nền móng Vương Triều của Gia Thế sau này.


Tô Mộc Thu đại đại, anh vẫn luôn là Thần Thương chân chính trong trái tim fan nhà Ô nói riêng và fans “Toàn chức” nói chung. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chàng trai năm ấy chúng ta cùng yêu mến!




Cre: 我叫咕咕咕咕咕

P/s: Tui đã cố gắng hết sức để cos fan lý trí, nhưng cuối cùng vẫn lộ đuôi là fan não tàn!!! Không giấu nổi!!!
Vũ Trung Tán Khởi, Thần Thương Xuất Thế!
Hay, hay, rất hay, chuyện quan trọng nói ba lần!!!!
 

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
586
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#4
Chúc mừng sinh nhật Súng Thần.
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
273
Số lượt thích
2,088
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu
#5
[Tán Tu] Đừng mất đừng quên, không rời không bỏ

Tác giả:盛夏星尘

Edit: Băng Ly

Beta: @FanPD


Lưu ý: Đây là bài cảm nhận của một fan Trung về quá trình chị ấy biết đến và yêu mến Tán Tu, rất lạc quan, chân thực và cảm động, khuyến khích nên đọc. Bài viết có ghép cp, xin cân nhắc trước khi đọc.




(cre: on pic)

Mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương

Bất khí bất li, phương linh vĩnh kế

Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần


Viết cho Diệp Tu và Tô Mộc Thu

Ngày mùng một tháng tư đăng bài cảm nhận này lên Weibo, không ngờ nhận được sự quan tâm của rất nhiều đồng chí đảng Tán Tu, phản ứng của bọn họ làm tôi rất cảm động, mặc dù vẫn có rất nhiều người đọc rồi khóc (trong đó có cả người không theo đảng Tán Tu orz), nhưng chỉ cần mọi người có thể cảm nhận được sự yên bình và tốt đẹp từ bài viết này, tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Thấy có người bình luận bài viết của tôi, nói rằng đối với CP này chúng ta không buông xuống được, ừ, thực ra chính tôi cũng không buông xuống được. Tôi viết những dòng này là muốn mọi người cảm nhận được thêm nhiều yêu thương và ấm áp, chứ không phải lúc nào cũng là ngược đến đau lòng.

Đăng nó lên lofter, hi vọng có thể nhìn thấy nhiều đồng bạn đọc được bài cảm nhận này, cũng hy vọng mỗi Tiết thanh minh về, đừng có những bài viết (đau buồn) như thế nữa.

Lưu ý: Bên trên nói rằng Tán Tu cho tôi cảm giác đôi này rất ngược không sai, chỉ là trong lòng tôi, Tán Tu vẫn luôn là một cp chân ái tràn đầy năng lượng tích cực, nên tôi muốn viết những điều tốt đẹp nhất về cp này.

Vì tôi nói đến Tán Tu theo góc độ cp, nên những bạn theo đảng khác có thể lựa chọn không đọc tiếp.

__________________________________________​

Thời điểm tôi vừa biết đến “Toàn chức”, có một đứa bạn thân* nói với tôi về Tán Tu cp, lần đầu nghe thấy tôi còn tưởng là Thiên Cơ Tán x Diệp Tu. Sau đó cô ấy giải thích, nói người kia là Tán ca Tô Mộc Thu, tôi lập tức liên tưởng đến cái tên Tô Mộc Tranh, đoán được người này ắt hẳn là có liên quan không ít với Diệp Tu.

* Từ gốc “cơ hữu”: một từ đa nghĩa trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Có hai cách hiểu, một là nam đồng tính (gay), hai là bạn bè chí cốt/bạn tốt/bạn trên mạng/đồng đội trong game,... Đối với người trẻ tuổi thế hệ mới, “cơ hữu” thường dùng để chỉ người bạn cùng phái mà mình rất hợp ý hoặc thân thiết (theo giải nghĩa của Bạch Dạ). Gọi một cách thuần Việt là “cơ hữu = đồng râm” (by Thỏ).

Bạn thân của tôi chỉ nói với tôi Tán Tu là chân ái, không nhắc tới những chuyện khác, tôi nhất thời không nhịn được lên Baidu tra cái tên Tô Mộc Thu, cảm thấy mình thật ngu ngốc, chỉ vẻn vẹn một lần đọc thông tin về Tán ca trên Bách khoa toàn thư Baidu mà đã bật khóc.

Thiên tài, tai nạn xe cộ, vĩnh viễn tuổi 18.

Từ đó tôi thường xuyên đăng Weibo nói mình kiên quyết không chèo Tán Tu, bởi vì đôi này thật sự quá ngược, cho đến khi nhìn thấy Tán ca xuất hiện ở chương hơn 600, tôi dù rơi lệ đầy mặt nhưng lại không chút do dự nhảy hố Tán Tu.

Tôi hận nhất là BE, sợ nhất là ngược, song không có cách nào cưỡng lại được tình cảm yêu mến dành cho Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Không nói đến những CP khác của “Toàn chức”, từ khi bắt đầu tôi đã bị cp này ngược, gần như không đọc đồng nhân Tán Tu, đến bây giờ đọc cũng không nhiều hơn năm tác phẩm, có lẽ bởi vì tôi luôn có cảm giác rằng, Cha Trùng sẽ đích thân viết ra tình tiết Tán Tu gặp gỡ, hiện tại xem ra dự đoán của tôi là chính xác.

Dù vậy tôi vẫn bị đủ thể loại fanart, tiểu kịch trường, MAD*… đâm cho không ít dao*, chính tôi cũng từng viết vài fic lấy nước mắt về Tán Tu, nhờ đó quen biết không ít bạn bè ngồi chung thuyền, thường ngày chúng tôi vẫn luôn ngược lẫn nhau.

* MAD: Music anime douga, tên gọi này lần đầu tiên xuất hiện trên trang Niconico của Nhật và được sử dụng để thay thế tên gọi AMV (Anime Music Video, là những video âm nhạc do fans tạo ra, bao gồm các video từ một hay nhiều chương trình, phim hoạt hình Nhật Bản được lồng một bản nhạc vào). Bên mình hay gọi là FMV (fanmade music video), FMV Tán Tu có Lạc Soa – Tiểu Hồn rất nổi tiếng, chắc mọi người đều đã nghe qua.

* Đâm cho không ít dao: Ý là những tác phẩm đó khiến tác giả rất đau lòng.

Cuối cùng tôi dứt khoát nghĩ đã vậy rồi thì cứ thế đi, dường như luôn vô thức cảm thấy Tán Tu chỉ có thể ngược như thế, nếu có một ngày phát đường lại thấy sai sai.

Suốt một thời gian dài tôi giữ suy nghĩ ấy, cho đến hai ngày gần đây sắp đến Tiết Thanh minh, nhìn thấy một đám bạn bè đổi tên giống nhau trên Weibo, ngược tôi đến lục phủ ngũ tạng đều tan nát, đồng thời gieo vào lòng tôi chút hoang mang.

Nó làm tôi đột nhiên muốn rà soát lại ký ức một lần để nhớ vì sao mình thích Tán Tu, thật sự muốn tìm lại những đăc điểm mà cp này đâm vào lòng tôi nhất.

Thực ra so với các cp âm dương cách biệt khác, Tán Tu không tính là ngược.

Tôi biết qua không ít cp kiểu này, Tôn Đa*, Dứu Tá*, Sách Du*, đều có một bên chết, nhưng bọn họ không giống Tán Tu.

Tình tiết của Tôn Đa là giết người báo thù, kết cục rất thảm khốc. Sách Du càng khốc liệt hơn, tam quốc loạn chiến, thúc ngựa sa trường, đao gươm đẫm máu, sinh tử mười năm, trải qua rất nhiều đau khổ. Dứu Tá cũng vậy, ân oán giữa Vũ Chí Ba và Mộc Diệp kể ra có thể viết được một quyển sách, Dứu bản thân là gián điệp hai mang, Tá tự tay giết chết ca ca mình yêu nhất mới biết được chân tướng.

* Tôn Đa: Suoh Mikoto x Totsuka Tatara trong tác phẩm “K” (K-project).

* Dứu Tá: Itachi Uchiha x Sasuke Uchiha trong “Naruto”. Mộc Diệp (Konoha/làng Lá) là một ẩn lý thuộc Hỏa quốc, bối cảnh chính của tác phẩm. Vũ Chí Ba (Uchiha) là một bộ tộc ninja điêu luyện liên minh với làng Mộc Diệp.

* Sách Du: Tôn Sách x Chu Du trong “Hỏa Phụng Liêu Nguyên".

Trong những cp này, người còn lại luôn sống trong tưởng nhớ mãnh liệt và thống khổ khôn nguôi, lại còn phải gánh vác một tương lai nặng nề.

Khác với bọn họ, hồi ức của Tán Tu là tươi đẹp, tình cảm của Tán Tu là thuần túy, tương lai của Tán Tu cũng xán lạn.

Trận tai nạn xe kia chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn trong tuyến tình cảm của Tán Tu, mãi mãi không phải là trọng điểm.

Có thể bạn sẽ nói, Tô Mộc Thu đã chết, chỉ còn lại mình Diệp Tu, cho nên Tán Tu ngay từ đầu đã không có tương lai.

Không phải như vậy.

Bạn nhất định đã nghe qua câu nói này.

“Tô Mộc Thu vĩnh viễn sống trong Vinh Quang của Diệp Tu.”

Tô Mộc Thu trước giờ đều chưa từng rời đi.

Khác với rất nhiều người mất đi nửa kia, lúc Diệp Tu nhớ tới Tô Mộc Thu, nhất định là vui vẻ nhiều hơn buồn bã, hoài niệm nhiều hơn bi thương, cảm động nhiều hơn khổ sở, đem tất cả ký thác của đối phương biến thành động lực cho chính mình, chứ không phải chỉ mãi đau khổ nhớ thương, cả ngày đắm chìm trong đó.

Có một đồng bạn đảng Tán Tu hỏi tôi, muốn Tán Tu ngọt có phải là muốn Diệp Tu rời khỏi đoạn hồi ức này?

Tôi nói, Diệp Tu trước giờ không hề rơi vào đoạn hồi ức này.

Hắn chỉ là đem đoạn hồi ức này để ở chỗ trân quý nhất trong lòng, mỗi khi nhớ tới bao giờ cũng mỉm cười một chút cảm khái quá khứ tươi đẹp, sau đó xoay người tiếp tục cố gắng hơn.

Điều bất trắc đúng là xảy ra bất ngờ, nhưng sự bất ngờ lần này lại đau đớn tột cùng, theo tính cách của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bọn họ sẽ phản ứng thế nào?

Chắc hẳn Tô Mộc Thu sẽ than thở giao phó Diệp Tu, bảo hắn nhất định phải khí thế bừng bừng đoạt lấy n quán quân để bù đắp cho sự tiếc nuối mình không còn nữa, sau đó anh sẽ cười nói với Diệp Tu, đừng nhớ tui quá đó, tui không ở đây cậu vẫn sống tốt, nhớ phải chăm sóc Mộc Tranh.

Diệp Tu thì sao? Chắc hẳn cũng sẽ rất bất đắc dĩ than thở nói, tiểu tử cậu nói đi là đi, đem tất cả cục diện rối rắm ném cho một mình tôi, để tôi gánh hết công việc? Được rồi, nể mặt cậu năm đó thu dưỡng anh đây, tôi sẽ miễn cưỡng cố gắng đoạt được mấy cái cúp. Ở bên kia phải chăm sóc tốt bản thân, không cần quá nhớ tôi, Mộc Tranh cũng cứ yên tâm.

Bọn họ chính là người như vậy.

Dù không coi là không chia cách, dù coi như lúc nói chuyện trong mắt có lệ, cũng sẽ mỉm cười cổ vũ đối phương.

Lúc viết tới đây tôi lại nghĩ, sinh ly tử biệt có một điểm rất ngược, đó là hai người mãi mãi không có cách nào gặp được nhau, cũng không thể liên hệ được với nhau, ngay cả những điều muốn nói với người kia như hai đoạn nhắc tới bên trên cũng không nói được.

Nhưng mà, những lời chưa kịp nói ra miệng, dựa vào sự ăn ý của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, chẳng lẽ bọn họ lại không hiểu hay sao?

Dĩ nhiên bọn họ hiểu.

Cho dù mười năm không gặp, cũng vẫn ăn ý như trước.

Tôi tin nhiều năm sau đó, thỉnh thoảng Diệp Tu sẽ nhớ tới Tô Mộc Thu, mà mỗi lần hắn nhớ đến Tán ca, nhất định là cười nhiều hơn khóc.

“Tên kia đã không có ở đây, phải cố gắng thêm cả phần của cậu ta, như vậy mới giúp cậu ta không tiếc nuối.

Nếu không làm vậy, có phải anh đây sẽ bị oán quỷ quấn thân không?”

Diệp Tu nhất định đã từng nghĩ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, sẽ không nhịn được mỉm cười.

Tô Mộc Thu để lại cho Diệp Tu, không chỉ là Khước Tà, không chỉ là Thiên Cơ Tán, không chỉ là Quân Mạc Tiếu, không chỉ là đấu pháp hoa lệ tinh thông toàn thương hệ.

Chắc hẳn trong cuộc đời ngắn ngủi của Tô Mộc Thu, mấy năm quen biết Diệp Tu là quãng thời gian vui vẻ nhất.

Tô Mộc Thu, đem thời gian tuổi trẻ khinh cuồng, âm thanh dung mạo sống động, kỹ thuật Vinh Quang xuất chúng, kinh nghiệm nghiên cứu trò chơi, tinh thần vĩnh viễn không từ bỏ, tình thân với em gái, tình yêu với Vinh Quang, đem tất cả tình cảm của anh, từ tình thân, tình yêu, tình bạn, toàn bộ để lại cho Diệp Tu.

Trận tai nạn xe bi thảm kia so với hết thảy những gì Tô Mộc Thu lưu lại, dường như trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Tô Mộc Thu cười phất phất tay, nói với Diệp Tu, cho dù không ở bên cạnh, anh cũng có thể mang đến cho A Tu năng lượng khích lệ lòng người.

Tương tự, Diệp Tu cũng vậy, hắn kìm nén tất cả bi thương, đem tất cả trách nhiệm biến thành động lực, chỉ cất giữ những điều đẹp nhất về tình cảm của hai người, giữ gìn nó đến nay, cất giấu kỹ cả đời.

Có không ít người, dù ship hay không ship Tán Tu, đều cảm thấy trọng điểm của CP này là trở ngại sinh tử.

Tôi còn chứng kiến có người nói, câu “ngoại trừ sinh tử không đại sự” rất thích hợp để hình dung Tán Tu.

Không phải như vậy.

Sinh tử chưa bao giờ là chuyện lớn của Tán Tu.

Tai nạn xe cộ, tử vong, bi kịch bất ngờ, đây có lẽ là tình tiết rõ nét nhất cũng là kịch liệt nhất trong tuyến tình cảm của Tán Tu, nhưng so sánh với mối liên kết trong quá khứ của bọn họ, chuyện này hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Cho dù Tô Mộc Thu không có ở đây, cũng vẫn là nguồn sức mạnh của Diệp Tu.

Có lẽ đối với chúng ta, Tô Mộc Thu sống trong Vinh Quang của Diệp Tu, nhưng với Diệp Tu mà nói, Tô Mộc Thu vẫn luôn sống trong Vinh Quang.

Mỗi một phó bản, mỗi một cảnh tượng, đều có dấu ấn hắn và Tô Mộc Thu kề vai chiến đấu.

Diệp Tu trước nay chưa từng cảm thấy hắn chỉ có một mình.

Tô Mộc Thu vẫn luôn bồi hắn, cho nên hắn có thể không sợ hãi, thẳng tiến không lùi, thậm chí từ bỏ tất cả, làm lại từ đầu.

Tin tưởng Diệp Tu, hắn chính là người kiên cường như vậy, nên mới đáng giá để một Tô Mộc Thu cũng kiên cường không kém yêu.

Lặp đi lặp lại rằng sinh ly tử biệt đau như thế nào, lại không ngừng khai thác tai nạn xe đêm ấy, thực ra không cần nghĩ nhiều như vậy, bởi vì sự sáng rực của Tán Tu mới là thứ rung động lòng người nhất.

Tai nạn xe cùng lắm chỉ là một đường ranh giới.

Trước hay sau chuyện đó, mối liên kết giữa Tô Mộc Thu và Diệp Tu chẳng có gì thay đổi.

Thời điểm Gia Thế đoạt quán quân, Diệp Tu chắc cũng từng tiếc nuối, bởi vì không thể cùng Tô Mộc Thu lĩnh thưởng trên đài, cũng không thể để cả Liên minh Vinh Quang biết Tô Mộc Thu thiên tài đến mức nào.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn làm được, dùng Quân Mạc Tiếu, dùng Thiên Cơ Tán.

Nếu không có Tô Mộc Thu tạo ra Thiên Cơ Tán, làm sao đấu pháp tán nhân có thể thịnh hành khắp Vinh Quang?

Nhưng nếu Diệp Tu không phải là kẻ được mệnh danh là “sách giáo khoa Vinh Quang”, “toàn chức cao thủ”, sao có thể điều khiển Quân Mạc Tiếu và Thiên Cơ Tán?

Đây chính là Vinh Quang của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, là Vinh Quang do hai người bọn họ sáng tạo ra, không ai có thể phục chế.

Cũng là Vinh Quang của toàn bộ Tán Tu đảng.

Giữa Diệp Tu và Tô Mộc Thu đâu chỉ đơn giản là tình yêu song phương, những yếu tố thường thấy trong fic như ngược, phúc hắc, xù lông, ác miệng… cũng không phải là trọng điểm, hay nói đúng hơn, những thứ đó đều chỉ là hàng khuyến mãi khi bạn chèo thuyền Tán Tu.

Mỗi khi nhắc tới Tán Tu, tôi nghĩ tới rất nhiều năng lượng tích cực.

Bọn họ là một đôi thiên tài.

Bọn họ giống nhau, chăm chỉ cố gắng.

Bọn họ giống nhau, có nghĩa có tình.

Chỉ là bèo nước gặp nhau, lại giúp đỡ nhau trưởng thành, rồi trở thành người trọng yếu nhất trong sinh mệnh của đối phương.

Sinh mệnh của bọn họ tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

Bởi vì giao hòa lẫn nhau, cùng trở thành những vì sao sáng chói.

Chúng ta nhìn thấy Tán ca, chính là một Tô Mộc Thu tốt bụng thu nhận Diệp Tu, một Tô Mộc Thu chu đáo từ nhỏ đến lớn chăm sóc yêu thương em gái, một Tô Mộc Thu đáng yêu hết sức khi bị lạc đường vì mải mê nói chuyện, một Tô Mộc Thu mạnh mẽ mỉm cười nói “Chỉ là làm lại từ đầu thôi mà”, một Tô Mộc Thu đầy nỗ lực trải qua bao đêm tĩnh lặng nghiên cứu chế tạo vũ khí bạc, một Tô Mộc Thu hiếu thắng và tự tôn so đo từng trận thắng thua với Diệp Tu, một Tô Mộc Thu bất lực nhưng vẫn bao dung khi đối diện với những lời rác rưởi của Diệp Tu, một Tô Mộc Thu ngoài mặt tỏ vẻ không cam tâm nhưng trong lòng thì chịu phục, tự mình nói với Mộc Tranh rằng Diệp Tu mới là kẻ mạnh nhất Vinh Quang.

Vậy còn Diệp Tu, là một Diệp Tu tùy ý mặc kệ Mộc Thu ghi lại kết quả thắng bại, Diệp Tu một lòng chăm sóc Mộc Tranh sau khi Mộc Thu qua đời, giấy khen của hắn bị vò thành một cục nhét bừa, nhưng thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu lại giữ gìn cẩn thận, vì anh em họ Tô mà chấp nhận từ bỏ Nhất Diệp Chi Thu nhưng phải giữ được Mộc Vũ Tranh Phong, mỗi năm đúng Tiết thanh minh đều mang hoa đến tảo mộ, dùng Quân Mạc Tiếu tạo ra 37 trận thắng liên tiếp để nó vĩnh viễn ghi lại trong sử sách Vinh Quang, rõ ràng chưa từng tùy tiện chịu thua, lại lưu lại một cơ hội để vượt qua cho Tô Mộc Thu trên thiên đường, vì cho rằng anh mới là người mạnh nhất.

Không có Tô Mộc Thu, sẽ không có một Diệp Tu hoàn chỉnh động lòng người như thế.

Không có Diệp Tu, cũng không có ai biết đến một Tô Mộc Thu tài năng và hoạt bát đã từng sống trên đời.

Bọn họ dạy chúng ta làm người phải trân trọng bạn bè và người thân, bọn họ dạy chúng ta dù một thân một mình cũng phải học cách kiên cường, bọn họ dạy chúng ta biết biến đau thương thành động lực, bọn họ dạy chúng ta, đời người tuy nói là dài nhưng cũng có thể ngắn như vậy, chỉ cần ghi nhớ những điều tốt đẹp nhất là đủ.

Bọn họ là Vinh Quang của nhau, nếu như không có đối phương, Vinh Quang của hai người kiếp này không hoàn chỉnh.

Thu Mộc Tô đi, Mộc Vũ Tranh Phong vẫn còn.

Nhất Diệp Chi Thu đi, Quân Mạc Tiếu vẫn còn.

Tô Mộc Thu không hề rời đi, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi.

So với nỗi đau sinh tử, Tán Tu đem đến cho chúng ta năng lượng tích cực nhiều hơn.

Loại năng lượng này dù ở trong “Toàn chức” cũng rất hiếm thấy. So với Song Hoa đi, Song Hoa lần đầu gặp gỡ rất đẹp, Phồn Hoa Huyết Cảnh lại càng lộng lẫy, nhưng mùa giải thứ 5 Đại Tôn bị thương tay mà rời đi, chỉ còn một mình Lạc Lạc cố gắng vài năm rồi giải nghệ, hai người tách biệt hai nơi. Sinh ly như vậy cho chúng ta cảm giác rất khổ sở và tiếc hận.

Rõ ràng Tán Tu tử biệt còn tàn khốc hơn, nhưng loại cảm giác đó lại loãng đi không hay không biết.

Vì sao?

Chính là vì tính cách Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Mỗi người bọn họ đều có khuyết điểm, nhưng ưu điểm lại lấp lánh đến cực hạn.

Kiên cường, lạc quan, dũng cảm, thông minh, nghiêm túc, kiên nhẫn, hiếu thắng, lương thiện.

Đều là tính cách đặc trưng của bọn họ.

Đều yêu quý Vinh Quang như sinh mạng.

Là điểm bọn họ giống nhau nhất.

Khi Trương Giai Lạc không về Bách Hoa mà đến Bá Đồ, anh phải chịu áp lực cực lớn, bị fans hâm mộ chửi mắng kháng nghị, còn bị bảo vệ đánh thẳng một quyền, lúc ấy tôi cực kỳ đau lòng cho Lạc Lạc.

Nhưng lúc đọc lại “Toàn chức” lần hai, tôi chợt phát hiện, Diệp Tu cho tới giờ phải chịu áp lực lớn hơn, vậy mà tôi đã hoàn toàn lướt qua.

Lúc đó tôi còn nghĩ mãi vì sao trước đây mình không để ý, rồi đột nhiên hiểu rõ.

Bởi vì trong lòng tôi Diệp Tu mạnh mẽ như vậy, hoàn cảnh có mãnh liệt như gió bão cũng không mảy may khiến hắn chùn bước.

Bị Gia Thế cô lập, bị cướp đi Nhất Diệp Chi Thu, bị ép phải giải nghệ, làm quản lý tiệm net, ngủ ở phòng chứa đồ, từ khu 10 dốc sức cố gắng, áp chế các đại công hội, chiêu mộ nhân tài, tham gia thi đấu khiêu chiến, thân phận lộ ra ánh sáng, mùa giải sau lên sàn thi đấu loại Lam Vũ Bá Đồ khỏi cuộc chơi, tổng chung kết chiến thắng Luân Hồi.

Nhìn từ đầu đến cuối, mỗi một bước đều là tầng tầng lớp lớp gian khổ khó khăn, nếu là bất kỳ ai khác gặp những chuyện như thế chắc đã bị đánh gục, hoặc là đau đến không muốn sống, hoặc là dứt khoát từ bỏ, nhưng Diệp Tu lại thực sự làm được, giống như mây trôi nước chảy, giống như đi dạo trong sân vắng.

Tôi cảm thấy đây là chuyện chỉ có Diệp Tu mới có thể làm được.

Phóng mắt khắp cả Liên minh Vinh Quang hiện tại, không thể tìm được người thứ hai.

Nhưng nếu đổi thành Tô Mộc Thu thì sao?

Tôi cảm thấy anh cũng có thể.

Đây chính là điểm chói mắt nhất của Tán Tu.

Có một số việc, chỉ có Diệp Tu và Tô Mộc Thu mới có thể làm được.

Khi gặp chuyện bất đắc dĩ, chúng ta kiểu gì cũng sẽ cảm thấy bi thương, nhưng nếu đối tượng là Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bọn họ sẽ mỉm cười nói với chúng ta rằng, không cần phải thế.

Tán Tu, nhìn có vẻ thống khổ, nhìn có vẻ đau lòng, nhìn có vẻ tiếc nuối, nhưng lại là ấm áp, tốt đẹp, trân quý lẫn nhau, khích lệ nhau trưởng thành, vốn là khác với tất cả mọi người.

Tôi thấy có rất nhiều người hi vọng Tô Mộc Thu sống lại đồng hành với Diệp Tu, nói nếu anh có thể sóng vai cùng Diệp Tu đoạt quán quân thì còn gì bằng, thậm chí có người vì Nhất Diệp Chi Thu bị Tôn Tường cướp đi mà chán ghét Tôn Tường, lại còn vì Nhất Diệp Chi Thu phối hợp với Nhất Thương Xuyên Vân mà ghét lây Luân Hồi.

Nhưng tôi cảm thấy, người còn sống hiện tại mới là quan trọng nhất.

Giống như Diệp Tu nói, nếu như Tô Mộc Thu tại thế, Gia Thế đoạt quán quân không chút khó khăn, như vậy tranh tài có ý nghĩa gì?

Nếu như Tô Mộc Thu còn sống, chúng ta có thể vĩnh viễn không nhìn thấy Tô Mộc Tranh ra sân, toàn thể Hưng Hân thì càng không cần phải nói, chiến đội truyền kỳ này sẽ không tồn tại. Trần Quả, Đường Nhu, Bánh Bao, Ngụy Sâm, Kiều Nhất Phàm, Mạc Phàm, An Văn Dật, v…v…, mỗi người bọn họ đều sẽ mang theo phần tiếc nuối của riêng mình, rải rác bốn phương, không bao giờ tụ tập lại một chỗ.

Có lẽ có người sẽ nói, tiếc nuối của tất cả bọn họ cộng lại cũng không sánh được với sinh mệnh của Tô Mộc Thu, nhưng Tô Mộc Thu đã được mệnh số xếp đặt phải rời đi, tại sao chúng ta không mở lòng đón nhận tương lai đầy hi vọng?

Nhân sinh không có nếu như.

Còn về Nhất Diệp Chi Thu, đúng vậy, đó là nhân vật chứa đựng biết bao tâm huyết của Diệp Tu, là nhân vật từng sóng vai với Thu Mộc Tô làm mưa làm gió ở khu 1, chính Tôn Tường cũng thừa nhận đến với Gia Thế là để lấy đi Nhất Diệp Chi Thu.

Nhất Diệp Chi Thu bị lấy đi, Diệp Tu rất đau lòng, chúng ta cũng đau lòng cho Diệp Tu.

Nhưng nếu không mất đi Nhất Diệp Chi Thu, chúng ta muốn bao giờ mới nhìn thấy Quân Mạc Tiếu đăng nhập?

Có lẽ Diệp Tu mang theo Nhất Diệp Chi Thu sẽ tốt hơn, nhưng nếu nói như vậy, hắn dùng Quân Mạc Tiếu như thế nào?

Bạn sẽ lại nói Nhất Diệp Chi Thu có thể giao cho Đường Nhu, nhưng nếu không phải là Diệp Tu tự tay thao tác Nhất Diệp Chi Thu, còn có ý nghĩa gì?

Chuyện này cũng giống như lúc trước Tán ca trải qua trăm ngàn cực khổ mới chế tạo ra Thiên Cơ Tán, chuẩn bị mở ra thời đại của tán nhân, kết quả lại đột nhiên xuất hiện nâng cấp làm cho vô dụng, suốt một ngày anh đều không nói gì.

Sau đó thì sao?

Ngày thứ hai, anh cười nói: “Chẳng qua là làm lại từ đầu thôi mà.”

Tô Mộc Thu có thể làm lại từ đầu, Diệp Tu sao lại không thể?

Tiêu sái quay người, bắt đầu từ điểm xuất phát, đem đường dài từ từ đi lại một lần.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu, bọn họ có dũng khí này.

Nhất Diệp Chi Thu bị đoạt đi, cuối cùng lại về với Luân Hồi, lại còn cùng Thương Vương Nhất Thương Xuyên Vân tạo thành tổ hợp chiến pháp thiện xạ, đạt được danh hiệu cặp đôi cộng tác tốt nhất mùa 10, trên sàn đấu Vinh Quang đánh đâu thắng đó.

Đây quả thực là khôi phục tổ hợp Tán Tu vĩnh viễn không thể thực hiện.

Đây quả thực là một vòng luân hồi.

Là một vòng luân hồi làm cho toàn bộ đảng Tán Tu đau đớn.

Thậm chí ngay cả khi Diệp Tu đang ở trong trận quyết đấu, hắn vẫn nhớ đến hắn và Tô Mộc Thu đã từng sóng vai.

Tôi hiện tại còn nhớ rõ ràng khi tôi đọc chương kia là 29 Tết, khiến tôi hơn nửa đêm vẫn nằm trên giường khóc rất lâu.

Nhưng tới bây giờ, tôi đã bình thường trở lại.

Bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt.

Nhất Diệp Chi Thu và Nhất Thương Xuyên Vân, Đấu Thần Thương Vương, tổ hợp tốt nhất, phong cách rực rỡ khốc liệt biết bao. Toàn bộ Liên minh không phải bị chói mù hay sao?

Thì làm sao?

Tại trận tổng chung kết mùa giải thứ 10, bọn họ sẽ thua trong tay ai?

Quân Mạc Tiếu, Mộc Vũ Tranh Phong.

Một nhân vật do Tô Mộc Thu tạo ra, tán nhân Quân Mạc Tiếu, người thao tác Diệp Tu.

Nhân vật kia cũng do Tô Mộc Thu tạo ra, bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong, vốn là tài khoản mà anh định dùng tiến vào giới chuyên nghiệp, người thao tác hiện tại Tô Mộc Tranh, em gái Tô Mộc Thu.

Như thế vẫn chưa đủ sao?

Như vậy là đủ rồi.

Chí ít, đây đối với Diệp Tu và Tô Mộc Thu, đã là viên mãn.

Chúng ta trước giờ đều không thể phủ nhận phong thái của Chu Trạch Khải và Tôn Tường.

Mỗi người đều có sự xuất sắc riêng, đều có vận mệnh riêng, Tôn Tường vì tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu cũng phải gánh chịu vô số áp lực mới có thể trưởng thành như ngày hôm nay, mà cậu còn có thể để Nhất Diệp Chi Thu kề vai chiến đấu với Thương Vương xuất sắc nhất Liên minh hiện tại, như vậy là đủ rồi.

Có thể trở thành đảng Tán Tu, có thể chèo cái thuyền Tán Tu này, mãi mãi sẽ không hối hận.

Điều tôi có thể làm, chính là cũng giống như Diệp Tu, xưa nay không muốn quên tất cả hồi ức liên quan đến Tô Mộc Thu, nhưng cũng không tập trung vào bi thương, như vậy mới không mất đi sự tích cực chân chính mà Tán Tu mang tới.

Không biết vì sao, tại thời điểm viết bài cảm nhận này, trong đầu luôn hiện ra hai câu đối trong Hồng Lâu Mộng:

[Mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương]

(Đừng mất đừng quên, đường đời còn dài)

Câu này rất thích hợp với Diệp Tu, giống như đang nói đến tình cảm của hắn với Tán ca, cũng như con đường Vinh Quang của hắn.

[Bất khí bất li, phương linh vĩnh kế]

(Không rời không bỏ, xuân xanh vĩnh viễn)

Câu này cũng rất thích hợp hình dung Tán ca, dù cái từ “xuân xanh” này có chút vi diệu, đổi thành “nét cười vĩnh viễn” sẽ hợp hơn một chút.

Sau đó lại nghĩ tới thời nay cũng có một câu nói rất quen thuộc.

Đau thương cũng là vui vẻ.

Câu nói này hình dung Tán Tu là vô cùng thích hợp.

Nhưng mà trọng điểm là “vui vẻ”, không phải là “đau thương”.

Cho dù đau đớn, lại hoa mỹ xán lạn.

Cho dù ngắn ngủi, lại không thể thay thế.

Cho dù cay đắng, lại mỉm cười hoài niệm.

Cho dù tương ly, lại ý hợp tâm đầu.

Cho dù buồn thương, lại ngập tràn năng lượng.

Cho dù đời này không thể gặp lại, Nhất Diệp cũng vĩnh viễn Tri Thu.

Dù cho không thể trở về thời gian gặp gỡ trước đây, dù cho có chút tình cảm chưa thể nói ra khỏi miệng vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 18, nhưng bọn họ đều là vững vàng tồn tại trong lòng đối phương, truyền cho nhau năng lượng tiến về phía trước.

Đây chính là Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

[Đời này có thể gặp cậu, là Vinh Quang lớn nhất của tôi]

Diệp Tu, Tô Mộc Thu, đời này có thể yêu các cậu, cũng là Vinh Quang không hối hận của tôi!

_______________________________
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
273
Số lượt thích
2,088
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu
#6
Huyền thoại trên đỉnh Vinh Quang

Vũ Trung Tán Khởi

Diệp Lạc Thu Phong


Lưu ý: Bài viết có ghép cp, xin cân nhắc trước khi đọc.

__________________________________________________




(Cre: 无罪之罪)

Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời

Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng

(Biến thể từ bài thơ Treo Tình – Thục Linh)



Tại sao tui ship Tán Tu cp?

Vì cái thuyền này thực sự là quá đẹp, đẹp trên mọi phương diện luôn!

Nếu xét về độ xứng đôi, Tán Tu 100 điểm không thể tranh cãi. Còn ai xứng với “bách khoa toàn thư Vinh Quang” hơn thiên tài Tô Mộc Thu? Còn ai xứng với Thần Thương chân chính của Vinh Quang hơn Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu phong quang rực rỡ?

Nếu xét về duyên phận, Tán Tu tình cờ gặp nhau trong tiệm net sau khi Tu bỏ nhà đi bụi, tình cờ đến không thể tình cờ hơn được nữa, giống như mệnh trời xếp đặt cho họ gặp nhau vậy. Nói không phải chứ Diệp Tu, sao anh dễ tính vậy anh, Tán ca mới nói có hai câu anh đã theo không người ta về nhà rồi? Tán ca mới lần đầu gặp đã câu được giai nhà lành đem về nhà nuôi, trình độ dụ dỗ thật không ai sánh bằng.

Nếu xét về độ thân thiết, Tán ca đã dẫn A Tu về nhà chung sống rồi còn gì nữa, ăn chung ngủ chung chơi game chung, chăm em gái chung, gọi tắt là “ăn ở chung”, sống với nhau ba năm dưới một mái nhà hết sức hòa hợp. Nếu không phải Tán ca xảy ra chuyện đột ngột thì tui tin hai anh sẽ cứ vậy sống bên nhau cả đời luôn, đồng hành với nhau qua mọi sóng gió, cùng nhau sóng vai trên đỉnh Vinh Quang.

Xét về độ tuổi, ngoại hình, tính cách, tài năng thì lại càng phù hợp đến hoàn hảo, đôi bên bù trừ lẫn nhau, 1+1 > 2, là “song hạch” đầu tiên của Vinh Quang.

Song hạch à?

Mỗi khi nghe tới hai chữ này, Đào Hiên đều sẽ nghĩ tới Tô Mộc Thu. Nếu không phải vì việc ngoài ý muốn kia, hắn tin tưởng tất cả mọi người đã sớm thấy được cái gì gọi là song hạch.

Phiên ngoại “Đỉnh Vinh Quang” (bản dịch của Lá Mùa Thu)

Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu – hai người nổi (tai) tiếng nhất ở diễn đàn khu 1 Vinh Quang năm ấy, sở trường chuyên đi cướp boss dạo.

Nhất Diệp Tri Thu – Nhìn một chiếc lá rơi biết mùa thu đã đến.

Nhất – Diệp – Chi – Thu, nghĩa trên mặt chữ, là chiếc lá mùa thu.

Nhưng nếu hiểu theo ẩn ý thì sao? Là Diệp – thuộc – về – Thu.

Tô Mộc Tranh, năm ấy nàng đặt tên tài khoản sai chính tả là vô tình, hay là - cố ý?

Ai cũng biết Diệp thần nghiện thuốc lá, nhưng cái gì cũng có nguyên do. Chẳng qua là vì trước đây đã quen vừa chơi game vừa nói chuyện với một người, bây giờ không còn người bên cạnh nên đành hút nhiều thuốc để vơi bớt khoảng trống trong lòng.

Người ta hay nói “Lãng quên mới là cái chết thực sự”, A Tu không bao giờ quên Mộc Thu, nên Tán ca vẫn còn sống mãi trong lòng người ở lại.

Tán Tu vĩnh viễn là huyền thoại trên đỉnh Vinh Quang.

Diệp Tu đại thần, hắn có thể buông tay Nhất Diệp Chi Thu đã gắn bó với mình 10 năm, dù đau lòng nhưng hắn không nuối tiếc, có lẽ hắn cũng tự tin như người đó, rằng “Chỉ là bắt đầu lại từ đầu thôi mà”. Điều duy nhất hắn hối hận là “Xin lỗi, không giữ được Khước Tà”, không giữ được món quà quý giá năm xưa Người tặng ta.

Hắn trở lại Vinh Quang bằng Quân Mạc Tiếu, là tài khoản của Người, tiếp nhận và nâng cấp Ô Thiên Cơ, cũng là sáng tạo của Người. Hắn đi tiếp con đường tán nhân Người từng đi năm xưa, một lần nữa vực dậy tán nhân đã lụi tàn.

Ba lần quán quân liên tiếp của Gia Thế, của đội trưởng Nhất Diệp Chi Thu, có đóng góp không nhỏ của chiến mâu Khước Tà – vũ khí bạc đầu tiên trong Vinh Quang. Khước Tà – Thôn Nhật, vốn là vũ khí đôi.

“Ừ, Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu, nếu không có món vũ khí bạc này, e rằng tôi cũng không thể giật giải ba lần dễ dàng vậy đâu. Ha ha, hồi ấy, món vũ khí này có phần đáng sợ quá mức quy định…”.

Trích chương 616 – Toàn chức cao thủ (Hồ Điệp Lam).

Khi Đào Hiên đến tìm Diệp Tu, nể mặt sự đóng góp của hắn cho Gia Thế nên cho phép Diệp Tu được đem một tài khoản cấp Thần theo, hắn không chút do dự lựa chọn Mộc Vũ Tranh Phong. Nhất Diệp Chi Thu chỉ chứa đựng những thứ thuộc về hắn, hắn có thể từ bỏ, nhưng Mộc Vũ Tranh Phong là tài khoản của Người, hắn nhất định phải giữ được.

Lần quán quân thứ tư của Diệp Tu là dùng Quân Mạc Tiếu, là dùng Ô Thiên Cơ, là tài khoản của Người, là tâm huyết của Người.

Trên chặng đường chinh phục đỉnh Vinh Quang của Diệp Tu, mỗi bước đều có Tán ca lặng lẽ đồng hành như thế. Nói Mộc Thu chính là Vinh Quang của Diệp Tu có gì sai?

Nếu Tán ca còn sống, Tán Tu cùng nhau gia nhập Gia Thế, có lẽ vương triều của Gia Thế không chỉ là ba năm. Một mình Diệp Tu đã đáng sợ đến thế, nếu bên cạnh hắn còn có một người không kém hắn sóng vai chiến đấu, Gia Thế sẽ vinh quang chói lọi đến nhường nào?

“Hẳn là Liên minh Chuyên nghiệp sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại vì quán quân hàng năm không có gì mới mẻ, sau đó dẹp tiệm luôn?” Diệp Tu nói.

Chương 617 – Toàn chức cao thủ (Hồ Điệp Lam).

Lời này nghe có vẻ trêu đùa, “thiếu đánh”, khiến Trần Quả nghe xong cũng cạn lời. Nhưng tui lại tin, điều hắn nói rất có khả năng thành sự thật.

Có điều, trời xanh rất công bằng, công bằng đến nhẫn tâm.

Trời xanh lấy đi của Dụ Văn Châu tốc độ tay, trả lại cho hắn Hoàng Thiếu Thiên.

Trời xanh lấy đi của Trương Giai Lạc sự cứng rắn quyết tuyệt, trả lại cho hắn Tôn Triết Bình.

Trời xanh lấy đi của Hàn Văn Thanh khả năng lùi bước, trả lại cho hắn Trương Tân Kiệt.

Trời xanh lấy đi của Chu Trạch Khải khả năng ăn nói, trả lại cho hắn Giang Ba Đào.

Trời xanh cho Diệp Tu tất cả, lấy đi của hắn Tô Mộc Thu.

Kỹ thuật toàn diện, ý thức xuất chúng, kinh nghiệm phong phú, phản ứng nhanh nhẹn, tốc độ tay kinh người.

Phiên ngoại “Đỉnh Vinh Quang” (bản dịch của Lá Mùa Thu)

Phải, đó chính là Diệp Tu, một Đấu Thần hoàn mỹ không tì vết, cái gì cũng có, chỉ là không còn Tô Mộc Thu bên cạnh.

“Tôi có một cậu bạn…” Giọng điệu của Diệp Tu khá nặng nề, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay. Mọi người trong phòng đều im lặng, tất cả đều cảm thấy đây sẽ là một câu chuyện vô cùng đặc biệt. Thường Tiên vội vàng vươn bút ghi âm về phía trước, chỉ lo không thể ghi âm rõ ràng từng chữ.

“Chơi Vinh Quang rất giỏi.” Diệp Tu nói.

“Về sau cậu ấy chết rồi.” Diệp Tu thở dài, gõ rơi tàn thuốc, rồi nhìn về phía Thường Tiên.

Thường Tiên từng làm vài bài phỏng vấn, thường giao tiếp với nhiều người, nên hắn cũng không lạ gì ánh mắt này, chỉ là lúc này nhìn thấy lại khiến hắn rất kinh ngạc. Đây là ánh mắt ám chỉ tôi nói xong rồi tới lượt cậu nói đấy. Thường Tiên sợ mình hiểu sai, không kìm được thốt lên: “Hết rồi à?”

“Hết rồi.” Diệp Tu nói.

Cả phòng lập tức quay ra nhìn nhau. Nghe cứ như một trò đùa nhạt thếch thuận miệng bịa bừa ra ấy! Tên này vừa chém bừa cho có lệ với cậu phóng viên sao?

Chương 829 – Toàn chức cao thủ (Hồ Điệp Lam).

Ừ phải rồi, một câu chuyện quá ngắn gọn, thậm chí “nghe cứ như một trò đùa nhạt thếch thuận miệng bịa bừa ra”, nhưng ẩn sau sự “nhạt thếch” ấy là biết bao đau lòng và tưởng niệm?

“Về sau, cậu ấy chết rồi”, cậu ấy ra đi đột ngột khi mới 18 tuổi, khi tương lai đang rộng mở, khi còn chưa kịp bước chân vào Liên minh để tỏa sáng.

Cổ kim hận sự thiên nan vấn

Phong vận kỳ oan ngã tự cư

(Độc Tiểu Thanh Ký – Nguyễn Du)

Một thiếu niên rực rỡ như thế, tự tin như thế, hoàn mỹ cả nhân cách lẫn tài năng, đáng tiếc lại là thiên tài bạc mệnh.

Liên minh thành lập, Gia Thế thuận lợi trở thành một thành viên đánh giải, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong đó tràn ngập tiền đồ và tương lai tốt đẹp.

Diệp Thu từ ngày đầu tiên, bên cạnh đã không còn đồng đội tốt nhất mạnh nhất của hắn.

Ngoại truyện “Đỉnh Vinh Quang” (bản dịch của Lá Mùa Thu)

Diệp Tu là người yêu Vinh Quang bằng cả trái tim, hắn rất coi trọng thắng thua, chơi game với tinh thần tôn trọng đối thủ, dốc lòng chiến thắng. Nhưng một Diệp thần như thế lại chính miệng nói rằng: “Quân Mạc Tiếu 37 trận thắng liên tiếp. Tôi sẽ bảo trì kỉ lục này vĩnh viễn. Nhưng từ đầu, tôi đã để lại một trận, coi như cho cậu cơ hội cuối cùng để vượt qua”. Sự dịu dàng và nhường nhịn như thế chỉ dành cho duy nhất Mộc Thu.

Diệp Tu bề ngoài cà lơ phất phơ, vô tâm vô phế, chuẩn một bộ trạch nam lười biếng, nhưng trong thâm tâm lại kiêu hãnh đến tận xương tủy. Đúng vậy, đó chính là khí chất của pháp sư chiến đấu, dũng mãnh kiên cường, ngạo nghễ áp đảo. Gia Thế đăng quang ba lần liên tiếp, tạo nên một vương triều hoàng kim chưa ai vượt qua được, là một chiến đội hùng mạnh, khí thế vương giả, chẳng lẽ đội trưởng Nhất Diệp Chi Thu không phải cũng mang trong mình ngạo khí ấy ư?

Đào Hiên… chỉ gởi một câu: “Cho tôi lý do sợ cậu”.

“Còn cần lý do sao? Toàn bộ Vinh Quang ai không sợ tôi, đây là thường thức”. – Diệp Tu trả lời.

Chương 623 – Toàn chức cao thủ (Hồ Điệp Lam).

“Hai người đã bỏ qua cơ hội lưu danh sử sách Vinh Quang rồi.” Diệp Tu nói tiếp.

“Ha ha, tụi này sớm hay muộn cũng làm được điều đó thôi.”

“Ha ha, còn tui đã sớm làm được điều đó rồi.”

Chỉ khác vài chữ, đẳng cấp lại khác xa hoàn toàn.

Chương 903 – Toàn chức cao thủ (Hồ Điệp Lam).

Nhưng một con người cao ngạo như vậy, một con người thực sự là Đệ Nhất Vinh Quang, lại chính miệng thừa nhận Tô Mộc Thu là “người mạnh nhất Vinh Quang”, là sự tôn trọng và khẳng định tuyệt đối đến mức nào?

Người bạn thân mà mình quen biết khi Vinh Quang vừa mới mở, người đã thức trắng đêm cùng mình bàn về sự đổi mới và tương lai mai sau của trò chơi. Cậu ấy thấy rõ mọi thứ, nói đúng tất cả, tính toán trọn vẹn, kết quả chỉ vì một lần cập nhật ngoài ý muốn, toàn bộ mộng tưởng và hy vọng đều tan vỡ, chỉ để lại một chiếc Ô Thiên Cơ chưa hoàn thành.

“Cậu mới là người có thiên phú và thành tựu nhất trong Vinh Quang…”.

Chương 7 – Toàn chức cao thủ (Hồ Điệp Lam).

Tô Mộc Thu, anh xuất hiện trong chính văn với đất diễn ít hơn nhân vật phụ, nhưng tầm ảnh hưởng lại sánh ngang với nhân vật chính. Nói không quá lời, Tán Tu chính là “hạt nhân của câu chuyện”, là khởi đầu của Toàn chức cao thủ, còn nói quá lời lên một chút, không khác gì song nam chủ cả.

Ngụy Sâm nói, hắn như trôi về miền hồi tưởng: "Lúc đó chưa có Thần Chi Lĩnh Vực đâu, ban đầu Vinh Quang chỉ có một máy chủ thôi, sau mới mở thêm Máy Chủ 2. Đám tụi anh đều ở Máy Chủ 1 hết, có thể gọi là thế hệ người chơi đầu tiên của Vinh Quang nhỉ? Thời đó ở Máy Chủ 1 tụi anh, thằng pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu nổi tiếng lắm, mà hay đi chung với nó còn một thằng khác nổi tiếng không kém, trình không dưới Nhất Diệp Chi Thu đâu."

Trình không dưới Diệp Tu!

Trong giới Vinh Quang, đây khác gì trình độ cao nhất? Mà con người Ngụy Sâm no limit cỡ nào chứ, có thể dùng lời này để khen một người không phải mình, thật hiếm có khó tìm.

"Ổng tên gì?" Phương Duệ vội hỏi ngay.

"Thu Mộc Tô." Ngụy Sâm nói….

"Thu Mộc Tô đó chơi nghề gì?" Phương Duệ hỏi.

"Một tay súng." Ngụy Sâm nói, "Một Súng Thần chân chính."

"Tay súng? Thiện xạ ấy hở..." Mọi người bắt đầu tưởng tượng cảnh một thiện xạ có tên Thu Mộc Tô rong ruổi bước chân trên lục địa Vinh Quang, ngờ đâu Ngụy Sâm lắc đầu: "Không, không phải thiện xạ. Là nguyên cả hệ súng luôn."

"Nguyên cả hệ súng?"

"Thiện xạ, chuyên gia đạn dược, kỹ sư máy móc, bậc thầy pháo súng." Ngụy Sâm nói.

"Thêm một cao thủ kiểu đó nữa?" Phương Duệ thán phục. Chữ "thêm" này có nghĩa gì, ai cũng hiểu. Bên cạnh họ, Diệp Tu chẳng phải là một toàn chức cao thủ quá đáng hơn đấy thôi?

Chương 1342 - 1343 – Toàn chức cao thủ (Hồ Điệp Lam).

Bốn chữ “toàn chức cao thủ” là dùng để chỉ cả A Tu lẫn Mộc Thu, vậy gọi Tán Tu là song nam chủ có gì không thỏa đáng?

“Sử sách lưu được mấy phần công tội của hào kiệt?” – Kinh hồng nhất diện.

Sử sách của Vinh Quang, thậm chí chính trang sử của Gia Thế còn không có tên của một người, nhưng những kẻ hiểu chuyện đều biết: Gia Thế của chúng ta, đáng lẽ cũng có thêm một vị Thần, nhưng đáng tiếc cuối cùng chỉ còn một vị Thần hoàn thành tâm nguyện quán quân của hai người…

Vị thần trên đỉnh Vinh Quang không phải chỉ là Diệp Tu, mà là Tán Tu.

Là Tán ca và A Tu.

Là Đấu Thần và Thương Thần.

Bách Hoa có Song Hoa, Hư Không có Song Quỷ, Bá Đồ có song chỉ huy, Hô Khiếu có song tội phạm, Gia Thế chúng ta – đáng lẽ cũng có Song Thần.

Ở nơi thấp nhất của nghĩa trang Nam Sơn, có một vị vương giả của Vinh Quang nằm lại…

Và có một vị vương giả khác, dùng cả đời để tưởng niệm một người…

“Mộc Thu, tôi mang quán quân về cho cậu rồi này.

Cậu, cũng chính là Vinh Quang của tôi”.
 
Last edited:

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
289
Số lượt thích
2,232
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#7
Trung Tán Khởi _ Vô Đ

Vô đề không phải vì không thể nghĩ được một cái tên mà không có cái tên nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi dành cho anh.
____________________________​

Ấn tượng đầu tiên của ta về Tô Mộc Thu là khi Diệp Tu trả lời chị chủ Trần về món vũ khí bạc làm cùng một người bạn. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của ta về Tán ca là ở Thượng Lâm Uyển, khi Diệp thần trả lời tiểu phóng viên Thường Tiên: “Tôi có một người bạn. Cậu ấy chơi Vinh Quang rất giỏi. Sau đó, cậu ấy qua đời.” Ba câu, ba dấu chấm, không có xúc động hay cảm thán. Đó là sự bình thản đến lạ lùng trong lời nói của Diệp Tu. Chính sự bình thản ấy khiến ta ngẩn người, lòng ta nhói lên, không mãnh liệt nhưng mà cứ kéo dài âm ỉ đến tận bây giờ. Và khi nghe được những lời tự thuật của lão Ngụy ta mới thực sự biết được, Tô Mộc Thu tài năng cỡ nào. Bởi vì càng hiểu biết nên lại càng thương tiếc. Cho đến thời điểm đó, Tán ca trong lòng ta là một người ôn nhu ấm áp tựa vầng thái dương. Không lâu sau đó, hình tượng sụp đổ, bởi vì Đỉnh Vinh Quang. Nó mang cho ta một Tán ca hoàn toàn khác với những gì ta từng nghĩ: một Tán ca giỏi giang, một Tán ca khôn khéo, một Tán ca vô sỉ không thua Diệp bất Tu của sau này, một Tán ca càng chân thật. Và ta cũng thấy một người thanh niên dựa vào game để nuôi gia đình, dùng mọi cách để kiếm tiền. Không phải vì anh không làm được nghề nào khác, mà vì tự đáy lòng, anh cũng muốn được chơi game. Anh là Tô Mộc Thu mang một trái tim yêu Vinh Quang nồng cháy. Khoảnh khắc chứng kiến trận solo đầu tiên giữa hai vị thần, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh, khao khát được chiến đấu và chiến thắng trong anh bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sau đó, anh có một ước mơ, mơ được chạm tay vào giấc mộng Vinh Quang. Rồi lại, anh không thể tiếp tục vươn tay tới ước mơ ấy nữa. Tô Mộc Thu đã từng nói “Chỉ là làm lại từ đầu mà thôi”. Ngày hôm ấy, sau khi bước ra cánh cửa tiệm net, anh đã không còn cơ hội để làm lại nữa. “Đời người còn rất dài”, nhưng cuộc đời Tô Mộc Thu thật ngắn ngủi. Dù vậy, anh thật may mắn, vì anh có một Diệp Tu thay anh cầm lên tấm thẻ tài khoản năm ấy thay anh thực hiện giấc mộng còn dang dở.

Đối với ta, mỗi lần nhắc tới Tô Mộc Thu là mỗi lần vạch ra vết thương cũ, rạch thêm một nhát dao khiến nó máu tươi đầm đìa. Mặc dầu vậy, rồi sẽ có một ngày, nó không chảy máu nữa, nhưng vết sẹo thật sâu ấy vẫn còn đó, không bao giờ lành lại được, vẫn sẽ nhói lên từng cơn nhắc nhở ta về một thiên tài đã ngã xuống quá sớm.

Thanh Minh mỗi năm, Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh đều sẽ đến nghĩa trang Nam Sơn tặng Tô Mộc Thu một bó hoa.

Ngày này mỗi năm, ta đều sẽ chúc Thương Thần của ta...

Tô Mộc Thu, sinh nhật vui sướng.

 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook