Hoàn [Vũ Trung Tán Khởi][Tán Tu] Quân Vương và Ngươi

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Quân Vương Và Ngươi


Khai quốc công thần thiên tài bạc mệnh

Quân vương vì ngươi kiến tạo giang sơn





Ngươi đã dùng cả sinh mệnh của mình tế hồn thiêng sông núi, thành toàn cho ngai vàng của bậc cửu ngũ chí tôn.

Vương Triều của Quân, ngươi góp phần không nhỏ.

Chưa từng tại vị cũng chẳng được truy phong, nhưng Vương chưa bao giờ quên ngươi là trọng yếu. Thậm chí Vương chính miệng thừa nhận, vị thế tôn quý nhất trong Vương Triều thuộc về ngươi.

Ngươi chưa bao giờ là thảo dân trong vương triều Gia Thế, ngươi cũng chính là Vương tộc. Khước Tà uy vũ, linh hồn và ý chí của ngươi vẫn còn ở đây, sóng vai đồng hành cùng Vương trên con đường bước tới Thần đàn.

Là tri kỷ từ thuở hàn vi, những tưởng ngày tháng sau này dù bĩ cực hay thái lai, Vương và ngươi đều đồng cam cộng khổ, nhưng số mệnh trêu ngươi lại bắt chúng ta tử biệt sinh ly.

Trên cầu Nại Hà, bên bờ Vong Xuyên, bỉ ngạn đỏ rực một màu yêu diễm, thiếu niên 18 do dự chần chừ, không muốn uống canh Mạnh Bà chuyển kiếp luân hồi vì sợ quên đi người tri kỷ.

Chiến trường Vinh Quang, đối đầu cường địch, Khước Tà đen tuyền một màu sắc lạnh, thiếu niên 18 quyết đoán lạnh lùng, quyết tử chiến để bảo vệ giang sơn, tuyệt không lùi bước dù máu ướt chiến bào.

Ai bảo Vương chưa từng yêu? Vương đã từng yêu rất đậm sâu, đó là khi hắn còn là một thiếu niên lưu lạc ôm chí lớn, may mắn gặp được người trời định. Bên nhau ba năm, đâu phải là rung động thiếu thời, mà là một đời một kiếp.

Kiếp này Vương và ngươi, tình sâu duyên bạc, nhưng lòng vẫn hướng về nhau, là chấp niệm thiên thu không dễ gì đoạn tuyệt.

Nguyện kiếp sau được đồng sinh cộng tử, nhân sinh trăm năm có tri kỷ kề bên, vĩnh kết đồng tâm mới là hạnh phúc vẹn tròn.

Một đêm nào đó Vương giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, lệ ướt bờ mi, biết mình cô độc. Long sàng lạnh giá, trăng sáng chân trời.

Đời này Vương có cả thiên hạ, nhưng trái tim của hắn đã bồi táng ở Hoàng lăng Nam Sơn khi chưa tròn 18.








.​
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Hồng trần cố sự đều bị níu chặt bằng ba ngàn sợi tơ, tiến không được, lui chẳng đành. Là người, là yêu, là thần, là quỷ lại có gì khác biệt? Là vua, là tôi, là giai nhân, là anh hùng, có khác chi? Cũng chỉ là hạt bụi trần ai, không thể thoát khỏi chia ly tương phùng, sinh ly tử biệt. Nhân sinh là một cái gì đó rất tàn nhẫn, chữ "Tình" lại càng tàn nhẫn, bắt người phàm lẫn thần tiên cũng phải hóa điên. Tán là thiếu niên anh hùng, Tu là quân vương anh hùng, anh hùng tự cổ vốn tịch liêu. Anh hùng chưa từng tịch liêu vì đơn thương độc mã, anh hùng là vì chờ đợi mà hóa tịch liêu.

Kẻ tịch liêu bên cầu Nại Hà, nhìn chén canh, dùng dằng không uống.

Người ngồi trên ngai vàng, cao cao tại thượng, nhận muôn vàn bái lạy của con dân, nhận ngàn vạn tiếng tung hô vạn tuế, rốt cuộc rèm châu gió lạnh, trăng thu sáng tỏ, lại chỉ bầu bạn cùng chiếc bóng lẻ soi.

Đọc "Quân Vương và Ngươi", mình chợt nhớ đến bài thơ Trưng Nữ vương của nữ sĩ Ngân Giang:

Ải Bắc quân thù kinh vó ngựa,
Giáp vàng, khăn trở lạnh đầu voi.
Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá!
Trăng chếch ngôi trời, bóng lẻ soi.


Vua tôi mà chi, áo cổn mũ miện mà làm gì, rốt cuộc tri kỷ cũng mất, như Bá Nha treo đàn vì mất đi Tử Kỳ, tịch liêu mỗi sớm chiều. Điện ngọc bơ vơ, đêm thu rủ rèm châu, ngắm ánh trăng sáng tỏ. Trăng sáng nơi thềm ngọc, đêm khuya lan dép lụa. Người đời thấy giai nhân rủ rèm châu, ngồi lặng đôi mày chau, nào có biết bậc cửu ngũ chí tôn cũng mày chau vì tình giữa đêm...

Cái gì mà đế vương có hậu cung ba nghìn giai lệ, cái gì mà đế vương trời sinh vốn bạc tình? Tất cả chỉ vì không có tri kỷ mà thôi...
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#3
Kẻ tịch liêu bên cầu Nại Hà, nhìn chén canh, dùng dằng không uống.

Người ngồi trên ngai vàng, cao cao tại thượng, nhận muôn vàn bái lạy của con dân, nhận ngàn vạn tiếng tung hô vạn tuế, rốt cuộc rèm châu gió lạnh, trăng thu sáng tỏ, lại chỉ bầu bạn cùng chiếc bóng lẻ soi.
Đẹp đến bi thương. Ba ngàn dặm giang sơn cẩm tú, có sánh được với ánh mắt cố nhân?
Người đứng bên cầu Nại Hà, ta ngồi ngai vàng Gia Thế, cuối cùng vẫn là một chữ duyên kiếp mà thôi. Trong lòng vốn có nhau, sinh tử có là gì?
 

Nhất Cầm Khuynh Thế

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
5
Số lượt thích
66
Location
Melbourne
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4
Kiếp này Vương và ngươi, tình sâu duyên bạc, nhưng lòng vẫn hướng về nhau, là chấp niệm thiên thu không dễ gì đoạn tuyệt.
Đọc được tới đây, cảm thấy đúng là

“Hỏi thế gian tình là chi
Mà đôi lứa thề nguyền sống chết”

Quân chẳng còn là Quân, vì Người bỏ đi mang theo tình của Quân, tim của Quân. Giang sơn gấm vóc có là gì nếu thiếu đi bóng người thiếu niên ấy. Ở trên cao mới thấy cái lạnh, lạnh vì thiếu một tri kỷ có thể kề bên, lạnh vì Người đi rồi nhưng hình bóng người còn trong tâm Quân, nhớ xiết bao, đau lòng xiết bao. Chỉ biết thở than tiếc thay cho một kiếp người tài.
 

Bình luận bằng Facebook