Hoàn [Vũ Trung Tán Khởi][Tu Tán] Mười Năm Luân Hồi

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Mười năm luân hồi



Tác giả: Evergreen

Convert: @张佳乐头上的小花儿

Edit: Băng Ly



Fic được edit phục vụ project Vũ Trung Tán Khởi

Mừng sinh nhật Tán ca 2019.





Mười năm trúc mã tri âm, mười năm vì người chinh chiến,

một đời ân tình, một đời tri kỷ, sao lại không là duyên?

Nhân sinh tại thế, tri kỷ nan tầm - Phong Linh.


(Cre ảnh: Cap màn hình FMV “Bỗng nhiên rất nhớ anh”)

_______________________________​



"Oa." Tô Mộc Thu nói.

“Cậu còn muốn “Oa” bao nhiêu lần nữa?” Diệp Tu rất bất đắc dĩ, “Cậu vừa mới vào cửa 10 phút, đã “Oa” hơn 20 lần rồi.”

“Nhưng ai ngờ được cậu bây giờ dám hút Nam Kinh, còn là loại Cửu Ngũ, hơn 2000 tệ một bao”, Tô Mộc Thu chỉ vào hộp thuốc lá mà Diệp Tu mới lấy ra “Tôi chưa từng nhìn thấy loại này ở tiệm net.”

“Nhân dân tệ mất giá, hiện tại 2000 tệ không giống như 2000 tệ trong quá khứ đâu.” Diệp Tu rút ra một điếu thuốc, ngẫm nghĩ rồi lại đặt trở về, “Tôi nói này, cậu nghĩ tốt về tôi xíu đi, tôi đã hơn 30 rồi, chẳng lẽ vẫn ở hút thuốc mua ở tiệm net hả?”

“Cậu dù có 80 vẫn ăn mì ở tiệm net cũng không lạ”, Tô Mộc Thu lấy gói thuốc lá về tay nhìn kỹ, “Ai, một gói thuốc lá bây giờ có thể mua được máy tính hồi đó”.

Ngón tay cậu thon dài nhưng khớp xương rõ ràng, thuộc về thiếu niên vẫn chưa trưởng thành hết. Mặt cậu cũng là gương mặt của thiếu niên, mang chút ngây ngô, nhưng trong sáng rực rỡ, tinh thần phấn chấn.

Mười phút trước đây, chính là cậu thiếu niên này đẩy cửa đi vào văn phòng của Diệp Tu, trước mặt Diệp Tu đang trợn mắt há miệng tuyên bố: “Tôi từ 10 năm trước xuyên không đến”.

“Vừa nãy tôi dường như bị xe đụng phải? Sau đó trước mắt tối sầm… Có một giọng nói nói với tôi, đây là do bọn họ sai sót trong công tác, vốn bị tai nạn không phải là tôi. Tôi có thể lựa chọn tới bất kỳ thời gian nào để sống thử, vậy nên tôi chọn thời gian trong tương lai. Bọn họ lại nói muốn bồi thường, cho tôi nửa tiếng, có thể xuyên qua trong vòng 10 năm, thời gian và không gian đều tùy chọn… Coi như là du lịch đi. Sau khi kết thúc bọn họ sẽ xóa đi ký ức của tôi, cho tôi quay về”. Thiếu niên nhìn hắn, nói cực nhanh, “Không thể lãng phí thời gian, còn có 28 phút thôi. Dù thế nào tôi cũng là từ 10 năm trước xuyên không tới, cậu có cái gì muốn hỏi không?”

Chờ đến khi Diệp Tu thực sự tiếp nhận được sự thật này, thời gian đã trôi qua 8 phút. Trong 8 phút này, Tô Mộc Thu ở trong phòng làm việc của Diệp Tu đi lại vài vòng, không ngừng khen ngợi sự phát triển của thế giới 10 năm sau.

“Sao cậu không đi gặp Mộc Tranh hiện tại?” Diệp Tu cuối cùng cũng có vấn đề muốn hỏi.

“Vốn cũng nghĩ vậy… Nhưng sợ sẽ dọa em ấy sợ”, Tô Mộc Thu thở dài “Kết quả là đến gặp cậu, dù sao cậu cũng không dễ dàng bị dọa. Cậu có tấm ảnh nào của Mộc Tranh hiện tại không?”

“Để tôi tìm xem…” Diệp Tu lật tìm trong máy tính “Có một cái video”.

Đó là đoạn quảng cáo mới đây của Tô Mộc Tranh, kéo dài mấy chục giây, Tô Mộc Thu chăm chú xem nhiều lần mới hài lòng tắt đi.

“Càng lớn càng đẹp”, Tô Mộc Thu vui mừng nói, “Tôi cũng không nghĩ đến, em ấy càng lớn lại càng xinh đẹp như vậy, giống như nữ minh tinh.”

“Em ấy chính là nữ minh tinh đó”, Diệp Tu sửa lại, “Là đệ nhất mỹ nữ Liên minh”.

Tô Mộc Thu đột nhiên nghĩ tới điều gì, như gặp đại địch: “Em ấy hiện tại có bạn trai không?”

“Không có.”

“Vậy không có ai theo đuổi em ấy à?” Tô Mộc Thu vẫn hồi hộp như trước.

“Cũng không có. Tuyển thủ chuyên nghiệp đều là một đám trạch nam, chết dí trong nhà cậu còn không biết? Một đám đều là vậy.”

“Vậy thì tốt.” Tô Mộc Thu thở phào một hơi, theo thói quen dựa vào người Diệp Tu.

Thời khắc thân thể tiếp xúc, Diệp Tu hơi cứng đờ.

“Hử?” Tô Mộc Thu ngồi thẳng, có chút nghi hoặc nhìn hắn “Chờ một chút, có phải tôi nghĩ sai rồi không… Khụ, cái đó… mười năm sau… chính là hiện tại, chúng ta là loại quan hệ gì?”

“Có thể là quan hệ gì?” Diệp Tu cầm lấy hộp thuốc lá mới bỏ xuống kia, rút ra một điếu đốt, “Cũng vẫn giống như hồi trước thôi”.

“Ồ.” Tô Mộc Thu yên tâm, giống như đang rất vui vẻ, khóe miệng vẫn cười mãi.

“Văn phòng rất lớn.” Tô Mộc Thu nói, “Cậu hiện tại một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Cậu đặc biệt từ 10 năm trước xuyên không tới chỉ để hỏi cái này?”

“Bây giờ cậu nhiều tiền, tôi có thể lấy mang về. Cậu còn nhớ không, mình có cái bàn phím rơi mất một phím ấn. Không phải chúng ta sắp gia nhập Liên minh Vinh Quang sao? Cậu muốn đổi cái mới, kết quả không đủ tiền.”

“Không cần đổi đâu, lão Đào có cả đống đồ mới cho tôi dùng”, Diệp Tu đem cái gạt tàn thuốc kéo tới, gạt xuống tro thuốc, “Với lại hiện tại là nhân dân tệ bản mới, cậu có cầm về cũng không tiêu được.”

“Chúng mình sau này vẫn ở chiến đội của lão Đào phải không? Chiến đội vẫn tên là Gia Thế?” Nhắc tới Đào Hiên, Tô Mộc Thu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, “Thật sự đoạt quán quân?”

“Ừ, cầm bốn cái cúp quán quân.”

“Liên tục bốn cái?”

“Ba năm đầu là ba quán quân liên tiếp, sau đó là mùa giải thứ 10 đoạt thêm một cái.”

“Bảy năm ở giữa thế nào?”

“Không thế nào cả, thắng bại không phải là chuyện bình thường của nhà binh sao”, Diệp Tu hút xong một điếu, đem cuống thuốc lá ném vào trong gạt tàn.

“Cái gạt tàn thuốc này xấu thế”, Tô Mộc Thu thuận miệng chế nhạo.

“Là Mộc Tranh mua.”

“Ừm…” Tô Mộc Thu nhanh chóng đổi giọng “Hình dáng thật khác biệt. Đúng rồi, vừa nãy xem đoạn quảng cáo của Mộc Tranh, thấy viết là đội trưởng Hưng Hân. Sao em ấy không tới Gia Thế?”

“Vốn là ở Gia Thế. Sau đó…” Diệp Tu ngẫm nghĩ nói “Lão Đào nghĩ cái tên Gia Thế không may mắn, tìm người xem bói sửa lại tên, trở thành Hưng Hân.”

“Thật hay giả đó?” Tô Mộc Thu kinh ngạc.

“Thật đó”, Diệp Tu nghiêm túc nói, “Hồi trước anh ấy không phải vẫn mê tín như thế à? Cái tên Gia Thế cũng là tìm người xem mệnh mà đặt ra đó, khi ký kết cái gì cũng phải chọn ngày lành hoàng đạo.”

“Cũng thật là…” Tô Mộc Thu bị thuyết phục “Nhưng cái tên Hưng Hân này… So với cái tên Gia Thế lại càng giống tiệm net hơn phải không?”

“Giống tiệm net không phải cũng tốt sao? Vốn là đội tiệm net mà.”

“Được rồi. Đúng rồi, tiệm net Gia Thế vẫn ở chỗ cũ sao?”

“Vẫn vậy.”

“Tiệm ăn khuya bên nhà hàng xóm vẫn còn?”

“Còn chứ, ba người chúng ta vẫn hay đi ăn ở đấy… Dẫn theo cả Mộc Tranh.”

“Vẫn là lão Đào mời?”

“Đương nhiên, anh ấy không mời ai mời.”

Tô Mộc Thu nở nụ cười, cúi đầu nhìn nhìn cổ tay: “A, còn lại 12 phút.”

Trên cổ tay cậu đeo một cái đồng hồ điện tử màu đen, mặt đồng hồ rất lớn nhưng không có thời gian, chỉ có con số lấp lánh không ngừng đếm ngược.

“Bấm nút này một cái, tôi sẽ trở về.” Tô Mộc Thu chỉ vào phím ấn duy nhất trên mặt đồng hồ, “Phải chú ý thời gian, nửa tiếng trôi qua, nếu không bấm sẽ không thể quay về.”

“Ồ”, Diệp Tu nhìn con số không ngừng giảm đi nói.

11 phút 55 giây, 11 phút 54 giây, 11 phút 53 giây…

“Sau mùa giải thứ 10, cậu liền giải nghệ?” Tô Mộc Thu hỏi tiếp.

“Đúng vậy.”

“Vậy tôi đâu?”

“Cậu…” Diệp Tu dừng lại một chút, đi tới mở ngăn kéo ra. Trừ một bao Nam Kinh Cửu Ngũ, trong ngăn kéo còn có một cái hộp đóng kín, bên trong chứa nửa bao Hoàng Hạc Lâu.

Tô Mộc Thu nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy cái hộp đóng kín vào tay.

“Vẫn hút cái này sao?” Nhìn thấy hộp thuốc lá quen mắt, Tô Mộc Thu cảm thấy rất thân thiết. Ở tuyến thời gian của cậu, tháng trước trong tay dư dả ít tiền, liền thưởng cho Diệp Tu một bao Hoàng Hạc.

Diệp Tu rất yêu thích nó, chỉ khi tâm tình cực tốt mới hút một điếu. Một tháng trôi qua, bao Hoàng Hạc còn chưa hết nửa bao, đều có chút nuối tiếc.

“Thỉnh thoảng hút thôi.” Diệp Tu nói.

“Đã có Cửu Ngũ rồi vẫn hút cái này?”

“Thỉnh thoảng.” Diệp Tu lặp lại, ra hiệu Tô Mộc Thu trả lại cho hắn.

Tô Mộc Thu mở ra hộp đóng kín, lấy ra một điếu thuốc đưa cho hắn. Diệp Tu nhận lấy, nhìn kỹ vài giây, mới đem nó châm lửa.

“Vừa nãy đang nói dở… Cậu giải nghệ rồi, thế tôi đâu?”

“Cũng giải nghệ thôi. Ở lại chiến đội làm bên bộ phận nghiên cứu chế tạo trang bị.” Diệp Tu hít sâu một hơi thuốc, mới chậm rãi nói.

“Ồ, cũng tốt.” Tô Mộc Thu rất thỏa mãn, “Aiz, vậy cậu về thành phố B, tôi đi đâu?”

“Chúng ta cùng nhau quay về chứ, dù sao thì làm trang bị hay đánh phó bản, ở đâu cũng giống nhau cả.”

“Cũng đúng.” Tô Mộc Thu nhìn đồng hồ lần nữa, xác nhận thời gian.

8 phút 49 giây.

“Cậu và người nhà thế nào?” Tô Mộc Thu lại hỏi.

“Thỉnh thoảng về một lần, ăn bữa cơm thôi.”

“Tôi có từng qua không?”

“Cậu… có qua mấy lần.” Diệp Tu đáp.

“Cha cậu không đánh tôi chứ?” Tô Mộc Thu có chút hơi hoảng sợ.

“Muốn đánh chứ.” Diệp Tu cười cười, “Nhưng ông ấy có tuổi rồi, không đánh nổi.”

Từ lúc vào phòng đến nay, đây là lần đầu tiên Tô Mộc Thu nhìn thấy Diệp Tu cười. Có lẽ vì gương mặt trước mắt đã 30 tuổi, Tô Mộc Thu luôn cảm thấy, Diệp Tu khi cười lên rất khác trước đây.

“Ai…” Tô Mộc Thu không hiểu sao lại thở dài, đột nhiên có chút phiền muộn.

“Đùa cậu thôi, ông ấy rất thích cậu.” Diệp Tu sửa lời nói.

“Thật hay giả đó?”

“Thật đó.” Diệp Tu nói chắc chắn.

Tô Mộc Thu cũng cười, nhưng không biết tại sao, cậu có loại cảm giác rất kỳ quái, lại không nói ra được rốt cục là không đúng chỗ nào.

“Mộc Vũ Tranh Phong là do Mộc Tranh dùng hả? Vậy sau này tôi dùng tài khoản nào? Luyện cái mới à?”

“Cậu lấy Quân Mạc Tiếu ra dùng. Sau này Thần Chi Lĩnh Vực mở ra, tán nhân có thể tiếp tục thăng cấp.”

“Thật sao?” Tô Mộc Thu lập tức kích động kêu lên, “Tôi nói chơi tán nhân rất có tương lai mà. Sau đó thì sao?”

“Sau đó liền quét ngang Liên minh luôn.” Ngữ khí Diệp Tu có chút đắc ý, “Một người thắng 37 trận liên tiếp, quá trâu bò phải không?”

“37 trận thắng liên tiếp là khái niệm như thế nào?” Tô Mộc Thu có chút hoang mang.

“Mỗi mùa giải một người đánh tổng cộng 38 trận, cậu nói 37 trận thắng liên tiếp là khái niệm gì?”

“Vậy còn một trận thì sao?” Vẻ mặt Tô Mộc Thu rất không cam lòng, “Tôi thua?”

“Không phải, cậu không lên sân đấu.” Diệp Tu giải thích, “Không thua”.

“Vẫn kém một trận kia a…” Tô Mộc Thu có chút tiếc nuối, “38 trận thắng liên tiếp nghe hoàn hảo cỡ nào.”

“Đây chính là cuộc sống mà…” Diệp Tu an ủi cậu, “Không thể mười phần hoàn hảo”.

“Nghe cậu nói chuyện cứ như ông cụ non ấy, làm tôi sắp nổi da gà.” Tô Mộc Thu lắc đầu, lại cúi đầu xem đồng hồ, “A, còn có 5 phút thôi. Tôi phải chú ý thời gian, bỏ qua thời gian hạn định sẽ không thể quay về.”

"Ừ."

“Tôi nếu không trở về, cậu của 10 năm trước sẽ thảm đó”, Tô Mộc Thu cười, “Không có tôi, sẽ không có bốn lần quán quân và 37 trận thắng liên tiếp rồi!”

“Ừ”, Diệp Tu cũng cười, “Cậu nói đúng.”

Lúc hắn cười lên một tiếng, loại cảm giác kỳ quái kia lại đến nữa rồi. Tuy đã qua 10 năm nhưng giữa cậu và Diệp Tu mãi mãi cũng không tồn tại sự xa lạ và ngăn cách. Chỉ là nhìn lúc Diệp Tu mỉm cười vừa nãy… Tô Mộc Thu đột nhiên cảm thấy, giữa mình và hắn như thể cách một lớp sương mù mông lung.

“Cậu có nói với tôi của hiện tại là cậu đã gặp tôi của 10 năm trước không?” Tô Mộc Thu hỏi.

“Sẽ chứ”, Lúc Diệp Tu trả lời hắn, đột nhiên biểu cảm thay đổi.

“Nói không chừng ký ức không xóa hết, 10 năm sau tôi vẫn còn nhớ chuyện này đấy”, Tô Mộc Thu suy nghĩ một hồi, “Sau đó tôi sẽ nói với cậu, đúng vậy, tôi đã sớm biết tán nhân sẽ lợi hại như vậy, cũng sớm biết Vinh Quang có tương lai, nghe theo tôi quả nhiên là hợp lý…”

“Tô Mộc Thu…” Diệp Tu đột nhiên ngắt lời cậu, “Tôi muốn ôm cậu một chút.”

“A?” Nghe hắn nói, Tô Mộc Thu có chút ngạc nhiên, “Ôm một chút?”

"Ừ."

“Có chút kỳ quái đó”, Tô Mộc Thu do dự một chút, “Bị một ông chú ôm… cậu không cảm thấy hơi quá trớn sao? Cậu về nhà ôm tôi của hiện tại không được sao? Thân thiết với cậu như vậy, dường như có loại cảm giác chiếm đoạt cậu của chính mình 10 năm sau…”.

Cậu vẫn còn chật vật suy nghĩ trong nội tâm, Diệp Tu đã vươn tay ra, đem cậu xiết chặt ôm vào lòng.

“Này, cậu như vậy tôi cảm thấy rất kỳ quái…” Tô Mộc Thu bị hắn ôm quá chặt, vất vả thở gấp một ngụm khí, “10 năm sau chúng ta có tình cảm với nhau sao?”

Diệp Tu không nói gì, chỉ là gương mặt hắn chôn vào cổ cậu. Tóc của hắn đâm vào cằm Tô Mộc Thu, làm cậu ngứa, suýt định cười, lại đột nhiên cảm nhận được gò má Diệp Tu ẩm ướt.

"Diệp. . . Tu?" Cậu không xác định được liền gọi.

Diệp Tu không nói gì, chỉ là mãi vẫn duy trì tư thế này, Tô Mộc Thu phát hiện, hai tay hắn ôm chặt lấy mình, lại bất ngờ khẽ run.

Như gió lớn thổi tan sương mù, cậu đột nhiên hiểu rõ.

“Ở thế giới của cậu… 10 năm trước, tôi không trở về, đúng không?”

Đếm ngược vẫn vô thanh vô tức trôi đi.

3 phút 18 giây, 3 phút 17 giây, 3 phút 16 giây...

Diệp Tu buông tay ra, lẳng lặng mà chăm chú nhìn cậu. Hắn không hề vương lại nước mắt, chỉ là hai mắt có chút đỏ lên.

“Phải, cậu không quay về.” Diệp Tu nói, “Trong trận tai nạn xe cộ kia, cậu thật sự chết rồi.”

“Cho nên những gì cậu nói với tôi vừa nãy, đều là lừa tôi?” Âm thanh của Tô Mộc Thu run rẩy.

“Cũng không hoàn toàn là vậy. Sau này tôi thật sự đoạt bốn quán quân. Gia Thế thực sự đoạt ba quán quân liên tiếp… Sau đó tôi và lão Đào tan vỡ, tôi mới xây dựng Hưng Hân, lại đoạt quán quân. Quân Mạc Tiếu thắng 37 trận liên tiếp cũng là thật.”

Cái gì đều là thật? Chính là những công trạng huy hoàng rực rỡ trong Vinh Quang kia, không có cái nào là giả.

Chỉ trừ cậu ra.

“Tiệm net Gia Thế đâu?” Tô Mộc Thu cũng không biết tại sao mình lại hỏi điều này.

“Bán rồi. Sau khi mùa giải đầu tiên kết thúc, lão Đào bán tiệm net”.

“Nhà bán đồ ăn khuya đâu?”

“Đóng cửa.”

"Đào Hiên đâu?"

“Ra nước ngoài rồi, tôi cũng không biết anh ta ở đâu.”

“Vậy còn cậu?” Tô Mộc Thu nhìn chăm chú vào mắt Diệp Tu, “Cậu trải qua cuộc sống như thế nào?”

Đếm ngược vẫn không tiếng động mà nảy lên.

1 phút 29 giây.

“Rất tốt”, Diệp Tu cười, “Bốn cái tổng quán quân trong tay, hiện tại cũng về nhà rồi, vẫn có thể tiếp tục chơi Vinh Quang, có cái gì không tốt? Cậu cũng nói rồi đó, trước đây một bao Hoàng Hạc cũng phải tính toán tiết kiệm, hiện tại hút Cửu Ngũ đều không phải là việc gì to tát.”

Hắn nói dĩ nhiên đều là thật. 10 năm Vinh Quang sóng gió, đoạt được đủ loại giải thưởng lớn, hắn không hề bất mãn cái gì, làm sao nói không tốt được.

Chỉ là hắn không nói với Tô Mộc Thu, cái hộp đóng kín bị hắn giấu trong ngăn kéo kia, chính là bao thuốc Tô Mộc Thu mua cho hắn 10 năm trước. Trong 10 năm, nửa hộp kia được hắn cẩn thận giữ gìn, chỉ lấy ra hút ba lần.

Một lần là Gia Thế đoạt được ba quán quân liên tiếp, một lần là Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong được bầu thành cặp đôi cộng tác tốt nhất, một lần là hắn dùng Quân Mạc Tiếu lần nữa đứng trên đỉnh Vinh Quang.

Trừ hắn ra, trên thế giới này có lẽ không có người nào đem một bao thuốc cất giữ 10 năm. Giữ thuốc lá quá lâu, hút lên không phải là hưởng thụ, mà là một loại giày vò trong im lặng.

“Cậu nên đi.” Diệp Tu chỉ vào thời gian đếm ngược nhắc nhở, “Đừng bỏ qua đầu thai… Không phải, cậu nên quay về…”

47 giây.

“Tôi quay về, vậy còn cậu?” Tô Mộc Thu nghẹn giọng hỏi.

“Tôi? Tôi thế nào? Hẳn là qua như thế nào liền qua thôi. Thật ra cũng không sao, chỉ là lúc bắt đầu có khó chịu một trận, sau đó đều ổn cả.”

Diệp Tu không nói dối. Trừ lúc ban đầu đau thấu tim gan mấy ngày, hắn cũng không cảm thấy bị bi thương ép xuống không thể thở nổi. Mấy năm nay hắn chìm đắm trong Vinh Quang, có vui vẻ, có thỏa mãn, thỉnh thoảng nghĩ đến Tô Mộc Thu, cũng chỉ là cảm thấy hoài niệm và tiếc nuối.

Chỉ là mỗi lần đến nghĩa trang Nam Sơn, đứng trước bia mộ mà kể về cuộc sống xán lạn nhiều màu sắc của mình, đều sẽ nghĩ đến ngày trước mình có những gì, lại đã từng mất đi những gì.

Vì thế mỗi lần đến nơi Tô Mộc Thu an nghỉ, hắn kể chuyện càng lúc càng ngắn gọn, thậm chí còn trầm mặc.

“30 giây”, Diệp Tu lại lần nữa nhắc nhở cậu, “Cậu nên về rồi”.

Tô Mộc Thu cúi đầu nhìn mặt đồng hồ, ngón tay ở trên phím ấn lơ lửng, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhấn xuống.

“Đừng có đoán mò, cậu nhanh đi về đi”, Diệp Tu thúc giục, “Tôi rất tốt, trong thế giới của cậu, toàn bộ vừa mới bắt đầu. Yên tâm đi, cậu sẽ trở thành người có thành tựu nhất, huy hoàng nhất trong Liên minh Vinh Quang…”

10 giây, 9 giây…

"Diệp Tu." Tô Mộc Thu nhìn hắn.

“Cũng không phải là sinh ly tử biệt, tôi của 10 năm trước vẫn đang chờ cậu đấy”, Diệp Tu cười, chăm chú nhìn cậu, “Hẹn gặp lại.”

3 giây, 2 giây…

“Hẹn gặp lại.”

Thời gian đếm ngược sắp chạm mốc, Tô Mộc Thu cất tiếng nói.

Diệp Tu nhắm mắt.

Cũng như khi Tô Mộc Thu đến vậy, lúc cậu đi cũng là vô thanh vô tức. Diệp Tu lẳng lặng chờ đợi một hồi, khiến làn sóng bi thương trong lòng mình từ từ trôi qua.

Nhưng khi hắn mở mắt ra, lại thấy Tô Mộc Thu đứng trước mặt mình.

“Cậu không quay về?” Diệp Tu khó có thể tin.

“Vốn là định quay về. Nhưng…” Âm thanh của Tô Mộc Thu nghẹn ngào, “Không biết vì sao, chính là không về.”

“Cậu điên rồi sao? Tôi của 10 năm trước phải tính sao? Còn có Mộc Tranh? Còn có giải đấu Vinh Quang, cậu vốn là cùng tôi đi đánh giải…”

Hắn nói không nổi nữa… Không biết là ai ôm lấy ai trước, bọn họ đều chảy nước mắt ôm nhau, giống như hai đứa nhỏ lạc đường.

“Ở thế giới của cậu, tôi cũng không trở về nữa, đúng không?” Chờ đến khi bình tĩnh một chút, Tô Mộc Thu nói, “Cho nên tôi cũng không nên quay về, thế này mới công bằng…”

“Có lẽ là vậy đi”, Diệp Tu cười khổ, “Chỉ sợ tôi của 10 năm trước không đồng ý.”

“Hiện tại đã thế này, cậu vẫn phải khiến tôi hối hận đúng không?” Tô Mộc Thu cắn răng nói.

Trên mặt đồng hồ đen kịt một màu, thời gian đếm ngược đã sớm biến mất.

“Không có cách nào, cuộc sống cuối cùng vẫn có tiếc nuối…” Diệp Tu nhẹ tiếng nói.

“Tôi hiện tại đang cảm thấy tiếc nuối!” Tô Mộc Thu lo lắng, “Tôi lúc ra ngoài không đóng khí ga, sợ cậu 10 năm trước không biết mà đóng… Cái đường ống nước quá cũ rồi, tôi sợ nó rò rỉ…”

“Tôi dọn nhà, sau hôm chôn cất cậu.”

“. . .”

“Được rồi, những chuyện này không nói nữa.” Diệp Tu cười, “Đang cao hứng, có muốn PK với tôi một ván không? Tôi hiện tại có tuổi rồi, nói không chừng cậu có thể thắng tôi nhiều thêm mấy ván.”

“Đừng tưởng tôi không biết cậu có ý đồ gì.” Tô Mộc Thu xem thường, “Mới ra mấy đại chiêu mới tôi cũng chưa thử qua, chờ tôi nghiên cứu một chút rồi sẽ đánh bại cậu sau.”

"Được rồi, bây giờ muốn làm gì?"

“Cái video quảng cáo kia của Mộc Tranh, cho tôi xem lại một lần.”

“Cái kia là quảng cáo đồ uống, trên mạng còn có video quảng cáo game, cos Mộc Vũ Tranh Phong. Có muốn xem không?”

“Xem xem xem…!”
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook