Hoàn [Vũ Trung Tán Khởi] [Tu Tán] Đào nhiên

Yoshika Nguyen

Gà con tiến hóa
Thần Lĩnh
Bình luận
5
Số lượt thích
32
#1
Bản dịch mừng project sinh nhật Tô Mộc Thu

Tên fic: Đào nhiên - 桃然

Tác giả: 江城晴空

Editor: Yoshika

Beta: Giếng


"Một lần xa cách đã hai năm, vẫn không có gì thay đổi.

Diệp Tu, hoan nghênh ngươi quay về."

Bắt đầu bất ngờ từ một mùa hoa và kết thúc dịu dàng khi những cánh đào mới nở rộ.
Đào nhiên - Hạnh phúc.

Xin chào mọi người! Đây là lần đầu tiên mình dịch fic nên nếu có gì sai sót hay cần phải cải thiện thêm (cả về bản dịch lẫn hình thức post), mong mọi người góp ý giúp mình!!!
Cảm ơn mọi người đã đọc bản dịch của mình!
------------------------------------------------------------------------

Cuối xuân, trời mưa liên miên, nước mưa luồn qua cầu nhỏ, gõ lên mái ngói làm cho trấn nhỏ Giang Nam giống như được phủ một tầng khói mỏng, mê ly mộng ảo. Hoa đào cùng liễu rũ cạnh mặt nước lắc lư dưới làn mưa. Mưa mang theo vài phần xuân khí, xua tan cái lạnh của mùa đông, nét đẹp thanh tân của liễu hòa với những cánh hoa đào e ấp và tảng đá xanh ven đường, tạo nên một bức tranh sơn thủy trong vắt.

Trấn nhỏ ồn ào huyên náo, nam thanh nữ tú đông như trẩy hội. Nữ tử cầm ô giấy dầu tinh xảo, ăn vận tao nhã, váy áo thướt tha đi lại trên đường, nhấc tay ngoái đầu đều thể hiện phong phạm khuê tú; nam tử thì mặc trường bào màu sắc bất nhất, phát quan chỉnh tề, toát ra phong độ của người trí thức.

Tô Mộc Tranh dừng ở một quán nhỏ ven đường, tay cầm giấy da trâu, bên trên là mười mấy cái màn thầu trắng nõn đang bốc khói nghi ngút. Tiểu cô nương tròn xoe mắt ngắm nhìn mấy hàng điểm tâm, mải phân vân giữa bạch đường cao và nhu mễ cao, cuối cùng mỉm cười hướng ông chủ chọn mua hai khối bạch đường cao, tự nhủ muốn ăn nhu mễ cao thì quay về bảo ca ca tự mình làm đi.

Tô Mộc Tranh chớp mắt, từ trong hà bao thêu tay tinh xảo lấy ra mấy đồng tiền, gói lại túi điểm tâm còn nóng hầm hập, bước chân nhẹ nhàng rẽ vào mấy lượt ngõ hẻm rồi dừng trước một gian nhà nhỏ.

Cánh cửa gỗ cũ kĩ đã có vài chỗ sờn tróc, hơn nữa còn vì cơn mưa kéo dài nên ướt sũng, tay nắm cửa bằng đồng thau cũng đã rỉ sét. Đẩy cửa ra, bên trong là một gian nhà nhỏ.

“Ca!” Tô Mộc Tranh vui vẻ vì đã về đến nhà, vừa vào cửa thì giọng nói lảnh lót đã vang lên.

“Mộc Tranh đã về rồi!”. Trả lời nàng là một giọng nói ấm áp. Trước sân nhà có trồng một cây hoa đào lớn, xung quanh lại gieo thêm một ít hoa cỏ. Đang là thời điểm hoa đào nở, hoa trổ đầy cành, tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau mang theo xuân ý cùng lãng mạn.

Tô Mộc Thu cầm sách ngồi ở băng đá dưới gốc đào, một ngọn gió khẽ thổi qua, cánh hoa rơi lả tả, đậu trên vai hắn, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm mê người, theo như lời muội muội bảo bối của hắn mà nói, “Toàn bộ cô nương chưa gả của trấn nhỏ nhìn thấy cảnh này đều sẽ muốn gả cho ngươi!”.

Tô công tử buông sách, bước nhanh tới trước mặt muội muội, nhấc tay sửa sang lại mấy sợi tóc của Tô Mộc Tranh bị gió làm rối tung, “Sao lại chạy đến gấp như vậy?”. Hắn nhận lấy bọc giấy trong tay nàng, mở ra đưa cho tiểu cô nương một cái màn thầu.
Tô Mộc Tranh mị mị cười nhận lấy, cũng không phản bác, sóng mắt lưu chuyển liền nhìn thấy trên một ghế đá khác bày mấy vò rượu, “Ca, ngươi lại cất rượu?”.

Tô Mộc Thu xuôi theo ánh mắt nàng rơi vào mấy vò rượu đã được phong kín từ sáng sớm, ngữ khí mờ mịt: “Phải... Nếu tên chết tiệt kia quay về, ta liền bắt hắn đem toàn bộ rượu uống hết, cho hắn say chết!”

Gió nổi lên, hoa đào lãng đãng rơi, đậu vào trường sam màu trăng non của Tô Mộc Thu, cũng rơi trên lớp giấy đỏ bọc vò rượu. Hắn ngửa đầu nhìn về phía cây đào sau lưng, lặng lẽ thất thần.
Bốn năm trước.

Lúc đó Tô Mộc Thu còn là một thiếu niên chưa nhược quán*, canh giữ cái sân nhỏ Tô gia tổ truyển cùng muội muội lớn lên. Mỗi ngày đều đi sớm về khuya, vừa chiếu cố vừa dạy dỗ đích muội, ở nhà làm bánh ngọt hoặc vài ba món đồ thủ công tinh xảo kiếm chút tiền, thêm vào Tô phụ mẫu để lại chút ít của cải, cuộc sống cũng coi như là dư dả. Đến tối lại chong đèn dạy muội muội đọc sách viết chữ. Dùng lời của chính hắn mà nói, “Này là tề gia hay học tập đều có quản”.

(*Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là “Nhược”.)

Gặp được Diệp Tu, hay nói chính xác hơn, nhặt được Diệp Tu là một việc bất ngờ.

Ngày đó Tô Mộc Thu vội vàng đi đưa ô cho Mộc Tranh, đi ngang qua tửu lâu ở phía nam trấn nhỏ, vì gấp gáp mà va chạm với người ta.
“Huynh không sao chứ?”. Ngẩng đầu, Tô Mộc Thu ôm ô giấy dầu, tràn đầy áy náy nói, “Xin thứ lỗi, ta phải vội đi đưa ô cho muội muội nên không để ý”.

Thiếu niên nọ mặc một thân trường sam màu xanh, tú nghệ tinh xảo, nghe thấy Tô Mộc Thu nói thì gật đầu tỏ ý mình đã biết, cũng không có chất vấn. Tô Mộc Thu vội thở phảo, đang muốn rời khỏi lại đột nhiên bị người nọ kéo tay.

“Ta nói, huynh đệ, ngươi có thể thu lưu ta không?”

Hử? Tô Mộc Thu sửng sốt hỏi lại, “Ngươi nói cái gì?”

Người nọ cười đến chân thành: “Ngươi không ngại thì thu lưu ta được không? Ta có thể giúp ngươi kiếm tiền”.

Trong nhà vốn chỉ có hắn và muội muội, sinh hoạt vẫn tính là dư dả, nếu thêm một miệng ăn cũng không có gì. Người này nhìn qua thì có vẻ là không xấu, không phải bởi vì hắn đụng phải mà ăn vạ xin tiền, người nọ còn nói có thể giúp hắn kiếm tiền. Tô Mộc Thu suy nghĩ rất nhanh, liền đáp: “Thành giao!”

Nghe vậy, khóe miệng thiếu niên áo xanh nhanh chóng kéo thành một độ cong thật lớn, hắn đưa tay ra: “Ta gọi Diệp Tu”.

Tô Mộc Thu cũng chìa tay ra, hai bàn tay ở lưng chừng mà nắm chặt, lại tương xứng như vốn dĩ chúng là một cặp, “Tô Mộc Thu”
Cuộc sống lặng lẽ trôi, xuân tới thu đi, hạ qua đông đến. Cây đào trước sân nhà họ Tô nở rồi lại tàn. Mùa xuân, Tô Mộc Thu thường hay nhặt cánh hoa đào để ủ rượu, qua một năm chôn dưới đất, hương rượu càng trở nên thấm nhuần.

Tháng ngày, cũng giống như ủ rượu, mang theo hương hoa đào, càng nhưỡng càng thuần.

Tô Mộc Tranh mỗi tuần đều sẽ đến thư viện ba lần, có lúc là Tô Mộc Thu đưa đi, có lúc lại là Diệp Tu đưa đi. Tiểu cô nương lúc mới gặp Diệp Tu liền tỏ vẻ đặc biệt hiếu kỳ, mặt mày hớn hở hướng thiếu niên áo xanh đứng sau lưng ca ca chào hỏi, dẫn đến ca ca ghen tị, thế nhưng lại nhận được cái xoa đầu trìu mến của Diệp Tu.

Ngày xuân luôn dễ khiến người ta lười biếng, người trong nhà nhiều, có thêm một sự trợ giúp, Tô Mộc Thu không tốn quá nhiều nhiều tinh lực làm ra một ít đồ đồ thủ công, hắn tính toán đem chút đồ còn thừa trên tay làm một cái giá treo bút lông cho Mộc Tranh rồi nghỉ ngơi, một bên Diệp Tu đang cố khắc một vật trang trí cổ đàn, ngoài song cửa chim hót líu lo gọi xuân, hoa đào theo gió rơi lả tả, mặt đất toàn một màu hồng phấn xinh đẹp.

Lại qua ít ngày, ve sầu trên cây đào đã râm ran gọi hè, tiểu trì trong nhà cũng bắt đầu có những nụ sen chớm nở, Diệp Tu hái vài ba cái lá sen, định bụng đợi hai huynh muội Tô Mộc Thu về sẽ làm cơm gói lá sen. Trong bếp là nồi canh đỗ xanh đang sôi sùng sục, hương thơm vấn vít. Xa xa tựa hồ có thanh âm Mộc Tranh truyền đến, hình như là đọc bài ở thư viện, không cần nghĩ Diệp Tu cũng có thể đoán được, hẳn là Tô Mộc Thu đang khảo bài tiểu cô nương.

Đêm xuống, trời trong không một gợn mây, sao hè chi chít giăng, gió tây nhè nhẹ thổi báo hiệu một đêm an bình. Đợi đến khi Mộc Tranh đã ngủ, hai người liền đào vò hoa đào tửu đã chôn dưới đất từ mùa xuân, cùng nhau đối ẩm. Mùa thu là mùa thu hoạch, lọ mật hoa đào mà Tô Mộc Thu đã nhưỡng cũng vừa đến lúc ăn được.

Ngày đông, cây cối úa tàn, hơi lạnh bao phủ trấn nhỏ, Tô Mộc Thu lục lọi khắp nhà, lấy thêm y phục mùa đông cho cả ba, lại bọc Mộc Tranh thật kĩ, nhìn qua như cái bánh bao, sau đó mới yên tâm cùng Diệp Thu đưa nàng đến thư viện đọc sách. Vì khí trời thật sự rất lạnh, học trò đều tập trung ở hậu viện của lão sư, nghe tiên sinh gật gù “chi hồ giả dã”. Về đến nhà liền lập tức đốt thêm chậu than, buông màn chắn gió, cả phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Có lúc Diệp Tu sẽ cùng Tô Mộc Thu dậy sớm đi chợ sáng, đương nhiên phải là ngày tiểu cô nương không phải đi thư viện, hai người mang theo đồ đã mua được, tranh cãi suốt trên đường về nhà, kết quả thường là Tô Mộc Thu bị hắn làm nghẹn đến á khẩu không trả lời được, gương mặt tuấn tú vì giận mà trở nên hồng thấu.

Hai người vốn ngủ chung giường, mùa hè thì nóng đến mức khó chịu, phải thay phiên nhau quạt rồi đuổi muỗi, đến đông thì lại rúc vào nhau sưởi ấm, so với ấm lô Mộc Tranh ôm thì cũng không khác mấy.

Thỉnh thoảng Tô Mộc Tranh sẽ thấy hai người chụm đầu xem sách của cô, ca ca cô đôi lúc phải kinh ngạc kêu lên: “Diệp Tu, ngươi thế nào cả cái này cũng biết!”, sau đó Diệp Tu sẽ bày ra bộ dáng “Ta đương nhiên lợi hại” làm Tô Mộc Thu giận đến nghiến răng.

Kỳ thực Tô Mộc Tranh biết mối quan hệ của ca ca mình cùng Diệp Tu không tầm thường, thỉnh thoảng thức dậy giữa đêm, có lúc đi ngang qua phòng họ, nàng đều nghe được tiếng thở dốc đè nén cùng với tiếng rên rỉ nghèn nghẹn trong cổ họng, thỉnh thoảng lúc không ai để ý, nàng cũng có thể thấy Diệp Tu vụng trộm hôn nhẹ lên gò má ca ca, sau đó dĩ nhiên Tô Mộc Thu sẽ khó chịu đẩy mặt Diệp Tu ra, nhưng trên má lại nhiễm hai tầng hồng nhạt.

Tết năm nay ba người cùng nhau trải qua, trấn nhỏ nghênh đón một trận tuyết, mặt đất phủ một tầng trắng xóa, mặt sông đều đóng băng cả, trên trời tuyết vẫn lất phất rơi, thở ra một ngụm khí đều rất nhanh ngưng tụ thành từng làn khói mỏng.

Tô Mộc Tranh nghiêm túc đứng ở phía xa che lỗ tai, Diệp Tu châm pháo, tiếng pháo khiến cái Tết càng thêm náo nhiệt. Tô Mộc Thu đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn, nghe tiếng pháo cũng mau chóng chạy ra xem. Diệp Tu đắc chí nhìn thành quả, quay đầu lại thấy hắn đứng ở ngưỡng cửa, mặt bị đông lạnh đến đỏ, buồn cười tiến đến, nắm tay hắn ủ ấm.

“Trời lạnh như vậy ngươi có biết lạnh hay không lại ra đây?”.

“Không lạnh lắm”. Tô Mộc Thu lắc đầu đáp, dư quang liếc thấy câu đối cùng hồ dán bị ném ở một bên, nhất thời hứng thú, quên luôn bữa cơm tất niên trong bếp nói: “Cùng dán câu đối đi”

Vì thế Tô Mộc Tranh cũng đạp tuyết trong viện chạy tới, hai huynh muội đỡ cái thang, Diệp Tu vững vàng leo lên, bôi hồ rồi dán câu đối đỏ hai bên cửa nhà.

<Thanh hoan bách vị bất quá thô trà phạn, âm tình lãnh noãn vô phi bố y sam>

Bốn mùa vui vẻ.

Lúc sau Tô Mộc Thu liền quay lại nhà bếp làm cơm tất niên, Tô Mộc Tranh vui sướng cầm hồng bao về phòng, Diệp Tu vẫn đứng thật lâu nhìn câu đối trước mặt.

Đây là do Tô Mộc Thu viết, hàng năm đều là một câu này, thanh hoan bách vị, bốn mùa vui sướng.

Diệp Tu đột nhiên cười.

Hắn có lẽ, vẫn hi vọng ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua.

Xuân hạ thu đông, có cây hoa đào trong viện tử, có tiểu cô nương ríu ra ríu rít, lại có cả Tô Mộc Thu.

Đào nhiên.

Không từ mà biệt là vạn bất đắc dĩ.

Diệp Tu nhìn tờ giấy nhỏ vừa viết xong, để lại trên bàn Tô Mộc Thu, nhìn về phía đệ đệ đã ngàn dặm tìm đến đứng cách đó không xa, “Có thể đi được chưa?”.

Diệp Thu kì quái hỏi, “Huynh không nghĩ lưu lại lâu hơn à?”

Diệp Tu giãn gân cốt, “Cần gì chứ, dù sao cũng phải đi”. Huống chi gặp hắn, ta phỏng chừng sẽ không nỡ rời đi, Diệp Tu nghĩ thầm.

Diệp Thu nhìn bóng lưng quả quyết đi ra cửa lớn của ca ca, lắc lắc đầu. Thành thật mà nói, hắn thật sự không hiểu suy nghĩ của ca ca hắn, đích trưởng tử phủ Thừa tướng không làm, lại chạy đến trấn nhỏ xa xôi ở Giang Nam lăn lộn. Nhìn Diệp Tu một thân trường bào màu xanh chập chờn trong gió, Diệp Thu lần nữa lắc đầu rồi lập tức đuổi theo.

Hậu quả của không từ mà biệt là khi huynh muội Tô gia trở về, một người bị chọc tức đến váng đầu, một người thì khóc đến nghẹn ngào.

Chẳng dễ gì dỗ được muội muội đi ngủ, Tô Mộc Thu rón rén quay lại phòng mình, nắm trong tay tờ giấy bị hắn vò đến không còn hình thù. Hắn chậm rãi vuốt thẳng, đập vào mắt là nét chữ quen thuộc, “Ta về nhà một chuyến, sẽ trở lại”.

Khốn nạn, nói đi là đi! Tô Mộc Thu ở trong bóng tối âm thầm cắn răng, bản thân hắn cũng không rõ Diệp Tu có quay lại hay không, câu mà hắn dùng để an ủi muội muội, “Diệp Tu nhất định quay về”, có lẽ cũng chỉ là lời nói suông.

Bất tri bất giác, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Tô Mộc Thu, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến chỗ thương tâm. Mà điểm thương tâm của Tô Mộc Thu, lại vừa đúng chính là Diệp Tu.

Bắt đầu từ đó là sự đợi chờ đằng đẵng.

Lại một năm hoa đào nở.

Tô Mộc Thu dần dần thu hồi tâm tư, xuyên qua song cửa ở nhà bếp, hắn có thể thấy từng cánh hoa hồng phấn lãng đãng rơi, Mộc Tranh đang ngồi ở băng đá đọc thuộc lòng “hạng tích hiên chí” mới vừa học, trước mặt hắn là đào hoa cao mới vừa làm xong. Điểm tâm màu hồng nhạt trong tay được Tô Mộc Thu làm cực kì tinh xảo, hắn lau sạch tay, bưng khay điểm tâm đến cho Tô Mộc Tranh.

Mọi thứ đều tốt.

Cửa lớn Tô gia chợt kẽo kẹt đẩy ra, đánh vào lòng Tô Mộc Thu.

Giờ khắc này mình và muội muội đều ở nhà, chìa khóa cổng lớn trừ hai người thì chỉ có người kia có.

Nghĩ đến đây, tay Tô Mộc Thu không khỏi run lên, suýt thì đánh rơi khay điểm tâm trong tay. Trong viện tử đã truyền đến tiếng Tô Mộc Tranh kinh hô, xen lẫn là giọng nói của người nọ.

Diệp Tu tâm tình cực tốt, sờ sờ đầu Mộc Tranh, “Đã thành đại cô nương rồi, ca ca ngươi đâu?”
Tô Mộc Tranh chớp chớp mắt, “Ta biết ngươi hẳn là sẽ hỏi, hắn ở phòng bếp”.

Nghe vậy, Tô Mộc Thu đem điểm tâm thả lại trên bàn, quay đầu đã thấy Diệp Tu tựa vào ngưỡng cửa mỉm cười nhìn hắn.

Hắn trợn mắt "Chịu về rồi sao?". Nghe câu nói đầy vẻ giận dỗi đó, nụ cười Diệp Tu liền biến mất, tiến tới ôm chầm và nói "Sau hai năm đấu tranh cùng phụ thân, giờ ta về rồi đây."

“Đào hoa tửu ủ được tốt lắm, tối nay ngươi phải uống.”

Cầm lấy một miếng đào hoa cao nhét vào cái miệng vẫn đô đô không ngừng của Tô Mộc Thu, không ngoài ý muốn nhìn thấy gò má hắn lại dâng lên hai rặng mây đỏ.

Một lần xa cách đã hai năm, vẫn không có gì thay đổi.

Diệp Tu, hoan nghênh ngươi quay về.

Buổi chiều hiếm thấy cả ba đều ngồi ở trong sân. Cuối xuân cũng là lúc hoa đào rụng, cánh hoa màu hồng phấn rơi đầy trên đầu ba người.

Tô Mộc Thu cười rót một chén trà xanh cho Tô Mộc Tranh, nhắc nhở nữ hài tử không nên uống quá nhiều rượu, lại mở ra một vò rượu cho mình và Diệp Tu, thần sắc rõ ràng mang khí thế không say không về.

Diệp Tu nhấm nháp một miếng đào hoa cao, nhìn huynh muội đang nói cười trước mặt, không khỏi nghĩ đến lúc mình thuyết phục phụ thân.

Diệp thừa tướng mặt mày nghiêm túc hỏi đích trưởng tử của hắn, “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”.

Diệp Tu không hề úy kị, từng câu từng chữ rõ ràng đáp: “Cùng hắn, bốn mùa vui sướng”.

Câu trả lời lúc ấy quả nhiên là chính xác, Diệp Tu không tự chủ được nghĩ đến.

“Nghĩ gì thế?” Tô Mộc Thu búng tay một cái, gọi Diệp Tu đang thất thần lại, miệng nhét đầy bánh ngọt đến phình ra, có điểm đáng yêu.

Diệp Tu ngẩng đầu nhìn cây đào sau lưng, cành cây theo gió lắc lư duyên dáng, rải đầy hoa đào xuống đất. Mắt Tô Mộc Thu sáng lấp lánh, gió thổi tung sợi dây buộc tóc màu xanh của hắn, rơi vào trong mắt Diệp Tu đều đầy ắp rung động.

Đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên gò má Tô Mộc Thu, Diệp Tu tâm tình tốt nâng lên một chung rượu uống cạn, đích xác là rượu ngon.

Tô Mộc Tranh che mắt, lại vụng trộm nhìn qua khe hở thấy ca ca đỏ mặt.

Ngày xuân, đào nhiên.

(**Đào nhiên là chơi chữ 陶然 với 桃然, "cùng hắn bốn mùa đào nhiên (陶然 hạnh phúc)", nên chơi chữ tiêu đề là 桃然, vì trong fic dùng xuyên suốt hình tượng hoa đào.)
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook