Hoàn [Vũ Trung Tán Khởi][Tán Tu] Nhất Yến Bất Thành Hạ

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Nhất Yến Bất Thành Hạ


Tác giả: 我愿你住在所见光之中

Convert: @张佳乐头上的小花儿

Edit: Băng Ly

Beta: @Hàn Chiêu Thiến + Quân Niên​



Fic được edit phục vụ project Vũ Trung Tán Khởi

Mừng sinh nhật Tán ca 2019.


Thể loại: Cổ trang, cung đình, sa trường, vương triều Gia Thế, đôi chính Diệp Tu - Tô Mộc Thu,

phụ diễn: mỹ nữ Tô Mộc Tranh, hoàng đế Đào Hiên, thần y Vương Kiệt Hi.


Gợi ý nhỏ: Khuyến khích nghe bài hát Thượng tà trong khi đọc.




Là ai cầm một chiếc ô giấy dầu, đi xuyên qua mùa mưa đa tình, tìm mộng cũ phồn hoa chốn Giang Nam?

Là ai nhấp một chén trà trong, dựa lan can lặng lẽ dõi chốn xa, đợi một đóa sen nở trong cô độc?

(Trích “Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an” - Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch).

__________________________________________________________
1.

Diệp Tu đứng trước mộ phần, mưa phùn rả rích mấy ngày chưa dứt, như khuê các nhà ai mãi chẳng tan vẻ u sầu.

Tô Mộc Tranh cầm ô giấy dầu, đứng sau lưng Diệp Tu. Thân ảnh trước mắt trở nên mơ hồ trong màn mưa, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng quỳ xuống, tùy ý ném ô giấy dầu trong tay sang một bên, thanh y bị nước mưa làm cho ướt sũng dán chặt lên cơ thể, loang dần thành màu lam đậm yêu dã.

Diệp Tu vươn tay ra, đôi tay khớp xương rõ ràng lướt qua bia mộ đen tuyền.

Ngón trỏ lướt qua những vết khắc lạnh buốt, từng chút một hoàn chỉnh danh tự trên tấm bia:

Tô Mộc Thu, tự Mộc Tô, qua đời năm Gia Thế thứ nhất, hưởng dương 18 tuổi.

Diệp Tu cười khổ: “Mộc Thu, ngươi còn nhớ chăng ước định của chúng ta năm đó?”

Đó là khúc ca đầu đường cuối ngõ ở Giang Nam, ngay cả đứa trẻ lên ba cũng có thể ngân nga thành tiếng.

Ngươi ta hẹn ước trăm năm, ai rằng chín bảy tuổi chết, xin đợi ba năm bên cầu Nại Hà.

2.

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,

Bất tư lường,

Tự nan vương.

(Giang Thành Tử - Tô Thức)

Chục năm sinh tử mịt mùng,

Dẫu không muốn nhớ, lòng rằng khó quên.

(Hàn Chiêu Thiến dịch)


Đối với Diệp Tu mà nói, Tô Mộc Thu tạ thế đã mười năm.

Dẫu thực tế vốn chẳng tính xa xăm, nhưng tựa hồ đã rất lâu về trước.

Có đôi khi, một nháy mắt có thể dằng dặc như cả một đời.

Diệp Tu còn nhớ rõ nháy mắt đó.

Thân giữa loạn tên, ngựa tung loạn vó.

Tô Mộc Thu giống hệt như những phiến lá thu bị gió cuốn tán loạn ngoài song cửa mà hắn nhìn thấy thuở nhỏ, khi còn chịu sự kìm kẹp của phu tử nghiêm khắc.

Lúc đó, hắn đặc biệt yêu thích phiến lá của một cây phong.

Mỗi khi phu tử bắt đầu giảng bài, hắn lại chăm chú nhìn phiến lá sinh trưởng ở nơi cao nhất trên ngọn cây.

Nhìn nó dần dần nảy mầm, dần dần chuyển xanh.

“Đó là lá cây của ta”, Diệp Tu kiêu ngạo nói với mọi người.

Xuân qua thu đến, nó đã lớn lên, trở thành một chiếc lá cây xinh đẹp.

Diệp Tu biết cuối cùng sẽ có một ngày nó từ trên cây rụng xuống, nó đã bắt đầu chuyển vàng, ngay cả gân lá cũng từ từ phai màu.

Chỉ là hắn chưa từng nghĩ, ngày đó lại đến nhanh như thế.

Diệp Tu mất tập trung bị phu tử bắt đứng ra một góc đánh đòn, một cơn gió lặng lẽ thổi qua, rõ ràng khác với ngày thường.

Đột nhiên, từng tảng, từng tảng lá cây lả tả rơi rụng.

Giống như một trận mưa lớn vậy.

Diệp Tu vội quay đầu lại nhìn, cả phu tử cũng dừng tay, hai người ngơ ngác đứng đó nhìn ra ngoài song cửa.

“Vô biên lạc mộc tiêu tiêu há, bất tận trường giang cổn cổn lai.*” Phu tử đứng bên cạnh, chậm rãi ngâm.

* Câu thứ hai trong bài “Đăng cao” của Đỗ Phủ.

Rào rào lá cuốn rừng sâu,

Bến dài sông rộng sóng sâu muôn trùng.

(Hàn Chiêu Thiến dịch)

Diệp Tu suýt bật khóc, khi mà đôi tay vừa bị phu tử đánh đỏ cả lên cũng chưa thể khiến hắn phải rơi lệ.

Chiếc lá cây kia của hắn, chiếc lá của hắn, chiếc lá xinh đẹp nhất trên cây, đã sớm không còn ở chỗ cũ.

Nó nằm lẫn trong đống lá ngoài sân, Diệp Tu chẳng thể phân biệt được đâu mới là chiếc lá của hắn.

Hắn nhìn trận mưa lá không báo trước, lại nhìn đống lá thu vương đầy mặt sân, lần đầu tiên hiểu được thế nào là mất đi.

Diệp Tu cho rằng mình sẽ không bao giờ phải trải qua việc này lần nữa, chỉ là hắn nghĩ sai rồi, nghĩ quá sai rồi.

Diệp Tu tận mắt chứng kiến Tô Mộc Thu ngã từ trên lưng ngựa xuống đất, rõ ràng là cảnh tượng hắn đã thấy qua vô số lần, cũng đã sớm mất cảm giác, nhưng lần này hắn lại không khống chế được chính mình.

So với đứa bé Tiểu Diệp năm xưa, không tiến bộ chút nào.

Diệp Tu nhìn mũi tên kia cùng vô số mũi tên khác rạch ngang không khí, xé gió lao đến.

Vết máu tràn ra từ những mũi tên trên người Tô Mộc Thu, giống như trận mưa lá hồi nhỏ, lẫn lộn cùng vô số binh lính khác đã hi sinh, máu tươi nhuộm đỏ chiến trường.

Diệp Tu không có lựa chọn nào khác.

Hắn chỉ có thể quất ngựa chạy ngang qua Tô Mộc Thu, Diệp Tu quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mộc Thu gắng gượng nở một nụ cười với hắn.

Y nói: “Đãn sử Long Thành phi tướng tại, Bất giao Hồ mã độ Âm san”*.

* Hai câu thơ cuối trong bài “Xuất tái kỳ 1” của Vương Xương Linh.

Trăng Tần, ải Hán ở nơi xa,

Ngàn dặm chinh phu chẳng về nhà.

Ví như Long Thành còn tướng ở,

Núi Âm chẳng để ngựa Hồ qua.

(Hàn Chiêu Thiến dịch)

Diệp Tu nén nước mắt, quay đầu qua chỗ khác, vó ngựa gào thét điên cuồng tiến về phía trước.

Câu thơ kia bọn họ đã cùng nhau ngâm vô số lần, Diệp Tu chưa từng nghĩ sẽ là di ngôn của Tô Mộc Thu.

Đó là trận chiến kiến lập nên Vương triều Gia Thế.

Còn Tô Mộc Thu, qua đời năm Gia Thế nguyên niên.

Thời điểm tiếng kèn hiệu thắng lợi từ phương xa truyền đến, Diệp Tu phát hiện mình đã không khống chế nổi thân thể của chính mình. Nhìn hai tay đẫm máu, hắn run rẩy không ngừng.

Cây chiến mâu Diệp Tu nắm chặt trong tay khi đó, là Khước Tà mà sau này hậu thế mãi ngợi ca.

Hắn dừng ngựa, quay đầu nhìn về hướng xa xôi.

Gạch xanh sứ trắng nơi quê nhà nào thể thấy, thanh âm êm ái đất Giang Nam chẳng đến tai.

Người kia rõ ràng chỉ là thiếu niên mới vấn tóc không lâu, mà giờ đây đã thành di cốt tử chiến sa trường.

Diệp Tu trầm mặc nghĩ lại, vẫn giống như hồi nhỏ, hắn không tìm được Tô Mộc Thu trong vô số thi cốt.

Lần này, hắn lại mất đi lá cây của hắn.




3.

Thục tri bất hướng biên đình khổ,

Túng tử do văn hiệp cốt hương.

Vương Duy – Thiếu niên hành kỳ 2

Chẳng e gian khổ sa trường,

Dẫu chết còn để thơm hương anh hùng.

(Nguyễn Minh dịch)

Tô Mộc Tranh cả đời cũng không quên được bộ dạng năm đó của Diệp Tu.

Hắn ôm hũ tro cốt của Tô Mộc Thu, yên lặng nhìn nàng.

“Tô Mộc Thu chết rồi.” Hắn nói.

“Chuyện này sao có thể?” Tô Mộc Tranh không tin.

Cách đây mấy ngày, nàng nghe nói đã thắng trận, hàng xóm láng giềng đều bàn tán sôi nổi.

“Mộc Tranh à, Mộc Thu và Diệp Tu nhà cháu đều sắp trở về, vui lắm phải không?”

“Huynh đang lừa muội đúng không?” Tô Mộc Tranh chạy lên phía trước, trước khi hắn đi, nàng còn chưa cao tới bả vai Diệp Tu, mấy năm ly biệt, nàng đã trở thành đại cô nương, mà Diệp Tu dường như cũng cao hơn một chút.

Nàng không ngừng nhìn quanh phía sau Diệp Tu, mong mỏi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia sẽ từ trong cái hẻm nhỏ nào đó đi ra, mặc chiến giáp oai vệ, cưỡi tuấn mã hí vang, như anh hùng khải hoàn đi về phía nàng.

Thế nhưng không có, không có gì cả.

Tô Mộc Tranh nhìn con đường vắng lặng, rất giống trò chơi trốn tìm nhiều năm trước. Nàng lau khóe mắt, chạy về phía trước, không ngừng gọi “Tô Mộc Thu.”

“Tô Mộc Thu.”

“Tô Mộc Thu.”

“Tô Mộc Thu, huynh ở đâu?”

“Tô Mộc Thu huynh đừng trốn nữa, muội nhìn thấy huynh rồi.”

Tô Mộc Tranh vừa chạy vừa khóc, hồi ức lúc nhỏ giống như thủy triều cuồn cuộn dâng trào.

Khi đó ba người thích chơi trò trốn tìm nhất, mỗi khi đến phiên Mộc Tranh đi bắt người, lúc nào cũng không tìm thấy Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu. Nàng sẽ khóc lớn, đến khi một trong hai người bất đắc dĩ đi ra, giúp nàng bắt người còn lại.

Mà lần này, chỉ sợ là Diệp Tu, cũng không tìm được Tô Mộc Thu.

“Tô Mộc Thu chết rồi.” Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh run rẩy quay đầu lại.

“Tô Mộc Thu chết rồi”, Diệp Tu lặp lại.

“Tô Mộc Thu chết rồi.”

“Tô Mộc Thu chết rồi.”

Đã qua vài ngày, Diệp Tu chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.

Tô Mộc Tranh đã tìm những đại phu tốt nhất trong thành, nhưng mỗi người bọn họ sau khi bắt mạch, chỉ lắc đầu, cuối cùng thở dài: “Đây là tâm bệnh, trị không được.”

Diệp Tu vẫn ôm hũ tro cốt kia, ngồi lặng lẽ.

Ví như Long Thành còn tướng ở, Núi Âm chẳng để ngựa Hồ qua.

Hắn đột nhiên lại ngâm lên câu thơ đó, rất chậm rất chậm.

Tô Mộc Tranh lúc ấy đang đưa đại phu ra ngoài, nghe được câu này có chút giật mình quay đầu lại.

“Huynh vừa nói gì vậy Diệp Tu?”

“Ví như Long Thành còn tướng ở, Núi Âm chẳng để ngựa Hồ qua.”, Diệp Tu lặp lại từng câu từng chữ.

Tô Mộc Tranh đột nhiên rất muốn khóc.

Nàng nhớ đến năm đó, một nhà ba người đông đủ, vẫn chưa có ai rời đi.

Ba người ở trong một căn phòng nho nhỏ, đoán đố đèn, thả hoa đăng, trộm mai vàng, chơi xếp đá.

Khoảng thời gian ấy hạnh phúc biết bao!

Tô Mộc Tranh còn nhớ rõ đêm đó, ba người ngồi bên bờ sông, nhìn lên bầu trời đầy sao, Diệp Tu chỉ lên trời nói: “Nhìn tinh tượng loạn như thế này, thiên hạ cũng sắp đại loạn rồi. Hai người chúng ta cùng bảo vệ giang sơn, được không?”

“Ví như Long Thành còn tướng ở, Núi Âm chẳng để ngựa Hồ qua.” Tô Mộc Thu đã trả lời như thế.

Không lâu sau, quả nhiên thiên hạ đại loạn, Tô Mộc Thu và Diệp Tu đều tòng quân.

Từ đó, mấy năm cách biệt, Tô Mộc Tranh chưa từng gặp lại hai vị ca ca của nàng.

4.

Hán thất quân thần cùng mở tiệc

Cao nghị Vân Đài luận chiến công

Vương Duy – Thiếu niên hành kỳ 4

Vua cười, mở tiệc khao quân,

Vân Đài cao ngất công huân luận bàn.

(Hàn Chiêu Thiến dịch)


Diệp Tu kỳ thật xuất thân Diệp gia, Tô Mộc Tranh không biết, Tô Mộc Thu cũng không biết.

Thiên hạ này họ Diệp rất nhiều, Diệp tại trăm họ cũng chiếm đến năm mươi. Nhưng nhắc tới Diệp gia, không ai không biết, không người không hay.

Phú khả địch quốc.

Mỗi khi nhắc đến Diệp gia, mọi người chỉ có thể dùng bốn chữ này để hình dung.

Nghe nói nhà bọn họ dùng chén vàng đựng rượu ngon, dùng khay ngọc chứa sơn hào, mỗi người trong gia tộc đều mặc trên người kim lũ y.*

* Kim lũ y: Y phục thêu bằng chỉ vàng.

Kỳ thực kim lũ y của Diệp Tu, là khai quốc đế vương Đào Hiên ban cho hắn.

Đương nhiên, khi đó Diệp Tu không nói, huynh muội Tô gia cũng không hỏi nhiều.

Chỉ vì Diệp Tu thật ra là bỏ nhà trốn đi, lại còn dùng hành lý của đệ đệ Diệp Thu.

Đào Hiên sau khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế cũng suy nghĩ rất nhiều, không chỉ muốn nắm giữ quân quyền, cũng bắt đầu âm thầm lôi kéo Diệp gia.

Khi biết Diệp Tu xuất thân Diệp gia, lại chiến đấu vì Gia Thế, liền phong hắn làm khai quốc Đại tướng quân đương triều.



Khi đó hắn không được gọi là Diệp Tu, mà được mệnh danh là khai quốc Đại tướng quân Diệp Thu.

Cái tên này không liên quan đến đệ đệ của Diệp Tu, mà là gửi gắm một tâm nguyện khác của hắn.

Diệp Thu Diệp Thu, Diệp Tu và Tô Mộc Thu.

Diệp Tu luôn tin rằng, vinh quang này không nên chỉ mình hắn có được.

Mà Tô Mộc Thu đã tử trận sa trường cũng xứng đáng tiếp nhận nửa phần.

Đào Hiên ban hắn kim lũ y, trao cho hắn quân quyền.

Tại thềm bạch ngọc trước đại điện, Đào Hiên vỗ vỗ bả vai công thần, “Từ nay về sau, khanh phải dốc sức bảo vệ Gia Thế cho tốt.”

Diệp Tu đứng trên đài cao, chỉ thấy mây trắng vờn quanh, hết thảy mơ hồ, hắn cúi đầu xuống, muốn nhìn thật rõ giang sơn cẩm tú mà biết bao người đã dùng máu xương để đánh đổi, âm thầm xiết chặt bàn tay.

Khi đó, trước mặt Diệp Tu, chiến kỳ nhuộm máu phần phật tung bay trong gió.

Khi đó, trước mặt Diệp Tu, những bộ thi cốt đang bị thiêu hủy trong tiếng khóc than, hỏa diễm hừng hực như đang nhảy múa, tất thảy hóa tro tàn, Diệp Tu vốc một nắm trong đó cho vào hũ tro cốt.

Sau khi mang về, hắn chôn ở một nơi hiếm người biết đến.

Lập bia, Tô Mộc Thu.

Năm sau, người Hồ quay lại xâm lược, Diệp Tu đích thân xuất chiến, lần nữa đánh bại giặc Hồ, thành công khiến bọn chúng đại thương nguyên khí.

Diệp tướng quân được Đào Hiên ban cho vàng bạc châu báu nhiều không kể xiết cùng vô số phủ đệ.

Sau đó là rất nhiều năm thái bình, Diệp Tu đón Mộc Tranh về Diệp gia chăm sóc.

Tô Mộc Tranh từ khi còn bé đã lộ ra phong thái mỹ nhân, lớn lên lại càng khuynh quốc khuynh thành, người đến cầu hôn đã sắp đạp nát bậc cửa Diệp gia.

5.

Túng sử tương phùng ưng bất thức,

Trần mãn diện,

Mấn như sương.

Giang Thành Tử - Tô Thức

Nhỡ gặp thời khó nhận ra,

Bụi vương đầy mặt, tóc đà pha sương.

(Hàn Chiêu Thiến dịch)

Kỳ thực Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh là cô nhi, ăn cơm trăm họ mà lớn lên.

Mộc Tranh sau khi biết Diệp Tu là trưởng tử của Diệp gia thật sự sợ hết hồn, Diệp Tu cười nói: “Mộc Tranh, huynh vẫn là Diệp Tu mà muội quen biết, sau này huynh chính là ca ca của muội.”

Nói đến ca ca, Mộc Tranh biết Diệp Tu vẫn luôn tự trách chính mình.

Thật ra Mộc Tranh cũng không biết lúc đó Diệp Tu được Diệp gia đón về, là dùng cách gì để chữa khỏi.

Chỉ nghe sau đó Diệp Tu thụ phong khai quốc Đại tướng quân, đại danh Diệp Thu.

Lại xuất chinh đánh giặc Hồ một năm, sau khi thắng lợi liền đón mình tới nhà họ Diệp.

Mấy năm sau đó thiên hạ thái bình, rất nhiều người bắt đầu tới cửa cầu hôn. Diệp Tu từng cười hỏi qua chuyện này, mình đều một mực từ chối cả.

Mình cũng từng đùa vui hỏi Diệp Tu về chuyện hôn nhân đại sự, Diệp Tu lắc đầu, nhấc tay nâng chén rượu, cười nói: “Còn sớm”.

Nào phải còn sớm, rõ ràng đã hai mươi bảy.

Tô Mộc Tranh vẫn cho là Diệp Tu chỉ đang nói đùa, cho đến một đêm khuya nàng tình cờ đi qua phòng Diệp Tu, nghe thấy tiếng hắn nói chuyện.

“Tô Mộc Thu, sao ngươi chỉ mới mười tám tuổi?”

“Mộc Tranh cũng đã lớn rồi, sao nhìn ngươi so với Mộc Tranh còn nhỏ tuổi hơn?”

Hắn cứ nói chuyện một mình như thế khiến Tô Mộc Tranh giật mình kinh sợ.

Nàng bắt đầu chú ý, phát hiện ra loại bệnh trạng này của Diệp Tu dường như trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn.

Giống như là, hắn đang tận mắt nhìn thấy ca ca 18 tuổi.

“Tô Mộc Thu.”

“Tô Mộc Thu.”

Diệp Tu bắt đầu mỗi ngày đều nỉ non thành tiếng, mỗi ngày đều uống đến khướt say.

“Chắc ngươi không nhận ra ta nữa, nhìn xem, ta so với ngươi đã già hơn mười tuổi.”

Một người tự xưng thần y đột ngột xuất hiện, vị này có hai mắt một lớn một nhỏ không cân xứng, trước mặt Tô Mộc Tranh cố gắng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, làm nàng cố lắm mới nhịn được cười.

“Có lẽ là trúng độc rồi”, người kia bắt mạch rồi nói, “Là loại độc làm xuất hiện ảo giác.”

“Hơn nữa, loại độc này đã khơi lại bệnh cũ mà năm đó ta đã cố gắng áp chế cho hắn.”

“Có phải hắn thường xuyên nhìn thấy tiếng mơ, cảnh ảo?” Người kia hỏi, Tô Mộc Tranh nghĩ lại, gật nhẹ đầu.

“Huynh ấy dường như có thể nhìn thấy vị ca ca đã khuất của ta.”

Người kia gật đầu: “Đúng vậy, chính là người năm đó khiến hắn phát bệnh.”

“Năm đó ta thật vất vả mới kìm chế được cái bệnh này, không ngờ tới bây giờ lại có người dựa vào đó hạ độc.” Hắn thở dài, “Mà không có mấy người biết ta chữa bệnh cho hắn thế nào, chỉ sợ người nào đó muốn mượn dao giết người thôi.”

“Có thể trị được không?”

Thần y rút mấy cây châm từ trong hòm gỗ ra, châm vào cánh tay Diệp Tu, nhìn đầu châm chậm rãi biến thành màu đen, thở dài, “Sợ là trị không hết, đây là loại độc mạn tính, tích lũy qua từng ngày, lại thẩm thấu vào các nơi trên thân thể, một khi đã bắt đầu phát tác, muốn trừ hết là không thể.”

“Lão phu vẫn khuyên cô nương hành sự cẩn thận, ta cũng không thể nhiều lời.” Hắn thu châm lại, rời đi.

“Diệp Tu, huynh nghe thấy chưa?” Tô Mộc Tranh nghiêng đầu sang hỏi Diệp Tu.

“Huynh đã sớm biết”, Diệp Tu nằm trên giường nói, “Là Đào Hiên hạ độc.”

“Vì cái gì? Huynh không phải đại công thần sao?” Tô Mộc Tranh không hiểu.

“Nói chung là vì mấy năm nay không có chiến tranh, mà năm đó hắn lại cho huynh binh quyền quá lớn, hiện tại đối với hắn mà nói là một sự uy hiếp.” Diệp Tu cười cười, “Nghe nói hắn tìm Tôn Tường tới thay thế huynh, còn cố ý bỏ ra số tiền lớn mua loại độc này của người Hồ.”

“Huynh biết?” Tô Mộc Tranh không khỏi nâng cao thanh âm, “Huynh biết rõ còn để bọn chúng hạ độc, bọn chúng hạ ở đâu?”

“Hắn đưa rượu tới. Bởi vì đây là loại độc có thể dẫn đến ảo giác.” Diệp Tu cười khổ một cái, “Huynh đang nghĩ, có phải vì vậy mà huynh nhìn thấy Mộc Thu không?”

“Muội cũng biết, mười năm rồi huynh chưa được gặp cậu ta.”

“Huynh như thế này chỉ hại chính mình thôi, huống chi ca ca đã sớm qua đời rồi!”

“Phải thì như thế nào, không phải lại như thế nào, chí ít hiện tại huynh có thể nhìn thấy cậu ấy.” Diệp Tu nhắm mắt lại, “Muội nghe xem, cậu ta lại bắt đầu càu nhàu huynh rồi.”

Tô Mộc Tranh nhìn Diệp Tu, không khỏi thở dài.

“Vậy bây giờ thì sao, huynh định làm như thế nào?”

“Tuyên bố từ bỏ binh quyền, chuyển về Hàng Châu. Muội xem, có muốn cùng huynh trở về chốn cũ không?”

Tô Mộc Tranh dừng lại một chút rồi trả lời, “Được.”

Diệp Tu lại nói, “Ngươi không biết trong nhà thay đổi nhiều thế nào đâu.”

Tô Mộc Tranh lúc này mới ý thức được đây không phải là lời tự nhủ của Diệp Tu, mà là hắn đang nói chuyện với một Tô Mộc Thu không tồn tại.

6.

Dĩ tiểu kiến đại, kiến nhất diệp lạc nhi tri tuế chi tương mộ.

(Hoài Nam Tử . Thuyết Sơn Huấn)

Dịch nghĩa (theo Toàn Chức Chi Danh): Nhìn việc nhỏ mà rút ra việc lớn, thấy một chiếc lá rơi mà biết cành đã về già.


Diệp Tu biết mình sắp chết rồi.

Sau khi hắn tuyên bố từ bỏ binh quyền, trở về Hàng Châu, sống tại căn nhà trước đây ba người bọn họ từng ở.

Hắn bệnh ngày càng nghiêm trọng.

Giang Nam không phải là nơi dưỡng bệnh tốt, mưa dầm liên miên, khiến Diệp Tu đêm ngày đều ho khan, có khi nửa đêm ho tới tỉnh, phát hiện ra chăn mền của mình dính lấm tấm vết máu.

Nhìn nhánh hoa mai ngoài cửa sổ, một bông nở, một bông tàn, cô độc mà rực rỡ.

Hiện tại là mùa đông, Diệp Tu ho khan một tiếng, sai người cho thêm than vào lò sưởi, trong phòng ấm lên mới ngủ nông được một chút. Hoa mai Giang Nam bắt đầu nở vào khoảng tháng Giêng, đến tháng ba mới hoàn toàn nở rộ, khoe sắc tỏa hương.

Ở vùng này của bọn hắn có một nơi rất nổi tiếng gọi là Hương Tuyết Hải, hoa mai trong thiên hạ đều năm cánh, duy nhất Hương Tuyết Hải có hoa mai sáu cánh, thế nhân tán thưởng.

Diệp Tu còn nhớ rõ năm ấy ba người cùng đạp tuyết thưởng mai, Tô Mộc Tranh một tay kéo Diệp Tu, một tay kéo Tô Mộc Thu đi ngắm hoa. Khi đó, mai nối liền nhau tạo thành một vùng trời, cái gọi là “mười dặm hoa mai” cũng chỉ đẹp đến thế mà thôi.

Lần này đi về phía nam, Diệp Tu cố ý sai người tới xin một nhánh mai của Hương Tuyết Hải về, trồng giữa đình viện. Mãi lâu vẫn chưa thấy nảy mầm, Diệp Tu coi là trồng thất bại, Mộc Tranh an ủi hắn: “Cứ để nguyên đó thôi, không nở hoa cũng không sao, giữ ở trong viện cũng có cái tưởng niệm.”

Đầu mùa đông, khó khăn lắm mới nở được một nụ hoa, Diệp Tu mỗi ngày đều sai người đem lò sưởi đến, ngồi tại đình viện ngắm nụ hoa kia.

Có lúc, Tô Mộc Tranh cũng sẽ ngồi bên cạnh hắn, chỉ là ngồi, không hề nói chuyện.

“Muội đang nhìn cái gì?” Một ngày nào đó, Diệp Tu đột nhiên hỏi.

Tô Mộc Tranh kinh ngạc một chút, Diệp Tu đã nhiều ngày chưa từng mở miệng nói chuyện, chỉ là mỗi ngày đều không ngừng ho khan, giống như muốn đem hết mọi thứ trong thân thể ho ra ngoài.

“Huynh đang nhìn cái gì?” Tô Mộc Tranh hỏi lại.

Đêm qua có một trận tuyết, trên mặt đất tuyết phủ một lớp mỏng trắng tinh. Nhánh hoa mai trong viện đỏ rực trên nền tuyết trắng, như son môi trên gương mặt thiếu nữ, kinh diễm động lòng người.

“Trận tuyết này thật giống trận tuyết năm đó.”

“Có chỗ nào giống, trận tuyết khi đó dày hơn nhiều so với trận tuyết này.”

“Không phải trận đó, mà là sau trận đó.”

Tô Mộc Tranh không nói lời nào.

“Cũng chỉ mỏng như vậy, chậm rãi từ trên trời rơi xuống. Tuyết ở sa mạc với tuyết Giang Nam không giống nhau, tuyết rơi xuống nơi hoang dã không giống rơi trên gạch ngói.”

“Tuyết lúc đó đều rơi xuống mảnh đất đã bị máu nhuộm đỏ, giống như bông hoa mai kia.” Diệp Tu chỉ hoa mai, lại ho khan một tiếng.

“Huynh mặc áo giáp đầy máu, xuống ngựa, từng bước một đi đến trước mặt bọn họ. Bọn họ đều chỉ là những gương mặt thiếu niên non nớt, từ nay lại không thể nói cười. Chúng ta đem bọn họ tập trung lại, huynh không nhìn thấy Mộc Thu, chắc là có người đem cậu ta đi trước một bước, toàn bộ đều chất đống chung một chỗ.”

“Không biết là ai ném một mồi lửa ra trước, trên nền tuyết nơi đồng không mông quạnh, trong tiếng kèn thê thương, mặt mũi của bọn họ không nhìn rõ được, bọn họ cũng chẳng còn cách nào trở về nhà của mình. Cha mẹ của bọn họ, người thân của bọn họ, từ nay âm dương cách biệt.”

Từng ấy năm cho tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Mộc Tranh nghe Diệp Tu kể về chuyện năm đó.

“Sau khi lửa tắt, bọn họ hóa thành tro tàn, hòa cùng tuyết trắng bay đầy trời. Chúng ta mỗi người vốc một nắm, bỏ vào trong hũ tro cốt.”

“Tất cả mọi người đều khóc, nói chúng ta muốn về nhà, muốn về nhà.”

“Tô Mộc Thu, chúng ta muốn về nhà”.

“Ví như Long Thành còn tướng ở, Núi Âm chẳng để ngựa Hồ qua.”

Tô Mộc Tranh cố gắng kìm chế bản thân, không để nước mắt mình rơi xuống.

“Mộc Thu, chúng ta đã về nhà rồi.” Diệp Tu dựa vào ghế, trong tay cầm lô giữ ấm bằng gỗ tử đàn, trên người khoác áo lông cáo Vân Nam, trước mắt là mỹ cảnh hoa mai nở rộ trên tuyết trắng, chỉ là trong mắt lại thấm đẫm bi thương, so với thiếu niên Diệp Tu mà Mộc Tranh từng thấy nhiều năm trước hoàn toàn khác biệt.

Diệp Tu năm ấy bị mưa làm cho ướt hết từ đầu tới chân, trốn dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng che ô cho Tô Mộc Thu và Tô Mộc Tranh, trong mắt tràn đầy ánh sáng hi vọng.

Hiện tại, bi thương đến chết tâm.

“Thiên hạ này, cũng lại sắp loạn rồi….” Diệp Tu thở dài, lô giữ ấm trong tay rơi xuống, hắn xoay người lại nhặt, không nhịn được ho khan một cái.

“Chỉ có điều…” Diệp Tu nhìn chiếc lô giữ ấm trên mặt đất, từ trong đó phiêu tán ra sương khói giống như lúc đứng trên đài cao năm ấy, mọi thứ đều mơ hồ.

Chỉ có điều, mình hiện tại không phải mình năm đó, hăng hái nhiệt huyết, khoác chiến bào cưỡi tuấn mã oai phong, mà cố nhân cùng sóng vai khi ấy, đã sớm không thể quay lại được nữa rồi.

7.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi

(Lương Châu Từ - Vương Hàn)

Sa trường say đổ, chớ cười,

Xưa nay chiến trận mấy người về đâu?

(Hàn Chiêu Thiến dịch)


Diệp Tu chết rồi.

Ngày đó hắn vẫn mặc bộ y phục màu lam, không để ý đến lời ngăn cản của Tô Mộc Tranh, một mình đi đến trước mộ Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu được hắn chôn cất phía sau núi.

Từ khi vào đông đến nay, thân thể Diệp Tu không hề có chuyển biến tốt đẹp.

Bây giờ nghĩ lại, ngày cuối đời kia có thể coi như hồi quang phản chiếu đi.

Ngày đó, tinh thần Diệp Tu rất tốt, buổi sáng còn ăn liên tiếp mấy bát cháo.

Tô Mộc Tranh còn cười: “Diệp Tu, bệnh của huynh có phải đã đỡ hơn rồi không?”

Diệp Tu mỉm cười không đáp.

Mưa Giang Nam trước nay đều vậy, mùa mưa, một trận liên tiếp cả mấy ngày.

Diệp Tu nói mình muốn đến thăm mộ Mộc Thu một chút, Mộc Tranh lúc ấy cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Nàng nói để muội gọi người đem kiệu đến cho huynh.

Diệp Tu cự tuyệt, nói lần này muội cùng ta đi đến.

Tô Mộc Tranh mặt đầy ngờ vực, nhìn Diệp Tu đã đổi một thân áo lam, tay cầm ô, cười với nàng nói đi thôi.

Chỉ nhìn thấy Diệp Tu quỳ trước mộ phần Tô Mộc Thu, cười nói: “Mộc Thu, ngươi còn nhớ ước định của chúng ta năm đó không?”

Hắn thở dài một hơi, lại khẽ mỉm cười, dùng tay tỉ mỉ vuốt nhẹ bia mộ Tô Mộc Thu.

“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu”, Diệp Tu nói.

Tô Mộc Tranh không nghe được câu sau, mới ý thức được có chỗ bất thường.

Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần chạy đến bên cạnh Diệp Tu, hắn đã sớm ngừng thở.

Mặt mũi của hắn yên bình thanh thản như thế, là bộ dáng mà từng ấy năm tới nay Mộc Tranh chưa từng thấy qua.

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Kỷ lai chinh chiến kỷ nhân hồi

Tô Mộc Tranh chậm rãi ngâm, ngâm đi ngâm lại, nước mưa rơi xuống đôi má nàng.

Trên đường về nhà, Tô Mộc Tranh suy nghĩ rất nhiều, lại dường như chưa hề thông suốt bất kì điều gì.

An táng Diệp Tu bên cạnh mộ phần của Tô Mộc Thu, Mộc Tranh không biết nên viết trên bia mộ những gì mới được.

Diệp Tu, tự Nhất Diệp, qua đời năm Gia Thế thứ mười, hưởng dương 28 tuổi.

Trong lúc bán gia sản, Tô Mộc Tranh tìm được rất nhiều thi từ chưa hoàn thiện trong thư phòng Diệp Tu.

Nàng đem những trang thơ kia đốt trước mộ phần của Diệp Tu và Tô Mộc Thu, tro tàn gió bay như một trận tuyết lớn, vương đầy bia mộ của hai người.

Nàng ngồi bên bia mộ bọn hắn, ngón tay viền theo chữ viết trên trang giấy cuối cùng. Trang giấy bị người dùng lực viết đến hằn sâu nét bút, góc trái ký hai chữ Diệp Thu.

Nhất Yến Bất Thành Hạ

Nhất Diệp Bất Tri Thu


Quả nhiên năm kế tiếp, người Hồ một lần xuất quân đã đánh hạ Trường Thành, tiếng kèn lệnh nhiều năm chưa vang lên lại một lần nữa vang vọng thiên hạ.

Chỉ là, năm nay không có Diệp Tu, cũng không có Tô Mộc Thu.

Non xanh nước biếc, thu đến xuân đi, lá rụng hoa nở…
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Cảm giác đầu tiên của mình khi nhìn thấy Nhất Yến là “Đẹp”, đẹp đến lộng lẫy, đẹp đến bi thương. Lấy cái bi khắc họa cái mỹ, lấy cái mỹ tô đậm cái bi, lấy bối cảnh chiến hỏa liên miên thời loạn thế để làm nổi bật lên sự thủy chung sâu nặng nhưng tình sâu duyên bạc của hai thiếu niên một lòng hộ gia vệ quốc, một nửa trái tim là quốc gia, nửa kia là người. Khi quân vương không cần ta nữa, toàn bộ trái tim đều hướng về đất Giang Nam, nơi có ngôi mộ gió chôn một hũ tro cốt gom tạm trong hỏa diễm chiến trường.

“Đồng sinh cộng tử vốn là hạnh phúc, chỉ có sinh ly tử biệt mới là bi thương”.

Đã không thể đồng sinh, vậy thì cộng tử đi!

Tô Mộc Thu, tự Mộc Tô, qua đời năm Gia Thế thứ nhất, hưởng dương 18 tuổi.

Diệp Tu, tự Nhất Diệp, qua đời năm Gia Thế thứ mười, hưởng dương 28 tuổi.


“Giang sơn đã sớm vì đôi ta mà định trước lời vĩnh biệt

Người khắc tên mình vào sử sách

Còn ta khắc tên người lên phần mộ của riêng ta”

(Thượng Tà)

Nếu “Tài” man mác dịu dàng như khói sóng Tần Hoài, “Đào nhiên” ấm áp thanh nhã như chén trà Bích La, “Quân vương” lạnh lẽo tư niệm như bỉ ngạn Nại Hà, “Tán linh” đẹp đẽ diệu kỳ như mẫu đơn Ngụy Tử, thì “Nhất Yến” rực rỡ quyết liệt, diễm lệ điêu tàn như mai đỏ Giang Nam.

Mai đỏ trên tuyết trắng.

“Mai tựa quân tử, tuyết tựa thế thời, hàn mai ngạo tuyết.” (Tài).

Nghe nói trong trận chiến kiến lập nên Vương Triều Gia Thế năm xưa, đỏ rực trên tuyết trắng không phải là mai…

Mà là – máu!

Có giang sơn nào không được xây bằng máu công thần?

Tình này “thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền”, trường tồn cùng sơn hà cẩm tú.

Gia Thế vĩnh hằng, Tán Tu vĩnh cửu!
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Có một điều mà mọi người chắc không biết, đó là mình viết Vương cầm ký sau khi beta xong Nhất Yến Bất Thành Hạ, kể cả Ly cũng không biết.

Nhất Yến Bất Thành Hạ thê mà mỹ, mỹ mà lại mỹ đến tột cùng, mỹ đến thê lương. Chiến trường oai hùng mà thê mỹ, đem tất thảy duyên tình vốn đang nồng như rượu ủ, chớp mắt hóa thành chén nước trong, một thoắt tĩnh tại như nước sông Tần Hoài, rót vào lòng người ở lại. Một mối quan hệ ràng buộc sớm muộn cũng phải kết thúc, để lại cho ta chẳng là gì ngoài vết thương lòng.

Một vết thương lòng đi suốt năm tháng, dẫu có cơn say suốt tháng, trận cười suốt đêm, ngay khoảnh khắc thanh tỉnh ngắn ngủi, nó lại lập tức sống dậy, làm tổ ở đó, khoét sâu miệng vết thương mãi chẳng thể đóng vảy.

Tất thảy duyên tình, hoài bão, tuổi xuân, hóa thành gò hoang nơi khuất bóng, tàn tạ tựa tiền giấy tro bay ngày Thanh minh, sương khói âm u, mưa tỏa hoang phế.

Vương cầm ký - Tài, ra đời từ những cảm xúc đó.

Tài trong "kỳ tài", tài liền vần với chữ "Tai", là cái "Tài" kề cận với câu "Phong vận kỳ oan ngã tự cư".

Mới nhìn có vẻ như Tài Nhất Yến Bất Thành Hạ khác nhau, nhưng đọc kỹ mới thấy cái khung của Tài được xây dựng trên Nhất Yến Bất Thành Hạ.

Rằng, thuở ấy có hai thiếu niên hoài bão, tài tuấn phong lưu, ôm trong mình tham vọng của bậc kỳ tài.

Quan trường khác chi chiến trường? Duyên bút mực khác gì kiếp giáp thương? Trả lại mũ áo cho vua khác nào tướng quân trút bỏ áo giáp? Say đổ ngất ngưởng, bình ngọc ném sông, tan thành ánh trăng chảy lóng lánh, có khác biệt gì so với buông bỏ binh quyền, ngã vào men rượu, đêm ngày nhìn thấy ảo mộng?

Đều là nhìn thấy nhưng không thể chạm tới, hình bóng Tô Mộc Thu trong mộng cảnh ở Nhất Yến Bất Thành Hạ, một phần nào đó được đồng hóa vào hình ảnh nam nhi chí tại bốn phương, bốn bể là nhà, như cánh hùng ưng bay thẳng lên trời xanh ở trong Tài.


Một bước tương tư, một bước say,
Ước hẹn trăm đường chẳng tới tay.
Duyên này nếu tồn cùng trời đất,
Cũng chẳng ví thể ngọn cỏ lay.




Hai câu chuyện, người ở lại vẫn là Diệp Tu. Có một Diệp Tu là tướng quân oanh liệt một thời, chậm rãi đếm từng khắc cuối cùng của cuộc đời. Lại có một Diệp Tu đi gõ đầu trẻ, lúc nhàn rỗi hạ một quân cờ, nhìn lên bức tranh họa người thương treo trên vách nơi khách phòng, ngẩng lên là thấy.

Đường trăm ngả lối tơ vương, mặc thay lời nói ai vào ai ra...
 

Bình luận bằng Facebook