[TCCT Đồng nhân ] [ nhiều CP] Các đại thần mỗi ngày đều ân ái ! : Lẽ thường tình.

FujisakiMiyuki

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
260
Fan não tàn của
Lam Hà
#1
Pairing : ChuGiang , HànTrương, DiệpLam, Song Quỷ, PhươngVương, DụHoàng, Song Hoa , ĐườngTường.




Để tránh nhầm lẫn thì mặc định xưng anh ( công ) - cậu ( thụ ) nha ~


___________________________



[ ChuGiang] :




- Rất tốt, lần sau cố gắng.




Chu Trạch Khải trả lời phóng viên như thường lệ, mỗi câu mỗi chữ đều quý muốn đòi mạng người. Giới phóng viên Vinh Quang có một vụ cá cược cấp tiền triệu , chính là ai có thể khiến Chu đội của Luân Hồi nói đủ từ để rõ ý trong câu liền có một triệu tệ bỏ túi, rung rinh rủng rỉnh ăn chơi cả năm. Đáng tiếc, Chu Trạch Khải không cho phép điều đó xảy ra, kể cả khi đây là cuộc phỏng vấn sau trận chung kết với Hưng Hân.




- Ý của cậu ấy là , trận đấu vừa rồi rất tốt. Mọi người đều phát huy hết khả năng của mình. Tuy rằng lần này thua rồi nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng, lại một lần nữa giành được quán quân.




Giang Ba Đào cười xoà, giải nguy cho giới phóng viên đang cố gắng giải đáp sao cho tròn nghĩa. Hình ảnh của cậu trong giới phóng viên như thiên sứ với ánh hào quang toả sáng lấp lánh, giải vây cho họ khỏi sự ngẩn ngơ lúng túng. Lờ qua tiếng lại, Giang Ba Đào có biết nhưng cậu không nói. Dù sao, đây cũng là chuyện thường ngày của cậu.




Phải, Giang Ba Đào ở bên Chu Trạch Khải. Vì cậu là đội phó của Luân Hồi. Vì cậu là người giúp đỡ Chu Trạch Khải. Hơn cả, là vì cậu yêu Chu Trạch Trạch Khải. Cậu hiểu rõ anh cũng là lẽ thường tình.



—————————————————————-




[ HànTrương]




- Trương Phó, anh có từng hối hận khi chọn nghề mục sư không ?




Một vị phóng viên hỏi Trương Tân Kiệt. Nội dung non nớt như mới vào nghề.




- Vì sao phải hối hận ?




Trương Tân Kiệt không hiểu ý của vị phóng viên kia. Đây là đang muốn mỉa mai hay moi móc ?



- Vì mục sư không thể gây sát thương nhiều, cũng không thể trực tiếp giành lấy quán quân, lại quá dễ bị lãng quên. Trương phó, anh có hối hận không ?




Vị phóng viên tựa như không hiểu chuyện, cứng đầu cứng cố bám víu lấy nội dung kia.




- Không hối hận, bởi mục sư là người bảo hộ trận tuyến, nắm giữ sinh mệnh của cả đội. Phải mạnh mẽ và có tính toán mới có thể bảo vệ chu toàn cho cả đội, giúp họ an tâm giành lấy chiến thắng cho Bá Đồ.




Trương Tân Kiệt đẩy kính, ý cười thấp thoáng bên khoé môi anh. Phải, anh hỗ trợ người mình yêu và đồng đội trên chiến trường - làm một hậu phương vững chắc cho họ là chuyện đương nhiên mà.




————————————————————-




[ DiệpLam]





Diệp Tu mỗi ngày đều dành cả tiếng để ngắm nhìn Hứa Bác Viễn. Mỗi ánh nhìn đều trìu mến , nhu hoà khiến người ngoài ganh tị đến đỏ mặt.




- Anh không chán sao ? Đều đã nhìn lâu như vậy rồi mà còn làm mỗi ngày.




Hứa Bác Viễn tựa vào vai anh, dường như cậu đã quá chán nản với tình cảnh này đến mức lựa chọn buông tha nó. Họ đã sống chung hai năm, cậu cũng vì anh mà chuyển tới thành phố H. Dù sao, Bác Viễn cũng là nhân viên công hội, chỉ cần có máy tính lền có thể làm việc còn Diệp Tu làm huấn luyện viên thì không thư thả như vậy. Bác Viễn hiểu rõ nên mới đến đây. Nhưng là, cậu vẫn không quen được ánh mắt khiến người ta đỏ mặt này của Diệp Tu




- Tiểu Lam à, nhìn người mình yêu là chuyện thường tình mà. Chẳng lẽ em lại ghét bỏ anh ?




Vị đại thần từng gây náo động toàn giới Vinh Quong giờ giờ lại làm nũng với Bác Viễn. Diệp Tu yêu cậu. Việc có cậu ở bên cũng đủ làm anh hạnh phúc. Thời thời khắc khắc đều muốn dính lấy cậu không rời. Anh luyến tiếc sự ấm áp cậu mang tới, cũng tham lam sự yên bình chỉ hiện hữu khi có cậu ở bên. Không cần biết đó là lúc nào, chỉ cần anh nhìn thấy được khuôn mặt của cậu thì đều sẽ vui vẻ. Anh thích nhất chính là khuôn mặt đỏ bừng lên của người yêu, chỉ hận không thể lúc nào cũng thấy nó.




- Tiểu Lam, anh yêu em!




Diệp Tu nhìn Hứa Bác Viễn đỏ mặt bát nháo nói biết rồi mà vui vẻ đến quên trời quên đất, nụ cười trên môi cũng chẳng thèm đến độ bộ dáng như thiếu đánh cũng chẳng sửa. Chuyện ngắm nhìn người yêu mình hằng ngày, trân trọng người đó là lẽ thường tình mà!




————————————————————-



[ Song Quỷ ]




- Lý đội, em rất thích anh! Liệu anh có thể cho em một cơ hội được không ạ ?




Một cô gái đang tỏ tình với Lý Hiên. Khuôn mặt thanh tú đáng yêu, dáng người nhỏ nhắn khiến người ta chỉ muốn lao tới bảo vệ cùng giọng nói ấp úng ngọt nào như thứ kẹo ngọt hấp dẫn - cô gái đáng yêu với vẻ mặt đỏ ửng khiến Lý Hiên lúng túng. Không phải lần đầu anh được tỏ tình và chắc chắn không phải lần cuối nhưng anh vẫn không biết ứng xử ra sao. Lý Hiên đã có người trong lòng lòng, chuyện này cả liên minh đều biết song không thiếu những cô gái vẫn muốn thử thách mình một lần.




- Chuyện này.... Em biết đấy.....




Kinh nghiệm thì không thiếu nhưng thực hành lại chẳng đâu vào đâu. Ngô Vũ Sách khó chịu nhìn kịch vui của hai người từ đằng xa. Trong lòng lại có thứ cảm xúc không rõ ràng đè nghẹn lên, càng nhìn Lý Hiên ấp úng lại càng nhen nhóm. Cuối cùng một lần liền cháy đùng lên khi thấy cô gái kia không an phận thủ thường mà muốn ôm lấy Lý Hiên.




- Lý Hiên , đi thôi!




Ngô Vũ Sách tức giận. Không khống chế nổi mà chạy tới lôi kéo Lý Hiên đi trước khi cô gái nọ sắp chạm vào người anh. Cậu không thích cảm giác có người khác tranh giành người của mình. Khi nhìn về sau còn thấy Lý Hiên xin lỗi cô gái kia, ánh mắt nhìn mình lại có ba phần không hiểu rõ. Vị đội phó của Hư Không cho đến giờ vẫn không hiểu vì sao đội trưởng nhà mình vẫn không nhận ra rằng cậu thích anh. Mà bởi vì thích anh cho nên mới ghen khi thấy anh ấp úng trước các cô gái khác. Phải, ghen tị khi yêu là lẽ thường mà!




—————————————————————-



[ DụHoàng]




Dụ Văn Châu rất tin tưởng Hoàng Thiếu Thiên và Hoàng Thiếu Thiên cũng tin tưởng Dụ Văn Châu. Họ tin tưởng nhau vô điều kiện. Đó là sự hun đúc từ những tháng ngày họ ở bên nhau, từ khi thuở thiếu thời ở trại huấn luyện Lam Vũ cho đến tận hôm nay. Họ là bộ đôi Kiếm và Lời Nguyền, là người dẫn dắt Lam Vũ nước lên đỉnh Vinh Quang!




- Thiếu Thiên, tin tưởng tớ, chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ!




Văn Châu an ủi cậu khi Lam Vũ mất đi cơ hội giành lấy ngôi quán quân ở mùa thứ năm. Đội trưởng Lam Vũ, hơn ai hết hiểu được sự tiếc nuối của Thiếu Thiên khi không thể lên ngôi quán quân kia. Đó là mong ước của bọn họ, mong ước của Lam Vũ. Quán quân là đích đến và mục tiêu cố gắng của chiến đội. Ngày đêm luyện tập không ngừng nghỉ, giờ giải lao cũng tranh thủ họp bàn chiến thuật cũng vì vị trí đó. Nay vuột mất, có ai là không tiếc nuối được đây ? Có ai là cam lòng được đây ?




- Đúng vậy! Chúng ta còn có thể lại có cúp quán quân ! Lam Vũ sẽ lại bước lên đỉnh của Vinh Quang! Chúng ta cũng vậy!




Hoàng Thiếu Thiên nhìn vị đội trưởng luôn ôn hoà của mình, người nở nụ cười mà trong khoé mắt lại đỏ hồng. Dụ Văn Châu không cam lòng nhưng anh có lòng tin và nhiệt huyết. Anh tin rằng có một ngày mình sẽ đứng trên đỉnh Vinh Quang cùng Lam Vũ, cùng Hoàng Thiếu Thiên. Đó là đức tin của anh! Vì vậy anh cổ vũ cậu, cổ vũ những đồng đội khác tin tưởng vào điều đó. Phải, giữ vững sự tin tưởng dù gặp khó khăn gian trở là lẽ thường mà.




—————————————————————-



[ Song Hoa]




- Đại Tôn, anh có tức giận không ?




Trương Giai Lạc hỏi Tôn Triết Bình trong cái dịp khó khăn lắm mới thu xếp được để gặp anh. Tuyêt đã phủ trắng mọi thứ nhưng trong lòng Giai Lạc lại nóng như thiêu như đốt, chẳng biết là vì rượu hay vì lòng cậu còn bộn bề trăm mối?




- Vì sao phải giận ?




Tôn Triết Bình hỏi cậu, đưa chai nước lạnh qua giúp cậu giải rượu. Tuyển thủ chuyên nghiệp uống nhiều rượu sẽ không tốt. Anh không muốn Giai Lạc khôn ba năm dại một giờ, nhất là khi anh ở đây.




- Vì em đã chọn Bá Đồ, vì em đã quay lưng lại với Bách Hoa.... Vì em đã không lựa chọn chiến đội do chúng ta cùng gây dựng.




Cậu nhận lấy nhưng không uống, ánh mắt cuốn chặt lấy anh. Ánh mắt với sự lo sợ bị trách phạt, tựa như đứa nhỏ làm sai sự mà khúm núm. Giọng nói ấp úng làm mất đi vẻ tự tin thường ngày không khỏi khiến người ta tiếc thương.




- Đó là lựa chọn của em. Tất cả những gì em làm đều là vì mong muốn chức quán quân. Đó là giấc mơ của em, giấc mơ của toàn liên minh và theo đuổi giấc mơ của mình không có gì sai cả. Kể cả khi vì thế mà em tới Bá Đồ, em cũng không sai. Giai Lạc, em không làm gì sai. Tôi không giận em vì thế được đâu.




Khẽ thở dài, vị cựu đội trưởng Bách Hoa xoa đầu người mình yêu, an ủi cậu mà nghẹn ngào khi nhìn thấy cậu sợ hãi những thứ không nên. Anh vỗ về cậu, xoa dịu đi từng tiếng nấc nghẹn cho đến khi người kia ngủ thiếp đi. Khi yêu, chuyện muốn người mình yêu đạt thành được ước mơ cũng là lẽ thường mà.




—————————————————————-




- Xin hỏi Phương thần vì sao lại phải lòng Vương đội vậy ạ ?




Liễu Phi giả bộ làm nữ phóng viên phóng vấn vị cựu đội phó của mình. Cô lấy danh nghĩa là shipper tiên phong mà hưng trí bừng bừng nhào tới phòng Phương Sĩ Khiêm, vừa giúp anh thu dọn đồ cùng mọi người vừa đào tư liệu phục vụ sở thích. Đến việc giả bộ làm phóng viên cũng y như đúc, thậm chí còn móc ở đâu đó ra một chai nước nước để giả làm mic.




- Anh cũng không biết nữa. Hồi đầu, khi mới gặp Kiệt Hy ở trại huấn luyện anh cũng rất ghét cậu ấy mà giờ thì chỉ thiếu nước kéo cậu ấy theo.




Phương Sĩ Khiêm cười cười, dù sao anh cũng không ở đây bao lâu nữa. Liễu Phi có loạn nữa thì sau này anh cũng không phải chịu, giờ cứ để cô quậy cho thoả cũng được . Vương Kiệt Hy không ở đây, cô ấy nói tới cũng không bị tăng cường huấn luyện mà anh cũng không bị cho ngủ ngoài phòng, cũng không tính là thiệt thòi.




- Thật thần kì thế sao ạ ?




Liễu Phi nghe mà mặt đỏ hồng lên, hưng phấn trăm phần trăm. Giọng nói cũng cao vút khiến mọi người muốn sởn da gà. Ai cũng hiểu rằng cô nàng lại rơi vào trí tưởng tượng bay cao bay xa mà cánh đàn ông con trai tốt nhất không nên hiểu rồi.




- Anh không biết nữa, nhưng chắc là do thời gian kề vai sát cánh cùng cậu ấy nên thế chăng? Dù sao tình yêu cũng thường gõ cửa lúc chúng ta không ngờ tới nhất mà.



Phải, tình yêu luôn đến khi con người ta không ngờ tới nhất, từ những người ta không ngờ tới nhất. Nghe hơi bất công nhưng phải như vậy mới là cuộc sống, đúng chứ ?




————————————————————



[ ĐườngTường]




Đường Hạo đang chờ Tôn Tường - người đáng ra giờ này đã phải đến nơi. Anh biết Tôn Tường có lẽ đã gặp vụ delay hay gì đó tương tự thế, dù sao kì nghỉ đông cũng là khoảng thời gian mọi người đổ sô đi nghỉ mà. Chuyện chậm trễ cũng không hiếm. Dù sao Đường Hạo cũng không vội, anh có thể chờ mà.




- Nhật Thiên, tôi đến rồi!




Đặc trưng của Tôn Tường, chưa thấy người cũng có thể thấy tiếng. Nháo một đoàn cũng không sợ người ta nhận ra mình là tuyển thủ ngôi sao nay xuất hiện chốn đông người, tác phong có chút thấy chết không sờn.




- Nhị Tường ngu ngốc, quá chậm ! Mau nhìn coi cậu trễ bao lâu rồi này ?




Đường Hạo giả vờ oán trách. Giữa bọn họ phải có cãi nhau mới là bình thường, yên bình quá lại thành kì quái. Người trẻ là thế mà, nhiệt huyết bừng bừng, chỉ hận không có sự náo nhiệt.




- Cậu mới ngu ngốc, cả nhà cậu mới ngu ngốc !!




Không phụ sự mong đợi, Tôn Tường ngay lập tức phản bác.




- Ây, cậu hiện tại cũng sắp thành người nhà của tôi rồi đó. Nói câu đó thấy ngại không , Tôn Tường đại đại.




Đường Hạo đáp trả, thành công tặng cho cậu một khuôn mặt đỏ bừng nóng đến độ muốn xì khói.




- Urggg, bỏ đi, tôi muốn ăn lẩu cay! Còn có thịt dê nướng, đậu hũ Ma Bà , gà chiên ớt, súp cá chua ngọt , bò cay, bánh gạo gà cay ! Còn có lẩu Tứ Xuyên !




Cậu từ bỏ việc oán trách, giờ quan trọng nhất chính là bỏ bụng! Có thực mới vực thành đạo được !




- Này, đây cũng không phải Tứ Xuyên có được không ? Cậu ăn như vậy không sợ loét dạ dày ?




Anh nhìn lỗ tai hồng của Tôn Tường mà không thể nhịn cười, cầm tay cậu mà ngẩng cao đầu. Đường Hạo biết nếu cậu thấy ánh nhìn cưng chiều này thì chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng. Ở bên nhau lâu như vậy, cậu cũng chưa có chấp nhận chuyện mình nằm dưới đâu.




- Tôi chính là thích ăn cay đó có được không ? Được không ?? Cậu còn nói nữa tôi sẽ đi một mình, cậu có thể về phụng bồi kí túc xá!




Thường thì hai người sẽ ở khách sạn để thuận tiện cho một số chuyện. Kí túc Hô Khiếu đến giờ vẫn có người lưu lại, không thích hợp để náo loạn mà Đường Hạo thân làm đội trưởng cũng không nỡ ngược tâm ngược thân các đồng đội còn độc thân.




- Hết cách với cậu, đi nào, hôm trước Lưu Hạo mới giới thiệu một quán cay ổn lắm. Chắc sẽ hợp với cậu.




Anh lắc đầu, cố gắng lôi kéo Tôn Tường bước nhanh một chút để phòng khi có phóng viên đó nhận ra họ.




- Cậu khao !




Tồn Tường phẫn nộ, hôm nay nhất định cậu phải bào mòn được tiền thưởng của Đường Hạo. Dẫu rằng tiền thưởng của cậu còn nhiều hơn anh không biết bao nhiêu lần.




- Được , tôi khao cậu.




Đường Hạo cười chua xót, xoa đầu Tôn Tường mà tiếc thương thay cho chiếc ví của mình nhưng rồi lại lắc đầu. Bỏ đi, dù sao cưng chiều người mình yêu cũng là lẽ thường tình.



____________________________
Cô bạn tui đọc sau cái này liền hỏi tui đào hoa lắm hở ? Sao lại viết được mấy điều nghe hường huệ thế ? Tui nói không , cổ không tin. Sự thật thì tui đúng là Ế - đến- không-thể-ế-hơn đó.....
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,990
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Diệp thần không phải tui nói chứ một ngày giành ra một tiếng không làm gì đi nhìn người yêu, có phải trông có điểm xuẩn không, có ích cho đời tí nào....
Vị Đường Hạo huynh đài này đúng là đội trưởng tấm gương tốt cần học tập, anh vẫn rất quan tâm tới sức khoẻ tinh thần của đồng đội cẩu FA nha, không như đám đại thần suốt ngày show ân ái mù mắt thiên hạ!
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,157
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#5
Cô bạn tui đọc sau cái này liền hỏi tui đào hoa lắm hở ? Sao lại viết được mấy điều nghe hường huệ thế ? Tui nói không , cổ không tin. Sự thật thì tui đúng là Ế - đến- không-thể-ế-hơn đó.....
Sự thật là những đứa ế như chúng ta mới viết được nhiều thứ hường huệ như vậy, và toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng bay xa thôi :V
 

Bình luận bằng Facebook