Hoàn [Dụ Hoàng] Dạ Oanh

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết

Couple: Dụ Văn Châu - Hoàng Thiếu Thiên

Converter: Một nùi chữ tiếng Bông

Editor: ButNgonPhi

BGM: Saturn - Sleeping at Last


"You taught me the courage of stars before you left

How light carries on endlessly, even after death"



"I 'd give anything to hear

You say it one more time

That the universe was made

Just to be seen by my eyes"



DẠ OANH




"Gửi lời chào đến những vì sao"
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#2

[10,364 : 06 : 44]

Tất cả đều thuận lợi. Dụ Văn Châu bước ra khỏi phòng chỉ huy, cánh cửa từ sau lưng hắn tự động đóng lại, hệ thống trung tâm bắt đầu thông báo: “Cự ly hạm viễn hành ‘Dạ Vũ’ rời cảng còn 82 đơn vị tiêu chuẩn, lần này bay một chiều, tạm thời chưa xác định thời gian quay lại. Nếu thông tin đăng ký có gì sai sót, mời hạm trưởng nhanh chóng liên hệ người phụ trách cảng chỉnh sửa lịch trình trong ngày . . .”​

Thời gian ở cảng đang chính lúc hoàng hôn. Tinh cầu này là một ngôi sao có thể tỏa nhiệt, tuổi sao còn già hơn sao “Thái dương” vẫn được tán tụng trong thi ca của thời đại trước, ánh sáng của nó xuyên qua một bầu khí quyển không giống khí quyển trên hành tinh mẹ, rót xuống mái vòm kính của căn cứ, vẽ nên những dải màu xanh lam rất đậm. Dụ Văn Châu băng qua hành lang tựa biển sâu, ngoài song cửa bên tay phải hắn, mái vòm giống như đôi cánh chim bay đang tắm mình trong sóng nắng hoàng hôn.​

Hạm viễn hành ‘Dạ Vũ’ đang đợi ở trục giữa. Đây có lẽ là lần cuối cùng nó và người điều khiển nhìn thấy ánh tà dương của thế giới văn minh.​

Cầu thang đưa Dụ Văn Châu lên trên, bố cục cảng cứ dần thu nhỏ lại trong tầm mắt hắn, để rồi cuối cùng ngưng tụ thành một bản vẽ kết cấu. Hắn bước vào kiểm tra phòng kế hoạch của căn cứ, ngẩng đầu lên nhìn hình chiếu đồng hồ trên tường rồi đối chiếu với thời gian trên bộ đàm của mình.​

6 giờ 44 phút chiều giờ địa phương, luôn là thời điểm này.​

10 phút sau, cửa từ phòng kế hoạch lại từ từ trượt ra, hạm trưởng độc lập Hoàng Thiếu Thiên của ‘Dạ Vũ’ xuất hiện bên cửa. Hắn đang cầm một chiếc thị kính loại nhỏ, chau mày, vẻ mặt như là có chuyện gì mà nghĩ mãi không ra, nói: “Kỳ lạ quá, Văn Châu, tôi chưa từng thấy chuyện nào như thế này . . .”​

“Sao thế?” Dụ Văn Châu hỏi, “Dạ Vũ có vấn đề gì à?”​

“Tôi không biết như này có được coi là vấn đề không nữa?” Hoàng Thiếu Thiên khổ não ngồi xuống ghế, “Nhưng mà . . . kỳ lạ quá đi mất!”​

Nếu như nhất định phải làm rõ ai trước ai sau, Dạ Vũ xuất hiện trong đời Hoàng Thiếu Thiên muộn hơn Dụ Văn Châu không chỉ một chút. Từ lúc cậu nhóc Hoàng Thiếu Thiên chuyển từ hành tinh biên cảnh tới Học viện Sao vì lý do công tác của cha mẹ, trở thành học sinh mới của ban giáo dục dự bị, duyên phận của hắn và Dụ Văn Châu đã bắt đầu. Mà sau đó nhiều năm trôi qua, đến khi Hoàng Thiếu Thiên trở thành nhà thám hiểm thanh danh lừng lẫy, trở thành cây bút số 1 rồi dành tiền nhuận bút để nâng cấp trang bị, lúc ấy hạm viễn hành ‘Dạ Vũ’ theo hắn suốt đời phiêu lưu mới bắt đầu có mô hình.​

Nhưng nếu xét thời gian làm bạn vật lý với Hoàng Thiếu Thiên, Dạ Vũ lại vượt xa Dụ Văn Châu. Chưa kể lúc nó hoàn thiện, Hoàng Thiếu Thiên lắp chiếc camera hành trình chứa bao dữ liệu thu thập hàng ngày hắn luôn mang theo bên mình từ nhỏ vào trong hệ thống lưu trữ của tàu. Thế nên từ góc độ số liệu mà nói, Dạ Vũ mang trong nó toàn bộ cuộc sống đến giờ phút này của Hoàng Thiếu Thiên.​

“Cái camera hành trình đó . . .” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Cậu biết cái camera đó đúng không?”​

Dụ Văn Châu gật đầu.​

Hoàng Thiếu Thiên giơ tay trái ra, xoay vòng tay trên cổ tay làm xuất hiện một màn hình đôi lục giác. Hắn vừa lướt trên màn hình vừa nói: “Vừa nãy tôi đi kiểm tra lần cuối, rảnh rang mở số liệu hậu trường của camera hành trình ra coi, cậu biết sao không?”​

Những dòng code trên màn hình nhanh chóng dịch chuyển , sau đó ngừng lại ở một chuỗi số. Hoàng Thiếu Thiên lướt ngón tay, đánh dấu con số đó bằng ánh sáng vàng rực.​

“770 : 18 : 43 . . .” Dụ Văn Châu đọc lên.​

Hắn dừng lại một chút: “Đây là thời gian lưu lại?”​

“Đúng thế.” Hoàng Thiếu Thiên lại xoay vòng tay một cái, “Bắt đầu tính từ lần cuối cũng tôi rời khỏi Học viện Sao.”​

Dụ Văn Châu: “Từ đó đến giờ đã qua 770 ngày tiêu chuẩn.”​

Hoàng Thiếu Thiên: “Không sai. Tiếp nữa là, nếu bây giờ cậu thử tra cứu thời gian lịch pháp hiện hành của Học viện Sao, rồi quy đổi các loại thời gian trong lúc tôi đi thám hiểm, kết quả sau cùng hẳn là . . .”​

Hắn dùng ngón tay xóa số “770” trên màn hình đi, viết lại bằng số “405”.​

“405 ngày. Thời gian tàu vận hành trong không gian cũng vậy.” Hoàng Thiếu Thiên thở dài, “Tôi đã tính rất nhiều lần, đều ra kết quả này. Tôi còn định đến nhờ cậu tính hộ hành trình, nhưng sau đó lại thôi, không lừa mình dối người nữa . . . Tuy tôi rất không muốn sự tình bất ngờ này cản trở chuyến bay xuất phát hôm nay, nhưng không thể coi như là sai số hoặc số liệu trục trặc để lờ nó đi được. Chưa làm rõ vấn đế này thế nào, tôi sao cất cánh được?”​

Dụ Văn Châu suy nghĩ: “Tôi có thể hủy lịch trình cất cánh của cậu trước.”​

“Dừng đi, dừng đi.” Hoàng Thiếu Thiên buồn bã nằm nhoài ra bàn. “Sau đó, Dụ tiên sinh thông minh, Dụ tiên sinh vạn năng, ngài nghĩ hộ tôi xem, tự dưng thừa ra hơn 300 ngày là thế nào?”​

Trong vũ trụ không có cái gọi là thời gian tuyệt đối. Bất kỳ phi thuyền nào đi lại trong hệ sao cũng có một chức năng cơ bản là tính toán thời gian chênh lệch, tiện cho khách hàng có thể tra cứu thời gian ở vị trí của mình.​

Thời gian thực tế phi thuyền trải qua là “thời gian tàu vận hành trong không gian”, tương đối với nó là “thời gian tham khảo” được người ta tính toán dựa trên việc tham chiếu thời gian địa phương của một tinh cầu nào đó. Thời gian tham khảo trên camera hành trình của Hoàng Thiếu Thiên tham chiếu thời gian của Học viện Sao nơi hắn trưởng thành, theo lý thuyết khi Dạ Vũ hạ cánh xuống cảng vũ trụ ở đây – Sao canh gác số 10, thời gian tham khảo của nó ắt đã phải được hiệu chỉnh. Mà thời gian tàu vận hành trong không gian - vẫn luôn được ghi lại trong camera của người điều khiển hạm - không hề phát sinh điều gì bất thường.​

Nói cách khác, từ lần trước Dạ Vũ rời khỏi Học viện Sao đến giờ, thời gian thực tế Hoàng Thiếu Thiên ở phi thuyền là 405 ngày.​

Vậy mà không biết tại sao, trong camera hành trình lại ghi nhận 770 ngày?​

Hoàng Thiếu Thiên hai tay chống cằm, nhìn Dụ Văn Châu điều chỉnh thời gian tham khảo tham chiếu theo giờ của Học viện Sao qua hệ thống cảng. Mấy phút sau, Dụ Văn Châu với qua màn hình để hắn nhìn: “Từ khi cậu rời khỏi Học viện Sao đến giờ đúng là chỉ có 405 ngày.”​

“Đúng không? Đúng không?”, Hoàng Thiếu Thiên ngồi thằng dậy, “Thế tại sao lại đổi thành thế này?”​

Dụ Văn Châu quay lại nhìn màn hình, tay vô thức mân mê thị kính Hoàng Thiếu Thiên bỏ lại trên bàn. Hoàng Thiếu Thiên lầu bầu: “Nếu không phải camera hành trình, tôi còn nghi ngờ có phải nó lén tôi đi chơi trong hố đen không? Bảo tôi mất trí nhớ, lẽ nào mất trí nhớ hẳn 300 ngày? Có chuyện như thế sao? Chưa kể thời gian tàu vận hành trong không gian không lệch đi đâu ngày nào, chẳng lẽ lúc dừng chân ở tinh cầu nào đó, người ở đó nhiệt tình chuốc tôi ít thuốc mê . . . ? Này, đừng có nghịch thị kính của tôi nữa!!”​

“ . . .” Dụ Văn Châu coi như không có chuyện gì xảy ra, dựng lại chiếc thị kính trên bàn. Hắn nói: “Trừ camera hành trình, thời gian trên các thiết bị khác của Dạ Vũ thì sao?”​

“Đều là 405.” Hoàng Thiếu Thiên xòe tay, “Nên tôi mới nói vấn đề có lẽ là ở camera hành trình rồi. Mà xét theo camera hành trình, cũng có thể vấn đề là của chính bản thân tôi.”​

Dụ Văn Châu: “Nói vậy, tôi muốn cậu làm kiểm tra chuyển sâu.”​











[3704 : 08 : 12]

Lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên mang theo camera hành trình là khi hắn mười tuổi, mới đến Học viện Sao.​

Vốn là trước đó hắn phải đi một chuyến lữ hành liên sao cực kỳ cực kỳ chán, đa số đám trẻ tuổi hắn khi đó sẽ nhân cơ hội này ngâm mình trong dung dịch giảm xóc, những gia đình bình thường không cho phép con em đắm chìm mê muội trong khu chơi game giả lập. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại khác, bắt đầu cuộc hành trình chưa được mấy ngày, hắn đã bắt đầu lang thang khắp chiếc phi thuyền chở khách đường dài đó.​

Lúc mẹ hắn xách cổ hắn về, bà rất khó hiểu: “Con không thích chơi game à?”​

“Con chơi đủ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nhếch môi, “Game nào con chơi được thì quá chán, game nào con muốn chơi thì con chưa đủ tuổi. Chơi game mà thắng mãi thì có nghĩa lý gì?”​

Mẹ hắn không tin, kéo hắn chơi một ván game chiến thuật. Kết quả là chơi không được bao lâu bà đã bị Hoàng Thiếu Thiên dùng những thao tác nhanh như chớp tiễn về làng, mà còn bị vô tình trào phúng nữa.​

“ . . . Không muốn chơi mấy game thắng thua hả?” Mẹ hắn day day thái dương, chọn một tựa game nuôi trồng: “Con xem, mấy trò game nông trại này gần đây thịnh hành lắm, muốn qua cửa ít nhất cũng phải 20 ngày.”​

Hoàng Thiếu Thiên không hề dao động: “Con biết những gì sẽ đến trong mấy tựa game đó rồi, có gì hay chứ?”​

Mẹ hắn khổ não: “Vậy con thích cái gì?”​

“Thích những thứ khiến con không đoán được kia!” Hoàng Thiếu Thiên tuyên bố, “Con thích những thứ chưa từng được ai biết đến!”​

“Lý tưởng không tệ!” Mẹ hắn bình luận, “Sau này con có thể làm một nhà thám hiểm.”​

“Nhà thám hiểm?”​

“Bọn họ là người đi khám phá, thăm dò các tinh cầu mới trong vũ trụ.” Mẹ hắn thuận miệng nói, “Tuy hiện tại nghề này không thịnh hành lắm, nhưng con có thể cố gắng thử xem.”​

Đấy là lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên nghe nói đến một nghề nghiệp tên là nhà thám hiểm. Ba từ ấy như phảng phất một ma lực quyến rũ, làm hắn không cách nào vào giấc khi đêm xuống. Khi hắn trằn trọc trên giường mỗi đêm, phi thuyền chở bọn họ chậm rãi băng qua bảy vòng tuyến đường, chòm sao Cúc Vạn Thọ lấp lánh ngoài vũ trụ cách hắn một bức tường kính.​

Toàn bộ thời gian còn lại của chuyến lữ trình đó hắn dành hết vào khu khoa học thường thức. Sau khi đến Học viện Sao, hắn dốc hết tiền tiêu vặt mình tích cóp bấy lâu ra, nhờ cha mua hộ một bộ nhớ rẻ đẹp. Lúc cha hắn hỏi để làm gì, hắn đáp: “Con muốn ghi lại toàn bộ cuộc đời con.”​

“Lý tưởng không tệ.” Hoàng giáo sư bình luận, “Sau đó con truyền lại nó cho con trai con à?”​

“Cũng không hẳn như vậy.” Hoàng Thiếu Thiên cầm hộp đựng bộ nhớ bằng hai tay, nghiêm túc tuyên bố: “Sau này con muốn làm nhà thám hiểm, đi đến những tinh cầu chưa ai từng đi qua, sau đó ghi lại trong chiếc camera hành trình này, để người trong tương lai còn biết con đi thám hiểm cừ cỡ nào chứ!”​

Hoàng giáo sư vỗ tay nói: “Vậy mời con trai tôi thi nhập học được A+, nhanh chóng được vào lớp học cường độ cao, để làm khởi điểm cho sự nghiệp của con đi, cha chờ mong lắm đấy!”​

Hoàng Thiếu Thiên: “ . . . Ý cha là gì? Không tin con hả? Chúng ta cùng chờ xem!!”​

Sau đó hắn thuận lợi đạt được thành tựu ban đầu này, nhưng cuộc sống ở trường giáo dục dự bị lại không vui như hắn tưởng tượng. Cách sống của người nơi đây rất khác với vùng biên giới đất sao của hắn. Bọn họ ngày nào cũng chính xác như đồng hồ, gu thẩm mỹ và cách giải trí cũng có phong cách riêng. Hoàng Thiếu Thiên không hề có suy nghĩ không muốn hòa nhập với tập thể, nhưng hắn sực nhận ra việc hòa nhập mâu thuẫn rất nhiều với nếp sống vốn có của hắn, thậm chí thay đổi hẳn hai yếu tố quan trọng để hình thành nhân cách hắn là hứng thú và lý tưởng. Thế là cuối cùng hắn quyết định, một mình mình thôi cũng sống tốt rồi.​

Dù mức độ tư duy của thời đại khai sáng này đã vượt xa thời đại ở hành tinh mẹ, nhưng với một đứa trẻ mà nói, đây vẫn là sự lựa chọn khó khăn.​

May mắn thay, hắn còn một đồng bọn nữa, là một người cũng chuyển trường đến, tên là Dụ Văn Châu.​

Ban đầu hắn nhìn Dụ Văn Châu không vừa mắt lắm, tên này vừa đến đã hòa nhập siêu mượt với tập thể, làm hắn biến thành nhân vật phản diện chống đối thích làm theo ý mình. Đời sống học đường của hai người vốn không liên quan đến nhau, nếu như không có một lần hắn đang sử dụng máy mô phỏng thì sai số liệu, Dụ Văn Châu đi ngang qua vội giúp hắn hạ cánh khẩn cấp thì nhiều khả năng là đến khi tốt nghiệp hắn cũng không nói chuyện với cậu ta.​

Hắn ngồi bệt xuống sàn nhà thở hổn hển, ngẩng lên thấy Dụ Văn Châu mặc đồng phục học sinh chỉn chu gọn gàng đứng bên cạnh, rõ ràng trên mặt cậu ta chợt thoáng qua nét ảo não nào đó.​

Hắn hỏi ngay: “Vẻ mặt đó của cậu là làm sao đấy? Quen tôi làm cậu hối hận à?”​

Dụ Văn Châu nói: “Cũng hơi hơi hối hận rồi.”​

Hoàng Thiếu Thiên: “ . . .”​

Tuy hắn đã mệt rã rời, nhưng nếu có thể động chân động tay lúc này, hắn nhất định sẽ đá cho tên kia một phát.​

“Dù tôi không tắt nguồn năng lượng thì máy cũng tự dừng lại thôi, cùng lắm là cậu đổ thêm một chút mồ hôi chứ cũng không xảy ra chuyện gì đâu.” Dụ Văn Châu bổ sung.​

“Hóa ra là thế!” Hoàng Thiếu Thiên xù lông, “Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu rồi!”​

“Nhưng . . .”​

Dụ Văn Châu do dự một lát rồi cũng ngồi xuống sàn nhà bên cạnh hắn. Cậu ta nói: “Nhưng tôi không nhịn được, còn vội chạy tới. Quên chuyện ngày hôm nay đi nhé!”​

“Quên cái đầu cậu!” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Cậu đi mà quên, tôi không quên được.”​

Hắn gỡ vòng tay của mình ra rồi giơ lên: “Tất cả những chuyện này đều được camera hành trình của tôi ghi lại, nghe đồn nó có thể lưu trữ dữ liệu đến hơn 600 năm, sợ không? Nên tại sao tên khốn khiếp cậu nghĩ có thể không dính líu đến tôi nhỉ?”​

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Chúng ta đừng nên liên quan đến nhau thì tốt hơn.”​

Hoàng Thiếu Thiên gom chút sức tàn, đạp thẳng vào bắp chân cậu ta một phát.​

Sau đó ở trường, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu nhận ra sự chú ý của Dụ Văn Châu luôn như vô tình như cố ý tập trung trên người mình. Dưới ảnh hưởng của lòng háo thắng, qua một hồi đối chọi gay gắt và dính chặt lấy nhau, bọn họ cuối cùng cũng trở thành bạn bè.​

Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng có thể giãi bày nghi vấn của mình với chính chủ: “Tại sao cậu luôn nhìn tôi chằm chằm thế?”​

Dụ Văn Châu đứng đắn trả lời: “Vì cậu khác những người khác.”​

“Thật sao?” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng cố đè xuống một nụ cười sẽ ngoác đến tận mang tai, “Có thật không? Cậu cảm thấy thế à? Tôi khác lắm sao?”​

“Khác lắm.” Dụ Văn Châu nén cười, “Quen rồi mới biết cậu nói nhiều như vậy.”​

“ . . .” Hoàng Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn hắn, “Có phải cậu đang cười trộm không? Tôi thấy rồi đó. Tôi nói nhiều lắm à? Không sao. Tuy cha tôi có đôi lúc trách cứ, nhưng ông ấy cũng nói như thế này cũng không hẳn là không tốt. Dù sao sau này tôi còn muốn viết nhật ký du hành, nói chung vẫn cần có chuyện để nói, coi như là chuẩn bị sắp xếp trước khi thực hiện lý tưởng đi!”​

Dụ Văn Châu nói: “So ra thì, không kén ăn cũng là một thói quen tốt nên được bồi dưỡng.”​

“Đừng hòng bắt tôi ăn mấy cái thứ rau nhạt thếch đó!” Hoàng Thiếu Thiên gào lên.​

Thói quen trên tất cả mọi mặt của Dụ Văn Châu đều vô cùng tốt. Hoàng Thiếu Thiên đã từng nghĩ cậu ta vốn có lối sống tương tự người ở Học viện Sao nên mới có thể hòa nhập nhanh như vậy, nhưng sau khi thực sự quen biết Dụ Văn Châu, hắn mới phát hiện cậu ta cũng có những mặt khác với tất cả mọi người. Nhìn từ bề ngoài, cậu ta không phải là người phản nghịch, nhưng cũng sẽ không cho rằng những việc đại nghịch bất đạo là thứ gì quá đáng.​

Tên này thực sự quá kỳ quặc! Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình có kỳ quặc thế nào thì cũng chỉ trong phạm vi thanh thiếu niên mà thôi, còn tên Dụ Văn Châu kia có kỳ quái thì bình thường cũng không biểu lộ ra, chỉ có trong một vài khoảnh khắc đặc biệt nào đó, Hoàng Thiếu Thiên mới có cảm giác người đứng trước mặt mình như đến từ một nơi nào đó cách xa vạn năm ánh sáng.​

“Có lúc tôi cảm thấy cậu là người ngoài hành tinh đóng giả làm học sinh phổ thông vậy!” Hắn nói.​

Dụ Văn Châu gật đầu: “Tinh ý đấy! Bị cậu phát hiện rồi.”​

Hoàng Thiếu Thiên cười nhạo: “Vậy người ngoài hành tinh cố gắng lần sau đừng đội sổ bài kiểm tra thể năng đi rồi hãy bốc phét nhé.”​

Trong các môn ở trường, Hoàng Thiếu Thiên có thể đè đầu Dụ Văn Châu trên bảng thành tích chạy cự ly dài và cự ly ngắn. Hắn vẫn luôn rất chú trọng việc rèn luyện thể năng, vì để trở thành nhà thám hiểm thì phải làm hạm trưởng độc lập, thể năng phải vượt xa người thường để đủ sức ứng phó với mọi sự cố có thể xảy ra trong cuộc du hành giữa những vì sao đầy cô độc.​

Có một lần, Hoàng Thiếu Thiên đến tìm Dụ Văn Châu đúng lúc cậu ta đang mở khóa bằng nhận dạng giọng nói. Hắn nghe thấy Dụ Văn Châu nói với máy thu: “Gửi lời chào đến các vì sao.”​

“Ê, cậu vừa nói cái gì thế?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi​

Dụ Văn Châu đóng cửa, ngừng lại một lúc. Hoàng Thiếu Thiên rất ít khi nhìn thấy vẻ lưỡng lự thế này trên mặt cậu ta, nếu hắn nhớ không lầm, gần nhất là lần đầu tiên bọn họ bắt chuyện.​

“Là câu một nhà thám hiểm vĩ đại từng nói.” Dụ Văn Châu dường như cuối cùng cũng quyết định được, “Lúc hắn du hành đã để lại một truyền kỳ liên quan đến câu nói này.”​

Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ một phen: “Có người như thế sao? Nhà thám hiểm trứ danh nào thì hẳn là tôi cũng biết nhỉ? Tên hắn là gì?”​

Dụ Văn Châu: “Được rồi, là tôi bịa ra đấy.”​

“Hahaha! Đừng xấu hổ!” Hoàng Thiếu Thiên cười rộ lên, vỗ vai hắn, “Yên tâm, chờ sau này tôi thành một nhà thám hiểm có tiếng tăm rồi nhất định sẽ viết câu này vào sách của tôi.”​











[10,364 : 07 :02 ]

Gửi lời chào đến các vì sao.” Dụ Văn Châu nói.​

Chiếc đèn nhỏ trên cửa phòng y tế lóe lên ánh sáng màu xanh báo hiệu chấp nhận, một luồng ánh sáng xanh từ trần nhà hạ xuống bao lấy cả hai người, rà quét một lần đơn giản. Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ mũi: “Bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn dùng khẩu lệnh này nhỉ?”​

Dụ Văn Châu đi đằng trước, nói: “Còn một khẩu lệnh nữa cũng hay dùng.”​

“Ý cậu là gì?” Hoàng Thiếu Thiên đi tới khoang kín phía trước, nhìn thấy một ý cười rất nhạt trên mặt Dụ Văn Châu phản chiếu lại trên màn pha lê tối màu, “Tôi đến đây nên cậu rất hoài niệm quãng thời gian ngốc nghếch hồi xưa hả?”​

“Không phải đâu.” Dụ Văn Châu ấn nút bấm, cửa khoang từ từ mở ra, “Tuy người ta mà nghe được chắc sẽ nghĩ tôi u mê sách của cậu . . . nhưng không phải vấn đề này.”​

Hoàng Thiếu Thiên bước vào khoang, thành thục nằm xuống bằng một tư thế thoải mái. Theo cửa khoang đóng lại là vô số máy móc di chuyển tới quanh cơ thể hắn, trên cửa hiện lên bảng đếm ngược 120 giây.​

Dụ Văn Châu thiết lập căn bản xong thì ngồi xuống ghế bên cạnh. Trong phòng y tế không có cửa sổ, tường phía nam phòng là một dãy màn hình tùy chỉnh. Nếu phòng y tế vận hành bình thường, tường đó sẽ chiếu những cảnh tượng thư giãn để người trong phòng thả lỏng, ví dụ như cảnh bé thỏ ăn cỏ, cảnh corgi chạy trốn cái gì đó, . . . Giờ đã không cần tuân thủ những quy định này nữa, dưới thiết lập của Dụ Văn Châu, không chỉ ở đây mà tất cả các màn hình trong cảng sao đều được đồng bộ với cảnh tượng thực bên ngoài.​

Đấy cũng không phải vì hắn không thích bé thỏ nhỏ.​

Giờ phút này ngôi sao mờ đằng xa đã chìm nơi cuối trời, tầng mây mỏng manh trôi lơ lửng trên những vệt sáng còn sót lại của hoàng hôn. Trên màn hình căn cứ không một ngọn đèn đuốc, chỉ có chiếc đèn thăm dò sáng trưng của cảng sao đang chậm rãi quay về, đứng lặng lẽ cô độc trên mặt đất tối ngòm.​

Sao canh gác số 10 vốn không phải là một tinh cầu ở tận cùng xa xôi không ai đến thăm dò, trong quy hoạch ban đầu, nó có tổng cộng hơn một trăm bạn hàng xóm được đánh số, trong đó có bảy mươi sáu bạn trở thành khu khai khoáng. Nhưng vị trí của cả bọn thực sự quá tệ, không chỉ giao thông bất tiện, muốn đầu tư nguồn lực phát triển thành khu phức hợp cũng không hiệu quả, vì thể sau khi khai thác hết mỏ quặng, bảy mươi sáu hành tinh rất nhanh không được ai ngó ngàng đến nữa.​

Mà nó trở lại trong tầm mắt của Liên bang nhân loại cũng chính vì vị trí của mình.​

Sao số 10 là một danh từ mà toàn bộ công dân nhân loại sẽ nghe đến trong bất kỳ một cuốn sách địa lý vũ trụ sơ cấp nào. So với ý nghĩa của nó, cái tên nghe có vẻ rất bình thường. Năm đó mọi người không đặt cho nó một cái tên vang dội, cũng là may cho trí nhớ của đám con cháu.​

Không phải ai cũng biết về những nhà khoa học vĩ đại, những định lý, máy móc hay tinh cầu được thăm dò đầu tiên, . . . nhưng ai cũng rõ, Sao số 10 có nghĩa là “Biên giới”.​

Trời sao lại có biên giới, đây là chuyện các triết gia và thi nhân không thể hiểu được. Nhưng thực tế là nhân loại trước mắt không thể đi qua Sao số 10 để thăm dò một phần khác của vũ trụ. Nó giống như một cánh buồm căng gió che kín con đường tiến xa hơn của nhân loại trong lĩnh vực này. Vô số người muốn đi xuyên qua con buồm ấy đều đã chôn thây dưới sóng dữ và thủy triều. Nó là cột mốc, cũng là bia mộ.​

Suốt những năm mọi người vẫn nhiệt tình với công cuộc thăm dò đó, bọn họ xây một cảng không gian trên Sao canh gác số 10. Đây là tinh cầu có vị trí tốt nhất từ dải sao số 10, vừa khéo cũng được đánh số 10, thế là từ đó nó chính thức trở thành “Sao canh gác số 10” thay cho “Sao số 10” trong các bản ghi chép. Ở trên tinh cầu khô cạn bị bỏ hoang này, rất nhiều nhà thám hiểm đã xuất phát từ cảng không gian của nó đi đến dải sao số 10 quyến rũ mà đáng sợ trong thiên hà xanh lam bên kia, và đều một đi không trở lại. Có người tin là nơi này tượng trưng cho sự khởi đầu mới, cũng có người coi nó là cánh cổng dẫn tới diệt vong.​

Đầu tiên là công nhân mỏ, sau đó là nhà thám hiểm, rồi người lữ hành, những cặp tình nhân muốn tìm lãng mạn, nhà văn, đoàn làm phim, thậm chí là những người muốn kết thúc cuộc đời. Dần dần, không ai quay lại đây nữa. Đến nhà thám hiểm cũng không đến.​

Lẽ đời như thế, công dân liên bang giờ đã không còn cứ vô tri ngóng trông như mấy trăm năm trước. Các nhà thám hiểm đã đi khắp các tinh cầu đã biết, ghi lại hình ảnh, tán gẫu với khán giả trên lưới quang học, sáng tác nhật ký lữ hành. Việc thăm dò Sao số 10 đã trở thành chủ nghĩa anh hùng hư vô, đa số quan điểm cho rằng, trước khi khoa học kỹ thuật đột phá đến mức có thể đi vòng qua dải sao kia, ai định băng qua nó đều không khác gì đi tự sát.​

Trên Sao canh gác số 10, cảng sao đã từng tiễn biệt mấy chục ngàn nhà thám hiểm cũng dần dần suy tàn khỏi phồn hoa. Phần lớn nhân công bị thay thế bởi máy móc tự động hóa, không lâu sau đó, đội quản lý trực thuộc Liên bang cũng rời đi. Đến giờ ở cảng sao này chỉ còn duy trì duy nhất một biên chế chưa bị cắt giảm trên giấy tờ, là một người phụ trách.​

Đến năm tiêu chuẩn này, người được điều nhiệm đến đây là Dụ Văn Châu.​

Hoàng Thiếu Thiên vuốt lại mái tóc rối ướt nhẹp vừa qua kiểm tra, ngồi dậy trong khoang. Hắn ngồi im tại chỗ vài giây để khôi phục lại tinh thần từ cơn choáng váng.​

Trong phòng y tế lại vang lên tiếng máy móc vận hành khe khẽ. Dụ Văn Châu đưa cho hắn một cái khăn, sau đó tiếp tục cúi xuống kiểm tra màn hình.​

Hoàng Thiếu Thiên vừa lau tóc vừa hỏi: “Thế nào?”​

“Tin tốt là các chỉ số của cậu đều bình thường,” Dụ Văn Châu lướt qua các mục số liệu trên màn hình, “Tin xấu là kiểm tra xong cũng không tìm ra được manh mối nào cả!”​

“Haiz, tôi biết rồi,” Hoàng Thiếu Thiên thất vọng nói, “Chắc chắn là có chuyện kỳ dị nào xảy ra rồi!”​

Dụ Văn Châu vẫy vẫy tay, thiết bị hỗ trợ bắt đầu dọn dẹp khoang điều trị và mặt đất. Hoàng Thiếu Thiên cúi xuống nhìn cái máy hình cầu đang lăn trên sàn: “Giờ cảng không gian tự động hóa đáng sợ quá. Tôi nghe nói người ở khu trung tâm bây giờ một năm không ra khỏi cửa được mấy lần.”​

“Nếu không phải tự động hóa như này, có lẽ tôi còn có thể có vài đồng nghiệp.” Dụ Văn Châu lưu lại dữ liệu điều trị, “Giờ chỉ cần một mình tôi là có thể duy trì sự vận hành của cả một cái cảng không gian như này, tuy là hiệu suất cao thật, nhưng cũng không có gì thú vị!”​

Hoàng Thiếu Thiên: “Không phải cậu vẫn hay tán gẫu với tôi qua lưới sao đấy ư? Tôi thì thú vị biết bao nhiêu!”​

“Ừ, cậu thú vị nhất.” Dụ Văn Châu đồng ý, “Vẫn cùng một người, nhưng nếu có thể thấy hắn ngồi trước mặt mình bằng xương bằng thịt thì tôi vui hơn nhiều.”​

“Cũng phải.” Hoàng Thiếu Thiên đưa khăn cho người máy, “Cậu có biết lúc đó tôi liên hệ hồi lâu rồi phát hiện ra cậu đến cảng sao ở Sao canh gác số 10 thì chấn kinh đến mức nào không?”​

“Dù không ở đây thì tôi có lẽ cũng ở cảng sao chỗ cậu.” Dụ Văn Châu nói, “Ở cái nào trong hệ thống này cũng giống nhau cả.”​

“Sao giống nhau được? Sao canh gác số 10 đâu phải nơi bắt buộc phải đến. Dù thật sự điều động đến cậu, dựa vào lý lịch của cậu, hẳn là hoàn toàn có thể không đi mới phải.”​

“Tuân theo sắp xếp của Liên bang là nghĩa vụ của tôi.” Dụ Văn Châu mỉm cười nói.​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn vài giây, đứng lên khỏi ghế.​

“Hay là chúng ta đến phòng truyền tin đi.” Hắn nói, “Có lẽ tôi nên liên lạc với Học viện Sao một chút.”​







[ 7678 : 23 : 20 ]

Năm hai mươi mốt tuổi, Hoàng Thiếu Thiên lấy được chứng nhận hạm trưởng độc lập. Cùng năm đó, Dụ Văn Châu tiến vào Hệ thống cảng sao Liên bang, trở thành một tay điều hành viên trẻ tuổi.​

Nhờ hiệu suất của lớp học cường độ cao, bọn họ tiếp nhận những tri thức cần thiết nhanh hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều. Quãng thời gian sau đó những môn họ học đã khác nhau một trời một vực, nhưng hai người vẫn thường xuyên gặp nhau khi rảnh rỗi. Hoàng Thiếu Thiên dùng tiền học bổng và khoản vay xây dựng sự nghiệp mua một con tàu chiến nhỏ sắp hết niên hạn sử dụng, sơn nó thành màu vàng tươi sáng choang lấp lánh, nhìn rất giống một cây chuối tiêu vươn thẳng lên trời giữa muôn hồng nghìn tía phương tiện giao thông ở cảng sao. Khi Dụ Văn Châu nhận lời mời đến tham quan “Bảo tọa đầu tiên của nhà thám hiểm vĩ đại” của hắn cũng khó tránh khỏi cảm thấy kinh hoàng, “Cậu sơn nó thành như thế này là có ý đồ gì đấy?”​

“Vì nó rất dễ thấy!” Hoàng Thiếu Thiên chống nạnh, “Giờ tôi không có sức làm nó dễ nhìn một chút, đành lùi một bước tiến hai bước, làm nó dễ nhận thấy vậy. Phi thuyền dễ nhận thấy, khả năng được cứu hộ cũng cao hơn!”​

Dụ Văn Châu: “Hình như không có ai thống kê chính xác chuyện đó.”​

“Đừng có vạch trần tôi!” Hoàng Thiếu Thiên đau khổ nói, “Thật ra vì tôi chỉnh sai số liệu, vốn định phun sơn đen, nào ngờ cái thiết bị đồng nát kia thấy tôi không đủ số dư nên tự động chọn cho tôi phương án rẻ nhất.”​

“. . .” Dụ Văn Châu im lặng một hồi, sau đó nói rất chuẩn trọng tâm: “ . . . Thôi, rẻ cũng là ưu điểm rồi!”​

Hai người đứng trên một sân thượng trong khu hạ cánh, một người đang cầm một cốc nước dừa da hổ, đây là dịch vụ đã làm nên thương hiệu của nhà ăn cảng không gian - cung cấp các loại đặc sản của những ngôi sao lạ mỗi ngày cho người lữ hành chọn lựa. Hoàng Thiếu Thiên vừa nhai nhồm nhoàm vừa lúng búng nói: “Sớm muộn tôi cũng sẽ có con thuyền ngầu lòi ảo diệu nhất!”​

“Là bản thiết kế lần trước cậu đưa tôi xem hả?” Dụ Văn Châu nhớ lại, “Cái đó cũng được đấy.”​

“Là nó đó.” Hoàng Thiếu Thiên xoay vòng tay, trên không trung lập tức hiện ra một hình chiếu nho nhỏ. Chiếc phi thuyền trong đó không được sơn đen toàn bộ, hai cánh và phần đuôi thuyền vẽ những dải hoa văn màu xanh lam nhạt dần, đường nét uốn lượn và tao nhã chẳng khác gì chim tước. Hoàng Thiếu Thiên nhìn nó mơ màng: “Đây mới là ánh sáng cuộc đời tôi, là ngọn lửa tâm hồn, . . .”​

“Đàm luận về người tình trong mộng trước mặt tiểu thư Chuối tiêu đương nhiệm của cậu có vẻ không lịch sự lắm nhỉ?” Dụ Văn Châu chọt chọt hình chiếu.​

Hoàng Thiếu Thiên: “Ngại quá, tui khốn nạn thế đó! Vì nó, mỗi ngày tôi chỉ ăn viên dinh dưỡng thôi cũng được!”​

“Dựa trên phương án thiết kế của cậu, có tiết kiệm tiền ăn một trăm năm cũng không đủ chi phí cho nó đâu.” Dụ Văn Châu chỉ ra, “Kiếm thêm còn quan trọng hơn tiết kiệm, sức khỏe mới là tiền vốn.”​

“Tôi biết rồi! Biết rồi!” Hoàng Thiếu Thiên tức giận hút một ngụm nước dừa vàng thật lớn, “Đúng là đắt muốn chết! Nhưng hết cách rồi, tôi muốn thứ tốt nhất cơ.”​

Dụ Văn Châu nói: “Tóm lại, giờ cậu đã lấy được chứng nhận, cửa ải khó khăn nhất đã qua. Sắp tới chỉ cần chinh phục vài thử thách khiến cậu nổi danh, vậy sẽ có tài trợ, sau này dễ làm hơn.”​

“Không phải . . .” Hoàng Thiếu Thiên chán chường nói, “Tuy tôi biết cậu trước nay vẫn rất tin tưởng tôi, nhưng cũng không cần tự tin như thế chứ? Cái gì gọi là cửa ải khó khăn nhất đã qua? Đi thám hiểm mới là cửa ải khó nhất, hiểu không?”​

“Đối với người khác có lẽ là như vậy.” Dụ Văn Châu bỏ quả dừa đã uống hết vào máy làm sạch, “Nhưng tôi tin là không cuộc phiêu lưu nào có thể làm khó được cậu.”​

“Cậu đó,” Hoàng Thiếu Thiên quay lại, “Đừng có đột nhiên nói mấy câu làm người ta cực kỳ áp lực thế nha!”​

Hắn xoa xoa vành tai đã đỏ lừ của mình, bổ sung: “Nhưng mà . . . dù thế nào thì cậu cũng cứ chờ xem đi!”​

Người bán chiếc phi thuyền cũ (hiện đã đổi tên thành Chuối Tiêu) cho Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không ngờ phi thuyền của mình sẽ được lên bản tin nhanh như vậy. Lúc cậu thanh niên mới tốt nghiệp kia tìm đến mua thuyền của hắn “Tôi định lái nó đi thám hiểm”, hắn chỉ bảo cậu ta lái thuyền này luyện tay nghề thôi, bao giờ có tiền thì đổi thuyền. Không lâu sau đó hắn nhìn thấy hình Chuối Tiêu bay xuyên qua Vành đai tụ hợp, sợ đến mức rơi cả miếng cơm nắm đã đến bên miệng.​

“Tôi rất mừng là nó đã không vỡ tan vào thời khắc quan trọng nhất.” Là chủ nhân trước kia của chiếc thuyền này, hắn sợ hãi nói với vị phóng viên lưới sao đến phỏng vấn: “Cậu nhóc kia, . . . tên là Hoàng Thiếu Thiên nhỉ, thực sự cũng quá to gan!”​

Sau cuộc trò chuyện với Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên trở thành người đầu tiên chọn Vành đai tụ hợp ở ngoài rìa hệ sao làm mục tiêu thách thức trong vài khu tinh cầu du hành thử nghiệm bản lĩnh. Giữa vành đai đó phân bố những trường lực hết sức hỗn loạn, từng có một hai người trẻ tuổi thành công bay xuyên qua nó, nhưng không ai để lại dữ liệu xác thực. Căn cứ vào tài liệu dưới dạng âm thanh còn lưu lại, nghe nói khi bay xuyên qua nó, người trong phi thuyền có thể nhìn thấy những cảnh tượng kỳ dị vốn không tồn tại ở khu ngân hà này.​

Hoàng Thiếu Thiên vượt qua lần thử thách này thành công, đổi lại là Chuối Tiêu hỏng gần hết. Cũng may người cứu viện kịp vớt hắn lên đem về cảng sao cạnh đó – là nơi Dụ Văn Châu mới nhậm chức gần đây.​

Khi hắn mê man tỉnh lại trong khoang điều trị, hộ sĩ bên cạnh mừng rõ nói: “Cậu tỉnh rồi!”​

“Tôi tỉnh rồi.” Hoàng Thiếu Thiên mơ màng nói theo.​

“Cậu làm được rồi.” Hộ sĩ còn kích động hơn hắn. “Cậu là người thứ ba bay qua Vành đai sao tụ hợp từ khi có ghi chép đến nay.”​

Hoàng Thiếu Thiên khôi phục lại chút khí lực, thì thào: “Đúng vậy.”​

Dụ Văn Châu là người được vào thăm bệnh nhân sớm nhất, khi đó Hoàng Thiếu Thiên đã khỏe hơn nhiều. Dãy tường của phòng y tế trên cảng sao “xoạt” thành bụi xanh lam, sau đó trên màn hình hiện cảnh bé thỏ nhỏ chạy qua chạy lại.​

“Xem chừng cậu cũng không tệ lắm.” Dụ Văn Châu ngồi xuống cạnh khoang điều trị hắn nằm, nhìn hắn thật kỹ. Tóc Hoàng Thiếu Thiên ngâm trong dung dịch trị liệu đã hơi phai màu, da dẻ cũng nhợt nhạt, nhưng được cái tinh thần hắn rất tốt.​

“Vẫn ổn mà.” Hoàng Thiếu Thiên cố kìm nén sắc mặt, nhưng hình như đã bắt đầu vểnh đuôi: “Có phải tôi rất ngầu không?”​

Dụ Văn Châu nói: “Cậu thật sự là không muốn sống nữa rồi!”​

“Đây là khen tôi đúng không?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.​

Dụ Văn Châu: “Dĩ nhiên.”​

Thế rồi hắn làm một việc Hoàng Thiếu Thiên không thể ngờ đến – ôm Hoàng Thiếu Thiên thật chặt.​

“Ê ê!!” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên, “Tôi ngất mất! Tôi ngất mất!”​

Mặt hắn đỏ đến tận tai. Dụ Văn Châu thả hắn ra, bình tĩnh nói: “Không ngất được đâu. Lúc vào tôi còn thấy cậu đang chơi game cơ mà.”​

“Cậu sốt sắng như thế làm gì?” Hoàng Thiếu Thiên thử chuyển đề tài, “Không phải cậu vẫn rất tin tưởng tôi sao?”​

“Đúng thế.” Dụ Văn Châu nói, “Tôi biết chắc là cậu có thể làm được. Nhưng mà vẫn lo!”​

Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng nói: “Vậy có nghĩa là cậu vẫn chưa tin tôi đủ.”​

Dụ Văn Châu: “Nói như thế quá không công bằng. Cả thế gian này có lẽ tôi là người có lòng tin vào cậu nhất.”​

“Tôi biết.” Hoàng Thiếu Thiên vỗ vai hắn một cái: “Đúng rồi, tiểu thư Chuối Tiêu của tôi sao rồi?”​

“Hết cứu rồi.” Dụ Văn Châu nói ngắn gọn.​

“ . . .” Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn trừng trừng, “Cậu không thể an ủi tôi một chút sao?”​

“Chí ít nó đã hoàn thành nhiệm vụ.” Dụ Văn Châu nói, “Bảo vệ cậu còn sống đến giờ mà nói chuyện.”​

“Nhiệm vụ của nó chỉ là giúp tôi vượt qua thử thách.” Hoàng Thiếu Thiên nhún vai, “Bảo vệ tôi là nó tiện thể làm thôi.”​

Dụ Văn Châu mỉm cười. Hắn mở chiếc hộp trên tay ra, trong đó là một chiếc bánh pudding hoa quả màu vàng đỏ. Hoàng Thiếu Thiên thích chí, bắt đầu ăn: “Đây là đặc sản của Học viện Sao nhỉ? Tốt nghiệp chưa được bao lâu mà tôi đã bắt đầu nhớ nó rồi!”​

“Đúng vậy,” Dụ Văn Châu hỏi, “Lúc cậu bay xuyên qua Vành đai có nhìn thấy cảnh tượng đặc biệt nào không?”​

“Cái đó . . .” Hoàng Thiếu Thiên dài giọng, chờ khi đủ hứng thú mới nói tiếp: “Thực ra không có gì, tôi cảm thấy hình như tôi bắt đầu thấy những ảo giác hỗn loạn. Vì khi đó phải tự điều khiển hoàn toàn, trình độ tự điều tiết của hệ thống có hạn, vì thế phi thuyền mới mất khống chế.”​

Lúc này hộ sĩ đã tiến vào đổi mới số liệu của khoang điều trị. Cô vui vẻ nói: “Tôi kết nối một chương trình tin tức để cậu thưởng thức.”​

“Tuy hơi xấu hổ . . . nhưng mà cảm ơn cô.” Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa mặt mình, “Xem ra tôi thật sự nổi tiếng rồi?”​

“Dĩ nhiên.” Hộ sĩ thành thật nói, “Sau đó anh sẽ viết sách ư? Rồi sẽ nhận các loại . . . lời mời?​

“Tôi sẽ viết chứ, tôi còn muốn tích góp tiền cho phi thuyền mới của tôi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Mời thì thôi, tôi còn muốn tiếp tục phiêu lưu.”​

“Nhưng anh đã hoàn thành chuyến thám hiểm bao nhiêu người không làm được rồi!” Hộ sĩ khó hiểu lắc đầu.​

Sau khi cô rời khỏi phòng y tế, Hoàng Thiếu Thiên lầm bầm: “Nhưng tôi đâu có phải người đầu tiên làm được điều đó, đúng không?”​

Dụ Văn Châu nói: “Nhưng mà giờ những nơi chưa ai thám hiểm cũng không có nhiều đâu.”​

“ . . . Vẫn còn chứ!”​

Hoàng Thiếu Thiên ngẩng lên, hai mắt sáng lấp lánh: “Vẫn còn.”​







[ 10,364 : 07 : 45 ]

Bọn họ sóng vai nhau đi trong hàng lang vắt ngang cảng sao.​

“Tôi nghe nói ở đây có một bức tường lưu giữ những dấu hôn môi.” Hoàng Thiếu Thiên hết nhìn đông lại nhìn tây.​

“Đúng là có thật, nhưng không ở đây.” Dụ Văn Châu chỉ phía trước, “Ở trong đại sảnh, chúng ta đi qua chỗ này sẽ thấy.”​

“Không ở hành lang sao?” Hoàng Thiếu Thiên có vẻ tiếc nuối, “Tôi từng thấy trong ghi chép nói, thời Sao canh gác số 10 phồn hoa nhất, ngày nào cũng có người đi thám hiểm lưu lại ghi chép ở đây, ban đầu chỉ có một cái khối ghi âm làm từ vật liệu bền vĩnh viễn, sau đó biến thành bức tường kín dấu hôn môi kéo dài mãi trong hành lang . . .”​

“Đúng thế, nhưng vì không bảo tồn tốt nên đành phải di dời đến trong đại sảnh.” Dụ Văn Châu nói, “Giờ thỉnh thoảng cũng có người lữ hành đến tham quan di tích này, đội quản lý nghĩ đặt những kỷ vật trong đại sảnh thì có cảm giác giống điểm du lịch hơn.”​

“Tuy tôi hiểu vì sao lại sắp xếp như vậy, . . . nhưng vẫn cảm thấy đặt ở ngoài này tốt hơn.” Hoàng Thiếu Thiên nói.​

Dụ Văn Châu gật đầu: “Tôi cũng thấy như vậy.”​

Bọn họ không nói ra nguyên nhân chủ yếu nhất: Vì đã không còn nhà thám hiểm mới nào lưu lại dấu ấn ở đây nữa.​

Hành lang này nối liền tháp chính của cảng với cảng xuất phát bên ngoài. Tuy có xe mặt đất nhưng quá nửa các nhà thám hiểm năm đó đều chọn này đi bộ từ đây lên hạm của mình, nó đã trở thành một nghi thức người ta ước định như vậy. Lưu lại dấu môi của mình cũng là một phần trong đó: dù công nghệ kĩ thuật không ngừng phát triển, bản đồ trời sao không ngừng mở rộng, nhưng việc sáng tạo và khám phá nó vẫn cứ là nhiệt tình, là kiên trì, là tình yêu của nhân loại.​

Sắc trời đã tối hẳn, ánh đèn dịu nhẹ của hàng lang rải xuống con đường phía trước họ đi. Hoàng Thiếu Thiên nói luôn mồm: “Vì sao phòng truyền tin ở đây lại đặt ở cảng ngoài? Tôi nhớ ở những nơi khác nó đều nằm ở tòa nhà chính cơ mà.”​

“Vốn có hai phòng, một cái khá lớn ở tháp chính, dùng để liên lạc với nội bộ Liên bang.” Dụ Văn Châu nói, “Cái ở cảng ngoài . . . để liên lạc với những người rời đi từ đây. Trong đó có một dàn thiết bị thu tín hiệu tiên tiến nhất, tuy chỉ là tiên tiến nhất của thời xưa, nhưng tôi cảm thấy nó hiện giờ cũng không kém đâu.”​

“Bộ thiết bị đó nhất định là ít được dùng đến.” Hoàng Thiếu Thiên vô tư nói, hoàn toàn không hề ý thức được mình cũng là một người “từ đây rời đi và mất tin tức”.​

“Hầu như nó chưa từng hữu dụng, chỉ thu được một vài tín hiệu rời rạc thôi.” Dụ Văn Châu nói, “Sau đó để tiết kiệm năng lượng nên đóng phòng truyền tin ở tháp chính, toàn bộ chức năng thông tin đều tập trung ở phòng cảng ngoài.”​

“Đúng là tiết kiệm thật, cũng may họ còn chưa đóng cửa cả cái cảng này.” Hoàng Thiếu Thiên líu lưỡi.​

“Nghe nói ngày đóng cửa toàn bộ cũng không cách quá xa.” Dụ Văn Châu nói, “Đề án đó đang được xem xét rồi.”​

Hoàng Thiếu Thiêu trêu chọc: “Vậy tính ra tôi vẫn còn đến đây đúng lúc?”​

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ cười cười. Đến cuối hành lang, Hoàng Thiếu Thiên bước nhanh như chạy xuống bậc thang, a một tiếng: “Đây chính là đại sảnh trong truyền thuyết này!”​

Đại sảnh ở cảng ngoài có khung mái vòm trong suốt không màu. Đây là kiểu thiết kế lưu truyền từ thời hành tinh mẹ, kỹ thuật hiện tại đã thêm cho nó một diện mạo hoàn toàn khác: Đứng ở trong đó giống như thực sự đang ở một vùng hoang sơ dưới bầu trời, giữa mênh mông đất trời chỉ có bóng hình của bản thân.​

Ngay chính giữa đại sảnh là một bệ đá theo phong cách cổ xưa. Hoàng Thiếu Thiên đi tới cạnh đó, nhìn với vào – trong đó không có kết tinh khoa học gì mới mà chỉ là một cái hồ thôi.​

Lúc này, chòm sao đã sáng rõ trong màn đêm. Ở đây hầu như không tồn tại tình trạng ô nhiễm ánh sáng, làm cho độ sáng của các vì sao thậm chí có phần hơi đáng sợ, nhưng bất kỳ một gã thám hiểm nào cũng sẽ không chê nó quá sáng. Đó là ánh sáng của hy vọng và tương lai, là sự lãng mạn mê đắm lòng người, là thứ cuối cùng cũng sẽ đến, là phương xa trong giấc mơ.​

Hồ nước trong phản chiếu lại toàn bộ trời đêm, ánh sao thoáng rung động theo sóng nước. Hoàng Thiếu Thiên nín thở, một lúc lâu sau mới nói: “Thật đẹp quá!”​

“Tôi còn tưởng cậu sớm đã ngắm trời sao quen rồi.” Dụ Văn Châu từ cửa đi vào.​

“Mãi mãi không bao giờ chán.” Hoàng Thiếu Thiên ngồi thẳng bên bệ đá, “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, chỉ một chỗ này thôi đã đáng để đến xem thử rồi.”​

Dụ Văn Châu đứng bên cạnh hắn, hai người lẳng lặng nhìn trời sao dưới hồ nước. Từ nơi này đã có vô số linh hồn nhà thám hiểm xuất phát, như ánh sao hiện tại xuyên qua khung vòm cong cong trong suốt, sẽ mãi mãi ghé mắt xuống đây nhìn những người kế tục bọn họ.​

Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra: “Đúng rồi, dấu môi đâu? Bức tường dấu môi ở đâu?​

“Không phải chỗ này đây sao?” Dụ Văn Châu chớp chớp mắt.​

“Cái gì . . .” Hoàng Thiếu Thiên nói được một nửa mới sực nhận ra cái gì, hét lớn: “Không thể nào!”​

Hắn thắp sáng vòng tay, chiếu xuống phía dưới, quả nhiên trên mặt đất có thứ hắn đang tìm.​

Dưới tấm ngăn trong suốt, nằm trên mặt đất là những khối vật liệu bền vĩnh viễn, cách mỗi khối một khoảng ngắn là một dấu môi và một cái tên. Hoàng Thiếu Thiên ngồi xổm xuống nhìn một hồi, kính nể nói: “Toàn bộ chỗ này luôn hả?”​

“Toàn bộ luôn.”​

“Nhiều như vậy sao?”​

“Nhiều vậy đó.”​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn những khối vật liệu phủ kín mặt đất đại sảnh, ánh sáng trong mắt hắn khẽ lấp lánh. Qua hồi lâu hắn mới nói: “Haiz, tôi thích nơi này.”​

Nơi mặt đất và bầu trời không có khoảng cách. Người rời đi sẽ lưu lại nụ hôn, rồi cứ như thế được khắc vào dưới chòm sao.​

Bọn họ hôn trời sao, cũng như hôn vận mệnh của mình và thế giới.​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn từng cái từng cái tên, sau cùng trực tiếp nằm thẳng xuống đất. Hắn lầu bầu: “Tôi không muốn đi, để tôi ở đây vừa ngủ vừa cảm nhận đi . . .”​

“Trong phòng truyền tin tốt xấu gì còn có túi ngủ.” Dụ Văn Châu ngồi xuống bên cạnh hắn.​

“Tôi bảo, Văn Châu.” Hắn Thiếu Thiên quay lưng đi, nhỏ giọng nói.​

“Hả?”​

“Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ vào phòng truyền tin ư?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.​

Dụ Văn Châu khẽ nhướn mày: “Tại sao lại không?”​

Hoàng Thiếu Thiên trở mình, nằm ngửa trên mặt đất, nhìn thẳng vào mắt hắn.​

“Tuy tôi chưa bao giờ hỏi, nhưng tôi cảm thấy giờ không hỏi thì không bao giờ có cơ hội nữa.” Hắn nói, “Cậu biết một chút chuyện tôi không biết, đúng không? . . . Chuyện liên quan đến tôi ấy.”​
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#3
[ 9490 : 17 :16 ]

Hoàng Thiếu Thiên hai mươi sáu tuổi khi hắn viết xong quyển sách cuối cùng của mình. Biên tập viên vẫn hay liên hệ với hắn không bất ngờ lắm: “Tôi thấy cậu cũng nên nghỉ ngơi rồi. Hay thử tìm cái tinh cầu nhỏ nào nghỉ phép xem?”​

“Cảm ơn.” Hoàng Thiếu Thiên lịch sự nói, “Tôi sẽ cân nhắc.”​

Khi hắn tới cảng sao Dụ Văn Châu mới nhậm chức, màn hình đang trình chiếu những hình ảnh mới nhất của hắn. Hiện giờ phàm là tới những cảng dân dụng đông người một chút, Hoàng Thiếu Thiên không thể không bật chế độ ngụy trang cho Dạ Vũ, bằng không sẽ luôn có người nhận ra hắn giữa vô số phi thuyền. Ban đầu hắn còn thấy thú vị, nhưng càng ngày càng thấy rất phiền.​

Từ khi hắn nổi danh tới nay, những đề tài xoay quanh hắn chưa bao giờ giảm bớt. Ban đầu là nghi ngờ trình độ của hắn, nghi ngờ độ chân thực trong hành trình thám hiểm của hắn, theo từng lần hắn hoàn thành thử thách thành công cũng dần lặng xuống. Nhiều người cảm thấy hắn là một kẻ điên liều mạng, cũng có người hô hào cho các thanh thiếu niên xem câu chuyện mạo hiểm của hắn, để tránh nhiễm phải loại chủ nghĩa anh hùng không thiết thực này rồi lựa chọn sai lầm cho cuộc đời mình. Có điều phần lớn người qua đường không có mục đích đặc thù sẽ không thảo luận sâu như vậy, bọn họ đơn thuần chỉ ủng hộ hắn mà thôi.​

Hắn băng qua hình chiếu có lời tuyên truyền “Gửi lời chào đến những vì sao”, đi vào phòng ăn. Dụ Văn Châu đang chờ hắn trong đó.​

“Chúc mừng cậu thăng chức.” Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức buông mình xuống sofa, thở ra một hơi, “Ài, quả nhiên vẫn là chỗ này thoải mái.”​

Dụ Văn Châu vẫn luôn chịu trách nhiệm chọn món ăn giống như khi họ còn nhỏ: “Tôi tưởng cậu sẽ nói trên phi thuyền thoải mái hơn.”​

“Đấy là niềm vui, không phải là thoải mái.” Hoàng Thiếu Thiên lười biếng nói, “Không khổ không phải là cuộc đời. Câu này của tôi thế nào?”​

“Là lời thoại khi bị ủy viên bộ giáo dục công kích tháng trước hả?” Dụ Văn Châu lướt qua những hình chiếu thực đơn.​

Hoàng Thiếu Thiên nhích đến bên cạnh hắn: “Tôi biết cậu có theo dõi tin tức của tôi mà!”​

“Cũng biết cậu muốn viết cuốn sách cuối cùng luôn.” Dụ Văn Châu kéo hắn lên từ sofa, “Nhưng cái gọi là không đi thám hiểm nữa chắc là chiêu trò của nhà xuất bản thôi nhỉ, đấy đâu có giống cậu.”​

“Phải thế thôi.” Hoàng Thiếu Thiên ngồi thẳng dậy, “Làm bọn họ tưởng tôi đã kiếm đủ tiền, giờ chỉ định sống những tháng ngày bình thường là được rồi. Tôi còn có kế hoạch phải hoàn thành đây.”​

Dụ Văn Châu: “Kế hoạch của cậu là một lần thám hiểm nữa hả?”​

“Hừ hừ.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Có lẽ là lần thám hiểm sau cùng của tôi rồi! Nghe có kích thích không?”​

Dụ Văn Châu nhìn hắn, nói chắc nịch: “Cậu muốn đến Dải sao số 10.”​

Hoàng Thiếu Thiên: “Haiz . . . cậu đừng có lần nào cũng đoán chuẩn như thế được không? Thế này làm tôi rất không có cảm giác thành tựu!”​

Dụ Văn Châu: “Tôi còn nhớ khi đó cậu bảo phải vượt qua thách thức chưa ai làm được.”​

“Đúng rồi, không lừa cậu, rất lâu trước đây tôi đã có kế hoạch này.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Giờ cuối cùng tôi cũng có tiền để tăng cấp thêm một lần cho Dạ Vũ, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió Tây . . .”​

“Gió Đông.” Dụ Văn Châu sửa lại.​

“Gió Đông thì gió Đông.” Hoàng Thiếu Thiên lén liếc hắn một cái, không nhìn ra vẻ mặt hắn có thay đổi gì, “Tôi biết cậu chắc chắn sẽ không ngăn cản tôi, đúng không?”​

“Nếu có thể, tôi cũng muốn ngăn cản.” Dụ Văn Châu thở dài, “Dù sao đó cũng là thử thách mà xưa nay chưa từng ai sống sót trở về.”​

“Nhưng tôi sẽ sống quay về!” Hoàng Thiếu Thiên vung vẩy hai tay, “Cậu tin tưởng tôi đi.”​

Dụ Văn Châu hỏi lại: “Cậu có tin tưởng chính mình không?”​

“. . . Không tin lắm.” Hoàng Thiếu Thiên thừa nhận.​

Hắn nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Ý tôi là tôi không tự tin mình nhất định có thể trở về, nhưng nếu hỏi lúc nào có hy vọng thành công nhất thì chính là bây giờ. Khoảng 700 ngày nữa có một cơ hội cực kỳ thích hợp, bỏ qua nó thì có lẽ đời này tôi không chờ được một cơ hội tốt như vậy nữa.”​

Dụ Văn Châu nói: “Nên cậu nhất định sẽ đi, đúng không?”​

“Tôi muốn đi.” Hoàng Thiếu Thiên ngẩng lên, “Có lẽ cậu không tin nhưng có lúc tôi cảm thấy tôi được sinh ra vì chuyện này.”​

Dụ Văn Châu trầm ngâm một lúc, hai tay kéo má Hoàng Thiếu Thiên: “Tôi không nhớ trong sách cậu có lời thoại như này.”​

“Á đau đau đau!” Hoàng Thiếu Thiên giãy dụa liên tục khỏi bàn tay độc ác của Dụ Văn Châu, “Đây mới không phải lời thoại! Lời thoại thương hiệu của tôi rõ ràng là cậu dạy – Gửi lời chào đến những vì sao!”​

Hắn giả vờ làm một động tác tay nhìn hơi đần độn rồi cười bò ra ghế sofa.​

Người máy gõ cửa đưa thức ăn lên, Hoàng Thiếu Thiên ăn như rồng cuốn không chút khách khí, thỉnh thoảng lại liếc trộm Dụ Văn Châu đang ngồi đối diện hắn. Vẻ mặt người kia như thể vẫn luôn suy tư điều gì, làm Hoàng Thiếu Thiên hơi sợ hãi trong lòng. Mãi đến khi ăn tráng miệng, Dụ Văn Châu mới hỏi: “Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”​

“Thật sự nghĩ kỹ rồi.” Hoàng Thiếu Thiên cầm thìa, “Này, cậu còn chưa nói rốt cuộc cậu có ủng hộ tôi hay không?”​

“Cầm được buông không được vốn đâu phải là tác phong của cậu.” Dụ Văn Châu đùa nói.​

“Tôi biết.” Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ, “Chỉ là tôi . . . muốn nghe một câu trả lời xác thực của cậu thôi. Đừng có mà mắng tôi ấu trĩ.”​

Dụ Văn Châu: “Đã nghĩ như vậy tức là cậu còn chưa quyết định. Nếu cậu thực sự muốn đi thì không ai thay đổi được quyết định của cậu cả, dù có là tôi đi chăng nữa.”​

“Nhưng cậu khác mà.” Hoàng Thiếu Thiên nói.​

Dụ Văn Châu yên lặng. Hoàng Thiếu Thiên mở hộp pudding ra, một lúc sau mới nói tiếp: “Thật ra tôi rất sợ cậu nói ‘Đừng đi’, tôi sợ tôi thật sự sẽ dao động. Tôi không đi thì có thể sẽ phải hối hận cả đời . . . Nhưng, haiz . . . nói như thế nào đây . . .”​

“Xin lỗi.” Dụ Văn Châu nói.​

Hoàng Thiếu Thiên sợ đến nỗi làm rơi cái thìa xuống đất, hắn lắp bắp nói: “Cậu cậu cậu cậu cậu cậu vừa mới nói cái gì?”​

“Xin lỗi.” Dụ Văn Châu lặp lại, “Tôi cũng không muốn làm cậu băn khoăn như vậy.”​

“Không! Tôi không băn khoăn! Được rồi, tuy tôi vẫn hơi băn khoăn nhưng cậu đừng có xin lỗi tôi!” Hoàng Thiếu Thiên nổi cáu nói, “Cái này cũng không liên quan đến cậu mà! Haiz vì sao lại biến thành như thế này cơ chứ . . . “​

Dụ Văn Châu cuối cùng cũng lộ ra một ý cười, tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng cũng chứng tỏ hắn cũng không sầu lo như vậy.​

“Tôi hiểu rồi.” Hắn nói, “Nếu đây là nguyện vọng của cậu, tôi sẽ ủng hộ câu.”​






[ 10,364 : 07 : 52 ]

“Vì tôi sẽ xuất phát ở đây đi đến Dải sao số 10 nên cậu mới chuyển công tác đến cảng sao của Sao canh gác số 10, đúng không?”​

Dụ Văn Châu: “Đúng thế.”​

Hoàng Thiếu Thiên tắt ánh đèn trên vòng tay. Bọn họ cứ ngồi cạnh nhau như thế trong bóng đêm, trời sao trên đỉnh đầu cứ sáng lấp lánh.​

“Ban đầu tôi không cân nhắc nhiều như vậy.” Hoàng Thiếu Thiên thì thào nói, “Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu luôn xuất hiện bên cạnh tôi trong những giờ khắc không ai ngờ tới. Lần đầu tiên tôi đi thám hiểm, cậu ở một căn cứ gần đó, lần cuối cùng tôi đi thám hiểm, cậu vẫn ở cảng sao tôi sẽ xuất phát. Nếu nói lần này cậu chủ động xin điều chuyển, vậy lần đầu tiên thì sao? Sao cậu lại biết đường ra khỏi Vành sao sẽ ở đó? Tôi muốn tin nó chỉ là trùng hợp, nhưng trùng hợp thế này cũng không quá thường thấy . . . Coi như là tôi đoán mò đi, nhưng tôi luôn cảm giác chuyện về chiếc camera hành trình này cậu còn biết nhiều hơn tôi.”​

Hắn cúi xuống nhìn hai tay của mình: “Cậu muốn nói với tôi tất cả những thứ này đều là số phận sao?”​

“Không, không phải.” Dụ Văn Châu khẽ nói, “Là vì tôi vẫn luôn theo sát con đường cậu đi qua.”​

Hoàng Thiếu Thiên nghẹn lời, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Hắn khó tin mà nói: “Thế nhưng tại sao cậu phải làm như vậy? Hơn nữa có lúc cậu thật sự biết trước, chẳng lẽ cậu thực ra là một người du hành thời gian? Có chuyện phi khoa học như thế sao?”​

“Vì sao phải làm như vậy ư?” Dụ Văn Châu nghiêm túc suy tư một chút, “Tiếc thật, chính tôi cũng không biết rõ. Vốn tôi không cần phải làm thế, chúng ta vốn không nên dính líu đến nhau thì tốt hơn.”​

“Tôi nhớ cậu đã từng nói câu ấy.” Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt lại, “Khi chúng ta còn bé, hồi mới quen nhau ấy.”​

Dụ Văn Châu: “Cậu còn nhớ ư? Đúng, chuyện bắt đầu từ khi đó đấy, dù toàn bộ ngọn nguồn của nó diễn ra còn sớm hơn.”​

“Dĩ nhiên tôi nhớ!” Hoàng Thiếu Thiên khó chịu nói, “Cậu còn nói cậu hối hận khi quen tôi.”​

“Làm gì có?” Dụ Văn Châu nói, “Chuyện tôi không hối hận nhất chính là quen biết cậu.”​

Hoàng Thiếu Thiên nghi ngờ, bất động vài giây rồi mới cố gắng nói với thái độ nghiêm túc: “Đã, đã vậy cậu nói thẳng ra đi, rốt cuộc cậu có bí mật gì? Tôi sắp phải đi ngay bây giờ rồi, cậu còn không định nói với tôi sao?”​

Dụ Văn Châu im lặng. Qua rất lâu, lâu đến mức Hoàng Thiếu Thiên cho rằng hắn sẽ không lên tiếng nữa, hắn cuối cùng mới nói: “Chúng ta nói về cái camera hành trình đó đi.”​

“Đã từng có một nhà thám hiểm, hắn luôn mang theo bên mình một cái camera hành trình, trong đó chứa toàn bộ dữ liệu của hắn: những tuyến đường hắn đi qua, những trải nghiệm hắn có, thậm chí còn có một hệ thống mô phỏng nhân cách.” Dụ Văn Châu nói, “Hệ thống này phân tích số liệu qua nhiều năm của hắn, mô phỏng một nhân cách của hắn, lưu ở trong camera hành trình để chứng minh sự tồn tại của hắn.”​

Hoàng Thiếu Thiên ngạc nhiên nói: “Trong . . . trong camera hành trình của tôi cũng có cái hệ thống đó.”​

“Lần cuối cùng du hành của nhà thám hiểm đó là đến biên giới khu vực nhân loại hoạt động.” Dụ Văn Châu nói tiếp, “Hắn không trở về. Mấy năm sau, một chiếc phi thuyền tìm thấy xác một chiếc thuyền cứu sinh ở phụ cận biên giới, nhưng bên trong khoang không có người, chỉ còn một bộ lưu trữ của hệ thống phi thuyền và một chiếc camera hành trình đã gần như hỏng hết. Dữ liệu trong đó cho thấy, chiếc hạm viễn hành tương ứng với thuyền này dưới sự điều khiển của nhà thám hiểm đã đi qua biên giới thành công, nhưng vì động cơ hỏng hóc, không thể tự giải thoát khi rơi vào khi bị lực hút của hệ sao. Trước khi rơi xuống một ngôi sao, hạm viễn hành đó phát dữ liệu về con đường xuyên qua biên giới cho chiếc thuyền cấp cứu, gửi nó đưa về thế giới loài người.”​

Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn Dụ Văn Châu. Giọng của người kia vẫn rất vững vàng, chỉ có những ngón tay hắn vô thức nắm chặt lại.​

“Con đường không gian đó thật sự tồn tại, nó đã dẫn hạm đội của Liên bang đột phá đường biên giới này.” Dụ Văn Châu tiếp tục nói, “Biên giới không còn là biên giới nữa, nhà thám hiểm đã mở ra cánh cửa đến vùng trời sao này. Chuyện của hắn được ghi lại trong sách giáo khoa và sách lịch sử, cảng sao trên tinh cầu đã tiễn biệt hắn trở thành bia kỷ niệm. Nhân loại sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tên của hắn.”​

“Đó là chuyện khi nào?” Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm hỏi.​

“600 năm trước.” Dụ Văn Châu nói.​

Hoàng Thiếu Thiên: “Đối với cậu?”​

Dụ Văn Châu: “Đối với tôi.”​

Tầm mắt Hoàng Thiếu Thiên chuyển xuống chiếc vòng trên tay mình, bề ngoài chiếc camera hành trình đang phát ra một tia sáng nhỏ. Dụ Văn Châu nói, “Nhưng dù cuộc đời nhà thám hiểm đó đã được lưu truyền rộng rãi, nhưng nguyện vọng hắn lưu lại ở thuyền cấp cứu cũng chưa hoàn thành xong. Hắn hy vọng người đời có thể biết đến cả cuộc đời hắn, nhưng lần du hành cuối cùng của hắn, lần du hành tráng lệ nhất của hắn lại không có ai biết. Camera hành trình của hắn đã hỏng hóc nghiêm trọng, nhưng vẫn có một cách – thông qua số liệu lưu lại trong mô phỏng nhân cách của hắn, phục dựng lại lịch trình năm đó của hắn, cuối cùng tìm đến thời điểm hắn tới biên giới.”​

Hắn chỉ lên trời sao trên đầu: “Vì thế, tôi tạo ra vũ trụ này.”​

Hoàng Thiếu Thiên hoang mang ngẩng đầu lên, ánh sao vẫn cứ dịu dàng chảy xuống.​

Dụ Văn Châu nói: “Ở niên đại tôi sinh ra, người ta đã có thể vận hành hệ thống mô phỏng chân thực thế này. Tuy không dễ, nhưng tóm lại là tôi rốt cuộc cũng có thể phục dựng thành công thế giới của 600 năm trước, xoay quanh mẫu nhân cách của nhà thám hiểm để lại . . .”​

“Cũng chính là tôi.” Hoàng Thiếu Thiên khẽ nói.​






[ 00 : 00 : 00 ]

“Đây có phải là hành động đắt giá nhất trong lịch sử của một fan?” Lư Hãn Văn nhoài trên bàn hỏi.​

“Tôi khá muốn gọi nó là nghiên cứu học thuật.” Dụ Văn Châu kiểm tra hệ thống trong khoang ngâm lần cuối. Hắn cởi trang phục thí nghiệm chân không từ mặt bên, vận động cánh tay một chút, sau đó rót một tách trà.​

“Nào có nghiên cứu học thuật nào mà mình tự bỏ tiền?” Lư Hãn Văn làm mặt quỷ, “Đây gọi là làm việc vì tình yêu đó, giáo sư.”​

“Tôi không định cho đơn vị tài trợ can thiệp vào chuyện này.” Dụ Văn Châu rút màn hình sáng bị đè dưới cánh tay đối phương, “600 năm trước gia tộc của tôi đã nhặt được di vật của hắn trong vũ trụ, giờ đã đến lúc chúng tôi thực hiện tâm nguyện của hắn. Hy vọng có thể hoàn thành sứ mệnh này ở đời tôi.”​

Lư Hãn Văn hiếu kỳ nói: “Nên là lúc giáo sư còn nhỏ sẽ nghe chuyện về người đó mà lớn lên sao? Anh rất thích hắn sao?”​

“Không khoa trương như vậy đâu.” Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ nói, “Tôi cũng không hiểu rõ về hắn hơn cậu, dù sao chuyện của hắn ai ai cũng biết từ sớm. Cách nhau 600 năm, tôi chưa từng nhìn thấy hắn, cũng không có cơ hội tán gẫu cùng hắn, thậm chí hắn là người thế nào tôi cũng không biết.”​

“Hắn là một người thật vĩ đại nhỉ?” Lư Hãn Văn ngẩng lên, “Hơn nữa còn rất có sức viết, quyển sách nào cũng rất dày.”​

“ ‘Thật vĩ đại’ không phải cách để hình dung một ‘người’.” Dụ Văn Châu lắc đầu, “Cái cậu nói là anh hùng trong tưởng tượng của chúng ta, không phải chính hắn.”​

“Dù thế nào thì chẳng mấy chốc nữa anh sẽ tiếp xúc gần gũi với hắn thôi.” Lư Hãn Văn cắn cốc giấy, hâm mộ nói: “Có tiền có kỹ thuật đúng là muốn làm gì thì làm . . .”​

“Tôi chỉ định làm người quản lý hệ thống, duy trì nó cho đến khi kết thúc vận hành là được rồi.” Dụ Văn Châu mặc lại trang phục thí nghiệm, bước vào khoang ngâm, “Mô phỏng có thể sẽ mất chút thời gian, giao cho cậu nhiệm vụ giám sát trạng thái bên ngoài đó!”​

“Vâng, giáo sư.” Lư Hãn Văn nhìn mặt bàn, “Anh không uống trà à?”​

“Chờ tôi ra rồi nói sau.” Dụ Văn Châu nói, “Dù lúc đó chắc nó đã nguội rồi.”​

Hắn khởi động hệ thống, ánh đèn trong khoang dần chuyển từ trắng sang xanh. Trong ánh sáng của hệ sao xoay quanh, thời gian của vũ trụ mô phỏng bắt đầu tính.​






[10,036 : 09 : 04 ]

Không gian dưới mái vòm im lặng rất lâu. Cuối cùng vẫn là Hoàng Thiếu Thiên mở miệng nói chuyện trước.​

“Kỳ lạ thật.” Hắn nhếch khóe miệng, “Giờ tôi lại không cảm thấy kỳ quái nữa. Có lẽ tôi đã sớm cảm giác được thế giới này có gì đó không ổn, hoặc là có thể nói, nhân cách mô phỏng ắt hẳn có năng lực tiếp nhận rất mạnh?”​

Dụ Văn Châu: “Thiếu Thiên . . .”​

“Thật ra tôi thường mơ thấy một cơn ác mộng.” Hoàng Thiếu Thiên nói. “Trong mơ tôi đứng trước một cái màn hình, giờ nghĩ lại nó hắn là buồng lái trong phi thuyền – phía trước là một biển lửa sáng rực đến mức đáng sợ, tôi có thể cảm giác được mình đang bay về phía trung tâm nhiệt độ kia. Nó là ngôi sao đó, đúng không?”​

“Tôi nghĩ có lẽ là vậy.” Dụ Văn Châu trả lời ngắn gọn.​

“Thật sự là giờ đã có thể giải thích được rất nhiều chuyện.” Hoàng Thiếu Thiên gối hai tay sau gáy, nằm xuống mặt đất, “Thế nên cậu là . . . nhân viên quản lý thế giới này.”​

“Tôi phải là một người đứng xem.” Dụ Văn Châu nói, “Vốn nên là phải như vậy.”​

“Haiz, đây chính là nguyên nhân hồi mình gặp nhau lần đầu tiên cậu không định để ý đến tôi?” Hoàng Thiếu Thiên đập lên sàn nhà một cái, “Thì ra là thế! Khổ thân tôi bao nhiêu năm như vậy vẫn cảm thấy đó là vì mình không đủ đáng yêu!”​

Dụ Văn Châu dở khóc dở cười, “Dĩ nhiên là không phải.”​

“Vậy cậu nhìn tôi như thế nào?” Hoàng Thiếu Thiên xoay người ngồi dậy, “Tôi là một cái nhân cách mô phỏng có độ chân thực cao sao?”​

“Cậu là một ‘Người’”, Dụ Văn Châu trả lời không hề do dự, “Giống như tôi, giống như bất kỳ một người nào khác.”​

“Cảm ơn,” Hoàng Thiếu Thiên thở dài, “Tôi cũng không cảm thấy tôi không phải con người. Dù cậu nói đây chỉ là mô phỏng, tôi cũng chưa từng được cảm nhận vũ trụ đích thực, không bằng nói nó chính là bộ dạng khá dễ tưởng tượng như thế này. Giấc mộng của tôi, động lực phiêu lưu của tôi, nếu đó là cậu thiết lập cho tôi . . .”​

“Đây không phải thiết lập của tôi.” Dụ Văn Châu ngắt lời hắn, “Nhân cách mô phỏng không trải qua lần chỉnh sửa nào cả, nó vẫn như lúc được lưu trữ trong camera hành trình.”​

“Ồ, cũng đúng. Tôi hẳn là biết rõ điểm ấy nhất.” Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu, “Nói như vậy, kết cục của tôi còn tốt hơn những gì tôi nghĩ rất nhiều. Tôi vốn chỉ định làm tốt nhất có thể rồi chịu chết uổng, nhưng giờ cậu lại nói với tôi là tôi đã làm được rồi.”​

Dụ Văn Châu vừa định nói tiếp thì hắn lại cải chính: “Không, đó không phải tôi . . . Đó là tôi sao?”​

“Hắn không phải cậu.” Dụ Văn Châu nói.​

“Nên là,” Hoàng Thiếu Thiên chớp chớp mắt, “Cậu thích hắn sao?”​

“Tôi . . .” Dụ Văn Châu nhất thời không hiểu, “Tôi không biết, tôi không hề biết hắn. Hắn là lịch sử, là anh hùng tiên phong.”​

Hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nhưng người tôi quen là cậu.”​

Hoàng Thiếu Thiên nói: “Vậy cậu . . .”​

Dụ Văn Châu chờ câu hỏi của hắn, nhưng hắn lại ngừng câu chuyện, cười giảo hoạt: “Không có gì.”​

Hắn nhìn lên bầu trời đêm. Ánh sao hư ảo kia dường như vẫn có thể đưa tay ra là chạm tới như trước.​

Một lát sau, hắn nói: “Thế nhưng cậu đã nói với tôi, sau đó thì thế nào? Nếu vũ trụ này vận hành vì một mục đích cuối cùng như vậy, hiện giờ có tính là đã xảy ra trục trặc nghiêm trọng không?”​

“Kệ nó đi.” Dụ Văn Châu nói, “Tôi không quan tâm.”​

Hoàng Thiếu Thiên trợn trừng mắt, quả thật không tin những lời bất cần này phát ra từ miệng Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu nói tiếp: “Có lẽ chuyện này từ ban đầu đã là sai lầm rồi. Tạo ra một vũ trụ, trải ra những con đường trên sân khấu này, quan sát cả đời của một người . . . Tất cả những thứ này đều . . .”​

Hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng tổng kết lại bằng một ngữ khí rất mệt mỏi: “Quá ngạo mạn.”​

“Nào có cường điệu như vậy.” Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, “Cậu cũng đâu cho mình là tạo hóa.”​

“Trên thực tế tôi đang làm việc của tạo hóa đó, nhưng tôi lại không có giác ngộ tương ứng.” Dụ Văn Châu nói, “Hoặc giả tôi cho là tôi có thì dĩ nhiên chuyện này cũng không theo lẽ thường được. Mô phỏng cũng được, suy diễn cũng được, bất luận là giả lập hay là hiện thực, cái mình tận mắt thấy, cái mình tự cảm nhận được chính là chân thực.”​

Hắn nhìn ra hướng khác: “Đối với tôi, thế giới này và cậu đều chân thực.”​

“Cảm giác đó nhất định là không tốt đi.”​

Hoàng Thiếu Thiên vỗ vai hắn: “Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, những năm gần đây, cậu nhất định cũng phải suy nghĩ rất nhiều.”​

“Tôi không cảm thấy kế hoạch này phải tiếp tục thực hiện nữa.” Dụ Văn Châu nói, “Một ngày nào đó, chúng ta cũng có thể giải thích những số liệu trong chiếc camera hỏng hóc kia, nguyện vọng của nhà thám hiểm có thể hoàn thành mà không phải dùng đến phương pháp này. Cậu cũng không cần vì thế mà phải đi làm bất cứ chuyện gì.”​

“Nhưng tôi muốn đi.”​

“Cái gì?”​

“Tôi muốn đi. Tôi phải đi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Nếu như hôm nay cậu không nói những lời này với tôi thì tôi vẫn cứ đi.”​

Dụ Văn Châu hỏi lại: “Dù nó không có ý nghĩa gì sao?”​

“Có ý nghĩa mà!” Hoàng Thiếu Thiên nở nụ cười, “Tôi siêu thích thám hiểm!!!”​

Hắn đứng lên từ mặt đất, “Tôi thích thám hiểm, tôi thích cảm giác tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Tôi thích những nơi chưa từng có ai đi qua. Nơi tôi muốn đi chính là như thế này.”​

Hắn đi về phía trước hai bước, dang rộng hai tay, giống như đang có cơn gió từ trời cao thổi đến trước mặt hắn. Sau đó hắn quay người lại, kéo Dụ Văn Châu cùng đứng dậy.​

“Tôi biết cậu muốn nói gì.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “ ‘Cậu thích có lẽ vì hắn cũng thích, hắn thích nên cậu mới thích’, . . . Với tôi không phải như vậy. Hắn là gen của tôi, là khuôn đúc của tôi, tôi tồn tại vì hắn, những thứ đó đã được quyết định ổn thỏa từ trước khi vũ trụ ra đời. Giống như có người thích đánh gấu, có người thích viết ca, còn tôi thích thám hiểm, không ai kề dao lên cổ tôi bắt tôi thích cả. Đây có lẽ là nguyện vọng của hắn, nhưng cuộc đời này là của tôi.”​

Hắn xoay tại chỗ một vòng, tổng kết: “Thế nên tôi nhất định phải đi.”​

“Tôi biết.” Dụ Văn Châu nói, “Trước nay tôi chưa bao giờ ngăn cản được cậu cả.”​

“Cậu đâu có ngăn cản tôi, không phải cậu vẫn luôn nói . . .” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn Dụ Văn Châu, lại cúi xuống nhìn thiết bị đầu cuối của mình.​

“Trong quá khứ . . . Hơn 300 ngày, tôi đã trải qua hơn 300 cái hôm nay.”​

Dụ Văn Châu nói ra bí mật sau cùng bằng một ngữ điệu thật bình tĩnh, “Mỗi khi ngày đó kết thúc, cậu đi về phía Dạ Vũ, tôi sẽ quay ngược thời gian lại 24 giờ tiêu chuẩn. Hệ thống hạn chế, tôi không thể quay lại nhiều hơn. Thứ duy nhất thay đổi của nó là thời gian lưu trữ trong camera hành trình của cậu.”​

Hoàng Thiếu Thiên mở to mắt: “Cho nên tất cả những thứ này đều là cậu làm sao? Dụ-tiên-sinh-đứng-ở-hậu-trường-ra-tay.”​

“Là tôi làm.” Dụ Văn Châu cười cười. “Tôi chính là nhân vật phản diện đó đây. Có một vài lần cậu không hề phát hiện ra gì, cũng có một vài lần cậu phát hiện ra một chút, nhưng nói đến mức này thì hôm nay mới chỉ là lần đầu tiên. Bất luận chúng ta nói chuyện gì, bất luận tôi cho cậu biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng cậu vẫn luôn muốn đi."​

Hoàng Thiếu Thiên thì thào: “Tôi tưởng cậu không định ngăn cản tôi.”​

“Tôi không định làm thế thật, vì đây là nguyện vọng của cậu.” Dụ Văn Châu đáp, “Tôi chỉ cố gắng làm thời khắc đó đến chậm một chút.”​

“Nhìn theo sự hiểu biết của tôi với cậu,” Hoàng Thiếu Thiên còn có tâm tình cười nhạo hắn, “Đây chỉ sợ là chuyện buông thả nhất cậu làm từ khi tôi quen cậu đến giờ.”​

Dụ Văn Châu buông thõng vai.​

“Vậy chắc đây là lý do vì sao tôi không quá kinh ngạc, chắc là vì trước đây tôi đã nghe quá nhiều lần chân tướng về thế giới này rồi.” Hoàng Thiếu Thiên ngẫm nghĩ, “Vậy tôi có kể cho cậu tôi nhìn thấy gì ở Vành đai sao tụ hợp không?”​

“Vành đai sao? Chỗ cậu đi thám hiểm lần đầu tiên hả?” Dụ Văn Châu nhanh chóng nhớ lại, “Không kể.”​

“Tôi nhìn thấy cậu.” Hoàng Thiếu Thiên nói.​

Dụ Văn Châu: “Đó nhất định là bug rồi.”​

“Giờ nghĩ lại thì chắc là thế.” Hoàng Thiếu Thiên hồi tưởng. “Xem ra thật sự cũng không có gì đặc biệt. Tôi đoán đoạn này cũng không có gì lưu lại, nên tôi mới nhìn thấy một cảnh rất lạ . . . Tôi nhìn thấy cậu đặt một tách trà nóng lên bàn.”​

Dụ Văn Châu đột nhiên đưa tay lên che mắt. Qua vài giây, hắn thả tay xuống, bình tĩnh nói: “Đó là tôi ở thế giới hiện thực.”​

“Ồ, nên là có một tách trà đang chờ cậu quay về?”, Hoàng Thiếu Thiên chớp chớp mắt, “Cậu nên quay về đi, đừng quay ngược lại nữa. Cậu biết thế nào cũng phải có một kết thúc mà.”​

“Nếu cậu muốn, nó có thể không kết thúc.” Dụ Văn Châu nói.​

“Tôi không phải trung tâm vũ trụ.” Hoàng Thiếu Thiên nở nụ cười, “Được rồi, có lẽ trên thực tế là phải, . . . lời này nghe kỳ quặc quá, nhưng chúng ta đều biết là không phải. Tôi sẽ kết thúc, cậu sẽ kết thúc, nhưng trời sao không có giới hạn, vũ trụ là vĩnh hằng.”​

Dụ Văn Châu: “Lời của cậu nghe như triết gia hoặc thi nhân nói vậy.”​

“Haiz, đây là lời thật lòng của tôi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Dù là vũ trụ này cũng sẽ vĩnh hằng. Cậu có thể nói lại câu kia một lần nữa không?”​

“Nói cái gì?” Dụ Văn Châu hỏi.​

Hoàng Thiếu Thiên: “Vì tìm hiểu thời khắc đi tới biên giới . . .”​

Dụ Văn Châu: “. . . tôi tạo ra vũ trụ này”​

“Nghe được câu này thật hài lòng.” Hoàng Thiếu Thiên ngửa đầu, nói: “Tôi muốn đến xem ngôi sao cậu đã tạo ra.”​






[ -- : -- : -- ]

Sao canh gác số 10.​

Cảng sao đã từng một lần bị bỏ hoang nay đã được cải biến, bảo tàng người trung gian được đặt ở nền đại sảnh trước kia của cảng xuất phát, dưới mái vòm kính trong suốt của nó luôn luôn có du khách lưu luyến không muốn rời.​

Dụ Văn Châu đứng bên cạnh hình chiếu mẫu, nghe cậu hướng dẫn viên lên tiếng nhỏ nhẹ: “Hắn độc lai độc vãng suốt đời thám hiểm. Trong dữ liệu hắn lưu lại không có người yêu mà chúng ta có thể tìm ra, cũng không có bạn bè thường xuyên liên lạc, hắn cũng ít khi dừng lại một nơi nào quá lâu. Có sẽ sự cô độc ấy cũng chính là dũng khí khiến hắn xuất phát đi về phía bầu trời sao ngoài kia . . .”​

Nghe đến đó, Dụ Văn Châu khó tránh lắc đầu. Người hướng dẫn viên dẫn một đám người rời đi, chỉ có một cô bé bên cạnh hiếu kỳ hỏi hắn: “Anh không đồng ý với lời giải thích ban nãy của người kia sao?”​

“Anh chỉ thấy dũng khí và cô độc không liên quan thôi.” Dụ Văn Châu lịch sự cười với cô bé, “Chẳng qua, chúng ta bây giờ cũng chỉ biết những điều ấy về cuộc đời hắn, trên thực tế hắn trải qua cả đời với tâm tình gì thì cũng không ai rõ ràng.”​

“Đúng ạ . . .” Cô bé phiền muộn nói, “Em hy vọng đó không phải sự thật. Chí ít trước khi rời đi, phải có người tạm biệt hắn chứ.”​

Cô bé cầm quyển sổ đi ra ngoài. Dụ Văn Châu bước đến bên cạnh bệ đá, cúi đầu nhìn xuống, bầu trời sao nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, giống như 600 năm trước vậy.​





[ 10,364 : 09 : 56 ]

Bóng đêm dần sâu, sao càng thêm sáng rực. Dải sao số 10 vắt ngang bầu trời phương Bắc, giống như một quang ảnh mờ mờ màu xanh lam.​

“Tôi phải đi đây.” Hoàng Thiếu Thiên nói.​

Dụ Văn Châu không nói gì, chỉ gật đầu. Bọn họ sóng vai đi về cuối đại sảnh, trong phút giây ngắn ngủi này, vĩnh hằng giống như ánh sáng chòm sao rải xuống, lặng lẽ vờn quanh người họ.​

Đến giờ đã phải nói câu từ biệt, những lời chưa từng nói ra cũng không cần nói nữa.​

“Đúng rồi, dấu môi.” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên dừng lại. “Có phải tôi cũng có thể lưu lại một cái không?”​

Trước khi Dụ Văn Châu kịp nói gì, Hoàng Thiếu Thiên đã sáp đến gần hắn, đặt lên khuôn mặt hắn một nụ hôn.​

Sau đó hắn bước nhanh về phía trước, giống như không hề muốn nghe câu trả lời.​

“Cậu còn có thể quay thời gian lại không?” Hắn hỏi từ đằng xa.​

Dụ Văn Châu đứng tại chỗ nhìn hắn, nhìn bóng lưng giống như một con chim đang khép hai cánh kia. Hắn có thể giả vờ như tách trà kia vĩnh viễn sẽ không nguội, nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi này, giữa những vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại của thời gian, những gì hắn nắm trong tay vẫn luôn không ngừng trôi đi.​

Một số thứ khác ở lại từ trước khi các vì sao ra đời, rồi kéo dài đến tận cùng vũ trụ. Triết gia đàm luận ý nghĩa, thi nhân đàm luận dũng khí mãi mãi không đổi, còn hắn chỉ có một nụ hôn.​

Dưới cùng một bầu trời sao, mỗi lần hắn đều tiễn người kia rời đi như vậy.​

“Tôi không biết.” Hắn nói.​

“Biết ngay cậu sẽ nói thế mà.” Hoàng Thiếu Thiên quay lưng về phía hắn, lớn tiếng nói: “Vậy chúc tôi thuận buồm xuôi gió đi.”​

Hắn đi tới trước cửa, rồi dừng bước, xoay người lại.​

“Gửi lời chào đến những vì sao.”​

Hắn mỉm cười nói: “ . . . gửi lời chào đến cậu.”​




HOÀN
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Thời gian ở cảng đang chính lúc hoàng hôn. Tinh cầu này là một ngôi sao có thể tỏa nhiệt, tuổi sao còn già hơn sao “Thái dương” vẫn được ca tụng trong thi ca của thời đại trước, ánh sáng của nó xuyên qua một bầu khí quyển không giống khí quyển trên hành tinh mẹ, rót xuống mái vòm kính của căn cứ, vẽ nên những dải màu xanh lam rất đậm. Dụ Văn Châu băng qua hành lang tựa biển sâu, ngoài song cửa bên tay phải hắn, mái vòm giống như đôi cánh chim bay đang tắm mình trong sóng nắng hoàng hôn.​
Hạm viễn hành ‘Dạ Vũ’ đang đợi ở trục giữa. Đây có lẽ là lần cuối cùng nó và người điều khiển nhìn thấy ánh tà dương của thế giới văn minh.​
Tôi sẽ kết thúc, cậu sẽ kết thúc, nhưng trời sao không có giới hạn, vũ trụ là vĩnh hằng.”​
Dụ Văn Châu bước đến bên cạnh bệ đá, cúi đầu nhìn xuống, bầu trời sao nhẹ nhàng lay động trên mặt nước, giống như 600 năm trước vậy.​
Hắn đi tới trước cửa, lại dừng bước, xoay người lại.​
“Gửi lời chào đến những vì sao.”​
Hắn mỉm cười nói: “ . . . gửi lời chào đến cậu.”​

600 dài đằng đẵng cuối cùng lại hóa hư vô, hai con người ở hai mốc thời gian như thế đã có cơ hội đi cùng nhau một đoạn đường dù là rất ngắn ngủi. Bầu trời vô hạn ánh sao, trời sao ko có giới hạn, vũ trụ vĩnh hằng mãi dõi theo con đường của người ở lại. Một lời "gửi lời chào đến những vì sao" lại thành ra "gửi lời chào tới cậu", cũng đúng mà nhỉ cậu là trung tâm của vũ trụ này, trời sao trên bầu trời vẫn mãi nằm trong đáy mắt ấy, cậu là lý do vũ trụ này tồn tại, là tất cả của tôi.

Trì hoãn tới như thế nào, cuối cùng Dụ Văn Châu cũng không thể ngăn cản được giờ phút lịch sử này. Con thuyền Dạ Vũ sẽ cất cánh, mang theo thiếu niên đó vào vũ trụ mênh mông, cũng là tiến vào sử thi của nhân loại, trên trạm sao ấy sẽ có một người đến tiễn đưa. Lời vĩnh biệt đã được trì hoãn liền 365 ngày cuối cùng cũng đến.

Chuyến hành trình cuối cùng của một huyền thoại đã khởi hành.

Vũ trụ này là vĩnh cửu, trời sao này sẽ mãi soi rọi thế giới của bọn họ.

Kết thúc thế này đã là tròn vẹn nhất.

Có lẽ lời cuối cùng em chỉ có thể nghĩ về Dụ và Hoàng lúc Dạ Vũ cất cánh là "Dẫu vĩnh viễn không thể chạm tới được nhưng một đoạn tình cảm này mãi đi cùng ta."
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#5
@aurora :

vốn là tính viết rất nhiều cho Dạ Oanh nhưng giờ chắc em phải khóc 1 chút đã
lâu rồi mới phải khóc khi đọc một fic
Giống như năm ngoái, đọc nhà ga Bách Hoa
có cảm giác em cứ đọc hàng của Thanh Sơn là phải khóc 1 cái
nói sao nhỉ, thật sự em bất ngờ ở lúc sự thật được bóc tách ra
và rồi em bắt thấy mũi cay xè từ câu chuyện 600 năm trước
600 năm, thời gian đủ dài cho nhân loại đạt tới nhiều bước phát triển mới
còn người đó đã khắc tên mình vào trong lịch sử, trở thành huyền thoại của nhân loại
hóa ra cả vũ trụ này, tất cả những gì cậu đã trải qua, những người lướt qua cậu đều là do một tay người này tạo ra.
mô phỏng lại cả cuộc đời của một huyền thoại, tham gia như một vị khách đứng nhìn tất cả rồi đem lòng yêu người đấy
Dụ Văn Châu đã biết được tất cả mọi thứ, cả chuyến đi định mệnh lần này nhưng hắn vẫn sẽ ko ngăn cản, ko cản được, cũng ko thể cản được.
cảnh đầu fic hóa ra lại cảnh kết cục sau cùng cho mối duyên phận kỳ lạ này của hai người
cách nhau 600 năm lịch sử nhân loại, tình cảm của hai người vẫn nảy nở tự nhiên như vậy đấy.
Đọc đến đoạn cuối, cô bé nói rằng chí ít cũng có người đến chào hắn chứ, thật ko hiểu khi đó Dụ Văn Châu có cảm giác gì khi nghe câu đó. Bởi vì giờ phút cất cánh sau cùng của phi thuyền Dạ Vũ, đã thật sự có một người đứng ra tạm biệt nó
Dụ Văn Châu lại bước đến hồ nước, vô hạn ánh sao vẫn đang lay động ở nơi đó hệt như 600 năm trước
giờ em đã hiểu câu mà chị nói, câu của Dụ nói từ lúc ban đầu
"Gửi lời chào đến những vì sao"
cũng là gửi lời tới cậu
vì cậu chính là vì sao, chính là vũ trụ của tôi
và rồi em lại nhớ câu mà Hoàng nói
Tôi sẽ kết thúc, cậu sẽ kết thúc, nhưng trời sao không có giới hạn, vũ trụ là vĩnh hằng.”
tình cảm của bọn họ có lẽ cũng sẽ như trời sao trên kia, như vũ trụ vô tận tồn tại vĩnh hằng

@Phong hạ

Kết thúc này Dụ Hoàng là vĩnh biệt, ko có cơ hội nào gặp lại. Cho dù Dụ có mô phỏng 1 lần nữa, Hoàng đó cũng là 1 hoàng khác
Chỉ là tác giả ko mô tả sâu hơn, chứ thật sự nó rất buồn, day dứt và ám ảnh (nếu tg mô tả sâu hơn)
Dụ kéo dài thời khắc chia tay 365 lần , chứng tỏ Dụ rất rất luyến tiếc Hoàng, rất ko nỡ, lại ko đi ngăn cản
Dụ tự mình chịu đựng thời khắc chia ly đó 365 lần
kéo dài sự ly biệt khác nào tự hành hạ mình đâu
nhưng mà tg ko diễn tả rõ điều đó, để nó ko SE, tg chỉ lướt qua nhẹ nhàng trong tinh thần lạc quan của Hoàng

@aurora

nói sao nhỉ, thực ra cảm giác fic này Dụ là đứa phải đấu tranh tâm lý nhiều nhất
có lẽ ban đầu Dụ tạo ra nơi này ko mang tình cảm vs Hoàng như giờ khắc sau cùng
nhưng rồi dần dần người đứng ngoài xem lại thành nhân vật thật trong cuộc đời Hoàng
như chị nói là Dụ là vì luyến tiếc Hoàng mà kéo dài thời điểm ấy ra tậng một năm trời
kiểu rất muốn ngăn cản nhưng không ngăn cản được, cũng không thể ngăn cản, vì từ lúc bắt đầu Dụ đã bước vào thế giới của một câu chuyện định sẵn kết cục là thế, ko thể thay đổi dc
em vẫn nghĩ, kết thúc tất cả rồi, mỗi lần Dụ nhìn thấy bầu trời đầy sao sẽ nhớ tới Hoàng lắm.
đúng là ko thể trở lại, con đường của hai người họ từ lúc bắt đầu đã hiển nhiên ko giao nhau rồi
ừm khi đọc đến những dòng cuối cùng, não em nó có hơi đâm bang một chút về lời sub của bài Thượng Da của Tiểu Khúc Nhi, thực ra bài đó ko hợp vs DO đâu nhưng có hai câu làm em nghĩ tới trường hợp DỤ Hoàng ở đây. "Người đã khắc ghi tên mình vào lịch sử. Còn ta khắc tên người lên mộ bia của ta." Nghe rất là não động nhưng em thật sự mong tác giả viết đến lúc Dụ chết để có thể gặp lại Hoàng ở một thế giới khác. Dù rằng em ko rõ Hoàng mà Dụ gặp là Hoàng bản gốc hay là Hoàng dc tạo ra trong vũ trụ đó.
Túm quần lại cái câu nói gửi tới ngàn vì sao của Dụ mang cảm vỡn :((

@ButNgonPhi

Do chuyện được kể lại hầu hết dưới góc nhìn của Hoàng, nên vì hạn chế góc nhìn mà không biết Dụ nghĩ gì, cảm thấy như thế nào. Nhưng một người luôn hòa nhã và kiềm chế tốt như Dụ phải mâu thuẫn mà mệt mỏi thế nào mới quăng ra những câu bất cần như: Mặc kệ, Không quan tâm nữa. Rồi kéo dài ra 365 ngày chia ly, nó là tự hành hạ mình, cũng là nỗ lực của Dụ, là sự không cam lòng của Dụ, để giờ phút thực sự chia ly đó đến chậm hơn một phút. Dụ muốn làm những việc đi ngược lại tạo hóa để kéo dài khoảng thời gian này, nhưng . . .

Nên đó chính là cảm giác của em đó. Buồn, muốn níu kéo, nhưng đều hiểu đây là cái kết hợp lý rồi.

Thật vui vì Hoàng-mô-phỏng của vũ trụ này có Dụ làm bạn, mong rằng Hoàng bản authentic cũng có người làm bạn như thế.

Đúng, Dụ Hoàng lần này tạm biệt chính là vĩnh biệt rồi, có mô phỏng lần nữa cũng sẽ ra một Hoàng khác chứ không phải Hoàng này nữa. Mong ở một vũ trụ song song, một vũ trụ mô phỏng nào đó, Dụ tiên sinh và Hoàng nhà du hành được bên nhau.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Lần đầu đọc comment của Cụt mà thắt lòng.

Lá trông chờ nhất ở bản dịch, là cảnh bức tường dấu môi.

"Đó là ánh sáng của hy vọng và tương lai, là sự lãng mạn mê đắm lòng người, là thứ cuối cùng cũng sẽ đến, là phương xa trong giấc mơ. Dưới tấm ngăn trong suốt, nằm trên mặt đất là những khối vật liệu bền vĩnh viễn, cách mỗi khối một khoảng ngắn là một dấu môi và một cái tên. Nơi mặt đất và bầu trời không có khoảng cách. Người rời đi sẽ lưu lại nụ hôn, rồi cứ như thế được khắc vào dưới chòm sao. Bọn họ hôn trời sao, cũng như hôn vận mệnh của mình và thế giới. Triết gia đàm luận ý nghĩa, thi nhân đàm luận dũng khí mãi mãi không đổi, còn hắn chỉ có một nụ hôn."

Không phụ kỳ vọng, một cảnh này thật sự quá đẹp. Lãng mạn đầy màu tím như dải ngân hà, kỳ lạ thay, lại là điều Lá nghĩ về Dụ Hoàng của Dạ Oanh. Màu dịu dàng của những vì sao, của thời không hai người cùng nhau trải qua 365 đời, của Dụ đội.

Đã sủng từ lần gặp đầu tiên, bởi đó không phải lần gặp đầu tiên. Đã muốn rời xa từ lần gặp đầu tiên, bởi đó không phải lần gặp đầu tiên. Đầu tiên với Hoàng, không là đầu tiên với Dụ.

Dụ đội ẩn bí đã từ những phút đầu, cho nên cả người đọc lẫn Hoàng thiếu đều cảm giác anh "như đến từ một nơi nào đó cách xa vạn năm ánh sáng". Nhưng kỳ thực, Hoàng mới là người ở nơi xa xăm ấy, mà Dụ vẫn mãi chốn này, ngồi một chỗ, nhìn một người, nhìn đến lâu như thế.

Hoàng là người khơi nguồn cảm hứng. Dưới ngòi bút Thanh Sơn Vi Tuyết, không chỉ Dụ mà cả Lá cũng mơ tưởng về hình ảnh một nhà thám hiểm tài ba vượt qua những trường lực hỗn loạn của Vành đai tụ hợp, và nhà thám hiểm ấy chỉ là một thiếu niên luôn cười rạng rỡ như nắng vàng. Dạ Oanh, Dạ Oanh. Con chim sắt trong đêm, là hạm Dạ Vũ cất tiếng thét giữa vũ trụ đen tuyền, khi người anh hùng ra đi vì tương lai nhân loại, để lại ký ức giọng nói tiếng cười, và một lời tạm biệt cho người yêu nơi mặt đất.

Ngày đầu gặp nhau, Hoàng nói, đừng quên tôi.
Dụ nói, gần một vạn năm, lặng lẽ nhớ cậu, day dứt nhớ cậu.

Mô phỏng cậu, biết cậu sẽ trở nên thế nào, biết cậu sẽ vượt qua, sẽ làm được, vẫn không thể kềm lòng mà đến bên cậu, giải cứu cậu dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất. Dụ đội ơi, anh ôn nhu như thế, Thiếu Thiên liệu có biết. Có thể có có thể không, nhưng chua xót lặng lẽ trong mỗi lần gặp lại Thiếu Thiên, mỗi lần trao đổi những lời thoại đã nói qua ba trăm hồi, chắc chắn ngoài Dụ đội, không một ai biết.

Kết thúc thôi, chúng ta không vĩnh hằng, chỉ có những vì sao là vĩnh hằng. Đó là điều Hoàng nói. Nhưng những vì sao kia, chẳng phải cũng do Dụ tạo nên đó sao? Dụ nói, có thể kéo dài vĩnh viễn nếu Hoàng muốn, Dụ đội người lý trí này, hắn là nghĩ gì.

Hắn muốn cản không cản, bởi đó là mộng tưởng của Thiếu Thiên. Người kia vì mộng tưởng mà tỏa sáng rạng rỡ, phút giây Dụ mong chờ nhìn thấy, có lẽ cũng chỉ có thế. Từng khắc đánh đổi đau lòng lấy ấm áp, ấm áp lấy đau lòng, đều là tự biết.

Hoàng sẽ ở xa nơi những vì sao kia, gửi lời chào đến Dụ, hay là Dụ gửi lời chào đến Hoàng. Câu chuyện này, vốn không phải về nhà thám hiểm Hoàng từ 600 năm trước, mà về Dụ và Hoàng trong thế giới Dụ đội tạo ra. Dụ ngưỡng mộ, chính là Hoàng bản thể, mà Dụ yêu, chính là Hoàng mô phỏng. Tuy nói nếu mô phỏng thêm lần nữa, cũng là một Hoàng thứ 366 chứ không phải Hoàng của mỗi lần, nhưng chính Hoàng đã dùng từ tôi khi nói về mình của những lần mô phỏng trước. Chúng ta đều không biết, cho nên... Cho nên Lá nguyện ý tin rằng, rồi có ngày Hoàng sẽ từ những vì sao trở về.

Chỉ là, 770 - 405, đây là lần cuối cùng Dụ có thể gặp được hắn. Cho nên mới muốn không màng tất cả, kéo dài vĩnh viễn, để mình sống trong thế giới ảo tưởng này. Tất cả không phải một giấc mộng của Hoàng, là của Dụ, biết rằng mộng, vẫn mong mãi không tỉnh. Hoàng luôn nói thay những lời của Dụ, chỉ duy một điều, hắn không ở lại như Dụ muốn, dù biết rõ việc sẽ xảy ra, dù lần này là lần cuối cùng.

365 lần cản ngăn, 365 lần thất bại, nhưng mỉm cười.

Và một nụ hôn.


Diu ơi, thật không sai lầm khi để em dịch Dạ Oanh. Một câu chuyện đủ phức tạp với người không biết một chữ về thiên văn như chị, nhưng đọc của em, chị thấy câu từ rõ ràng rành mạch, thấy em đã bỏ thời gian tra cứu để bản dịch dễ hiểu nhất, lại không tầm thường hóa nội dung. Xen giữa đó, là những đoạn ngắn đáng yêu giữa Dụ Hoàng, lời văn ngốc nghếch mà không ngớ ngẩn, không thể ngăn mình mỉm cười. Đã lâu rồi mới có cảm giác yêu lại Dụ Hoàng thế này.

Ban đầu không nghĩ câu em, nhưng đọc xong thì muốn hỏi, em có hứng thú với một fic có độ dài tương tự, cũng về một nhà thám hiểm? Nếu em thích làm dạng khác để phong phú cảm hứng cũng không sao, hi vọng phi thuyền Fleur De Lys sẽ vào tay một bạn có tâm có tầm như em để có bản dịch hoàn hảo như hạm Dạ Vũ vậy.

Ban đầu là nghi ngờ trình độ của hắn, nghi ngờ độ chân thực trong hành trình thám hiểm của hắn, theo từng lần hắn hoàn thành thử thách thành công cũng dần lặng xuống. Nhiều người cảm thấy hắn là một kẻ điên liều mạng, cũng có người hô hào cho các thanh thiếu niên xem câu chuyện mạo hiểm của hắn, để tránh nhiễm phải loại chủ nghĩa anh hùng không thiết thực này rồi lựa chọn sai lầm cho cuộc đời mình. Có điều phần lớn người qua đường không có mục đích đặc thù sẽ không thảo luận sâu như vậy, bọn họ đơn thuần chỉ ủng hộ hắn mà thôi.
❤️
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#7
Dụ Văn Châu do dự một lát rồi cũng ngồi xuống sàn nhà bên cạnh hắn. Cậu ta nói: “Nhưng tôi không nhịn được, còn vội chạy tới. Quên chuyện ngày hôm nay đi nhé!”​
“Quên cái đầu cậu!” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Cậu đi mà quên, tôi không quên được.”​
Hắn gỡ vòng tay của mình ra rồi giơ lên: “Tất cả những chuyện này đều được camera hành trình của tôi ghi lại, nghe đồn nó có thể lưu trữ dữ liệu đến hơn 600 năm, sợ không? Nên tại sao tên khốn khiếp cậu nghĩ có thể không dính líu đến tôi nhỉ?”​
Chú Dụ tsundere quá, cứu thì cứu, lại còn bày đặt nói đáng ra tao không nên cứu mày =))
Series dối lòng của Dụ quá dài: đã bảo ko nên cứu nhưng vẫn cứu, cứu xong bảo mày quên tao đi
=> Dụ mà là boy vn 2k20 đã bị tế trên hội khẩu nghiệp r ngta gọi là thứ boi hl =))
Nhưng may có Thiếu Thiên quá cute, mắng Dụ, bảo quên cái đầu mày í, camera của tao lưu được 600 năm lận, mày thích quên ko =)))))

Chuyện tình boi dối lòng và boi cục súc bắt đầu từ đây =))
 

Bình luận bằng Facebook