Chương 2
Năm năm trước, nơi này hứng chịu một quả bom 500 ngàn tấn, ngay sau đó lại một quả bom "Rừng thường xanh". Trương Giai Lạc mặt không đổi sắc mà đá văng một dây leo đang tính làm hắn vấp té, lại tiện tay bắn chết một con quạ đen béo ú đang núp dưới bóng cây tìm cơ hội mổ chết người.
À, đúng vậy, thứ này không phải là quạ đen truyền thống, mặc dù chỉ mập hơn loài chim báo tang vài lần, nhưng chỉ cần bị nó cắn trúng, ngươi sẽ hiểu vì sao bây giờ người ta gọi nó là quạ ma quỷ.
Bên trong quả bom "Rừng thường xanh" là vô số hạt giống bé nhỏ. Khoảng năm năm trước, các loại cỏ dại và cây cối được thí nghiệm cẩn thận quét ngang toàn bộ khu vực này như một cơn lốc xoáy. Rừng rậm nhanh chóng lan tràn, cũng như con người năm đó mở rộng đất đai sinh sống.
"Màu xanh ma quỷ" nuốt chửng nhà máy, đường xá, làng quê, thậm chí cả thành thị. Chỉ cần một mẩu đất nhỏ, bọn chúng có thể phá tan trói buộc bên trên, sinh sôi nảy nở.
Con người cần hơn ngàn năm mới khai phá ra điều kiện sinh sống phù hợp. Chiến tranh sinh thái chỉ cần ba năm đã có thể đoạt lại những mảnh đất từng thuộc về rừng rậm, thậm chí còn nhiều hơn.
Đương nhiên nếu chỉ là rừng rậm thì không hẳn là chuyện xấu. Bản thân thực vật không có khuyết điểm gì, bọn chúng hấp thụ khí CO2, thải ra O2, làm sạch nguồn nước, cung cấp hoa quả, nếu không phải vì khả năng xâm lược quá cao, chúng quả thật là phát minh tốt nhất để bảo vệ môi trường. Nhưng vấn đề là trước khi chúng xuất hiện, quả bom 500 ngàn tấn kia đã khiến độ phóng xạ nơi này tăng vọt...
"Được rồi, lúc nào cũng là lỗi của loài người." Trương Giai Lạc cảm thán một câu, cầm chân con quạ đen béo ú kia ném cho con hổ rồng đã đi theo mình nãy giờ. "Luôn luôn là loài người sai. Độ phóng xạ cao khiến thực vật biến dị, thực vật biến dị cùng hoàn cảnh sống thay đổi thúc đẩy động vật tiến hóa và biến dị. Nhóc con, mày không phải là mèo nhà, đừng có làm nũng chứ? Làm nũng anh cũng không buông súng xuống đâu."
Đã từng... Trương Giai Lạc cảm thán mà nhìn con hổ rồng vừa ngậm quạ ma quỷ vừa nghiêng đầu nhìn hắn. Đây rõ ràng là mèo nhà Trung Hoa bình thường mà...
Răng nanh kia mà nhổ xuống là có thể trực tiếp dùng làm vũ khí, nó thật sự không phải hổ răng kiếm sao?
Vậy nên...
Trương Giai Lạc đi dạo một vòng trong rừng, giơ lên mấy con quạ hắn mới tiện tay giải quyết, cảm thán: "Ngụy Sâm, ông nuôi người ta ở đây, thật không phải là nuôi động vật hoang dã sao?!"
A, không, người ta nuôi là sentinel hoang dã.
Trương Giai Lạc nhìn vài tia nắng chiếu xuống qua tán cây, chu môi huýt sáo.
Ngụy Sâm, ông thật có tình thú.
Nếu như bỏ qua các thể loại nguy hiểm đang rình rập, khu rừng này thoáng đãng sáng rực khiến người ta say mê. Tán cây rậm rạp gần như trong suốt tựa phỉ thúy, như được điêu khắc từ đá quý, từng tán cây từ xanh nhạt đến xanh đậm lần lượt chồng lên nhau, ở khe hở giữa những tán cây là ánh nắng vàng lấp lánh.
Còn có mùi vị ngọt ngào tươi mát của hoa quả, bầu không khí khiến người ngất ngây này khiến Trương Giai Lạc từ từ giơ súng lên.
Quan sát khung cảnh thế giới bằng tinh thần của guide, Trương Giai Lạc nhận ra có một sentinel chưa đăng ký đang tới gần.
Hắn thề lần sau gặp Ngụy Sâm thì không chỉ tặng gã cặp mắt gấu mèo thôi đâu.
"Mình nhất định phải đánh gã," Trương Giai Lạc nghiến răng nghiến lợi, "đến Phương Thế Kính cũng nhận không ra!"
Hắn cúi người tránh thoát cú giật chỏ mang theo tiếng gió, chân dài quét ngang còn chưa kịp đánh ngã người phía sau, đã bị người kia thuận thế giựt mạnh khuỷu tay xuống lưng. Trương Giai Lạc tức ngực, đao trong tay trái chưa kịp đụng tới bụng người kia thì cổ tay đã bị chế trụ, đối phương lập tức lật tay hắn lại.
Trong khoảng khắc dầu sôi lửa bỏng, Trương Giai Lạc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống đất. Bị người kẹp cổ khóa khớp, chưa kịp nhìn rõ mặt đối thủ, hắn đã cảm thấy thứ gì đó vừa lạnh vừa cứng đập vào gáy.
Móa nó!!! Một trận lửa giận nghẹn ở trong lòng Trương Giai Lạc, ngày ngày đêm đêm đều vuốt ve nên hắn rất quen thuộc với cảm giác này! Vậy mà dám dùng báng súng của mình đập mình!!!
Chờ đó!!! Chờ tui tỉnh...
Người tấn công lật người hắn lại nhìn nhìn, có chút khó xử xoa xoa mũi: "Hình như... không phải? Mày nhận ra hắn không?"
Từ trong bóng râm, một con hổ trắng thong thả bước ra, trông khá mập mạp. Nó vươn đầu ngửi ngửi Trương Giai Lạc rồi nhào lên người đang ngất xỉu mà dụi tới dụi lui.
"Không phải à... Đánh lộn người rồi, làm sao đây?"
Lúc tỉnh lại, Trương Giai Lạc phát hiện mình hẳn đang nằm trong một căn phòng tồi tàn trong khu vực đã bị cây cối chiếm hơn nửa, quần áo bị lột một nửa, bản thân còn bị chói chặt. Hình như còn có thứ gì đó ấm áp nhưng nặng muốn chết đang đè trên người. Vì cú đánh ở gáy, trước mắt Trương Giai Lạc lúc trắng lúc đen, choáng váng đầu óc. Hắn dứt khoát nhắm mắt lại để khôi phục một tí thị lực rồi mới tính tiếp.
Trương Giai Lạc vùng vẫy khỏi dây thừng, sờ soạng nút thắt một hồi rồi thành thực từ bỏ việc giãy dụa.
Quá ác, vậy mà lại dùng kiểu buộc tù binh.
Đợi Trương Giai Lạc cảm thấy đã ổn, mở mắt ra mới phát hiện...
"Này..." Trương Giai Lạc ngửa đầu ra sau, cố tình cười một cách vô hại, "Nhóc to con này, mày có thể để răng nanh cách mặt anh xa chút không?"
"Linh thú không phải là thú hoang." Đang ngồi xoay lưng cạnh đống lửa không xa mà vùi đầu nghiên cứu thứ gì, người kia cuối cùng mở miệng, "Vòng kiểm soát hiện nay dùng thế nào? Đeo cho tôi một cái."
Trương Giai Lạc há to miệng, sống nhiều năm như vậy, làm guide lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp một sentinel đang thanh tỉnh... mà lại muốn một guide đeo vòng kiểm soát cho mình...
"Anh nói gì..."
Sentinel kia gãi gãi đầu mình rồi đứng lên bước tới gần, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng của anh. Đó là một người thanh niên khoảng 22-23 tuổi, có một mái tóc dài hơi rối bù, phỏng chừng là anh tự cắt bậy cắt bạ mà còn siêu khó coi.
Nhưng! Quan trọng nhất là mặt anh ta!
Đúng vậy, cho dù Trương Giai Lạc là con trai, cũng không thể không thừa nhận...
"Soái ca, anh đang mặc áo khoác của tui, mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng anh không cảm thấy hơi chật à?"
Trên khuôn mặt trắng bệnh do thiếu ánh sáng mặt trời lộ ra một nụ cười, cả người nhìn qua tựa như một con thú dữ nơi núi sâu vừa sống sót qua mùa đông dài đằng đẵng, chân dài eo thon, động tác nhanh nhẹn mang theo khí thế không thể bỏ qua.
"Tôi hẳn là ngủ thật lâu ở chỗ nào đó rồi mới bò lên." Anh gãi gãi sau gáy, nhìn có chút ngượng ngùng, "Tôi không nhớ mình là ai, muốn làm gì, muốn đi đâu, nhưng tôi đại khái không có quên thường thức và mấy thứ đã học. Thế giới thay đổi nhiều hơn tôi tưởng, tôi hẳn là muốn tìm người nào đó, nhưng lại không thể để bị phát hiện..."
"Việc này không liên quan tới chuyện anh lột đồ của tui."
"A." Soái ca không bận tâm mà mở cổ áo khoác da, để lộ ra cơ thể với các cơ bắp rắn chắc, "Tôi không có quần áo, mượn dùng một tí, tôi cảm thấy đồ của cậu rất dễ mặc."
Trương Giai Lạc chú ý tới trên cổ của anh có một...
"Đây là..." Trương Giai Lạc cố gắng cong người ngồi dậy, nhích lại gần quan sát thứ nhìn như vòng cổ, "Đây là vòng kiểm soát đời đầu, ra mắt năm năm trước, hàng Đức? Dùng bền đến vậy?"
"Hẳn là hàng Nhật, thường xuyên không nhạy, đặc biệt là dạo gần đây." Soái ca giật giật vòng kiểm soát kia, "Hơn nữa lại là bản thông thường, guide không có quyền đánh dấu, là hàng bán sỉ."
"Hàng thông thường có thể sử dụng năm năm đã là hiếm thấy, không cần yêu cầu cao quá." Trương Giai Lạc an ủi anh một chút, đẩy con hổ đang nằm sấp trên người mình nãy giờ sang một bên, "Vòng kiểm soát có đánh dấu của tui nằm trong áo khoác, hiện anh đang mặc trên người."
Soái ca lấy ra một cái vòng kiểm soát, giơ lên trước mặt Trương Giai Lạc, thẳng thắn nói: "Không dùng được."
Trương Giai Lạc trơ mắt nhìn bản thân bị trói chặt chẽ: "Anh không mở trói, tui cũng không dùng được."
Soái ca sảng khoái cởi dây trói cho Trương Giai Lạc, làm hắn vô cùng ngạc nhiên: "Nếu tui thừa cơ bỏ chạy thì sao?"
Soái ca sentinel không chút để ý mà nhún nhún vai: "Cậu chạy không thoát, cùng lắm thì lại bắt trở về."
Móa anh!!! Trương Giai Lạc giơ ngón giữa trong lòng, vừa gặp mặt đã bị đánh ngã... chưa thấy mặt đã bị đánh ngã, anh có thể đừng nhắc lại không?!
Vòng kiểm soát là dụng cụ cưỡng chế năng lực cuồng bạo của sentinel khi rơi vào trạng thái đêm vĩnh cửu. Bên trong đó là tinh thần lực của guide và một số yếu tố ngoại lực dùng để cưỡng chế.
"Thông thường," Trương Giai Lạc vừa kích hoạt chiếc vòng kia bằng tinh thần lực vừa giải thích, "mỗi guide sẽ có tần suất và biên độ tinh thần lực khác nhau, nhưng guide cấp cao có thể trực tiếp dùng tinh thần lực để kiềm lại sự rung chuyển tinh thần của sentinel. Cho nên tỷ lệ sử dụng phổ biến là từ 75% trở lên..."
"Đã tăng rất nhiều nha." Soái ca vừa gỡ bỏ vòng kiểm soát còn lại vừa cảm thán, "Tôi nhớ lúc trước là... 60%?"
"Số liệu năm năm trước." Trương Giai Lạc sờ soạng người mình, chìa tay về phía đối phương, "Trả dao lại cho tui."
"Rốt cuộc anh bò từ đâu ra?" Trương Giai Lạc nhận lấy con dao, lưu loát tách ra vòng kiểm soát trên cổ người kia, rồi tiếp tục đánh giá gương mặt của đối phương: "Anh là người đầu tiên tui gặp chủ động đòi đeo vòng kiểm soát. Đây là vòng kiểm soát có dấu ấn của tui, bên trong có tinh thần lực của tui. Mặc dù hiện nay tất cả các vòng kiểm soát đều phải có điện giật, thuốc mê, và các phương pháp kiểm soát khác, nhưng cái này chỉ có điện giật cấp thấp mà thôi, dòng điện lớn nhất cũng chỉ đủ khiến một sentinel cấp AAA tê liệt toàn thân."
"Cảm giác cậu rất nương tay với sentinel nhỉ," Soái ca ngước cổ để tiện cho Trương Giai Lạc đeo vòng, "Tôi nghe nói có vài guide hận không thể làm sentinel ngã xuống chỉ bằng một lần giật điện hay tiêm thuốc tê."
"Đối với các linh thú họ mèo, tui đều nương tay." Trương Giai Lạc tiện tay vỗ lên mái tóc rối kia, "Dù sao con mèo to nhà tui đã rời khỏi nhà, nên tui cũng yêu ai yêu cả đường đi đối với các loài họ mèo khác."
Con hổ trắng to lớn lại thừa cơ nhào tới đè Trương Giai Lạc xuống để liếm mặt.
"ĐM!" Trương Giai Lạc bị ép tới mức muốn trào dịch vị, "Nước miếng a! ĐM mày liếm nước miếng cả mặt anh! Tui nói anh làm... ĐM!!! Anh làm gì đó!!! Đại ca, đó là súng của tui!!! ĐM!!! ĐM ĐM ĐM!!!"
Soái ca móc móc lỗ tai: "Cậu chỉ biết mắng một chữ ĐM à? có muốn tôi dạy cho vài câu không?"
Trương Giai Lạc nhìn anh ta tay chân nhanh nhẹn tháo gỡ khẩu súng thương yêu của mình, tức muốn nổ phổi, nhưng lại bị một lão hổ mập muốn chết nhẹ nhàng đè xuống: "ĐM!!! Anh cút đi cho ông a a a a đó là súng của ông nha móa nó đờ mờ tổ tiên nhà anh!"
Soái ca thuần thục rút băng đạn ra, lại nhìn Trương Giai Lạc một chút: "Cậu nói là ông tôi còn muốn đờ mờ tổ tiên nhà tôi? Ý cậu là muốn đờ mờ tổ tiên cậu? Làm sao đờ mờ nha?"
Trương Giai Lạc bị tức đến trợn trắng mắt! Hắn chỉ biết chửi một câu này thôi có được không?! Ngoại trừ đờ mờ hắn còn biết nói gì nữa?!
Với lại hắn cũng không biết đờ mờ là sao, dù sao câu này là hắn học từ Ngụy Sâm sau khi người kia rời đi...
Đúng, lúc trước khi Trương Giai Lạc bị người trông nom, có người cấm hắn học nói bậy.
Trương Giai Lạc bị một con rõ ràng là lão hổ ấn xuống, bị bắt nhìn khẩu súng mình yêu thương bị người nhanh chóng tháo ra ráp lại. Lúc đầu hắn thấy ráp lại còn thở phào nhẹ nhõm, kết quả còn chưa thở xong thì khẩu súng lại bị tháo ra!
Trương Giai Lạc cảm thấy tức muốn bóc khói...
"Cậu đặc biệt thích chơi loại súng này hay loại nào cũng chơi được?"
Trương Giai Lạc trợn trắng mắt: "Cao thủ ai chơi súng, tui là chơi đạn dược."
Soái ca hiểu rõ mà "a" một tiếng: "Ở đâu có bán súng? Linh kiện cũng được, tôi biết lắp ráp."
Trương Giai Lạc nhìn tốc độ tháo ráp súng của anh càng lúc càng nhanh, về sau chỉ thấy mấy ngón tay trắng nõn múa may trên dưới.
"Anh cũng là hệ súng." Ánh mắt Trương Giai Lạc ngày càng ngưng trọng, hắn không tiếp tục bận tâm lão hổ đang trét nước miếng lên mặt hắn, "Sentinel, anh có nhớ tên mình là gì không?"
Các Sentinel đẳng cấp cỡ này cơ hồ ra chiến trường đều là nhất chiến thành danh, số chiến công lập được khó mà đếm nổi, hầu hết đều là vũ khí cấp thần của đội đột kích hoặc đội đặc chủng.
Năm năm trước...
Cuộc Thánh chiến đầu tiên...
"A... không nhớ..." Anh ôm đầu của mình, vòng kiểm soát mới đeo phát ra ánh sáng hồng nhạt, "Thật sự không nhớ được..."
Cơ hồ chỉ trong nháy máy, ánh sáng nhảy vọt đến màu đỏ thẫm, Trương Giai Lạc há hốc miệng nhìn vòng kiểm soát bắt đầu vang lên đùng đùng. Cuối cùng, trong ánh sáng màu đỏ thẫm, vòng kiểm soát phóng ra một dòng điện trắng xanh...
Năm đó, Đại Tôn nổi điên lên cũng không đến mức này... Mặc dù hơn phân nửa là vì độ phù hợp của họ cao tới 98%, nên mới có thể trấn an sóng tinh thần bùng nổ trong nháy mắt của một sentinel cấp AAA, đồng thời ổn định trạng thái đêm vĩnh cửu của anh.
Nhưng mà...
Trương Giai Lạc đẩy ra con hổ trắng trên người mình, đè lại sentinel vẫn còn hơi co giật, cẩn thận quan sát. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một sentinel có thể trong nháy mắt kích hoạt dòng điện kiểm soát mạnh nhất.
"Này này, còn tỉnh không?" Trương Giai Lạc vỗ vỗ mặt anh, "ĐM vậy là phá hỏng rồi? Anh coi vòng kiểm soát có dấu ấn của tui là đồ xài một lần hả đại ca?!"
Soái ca bị điện giật đến tê dại ngửa mặt nằm dưới đất, hồi lâu sau mới có sức mở miệng: "Có... vòng kiểm soát giật điện trực tiếp không? Tôi đoán tinh thần lực của cậu không đủ để trấn áp tôi..."
Trương Giai Lạc bị hoài nghi năng lực vô cùng tức giận, hắn lấy ra một vòng kiểm soát khác từ áo khoác của mình trên người đối phương: "Tui không tin cái này còn không trị được anh, cái này còn không được thì lần sau tui đi tìm tên hút thuốc phòng kế bên cho hắn thử!"
Đúng, thêm một cái xích chó có thể nạp điện cùng nguồn điện di động! Ông đây cho anh hưởng thụ cảm giác sảng khoái luôn luôn có dòng điện kích thích đợi sẵn!
"Cậu không phải..." Ánh mắt anh híp lại, "Không quá giống những guide ngoài kia mà tôi nghe được... là..."
"Anh nghe được guide thế nào?" Trương Giai Lạc nhanh nhẹn kiểm tra tim phổi và các nội tạng khác của anh, "Thích không? Anh còn muốn lâu lâu giật một lần à? Thêm mấy lần chắc anh sẽ quen, không cần tê liệt tim phổi nữa, lão hổ nhà anh sẽ có sẵn bữa tối luôn."
"Mặc dù cậu hơi ngốc..." Anh không để ý mặt Trương Giai Lạc lập tức đen xuống, có vẻ muốn giật điện anh thêm một lần nữa, "Nhưng cậu gặp được một sentinel hoang dã, đánh ngã cậu, còn tiện tay lột đồ cậu..."
Trương Giai Lạc nghĩ thầm đại ca, anh nói thêm nữa có tin tui giết người diệt khẩu không?
"Mặc dù nhìn có vẻ hận không thể giết chết tôi." Anh đột nhiên nở nụ cười, "Nhưng lại rất yếu lòng, cậu thật sự đã lên chiến trường? Hay là vì cậu đặc biệt nhân nhượng đối với linh thú họ mèo?"
Trương Giai Lạc phủi tay ngồi xuống đất, dùng mũi chân đạp đạp anh: "Còn muốn nói gì thì nói tiếp đi, ông đây cho anh toàn thây."
"Cậu tựa..." Người kia cố gắng giơ tay lên ra dấu, "...như một con diều hâu bị vây trong lồng, nhìn rất hiền lành ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần có thời gian..."
"Đặc biệt ngây thơ." Anh nghiêng đầu nhìn Trương Giai Lạc, "Ngây thơ đến mức khó tin... Cậu thật sự đã lên chiến trường?"
"..." Trương Giai Lạc nhào tới túm cổ áo của anh, "Đại ca anh nhìn cho kỹ, đây là quân phục! Thứ này còn có số hiệu và thời gian trong quân ngũ của tui! Tui từng tham gia cuộc Thánh chiến đầu tiên có được hay không!!!"
"A." Người kia gãi gãi sau ót, "Vậy chắc là thiên phú bẩm sinh của cậu. Đúng rồi, cậu không có việc gì thì tiến sâu vào khu rừng như vậy làm gì? Làm nhiệm vụ?"
"Không, tìm người." Trương Giai Lạc nhún vai, "Một tên không biết xấu hổ nhờ tui tìm cô dâu nuôi từ bé của gã, không đúng, hiện tại là con gã, là một sentinel nhỏ, sau đó đem về nuôi. Đây là lần đầu tui thấy kiểu nuôi sentinel như vậy... quả thật là thuần thiên nhiên không ô nhiễm, đúng không?"
Sentinel soái ca tỏ vẻ tôi cũng là sentinel hoang dại thuần thiên nhiên không ô nhiễm.
"Không già như anh." Trương Giai Lạc liếc mắt, "Là một vị thành niên, 16 hoặc 17 tuổi, linh thú cũng họ mèo... Đúng rồi, đại ca anh không nhớ thì có thể tự đặt tên cho mình nha? Hay là anh thích tui gọi anh đại ca?"
Sentinel soái ca cúi đầu ngẫm nghĩ: "Vừa rồi bị giật điện, tôi mơ hồ nhớ tới một cái tên... Này này này, thả súng kích điện trong tay cậu xuống! Giật nữa tôi cũng không nhớ ra thêm thứ gì đâu!"
Trương Giai Lạc ấm ức buông xuống súng kích điện trong tay, ồ một tiếng.
"Tôi nhớ cách đây không lâu có gặp một con con ở phía Đông Bắc." Anh vỗ đầu lão hổ kế bên, "Họ mèo, là một con báo gấm nhỏ xinh đẹp, động tác rất nhanh."
Anh cúi đầu ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, đột nhiên nhếch môi cười: "Gọi tôi Mộc Tô là được, nói chung là nhớ vậy. Chờ trời sáng, tôi dẫn cậu đi tìm thằng nhóc kia, rồi cậu dẫn tôi đi mua súng?"
Trương Giai Lạc quan sát cả người anh và con hổ trắng kế bên: "Hai người có tiền?"
Anh cười lộ rõ hai hàng răng: "Không phải cậu có sao?"
Trương Giai Lạc lại tức giận!!!
Tất cả mọi người đều hiểu khi sentinel và guide gặp gỡ, rất dễ biến thành cảnh Ngưu Lang Chức Nữ trên cầu gặp nhau...
"Kỳ thật bọn họ là củi khô lửa bốc đi?" Mộc Tô dẫn theo Trương Giai Lạc và hổ trắng đi về phía trước, "Thật ra tôi muốn nói, guide các cậu không cảm thấy, phản ứng đầu tiên khi gặp sentinel hoang dã là đeo vòng cho người ta, vậy không phải là..."
Trương Giai Lạc nhìn anh chớp chớp mắt với mình, đại khái hiểu được anh muốn truyền đạt tư tưởng nào đó cho bản thân.
"Không có việc gì." Trương Giai Lạc phất tay, "Tui còn thấy có người coi thứ này là tình thú, rõ ràng là sentinel và guide đã buộc định, suốt ngày còn đeo cái này, còn hận không thể đeo thêm dây xích chó lên."
Phương Sĩ Khiêm hắt xì mấy cái vang dội, xong thuận thế giả vờ suy yếu nằm dựa lên tiểu đội trưởng nhà mình.
"Với lại," Trương Giai Lạc múa may một khẩu súng, "Tui thật sự không thấy trên đời này có mấy sentinel có thể đè được tui."
Có đôi lúc, không nên nói quá chắc chắn...
Hôm qua, Trương Giai Lạc còn chưa thấy mặt đã bị đánh ngã, sau đó còn bị một con hổ trắng đè lên suốt cả đêm. Hôm nay, Trương Giai Lạc lần thứ hai bị người hất ngã xuống đất...
Mẹ bà nó...
Trương Giai Lạc âm thầm dùng từ thô tục thăm hỏi Ngụy Sâm và toàn bộ tổ tiên nhà gã!!!
Đây chính là người gã nói là sentinel! Còn nhỏ! Tay chân ốm yếu! Vừa mới phân hóa!
Một tay đè xuống gáy tên nhóc kia, dưới sự giúp đỡ của Mộc Tô, Trương Giai Lạc đè tên nhóc dưới người mình: "Cậu ta ở đâu ra???!"
Hiển nhiên là Mộc Tô cũng rất kinh ngạc: "Tôi cũng không thấy rõ... Thân thủ không tệ nha nhóc, từ đâu ra đây?"
Trương Giai Lạc đè tay Mộc Tô trói chân mới miễn cưỡng khiến tên nhóc này không thể chạy trốn. Cuối cùng, hổ trắng hí hửng chạy tới, trong miệng ngậm một con báo gấm nhỏ còn đang nghiêng đầu giương nanh múa vuốt. Sau đó, nó đặt mông ngồi đè lên mới khiến tên nhóc ngừng giãy dụa.
Trương Giai Lạc hung hăng búng mấy phát vào trán báo gấm con còn đang bị ngậm gáy để xả tức, sau đó đi lòng vòng quanh người nhóc con đang bị hổ trắng đè.
"Anh nói thử xem..." Trương Giai Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộc Tô, "Lão Ngụy nuôi một thằng nhóc hoang dại như thế, nếu tên này không biết nói chuyện thì làm sao đây?"
"Đm cmn anh mới không biết nói chuyện! Đm tên mặt trắng ẻo lả! Không đúng, hai tên mặt trắng!!! Thiếu gia ta cho mấy người biết, có gan thì một chọi một, quần ẩu thì có gì giỏi! Có bản lĩnh thì khiến con mập như heo này cút qua chỗ khác! Mẹ nó khi dễ vị thành niên thì tính cái gì móa anh còn búng cái gì búng! Móa anh búng tiếp là tui đá anh như đá bóng anh có tin hay không ô... ô ô..."
"Ồn quá." Mộc Tô phủi tay, ngẩng đầu nói với Trương Giai Lạc, "Mượn khăn trong túi cậu dùng một tí, nói tiếp đi."
Trương Giai Lạc lại búng hai cái vô đầu báo gấm con đang muốn cắn hắn: "Cả báo đốm tui còn xử, tui còn sợ không xử được nhóc mèo con sao? Nhóc thử lại giơ móng vuốt xem? A! Lại giơ à!"
Mộc Tô nhìn hắn ức hiếp báo gấm nhỏ hơi thảm nên lương tâm bộc phát, anh một tay tiếp nhận báo con từ miệng hổ trắng, một tay đỡ lấy mông nó: "Ai ai, đừng búng đầu con người ta nữa, coi chừng bị búng ngốc bây giờ."
Tiện thể ước lượng cân nặng con báo này.
"Nặng cỡ này, xem ra bạn cậu cho bọn họ ăn uống không tệ." Mộc Tô thuần thục kiểm tra báo con, nói hời hợt, "Về sau không ngoan đừng búng đầu, đánh một trận là được."
Lông vốn đã hơi xìu xuống, báo gấm nghe vậy lông lại dựng đứng cả lên. Mộc Tô còn không quên làm mẫu tư thế cách đánh một trận cho Trương Giai Lạc coi: "Như vầy, xách phần gáy."
Sau đó giơ tay vỗ bốp bốp hai lần lên cái mông nhỏ.
Tên nhóc xem ra đã choáng váng...
Bị đè dưới mông hổ trắng, tên nhóc kêu ô ô ô ô, từ đầu tới cuối không thể thoát khỏi cân nặng trên người, càng không thể phát ra tiếng. Chờ Trương Giai Lạc xử xong báo con lông ỉu xìu lại tới xử tên nhóc, cậu đã an tĩnh rất lâu.
"Nha." Trương Giai Lạc lôi ra miếng vải trong miệng cậu, một tay sờ cằm cậu, "Xem ra gần đây vận khí của tui không tệ, đi ra ngoài đụng hai tên sentinel hoang dã, dáng dấp đều không tệ. Không đúng..."
Hắn ngẩn đầu nhìn Mộc Tô: "Anh khá là không tệ."
"Cám ơn lời khen, đại tỷ." Thiếu niên bị đặt dưới thân lão hổ cố gắng thoát khỏi cái tay đang sờ cằm mình, "Đại tỷ, tui biết chị thấy tui đẹp trai như vậy nhất thời kích động là... Móa nó!!!"
Chuyện Trương Giai Lạc không thể nhẫn nhịn nhất trong đời này.
Một là khen hắn xinh đẹp, hai vẫn là khen hắn xinh đẹp...
Ba... chính là coi hắn là nữ...
Mặc dù buộc một đuôi tóc, mặc dù dáng vẻ hắn môi hồng răng trắng, mặc dù hắn...
Mỹ nhân đệ nhất Liên Minh đẩy ra con hổ trắng cường tráng, một lần nữa nổi điên lên mà đánh tên nhóc mới nãy suýt nữa đánh ngã hắn. Mộc Tô đứng bên cạnh dựa vào linh thú nhà mình, vừa xem náo nhiệt vừa bình luận.
"Ai ai, sao không thêm một đấm vô con mắt bên trái, đúng rồi! Đối xứng!"
"Cẩn thận cẩn thận! Tên này muốn chạy! Đè chân nó xuống!!! Lột quần ra xem nó còn dám chạy không!"
Đây là một...
Trương Giai Lạc không tìm được từ để miêu tả... chủ ý như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận là nó rất hiệu quả. Chí ít là cởi quần xuống không chỉ có thể ngăn trở mắt cá chân, mà tên nhóc này quả thật không có mặt dày như Ngụy Sâm, dám không mặc quần mà chạy trong rừng.
Trương Giai Lạc lúc này mới đem cậu trói chặt. Mộc Tô ở cạnh dạy bảo thiếu niên: "Bao lâu không mặc quần hả? Có gì phải ngượng? Mặt đỏ rần. Cậu không biết bỏ chạy là quan trọng nhất à? Chạy rồi sau này cậu lại tìm tên nào cậu có thể đánh ngã, đánh ngã hắn để cướp quần rồi chạy tiếp không được sao?"
"Này này!" Trương Giai Lạc vừa trói người vừa cảnh cáo Mộc Tô, "Anh dạy cái gì tốt có được không?"
Trương Giai Lạc trói người xong còn tiện tay sờ cặp đùi bóng loáng: "Tên gì? Lớn lên không tệ, Ngụy Sâm tên kia thật không coi cậu là cô dâu nuôi từ bé à?"
Nháy mắt, cổ tên nhóc cũng đỏ...
Trương Giai Lạc như một đứa bé thấy món đồ chơi mới, nhìn đôi lỗ tai đỏ bừng, nhịn không được nhéo một cái: "Thẹn thùng cái gì? Đm lão Ngụy cũng có thể nuôi ra tên nhóc ngây thơ như vậy, thật không dễ dàng nha! Ai ai, nói chuyện đi, vừa nãy không phải nói nhiều lắm sao?"
Tiểu sentinel nghiến răng nghiến lợi: "Nam nữ thụ thụ bất thân... Ai ai... Nam nam cũng thụ thụ bất thân!!!"
Đánh tới đánh lui một hồi, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng khiến nhóc con chịu nghe lời. Xách theo một báo gấm con đã hoàn toàn ỉu xìu, Trương Giai Lạc tính mang Mộc Tô đi cướp kho vũ khí đạn dược.
"Tui còn là vị thành niên." Tiểu sentinel đi theo phía sau, "Mấy người phạm tội ngay trước mặt vị thành niên mà được à?"
Trương Giai Lạc nghĩ mãi vẫn không rõ chỗ nào không được: "Trước kia, tui cứ xài hết của mình là xài của người khác."
Đó là bởi vì Tôn Triết Bình căn bản không dùng loại đạn dược Trương Giai Lạc cần. Trương Giai Lạc tiêu hao đạn dược gấp cả chục lần người khác, Tôn Triết Bình lại thích nuông chiều hắn, hắn dùng hết liền đem của mình cho hắn. Lúc hai người đều không còn gì để dùng, anh lại dẫn Trương Giai Lạc đi cướp kho vũ khí đạn dược của người khác.
"Lại đây lại đây." Trương Giai Lạc chỉ huy hai người họ tới gần, "Tui là dùng đạn dược, hai người... Anh dùng súng? Loại súng chuyên dùng là gì? Còn có cậu, tên tuổi là gì báo mau!"
"Hoàng Thiếu Thiên, có dao găm không? Cho tui mấy thanh là được, bền chắc một chút." Thiếu niên nhướng hàng lông mày dài, mở miệng hỏi, "Lão Ngụy bảo tui chờ trong rừng, nói sẽ có một guide nhìn ngốc ngốc tới tìm. Tui chờ một ngày không thấy guide ngốc ngốc đâu, nhưng quạ ma quỷ và hổ răng kiếm săn được đủ để tui ăn ba ngày. Sau đó, hôm nay thật vất vả mới chờ được một guide tới gần mẹ nó còn dẫn theo một sentinel..."
Hoàng Thiếu Thiên đảo mắt, cậu phân vân không biết là địch hay bạn. Lúc đi, Ngụy Sâm gần như là lôi kéo tai cậu căn dặn để cậu biết một sentinel hoang dã bị guide bắt được thì sẽ có hậu quả gì. Hoặc bị bắt trở về đăng ký danh sách trở thành vũ khí chiến đấu, hoặc phải xử lý tên guide kia.
Nhưng trong nháy mắt khi tên đó trả đòn đánh ngã mình, Hoàng Thiếu Thiên liền biết đây chính là guide ngốc ngốc, bởi lúc đó Ngụy Sâm chỉ nói cho cậu biết một điểm đặc trưng của người cần tìm.
"Dáng vẻ như con gái."
Đương nhiên, Ngụy Sâm không có nói cho Hoàng Thiếu Thiên biết, đây cũng là điểm tối kỵ của Trương Giai Lạc. Hoàng Thiếu Thiên bị Trương Giai Lạc đánh khá thảm.
"Súng nào cũng được." Mộc Tô quan sát khung cảnh xung quanh kho vũ khí đạn dược, "Đây là... cái gì?"
Trương Giai Lạc phủi tay: "Tui lấy từ tay Ngụy Sâm, là gã phát hiện. Từng là công xưởng quân đội bí mật, đạn dược và các loại vật liệu đều rất đầy đủ, sau khi đi vào có thể tùy ý lựa chọn. Nhưng..."
Vấn đề duy nhất là nó có thể đã bị các sinh vật nhiễm phóng xạ trong khu rừng chiếm cứ. Trong đó không biết có nguy hiểm gì đang chờ bọn họ.
- TBC -