Ongoing [Nhiều CP][R18] Cường Hạng Lệnh

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1
[Nhiều CP]
Cường Hạng Lệnh


Fanfic Toàn chức cao thủ


Cám ơn @Hàn Chiêu Thiến@JayN đã giúp tìm và edit hình minh họa

Tác giả: 天腐的多喵
Link convert: [Nhiều CP] Cường Hạng Lệnh
Edit: Katakara (các chương còn lại), @Mạc Tư Thân Ngoại (PN Dụ Hoàng H), @Băng Ly (PN Tán Tu H), @Cú mèo (PN Phương Vương H), @Núi Lửa Nhỏ (PN Thức tỉnh), @Duẫn Thiên (PN Kiểm tra sức khỏe, PN Một thế giới mới ở tuổi 14)
Beta: @Thobeo (chương 1-3), @Mạc Tư (chương 9-10)
Tình trạng raw: Đang thực hiện
Tình trạng edit: Đang thực hiện
CP: Dụ Hoàng, Song Hoa, Tán Tu, Hàn Trương, Phương Ngụy, Phương Vương
Thể loại: Sentinel/guide (tiếu hướng), R18

Nhớ nhấn "Theo dõi" góc phải trên để nhận được tin nhắn khi có chương mới nhé ;)

Setting sentinel/guide (tiếu hướng) được vận dụng khá khác nhau trong từng truyện, nên những điều dưới đây có thể đúng hoặc không với các fic sentinel/guide khác (Nhưng chắc chắn đúng trong fic này).

Sentinel (tiếu binh/lính gác): Sau khi thức tỉnh, sentinel được cường hóa về mọi mặt thể chất, phản xạ, giác quan... aka biến thành siêu nhân. Tuy nhiên, về mặt tinh thần, sentinel rất dễ bị kích thích, ngũ giác được tăng cường nếu không khống chế tốt có thể bị quá tải tin tức hoặc dẫn đến cuồng bạo (hành động không kiểm soát) nên sẽ cần guide để xoa dịu và điều hướng.

Guide (hướng đạo/dẫn đường): Sau khi thức tỉnh, guide có khả năng dùng tinh thần lực (sức mạnh tinh thần) để tác động vào trí óc người khác, có khả năng đọc suy nghĩ, cảm nhận được những xung động trong tâm trí người khác, điều khiển suy nghĩ của đối tượng, cũng như điều chỉnh độ nhạy của giác quan sentinel để họ không bị quá tải.

Linh thể (tinh thần thể): Linh thể là sức mạnh tinh thần của sentinel được thực thể hóa, có hình dạng các loài động vật, có hành động và suy nghĩ riêng. Có thể xuất hiện hoặc biến vào thế giới tinh thần theo ý của chủ nhân.

Chính văn

Chương 01 - Chương 02 - Chương 03 - Chương 04 - Chương 05
Chương 06 - Chương 07 - Chương 08 - Chương 09 - Chương 10
Chương 11 - Chương 12 - Chương 13 - Chương 14 - Chương 15
Chương 16 - Chương 17 - Chương 18 - Chương 19 - Chương 20
Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24 - Chương 25
Chương 26 - Chương 27 - Chương 28 - Chương 29 - Chương 30
Chương 31 - Chương 32 - Chương 33 - Chương 34 - Chương 35
Chương 36 - Chương 37 - Chương 38 - Chương 39 - Chương 40
Chương 41 - Chương 42 - Chương 43 - Chương 44 - Chương 45
Chương 46 - Chương 47 - Chương 48 - Chương 49 - Chương 50
Chương 51 - Chương 52 - ...

Phiên ngoại
Kiểm tra sức khỏe
Một thế giới mới ở tuổi 14 (Hàn Trương - Song Hoa)
Vết tuyết (Hàn Trương)
Thức tỉnh (Tán Tu)
Tính kháng dược (Phương Vương)
Nhất chiến thành danh (Phương Vương)
Tán Tu H
Phương Vương H
Dụ Hoàng H

- Hết -​
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#2
Chương 1

"Mở cửa!!!!"

"Mở cửa mau!!! Trương Giai Lạc!!!!"

"Mở!!! Cửa!!!!!!!!"

Trương Giai Lạc lăn qua lộn lại ba vòng mới mò ra cái đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, cầm nó ném về phía cửa.

"Cút đi cho tui!!!!!!!!!!!"

Nửa tiếng sau...

"Ôi chao..." Ngụy Sâm vừa cẩn thận từng li từng tí đi vòng qua các món đồ có cái nguy hiểm có cái không nằm đầy đất, vừa tìm chỗ có thể miễn cưỡng đặt mông trên ghế sofa, "Lạc gia, cậu đem cái ổ nhà mình làm thành bộ dáng thế này cũng thật không dễ."

Trương Giai Lạc rút khẩu súng ra, tiện tay lên đạn: "Tui cho ông ba giây, cho tui lý do không giết ông. Tui nói ông biết, trên đời này không có mấy người dám đánh thức tui sớm vậy đâu!"

Ngụy Sâm giơ hai tay lên: "Giúp tôi nuôi con trai."

Trương Giai Lạc trầm mặc ba giây, ném súng ngắn, nhào tới đè Ngụy Sâm xuống rồi đấm một phát vào mặt: "Tui cảm thấy trực tiếp giết chết ông là quá có lợi cho ông, đánh tới chết tốt hơn nhiều!"

"Móa móa móa! Trương Giai Lạc cmn đánh người ai đánh mặt!!!"

"ĐM cậu chơi đánh xáp lá cà với một người chuyên khống chế từ xa. Cậu có biết xấu hổ không!"

"Tên thư sinh nhà cậu, cậu còn đánh là tôi chống trả đó! Cậu tưởng tôi đánh không lại cậu à! Bà nội nó!!!"

Chờ Trương Giai Lạc đánh Ngụy Sâm đã tay, hắn cũng tự bình tĩnh lại, vừa rửa mặt vừa hỏi: "Con ông? Giấu Phương Thế Kính nhà ông mà có con riêng à? Ai... Không đúng, sao tui nghe nói ông ở bên ngoài có một thằng nhóc làm con dâu nuôi từ bé?"

Ngụy Sâm liếc mắt: "Ông đây chính trực như vầy sao có thể... Lạc Lạc cậu để súng xuống, chuyện gì cũng từ từ nói..."

Ngụy Sâm bị chĩa súng liền ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ. Trương Giai Lạc vui vẻ tiện tay chụp một tấm hình làm lưu niệm, rồi hối Ngụy Sâm nói chuyện đứng đắn: "Ông sáng sớm tới muốn tui giúp ông nuôi con trai? Ngụy Sâm, ông bị Phương Thế Kính làm tới mức sinh con à?"

"Được rồi." Ngụy Sâm tỏ vẻ đầu hàng, "Tôi đã từng có một tí tư tâm như vậy, cậu biết đó, lúc nhặt được tên nhóc kia, tôi từng nghĩ nếu là guide thì tốt, nếu là guide có độ phù hợp cực cao với tôi thì chính là hoàn mỹ."

Trương Giai Lạc cầm điện thoại lên: "Tui hiện tại cực kỳ muốn gọi điện cho Phương Thế Kính, nói sentinel nhà ảnh suốt ngày nghĩ tới việc có một cô dâu nuôi từ bé, bỏ anh ta mà đi."

Ngụy Sâm chỉ chỉ cổ mình: "Nói chuyện thực tế tí đi, trên cổ tôi còn cái này, tính người nhà hắn cái mẹ gì?"

Cổ của gã đang đeo một vòng kiểm soát mà tất cả sentinel đã bị khống chế có đăng ký trong hồ sơ đều phải đeo, phòng trường hợp bọn họ không có guide để thực hiện khơi thông tạm thời mà rơi vào đêm vĩnh cửu. Sentinel rơi vào trạng thái đêm vĩnh cửu sẽ như bị châm một liều thuốc nóng nảy cùng một liều thuốc kích dục, bọn họ sẽ điên cuồng tấn công tất cả những thứ chuyển động xung quanh...

"Tui cũng không hiểu." Trương Giai Lạc gác chéo chân, "Hai ông có độ phù hợp cao tới 96%, vì sao còn chưa kết hôn?"

Ngụy Sâm nở một nụ cười thiệt bỉ ổi: "Tôi nhớ cậu với người nào đó có độ phù hợp cao tới... Bỏ súng xuống bỏ súng xuống! Cái gì cũng từ từ nói! Tôi sai rồi tôi sai rồi được chưa?! Lạc gia, tôi xin lỗi cậu!!!"

"Đôi khi cậu phải cho sentinel động lực theo đuổi độ phù hợp 100% chứ." Ngụy Sâm lấy ra một điếu thuốc, rít một hơi, "Một guide không ở trong hồ sơ quản lý, không bị khống chế, sau đó tôi liền có thể thoát khỏi thứ này."

"Tui tưởng ông đeo cái này rất thoải mái." Trương Giai Lạc nghiêng đầu, nhìn thoáng qua vòng kiểm soát trên cổ Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm kéo cái vòng trên cổ, mắt trợn trắng: "Người ta là tình thú, của tôi tính cái gì?"

Đây là thứ giam cầm tự do của bọn họ...

Trương Giai Lạc và Ngụy Sâm mặc niệm hai giây cho tự do đã mất của gã: "Lại nói cô vợ nhỏ kia của ông, sao lại thành con ông rồi? Đừng bày vẻ mặt trong sáng với tui, tiết tháo của ông bán cho Phương Thế Kính hết rồi, đừng tưởng tui không biết."

Ngụy Sâm trưng vẻ mặt cậu không hiểu rồi: "Tôi bán tiết tháo cho Phương Thế Kính làm gì? Để chơi à? Có tác dụng không? Có ăn được không?"

Trương Giai Lạc tiếp tục lạnh lùng lên đạn: "Có thể lên giường."

Ngụy Sâm liền ủ rũ cuộn người trên ghế sofa của Trương Giai Lạc, tinh thần sa sút nhìn như người phụ nữ sa chân lỡ bước.

"Đến mức đó à?" Trương Giai Lạc dùng mũi chân chọt gã, "Không phải chỉ là lên giường sao? Bọn tôi cảm thấy này là chuyện sớm hay muộn với hai người các ông thôi, ông có cần ăn cháo đá bát vậy không? Hay là kỹ thuật Phương Thế Kính kém quá, ông không hài lòng?"

Là kỹ thuật quá tốt...

Ngụy Sâm đỏ mặt, ho khan mấy cái, rồi chuyển chủ đề về lại đứa con của hắn: "Tên nhóc kia, gần đây bắt đầu phát triển đặc tính."

Trương Giai Lạc lập tức vỗ tay ủng hộ: "Chúc mừng ông, rốt cuộc có thể thoát khỏi lão già kia, bắt đầu mùa xuân thứ hai."

"Mùa xuân thứ hai con khỉ!" Ngụy Sâm rốt cuộc bùng nổ, "Nó là một sentinel! Sentinel cậu hiểu không?! Ông đây muốn một sentinel làm cô dâu nuôi từ bé làm gì?! Móa! Tôi coi như nuôi một đứa con đi?!"

Thật không ngờ... Thật không ngờ...

Ngụy Sâm đã an bài hết thảy đường lui, lại phát hiện nhân vật trọng yếu biến thành một sentinel, trời đất chứng giám, cả người gã đều suy sụp.

"Người ta hay trưng ra cái hay cái đẹp, mỗi ông lại thích tự nói xấu mình." Trương Giai Lạc vuốt ve cây súng trong tay, hững hờ nhìn Ngụy Sâm, "Ông nghĩ tui tin bao nhiêu phần?"

"Há há." Ngụy Sâm cười vô cùng bỉ ổi, "Chí ít, đầu tiên, tôi muốn bỏ trốn, thứ hai, tôi giao một sentinel nhỏ cho cậu nuôi."

"Sao tui phải mất công nuôi con trai cho ông?" Trương Giai Lạc cảm thấy giao dịch này quá lỗ vốn, "Ăn của tui uống của tui không nói, sau này còn có thể đè tui? Tui bị nhũn não à?"

Vẻ mặt Ngụy Sâm rất chân thành: "Nhũn não mới nuôi, vậy cậu nhũn não một lần được không?"

"Tui nhớ Phương Thế Kính có nuôi một guide phải không? Một bé trai rất ngoan, Lam Vũ các ông có guide, sao ông không giao tên nhóc này cho Lam Vũ? Bên đó tự do vậy còn muốn gì nữa?"

"Không giống." Ngụy Sâm bưng trán, "Tên nhóc đó bị tôi nuôi thả riết giờ hoang dã lắm cậu biết không? Lúc tôi nhặt được, vốn không nghĩ nói cho người khác..."

"Vậy nói tui biết làm gì?" Trương Giai Lạc nhướng mày, quan sát trên dưới Ngụy Sâm, "Nhìn tui dễ mềm lòng hay là dễ bắt nạt?"

Ngụy Sâm ha ha hai tiếng: "Lạc gia, nhìn cậu đẹp mắt nhất."

Lại là một trận hỗn chiến, chờ khói súng tản đi, Ngụy Sâm chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Trương Giai Lạc, cậu có muốn đi ngó một chút không? Ngó một chút cậu sẽ biết tại sao tôi muốn cậu nuôi, tuy tôi cũng mặt dày đi nói với Diệp Tu, nhưng..."

"Ông không yên tâm Phương Thế Kính và đệ tử anh ta vậy sao?"

"Guide tôi chỉ tin cậu và Diệp Tu."

Trương Giai Lạc vui vẻ: "Chờ ông chạy rồi, tui sẽ nói câu này với Phương Thế Kính, ông cẩn thận eo và mông mình đó."

Ngụy Sâm liếc hắn một cái.

Nói thật, Trương Giai Lạc vẫn luôn khó hiểu, người như Phương Thế Kính, khí chất lạnh lùng nhưng hào hoa phong nhã, cách đối nhân xử thế cũng rất tốt, luôn lễ độ đoan chính, cùng một sentinel cả người cà lơ phất phơ nhiều năm như vậy, không biết đã bao lần phải xử lý mớ bòng bong do tên kia gây ra. Chưa kể Phương Thế Kính còn có vẻ ngoài không tệ, năng lực cũng không tệ, có thể lên tiền tuyến có thể xuống phòng bếp, nội bộ Liên Minh ai cũng nói hắn chắc cái gì cũng biết, chỉ trừ sinh con. Vậy mà không biết vì sao...

"Ông nói Phương Thế Kính vì sao nha..." Trương Giai Lạc cảm thán một chút, tiện tay thu dọn đồ đạc, đi xem đứa con trong lời Ngụy Sâm, "Lại một người có linh thú họ mèo? Họ mèo đều như nhau à? Đeo vòng cổ thôi mà như sắp tèo vậy."

Cho dù là Ngụy Sâm hay là...

Sau chiến tranh, thế giới quá hỗn loạn. Phóng xạ và khói lửa chiến tranh đã khiến khoa học kỹ thuật và xã hội thay đổi rất nhiều, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi...

Trương Giai Lạc chuẩn bị súng ống đầy đủ trên người, rồi tiện tay lấy vài vòng kiểm soát bỏ vào túi, đi ra ngoài.

Tên lửa sinh học, tên lửa hóa học, thậm chí tên lửa phóng xạ đều từng để lại vết thương sâu đậm trên mảnh đất này. Nhóm người cực đoan theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường chế tạo ra bom sinh học, bên trong chứa đầy hạt giống đặc biệt. Những hạt giống này có thể xuyên thủng cốt thép xi măng và bất kỳ các chất liệu khác, đâm phá mặt đất, điên cuồng sinh trưởng, khuếch trương lãnh địa của mình.

Lại thêm ảnh hưởng của các loại phóng xạ...

Nơi này đã trở thành một thành phố cô độc xen lẫn trong khu rừng.

"Đi ra ngoài thật bất tiện." Trương Giai Lạc tông cửa đi ra, "Nuôi một người ở chung cũng không tệ, coi như hôm nay tui ra ngoài kiếm món ngon."

- TBC -
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,462
Số lượt thích
19,350
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Lại nói cô vợ nhỏ kia của ông, sao lại thành con ông rồi?
Ăn của tui uống của tui không nói, sau này còn có thể đè tui?
Không hổ là Cường Hạng Lệnh, mới chương đầu đã quần ma loạn vũ! Hoàng Ngụy, Hoàng Lạc, tôi bắt đầu đọc điều lệ đảng Dụ Hoàng Song Hoa từ đây :ROFLMAO::ROFLMAO:

"Tui cũng không hiểu." Trương Giai Lạc gác chéo chân, "Hai ông có độ phù hợp cao tới 96%, vì sao còn chưa kết hôn?"

Ngụy Sâm nở một nụ cười thiệt bỉ ổi: "Tôi nhớ cậu với người nào đó có độ phù hợp cao tới... Bỏ súng xuống bỏ súng xuống! Cái gì cũng từ từ nói! Tôi sai rồi tôi sai rồi được chưa?! Lạc gia, tôi xin lỗi cậu!!!"
Hoa phấn cũng bắt đầu soi tồn tại cảm của Đại Hoa từ đây :love:
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,200
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Cám ơn @JayN và @Hàn Chiêu Thiến đã giúp tìm và edit hình minh họa
Ahihi, không có chi nè :D

Ngụy Sâm liếc mắt: "Ông đây chính trực như vầy sao có thể... Lạc Lạc cậu để súng xuống, chuyện gì cũng từ từ nói..."
Trương Giai Lạc tiếp tục lạnh lùng lên đạn: "Có thể lên giường."
Lại là một trận hỗn chiến, chờ khói súng tản đi, Ngụy Sâm chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Trương Giai Lạc, cậu có muốn đi ngó một chút không? Ngó một chút cậu sẽ biết tại sao tôi muốn cậu nuôi, tuy tôi cũng mặt dày đi nói với Diệp Tu, nhưng..."
Tui cảm thấy ở chung với Lạc Lạc cũng nguy hiểm phết, léng pha léng phéng sọ mình có thêm một lỗ không chừng :)
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,210
Số lượt thích
2,686
Team
Hưng Hân
#5
Loading........................
Có mùi hấp dẫn, cơ mà có nhiều chỗ chưa hiểu dc, phải đi tìm hiểu G/S hệ thống này thêm ms dc :3
Cơ mà tưởng Sentinel là công mà? Bên fix Thiên tinh hà DT là Guide của HVT mà cũng ntn thì....đủ mặn a :p
 

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,172
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#6
Loading........................
Có mùi hấp dẫn, cơ mà có nhiều chỗ chưa hiểu dc, phải đi tìm hiểu G/S hệ thống này thêm ms dc :3
Cơ mà tưởng Sentinel là công mà? Bên fix Thiên tinh hà DT là Guide của HVT mà cũng ntn thì....đủ mặn a :p
Setting này khác với ABO. Sentinel ko bắt buộc phải là công, Guide cũng ko hẳn là thụ nha.

Bạn có thể tham khảo thêm vài fic Tiếu hướng đã edit trên 4rum mình để bít thêm chi tiết nà:

Ongoing - [Hàn Diệp] Tinh Hà Đăng Tháp

Hoàn - [Song Tử Tinh] [Khưu Kiều] Kỵ sĩ sao trời
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,210
Số lượt thích
2,686
Team
Hưng Hân
#7

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#8
Chương 2

Năm năm trước, nơi này hứng chịu một quả bom 500 ngàn tấn, ngay sau đó lại một quả bom "Rừng thường xanh". Trương Giai Lạc mặt không đổi sắc mà đá văng một dây leo đang tính làm hắn vấp té, lại tiện tay bắn chết một con quạ đen béo ú đang núp dưới bóng cây tìm cơ hội mổ chết người.

À, đúng vậy, thứ này không phải là quạ đen truyền thống, mặc dù chỉ mập hơn loài chim báo tang vài lần, nhưng chỉ cần bị nó cắn trúng, ngươi sẽ hiểu vì sao bây giờ người ta gọi nó là quạ ma quỷ.

Bên trong quả bom "Rừng thường xanh" là vô số hạt giống bé nhỏ. Khoảng năm năm trước, các loại cỏ dại và cây cối được thí nghiệm cẩn thận quét ngang toàn bộ khu vực này như một cơn lốc xoáy. Rừng rậm nhanh chóng lan tràn, cũng như con người năm đó mở rộng đất đai sinh sống.

"Màu xanh ma quỷ" nuốt chửng nhà máy, đường xá, làng quê, thậm chí cả thành thị. Chỉ cần một mẩu đất nhỏ, bọn chúng có thể phá tan trói buộc bên trên, sinh sôi nảy nở.

Con người cần hơn ngàn năm mới khai phá ra điều kiện sinh sống phù hợp. Chiến tranh sinh thái chỉ cần ba năm đã có thể đoạt lại những mảnh đất từng thuộc về rừng rậm, thậm chí còn nhiều hơn.

Đương nhiên nếu chỉ là rừng rậm thì không hẳn là chuyện xấu. Bản thân thực vật không có khuyết điểm gì, bọn chúng hấp thụ khí CO2, thải ra O2, làm sạch nguồn nước, cung cấp hoa quả, nếu không phải vì khả năng xâm lược quá cao, chúng quả thật là phát minh tốt nhất để bảo vệ môi trường. Nhưng vấn đề là trước khi chúng xuất hiện, quả bom 500 ngàn tấn kia đã khiến độ phóng xạ nơi này tăng vọt...

"Được rồi, lúc nào cũng là lỗi của loài người." Trương Giai Lạc cảm thán một câu, cầm chân con quạ đen béo ú kia ném cho con hổ rồng đã đi theo mình nãy giờ. "Luôn luôn là loài người sai. Độ phóng xạ cao khiến thực vật biến dị, thực vật biến dị cùng hoàn cảnh sống thay đổi thúc đẩy động vật tiến hóa và biến dị. Nhóc con, mày không phải là mèo nhà, đừng có làm nũng chứ? Làm nũng anh cũng không buông súng xuống đâu."

Đã từng... Trương Giai Lạc cảm thán mà nhìn con hổ rồng vừa ngậm quạ ma quỷ vừa nghiêng đầu nhìn hắn. Đây rõ ràng là mèo nhà Trung Hoa bình thường mà...

Răng nanh kia mà nhổ xuống là có thể trực tiếp dùng làm vũ khí, nó thật sự không phải hổ răng kiếm sao?

Vậy nên...

Trương Giai Lạc đi dạo một vòng trong rừng, giơ lên mấy con quạ hắn mới tiện tay giải quyết, cảm thán: "Ngụy Sâm, ông nuôi người ta ở đây, thật không phải là nuôi động vật hoang dã sao?!"

A, không, người ta nuôi là sentinel hoang dã.

Trương Giai Lạc nhìn vài tia nắng chiếu xuống qua tán cây, chu môi huýt sáo.

Ngụy Sâm, ông thật có tình thú.

Nếu như bỏ qua các thể loại nguy hiểm đang rình rập, khu rừng này thoáng đãng sáng rực khiến người ta say mê. Tán cây rậm rạp gần như trong suốt tựa phỉ thúy, như được điêu khắc từ đá quý, từng tán cây từ xanh nhạt đến xanh đậm lần lượt chồng lên nhau, ở khe hở giữa những tán cây là ánh nắng vàng lấp lánh.

Còn có mùi vị ngọt ngào tươi mát của hoa quả, bầu không khí khiến người ngất ngây này khiến Trương Giai Lạc từ từ giơ súng lên.

Quan sát khung cảnh thế giới bằng tinh thần của guide, Trương Giai Lạc nhận ra có một sentinel chưa đăng ký đang tới gần.

Hắn thề lần sau gặp Ngụy Sâm thì không chỉ tặng gã cặp mắt gấu mèo thôi đâu.

"Mình nhất định phải đánh gã," Trương Giai Lạc nghiến răng nghiến lợi, "đến Phương Thế Kính cũng nhận không ra!"

Hắn cúi người tránh thoát cú giật chỏ mang theo tiếng gió, chân dài quét ngang còn chưa kịp đánh ngã người phía sau, đã bị người kia thuận thế giựt mạnh khuỷu tay xuống lưng. Trương Giai Lạc tức ngực, đao trong tay trái chưa kịp đụng tới bụng người kia thì cổ tay đã bị chế trụ, đối phương lập tức lật tay hắn lại.

Trong khoảng khắc dầu sôi lửa bỏng, Trương Giai Lạc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống đất. Bị người kẹp cổ khóa khớp, chưa kịp nhìn rõ mặt đối thủ, hắn đã cảm thấy thứ gì đó vừa lạnh vừa cứng đập vào gáy.

Móa nó!!! Một trận lửa giận nghẹn ở trong lòng Trương Giai Lạc, ngày ngày đêm đêm đều vuốt ve nên hắn rất quen thuộc với cảm giác này! Vậy mà dám dùng báng súng của mình đập mình!!!

Chờ đó!!! Chờ tui tỉnh...

Người tấn công lật người hắn lại nhìn nhìn, có chút khó xử xoa xoa mũi: "Hình như... không phải? Mày nhận ra hắn không?"

Từ trong bóng râm, một con hổ trắng thong thả bước ra, trông khá mập mạp. Nó vươn đầu ngửi ngửi Trương Giai Lạc rồi nhào lên người đang ngất xỉu mà dụi tới dụi lui.

"Không phải à... Đánh lộn người rồi, làm sao đây?"

Lúc tỉnh lại, Trương Giai Lạc phát hiện mình hẳn đang nằm trong một căn phòng tồi tàn trong khu vực đã bị cây cối chiếm hơn nửa, quần áo bị lột một nửa, bản thân còn bị chói chặt. Hình như còn có thứ gì đó ấm áp nhưng nặng muốn chết đang đè trên người. Vì cú đánh ở gáy, trước mắt Trương Giai Lạc lúc trắng lúc đen, choáng váng đầu óc. Hắn dứt khoát nhắm mắt lại để khôi phục một tí thị lực rồi mới tính tiếp.

Trương Giai Lạc vùng vẫy khỏi dây thừng, sờ soạng nút thắt một hồi rồi thành thực từ bỏ việc giãy dụa.

Quá ác, vậy mà lại dùng kiểu buộc tù binh.

Đợi Trương Giai Lạc cảm thấy đã ổn, mở mắt ra mới phát hiện...

"Này..." Trương Giai Lạc ngửa đầu ra sau, cố tình cười một cách vô hại, "Nhóc to con này, mày có thể để răng nanh cách mặt anh xa chút không?"

"Linh thú không phải là thú hoang." Đang ngồi xoay lưng cạnh đống lửa không xa mà vùi đầu nghiên cứu thứ gì, người kia cuối cùng mở miệng, "Vòng kiểm soát hiện nay dùng thế nào? Đeo cho tôi một cái."

Trương Giai Lạc há to miệng, sống nhiều năm như vậy, làm guide lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp một sentinel đang thanh tỉnh... mà lại muốn một guide đeo vòng kiểm soát cho mình...

"Anh nói gì..."

Sentinel kia gãi gãi đầu mình rồi đứng lên bước tới gần, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng thấy rõ hình dạng của anh. Đó là một người thanh niên khoảng 22-23 tuổi, có một mái tóc dài hơi rối bù, phỏng chừng là anh tự cắt bậy cắt bạ mà còn siêu khó coi.

Nhưng! Quan trọng nhất là mặt anh ta!

Đúng vậy, cho dù Trương Giai Lạc là con trai, cũng không thể không thừa nhận...

"Soái ca, anh đang mặc áo khoác của tui, mặc dù anh rất đẹp trai, nhưng anh không cảm thấy hơi chật à?"

Trên khuôn mặt trắng bệnh do thiếu ánh sáng mặt trời lộ ra một nụ cười, cả người nhìn qua tựa như một con thú dữ nơi núi sâu vừa sống sót qua mùa đông dài đằng đẵng, chân dài eo thon, động tác nhanh nhẹn mang theo khí thế không thể bỏ qua.

"Tôi hẳn là ngủ thật lâu ở chỗ nào đó rồi mới bò lên." Anh gãi gãi sau gáy, nhìn có chút ngượng ngùng, "Tôi không nhớ mình là ai, muốn làm gì, muốn đi đâu, nhưng tôi đại khái không có quên thường thức và mấy thứ đã học. Thế giới thay đổi nhiều hơn tôi tưởng, tôi hẳn là muốn tìm người nào đó, nhưng lại không thể để bị phát hiện..."

"Việc này không liên quan tới chuyện anh lột đồ của tui."

"A." Soái ca không bận tâm mà mở cổ áo khoác da, để lộ ra cơ thể với các cơ bắp rắn chắc, "Tôi không có quần áo, mượn dùng một tí, tôi cảm thấy đồ của cậu rất dễ mặc."

Trương Giai Lạc chú ý tới trên cổ của anh có một...

"Đây là..." Trương Giai Lạc cố gắng cong người ngồi dậy, nhích lại gần quan sát thứ nhìn như vòng cổ, "Đây là vòng kiểm soát đời đầu, ra mắt năm năm trước, hàng Đức? Dùng bền đến vậy?"

"Hẳn là hàng Nhật, thường xuyên không nhạy, đặc biệt là dạo gần đây." Soái ca giật giật vòng kiểm soát kia, "Hơn nữa lại là bản thông thường, guide không có quyền đánh dấu, là hàng bán sỉ."

"Hàng thông thường có thể sử dụng năm năm đã là hiếm thấy, không cần yêu cầu cao quá." Trương Giai Lạc an ủi anh một chút, đẩy con hổ đang nằm sấp trên người mình nãy giờ sang một bên, "Vòng kiểm soát có đánh dấu của tui nằm trong áo khoác, hiện anh đang mặc trên người."

Soái ca lấy ra một cái vòng kiểm soát, giơ lên trước mặt Trương Giai Lạc, thẳng thắn nói: "Không dùng được."

Trương Giai Lạc trơ mắt nhìn bản thân bị trói chặt chẽ: "Anh không mở trói, tui cũng không dùng được."

Soái ca sảng khoái cởi dây trói cho Trương Giai Lạc, làm hắn vô cùng ngạc nhiên: "Nếu tui thừa cơ bỏ chạy thì sao?"

Soái ca sentinel không chút để ý mà nhún nhún vai: "Cậu chạy không thoát, cùng lắm thì lại bắt trở về."

Móa anh!!! Trương Giai Lạc giơ ngón giữa trong lòng, vừa gặp mặt đã bị đánh ngã... chưa thấy mặt đã bị đánh ngã, anh có thể đừng nhắc lại không?!

Vòng kiểm soát là dụng cụ cưỡng chế năng lực cuồng bạo của sentinel khi rơi vào trạng thái đêm vĩnh cửu. Bên trong đó là tinh thần lực của guide và một số yếu tố ngoại lực dùng để cưỡng chế.

"Thông thường," Trương Giai Lạc vừa kích hoạt chiếc vòng kia bằng tinh thần lực vừa giải thích, "mỗi guide sẽ có tần suất và biên độ tinh thần lực khác nhau, nhưng guide cấp cao có thể trực tiếp dùng tinh thần lực để kiềm lại sự rung chuyển tinh thần của sentinel. Cho nên tỷ lệ sử dụng phổ biến là từ 75% trở lên..."

"Đã tăng rất nhiều nha." Soái ca vừa gỡ bỏ vòng kiểm soát còn lại vừa cảm thán, "Tôi nhớ lúc trước là... 60%?"

"Số liệu năm năm trước." Trương Giai Lạc sờ soạng người mình, chìa tay về phía đối phương, "Trả dao lại cho tui."

"Rốt cuộc anh bò từ đâu ra?" Trương Giai Lạc nhận lấy con dao, lưu loát tách ra vòng kiểm soát trên cổ người kia, rồi tiếp tục đánh giá gương mặt của đối phương: "Anh là người đầu tiên tui gặp chủ động đòi đeo vòng kiểm soát. Đây là vòng kiểm soát có dấu ấn của tui, bên trong có tinh thần lực của tui. Mặc dù hiện nay tất cả các vòng kiểm soát đều phải có điện giật, thuốc mê, và các phương pháp kiểm soát khác, nhưng cái này chỉ có điện giật cấp thấp mà thôi, dòng điện lớn nhất cũng chỉ đủ khiến một sentinel cấp AAA tê liệt toàn thân."

"Cảm giác cậu rất nương tay với sentinel nhỉ," Soái ca ngước cổ để tiện cho Trương Giai Lạc đeo vòng, "Tôi nghe nói có vài guide hận không thể làm sentinel ngã xuống chỉ bằng một lần giật điện hay tiêm thuốc tê."

"Đối với các linh thú họ mèo, tui đều nương tay." Trương Giai Lạc tiện tay vỗ lên mái tóc rối kia, "Dù sao con mèo to nhà tui đã rời khỏi nhà, nên tui cũng yêu ai yêu cả đường đi đối với các loài họ mèo khác."

Con hổ trắng to lớn lại thừa cơ nhào tới đè Trương Giai Lạc xuống để liếm mặt.

"ĐM!" Trương Giai Lạc bị ép tới mức muốn trào dịch vị, "Nước miếng a! ĐM mày liếm nước miếng cả mặt anh! Tui nói anh làm... ĐM!!! Anh làm gì đó!!! Đại ca, đó là súng của tui!!! ĐM!!! ĐM ĐM ĐM!!!"

Soái ca móc móc lỗ tai: "Cậu chỉ biết mắng một chữ ĐM à? có muốn tôi dạy cho vài câu không?"

Trương Giai Lạc nhìn anh ta tay chân nhanh nhẹn tháo gỡ khẩu súng thương yêu của mình, tức muốn nổ phổi, nhưng lại bị một lão hổ mập muốn chết nhẹ nhàng đè xuống: "ĐM!!! Anh cút đi cho ông a a a a đó là súng của ông nha móa nó đờ mờ tổ tiên nhà anh!"

Soái ca thuần thục rút băng đạn ra, lại nhìn Trương Giai Lạc một chút: "Cậu nói là ông tôi còn muốn đờ mờ tổ tiên nhà tôi? Ý cậu là muốn đờ mờ tổ tiên cậu? Làm sao đờ mờ nha?"

Trương Giai Lạc bị tức đến trợn trắng mắt! Hắn chỉ biết chửi một câu này thôi có được không?! Ngoại trừ đờ mờ hắn còn biết nói gì nữa?!

Với lại hắn cũng không biết đờ mờ là sao, dù sao câu này là hắn học từ Ngụy Sâm sau khi người kia rời đi...

Đúng, lúc trước khi Trương Giai Lạc bị người trông nom, có người cấm hắn học nói bậy.

Trương Giai Lạc bị một con rõ ràng là lão hổ ấn xuống, bị bắt nhìn khẩu súng mình yêu thương bị người nhanh chóng tháo ra ráp lại. Lúc đầu hắn thấy ráp lại còn thở phào nhẹ nhõm, kết quả còn chưa thở xong thì khẩu súng lại bị tháo ra!

Trương Giai Lạc cảm thấy tức muốn bóc khói...

"Cậu đặc biệt thích chơi loại súng này hay loại nào cũng chơi được?"

Trương Giai Lạc trợn trắng mắt: "Cao thủ ai chơi súng, tui là chơi đạn dược."

Soái ca hiểu rõ mà "a" một tiếng: "Ở đâu có bán súng? Linh kiện cũng được, tôi biết lắp ráp."

Trương Giai Lạc nhìn tốc độ tháo ráp súng của anh càng lúc càng nhanh, về sau chỉ thấy mấy ngón tay trắng nõn múa may trên dưới.

"Anh cũng là hệ súng." Ánh mắt Trương Giai Lạc ngày càng ngưng trọng, hắn không tiếp tục bận tâm lão hổ đang trét nước miếng lên mặt hắn, "Sentinel, anh có nhớ tên mình là gì không?"

Các Sentinel đẳng cấp cỡ này cơ hồ ra chiến trường đều là nhất chiến thành danh, số chiến công lập được khó mà đếm nổi, hầu hết đều là vũ khí cấp thần của đội đột kích hoặc đội đặc chủng.

Năm năm trước...

Cuộc Thánh chiến đầu tiên...

"A... không nhớ..." Anh ôm đầu của mình, vòng kiểm soát mới đeo phát ra ánh sáng hồng nhạt, "Thật sự không nhớ được..."

Cơ hồ chỉ trong nháy máy, ánh sáng nhảy vọt đến màu đỏ thẫm, Trương Giai Lạc há hốc miệng nhìn vòng kiểm soát bắt đầu vang lên đùng đùng. Cuối cùng, trong ánh sáng màu đỏ thẫm, vòng kiểm soát phóng ra một dòng điện trắng xanh...

Năm đó, Đại Tôn nổi điên lên cũng không đến mức này... Mặc dù hơn phân nửa là vì độ phù hợp của họ cao tới 98%, nên mới có thể trấn an sóng tinh thần bùng nổ trong nháy mắt của một sentinel cấp AAA, đồng thời ổn định trạng thái đêm vĩnh cửu của anh.

Nhưng mà...

Trương Giai Lạc đẩy ra con hổ trắng trên người mình, đè lại sentinel vẫn còn hơi co giật, cẩn thận quan sát. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một sentinel có thể trong nháy mắt kích hoạt dòng điện kiểm soát mạnh nhất.

"Này này, còn tỉnh không?" Trương Giai Lạc vỗ vỗ mặt anh, "ĐM vậy là phá hỏng rồi? Anh coi vòng kiểm soát có dấu ấn của tui là đồ xài một lần hả đại ca?!"

Soái ca bị điện giật đến tê dại ngửa mặt nằm dưới đất, hồi lâu sau mới có sức mở miệng: "Có... vòng kiểm soát giật điện trực tiếp không? Tôi đoán tinh thần lực của cậu không đủ để trấn áp tôi..."

Trương Giai Lạc bị hoài nghi năng lực vô cùng tức giận, hắn lấy ra một vòng kiểm soát khác từ áo khoác của mình trên người đối phương: "Tui không tin cái này còn không trị được anh, cái này còn không được thì lần sau tui đi tìm tên hút thuốc phòng kế bên cho hắn thử!"

Đúng, thêm một cái xích chó có thể nạp điện cùng nguồn điện di động! Ông đây cho anh hưởng thụ cảm giác sảng khoái luôn luôn có dòng điện kích thích đợi sẵn!

"Cậu không phải..." Ánh mắt anh híp lại, "Không quá giống những guide ngoài kia mà tôi nghe được... là..."

"Anh nghe được guide thế nào?" Trương Giai Lạc nhanh nhẹn kiểm tra tim phổi và các nội tạng khác của anh, "Thích không? Anh còn muốn lâu lâu giật một lần à? Thêm mấy lần chắc anh sẽ quen, không cần tê liệt tim phổi nữa, lão hổ nhà anh sẽ có sẵn bữa tối luôn."

"Mặc dù cậu hơi ngốc..." Anh không để ý mặt Trương Giai Lạc lập tức đen xuống, có vẻ muốn giật điện anh thêm một lần nữa, "Nhưng cậu gặp được một sentinel hoang dã, đánh ngã cậu, còn tiện tay lột đồ cậu..."

Trương Giai Lạc nghĩ thầm đại ca, anh nói thêm nữa có tin tui giết người diệt khẩu không?

"Mặc dù nhìn có vẻ hận không thể giết chết tôi." Anh đột nhiên nở nụ cười, "Nhưng lại rất yếu lòng, cậu thật sự đã lên chiến trường? Hay là vì cậu đặc biệt nhân nhượng đối với linh thú họ mèo?"

Trương Giai Lạc phủi tay ngồi xuống đất, dùng mũi chân đạp đạp anh: "Còn muốn nói gì thì nói tiếp đi, ông đây cho anh toàn thây."

"Cậu tựa..." Người kia cố gắng giơ tay lên ra dấu, "...như một con diều hâu bị vây trong lồng, nhìn rất hiền lành ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần có thời gian..."

"Đặc biệt ngây thơ." Anh nghiêng đầu nhìn Trương Giai Lạc, "Ngây thơ đến mức khó tin... Cậu thật sự đã lên chiến trường?"

"..." Trương Giai Lạc nhào tới túm cổ áo của anh, "Đại ca anh nhìn cho kỹ, đây là quân phục! Thứ này còn có số hiệu và thời gian trong quân ngũ của tui! Tui từng tham gia cuộc Thánh chiến đầu tiên có được hay không!!!"

"A." Người kia gãi gãi sau ót, "Vậy chắc là thiên phú bẩm sinh của cậu. Đúng rồi, cậu không có việc gì thì tiến sâu vào khu rừng như vậy làm gì? Làm nhiệm vụ?"

"Không, tìm người." Trương Giai Lạc nhún vai, "Một tên không biết xấu hổ nhờ tui tìm cô dâu nuôi từ bé của gã, không đúng, hiện tại là con gã, là một sentinel nhỏ, sau đó đem về nuôi. Đây là lần đầu tui thấy kiểu nuôi sentinel như vậy... quả thật là thuần thiên nhiên không ô nhiễm, đúng không?"

Sentinel soái ca tỏ vẻ tôi cũng là sentinel hoang dại thuần thiên nhiên không ô nhiễm.

"Không già như anh." Trương Giai Lạc liếc mắt, "Là một vị thành niên, 16 hoặc 17 tuổi, linh thú cũng họ mèo... Đúng rồi, đại ca anh không nhớ thì có thể tự đặt tên cho mình nha? Hay là anh thích tui gọi anh đại ca?"

Sentinel soái ca cúi đầu ngẫm nghĩ: "Vừa rồi bị giật điện, tôi mơ hồ nhớ tới một cái tên... Này này này, thả súng kích điện trong tay cậu xuống! Giật nữa tôi cũng không nhớ ra thêm thứ gì đâu!"

Trương Giai Lạc ấm ức buông xuống súng kích điện trong tay, ồ một tiếng.

"Tôi nhớ cách đây không lâu có gặp một con con ở phía Đông Bắc." Anh vỗ đầu lão hổ kế bên, "Họ mèo, là một con báo gấm nhỏ xinh đẹp, động tác rất nhanh."

Anh cúi đầu ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, đột nhiên nhếch môi cười: "Gọi tôi Mộc Tô là được, nói chung là nhớ vậy. Chờ trời sáng, tôi dẫn cậu đi tìm thằng nhóc kia, rồi cậu dẫn tôi đi mua súng?"

Trương Giai Lạc quan sát cả người anh và con hổ trắng kế bên: "Hai người có tiền?"

Anh cười lộ rõ hai hàng răng: "Không phải cậu có sao?"

Trương Giai Lạc lại tức giận!!!

Tất cả mọi người đều hiểu khi sentinel và guide gặp gỡ, rất dễ biến thành cảnh Ngưu Lang Chức Nữ trên cầu gặp nhau...

"Kỳ thật bọn họ là củi khô lửa bốc đi?" Mộc Tô dẫn theo Trương Giai Lạc và hổ trắng đi về phía trước, "Thật ra tôi muốn nói, guide các cậu không cảm thấy, phản ứng đầu tiên khi gặp sentinel hoang dã là đeo vòng cho người ta, vậy không phải là..."

Trương Giai Lạc nhìn anh chớp chớp mắt với mình, đại khái hiểu được anh muốn truyền đạt tư tưởng nào đó cho bản thân.

"Không có việc gì." Trương Giai Lạc phất tay, "Tui còn thấy có người coi thứ này là tình thú, rõ ràng là sentinel và guide đã buộc định, suốt ngày còn đeo cái này, còn hận không thể đeo thêm dây xích chó lên."

Phương Sĩ Khiêm hắt xì mấy cái vang dội, xong thuận thế giả vờ suy yếu nằm dựa lên tiểu đội trưởng nhà mình.

"Với lại," Trương Giai Lạc múa may một khẩu súng, "Tui thật sự không thấy trên đời này có mấy sentinel có thể đè được tui."

Có đôi lúc, không nên nói quá chắc chắn...

Hôm qua, Trương Giai Lạc còn chưa thấy mặt đã bị đánh ngã, sau đó còn bị một con hổ trắng đè lên suốt cả đêm. Hôm nay, Trương Giai Lạc lần thứ hai bị người hất ngã xuống đất...

Mẹ bà nó...

Trương Giai Lạc âm thầm dùng từ thô tục thăm hỏi Ngụy Sâm và toàn bộ tổ tiên nhà gã!!!

Đây chính là người gã nói là sentinel! Còn nhỏ! Tay chân ốm yếu! Vừa mới phân hóa!

Một tay đè xuống gáy tên nhóc kia, dưới sự giúp đỡ của Mộc Tô, Trương Giai Lạc đè tên nhóc dưới người mình: "Cậu ta ở đâu ra???!"

Hiển nhiên là Mộc Tô cũng rất kinh ngạc: "Tôi cũng không thấy rõ... Thân thủ không tệ nha nhóc, từ đâu ra đây?"

Trương Giai Lạc đè tay Mộc Tô trói chân mới miễn cưỡng khiến tên nhóc này không thể chạy trốn. Cuối cùng, hổ trắng hí hửng chạy tới, trong miệng ngậm một con báo gấm nhỏ còn đang nghiêng đầu giương nanh múa vuốt. Sau đó, nó đặt mông ngồi đè lên mới khiến tên nhóc ngừng giãy dụa.

Trương Giai Lạc hung hăng búng mấy phát vào trán báo gấm con còn đang bị ngậm gáy để xả tức, sau đó đi lòng vòng quanh người nhóc con đang bị hổ trắng đè.

"Anh nói thử xem..." Trương Giai Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộc Tô, "Lão Ngụy nuôi một thằng nhóc hoang dại như thế, nếu tên này không biết nói chuyện thì làm sao đây?"

"Đm cmn anh mới không biết nói chuyện! Đm tên mặt trắng ẻo lả! Không đúng, hai tên mặt trắng!!! Thiếu gia ta cho mấy người biết, có gan thì một chọi một, quần ẩu thì có gì giỏi! Có bản lĩnh thì khiến con mập như heo này cút qua chỗ khác! Mẹ nó khi dễ vị thành niên thì tính cái gì móa anh còn búng cái gì búng! Móa anh búng tiếp là tui đá anh như đá bóng anh có tin hay không ô... ô ô..."

"Ồn quá." Mộc Tô phủi tay, ngẩng đầu nói với Trương Giai Lạc, "Mượn khăn trong túi cậu dùng một tí, nói tiếp đi."

Trương Giai Lạc lại búng hai cái vô đầu báo gấm con đang muốn cắn hắn: "Cả báo đốm tui còn xử, tui còn sợ không xử được nhóc mèo con sao? Nhóc thử lại giơ móng vuốt xem? A! Lại giơ à!"

Mộc Tô nhìn hắn ức hiếp báo gấm nhỏ hơi thảm nên lương tâm bộc phát, anh một tay tiếp nhận báo con từ miệng hổ trắng, một tay đỡ lấy mông nó: "Ai ai, đừng búng đầu con người ta nữa, coi chừng bị búng ngốc bây giờ."

Tiện thể ước lượng cân nặng con báo này.

"Nặng cỡ này, xem ra bạn cậu cho bọn họ ăn uống không tệ." Mộc Tô thuần thục kiểm tra báo con, nói hời hợt, "Về sau không ngoan đừng búng đầu, đánh một trận là được."

Lông vốn đã hơi xìu xuống, báo gấm nghe vậy lông lại dựng đứng cả lên. Mộc Tô còn không quên làm mẫu tư thế cách đánh một trận cho Trương Giai Lạc coi: "Như vầy, xách phần gáy."

Sau đó giơ tay vỗ bốp bốp hai lần lên cái mông nhỏ.

Tên nhóc xem ra đã choáng váng...

Bị đè dưới mông hổ trắng, tên nhóc kêu ô ô ô ô, từ đầu tới cuối không thể thoát khỏi cân nặng trên người, càng không thể phát ra tiếng. Chờ Trương Giai Lạc xử xong báo con lông ỉu xìu lại tới xử tên nhóc, cậu đã an tĩnh rất lâu.

"Nha." Trương Giai Lạc lôi ra miếng vải trong miệng cậu, một tay sờ cằm cậu, "Xem ra gần đây vận khí của tui không tệ, đi ra ngoài đụng hai tên sentinel hoang dã, dáng dấp đều không tệ. Không đúng..."

Hắn ngẩn đầu nhìn Mộc Tô: "Anh khá là không tệ."

"Cám ơn lời khen, đại tỷ." Thiếu niên bị đặt dưới thân lão hổ cố gắng thoát khỏi cái tay đang sờ cằm mình, "Đại tỷ, tui biết chị thấy tui đẹp trai như vậy nhất thời kích động là... Móa nó!!!"

Chuyện Trương Giai Lạc không thể nhẫn nhịn nhất trong đời này.

Một là khen hắn xinh đẹp, hai vẫn là khen hắn xinh đẹp...

Ba... chính là coi hắn là nữ...

Mặc dù buộc một đuôi tóc, mặc dù dáng vẻ hắn môi hồng răng trắng, mặc dù hắn...

Mỹ nhân đệ nhất Liên Minh đẩy ra con hổ trắng cường tráng, một lần nữa nổi điên lên mà đánh tên nhóc mới nãy suýt nữa đánh ngã hắn. Mộc Tô đứng bên cạnh dựa vào linh thú nhà mình, vừa xem náo nhiệt vừa bình luận.

"Ai ai, sao không thêm một đấm vô con mắt bên trái, đúng rồi! Đối xứng!"

"Cẩn thận cẩn thận! Tên này muốn chạy! Đè chân nó xuống!!! Lột quần ra xem nó còn dám chạy không!"

Đây là một...

Trương Giai Lạc không tìm được từ để miêu tả... chủ ý như vậy.

Nhưng không thể phủ nhận là nó rất hiệu quả. Chí ít là cởi quần xuống không chỉ có thể ngăn trở mắt cá chân, mà tên nhóc này quả thật không có mặt dày như Ngụy Sâm, dám không mặc quần mà chạy trong rừng.

Trương Giai Lạc lúc này mới đem cậu trói chặt. Mộc Tô ở cạnh dạy bảo thiếu niên: "Bao lâu không mặc quần hả? Có gì phải ngượng? Mặt đỏ rần. Cậu không biết bỏ chạy là quan trọng nhất à? Chạy rồi sau này cậu lại tìm tên nào cậu có thể đánh ngã, đánh ngã hắn để cướp quần rồi chạy tiếp không được sao?"

"Này này!" Trương Giai Lạc vừa trói người vừa cảnh cáo Mộc Tô, "Anh dạy cái gì tốt có được không?"

Trương Giai Lạc trói người xong còn tiện tay sờ cặp đùi bóng loáng: "Tên gì? Lớn lên không tệ, Ngụy Sâm tên kia thật không coi cậu là cô dâu nuôi từ bé à?"

Nháy mắt, cổ tên nhóc cũng đỏ...

Trương Giai Lạc như một đứa bé thấy món đồ chơi mới, nhìn đôi lỗ tai đỏ bừng, nhịn không được nhéo một cái: "Thẹn thùng cái gì? Đm lão Ngụy cũng có thể nuôi ra tên nhóc ngây thơ như vậy, thật không dễ dàng nha! Ai ai, nói chuyện đi, vừa nãy không phải nói nhiều lắm sao?"

Tiểu sentinel nghiến răng nghiến lợi: "Nam nữ thụ thụ bất thân... Ai ai... Nam nam cũng thụ thụ bất thân!!!"

Đánh tới đánh lui một hồi, Trương Giai Lạc cuối cùng cũng khiến nhóc con chịu nghe lời. Xách theo một báo gấm con đã hoàn toàn ỉu xìu, Trương Giai Lạc tính mang Mộc Tô đi cướp kho vũ khí đạn dược.

"Tui còn là vị thành niên." Tiểu sentinel đi theo phía sau, "Mấy người phạm tội ngay trước mặt vị thành niên mà được à?"

Trương Giai Lạc nghĩ mãi vẫn không rõ chỗ nào không được: "Trước kia, tui cứ xài hết của mình là xài của người khác."

Đó là bởi vì Tôn Triết Bình căn bản không dùng loại đạn dược Trương Giai Lạc cần. Trương Giai Lạc tiêu hao đạn dược gấp cả chục lần người khác, Tôn Triết Bình lại thích nuông chiều hắn, hắn dùng hết liền đem của mình cho hắn. Lúc hai người đều không còn gì để dùng, anh lại dẫn Trương Giai Lạc đi cướp kho vũ khí đạn dược của người khác.

"Lại đây lại đây." Trương Giai Lạc chỉ huy hai người họ tới gần, "Tui là dùng đạn dược, hai người... Anh dùng súng? Loại súng chuyên dùng là gì? Còn có cậu, tên tuổi là gì báo mau!"

"Hoàng Thiếu Thiên, có dao găm không? Cho tui mấy thanh là được, bền chắc một chút." Thiếu niên nhướng hàng lông mày dài, mở miệng hỏi, "Lão Ngụy bảo tui chờ trong rừng, nói sẽ có một guide nhìn ngốc ngốc tới tìm. Tui chờ một ngày không thấy guide ngốc ngốc đâu, nhưng quạ ma quỷ và hổ răng kiếm săn được đủ để tui ăn ba ngày. Sau đó, hôm nay thật vất vả mới chờ được một guide tới gần mẹ nó còn dẫn theo một sentinel..."

Hoàng Thiếu Thiên đảo mắt, cậu phân vân không biết là địch hay bạn. Lúc đi, Ngụy Sâm gần như là lôi kéo tai cậu căn dặn để cậu biết một sentinel hoang dã bị guide bắt được thì sẽ có hậu quả gì. Hoặc bị bắt trở về đăng ký danh sách trở thành vũ khí chiến đấu, hoặc phải xử lý tên guide kia.

Nhưng trong nháy mắt khi tên đó trả đòn đánh ngã mình, Hoàng Thiếu Thiên liền biết đây chính là guide ngốc ngốc, bởi lúc đó Ngụy Sâm chỉ nói cho cậu biết một điểm đặc trưng của người cần tìm.

"Dáng vẻ như con gái."

Đương nhiên, Ngụy Sâm không có nói cho Hoàng Thiếu Thiên biết, đây cũng là điểm tối kỵ của Trương Giai Lạc. Hoàng Thiếu Thiên bị Trương Giai Lạc đánh khá thảm.

"Súng nào cũng được." Mộc Tô quan sát khung cảnh xung quanh kho vũ khí đạn dược, "Đây là... cái gì?"

Trương Giai Lạc phủi tay: "Tui lấy từ tay Ngụy Sâm, là gã phát hiện. Từng là công xưởng quân đội bí mật, đạn dược và các loại vật liệu đều rất đầy đủ, sau khi đi vào có thể tùy ý lựa chọn. Nhưng..."

Vấn đề duy nhất là nó có thể đã bị các sinh vật nhiễm phóng xạ trong khu rừng chiếm cứ. Trong đó không biết có nguy hiểm gì đang chờ bọn họ.

- TBC -
 
Last edited:

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
35
Số lượt thích
260
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#9
Lạc Lạc vừa kêu lên hai tiếng "Soái ca" là não tuôi tự động nhảy ra hai cái tên: Tán ca + Tiểu Chu. Mà rõ ràng Tiểu Chu không làm việc mất liêm sỉ như lột đồ con người ta, nên hiển nhiên là vị còn lại. Lần đầu tiên thấy Tán ca xuất hiện trước Diệp Thần, tuôi rất vui nha~

Vấn đề duy nhất là tại sao con hổ trắng đó lại béo '-'??? Tán ca của tuôi chân dài eo thon da trắng soái mù mắt người thế nào lại có một con linh thú béo ú chứ hả? Không những béo ú còn theo hệ ngốc manh, không lẽ sau này đi đánh nhau xài đại chiêu "Một đống mỡ chặn đường, vạn người khó qua" hay gì? Tuôi tưởng động vật họ mèo đều thon dài thanh lịch quý's tộc's, cái con này còn lưu lạc trong rừng bao lâu nay với Tô - miệng độc - Mộc Thu mà vừa mập vừa manh thành dạng này, kỳ diệu như việc Hoàng Thiếu rất ngây thơ trong sáng.
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#10
Lạc Lạc vừa kêu lên hai tiếng "Soái ca" là não tuôi tự động nhảy ra hai cái tên: Tán ca + Tiểu Chu. Mà rõ ràng Tiểu Chu không làm việc mất liêm sỉ như lột đồ con người ta, nên hiển nhiên là vị còn lại. Lần đầu tiên thấy Tán ca xuất hiện trước Diệp Thần, tuôi rất vui nha~

Vấn đề duy nhất là tại sao con hổ trắng đó lại béo '-'??? Tán ca của tuôi chân dài eo thon da trắng soái mù mắt người thế nào lại có một con linh thú béo ú chứ hả? Không những béo ú còn theo hệ ngốc manh, không lẽ sau này đi đánh nhau xài đại chiêu "Một đống mỡ chặn đường, vạn người khó qua" hay gì? Tuôi tưởng động vật họ mèo đều thon dài thanh lịch quý's tộc's, cái con này còn lưu lạc trong rừng bao lâu nay với Tô - miệng độc - Mộc Thu mà vừa mập vừa manh thành dạng này, kỳ diệu như việc Hoàng Thiếu rất ngây thơ trong sáng.
Trời ơi, lợi hại lợi hại, một phát đoán trúng lun! Tui đọc tới khúc soái ca tự đặt tên mới nhận ra soái ca là ai.

Còn về con hổ béo thì.... giống hổ nhìn chung béo béo mà nhỉ, chỉ có sư tử mới thon thả thôi. Vậy nên ko phải lỗi của hổ trắng đâu, là gen bầy đàn cả đấy *che mắt*
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,766
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#11
Mèo, một nùi họ mèo kìa
*khụ* Lạc Lạc, anh ngốc thật *che mặt*
Tán ca, soái ca kìa =v=
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
3,423
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#12
Đọc cũng đoán là Tán ca chứ không phải tiểu Chu. Tiểu Chu ít nói và cũng không có tác phong lưu manh từ trong máu như thế. :p
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#13
Chương 3

Diệp Tu nhìn cái gạt tàn đầy tàn thuốc của mình, sờ soạng đầu giường một hồi mới rút tay về.

"Lão Ngụy, ông bị Phương Thế Kính cấm hút thuốc thì đừng có liên lụy tôi được không?" Diệp Tu biểu cảm phức tạp, cầm một điếu thuốc, hút cũng không nên mà không hút cũng không nên, "Với lại, ông định chiếm giường tôi bao lâu?"

"Tới lúc Trương Giai Lạc về." Ngụy Sâm chỉ mặc một quần cộc lớn, lười biếng xoay người, chiếm hết cả giường của Diệp Tu, "Còn thuốc không?"

"Không."

Ngụy Sâm mở mắt nhìn Diệp Tu quăng toàn bộ số điếu thuốc còn lại không nhiều vào túi, sau đó dứt khoát nói không.

"Diệp Tu." Ngụy Sâm khuyên bảo tận tình, "Làm người không thể ích kỷ như vậy..."

"Đúng vậy." Diệp Tu thuận miệng nói tiếp, "Mới lên giường xong, xuống giường liền trở mặt leo lên giường người khác. Loại chuyện này chỉ có Ngụy Sâm ông làm được, ông ích kỷ vậy có xứng đáng với Phương Thế Kính ở chung với ông nhiều năm không?"

Bị vạch trần, Ngụy Sâm bình tĩnh liếc Diệp Tu: "Mày là hâm mộ hay ghen ghét vậy?"

Diệp Tu cầm điện thoại lên, hời hợt tỏ vẻ: "Tôi chỉ muốn mật báo."

"À, nói tao lên giường của mày?" Ngụy Sâm không hề bận tâm, "Không sao, chúng mình là ai với ai chứ, không phải chỉ là lên cùng cái giường sao."

"Ai nói chuyện lên giường, tôi tán gẫu với anh ta chuyện cô dâu nuôi từ bé của ông."

"Đm Diệp Tu!" Ngụy Sâm búng người từ trên giường nhào tới ôm đùi Diệp Tu, "Oan gia ơi! Mày nhẫn tâm đối xử vối tao vậy sao?! Kia là máu mủ của hai chúng ta mà!"

Diệp Tu rùng mình một cái, đá văng Ngụy Sâm, cảm thấy da gà toàn thân đều muốn rụng. Mình thật sự rất cần tâm sự với Phương Thế Kính, nghe nói Phương Thế Kính mười hạng toàn năng, không biết có thể trị bệnh tâm thần hay không.

Phỏng chừng là không thể, nếu không thì đã không để Ngụy Sâm nổi điên khắp nơi như vậy. Nhưng Phương Thế Kính không thể trị, không phải còn Phương Sĩ Khiêm sao. Thực sự không được nữa, đánh một trận là được.

"Đó là máu mủ của ông." Diệp Tu liều mạng rút chân mình khỏi vòng tay Ngụy Sâm, "Không liên quan tới tôi! Tôi cùng lắm chỉ coi như là bà mụ thôi, ông hiểu không? Ông giấu chồng ra ngoài làm loạn với ai sinh ra con trai lớn vậy sao tôi biết?"

"Dù sao nói ra thì mày cũng chẳng trong sạch nỗi gì." Ngụy Sâm nháy mắt với Diệp Tu, "Ai bảo thằng nhóc kia là chúng ta cùng phát hiện đây? Đúng không oan gia?"

Diệp Tu nhìn Ngụy Sâm mặt mũi râu ria xồm xoàm, theo bản năng muốn tìm chỗ ói một cái.

"Bác trai, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ." Diệp Tu lục lọi trên người một hồi, rút ra con dao găm, "Tôi làm guide đẹp trai ngời ngời như vậy, có cả hàng dài sentinel xếp hàng mong được gian díu với tôi. Loại nhan sắc như ông lọt nổi vào mắt xanh của tôi sao? Hoặc là ông cút xa một chút cho tôi, hoặc là..."

Ngụy Sâm thức thời buông tay: "Đại ca, soái ca! Chúng ta có việc thì nói, đừng manh động! Mày xem tao thiện lương yếu đuối hiền lành đáng yêu như vậy..."

Diệp Tu một phát đập bay Ngụy Sâm: "Ông giữ lại trở về ghê tởm Phương Thế Kính được không"

Vậy hình như không được...

Ngụy Sâm giơ ngón tay tính toán xem Trương Giai Lạc đã biến mất bao lâu, theo lý thuyết hắn nên mang Hoàng Thiếu Thiên về rồi, sao giờ còn chưa có tin tức? Chẳng lẽ hai đứa vừa gặp đã yêu, sau đó cùng bỏ trốn?

Ngụy Sâm càng nghĩ càng thấy bất thường. Trong mắt một đám sentinel, Trương Giai Lạc dù sao cũng đã ở một mình lâu như vậy, không phải lo hắn ra ngoài gặp nguy hiểm, nhìn xem hắn tại địa bàn nhà mình đánh xong trẻ trâu còn có thể ra ngoài tiếp tục đánh thú hoang, đơn giản là phiên bản già trâu.

Đúng, hiện tại Ngụy Sâm lo là Trương Giai Lạc độc thân lâu ngày, nhìn thấy con trai nhà mình, không kiềm chế được thì làm sao bây giờ? Hoàng Thiếu Thiên nhà mình chính là tuổi trẻ phơi phới 14-15 tuổi, lỡ như mà lỡ như...

Diệp Tu nhìn Ngụy Sâm nhăn mặt như trái mướp già, đang ngẫm xem Ngụy Sâm lại lên cơn điên cái gì thì bị Ngụy Sâm lần nữa nhào tới ôm đùi.

"Lão Diệp à." Diệp Tu chưa từng gặp Ngụy Sâm nghiêm túc như vậy, "Mày nói Trương Giai Lạc sẽ không đến mức ôm con tao bỏ trốn chứ?"

"Ông nghĩ nhiều rồi." Diệp Tu ra sức rút cái chân trần của mình khỏi vòng tay Ngụy Sâm, "Trương Giai Lạc sẽ không thích tên nào còn lùn hơn hắn, buông móng vuốt của ông ra, nếu cảm thấy không ổn thì tự lăn ra ngoài nhìn!"

"Vậy quên đi." Ngụy Sâm lười biếng lại bò lên giường, "Chỗ này tương đối an toàn, nói không chừng Trương Giai Lạc chỉ là lại lạc đường."

Trương Giai Lạc rất dễ lạc đường, tuy bản thân Trương Giai Lạc cảm thấy có rất nhiều nguyên nhân, nhưng tất cả mọi người đều tổng kết là vì hắn mù đường.

"Con đường này anh đã dẫn chúng tui đi năm lần rồi." Hoàng Thiếu Thiên chống nạch vươn người ngó xung quanh, "Anh chắc chắn anh là đang giảm bớt nguy hiểm chứ không phải lạc đường?"

Bị vạch trần, Trương Giai Lạc đè Hoàng Thiếu Thiên xuống, tiện tay túm luôn nhóc báo gấm, đánh cho cả hai khóc oe oe.

"Đừng đánh." Mộc Tô đi dạo một vòng phía trước, nhặt được một khẩu súng lục, "Ồn ào vậy thu hút thứ gì tới thì không tốt."

Hoàng Thiếu Thiên tội nghiệp ôm linh thú nhà mình bị Trương Giai Lạc xách cổ áo dẫn đi: "Anh không thể cứ bắt nạt tui! Đâu phải một mình tui cảm thấy anh mù đường, lúc đi qua chỗ này lần thứ hai tên dùng súng kia không phải cũng hỏi anh có lạc đường hay không sao vì sao anh không đánh anh ta?"

Đương nhiên là vì Trương Giai Lạc muốn tìm người hắn đánh thắng được!

Mộc Tô nhép lỗ tai Hoàng Thiếu Thiên, ân cần dạy bảo: "Không cần gặp ai cũng khiêu khích, cậu phải học được mềm nắn rắn buông, hiểu không?"

Hoàng Thiếu Thiên vốn đang mang tâm tính chính trực, tích cực hướng về phía trước như một kỵ sĩ, bị Trương Giai Lạc và Mộc Tô tự thân dạy dỗ cứ vậy mà bẻ cong.

"Lão Ngụy làm sau nhặt được cậu?" Trương Giai Lạc có chút khó hiểu xoa xoa khuôn mặt non nớt của Hoàng Thiếu Thiên, "Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười lăm..." Hoàng Thiếu Thiên vất vả cứu thoát mặt mình khỏi sự chà đạp của Trương Giai Lạc, "Bác trai, có phải bác hâm mộ ghen ghét thiếu gia tui khôi ngô tuấn tú vượt trội không biết bao nhiêu lần khuôn mặt nữ tính của bác không?! Anh nắn bột à?! Móa nó anh lại xoa thử xem! Anh còn bóp tui!"

Trương Giai Lạc không ngừng bóp thêm mấy cái, quay qua nói với Mộc Tô: "Anh có muốn bóp một cái không? Bóp sentinel hoang dã cảm giác thật khác!"

"Anh ta cũng hoang dã ô ô... Anh lại bóp là tui phản kháng à!"

"Đúng đúng đúng." Mộc Tô cũng tham gia hoạt động bóp Hoàng Thiếu Thiên, "Tôi đúng là hoang dã, nhưng vấn đề là cậu là nuôi thả hoang dã thuần thiên nhiên không ô nhiễm nha!"

Sentinel hoang dã thuần thiên nhiên không ô nhiễm Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy, đây là ngày cậu ủy khuất nhất từ lúc sinh ra tới nay, cho dù mấy năm trước bị Ngụy Sâm và tên guide gọi Diệp Tu gã dẫn theo bắt được cũng không suy sụp như vậy.

Dù sao Diệp Tu và Ngụy Sâm đều thuộc dạng có thể dùng miệng là không dùng tay, mà Trương Giai Lạc là nhiệt tình vừa dùng miệng vừa dùng tay.

"Sờ đủ chưa?" Hoàng Thiếu Thiên xụ mặt hỏi Trương Giai Lạc, "Anh lại tiếp tục tui kêu anh Lạc Lạc đó!"

"Kêu đi kêu đi." Trương Giai Lạc xoa xoa báo gấm con mềm mại, chẳng thèm bận tâm, "Dù sao gọi anh như vậy đều là vợ anh, cậu muốn có danh phận này thì cứ gọi, dù sao tính ra cậu cũng coi như là vợ nhỏ của anh rồi."

Hoàng Thiếu Thiên ngậm miệng.

Bọn họ vứt bỏ mấy sợi dây leo quấn quanh nơi này, nhà kho bỏ hoang bị đủ các loại dây leo màu sắc khác nhau bao phủ, màu xanh lục trộn với màu gỉ sét trên máy móc trông thật hoang tàn. Trương Giai Lạc đánh giá lượng kim loại trong nhà kho, vẻ mặt vặn vẹo.

Hoàng Thiếu Thiên cố gắng nhét mình vào góc không ai để ý: "Đã nói anh thật sự lạc đường mà không tin, lạc đường ở nơi thế này đâu có gì mất mặt, cho ai khác dẫn đường cũng tìm không ra phương hướng, anh thẹn quá hóa giận làm gì?! Anh còn lại gần tui không chọc anh anh còn lại gần! Tui đánh anh thiệt à!!!"

Mộc Tô vây xem hiện trường Trương Giai Lạc bạo hành, cảm thán: "Thằng nhóc vẫn rất ga-lăng nha, không đánh guide? Kiên trì vậy, cậu còn không đánh à?"

Hoàng Thiếu Thiên cố gắng trốn thoát khỏi tay Trương Giai Lạc: "Tui không đánh con gái!!!"

Nguyên nhân Trương Giai Lạc tức giận không chỉ vì hắn lạc đường, mà có một phần lớn là vì Ngụy Sâm lại gạt hắn.

Nếu thật là kho quân sự bỏ hoang thì đương nhiên là rất tốt, cho dù không vớt được súng đạn, ít nhất cũng có thể gom các linh kiện kim loại linh tinh về. Nhưng thật rõ ràng, cả Hoàng Thiếu Thiên cũng nhìn ra...

Hoàng Thiếu Thiên càng cố gắng nhét mình vào chỗ không người để ý, miễn cho lại bị vạ lây.

Nơi này gần như đã bị Ngụy Sâm vét hết, bằng không thì Trương Giai Lạc đánh Hoàng Thiếu Thiên tạo ra nhiều âm thanh như vậy cũng không thể không kinh động bất cứ vật sống nào.

"Thật ra thì, coi như có chút thu hoạch." Mộc Tu dẫn đầu đi vào xem xét nơi hoang vắng, "Rõ ràng là người khai hoang đầu tiên... Được, nói chung là thứ tên kia cần từ nơi này không giống chúng ta lắm. Gã cần là các thứ công kích từ xa như lưới trời hay lưới điện, chúng ta cần là đồ của hệ súng, bất cứ thứ gì liên quan đến súng đạn đều được."

Hoàng Thiếu Thiên hơi ló đầu ra: "Tui cần vũ khí lạnh..."

Trương Giai Lạc tức giận liếc xéo: "Tìm cha cậu đi!"

Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhào tới ôm đùi Trương Giai Lạc: "Cha! Cha ruột luôn! Cầu bao nuôi! Một con dao cũng không cho tui là rất quá đáng nha!"

Trương Giai Lạc bị Hoàng Thiếu Thiên da mặt dày như Ngụy Sâm làm hết hồn, bị ôm lấy đùi, trong lúc nhất thời không kịp phục hồi tinh thần: "Nói này, cậu thật không phải là con riêng của Ngụy Sâm và người nào lén sinh sau lưng Phương Thế Kính sao?"

Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi: "Anh làm như gã có thiên phú bẩm sinh có thể có con lớn như tui à? Mười lăm tuổi làm cha... ai... Hình như 15 tuổi làm cha cũng không phải thiên phú bẩm sinh gì, lần sau gặp gã anh giúp tui hỏi một chút?"

Trương Giai Lạc há to miệng, lúc đầu chỉ coi như vụ án tranh chấp tình cảm gia đình, bây giờ rất có thể nâng lên thành phương diện đạo đức con người --- đương nhiên là nếu Hoàng Thiếu Thiên thật sự là con của Ngụy Sâm.

Dù sao, lúc Ngụy Sâm nhặt được cậu, động cơ khá là không thuần khiết...

"Cậu biết Phương Thế Kính không?" Trương Giai Lạc chọc chọc Hoàng Thiếu Thiên đang đi đằng sau Mộc Tô tìm kiếm đồ vật.

Hoàng Thiếu Thiên gãi gãi ót: "Lúc tui còn rất tò mò, có đi xa xa theo Ngụy Sâm để nhìn một chút. Nói thật nha, là một guide rất mạnh, lão quỷ cũng chưa chắc làm lại được anh ta."

Trương Giai Lạc lầm bầm trong lòng, Ngụy Sâm đương nhiên làm không lại Phương Thế Kính, gã toàn bị Phương Thế Kính làm.

"Nhưng tui không hiểu." Hoàng Thiếu Thiên gãi gãi đầu, "Sao gã cứ muốn chuồn đi, chẳng lẽ là tâm tính người già? Hay là Phương Thế Kính kia ngược đãi gã? Mà guide các anh không phải thật thích đeo vòng cho người khác sao? Sao anh không đeo tui một cái?”

Trương Giai Lạc vỗ túi của mình: "Thấy anh trai đứng phía trước cậu không? Đúng, con người đẹp trai khó tưởng kia, anh ta đánh cướp quần cướp áo của anh, ngay cả vòng kiểm soát cũng không bỏ qua."

Hoàng Thiếu Thiên dùng vẻ mặt kính ngưỡng như nhìn nhân tài ngắm Mộc Tô: "Đại ca, anh có thể cướp thêm một lần không?"

Đương nhiên không thể. Đã thu thập đồ vật xong, Mộc Tô xách báo gấm con đang cố gắng bò lên người hổ trắng nhà mình, đưa cho Trương Giai Lạc: "Mau dẫn về nhà, nơi này không tệ, tôi hạ trại ở đây được rồi."

Trương Giai Lạc mở to hai mắt: "Anh không về chung với tui?"

Mộc Tô nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Tôi vẫn thích làm một sentinel hoang dã, chí ít là trước khi tôi tìm được người kia."

Hoàng Thiếu Thiên ngóng trông nhìn Trương Giai Lạc: "Tui cũng muốn tiếp tục làm một sentinel hoang dã tự do thuần thiên nhiên không ô nhiễm... á!"

Trương Giai Lạc véo tai Hoàng Thiếu Thiên, một tay khác nắm gáy báo gấm con: "Cậu trở về với anh. Anh đang thiếu người ấm giường, yên tâm, giường của anh giấu hai sentinel thì hơi khó, nhưng giấu một sentinel thì vẫn được."

Hoàng Thiếu Thiên ỉu xìu bị Trương Giai Lạc xách đi. Mộc Tô ôm hổ trắng nhà mình, nhìn bóng lưng hai người họ rời đi mà cảm thán: "Luôn cảm thấy... vẫn là có chút liên quan tới hắn, dù sao sẽ còn gặp lại, nếu lần sau nhớ tới cái gì thì lại hỏi hắn."

"Sao sau cuộc chiến còn có guide ngây ngô cười ngốc như vậy." Mộc Tô cảm thán một chút, "Dáng vẻ còn không tệ, lại tín nhiệm sentinel như thế... Làm sao mà an toàn sống đến nay vậy?"

- TBC -
 

Thu Vàng

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
35
Số lượt thích
260
Fan não tàn của
Tô tiểu ca, Tô đại đại.
#14
Ủa gì cha? Bối cảnh văn phong bộ này tuôi thích nên tuôi quyết định cắm cọc, cám ơn @Katakara đã dịch. Vấn đề là đang hưng phấn vì gặp anh nhà, gặp OTP, tại sao tác giả để ổng ở lại làm một sentinel thiên nhiên không chất hóa học rồi? Nghĩ sao tìm người lại ở trong rừng chời, ít nhiều gì cũng phải chạy ra ngoài long nhong kiếm khắp nơi mới có lý chứ? Hay là ổng ở trong rừng nhiều quá cái ổng nghĩ cái gì cũng lượm được từ trong rừng rồi.

Nói đến Hoàng thiếu. Từ người đến linh thú đều bị xoa nắn đến khóc. Con báo nhỏ dủ sao cũng nhìn như con mèo, vuốt mèo là một chuyện rất thoải mái sảng khoái nha. Hỏi Lạc Lạc bán lậu một con báo gấm và một Hoàng thiếu bao nhiêu? Đắt quá thì tuôi liên hệ Phương Thế Kính đại đại.

"Kêu đi kêu đi." Trương Giai Lạc xoa xoa báo gấm con mềm mại, chẳng thèm bận tâm, "Dù sao gọi anh như vậy đều là vợ anh, cậu muốn có danh phận này thì cứ gọi, dù sao tính ra cậu cũng coi như là vợ nhỏ của anh rồi."
Chỉ có một câu muốn nói với Lạc Lạc: Đại Tôn biết anh coi người ta là vợ chưa? Với lại tuôi nhớ hông lầm Diệp Thần đôi khi cũng gọi anh Lạc Lạc, từ khi nào anh muốn làm hồng hạnh xuất tường vậy? Đọc có một chương mà có cảm giác mình có thể đi tống tiền hơi bị nhiều người.
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,766
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#15
em chỉ muốn nói.... rốt cục là thuyền nào thế :v
sao mà nó loạn xì ngầu lên thế nài... Orz
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#16
em chỉ muốn nói.... rốt cục là thuyền nào thế :v
sao mà nó loạn xì ngầu lên thế nài... Orz
Các thuyền này nè em =)))
CP: Dụ Hoàng, Song Hoa, Tán Tu, Hàn Trương, Phương Ngụy, Phương Vương
Còn lại chỉ là ôm ấp hun hít tình huynh đệ thui =)))) Em đừng bị nó lừa tềnh.
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,766
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#17
Còn lại chỉ là ôm ấp hun hít tình huynh đệ thui =)))) Em đừng bị nó lừa tềnh.
Hông tin đc :v đọc xong muốn lật thuyền :vvvvv
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
8,080
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#18
Chương 4

Thật ra, Trương Giai Lạc cảm thấy mình nhập cư trái phép một con sentinel hoang dã chưa đăng ký rồi nuôi trong phòng cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Dù sao hắn đã quen coi trời bằng vung, có lý hay không thì cũng có thể dùng vũ lực tuyệt đối để đàn áp hết.

Trương Giai Lạc bĩu môi, Lạc gia ta rảnh rỗi muốn nuôi mấy người thì nuôi, nuôi rồi muốn làm gì thì làm, ai dám quản thử xem.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, mấy người thử ép Trương Giai Lạc nóng nảy xem?

Coi cắn chết mấy người không!

Khi bò theo Trương Giai Lạc từ cửa sổ vào, Hoàng Thiếu Thiên liền hối hận. Cả phòng bừa bộn... Đừng nói là chòm Xử Nữ, chòm Sư Tử cũng nhìn không được có được không?!

"Tui tui tui... Tui nhớ ra có thứ quên cầm theo... Tui tui tui... Á á á!"

Trương Giai Lạc lôi chân Hoàng Thiếu Thiên kéo vào: "Á cái gì mà á, chạy cái gì mà chạy? Cậu tưởng anh không biết ý đồ của cậu à? Vậy mà còn dám chạy? Á cái gì?"

Hoàng Thiếu Thiên ủy ủy khuất khuất túm lấy thành cửa sổ không buông tay. Căn phòng của Trương Giai Lạc phải nói là siêu bừa bộn, quần áo trang bị đều ném loạn một đống. Trương Giai Lạc mạnh mẽ nắm cổ chân cậu lôi vào phòng, nhìn một vòng cũng không thấy chỗ nào trống để đặt thằng nhóc bẩn thỉu này.

Ừm... bộ đồ này hắn mặc mấy năm trước, nói không chừng có thể cho thằng nhóc này mặc. Lão Ngụy nuôi kiểu gì vậy? Quần áo cũng không cho mặc cái nào hợp kích cỡ! A, bộ này còn có quần, xắn xắn lên là mặc vừa. Trong phòng bừa bãi một đống, vậy mà Trương Giai Lạc vẫn có thể tìm được thứ hắn muốn từ trong núi đồ vật, sau đó lục tìm một hồi lại tiện tay quăng ra một bộ đồ. Ban đầu là tính dọn ra một khoảng trống, kết quả càng làm càng bừa bãi.

Vòng tuần hoàn ác tính lập đi lập lại, Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc ngồi không yên.

"Tui thật sự nhìn không nổi." Hoàng Thiếu Thiên cầm lên một đống quần áo của Trương Giai Lạc, "Anh có thể biểu hiện hiền lương thục đức như ngoại hình của anh không? Tui còn tưởng anh thích sạch sẽ gọn gàng! Bộ đồ này giặt chưa? Còn thứ này là gì? Anh ở vậy mà còn không bị chuột?"

"Hiện tại sao có thể có chuột? Sớm đã bị anh giết."

Ý là đã từng có đúng không hả?!

Trương Giai Lạc nhìn Hoàng Thiếu Thiên vừa lảm nhảm vừa giúp hắn thu xếp tạo thành một khoảng đất trống, đột nhiên cảm thấy đem thằng nhóc này về là việc làm đúng đắn.

Chí ít lại tìm ra người giúp hắn dọn dẹp!

"Thứ này đã mặc mấy lần?" Hoàng Thiếu Thiên giơ một cái áo khoác, hỏi Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, thành thật trả lời: "Anh cũng không nhớ rõ..."

Hoàng Thiếu Thiên ôm bộ quần áo, căm tức nhìn Trương Giai Lạc một chút, rồi quay người nhét vô thùng.

Đã bảo guide đều là người tốt tính dịu dàng biết chăm sóc giỏi việc nhà đâu?! Lão Ngụy ông lại gạt tui!

"Nếu anh biết làm việc nhà, vậy còn cần sentinel làm gì?" Trương Giai Lạc sờ đầu Hoàng Thiếu Thiên, "Lão Ngụy chưa từng nói cho cậu biết sentinel là người làm việc nặng nhọc à?"

Nhưng trong nhận thức 15 năm qua của Hoàng Thiếu Thiên, việc nhà chưa từng đồng nghĩa với việc nặng nhọc.

"Đó là vệ sinh cá nhân cơ bản!!!"

Trương Giai Lạc tiếp tục cổ vũ bằng cách xoa xoa mặt Hoàng Thiếu Thiên: "Vậy anh nuôi sentinel cậu làm gì?"

Ai cần! Cần anh nuôi!!!

Nhưng hết thảy phản kháng đều vô hiệu, Hoàng Thiếu Thiên nói gì cũng không thể may mắn thoát khỏi bị bắt giúp Trương Giai Lạc dọn dẹp phòng. Cuối cùng, bạn trẻ 15 tuổi tức giận đến đôi mắt lóe sáng gương mặt phình lên nói cũng ít hẳn. Trương Giai Lạc không nhịn được mà nhéo nhéo: "Ai nha, không cần bày ra bộ dáng này, anh phụ trách cơm nước hằng ngày, cậu lo dọn dẹp vệ sinh được không?"

"Không muốn! Rõ ràng dọn dẹp nhà mệt hơn nhiều!"

"Anh hứa không ném loạn đồ nữa!"

"Lời hứa của anh có giá trị à?"

Trương Giai Lạc một tay nhấc lên Hoàng Thiếu Thiên, đi vào phòng tắm: "Kỳ thật anh cũng rất thích sạch sẽ, cậu biết không? Chỉ là không thích thu dọn đồ đạc, đồ để tiện tay dễ lấy là được, sao phải để ngay ngắn đúng không?"

"Sao giống được!" Hoàng Thiếu Thiên ra sức phản kháng Trương Giai Lạc đang lột đồ của cậu: "Anh là quăng bậy quăng bạ đồ đạc, không phải là không thích thu dọn! Đây là hai chuyện khác nhau anh hiểu không? Anh muốn thống nhất trong ngoài nha! Anh không thể có khuôn mặt nữ tính mà tính cách đàn ông vậy được Lạc Lạc anh hiểu không?"

Trương Giai Lạc ngừng mấy giây, hít một hơi thật sâu.

"Oa oa! Đánh người a a a!!! Guide đánh người! A a a sàm sỡ nha anh đây là dâm loạn vị thành niên anh biết không?! Không được lột quần thiếu gia tui! Á! Anh còn đánh mông tui! Anh dám đánh mông tui!!!"

Trương Giai Lạc nhíu mày, thuận tay lại đánh mông Hoàng Thiếu Thiên một cái: "Thôi đi, với bộ dạng nhỏ nhắn này của cậu, tính ra chính là cậu được hời rồi."

Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy bị người lột sạch quăng vô bồn tắm lớn chà lau là chuyện quá xấu hổ! Cậu liều mạng nắm lấy món đồ lót cuối cùng trên người: "Anh anh anh! Anh không nên quá đáng! Đừng đừng đừng cho là tui... tui không dám đánh guide! Anh lại lột đồ tui xem? Không nên sờ loạn! A A A! Tui biết cắn người đó!"

Trương Giai Lạc nắm cằm Hoàng Thiếu Thiên, nhìn hàm răng của cậu: "Ai lột đồ cậu? Anh đây là lột quần lót. Cậu nói xem quần lót này là của ai? Cậu mặc không ngại quá lớn à?"

Lớn cũng không thể cởi!

Trương Giai Lạc mất kiên nhẫn, nhấn Hoàng Thiếu Thiên vô bồn tắm, một tay vỗ vỗ mông cậu: "Cậu lại không ngoan, anh đeo vòng thêm một cái dây xích cho cậu có tin không?! Cứ vậy trói cậu lên giường của anh!"

Hắn lại bổ sung thêm một câu: "Một món đồ cũng không cho mặc!"

Hoàng Thiếu Thiên lập tức ỉu xìu uể oải đi vô bồn tắm.

Trương Giai Lạc hài lòng lấy vòi sen xuống, chuẩn bị tắm rửa cho Hoàng Thiếu Thiên.

"Nhìn không ra, cậu tắm rửa sạch sẽ thì là con mèo trắng nha?" Trương Giai Lạc tiện tay nhéo mặt Hoàng Thiếu Thiên một cái, "Sờ còn rất mềm. Sao không lên tiếng? Mới nãy không phải nói nhiều lắm sao?"

Hoàng Thiếu Thiên bướng bỉnh quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt biểu hiện tui từ chối nói chuyện với anh.

"Còn biết cáu kỉnh." Trương Giai Lạc nhéo nhéo lỗ tai đỏ bừng của Hoàng Thiếu Thiên, "Đây là mắc cỡ đi."

Chắc chắn là mắc cỡ... bị người cởi sạch nhét vào bồn tắm chà lau, mà người đó còn là một guide mới gặp không lâu. Hoàng Thiếu Thiên đỏ bừng từ vành tai tới cổ, dưới cổ là một mảnh màu hồng phấn. Trương Giai Lạc cảm thấy càng đùa càng thuận tay, nhịn không được lại sờ soạng cánh tay của cậu: "Mắc cỡ gì nha?"

"Lo tắm đi! Tắm nhanh lên để tui còn mặc quần áo! Lớn tuổi vậy rồi còn thích sờ soạng vị thành niên anh có đam mê đặc thù gì à?! Lại sờ! Anh lại sờ tui! Tui liền!!! Tui liền!!!"

"Cậu liền làm sao? Nói xem? Mới nãy không phải nói hay lắm sao?" Trương Giai Lạc thuận tay, không ngừng cố gắng sờ đùi cậu, "Cảm giác không tệ, mắc gì không thể sờ?"

Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên đứng lên nhào tới Trương Giai Lạc, tóm lấy vai hắn rồi dùng lực eo kéo xuống dưới. Do bị tập kích bất ngờ, Trương Giai Lạc bị một sentinel thân hình nhỏ hơn hẳn kéo ngã vào bồn tắm. Bị sặc mấy ngụm, Lạc gia tức giận ngoi lên khỏi mặt nước, nhanh chóng nắm gáy Hoàng Thiếu Thiên đang tính leo ra, ấn cậu trở lại bồn tắm như ấn một con mèo.

Trương Giai Lạc xoay người ngồi đè lên hai chân đang quẫy đạp lung tung của Hoàng Thiếu Thiên, một tay đè lại hai tay của cậu, tay còn lại cởi nút bộ quần áo đã ướt đẫm của mình.

"Không phải muốn tắm chung sao." Trương Giai Lạc cởi quần áo vứt qua một bên, nhéo mặt Hoàng Thiếu Thiên, "Không sao, Lạc gia rất ưng bộ dạng nhỏ nhắn của cậu, anh hi sinh tắm chung với cậu."

Cuối cùng, Hoàng Thiếu Thiên ngược lại là tắm rất sạch sẽ, bị Trương Giai Lạc quăng lên chiếc giường lớn chiếm một nửa diện tích căn phòng. Một câu cũng không nói, Hoàng Thiếu Thiên ỉu xìu kéo chăn quấn chặt cả người mình.

Trương Giai Lạc mặc đại một bộ quần áo sạch sẽ, lôi Hoàng Thiếu Thiên từ trong chăn ra, dùng khăn lông chà lau mái tóc vẫn còn ẩm ướt của cậu: "Mắc cỡ cái gì? Ai nha nói cũng ít lại."

"..." Hoàng Thiếu Thiên buồn bực kéo khăn tự lau đầu, "Đừng có ức hiếp người khác xong còn vờ vô tội."

"Chậc chậc." Trương Giai Lạc giơ tay ôm một con Hoàng Thiếu Thiên đỏ bừng, "Lại đây lại đây, ôm một chút, nếu không đừng hòng mặc đồ."

Vì quần áo!!! Hoàng Thiếu Thiên yên lặng siết nắm đấm trong lòng, sau đó nhào tới dùng hai tay hai chân ôm chặt Trương Giai Lạc, lại hôn "chụt" một cái lên mặt hắn.

"Coi như mua một tặng một." Hoàng Thiếu Thiên hào phóng quơ quơ tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi một bên lau tóc. Trương Giai Lạc sửng sốt một hồi, cười xoay người đè Hoàng Thiếu Thiên ngã xuống giường, bóp mặt cậu.

"Gan lớn ha." Trương Giai Lạc kéo chăn, đem mình và Hoàng Thiếu Thiên bọc thành trái trứng: "Ai nha hôm nay dám hôn anh không lẽ ngày mai còn muốn ngủ anh?"

Bị đè chặt, Hoàng Thiếu Thiên ô ô a a một câu cũng chưa kịp nói, liền bị Trương Giai Lạc mất kiên nhẫn ôm vào lòng, bị đe dọa kiểu không cho mặc đồ nha trói lên giường nha bèn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ừ, chuyện guide Trương Giai Lạc nuôi người tình, trước khi Trương Giai Lạc và Hoàng Thiếu Thiên ra khỏi giường, đã lan truyền khắp nơi.

- TBC -
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,766
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#19
. . .
Quần ma loạn vũ thiệt sự . . .
Song Hoa đâu? :D Dụ Hoàng đâu? :D
Rõ là Lạc Hoàng mòaaaaaaa
Lạc này em hông quen. . .

Nghe bảo phần sau Lâm Lạc Hoàng 3p :D chớt mất. . .
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook