Ngô Tuyết Phong – Dĩ tâm vi tú
Dĩ tuyến vi tú, khả chức tuế nguyệt
Dĩ tâm vi tú, khả chức giang sơn
(Lấy chỉ mà thêu, có thể đan ra năm tháng
Lấy tâm mà thêu, có thể dệt được giang sơn)
Họa quốc – Thập Tứ Khuyết
Cre art: 拆骨
Sơ Ngộ Kết Giao
Lần đầu Ngô Tuyết Phong gặp gỡ Diệp Tu và Tô Mộc Thu là sau cuộc quyết chiến giữa Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên ở khu 1 Vinh Quang năm ấy.
Sau khi Nhất Diệp Chi Thu thắng trận, Đại Mạc Cô Yên rơi ra quyền sáo chữ cam Dung Nham Nộ Hỏa, lúc đó là siêu hiếm trong game, người người mơ ước. Còn Nhất Diệp Chi Thu tuy đứng ngay bên cạnh nhưng HP đã gần cạn hết, không đủ để tạo mối uy hiếp. Vì vậy người chơi thường đồng loạt xông lên, tận dụng thời cơ muốn cướp vũ khí hiếm kia.
Để cướp được quyền sáo chữ cam này, bọn họ không ngại ra tay với Nhất Diệp Chi Thu. Hiển nhiên Nhất Diệp Chi Thu là người đứng gần chỗ Đại Mạc Cô Yên ngã xuống nhất, cậu ta muốn nhặt quyền sáo, không ai gần bằng cậu ta. Nhưng lúc này cậu ta chỉ còn lại chút xíu HP, việc này không thể nghi ngờ đã tăng cường tự tin cho những người chơi kia, cho dù trước đó tận mắt nhìn thấy thực lực cao siêu của Nhất Diệp Chi Thu, còn bội phục nữa, nhưng chỉ có một chút HP đó, bọn họ không sợ gì cả.
Chương 2 - Ngoại truyện Đỉnh Vinh Quang.
Lúc đó, Khí Xung Vân Thủy đã xuất hiện như một vị anh hùng “giữa đường thấy bất bình chẳng tha”, tung Lồng Niệm Khí ra bảo vệ Nhất Diệp. Tuy ở trong thế giới ảo nhưng hành động nghĩa hiệp của Ngô Tuyết Phong đã chứng minh được tính cách con người thật của anh - Hạo Nhiên. Hai chữ này quả là hợp với anh, “hạo nhiên - chính khí của đất trời”, trong sạch, nhân nghĩa, ngay thẳng, lương thiện, tâm sáng như sao, lưng thẳng như tùng, hiên ngang đứng giữa đất trời. Anh thực sự rất tốt, rất dũng cảm bảo vệ lẽ phải, bất chấp số người chơi đông đảo đang xấu xa muốn nhân cơ hội cháy nhà hôi của kia.
Cũng chính vì lòng anh như đóa tuyết liên trên đỉnh núi, tinh khôi trong vắt, nên anh cũng không muốn tranh công, không muốn “vô công bất thụ lộc”, từ chối vũ khí cam mà Diệp Tu có nhã ý đưa tặng để cảm ơn. Anh không nhận vì anh biết thực ra mình không đóng góp gì nhiều trong việc giúp pháp sư chiến đấu thoát khỏi vòng vây, thuận lợi nhặt được vũ khí. Công lao là thuộc về vị “thần thương thủ” phía sau đã phát động công kích để bảo vệ Nhất Diệp an toàn.
Ấn tượng đầu tiên mà anh để lại cho người đọc chính là nhân cách tốt đẹp của mình: biết phân biệt phải trái đúng sai, biết khiêm tốn ý thức rõ được bản thân mình, giúp người không màng báo đáp.
Những người chơi khác có đang mắng mỏ anh không, dĩ nhiên là có rồi, cướp mất cơ hội dành được đồ ngon của bọn họ mà. Nhưng anh có để ý sao? Dĩ nhiên là không rồi, làm người chỉ cầu không thẹn với lương tâm mình là được.
Ngay từ thuở ban đầu, Ngô phó của chúng ta đã là người như thế: tâm mình trong sạch là đủ, quan tâm chi miệng lưỡi người đời.
Nhất Thế Phụng Quân
Ngô Tuyết Phong trở thành đội phó Gia Thế vào năm thứ nhất Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp.
Thiên hạ đều nói, Ngô phó may mắn biết bao, được chiêu mộ vào đội hình Gia Thế, được làm support bên cạnh Đấu Thần.
Thậm chí còn có kẻ ngạo mạn dám nói: “Nếu năm ấy để tôi vào Gia Thế cũng có thể đoạt quán quân.” Những kẻ như thế, mấy ai hiểu được tầm quan trọng của Ngô phó với Vương Triều?
Anh may mắn khi được gia nhập Gia Thế ư?
Phải, nhưng chiến đội chúng ta cũng may mắn vô cùng khi có được anh.
Một đội phó xuất sắc, một đội phó tuyệt vời, một đội phó vừa có tâm vừa có tầm.
Năm ấy hoàn cảnh Diệp Tu như thế nào?
Tự tay chôn cất người bạn, người đồng đội, người anh em tốt nhất của mình, để lại trong lòng cậu thiếu niên chưa tròn 18 một vết sẹo khó lành. Nhiều năm sau, hắn có thể bình thản khi mang hoa tới Nam Sơn mỗi tiết Thanh minh, nhưng ngay lúc đó chắc chắn là tổn thương sâu sắc và uất ức vô cùng.
Gánh lên vai trọng trách đội trưởng của một chiến đội non nớt, bên dưới có em gái nhỏ cần chăm sóc, bên trên có giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, bản thân cũng phải che giấu bí mật cá nhân.
May mắn thay, hắn không phải chiến đấu một mình.
Bên cạnh hắn, có đồng đội.
Bên cạnh hắn, có Ngô Tuyết Phong.
Thời kì ba quán quân liên tiếp, chiến đội Gia Thế vẫn chưa có Tô Mộc Tranh, chưa có Mộc Vũ Tranh Phong, thậm chí chưa có nghề bậc thầy pháo súng trong đội hình.
Nhưng, Nhất Diệp Chi Thu cũng không chiến đấu trong cô độc. Thời kì đó bên cạnh hắn cũng có các đồng đội đáng tin cậy, mà người được nhắc đến nhiều nhất có tên là Ngô Tuyết Phong. Nghề nghiệp của người này chính là khí công sư, nhân vật Khí Xung Vân Thủy.
Nhất Diệp Chi Thu và Khí Xung Vân Thủy – tổ hợp xưng bá Liên minh suốt ba năm. Bậc thầy pháo súng? Đó là chuyện về sau. Nhân vật kề vai sát cánh bên Đấu thần từ những ngày đầu là một khí công sư!
Chương 1128 – Toàn chức cao thủ.
Nhắc đến Tam Liên Quan rực rỡ chói lọi của Gia Thế, người ta chỉ nhìn thấy Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu và Diệp Thu, mấy ai nhớ được cái tên Khí Xung Vân Thủy?
Một khí công sư thầm lặng mờ nhạt, chấp nhận làm một vai phụ không ai chú ý, lặng lẽ xuất hiện vô cùng đúng lúc tại tất cả những nơi cần đến anh. Lặng lẽ tạo hoàn cảnh thuận lợi cho đội nhà, lặng lẽ giúp đỡ đồng đội khi cần, lặng lẽ phối hợp với từng pha tấn công, lặng lẽ đánh phá đối thủ trong góc tối, lặng lẽ hi sinh giúp Đấu Thần được tung hoành ngang dọc trên chiến trường Vinh Quang.
Một support đỉnh cao chính là một support làm cho người ta cảm giác như không tồn tại, nhưng hiệu quả tạo ra lại đáng sợ vô cùng.
Đó chính là “sự đáng sợ bất động thanh sắc” mà Diệp Tu đã từng đánh giá Giang Ba Đào, và Ngô Tuyết Phong, cũng chính là như thế.
“Luôn chọn dùng đấu pháp thích hợp với tình thế nhất… Ổng luôn kịp thời xuất hiện khi cần thiết nhất. Đúng là một siêu support đáng tin cậy.”
Chương 1128 – Toàn Chức Cao Thủ.
Luôn xuất hiện ở nơi cần xuất hiện nhất, anh là cánh tay phải đắc lực của đội ngũ, một hậu phương vững chắc đáng tin để đồng đội dựa vào. Anh luôn ở phía sau, ở nơi ánh đèn không rọi tới, nhưng không có điểm tựa, ai có thể nâng được cả thế giới lên?
“Luôn chọn dùng đấu pháp thích hợp với tình thế nhất”, đó chính là sự linh hoạt của nghề khí công sư, nhưng cũng phải là một người điều khiển cấp thần mới có thể phát huy linh hoạt đến đỉnh cao như thế, tùy thời mà liệu.
Người ta nói bạn chọn nghề chơi trong game cũng phần nào phản ánh tính cách thật ngoài đời của bạn. Nghề khí công sư mà Ngô Tuyết Phong chọn có lối đánh linh hoạt cả viễn trình lẫn cận chiến, cách chơi thiên biến vạn hóa, cơ hội sống sót cao, khả năng hỗ trợ đồng đội gần như hoàn hảo.
“Một người không thể không giết nhưng không thể giết” gây ức chế cho đối thủ, một siêu support luôn xuất hiện ở bất cứ nơi nào khi cần khiến đồng đội an tâm.
Quả thực nghề này rất phù hợp với tính cách hào sảng của anh, tính cách và tài năng kết hợp tạo ra một khí công sư xuất sắc, đóng góp rất lớn trong các trận đấu, góp phần xây dựng nên cả một Vương Triều hoàng kim mà chưa ai vượt qua được trong lịch sử.
“Anh chưa bao giờ là thảo dân trong Vương Triều Gia Thế, anh cũng chính là Vương tộc.”
Anh cũng chính là khai quốc công thần của Gia Thế chúng ta.
“Ổng là người thực sự có não, đánh bằng cái đầu chứ không phải tay. Kinh nghiệm , ý thức, phán đoán chính xác, thao tác chuẩn.”
Chương 1128 – Toàn chức cao thủ.
Anh vốn giỏi giang như thế, tốt đẹp như thế, nếu anh muốn thì dễ dàng có được hào quang của riêng mình.
Nhưng anh không cần những thứ hào nhoáng bề ngoài ấy.
Anh không biết người đời đánh giá anh như thế nào ư?
Biết chứ.
Một kẻ vô dụng dựa dẫm vào đội trưởng, một “đồng đội heo” cắt ngang tiết tấu của Diệp Thu, một kẻ ăn may được chọn vào Gia Thế, “tu bao nhiêu kiếp mới được một slot chơi support cho Đấu Thần”.
Chỉ có những người cùng nghề và cùng thời mới đánh giá đúng được công lao to lớn và vị trí xứng đáng của anh tại Gia Thế.
“Ba năm trong game Vinh Quang, ba năm trong liên minh chuyên nghiệp, Ngô Tuyết Phong vẫn là người bạn đáng tin nhất bên cạnh Diệp Thu. Tuy rằng bị hào quang của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu che phủ, danh tiếng khí công sư Khí Xung Vân Thủy cũng không phải đặc biệt vang dội, nhưng bản thân Diệp Thu hiểu rất rõ, người bạn này, đội hữu này, đối với hắn, đối với Gia Thế quan trọng cỡ nào.”
Chương 9 - Ngoại truyện Đỉnh Vinh Quang.
Ngay cả trong trận chiến cuối cùng của mùa 3, trận chiến kinh điển đi vào lịch sử khi Gia Thế thành công bảo vệ ngôi vương, xây dựng nên cả Vương Triều hoàng kim lộng lẫy, và cũng là trận đấu cuối cùng của cuộc đời chuyên nghiệp, Ngô Tuyết Phong vẫn từ chối tỏa sáng.
“Tôi à, nên được bầu làm diễn viên phụ xuất sắc nhất chớ.” Hắn nói trên kênh chat, câu này không hàm chứa bất kỳ khổ sở gì, chỉ có kiêu ngạo và tự hào. Ngô Tuyết Phong cho rằng mình đã làm được chuyện xinh đẹp nhất trong phạm vi năng lực của mình, hắn không hề cảm thấy có gì tiếc nuối."
Chương 10 - Ngoại truyện Đỉnh Vinh Quang.
Anh chấp nhận làm một vai phụ, chấp nhận bị công chúng hiểu nhầm cười nhạo, chê trách khó nghe. Anh đã hi sinh tất cả ích kỷ cá nhân, thậm chí là cả danh tiếng bề ngoài, vì Gia Thế, vì Vinh Quang. Anh chấp nhận hi sinh bản thân vì tập thể, vì quán quân cho Gia Thế.
Đó là trên sân, còn dưới sân thì sao?
Giang Ba Đào của Luân Hồi hiện nay tuy là đội phó, nhưng vì đội trưởng tính cách hướng nội nên mọi việc gần như đều đến tay Giang phó. Vậy Ngô phó năm xưa, không phải cũng vất vả chẳng kém gì?
Đội trưởng Diệp Thu không xuất đầu lộ diện, mọi việc ngoài đội phó ai đảm trách?
Đối ngoại là dẫn đội chào hỏi các đội trưởng khác, ngoại giao với công chúng, trả lời phỏng vấn, chịu trách nhiệm trước truyền thông và fans hâm mộ, đối nội là điều hòa mâu thuẫn, gắn kết lòng người, đoàn kết cả Gia Thế thành một thể thống nhất, chăm lo đội viên, quan tâm người mới, lo lắng việc kinh doanh của chiến đội,…
Anh đã dùng cả ba năm chuyên nghiệp của mình để cống hiến vì Gia Thế, cả trên sân lẫn dưới sân, đốt cháy cả thanh xuân và sức trẻ của mình vì sự vững mạnh của chiến đội, góp công lớn xây nên Vương Triều hoa lệ sáng chói nhất.
Ba năm đầu tiên, Đấu Thần là MVP sáng nhất.
Ba năm đầu tiên, Gia Thế là vương giả cao nhất.
Đó chính là kết quả tốt đẹp nhất.
Là Vinh Quang tối thượng nhất.
Là kết quả Ngô Tuyết Phong muốn nhìn thấy nhất.
Anh vui vẻ với vị trí vai phụ mờ nhạt của mình để đẩy vai chính trọng đăng vương tọa, giúp Gia Thế ngự tại Thần đàn.
Anh ở đây, chúng ta chính là Quán Quân.
Anh ở đây, không có bất kỳ ai đe dọa được vị trí cửu ngũ chí tôn của Gia Thế.
Anh, chính là vai phụ đắt giá nhất trong lịch sử Vinh Quang.
Vị quân sư ấy không cần hào quang ích kỷ, anh dùng nhất sinh nhất thế để phụng Quân xây dựng Vương Triều.
Rồng của Gia Thế phi long tường thiên, hào quang vạn trượng, nhưng bên cạnh nó chính là mây trắng trên đỉnh núi vờn quanh, tôn lên sự tỏa sáng của rồng.
Tam Liên Quan của Gia Thế, Vinh Quang không chỉ thuộc về Đấu Thần, mà thuộc về tất cả người Gia Thế.
Sử sách Gia Thế, mãi ghi tên đội phó đầu tiên – Ngô Tuyết Phong.
Phong Tuyết Cách Ngư
Sau mùa giải thứ ba, Ngô Tuyết Phong giải nghệ.
Anh rời đi trong Vinh Quang, khi Gia Thế đang ở đỉnh cao nhất của nấc thang danh vọng.
Một đời phong tuyết, Tam Liên Quan ghi tên anh, giang sơn cẩm tú ba ngàn dặm được vẹn tròn, Quân vương tại thượng, Vương Triều sừng sững.
Quân sư vì địch không lại năm tháng trôi như nước nên buộc phải rời đi. Người đứng ở bến đò bên sông, rời khỏi Vương Triều, nhưng mắt vẫn luôn hướng về cố thổ.
Từ nay non cao núi biếc, người đã rời đi nhưng công lao vẫn còn ghi khắc trong những trang sử hào quang chói lọi.
Đội phó đầu tiên của con dân Gia Thế - Ngô Tuyết Phong.
Non sông vĩnh viễn ghi khắc tên người.
Tôi tin rằng dù không còn giữ liên lạc nhiều với những người đồng đội cũ, dù đang dạo bước tại đường phố tha hương, trái tim Ngô Tuyết Phong vẫn vẹn nguyên hai chữ “Gia Thế” đỏ thắm trên nền trời Hàng Châu năm ấy.
Hàng Châu, đã từng là đế đô.
Gia Thế, vẫn luôn là Vương Triều.
Dù ở ngoại quốc, tôi tin Ngô phó của chúng tôi vẫn lặng lẽ đọc những bài báo về Gia Thế, xem các trận đấu của Gia Thế, thở dài khi Gia Thế trượt dốc, đau đớn khi Gia Thế tan cửa nát nhà.
Cái nhà mà bao nhiêu con người đổ máu và nước mắt xuống để xây lên bây giờ sụp đổ, cái nhà mà mình dùng hết tâm huyết thanh xuân để đắp nên những viên gạch nền móng bây giờ tan nát, có ai không đau?
Mùa giải thứ 9, Gia Thế phá sản, Quách Dương chuyển đến Hô Khiếu. Tài khoản Khí Xung Vân Thủy sau đó được Hô Khiếu mua về cho Quách Dương dùng.
Khí Xung Vân Thủy bị bán đi, gắn trên đầu một cái tên không phải là Gia Thế, trong lòng ai cũng chẳng dễ chịu gì. Tấm thẻ tài khoản ấy đâu chỉ là một món hàng, nó là giá trị tinh thần vô giá, là vật kỷ niệm gợi nhớ đến thời kỳ vàng son chói sáng của Vương Triều Gia Thế năm xưa.
Quân sư của chúng ta dùng một đời để hi sinh xương máu kiến lập Vương Triều, cả đời chỉ khoác lên mình một đội phục, vậy mà đến cả tấm thẻ tài khoản của người, Gia Thế cũng không giữ được.
Khi biết Quách Dương là người thừa kế Khí Xung Vân Thủy, tôi có chút tò mò về anh trai này. Và đọc nhiều hơn để biết về Quách Dương, tôi ngạc nhiên là mình không ngạc nhiên.
Vẫn là cái khí phách quật cường truyền thống của Gia Thế, vẫn là sự kiên định cố chấp với lý tưởng của mình, không biết nhân nhượng, không thể dụ dỗ.
Không hổ danh là người đã từng là tuyển thủ chủ lực của Gia Thế, không hổ danh là người thừa kế Khí Xung Vân Thủy.
Lúc đó Gia Thế cũng xem như đã đến bước đường cùng, nếu phải bán Khí Xung Vân Thủy, thì phải bán cho đội mạnh như Hô Khiếu, nếu phải dùng, thì phải là Quách Dương dùng. Phải là một người thừa kế chính thống được thừa nhận, quen thuộc với tấm thẻ ấy, biết trân trọng nó, lại mang trong mình cốt cách đậm nét Gia Thế, mới xứng đáng được sở hữu Khí Xung Vân Thủy trong tay.
Ngô Tuyết Phong, thân ở tha hương nhưng tâm vẫn hướng về cố quốc. Tâm của người, vẫn luôn đặt ở lá phong Gia Thế, trước giờ chưa từng rời đi.
Thanh sơn bất cải
Thẻ tài khoản không còn, nhưng đó có phải tất cả những gì Ngô Tuyết Phong lưu lại cho Gia Thế?
Dĩ nhiên là không rồi.
Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu.
(Núi xanh không đổi, nước biếc chảy mãi).
Người ta nói nhìn thấy ở Khưu Phi hình bóng của Diệp Tu. Tôi lại nhìn thấy ở cậu hình bóng của cả “bộ ba thần thánh” trong Gia Vương Triều năm ấy.
Trong trận chiến sinh tử ở mùa 9, tôi nhìn thấy song chiến pháp của Gia Thế, nhìn thấy chiến thuật “cái bóng”. Cách Thức Chiến Đấu của chúng tôi chấp nhận làm một cái bóng hỗ trợ cho Tôn Tường, luôn phối hợp tốt nhất với đồng đội vì chiến thắng của Gia Thế. Chấp nhận làm một vai phụ mờ nhạt vì tập thể, không màng đến lợi ích cá nhân. Trong khi nếu vì bản thân mình, cậu có thể đánh cá nhân hơn, tỏa sáng hơn, được các chiến đội khác chú ý hơn, tương lai rộng mở hơn, nhưng lại chấp nhận hi sinh bản thân vì Gia Thế.
Tôi dường như đang nhìn thấy hình bóng Ngô Tuyết Phong, hình bóng các bậc tiền bối Gia Thế trong cậu thiếu niên đang khoác lên mình đội phục đỏ thắm kia.
Cậu ấy vững vàng cao ngạo nói với cả thiên hạ rằng:
“Em là người Gia Thế, cả đời em chỉ mặc một đội phục.” (Vừa gặp đã quen - Tinh Trần Thâm Xử)
Cả đời chỉ mặc một đội phục, Ngô Tuyết Phong chính là trung thành tuyệt đối như thế đấy.
Các thiếu niên Tân Gia Thế à, bên cạnh các cậu là tường vỡ ngói đổ của cung điện Gia Thế huy hoàng ngày xưa, nhưng dưới chân các cậu là nền móng Vương Triều, vững như bàn thạch, nhật nguyệt trường tồn.
Ngô Tuyết Phong để lại cho Gia Thế, không chỉ là một tấm thẻ ngôi sao, mà là dùng chính cuộc đời chuyên nghiệp của mình để tế sống giang sơn, ý chí và nhiệt huyết của người đã hòa vào hồn thiêng sông núi. Di sản của anh, của các tiền bối Gia Thế, chính là nền móng Vương Triều để lại cho thế hệ mai sau.
Nền móng vẫn còn, chỉ đợi một ngày phượng hoàng trùng sinh, vương giả trở về.
“Chỉ cầu giang sơn làm chứng, không để tâm thiên hạ chê cười.”
Phụng Quân Thư – Đông Tử.
Câu hát ấy rất phù hợp với Ngô Tuyết Phong.
Không được công nhận thì làm sao? Thế nhân ca tụng có quan trọng?
Dù sao thì Tam Liên Quan của Gia Thế vẫn sừng sững trên đỉnh Vinh Quang.
“Lòng ta trung thành, giang sơn làm chứng”, vậy là đủ rồi.
Có giang sơn nào không được xây bằng máu công thần?
Giang sơn Gia Thế, là dùng máu của biết bao thế hệ để nhuộm đỏ lá phong.
Vật cực tất phản nhưng sau bóng tối là ánh sáng.
Gốc rễ cắm sâu dưới ba trăm tấc đất Lâm An, Gia Thế không thể ngã.
Dùng chỉ để thêu, có thể đan ra năm tháng
Dùng tâm để thêu, có thể dệt được giang sơn
(Họa quốc – Thập Tứ Khuyết)
Ngô Tuyết Phong, anh cũng chính là gốc rễ Gia Thế, anh cũng chính là nền móng Vương Triều.