Hoàn [Mùa Năm] Ngày Tháng Rực Rỡ Ánh Mặt Trời

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân


Thể loại: Hướng nguyên​

Edit: Gingitsune​

Beta: @Katakara


Mở đầu.

Ngô Vũ Sách bị buộc bày ra hết tư thế này đến tư thế khác. Trong trường quay, khí ấm không ngừng thổi, hắn vẫn lạnh cóng đến nỗi động tác cứng ngắc. Nhiếp ảnh gia không ngừng điều chỉnh ống kính, lầm bầm: Tấm này không ổn, tấm vừa nãy cũng không ổn, kỳ lạ, cứ thấy thiếu thứ gì đó.

"Có vấn đề gì?" Hắn thuận miệng hỏi Phương Duệ, người sau đang đứng khoanh tay cười trên nỗi đau của người khác.

Phương Duệ nhất quyết phải giải thích từ thuở ban sơ, khi vũ trụ mới hình thành: "Trước hết, chị Ngô, tuyển thủ cùng năm với tui, là một người phi thường có cá tính..."

Ngô Vũ Sách vừa sửa sang lại cái nơ trên cổ vừa trừng hắn, lại đúng lúc nhìn thấy Chu Trạch Khải tiến đến sau lưng Phương Duệ, liền như gặp cứu tinh: "Tiểu Chu! Cậu chụp trước đi!"

"Các đại thần, bài phỏng vấn này sẽ được phát hành vào Tết Nguyên Đán, sớm muộn gì cũng phải chụp."

"Tôi còn chưa hỏi, lũ cún mùa năm bọn tôi chẳng phải khỉ ho cò gáy, trước không có thôn, sau không có tiệm hay sao? Còn phỏng vấn gì?" Lưu Hạo nói. Hắn vốn đang ôn chuyện cùng Phương Học Tài, cả hai đã sắp hoài niệm xong thời gian ở chiến đội Lôi Đình, Ngô Vũ Sách vẫn chưa hoàn thành việc chụp ảnh. "Chủ đề hot năm nay không phải là chiến đội mới Hưng Hân sao? Đã vào được đến tứ kết, sao không tìm bọn họ?"

Tuyển thủ Hưng Hân duy nhất có mặt tại đây, Phương Duệ, vừa định đáp lời, một phóng viên loạng choạng ôm một chồng giấy đi tới. Cô nàng mang gọng kính tròn bằng gỗ, ngọt ngào cười với cả bọn: "Ở đây em có một câu hỏi, xin các anh chuẩn bị sẵn đáp án." Cô tiếp tục như chưa hề nghe thấy mấy lời phàn nàn hồi nãy. "Đoạn clip ghi lại câu trả lời sẽ được đăng trên website chính thức của Vinh Quang nha." Ngụ ý: liệu hồn mà trả lời đàng hoàng cho bà.

"Em gái này hơi giống Dụ đội." Tống Hiểu cầm lấy câu hỏi, nhỏ giọng thì thầm với Chu Quang Nghĩa: "Khó chơi."

Chu Quang Nghĩa thò đầu qua đọc câu hỏi: "...Từ khi tiếp xúc Vinh Quang, thu hoạch lớn nhất của anh là gì?"

"Khó trả lời nhỉ? Chúng ta cũng đã lăn lộn nhiều năm như vậy." Lý Tấn hô hào. Hắn đang quay chụp ở một khu xa hơn, chẳng biết nói gì với Ngô Vũ Sách khiến người sau bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Lý Tấn liền hô: "Thành tựu lớn nhất của tôi hẳn là bắt quả tang đội phó ăn vụng mì tôm trong phòng huấn luyện, lại còn làm đổ nước mì lên bàn phím của đội trưởng!"

. . .

Đúng thế, Ngô Vũ Sách nghĩ. Vì sao lại là mùa năm? Bọn hắn chưa từng có danh hiệu riêng, chẳng có địa vị đáng tôn sùng của các đại thần thời viễn cổ, lại không có nhiều khả năng tạo đề tài như tân binh năm nay. Thậm chí, ngay mùa bọn họ ra mắt còn xui xẻo đụng phải thời kỳ Thế hệ Hoàng Kim bộc lộ tài năng. Quần hùng nổi lên, tranh giành thiên hạ, phản bội, cố chấp, chuyển hình, làm lại từ đầu. Những chuyện trải qua tuy nhiều như nước sông, nhưng dấu ấn để lại trên dòng lịch sử mờ nhạt vô cùng.

Nhiếp ảnh gia phất tay ra hiệu, Ngô Vũ Sách chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao.

01.

Lần đầu tiên họ đạt được danh hiệu Hợp Tác Tốt Nhất, mùa thi đấu thứ tám cũng đã kết thúc. Chạng vạng, Ngô Vũ Sách đang ngơ ngẩn dựa vào thân cây gần nhà thi đấu, điện thoại chợt reng.

Hắn lôi ra nhìn liền thấy tin nhắn chúc mừng của Phương Học Tài: "Chúc mừng, hai người xứng danh bộ đôi Hợp Tác Tốt Nhất :) Đừng quan tâm những gì người khác nói."

Ngô Vũ Sách thật lòng phỉ nhổ cái emoji quê mùa. Đều là tuyển thủ ra mắt cùng mùa, Phương Học Tài lại khiến người có cảm giác lão thành như người của thế hệ trước.

"Không chạy hai vòng?" Lý Hiên chạy lại, liếc qua màn hình điện thoại, thuận miệng nói: "Cậu thân với Phương Học Tài nhỉ."

"Tuyển thủ mùa năm bọn tôi luôn đoàn kết thân ái, không giống người khác, tình nghĩa mỏng như tờ giấy." Ngô Vũ Sách thuận mồm mỉa mai, Lý Hiên không để ý, chỉ nhìn màn hình hỏi: "Ý gì đây?"

"Anh không xem bình luận trên mạng?" Lần này Ngô Vũ Sách thật sự phun nọc độc, cả bản thân cũng không tha: "Nói chúng ta cuối cùng đạt được 'tổ hợp tốt nhất', là nhặt của hời nhân dịp Diệp Tu giải giáp giữa mùa. Quả thật không cách phản bác, đúng không?"

Thật ra Lý Hiên có thấy mấy tin đó. Luôn có mấy người kỳ cục nói mấy chuyện kỳ cục, mấy năm qua anh gặp không ít. Lý Hiên biết Ngô Vũ Sách không phải người sẽ bị mấy ngôn luận kia ảnh hưởng, nhưng chẳng biết vì sao, bản thân anh cũng nuốt không trôi cục tức này: "Sao, cậu cũng nghĩ giống họ?"

Dù có suy nghĩ nhiều đến đâu, hai người họ cũng đã rèn luyện bốn năm. Mùa giải thứ năm, cả hai đã trải qua một thời kỳ thân tâm đều mệt mỏi. Trong khi Phương Duệ ra mắt cùng mùa đang đổi nghề xoành xoạch, Ngô Vũ Sách lại vô cớ chấp nhất với quỷ kiếm sĩ, làm sao cũng không chịu đổi.

Năm đó bọn họ mang đội đi xem trận tổng chung kết. Sau khi Tôn Triết Bình giữa đường buông gánh, Bách Hoa vẫn đang khiêu vũ bên bờ vực, dáng nhảy múa tráng lệ hơn hẳn mọi người, nhưng đến cuối cùng, ngã xuống vách núi, tiếc nuối bại bởi Vi Thảo. Trận đấu kết thúc, Tôn Triết Bình tuyên bố giải nghệ, khán đài một mảnh hỗn loạn. Ngô Vũ Sách thở dài, lại phát hiện vị trí bên cạnh mình đã bỏ trống từ bao giờ.

Hắn vòng vào một lối đi cho lính cứu hỏa ít người để ý, Lý Hiên đang đứng hút thuốc trong góc.

"Không phải anh không hút thuốc lá à?" Ngô Vũ Sách cứng ngắc nói: "Làm sao vậy?"

Sương khói lượn lờ quanh đỉnh đầu, tựa như mọi uể oải một năm qua đều dâng lên cùng lúc. Lý Hiên dựa vách tường, ánh mắt thẫn thờ.

"Mệt quá."

"Mùa giải tân binh của cậu kết thúc rồi. Cậu hài lòng không?" Lý Hiên nói, tựa như chất vấn, lại tựa như mê man. "Hai quỷ kiếm làm sao đánh... Một năm hỗn loạn, trước không nói chuyện này, cứ nói đến tổ hợp hai người hợp tác, cậu nhìn Trương Giai Lạc, lại nhìn---"

Anh không nói tiếp, chợt có nỗi bi thương như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Qua nửa ngày, anh mới nói: "Cậu kiên trì không đổi nghề, tôi tôn trọng cậu. Nhưng tôi không muốn đánh kiểu như vậy---"

"Anh đang sợ gì vậy?" Ngô Vũ Sách đột nhiên cười lạnh: "Sợ tay mình cũng bị thương? Hay sợ tôi không chống đỡ nổi chiến đội?"

"…Không phải!" Lý Hiên hơi dừng: "...Một năm qua tôi chịu áp lực rất lớn, cậu có hiểu không?"

"Anh cũng đừng phàn nàn. Lối đánh tổ hợp Song Quỷ bày trận cũng khá thành công, không phải sao?"

"Nó còn rất nhiều sơ hở, cậu biết mà."

Ngô Vũ Sách cướp lấy điếu thuốc của Lý Hiên, ném xuống đất: "Tôi thật không biết anh tự dày vò chuyện gì. Bây giờ bộ đôi hợp tác ít lắm sao? Bộ đôi nào cũng không thể tồn tại? Không phải anh còn muốn đánh đổ Gia Thế sao? Hùng tâm tráng chí đâu rồi? Bị chó gặm rồi à?"

Ngô Vũ Sách chưa bao giờ khuyết thiếu tự tin, cũng không khuyết thiếu dũng khí, đến tận bây giờ vẫn vậy. Năm đó, số lần Lý Hiên dao động nhiều hơn hẳn hắn. Ngô Vũ Sách thủy chung kiên trì sự cố chấp nào đó của mình, trời đông giá rét, ngày ngắn đêm dài, hắn đều chưa từng hối hận mà giơ lên thái đao, xông thẳng tới mục tiêu đã định, bất chấp máu chảy đầu rơi.

Giờ phút này hắn biết, giải thưởng Hợp Tác Tốt Nhất muộn màng này không phải do vận khí, mà là thánh tích hắn cùng Lý Hiên dùng sức của mình đánh ra, tựa như những bông tuyết tích tụ lâu ngày cuối cùng cũng đủ áp sập cây. Huống chi, vương hầu tướng lĩnh sinh mà cao quý ư*, vì sao không thể là tổ hợp Song Quỷ của họ?
* Nguyên văn: Vương hầu tương tương ninh hữu chủng hồ - câu nói của Trần Thắng (khởi nghĩa nông dân cuối đời Tần), ý nói: kẻ xưng vương bái tướng chẳng lẽ trời sinh tốt số, đương nhiên cao quý hơn người thường sao -> kích động nông dân khởi nghĩa.

Hắn nhắn tin trả lời Phương Học Tài, lại nở nụ cười ý vị không rõ với Lý Hiên, nói: "Đương nhiên không phải."

"Ừ." Lý Hiên cười: "Hai ngày nữa cùng đi lãnh thưởng nào."

Mùa giải thứ tám đã họa một dấu chấm hết, người trong đội cũng lần lượt đi nghỉ hè. Giải thưởng Hợp Tác Tốt Nhất tuy chỉ là một tờ giấy chứng nhận, tốt xấu gì cũng là một vinh dự, cũng cần đi lãnh. Ngô Vũ Sách đứng trước cửa trụ sở Liên minh, bị mặt trời chiếu đến trước mắt hóa đen, vừa ngẩng đầu liền thấy có người quay lại nhìn hắn, dáng vẻ thân thiết, lại chẳng nói câu nào.

Hắn vươn tay che khuất ánh nắng: "Tiểu Chu?"

Chu Trạch Khải cười vui vẻ. Hai người nhanh chóng đẩy ra cánh cửa xoay, không khí lạnh trong đại sảnh đập thẳng vào mặt. Ngô Vũ Sách khẳng định: "Cậu cũng tới lãnh thưởng."

"Ừ." Chu Trạch Khải nói.

"MVP mùa tám. Rất giỏi. Thật đó." Ngô Vũ Sách vỗ vỗ vai hắn: "Đúng rồi, còn chưa chúc mừng các cậu đoạt quán quân!"

"Cảm ơn." Chu Trạch Khải mỉm cười, ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: "Cũng chúc mừng hai người, Hợp Tác Tốt Nhất."

02.

Thật ra trên suốt quãng đường đi lãnh thưởng, Chu Trạch Khải hoàn toàn không phô trương. Có trách thì trách Vinh Quang đã nổi tiếng từ đầu phố tới cuối phố, hắn lại là đội trưởng đội Quán quân mới ra lò, khó tránh khỏi bị người bắt tay xin chụp ảnh, làm như bắt tay hắn xong liền có thể đánh thắng 800 trận liên tiếp vậy.

Gặp hắn ứng phó gian nan, Ngô Vũ Sách liền tài trợ một cái mũ bóng chày. Chu Trạch Khải đội lên liền không định tháo xuống, nhỏ giọng nói: "Lần sau trả cậu."

Có thể nói Chu Trạch Khải là tuyển thủ xuất sắc nhất trong đám mùa năm bọn họ. Được Phương Minh Hoa ủng hộ, vừa ra mắt liền trở thành chủ lực của chiến đội, giải thưởng Tân Binh Tốt Nhất miễn bàn, sau lại ẩn ẩn có xu hướng trở thành người mạnh nhất Vinh Quang. Trước khi vào trận chung kết, quản lý chiến đội thậm chí còn thỏa thuê mãn nguyện nói với hắn: Tiểu Chu nè, quán quân đầu tiên của Luân Hồi trông cậy vào cậu.

Mấy lời như vậy Chu Trạch Khải nghe nhiều rồi, hắn cũng quen với việc gánh vác càng nhiều mong đợi và trách nhiệm so với người khác, lúc mới ra mắt cũng đã khiến nhiều chiến đội không kịp ứng phó, khiến khán giả hô to tình thế của Liên minh sắp thay đổi. Nhưng bọn họ vẫn ngã xuống trước Gia Thế. Lúc bắt tay sau trận đấu, Chu Trạch Khải thấy cô gái tóc dài trước mặt cười híp mắt với mình.

Tô Mộc Tranh đã nói: "Anh ấy nói đánh không tệ. Nhưng cậu biết vấn đề nằm ở đâu không?"

Chu Trạch Khải không đáp, Phương Minh Hoa sau lưng hắn lại nhíu mày: Bị lão hồ ly phát hiện rồi. Nhưng không ai sẽ chủ động yếu thế, Phương Minh Hoa bước nhanh tới, mỉm cười cướp lời: "Ánh mắt của Diệp Thu thật độc. Bọn tôi sẽ nghiêm túc kiểm điểm."

Chu Trạch Khải rớt lại phía sau, không biết đang nghĩ gì. Tô Mộc Tranh nhìn hắn đầy hứng thú, cũng không giằng co nhiều. Khi tới đuôi đội tuyển Gia Thế, Chu Trạch Khải vươn tay theo quán tính, liền nghe đối phương nói: "Những người khác trong đội đôi khi lĩnh hội chưa tới ý đồ chiến thuật của cậu, khiến đội hình tách rời."

Người kia nói: "Tôi tên Lưu Hạo."

Đối với các tân binh, gặp được tuyển thủ cùng kỳ đều sẽ cảm thấy đặc biệt thân thiết. Tuy ít gặp mặt ngoài sân đấu, nhưng ngày thường tán gẫu hay gặp mấy cái tên này nhảy tới nhảy lui cũng đã quen mắt, Chu Trạch Khải gật đầu đáp: "Ừ."

Hắn đương nhiên biết rõ điều Lưu Hạo nói, nhưng hắn cũng không thể trách cứ điều gì. Chiến thuật của mình bị truyền đạt không rõ, suy nghĩ của đồng đội chưa bắt kịp, bọn họ cần bồi dưỡng sự ăn ý thông qua huấn luyện càng nhiều.

"Cố lên, ừ... có lẽ..." Lưu Hạo nói: "Các cậu cần một đội phó mới."

Chu Trạch Khải sửng sốt. Hắn rất ít suy ngẫm sự việc dưới góc độ này. Hướng tự hỏi quen thuộc của hắn thường là "làm cách nào sử dụng tốt bài trong tay mình", mà không phải "làm sao để có bài tốt".

Không biết vì sao, Lưu Hạo lại cảm khái đầy thâm ý: "…Tôi cũng nhất định phải nỗ lực!"

Không có ai sẽ không nỗ lực. Mùa giải thứ tám và thứ chín, lúc Luân Hồi quét ngang Liên minh, rất nhiều người hâm mộ Chu Trạch Khải, cảm thấy hắn thuận buồm xuôi gió như bao người mơ ước. Bất kể thực lực hay vận may, dường như hắn chưa bao giờ chịu thất bại hay ngăn trở.

Nhưng những chua xót cực khổ trên thế gian này sao có thể nói cho người khác nghe được. Hắn nỗ lực khiến cả chiến đội trở nên càng tốt hơn, đánh chỉ đạo một cách thành khẩn lại không giấu nghề, khi hậu bối có tiến bộ thì hắn nỗ lực cười với họ, khi đồng đội oán hận liền đỏ mặt, khi được khen ngợi thì vui vẻ mà luống cuống.

Chu Trạch Khải không giống như một đội trưởng, nhưng hắn trước sau vẫn mãi là linh hồn mạnh mẽ của chiến đội Luân Hồi.

Mấy ngày trước, bọn họ lần đầu tiên đoạt được quán quân. Giang Ba Đào nói rất nhiều lời cảm tạ tại buổi họp báo, Phương Minh Hoa chỉ lặng lẽ cười, nhưng Chu Trạch Khải biết, vị tuyển thủ có tư lịch già nhất Luân Hồi này mới là người không thể thiếu nhất trong danh sách họ cần cảm tạ.

Sân nhà của Lam Vũ, Luân Hồi sẽ không trắng trợn ăn mừng. Chu Trạch Khải là người cuối cùng rời khỏi khu phỏng vấn, vừa bước vào đường hầm dành cho tuyển thủ, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Hắn vừa liếc nhìn liền nhận ra Tống Hiểu, lại hơi chần chừ. Hắn vốn không giỏi bắt chuyện với người khác, huống hồ mình vừa mới đánh bại người đó.

Chắc nghe được âm thanh, Tống Hiểu quay lại, nở nụ cười so khóc còn khó coi: "Chúc mừng nha, tiểu Chu."

"..." Chu Trạch Khải đột nhiên vô cớ cảm thấy sốt ruột, hắn nói: "Lam Vũ cũng rất giỏi!"

"Thậm chí còn không kịp đánh trận đoàn đội, ha... Có lẽ là trận chung kết chấm dứt nhanh nhất trong lịch sử nhỉ."

Chu Trạch Khải muốn nói gì đó, để giải thích, để an ủi, "Bọn tôi chỉ gặp may mắn", "Vậy cùng nhau cố lên", gì cũng được. Nhưng cuối cùng hắn chẳng nói gì, trái lại Tống Hiểu vỗ vai hắn: "Mau đuổi theo đồng đội đi, chỗ này fan Lam Vũ nhiều, coi chừng bị chặn đường."

"Không sao." Chu Trạch Khải nhanh chóng đáp.

"Không cần lo cho tôi. Sáng mai đội cậu phải bay chuyến sớm nhỉ?" Tống Hiểu nói: "Tôi cũng phải đi về."

03.

Lúc Tống Hiểu về đến câu lạc bộ đã rất trễ, chân trời trông như sắp mưa to. Cơn gió nóng mùa hè vù vù thổi, bác bảo vệ trước cửa chào hỏi hắn: "Về rồi à? Sắp bão đấy."

"Đúng vậy. Mọi người đâu?"

"Vài người đã về." Bác ấy nói. Cả đội giải tán ngay trước cửa sân vận động, có người trực tiếp quay về ký túc xá, có người chẳng biết đi đâu mất. Tóm lại tâm tình cả đội đều không tốt, cũng không gấp gáp kiểm điểm, những lúc này chiến đội sẽ không quản lý thống nhất, cho phép đội viên được tự do.

Gió càng lúc càng lớn, vài hạt mưa lộp bộp rơi xuống, Tống Hiểu về phòng, chợt nghĩ chuyến bay của đám người Chu Trạch Khải không chừng sẽ bị trễ.

Kỳ thực, trong dàn tuyển thủ mùa năm bọn họ, Chu Trạch Khải không phải người đạt được cúp quán quân đầu tiên, mà là Tống Hiểu. Nhưng cách so sánh này vốn chẳng mang ý nghĩa gì, ngay cả đội quán quân đầu tiên - Gia Thế - năm nay đều bị nốc ao.

Tống Hiểu lấy clone đăng nhập game. Hắn nghĩ đến lần Lam Vũ đoạt quán quân năm ấy, Lam Khê Các cùng Trung Thảo Đường oanh oanh liệt liệt mở ra thế chiến thứ ba. Sau đó, thật nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cũng trà trộn vào, mọi người đánh đến trời đất tăm tối, không phân địch ta, cũng coi như là bữa tiệc điên cuồng mừng mùa giải kết thúc đi.

Tống Hiểu chợt có một cảm xúc tương tự như "Tiêu sắt thu phong kim hựu thị, hoán liễu nhân gian"**. Có điều hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, tin nhắn của Xuân Dịch Lão đã tới, không dài dòng, chỉ nói có chút phiền phức, đoàn tinh anh thứ hai của Luân Hồi quá khó chơi, yêu cầu hỗ trợ. Tống Hiểu vội vàng chạy tới địa điểm Xuân Dịch Lão gửi, lại theo thói quen đi tìm vị trí của chỉ huy phe đối phương.
** Lại là gió thu hiu quạnh, thời thế đổi thay: năm 1954, chủ tịch Mao Trạch Đông sáng tác bài ca Lãng Đào Sa - Bắc Đái Hà. Hai câu cuối này thể hiện một thời đại càng rực rỡ, càng biến chuyển so với "Quan Thương Hải" của Tào Tháo thời Tam Quốc.

Hắn chợt thấy một thuật sĩ cực kỳ đáng khinh tên Chấp Thiên Chi Hành có thao tác trông thật quen mắt.

Lúc Tống Hiểu vào trại huấn luyện, Ngụy Sâm vừa rời khỏi. Khi đó, phòng huấn luyện luôn để trống một ghế mà mọi người đều không ngồi, chung quanh cũng luôn bàn luận về vị đội trưởng vừa giải nghệ này. Ngay cả khi đám thực tập sinh của Tống Hiểu cùng nhau đối luyện, vẫn luôn có người nhắc đến anh ta.

Là Phương Thế Kính. Lúc nhìn thiếu niên đang luyện tập với Tống Hiểu, vị tiền bối này đã nói: "Thằng nhóc kia có mấy phần khí chất của Ngụy đội."

"Thằng nhóc kia" cũng giống Tống Hiểu, chơi khí công sư, nhưng khác nhau là Tống Hiểu trải qua sát hạch chọn lựa, hắn lại được Phương Thế Kính nhìn trúng ở vòng đấu khiêu chiến, mang vào trại huấn luyện. Chơi cùng nghề thường ngầm đọ sức, lúc này đội trưởng Phương Thế Kính đứng dậy, ai ai cũng muốn biểu hiện thật tốt. Chỉ là mấy người mới lên đấu chẳng biết do căng thẳng hay bất cẩn, đều thua bởi phong cách đáng khinh của thằng nhóc kia.

Tố chất tâm lý của Tống Hiểu rất tốt, từ nhỏ đã là loại tính cách càng gặp chuyện lớn càng bình tĩnh. Đối phương hình như cũng đã hơi mệt, nhất thời rơi vào thế yếu, mấy thiếu niên vừa trúng chiêu ban nãy đều vui mừng ra mặt. Người đối diện cũng bắt đầu bắn lời rác rưởi: "Tưởng rằng HP của tui thấp liền an toàn? Too young! Vinh Quang không dễ dàng như mấy người nghĩ đâu, các cục cưng của trại huấn luyện, đừng ngây thơ như thế!"

Có người nghe vậy liền không vui: "Xuất thân vòng khiêu chiến, quả nhiên không chính quy."

Thanh âm không lớn không nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy. Thiếu niên đối diện liền quăng chuột, đẩy ghế bật dậy: "Xem thường nhau à?"

Người khơi mào chắc đã bị trúng chiêu mấy lần, oán hận tích tụ đã lâu: "Chính là không vừa mắt cậu."

Mắt thấy sắp đánh nhau thật, Phương Thế Kính nói: "Được rồi!" Anh chợt nhận ra, đám nhãi con này bắt đầu lưu ý xuất thân. Đây chưa chắc là chuyện không tốt, bởi nó mang ý nghĩa Liên minh đã dần đi vào quỹ đạo, rất nhiều phương diện đã trở nên thành thục, chia trường phái. Như mình ngày trước, làm gì phân chia bình dân với ông lớn? Mọi người đều trên cùng vạch xuất phát, đều là chiến đội xây dựng từ trong game, đều là... không chính quy.

Phương Thế Kính đột nhiên hơi tức giận.

"Cái gì kêu là không chính quy?" Anh nói: "Chơi zâm, nói lời rác rưởi, liền gọi là không chính quy? Vậy có khối người không chính quy. Điều chỉnh lại thế giới quan đi, Liên minh năm đầu tiên, lấy đâu ra trường phái học thuật như các cậu? Người nào không lỗ mãng? Ai lại không có phong cách cá nhân?"

Anh thở dài: "Đã xem cách Ngụy đội thi đấu chưa? Người của Lam Vũ, chớ quên nguồn cội."

"Chấp Thiên Nhi Hành là Ngụy đội sao? Không thể nào? Anh ấy chạy đến Luân Hồi làm gì?" Tống Hiểu nhủ thầm, lại lưu tâm quan sát một lúc, vẫn không xác định được. Ngày thường hắn còn có thể tìm Dụ đội cùng Hoàng Thiếu hỏi thử, hôm nay lại chẳng có tâm tình, chỉ máy móc mà điều khiển clone.

Chợt bước chân của clone hơi ngừng, Chấp Thiên Chi Hành đã phóng một chiêu Lục Tinh Quang Lao bao lấy hắn từ bao giờ. Tống Hiểu vốn đang ngẩn người nên không né tránh, chỉ đành cười khổ đếm giây.

Trên đỉnh đầu thuật sĩ kia chậm rãi hiện ra khung thoại: "Người Lam Vũ, còn thua không nổi sao?"

Tống Hiểu hầu như có thể xác định người kia là Ngụy Sâm. Y có lẽ không biết mình là ai, có lẽ chỉ nhận ra tuyển thủ chuyên nghiệp của Lam Vũ, Tống Hiểu nghĩ. Nhưng hắn biết, Ngụy đội đang nói cho hắn nghe.

Mấy năm qua, con đường của Tống Hiểu không bằng phẳng cũng chẳng đến mức oanh liệt, đối với câu chuyện thuở ban đầu của Ngụy Sâm cùng Lam Vũ cũng không thuộc nằm lòng, nhưng hắn nhớ bọn họ đã cùng vượt qua khổ nạn cũng kinh qua vui sướng. Hắn lắng nghe tiếng mưa như trút nước ngoài cửa sổ, nghe tiếng sấm sét đùng đùng, hắn biết chú giải duy nhất cho bọn họ là ba chữ "người Lam Vũ".

Phương Thế Kính cho rằng mình đã xuyên qua hiện tượng mà nhìn thấu bản chất. Ai yo, tuyển thủ lớn tuổi thường thổn thức cảm thán. Anh chợt nhớ mục đích ban đầu của mình là điều giải mâu thuẫn: "Còn chờ gì mà không xin lỗi lẫn nhau đi?"

Tống Hiểu cũng đứng dậy. Hắn vừa giải quyết xong nhân vật đang đờ người ra của đối phương. Hắn thầm nghĩ mình phải càng nỗ lực hơn nữa mới được, nếu không cố gắng, sau này khí công sư của chiến đội Lam Vũ chính là thằng nhóc này. "Quên hỏi, cậu tên gì?" Tống Hiểu cười thân thiện với đối phương.

"Tui tên Phương Duệ." Người kia đáp.

04.

Sau đó, Phương Duệ đầu quân cho Hô Khiếu, Tống Hiểu tiễn hắn đến nhà ga. Hắn đang man mác nỗi buồn biệt ly, liền nghe Phương Duệ nói: "Ông phải cảm ơn tui, tặng vị trí khí công sư cho ông."

Tống Hiểu biết Phương Duệ đang trêu ghẹo thuận tiện an ủi mình, chỉ cười: "Vậy cũng thật cảm ơn ông. Lần sau ông đến Lam Vũ thi đấu, tôi mời ông ăn lẩu."

"Ha ha ha, gặp lại trên sàn đấu." Phương Duệ nói: "Nói không chừng vài năm nữa, tui lại cùng ông tranh giành danh hiệu đệ nhất khí công sư của Vinh Quang đấy."

Hiện giờ bốn năm trôi qua, mùa giải này, chiến đội Hô Khiếu của Phương Duệ thậm chí còn chẳng vào được vòng chung kết. Chiến đội nhàn rỗi rất sớm, các đội viên tuy chưa nghỉ ngơi nhưng cũng chẳng có chính sự gì, tinh thần của mọi người đều sa sút, đội trưởng Lâm Kính Ngôn thỉnh thoảng nói dăm ba câu cổ vũ, cấp trên của câu lạc bộ lại chẳng phản ứng gì.

Cuối mùa giải, Phương Duệ đang dọn dẹp hành lý chuẩn bị về nhà liền nhận được điện thoại của Chu Quang Nghĩa. Nói chuyện phiếm mấy câu, Chu Quang Nghĩa nhận ra trạng thái của họ không ổn, liền kêu hắn cùng Nguyễn Vĩnh Bân, vốn là tuyển thủ cùng mùa, đến Q thị chơi.

"Làm chi? Không bằng đều đến thành phố S, chém Chu Trạch Khải một trận, theo lý cậu ta phải mời khách. Tống Hiểu chắc chắn cũng đi."

"Quán quân vừa lên ngôi, bận rộn." Chu Quang Nghĩa không quá phấn khởi. Bá Đồ bọn họ đã mấy mùa giải không vào trận tổng chung kết. "Mùa hè năm nay bọn tôi khá bận rộn, rất nhiều người đều ở lại câu lạc bộ, ông có thể thuận đường ghé chơi."

"Thuận đường gì mà thuận?" Phương Duệ nằm uỵch ra giường, bên cạnh là một chồng quần áo đang xếp dở. "Mấy ông làm gì mà bận rộn?"

"Ông chưa biết à? Đội trưởng của mấy ông sắp tới Bá Đồ."

Có lẽ màn lấy hạ khắc thượng trong Ngôi Sao Cuối Tuần chính là giọt nước tràn ly, nhưng Phương Duệ biết rõ nguyên nhân dẫn đến sĩ khí đê mê của chiến đội có rất nhiều. Tuy trên mạng đều nhắm đầu mâu công kích vào Lâm Kính Ngôn, nhưng hắn thật không ngờ Lâm Kính Ngôn muốn đi - hơn nữa tin tức này còn cmn do Chu Quang Nghĩa nói cho hắn? Mình rốt cuộc đang làm gì?

Phương Duệ hung hăng mắng chính mình, một mặt hối hận không làm hết trách nhiệm đội phó, một mặt nghĩ đến sự khuyết thiếu câu thông trong đội, lại giận bản thân chẳng thể hiện được chút tác dụng gì trong việc Lâm Kính Ngôn chuyển nhượng.

Chu Quang Nghĩa tỏ ý mời hắn đến thành phố Q tụ hội, sẵn tiện đưa tiễn Lâm Kính Ngôn. Phương Duệ vốn muốn đi tụ hội một chút, lần này liền quyết đoán từ chối. Hắn không cho rằng mình sẽ chịu được tình huống kỳ quái như vậy.

Hắn chỉ đành giả vờ cười nhạo: "Hừ, tụ hội có gì hay? Tui cũng không muốn gặp ông."

"Được rồi." Chu Quang Nghĩa nói: "Dù sao thì Bá Đồ cũng bận rộn. Đội trưởng mấy ông đến, tôi mời anh ta ăn hải sản, ăn luôn phần ông."

"Lão Lâm... haizzz" Phương Duệ muốn nói lại thôi. "Sau này anh ấy đến đội mấy người, có chuyện gì e rằng cũng không nói. Ông phải thường liên hệ với tui nha."

Hắn không giận bất cứ ai, hắn đã không còn dễ kích động như ngày trước. Đến cuối cùng, hắn chỉ gọi điện thoại cho quản lý, hỏi về sắp xếp của Hô Khiếu, quản lý nói: "Cậu biết à? Vốn định ngày mai mới tuyên bố."

Thì ra ngài không định hỏi ý mọi người, liền định trực tiếp tuyên bố à? Phương Duệ oán thầm. Ít ra cũng nên làm ra vẻ dân chủ một chút chứ.

"Cậu... Haizz, hy vọng cậu thông cảm một chút." Có vẻ như quản lý cũng khá mệt mỏi. "Không bằng cho cậu cơ hội ra ngoài giải sầu? Tôi bỏ tiền túi."

Phương Duệ linh cảm không phải là chuyện gì tốt lành, nhưng trăm ngàn lần không đoán ra được lại là một quả bom.

"Đường Hạo sắp tới..." Quản lý thoáng dừng, nói tiếp: "Cậu đi Bách Hoa một chuyến, lấy hồ sơ tư liệu, ký tên này đó." Ngữ khí hiển nhiên như đang bàn luận chiều nay ăn gì. "Vốn mấy thứ như hồ sơ này nọ gởi chuyển phát nhanh là được... Coi như phúc lợi cho tuyển thủ đi."

Phúc lợi cái đầu ông.

Phương Duệ đứng trước cửa Bách Hoa, tay lật chồng tài liệu dày cui trong tay. Giấy phép thi đấu, giấy đăng ký, hợp đồng lao động, giấy chứng nhận chuyển nhượng, thậm chí ghi chép huấn luyện của Đường Hạo cũng không thiếu một tờ. Hắn thuận tay nhét cả thẻ tài khoản của Đường Tam Đả vào.

Đường Hạo liếc nhìn hắn, duỗi tay che trán. Ánh nắng quá gắt gao, chiếu vào con ngươi khiến tầm nhìn một mảnh đen kịt.

"Tôi mời anh ăn bánh hoa tươi*? Tôi biết một cửa tiệm, rất chính tông." Đường Hạo nói như thổn thức. "Đi rồi e rằng khó có dịp ăn nữa."
*Bánh hoa tươi:
Phương Duệ ngẩng đầu định đáp lời, chợt sửng sốt.

--- Chu Quang Nghĩa kéo hành lý đứng trước mặt hắn.

Xưa nay, Phương Duệ chưa bao giờ biết đời người có thể buồn cười như vậy, có thể hoang đường mà tràn ngập tính hí kịch như vậy. Nhiều năm qua hắn sống chân thật, thuần túy, tùy tính lại tràn ngập ánh mặt trời, cười mắng tùy tâm. Mỗi mùa giải trôi qua, hắn đã chứng kiến bao nhiêu giây phút vận mệnh vô thường, có người cầu mà không được, có người bị gió mưa vùi dập. Hắn đã dần học được cách giấu đi tính tỉ mỉ cùng sự mẫn cảm của mình sau lớp vỏ bọc không tim không phổi. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn chẳng thể chạy thoát dòng sông cuồn cuộn của vận mệnh, mà đến bây giờ hắn vẫn chưa học được cách sống chung với lũ.

Chu Quang Nghĩa nở nụ cười phức tạp. Phương Duệ nghe thấy hắn nói gì đó.

"Không thể mời đội trưởng cũ của ông ăn hải sản."

05.

Sau khi tin tức về vụ chuyển nhượng của Chu Quang Nghĩa được công bố, kỳ thực fan của Bá Đồ có rất nhiều cảm xúc, không phải nhằm vào hắn, mà nhằm vào nhân vật hắn mang đi, thích khách Quý Lãnh. Sau khi đã sắp xếp tốt mọi việc ở Bách Hoa, Chu Quang Nghĩa phát Weibo, lại chỉ nhìn thấy một chuỗi bình luận về Quý Lãnh bên dưới official Weibo của Bá Đồ, bản thân Weibo người điều khiển so ra lại không bằng.

Tải lại trang Weibo một lần nữa, hắn lại thấy một video có hơn triệu lượt view được một phóng viên hắn quen chuyển lên trang đầu. Video do fan chế tác, khung cảnh đầu tiên chính là cú Liều Mình Một Hít của Quý Lãnh, tiếp theo là cảnh Nhất Diệp Chi Thu ngã xuống, còn kèm thêm pha quay chậm cùng tàn ảnh, phối nhạc vừa nhiệt huyết lại bi tráng.

Không phải nhân vật chính được người hoài niệm, nói không sầu não là nói dối, nhưng Chu Quang Nghĩa cũng không phải người đa sầu đa cảm, Quý Lãnh lại là một tiền bối quan hệ không tệ với hắn. Chu Quang Nghĩa nhoài người trên lan can sân thượng khu huấn luyện của Bách Hoa, đọc đến mấy bình luận linh tinh cuối cùng, hắn đã hoàn toàn thông suốt, còn tự giễu: "Ha ha ha, mình nhất định là người đầu tiên trong lịch sử có tồn tại cảm còn yếu hơn thẻ tài khoản của bản thân."

Vừa dứt lời liền nhận ra gì đó, hắn quay đầu lại, Trâu Viễn đang đứng sau lưng.

Trâu Viễn nói: "Ha ha ha, còn tôi nữa."

Hắn cười mà mặt không cảm xúc. Chu Quang Nghĩa sững sờ, lại mạnh mẽ hoàn hồn. Hắn hơi xấu hổ, Trâu Viễn lại không hề để tâm, phẩy phẩy tay, tựa vào lan can, thấp giọng nói: "Vừa nãy quản lý tìm tôi nói chuyện. Bách Hoa Liễu Loạn sắp đi." Trong thâm tâm, hắn xem thẻ tài khoản là đồng bạn kề vai chiến đấu, tuy rằng địa vị của hắn cùng đồng bạn mình trong mắt fan là hoàn toàn khác biệt.

"Đi đâu?" Chu Quang Nghĩa kinh ngạc.

"Bá Đồ." Trâu Viễn nói: "Bị Bá Đồ thu mua... Cậu không biết sao?"

"..."

Chu Quang Nghĩa nói không nên lời. Hắn quả thật không biết. Khoảng khắc đó, hắn chợt cảm thấy đoạn hội thoại này như deja vu, dường như chỉ mới mấy ngày trước, hắn còn nói với Phương Duệ: Lâm Kính Ngôn muốn tới, ông không biết sao.

Lúc tiếp nhận Quý Lãnh, tân binh đồng kỳ Lý Tấn bày tỏ sự hâm mộ đối với nhân vật thích khách nổi danh như vậy, Chu Quang Nghĩa lại hơi bị áp lực. Khi đó, fan Gia Thế dường như vẫn chưa tỉnh lại từ cú Liều Mình Một Hít huyền thoại kia, khiến cho lần đầu tiên Chu Quang Nghĩa lên sân đấu liền gặt hái một mảnh tiếng la ó từ sân nhà Gia Thế. Hắn không cho là chuyện to tát gì, chỉ hoàn thành thi đấu một cách bình thường, lại còn cùng Bạch Ngôn Phi rêu rao lôi kéo Lưu Hạo dẫn cả hai đi ăn khuya.

Tuy chiến đội không hợp nhau, nhưng tựa như Diệp Thu cùng Hàn Văn Thanh có thể tán gẫu say sưa, đội viên hai đội quan hệ không tệ lắm. Huống hồ Lưu Hạo chưa bao giờ phạm sai lầm trong mấy việc đối nhân xử thế này, vậy nên ba người đi ăn BBQ gần Gia Thế.

Lưu Hạo nói: "Bọn họ đả đảo là Quý Lãnh, không phải cậu, đừng suy nghĩ nhiều." Chu Quang Nghĩa hầu như đã quên, miệng nói sẽ không suy nghĩ nhiều, tay liền vén áo nhào vô ăn.

"Nhẽ ra nên mang bọn này đi ăn sủi cảo ở thành phố H, BBQ đi đâu ăn mà không được. Cánh gà này nướng hơi khét!"

"Đúng đúng, lần sau phải đi ăn cá chua ngọt Tây Hồ, vẫn là cậu đãi nha, Lưu Hạo. Lấy giùm tôi tàu hủ ky cuốn nấm kim châm."

Người Bá Đồ hình như luôn thông thạo chuyện ăn uống. Chu Quang Nghĩa cùng Bạch Ngôn Phi ăn đến miệng bóng lưỡng mà vẫn không ngừng bắt bẻ. Quán nướng khói lửa mịt mù, chung quanh đầy người ngồi quanh bàn nhưng cũng không quá ồn ào, tựa như có vô số thế giới nhỏ. Lưu Hạo hỏi bọn họ muốn uống bia không, hai người lắc đầu: "Bọn tôi không được uống rượu, mấy người không có quy định này?" Lưu Hạo cười ha ha: "Kỳ thực bọn tôi cũng không được phép."

Mấy chuyện như vậy dường như luôn xảy ra trong mùa hè, giống như đêm ngồi quán nướng bầu trời cũng quang đãng không mây.

Cuối cùng Chu Quang Nghĩa soạn một Weibo, nhấn gửi, tải lại trang, liền nhìn thấy Weibo ngay bên dưới là của Lưu Hạo. Người này phát Weibo về cuộc sống mới của mình ở Lôi Đình bla bla bla, không biết sao lại có cảm giác tương tự với Weibo của Chu Quang Nghĩa về Bách Hoa.

Chu Quang Nghĩa chợt muốn gọi điện thoại cho Lưu Hạo.

06.

Lúc Lưu Hạo nấu cháo điện thoại xong quay về phòng huấn luyện, hai vị pháp sư nguyên tố Đới Nghiên Kỳ cùng Hạ Minh đang đối luyện trong sân đấu.

Phương Học Tài liếc nhìn hắn.

Theo quy định, không được mang điện thoại vào phòng huấn luyện. Phương Học Tài không tin Gia Thế không có quy định này, nhưng ngẫm lại, đây vẫn là nghỉ hè, huấn luyện cũng không chính thức, liền không nói nữa.

Lưu Hạo cầm ly hướng tới phía máy nước uống, trên đường đi ngang qua sau lưng Hạ Minh. Đới Nghiên Kỳ thực lực không tệ, năm nay suýt nữa đã thu được giải thưởng Tân Binh Tốt Nhất, nhưng Hạ Minh nhiều kinh nghiệm hơn, không ngừng ngắt chiêu cast phép của Loan Lộ Âm Trần. Lưu Hạo nhìn Đới Nghiên Kỳ, người sau cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, gương mặt không cam lòng, thần sắc nóng nảy. Hắn vỗ vai Hạ Minh, nói: "Nhường em ấy một chút."

Hạ Minh đang tập trung chiến đấu, bị thình lình vỗ vai, giật mình: "Ai? Anh làm gì vậy, đừng quấy rầy tôi." Lại bị người đối diện thừa cơ, quăng qua một đại chiêu, HP cạn sạch. Hạ Minh tức giận phàn nàn: "Đều bị anh hại."

Lưu Hạo chán nản. Chỉ so tài một chút, có cần phải đánh người ta tơi bời như vậy hay không? Cậu với cô ấy chơi cùng nghề, sau này còn đầy thời gian so bì, hai bọn mình mới đến, cậu nên đánh vừa tới liền ngừng, nể mặt nhau chút biết không.

Hắn cũng chỉ khách khí cười cười, vừa định nói gì đó, Đới Nghiên Kỳ liền lột tai nghe, giọng điệu không mấy thân thiện: "Không cần nhường tôi."

Lưu Hạo lắc đầu định đi rót nước. Hạ Minh liếc ly nước của gã, bên trên là đội huy của Gia Thế cùng mấy câu tuyên ngôn hào khí ngất trời như "Lại đoạt ba cái quán quân" nhưng đã phai màu theo thời gian, không nhìn kỹ không thấy. Hạ Minh cười lạnh: "Còn chưa ném à, tới Lôi Đình còn mang."

"Ha ha, dùng quen rồi, quên mất." Lưu Hạo tỏ vẻ hơi xấu hổ.

Có điều Phương Học Tài lại nghe ra ý khoe khoang ngầm, bởi hắn hiểu quá rõ Lưu Hạo. "Trong ngăn tủ có ly mới." Hắn chỉ thản nhiên nói.

"Đã tới Lôi Đình," Đới Nghiên Kỳ đột nhiên gằn từng chữ: "...Lúc Tiêu đội còn ở, thành tích của chiến đội rõ như ban ngày, sắp tới, hy vọng hai vị tiền bối có thể dẫn dắt mọi người làm càng tốt."

Lại là Tiêu Thời Khâm! Lưu Hạo nghĩ. Hắn đã đến mấy ngày, nghe nhiều nhất là Tiêu Thời Khâm. Gã đó đi rồi!

Loại bầu không khí này, thứ địa vị này, có khác gì với Diệp Thu? Hơn nữa những người này nhắc tới Tiêu Thời Khâm liền bày một vẻ mặt kính trọng yêu quý, cấp độ cao hơn Diệp Thu mấy lần.

Hạ Minh thấy sắc mặt Lưu Hạo khác thường, vội nói: "Đúng đúng, mọi người cùng nhau nỗ lực, cùng nhau nỗ lực." Một bên nháy mắt ra dấu: "Đúng không Lưu đội."

Lưu Hạo dộng ly nước lên bàn, nghe "đùng" một tiếng.

Hắn nhìn Hạ Minh, nói: "Mùa giải trước đánh được một nửa, Diệp Thu ra đi, Gia Thế vẫn bị ám ảnh bởi cái bóng của anh ta. Mùa giải sau, mấy người lại muốn sống dưới cái bóng của Tiêu Thời Khâm à?"

Một trận trầm mặc xấu hổ.

"Trình độ của bọn tôi không cao, Tiêu đội dẫn dắt bọn tôi phối hợp có thể phát huy vượt xa mức bình thường. Mọi người đều kính nể Tiêu đội." Phương Học Tài giải thích tượng trưng một chút, tuy hắn biết mình đang phí lời, Lưu Hạo cùng Hạ Minh cũng không phải không hiểu.

Đới Nghiên Kỳ rõ ràng bị chọc giận.

"Đúng nha, trình của bọn tôi không cao. Ngài cần phải nhường bọn tôi một chút. Không giống như ông lớn Gia Thế, người người đều là đại thần, không cần đội trưởng gánh team. Đại thần tới mức nào á? Tới mức bị nốc áo đi đánh vòng khiêu chiến."

"Tiêu đội đáng kính của mấy người bỏ lại mấy người, đi đánh vòng khiêu chiến mà mấy người khinh bỉ. Hài lòng không?"

"…Liên quan gì anh!"

Cô nàng vung tay, cái ly của Lưu Hạo rơi xuống đất. Đội huy của Gia Thế liền bể thành mấy miếng, tựa như lá phong mùa thu bị xé nát, thấm ra màu máu đỏ sẫm.

Cô nói: "Anh chỉ là một quân cờ bị Gia Thế vứt bỏ. Gia Thế thất bại muốn trở nên tốt hơn liền không cần anh. Anh không thể khiến nó trở nên tốt hơn, nói không chừng suy đồi chính là do anh mang tới!"

Câu nói lẫy này ai ngờ lại mèo mù vớ phải cá rán, đánh trúng Lưu Hạo. Hạ Minh đổi sắc mặt. Phương Học Tài nhận ra có điều không đúng, liền lấy tư cách tiền bối quát Đới Nghiên Kỳ nhận lỗi.

Lưu Hạo tận lực duy trì phong độ.

Hắn cười một tiếng: "Cô là con gái, tôi không chấp."

"Thật bội phục chị Mộc Tranh, chịu đựng anh nhiều năm như vậy."

"Vậy khổ cô quá." Lưu Hạo độp lại. "Còn phải nhịn tôi một năm."

Câu này vừa thốt ra, mọi người đều ngây người. Bởi quá quen với Lưu Hạo, Phương Học Tài lập tức nghe ra lời ngầm của gã: Lưu Hạo không định ở lâu. Hắn đã quyết định, một năm sau liền rời đi, rời khỏi Lôi Đình.

Phương Học Tài không biết Lưu Hạo đã có kế hoạch gì hay chưa, nhưng hắn vẫn bước tới, vỗ vai Lưu Hạo: "Dù gì cũng là tuyển thủ cùng mùa."

Lưu Hạo cười lạnh.

Sau đó hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên từng miếng miểng ly.

Hắn nói: "Tôi đã đến liền sẽ dẫn dắt mọi người đánh cho tốt. Cho dù muốn đi, tôi cũng phải giúp Lôi Đình đánh ra thành tích tốt. Như vậy người ta mới muốn tôi, đúng không?"

Đới Nghiên Kỳ hừ một tiếng, đi lấy cây chổi trong góc phòng.

07.

Bầu không khí mãi vẫn ngột ngạt. Phương Học Tài nhìn đồng hồ, chưa đến giờ cơm, nhưng hắn vẫn đi hướng căn tin. Ánh nắng chói chang, trước mắt hắn hiện lên từng điểm đen.

Thuận tay mở điện thoại, liền thấy dòng status của Phương Duệ: "Mỗi nhà mỗi cảnh". Kèm theo là ba miếng bánh hoa tươi. Tống Hiểu, Chu Quang Nghĩa, Đường Hạo, Trâu Viễn đều like.

Phương Học Tài không do dự bấm like, sau đó gọi một ly nước chanh. Bác gái ở quầy đồ uống lạnh chào hỏi hắn: "Hôm nay không uống trà xanh à?"

"E rằng mai mốt cũng không uống." Phương Học Tài đáp: "Chỉ có Tiêu đội thích uống trà xanh."

Hắn nhớ lần trước kêu trà xanh là khi đi cùng Tiêu Thời Khâm, thật ra cũng chỉ mới mấy ngày trước, lúc mùa giải vừa chấm dứt, Tiêu Thời Khâm cũng đã ký hợp đồng với Gia Thế.

Mùa giải thứ sáu nhậm chức đội phó là đoạn ngày tháng sứt đầu mẻ tráng nhất của Phương Học Tài. Lúc đó, hắn thậm chí còn chưa vượt qua rào cản tân binh của mình, kỹ thuật và chiến thuật cá nhân đều đang lâm vào bình cảnh, còn phải xử lý mấy chuyện lớn bé trong đội, bận rộn muốn chết. Vậy mà Lý Tấn còn không ngừng quấy rầy hắn bằng mấy vấn đề như "có dùng Liều Mình Một Hít hay không".

"Lúc nên dùng thì dứt khoát dùng, không nên dùng đừng miễn cưỡng dùng." Phương Học Tài vừa sắp xếp ghi chép huấn luyện của mọi người, vừa nói.

"Nhưng ông không thấy rất ngầu à?"

"Vậy ông đi mà hỏi Chu Quang Nghĩa, ổng nhất định kinh nghiệm đầy mình. Tôi muốn đi nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm Excel cả buổi, hai mắt muốn lòi."

"Bận như vậy? Đội phó mới của bọn tôi đâu bận như thế?"

"Đang nói Ngô Vũ Sách đấy hả? Cậu ta không để mấy người thấy đó. Đâu phải ông không biết, cậu ta là loại người dù cực khổ đến mấy cũng muốn tỏ ra ung dung không áp lực." Phương Học Tài cười: "Liền giống như loại học sinh giỏi tôi ghét nhất lúc đi học ấy."

Hắn cùng Ngô Vũ Sách quen biết đã lâu, làm đội phó thường lẫn nhau tố khổ, nào là trong đội chuyện lớn bé quá nhiều, người mới quá khó dẫn dắt, ông chủ kéo tài trợ quá linh tinh, đội trưởng quá hay phát cáu,... Sau khi Ngôi Sao Cuối Tuần ở thành phố K mùa giải thứ bảy kết thúc, hai người bọn hắn còn cùng lẻn vào nhà ăn Bách Hoa chôm hai miếng bánh hoa tươi. Phương Học Tài lấy điện thoại chụp hình nhà ăn, chợt chụp túi áo: "Chết rồi, hình như tôi làm mất thẻ thi đấu của cả đội cho trận ngày mai rồi!"

"..." Ngô Vũ Sách hỏi: "Thẻ thi đấu của cả đội đều ở chỗ cậu?"

"Đúng, tôi chưa kịp phát cho mọi người! Làm sao bây giờ? Chắc do lúc nãy vào cửa chạy nhanh quá... Giờ đi hỏi bác bảo vệ? Sẽ bị chửi đúng không..." Phương Học Tài hơi hoảng. Xưa nay hắn vốn luôn thận trọng: "Không kiếm ra có làm bổ sung được không? Chắc chắn không kịp. Dùng thẻ căn cước thay vào được không?"

Ngô Vũ Sách bình tĩnh rút điện thoại ra, thần thái lạnh lùng trên mặt hắn chắc chắn sẽ bị Lý Tấn cùng Phương Duệ châm chọc 108 kiểu. Hắn nhanh chóng mở ra một trong những đường link lưu trong Wechat "Cách giải quyết việc thất lạc các loại thẻ lên sân của tuyển thủ."

"Tài khoản công chúng này..." Phương Học Tài nhìn sang, phát hiện mình cũng follow tài khoản này, chỉ là bàn thân hắn rất ít theo dõi mấy tin kiểu này: "Cậu quả là một đội phó... ừm..." Không biết hình dung thế nào, hắn chỉ đành nói: "Không quá giống phong cách thường ngày của cậu."

Ngô Vũ Sách liếc hắn, không bình luận.

Hắn biết mình xưa nay luôn là một người cố chấp lại ích kỷ. Nếu nói đến thay đổi to lớn nhất trong mấy năm ngắn ngủi gần đây, nhất định không phải do chơi Vinh Quang, cũng không phải do làm tuyển thủ chuyên nghiệp, mà là vì trở thành đội phó.

Phương Học Tài nhấp một ngụm nước chanh. Chua quá! Lần trước đi cùng Tiêu đội, trà không chua như thế.

Hắn ngẫm lại, khả năng hôm đó sự chú ý của mình không đặt tại ly nước chanh. Tiêu Thời Khâm vẫn không ngừng dặn dò hắn lần cuối. Đến tận khi nói xong mấy chuyện nhỏ nhặt, anh ấy hỏi: Cậu còn chuyện gì muốn hỏi không?

"Đội trưởng mùa sau..." Ban nãy Tiêu Thời Khâm luôn cố ý vô tình tránh chủ đề này, Phương Học Tài liền buột miệng: "Là Lưu Hạo sao?"

"Vấn đề này còn phụ thuộc vào ý của cấp trên. Quản lý sẽ thông báo cho cậu biết."

Tiêu Thời Khâm nói xong, thoáng dừng, dường như không đành lòng, bổ sung: "Được rồi, chắc là Lưu Hạo... Hai cậu giúp đỡ lẫn nhau nhé." Cách anh than thở tựa như ủy thác, cùng với sự hiu quạnh kia, hoàn toàn thể hiện sự không tha của Tiêu đội. Anh ấy không phải người có thể dễ dàng dứt áo ra đi.

"Tôi nhớ các cậu còn là tuyển thủ cùng mùa. Ừm. Cùng mùa cũng tốt."

"Tiêu đội, anh cũng sắp trở thành đồng đội của Tô Mộc Tranh."

"Phải ha. Tô Mộc Tranh... Ai, hợp tác tốt nhất bao năm qua của Diệp Thu. Diệp Thu đi rồi, đấu pháp của Gia Thế biến hóa như thế nào còn chưa biết nữa."

Tiêu Thời Khâm hôm nay không ngừng thổn thức. Đá trong ly đều sắp tan, anh mới nhấp một ngụm trà xanh. Ly nước chanh của Phương Học Tài đã cạn từ lâu, câu nói của Tiêu Thời Khâm khiến hắn chợt nhớ, bèn lấy điện thoại soạn một tin nhắn.

"Ừ, Hư Không Song Quỷ rốt cuộc đạt được giải Hợp Tác Tốt Nhất." Tiêu Thời Khâm nhìn sang: "Cậu rất thân với Ngô Vũ Sách?"

Xưa nay Phương Học Tài rất hiếm khi trách cứ oán than những việc hoặc người mình tao ngộ, ngay cả khi sứt đầu mẻ trán, hắn cũng cố gắng vượt qua, thậm chí lúc Tiêu Thời Khâm đích thân nói với hắn rằng anh muốn đi Gia Thế, hắn cũng chỉ cao hứng từ tận thâm tâm. Vậy mà lúc này, hắn chợt muốn trào phúng đội trưởng của mình, bởi sau này khả năng chẳng còn cơ hội nữa. Dù hắn thật sự thiện lương đến mức trong lòng chỉ có chúc phúc, nhưng hắn trước giờ chẳng thể hững hờ với sự biệt ly.

"Mùa năm bọn tôi vẫn luôn đoàn kết hữu ái, chẳng giống ai kia, ân tình mỏng như giấy." Phương Học Tài cười.

Kết.

Lúc quay video, nữ phóng viên không đeo cặp kính gọng gỗ kia, nhưng trang dung vẫn tinh xảo. "Chẳng biết cô ta xuất hiện được mấy giây..." Có người âm thầm phỉ nhổ: "Đúng không, tiểu Chu?"

Chu Trạch Khải yên lặng gật đầu, vừa vặn bị nữ phóng viên nhìn thấy, tiến tới: "Chút nữa... Ừm, ngài chút nữa có thể... chụp chung với tôi một tấm không?"

"Làm gì vậy làm gì vậy? Không cần trêu chọc tiểu Chu của chúng tui, khi nào bắt đầu quay đây?" Phương Duệ kêu lên: "Bọn tui đều đang chờ đây này. Câu hỏi là gì? Nói nhanh chút, mở màn đi!"

-- Từ khi tiếp xúc Vinh Quang, thu hoạch lớn nhất của anh là gì?

Mọi sự chuẩn bị đã xong, nhiếp ảnh gia giơ tay ra dấu, phóng viên đi tới trước màn ảnh.

"Có lẽ trên con đường Vinh Quang sẽ có thăng trầm. Ở các tuyển thủ ra mắt mùa năm này, chúng ta nhìn thấy sự biến hóa và trưởng thành. Tôi cho rằng đây chính là điều sâu sắc nhất họ mang đến cho chúng ta..."

Liên minh Vinh Quang, mùa đông mùa giải thứ mười, các tuyển thủ mùa năm tụ trong studio, quay chụp bài phỏng vấn sắp phát sóng.

Giờ phút này, Diệp Tu đang dụi tàn thuốc vào bệ cửa sổ, trong lòng suy tư về cách thăng cấp trang bị bạc cho Hưng Hân; Vương Kiệt Hi đang cùng đội viên đánh trận chỉ đạo, trước mắt đã đến đối thủ thứ bảy; Trương Tân Kiệt đang viết đầy một tấm bảng đen các chiến thuật khả thi, việc thay phiên thi đấu của Bá Đồ đang ngày càng thuận lợi; Hoàng Thiếu Thiên tạm dừng replay, bật dậy tranh luận kịch liệt về vấn đề gì đó với Dụ Văn Châu; Lâu Quan Ninh dùng clone cướp boss; Sở Vân Tú quyết định đi cắt mái tóc dài của mình; Lý Nghệ Bác mua mười hộp kẹo ngậm thanh giọng, lại đụng phải trợ lý của Phùng Hiến Quân ngay trước tiệm thuốc.

Nghiêng tai lắng nghe, tiếng gió va vào song cửa chưa ngừng, thanh âm liên tiếp nổi lên.

Mọi người lần lượt cầm lấy micro, có người bồn chồn, có người đầy mặt ý cười. Đối với vấn đề được nêu lên, mỗi người đều ngắn gọn mà trịnh trọng trả lời.

Ngô Vũ Sách: "Kiên định."

Chu Trạch Khải: "Nỗ lực."

Tống Hiểu: "Không quên sơ tâm."

Phương Duệ: "Thái độ sinh hoạt."

Chu Quang Nghĩa: "Tình nghĩa."

Lưu Hạo: "Lòng dạ."

Phương Học Tài: "Trách nhiệm."



Nữ phóng viên thanh âm hưng phấn, cầm lấy micro.

"Năm ấy, bọn họ đồng thời ra mắt.

“Đến hôm nay, sự nghiệp của họ đã qua hơn năm năm, chiến đội khác nhau, trải nghiệm khác nhau.

“Nhưng chung quy, có một điều gì đó vẫn luôn liên kết bọn họ với nhau, có rõ ràng có âm thầm, nhân nhân quả quả, dệt thành một tấm lưới đan xen phức tạp, vòng lấy mọi sự ngẫu nhiên cùng tất nhiên trên thế gian này, lan tỏa ánh nắng rực rỡ khắp chốn núi non.

“Bọn họ, vòng vòng liên kết, để lại dấu ấn trong cuộc sống lẫn nhau."

End.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook