Hoàn [Song Hoa] [R18] Sống Chung Với Sói

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Người viết: Lá

❀ Thuần H, không có nội dung khác.
❀ Cảm hứng đến từ [Song Hoa] Thất tịch, Nguyệt lão cũng phải quấn tơ hồng.
❀ Mọi mối quan hệ không nhằm mục đích lăn giường đến cuối đời đều là mối quan hệ lưu manh.
❀ Mộc nữ thần nhấp nháy mắt vì nhắn tin trợ công Song Hoa, Tôn tổng chính là quá trực giả kiến trực.



SỐNG CHUNG VỚI SÓI




Trương Giai Lạc cảm thấy Tô Mộc Tranh rất không đáng tin.

Vì chính cô là người nói với hắn, Tôn Triết Bình yêu hắn đến cuồng si. Cô bảo, ánh mắt Tôn học trưởng nhìn anh như sói nhìn thỏ con ấy. Được, ai là thỏ con anh không tính với cô, nhưng Đại Tôn khi nào thèm khát anh đến vậy. Từ ngày xác lập quan hệ người yêu, số lần hắn ôm anh đếm bằng hàng đơn vị, ra đường còn không bao giờ nắm tay anh được chứ?

Trương Giai Lạc cảm thấy Sở Vân Tú, Trần Quả, Đới Nghiên Kỳ, thậm chí Hoàng Thiếu Thiên đều không đáng tin. Hoàng Thiếu Thiên còn đem cái gì kinh nghiệm yêu đương 20 năm thanh mai trúc mã ra bảo đảm với hắn Tôn Triết Bình mê muội hắn. Hừ, lão tử mới là thanh mai trúc mã, 14 tuổi năm ấy cùng Đại Tôn gặp nhau liền không chia cách đến tận bây giờ được không? Còn cái gì kinh nghiệm yêu đương 20 năm, chú mày biết yêu khi chưa thay tã?

Thế nhưng vì sao cả em gái đứng đắn, man vô đối như Đường Nhu cũng có lần nháy mắt bảo hắn Tôn tiền bối đang nhìn anh kìa, như thể cả thế giới đều thấy chỉ mỗi mình Trương Giai Lạc không thấy. Cưng à, có em gái nào nháy mắt với soái ca để nhắc rằng có thằng khác đang đắm đuối nhìn hắn không hả?

Mà không, không có chuyện đắm đuối, không bao giờ.

Trương Giai Lạc thở dài. Mắt tất cả những người này là bị làm sao.

Lúc trước nếu không phải Tô Mộc Tranh một lời thức tỉnh người trong mộng, hắn cũng không biết Tôn Triết Bình yêu mình lâu đến vậy. Thế nhưng khi Trương Giai Lạc suy nghĩ thật kỹ, cất lời đề nghị yêu nhau, Tôn Triết Bình lại chỉ sửng sốt rồi cười mắng hắn ngốc. Lần đó gà bay chó chạy, hắn tốn sức chín trâu ba hổ mới khiến Tôn Triết Bình chịu tin, rằng mình là thật lòng.

Đến hôm nay, bọn hắn đã chính thức yêu nhau được sáu tháng, nhưng nếu cho Trương Giai Lạc nói, căn bản không khác gì lúc chưa yêu. Trước kia bọn hắn vẫn share nhà ở chung, tuy đi làm khác công ty, nhưng đó đã là thói quen sinh hoạt từ ngày quen nhau trong trường, chưa từng thay đổi, lúc Trương Giai Lạc có bạn gái cũng không dọn ra ngoài. Mỗi ngày bọn hắn ăn chung hai trên ba bữa, Tôn Triết Bình chở hắn đi làm cũng chở hắn về, một tuần dăm ba ngày sẽ hẹn hò, hầu hết là ở quán net hoặc quán lẩu. Cho nên, những cặp yêu nhau khác cũng tương tự?

Cái rắm, lúc trước hắn có bạn gái, chỉ cần rảnh rỗi liền ở bên cô, điện thoại đảm bảo trả lời 24/7, nhắn tin ngọt ngọt ngào ngào, gần như chiều nào cũng vứt Tôn Triết Bình một mình để dắt cô đi mua sắm, xem phim, dạo phố, cả xe cũng định mua luôn cho tiện. Nhưng rồi cảm thấy không thực sự thoải mái, chưa kịp mua xe thì chia tay, đến nay vẫn an phận để Tôn Triết Bình chở mình sáng sáng chiều chiều. Tôn Triết Bình từng vì thế cười nhạo hắn, bảo hắn không có tiền đồ, kiên nhẫn ôn nhu quan tâm là đức tính của bạn trai, thiếu một trong ba sẽ không em gái nào yêu.

Tôn Triết Bình thì kiên nhẫn lắm? Ngồi quán lẩu nghe hắn thổ tào chuyện ở công ty sẽ cốc đầu hắn, bất quá cốc đầu nhưng vẫn nghe tiếp… Được rồi, Trương Giai Lạc thừa nhận Tôn Triết Bình rất kiên nhẫn, ít nhất là với mình.

Tôn Triết Bình có ôn nhu à? Nhắn tin cho hắn luôn là mấy câu cộc lốc ăn trưa chưa, đừng nhịn, xong chưa, đang chờ ở ngoài rồi… Thôi được, hắn ôn nhu.

Quan tâm? Tôn Triết Bình khi nào gắn với chữ này, ngoài những thứ linh tinh Tô Mộc Tranh liệt kê như thấy hắn leo trèo thì đứng phía dưới giang tay chờ đỡ, khăn choàng của hắn luôn là Tôn Triết Bình mang cho… Ok, thực sự rất quan tâm.

Chờ đã, cho nên Tôn Triết Bình xem hắn như bạn gái mà đối xử?

Trương Giai Lạc nghĩ đến đây liền đập bàn, rắm, Tôn Triết Bình hội đủ ba yếu tố cần thiết, nhưng có em gái nào yêu không? Ngoài dàn fan nữ xếp thành hàng hồi còn đại học, những người đẹp làm chung hoặc xung quanh bọn hắn có em nào để mắt đến Tôn Triết Bình? Không đúng, lúc mới ra trường nghe nói có một cô nàng định tỏ tình, bị Tô Mộc Tranh cản nhưng vẫn nhất quyết thử vận, sau đó thì khổ, Tôn Triết Bình nhẹ nhàng từ chối, em gái người ta khóc ướt đẫm mặt. A, quả nhiên Tôn Triết Bình người này không thể được em gái yêu.

Chút hí hửng vụt đến rồi vụt đi, bởi nó không thay đổi được sự thật rằng Tôn Triết Bình hứng thú với hắn rất nhạt. Sáu tháng yêu nhau, hắn chỉ hôn hắn đúng một lần, chính là ngày Trương Giai Lạc vạch trần rằng hắn yêu thầm mình. Đó là một nụ hôn xin lỗi rất khẽ trên trán, với hàm ý tạm biệt. Lúc đó hắn cho rằng Trương Giai Lạc tức giận bởi phát hiện bị anh em tốt yêu thầm. Hắn định dọn đi, rời khỏi tầm mắt Trương Giai Lạc, cũng rời khỏi cuộc đời Trương Giai Lạc.

Trước khi làm người yêu Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc thẳng tắp như sào, oanh oanh liệt liệt cũng là soái ca có tiếng trong trường, còn từng chính thức có bạn gái một lần, tuy không thề non hẹn biển, nhưng rất bỏ tâm. Người như Trương Giai Lạc, một khi đã yêu sẽ không đùa giỡn. Hắn lần đó đã vô thức có ý niệm tách khỏi Tôn Triết Bình, xe muốn mua, sinh hoạt thường ngày cùng nhau làm đều bỏ. Những việc này Tôn Triết Bình đều không ý kiến, cơm một mình vẫn ăn, xe một mình vẫn lái, chỉ thường xuyên vì tăng ca mà ngủ lại công ty hơn, cho đến khi Trương Giai Lạc bảo chán, chia tay bạn gái, mọi thứ quay về như cũ. Đũa lại hai đôi, ghế ngồi hai người, nhà đêm đêm đèn sáng.

Nhưng từ ngày quyết định cùng Tôn Triết Bình yêu nhau, Trương Giai Lạc đã suy nghĩ rất kỹ. Đối nam giới hắn dĩ nhiên bài xích, nhưng đối Tôn Triết Bình hắn hoàn toàn không. Bọn hắn đã bên nhau suốt bao năm, chẳng qua Tôn Triết Bình nhận ra tình cảm trong lòng trước hắn một bước, à không, hai bước, ba bước, thôi được, như hắn nói đi, lâu rất lâu rồi. Mà Trương Giai Lạc thì nghiễm nhiên đón nhận những quan tâm chăm sóc ôn nhu chỉ bạn trai mới dành cho bạn gái ấy, tự nhiên như nước chảy mây trôi, không mảy may đặt câu hỏi. Cho nên, một khi hắn đã phát hiện tình cảm của mình với Tôn Triết Bình là tương tự, bọn hắn hẳn phải tiến ngay đến giai đoạn show ân ái mù mắt chó mới đúng.

Thế nhưng, Tôn Triết Bình không làm gì khác quá phận, như vẫn mãi dừng ở năm tháng đơn phương. Hắn sẽ không nắm tay Trương Giai Lạc khi ở ngoài nhà, hiếm hoi mới ôm Trương Giai Lạc chỉ để buông ra sau một cái xoa đầu, Trương Giai Lạc ngại ngùng, cũng không biết nên làm thế nào, không dám gợi ý xa hơn. Không phải cách thể hiện tình yêu của nam giới luôn là trực tiếp lên giường đàm đạo sao? Tôn Triết Bình tên đàn ông man hơn cả man này, cư nhiên lại không như thế?

Hắn sẽ chỉ ngày như mọi ngày, thức sớm mua bữa sáng cho Trương Giai Lạc, ngồi trong xe chờ hắn dưới công ty mỗi chiều, gắp món Trương Giai Lạc thích trong nồi lẩu trong lúc người kia lải nhải không ngừng về chuyện công việc và rồi ngăn hắn bằng một cú cốc đầu, bảo ăn mau nói tiếp.

Thật khó hiểu.

Trương Giai Lạc thở dài, đứng dậy thay áo. Tối nay hắn quyết định dẹp hết mọi ngại ngùng, hướng Tô Mộc Tranh cầu khai quang điểm nhãn.

“Nghe nói Trương Giai Lạc và Tô Mộc Tranh gần đây thường xuyên hẹn hò!”

“Không phải tình công sở bị cấm sao?”

“Lý thuyết là vậy, nhưng hai người đó đều là sếp lớn..."

“Trương Giai Lạc soái nhất nhì trong giới, Tô Mộc Tranh đẹp hơn cả diễn viên, nếu yêu nhau thật… Thật ngưỡng mộ a, sinh con chắc chắn như thiên thần!”

Tôn Triết Bình ngửa cổ dốc hết cocktail vào miệng trên ghế bar cao. Cạch, hắn đặt ly xuống giơ mấy ngón tay thon dài có lực ra hiệu bartender thêm ly nữa. Tiếng bàn tán của hai đồng nghiệp Trương Giai Lạc ngồi gần cứ văng vẳng bên tai, át cả tiếng nhạc jazz lơ đãng góc phòng.

Tối nay Trương Giai Lạc đi chơi với Tô Mộc Tranh, nên hắn không về nhà, phòng trường hợp khó xử. Cũng như lần trước Trương Giai Lạc có bạn gái, mấy hôm hắn đi chơi khuya, Tôn Triết Bình đều lấy cớ ở công ty làm thêm giờ, để dành căn nhà nếu hắn muốn mang em gái người ta về qua đêm. Thường thức lịch sự, nam giới ai cũng hiểu và sẽ làm điều này cho anh em mình.

Phải, mối quan hệ với Trương Giai Lạc trong mắt Tôn Triết Bình vẫn luôn dừng ở hai chữ anh em. Chí cốt, thanh mai trúc mã, bạn học, gì cũng được, chỉ không thể là người yêu. Bởi Trương Giai Lạc thẳng, 100%.

Tôn Triết Bình cũng không phải gay, chỉ là… Chỉ là, hắn yêu Trương Giai Lạc.

Ngoài Trương Giai Lạc, nam hay nữ hắn đều không để mắt. Hắn chỉ mong thời gian bên Trương Giai Lạc lâu hơn một chút, sau đó một mình đi làm, một mình sống, thỉnh thoảng hẹn Trương Giai Lạc ra chơi game, hoặc đến nhà Trương Giai Lạc ăn cơm gia đình. Lúc đó có lẽ sẽ thấy lại ánh mắt nhu hòa của Trương Giai Lạc như lúc trước nhìn màn hình điện thoại chụp chung với bạn gái, chứ không phải vẻ mặt cứng đờ khi bị hắn ôm.

Cho nên dù đồng ý làm người yêu, Tôn Triết Bình chưa bao giờ xem đó là thật. Trương Giai Lạc rất khờ khạo, cả đời đều không biết mình muốn gì, trông loi choi láu táu nhưng kỳ thực rất quan tâm đến cảm nhận của người xung quanh. Mà Tôn Triết Bình lại còn là bạn tốt nhất của hắn, cho nên…

Cho nên… tên ngốc này.

Tôn Triết Bình cầm áo khoác lảo đảo ra khỏi quán bar. Tửu lượng hắn không tốt, nhưng thường rất tỉnh táo khi say. Từ niên thiếu, Tôn Triết Bình đã định rõ sẽ phải quan tâm chăm sóc Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc đãng trí ham chơi, Tôn Triết Bình dĩ nhiên cần nhìn trước ngó sau cho hắn, ít nhất đến khi có người thay vào vị trí này.

Nhưng đêm nay Tôn Triết Bình say thật rồi. Hắn tự cười bản thân vì đã đánh giá quá thấp lòng tham của mình. Vốn tưởng rằng chỉ cầu một chút ngon ngọt ở tư cách người yêu Trương Giai Lạc, dù chỉ âm thầm có chút thân thiện ở nhà cả hai, không công khai kể cả với bạn bè, hắn đã thỏa mãn, nhưng kỳ thực, sáu tháng qua hắn càng lúc càng muốn vượt quá giới hạn tự mình đặt ra.

Trương Giai Lạc vẫn cứng cả người mỗi lần bị hắn ôm, nhưng càng là thế, hắn càng không nhịn nổi ý muốn ôm hắn vào lòng, nhất là những khi người kia cười lên rực rỡ như hoa tháng Hai, hay ủ rũ mặt mày vì có điều không như ý.

Không được a Tôn Triết Bình.

Người ngoài có thể không biết, nhưng Tôn Triết Bình biết rõ Trương Giai Lạc thực sự có mối quan hệ rất tốt với Tô Mộc Tranh. Đó chẳng phải điều nên đến sao, chẳng phải kết quả hắn chờ đợi sao, khi vẫn đối xử với Trương Giai Lạc không khác gì anh em thân thiết chứ chẳng phải người yêu?

Tô Mộc Tranh rất thích Trương Giai Lạc. Hai người làm việc chung công ty, thỉnh thoảng buổi trưa hắn mang cơm tới, đều thấy Trương Giai Lạc và Tô Mộc Tranh hoặc chụm đầu cười đùa, hoặc thầm thì to nhỏ. Ở xa xa nhìn, Tôn Triết Bình còn thấy Tô Mộc Tranh chủ động gửi tin nhắn cho Trương Giai Lạc, mỗi lần nhìn Trương Giai Lạc đều nhấp nháy mắt rất vui vẻ. Chỉ có Trương Giai Lạc tên ngốc này… là không biết.

Có lẽ bây giờ hắn biết rồi, hoặc vẫn chưa, nhưng gần đây hắn và Tô Mộc Tranh càng lúc càng dính nhau. Tôn Triết Bình khẽ cười, nghĩ Trương Giai Lạc a, lần này đừng bỏ lỡ. Giữa tôi và cậu vốn không có gì, cậu với cô ấy ắt hẳn sẽ tiến tới tự nhiên như hoa đến xuân liền nở đi.

Dừng xe trên một triền núi nhìn xuống thành phố sáng đèn, sao trên đầu bị ánh sáng đô thị át cho nhạt màu, Tôn Triết Bình nới cà vạt, cởi đai an toàn ngồi vật ra ghế, nhắm mắt định coi như qua một đêm. Mọi khi hắn không phải người tự ngược bản thân, sẽ tìm một khách sạn ngủ, nhưng đêm nay một là quá say, hai là không có hứng thú với nơi đông người, bèn chọn chỗ này vì rất yên tĩnh.

Nhưng yên tĩnh cũng không giúp Tôn Triết Bình ngủ được. Đầu hắn tràn ngập vô số hình ảnh đan xen, tất cả đều là Trương Giai Lạc. Trương Giai Lạc tránh né những tiếp xúc cơ thể rất bình thường với hắn, vài ngày sau đến sinh nhật hắn lại bỗng đề nghị yêu nhau, Trương Giai Lạc lúng túng khẳng định mình thật lòng, mình không đùa giỡn, Trương Giai Lạc đỏ mặt cười hì hì chủ động nắm tay hắn... Sắp không phân biệt nổi cả đông tây nam bắc, hắn vẫn lần mò khắp xe lục ra một hũ Scotch tiếp tục uống, say như trời đất cùng say.

Hắn cứ thế bỏ lỡ cuộc gọi của Trương Giai Lạc.

Khi Trương Giai Lạc tìm đến, Tôn Triết Bình đã không phân biệt được đâu là con người, đâu là thú vật. Tô Mộc Tranh có việc đột xuất hủy hẹn, hắn bèn về nhà định rủ Tôn Triết Bình đi ăn tối, kết quả chỉ thấy một nhà tối om om. Những khi Tôn Triết Bình có việc ở lại công ty làm thêm giờ đều sẽ báo trước, hôm nay không thấy, Trương Giai Lạc chỉ cho là hắn quên, dù hắn chưa bao giờ quên. Hắn cũng chưa bao giờ không trả lời điện thoại của Trương Giai Lạc, cho đến hôm nay. Người biến mất, gọi mười mấy cuộc chỉ đổ chuông không bắt máy, Trương Giai Lạc lo lắng tìm cách track điện thoại Tôn Triết Bình, lại phát hiện nó đang ở giữa núi. Lúc này hắn hoảng thật rồi, có bay cũng phải bay đến nơi tìm Tôn Triết Bình.

Triền núi nơi Tôn Triết Bình dừng xe kỳ thực cách thành thị không xa. Hắn tìm thấy hắn gục đầu ở ghế tài xế ngủ, khoang xe đầy mùi rượu. Vỗ mặt không tỉnh, chỉ lẩm bẩm cái gì đó trong miệng. Trương Giai Lạc ghé sát tai vào, nghe thấy là đang gọi mình thì mềm cả lòng, bao nhiêu lo lắng tức giận đều phải trôi đi một nửa. Hắn cúi xuống xốc Tôn Triết Bình dậy, muốn đỡ ra ghế sau để mình lái xe về, khổ nỗi Tôn Triết Bình quá nặng, người say lại càng nặng gấp đôi người tỉnh, Trương Giai Lạc lảo đảo nửa dựa xe nửa chống đất, mới đem được Tôn Triết Bình lê lết dần đến cửa sau.

Thế rồi hắn không thể quay lên cửa trước nữa.

Tôn Triết Bình cảm nhận thấy hơi thở quen thuộc của người tâm tâm niệm niệm sớm chiều ở chung, chẳng cần nghĩ nhiều, cũng không nghĩ nổi, liền đè hắn xuống băng ghế đệm. Trương Giai Lạc không biết vì sao hắn uống say đến vậy, chỉ biết hắn quá nặng, mình không nhúc nhích nổi. Hắn hoảng hốt nghĩ đến câu chuyện từng đọc về một tên xui xẻo bị bạn uống say nằm đè lên người giữa nơi hoang vắng, sau đó cả hai cùng chết đói, vội vàng đẩy mạnh Tôn Triết Bình ra. Không a, hắn tuy số đen, nhưng không muốn chết đói, càng không muốn Tôn Triết Bình cũng bị hắn lây xui xẻo chết theo.

Tôn Triết Bình say đến mức này, mọi nhận thức đều mất sạch, mà bản năng lại tăng cao một bậc. Trong mắt hắn chỉ còn lại Trương Giai Lạc. Người hắn khao khát bằng toàn bộ bản năng đang nằm dưới hắn, muốn giãy khỏi hắn, hắn dĩ nhiên không thuận. Muốn chạy? Chạy đi đâu? Tôn Triết Bình chộp lấy hai cổ tay Trương Giai Lạc, tuốt cà vạt trên cổ áo xuống trói lại. Người say thường chủ quan lơ đãng, nhưng bản năng dã thú trong Tôn Triết Bình rất mạnh, hắn không cần lý trí cũng biết phải trói thật chặt con mồi không cho giãy dụa. Bên tai vang tiếng Trương Giai Lạc sợ hãi gọi Đại Tôn, Đại Tôn, hỏi hắn đang làm gì. Hắn đang làm gì? Hắn muốn người này! Muốn hắn trở thành của mình, không được chạy đi tìm bất kỳ ai khác, hắn chỉ có thể thuộc về mình!

Là kìm nén quá lâu mà bản chất con người không giỏi kìm nén, hay như người ta nói, kẻ nào càng tỏ ra ôn nhu, lâm trận càng điên cuồng ác liệt? Có lẽ đều đúng với Tôn Triết Bình. Chỉ là, không thể không kể một chất xúc tác khách quan không đến từ Tôn Triết Bình. Ngẫu nhiên Trương Giai Lạc ngọt ngào, Trương Giai Lạc ấm áp, Trương Giai Lạc xấu hổ, đều dành cho hắn từ ngày làm người yêu. Tôn Triết Bình không tự lừa mình dối người, nhưng cảm giác được Trương Giai Lạc gọi bằng hai chữ người yêu đã ngày qua ngày cứa đứt dây cương con ngựa mang tên Tôn Triết Bình vốn đã hoang dã từ máu xương linh hồn. Mà đêm nay rượu cay dẫn lối đưa đường, một tiếng phựt, dây thừng rời cọc, hắn điên cuồng lao đến thứ hắn ước vọng nhất, không lý trí, vốn cũng đâu cần lý trí.

Tôn Triết Bình nắm cổ áo Trương Giai Lạc giật mạnh, một hàng nút rơi vãi xuống sàn xe lót đệm không nghe tiếng nảy. Áo sơ mi chưa kịp cởi hết, Tôn Triết Bình đã cúi xuống hôn hắn. Nụ hôn hoang dại đầy tính chiếm hữu, là Tôn Triết Bình mà Trương Giai Lạc chưa bao giờ thấy. Lưỡi người kia ướt đẫm mà đầy vị cay lẫn ngọt của rượu, khi Tôn Triết Bình thả tự do cho môi hắn, Trương Giai Lạc đã bị ép say ba phần. Hắn hoang mang gọi một tiếng Đại Tôn, tiếng kia như thuốc độc, như thúc giục, không phải âm sắc chất vấn như vừa rồi, mà như đòi hỏi, dẫu có lẽ Trương Giai Lạc cũng không biết mình đang đòi hỏi cái gì. Tôn Triết Bình nghe thấy trong đó mùi vị người yêu bắt đầu hòa vào bản năng như hắn, hắn lại cúi xuống độ cho người yêu một chút hô hấp, tay vội vã cởi quần cả hai. Khi quần lót treo lửng lơ một bên mắt cá chân, Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, mọi thứ quay cuồng. Cảm giác này hắn chưa từng trải nghiệm, là toàn thân tê dại như bị răng nanh dã thú tiêm vào nọc độc, tay hắn không cần Tôn Triết Bình đè giữ cũng ngoan ngoãn đặt yên trên đầu, chân dài nhu thuận mặc người bên trên tách rộng, hắn chết đuối trong những nụ hôn liên tục rơi xuống mình.

Nhưng khi hung khí cứng rắn kia bắt đầu ấn vào chỗ tư mật, Trương Giai Lạc sực tỉnh. Hắn biết chuyện gì sắp xảy ra. Dù trì độn trong việc ý thức tình cảm, nhưng khi quyết định yêu Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc đã vì hắn mà tìm hiểu mọi thứ cần biết. Tôn Triết Bình đã lặng lẽ yêu hắn, chăm sóc hắn suốt bao năm, hắn nếu muốn yêu Tôn Triết Bình, cũng dĩ nhiên cần đáp lại với toàn bộ tâm ý, bao gồm cả lòng nghiêm túc. Khi xác nhận mình đã nhận thức đầy đủ, hắn mới có thể tự tin rằng Tôn Triết Bình sẽ không nhận lấy một thứ tình cảm chợt đến chợt đi. Cho nên, dù chưa quen với việc được ôm bởi người trước nay mình vốn chỉ ngỡ là bạn, là anh em, nhưng hắn sẵn sàng để cơ thể học dần dần, chỉ cần Tôn Triết Bình chịu dạy. Hắn không biết mình hay Tôn Triết Bình sẽ là người nằm trên, nhưng hắn biết một điều chắc chắn, đó là…

Cần! Phải! Có! Bôi! Trơn!

Bao năm sống chung ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Trương Giai Lạc biết vật kia của Tôn Triết Bình kích thước rất kinh người, thiếu bôi trơn khác nào giết chết mình. Nhưng trong xe, giữa núi, lấy đâu ra bôi trơn! Nếu lúc này Tôn Triết Bình tìm được một tuýp bôi trơn, Trương Giai Lạc mới sẽ càng tức giận. Để bôi trơn sẵn sàng trong xe, Tôn Triết Bình tên khốn kiếp này anh chuẩn bị cho ai!

Tôn Triết Bình không có, dù có cũng không còn tỉnh táo để lấy ra. Cả khoang xe đều tẩm nồng mùi rượu, Trương Giai Lạc lại bị Tôn Triết Bình hôn cho càng lúc càng say. Hắn không nói lý, chỉ dùng toàn bộ sức nặng đè ép Trương Giai Lạc, tay bóp gáy hắn, bắt hắn ngửa mặt kề vào môi mình mà hôn, hạ thân tiếp tục tăng lực ấn vào giữa hai chân người yêu. Không có bất kỳ cái gì trợ giúp ngoài thể dịch tiết ra từ đầu tính khí của Tôn Triết Bình, sức lực nguyên thủy thôi thúc hắn càng muốn thực hiện, càng muốn đạt thành, muốn biến hắn thành chiến lợi phẩm, thành lãnh địa chỉ thuộc về riêng mình. Vật chưa vào đến, nhưng Trương Giai Lạc bắt đầu đau vì nó quá to quá cứng, nơi tư mật của hắn bị buộc mở rộng từng chút, cảm giác như bị xé làm hai nửa. Hắn muốn giãy dụa, nhưng tay bị trói, sức lực vốn đã không bằng người phía trên, Tôn Triết Bình càng như gạt bỏ toàn bộ thương tiếc thường ngày, trong ánh mắt đều là sâu thẳm, có thứ độc tài không cho kháng cự lẫn trong ôn nhu nồng đậm. Hắn bỗng có chút ấm ức, muốn nói không ra, chỉ nấc thành một tiếng, cổ rướn thật cao, yết hầu trắng non mềm căng ra trước mặt con sói hoang Tôn Triết Bình, sói liền há miệng ngoạm lấy không cần do dự, răng nanh sắc nhọn cùng chiếc lưỡi nhám ướt cùng lúc mài lên nơi da thịt yếu ớt nhất, cũng chầm chậm mài đi bản năng chống chọi của nam tính khi bị một nam tính khác tấn công. Trương Giai Lạc cong cả người nức nở, phía dưới theo cùng nhịp độ chầm chậm tách ra, đón nhận xâm lấn từ kẻ mạnh hơn. Tôn Triết Bình cứ thế đẩy đến cuối gốc rễ, đến khi hai hạ thân khít chặt vào nhau không còn kẽ hở mới dừng lại, tốc độ không thể nhanh vì thiếu dịch nhờn, toàn quá trình xâm phạm là quá trình cơ thể Trương Giai Lạc chịu dạy dỗ cho thần phục bằng phương thức nguyên thủy nhất.

Cơ thể này không quen với một nam tính khác chạm vào? Vậy con mồi ương bướng, đón nhận số phận bằng cách ác liệt nhất đi!

Tôn Triết Bình một tay đỡ sau đầu Trương Giai Lạc, nhắm mắt, si mê liếm sạch nước mắt trên mặt hắn. Cảm giác ấm nóng bên trong tiểu huyệt Trương Giai Lạc, dục vọng bị vách tràng bao trùm triệt để nung cháy bản năng hắn. Trương Giai Lạc mềm nhũn người, không còn chút sức lực, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn gặm nhấm cảm giác mãnh liệt đến từ nơi sâu nhất trong cơ thể, chờ nó trôi qua như bao con vật trong khoảnh khắc bị chinh phục khác, chờ được ban phát nọc độc vào mạch máu cho toàn thân tê dại để quên đi đau đớn này. Mà Tôn Triết Bình, là kẻ sẽ cho hắn thứ độc dược cũng là thuốc giải ấy.

Hắn bắt đầu bằng việc cử động hạ thân. Trương Giai Lạc run lên khi vật to dài kia động đậy trong người. Tay bị trói, hắn thở dốc mấp máy môi, không cách nào thoát khỏi môi Tôn Triết Bình. Hắn yếu ớt cọ chân vào hông Tôn Triết Bình, như muốn thay móng tay cào hắn. Tiếc rằng động tác đó chỉ càng cho Tôn Triết Bình thêm thúc giục, hắn rút tính khí ra lại đâm vào, từ nhẹ đến mạnh, liên tục không ngừng, Trương Giai Lạc ngoài khóc chẳng thể làm gì hơn.

Dần dần tiếng khóc khàn hẳn trầm hẳn, âm sắc có nhuộm dục tình rơi vào tai con dã thú Tôn Triết Bình, tiếng khóc chuyển dần thành tiếng rên rỉ càng làm hắn sôi sục, máu huyết như xông lên đỉnh đầu. Hắn tăng tốc, càng lúc càng nhanh, ma sát cùng nhiệt độ cho hắn những khoái cảm khó dập tắt, bao nhiêu cũng không đủ. Bản năng con người là chân thực nhất, rõ ràng nhất, hắn hành động theo những gì mình nghe thấy. Nơi nào đâm đến khiến Trương Giai Lạc nức nở nhiều hơn, Tôn Triết Bình liền cắm thẳng vào nơi đó. Trương Giai Lạc khát cầu, Tôn Triết Bình liền thỏa mãn hắn, chờ đợi những tấn công bão táp của mình đổi lấy thêm nhiều khen thưởng từ người yêu.

Người yêu khen thưởng hắn, không quá tình nguyện, bằng vách tràng mềm mại bỗng dưng hút chặt lấy tính khí. Khoái cảm đến quá đột ngột, dù là Tôn Triết Bình cũng nhịn không nổi hừ khẽ một tiếng sát bên vạt tai lành lạnh của Trương Giai Lạc. Hơi thở nóng bỏng ẩm ướt phả vào tai Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc một tiếng ngân dài bắn ra dịch nóng. Tôn Triết Bình kích động, cũng bắn toàn bộ vào sâu trong cơ thể Trương Giai Lạc.

Hắn trườn lên người hắn, miết cánh mũi mình lên cổ hắn, mặt hắn. Hắn triền miên gọi tên Trương Giai Lạc không ngừng, cơ thể cũng cọ vào da thịt hắn như loài thú lớn tìm kiếm chủ nhân. Tính khí hắn vẫn nằm bên trong hắn, không biết là vì cảm giác tiếp xúc không một kẽ hở quá mức chân thực hay cảm giác được dịch thể mình vừa bắn vào đang lan tràn khắp tiểu huyệt kia, thậm chí chảy xuống thành dịch bôi trơn cho hắn di chuyển dễ dàng hơn, hay chỉ trong những giấc mơ sâu như cơn say túy lúy đêm nay nơi bản năng thống trị, hắn cảm thấy Trương Giai Lạc là thuộc về mình. Không chỉ thân, còn là tâm. Hắn nghe thấy nhịp tim hắn đập sát ngực mình, tiểu huyệt Trương Giai Lạc vẫn đang co giật khe khẽ, người trong ngực run rẩy. Có lẽ như người ta nói, người yêu nhau sẽ cảm nhận được trong mười phần dục có mấy phần tình. Mà lúc này Tôn Triết Bình cảm nhận, là toàn bộ. Trương Giai Lạc đạt đến cực khoái bởi làm tình với Tôn Triết Bình, hắn dính lấy Tôn Triết Bình không muốn rời xa, cằm rướn lên như đòi thêm thương yêu.

Tôn Triết Bình dĩ nhiên cho hắn.

Tôn Triết Bình yêu Trương Giai Lạc bằng một trái tim ôn nhu đến trái ngược hoàn toàn bản ngã. Từ mười bốn tuổi năm ấy, ánh mắt hắn chỉ còn dừng trên Trương Giai Lạc. Hắn tỉ mỉ chăm sóc, bảo hộ Trương Giai Lạc như một người bạn trai, không cần biết đến, không cầu đáp lại, không hỏi tương lai, không màng mục đích. Hắn ôn nhu đến thế với Trương Giai Lạc, nếu lúc này chỉ cần tồn tại một tia lý trí, hắn nhất định sẽ rút tính khí ra, dỗ Trương Giai Lạc ngủ.

Nhưng Tôn Triết Bình không có một tia lý trí mỏng manh đó.

Cho nên hắn liền cưng sủng người yêu dưới thân, áp môi mình vào hắn, Trương Giai Lạc muốn bao nhiêu yêu thương, Tôn Triết Bình có thể có bao nhiêu yêu thương, đều rót trọn.

Hạ thân hắn bắt đầu đợt ra vào mới, mà Trương Giai Lạc không còn giãy dụa. Hắn ưỡn mông nghênh đón Tôn Triết Bình, lấy lòng người yêu đang cho hắn sung sướng. Tay vẫn bị trói, nhưng hắn không cần được mở. Tôn Triết Bình cay như rượu đầu môi, ngọt như nước trên lưỡi. Khung trời của Trương Giai Lạc, thế giới của Trương Giai Lạc thu lại chỉ còn khoang xe nhỏ hẹp này, tràn ngập hương rượu và mùi cơ thể quen thuộc của Tôn Triết Bình. Khoái cảm phía dưới đang chiếm dần lấy toàn thân hắn, hắn kẹp hai chân vào hông Tôn Triết Bình, tay cũng choàng qua gáy hắn như chỉ sợ hắn đột ngột rời ra. Người yêu hắn không rời ra, chỉ lướt tay, lướt môi trên khắp người hắn, tiếng rên rỉ của Trương Giai Lạc là ngọn lửa dẫn đường trong đêm tối phiêu du của Tôn Triết Bình, càng thắp càng vượng, càng nếm càng nồng. Trương Giai Lạc chìm trong vòng tay Tôn Triết Bình, được hắn đỡ dậy khi nào không hay, chỉ biết phía dưới Tôn Triết Bình rút ra đâm vào nhanh đến mức hắn không chịu nổi, hắn bắt đầu nức nở cầu xin. Hắn là kẻ chết chìm dưới đáy dục vọng, vây quanh bởi không gian ấm nóng của da thịt và cánh tay rắn chắc, của hơi rượu vờn đưa thoang thoảng. Cơ thể hắn nhẹ bẫng muốn rướn lên, Tôn Triết Bình lại kéo hắn xuống, dùng những cú đâm nặng nề dập tắt ý định bỏ chạy của hắn. Hắn bắn ra lần thứ hai, thở dốc giữa những nụ hôn thương xót của Tôn Triết Bình.

Thương xót? Nào có, một kẻ đã cuồng lại say.

Người điên uống say sẽ trông ra sao? Tín đồ ngoan đạo của tình yêu ở phút trước, phút sau đã là dã thú. Trương Giai Lạc chưa kịp qua cơn cực khoái, Tôn Triết Bình đã lật hắn lại, tách rộng hai chân hắn đến cực hạn, một lần nữa xâm nhập hắn từ phía sau. Tư thế này khiến tính khí đi vào bên trong quá sâu, Trương Giai Lạc không có người yêu trước mặt để bấu víu, bỗng nhiên hoang mang tột độ. Mà tiểu huyệt sau cơn cực khoái là thời điểm mẫn cảm nhất, hắn chịu không nổi đợt tấn công điên cuồng của Tôn Triết Bình. Hắn khóc nấc, muốn giãy ra nhưng không có nơi mượn lực, khoái cảm này vượt quá những gì hắn tưởng tượng, hắn đổ ập vào ngực người yêu phía sau, da thịt trên lưng lập tức nhận được an ủi từ nhiệt độ nóng rực của lồng ngực dày rộng, hắn hưởng thụ một ít hoảng hốt, một ít sợ hãi, một ít không biết làm sao, và ngợp trời sung sướng ngốn lấy mình. Hai chân bị người kia nắm lấy đưa lên cao, hạ thân Trương Giai Lạc tê dại, hắn quay mắt nhìn Tôn Triết Bình. Mọi thứ trước mắt đều nhòe vì mồ hôi không rõ của ai trong hai người chảy xuống, Trương Giai Lạc chỉ thấy chiếc cổ màu đồng của Tôn Triết Bình trước mặt, liền há miệng ngoạm lên. Dã thú ăn đau, vòng hai cánh tay qua khuỷu gối hắn, ép chân hắn sát vào người, Trương Giai Lạc như bị khảm vào ngực Tôn Triết Bình, thể trọng toàn thân rơi xuống hung khí dưới thân Tôn Triết Bình, mặc hắn xâm phạm, chiếm đoạt, vùi dập, mà hắn như hoa dưới mưa, chịu giày xéo, tả tơi rơi rụng, mềm nhuyễn dưới những giọt trầm.

Đêm nay nếu thật có ai đi ngang qua chiếc Maybach đậu lưng chừng núi, có lẽ sẽ bắt gặp kính xe nhòa hơi nước có Trương Giai Lạc chống tay trên đó, vai trần run rẩy, tóc đỏ xõa dài, khép mắt hé miệng ngoài rên rỉ đứt quãng chỉ gọi được một cái tên, sướng khoái đến khó thể tự kiểm soát. Nha, không việc gì, phía sau hắn là cơ thể đẫm mồ hôi của Tôn Triết Bình với áo sơ mi trắng khoác hờ, ôm chặt lấy Trương Giai Lạc ra ra vào vào, xương đầu mày đầy kiên khí vùi vào hõm cổ Trương Giai Lạc, động động như đang gặm cắn.

Trương Giai Lạc không cần tự kiểm soát, người này kiểm soát hắn rồi.

Trước khi ngất đi, Trương Giai Lạc chỉ nhớ mình bị Tôn Triết Bình bắt ngồi áp mặt vào lưng ghế đệm, hai chân giang rộng nửa quỳ. Tay hắn đè gốc đùi hắn, chân Trương Giai Lạc không cách nào nhúc nhích, ngoan ngoãn cho Tôn Triết Bình từng cú rút ra hết cây, lại lập tức dập mạnh vào đến gốc, đi kèm là tiếng nấc khàn, tiếng thở dốc của Trương Giai Lạc. Hắn không còn xin tha nổi, cũng không kịp, mở miệng chỉ có thể rên rỉ theo tiết tấu Tôn Triết Bình muốn. Mà Tôn Triết Bình, trước nay tiết tấu loạn không gì bằng, tệ không gì bằng. Lần thứ năm này, Trương Giai Lạc bị bức cho ra rất sớm, mệt đến nhắm nghiền mắt, dần dần thiếp đi. Người sau lưng vẫn không buông tha hắn, không chút nào ngại hắn ngất…

Tôn Triết Bình tỉnh giấc trong tiếng chim và ánh nắng.

Nắng vàng từ ngoài cửa xe chiếu vào, loang lổ soi cơ ngực màu đồng của hắn, hắn đưa mắt nhìn xuống, thấy nắng còn chiếu lên một đầu tóc đỏ. Tóc người kia tán loạn rải khắp ngực hắn, khá dài, phủ quá vai trần.

Chờ đã, vai trần?

Người say tỉnh lại thường rất đau đầu, nhưng Tôn Triết Bình cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường. Hắn nhíu mày nửa tỉnh, đưa tay sờ sờ, quả nhiên phát hiện Trương Giai Lạc trên người không một mảnh áo, thậm chí quần cũng không. Hắn vô thức quơ tay tìm chiếc áo của mình đắp lên cho Trương Giai Lạc, nhổm người dậy càng thêm rõ ràng tình huống, bản thân hắn cũng không mặc quần, chỉ khoác chiếc áo sơ mi hôm qua mặc đi làm, vest ngoài không rõ đã vứt đi đâu. Mà Trương Giai Lạc trong tình trạng đó, đang ngủ triền miên trong ngực hắn. Toàn thân Trương Giai Lạc từ trên xuống dưới phủ đầy dấu hôn, thậm chí dấu cắn, không còn vùng thịt nào nguyên vẹn. Mà hắn, tính khí của hắn, đang vùi giữa một nơi rất ấm. Ắt hẳn là…

...bên trong cơ thể Trương Giai Lạc.

Tính khí Tôn Triết Bình thật quá to dài, dù ở trạng thái không cứng vẫn không rơi ra ngoài, mà tiểu huyệt Trương Giai Lạc lại hút chặt lấy hắn không buông.

Trương Giai Lạc ngủ rất say, dường như mệt mỏi tột độ, Tôn Triết Bình bật người dậy nâng theo cả hắn trên ngực, hắn vẫn không tỉnh, chỉ mấp máy môi ôm Tôn Triết Bình chặt hơn, vùi hẳn đầu vào hõm cổ người yêu. Tôn Triết Bình ngơ ngẩn vòng tay ra sau đỡ lấy tấm lưng trần dưới áo, mắt lơ đãng nhìn quanh xe. Đó là một bãi chiến trường với quần áo ngổn ngang, hai chiếc dây lưng vắt loạn, hũ rượu Scotch đổ trên đệm, cùng ít vệt chất lỏng khả nghi nào đó.

Mấy cảnh tượng nối nhau vút qua đầu Tôn Triết Bình. Hắn nhớ Trương Giai Lạc bị mình ấn vào lưng ghế trước, dùng một tư thế khó khăn ra vào thân thể từ phía sau, Trương Giai Lạc khóc lóc cầu xin hắn, tiếc thay tiếng khóc chỉ làm hắn điên lên, ra vào nhanh hơn, mạnh hơn… Hắn nhớ mình bắt Trương Giai Lạc quỳ nâng mông cao, tiểu huyệt bị khuếch thành một lỗ rộng không ngậm lại nổi, không còn tính khí ngăn chặn, hắn chứng kiến tinh dịch trắng đục của mình đổ tràn ra từ nơi yếu ớt đáng thương ấy, vì quá đặc mà chậm rãi chảy dài xuống đùi, xuống ghế… Sau đó, chờ đợi Trương Giai Lạc, dĩ nhiên lại là một trận mãnh thao…

Tôn Triết Bình thở dài, cảm thấy bên trong Trương Giai Lạc, mình lại cứng lên rồi.

Cảm nhận thay đổi bên trong cơ thể, Trương Giai Lạc mơ màng tỉnh dậy. Hắn ngước gương mặt đẫm vết nước mắt, thấy Tôn Triết Bình đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp. Chưa đủ tỉnh táo để nhận ra thân ta nơi nào, chỉ bằng bản năng được dạy ngoan suốt đêm, Trương Giai Lạc cọ mắt vào cổ Tôn Triết Bình cầu an ủi.

“Đại Tôn…”

Hắn cất tiếng gọi lười biếng, giọng khàn đặc rơi vào tai Tôn Triết Bình. Trong khoảnh khắc quá ngắn, Tôn Triết Bình chịu xung kích hết thị giác đến xúc giác, cuối cùng là thính giác, ngang với sát thương trí mạng. Hắn không kịp nghĩ, cúi xuống trả lời người yêu bằng một nụ hôn sâu.

Đó là lần đầu tiên khi tỉnh, Tôn Triết Bình thật sự hôn Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc ngoan ngoãn thuận theo, hé miệng cho hắn dò tìm lãnh địa, còn đưa lưỡi nghênh đón chủ nhân, trong yết hầu khẽ rung từng tiếng ưm a. Cả người hắn không còn chút sức, nằm dựa hoàn toàn trong ngực Tôn Triết Bình. Đừng nói là ôm, vật kia của Tôn Triết Bình vùi trong thân thể hắn càng lúc càng tăng kích thước, đầu cứng nhọn chầm chậm dài ra, tách vách thịt đang ngủ yên mà tiến sâu vào, Trương Giai Lạc cũng không còn phản ứng cứng người nữa. Cơ thể hắn, bản năng hắn, đều bị chơi đến phục tùng rồi. Hắn mềm nhũn như một miếng thịt bảy phần sống ba phần chín có màu đỏ au, loại steak Tôn Triết Bình thích nhất.

Nhưng hôm nay Tôn Triết Bình phát hiện, mình muốn ngay lúc này, tự tay làm nó mềm hơn nữa, đỏ hơn nữa. Như thế mới dễ dàng xuống răng, cắn vào sẽ có nước sốt ngọt lịm tràn khoang miệng.

Dã thú nha, quả nhiên.

FIN
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook