Hoàn [Hạo Nhiên][Diệp- Ngô- Tranh] Gặp lại nơi đất khách.

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#1


Gặp lại nơi đất khách
-Trong fic Ngô Tuyết Phong sẽ kết hôn với một OC, đây là một cô gái từng giúp quản lý Gia Vương Triều những ngày đầu.​
-Vì tác giả chưa đến Zurich bao giờ nên khi viết sẽ có vài chỗ bị bug nên thỉnh đừng ném đá gắt quá :)
-Có khả năng nhân vật sẽ bị OOC​

"Giải Vinh Quang thế giới lần đầu tiên được tổ chức tại thành phố Zurich, Thụy Sỹ. Với sự góp mặt của đại diện hơn 20 quốc gia và vùng lãnh thổ được chia làm 4 bảng đấu tranh tài theo thể thức vòng tròn một lược tính điểm, sau đó sẽ lấy đội nhất nhì của mỗi bảng vào tứ kết. Đây được dự đoán là giải đấu hấp dẫn, chất lượng chuyên môn cao..."

Diệp Tu cầm bản thể thức thi đấu đã dịch ra tiếng Trung, chuyên tâm đọc đi đọc lại nên cũng không nhận ra kim giờ của đồng hồ treo tường đã nhích qua con số mười một từ bao giờ. Vốn là tưởng mình có thể nhàn nhã quăng hết việc bên ngoài cho đội trưởng Dụ Văn Châu, Diệp Tu chả thể ngờ mình bị thằng nhóc này tính kế. Đội trưởng Lam Vũ bề ngoài hòa ái dễ gần, lúc nào cũng nở một nụ cười trên môi, hôm thứ hai ở Zurich cậu ta "vô ý" để trước mặt hắn một xấp tài liệu về đối thủ của bọn họ, sau đó bảo là có việc với bên cánh phóng viên nên nhờ Diệp Tu nghiên cứu trước.

Giữa việc đối đầu với đám phóng viên và nghiên cứu đối thủ, Diệp Tu hoàn toàn bằng lòng với phương án thứ hai. Chỉ là, Diệp Tu cũng không ngờ rằng trận mở đầu của bọn họ lại thảm như thế.

10-0 là tỷ số tuyệt đối, không ai trong số họ giành được dù chỉ là một điểm. Ngay lập tức, cánh báo chí được dịp giật tít, đặt ra hàng loạt những nghi vấn với không ít lời lẽ khó nghe, khí thế phải nói là còn gấp mấy lần trận chung kết của Hưng Hân và Luân Hồi mùa mười.

Không ngoài dự đoán, ngay sau trận đấu tầm nửa ngày thì Diệp Tu nhận được điện thoại từ cha mình, ông tỏ ra rất sốt ruột vì báo chí trong nước đều đang giành những lời lẽ gay gắt cho thất bại này. Nghe thế, Diệp Tu chỉ cười nhạt, trấn an rằng bọn hắn không sao. Đồng đội của hắn ở giải thế giới đều là những tuyển thủ xuất sắc, bọn họ không phải là kiểu người dễ bị mấy thứ như dư luận ảnh hưởng đâu. Quả thật, Diệp Tu đoán không sai, cả đội sau khi hứng chịu đủ loại gạch đá từ cộng đồng mạng và mấy lời móc xỉa của đám phóng viên vẫn tỏ ra rất bình thường, chả ai lấy làm ngạc nhiên hay lo lắng. Có lẽ, việc đại diện cho cả quốc gia thi đấu rồi chịu áp lực từ nhiều phía cũng là điều bọn họ đã nghĩ đến từ trước khi giải đấu bắt đầu.

Nhưng dẫu thế, lần đầu đem chuông đi đánh xứ người lại gặp thất bại ngay trận mở đầu thật sự là đả kích không nhỏ cho mọi người. Ở trận đấu đơn, bọn họ đã bị bắt bài, đối thủ đã nắm được điểm yếu của từng người mà ra phương án khắc chế. Còn mấu chốt ở trận đoàn đội lại là chuyện các tuyển thủ không hiểu ý nhau khiến phối hợp trở nên rối loạn, đối thủ dựa vào đó mà càng tập trung đánh mạnh làm bọn họ thua trận. Điểm này cũng khó trách, hầu hết những thành viên trong đội tuyển quốc gia đều là đối thủ trên sàn đấu với nhau nhiều năm qua. Bây giờ thì khác, đối thủ nay đã trở thành đồng đội chung một chiến tuyến, việc họ không gắn kết được với nhau về lâu về dài sẽ thành điểm yếu chí mạng của đội. Tuy rằng, bất cứ tuyển thủ nào cũng từng nghiên cứu về đối thủ còn ở giải quốc nội, mỗi năm có vài dịp như All Star bọn họ sẽ cùng một đội nhưng thời gian ấy cộng lại vẫn quá ngắn ngủi.

Ai cũng nhìn ra vấn đề nếu không mau hình thành việc phối hợp ăn ý bất chấp tình hình chiến trường sớm, rất có thể bọn họ không thể tiếp tục đi sâu vào giải. Việc này đã khiến Diệp Tu, Dụ Văn Châu, Tiêu Thì Khâm và Vương Kiệt Hy bàn bạc suốt mấy ngày qua vì chỉ còn mấy ngày nữa đã là trận đấu thứ hai. Trận này bọn họ còn phải gặp đội tuyển đang được đánh giá cao nhất giải và nếu không thắng hoặc ít nhất là không giành được điểm số khả quan, khả năng đội Trung Quốc bị loại sẽ cực kỳ cao.

Còn lý do vì sao bốn bậc thầy chiến thuật vắng mặt một người, đơn giản là đội phó Bá Đồ dù sang nơi ở mới vẫn vô cùng nghiêm túc tuân thủ nguyên tắc ngủ trước mười một giờ đêm của mình. Đồng hồ vừa điểm Trương Tân Kiệt sẽ lập tức bỏ về lên giường ngủ, mặc cho việc bàn bạc quá trình tập luyện còn đang dở dang. Mỗi lúc như thế, Diệp Tu thật muốn gọi cho lão Hàn bảo lão chỉ cho cách để Trương Tân Kiệt ở lại sau mười một giờ đêm. Dù rằng, hắn và những người khác biết ý tưởng này khá là vô vọng.

Quay lại thời điểm hiện tại, sau khi xem đi xem lại đoạn ghi hình đối thủ hàng chục lần Diệp Tu cuối cùng cũng đặt cuốn sổ tay ghi chép của mình xuống. Xoa xoa thái dương để thư giãn một chút, hắn lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc vừa bật lửa thì nghe tiếng gõ cửa. Lúc này, thống lĩnh đội tuyển quốc gia mới nhìn lại đồng hồ, đã quá giờ ăn tối được một lúc. Đoán rằng, Mộc Tranh là người đến gọi, Diệp Tu vội dập điếu thuốc ra mở cửa.

"Mộc Tranh đấy à ? Gọi anh đi ăn cơm sao ?"

"Hì hì dĩ nhiên rồi, chỉ còn thiếu anh thôi." Cô gái nhỏ vui vẻ đáp lời.

Lúc hai người tới nơi cũng là lúc đã có vài người ăn sang phần ăn mới. Nhìn chiếc bàn dài hình chữ nhật dài với đủ loại đồ ăn trước mặt, Diệp Tu có chút không quen, nghĩ lại vẫn là màn hình máy tính ở tiệm net cùng mì ly là tuyệt nhất.

"Này lão Diệp làm gì mà cứ ngây người không cầm nổi đũa thế ? Không khỏe sao?"

Người lên tiếng ở đây là Trương Giai Lạc, so với người còn chưa cầm đũa gắp được một tý cơm như Diệp Tu, anh đã nhanh chóng giải quyết phần ăn xong của mình, bây giờ còn nhàn nhã cắn vào một miếng táo là món tráng miệng.

Bọn họ sang Zurich lần này, Phùng chủ tịch cùng ban tổ chức đều đặc biệt quan tâm đến vấn đề ăn uống và sinh hoạt nên đã chọn một nhà hàng khách sạn của người Hoa gần chỗ thi đấu. Tuy vậy, một món ăn đi từ Thượng Hải đến Bắc Kinh đã có cách chế biến và hương vị khác thì nhà hành Hoa ở nước ngoài càng là một thứ khó nói hơn. Cho nên, dù không nói ra nhưng ai cũng phải âm thầm thừa nhận đồ ăn căntin chiến đội là nhất.

Diệp Tu hết nhìn phần ăn của mình lại nhìn sang phần ăn của Trương Giai Lạc, miễn cưỡng đáp.

"À không quen thôi, cậu ăn được phết nhỉ?”

"Thức ăn ngon mà, phải ăn mới có sức thi đấu chứ. "

Nghe thế, người đang ngồi đối diện với Trương Giai Lạc: Phương Duệ liền góp lời.

“Diệp Tu anh không biết đâu, Trương Giai Lạc ăn nhiều lắm đấy. Tôi nghe lão Lâm nói hồi ở Bá Đồ anh ta giấu rất nhiều đồ ăn vặt trong phòng ngủ toàn bị Trương Tân Kiệt lôi ra sung vào công quỹ hết.”

Biết mình bị đồng đội ở Bá Đồ bán đứng, Trương Giai Lạc chỉ có thể âm thầm trút hết sự tức giận lên miếng táo mình đang nhai.

"Đại sư thô bỉ như cậu nên ngậm miệng đi !"

"Hê, đây không thô bỉ nha! Tôi là người thật thà. Không tin? Nhìn vào đôi mắt chân thành của tôi đi."

"Hừ, Phương Duệ anh không thô bỉ thì ai thô bỉ ? À đúng rồi còn có Ngụy lão đại và Diệp Bất Tu kia có biết hạn cuối là gì, không không lại nhầm lại nhầm rồi, anh ta là vô sỉ không phải là thô bỉ. Mà căn bản vô sỉ với thô bỉ cũng na ná nhau nên Diệp Tu hội tụ đầy đủ luôn, không sai, không sai. Phương Duệ có vô sỉ hay thô bỉ cũng không bằng Diệp Tu, Diệp Tu là một đẳng cấp khác với chúng ta. Phương Duệ có vô sỉ cũng phải gọi Diệp Tu là cụ mất bla bla… "

Người vừa khủng bố người khác bằng hằng hà sa số câu chữ lộn xộn kia không ai khác là đội phó của Lam Vũ: Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên. Có một điều mà ai cũng phải thừa nhận là khả năng bắn chữ của cậu ta không hề thay đổi ngay cả khi đã đến Zurich.

"Đang ăn cơm, Hoàng Thiếu Thiên cậu không nên nói chuyện."

Ngồi ở một góc, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng phải lên tiếng. Đội phó của Bá Đồ luôn tôn trọng nguyên tắc ăn cơm trong im lặng cũng không phải là điều gì đó bí mật. Đừng nói là người ở Bá Đồ, ngay cả những tuyển thủ khác nếu để tâm đều sẽ biết chuyện này.

Khi còn ở trong nước, mỗi khi tới giờ cơm trưa không ai dám ăn chung hay cố gắng bắt chuyện với vị đối phó này cả. Cho nên, bây giờ Trương Tân Kiệt cảm thấy cực kì không vui mỗi khi dùng cơm với những người còn lại của đội tuyển quốc gia. Chỉ riêng việc nhìn và nghe một đám người vừa ăn vừa bắn lời rác rưởi cũng là quá mức chịu đựng của cậu rồi .

Nhìn sắc mặt cực kì kém của ai đó, Hoàng Thiếu Thiên bị Dụ Văn Châu kéo lại chỗ ngồi, còn đưa ra trước mặt cậu một đĩa đậu bắp. Hoàng Thiếu Thiên thật muốn thổ huyết. Đội trưởng thật quá tàn nhẫn mà !

Sau đó, bằng một cách “vi diệu” không ai hiểu được, bữa trưa có thể diễn ra trong cái không khí người người nhìn nhau, rồi lại nhìn qua Trương Tân Kiệt.

Trên đời này, không nên đắc tội với đám mục sư, nhất là mục sư được đào tạo ở Bá Đồ. Đừng quên, ngay cả chuyện khó tin nhất là mục sư thủ lôi đài Trương Tân Kiệt cũng đã làm được thì ngại gì không cho bọn họ một trận. Dù rằng lần đó có sự tiếp tay rất lớn của Diệp Tu nhưng không ai dám nghi ngờ việc mình có thể thập tự giá của Trương Tân Kiệt gõ đến chết. Mục sư bạo lực tuyệt đối không phải để trưng.

Cuối cùng, lúc Diệp Tu và những người khác đã hoàn thành xong bữa trưa của mình thì đội phó Bá Đồ vẫn đang cần mẫn xếp từ cọng rau ngay ngắn rồi mới bỏ vào miệng. Tôn Tường nhìn trên bàn chỉ còn một mình Trương Tân Kiệt rất muốn cười nhưng ngay lập tức đã bị Đường Hạo lôi ra ngoài với lý do đi dạo cho đỡ tức bụng. Vì quá gấp gáp cộng thêm việc Tôn Tường cự quậy vì bị Đường Hạo nắm áo hai người đã va phải một người đang từ ngoài đi vào.

***

Dùng xong bữa, Diệp Tu theo thói quen rút một điếu thuốc, hoàn toàn quên mất mình vừa đổi phòng ăn và nơi này cấm hút thuốc lá. Khi thấy thứ khói màu trắng đục phả vào không khí, Mộc Tranh mới sực nhớ đến điều này. Cô vội kéo tay áo của Diệp Tu, định nhỏ giọng nhắc Diệp Tu dập thuốc thì đã có người nhanh miệng thay cô làm việc đó.

"Rất tiếc, nơi này không được hút thuốc đâu Diệp Tu.”

Không hiểu sao ngay sau khi nghe câu đó, Diệp ngay lập tức dập điếu thuốc của mình, tốc độ nhanh đến mức làm ai nhìn thấy cảnh đó cũng đều phải trợn mắt. Bởi vì, trong mắt của bọn họ nếu có bị nhắc nhở như thế, Diệp Tu cũng phải chống chế vào câu mới dập thuốc, khó có thể tin hắn lại hành động nhanh và dứt khoác như vậy. Và rồi ai cũng nhận ra, ngoài điều đó ra ở đây còn đang có một vấn đề nho nhỏ khác. Đây là Thụy Sỹ chứ không phải Trung Quốc, lời nhắc nhở vừa rồi là bằng tiếng Trung vậy thì chắc hẳn bọn họ đang gặp đồng hương. Đây là Nhà Hàng Trung Quốc nên việc người Trung đến đây dùng bữa cũng là chuyện bình thường nhưng mà vấn đề lại là câu nói vừa rồi. Người này biết Diệp Tu, hơn nữa còn phải là người có quan hệ nhất định mới có thể gọi nói chuyện như thế. Một kẻ quanh năm không ra khỏi tiệm net như Diệp Tu có người quen ở Zurich, nghe thôi cũng thấy có vấn đề.

Thấy làm lạ, Trương Giai Lạc cùng Vương Kiệt Hy tò mò cùng nhau ngó sang. Ngay lập tức, câu đầu tiên xuất hiện trong đầu cựu đội phó Bách Hoa là.

“Mình chắc chắn mình gặp ảo giác cmnr!”

Vương Kiệt Hy thì tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ được vẻ bình thản như cũ, cúi đầu chào một tiếng. Nhìn thấy thái độ của Diệp Tu, Mộc Tranh, Vương Kiệt Hy và cả Trương Giai Lạc, hai cậu Đường Hạo và Tôn Tường vừa tông phải người ở cửa không khỏi ló đầu vào hóng biến.

Ủa? Không phải người lạ!

Nhất thời đội tuyển quốc gia chia làm hai phe, một thì trố mắt nhìn tới độ mắt to mắt nhỏ của Vương Kiệt Hy cũng xém nữa bằng nhau, còn lại cũng trố mắt nhưng mà là vì thái độ của đồng đội chứ không phải là vì sự xuất hiện người đàn ông lạ mặt.

Trừ Diệp Tu, người gần người đàn ông lạ mặt nhất là Tô Mộc Tranh, đôi mắt của cô mở to chứ đầy sự ngạc nhiên nhưng gương mặt thì không sao không giấu nổi niềm hân hoan, vui sướng. Nhìn vào thái độ này ai cũng hiểu, Mộc Tranh chắc chắn có quen với anh ta, nếu là người quen của cô nàng thì khả năng cao cũng là người Diệp Tu có chút quan hệ. Thứ bây giờ còn thiếu với những người không quen người đàn ông này là một lời giới thiệu rõ ràng của thống lĩnh đội mà thôi.

Người đang mỉm cười nhìn bọn họ nhìn qua tầm hơn ba mươi tuổi, gương mặt hiện rõ những nét đặc trưng của người Á Đông. Trên người anh ta là tây trang phẳng phiu, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô màu đen nhìn vào vô cùng lịch sự.

"Ngô ca."

Cuối cùng người phá đi cái không khí quỷ dị bao trùm cả căn phòng từ nãy đến giờ lại là Mộc Tranh, không phải Diệp Tu. Những tuyển thủ ra mắt từ những mùa đầu cũng đã xác nhận được điều mình dự đoán,Trương Giai Lạc thậm chí còn hồ hởi hỏi lại.

"Thật sự là Ngô Tuyết Phong à? Tại sao anh lại ở đây?"

Vị đội phó một thời cùng Diệp Tu tạo nên Vương Triều Gia Thế nghe thế chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.

"Chào cậu Trương Giai Lạc, chào mọi người. Tôi đến đường đột thế này thật là có lỗi quá.”

Sau khi màn chào hỏi của Ngô Tuyết Phong và những thành viên còn lại kết thúc, Diệp Tu mới chép miệng, cười khổ một tiếng.

"Đúng là phản xạ mà."

Đối với ai từng ở Gia Thế khi Ngô Tuyết Phong còn là đội phó thì đều biết anh và những thành viên chiến đội khi đó đều rất ghét thuốc lá. Oái oăm thay là họ lại có một vị đội trưởng nghiện thuốc lá nặng nên Ngô phó luôn là người được giao nhiệm vụ hạn chế tối đa thời gian Diệp Tu hút thuốc trong phòng chiến đội.

Về việc ngăn cản Diệp Tu hút thuốc, Mộc Tranh cũng chịu thua. Dẫu rằng cô thừa biết thi thoảng khi gặp stress chính Ngô Tuyết Phong mới là đồng phạm trong việc hút thuốc với Diệp Tu nhưng trong nhiều năm qua anh là người hiếm hoi có thể khiến người này phải bỏ thuốc ở một vài khoản thời gian nhất định. Cũng không phải là Diệp Tu sợ uy Ngô Tuyết Phong mà là sự tôn trọng mà hắn giành cho anh- người đội phó đã đồng hành bên cạnh mình suốt ba năm huy hoàng nhất của Vương Triều Gia Thế.

"Ê, lão Ngô ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Trương Giai Lạc gặp lại đối thủ cũ không khỏi vừa mừng vừa hận. Họ đều là những tuyển thủ của mùa đầu, nhiều năm không nghe tin tức giờ tái ngộ lại không khác gì bạn cũ gặp nhau. Ngô Tuyết Phong nhận ra mình nãy giờ vẫn chưa hồi đáp lại câu hỏi của Trương Giai Lạc liền lên tiếng hỏi thăm.

"Lâu lắm rồi mới gặp cậu, ở Bá Đồ tốt chứ ?"

Lúc này, người Bá Đồ còn lại có mặt ở đây cũng đã dùng bữa xong. Khi nghe vị tiền bối mà cậu chưa từng một lần chạm mặt trên sàn đấu nhắc tới tên chiến đội mình, Trương Tân Kiệt không khỏi hướng mắt lên. Tuy rằng, lúc cậu ra mắt con người này rời bỏ sàn đấu chuyên nghiệp nhưng từ khi còn là một thành viên của trại huấn luyện Bá Đồ, Trương Tân Kiệt đã được tậng mắt chứng kiến Vương Triều Gia Thế được xây lên như thế nào. Với người cộng sự xuất sắc của Diệp Tu khi đó, Trương Tân Kiệt cũng không khỏi kính trọng.

Cậu bước tới trước mặt Ngô Tuyết Phong, từ tốn thay Trương Giai Lạc đáp lời.

"Chào tiền bối, tôi là Trương Tân Kiệt đội phó của Bá Đồ. Bá Đồ chúng tôi luôn đối đãi rất tốt với tuyển thủ, trừ việc Trương tiền bối hay lén giấu đồ ăn vặt ra thì mọi chuyện đều rất ổn.”

Ngô Tuyết Phong dù đã không thi đấu từ lâu nhưng vẫn theo dõi giải quốc nội dĩ nhiên biết đến gương mặt này. Mùa bốn là mùa cậu ta xuất đạo cũng là mùa đầu tiên Gia Thế phải nhận thất bại ở trận chung kết. Tân binh xuất sắc nhất mùa Thế Hệ Hoàng Kim ra mắt, đệ nhất mục sư, một trong bốn bậc thầy chiến thuật nghe thôi cũng phải ít nhiều nể phục. Nghe thế, Ngô Tuyết Phong liền đáp.

"Chỗ lão Hàn thì đúng là nên yên tâm. Hân hạnh được gặp cậu, ngay mùa đầu tiên xuất đạo đã cho Gia Thế chúng tôi một cái Á Quân quả nhiên không đơn giản."

“Tiền bối đã quá khen.”

Lúc này, Diệp Tu mới quay sang tự giễu.

"Chậc, Ngô Tuyết Phong bao nhiêu lâu rồi cái giọng của anh vẫn ám ảnh tôi đấy chứ ?"

"Là do Mộc Tranh và những người trong Gia Thế ..."

Giọng Ngô Tuyết Phong đột nhiên nhỏ dần và rồi câu nói đó cũng bị đứt quãng. Hai tiếng Gia Thế thật khiến cho người ta cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, nhất là khi nó xuất phát từ miệng của cựu đội phó - người đã góp công không ít cho Vương Triều năm xưa. Ngô Tuyết Phong thấy không khí xung quanh trở nên khó xử liền sửa lại câu nói của mình.

"Ừ, ý tôi là Hưng Hân không ai đủ sức răn đe cậu thôi. Thuốc lá có hại thế mà nói cậu bao nhiêu lần vẫn không bỏ, tôi cũng chịu rồi."

"Chuyện Gia Thế..."

Mộc Tranh đưa đôi mắt chứa đầy những cảm xúc ngổn ngang lên nhìn Ngô Tuyết Phong. Năm đó, anh rời đi và tin tưởng giao vị trí người hỗ trợ phía sau Đấu Thần cho cô. Ấy thế mà, suốt từng ấy năm ở Gia Thế, Mộc Tranh chưa từng cùng Diệp Tu trải qua cảm giác đứng ở vị trí cao nhất của Vinh Quang. Dẫu biết đấu trường này chưa bao giờ là trò chơi của một người, cho dù là Đấu Thần từng dùng Khước Tà tắm máu cả Vinh Quang, một Giao Long Xuất Hải như rồng ra biển lớn, một Phục Long Tường Thiên xẻ núi bạt sông cũng không thể chống đỡ một Gia Thế đã bị chia rẽ, mâu thuẫn như thế. Trong tình huống đó, Mộc Tranh đã không thể hỗ trợ Diệp Tu cải thiện thành tích Gia Thế, càng không thể hàn gắn nổi những mối quan hệ đang trên bờ đổ vỡ. Dù kết cục sau cùng không phải hoàn toàn là do cô nhưng Mộc Tranh ít nhiều cũng cảm thấy có lỗi, nhất là khi lần nữa gặp lại vị đội phó năm đó của Gia Thế.

Nhìn gương mặt của Mộc Tranh, Ngô Tuyết Phong chỉ thở dài một tiếng, nụ cười vẫn nguyên trên môi như cũ. Gia Thế đã mang đến cho anh rất nhiều và đáp lại, anh cũng đã cống hiến ba năm tuổi trẻ của mình cho chiến đội với ba chức quán quân. Đối với anh đây là một khoản thời gian vô cùng đáng nhớ, là thanh xuân với ước mơ, nhiệt huyết thuở ban sơ. Nhưng thời điểm rời đi, Ngô Tuyết Phong chưa bao giờ ngờ có ngày Gia Thế sẽ sụp đổ và người chính tay làm điều đó lại là Diệp Tu- người đội trưởng đã xây dựng nên Vương Triều. Người mà anh từng rất tin tưởng sẽ thay thế mình cũng cự tuyệt với Gia Thế, đánh xong trận đấu đơn thì bỏ sang hàng ghế của đối thủ. Đúng là thế sự vô lường, khó có thể tin chiến đội đã từng đứng trên đỉnh cao của Vinh Quang suốt ba mùa liên tiếp phải trải qua hai mùa giải đánh ở vòng khiêu chiến, còn suýt nữa bị giải thể. Nhưng Ngô Tuyết Phong sẽ không trách Đào Hiên, cũng không trách Diệp Tu hay Mộc Tranh, anh có thể hiểu được phần nào nguồn cơn của tất cả mọi thứ qua cuộc nói chuyện với Đào Hiên ở đất Mỹ xa xôi. Hiện giờ, cũng không nên đem chuyện cũ chất vấn nhau, Ngô Tuyết Phong hiểu rất rõ điều đó. Vì thế, anh chỉ cười xòa một tiếng, tiếng cười mang theo sự dễ chịu như gió xuân, xóa tan không khí nặng nề từ nãy đến giờ.

"Tôi có xem qua giải khiêu chiến năm nay. Cậu nhóc Khâu Phi đó rất giống cậu ngày ngày xưa đấy Diệp Tu.”

Khác với Mộc Tranh và những người khác, ngay cả khi Ngô Tuyết Phong nhắc đến Gia Thế thủ lĩnh đội tuyển quốc gia vẫn tỏ vẻ vô cùng bình thản. Chỉ khi, anh nhắc đến Khâu Phi và Gia Thế ở vòng khiêu chiến, Diệp Tu mới thay đổi nét mặt, ngay cả trong mắt cũng lộ ra vẻ tự hào.

"Người do tôi đào tạo mà anh còn nghi ngờ sao?"

Vừa nói, Diệp Tu lần nữa theo thói quen cầm bao thuốc lên, ngay lập tức bật lửa trên tay bỗng lọt vào tay Ngô Tuyết Phong. Một lần nữa, màn đối đáp quen thuộc của Gia Thế mùa đầu lại xuất hiện trước mặt mọi người.

"Diệp Tu, chỗ này cấm hút thuốc."

"Này, anh có cần khắt khe vậy không? Tôi ra ngoài hút thì cũng cần bật lửa chứ ?"

Dẫu đây không phải phòng huấn luyện Gia Thế, dù Mộc Tranh đã không còn là cô bé lẽo đẽo đi theo các anh chị chuẩn bị ra sân thi đấu, thậm chí Ngô Tuyết Phong cũng không còn là đội phó của Gia Thế nhưng Diệp Tu vẫn cảm thấy chuyện này xảy ra có chút tức cười.

Ngô Tuyết Phong cũng có cảm giác hệt như Diệp Tu, đã qua nhiều năm mà cứ ngỡ như chuyện đó chỉ mới xảy ra vào hôm qua hay hôm kia mà thôi. Nơi đất khách quê người có thể gặp lại nhau cũng thật may mắn. Đúng lúc này, Trương Tân Kiệt cắt ngang cuộc trò chuyện của họ bằng một giọng nói giống hệt mọi khi.

“Xin lỗi, Ngô tiền bối nhưng đã đến giờ chúng tôi huấn luyện, chắc có lẽ không thể tiếp tục tiếp chuyện với anh được rồi.”

Ngô Tuyết Phong nghe thế liền vui vẻ đáp lại.

“Không sao đâu, mọi người cứ đi huấn luyện đi, đừng ý quá.”

Người trong đội tuyển quốc gia hầu hết vẫn mang tinh thần hóng hớt chuyện vui giữa những thành viên thuộc chiến đội Gia Thế cũ nhưng đã tới giờ huấn luyện, không thể nán lại được lâu. Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên là tranh thủ chút thời gian tiếp cận Tô Mộc Tranh, hỏi thăm chút chuyện khi nghe loáng thoáng trong cuộc nói chuyện của Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong xuất hiện một vài cái tên rất lạ tai. Đáp lại lời Kiếm Thánh, Mộc Tranh khe khẽ nói thầm giới thiệu đó đều là những thành viên từ công hội Gia Vương Triều đặt những viên gạch đầu tiên cho chiến đội Gia Thế lúc khởi đầu.

"Bảo sao tôi không biết..."

Từ phía sau, Tôn Tường lù lù xuất hiện không khác gì một kẻ từ trên trời rơi xuống, Hoàng Thiếu Thiên thấy gương mặt mông lung của cậu ta, không khỏi ngứa ngáy troll một chút.

"Lúc Gia Thế thiết lập nên tam liên quan cậu mới chỉ là thằng oắt chưa biết gì về Vinh Quang thì làm sao biết được người quản lý của mùa đầu của chiến đội, đừng nói là cậu ngay cả tôi còn không biết thì sao cậu biết được đúng không? Đúng không? Đúng không?"

"Thực ra ... Tôi còn chả biết anh này là ai."

Tôn Tường vô cùng thật thà thừa nhận. Không chỉ Tôn Tường, một tuyển thủ khác tầm tuổi cậu như Đường Hạo cũng không hề biết người này là ai. Thông tin duy nhất họ có là anh ta có quan hệ với Gia Thế và Diệp Tu, có thể là một lão tướng của Vinh Quang với minh chứng là cuộc trò chuyện vừa rồi. Cũng khó trách, trong đội tuyển quốc gia lần này thì hai người là ra mắt trễ nhất. Đối với một đại thần từ những mùa đầu, lại bị ngoại giới đánh giá thấp như Ngô Tuyết Phong, cả những người ra mắt mùa năm như Phương Duệ và Chu Trạch Khải cũng suýt không nhớ ra thì chuyện hai cậu ra mắt mùa bảy không biết cũng không có gì bất ngờ.

Màn đối thoại kia của Hoàng Thiếu Thiên và Tôn Tường hoàn toàn lọt đến tai của Dụ Văn Châu. Đội trưởng của đội tuyển quốc gia, cũng là đội trưởng của Hoàng Thiếu Thiên ở Lam Vũ thấy thế liền gật đầu một cái tỏ ý chào rồi kéo đội phó nhà mình đi về nơi huấn luyện. Thành viên đội tuyển dần đi hết nhưng chân của Diệp Tu và Mộc Tranh vẫn như cũ không hề xê dịch đi chút nào. Dụ Văn Châu cũng không tỏ ý gọi hai người đi, âm thầm thông qua việc buổi luyện tập tối nay vắng mặt họ.

“Nói chuyện ở đây không tiện lắm nhỉ, tôi có biết một quán cà phê gần đây khá yên tĩnh, chúng ta đến đó nói chuyện đi.”

Ngô Tuyết Phong đưa ra đề xuất và lập tức được Diệp Tu và Mộc Tranh đồng ý. Thấy Mộc Tranh đi ra ngoài, vừa đi vừa cầm điện thoại nhắn gì đó, Diệp Tu không khỏi ngó sang hỏi.

"Này, ai cho em nghỉ tập chiều này thế ?"

"Anh cũng nghỉ đó thôi."

"Nhưng anh là thống lĩnh chứ không phải tuyển thủ như em."

"Dụ Văn Châu không nói gì mà, rõ ràng cũng cho em nghỉ rồi. Anh đợi một chút, em đang nhắn tin nhờ Tú Tú chú ý bài huấn luyện và thu phim lúc chín giờ chiều dùm em."

---

Thành phố vừa lên đèn, hòa trong dòng người ngược xuôi dọc bờ hồ Zurich, ba người chậm rãi rảo bước. Không khí bây giờ vô cùng mát mẻ, những cơn gió nhẹ mang theo cái lành lạnh của nước hồ như rửa trôi hết áp lực mà người ta phải mang theo, làm ai nấy đều thấy thư thái. Đi được một đoạn, Ngô Tuyết Phong như chợt nhớ điều gì vội quay lại nói.

“Suýt nữa quên nói với hai người, lát nữa chúng ta sẽ gặp một người quen đó.”

Nghe đến đây, gương mặt của Diệp Tu và Mộc Tranh đồng loạt hiện ra biểu cảm khó hiểu, không đoán được người mà anh nói là ai.

---

Quán cà phê được chọn quả đúng như lời giới thiệu của Ngô Tuyết Phong, không những yên tĩnh mà nội thất cũng vô cùng trang nhã, mang nét cổ kính rất riêng của châu Âu. Ba người ngồi vào bàn và gọi nước xong thì cựu đội phó của Gia Thế bắt đầu lật đồng hồ ra xem. Chuyện có người quen mà anh nói khi nãy trên đường đi xem ra không phải là nói đùa nhưng nhất thời Diệp Tu không đoán người anh nói đến là ai. rong lúc, Diệp Tu còn đang cố gắng suy nghĩ người mà lão Ngô nhắc đến thì xuất hiện một cô gái xinh đẹp trong bộ đầm màu vàng nhạt bước vào quán. Ngô Tuyết Phong vừa thấy cô ta liền giơ tay làm hiệu, cô gái vì thế cũng vội bước nhanh đến chỗ bọn họ ngồi. Đến khi cô ấy ngồi xuống bên cạnh Ngô Tuyết Phong, Mộc Tranh mới phải thốt lên một tiếng.

"Chị Phương, chị đấy ư?"

Người phụ nữ ấy không sao giấu nổi niềm vui sướng khi gặp lại Mộc Tranh liền mỉm cười đáp lại.

“Lâu quá không gặp, Mộc Tranh em vẫn khỏe chứ? Nhìn em thế này còn xinh hơn hình ảnh truyền hình nhiều.”

Hai cô gái gặp nhau vô cùng tự nhiên bắt chuyện với nhau cứ như hai người đàn ông bên cạnh không hề tồn tại. Diệp Tu và Ngô Tuyết Phong cũng không cảm thấy phiền, chỉ im lặng theo dõi câu chuyện của hai người. Sau khi nói tay bắt mặt mừng với Mộc Tranh, Phương Cẩn Mai mới quay lại nhìn Diệp Tu- người vẫn theo thói quen cũ, ngậm điếu thuốc lá dù không có bật lửa. Trưng ra gương mặt gợi đòn thiếu đánh, Diệp Tu ra hiệu chào cô.

Nhìn thấy điếu thuốc trên môi người kia, Cẩn Mai không khỏi bật cười.

"Đội trưởng, bật lửa của cậu đâu mà phải ngậm thuốc lá chay thế này?”

Dù đã không gặp nhiều năm, cũng không còn là đồng đội của nhau nhưng cô gái này vẫn giữ nguyên cách gọi ngày xưa. Diệp Tu cũng không thấy phiền hay không quen,

“Bị lão Ngô thu rồi với cả chỗ này cũng không hút thuốc được, đành phải ngậm thế này thôi.”

Biết được cô gái này đang cố ý cà khịa mình, Diệp Tu cũng thản nhiên đáp lại. Dựa vào sự hiểu biết của hắn đây đúng nghĩa là biết rồi mà vẫn còn châm chọc nỗi đau của nhau, thật là độc ác.

***

Chiếc đồng hồ treo tường nhích từng nhịp chậm rãi, kim giờ chả mấy chốc đã chỉ hơn con số mười. Bốn người đến từ một đất nước châu Á nào đó ngồi trong quán đã liền vài giờ. Đã rất lâu rồi mới có dịp gặp mặt, bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện. Có những lúc hoài niệm về quá khứ, có khi lại là những chuyện kể về quãng thời gian không gặp nhau. Câu chuyện cứ kéo dài, kéo dài tưởng chừng không bao giờ kết thúc.

Qua lời của Ngô Tuyết Phong, Diệp Tu biết được sau khi giải nghệ Ngô Tuyết Phong và Phương Cẩn Mai tiếp tục quay lại việc học. Sau đó tình cờ làm sao cả hai đều theo gia đình định cư ở Thụy Sỹ và gặp nhau ở đây. Và giờ, bọn họ gặp lại hắn và Mộc Tranh, quả thật trái đất thật tròn. Khuấy nhẹ tách Capuchino trên bàn, Cẩn Mai đưa mắt lên nhìn Diệp Tu và cuối cùng cũng nói ra khúc mắt từ lâu của mình.

"Đội trưởng, lần này đã là lần giải nghệ thứ hai rồi sao lại quay lại nữa ?"

Diệp Tu nghe thế chỉ cười đáp, ẩn trong đôi mắt tinh anh là dáng vẻ vô cùng đắc ý.

"Ha ha, cái này không phải do em đâu. Em đã tính về nhà chuộc lỗi với ông già rồi, không ngờ tự nhiên lại bị gọi tham dự đội tuyển quốc gia. Là Phùng chủ tịch không muốn em đi thôi.”

"Xem chừng Phùng chủ tịch nghĩ rằng Tán Nhân của cậu làm khổ giải trong nước chưa đủ, phải cho thế giới chịu khổ chung mất.”

Lời này của Ngô Tuyết Phong nói ra nửa đùa nửa thật, làm Tô Mộc Tranh chợt tưởng tượng đến gương mặt khổ sở của Phùng chủ tịch khi gặp Diệp Tu lần anh quay về liên minh, không khỏi bật cười khúc khích. Vị cựu đội phó Gia Thế sau đó vô cùng thỏa mãn nhấp một ngụmcà phê, thật ra dáng vui sướng khi người ta gặp họa. Một chốc sau, người đội phó đã cùng Diệp Tu dựng lên Vương Triều Gia Thế năm đó ôn tồn nói tiếp.

“Dù là Gia Thế hay Hưng Hân, đội trưởng vẫn luôn có cách để dẫn dắt cả đội đi đến chức quán quân. Cho nên lần này, cũng thế mà thôi.”

Nghe xong câu đó, Cẩn Mai bất giác lại mỉm cười. Trong đầu hiện ra hình ảnh thiếu niên mười tám với gương mặt nhễ nhại mồ hôi vì quạt của quán bị hỏng, những ngón tay xinh đẹp vẫn lia chuột, gõ phím đánh ra những liên kích không có một kẽ hở. Đó là Diệp Tu của thời điểm Gia Thế được thành lập không lâu, ngày đó bên cạnh cậu luôn có một người con trai trẻ tuổi khác nhưng gương mặt mang vẻ trầm tĩnh hơn so với tuổi thật của mình, Ngô Tuyết Phong. Thoáng chốc, đã là hơn mười năm đời người trôi qua.

Chợt, Diệp Tu lên tiếng, chất giọng không mấy thay đổi qua thời gian đấy làm cô như bị kéo về thực tại.

"Lũ nhóc này về sau này mạnh lắm, không so được ...ừm dù vẫn kém tôi lắm."

"Tên này thật là ... bao nhiêu năm cái mặt MT của cậu không hề mất mà."

Cẩn Mai không khỏi nở nụ cười khổ, ngay cả Ngô Tuyết Phong ngồi bên cạnh cũng không có ý giấu đi ý cười của mình. Mộc Tranh thấy vậy vui vẻ định tiếp tục câu chuyện thì chợt dừng lại bởi thứ vừa đập vào mắt. Trên ngón tay áp út của người đang ngồi trước mặt mình có một chiếc nhẫn. Và càng trùng hợp hơn nữa, Ngô Tuyết Phong ngồi bên kia cũng vừa vặn đặt tay lên cốc cà phê của mình đưa lên môi, trên bàn tay ấy cũng có một chiếc nhẫn được đeo ở vị trí đặc biệt đó.

Thấy Mộc Tranh khựng người lại, Diệp Tu không khỏi quay sang nhìn xem xem có chuyện gì. Theo cái nhìn của Mộc Tranh, ánh mắt của hắn dừng lại ở chỗ hai bàn tay của người đối diện. Biết là không thể giấu nữa, Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ cười gượng.

“Thật ngại quá, từ nãy đến giờ quên nói với hai người, chúng tôi vừa kết hôn cách đây nửa năm.”

Dù đã bán tín bán nghi nhưng khi nghe chính chủ xác nhận, Diệp Tu và Mộc Tranh vẫn không khỏi sửng sốt, một lúc lâu vẫn chưa nói thêm được câu nào. Ngô Tuyết Phong vội chêm vài vài câu giải thích rõ hơn.

"Xin lỗi đã không thông báo cho hai người. Tôi đã tính tới chuyện liên lạc với hai người nhưng cô ấy lại không cho vì sợ làm phiền tới mọi người vì khi đó đang là vòng chung kết trong nước.”

Xoay cốc nước trên tay, ánh mắt dịu dàng của Mộc Tranh ánh lên sự ngưỡng mộ cùng vui mừng khó tả. Những ngày đầu, Cẩn Mai và chính là người chị của cô và mọi người. Mấy năm không gặp, người chị gái đó đã lên xe hoa với một phó đội một thời của Gia Thế- một trong những người cô cực kì ngưỡng mộ.

Ngô Tuyết Phong mỉm cười dẫu nó mang theo những cảm xúc khó dùng một lời miêu tả hết được.

“À còn thứ này suýt nữa quên đưa cho cậu.”

Anh vừa nói vừa rút ra từ trong chiếc ví một xấp postcard màu đỏ thẫm, chìa ra trước mặt Diệp Tu. Nằm ở một góc bưu thiếp, chiếc lá phong bị chia nửa bởi hình một chiến mâu, phía dưới chính là ba ngôi sao đã từng viết lên cả một huyền thoại đập vào mắt người nhận .Không cần nói, Diệp Tu cũng đoán được thứ này là từ đâu đến.

Bên trong, không ngoài dự đoán là một phần giấy trắng tinh chưa lưu lại bất kỳ nét mực nào. Đây là tấm bưu thiếp mà Đào Hiên tung ra vào mùa ba, sau khi vương triều của bọn họ thành lập. Đã lâu như vậy, Diệp Tu cũng đã không nhớ vì sao mình lại đưa cho Ngô Tuyết Phong cầm hộ mình.

Bây giờ, Ngô Tuyết Phong đem trả lại cho hắn trong một quán cà phê ở một đất nước xa xôi quả thật bất ngờ. Trong bốn người không một ai lên tiếng. Diệp Tu tiếp nhận tấm bưu thiếp với vẻ mặt vô cùng bình thản nhưng chỉ có hắn mới biết được. Trong giây phút chạm vào góc bưu thiếp cũ, toàn bộ những kí ức suốt gần gần 15 năm kể từ lúc rời nhà đi hiện ra trong đầu hắn, trôi chảy, rõ ràng như thác lũ từ thượng nguồn đổ ra biển lớn.

Đó là một buổi trưa mùa hè oi bức, trên chiếc xe bus đang chầm chậm lăn bánh bỏ xa lại một căn biệt thự quen thuộc, cái nóng hầm hập làm đôi mắt mỏi mệt mà thiếp đi.

Đó là một tiệm net với cái tên Gia Thế nằm ở một thành phố xa lạ, nơi Diệp Tu nở nụ cười sảng khoái khi thắng được một người chỉ ngồi cách hắn một dãy máy.

Trong miền kí ức xa xăm có cả ngày mưa tầm tã, cả trời đất Hàng Châu chìm trong cái không khí ẩm ướt, u ám, khó chịu. Vào một chiều như thế, Diệp Tu và Mộc Tranh phải đứng lặng người trước mộ phần nhỏ bé, nằm ở một góc nhỏ của nghĩa trang Nam Sơn.

Và rồi cũng đến ngày, chiến đội Gia Thế được thành lập. Lúc Diệp Tu ngồi trước màn hình máy tính điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thì Đào Hiên đi vào bảo hắn người hắn chọn từ trong game gia nhập chiến đội đã đến.

Lần đó là lần đầu bọn họ gặp nhau không phải trong Vinh Quang, trong những người có mặt ngày hôm đó có một người con trai trẻ tuổi đeo kính, nhìn rất ra dáng con nhà có học.

"Chào mọi người, tôi là Ngô Tuyết Phong, ID là Khí Trùng Vân Thủy rất hân hạnh được làm quen."

Một thời gian sau, Phương Cẩn Mai cũng đến Gia Thế với vai trò là người giúp Diệp Tu và những người khác quản lý công hội Gia Vương Triều. Thời gian trôi qua, gặp mặt rồi chia li, kẻ đi người ở mang theo bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang.

***

Cơn gió lạnh đêm hè thổi qua mặt hồ tĩnh lặng, mang theo hơi nước lùa vào mái tóc đang thả trôi dưới bầu trời Zurich. Trên con đường vắng người qua lại, Ngô Tuyết Phong chầm chậm rải bước bên cạnh người vợ của mình, đôi mắt cứ mãi xa xăm nhìn về những vì sao rải rác giữa những đám mây mỏng.

“Sao anh không nói cho họ biết khách sạn họ ở là thuộc quyền quản lý của anh chứ? Lúc chia tay thật như thể sẽ lâu lắm mới có cơ hội gặp nhau ấy, chỉ cần muốn chúng ta có thể gặp đội trưởng và Mộc Tranh mà.”

“Chúng ta không nên làm phiền họ, giải thế giới này quan trọng đến thế cơ mà.”

Ngô Tuyết Phong khẽ cười.

Vinh Quang đã cho bọn họ có cơ hội cùng nhau trải qua một thời tuổi trẻ không thể quên. Ngay giờ đây, khi anh đã rời xa quê hương đến một vùng đất mới sinh sống thì dường như vẫn có một bàn tay vô hình nào đó đưa bọn họ gặp lại nhau.

Trên bầu trời châu Âu xa xôi, những vì sao như hàng triệu viên kim cương được tạo hóa thêu lên nền trời đen tuyền, hệt như bầu trời của Hàng Châu năm đó.

---

P/s: Thành thật xin lỗi tổ chức, Cụt ham chơi quên lịch đăng QAQ
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#2
Ko hiểu sao muốn khóc
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Ko hiểu sao muốn khóc
Nếu thế thì thật sự cảm ơn mày. Ít nhất là đã đọc và cảm fic này. khụ khụ.
 

Bình luận bằng Facebook