Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019][Luân Hồi trung tâm] Nhật Ký Tối Mật

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#1


Luân Hồi toàn viên

Nhật Ký Tối Mật

Người viết: Kazeshizu

Thể loại: hài, đời thường, xuyên

Là một dạng fic nằm trong fic. Với bối cảnh và một số nhân vật thuộc về Cộng Hòa Quốc Chi Kiếm

. . .

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ

Những màn gà bay chó sủa

Những con người tưởng không quen nhưng hóa ra đã sớm chai mặt

Những bí mật tưởng được giữ kín...

Nhưng kỳ thực thì ai cũng biết.

. . .

Mục Lục

Phần 1. Giang Ba Đào

Phần 2. Chu Trạch Khải

Phần 3. Tôn Tường

Phần 4. Hậu trường


 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#2
NHẬT KÝ TỐI MẬT

Luân Hồi trung tâm

Chuyện Cộng Hòa gặp Vinh Quang


Phần 1. Giang Cộng Hòa và Giang Vinh Quang

1. Giang Ba Đào từ khi còn nhỏ đã không tin những hiện tượng phản khoa học. Ví dụ như hồi mới học tiểu học, trong khi bạn bè rủ nhau chơi trò thám hiểm nhà ma để thử thách lòng can đảm, dù Giang Ba Đào vẫn mỉm cười đi theo, nhưng trong đầu anh cũng đồng thời nghĩ trên đời làm gì có ma. Sau này đến lớp cơ bản, học được rất nhiều thứ, lại càng chẳng tin vào những hiện tượng siêu nhiên. Ấy là chưa nói đến là một Đặc chủng quân, thời gian luyện tập dày đặc, mạng sống luôn có thể bị tước đoạt bất kỳ lúc nào, dẫn đến tâm trí phải như sắt thép, con người luôn kiên định, và chỉ có thể tin tưởng chính bản thân và đồng đội.

Thế nên suốt nhiều năm liền, Giang Ba Đào rất ít khi thể hiện sự kinh ngạc hay hoảng hốt.

Chỉ là vào lúc này, Giang Ba Đào không biết nên dùng tính từ gì để miêu tả tâm trạng của bản thân.

Người trước mặt ngũ quan hài hòa, vẻ mặt dù khi đang ngủ vẫn rất dịu dàng, khiến cho người đối diện cảm thấy thân cận.

Nhưng,

Đấy không phải là trọng điểm.

Trọng điểm chính là đậu má người này giống anh y chang!!!

Lúc mới vừa mở mắt, khi mặt người nọ phóng đại trước mắt anh, Giang Ba Đào có cảm giác bản thân lúc này như quay trở lại thời còn là chuẩn đặc chủng, ngày ngày bị hành lên bờ xuống ruộng đến mức não bị đình trệ hoạt động.

Chỉ là tâm lý vững như thép được tôi luyện suốt nhiều năm liền, cộng thêm khả năng quan sát nhạy bén, ngay giây tiếp theo Giang Ba Đào đã lấy lại được bình tĩnh. Nhưng sau đó, anh cũng đồng thời nhận ra một điều vô cùng hoang đường.

Ký túc xá của Đặc chủng quân dù không tệ, nhưng cũng không thể so được với nơi ở của người bình thường. Dù chỉ đang nằm, Giang Ba Đào cũng cảm nhận được tấm nệm dưới thân vừa mềm vừa êm, đảm bảo là được dùng chất liệu rất tốt. Không chỉ thế trong phòng còn có máy điều hòa được chỉnh nhiệt độ vừa phải, khiến căn phòng như được sưởi ấm giữa ngày đầu đông lạnh. Giang Ba Đào hơi dịch người, đảo mắt một lượt quanh phòng. Căn phòng bày trí khá đơn giản, có đôi nét giống cách sắp xếp đồ dùng của anh. Ở góc tường đặt một kệ sách, đối diện giường là một chiếc bàn, trên đó là một máy PC khoảng chừng 40 inch cùng với một vài quyển sổ được xếp ngay ngắn. Trừ việc có một chiếc máy PC cỡ bự ở trong phòng, Giang Ba Đào cảm giác nơi này không khác căn phòng của anh ở nhà là mấy.

Giang Ba Đào nhìn một lượt mới quay trở về gương mặt của người đối diện. Anh nghĩ mình có nên đánh thức người nọ để hỏi thăm một chút tình hình hay không. Dù cho trong đầu anh sớm đã nảy lên một đáp án hoang đường.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, người trước mặt thoáng nhíu mi, khoảng chừng hai ba giây sau mới dần dần mở mắt.

Rồi mở to mắt.

Và kinh ngạc.

Giang Ba Đào nghĩ, anh cảm thấy biểu cảm lúc nãy của mình vẫn tốt hơn. Ít ra dù có kinh ngạc thì cũng không dễ nhận ra như người trước mặt.

Cả hai nhìn nhau chằm chằm. Sau đó người trước mắt chớp chớp mắt vài cái, đến khi xác định bản thân không phải nằm mơ thì mới hé hé khóe miệng, khó khăn lên tiếng:

"Anh là…"

'Giang Ba Đào' nghĩ chắc là mình điên rồi nên mới thấy một người giống y chang mình. Không chỉ vậy người đó còn đang nằm trên giường mình. Và thậm chí còn đang nhìn mình!

Một người quanh năm ôn hòa hiếm khi thất thố như 'Giang Ba Đào' đã suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.

"Tôi cũng đang thắc mắc điều cậu thắc mắc." Giang Ba Đào cười cười, lúc này mới thật sự ngồi dậy rời khỏi giường mà đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường. "Tôi không biết nơi này. Đây là đâu vậy?"

"Vậy anh là?" 'Giang Ba Đào' cũng rời giường, không trả lời mà tiếp tục hỏi câu kia.

"Ừ, tôi nghĩ cậu biết tôi từ đâu đến rồi." Giang Ba Đào cười khổ.

Sắc mặt 'Giang Ba Đào' thoáng trầm xuống. Lúc đầu vừa nhìn thấy người nọ, cậu đã nghĩ là do mình hoa mắt, sau đó lại nghĩ là nhóm Đỗ Minh bày trò chọc ghẹo mình. Nhưng sau khi quan sát người đối diện, trong đầu cậu liền nảy lên một đáp án tuy khá hoang đường nhưng lại dễ dàng giải thích chuyện kỳ lạ này nhất.

Phải, là xuyên không.

'Giang Ba Đào' đánh giá người nọ một lượt. Tuy bề ngoài rất giống nhau, nhưng 'Giang Ba Đào' lại cảm nhận được ở người kia tỏa ra một loại khí chất rất khác cậu. Vẫn nghiêm túc cẩn trọng, vừa bình tĩnh thành thục, lại tạo cảm giác thân thiện dễ gần. Tuy nhiên, người kia cũng đồng thời toát lên sự nguy hiểm mà ít có người bình thường nào có được.

Giang Ba Đào cũng nhìn người nọ. Dù cho vẻ mặt người kia không đổi, nhưng anh biết cậu ta đang đánh giá mình trong đầu.

"Anh từ đâu đến?" 'Giang Ba Đào' hỏi.

"Cậu biết Đặc chủng quân không?" Giang Ba Đào bình tĩnh hỏi lại, nhận được cái gật đầu của người kia thì mới nói tiếp. "Tôi là Đặc chủng quân, cấp hàm Thiếu tá. Nhưng tôi nghĩ nơi của tôi không phải ở nơi này."

Lúc người nọ nói ra thân phận của bản thân, trong đầu 'Giang Ba Đào' chỉ nghĩ rằng cậu đoán không sai. Với cảm giác mà người kia mang đến, người dân bình thường dĩ nhiên không có được.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Việc một người từ trên trời rơi xuống giường mình đã khó chấp nhận, mà người kia còn giống mình y chang, nói thế nào cũng không thể là cùng một thế giới. "Vậy anh cũng tên là Giang Ba Đào?"

Giang Ba Đào cười, "Phải."

Không biết có phải là do người đối diện là một bản thể khác của mình ở thế giới khác hay không, mà cả hai đều có cảm giác thân thiết với đối phương. Sau vài phút bỡ ngỡ lúc ban đầu, giờ phút này sự căng thẳng đã gần như biến mất, và cả hai kể cho nhau nghe về thế giới nơi mình đang sống.

"Vậy ở thế giới của anh cũng có tiểu Chu, Tôn Tường, và những người khác?" Giang Vinh Quang cười thích trí.

"Phải. Chúng tôi ở cùng một Trung đội VI." Giang Cộng Hòa cũng cười trả lời.

"Thế giới của anh có Vinh Quang không?"

"Tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ không. Vậy các cậu đều là tuyển thủ esport chuyên nghiệp?"

Giang Vinh Quang vui vẻ gật đầu. Đã lâu lắm rồi cậu mới gặp được người có thể khiến cậu thoải mái trò chuyện như vậy. Thậm chí đôi lúc Giang Cộng Hòa còn hiểu ý cậu muốn nói trước cả khi cậu lên tiếng.

"Nhưng anh không biết lý do vì sao mình lại xuyên đến đây sao?"

Trò chuyện thoải mái một lúc, cuối cùng câu chuyện cũng vòng về chủ đề chính. Giang Cộng Hòa nói trước khi đi ngủ thì anh vẫn còn ở trong ký túc xá ở Đại đội, nhưng khi mở mắt ra thì đã ở đây rồi. Cả hai bắt đầu thảo luận một chút về các hiện tượng siêu nhiên, nhưng cũng không tìm ra được câu trả lời cho sự kiện huyền bí này.

"Tôi phải ngay lập tức trở lại. Ở Đại đội có rất nhiều việc cần giải quyết." Giang Cộng Hòa nhíu mày, thoáng rơi vào trầm mặc.

"Đúng vậy." Giang Vinh Quang cũng hiểu được tầm quan trọng của vấn đề. Nếu như một ngày nào đó cậu đột nhiên biến mất, chắc chắn các thành viên Luân Hồi sẽ rất lo lắng, đó là chưa kể việc các trận đấu diễn ra liên tục và cậu không thể vắng mặt.

"Tôi nghĩ tạm thời anh cứ ở trong phòng, nếu cả hai chúng ta cùng xuất hiện thì sẽ rất khó để giải thích. Tôi sẽ đi hỏi thử một số người về chuyện này." Giang Vinh Quang vẫn ngồi ở mép giường đối diện với Giang Cộng Hòa, lúc này vừa nói xong liền đứng dậy. Giờ huấn luyện sắp bắt đầu, nếu cậu không xuất hiện thì sẽ có người nghi ngờ.

"Tôi hiểu. Vậy nhờ cậu." Giang Cộng Hòa cười, anh hiểu ý cậu là gì. Bây giờ anh xuất hiện chưa chắc đã tìm ra được nguyên nhân bị đưa đến thế giới này, trái lại còn gây thêm nhiều rắc rối.

"Vậy tôi…"

"Giang."

Giang Vinh Quang còn chưa kịp nói hết câu, cánh cửa phòng cậu đã mở ra, theo nghe phía sau câu nói là gương mặt gây sát thương của toàn Liên minh xuất hiện.

Giang Vinh Quang và Giang Cộng Hòa đều giật mình nhìn về phía cửa.

Mà ở phía cửa, Chu Trạch Khải đứng ngây ra, ngơ ngác nhìn hai con người trong phòng.

"Giang… Giang...?"

2. Trên đời này đúng là chẳng có thứ gì có thể giữ bí mật.

Đó là những gì Giang Vinh Quang nghĩ khi vừa cười khổ vừa nhìn Giang Cộng Hòa bị nhóm Đỗ Minh bao vây xung quanh bên trong phòng huấn luyện.

Lúc nãy sau khi bị Chu Trạch Khải phát hiện, cả hai suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định chỉ nói sự cố này cho các thành viên chính thức của chiến đội Luân Hồi. Dù sao nếu chỉ có một mình Giang Vinh Quang thì khó có thể chắc chắn không làm lộ sự hiện diện của Giang Cộng Hòa, có thêm người giúp che giấu thì vẫn tốt hơn.

Chỉ là nhìn đám người với vẻ mặt hiếu kỳ vừa nhìn Giang Cộng Hòa vừa liên tục hỏi những câu hỏi về thế giới bên kia, Giang Vinh Quang lại cảm thấy hoài nghi quyết định của mình.

Nhưng thôi kệ, đâm lao thì theo lao vậy.

“Giang…”

Giọng Chu Trạch Khải vang lên bên tai, Giang Vinh Quang theo thói quen hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn khuôn mặt đẹp trai nghịch thiên vẫn chưa thôi lúng túng từ nãy đến giờ mà mỉm cười nhẹ động viên.

“Không sao đâu tiểu Chu, anh ta cũng như tui thôi.”

Dù đã nghe câu chuyện từ hai người họ, cùng với đó là lời động viên của Giang Vinh Quang, thế nhưng trong lòng Chu Trạch Khải vẫn xoắn xuýt không thôi. Lúc nãy anh chỉ muốn đi tìm đội phó nhà mình, vậy mà khi mở cửa phòng ra lại thấy trong phòng có tận hai đội phó, sau đó còn nghe Giang đội phó nhà mình giải thích rằng người kia là từ một thế giới khác xuyên đến.

Lúc đó Chu Trạch Khải còn nghĩ, có phải là anh vẫn chưa tỉnh ngủ hay không.

Mà lúc này ở góc đối diện, Đỗ Minh đang hào hứng hỏi Giang Cộng Hòa.

“Vậy ở bên kia chúng ta vẫn là một đội sao?”

Giang Cộng Hòa vừa cười vừa gật đầu, “Phải. Tất cả chúng ta đều là thành viên của Trung đội VI thuộc Đặc chủng quân Đông Phương Thần Kiếm.”

“Mẹ nó ngầu vãi!”

“Mẹ nó tao cũng muốn được cầm súng bắn.”

“Mẹ nó tao cũng muốn xuyên sang đó nhìn.”

Giang Cộng Hòa vừa dứt lời, đám Đỗ Minh đã nhao nhao cả lên, mỗi người mỗi vẻ cười như bắt được vàng, chỉ nhìn mặt cũng đủ biết trong đầu bọn họ lúc này đang tưởng tượng dáng vẻ ngầu lòi khi cầm súng của bản thân.

"Đội trưởng ở bên đó cũng là Súng Vương sao." Ngô Khải cảm thán, sau đó huých tay Lữ Bạc Viễn đứng kế bên, "Ê ông nghĩ xem nếu Súng Vương nhà chúng ta gặp Súng Vương bên đó thì như thế nào nhỉ?"

"Hai gương mặt nghịch thiên cùng xuất hiện thì chủ tịch Phùng uống thuốc trợ tim là cái chắc." Lữ Bạc Viễn khoanh tay, vừa gật gù vừa tưởng tượng viễn cảnh ấy.

"Ha ha." Giang Cộng Hòa cười cười, mắt liếc nhìn về phía Chu Trạch Khải đang đứng cạnh Giang Vinh Quang, sau đó lại nhớ đến đội trưởng nhà mình, cuối cùng kết luận khung cảnh ấy chắc chắn rất đặc sắc.

Giang Cộng Hòa từ lúc theo Giang Vinh Quang và Chu Trạch Khải bước vào phòng huấn luyện thì vẫn luôn không ngừng quan sát biểu hiện của từng người, sau cùng đưa đến đáp án rằng dù ở thế giới của anh hay thế giới bên này thì tính cách của mỗi người cũng không khác biệt cho lắm. Nhưng vẫn có người khiến Giang Cộng Hòa cảm thấy khá lạ lẫm so với người có cùng gương mặt mà anh từng biết. Người đầu tiên là Chu Trạch Khải, và người còn lại chính là Tôn Tường.

Khác với nhóm Đỗ Minh vẫn bao quanh anh, Tôn Tường chỉ ngồi trên ghế gần đó mà nhìn anh chằm chằm, thỉnh thoảng nghe anh kể về người cùng tên cùng gương mặt với cậu ta vừa trở thành Thần Kiếm, đôi mắt của cậu ta sẽ thoáng sáng lên, nhưng lại không thể hiện rõ ràng sự hào hứng. Đúng là so với một Tôn Tường nhiệt huyết năng động mà anh biết thì có chút khác biệt.

"Vậy em không biết vì sao mình lại bị xuyên qua đây?"

Phương Minh Hoa bất đắc dĩ lên tiếng, anh đứng ở một bên nhìn đám nhóc này nhao nhao từ nãy đến giờ, cảm thấy trọng tâm vấn đề cứ ngày càng xa dần.

Giang Cộng Hòa gật đầu, mi thoáng nhíu lại, hiển nhiên là đang nghĩ đến điều gì đó: "Tối hôm qua không có gì bất thường, nhưng sáng ngủ dậy lại thấy ở trên giường của cậu ấy." vừa nói vừa chỉ tay về phía Giang Vinh Quang.

Bị điểm mặt gọi tên, Giang Vinh Quang cũng lên tiếng: "Em với anh ấy cũng nghĩ đến một số giả thiết, nhưng tạm thời vẫn cần nghiên cứu thêm."

Tất cả mọi người trong phòng đồng loạt rơi vào trầm tư. Đợi tầm khoảng vài phút trôi qua, cuối cùng vẫn là giọng nói ôn hòa của Giang Cộng Hòa phá vỡ bầu không khí: "Hôm nay mọi người không huấn luyện sao?"

Dù anh không hiểu lắm công việc mà bọn họ đang làm, nhưng nghe Giang Vinh Quang kể vắn tắt, thì lịch huấn luyện của bọn họ cũng dày đặc không kém gì Đặc chủng quân. Vậy nên Giang Cộng Hoà nghĩ họ không nên vì anh mà làm lỡ chuyện huấn luyện.

"À không sao đâu," Giang Vinh Quang dĩ nhiên hiểu ý của Giang Cộng Hòa, cười ôn hòa trả lời, "Hôm nay không có lịch huấn luyện, vì mọi người sẽ phải đấu một trận giao lưu với Lam Vũ."

"Phải đó." Ngô Khải đắc ý cười, nháy mắt với Giang Cộng Hòa, "Sẽ cho anh thấy ở đây bọn tôi cũng ngầu không kém mọi người đâu."

Những người còn lại cũng cười tự hào, kể cả Súng Vương hay ngại ngùng.

3. Vì tránh để người khác phát hiện, Giang Cộng Hòa phải đeo khẩu trang lẫn một cặp kính mát màu đen che gần hết nửa khuôn mặt. Lúc đầu anh cảm thấy không quen lắm, dù sao ở bên kia anh cũng là Đặc chủng quân, nên chưa bao giờ phải trang bị như ngôi sao điện ảnh khi ra đường như vậy. Nhưng nhìn qua bảy người kia lại không có vẻ gì là khó chịu với những trang bị này, Giang Cộng Hòa thầm nghĩ làm tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không dễ dàng gì.

Trên đường đi, Giang Vinh Quang đã nói cho anh nghe một chút về sự kiện giao lưu với một chiến đội tên là Lam Vũ. Lúc nghe đến hai cái tên quen thuộc, Giang Cộng Hòa đã hơi ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn mỉm cười. Thì ra ở thế giới này, những người kia cũng ở cùng một nơi.

Sự kiện giao lưu giữa hai chiến đội được tổ chức ở Thượng Hải. Toàn bộ chương trình gồm ba tiết mục, đầu tiên là giao lưu với người hâm mộ, sau đó mỗi đội sẽ cử ra thành viên để tham gia game, cuối cùng là cả hai đội cùng đấu một trận đoàn đội.

Tất cả các thành viên trong chiến đội đều phải lên sân khấu, Giang Vinh Quang nghĩ một lúc, cảm thấy không thể để Giang Cộng Hòa lộ mặt, cuối cùng liền chạy đi tìm phía nhà sản xuất, thương lượng một lúc thì cũng xin được ghế trống cho Giang Cộng Hòa ở phía cánh gà. Vị trí đó vừa vặn gần sân khấu, lại khuất bóng nên người ngồi trên khán đài sẽ ít khi để ý đến, mà Giang Cộng Hòa cũng dễ dàng theo dõi mọi người.

Tiết mục đầu tiên là giao lưu, Giang Cộng Hòa cảm thấy rất thú vị. Dù ở Toàn quân hay ở đây, người duy nhất có thể trị được bệnh nói nhiều của Hoàng Thiếu Thiên vẫn chỉ có một mình Dụ Văn Châu. Mà phía Chu Trạch Khải, Giang Cộng Hòa nghĩ, nếu đội trưởng nhà anh biết bản thân có một ngày bị người khác hỏi dồn đến mức lúng túng nửa ngày cũng không nói ra được nửa chữ thì sẽ như thế nào. Thế nhưng may là, bên cạnh người này có Giang Vinh Quang. Giang Cộng Hòa cười khẽ, anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này cũng giống như anh và đội trưởng nhà anh.

Tiết mục kế tiếp là chơi game, vừa hay lại là game thử thách trí nhớ. Giang Cộng Hòa nghĩ ngồi không một chỗ cũng buồn chán, thế là trong lúc nghỉ giữa giờ, khi Giang Vinh Quang đi đến chỗ anh, Giang Cộng Hòa liền nảy ra kế Kim thiền thoát xác.

“Vậy bây giờ mời đội trưởng đội phó của chiến đội Luân Hồi và Lam Vũ cùng tham gia trò chơi thử thách trí nhớ. Trên màn hình sẽ lần lượt hiện hai mươi hình ảnh khác nhau, có thể là đồ ăn, cũng có thể là đồ vật hoặc một cảnh quan nào đó. Sau đó trong vòng một phút, hai đội phải sắp xếp những tấm card được chuẩn bị sẵn theo thứ tự hình ảnh được hiển thị trên màn hình.”

Trong khi MC thao thao bất tuyệt về luật chơi, Hoàng Thiếu Thiên đứng cạnh Dụ Văn Châu, hơi nghiêng đầu liếc nhìn sang Chu Trạch Khải và Giang Cộng Hòa mà vừa cười đắc ý vừa buông lời rác rưởi: “Chuẩn bị chịu chết đi.”

Mấy lời thách thức kiểu này thì tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng sớm đã nghe đến nhàn lỗ tai, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ đáp trả Hoàng Thiếu Thiên, nhưng Chu Trạch Khải là một hũ nút, cậu ta mà đáp trả thì chả khác nào bảo mặt trời mọc ở đằng tây. Hiển nhiên, Chu Trạch Khải nhìn sang Hoàng Thiếu Thiên với đôi mắt lúng túng. Dụ Văn Châu đứng giữa hai người thì chỉ cười cười, khẽ nhắc nhở Hoàng Thiếu Thiên vài câu. Hoàng Thiếu Thiên canh chỗ máy quay không lia đến, liền lè lưỡi với Chu Trạch Khải.

Chỉ là vào lúc này, người vẫn im lặng đứng bên cạnh Chu Trạch Khải lại lên tiếng:

“Tiền bối, chưa có kết quả thì chưa nói được điều gì.”

Giang Cộng Hòa nở một nụ cười chuẩn mực quen thuộc, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy tự tin.

Chu Trạch Khải lập tức nhìn sang Giang Cộng Hòa, lúc này mới nhận ra đội phó nhà mình bị tráo rồi, thế là ủ rũ nhìn về phía cánh gà cách đó khá xa.

Giang Vinh Quang nhìn thấy vẻ mặt của Chu Trạch Khải thì khẽ bật cười, sau đó giơ ngón cái, ý bảo không sao đâu.

Dụ Văn Châu liếc nhìn Chu Trạch Khải và Giang Cộng Hòa, trên môi thấp thoáng nụ cười.

Kết quả không cần phải nói. Giang Cộng Hòa chưa cần đến mười giây đã sắp xếp xong hai mươi tấm bảng trong sự kinh ngạc của cả Hoàng Thiếu Thiên, MC, lẫn toàn bộ khán giả trên khán đài. Mà các thành viên Luân Hồi lúc ấy lại không ngừng vỗ tay cười đắc ý mặc cho chính bản thân họ cũng không theo kịp tốc độ sắp xếp của Giang Cộng Hòa.

Chu Trạch Khải dĩ nhiên rất vui vẻ, không ngừng cười nhìn Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang miệng chữ O mắt chữ A. Sau đó, vào lúc Giang Cộng Hòa dự định xuống sân khấu để đổi lại với Giang Vinh Quang, Chu Trạch Khải kéo tay anh, cười tươi nói: “Nhìn, đoàn đội.”

Giang Cộng Hòa âm thầm nghĩ, tại sao anh lại cảm thấy muốn đổi đội trưởng nhỉ? Mẹ nó vừa đẹp trai nghịch thiên lại còn dễ thương như vậy thì rất dễ khiến người ta đi đường cong đấy!!!

Sau đó, lúc về lại vị trí cũ và nhìn trận đấu Vinh Quang trên màn hình, Giang Cộng Hòa mới hiểu được câu nói của Chu Trạch Khải khi nãy nghĩa là gì.

Cũng đồng thời lý giải được sự tự hào trong nụ cười của tất cả các thành viên chiến đội Luân Hồi.

Giang Cộng Hòa ngồi ngay ngắn, cảm tưởng lúc này như đang ở trong Đại đội, dùng ánh mắt của anh khi nhìn những Đặc chủng quân đang nghiêm túc tuyên thệ sẽ cống hiến hết mình vì tổ quốc mà chăm chú nhìn những nhân vật di chuyển liên tục trên màn hình, nhìn những đòn đánh khiến người ta không dự đoán trước được, lại nhìn những màn tấn công chói mắt không thua kém bất kỳ một trận đánh thực tế nào trên chiến trường.

Giang Cộng Hòa nghĩ, mỗi người đều có chiến trường của riêng mình. Chiến trường của anh là ở nơi mưa đạn máu tanh, nơi mà chỉ cần một sơ sảy cũng sẽ mất mạng. Còn chiến trường của những người kia lại là nơi sàn đấu, nơi mà họ cũng phải chiến đấu hết mình để giành lấy rực rỡ sau cùng.

4. Buổi tối hôm đó, Giang Cộng Hòa và Giang Vinh Quang dĩ nhiên tiếp tục cùng phòng cùng giường.

Giang Vinh Quang tắm xong, đi ra đã thấy người kia đứng cạnh bàn, trên tay là tấm thẻ tài khoản quý giá của cậu: “Không làm anh cảm thấy mất mặt chứ?”

Giang Cộng Hòa xoay người, nhìn nụ cười trên môi người kia, bản thân cũng bất giác cười theo: “Mọi người rất tốt.”

Nụ cười trên môi Giang Vinh Quang càng sâu.

Lúc cùng nằm trên giường, trước khi nhắm mắt, Giang Vinh Quang nói: “Mọi người rất vui vì gặp anh.”

Giang Cộng Hòa cười cười: “Tôi biết. Tôi cũng vui vì có thể gặp các cậu.”

Giang Vinh Quang cười khẽ, nhắm lại hai mắt: “Tôi cũng vui vì gặp được anh. Nếu như anh có thể trở về, gửi lời chào của tôi đến mọi người.”

Giang Cộng Hòa cũng nhắm mắt.

“Nhất định.”

5. Sống trong quân đội nhiều năm, đồng hồ sinh học của Giang Ba Đào sớm đã được điều chỉnh đúng giờ sẽ dậy. Vậy nên khi vừa mở mắt, nhìn thấy lan can kim loại của giường tầng, cùng với những vật dụng quen thuộc, Giang Ba Đào thở nhẹ một cái, thầm nghĩ mình đã về rồi.

Vừa thay đồ vừa hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, Giang Ba Đào không chắc đó có phải là giấc mơ hay không. Nhưng dù cho đó thật sự là mơ, thì đấy cũng là một giấc mơ thú vị.

Giang Ba Đào vui vẻ nghĩ, trên môi vẫn luôn là nụ cười, nhưng khi anh vừa mở cửa phòng ra, đập vào mắt lại là khuôn mặt đen xì của Chu Trạch Khải.

“Hôm qua cậu đi đâu?” Chu Trạch Khải khoanh tay hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Chu Trạch Khải, việc đầu tiên Giang Ba Đào nghĩ đến không phải là trả lời, mà là âm thầm ồ lên trong lòng, thì ra những chuyện đã xảy ra không phải là mơ.

Sau đó, liếc thấy khuôn mặt Chu Trạch Khải ngày càng đen hơn, Giang Ba Đào mới cười trả lời: “Gặp một số chuyện thú vị, lúc nào sẽ kể cho anh nghe.”

Chu Trạch Khải nhìn nhìn Giang Ba Đào một lúc, trong lòng không biết là nên thả lỏng vì cuối cùng cũng nhìn thấy anh sau một ngày anh bị mất tích, hay là nên tức giận.

“Tự ý rời khỏi Đại đội khi chưa xin phép, đeo balo chạy 20km.” Chu Trạch Khải nghiêm giọng.

“Rõ!” Giang Ba Đào giơ tay chào chuẩn theo quân lễ.

Chu Trạch Khải nhìn người nọ một lúc, vẻ mặt lúc này mới dịu lại, nhưng tiếng hừ hừ trong cuống họng vẫn nghe rõ ràng.

Sau đó, người ta thấy Súng Vương hung ác xị mặt trước mặt đội phó của anh mà nói: “Lần sau đừng có đột nhiên biến mất nữa, phiền lắm.”

Giang Ba Đào nghĩ, lúc anh không có ở đây thì hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra. Giang Ba Đào định lên tiếng hỏi, nhưng khi nhìn vẻ mặt bí xị của Súng Vương nhà anh, trong đầu Giang Ba Đào lại nhớ đến vị Súng Vương kia, vì thế câu hỏi cũng bị nuốt ngược trở lại mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ.

“Ừm.”
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Giang Cộng Hòa âm thầm nghĩ, tại sao anh lại cảm thấy muốn đổi đội trưởng nhỉ? Mẹ nó vừa đẹp trai nghịch thiên lại còn dễ thương như vậy thì rất dễ khiến người ta đi đường cong đấy!!!
Tiết tháo đâu rồi đồng chí??? Đồng chí mà đào ngũ thì đội trưởng Chu biết làm sao???


Sau đó, người ta thấy Súng Vương hung ác xị mặt trước mặt đội phó của anh mà nói: “Lần sau đừng có đột nhiên biến mất nữa, phiền lắm.”
Úi, Tiểu Chu giựn ròi ????
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#4
Phần 2. Chu Cộng Hòa và Chu Vinh Quang


1. Tám năm sống trong quân đội, Chu Trạch Khải đã nhiều lần trải qua các cuộc huấn luyện tàn khốc, nhiều lần đứng trên chiến trường đẫm máu, nhiều lần nhìn đồng đội ngã xuống mà bản thân vẫn phải giữ vững khẩu súng.

Thời gian khiến Chu Trạch Khải từ một chàng trai đơn thuần mà trở nên cứng cỏi hơn, cũng tôi luyện anh khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tuy nhiên vào lúc này khi Chu Trạch Khải nghĩ lại, hình như chưa có cuộc huấn luyện nào dạy anh phải làm gì trong trường hợp vừa mở mắt ra liền thấy một kẻ giống hệt anh đang chớp chớp mắt nhìn anh.

Vậy nên hành động đầu tiên của Chu Trạch Khải lúc đó, chính là làm một động tác lên gối, sau đó dùng tốc độ gần như không ai có thể nhìn thấy để đạp người kia xuống giường.

"Cậu là ai?"

Chu Trạch Khải bật dậy khỏi giường, sầm mặt nhìn chằm chằm người đang nằm dưới đất, tay đang xoa xoa đầu mà ngơ ngác nhìn anh.

Đó là toàn bộ những gì Chu Trạch Khải đã làm vào giây phút đầu tiên anh đến thế giới này.

2. Phòng trong khu ký túc xá Luân Hồi cách âm không được tốt cho lắm, mà động tác của Chu Trạch Khải lại quá nhanh, khiến cho thanh niên cao trên một mét tám như 'Chu Trạch Khải' không kịp phản ứng, vì vậy đành chấp nhận bị đá xuống giường của chính mình, tạo nên loạt âm thanh rất lớn, cũng vì vậy thu hút sự chú ý của các thành viên phòng khác.

Đỗ Minh lúc ấy đang đánh răng, nghe thấy tiếng bịch lớn liền giật mình, suýt chút nữa làm rơi luôn bàn chải xuống labo. Cậu bực bội nguyền rủa đội trưởng nhà mình ở phòng kế bên, thầm nghĩ mới sáng ra mà ổng lại lên cơn gì không biết.

Tôn Tường cũng chẳng khá hơn. Lúc ấy cậu đang xịt keo tóc, vì tiếng động kia mà giật mình xịt thẳng mớ keo vô mặt, khiến cậu chửi ầm lên mà suýt chút nữa cầm chai xịt sang đối chất với 'Chu Trạch Khải'.

Thế nên vào lúc mà Chu Trạch Khải còn đang bận phân tích nơi kỳ quái mà anh đang đứng, cùng với đó là thanh niên giống hệt mình đang ngồi trên ghế xoa xoa má, hỏi nửa ngày cũng không mở miệng trả lời kia, thì cửa phòng bật mở ra, theo sau đó là sáu gương mặt quen thuộc nhưng đồng thời cũng xa lạ mới giây trước còn đang đằng đằng sát khí, thì giây sau đã trợn mắt há mồm nhìn anh.

"Chời đụ, lại xuyên nữa sao!"

Ba tông giọng kinh ngạc đồng thời vang lên. Chu Trạch Khải nhíu mày, hết nhìn bọn họ rồi lại nhìn kẻ bị anh đá.

Xuyên là cái quái gì?

3. Chu Cộng Hòa vẫn nhớ rõ mọi hoạt động trước khi đi ngủ của anh.

Hôm qua có một cuộc họp khẩn giữa các Trung đội trưởng và Trung đội phó trong Đại đội nên đến sát giờ giới nghiêm anh mới trở về phòng. Sau khi nghiên cứu một chút về kẻ thù phải đối mặt trong nhiệm vụ sắp tới, Chu Cộng Hòa tắt đèn ngủ và lên giường. Trước khi đi vào giấc ngủ, anh vẫn còn nghĩ ngày hôm sau sẽ tăng cường độ luyện tập cao hơn mọi ngày. Ấy thế mà ngày hôm sau khi mở mắt ra, anh phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi xa lạ, đối diện với những con người xa lạ có gương mặt quen thuộc, ý nghĩ đầu tiên của Chu Cộng Hòa lúc đó không phải là tìm hiểu đây là nơi quỷ quái nào, mà là chết tiệt hôm nay không luyện tập được.

Được rồi, trọng điểm của Chu Súng Vương hơi xa một chút.

“Vậy, ý của các cậu là tôi đã xuyên không. Và đây là một thế giới khác thế giới của tôi?”

Chu Cộng Hòa nhíu nhíu mày, khoanh tay nhìn nhóm bảy người đang đứng cách anh ít nhất ba mét.

“Phải.” Bốn người Đỗ Minh Ngô Khải Lữ Bạc Viễn Tôn Tường đồng loạt gật đầu, sau đó không hẹn mà cùng nhau lùi thêm một bước.

Giang Ba Đào giật giật khóe môi, trong lòng không khỏi cười khổ. Cùng là xuyên đến, nhưng thái độ mà mọi người dành cho Chu Cộng Hòa lại khác hẳn Giang Cộng Hòa lần trước.

Giang Ba Đào nhìn đội trưởng nhà mình vẫn đang bĩu môi xoa xoa một bên má bầm tím, sau đó lại nhìn người vẫn đang tỏa ra cỗ sát khí bức người ở phía đối diện, thầm nghĩ tại sao cùng là một gương mặt nhưng cảm giác mà hai người này mang đến lại khác nhau đến vậy.

Nhưng điều khiến tập thể Luân Hồi cảm thấy lạ lẫm nhất, cũng chính là nội tâm của mọi người lúc này lại chính là, “Đậu má sao người này nói nhiều thế.”, “Nhìn gương mặt kia nói nhiều thì tui thấy cứ sai sai sao ấy.”

Chu Vinh Quang, “...”

Cuối cùng, phát ngôn chính kiêm bảo mẫu của Luân Hồi - Giang Ba Đào đành nhận mệnh mà tiếp chuyện Chu Thượng tá.

“Ừ, như bọn tui đã nói thì lần trước Giang Cộng Hòa cũng đã từng đến đây.” Giang Ba Đào nói.

“Giang từng đến?” Chu Cộng Hòa nghi hoặc, sau đó chợt nhớ lại việc có một lần Giang Cộng Hòa đột nhiên biến mất, dù có tìm kiếm thế nào cũng không được, thế mà ngày hôm sau người đó lại rất bình thản bước ra từ phòng của cậu ta. “Vậy tức là mọi người không biết nguyên nhân vì sao bọn tôi lại đến đây?”

“Phải, có thể là do lỗi không gian?” Giang Ba Đào cũng rất nghiêm túc suy nghĩ.

Chu Cộng Hòa lại nhíu mày, gương mặt nghịch thiên kia dù nhíu mày thì vẫn đẹp trai, tuy nhiên có lẽ do đã quen nhìn gương mặt hiền lành vô hại của Chu Vinh Quang, nên đối với vẻ mặt nghiêm túc như muốn giết người này của Chu Cộng Hoà khiến những người ở trong phòng lúc này đột nhiên cảm thấy mới lạ.

Chu Cộng Hòa nghĩ một lúc, cảm thấy mọi thứ rất khó hiểu, nhưng nếu không có tìm được đáp án thì cũng không sao. Dù sao nếu đúng như những gì mấy người kia nói thì ngày hôm sau anh sẽ trở về thế giới của mình thôi.

“Vậy làm phiền mọi người một ngày.” Lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Chu Cộng Hòa buông lỏng cảnh giác, sau đó nhìn những người kia mà nở nụ cười.

“Không sao không sao đừng khách sáo!’’

Cả nhóm đồng loạt xua tay, trong lòng mỗi người đều thở phào nhẹ nhõm. Má, cuối cùng bầu không khí cũng dễ thở hơn một chút rồi.

“Vậy mọi người là tuyển thủ chuyên nghiệp? Chơi trò gì đó gọi là Vinh Quang à?” Chu Cộng Hòa nhìn dàn máy tính trong phòng, trong lòng như nở hoa. Dù anh sớm tiếp nhận chương trình đào tạo Quân nhân, nhưng là một thằng đàn ông, bất kỳ ai cũng cảm thấy thích thú với mấy trò chơi điện tử.

“Ừm, nghe Giang Cộng Hòa nói bên các anh không có trò này?” Cuối cùng cũng cảm thấy người kia trở nên vô hại giống đội trưởng nhà mình, Đỗ Minh cũng không còn e dè nữa, lập tức hồ hởi hỏi chuyện.

“Không rõ, có lẽ không có thật.” Chu Cộng Hòa cười, “Dù sao bọn tôi cũng có trò giải trí riêng.”

“Trò riêng?” Tôn Tường tò mò, buột miệng hỏi. Gặp được Giang Cộng Hòa và Chu Cộng Hòa, nghe không ít việc về bản thân ở thế giới bên kia, Tôn Tường vừa tự hào lại vừa cảm thấy chạnh lòng. Lần trước, khi Giang Cộng Hòa đề cập đến những chiến tích và Tôn Tường kia, Tôn Tường cảm thấy cậu ta rất giỏi, cũng rất tốt, ý chí cũng cao. Sau đó cậu nhìn lại bản thân, nhìn lại quá trình từ khi ra mắt đến nay, Tôn Tường chợt nghĩ, cậu đã phạm quá nhiều sai lầm, mà nếu so với người kia, thì đúng là vô cùng mất mặt. Vì vậy Tôn Tường không dám hỏi nhiều chuyện về người kia, sợ rằng càng hỏi sẽ càng cảm thấy bản thân không bằng người ta. Nhưng dù sao cậu vẫn là đàn ông. Mà đàn ông, mấy chuyện như quân đội và súng ống vẫn luôn mang đến những kích thích kì lạ.

“Ừ, phi dao và bắn súng.” Chu Cộng Hòa cười, anh có thể cảm nhận được sự háo hức của Tôn Tường, nhưng không lý giải được nguyên nhân vì sao cậu lại cố gắng giấu nhẹm nó. Nếu là Tôn Tường kia thì anh có thể hiểu, dù sao anh cũng từng là huấn luyện viên và hiện tại còn là đội trưởng của cậu ta.

Chu Cộng Hòa vui vẻ trả lời từng câu hỏi của mọi người, sau đó như chợt nhớ đến người có cùng gương mặt với mình ở thế giới này, anh mới nghiêng đầu nhìn người kia vẫn đứng yên bên cạnh Giang Ba Đào. Chu Vinh Quang từ lúc nãy đến giờ vẫn không hề lên tiếng, nhưng lại luôn dùng đôi mắt long lanh vô hại mà nhìn về phía này.

Chu Cộng Hòa nghĩ lại hành động lúc mới đến của mình, vì thế đứng dậy đi về phía đó. Lúc thấy anh tiến đến gần, Chu Vinh Quang nhớ đến việc lúc nãy mình bị đá lăn xuống giường, cảm giác ê ẩm vẫn còn, vì thế không tự chủ lùi một bước.

Chu Cộng Hòa thấy rõ hành động của người nọ, chợt nghĩ người này cũng có đôi nét giống anh trước khi gia nhập quân đội.

“Chuyện lúc nãy xin lỗi cậu.” Chu Cộng Hòa dù sao cũng là quân nhân nhiều năm, lực đá dĩ nhiên hơn người bình thường, vậy nên anh có thể hiểu cú lúc nãy mà Chu Vinh Quang phải nhận cũng không nhẹ chút nào.

Chu Vinh Quang thấy người kia cười với mình, nghĩ nghĩ một lúc, đúng là cậu vẫn còn thấy đau, nhưng người trước mặt cũng không phải người xấu, và cậu nghĩ chắc người kia cũng không đá mình nữa đâu, vì thế vừa hé miệng cười vừa gật gật đầu đáp lại.

“Mẹ nó, tao cần uống thuốc trợ tim.”

“Đậu má đây rõ ràng là sự kiện thế kỷ.”

“...”

Sau lưng Chu Cộng Hòa, nhóm Đỗ Minh liên tục cảm thán.

4. Buổi tối Luân Hồi phải đấu trận sân nhà với Hưng Hân.

Lần trước khi Giang Cộng Hòa xuyên đến đây, chiến đội Luân Hồi chỉ đơn giản là tham gia một trận đấu giao hữu với Lam Vũ, do không quan trọng thắng thua, vì vậy cũng không cần luyện tập. Nhưng lần này thì khác, dù sao vòng bảng cũng đã đi được một nửa, dù cho Luân Hồi vẫn đứng đầu bảng thành tích nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác, đặc biệt đối thủ của họ lại là Hưng Hân. Cũng vì nguyên nhân ấy nên sau khi trò chuyện một lúc với Chu Cộng Hòa, toàn đội phải quay trở lại huấn luyện, mà Chu Cộng Hòa cũng thoải mái phẩy phẩy tay ý bảo không sao cả.

Giang Ba Đào ở một bên nghĩ, dù sao người ta cũng là khách, lại còn là khách từ thế giới khác, không tiếp đón tử tế đã cảm thấy không đúng, nếu để người ta ngồi một mình cũng không tốt cho lắm. Thế nhưng vào lúc Giang Ba Đào còn đang suy nghĩ có nên hỏi người ta có muốn chơi Vinh Quang hay không, thì đã thấy Chu Vinh Quang vui vẻ lục tìm gì đó trong đống thẻ tài khoản của anh, sau đó hai mắt như tỏa sáng mà lấy ra một tấm thẻ chức nghiệp Thiện Xạ, một tay đưa cho Chu Cộng Hòa, tay còn lại chỉ vào một máy tính trống không có người ngồi.

Dù người kia từ đầu đến cuối không lên tiếng, nhưng Chu Cộng Hòa hiểu được ý của cậu ta là gì, vì thế cũng vui vẻ nhận lấy, sau đó bắt đầu thử chơi Vinh Quang.

Thế nên khi Phương Minh Hoa nghỉ tay đi lấy nước uống, lúc đi ngang qua Chu Cộng Hòa chính là nhìn thấy anh đang khiêu chiến trong đấu trường, cử động nhân vật tuy vẫn còn hơi trúc trắc, nhưng độ chính xác của mỗi viên đạn bắn ra lại cực cao, gần như bách phát bách trúng.

Phương Minh Hoa đứng một bên quan sát màn hình, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sườn mặt của Chu Cộng Hòa. Tuy vẫn là gương mặt mà anh vô cùng quen thuộc, nhưng ở người này lại toát lên dáng vẻ vững vàng đáng tin cậy của một người đã trải qua nắng mưa đau thương mất mát mà tôi luyện thành. Chỉ là đôi khi vào một vài khoảnh khắc, trên mặt người nọ lại ẩn hiện nét trẻ con đơn thuần khó che giấu.

Phương Minh Hoa cười khẽ, kỳ thực người này cũng không khác Chu Vinh Quang.

Chu Cộng Hòa sau khi đấu xong mới nghiêng đầu nhìn Phương Minh Hoa đứng bên cạnh. Tính cảnh giác của quân nhân rất cao, nên thoạt nhìn thì anh đang chơi game, nhưng kỳ thực mọi động tĩnh dù nhỏ nhất trong phòng này đều không lọt khỏi tai anh. Vậy nên anh đã sớm biết sự hiện diện của Phương Minh Hoa, nhưng dù sao người này cũng không phải đối tượng anh cần phải cảnh giác, nên Chu Cộng Hòa vẫn vô tư chơi Vinh Quang.

Chu Cộng Hòa nghĩ, dù ở thế giới của mình hay thế giới này, chỉ cần là Phương Minh Hoa, anh đều chưa từng phải cảnh giác.

“Em chơi rất tốt đấy.” Phương Minh Hoa thật lòng khen. Dù sao với một tay mơ mới chơi lần đầu như Chu Cộng Hòa, không bàn đến thao tác thì tốc độ ra tay và độ chính xác mỗi lần bắn như thế đã là việc không phải ai cũng có thể làm được.

“Bắn súng là sở trường của em. Nhưng bắn trên bàn phím thì không quen lắm…” Chu Cộng Hòa được khen, bản thân liền cúi đầu cười ngại ngùng.

“Ố, hình như tui nghe nói anh cũng được gọi là Súng Vương?” Đỗ Minh ngồi ở máy đối diện, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người Chu Phương liền ngẩng đầu lên hóng hớt.

“Phải.” Chu Cộng Hòa cười.

“Quào, cả hai người đều là Súng Vương!!!” Ngô Khải cũng phụ họa theo.

“Cậu cũng vậy?” Chu Cộng Hòa nhìn về phía Chu Vinh Quang thì thấy cười kia vừa gật đầu vừa cười ngại ngùng. Chu Cộng Hòa bất giác bật cười, anh biết ý nghĩa biệt hiệu Súng Vương của hai người khác nhau. Nhưng nghĩ nghĩ một lúc, trong đầu anh lại nảy lên một ý tưởng. “Hay là đấu thử?”

“Đấu?” Chu Vinh Quang nghiêng đầu nghĩ ngợi, tay chỉ vào màn hình. “Vinh Quang?”

“Không, đó là sở trường của cậu, tôi không có cơ hội thắng.” Chu Cộng Hòa cười, “Sở trường của tôi là súng thật đạn thật, nhưng ở đây muốn tìm hai vật đó cũng khó. Thay bằng trò bắn súng trong trung tâm thương mại thì sao?”

Lời đề nghị vừa bật thốt ra khỏi môi Chu Cộng Hòa, Giang Ba Đào và Phương Minh Hoa ở gần đó liền liếc nhìn nụ cười vô hại trên gương mặt anh, bỗng cảm thấy anh chẳng khác nào thực nhân hoa, nhưng bản thân họ lại không tiện lên tiếng, vì thế chỉ đành cười bất đắc dĩ.

Về phía nhóm Đỗ Minh, cả bốn người đều đồng loạt cảm thấy trò này vui đấy, dù hình như có chỗ nào đó sai sai.

Mà đương sự, tức Chu Vinh Quang, nghe thấy người kia đề nghị muốn cùng cậu chơi, lập tức vui vẻ gật đầu.

5. Thi bắn súng tất nhiên sẽ thi, nhưng thi đấu vòng bảng liên minh Vinh Quang cũng không thể bỏ.

Buổi tối hôm đó, Chu Cộng Hòa theo chiến đội Luân Hồi lên xe đến nhà thi đấu.

Gương mặt bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp khăn bông cùng với cặp kính mát bản to khiến Chu Cộng Hòa cảm thấy rất khó chịu, nhưng nghĩ lại dù sao ở đây cũng không phải thế giới của anh, nếu có một người giống hệt Chu Vinh Quang xuất hiện, đảm bảo sẽ gây nên sự hỗn loạn cực kỳ lớn, vì thế anh đành nghe lời Giang Ba Đào mà che kín khuôn mặt đẹp trai ngầu lòi của mình.

Chu Cộng Hòa là gương mặt của liên minh, vì thế người quen mặt cậu rất nhiều, người hâm mộ cuồng nhiệt lại càng không ít. So với chuyện che giấu tung tích của Giang Cộng Hòa, thì trường hợp của Chu Cộng Hòa khó khăn hơn nhiều, đặc biệt nơi đây lại là nhà thi đấu - nơi tập trung của rất nhiều tuyển thủ và người hâm mộ.

Phương Minh Hoa và Giang Ba Đào ở một bên bàn bạc xem có thể thương lượng với bên tổ chức để tìm một vị trí an toàn cho Chu Cộng Hòa theo dõi thi đấu hay không. Trong khi đó, Chu Cộng Hòa lại ngồi cạnh Chu Vinh Quang, thỉnh thoảng tìm chút đề tài để nói chuyện với cậu ta.

Bắt chuyện với người khác không phải sở trường của Chu Cộng Hòa, tuy anh không ít nói như Chu Vinh Quang, nhưng bản thân cũng không phải người biết cách nói chuyện. Bình thường vẫn là Giang Cộng Hòa giúp đỡ anh trong việc giao thiệp với người khác, lúc này vừa không có Giang Cộng Hòa, mà người kia lại là một hũ nút còn hơn cả anh khiến Chu Cộng Hòa cảm thấy rất khó xử.

Nhưng khó khăn lắm mới có thể gặp được người giống mình, Chu Cộng Hòa cảm thấy rất vui, nên vẫn rất cố gắng nói chuyện với hũ nút kia.

“Lúc nào cậu cũng nói ít thế à?” Chu Cộng Hòa hỏi.

Chu Vinh Quang nhìn anh, gật gật đầu.

“Vậy bình thường sao mọi người hiểu ý cậu?”

“Cậu ấy.” Chu Vinh Quang đưa tay chỉ Giang Ba Đào đang ngồi cạnh Phương Minh Hoa cách đó không xa.

Chu Cộng Hòa nhìn theo hướng bàn tay kia chỉ, cũng không ngạc nhiên vì đáp án, “Ha ha, tôi cũng vậy.”

“Anh, nói nhiều.” Chu Vinh Quang dùng đôi mắt long lanh ngưỡng mộ mà nhìn Chu Cộng Hòa.

Chu Cộng Hòa phì cười, xua tay, “Chỉ hơn cậu thôi, bình thường tôi vẫn phải nhờ Giang.”

Sau đó Chu Cộng Hòa được sắp xếp ở một vị trí khá khuất trên khán đài, dù vậy vẫn có thể theo dõi toàn cảnh trận đấu qua màn hình lớn. Trước khi rời đi, Giang Ba Đào đã nói xin lỗi vì không thể tìm một chỗ tốt hơn, Chu Cộng Hòa nghe vậy thì chỉ khoát tay cười bảo không sao. Vả lại đối với anh, dù có vô tình bị phát hiện thì anh vẫn có cách trốn đi.

Chu Vinh Quang là người đầu tiên lên sân thi đấu, mà ở đội đối phương, người đầu tiên ra sân cũng là một gương mặt quen thuộc. Chu Cộng Hòa bật cười, dù cho ở thế giới này hay ở thế giới của anh, tuy mỗi người trong bọn họ đều có một chiến trường riêng, nhưng lại vẫn luôn sát cánh cùng nhau. Cũng như dùng cách riêng của bản thân để bảo vệ và chứng minh sức mạnh của Tổ Quốc.

6. Hơn chín giờ tối, trận đấu mới kết thúc.

Chu Cộng Hòa nhìn kết quả trên màn hình, khóe môi khẽ cong lên. Thời gian còn ở trong Đoàn danh dự Quân đội, anh đã luôn không ngừng cố gắng vì nghĩ rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ được đền đáp. Nhưng sau đó, thực tế lại vả cho anh một cái tát đau điếng, để rồi trong lúc tiêu cực nhất, anh còn từng nghĩ con đường mình đi là đúng hay sai. Thế nhưng khi lần đầu tiên cầm lên khẩu súng bắn tỉa ngày ấy, cảm nhận được dòng máu nóng trong cơ thể sục sôi hơn bao giờ hết, Chu Cộng Hòa nhận ra, không phải con đường anh chọn là đúng hay sai, mà là nơi dành cho anh lại là một nơi khác mà thôi.

Một năm huấn luyện chuẩn đặc chủng, nhiều tháng liền nơi Thạch Gia Trang, cả quãng thời gian tìm tòi cách bắn tỉa vượt phạm vi đều đã một lần nữa chứng minh cho Chu Cộng Hòa thấy, chỉ cần đến đúng nơi, mọi cố gắng đều sẽ được đền đáp vô cùng xứng đáng.

Chu Cộng Hòa nghĩ, bọn họ cũng như vậy. Dù kết quả nhận về đôi lúc là thất bại ê chề, nhưng chỉ cần họ vẫn vững lòng đi về phía trước, rồi họ sẽ nhận được phần thưởng tương xứng ở một nơi thuộc về họ.

Chu Cộng Hòa cười hài lòng, bỗng hiểu được lý do vì sao Giang Cộng Hòa lại rất vui vẻ sau ngày biến mất kia.

Người trên khán đài lần lượt nối gót nhau ra về, nhưng Chu Cộng Hòa vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho đến khi Phương Minh Hoa ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh.

“Cảm thấy thế nào?” Phương Minh Hoa cười hỏi.

“Tốt.” Chu Cộng Hòa cũng cười trả lời.

“Ừ, tiểu Chu tiểu Giang và nhị Tường phải trả lời phỏng vấn, có lẽ sẽ tốn khá nhiều thời gian, em có muốn ra xe đợi trước không?”

Chu Cộng Hòa nhìn dáng vẻ tươi cười của Phương Minh Hoa, ban đầu anh định gật đầu đồng ý, nhưng trong một khoảnh khắc, trong đầu lướt qua một hình ảnh quen thuộc, vì thế lời nói ra lại khác với dự định.

“Em muốn gặp một người.”

Sau đó Chu Cộng Hòa đi theo sự chỉ dẫn của Phương Minh Hoa mà tiến về phía phòng nghỉ của chiến đội Hưng Hân. Lúc đầu anh còn không biết nên gọi người kia ra như thế nào, càng không rõ mối quan hệ giữa Chu Vinh Quang và người giống tên đó ở thế giới này ra sao.

Thế nhưng may mắn là khi Chu Cộng Hòa dần đến gần cửa phòng nghỉ của Hưng Hân thì liền thấy người kia cũng tiến đến từ hướng ngược lại.

Phương Duệ nhìn thấy Chu Cộng Hòa dĩ nhiên là giật mình: “Yo, sao cậu lại ở đây? Đập nhau trên đấu trường chưa đủ nên muốn PK người thật à? Nào, tui cũng không muốn để lão Phùng phàn nàn vì đánh gương mặt của liên minh đâu nhé.”

Chu Cộng Hòa cau mày, hừ lạnh: “Duệ ngu ngốc…”

Dù ở thế giới này, Duệ ngu ngốc vẫn là Duệ ngu ngốc, nhìn thấy anh ta thì chỉ muốn đánh nhau.

Nhưng dĩ nhiên Phương Duệ không biết suy nghĩ của Chu Cộng Hòa vào lúc này, bởi lẽ cậu còn đang bận trợn mắt run tay chỉ về phía Chu Cộng Hòa.

“Đậu má hôm nay Chu Trạch Khải nói với tao ba chữ lận! Hôm nay cậu bị đập đầu vô đâu đúng không?!”

Chu Cộng Hòa lườm, dù ở thế giới nào thì Phương Duệ cũng rất phiền, tự nhiên anh lại không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.

Chu Cộng Hòa xoay người định quay về phòng nghỉ chiến đội Luân Hồi, nhưng vào khoảnh khắc đó, đôi mắt anh thoáng lướt qua một bên cánh tay của mình, đôi mắt nhất thời tối lại.

“Lần sau, thi bắn súng.”

Chu Cộng Hòa nhìn Phương Duệ, mặc kệ người kia vẫn trợn mắt há mồm mà khẽ cong khóe môi, sau đó lập tức rời đi.

Chu Cộng Hòa đi rất nhanh, anh tìm một góc khuất, đứng yên lặng trong đó rồi mới chậm chạp đưa mắt nhìn xuống hai bàn tay sắp biến mất của mình.

Anh không biết chính xác quy tắc hoạt động của thời không này, nhưng trực giác cho anh biết rằng anh sắp quay về thế giới của mình.

Đến tận khi sắp hoàn toàn biến mất, trong đầu Chu Cộng Hòa lướt qua gương mặt ngượng ngùng của người kia, vì thế liền thở hắt ra.

“Đáng tiếc, không thi đấu với cậu được.”

7. Chu Cộng Hòa không trở lại phòng nghỉ.

Các thành viên chiến đội Luân Hồi chia nhau đi tìm khắp các ngóc ngách của nhà thi đấu nhưng vẫn không thấy tung tích của người kia. Thậm chí Giang Ba Đào cũng dựa theo lời Phương Minh Hoa nói mà đi tìm Phương Duệ, nhưng nhận về đáp án là không hiểu sao người kia lại vội vã bỏ đi.

Cuối cùng tất cả thành viên buộc phải lên xe trở về chiến đội.

Chu Vinh Quang từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, gương mặt buồn buồn. Mọi người đều có chung suy nghĩ rằng có thể Chu Cộng Hòa đã trở lại thế giới của anh, nhưng dĩ nhiên không thể nói lời tạm biệt đàng hoàng, bất kỳ ai cũng cảm thấy không thoải mái. Mà Chu Vinh Quang là người buồn nhất, dù sao giữa hai người bọn họ còn có lời hẹn thi bắn súng.

Ngô Khải thấy bầu không khí trong xe có chút nặng nề, vì thế kéo kéo tay Lữ Bạc Viễn ngồi bên cạnh. Lữ Bạc Viễn ban đầu còn không hiểu Ngô Khải có ý gì, nhưng sau khi thấy cậu ta chỉ về phía Chu Vinh Quang liền bừng tỉnh, vì thế lại quay sang kéo đầu Đỗ Minh.

Cả ba trao đổi ánh mắt cho nhau, sau đó Lữ Bạc Viễn nhòm người dậy gọi Chu Vinh Quang.

“Đội trưởng đội trưởng!!”

Giọng nói của Lữ Bạc Viễn thành công thu hút tất cả mọi ánh mắt trong xe. Mà người được cậu gọi lúc này đã ngẩng đầu lên mà ngơ ngác quay lại nhìn cậu.

Chu Vinh Quang nghiêng đầu, ý muốn hỏi Lữ Bạc Viễn muốn nói gì.

Lữ Bạc Viễn cười, “Mai chúng ta đến trung tâm thương mại chơi bắn súng đi!”

“Phải đấy phải đấy!”

“Dù sao hôm nay cũng vừa thi đấu xong, ngày mai nghỉ một buổi chắc không sao nhỉ?”

Đỗ Minh và Ngô Khải cũng gật đầu phụ họa.

Tôn Tường cũng ngẩng đầu hóng hớt. Phương Minh Hoa và Giang Ba Đào hiểu ý đồ của ba người kia, vì thế chỉ mỉm cười.

Mà lần thứ hai trong ngày được nghe cùng một lời đề nghị, Chu Vinh Quang dĩ nhiên hiểu ba người đồng đội là để ý đến cảm nhận của mình, tâm tình thoáng chốc tốt lên rất nhiều.

Chu Vinh Quang cười tươi, gật đầu.

“Ừ.”
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#5
Ôi, chuyện hai tiểu Chu đáng yêu chết mất!!!!!
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#6
Phần 3. Tường Cộng Hòa và Tường Vinh Quang


1. Kể từ sau lần Giang Ba Đào và Chu Trạch Khải lần lượt đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, rồi ngày hôm sau lại xuất hiện rạng rỡ ngời ngời như chưa từng có chuyện gì xảy ra, kéo theo một loạt tin đồn ở trong Đại đội, hoặc nói gần gũi hơn là ở trong Trung đội VI, rằng hai vị Trung đội trưởng Trung đội phó của Trung đội VI đã xuyên không đến một thế giới khác.

Dĩ nhiên mấy chuyện huyền thoại hư cấu kiểu này nói ra chắc chắn chẳng ai tin, mà hai người trong cuộc mỗi khi được gặng hỏi thì chỉ cười cười cho qua, một từ cũng không chịu nói. Dần dần cũng chẳng còn ai quan tâm nữa, ngoại trừ Tôn Tường.

Đàn ông con trai mà, dĩ nhiên sẽ bị mấy thứ kích thích như xuyên không này thu hút. Thậm chí suốt một quãng thời gian dài sau đó, lúc nào Tôn Tường cũng kéo Đường Hạo hỏi rằng ê mày có tin không.

Đường Hạo nhìn Tôn Tường bằng ánh mắt ái ngại, thở dài đặt tay lên vai Tôn Tường mà chân thành nói:

"Ừ anh Tường tin là được."

Tôn Tường ghét bỏ gạt tay Đường Hạo khỏi vai mình, "Đợi đấy. Anh Tường xuyên không về sẽ kể mày nghe."

Đường Hạo cười khẩy, "Tao chờ."

Cuộc nói chuyện ngày hôm đó tan rã trong không vui, vì anh Tường cảm thấy Đường Hạo khinh bỉ mình, thế nên quyết tâm phải xuyên không cho bằng được của Tôn Tường ngày một lớn hơn. Thậm chí mỗi khi không có nhiệm vụ, Tôn Tường sẽ lẽo đẽo đi theo hỏi chuyện Giang Ba Đào. Nhưng Giang Ba Đào vẫn chỉ cười không nói.

Tôn Tường đau lòng, Tôn Tường bị buồn.

Nhưng chỉ cần thành tâm cầu, ắt sẽ được. Đấy là những gì Tôn Tường đã nghĩ. Nhưng dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thì vào khoảnh khắc mở mắt ra, thấy mình đang ở một nơi xa lạ, nằm trên một chiếc giường xa lạ, đối diện với một tên giống y xì đúc mình, Tôn Tường lập tức bật nhảy khỏi giường mà hét lớn:

"Đậu má thằng nào dám cosplay anh Tường!!!"

Sau đó Tôn Tường liếc mắt nhìn quanh phòng, nhận ra đây không phải phòng cậu ở ký túc xá Đại đội, gương mặt sửng sốt ngay lập tức được thay thế bằng dáng vẻ hào hứng.

"Đù má tao xuyên không rồi!!!"

Sau này khi Tôn Tường kể lại chuyến xuyên không đến thế giới Vinh Quang cho Đường Hạo, Đường Hạo liền nhíu mày hỏi tại sao mày không nghĩ mình bị bắt cóc mà lại nghĩ xuyên không.

Tôn Tường khi ấy nhìn Đường Hạo với vẻ mặt sao mày ngu thế, "Có ai chuồn vào nổi Đại đội để bắt cóc tao à. Dĩ nhiên là tao xuyên không rồi."

Đường Hạo nhìn vẻ mặt đắc ý của Tôn Tường, chẳng buồn nói chuyện với cậu ta nữa.

Nhưng đó là chuyện của sau này, còn hiện tại, hai tiếng thét lớn của Tôn Tường thật sự đã thành công trong việc đánh thức 'Tôn Tường'.

Tường Vinh Quang dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó nhắm mắt, lại mở mắt, nhắm mắt mở mắt liên tục đến lần thứ ba mới tin rằng có người giống hệt mình đang cười như tên dở hơi ở trước mặt mình.

Trải qua hai lần tiếp xúc với Giang Cộng Hòa và Chu Cộng Hòa, vậy nên Tường Vinh Quang cũng chẳng mất nhiều thời gian để xác định người trước mặt cậu chui ra từ chỗ quái nào.

“Tôn Tường?” Tường Vinh Quang ngồi dậy, thăm dò hỏi.

“Phải phải.” Tường Cộng Hòa vừa gật đầu vừa cười nham nhở.

“Cậu đến từ quân đội?” Tường Vinh Quang hỏi tiếp.

“Đù má cậu biết tui hả? Há há.” Tường Cộng Hòa càng cười càng đắc ý.

“...” Tường Vinh Quang nghĩ, tại sao tên này chẳng ngầu lòi như trong tưởng tượng của cậu chút nào, thậm chí còn có chút dở hơi nữa.

“Này, sao im rồi. Cậu biết tui hở?” Tường Cộng Hòa quơ quơ tay trước mặt Tường Vinh Quang, thầm nghĩ sao tên này đơ thế, chẳng có khí chất của anh Tường chút nào.

Tường Vinh Quang ghét bỏ gạt tay Tường Cộng Hòa, cao giọng nói: “Trước đây Chu đội và Giang phó từng đến đây rồi.”

Tường Cộng Hòa ồ lên, vỗ đùi: “Đấy tui biết ngay mà. Thế mà hai người đó cứ bày đặt giở trò thần bí.”

“Hai người đó không kể cho cậu chuyện họ xuyên đến đây?” Tường Vinh Quang ngạc nhiên, nhưng nhớ lại lúc Chu Cộng Hòa đến đây cũng trưng ra vẻ mặt lạ lẫm thì liền hiểu được trước đó Giang Cộng Hòa cũng không nói.

“Nếu nói thì tui còn phải hỏi cậu chắc.” Tường Cộng Hòa khinh bỉ bĩu môi, sau đó kéo cái ghế gần đấy rồi ngồi xuống đối diện Tường Vinh Quang, “Nào, kể chuyện ở đây cho tui nghe đi.”

Tường Vinh Quang nhìn đôi mắt chân thành của người nọ, có cảm tưởng nếu như cậu nói không thì người kia đảm bảo sẽ lao vào vật cậu. Mà nhớ lại thì, lúc Chu Cộng Hòa mới đến cũng đã một phát đá Chu Vinh Quang xuống giường.

Hình như cũng không dễ chịu cho lắm.

Tường Vinh Quang đành ngồi trên giường mà kể vắn tắt một số việc ở thế giới này và hai lần xuyên không trước đó của hai người kia cho Tường Cộng Hòa.

2. Giang Ba Đào nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn chỗ của Tôn Tường vẫn chưa có người ngồi, trong đầu suy nghĩ chẳng lẽ hôm nay cậu ta ngủ dậy muộn.

Dù tính cách Tôn Tường vẫn còn trẻ con, nhưng đối với vấn đề huấn luyện lại vô cùng nghiêm túc, rất ít khi thấy cậu ta đến muộn, mà lại còn muộn tận nửa tiếng.

Giang Ba Đào thấy có chút lo lắng, cậu còn đang định quay sang nói với Chu Trạch Khải một câu rồi quay trở lại khu ký túc xá để tìm Tôn Tường. Thế nhưng Giang Ba Đào còn chưa kịp làm bất kỳ điều gì, thì đã thấy người kia trưng vẻ mặt nhăn nhó xuất hiện ở cửa.

“Sáng ra ai ăn mất cơm của chú hay sao mà mặt nhăn thế?” Đỗ Minh ngẩng đầu khỏi máy tính.

“...” Tường Vinh Quang giật giật khóe môi, cậu đúng là bị ăn mất nửa bữa sáng.

“Sao vậy?” Giang Ba Đào ngạc nhiên đi tới, giơ bảng huấn luyện ngày hôm nay lên ngang tầm mắt Tôn Tường, “Theo luật thì đến muộn phải tập luyện gấp đôi.”

“Đội phó…” Tường Vinh Quang đảo mắt, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên giải thích sự xuất hiện của tên kia như thế nào.

“Có chuyện gì à?” Giang Ba Đào hỏi.

“Chuyện là…”

“Ta da… Tui nè tui nè!!!”

Tường Vinh Quang còn chưa kịp nói hết câu, thì một giọng nói tương tự cậu vang lên trong phòng, sau đó một bóng người nhảy ra từ sau lưng Tường Vinh Quang, vừa nhìn mọi người vừa cười nham nhở chỉ tay vào bản thân.

Chu Trạch Khải ồ lên, Phương Minh Hoa cười cười, Đỗ Minh bấm nhầm bàn phím khiến Ngô Sương Câu Nguyệt rơi hẳn xuống hố, còn Lữ Bạc Viễn và Ngô Khải cũng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.

Trong phòng huấn luyện nhất thời chỉ có tiếng máy điều hòa vang lên.

“Mọi người sao thế?” Tường Cộng Hòa vui vẻ nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của mọi người.

“Khụ…” Cuối cùng vẫn là Giang Ba Đào ở gần nhất phản ứng đầu tiên. “Cậu cũng là Tôn Tường nhỉ, mừng đến chơi.” Giang Ba Đào vươn tay.

“Khách sáo khách sáo rồi.” Tường Cộng Hòa cười ha ha bắt lấy tay Giang Ba Đào. Nhưng do cậu là quân nhân, lực tay cũng mạnh hơn bình thường nên lúc bắt tay cũng hơi dùng sức một chút. Giang Ba Đào cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ mà chịu đau.

Đỗ Minh đánh mắt với Ngô Khải, Ngô Khải hiểu ý nhìn sang Lữ Bạc Viễn, sau đó cả ba người đứng dậy đi đến chỗ Tường Cộng Hòa. Trong khi Ngô Khải kéo tay Tường Cộng Hòa, thì Đỗ Minh và Lữ Bạc Viễn đứng hai bên trái phải mà khoác vai Tường Cộng Hòa.

“Chà, người anh em, đi đường xa đến chơi có vất vả không?”

Tường Cộng Hòa được bao vây xung quanh, khoái chí nói: “Không, vừa ngủ dậy đã ở đây rồi.”

“Vậy thì tốt.” Lữ Bạc Viễn cười cười.

Rồi ba người bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, trong đầu đều đồng thời suy nghĩ, Tường Cộng Hòa ngốc chẳng khác gì Tường Vinh Quang.

3. Chu Trạch Khải có lịch chụp quảng cáo, Giang Ba Đào phải đi theo hộ giá. Trước khi cùng Chu Trạch Khải rời đi, Giang Ba Đào đi đến bên cạnh Phương Minh Hoa nhờ anh theo dõi tiến độ huấn luyện ngày hôm nay của mọi người, nhân tiện để mắt đến cả Tường Vinh Quang và Tường Cộng Hòa.

Phương Minh Hoa nhìn Tường Cộng Hòa đang ngồi trước máy tính chơi game, xung quanh là nhóm Đỗ Minh và Tường Vinh Quang. Anh cười khẽ, vỗ vai Giang Ba Đào nói yên tâm.

Hôm qua vừa thi đấu nên lịch huấn luyện ngày hôm nay cũng không nhiều, mọi người đều có thể vừa chơi vừa huấn luyện nên nhóm Đỗ Minh rất thoải mái dạy Tường Cộng Hòa chơi Vinh Quang. Tường Vinh Quang nhìn Tường Cộng Hòa vừa cười hớ hớ vừa chơi Vinh Quang trong khi bản thân cậu vì đến trễ mà bị tăng bài huấn luyện, trong lòng không khỏi hừ lạnh nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Này,” Tường Cộng Hòa ngồi ngay bên cạnh Tường Vinh Quang, huých tay cậu ta. Lúc này nhóm Đỗ Minh đã bỏ cậu sang một bên để quay về luyện tập, Tường Cộng Hòa chơi một mình được một lúc thì cảm thấy nhàm chán, nên quay sang Tường Vinh Quang kiếm chuyện để nói, “Có gì chơi không? Mọi người chỉ có chơi game thôi hả? Tập thể dục thì sao?”

Tường Vinh Quang lườm nguýt, vì tên chết tiệt này đụng tay cậu mà bài huấn luyện sắp hoàn thành của cậu bị hỏng.

“Sáng sớm có tập thể dục, nhưng hôm nay cậu đến nên tui không kịp tập.” Tường Vinh Quang nói.

“Chán vậy…” Tường Cộng Hòa ngáp, ngửa cả người ra phía sau.

Tường Vinh Quang bỏ mặc cậu ta, tiếp tục quay lại luyện tập.

“Này,” Tường Cộng Hòa lại gọi.

“Sao?” Tường Vinh Quang vẫn dán mắt vào màn hình.

“Ở thế giới này có Hạo Hạo không?” Tường Cộng Hòa nghiêng hẳn người sang phía Tường Vinh Quang, nhỏ giọng hỏi.

“Hạo Hạo?” Tường Vinh Quang nhìn sang, nhíu mày.

“Đường Hạo á.” Tường Cộng Hòa cười hì hì. Lúc nãy nghe kể chuyện, cậu nhận ra có rất nhiều người mà cậu biết trong quân đội cũng có mặt ở thế giới này, vậy nên chắc hẳn hợp tác tốt nhất của cậu cũng có ở đây.

“Có. Nhưng chiến đội Hô Khiếu không ở Thượng Hải.” Tường Vinh Quang nhớ lại Giang Cộng Hòa hình như từng kể rằng Tường Cộng Hòa và Hạo Cộng Hòa là bạn tốt. Mối quan hệ có lẽ còn thân thiết hơn cả cậu và Đường Hạo ở thế giới này.

“Ế? Có hả?” Tường Cộng Hòa bật người khỏi ghế, vẻ mặt hớn hở. “Đưa tui đi gặp Hạo Hạo đi!”

“Không được.”

Tường Vinh Quang còn đang bị hành động bất ngờ của Tường Cộng Hòa làm cho giật mình, mặt đang nghệch ra chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phương Minh Hoa chẳng biết từ đâu đi đến bên cạnh hai người, trên môi vẫn duy trì nụ cười thân thiện mà nhả ra từng chữ.

“Sao lại không được?” Tường Cộng Hòa nhìn Phương Minh Hoa, không vui nói.

“Cậu không có chứng minh thư, không đi đường xa được đâu.” Phương Minh Hoa nhẹ nhàng giải thích.

Tường Cộng Hòa nghe thấy vậy, vẻ mặt bất mãn cũng biến mất, đầu gật gù: “Cũng đúng.”

Phương Minh Hoa cười vui vẻ: “Cho nên cậu ở lại đi, lát nữa sẽ cho cậu đi xem một thứ rất đặc sắc?”

Tường Cộng Hòa dí dí mũi chân, gật gật đầu.

Nhóm Đỗ Minh ở gần đó thì âm thầm ở trong lòng bật ngón tay với Phương Minh Hoa. Anh lớn của chiến đội Luân Hồi, không ra tay thì thôi, ra tay thì đến giám đốc cũng phải chịu thua.

4. Buổi trưa, do không thể để người khác nhìn thấy Tường Cộng Hòa, nhóm Đỗ Minh hùa vào nói Tường Vinh Quang ở lại chơi với Tường Cộng Hòa đi, lát nữa bọn họ sẽ mang phần cơm của cả hai quay lại phòng huấn luyện.

Bình thường phòng huấn luyện này là nơi dành cho tuyển thủ của đội hình chức thức, phòng máy của những tuyển thủ khác lẫn người của công hội ở tầng dưới. Vì thế phòng huấn luyện vốn đã vắng lại càng vắng hơn.

Tường Cộng Hòa buồn chán ngồi bên cạnh Tường Vinh Quang. Ban đầu khi mới chơi, cậu cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng nghĩ lại với một quân nhân dùng cơ bắp nhiều như Tường Cộng Hòa, bắt cậu phải cả ngày ngồi nhìn máy tính như thế này thật sự rất buồn chán.

“Ngày nào các cậu cũng phải huấn luyện như thế này sao?” Tường Cộng Hòa buột miệng hỏi.

“Ừ. Thỉnh thoảng cũng sẽ đi chụp quảng cáo.” Tường Vinh Quang thuận miệng trả lời.

Tường Cộng Hòa nghe thấy Tường Vinh Quang được làm người mẫu thì hai mắt sáng rực: “Làm người mẫu? Đâu đâu? Cho tui xem.”

Tường Vinh Quang được dịp khoe dáng người đẹp trai ngầu lòi của bản thân, vì vậy ngay lập tức ném cho Tường Cộng Hòa quyển tạp chí esport có hình bản thân trong đó.

“Đậu má tao biết ngay là anh Tường đẹp trai ăn ảnh mà!!!” Tường Cộng Hòa nhìn gương mặt giống y hệt mình trong tạp chí, miệng không khỏi xuýt xoa khen ngợi.

Tường Vinh Quang được khen, cảm thấy vô cùng tự hào. Thế nhưng khi xoay người nhìn người kia đang vui vẻ xem tạp chí, không hiểu sao ý cười trên gương mặt lại nhạt dần, trong đầu cũng đột nhiên nhớ đến lời nhận xét của Giang Cộng Hòa và Chu Cộng Hòa dành cho cậu ta.

“Sao thế?”

Tường Vinh Quang ngẩng người một lúc, tận đến khi Tường Cộng Hòa gọi thì mới bừng tỉnh.

“Không có gì.” Tường Vinh Quang xua tay, nhưng nét mặt vẫn không khá hơn là mấy.

Tường Cộng Hòa cảm thấy kỳ lạ, chính xác là từ khi cậu mới đến thế giới này đã thấy người giống y hệt mình không được bình thường cho lắm. Cậu ta thỉnh thoảng lại trưng ra vẻ mặt ngu ngu trên gương mặt đẹp trai ngầu lòi của cậu, thỉnh thoảng lại nhanh nhảu tự kiêu về bản thân giống y hệt cậu, nhưng Tường Cộng Hòa nghĩ một lúc, lại cảm thấy ở cậu ta cũng có sự xa cách nào đó.

Tường Cộng Hòa dễ dàng hòa nhập với những người ở đây một phần cũng là vì tính cách hướng ngoại của bản thân, phần khác là vì những người ở đây có tính cách giống hệt những người mà cậu đã biết, và quan trọng là họ cũng không nguy hiểm như những người kia. Dù sao những người kia là quân nhân đã tắm trong mưa máu súng đạn, còn những người này chỉ là người dân bình thường, cảm giác mang đến khác nhau cũng không có gì lạ.

Đối với một người ngay từ đầu đã dấn thân vào con đường phục vụ Tổ quốc như Tường Cộng Hòa, có rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài không phải cậu không hiểu, mà là không có thời gian để hiểu. Mục tiêu của cậu luôn chỉ là mỗi ngày tập luyện, mỗi ngày phấn đấu để trở thành đặc chủng quân mạnh nhất. Cậu cảm thấy rất vui khi nhìn thấy những người ở đây cũng luôn nỗ lực để giành được vinh quang của riêng họ. Cậu cảm thấy như thế rất tốt. Nhưng mỗi lần nhìn Tường Vinh Quang, cậu lại có cảm giác cậu ta cứ như đang giấu bản thân trong một cái kén, mỗi hành động đều không thật sự thoải mái.

Tuy cậu không biết cậu ta đã trải qua chuyện gì, nhưng cậu nghĩ cậu ta không đáng mặt nam nhi một chút nào.

Nếu cậu ta là quân nhân, nếu cậu ta là Đường Hạo, Tường Cộng Hòa chắc chắn đã lôi cậu ta ra đánh nhau một trận để cậu ta bớt làm màu lại.

Nhưng cậu ta không phải quân nhân, cũng không phải Đường Hạo, mà Tường Cộng Hòa cũng tự biết bản thân không thể can thiệp vào đời tư của một người mà cậu còn chưa gặp được hai mươi tư tiếng.

Chỉ là nhìn dáng vẻ ấy thuộc về người giống y hệt mình, Tường Cộng Hòa lại cảm thấy khó chịu.

5. Buổi tối hôm đó cả đội Luân Hồi kéo Tường Cộng Hòa đi xem trận đấu của Việt Vân và Tân Gia Thế.

Màn hình lớn trong phòng họp được kéo xuống, mọi người nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí của bản thân, Tường Cộng Hòa tuy không hiểu gì hết nhưng vẫn kéo ghế ngồi gần Tường Vinh Quang.

Gần đến giờ thi đấu, Giang Ba Đào mở máy tính kết nối với màn hình chiếu, thấy mọi thứ ổn thỏa thì tắt đèn phòng, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.

Một loạt hình ảnh giới thiệu lướt qua trên màn hình, Tường Cộng Hòa có chỗ hiểu chỗ không, cậu liếc mắt nhìn một lượt những người trong phòng, thấy mọi người đều khá chăm chú nhìn màn hình, vì thế đành quay đầu lại tiếp tục xem. Thế nhưng đúng lúc này, giọng nói y hệt cậu lại vang lên.

“Việt Vân là chiến đội đầu tiên của tui. Còn Tân Gia Thế…” Giọng Tường Vinh Quang nghe không ra cảm xúc gì, “Trước đó tên chiến đội là Gia Thế. Trước khi đến Luân Hồi, tui cũng từng ở đó.”

Tường Cộng Hòa còn đang mải nhìn màn hình, nghe Tường Vinh Quang nói thì chỉ gật gù, thế nhưng đến khi cậu ta không nói nữa, trong đầu cậu mới xâu chuỗi lại được mọi việc, vì vậy giật mình quay sang nhìn Tường Vinh Quang.

“Vậy cậu không phải vẫn luôn ở đây à?” Vì ngay từ đầu Tường Cộng Hòa đã đến trung đội VI, thế nên cậu cũng nghĩ Tường Vinh Quang cũng ở Luân Hồi ngay từ đầu.

“Ừ.” Tường Vinh Quang gật đầu.

Rồi cậu ta cũng không nói gì thêm nữa.

Tường Cộng Hòa thấy vậy cũng không tiện hỏi thêm. Cùng lúc ấy trận đấu đầu tiên cũng bắt đầu, tất cả mọi người đều nghiêm túc xem thi đấu. Dù không hiểu gì hết, nhưng Tường Cộng Hòa cảm thấy bản thân như bị bầu không khí trong trận đấu và những người ở đây ảnh hưởng, vì thế gương mặt cũng đặc biệt nghiêm túc mà theo dõi trận đấu.

Cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Tường Cộng Hòa chỉ tập trung xem mà quên mất mọi thứ xung quanh. Cậu thấy mình như trở lại quãng thời gian còn là chuẩn đặc chủng, phải trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện tàn khốc, nhưng bản thân lại chưa từng từ bỏ. Cậu bỗng hiểu tại sao Chu Cộng Hòa và Giang Cộng Hòa đều cảm thấy vui vẻ sau khi đến thế giới này. Bởi lúc theo dõi những người này thi đấu, lúc nhìn thấy bọn họ vì muốn đem về vinh quang mà cố gắng hết sức, ý chí chiến đấu không hề suy giảm dù cho đang ở trong tình huống bất lợi, đồng thời bên tai vang lên tiếng thảo luận sôi nổi của những thành viên Luân Hồi, lại nghe thấy tiếng bút bi lăn trên mặt giấy vang lên những tiếng sột soạt phát ra từ chỗ Giang Ba Đào, Tường Cộng Hòa nghĩ, thật ra những người này cũng rất giống với bọn họ.

6. Sau khi xem xong, mọi người rủ nhau ăn tối rồi mới trở về phòng. Trước khi tạm biệt, mỗi người đều bước đến ôm Tường Cộng Hòa, cũng nhân tiện gửi lời hỏi thăm Giang Cộng Hòa và Chu Cộng Hòa. Tường Cộng Hòa vui vẻ gật đầu, cậu cảm thấy bản thân đã trải qua một ngày rất ý nghĩa.

Thế nhưng khi những người kia vừa đóng cửa phòng, Tường Cộng Hòa lại quay sang Tường Vinh Quang, “Đi uống chút không?”

Tuyển thủ chuyên nghiệp không uống bia, chiến đội cũng có luật không được tùy tiện uống, nhưng vì Tường Cộng Hòa nhất định muốn uống, Tường Vinh Quang đành lẻn ra ngoài mua, sau đó cả hai trốn lên sân thượng chiến đội Luân Hồi.

Gió những ngày đầu tháng mười hai thật sự rất lạnh, thế nhưng trong khi Tường Vinh Quang run cầm cập, Tường Cộng Hòa lại cười ha ha như không có chuyện gì mà mở nắp chai bia uống.

“Lạnh thế này đã nhằm nhò gì, đến Bắc Cực mà bọn tui còn đến rồi.” Tường Cộng Hòa uống một ngụm bia, cảm nhận được thứ chất lỏng ấy len lỏi khắp các mạch máu, tâm tình liền sảng khoái hẳn lên.

Tường Vinh Quang cũng từng nghe Giang Cộng Hòa kể vắn tắt về Tường Cộng Hòa lúc còn là chuẩn đặc chủng. Giang Cộng Hòa nói cậu ta thật sự rất giỏi, nhưng tính cách vẫn khá bướng bỉnh.

“Mọi người rất ngầu.” Tường Vinh Quang thật lòng khen. Đối với cậu mà nói, người có thể định hình được con đường của bản thân và quyết tâm đi đến đích đều đáng để khâm phục. Những điều này trước đây cậu không hề để ý nên không hiểu, sau này mới nhận ra bản thân thật sự đã bỏ qua rất nhiều thứ.

“Ha ha.” Tường Cộng Hòa đắc ý cười, nhưng cũng không biết có phải do men rượu, hay do bị những gì đã thấy ngày hôm nay làm ảnh hưởng, cậu chợt nhớ lại những ngày bản thân còn ở Vạn Tuế Quân. “Kì thực hồi đầu tui là một thằng oắt con ai cũng không cần.”

Tường Vinh Quang nghệt mặt, tỏ ý không hiểu.

“Lúc mới gia nhập quân đội, tui thuộc Vạn Tuế Quân của Thiếu Tướng Diệp Tu. Lúc đó mọi người đều cảm thấy tui phiền phức, gây rối, không có trật tự. Ai cũng không cần. Quăng tới quăng lui, cuối cùng Thiếu Tướng phải nhận tui. Sau này lúc mới thành chuẩn đặc chủng, thời gian đầu tui cũng gây rối đủ kiểu. Giờ nghĩ lại cũng thật sự hoài niệm.” Tường Cộng Hòa lại ngửa mặt uống một hơi hết chai bia.

Tường Vinh Quang ngạc nhiên, cậu không hề được nghe kể những chuyện này, vì thế trong ấn tượng của cậu thì Tường Cộng Hòa rất giỏi, rất ngầu, cũng khiến cậu không nhịn được mà ghen tị.

“Sau này lăn lộn và trải qua nhiều chuyện rồi, tui vẫn thỉnh thoảng nghĩ lại mấy chuyện ngày trước của mình. Tui không chối bỏ quá khứ của bản thân mà coi đó là động lực để mình phấn đấu chạy đua về phía trước.” Tường Cộng Hòa quay sang nhìn thẳng Tường Vinh Quang, trên môi là nụ cười tự hào. “Chỉ cần bản thân luôn làm tốt nhiệm vụ của mình… à phải là trên cả tốt mới đúng, tui thấy như thế là đủ rồi, đồng thời đây cũng là cách để cảm ơn những người đã lo lắng và giúp đỡ tui.”

Tường Vinh Quang ngẩn người, trong đầu lần lượt lướt qua rất nhiều sự kiện mà cậu đã trải qua, cũng như lướt qua rất nhiều gương mặt mà cậu quen thuộc, để rồi cuối cùng là hình ảnh từng thành viên trong chiến đội Luân Hồi.

Tường Vinh Quang luôn cảm thấy trong lòng bản thân có một gút mắc, cũng không biết phải gỡ bỏ ra sao, ngay cả Giang Ba Đào vẫn luôn là người để ý đến suy nghĩ của từng thành viên trong chiến đội, cậu cũng không biết nên nói với anh ta về vấn đề của bản thân như thế nào.

Ấy vậy mà chỉ một câu của Tường Cộng Hòa, cậu lại nhận ra được rất nhiều thứ.

Tường Cộng Hòa nhìn vẻ mặt của người kia từ mờ mịt trở nên sáng rõ, trên gương mặt cũng thấp thoáng nụ cười, trong lòng cậu cũng vui theo. Tường Cộng Hòa cầm một chai bia khác ném cho Tường Vinh Quang, cao giọng nói:

“Bây giờ thì cậu có thể trở thành người anh em của anh Tường rồi đấy. Nào, uống với anh Tường.”

Tường Vinh Quang nhận lấy chai bia, đang định nói rằng bản thân không được uống. Nhưng khi ngẩng đầu lên, lại thấy hình bóng người trước mặt dường như ngày một mờ dần. Lúc đầu cậu còn nghĩ do trời tối nên nhìn nhầm, nhưng khi nhìn xuống bàn tay gần như sắp trong suốt của người kia, cậu nhận ra người kia sắp đi rồi.

“Ừ.”

Hai chai bia cụng vào nhau. Hai người cũng nhìn nhau cười.

Sau đó một chai bia rơi xuống, tạo nên một tiếng vang không hề nhỏ giữa không gian tĩnh mịch.

Tường Vinh Quang vẫn nhìn thẳng, thế nhưng người kia đã không còn ở đó nữa.

Rồi Tường Vinh Quang mở nắp bia, cậu chợt nghĩ rằng hôm nay phá lệ uống một chút chắc cũng không sao.

“Cảm ơn cậu.”

Tường Vinh Quang cười khẽ.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#7
Thật tốt quá, Tường Tường, Cừu Cừu!

Ơ mà chuyện của Hạo Hạo với Tường Tường lần trước đâu mất rồi ợ?
 

Kazeshizu

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
150
Số lượt thích
1,513
Location
Dòng sông mùa hè
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
#8
Phần 4. Chuyện ngày Chu Giang Tường mất tích


1. Khi Giang Ba Đào mất tích

Từ ngày Giang Ba Đào gia nhập trung đội VI, Chu Trạch Khải phải luôn trong tình trạng đứng ngồi không yên nhìn đội phó nhà mình bị những người khác đến mượn đi mất. Thế nhưng dù không thích, Chu Trạch Khải cũng không biết phải làm sao. Mà Giang Ba Đào dù đã khôn khéo từ chối bảy tám lần, cũng không thể từ chối nốt hai ba lần còn lại.

Hàn Văn Thanh cũng là một trong những cử viên thường xuyên đến mượn đội phó Trung đội VI.

Hôm đấy có cuộc họp với lãnh đạo, Hàn Văn Thanh theo thói quen đến Trung đội VI để kéo Giang Ba Đào đi họp cùng mình. Thế nhưng đến nơi, tìm tới tìm lui một hồi cũng không thấy Giang Ba Đào đâu, trong đầu anh liền xuất hiện ý nghĩa rằng Chu Trạch Khải giấu người.

Thế nên Chu Trạch Khải đang chạy việt dã trên sân thì bất thình lình bị một người chặn ngang. Mà nếu không phải anh dừng kịp, đảm bảo Hàn Văn Thanh cũng không nể tình đạp anh một phát sang một bên.

Đậu má hôm nay Đại đội trưởng bị làm sao!!!

Chu Trạch Khải sớm đã nhận ra đòn tấn công của Hàn Văn Thanh, vì vậy nhanh nhẹn lách mình sang một bên để tránh cú đạp trực tiếp ấy. Thế nhưng khi vừa hoàn thành xong động tác lăn người trên sân cực hoàn mỹ, Chu Trạch Khải nhìn lên Hàn Văn Thanh, trong mắt như muốn bốc lửa.

“Có việc gì sao?” Chu Trạch Khải đứng dậy, đối diện với Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh lại chẳng có vẻ gì là để ý đến hành động vừa rồi của mình, thản nhiên hất cằm hỏi Chu Trạch Khải: “Tiểu Giang đâu rồi?”

Trong đầu Chu Trạch Khải có hàng ngàn con ngựa chạy qua. Đậu má tìm đội phó không thấy là đi ra đạp anh thế mà được à!!!

Chu Trạch Khải ôm một bụng khó chịu mà thầm rủa Hàn Văn Thanh trong đầu. Nhưng sau khi xua tan đám mây mịt mù trong đầu, anh mới nhận ra vấn đề trong câu hỏi của Hàn Văn Thanh.

“Anh không thấy Giang?” Chu Trạch Khải nhíu mày. Hôm nay Giang Ba Đào không có nhiệm vụ cần phải ra ngoài, vậy nên theo lẽ thường thì anh ta sẽ ở trong Đại đội. Thế nhưng Hàn Văn Thanh lại không phải giống kiểu người mới chỉ không thấy người đâu đã vô duyên vô cớ ra chặn đầu anh như thế này.

Hàn Văn Thanh sầm mặt, ánh mắt nhìn Chu Trạch Khải như muốn nói, nếu thấy cậu ta thì tôi còn tìm cậu làm quái gì!

“Hay là ai đến mượn người rồi?” Chu Trạch Khải thấy Hàn Văn Thanh như vậy, cũng không cần chờ anh ta lên tiếng trả lời thì trong lòng cũng tự có đáp án. Anh lẩm bẩm trong miệng, đúng là từ sáng đến giờ anh không hề nhìn thấy Giang Ba Đào. Nhưng một người nghiêm túc cẩn trọng như Giang Ba Đào, chắc chắn không bao giờ đi đâu mà không báo với anh một tiếng.

Hàn Văn Thanh nghe thấy Chu Trạch Khải hỏi ngược lại mình, lập tức hừ lạnh. Hôm nay anh cần Giang Ba Đào đi họp với mình, thế mà dám có người nẫng tay trên trước.

Đúng lúc hai người họ còn đang bận suy nghĩ rốt cuộc ai là kẻ đã bắt cóc Giang Ba Đào, thì Trương Tân Kiệt không biết từ đâu lù lù đi đến, vừa đẩy gọng kính vừa nhìn Chu Trạch Khải mà hỏi.

“Tôi không tìm thấy tiểu Giang. Cậu có gặp cậu ta không?”

Chu Trạch Khải ngẩn người, cùng lúc đó bắt gặp ánh mắt của Hàn Văn Thanh cũng đang khá ngạc nhiên. Cả hai người họ đều nghĩ chắc là Trương Tân Kiệt bắt Giang Ba Đào đi mất, nhưng với tình hình này thì có lẽ không phải rồi.

Trương Tân Kiệt sau khi nghe hai người kia nói, sắc mặt nhất thời trầm xuống. Chu Trạch Khải không gặp Giang Ba Đào từ sáng, mà Giang Ba Đào cũng không có trong phòng. Hàn Văn Thanh và anh cùng đến tìm người nhưng không thấy, vậy rốt cuộc Giang Ba Đào đã đi đâu?

“Cậu ta không có xin phép nghỉ?”

Hàn Văn Thanh hỏi. Lúc này ba người bọn họ đang mỗi người đứng ở một hướng đối mặt vào nhau.

Trương Tân Kiệt lắc đầu, “Không có.” rồi quay sang Chu Trạch Khải hỏi, “Cậu ta không nói gì cậu sao?”

Chu Trạch Khải trưng ra vẻ mặt vô tội.

“Hay là ai khác mượn cậu ta đi rồi?” Hàn Văn Thanh khoanh tay trước ngực.

“Ai cơ?” Chu Trạch Khải hỏi ngược lại.

Hàn Văn Thanh liếc anh, ý bảo nếu tôi biết thì tôi còn đứng đây à.

Trương Tân Kiệt là người nghiêm túc suy nghĩ việc Giang Ba Đào mất tích nhất. Anh là Chính Ủy, mấy việc quản lý người này thuộc về anh, và Giang Ba Đào lại không phải kiểu người tùy hứng mà làm việc không thông báo. Thế nên đối với việc Giang Ba Đào đột nhiên mất tích khiến anh có chút lo lắng.

“Chẳng lẽ Trương Giai Lạc hay Phương Duệ kéo tiểu Giang đi đâu rồi?”

“Yo, Tân Kiệt! Gọi gì tui đó?”

Trương Tân Kiệt mới vừa buột miệng đưa ra phỏng đoán của mình, ai ngờ chẳng biết Trương Giai Lạc từ đâu xuất hiện rồi nhảy vào nói.

Trương Tân Kiệt nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Trương Giai Lạc, nhíu mày, lạnh lùng gạc tay anh ta khỏi vai mình.

Chu Trạch Khải thở dài, cuối cùng anh vẫn phải lên tiếng hỏi Trương Giai Lạc có nhìn thấy Giang Ba Đào hay không.

“Tiểu Giang? Không thấy.” Trương Giai Lạc ngạc nhiên nhảy dựng lên. “Đậu má tiểu Giang mất tích!!?? Đậu má Chu Trạch Khải cậu làm đội trưởng kiểu gì đấy, tiểu Giang đi đâu cũng không biết!!! Này không giữ được người thì nói tiểu Giang đến trung đội của anh!”

Chu Trạch Khải bĩu môi, cúi đầu thầm chửi Trương Giai Lạc, cháy nhà hôi của thật chẳng ra làm sao.

“Hay là Duệ ngu ngốc kéo Giang đi?” Chu Trạch Khải sau khi mắng Trương Giai Lạc xong, ngẩng đầu nói ra ý kiến của bản thân. Dù sao Phương Duệ vẫn thỉnh thoảng bất thình lình đến Trung đội VI rồi kéo Giang Ba Đào đi mà không thèm hỏi ý kiến của anh.

“Đậu má Chu Trạch Khải mày gọi ai là ngu ngốc đấy!!!”

Nhắc vàng nhắc bạc thì không thấy đâu, nhưng nhắc người thì lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc. Chu Trạch Khải vừa dứt lời, Phương Duệ đã chẳng biết từ đâu nhảy ra. Nếu không phải có một Hàn Văn Thanh đang trưng vẻ mặt muốn giết người, một Trương Tân Kiệt đang mặt lạnh với hàng chữ “cấm lộn xộn” trên mặt, và một Trương Giai Lạc đang nhìn chằm chằm anh, thì hẳn là Phương Duệ đã nhào tới đánh nhau với Chu Trạch Khải.

Và vào lúc mà Phương Duệ còn chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra với bốn con người kia, thì trong đầu của bốn người kia lại đang đồng loạt suy nghĩ:

“Đệt, Phương Duệ ở đây thì Giang Ba Đào đi với ai??!!”

2. Khi Chu Trạch Khải mất tích

Giang Ba Đào dậy rất sớm. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, anh rời khỏi phòng, sau đó đi đến gõ cửa phòng của Chu Trạch Khải.

Ngày hôm qua, cuộc họp bàn về chiến dịch sắp tới kéo dài đến gần giờ đi ngủ mới kết thúc. Trên đường trở về ký túc xá, Chu Trạch Khải nói với Giang Ba Đào rằng bắt đầu từ hôm nay anh muốn tăng cường luyện tập để chuẩn bị cho nhiệm vụ. Giang Ba Đào cảm thấy như thế rất tốt, vì vậy anh nói rằng sẽ cùng luyện tập với Chu Trạch Khải. Thế nên lúc này Giang Ba Đào mới đến phòng gọi Chu Trạch Khải cùng đi luyện tập. Chỉ có điều dù anh gõ cửa như thế nào thì trong phòng cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Giang Ba Đào nghĩ, chẳng lẽ Chu Trạch Khải đã đi luyện tập một mình trước rồi? Nghĩ như vậy, anh đến sân bắn để tìm Chu Trạch Khải, nhưng dù đã chạy cả trăm kilomet xung quanh khuôn viên Đại đội, anh vẫn không tìm thấy đội trưởng của mình.

Đúng lúc Giang Ba Đào còn đang suy nghĩ rốt cuộc Chu Trạch Khải đã đi đâu, thì Trương Giai Lạc chẳng biết từ đâu đi tới, cũng hỏi anh có thấy Chu Trạch Khải không.

Giang Ba Đào lắc đầu, thuận tiện nhắc đến việc anh cũng đã tìm Chu Trạch Khải suốt một buổi sáng mà đến một cọng tóc cũng không nhìn thấy.

Trương Giai Lạc gật gù, vuốt vuốt cằm, thế quái nào anh lại cảm thấy vụ này quen quen.

Cả hai người cùng nhau chạy về phía nhà ăn, vừa vặn bắt gặp Trương Tân Kiệt ở đó, vì vậy Trương Giai Lạc hỏi rằng Chu Trạch Khải có xin nghỉ hôm nay hay không.

“Không.” Trương Tân Kiệt chẳng nghĩ ngợi gì mà trả lời, nhưng sau khi nhìn dáng vẻ đăm chiêu của hai người đối diện, trong đầu lại nhớ lại chuyện ngày đó, thế nên nhìn Giang Ba Đào từ trên xuống dưới một lượt, miệng lẩm bẩm, “Có thể cậu ta cũng đột nhiên biến mất như cậu dạo trước.”

Trương Giai Lạc nghe thấy vậy lập tức ồ lên, “Đúng rồi giống y sì hôm cậu biến mất luôn đấy tiểu Giang.”, sau đó anh huých tay Giang Ba Đào, “Thế rốt cuộc cậu đã biến đi đâu? Có khi tiểu Chu cũng biến đến đó đấy. Nói ra để anh đây đi kéo tên nhóc đó về nào.”

Giang Ba Đào vốn đã nghi ngờ, lúc này nghe thấy cả Trương Tân Kiệt và Trương Giai Lạc đều nhắc đến ngày anh biến mất, trong đầu anh lập tức nảy lên một ý nghĩ.

Chẳng lẽ Chu Trạch Khải cũng xuyên không luôn rồi?!

3. Khi Tôn Tường mất tích

Buổi sáng, Ngô Khải không thấy Tôn Tường ở trong phòng ký túc xá, cũng không gặp ở nhà ăn, càng không gặp ở sân tập, vì thế hốt hoảng chạy đi tìm Giang Ba Đào.

“Đội trưởng đội phó, nguy rồi không thấy Tường ngốc đâu cả!”

Giang Ba Đào đang ăn gắp miếng sườn định cho vào miệng, nghe thấy vậy thì giật giật mí mắt. Mà Chu Trạch Khải ngồi ở kế bên anh cũng chẳng khá hơn là mấy, suýt chút nữa phun thẳng ngụm canh trong miệng.

Vào khoảnh khắc Ngô Khải la toáng lên trong nhà ăn, cả hai người đều đồng thời suy nghĩ, đậu má chẳng lẽ lần này đến lượt Tôn Tường xuyên không?!

Đúng lúc này, Lữ Bạc Viễn cũng chẳng biết từ đâu nhảy ra nói: “Đội trưởng đội phó, hai người có thấy Tôn Tường không? Chính Ủy vừa nói Thiếu tướng Diệp Tu gọi điện cho anh ta nói muốn gặp Tôn Tường.”

Miếng sườn của Giang Ba Đào rơi lại khay ăn, mà Chu Trạch Khải cũng nuốt xuống ngụm canh.

Đậu má sao lại đúng lúc này gọi điện đến chứ?!

Việc hai người Chu Giang xuyên không, cả hai người bọn họ đều không nói cho ai biết, thỉnh thoảng nếu bị gặng hỏi thì chỉ nói đùa rằng họ bị đưa đến thế giới khác trong vòng một ngày. Nhưng dĩ nhiên mấy chuyện huyền huyễn kiểu này ngoại trừ Tôn Tường thì chẳng ai tin cả. Ấy thế mà người duy nhất tin chuyện xuyên không lại xuyên không luôn rồi.

“Chính Ủy nói chuyện của Trung đội VI thì Trung đội VI giải quyết.” Lữ Bạc Viễn thuật lại lời Trương Tân Kiệt nói lúc nãy.

Giang Ba Đào nghĩ một lúc rồi mới ngẩng đầu nói: “Vậy cứ nói lại là Tôn Tường hôm nay xin nghỉ rồi.”

Lữ Bạc Viễn gật gật đầu, dù không hiểu gì hết nhưng vẫn quay người chạy về phía văn phòng Chính Ủy. Mà Ngô Khải vẫn đứng gần đó, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Tui nhớ Tôn Tường đâu có xin nghỉ.”

Chu Trạch Khải ăn xong bữa sáng, bình tĩnh trả lời thắc mắc của Ngô Khải: “Ừ, cậu ta không xin nghỉ.”

“Vậy sao đội phó nói cậu ta xin nghỉ?” Ngô Khải vẫn thắc mắc.

Giang Ba Đào khụ một tiếng, “Nói chung là hôm nay cậu ta nghỉ.”

“Nếu vậy không đi tìm thì có sao không?” Ngô Khải vẫn kiên trì.

Giang Ba Đào cười cười, đương nhiên là không sao, nếu có sao thì giờ cả anh và Chu Trạch Khải đã chẳng ngồi ở đây ăn cơm rồi. Thế nhưng anh còn chưa kịp trả lời, thì Chu Trạch Khải đã đứng lên, trên mặt không có bất kỳ xúc cảm nào mà nói:

“Không cần tìm. Ngày mai cậu ta sẽ về.”

Hoàn.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#9
Mấy cái đoạn thoại =)) cười chết =)) rất có cảm giác chân thật của một lũ trai nói chuyện với nhau.
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#10
Cái trung đội này từ boss tới nhân viên đều đáng yêu chết mất :D
 
Số lượt thích: Ail

Du Vân Hữu Quy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
21
Số lượt thích
60
Location
Ở đâu cũng ở
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Hoàng, Lạc
#11
Nhóm Đỗ Minh ở gần đó thì âm thầm ở trong lòng bật ngón tay với Phương Minh Hoa. Anh lớn của chiến đội Luân Hồi, không ra tay thì thôi, ra tay thì đến giám đốc cũng phải chịu thua.
Phương Thái Hậu uy vũ
 
Số lượt thích: Ail

Bình luận bằng Facebook