Ongoing [Phụng Hoàng Hiên][Chu Giang] Ta đã nghe tiếng đập cánh bên bờ cực quang.

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#1
Ta đã nghe tiếng đập cánh bên bờ cực quang.



Ảnh minh họa được des bởi @Kazeshizu

Tên fic: Ta đã nghe tiếng đập cánh bên bờ cực quang.

Cp: Chu Giang only

Mị không sở hữu cái gì ngoài fic này, nhân vật thuộc về Hồ Điệp Lam và Toàn Chức Cao Thủ.

Tình trạng: TBC

Thể loại: Au Fantasty.

Waring: Dù sẽ cố giảm tối đa nhưng có khả năng nhân vật sẽ bị OOC.

Chú ý nho nhỏ: Đây là fic chung hệ liệt với fic "Mộng Nghe Lá Rơi Trong Tuyết" do Cụt viết, dù không dính dáng nhiều tới nó nhưng nếu được mọi người ghé nó đọc thử để nắm rõ hơn về setting thế giới này.

Link: Mộng nghe lá rơi trong tuyết

Văn án:

"Cuộc sống luôn chứa đầy sự màu nhiệm, Ba Đào ạ. Khi cuộc đời lấy đi của con một thứ gì đó thì chắc chắn cũng sẽ đem lại cho con một thứ tương đương thế."

Nhắm mắt lại, vang bên tai vẫn là giọng nói quen thuộc, âm điệu ngọt ngào năm xưa của mẹ là ngọn đuốc dẫn lối cho hắn trong suốt cuộc hành trình xuyên qua bóng đêm dài ngày của mình. Cuộc hành trình của thiếu niên Giang Ba Đào bắt đầu từ một Hạ Vũ đã bị khói lửa chiến tranh nhấn chìm và kết thúc ở một Luân Hồi quanh năm băng tuyết. Trong quá khứ ít ai biết đến ấy có những trận tuyết rơi trắng xóa, có máu chảy đỏ thẫm manh áo tang, có bầu trời cực quang rực rỡ cùng những chú thiên nga kiều diễm đập cánh bay và hơn tất cả mọi thứ, trong đêm tuyết ấy có nụ cười của Người.

Chuyện xưa đã qua lâu, những gì bí mật về thân thế của hắn lẫn cơ duyên gặp được Người đã sớm bị những trận bão tuyết khắc nghiệt ở nơi cực Bắc che lấp. Nhưng dẫu có qua bao nhiêu ngày tháng, Giang Ba Đào vẫn nhớ như in tấm áo năm xưa Người tặng mình vào một đêm đông lạnh giá, nhớ mãi ánh nhìn, tiếng nói ngập ngừng mà thanh tựa tiếng chuông ngân trong nhà thờ một sáng chủ nhật.

"Đàn thiên nga, bầu trời... Nhất định gặp lại."


---

Mục lục:


 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Chương I: Lần đầu gặp nhau vẫn còn là thiếu niên
---​
“Tiểu Giang, con nhớ cho kỹ lời mẹ… Dù bất cứ giá nào con cũng phải sống, sống thay cả phần của chúng ta.”​
Giọng nói thều thào, gương mặt phúc hậu cùng nụ cười dịu dàng lần nữa lại xuất hiện trong giấc mơ của kẻ viễn xứ như để gợi nhắc lại chuyện xưa. Tiếc thay, nó chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp bị nhấm chìm bởi sắc đỏ của lửa đỏ hung tàn, của máu và cả của cái chết. Những hình ảnh đáng sợ đó cứ mãi ám ảnh, chưa một giây nào buông tha dẫu cậu đã tự nhủ hàng hàng ngàn lần rằng phải cố gắng quên chúng đi.​
Ngồi co ro bên cạnh một hòn đá lớn ven đường, cậu nhóc gầy gò cố thu người lại, trốn tránh cái lạnh thấu xương đang bủa vây. Nhưng dù có làm như thế, cơ thể nhỏ bé vẫn run lên liên tục, hai hàm răng va vào nhau lập cập làm cậu đau. Cái lạnh như muốn đòi mạng đang làm các giác quan dần tê liệt, ép cậu phải tự tìm cách để không bị cơn bão tuyết này nuốt chửng ý thức. Nhóc con cắn mạnh một cái, làm bờ môi tái nhợt, khô khốc bắt đầu gỉ ra thứ chất lỏng màu đỏ. Mùi tanh nồng xộc vào mũi khiến cậu nhóc cảm thấy khó chịu tới phát nôn. Nếu không phải cơn đau là thứ duy nhất có thể giúp cậu giữ lại được chút tỉnh táo, cậu sẽ tuyệt đối không hành động như thế.​
Không gian trước mặt nhóc con dường như chỉ còn lại tuyết. Tuyết rơi trắng xóa, nhấn chìm vạn vật vào thứ sắc màu thê lương, ảm đạm nhưng cũng tinh khiết, đẹp đẽ vô ngần.​
Giữa trời đất như được ai đó khéo léo phủ lên một tấm lụa trắng mềm mại, đột nhiên xuất hiện những đốm xam xám như chia không gian ra làm hai nửa. Những chấm ấy lớn dần lớn dần trong tầm mắt của cậu nhóc đang dần lịm đi vì lạnh. Ban đầu, cậu còn nghĩ mình mệt quá mà hoa mắt rồi. Chỗ hoang vu như vậy tìm ra một bóng người đã không khác gì mò kim đáy bể, vậy mà hình ảnh mà mắt cậu thu được lại là rất nhiều người đang đi về hướng này.​
Trong làn mưa tuyết trắng xóa, đoàn xe lớn do đám sói tuyết kéo đang băng băng đi trên con đường lớn vắng vẻ. Họ đã gần chạy qua chỗ của cậu rồi, Giang Ba Đào cắn môi lần nữa, cố gắng dồn hết sức để cử động. Đây có thể là cơ hội sống cuối cùng của cậu, bằng mọi giá cậu phải nắm cho bằng được nó.​
Tuy nhiên, cơ thể đã trải qua mấy ngày không ăn không uống, lại bị cái lạnh ở nơi này làm tê cứng đã hoàn toàn không nghe theo sai khiến. Giang Ba Đào không đứng dậy được, thậm chí cổ họng khô rát cũng không thể cất tiếng kêu cứu. Tựa như, số phận đã đẩy cậu vào bước đường cùng, dẫu cậu có cố gắng giẫy dụa thì chút sức tàn cũng không thể chống lại số mệnh đã định sẵn. Cậu không muốn chết như vậy. Trái tim nóng trong lồng ngực này phải tiếp tục đập vào ngày mai, ngày kia và nhiều ngày nữa. Lời mẹ cậu trăn trối vẫn văng vẳng bên tai, thúc giục cơ thể yếu ớt phải làm gì đó để tự cứu ấy mình.​
Bỗng, cơn bão tuyết ngừng lại.​
Bóng đêm đột ngột bị đẩy lùi, bầu trời rực rỡ ánh sáng cứ thế hiện ra trước mắt nhóc con xa lạ.​
Đây là…​
Cực quang !​
Như một dải lụa đa sắc ai bỏ quên trên nền trời, cực quang hiện ra với tất cả sự tráng lệ vốn có của mình. Dải sáng tuyệt đẹp uốn lượn bầu trời đêm, lúc cuộn lại, khi bung ra, như thể đang vui đùa trên ngân hà lấp lánh vô vàn ánh sao. Cùng lúc ấy không biết từ đâu những kêu gọi bầy của những con thiên nga Tuyết vang lên-chúng là loại động vật chỉ có ở tại Luân Hồi và rất ít khi được bắt gặp. Một con, hai con, ba con và không biết có bao nhiêu con thiên nga như vậy cất cánh bay lên bầu trời, điểm tô vào bầu trời rực rỡ những đốm sáng làm người ta xao xuyến.​
Đây là lần đầu tiên, Giang Ba Đào thấy được một cảnh tượng kỳ vĩ như vậy. Toàn bộ những cảnh tượng hoa lệ ấy được thu vào đáy mắt Giang Ba Đào khiến tim cậu như ngừng đập. Thiếu niên biết ngây ra, thụ hưởng trọn vẹn bữa tiệc thị giác thiên nhiên đang phô diễn trước mặt mình. Giữa lúc tạo hóa trình diễn một buổi dạ vũ mê lòng người, Giang Ba Đào lại nghe thấy những tiếng bước chân.​
Trong ánh sáng mờ ảo của cực quang, có người đang đến gần cậu. Giang Ba Đào ngây người, đầu óc của cậu bỗng nhiên mụ mị. Cậu nhớ đến câu chuyện cổ tích mà mẹ mình hay kể lúc còn sống. Trong số đó có câu chuyện về sự ra đời của cực quang, rằng ở phương Bắc xa xôi ấy mỗi lần cực quang xuất hiện, vị thần theo hầu của nữ thần ban mai sẽ hiện ra, ban cho người ta một điều ước. Bây giờ điều ấy thành sự thật ư?​
Thiếu niên này hẳn là từ trong đoàn xe ấy nhảy ra. Cậu ta đi trước, liền có một người chạy theo sau, một tay cầm dù che tuyết rơi lên tóc mai, một tay vội vã khoác lên người thiếu niên một tấm áo choàng cỡ lớn.​
Giang Ba Đào ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên. Nhìn qua, cả hai chỉ tầm tuổi nhau. Ấy vậy mà, gương mặt có phần non nớt của thiếu niên kia đã sớm lộ ra vẻ tinh anh siêu việt, hơn hẳn những người đi cùng, càng khác xa với cậu nhóc đối diện. Ẩn dưới lớp mi cong là một đôi mắt sâu tuyệt đẹp, mang sắc xanh của đá Garnet. Ánh nhìn của thiếu niên thấp thoáng dưới làn tóc đen mềm mại, dịu êm như trăng non đêm xuân Hạ Vũ khiến bất cứ ai một lần trông thấy đều phải say lòng.​
Ở cậu ta không thể tìm ra chút yếu nhược, cũng không thấy nửa phần cương ngạnh, chỉ có một nét đạo mạo, cao quý khó lòng bì kịp của hoàng thất. Thế nhưng, nếu ai đó lỡ chạm vào ánh mắt của người sẽ nhận ra, ẩn sâu trong cái ôn hòa, nhã nhặn kia là một lớp khí tức khổng lồ, áp bức đến ngạt thở.​
Giang Ba Đào nhìn người đang đứng trước mặt, không khỏi một nở nụ cười yếu ớt.​
Áp bức thì làm sao?​
Nguy hiểm thì thế nào?​
Dù sự thật có như vậy, chả ai có thể phủ nhận được một điều: người thiếu niên đang khoác lên mình tấm áo choàng lông cáo đẹp hơn tất cả những gì cậu từng được chứng kiến.​
Một vẻ đẹp không thể nhầm lẫn, càng không thể pha trộn, mang theo cả cái lạnh lẽo của vùng đất Luân Hồi.​
Trái lại, Giang Ba Đào cả người chỉ có một manh áo mỏng tanh rách rưới che chắn. Gương mặt tái nhợt, nhem nhuốc đất cát lẫn máu đã khô lại từ lâu. Đôi đồng tử đã dần mất đi vẻ tỉnh táo vì cái lạnh và sự đói khát sau nhiều ngày phải trốn chạy, giành giật lấy mạng sống của cậu khiến người ta phải đau lòng. Nhìn Giang Ba Đào bây giờ, ai cũng nhận ra cứ thế này thì chốc nữa thôi, cậu nhóc sẽ chết bởi cái lạnh lẽo tột cùng của mùa đông khắc nghiệt.​
Đây là đất của Luân Hồi, nơi mà dù xuân hạ thu đông bốn mùa thay phiên ngự trị cũng không thể có nổi một ngày mặt đất không tuyết. Ngay cả người bản xứ đã quen dần với cái lạnh khắc nghiệt của vùng cực Bắc, vào khoản thời gian này cũng rất hạn chế ra ngoài. Bởi, không ai có thể hiểu rõ được câu nói:“Cái lạnh của mùa đông có thể lấy mạng bất kỳ ai.” hơn người dân Luân Hồi. Họ đã ở đây qua nhiều thế hệ, đã sớm biết ở đây tạo hóa luôn luôn thách thức sự chịu đựng của con người như thế nào.​
Thiếu niên xinh đẹp nhìn người bạn đồng trang lứa trước mắt, quay lại ra hiệu cho người đang dùng ô che cho mình gì đó. Người con trai ấy nhìn qua chỉ lớn hơn hai người mấy tuổi, đăm đăm nhìn về cậu nhóc yếu ớt đang dần gục xuống. Anh còn chưa kịp mở lời gì thì thiếu niên đã bất ngờ cởi áo choàng trên người mình ra. Dưới con mắt sửng sốt của anh và những người khác, cậu ta đem áo của mình nhẹ nhàng choàng quanh người Giang Ba Đào.​
Sau đó, thiếu niên quay đầu, nhìn vào mắt người thanh niên phía sau như thể xin điều gì đó. Phương Minh Hoa trước ánh mắt khẩn cầu này cũng không đành từ chối. Dẫu bản thân anh cũng không biết cậu nhóc kia là ai, từ đâu đến, cậu đã trải qua việc gì nhưng anh không thể quên rằng mình là một dược sư. Cứu người là chức trách cũng là sứ mạng lớn nhất của anh khi bắt đầu dấn thân vào con đường học y đây là điều anh một phút nào dám quên.​
Phương Minh Hoa nhẹ vỗ vai thiếu niên đi cùng mình như trấn an, đưa ô cho cậu cầm rồi mới cúi người xuống xem thử. Trong lúc ấy, thiếu niên tuấn mỹ một tay cầm ô, đôi mắt sâu thi thoảng khẽ chớp chứa đầy sự ưu tư, lo lắng cho người bạn đồng trang lứa dẫu đây là lần đầu họ gặp nhau.​
Sau một hồi, Phương Minh Hoa xác định không có vết thương hay độc tính nào trên người Giang Ba Đào mới mỉm cười lên tiếng trấn an người đang đứng bên cạnh mình. Thiếu niên nghe thấy thế, đôi mắt ánh lên một sự vui vẻ đơn thuần, gật gù tỏ vẻ mình hoàn toàn yên tâm về nhận định của anh.​
Phương Minh Hoa thấy thế chỉ lắc đầu, quay sang kêu người tiếp tục mang vài thứ đến. Dù cơ thể Giang Ba Đào không mang vết thương nặng hay chịu một loại độc tính nào thì anh vẫn thừa sức hiểu chỉ cái cái lạnh của vùng đất này cũng thừa sức bóp nghẹt sinh mạng yếu ớt này. Trước hết phải giữa ấm cho cậu, một chiếc áo choàng là chưa đủ. Phương Minh Hoa vội nhét vào miệng Giang Ba Đào vài liều thuốc và ép cậu phải nuốt xuống. Khi người của anh đem những thứ anh yêu cầu tới cũng là lúc thiếu niên đi cùng "giành việc" của anh.​
Thiếu niên kia một tay cầm một chiếc hộp lớn đặt vào tay Giang Ba Đào, một tay nắm chặt lấy những ngón tay đã lạnh đến gần như đông đá của cậu như thể cho cậu thêm hơi ấm. Giang Ba Đào lúc này cũng không biết là nhờ thứ thuốc mình bị ép uống hay là cái nắm tay của cậu thiếu niên lạ mặt, cậu đã bắt đầu lấy lại sự tỉnh táo của mình. Hết nhìn vào gương mặt đẹp không lấy một góc chết trước mặt, Giang Ba Đào lại nhìn thứ mình vừa nhận được. Ngoài một bộ y phục giữ ấm chỉ nhìn qua thôi cũng biết là được dệt bằng loại vải thượng hạng, còn có lương khô, bánh mì, một bình nước ấm và một lò sưởi cầm tay bằng ngọc. Dường như còn thấy thiếu gì đó, thiếu niên cất tiếng dặn dò thêm.​
“Hướng Bắc, làng, gần.”​
Ngừng một chút, cậu lại nói tiếp.​
"Đàn thiên nga, bầu trời... Nhất định gặp lại."​
Dù rằng câu chữ ngắn ngủi, mới nghe có vẻ khó hiểu nhưng kỳ lạ là Giang Ba Đào có thể đọc được ý nghĩa trong chúng một cách vô cùng rõ ràng. Thấy rõ sự chân thành trong đôi mắt thiếu niên lạ mặt, lòng cậu bỗng nhiên như được một làn gió xuân ấm áp thổi qua, niềm hạnh phúc to lớn như thác lũ vỡ òa, chảy cuồn cuộn khắp cơ thể. Giang Ba Đào cố gắng nén cơn đau và sự mỏi mệt của cơ thể, giơ bàn tay của mình xiết nhẹ cánh tay của cậu thiếu niên trước mắt, thều thào lên tiếng.​
“Cảm ơn… cậu rất nhiều. Cậu tên gì? Tôi tên Giang Ba Đào sau này có gặp lại nhất định sẽ trả lại ân tình hôm nay.”​
Thiếu niên nghe hỏi thế, có chút bất ngờ, toan mở lời thì đã bị Phương Minh Hoa ngắt lời.​
“Tiểu Khải, đi thôi. Đừng để lộ danh tính ra ngoài như vậy.”​
Giang Ba Đào nghe mơ hồ nghe được những lời can ngăn như thế trước khi nhìn cậu ta quay về cỗ xe lớn đang dừng ngoài kia. Tuy vậy, thiếu niên dường như vẫn không đành lòng, cứ quay đầu lại nhìn cậu. Sau đó, nhân lúc Phương Minh Hoa không để ý, cậu ta khẽ mấp máy môi trả lời.​
Giang Ba Đào nhìn vào khẩu hình của cậu ta, khẽ nhẩm lại cái tên ấy một lần nữa.​
“Chu Trạch Khải.”​
Cái tên này nghe thật là hay.​
Giang Ba Đào vừa cố gắng ghi nhớ những danh tự lạ lẫm vừa xiết nhẹ tấm áo choàng lông cáo được quấn quanh mình.​
Thật là ấm!​
Đoàn xe đó đã rời đi, mang theo cậu thiếu niên lạ mặt hòa mình vào tuyết trắng xóa được một lúc, Giang Ba Đào vẫn ngây người đứng đó. Đến khi nhận ra mình đang làm một việc ngu ngốc như thế nào, Giang Ba Đào mới bất đắc dĩ cười khổ. Người ta đã giúp cậu đến thế, cậu còn trông chờ vào điều gì nữa chứ?​
Xé một mẩu bánh mì vẫn còn ấm cho vào miệng nhai, vị ngọt của bánh hòa lẫn cùng những hình ảnh mơ hồ chỉ vừa diễn ra nhưng Giang Ba Đào tưởng chừng mình đã trải qua mấy thế kỷ.​
Khoác lên mình bộ y phục được cho tuy rằng nó lớn hơn người cậu một chút nhưng thật sự thế này đã là quá tốt, hơn nữa cậu còn được phủ thêm một tấm khoác tấm áo choàng lông cáo. Ngay cả lò sưởi cầm tay cậu cũng làm bằng ngọc đủ biết người thường đã khó lòng mà có được những thứ này chứ đừng nói là đủ hào phóng để cho một kẻ không quen như cậu. Trong một chốc, Giang Ba Đào thật sự có chút tò mò về người cứu mình, Chu Trạch Khải rốt cục là con cháu của gia đình như thế nào nhỉ?​
Nhưng rồi, Giang Ba Đào cũng tạm xếp những điều đó sang một bên, bởi lẽ có một thứ đáng phải suy nghĩ hơn rất nhiều. Đó là tương lai của cậu.​
Nghĩa đến đây, Giang Ba Đào đứng dậy, lần theo hướng Chu Trạch Khải đã nói mà bước đi. Nương theo vách núi, những bước chân nặng nề rơi xuống lớp tuyết trắng dày ngập cả mũi giày. Những cơn gió lớn, lạnh cắt cả thịt da cứ liên tục thổi qua như muốn đánh gục quyết tâm của con người. Nhưng Giang Ba Đào vẫn tiếp tục bước đi dẫu môi đã bị cắn nát.​
Mỗi khi nghĩ đến lý do mình ở đây, đầu cậu lại xuất hiện những miền ký ức xa xôi. Nơi ấy là quê hương của cậu, đất nước Hạ Vũ nhỏ bé với hình ảnh một vùng quê yên bình, nắng vàng ươm ủ mầm trái ngọt​
Bây giờ, tất cả chúng đã bị khói lửa chiến tranh phá hủy.​
Chỉ trong một tháng, đất nước của cậu đã bị san bằng, một cuộc thảm sát quy mô lớn đã diễn ra. Gia đình của cậu cũng từ đó mà phải lạc nhau. May mắn, cậu đã chạy thoát và lưu lạc đến đất nước Luân Hồi băng giá này.​
Với số thức ăn và nước ấm này cậu có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình.​
Chỉ cần được sống là được.​
Thiếu niên nhỏ tuổi tưởng chừng có thể bị gió rét quật ngã bất cứ lúc nào, cứ thế từng bước từng bước tìm kiếm con đường mới cho riêng mình. Từ đây, cuộc đời của cậu sẽ sang trang mới.​
 

Bình luận bằng Facebook