Ui em nhỏ xin cảm ơn bác Chianti đã viết một đồng nhân về Lam Vũ của em (có thể nói vậy nhỉ vì dù sao Nguỵ đội và Phương đội đều công thần khai quốc của Lam Vũ mà). Thật sự em rất rất rất thích chi tiết cái vẫy tay, vì nó NGẦU VÃIIIIIII, và cũng tình cảm vãi. Thật sự em liên tưởng hình ảnh lão Nguỵ ba chục tuổi quay lưng lại giơ tay lên vẫy với điếu thuốc lười biếng trên miệng, kiểu “come on tao về rồi đây”. Nó chính xác là câu trả lời cho “tao đi đây” vậy (và thề lúc đọc đến câu đó trong Đỉnh Vinh Quang mà em nhỏ suýt khóc). 8 năm trôi qua, vẫn là cái vẫy tay đó, như thể viết tiếp một câu chuyện dang dở của tuổi trẻ vậy.
Quả thật đây là một câu chuyện về Lam Vũ, dẫu hai nhân vật có một người giải nghệ, một người gia nhập Hưng Hân đi nữa, trong mắt họ vẫn xem nhau là Ngụy đội cùng Phương phó của Lam Vũ, không có gì phải lưỡng lự cả.
Với Chianti thì bất cứ cử chỉ nào của Ngụy đội đều NGẦU VÃIIIII cả ^^, cơ mà cái vẫy tay ấy lại mạng theo ẩn ý kì lạ buộc độc giả phải lặn ngược từ Đỉnh Vinh Quang đến tận đây mới thẩm thấu nổi cái "ngầu" của nó. Chianti bỗng cảm thấy thật vui khi được một fan xịn của Lam Vũ thích truyện của mình, vì chính văn toàn chức cho người ta cái nhìn về Lam Vũ từ thế hệ Hoàng Kim đi lên, những người Lam Vũ trẻ tuổi rất được yêu thích, mà từ đó lại lu mờ các Lam Vũ tiền bối. Bạn lại theo Lam Vũ từ đầu tới cuối, cảm được hoàn toàn cái vẫy tay của Ngụy đội...
Lam Vũ có một fan theo từ gốc đến ngọn như bạn thật tốt quá, cái vẫy tay kia, Chianti nghĩ cũng dành cho bạn đấy ^^.
Last edited: